Đi đến trình phátĐi đến nội dung chínhĐi đến chân trang
  • 15/7/2025
Truyện Audio Hay || Tôi Không Cãi, Tôi Đổi Luôn Mẹ Chồng || Thiên Thần Dắt Truyện

#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:00Mẹ muốn đổi con dâu, tôi đổi cho chồng một người mẹ mới, mẹ chồng tưởng tôi mắc bệnh nan y, nói rằng không cần chữa trị nữa, bảo chồng tôi nên lấy vợ khác.
00:07Tôi tán thành, để con giới thiệu cho anh ấy một tiểu thư nhà giàu.
00:10Mẹ chồng khanh không ngớt, con dâu đúng là biết điều.
00:13Vài hôm sau, tôi dắt về nhà một cô dì hơn 50 tuổi, giới thiệu với bố chồng.
00:17Bố à, đây là người mới mà con tìm cho bố bà xã mới của bố đấy.
00:20Mẹ chồng há hóc mồm, tôi tan làm sớm, vừa về đến nhà đã nghe mẹ chồng đang líu díu trong bếp.
00:25Cái bệnh của Vương Phượng thì khỏi cần chữa, để tiên đó mà cưới đứa khác, còn trẻ, còn tươi.
00:30Bà nghĩ mình hạ giọng rất nhỏ, nhưng giọng bà vốn đã to sẵn, tôi vẫn nghe rõ mồn một.
00:34Chồng tôi Trần Việt quát lên, mẹ nói bậy cái gì đấy.
00:37Mẹ chồng tôi chẳng chịu kém, mẹ nói là vì con, đổ tiền vào viện thì có ích gì.
00:42Con đã ở bên nó mấy năm rồi, giờ nó chết thì vừa hai con đổi khẩu vị.
00:45Dù sao con trai con còn nhỏ, mẹ kế nuôi vài năm là nó quên mẹ ruột ngay ấy mà.
00:49Nhưng phải nhớ kỹ, sau này không được dẫn nó đi viếng mộ mẹ ruột nhé, không mẹ kế nó lại ghen.
00:54Trần Việt giận dữ, mẹ đừng nói linh tinh, Vương Phượng có bệnh gì đâu.
00:58Mẹ chồng biểu môi, mẹ nghe hết cả rồi tối qua.
01:00Nó nói là mắc phải bệnh nan y, nếu không chữa kịp thời thì thần tiên cũng bỏ tay.
01:04Đấy chẳng phải bệnh vô phương cứu chữa à.
01:06Con còn định bán nhà để chữa trị, thật dại.
01:08Có chữa được đi nữa thì cũng thành cái máy uống thuốc, không đi làm được, không kiếm tiền, còn phải chăm non sáng tối.
01:14Dài vài năm nữa, rồi cũng chết.
01:16Khi ấy, nhà mất, tiền sạch, con thân tàn ma dại.
01:19Còn ai muốn lấy con nữa?
01:20Con ôm con nhỏ, trên có mẹ già, dưới có con thơ, đời coi như xong.
01:24Trần Việt nổi đoá.
01:25Mẹ sao lại không mong con và Phượng sống tốt với nhau?
01:28Cô ấy có lỗi gì với mẹ, mà mẹ lại nguyền rủi như vậy?
01:31Giọng mẹ chồng càng cao.
01:32Cô ta có gì mà tốt với tôi?
01:34Cô ta đã mua nhà, mua xe cho tôi chưa?
01:36Nhìn bà Vương dưới tầng xem, cái nhà đó là con dâu bà ấy mua đấy.
01:40Cùng làm mẹ chồng cả, sao số tôi lại khổ thế này?
01:42Tôi bỗng thấy lòng mình dâng đầy dấu hỏi.
01:44Ra là, bà bất mãn với tôi chỉ vì tôi không mua nhà, mua xe cho bà ấy.
01:48Bà vẫn chưa dừng.
01:49Hồi con muốn cưới nó, mẹ đã phản đối rồi.
01:52Nhà nó chỉ có mỗi mình nó, không có anh chị em, chẳng giúp được gì cho con.
01:56Tiền nó kiếm cũng không nhiều, cái nhà này còn bắt con góp tiền mua.
01:59Nhưng nghĩ cũng hay, giờ mà nó chết thì căn nhà này sẽ là của con.
02:02Con có nhà, có xe, đến lúc đó bao nhiêu cô gái xếp hàng đợi lấy con.
02:06Con cứ lựa kỹ vào, cưới đứa nào nhà có điều kiện ấy.
02:09Sau này mẹ con mình mới được nhờ.
02:11Trần Việt càng giận.
02:12Mẹ có biết mẹ đang nói gì không?
02:13Nhà mình có điều kiện gì mà mẹ coi thường Vương Phượng?
02:16Mẹ có lý do gì mà chê bai cô ấy?
02:18Mẹ chồng cười khẩy.
02:19Nhà mình thì sao?
02:20Con là sinh viên đại học đấy, nó lấy được con là phúc ba đời rồi.
02:23Trần Việt phản bác.
02:24Vương Phượng cũng là cử nhân đấy, là con trèo cao mới đúng.
02:27Mẹ chồng cười nhạt.
02:28Ôi giời, đàn ba học nhiều thì vô đức thôi.
02:31Chỉ có con trai mẹ, học đại học mới là đáng giá.
02:33Trần Việt tức đến mức nghẹn lời.
02:35Mẹ im đi cho con nhờ.
02:36Giờ sinh viên đại học đầy ra, chỉ có mẹ mới nghĩ con là của hiếm.
02:39Mẹ cẩn thận đấy, Phượng mà nghe được thì mẹ khỏi ở đây luôn.
02:42Mẹ chồng đầy khí thế.
02:44Nó dám, nó phản rồi.
02:45Mẹ làm mẹ con, ở trong nhà con thì sao?
02:48Con nghe mẹ, giữ lấy tiền, đừng có bán nhà gì hết.
02:51Lúc này tôi đã đến cửa bếp, thấy mẹ chồng đang gọi video với Trần Việt.
02:54Tôi vỗ tay rồi lên tiếng.
02:55Mẹ nói đúng đấy, Trần Việt à, anh phải biết nghĩ cho bản thân, càng phải nghĩ cho con.
03:00Tiền với nhà, anh nhất định phải giữ thật chặt.
03:02Mẹ chồng không ngờ tôi đã nghe hết.
03:04Bà lung cuống tắt video, mặt lung tung thấy rõ, nhưng khi thấy tôi tỏ vẻ đồng tình, bà lại mừng rỡ.
03:08Phượng à, mẹ không nhìn lầm con đâu, đúng là con dâu hiểu chuyện.
03:12Mẹ cũng không muốn vậy đâu, nhưng phúc phận mẹ con ta ngắn ngủi.
03:15Con đang khỏe mạnh, sao lại mắc phải cái bệnh quái quỷ ấy?
03:17Hu hu.
03:18Bà lấy tay áo lau nước mắt.
03:20Tôi lạnh lùng nhìn bà diễn sâu.
03:25Tôi tự thấy mình đã đối xử rất tốt với bà.
03:28Lúc chưa sống chung, bà chỉ cần ho, cảm mạo, tôi cũng hỏi han, còn gửi tiền cho bà đi khám.
03:33Sau này họ lên thành phố, tôi càng chăm lo chú đáo.
03:36Không ngờ, bà lại mưu tính chuyện cưới vợ mới cho chồng tôi.
03:39Tôi và Trần Việt là đồng nghiệp.
03:40Thời gian mới đi làm, anh ấy giúp tôi rất nhiều.
03:43Thấy anh là người tốt, lại được đồng nghiệp mai mối nên tôi nhận lời yêu.
03:46Nhà anh ở quê, anh là kiểu chim phượng bay ra từ thung lũng.
03:49Nhưng anh không có sự tự ti hay kiêu ngạo thường thấy, cư xử dễ chịu.
03:52Bố mẹ tôi cũng chấp nhận anh.
03:54Chỉ có điều, bố tôi nói thẳng.
