Đi đến trình phátĐi đến nội dung chínhĐi đến chân trang
  • 15/7/2025
Truyện Audio hay || Vô Dụng Trong Mắt Con Trai || Thiên Thần Dắt Truyện

#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:00Vì không kịp đón cháu nội, tôi bị con trai mắng vô dụng, vì bị kẹt trong thang máy, tôi đã lỡ giờ đón cháu, vừa về đến nhà, con trai tôi liền nổi giận.
00:06Ngày nào cũng chỉ có mỗi việc đưa đón cháu, vậy mà mẹ cũng không làm xong.
00:10Nuôi mẹ để làm gì chứ, con dâu cũng mặt nặng may nhẹ, chẳng buồn giấu sự bực bội.
00:14Mẹ, mau vào nấu cơm đi, trễ thế này rồi, cả nhà còn đang đói đây, còn ông chồng tôi thì nằm dài trên sofa, mở to âm lượng điện thoại để xem mấy video hài nhảm nhí.
00:21Hoàn toàn không quan tâm đến chuyện gì đang xảy ra, không ai để ý đến khuôn mặt trắng bề của tôi, cũng chẳng thấy đôi chân đang run rảy vì đau đớn của tôi, từng ấy năm qua.
00:28Tôi cứ nghĩ mình đã quen với sự thờ ơ của chồng, với những lời trách móc và sai khiến từ con trai, con dâu, nhưng không hiểu vì sao hôm nay lại khác.
00:35Có lẽ là do vết thương ở chân quá đau, đau đến tận tim gàn.
00:38Tôi bỗng thấy mình không thể chịu đựng nổi nữa, khi chuẩn bị đi đón cháu, tôi bất ngờ gặp sự cố thăng máy, lúc thăng chạy đến tầng 10, bỗng ấm một tiếng nổ lớn, rồi rung lắc dữ dội và rơi tự do.
00:46Tôi bị hất văng, quy dạp xuống sàn, tim như nhảy lên tận cổ họng, từng dây thần kinh đều đang gào thét trong sự hãi, may sao, dây tiếp theo.
00:52Thăng máy dừng lại, tạm thời ổn định, tôi thở phào nhẹ nhóm, gần như kiệt sức mà ngồi bệt xuống sàn, cùng bị kẹt với tôi là một cô gái trẻ.
00:58Đã khóc đến mức nước mắt giàn ruộng, cô bé hoảng loạn bò dậy, ấn nút gọi khẩn cấp trong thăng máy, đầu dây bên kia vội vàng chấn an, bảo rằng đội cứu hộ đang đến.
01:05Dặn chúng tôi giữ bình tĩnh, đừng quá hoảng sợ, nhưng ai mà không sợ cho được, thăng máy vẫn treo lơ lửng giữa không chung, chẳng ai biết dây tiếp theo sẽ ra sao.
01:12Tuyệt vọng, tôi lôi điện thoại ra, định gọi cho chồng lần cuối, nhưng vừa kết nối, giọng ông ấy đã vang lên đầy cáu gắt.
01:17Gọi điện làm gì hả, tôi sợ quá, cổ họng ngẹn lại, chỉ phát ra tiếng nước nho nhỏ, ê, bà vạn, đặt, đặt luôn, tôi muốn ăn gióng, chưa kịp mở lời, ông đã dập máy, tôi gọi lại, ông không bắt nữa, tôi lại gọi cho con trai, tôi không biết mình sẽ bị kẹt bao lâu, không biết còn ra được không.
01:31Nhưng tôi nhớ ra là mình phải đón cháu, lần này tôi rút kinh nghiệm, hắng rọng trước, vừa kết nối, tôi liền nhanh chóng nói mình bị kẹt thăng máy, bảo nó đừng lo và đi đón cháu giúp tôi, nắm được rồi.
01:40Toàn làm tôi thêm phiền, nói xong, điện thoại lại bị cúp, tôi giữ người nhìn chầm chầm vào màn hình, ánh mắt dần trở nên mờ nhòe.
01:45Tôi còn định nói nhiều lắm, gần như là chăn chối, mà rốt cuộc chẳng có cơ hội mở miệng, cô gái trẻ cũng đang gọi điện cho người yêu.
01:50Anh chàng kia cứ bé ơi bé ơi liên tục để dỗ dành, nhưng một lúc sau, giọng anh ta mất hết kiên nhẫn, bé à, anh còn phải làm việc.
01:57Anh cúp máy trước nhé, em nghỉ chút đi, ngoan, chờ cứu hộ đến nha, vừa nghe vậy, cô bé ỏa lên khóc, cô ngại ngào dọa.
02:03Anh dám cúp máy thì mình chia tay luôn, bé đừng khóc nữa mà, em cũng phải hiểu cho anh chứ, anh còn phải nộp bàn thảo trước giờ tan làm, em đừng sợ, chắc chắn sẽ không sao.
02:10Khi em ra được thì gọi cho anh, anh đến đón, anh cúp máy thật nha, bé ngoan nha, cút, mình chia tay.
02:16Cô bé tức giận dập máy, rồi lập tức chặn luôn số anh ta, trong thang máy im lặng, tôi nghe rõ ràng từng lời của họ.
02:21Người trẻ bây giờ thật tốt, bị đối xử tệ một chút là có thể dứt khoát chia tay, còn tôi thì sao, chồng tôi đã cúp máy không biết bao nhiêu lần.
02:27Mỗi lần gọi, câu đầu tiên ông ấy luôn nói là, gọi điện làm gì, chưa kịp nói hai câu đã bị cúp, nếu hôm nay thật sự là cuộc gọi cuối cùng, ông ấy có hối hận không, tôi lập tức lắc đầu.
02:35Gạt bỏ ý nghĩ đó, ông ấy sẽ không quan tâm, tôi không thể lấy tính mạng mình ra để đánh cực lấy sự hối tiếc của ông ấy, tôi sẽ không sao.
02:41Nhất định không sao, trời ơi, bà ơi, chân bà bị sưng rồi.
02:44Cô bé được ngồi kêu lên, tôi sực tỉnh, kéo ống quẩn xuống.
02:47Không sao đâu, chỉ bị va chút thôi, bà ơi, cháu sợ lắm, bà cũng sợ, trong không gian chật hẹp tối tăm ấy, chúng tôi ôm lấy nhau, run dẩy chờ đợi trong hy vọng mong manh.
02:55Cuối cùng, đội cứu hộ đã đến, ra khỏi thang máy, trời bên ngoài đã tối đen, tôi không dám đi thang máy nữa, thế là lê từng bước, đau đớn mà bò lên tận tầng 20 bằng cầu thang.
03:03Hai chân tôi lúc này gần như không thể đứng vững, tôi mở cửa, toàn thân vừa đói vừa mệt lại vừa đau, vừa nhìn thấy tôi, con trai liền mắng như tát nước, con biết đường về ạ.
03:11Mẹ hại chết con rồi biết không, nếu không phải con xin nghỉ đi đón cháu, khách hàng đó đã ký hợp đồng với con rồi.
03:15Giờ thì sao, cuối cùng lại bị người khác giành mất.
03:18Con thành thằng ngốc rồi còn gì, những lời chửi rùa khiến toàn thân tôi cứng đở, càng nói, nó càng tức.
03:22Ngày nào con cũng đã mệt lắm rồi, chỉ nhờ mẹ đưa đón cháu để giảm bớt một chút gánh nặng, vậy mà chút việc đó mẹ cũng làm không xong.
03:28Con nuôi mẹ để làm gì, thôi đủ rồi, anh quá to như vậy làm lộc lộc không làm bài được đó.
03:33Con dâu tôi từ phòng cháu trai bước ra, liếc nhìn tôi một cái, sắc mặt tối sầm, cô ta bực dọc nói.
03:37Mẹ, mau vào nấu cơm đi, muộn thế này rồi, cả nhà con đang đói đây này, tôi sực tỉnh, im lặng khập khiễng đi về phía bếp.
03:43Trong suốt thời gian đó, chồng tôi vẫn nằm bẹp trên ghế sofa, mở video hài lỗ bịch với âm lượng chói tai, hoàn toàn không mẻ may bận tâm đến chuyện đang xảy ra.
03:50Thậm chí, ông ấy còn chẳng thèm liếc nhìn tôi lấy một cái, không ai chú ý đến khuôn mặt tái nhật và đôi chân run rảy vì đau của tôi, bỗng dưng tôi cảm thấy tủi thân.
03:57Gặp phải chuyện kinh hoàng như vậy, về đến nhà lại chẳng ai hỏi tôi có sợ không, có bị thương không, ngược lại, họ chỉ trách móc tôi vì đã không đón được cháu.