03:55Chúng ta sẽ không mua nhà cho con, hai đứa tự cố gắng, tiền đặt cọc chia đôi, cùng trả góp.
04:00Mẹ tôi thì thêm vào.
04:01Ý bố con là, nếu bố mẹ bỏ tiền mua nhà toàn bộ, sẽ khiến Trần Việt tự ti hoặc ỉ lại.
04:06Để anh ấy bỏ một nửa tiền cọc và cùng trả góp, mới có động lực phấn đấu.
04:09Tôi hiểu, bố mẹ chỉ muốn tốt cho tôi.
04:12Một mặt, họ muốn giữ lại tài sản do mình vất vả gây dựng.
04:14Mặt khác, cũng muốn tôi có hôn nhân hạnh phúc thực sự.
04:22Một nửa tiền cọc, anh thấy sao?
04:23Anh rất ngại ngùng.
04:24Đáng lẽ là đàn ông thì nên tự mua nhà, nhưng giờ anh không đủ sức.
04:28Một nửa thì anh lo được.
04:29Em à, xin lỗi vì để em phải chịu khổ rồi.
04:32Chúng tôi cùng nhau mua nhà sau khi kết hôn, tiền sửa sang và nội thất cũng chia đôi theo tiêu chí công bằng.
04:36Số tiền ấy với gia đình tôi thì chẳng là bao, nhưng đối với nhà Trần Việt lại là một gánh nặng.
04:41Bố mẹ anh phải đi vay mượn.
04:42Sau khi cưới, chúng tôi phải trả nợ nhà, nợ xe, rồi sinh con, nuôi con.
04:46Cha mẹ tôi thi thoảng vẫn trợ giúp tài chính, nên cuộc sống của chúng tôi mới coi là tạm ổn.
04:51Còn khoản nợ của bố mẹ anh thì đành để họ tự xoay sở.
04:53Có lẽ vì vậy, mẹ chồng tôi mới nảy sinh bất mãn trong lòng, chỉ là trước giờ chưa để lộ ra.
04:58Năm ngoái, con trai chúng tôi hơn 2 tuổi.
05:00Bố tôi thấy Trần Việt là người tốt, vợ chồng chúng tôi sống ổn định nên đã giúp trả hết nợ mua nhà, giảm bớt áp lực lớn cho hai vợ chồng.
05:06Đáng tiếc là bố chồng tôi không may bị ngã, chấn thương ở thắt lưng, không thể làm việc nặng ở quê nữa.
05:11Trần Việt đã tìm giúp ông một công việc trong kho, lương không cao nhưng nhẹ nhàng.
05:14Từ đó, bố chồng sống cùng chúng tôi.
05:17Con tôi bắt đầu đi mẫu giáo, mẹ chồng chủ động nói sẽ đưa đón giúp.
05:20Thế là 5 người cùng sống trong một căn hộ.
05:22Nhưng cũng không xảy ra mâu thuẫn gì lớn.
05:24Bố mẹ chồng đều là người chăm chỉ.
05:26Bố chồng ngoài giờ làm còn đi nhặt ve chai trên đường đi làm và về ông chỉ có mặt ở nhà vào sáng sớm và buổi tối.
05:31Mẹ chồng lo việc nhà và chăm cháu.
05:33Lúc đầu, tôi không mấy thích bà.
05:35Vì bà hay buôn chuyện, thích so đo với nhà người khác.
05:41Thỉnh thoảng bà còn so sánh, than thở chồng không có bản lĩnh.
05:44Trần Việt thì chẳng nề nang, đáp lại.
05:46Mẹ lúc nào cũng ghen tị với người ta, đã bao giờ soi lại bản thân chưa?
05:49Đàn ông tốt ngoài kia thiếu gì, người ta đâu có chọn mẹ.
05:52Mẹ chồng nghe vậy thì vừa khóc vừa kể khổ.
05:54Mẹ xấu hay mẹ ngu chứ?
05:55Sao mẹ lại không xứng có được người đàn ông tốt?
05:58Lấy phải người chồng không ra gì, sinh được đứa con trai còn coi thường mẹ.
06:01Sao số mẹ khổ thế này?
06:02Hú hú hú, bố chồng tôi lập tức bỏ đi.
06:04Ông không ăn ủi bà, vì càng rỗ, bà càng chút giận lên đầu ông.
06:08Trần Việt thì càng không thể rỗ, anh sẽ quát lại bà to hơn.
06:11Chỉ còn tôi luôn phải làm người giảng hòa.
06:13Dần ra, mẹ chồng bắt đầu mở lòng, hay kể chuyện tâm sự với tôi.
06:16Bà nấu ăn cũng ưu tiên khẩu vị của cháu, rồi đến tôi.
06:19Còn chồng tôi và hai người kia thì bà nấu kiểu qua loa.
06:22Tôi và Trần Việt thỉnh thoảng có lời qua tiếng lại, bà luôn mắng anh.
06:25Con là đàn ông thì nhường nhịn vợ một chút không được à, cứ phải tranh thắng làm gì.
06:29Ngay cả bố mẹ tôi cũng nói, bố mẹ chồng con thế là tốt rồi, con nhớ hiếu thuận cho đàng hoàng.
06:34Nhưng tôi không ngờ mẹ chồng lại trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu.
06:37Bà từng đối xử tốt với tôi bao nhiêu, giờ đây đều trở thành số không.
06:40Những lời thì thầm mưu tính kia của bà khiến tôi hoàn toàn lạnh lòng.
06:43Ai có thể chịu đựng việc mẹ chồng trước mặt thì quan tâm,
06:46sau lưng lại nguyền rùa mình sớm chết để con trai bà cưới được vợ giàu.
06:49Thì ra, sự tốt của bà chỉ vì nghĩ tôi còn giá trị lợi dụng.
06:52Giờ bà tưởng tôi bị bệnh năn y, hết giá trị,
06:54liền chẳng thèm xác minh mà đã vội tuyên án tử hình cho tôi.
06:57Tôi bèn mỉm cười, nói đầy ẩn ý.
06:59Người sống, dù có kiếm được bao nhiêu tiền, cũng chẳng mang đi được xu nào.
07:02Sinh ngày nào, chết ngày nào, đều chẳng do mình quyết.
07:05Cho nên mới có câu, sinh tử do trời, giàu sang nhiều mệnh.
07:08Với người bình thường mà nói, bệnh nhẹ thì chữa,
07:10bệnh nặng thì đừng kéo cả gia đình xuống hố.
07:12Đến lúc cần đi thì đi thanh thản đó mới là yêu thương gia đình thực sự,
07:21con trai con đó.
07:22Con mà mắc bệnh năn y, chắc gì đã sống lâu được chi bằng để lại tiền cho nó,
07:26mẹ sẽ giúp nó tìm vợ mới, chăm lo cho cháu nội thay con, tôi bật cười.
07:30Mẹ đã tính chú đáo thế, con cũng phải có chút đáp lại.
07:32Vừa hay, con quen một cô gái nhà giàu, rất có điều kiện,
07:35có biệt thự, có xe sang, tiền gửi ngân hàng cũng phải mấy trăm triệu.
07:38Mấy trăm triệu tiền tiết kiệm, với mẹ chồng tôi mà nói, là một con số khổng lồ.
07:42Nếu tôi nói vài trăm tỷ, bà lại chẳng có khái niệm gì.
07:45Quả nhiên, bà cười tít mắt.
07:47Con đã chuẩn bị từ trước rồi à, có phải nhận kết quả khám bệnh xong,
07:50con biết mình chẳng còn sống bao lâu nên mới tìm vợ mới cho Trần Việt.
07:53Ôi, con đúng là con dâu tốt của mẹ.
07:55Tôi ngắt lời.
07:56Nhưng mà, cô ấy hơi lớn tuổi.
07:58Bà xua tay.
07:59Không sao, tuổi lớn mới biết thương người.