04:04Tôi chật nhớ lại dạo trước mình té phát bệnh thấp hớp, cơn đau nhức nhối như cào xé vào tận xương tủy, khiến tôi hầu như không thể đi lại nổi, tôi từng nhờ chồng tạm thời giúp tôi đưa đón lộc lộc.
04:12Nhưng ông ấy không chịu, ông bảo ngày nào cũng hẹn đánh bài với bạn, không có thời gian rảnh, con trai tôi biết chuyện thì tỏ vẻ không vui, nói tôi giả bệnh.
04:18Nó bảo tôi không chịu nổi khi thấy bố nó rảnh rỗi ở nhà, nên cố tình kiếm chuyện, mẹ đúng là vô lý hết sức, ngày xưa bố phải đi làm ăn xa, mười mấy năm không được về nhà, cực khổ đủ đường.
04:33Giờ chỉ nhờ mẹ đưa đón con nít mà mẹ còn viện đủ lý do, mẹ thấy có quá đáng không, cuối cùng tôi đành cắn răng chịu đau, tiếp tục đưa đón lộc lộc như thường.
04:40Cố gắng lắm mới vượt qua được, nhưng lần này tôi bị kẹt trong thang máy, không thể thoát ra, con trai tôi biết bố nó đang đánh bài, nhưng cũng chẳng hề nghĩ đến chuyện nhờ ông ấy đi đón cháu.
04:48Nó thà xin nghỉ làm cũng không sai bảo bố, có lẽ là không dám, cũng có thể là không sai khiến nổi.
04:52Ở trong nhà này, chồng tôi, Triệu Vĩnh, chẳng khác gì Thái Thượng Hoàng.
04:56Còn tôi thì như người giúp việc tận tụy, cam chịu, rõ ràng tôi đã dành cả đời để hy sinh vì cái nhà này, vất vả bao năm trời, mà lại chẳng nhận được chút tôn trọng nào.
05:02Nghĩ đến đây, hốc mắt tôi cay xẻ, từng ấy năm trôi qua, tôi cứ nghĩ mình đã quen với sự thờ ơ của chồng, với sự trách móc và sai khiến của con cái, nhưng hôm nay không hiểu sao lại khác.
05:11Có lẽ vì vết thương ở chân đau quá, đau đến tận tim, tôi bỗng cảm thấy, không thể chịu đựng thêm được nữa.
05:16Cơm nấu xong chưa đấy, Triệu Vĩnh từ ngoài phòng khách hét vào, tôi sực tỉnh, hít một hơi thật sâu, rồi ném chiếc rể lau trong tay xuống, bước ra ngoài, tôi chưa nấu, bà đúng là lề mề.
05:24Tô Di đang rục tôi ra quảng trường khiêu vũ rồi kìa.
05:26Ông ta nhíu chặt may, về đây bực bội, phiên chết đi được.
05:29Tôi không ăn nữa, ông đứng phát dậy, vừa sửa lại bộ đồ vốn chẳng hề sọc sạch, vừa bấm điện thoại gửi tin nhán thoại.
05:34Đến ngay đây, đến ngay đây, tôi đang xuống, lúc ấy, con trai tôi, Triệu Thanh Vân, từ trong thư phòng đi ra, hỏi.
05:40Mẹ đang làm cái gì vậy, lần này tôi cũng có phản ứng.
05:43Ai muốn ăn thì tự đi mà nấu, mẹ không làm nữa, con dâu đang ngồi chơi điện thoại trên sofa, nghe thấy thế liền ngừng phát đầu lên, giọng thè thé.
05:49Mẹ, mẹ nổi giận gì thế hả, mẹ không thấy thương cháu à.
05:52Lộc Lộc đang tuổi lớn, đói từ nãy đến giờ rồi đấy, tại sao các người không tự đi mà nấu.
05:56Suốt ngày chỉ biết há miệng ra mà kêu, con dâu tôi, trình ra, còn ngang ngược hơn.
06:00Tụi con đâu biết nấu, Triệu Thanh Vân tức đi lên, có mỗi bữa cơm mà mẹ cũng làm giá làm trò.
06:05Mẹ muốn thị uy với ai hả, vợ ơi, đi gọi Lộc Lộc.
06:08Tối nay mình ra ngoài ăn, trình ra đứng dậy, lườm tôi một cái sắc lẻm, chẳng mấy chốc, cô ta dắt theo Lộc Lộc bước ra, cố tình lớn rộng như để tôi nghe thấy.
06:14Đi nào Lộc Lộc, tối nay mẹ cho con ăn KFC, món con thích nhất đó nha.
06:18Lộc Lộc vừa nghe liền nhảy cẵng lên sung sướng, yê yê, ăn KFC rồi.
06:22Khi đi ngang qua tôi, nó còn lẻ lưỡi, làm mặt xấu trêu chọc, lêu lêu, tụi con đi ăn KFC, không cho bà ăn đâu.
06:27Lộc Lộc rất ghét món ăn tôi nấu, cũng rất ghét tôi.
06:30Mỗi lần tôi đón nó tan học, nó luôn mẻ nheo đòi ăn kem, ăn gà rán, uống trà sữa.
06:33Nhưng tôi nghe nói cháu gái nhà bên vì ăn mấy thứ đó mà đau bụng suốt, nên kiên quyết không cho nó ăn.
06:38Từ đó, nó càng ghét tôi hơn.
06:39Tôi từng cố làm đủ loại bánh trái đẹp mắt để dỗ dành, nhưng nó chẳng bao giờ đói hoài, dầm.
06:44Cánh cửa chính đóng sập lại, căn nhà bỗng chốc trở nên im lặng đến ngột ngạt.
06:47Trong ngôi nhà rộng lớn ấy, chỉ còn lại một mình tôi, tôi ngồi xứng một lúc lâu.
06:50Rồi chậm dãi bước tới sofa ngồi xuống, ven ống quần lên xem vết thương, đầu gối tôi tím bầm,
06:54xương to đến đáng sợ, tôi lục lấy hộp thuốc, lặng lẽ khử trùng bằng cồn.
06:58Đau đến chảy nước mắt, xử lý xong, tôi mệt quá, nằm vật ra và thiếp đi lúc nào không hay,
07:02không biết qua bao lâu, tôi bị tiếng mở cửa đánh thức.
07:04Triệu Vĩnh vừa về đã lục tung khắp nơi, hộp thuốc để đâu rồi, tôi ngơ ngác,
07:07sống mũi cay cay, mắt đỏ hoè.
07:09Chẳng lẽ, ông ấy cuối cùng cũng thấy được vết thương của tôi, cảm thấy xót xa sao,
07:13trình ra theo sao đáp.
07:14Hình như để dưới kệ TV thì phải, Triệu Thanh Vân vội hỏi.
07:17Bố, sao vậy? Bố bị thương à?
07:19Sao tự dưng tìm hộp thuốc? Triệu Vĩnh hở hững đáp.
07:21Lúc hiếu vũ, cô Tô Di bị chật chân, xưng cả một cục to.
07:24Nhìn mà thấy đau, một tia ấm áp vừa mới le lói trong lòng tôi,
07:27lập tức bị đông cứng thành những mảnh băng sắc lạnh, tôi lạnh toát từ đầu đến chân.
07:30Triệu Vĩnh tìm thấy hộp thuốc, rồi vội vã chạy ra ngoài.
07:33Lúc đến cửa, ông ta khựng lại, như chật nhớ điều gì, sau đó quay đầu dặn tôi.
07:36Ngày mai nấu canh xương đi, nấu nhiều chút.
07:39Tôi đem một phần sang cho cô ấy.
07:40Cô ấy sống một mình, giờ lại bị thương, chắc không nấu ăn nổi.
07:43Nói xong, ông ta quay lưng bỏ đi, chẳng buồn ngoảnh lại.
07:46Triệu Thanh Vân nghe xong, móc ví ra đến cho tôi 200 tệ,
07:48mai mẹ đi chợ sớm, mua xương ống thật tươi.
07:51Đưa cháu đi học xong thì bắt đầu ninh canh luôn,
07:53ninh kỹ một chút sẽ tốt hơn.
07:54Tôi nhìn tất cả, lòng nguội lạnh, họ không phải không biết quan tâm người khác.
07:57Chỉ là, chưa bao giờ quan tâm tôi, tôi bỗng nhớ lại cô gái trẻ trong thang máy,
08:00mới bị út ức một chút mà đã dám chia tay.
08:02Còn tôi thì sao, tôi đã chịu út ức cả một đời.
08:04Từ nhỏ, điều tôi được dạy nhiều nhất chính là ngoan ngoãn và nhẫn nhịn,
08:07Khi vừa gả cho Triệu Vĩnh, ông ta có tinh khí rất tệ,
08:10hãy không vừa ý là chửi mắng, thậm chí ra tay đánh tôi.