08:01Con đã chọn rồi thì chắc chắn là người tốt với Trần Việt,
08:04cũng sẽ thương cháu nội, lại còn hiu thuận với bố mẹ chồng như con.
08:07Mẹ tin con.
08:08Dừng một chút, bà lại nói đầy hào hứng.
08:10Với lại, lớn tuổi thì sẽ ra đi trước Trần Việt.
08:13Đến lúc đó tài sản của bà ấy không phải đều là của cháu nội sao.
08:16Mẹ hiểu tấm lòng của con vì cháu mà tính toán như thế là đúng.
08:19Tôi lắc đầu.
08:19Chỉ sợ Trần Việt không đồng ý.
08:21Mẹ chồng vỗ ngực bảo đảm.
08:23Chuyện đó để mẹ lo.
08:24Con cứ yên tâm, mẹ sẽ thuyết phục nó.
08:26Tôi cười, vậy con giao cho mẹ đấy.
08:28Đúng lúc ấy, Trần Việt về tới.
08:30Tôi quay người vào phòng ngủ.
08:31Anh đi theo, cuối đầu xin lỗi.
08:33Em à, đừng để tâm đến mấy lời mẹ nói.
08:35Tôi ngắt lời.
08:36Đừng vội xin lỗi với em.
08:37Anh ra ngoài xem mẹ anh kìa bà có chuyện muốn nói với anh đấy.
08:40Trần Việt bước vào bếp.
08:41Không bao lâu sau đã nghe tiếng cãi nhau ẩm ý.
08:43Mẹ chồng tôi ra sức thuyết phục anh gặp cô gái nhà giàu kia.
08:46Trần Việt gào lên.
08:47Mẹ kiểu gì vậy?
08:48Vừa ngu vừa xấu tính.
08:49Không phân biệt được đúng sai.
08:51Mẹ chồng chửi lại.
08:52Thằng khốn.
08:53Dám mắng mẹ à?
08:54Mẹ làm vậy là vì tốt cho mày.
08:55Tốt cho cháu nội mày đấy.
08:57Trần Việt quát.
08:58Tốt cái gì mà tốt.
09:05Tôi tưởng chuyện đã kết thúc.
09:06Ai ngờ hôm đó mẹ chồng lén hỏi tôi.
09:08Phượng à, cô gái giàu mà con nói.
09:10Bao giờ con dẫn về cho mẹ xem mặt?
09:12Tôi hỏi lại.
09:13Trần Việt đồng ý rồi à?
09:15Mẹ chồng ra vẻ trưởng bối đầy quyền lực.
09:17Nó có đồng ý hay không?
09:18Chuyện này mẹ quyết.
09:19Tôi gật đầu.
09:20Được thôi.
09:20Mai là cuối tuần.
09:21Con sẽ đưa cô ấy tới.
09:23Mẹ nhớ bảo bố cũng về sớm.
09:24Để cùng gặp mặt nhé.
09:25Bà gật đầu quả quyết.
09:27Tất nhiên rồi.
09:27Chỉ cần mẹ với ba con thấy vừa ý.
09:29Trần Việt không đồng ý cũng vô ích.
09:31Tôi quay đầu đi.
09:32Lặng lẽ lật một cái chẳng mắt.
09:33Ngày mai.
09:34Để xem bà ta kết thúc chuyện này kiểu gì.
09:36Hôm sau.
09:36Tôi đưa con về gửi bên ngoại.
09:38Rồi dẫn về một dì hơn 50 tuổi.
09:40Mẹ chồng tôi thấy người đến vừa đẹp vừa ăn mặc sành điệu.
09:42Lập tức cười hớn hở.
09:43Vương Phượng.
09:44Đây là mẹ của cô gái đó hả?
09:45Ôi chào.
09:46Thông ra.
09:46Bà đến trước xem nhà cửa chúng tôi phải không?
09:48Mời vào.
09:49Mời vào.
09:50Bà vừa đưa tay ra kéo.
09:51Chị Dư đã gạt phát ra.
09:53Thông ra cái gì?
09:53Tôi là gái chưa chồng.
09:55Chẳng có con cái gì cả.
09:56Bà đang xỉ nhục ai đấy?
09:57Mẹ chồng ngớ người.
09:58Quay sang tôi.
09:59Phượng.
10:00Rốt cuộc bà ấy là ai vậy?
10:01Tôi giới thiệu.
10:02Đây là chị Dư.
10:03Rất giỏi.
10:03Là bà chủ bất động sản.
10:05Trong thành phố này nhiều khu nhà đều do chị ấy xây.
10:07Mẹ chồng kéo tôi ra một góc.
10:09Thì thầm.
10:09Nhà giàu thì có thật đấy.
10:11Nhưng tuổi bà ấy lớn quá rồi.
10:12Chắc cũng sấp xỉ tao rồi còn gì?
10:14Tôi nói.
10:14Chị Dư nhỏ hơn mẹ 2 tuổi.
10:16Rất hợp với bà.
10:17Mẹ chồng chấp mắt liên tục.
10:18Cái gì cơ?
10:19Lúc này.
10:19Bố chồng tôi đang trò chuyện rung rả với chị Dư.
10:22Chị ấy vốn là người nói chuyện duyên dáng.
10:24Tôi bước lại.
10:24Nói.
10:25Ba.
10:25Chị Dư là người con tìm cho ba.
10:27Làm bạn đời mới đó.
10:28Ba thấy sao?
10:29Bố chồng sững sờ.
10:30Mẹ chồng thì há hốc mùng kinh ngạc.
10:31Sau vài giây đơ người.
10:33Mẹ chồng lập tức lao tới đánh chị Dư.
10:34Con hồ ly tinh.
10:35Mày dám trắng trợn tới nhà tao rụ rỗ chồng tao.
10:38Tôi kéo chị Dư ra sau lưng.
10:40Không phải mẹ nhớ con dẫn về sao?
10:41Chị Dư là người có tiền.
10:42Là quý bà mà.
10:43Còn chê gì nữa?
10:44Bà ta gào.
10:45Tao bảo mày giới thiệu cho Trần Việt.
10:47Chứ không phải cho cái lão già kia.
10:48Mày là con dâu bất hiếu.
10:50Còn coi tao ra gì không?
10:51Tôi bật cười.
10:52Ba ở với mẹ mấy chục năm rồi.
10:53Cũng nên đổi khẩu vị một chút chứ.
10:55Dù sao con trai mẹ cũng lớn rồi.
10:57Không có mẹ rụt cũng chẳng sao.
10:59Mẹ chồng tức run người.
11:05Sống đây.
11:06Thế bà dựa vào đâu mà giới thiệu gái cho con trai mình?
11:08Bà ta hét lên.
11:09Vì mày sắp chết rồi còn gì?
11:11Tao giới thiệu là để có người chăm con trai tao và cháu tao.
11:13Chị Dư không nhịn được nữa.
11:15Ai nói với bà là Vương Phượng bị bệnh năn y.
11:17Bà có giấy chẩn đoán không?
11:18Mẹ chồng nói.
11:19Chính tai tôi nghe thấy.
11:20Sao sai được?
11:21Tôi hỏi.
11:22Bà nghe tôi nói cái gì?
11:23Rằng tôi mắc bệnh.
11:24Nếu không chữa kịp thì Tiên Thánh cũng bó tay đúng không?
11:26Đúng.
11:27Chính mày nói.
11:28Chị Dư mỉm cười.
11:29Thế có khi nào?
11:30Vương Phượng nói bà bị bệnh.
11:31Mong bà chữa kịp thời không?
11:33Mẹ chồng nổi điên.
11:34Con khốn này.
11:35Mày mong tao chết để thế chỗ tao.
11:36Làm vợ lão giả đúng không?
11:38Mày mỡ đi.
11:38Tao không chết.
11:39Để mày cả đời chỉ là con hồ ly tình.
11:41Tôi vội kéo chị Dư ra ngoài.
11:42Tiến chị đi.
11:43Chị Dư tức tôi chửi.
11:45Con mụ ra đó.
11:45Tôi chỉ muốn xé tọc cái miệng của nó ra thôi.