08:12Tôi là con út trong nhà, từ nhỏ chẳng được phép quản việc gì trong gia đình.
08:15Ngoài việc chăn bò, tôi chẳng biết làm gì cả.
08:18Lấy chồng xong, nấu cơm không ngon thì bị mắng bị đánh,
08:20làm dụng không khéo, lại tiếp tục bị mắng bị đánh.
08:22Có lần tôi chịu không nổi.
08:23Khóc lóc chạy về nhà mẹ đẻ, nhưng chưa đầy nửa ngày đã bị đưa trả về.
08:26Con gái đã gả đi rồi, như bát nước đổ ra không còn là người của nhà mẹ đẻ nữa.
08:30Từ đó về sau, tôi chỉ còn là vợ của Triệu Vĩnh,
08:32chết cũng là ma nhà họ Triệu.
08:33Tôi chỉ biết nhẫn nhịn, rồi dần dần học được mọi thứ.
08:36Học cách nấu nướng lo toan cho cả nhà, học cách nuôi heo, nuôi gà.
08:39Học cách sáng chưa kịp sáng đã ra đồng làm ruộng.
08:41Sau khi sinh con, Triệu Vĩnh theo người trong làng đi làm ăn xa.
08:43Tôi ở nhà một mình, chăm sóc mẹ chồng, chăm sóc con trai, vất vả suốt cả một đời.
08:47Đến lúc tuổi già, thời thế bắt đầu thay đổi, Triệu Thanh Vân học hành thành đạt.
08:51Cưới vợ rồi bảo sẽ đón vợ chồng tôi lên thành phố để hưởng thụ tuổi già.
08:54Người trong làng ai cũng nói tôi có phúc, nuôi được đứa con giỏi giang.
08:56Họ còn bảo ông Triệu sau này tính khí đã tốt hơn, không còn đánh người nữa.
09:00Bảo tôi sắp có những ngày tháng hạnh phúc.
09:01Nhưng, cuộc sống mà họ gọi là hạnh phúc ấy, là như thế này sao?
09:04Trông thì thờ ơ lạnh nhạt.
09:06Con trai thì trách móc, soi mói.
09:07Con dâu thì sai khiến không chút nề nang.
09:10Con cháu thì ghét bỏ.
09:11Tôi thực sự, đã chịu đủ rồi.
09:12Tôi đã bị cuộc đời vùi dập suốt hơn nửa đời người.
09:14Chẳng lẽ quãng đời còn lại?
09:15Vốn chẳng còn bao lâu nữa, tôi vẫn phải tiếp tục cam chịu sống như vậy sao?
09:18Trong đầu tôi lại vang lên câu nói của cô gái trẻ trong thang máy.
09:21Tôi muốn chia tay, ly hôn.
09:22Tôi cũng muốn ly hôn.
09:24Khi hai từ ấy thốt ra khỏi miệng, ngọn núi đè nặng trong lòng tôi suốt mấy chục năm bỗng chốc tàn biến.
09:28Chiếc lưng đã bị cuộc đời đè gù dạp xuống kia, dường như cũng thẳng lên được đôi chút.
09:31Triệu Thanh Vân tròn mắt kinh ngạc.
09:33Mẹ nói gì cơ?
09:34Mẹ nói lại lần nữa xem.
09:35Tôi nói, tôi muốn ly hôn.
09:36Tôi muốn ly hôn với bố anh.
09:38Tôi muốn dọn ra ngoài sống một mình.
09:39Tôi đã quá đủ rồi.
09:40Tôi không muốn hầu hạ thêm một ngày nào cho lũ sói mắt trắng như các người nữa.
09:44Tôi thực sự chịu đủ rồi.
09:45Mẹ điên rồi à?
09:46Sắp mặt Triệu Thanh Vân sầm lại, mẹ bị khùng hả?
09:48Mẹ nhìn lại xem mẹ bao nhiêu tuổi rồi.
09:50Còn dám nhắc đến chuyện ly hôn.
09:52Nếu chuyện này truyền ra ngoài, không bị thiên hạ cười chết mới là lạ.
09:55Mất mặt chết đi được, trình ra cũng sen và cười gượng.
09:57Mẹ à, mẹ làm sao vậy?
09:59Chẳng lẽ là vì chuyện của gì tôi gì à?
10:01Ôi giời, chuyện đó có gì to tát đâu.
10:02Bố chỉ là bạn nhảy với bà ấy thôi mà.
10:04Triệu Thanh Vân bỗng bộ ra.
10:06Ra là vì chuyện đó mẹ mới muốn ly hôn.
10:07Trời đất, có đáng không chứ?
10:09Lúc này, lòng tôi đã hoàn toàn bình tĩnh.
10:11Các người muốn nghĩ gì thì nghĩ, muốn nói gì thì nói.
10:14Nhưng tôi, nhất định phải ly hôn.
10:15Tôi đã nhẫn nhịn, chịu đựng quá nửa đời người rồi.
10:17Quãng đời còn lại, tôi không muốn phải nhịn thêm một lần nào nữa.
10:20Khi ý nghĩ sắp được giải thoát hiện lên trong đầu.
10:22Tôi cảm thấy máu trong người mình như sôi lên vì phấn khích.
10:24Tôi không thể chờ thêm một phút giây nào nữa.
10:25Tôi lập tức gọi điện cho Triệu Vĩnh.
10:27Nhưng ông ta, lập tức giập máy.
10:28Tôi giận quá hóa cười, quay người vào phòng.
10:30Bắt đầu thu dọn hành lý.
10:31Triệu Thanh Vân lúc này mới nhận ra tôi hoàn toàn nghiêm túc.
10:34Nó hốt hoảng, vội vàng gọi cho Triệu Vĩnh.
10:35Ồ, bố mau về nhà đi.
10:37Mẹ điên rồi.
10:38Mẹ đòi ly hôn với bố thật đấy.
10:39Lúc thu dọn hành lý, tôi mới phát hiện đồ đạc của mình thật ít ỏi.
10:42Cả đời tôi sống tiết kiệm, chưa bao giờ dám tiêu gì cho bản thân.
10:45Nếu không phải hôm nay gom góp lại, tôi còn không biết.
10:47Mình sống hơn nửa đời người mà chỉ có vài bộ quần áo cũ rách này.
10:50Tôi nhắm mắt lại, đè nén nỗi chua sót trong lòng.
10:52Tôi lục trong ngăn kéo đầu dường lấy sổ tiết kiệm, giấy tờ tùy thân,
10:55cùng với mấy bộ đồ gấp gọn nhét vào một chiếc túi vải đan tay, kéo khóa lại.
10:58Trong túi vẫn còn dư một khoảng trống lớn.
11:00Nhưng đó, đã là toàn bộ tài sản tôi có rồi.
11:02Dọn xong rồi à.
11:03Triệu Thanh Vân đứng dựa vào khung cửa, cười khẩy nhìn tôi.
11:05Triệu Vĩnh bao giờ về, không biết.
11:07Bà To Di cần người chăm sóc, bố không rời đi được.
11:09Tôi cho mày khi nghe vậy, thôi đi mẹ ơi.
11:11Tí nữa mẹ khóc nữa đấy.
11:12Triệu Thanh Vân cười cợt, vẫn là bố hiểu mẹ mà.
11:15Mẹ bay ra trò này chẳng phải là muốn kéo bố về từ chỗ bà To Di sao,
11:18ánh mắt nó lộ rõ sự khinh miệt.
11:19Mẹ à, mẹ nhìn lại mẹ đi, tuổi này rồi mà còn học mấy cô gái trẻ tranh giành tình cảm.
11:24Mắc cười chết đi được, tôi nhìn đứa con trai mình nuôi lớn bằng cả đời cực nhọc,
11:27hồi nhỏ nó ngoan ngoãn là thế, sao bây giờ lại trở nên xa lạ đến vậy.
11:30Tôi thất vọng đến tận đáy lòng, nó vẫn không ngừng lại nhảy.
11:32Thật là, mẹ nghĩ mà xem, hai người họ tuổi này rồi thì có thể làm gì chứ.
11:36Mẹ phải rộng lượng hơn chút, mẹ cũng biết mà, bà To Di mới mất chồng,
11:39con cái đều ở xa, sống một mình đáng thương biết bao.
11:42Là hàng xóm với nhau, giúp đỡ nhau một chút thì có gì sai, mẹ không thấy may mắn sao.
11:46Không phải ai cũng được con cái đón lên thành phố ở đâu, mẹ à, thôi đi, đừng làm ẩm ý nữa.
11:50Làm quá lên rồi mất vui, tôi không chịu nổi nữa, dơ tay tát thẳng vào mặt nó một cái thật mạnh.
11:54May mắn, mày nói được hay thật, mỗi ngày tao bận từ sáng đến tối,
11:57phục vụ cho một lũ người lành lặn mà hành xử như tật nguyền.
12:00Chỉ biết há mồn sai bảo, đó là may mắn, chân tao đau đến mức không đi nổi,
12:03vẫn phải ráng đón con mày, nấu nguyên một bàn ăn, đó là may mắn.
12:06Tao bị kẹt thăng máy, suy nữa mất mạng, tụi mày không hề quan tâm mà còn trách móc chửi bới tao,
12:10đó cũng là may mắn, tao nhổ vào cái thứ gọi là may mắn đó.
12:13Tụi bay đã hút cạn tao suốt nửa đời người, giờ còn muốn tao làm trâu làm ngựa thêm nửa đời còn lại.
12:17Mưa đi, Triệu Thanh Vân không ngờ bị đánh, ôm mặt, sắc mặt u ám như cho,
12:21ánh mắt nó nhìn tôi chàn đầy cam hận, đây là lần đầu tiên tôi đánh nó, nuôi nó lớn đến gần này,
12:25tình thương của nó thì tôi chẳng nhận được bao nhiêu, còn oán hận thì lại dễ dàng có được,
12:28đúng là vừa đáng thương vừa buồn cười.
12:30Triệu Thanh Vân gào lên, mẹ ngoài việc làm việc nhà, đón cháu, mẹ đã giúp gì cho con,
12:34nó chỉ tay ra ngoài, giận dữ.
12:36Mẹ nhìn cho mẹ người khác trong khu này đi, ai cũng cho con hàng triệu mua nhà, mua xe,
12:40còn thêm cả tiền hưu trợ cấp chi tiêu, còn mẹ thì sao?
12:43Mẹ chẳng có gì hết, đặc biệt là mẹ, hứa quế mai.
12:46Bố còn giúp con trả tiền đặt cọc mua xe, còn mẹ thì sao?
12:49Mẹ từng đi làm chưa? Mẹ từng kiếm nổi một xu trưa, mẹ chưa từng.
12:52Thế thì mẹ nên biết thân biết phận của mình đi, mẹ chỉ là gánh nặng, là đồ vô dụng.
12:55Mẹ có tư cách gì gây chuyện ở đây hả?
12:57Bốp, tôi tức đến toàn thân run dày, lại vung tay tát thêm một cái thật mạnh.
13:01Chữ Thanh Vân, đồ lòng lăng dạ sói, hồi mày còn nhỏ suốt ngày đau ốm.
13:04Bà nội mày nói mày là đồ bệnh hoạn, là oa nghiệt, không chịu bỏ tiền chữa trị, là tao có mày.
13:09Lén chạy về nhà mẹ để vay tiền, mới đưa mày đến bệnh viện, mày chê tao chưa từng đi làm.
13:13Vậy lúc đó tao mang theo mày thì đi làm kiểu gì?
13:15Năm mày ba tuổi, dì Huệ rủ tao gửi mày cho bà nội rồi ra ngoài kiếm tiền.
13:18Nhưng tao dám à?
13:19Bà nội mày đối xử với mày như vậy, tao mà bỏ mày lại thì mày sống nổi đến giờ sao?
13:23Tôi bật cười, nhưng là nụ cười đầy bi thương, giờ mày thấy tao là gánh nặng.
13:27Nhưng hồi nhỏ mày chẳng phải là gánh nặng của tao sao?
13:29Nhưng tao có trách mày không?
13:30Có chê bai mày không?
13:31Không.
13:32Tao yêu mày như báu vật, coi mày là mạng sống của tao.
13:34Chữ Thanh Vân bị tôi nói trúng tim đen, mặt trắng bệch, tôi chưa từng thăn phiền trước mặt nó.
13:38Những chuyện năm xưa, theo thời gian, nó đã dần lãng quên, tôi ngừng lại chốc lát rồi nói tiếp.
13:42Phải, bố mày đi làm xa hơn chục năm, mày nghĩ ông ấy khổ.
13:45Nhưng suốt 10 năm đầu, ông ấy không gửi lấy một xu về.
13:48Là tao ở nhà trồng ngô trồng đậu, nuôi gà nuôi bò, từng chút từng chút nuôi mảnh lớn.
13:52Chẳng lẽ tao không khổ?
13:53Nói đến đây, nước mắt tôi không kìm được mà tuôn trào.
13:55Những ước ức bị trôn vùi suốt bao năm, cuối cùng cũng tìm được chỗ để bộc phát.
13:59Chữ Thanh Vân mất máy môi muốn nói gì đó, nhưng không thốt nên lời.
14:02Nó luôn cuốn chỉa tay muốn lau nước mắt cho tôi, nhưng tôi lập tức lùi lại tránh.
14:05Tôi hít sâu, vụn về lau mặt.
14:06Thanh Vân, mẹ không nợ gì con cả.
14:08Mẹ không phải người giỏi giang, chẳng cho con được nhà cửa, say cộ.
14:11Mẹ hiểu áp lực cuộc sống của thế hệ các con.
14:13Nhưng mẹ đã dốc hết sức, dâng chọn cả đời này cho con rồi.
14:16Con muốn trách, thì trách con đầu thai sai chỗ đi.
14:18Chữ Thanh Vân ánh mắt đau khổ, giọng run dày.
14:20Mẹ, con sai rồi.
14:22Trước đây là con không hiểu mẹ.
14:23Con xin lỗi, tôi ngẩn người.
14:24Hiếm lắm mới nghe nó nói một câu xin lỗi, con có cả chữ hiểu.
14:27Nhưng có lẽ vì tôi đã thất vọng quá nhiều lần rồi.
14:29Nên lần này, tôi không thấy cảm động.
14:31Quả nhiên, dây tiếp theo, nó cầm tay tôi.
14:33Dịu dọng như dỗ trẻ.
14:34Mẹ, mình ai nhịn một chút được không?
14:36Bỏ qua chuyện hôm nay, sau này cả nhà mình sống hòa thuận.
14:38Có được không? Tôi cười lạnh.
14:40Nói vậy tức là con vẫn thấy mẹ đang gây chuyện.
14:42Vẫn cho rằng là lỗi của mẹ.
14:43Nó khựng lại, sắc mặt lúng túng.
14:44Lúc trẻ, bố mày không thu hoạch ngô nhà mình mà cứ thích giúp người khác.
14:47Giờ ra rồi vẫn cái thói đó.
14:49Với tao thì lạnh nhạt.
14:50Còn với người ta thì ân cần săn sóc.
14:52Mẹ mệt mỏi lắm rồi.
14:53Chữ Thanh Vân vội phản bác.
14:54Chỉ là đưa thuốc thôi.
14:55Hàng xóm với nhau mà mẹ.
14:56Tới đủ rồi.
14:57Đừng coi mẹ là đứa ngốc nữa.
14:58Tôi lạnh nhạt nói.
14:59Có hay không?
15:00Chúng ta đến xem là biết ngay thôi.
15:01Giữa Triệu Vĩnh và Tô Di.
15:02Tuyệt đối không trong sáng.
15:03Vài tháng trước, tôi đã phát hiện ra họ lén lút đưa tình đưa ý khi khiêu vũ.
15:07Tay chân cũng không đứng đắn chút nào.
15:08Giờ thì chồng bà ấy đã chết.
15:10Bọn họ lại càng trắng trợn.
15:11Chẳng kiêng rẻ ai.
15:12Dù tôi đã ly hôn.
15:13Nhưng cơn giận này.
15:14Nước không trôi.
15:14Nhà Tô Di nằm ngay tầng 1 của khu.
15:16Qua cửa kính lớn có thể thấy rõ cảnh trong nhà.
15:18Ánh đèn vàng vọt chiếu xuống.
15:19Bà ta ngồi trên sofa.
15:21Nhẹ nhàng nhắc chân lên.
15:22Khuôn mặt tái nhợt vì đau.
15:23Còn Triệu Vĩnh thì ngồi bên cạnh.
15:24Vẻ mặt nghiêm túc.
15:25Đang cẩn thận xoa dựa thuốc lên chân bà ta.
15:27Thấy chưa?
15:27Mặt bố con không hề có gì mờ ám cả.
15:29Hai người họ trông bình thường thôi mà.
15:31Triệu Thanh Vân khẽ vung tay.
15:32Giọng mang chút trách móc.
15:33Đêm hôm khuya khoát còn lôi con đi theo.
15:35Mẹ thấy có đáng không?
15:36Im đi.
15:36Nhìn tiếp đi.
15:37Tôi lạnh giọng.
15:38Chẳng bao lâu sau.
15:39Triệu Vĩnh bôi thuốc xong.
15:40Thấy Tô Di đau đến nhân mặt nhíu mày.