11:48Tôi xin lỗi.
11:49Xin lỗi chị Dư.
11:50Để chị bị lôi vào chuyện này.
11:51Chị Dư rộng lượng.
11:52Thôi mà.
11:53Chuyện nhỏ.
11:54Mai mốt cần giúp gì?
11:55Cứ nói.
11:56Chị Dư là sếp của tôi.
11:57Nhưng chúng tôi thân thiết như chị em.
11:59Chị từng ly dị.
11:59Hay kể tôi nghe chuyện nhà chồng cũ đầy drama.
12:02Hôm tôi nghe mẹ chồng nói xấu.
12:03Tôi kể cho chị nghe.
12:04Chị nổi giận.
12:05Cái quái gì?
12:06May sống bình thường vậy mà bà ta muốn cưới vợ mới cho con trai.
12:09Phải xé nát cái miệng của bà.
12:11Tôi nói.
12:11Cứ từ từ.
12:12Em xé từng lớp.
12:13Chị nói.
12:13Cần gì?
12:14Cứ gọi chị.
12:15Vậy nên hôm nay chị mới tới nhà tôi giúp một tay.
12:17Tiễn chị Dư lên xe.
12:18Điện thoại tôi gieo là Trần Việt gọi đến.
12:20Anh hỏi.
12:20Em cãi nhau với mẹ à?
12:22Tôi đáp.
12:22Ừ.
12:23Cãi to lắm luôn.
12:23Anh nói.
12:24Bảo sao giờ bà đang than thở trong nhóm gia đình.
12:26Tôi mở nhóm ngoài 4 người chúng tôi còn có cô chú trong nhà nữa.
12:29Mẹ chồng ghi âm.
12:30Khóc lóc kể tội.
12:31Mọi người đến xem giúp tôi với.
12:32Con dâu tôi Vương Phượng từ trước đã khinh thường tôi vì tôi là bà mẹ chồng quê mùa.
12:36Giờ thì thấy tôi già yếu.
12:37Nó chửi tôi chết đi cho rồi.
12:38Còn đuổi tôi ra khỏi nhà.
12:40Cô hay ngạc nhiên.
12:41Sao vậy được?
12:42Vương Phượng làm vậy thật sao?
12:43Mẹ chồng khóc to hơn.
12:44Không phải thật thì là giả chắc.
12:46Nó vừa mới dắt tình nhân của chồng tôi về nhà.
12:48Con hồ ly đó trẻ hơn tôi 2 tuổi.
12:50Ăn mặc lẳng lơ.
12:50Nhìn đã biết là hạng đàn bà hư hỏng.
12:52Cô ruột của Trần Việt cũng sững sờ.
12:54Dì cơ.
12:55Vương Phượng giới thiệu bồ cho anh tôi.
12:56Nó sợ thiếu mẹ chồng hay gì?
12:58Định phục vụ hai bà một lúc à?
12:59Mẹ chồng.
13:00Nó không phải thiếu mẹ chồng.
13:01Nó định đuổi tôi đi.
13:02Nguyên rùa tôi chết.
13:03Để nó khỏi phải chăm sóc tôi.
13:04Chỉ lo cho bà mẹ chồng mới.
13:06Cô ruột.
13:06Nhưng đổi mẹ chồng rồi thì cũng phải hiếu thuận chứ.
13:08Nó được lợi gì?
13:09Mẹ chồng gào lên.
13:11Lợi là cái bà hồ ly kia có tiền.
13:12Ăn mặc sang trọng.
13:13Anh mày nhìn mà không rời mắt.
13:15Cô ruột đùa cợt.
13:16Vừa giàu vừa đẹp.
13:17Thì chị dâu cứ cho anh cưới đi chứ.
13:19Miễn là bà kia chịu bỏ tiền cho anh mày.
13:20Chị cũng được xài kém à?
13:22Mẹ chồng tức đến thở dốc.
13:23Chị đang nói cái gì vậy?
13:24Nếu chồng chị tìm bồ.
13:26Chị đồng ý chắc.
13:27Cô ruột cười hề hề.
13:28Chồng em mà có bản lĩnh kiếm được bồ giàu.
13:30Mỗi tháng cho em 50 triệu thì em dựng miếu thờ hai người luôn ấy.
13:33Bà kia đẻ con.
13:34Em còn hầu hạ lúc ở cữ nữa cơ.
13:35Mẹ chồng gào.
13:36Không nói với chị nữa.
13:38Em đang nói chuyện vương phượng dẫn tình nhân về cho chồng em.
13:40Mọi người thấy nó làm vậy đúng không?
13:41Cô ruột.
13:42Vấn đề này phải nhìn nhận một cách biện chứng.
13:44Mẹ chồng ngắt lời.
13:45Không hỏi cô.
13:46Cô lúc nào cũng bênh anh trai cô.
13:48Tôi hỏi chị dâu hai cơ.
13:49Chị dâu hai nói.
13:50Vương phượng làm vậy chắc chắn phải có lý do chứ.
13:53Mẹ chồng gào lên.
13:54Còn lý do gì nữa?
13:55Nó là dân thành phố.
13:56Luôn coi thường tôi bà mẹ chồng quê mùa này.
13:58Chú hai lên tiếng.
13:59Chị cả.
14:00Chị nói thế là không đúng rồi.
14:01Nếu vương phượng coi thường chị.
14:02Cô ấy đã không lấy Trần Việt.
14:04Mẹ chồng.
14:04Là do con trai tôi yêu tú.
14:06Không lấy nó thì ai lấy được cô ta?
14:07Chú hai.
14:08Nếu cô ấy chỉ yêu Trần Việt mà coi thường mẹ chồng.
14:10Thì sao còn rước chị lên thành phố sống chung?
14:12Mẹ chồng cười khẩy.
14:14Là để lợi dụng tôi trong con cho nó.
14:15Chú hai.
14:16Vậy bây giờ con cô ấy vẫn còn nhỏ.
14:17Còn cần trong non.
14:18Thì cô ấy vẫn cần chị.
14:20Sao lại muốn đuổi chị đi?
14:21Mẹ chồng.
14:22Vì nó đã tìm được bà mẹ chồng mới giàu có rồi.
14:24Chú hai tắt tôi vào Trần Việt.
14:26Trần Việt.
14:26Vương phượng.
14:27Chuyện nhà hai người là sao vậy?
14:28Ra giải thích đi.
14:29Tôi vốn đã chặn thông báo nhóm đó từ lâu.
14:31Vì mẹ chồng mỗi ngày đều spam.
14:33Đưa đón cháu đăng ảnh.
14:34Đi đón cháu ngoan của bà đây nhá.
14:36Nấu ăn đăng ảnh.
14:37Trứng xào cà chua.
14:38Thịt sang.
14:38Thơm phức nghề.
14:39Trời nắng nắng muốn chết luôn.
14:41Trời âm u thời tiết quái quỷ.
14:42Chẳng thấy mặt trời.
14:43Thấy cụ già ngồi xe lăn chắc là ngày xưa đối xử tệ với vợ.
14:46Giờ gặp báo ứng rồi.
14:47Thấy cặp đôi nắm tay đồ chưa chén.
14:49Sắt díu nhau giữa đường.
14:50Cô ruột hay chọc gẹo lại bà.
14:52Tôi thì.
14:53Chặn luôn cho nhẹ đầu.
14:54Nhưng giờ thấy chú hai tắc tên mình.
14:56Tôi mới lên tiếng.
14:57Chuyện không lớn đâu.
14:58Mẹ Trần Việt bảo là.
14:59Sống với cháu mấy năm rồi thì cũng nên đổi khẩu vị.
15:01Cưới người mới.
15:02Tốt nhất là đại gia.
15:03Cháu nghĩ.
15:04Ba anh ấy sống với bà mấy chục năm cũng nên đổi mới tí.
15:06Nên cháu dẫn một bà đại gia về.
15:08Ai ngờ bà ấy không chịu.
15:09Vừa khóc vừa chửi.