15:41Ông ta còn dự dàng cúi xuống thổi nhẹ vào chỗ đau.
15:43Ờ thì.
15:44Chuyện này cũng không có gì.
15:45Thổi cho đỡ đau.
15:46Thao tác bình thường.
15:47Con trai tôi lắp bắp.
15:48Câu chưa dứt đã nuốt ngược vào.
15:49Vì ngay lúc đó.
15:50Hai người trong phòng đã ôm lấy nhau đầy đám đuối.
15:52Triệu Vĩnh vừa ôm được mỹ nhân là như nhà cũ bắt lửa.
15:54Bùng cháy mãnh liệt.
15:55Nóng vội lao vào.
15:56Tô Di vẫn còn giữ chút lý trí.
15:58Yếu ớt đẩy ông ta ra.
15:59Nhắc ông kéo dèm lại.
16:00Triệu Vĩnh ngừng lại chốc lát.
16:01Rồi liên tiếp đứng dậy.
16:02Đúng lúc quay đầu thì bắt gặp ánh mắt của tôi và con trai đang nhìn chầm chầm từ bên ngoài.
16:05Đúng khoảnh khắc đó.
16:06Đèn flash sáng lên trói lóa.
16:08Chết tiệt.
16:08Cái điện thoại cùi này lại để chế độ tự động bật đèn flash sao.
16:11Ôi.
16:11Bật nhầm đèn flash rồi.
16:13Một giọng nói trói tai vang lên sau lưng.
16:15Không chỉ là điện thoại của tôi.
16:16Tôi quay đầu lại.
16:17Thùy Anh.
16:17Cùng nguyên nhóm bạn già tám chuyện của chị ấy.
16:19Đang đứng sau lưng tôi.
16:20Trong khi tôi chỉ nói chuyện này cho mỗi Thùy Anh.
16:22Cái lũ già này bình thường đi bộ thì than đau chỗ nọ chỗ kìa.
16:25Nhưng nghe có scandal là chạy còn nhanh hơn chó săn.
16:27Bảy người đứng trên trúc sát bên tôi.
16:28Đội hình đủ để giập chết người ta bằng lời đồn.
16:31Tôi di bên trong cuối cùng cũng phát hiện có người nhìn trộn.
16:33Lập tức đạp vang chịu vĩnh ra.
16:34Rồi hét lên đau đớn.
16:35Nếu tôi không nhìn nhầm thì bà ta vừa đạp bằng.
16:37Cái chân đang bị thương.
16:38Chắc giờ lại chấn thương trồng chất rồi.
16:40Chữ Thanh Vân phản ứng đầu tiên.
16:41Giọng hoảng loạn.
16:42Gì Thùy Anh.
16:43Sao mọi người lại ở đây?
16:44Mọi người quay cái gì đấy?
16:45Thùy Anh tính tỉnh nóng như lửa.
16:47Liên vọc lại.
16:47Mắc gì không được.
16:48Đừng làm mày say à.
16:49Tao đi không được chắc.
16:50Gì quay gì vậy?
16:51Cho con xem với.
16:52Đừng quay linh tinh.
16:53Chữ Thanh Vân cuống lên.
16:54Nhào tới định giật điện thoại.
16:55Ê ê.
16:56Đừng có đụng vào tao.
16:57Chân tao không tốt.
16:58Mày làm tao té là phải đến đấy.
17:00Thùy Anh lập tức lùi ra sau.
17:01Ôm chặt điện thoại.
17:02Một bà bạn trong nhóm lên tiếng.
17:03Đang lên nhóm trung khu rồi.
17:05Muốn xem thì tự lấy điện thoại mà coi.
17:06Đừng có dành điện thoại người khác.
17:07Xóa đi.
17:08Mau xóa đi.
17:09Chữ Thanh Vân hét lên.
17:10Haha.
17:11Trễ rồi.
17:11Một giọng cười khoai trá đáp lại.
17:13Lúc đó.
17:13Chữ Vĩnh từ trong nhà hùng hổ xông ra.
17:15Gào lên.
17:16Bọn mày.
17:16Lũ đàn bà điên.
17:17Muốn làm gì?
17:18Ô kìa.
17:18Cái đồ mặt dày cũng ló mặt ra rồi.
17:20Mọi người.
17:21Nhanh ra coi nè.
17:22Thùy Anh hét toáng lên.
17:23Chỉ trong chốc lát.
17:23Hàng loạt cửa sổ các tòa nhà quanh đó bật đèn.
17:25Người ta lục tục thò đầu ra hóng.
17:27Chính là lão giả này đây.
17:28Mới chết vợ chưa được bao lâu đã chạy sang nhà người ta hú ý.
17:31Nhóm chung còn có ảnh kìa.
17:32Muốn coi thì vô xem đi.
17:33Cầm miệng.
17:34Mày nói bậy cái gì đó hả?
17:35Trễu Vĩnh tức đến lắp bắp.
17:37Cái không lại.
17:37Ông ta định ra tay động thủ.
17:39Nhưng một mình ông ta thì làm sao chống lại bảy bà già như ong vỡ tổ.
17:41Cả nhóm nhất tề nhào lên.
17:43Ép ông ta ra giữa đường.
17:44Sau đó.
17:45Bắt đầu.
17:45Hội đồng chửi.
17:46Mọi người nhìn kỹ nhé.
17:47Tên này là Trễu Vĩnh.
17:48Con kia là Tô Di.
17:49Hai đứa mới nãy còn ôm nhau bên cửa sổ.
17:51Không phải muốn khoe cho thiên hạ sao.
17:53Giờ mọi người coi kỹ cho rõ nhé.
17:54Con mẹ kia đâu rồi.
17:55Sao không dám ló mặt ra.
17:57Chồng chết là sồn sồn lao vào chồng người khác.
17:59Không thấy ghê à.
18:00Không có đàn ông sống không nổi chắc.
18:01Đã mê trai như vậy thì sao không ra đường múa luôn đi.
18:04Múa giỏi tụi tao thử nước bọt rửa mặt nhé.
18:05Tao đã bảo từ mấy tháng trước rồi mà không ai tin.
18:08Giờ thì bị bắt quả tăng nhé.
18:09Trời ơi.
18:10Chồng Tô Di chắc tức đến chết mới ra đi như vậy đó.
18:12Đồ trời đánh.
18:13Thì.
18:13Có chết cũng đừng mong đầu thai lại làm người.
18:15Màn kịch hỗn loạn cuối cùng kết thúc khi bảo vệ khu đến can thiệp.
18:18Trịu Vĩnh bị răng đến rách cả áo.
18:19Không biết ai tú mất một nhuốn tóc.
18:21Trong thảm hại vô cùng.
18:22Chẳng khác nào cho hề.
18:23Sau vụ đó.
18:24Chuyện bẩn thiểu của bọn họ nhanh chóng lan khắp khu dân cư.
18:26Tôi như chút được cúc tức lớn trong lòng.
18:27Cảm thấy thật sảng khoái.
18:28Về đến nhà thì đã là nửa đêm.
18:30Trịu Vĩnh chừng mắt nhìn tôi.
18:31Mặt mày vặn vẹo.
18:32Giọng nói lạnh như băng.
18:33Con đi kia.
18:34Có phải là mày làm không?
18:35Tao làm đó.
18:36Thì sao?
18:36Còn đi này.
18:37Tao là ông trời của mày mà mày dám chơi tao như thế.
18:39Con trai tôi.
18:40Trịu Thanh Vân.
18:41Bước theo vào cửa.
18:42Như sắp phát điền.
18:43Mẹ.
18:43Rốt cuộc mẹ muốn làm gì nữa đây?
18:44Nó nhìn tôi với ánh mắt đầy thất vọng.
18:47Dù thế nào thì cũng là chuyện trong nhà.
18:48Đóng cửa lại thì cũng chỉ có nhà mình biết.
18:50Mẹ làm dùng beng lên để ai cũng biết.
18:52Mẹ nghĩ sau này con còn mặt mũi đâu mà sống.
18:54Tôi chỉ vào Trịu Vĩnh.
18:55Vậy mày hỏi ông ta đi.
18:56Ông ta leo lên người đàn bà khác thì mặt mũi mày vứt ở đâu.
18:59Điên rồi.
18:59Bà đúng là con đàn bà điên loạn.
19:01Trịu Vĩnh thức đến hoa mắt.
19:02Gầm lên.
19:02Ly hôn.
19:03Tao sẽ bỏ mày.
19:04Cút đi ngay cho tao.
19:05Nghe thấy thế.
19:06Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhóm.
19:07Tôi đã tìm hiểu trước về luật ly hôn.
19:09Nếu phía nam không đồng ý.
19:10Thì rất khó mà đơn phương ly dị.