15:10Đuổi người ta đi.
15:11Rồi quay ra đổ hết tội cho cháu.
15:13Cô ruột lập tức mắng mẹ chồng.
15:14Chị cả.
15:15Trần Việt là con ruột của chị.
15:16Vương Phượng là mẹ ruột cháu nội chị.
15:18Chị lại đi tìm bồ cho Trần Việt.
15:19Thế thì Vương Phượng tìm bồ cho anh tôi cũng đúng thôi ăn miếng trả miếng.
15:23Chú hai cũng nói.
15:24Chị cả.
15:24Trước chị gây chuyện với anh tôi thì thôi đi.
15:26Anh ấy nhịn chị cả đời rồi.
15:28Giờ ngay cả con dâu và con trai chị cũng không tha.
15:30Chị tưởng họ chiều chị hoài chắc.
15:31Mẹ chồng gào lên.
15:33Mấy người là một phe.
15:34Tôi là người ngoài.
15:41Cô ruột đáp.
15:42Chị nói vậy nghe nổi không.
15:44Năm xưa là chị mặt dày đòi cưới anh tôi.
15:46Trước cưới thì làm ra vẻ ngoan hiền.
15:48Cưới xong thì gây dối cả nhà.
15:49Đòi chia nhà phải được ba phòng lớn.
15:51Còn muốn chiếm luôn phòng chính giữa.
15:52Bố mẹ không cho.
15:53Chị dọa chết.
15:54Bố mẹ tôi đành nhẫn nhịn.
15:55Giất tôi với anh hai ở tạm cái phòng nhỏ xíu.
15:58Giờ chị còn nói chị khổ vì cưới vào nhà tôi hả?
16:00Phải nói là anh tôi cưới chị mới là xui xẻo thì có.
16:03Mẹ chồng định kể khổ để được thông cảm.
16:05Ai ngờ bị cô ruột chặn họng không nói nổi gì nữa.
16:07Bà liền chạy sang nhóm bên ngoại khóc lóc.
16:09Hai cậu và một dì nghe xong.
16:11Lập tức tắt tôi và Trần Việt hỏi.
16:12Sao lại đuổi mẹ chồng đi?
16:14Tôi hỏi lại.
16:15Ai nói tôi đuổi?
16:16Có bằng chứng không?
16:17Mẹ chồng khóc lóc.
16:18Nó dẫn bồ nhí về tận nhà.
16:19Tôi xít nữa đánh nhau với con nhỏ đó.
16:21Còn gì nữa mà cãi?
16:22Tôi đáp.
16:22Vậy thì tôi có bằng chứng.
16:24Tôi mở điện thoại.
16:24Đăng lên đoạn video ngày mẹ chồng gọi video với Trần Việt trong bếp.
16:27Nói xấu tôi mà tôi đã ghi âm lại.
16:29Tôi gửi luôn sang nhóm nhà chồng.
16:31Chú hai và cô ruột càng thêm chỉ trích mẹ chồng.
16:33Còn bên nhà ngoại thì bên bà.
16:35Trời ơi, bà ấy chỉ đùa thôi mà.
16:37Bà tưởng cô bị bệnh nên mới tính toán cho chồng con cô thôi.
16:40Nếu không bị bệnh thì là hiểu lầm.
16:41Giải thích rõ là được.
16:43Đúng đó, chỉ là hiểu nhầm thôi mà.
16:44Tôi nói, mấy người nói đúng.
16:46Tôi cũng chỉ đùa với bà ấy thôi vì tưởng bà bị bệnh.
16:49Tôi cũng lo nghĩ cho ba chồng và Trần Việt mà.
16:51Mẹ chồng quát.
16:52Tôi không bệnh, là cô bệnh.
16:53Tôi khỏe mạnh, cô dựa vào đâu mà tìm đàn bà cho chồng tôi.
16:56Tôi mỉm cười.
16:57Nếu bà không bệnh thì là hiểu lầm.
16:58Giờ giải thích rõ chẳng phải xong rồi sao.
17:00Mẹ chồng không chịu buông thà.
17:02Nhưng cô đã dắt bồ về nhà rồi.
17:03Tôi đáp, đúng vậy, tôi dẫn về rồi.
17:05Bà muốn làm gì?
17:06Mẹ chồng, cô phải xin lỗi tôi.
17:08Con nhỏ kia cũng phải bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi.
17:11Cậu cả nói, đúng vậy, bồ nhí sai thì phải bồi thường chứ.
17:14Cậu hai, nếu không chịu trả thì kiện ra tòa, gì, hay là con nhỏ đó thật sự để ý anh dễ rồi.
17:19Không thì sao dám mò đến tận nhà chị cả.
17:21Tôi lệnh lùng đáp.
17:22Mọi người nhầm rồi.
17:23Đó không phải nhà chị cả, mà là nhà của tôi.
17:25Tôi muốn đưa ai về thì đó là việc của tôi.
17:27Các người không có quyền can thiệp.
17:29Mẹ chồng quát.
17:30Nhà cô cái gì mà nhà cô?
17:31Đó là nhà của con trai tôi.
17:33Tôi là mẹ Trần Việt.
17:34Trong cái nhà đó, tôi mới là chủ.
17:35Tôi tắc Trần Việt.
17:37Trong hôm nay, hoặc anh để mẹ anh dọn đi, hoặc ly hồn.
17:40Trần Việt trả lời, được, mẹ chồng đắc ý.
17:42Thấy chưa, con trai tôi thả ly hôn chứ không đuổi mẹ.
17:45Trần Việt nói, mẹ muốn về quê hay con thuê nhà khác cho mẹ ở.
17:48Nhóm chát bùng nổ ngay lập tức.
17:50Cậu, gì, thi nhau chỉ trích Trần Việt bất hiếu.
17:52Một mình anh không chống lại cả đám được.
17:54Tôi lên tiếng.
17:55Tôi đã nhịn mấy người lâu lắm rồi.
17:57Một đám giả mà chẳng biết điều.
17:58Người nhà mấy người sai thì bảo là đùa,
18:00còn người khác sai thì đòi kiện tới kiện lui.
18:02Trần Việt chỉ muốn mẹ anh ấy dọn đi,
18:04chứ có lấy mạng ai đâu.
18:09Bà ta chuyển ra ngoài rồi thì các người đến nhà tôi không tiện ăn cắp đồ nữa hả?
18:13Một lũ chó không biết xấu hổ cũng chẳng cần mạng sống.
18:15Biến càng xa càng tốt, từ nay đừng bén mảng tới nhà tôi nữa.
18:19Tôi đứng ở cửa, chửi xong thì rời khỏi nhóm chát.
18:21Vừa định mở cửa, Trần Việt bước ra khỏi thang máy.
18:24Anh cũng rời nhóm rồi, thấy nhẹ cả người.
18:26Chúng tôi từ lâu đã không muốn liên quan gì đến người nhà mẹ chồng nữa.
18:29Trước đây mẹ chồng còn ra vẻ,
18:30nhưng người nhà bà ta thì chẳng thèm giấu,
18:32luôn tìm cách lợi dụng và mượn đồ.
18:34Bất kể thứ gì có giá trị hay không, họ cứ tiện tay là lấy.
18:37Lúc đó không phát hiện ra,
18:38sau này cần dùng đến thì tìm mãi không thấy.
18:41Cuối cùng mới biết hóa ra là ở nhà cậu hay gì.
18:43Chúng tôi than phiền, mẹ chồng lại nói,
18:45ôi rào, cậu gì thì cũng là người nhà,
18:47xem như hiếu kính cho người lớn đi.
18:49Chúng tôi nhiều lần rời nhóm,
18:50lại bị mẹ chồng kéo vào lại.
18:52Giờ thì hay rồi, nhân cơ hội này cắt đứt luôn,
18:54khỏi dây dưa.
18:55Tôi nói, giờ mà bước vào là chắc phải gây gỗ với mẹ anh.
18:57Anh ấy nói, em khỏi lo, để anh xử lý.