19:11Tôi chỉ sợ ông ta dùng thời gian để hành tôi.
19:13Dây dưa không chịu buông.
19:14Giờ ông ta đòi bỏ tôi.
19:15Thì quá tốt rồi.
19:16Tôi không nói thêm một lời.
19:17Quay vào phòng sách túi đồ tôi đã chuẩn bị từ trước.
19:19Tối nay tìm một nhà trọ ngủ là được.
19:21Đứng lại.
19:22Ra đến cửa.
19:22Trịu Vĩnh bất ngờ chặn tôi lại.
19:24Ông ta chỉ vào túi tôi.
19:25Nghiến răng nói.
19:26Để lại hết.
19:26Đồ của nhà họ chịu.
19:27Mày đừng mong mang đi một cọng tóc.
19:29Tôi tức đến run cả người.
19:30Không nói gì.
19:31Quay vào bếp.
19:31Một lát sau.
19:32Tôi cầm con dao phay xông ra.
19:34Chỉ thẳng vào ông ta.
19:35Được lắm.
19:35Tao chẳng còn gì để mất.
19:37Nếu mày không cho tao sống yên.
19:38Thì tất cả cũng đừng mong được yên thân.
19:39Khung cảnh trước mắt khiến tôi như quay lại mười mấy năm trước.
19:42Hồi ấy.
19:42Một người hàng xóm trong làng ăn hiếp mẹ con tôi đủ đường.
19:45Còn xúi con trai bà ta bắt nạt Trịu Thanh Vân ở trường.
19:47Biết chuyện.
19:47Tôi cũng cầm dao chạy đến nhà họ làm ẩm.
19:49Chỉ khác là.
19:50Lần này.
19:51Người tôi trịa dao vào lại là người nhà.
19:52Trịu Thanh Vân hoảng hốt lao vào can.
19:54Mẹ.
19:54Có gì từ từ nói.
19:55Đừng manh động.
19:56Tôi vùng dao trong tay.
19:57Gào lên mất kiểm soát.
19:58Người bằng đất cũng còn có ba phần lửa.
20:00Các người đừng có ép tôi đến đường cùng.
20:01Trịu Vĩnh hết hồn.
20:02Không còn khi thế như trước.
20:04Vội vã lùi lại hai bước.
20:05Tôi lạnh lùng nhìn ông ta.
20:06Nói.
20:06Trịu Vĩnh.
20:07Tôi không có tiểu tam để tiếc nuối.
20:09Cùng lắm thì tôi dây dưa với ông đến cùng.
20:10Tốt nhất là từ nay về sau ông cứ mở mắt mà ngủ.
20:13Lỡ tôi bùng phát thật.
20:14Chuyện gì tôi cũng dám làm.
20:15Trịu Vĩnh sợ thật.
20:16Ông ta chửi đồng.
20:17Cút.
20:17Mang cái đống rác rửi của mày cút đi.
20:19Trịu Thanh Vân không thể chấp nhận nổi.
20:20Đập chân xuống đất.
20:21Mẹ.
20:22Sao lại thành ra thế này rồi.
20:23Tôi chỉ lạnh lùng nhìn cả hai.
20:24Rồi quay người.
20:25Bước đi không ngoảnh lại.
20:26Sau khi li hôn với Trịu Vĩnh.
20:27Để chọc tức tôi.
20:28Ngày hôm sau ông ta đã dắt tôi gì về nhà.
20:30Bọn họ còn định làm ra vẻ như chẳng có chuyện gì.
20:32Tổ chức lễ mừng công khai trong khu.
20:34Kết quả là sáng hôm sau.
20:35Tôi sai người hát máu gà và ném chuột chết ngay trước cửa nhà họ.
20:37Lập tức.
20:38Bọn họ sợ mất mặt.
20:39Hủy tiệc.
20:40Nhưng để bù đắp cho Tô Di.
20:41Họ thuê một người giúp việc.
20:42Tô Di bước vào nhà họ triệu.
20:43Chẳng phải làm gì.
20:44Sống như bà Hoàng.
20:45Có người trong nhóm cư dân khu tỏ ra bất bình vì tôi.
20:47Nói tôi quá đáng thương.
20:48Có mấy bà mẹ trẻ còn nói tức.
20:50Ra rồi còn nhường chỗ cho người khác làm gì.
20:52Gặp tôi thì cứ ở lì đấy.
20:53Xem ai chịu đựng ai lâu hơn.
20:55Tôi chỉ cười.
20:55Không nói đến chuyện ai chịu đựng ai.
20:57Chỉ riêng thời gian thôi.
20:58Khi đã già rồi.
20:59Từng ngày trôi qua đều ngắn lại.
21:00Ít đi.
21:01Quý thời gian vốn đã chẳng còn bao nhiêu.
21:02Tôi không muốn lãng phí thêm nữa.
21:04Sống tốt mới là điều quan trọng nhất.
21:05Chị bạn tôi.
21:06Thúy Anh.
21:06Thấy tôi chưa có nơi ở.
21:07Liên bảo tôi dọn về nhà cũ của chị ở quê.
21:09Chị nói đời này chị sẽ không quay lại đó nữa.
21:11Để không cung phí.
21:12Để tôi ở thì còn đỡ chống trải.
21:14Tôi đề nghị trả tiền thuê.
21:15Chị không muốn lấy.
21:16Nhưng cuối cùng cũng nhận cho tôi vui lòng.
21:17Vậy là tôi bắt đầu lại từ đầu ở một nơi hoàn toàn mới.
21:20Nơi đó là một vùng quê du lịch đang phát triển tốt.
21:22Núi non sông suối hữu tình.
21:23Phong cảnh tuyệt đẹp.
21:24Quả thật là món hời.
21:25Vừa dọn vào ngày đầu tiên.
21:26Tôi đã quét dọn trong ngoài sạch sẽ.
21:27Còn sới luôn một mảnh vườn bên hông nhà.
21:29Dự định hôm sau sẽ ra chợ mua ít giống rau.
21:31Hoa về trồng.
21:32Càng nghe mệt ngoài.
21:33Nhưng tôi cảm thấy một loại mệt rất đáng giá.
21:35Tối đó.
21:35Tôi ngủ một giấc thật ngon lành.
21:36Sáng hôm sau.
21:37Vừa mở mắt nhìn ra ngoài trời.
21:39Tôi giật mình bật dậy như cá chép quẫy nước.
21:40Hớt hải chạy ra khỏi nhà.
21:42Trong đầu toàn tiếng chuông báo động.
21:43Chết rồi.
21:44Trễ giờ rồi.
21:45Chạy đến nhà bếp.
21:45Nhìn thấy căn bếp xa lạ.
21:46Tôi mới sức nhớ.
21:47Tôi không cần đưa cháu đi học nữa rồi.
21:49Tôi thở vào một hơi dài.
21:50Trước đây.
21:51Vì lạc lạc làm gì cũng lề mề.
21:52Mỗi lần đưa đi học đều phải rục rã mãi.
21:54Thành ra hôm nào cũng vội vội vàng vàng.
21:56Đến nơi sát giờ.
21:57Sáng nào cũng như đánh trận.
21:58Khiến lưng chân tôi đau ê ẩm.
21:59Giờ thì.
22:00Cuộc sống.
22:00Chậm lại rồi.
22:01Tôi cảm động đến mức muốn rơi nước mắt.
22:02Tôi nhanh chóng làm quen với nhịp sống ở đây.
22:04Trồng hoa.
22:05Trồng rau.
22:06Ngày qua ngày yên bình.
22:06Thư thái.
22:07Không lâu sau.
22:08Nhà bên có một bà cụ kỳ lạ dọn đến.
22:10Cứ đến bữa ăn là bà lại lần theo mùi sang gõ cửa.
22:12Bà nói bà không biết nấu ăn.
22:13Hỏi tôi có thể cho bà ăn cùng không.
22:15Bà sẽ đưa tiền ăn.
22:16Tôi không từ chối.
22:17Có thêm người bầu bạn cũng tốt.
22:18Thế là dân già.
22:19Chúng tôi thành đôi bạn già thân thiết.
22:20Bà tên là Lâm Lan.
22:21Chúng tôi thường ăn cơm xong lại rủ nhau đi dạo.
22:23Nói chuyện.
22:24Cười đùa.
22:24Cuộc sống dễ chịu vô cùng.
22:26Chuyện duy nhất khiến ngày hôm đó mất vui lạ.
22:27Tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Triệu Thanh Vân.
22:29Ở đầu dây bên kia.
22:30Giọng nó ngại ngào.
22:31Như sắp khóc.
22:32Mẹ.
22:32Mẹ có thể về được không?
22:33Tôi chẳng hề bất ngờ.