19:00Tôi nói, chuyện lần này to rồi,
19:02em không muốn ở chung với bà ta nữa,
19:03bà ta phải dọn đi.
19:05Anh gật đầu, anh cũng không yên tâm để hai người ở chung.
19:07Tôi cười, anh sợ mẹ anh đầu độc em hả?
19:10Anh cũng cười, không đến mức đó.
19:12Nhưng mà thế này mà còn sống chung thì cãi nhau suốt,
19:14tâm trạng ai cũng không tốt,
19:15chi bằng tách ra, Trần Việt mở cửa bước vào.
19:18Mẹ chồng lập tức la lối.
19:19Trần Việt, mày có ý gì? Mày muốn đuổi mẹ đi hả?
19:22Trần Việt đáp, con không muốn gia đình nhỏ của mình tan vỡ.
19:25Đã tới mức này rồi, mẹ nghĩ mẹ còn ở lại được không?
19:27Mẹ chồng, thì đuổi nó đi chứ.
19:29Sao lại là mẹ?
19:30Trần Việt, mẹ có hiểu luật không?
19:31Nhà này đứng tên Vương Phượng, mẹ có tư cách gì đuổi cô ấy?
19:34Mẹ chồng ưỡn cổ.
19:36Mẹ không cần biết, ta là mẹ mày,
19:37nhà mày tức là nhà mẹ, không ai đuổi được mẹ.
19:40Trần Việt tức giận.
19:41Mẹ muốn con phải ly hôn thì mới vui à?
19:43Mẹ chồng, ly hôn thì sao?
19:44Loại con dâu bất hiếu như nó, bỏ được thì bỏ.
19:47Trần Việt giận dữ.
19:48Thế mẹ có hiếu với ông bà nội con không?
19:50Sao ba con không bỏ mẹ sớm đi?
19:52Mẹ chồng tức tửi, ngồi phịch xuống đất gào khóc.
19:54Trời ơi đất hỡi, đứa con tôi mang nặng đẻ đau 10 tháng,
19:57giờ cưới vợ là không cần mẹ nữa rồi.
19:59Tôi nói với Trần Việt.
20:00Em về nhà mẹ một thời gian, anh xử lý xong thì gọi em.
20:03Anh gật đầu.
20:04Tối đó, mẹ chồng lại lên nhóm gia đình khóc than,
20:06nói Trần Việt có vợ là quên mẹ, muốn đuổi bà ra khỏi nhà.
20:09Bà còn dọa dẫm, nếu bị đuổi đi thì sẽ không đưa đón cháu nữa,
20:12cũng không nấu cơm làm việc nhà.
20:14Tôi thấy buồn cười, đáp lại.
20:15Úi dời, không có cà rốt thì khỏi nấu món xào,
20:18không có phân chó thì khỏi đánh roi hả?
20:20Bao năm qua, bà không giúp tôi chăm con, nó vẫn lớn thế này.
20:23Bà không nấu cơm, tụi tôi cũng đâu chết đói.
20:25Trước giờ đã không trông cậy vào bà, sau này cũng không cần đâu à?
20:28Mẹ chồng giận dữ.
20:29Hai đứa bay đều phải đi làm,
20:30tao không nấu cơm thì tụi bay chỉ biết gọi đồ ăn ngoài,
20:33ăn không sạch sẽ, ăn vào là ung thư cho coi.
20:35Cô ruột ngắt lời.
20:36Chị cả, sao chị ăn nói độc địa thế?
20:38Tôi không tin cả đời chị chưa từng ăn đồ ngoài.
20:41Nguyên rùa người khác sẽ phản lại chính mình,
20:42coi chừng báo ưng đấy.
20:44Mẹ chồng bực bội.
20:45Tôi mà bị báo ưng á, tôi mạng lớn lắm.
20:47Không ai nói thêm gì nữa.
20:49Hôm sau, Trần Việt gọi cho tôi.
20:51Mẹ anh dọn ra rồi, em đưa thao thao về được rồi.
20:53Tôi về đến nhà thì biết Trần Việt đã thuê nhà cho mẹ ở khu bên cạnh.
20:56Anh nói, mẹ không đưa đón thao thao nữa,
20:58chắc phải nhờ mẹ em giúp.
20:59Tôi gật đầu.
21:00Mẹ em đồng ý rồi.
21:02Trước đây là mẹ tôi chăm cháu,
21:03mẹ chồng bảo muốn giúp đỡ nên mẹ tôi mới về nghỉ ngơi.
21:06Giờ mẹ chồng thực sự không lo nữa,
21:07mẹ tôi lập tức quay lại.
21:09Ba chồng cũng dọn đi cùng,
21:10nhưng ông luôn thấy ái nái,
21:11cứ mua trái cây các thứ mang tới nhà tôi.
21:13Chiều hôm đó, tôi tan lằm về thì thấy một đám người tụ tập ở cổng khu.
21:17Nghe thấy tiếng mẹ chồng la hét nào là yêu tinh, hồ ly tinh.
21:20Đứa trẻ thì không biết xấu hổ, quyên rũ con trai tao.
21:23Đứa già thì cũng chẳng biết nhục,
21:24lại định ve vãn chồng tao nữa.
21:26Tôi thấy nghi ngờ,
21:27chen vào thì ngỡ ngàng nhận ra bà ta đang mắng mẹ tôi.
21:29Mẹ tôi hiền lành,
21:30không muốn mắng chửi trước mặt cháu nên tức đến run người.
21:33Tôi xông lên, định tắt vào mặt bà ta.
21:35Mồm bà phun cái gì đấy,
21:36tôi đánh nát cái miệng thúi của bà bây giờ.
21:38Bà ta lập tức nét sau lưng một ông lão cao to,
21:40ông ấy chắn tôi lại.
21:41Có chuyện gì từ từ nói,
21:42đánh người già là cô sai rồi.
21:44Tôi cười lạnh,
21:45loại người xấu thế này,
21:46lúc trẻ đánh chưa đủ,
21:47nên giờ càng già càng thối.
21:49Cái miệng như vậy mà chưa bị xé nát là lạ đó.
21:51Mọi người xung quanh can.
21:52Cô đừng động tay động chân với người già,
21:54tắt không chúng thì không sao,
21:55chứ chúng rồi bà ấy kiện đòi cả đống tiền đấy.
21:57Tôi đáp,
21:58tiền đó là con trai bà ta trả.
22:00Có người hỏi,
22:01hai người là mẹ chồng nàng dâu à,
22:02tôi nói,
22:03không còn nữa.
22:03Tôi không có kiểu mẹ chồng nào bệnh hoạn vậy.
22:06Mẹ chồng chỉ vào tôi.
22:07Vương Phượng,
22:07chuyện hôm nay là do mẹ cô sai,
22:09cô cũng trách tôi.
22:10Mẹ cô mấy hôm nay cứ lướt mắt đưa tình với ba Trần Việt,
22:13người mù cũng thấy bà ta có ý với ông ấy.
22:15Chát,
22:15ba chồng từ đâu lao ra,
22:16tắt thẳng vào mặt bà ta,
22:18ông quát,
22:18bà không biết nhục à.
22:19Ngay cả bà còn thấy tôi vô dụng,
22:21thì ai thèm để ý tôi một lão già sắp chết như tôi.
22:24Lần đầu tiên trong đời tôi thấy ông ấy nổi giận đến vậy.
22:26Mẹ chồng sững sờ nhìn ông.
22:28Ông già chết tiệt,
22:28ông dám đánh tôi.
22:30Ba chồng kéo bà ta đi.
22:31Về mau,
22:32mất mặt chết đi được.
22:33Tôi và mẹ cũng quay về,
22:34tôi hỏi mẹ chuyện gì xảy ra.
22:36Mẹ tôi nói,
22:37ba chồng con mỗi lần gặp thao thao là mua đồ ăn và thay trái cây.
22:40Mẹ chồng con thấy mẹ hôm nay thì phát điên,
22:42bảo mẹ có ý với ông ấy.
22:44Ôi,
22:44trước đây sao tôi không nhìn ra bà già này thích gây chuyện vô lý đến vậy chứ?
22:47Tôi nghĩ lại,
22:48thấy nếu không dạy cho mẹ chồng một bài học thật nghiêm khắc,
22:51bà ta sẽ còn tiếp tục xúc phạm mẹ tôi,
22:52mà điều đó cũng ảnh hưởng không tốt đến con trai tôi.
22:55Tối hôm đó,
22:56sau khi mẹ tôi đưa con trai ngủ,
22:57tôi nói với Trần Việt,
22:58anh đưa em đến chỗ mẹ anh thuê trọ đi,
23:00em có chuyện muốn nói với bà ấy,
23:02tới nơi,
23:02chúng tôi còn đứng ngoài cửa đã nghe tiếng mẹ chồng lớn tiếng mắng ba chồng.
23:05Trần Việt mở cửa,
23:07giờ này rồi mà còn la lối ẩm ý,
23:08không sợ người ta khiếu nại hả?
23:10Mẹ chồng lập tức chạy đến nói,
23:11Trần Việt,
23:12con xem vợ con làm ra chuyện tốt gì kìa.
23:14Nó xúi ba con cãi nhau với mẹ,
23:16con đánh mẹ nữa.
23:17Con nhìn cái mặt mẹ xem bị đánh thành gì rồi.
23:19Cái nhà này vì có con mụ vương phượng chuyên khuấy phân nên mới loạn thế này.
23:28xong lên túm tóc bà ta,
23:29dốc hết ly nước vào miệng bà.
23:31Trần Việt xữ người,
23:32hoảng hốt kéo tôi lại.
23:33Em làm gì vậy?
23:34Cái gì trong ly thế?
23:35Tôi đã đổ xong rồi,
23:36mẹ chồng bị sặc,
23:37không người ho sặc sụa.
23:38Tôi rửa sạch ly rồi quay lại nói,
23:40mẹ anh không phải nói muốn chết cho anh coi sao,
23:42em giúp bà ta thôi.
23:44Mẹ chồng hoảng hồn,
23:45chỉ tay vào tôi chửi.
23:46Con đàn bà độc ác,
23:47muốn đầu độc giết tôi.
23:48Trần Việt,
23:49mau gọi công an.
23:50Không,
23:50mau chở tôi đi rửa ruột.
23:51Tôi nói,
23:52bệnh viện xa lắm,
23:53tới nơi thì độc đã ngấm rồi,
23:54quỷ đòi mạng chắc đang chờ bà trên đường đó.
23:56Nhìn gương mặt đầy hoảng loạn của bà ta,
23:58tôi nói tiếp.
23:59Cách nhanh nhất là tự móc họng để ói ra.
24:01Bà ta run dẩy đưa tay vào cổ họng mà không dám thọc sâu,
24:03tôi nói,
24:04để tôi giúp bà.
24:05Tôi lôi bà ta vào nhà vệ sinh.
24:07Bà dãy nảy lên.
24:08Không cần cô,
24:09Trần Việt,
24:09con giúp mẹ đi,
24:10tôi nói,
24:11kéo dài nữa là bà cầm luôn đấy.
24:13Cầm cũng tốt,
24:13đỡ phải nghe cái miệng thúi của bà bị chuyện bôi nhọ người khác.
24:16Đây là cái giá mà bà phải trả vì xúc phạm mẹ tôi.
24:19Bà ta sợ đến xanh mặt,
24:20hét lên với Trần Việt.
24:21Con ơi,
24:22giúp mẹ đi,
24:22mẹ không muốn bị cầm đâu.
24:23Tôi nói,
24:24anh ấy không biết làm đâu,
24:25để tôi.
24:26Không để bà ta từ chối,
24:27tôi kéo bà vào phòng vệ sinh,
24:29dùng một đôi đũa đâm vào họng bà,
24:30rồi bỏ đi.
24:31Mẹ chồng nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh.
24:33Trần Việt hỏi,
24:34em cho bà uống cái gì vậy?
24:35Tôi đáp,
24:36nước trà,
24:36chanh,
24:37giấm,
24:37cà phê,
24:38soda,
24:38nước tương,
24:39bạc hà,
24:40gừng,
24:40muối,
24:40đường.
24:41Trần Việt ôm chán.
24:42Không tưởng tượng nổi mùi vị ra sao luôn,
24:44tôi cười,
24:45về nhà em pha cho anh một ly,
24:46thử xem.
24:47Anh vội xua tay.
24:48Cảm ơn lòng tốt của vợ.
24:50Lúc dùng đũa mốc họng bà ta,
24:51tôi lỡ tay làm chảy cổ họng.
24:53Vì thế,
24:53bà đau vài ngày,
24:54không dám nói chuyện,
24:55nên yên ắng được một thời gian.
24:57Nhưng khi họng lành lại,
24:58bà ta lại tiếp tục gây sự.
24:59Bà coi tôi như kẻ thù,
25:00tìm mọi cách chia rẽ tôi với Trần Việt,
25:02còn dẫn mấy cô gái trẻ tới xem mắt với anh.
25:04Trần Việt nổi giận quát mắng.
25:06Có hôn,
25:06con trai tôi hỏi,
25:07mẹ ơi,
25:08con có mẹ mới phải không?
25:09Tôi ngạc nhiên,
25:10ai nói với con thế?
25:12Bà nội nói,
25:12bà không cần mẹ nữa.
25:14Tôi thực sự bị chọc tức,
25:15lại chạy đi chửi bà một trận.
25:16Sau đó tôi than thở với chị Dư.
25:18Bà ta quá đáng thật,
25:19em muốn kiếm việc gì cho bà ta bận rộn,
25:21để bà không có thời gian làm cho nữa.
25:23Chị Dư gật đầu.
25:24Chuyện này cứ để chị lo.
25:25Không lâu sau,
25:26một cô bạn mới thân với mẹ chồng,
25:28rủ bà ta đi nhảy quảng trường mỗi tối.
25:30Tối đó,
25:30tôi ăn xong dắt con đi dạo,
25:32thấy bà ta đang nhảy,
25:33bèn quay clip đăng lên nhóm gia đình.
25:35Cô ruột viết,
25:36ôi chà,
25:36chị dâu sống sung sướng quá ha ngã,
25:38mỡ hai,
25:38chị ấy đáng được sung sướng,
25:40không trông cháu,
25:41không nấu cơm,
25:41ai mà sánh được.
25:42Cô ruột tiếp,
25:43tội nghiệp anh hai tôi,
25:44đi làm cả ngày,
25:45về còn phải nấu cơm cho bà ấy,
25:47nhưng việc vợ chồng ba mẹ chồng,
25:48thì dù là anh em ruột cũng không tiện can thiệp.
25:50Trần Việt khuyên mẹ tôi nấu cơm cho ba,
25:52bị mắng tay tua.
25:53Mắt anh chỉ có vợ với ba anh,
25:55tôi đây là công cụ,
25:55xin con đẻ cái,
25:56nấu cơm giặt đồ giữ cháu.
25:58Tôi vì nhà này vất vả nửa đời,
25:59giờ phải sống cho bản thân.
26:01Tôi muốn ly hôn,
26:02tôi đi đường tôi,
26:03ông ấy đi đường ông ấy.
26:04Trần Việt hoảng hốt,
26:05ly hôn,
26:06mẹ bị điên à,
26:06tuổi này rồi còn đòi ly hôn.
26:09Mẹ chồng gào lên,
26:10tôi cứ ly đấy,
26:11cưới hay ly hôn là quyền tự do của tôi,
26:12không ai can thiệp.
26:14Trần Việt hỏi,
26:15ly hôn xong mẹ định sao?
26:16Mẹ chồng đắc ý dơ tay lên,
26:18người theo đuổi đầy ra,
26:19nhìn này,
26:19vòng vàng người ta tặng đó.
26:21Ở với ba con mấy chục năm,
26:22ông ấy chưa mua cho mẹ món quà nào.