22:35Thùy Anh đã kể cho tôi tất cả những chuyện xảy ra bên đó.
22:37Vì chuyện thuê bảo mẫu mà Triệu Thanh Vân cãi nhau suốt ngày.
22:40Tiền nhà.
22:41Tiền xe.
22:41Học phí và các khoản học thêm của lạc lạc đã khiến họ quay cuồng.
22:44Giờ còn phải gánh thêm 8.000 tệ thắng để thuê giúp việc.
22:46Trình ra không chịu nổi.
22:47Liên muốn để Tô Di làm thay tất cả.
22:49Nhưng Tô Di chỉ mới lau nhà được một ngày.
22:51Đã vô tình chật chân.
22:52Bà ta nằm bẹp dường 5 ngày trời mới dậy nổi.
22:54Triệu Vĩnh đau lòng không thôi.
22:55Quay sang mắng chửi Trình ra là ngược đãi người già.
22:57Trình ra bị dồn đến phát điên.
22:58Lại không dám cãi thẳng với ông ta.
23:00Đành đổ cơn giận lên đầu bảo mẫu.
23:01Không đến vài ngày.
23:02Bảo mẫu cũng bỏ việc.
23:03Chỉ rùa om sòng khi rời đi.
23:04Gọi cả nhà họ là đồ suối quẩy.
23:06Chẳng ai ra gì.
23:07Sau vụ đó.
23:08Cư dân trong khu cảng né tránh họ như tránh tả.
23:09Còn ban tán sau lưng không ngớt.
23:11Mất bảo mẫu.
23:12Việc đưa đón lạc lạc cuối cùng vẫn đổ lên đầu Tô Di.
23:14Nhưng bà ta đâu có sẵn lòng.
23:15Không phải cháu ruột thì làm sao dốc lòng được.
23:17Hốn chi.
23:18Trong lòng bà ta vẫn ôm một bụng tức giận với Trình ra.
23:20Thế là bà ta chửi trụng lạc lạc vô độ.
23:22Thậm chí còn suối thằng bé một lần ăn liền 10 cái đùi gà rán và 10 quay kem.
23:25Kết quả.
23:26Lạc lạc nửa đêm đau bụng quằn quại.
23:27Phải cấp cứu nhập viện.
23:28Khi biết nguyên nhân.
23:29Trình ra ngay tại hành lang bệnh viện đã nhảy vào đánh nhau với Tô Di.
23:31Hai người cầu xé dữ dội.
23:33Không ai chịu nhường ai.
23:34Giữa lúc hỗn loạn.
23:35Trự vĩnh lao vào can.
23:36Lại bị Tô Di vô tình đẩy mạnh.
23:37Lăn xuống cầu thang gãy cả chân.
23:38Chỉ sau một đêm.
23:39Từ tình nhân hóa thành thù nhân.
23:41Giờ ông ta ngồi trên xe lăn.
23:42Hận Tô Di thấu xương.
23:43Hôm qua Thùy Anh kể cho tôi chuyện đó.
23:45Tôi xứng đến nỗi ăn thêm được hẳn một bát cơm.
23:47Nhưng Trự Thanh Vân lại tưởng tôi chưa hay biết gì.
23:49Vẫn khóc lóc qua điện thoại.
23:50Mẹ.
23:50Lạc lạc gặp chuyện rồi.
23:51Nửa đêm qua phải đưa vào viễn cấp cứu.
23:53Mới vừa phẫu thuật xong.
23:54Hu hu.
23:55Con trai tội nghiệp của con.
23:56Con nhỏ thế mà đã phải chịu khổ như vậy.
23:57Thằng bé đó.
23:58Đứa cháu gọi tôi là bà nội.
23:59Khiến tôi cảm xúc lẫn lộn.
24:01Tôi im lặng không nói.
24:02Nó chờ một lúc rồi vội vàng chuyển sang chủ đề chính.
24:04Mẹ.
24:04Mẹ quay về đi.
24:05Về thăm lạc lạc một chút thôi cũng được.
24:07Dù mẹ và bố có ly hôn.
24:08Thì mẹ mãi mãi vẫn là bà nội của thằng bé mà.
24:11Nó nằm trên giường bệnh vẫn mơ gọi bà ơi.
24:12Mẹ thật sự nhẫn tâm vậy sao?
24:14Mẹ về đi.
24:15Mẹ về với tụi con được không?
24:16Chúng con.
24:17Thật sự rất cần mẹ.
24:18Tôi cao mày.
24:18Nghe mà buồn nôn.
24:19Sao nó có thể cho chẽn đến mức này?
24:21Tôi không nhịn được nữa.
24:22Mở miệng mắng thẳng.
24:31Thì vui vẻ hớn hở.
24:32Giờ xảy ra chuyện mới thấy hối hận.
24:34Đúng là đáng đời.
24:35Quả báo đó.
24:36Các người tự nhận lấy đi.
24:37Còn nữa.
24:38Cái lão khốn đó sao còn chưa chết?
24:39Sao không té chết luôn cho rồi?
24:41Lần sau ông ta chết hẳn.
24:42Rồi hãng gọi tôi.
24:43Lúc đó tôi sẽ về cười cho vài tiếng.
24:45Nói thế thôi.
24:46Cút máy đây.
24:47Cút.
24:47Cút máy xong.
24:48Lâm lan.
24:48Người bạn già sống cùng tôi.
24:50Thở phào nhìn tôi.
24:50Nhẹ nhõm ra mặt.
24:51Lúc thấy chị im re.
24:52Tôi còn tưởng chị mềm lòng rồi chứ.
24:54Tí nữa là tôi giật điện thoại chửi thay rồi đấy.
24:56May mà.
24:56Chưa lú.
24:57Tôi thở dài.
24:58Nhìn ánh mắt lâm lan.
24:59Tôi đoán ra chị ấy có lẽ cũng từng chảy như tôi.
25:01Tôi chưa từng hỏi.
25:02Nhưng chị cũng sống một mình ở đây.
25:03Chẳng lẽ cũng giống tôi.
25:04Dù hỏi bằng câu nghi vấn.
25:05Nhưng trong lòng tôi đã gần như chắc chắn.
25:07Quả nhiên.
25:08Chị lắc đầu.
25:08Vẻ mặt buồn buồn.
25:09Giống mà cũng không giống.
25:10Có chỗ để chút bầu tâm sự.
25:12Chị bắt đầu kể chuyện của mình.
25:22Nhà đói nghèo rách nát.
25:23Cuối cùng chị buộc phải đi làm thuê khắp nơi.
25:25Làm mấy năm.
25:26Chị kiếm còn nhiều hơn chồng.
25:27Nhưng chồng chị lại càng ngày càng tồi tệ.
25:29Còn nói chị làm vậy khiến ông ta mất mặt.
25:30Bao năm trời.
25:31Chị nuốt nhục chịu đựng.
25:32Chị vì con cái.
25:33Sau này.
25:34Khi còn lớn.
25:34Chị mua nhà.
25:35Mua xe.
25:36Cưới vợ cho con.
25:36Rồi thuê cả bảo mẫu chồng cháu.
25:38Cứ nghĩ đời mình như vậy cũng tạm yên ổn.
25:40Ai ngờ.
25:40Chị phát hiện chồng mình từ lâu đã gian díu với người bạn thân nhất của chị.
25:43Để hơn.
25:44Con trai và con dâu đều biết.
25:45Nhưng dấu chị.
25:46Đến khi mọi chuyện vỡ lở.
25:47Con trai lại đứng về phía cha.
25:48Đổ hết lỗi lên đầu chị.
25:49Bảo vì chị suốt ngày lo làm ăn nên người bạn kia mới phải thay chị chăm sóc hai cha con.
25:53Chị tức quá đến phát bệnh.
25:54Nằm viện hai tháng.
25:55Ra viện xong.
25:56Chị lập tức ly hôn.
25:57Dọn đến đây sống.
25:57Giới thiệu việc cho nó thì chưa đầy ba tháng lại nghỉ.
26:00Cũng giống cho nó.
26:00Ăn không ngồi rồi.
26:02Cưới vợ.
26:02Đẻ con rồi vẫn còn chìa tay xin tiền tôi.
26:04Thế mà còn trách tôi không có thời gian chăm nó.
26:06Chị cười chua chắt.
26:07Làm nút tôi nghĩ.
26:08Làm phụ nữ.
26:08Làm gì cũng sai.
26:09Tôi lặng một chút rồi nhẹ nhàng đáp.
26:11Sai không phải là chúng ta.
26:12Là do bọn họ.
26:13Nhà không đúng.
26:14Thì mình đổi nhà.
26:15Chị em mình sống với nhau như bây giờ.
26:17Có phải vẫn rất tốt không?
26:18Câu đó khiến chị như được tiếp thêm động lực.
26:20Nghỉ ngơi đủ rồi.
26:21Giờ tụi mình kiếm tiền đi.
26:22Tôi ngẩn ra.
26:23Hả?
26:23Gì cơ.
26:24Tôi tính kỹ lâu rồi.
26:25Chị nấu ăn ngon thế.
26:26Ta mở một kênh mạng xã hội.
26:27Quay video nấu ăn.
26:28Tôi hơi bối rối.
26:29Cả đời chưa từng làm việc.
26:30Chẳng biết gì.
26:31Nấu ăn.
26:32Cũng kiếm được tiền à.
26:33Liệu có làm được không?
26:34Thử thôi.
26:34Mạng vận hành để tôi lo.
26:36Tôi làm cả đời rồi.
26:37Có kinh nghiệm lẫn quan hệ.
26:38Chị chỉ cần nấu và lên hình.
26:39Còn lại để tôi lo.
26:40Chị đập vai tôi đầy quyết tâm.
26:42Quế mai à?
26:42Người ta nói không sai.
26:4360 tuổi.
26:44Chính là thời điểm tuyệt nhất để bắt đầu lại.
26:46Nói là làm.
26:46Chị làm việc như một cơn lốc.
26:48Dứt khoát và đầy khí thế.
26:49Tôi chẳng biết gì.
26:50Cứ để chị chỉ đạo.
26:51Chúng tôi kiên trì làm suốt một tháng.
26:52Không ngờ.
26:53Vài video đầu tiên.
26:54Lại nổi tiếng thật.
26:55Còn được một nhãn hàng nhỏ thuê quảng cáo.
26:57Kiếm được khoản đầu tiên khá khá.
26:58Khi nhận được tiền chia hoa hồng đầu tiên.
27:00Tôi vui đến rụng rời.
27:00Cả người chẳng đầy sức sống.
27:02Sau đó.
27:02Chúng tôi tiếp tục quay video.
27:04Đều đều cập nhật.
27:04Kênh ngày càng phát triển.
27:05Tôi bỗng cảm thấy.
27:06Ngày tháng tươi đẹp thực sự đã đến rồi.
27:08Không ngờ kênh mạng vừa khởi sắc.
27:09Thì trự thanh vân lại mò đến.
27:11Nó quỳ trước cửa nhà tôi.
27:12Nước mắt nước mũi tèm lem.
27:13Muốn dở bài đánh vào tình cảm như mọi lần.
27:15Mẹ ơi.
27:15Con nhớ mẹ lắm.
27:16Dạo gần đây nhà mình lắm chuyện dối tung lên.
27:18Con mệt mỏi đến mức không thở nổi.
27:20Làm việc thì liên tục sai sót.
27:21Cuối cùng bị xếp đuổi việc rồi.
27:22Hú hú.
27:23Giờ ngày nào trình ra cũng cãi nhau với con.
27:25Cô ấy nói nếu mẹ không chịu về.
27:27Cô ấy sẽ li hôn.
27:28Con dắt cả lạc lạc đi luôn.
27:29Mẹ ơi.
27:29Con thật sự hết cách rồi.
27:31Mẹ nhất định phải giúp con.
27:32Con biết từ nhỏ đến lớn mẹ thương con nhất mà.
27:34Mẹ đâu nỡ nhìn con khổ sở thế này.
27:35Đúng không?
27:36Còn bố.
27:37Ông nói chỉ cần mẹ về.
27:38Ông sẽ lập tức đá con mũ kia.
27:39Quay lại với mẹ.
27:40Cả nhà đang chờ mẹ về đó.
27:42Tôi bật cười khẩy.
27:43Thật đúng là cưỡi lừa tìm ngựa.
27:44Thúy Anh đã kể hết cho tôi từ trước.
27:45Sau chuyện đó.
27:46Nhà họ đúng là dối như canh hẹ.
27:48Tôi di không chịu nổi nữa.
27:49Đòi ly hôn.
27:49Nhưng chịu vĩnh sao dễ dàng buông thả.
27:51Ngày nào cũng chửi bới.
27:52Còn bắt bà ta hầu hạ mình từ miếng ăn đến giấc ngủ.
27:54Chẳng khác gì tra tấn.
27:56Hai người đó giờ xem như cắn chặt nhau mà sống.
27:58Đúng là báo ứng nhãn tiền.
27:59Tôi chẳng buồn nói nhiều.
28:00Quay người vào bếp lấy ra con dao thái mà tôi đã luyện hàng ngày để quay video.
28:03Vừa đi vừa vung dao.
28:04Mặt lạnh tanh.
28:05Từ đâu đến thì cút về nó.
28:06Lần sau còn dám vóc mặt đến.
28:08Tao chém đấy.
28:08Nhờ quay video nấu ăn mỗi ngày.
28:10Giờ tôi cầm dao.
28:11Phải gọi là thuần thục như diễn viên siếc.
28:12Thấy tôi không mềm mỏng như dừa.
28:14Chợ Thanh Vân mặt giày chuyển sang chơi chiêu.
28:15Mẹ.
28:16Con không đi đâu cả.
28:17Con mất việc rồi.
28:18Sau này không có tiền trả nợ nhà.
28:19Chắc bị đuổi ra đường mất.
28:20Mẹ bảo con đi đâu bây giờ.
28:22Mẹ không chịu về thì cũng cho con ít tiền.
28:23Không thì con bám theo mẹ suốt luôn.
28:25Không đi đâu hết.
28:26Tốt thôi.
28:26Tôi cười lạnh.
28:27Nụ cười không chút nhiệt.
28:28Mắt vẫn nhìn nó chầm chầm.
28:29Rồi đột nhiên.
28:30Tôi dơ tay ném mạnh con dao ra.
28:31Nó sượt ngang tay nó.
28:32Phập một tiếng.
28:33Gam thẳng vào khung cửa sau lưng.
28:34Biến không?
28:35Biến.
28:35Con biến ngay.
28:36Mẹ bình tĩnh.
28:37Bình tĩnh mà.
28:37Nó lăn lê bò tòi mà chạy.
28:39Vừa chạy vừa khóc giống.
28:40Nhưng nó không bỏ cuộc.
28:41Nghe đâu.
28:41Nó thuê một phòng trọ ở thị trấn gần đó.
28:43Rõ ràng muốn đánh trận dài hơi.
28:44Tôi phiền không chịu nổi.
28:45Phía bên lâm lan cũng gặp tình trạng tương tự.
28:47Con trai chị ta tiêu xài sạch tiền rồi.
28:49Cũng mò tới vòi vĩnh.
28:50Thế là chúng tôi nhìn nhau.
28:51Ngợt đầu một cái.
28:52Quyết định ngay.
28:53Sáng hôm sau.
28:54Trời chưa sáng hẳn.
28:54Chúng tôi đã xách bà lô lên và.
28:56Đi du lịch.
28:56Tiền trong tay đã đủ tiêu.
28:58Chẳng cần phải cắm đầu kiếm sống nữa.
28:59Chúng tôi muốn đi đâu thì đi.
29:01Muốn ở đâu thì ở.
29:02Bọn họ dù có lật tung cả trời cũng không tìm ra.
29:04Mặc kệ bên kia cãi nhau chó sủa gà bay.
29:06Còn bên này của chúng tôi.
29:07Trời xanh.
29:07Gió nhẹ.
29:08Nắng vàng.
29:09Đời bình yên.
29:09Vài năm sau.
29:10Chúng tôi lần lượt đi hết các tỉnh thành trên đất nước.
29:12Từ non cao đến biển rộng.
29:13Từ phố thị đến làng quê.
29:14Mọi cảnh đẹp đều được ghi lại trong ống kính của chúng tôi.
29:17Lúc mệt thì nghỉ.
29:17Lúc vui thì quay video cập nhật cho kênh.
29:19Video không còn chỉ về nấu ăn.
29:21Mà đã có thêm những thức phim bình yên trên đường đi.
29:23Có nhiều chị em cùng lứa xem xong kênh của chúng tôi.
29:25Được truyền cảm hứng.
29:26Cũng bắt đầu dám nghĩ khác.
29:27Sống khác.
29:28Có người còn nhắn riêng cho chúng tôi.
29:29Bảo rằng họ đã dũng cảm thử một lần.
29:31Học được cách yêu chính bình.
29:32Giờ sống rất vui vẻ.
29:33Rất nhẹ nhàng.
29:34Tôi đọc xong.
29:34Mỉm cười mãn nguyện.
29:35Nhìn lại mấy năm qua.
29:36Tôi cứ ngỡ như đang mơ.
29:3760 tuổi thì sao chứ.
29:39Chỉ cần có can đảm.
29:40Đời người bắt đầu lại lúc nào cũng không là muộn.

Được khuyến cáo