26:24Trần Việt thấy bà đeo hai vòng,
26:26hỏi,
26:26thật không đó?
26:27Mẹ chồng đảo mắt,
26:28chứ sao,
26:29ông thái đó giàu lắm,
26:30đâu như ba con,
26:31nghèo cả đời.
26:32Bà ta còn nói ông kia rủ đi du lịch nước ngoài,
26:34chỉ cần ly hôn là sẽ thành bà chủ tổng tài.
26:37Ba chồng chẳng thiết tha gì,
26:38nói,
26:38ly thì ly,
26:39để bà theo bồ của bà.
26:40Hai người ký giấy ly hôn,
26:42chẳng có gì chia vì bà không thèm tiền ông ấy,
26:44chọn tay trắng ra đi.
26:45Họ nộp đơn tại cục dân chính rồi về,
26:47mẹ chồng chuyển thẳng tới nhà ông Thái,
26:48không quay lại.
26:49Mỗi lần đi dạo,
26:50chúng tôi lại thấy mẹ và ông Thái ôm nhau nhảy ở quảng trường.
26:53Trang phục của bà không có gì mới,
26:55vẫn là đồ tụi tôi từng mua.
26:56Tôi hỏi Trần Việt,
26:57anh thấy có khi nào mẹ anh bị lừa không?
26:59Anh đáp,
27:00bà đâu có tiền,
27:00người ta lừa được gì chứ?
27:02Hai người chắc kiểu bạn tâm giao,
27:03bà thấy sống với ba anh út ức cả đời thôi.
27:05Ba anh có buồn không?
27:07Trần Việt lắc đầu,
27:08anh thấy ông sống khỏe lắm,
27:09tự do tự tại,
27:10không bị mẹ chửi nữa,
27:11chắc thấy thanh thản.
27:12Sau 30 ngày thời gian cân nhắc,
27:13bà rục ba chồng ra lấy giấy ly hôn chính thức.
27:16Tôi kể lại cho chị Dư nghe,
27:17chị ấy bảo,
27:18trời ơi,
27:18đúng là niềm vui ngoài mong đợi.
27:20Là chị Dư đã tìm một cô lớn tuổi hay nhảy quảng trường
27:23để tiếp cận mẹ chồng tôi,
27:24rồi giới thiệu bà ấy cho mấy ông già.
27:26Chị Dư nói,
27:27em đừng xem thường mấy ông già đó,
27:28là lơi lắm,
27:29biết cách tán tỉnh.
27:30Mẹ chồng em cũng không xấu,
27:31lại bất mãn với ba chồng em,
27:33nên dễ bị dụ.
27:34Bà ta suốt ngày mải mê nhảy nhót với đám ông già,
27:36thì đâu còn tâm trí đi mai mối cho chồng em nữa.
27:39Chị vốn nghĩ bà ấy chỉ ngày càng ham vui,
27:41không ngờ lại ly dị thật.
27:42Thế cũng tốt,
27:43sau này bà ấy đi làm khổ người khác,
27:44em và chồng cũng được giải thoát.
27:46Tôi cười,
27:47chồng em là con ruột của bà ta,
27:48nhưng người ngoài sẽ không chiều bà như vậy.
27:50Muốn hại người khác,
27:51e là tự mình bị lật ngược.
27:52Chị Dư gật đầu,
27:53tự làm tự chịu thôi,
27:54vài ngày sau,
27:55mẹ chồng tôi đến.
27:56Bà Hồ Hởi nói,
27:57Trần Việt,
27:58mẹ với chú Thái sắp làm đám cưới,
27:59con giúp mẹ chuẩn bị đi,
28:01càng linh đình càng tốt.
28:02Phải đặt nhà hàng lớn,
28:03thuê xe cưới xịn nhất,
28:04mời đoàn mùa hát.
28:05À đúng rồi,
28:06mẹ muốn mua váy cưới để làm kỷ niệm cả đời.
28:08Tôi buồn cười,
28:09chính tôi cưới còn không nỡ mua váy cưới,
28:11bà ấy thì dám tiêu.
28:12Bà thở dài.
28:13Mẹ lấy ba con ngày xưa,
28:14không có nổi một cái lễ cưới đàng hoàng,
28:16chỉ ăn ba ngày tiệc quê,
28:17nghèo nàn quá.
28:18Lần này chú Thái nói sẽ bù đắp cho mẹ.
28:20Trần Việt hỏi,
28:21ông ấy lấy gì bù đắp,
28:23con chuẩn bị đám cưới cho mẹ,
28:24ông ấy chi bao nhiêu.
28:25Sắp mặt mẹ chồng lập tức thay đổi.
28:27Con mơ tiền của mẹ sao?
28:28Tiền của chú Thái là của mẹ,
28:30chúng ta để dành cũng là để lại cho con.
28:32Giờ xem thái độ của con ra sao,
28:33nếu làm tốt đám cưới này,
28:34sau này tụi mẹ sẽ để lại hết cho con,
28:36nếu không.
28:37Tôi ngắt lời.
28:38Chúng tôi không ham,
28:39đám cưới của mẹ,
28:40tự mẹ lo.
28:41Chúng tôi không có thời gian,
28:42cũng sẽ không tham dự.
28:43Bà chỉ tay mắng tôi.
28:44Tôi biết ngay,
28:45là cô xúi dục Trần Việt bất hiếu với tôi.
28:47Tôi ngẩn đầu.
28:48Thì sao?
28:49Tiền của Trần Việt còn phải trả nợ nhà,
28:51re, nuôi con,
28:52phụng dưỡng ba anh ấy.
28:53Tiền đâu ra mà tổ chức cưới cho mẹ?
28:54Ông Thái không có con cháu à?
28:56Sao không nhờ họ?
28:57Bà nói,
28:58cô biết gì?
28:58Nếu con cháu ông ấy lo cưới,
29:00sau này ông ấy sẽ để tiền lại cho họ.
29:02Nên mẹ mới muốn Trần Việt thể hiện cho tốt.
29:04Trần Việt mắng.
29:05Chỉ có mẹ mới tin người ta sẽ để tiền cho con.
29:07Sống mấy chục năm rồi sao còn ngây thơ vậy?
29:10Mẹ chồng tức giận hết.
29:11Tôi nghĩ cho con mà con lại mắng tôi ngu.
29:13Đồ con bất hiếu.
29:14Giúp cuộc con có làm đám cưới cho tôi không?
29:16Trần Việt đáp thẳng.
29:17Không làm.
29:17Mẹ chồng bật khóc.
29:19Cả đời tôi mới cưới có hai lần.
29:20Lần đầu giản dị quá.
29:21Đến váy cưới cũng không có.
29:23Lần này chú Thái một lòng muốn bù đắp.
29:24Mà các con không giúp gì.
29:26Chỉ dựa hết vào ông.
29:27Tôi đúng là nuôi con ủng công.
29:29Trần Việt cười lạnh.
29:30Mẹ cưới hai lần mà con thấy tự hào à?
29:32Con mà giúp mẹ tổ chức đám cưới.
29:33Mặt mũi ba con để đâu?
29:35Con còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ?
29:37Mẹ chồng vừa khóc vừa bỏ đi.
29:38Sau đó, chị dự kể với tôi.
29:40Đám cưới của họ không linh đình gì.
29:41Chỉ tổ chức ở quán ăn nông trại rẻ tiền.
29:43Khách mời chủ yếu là mấy ông bà hay nhảy quảng trường.
29:46Con cái của ông Thái cũng đến.
29:47Gọi mẹ chồng tôi là cô.
29:49Ông Thái còn quỳ gối cầu hôn trước mặt mọi người.
29:51Mẹ chồng tôi xúc động rơi nước mắt.
29:53Nói mình đã khổ cả đời.
29:54Cuối cùng cũng được hạnh phúc.
29:55Sau khi tổ chức đám cưới,
29:56mẹ chồng vẫn ba ngày hai bữa gọi điện cho Trần Việt.
29:58Cảm cúm, đau đầu, nhức mỏi, đau lưng,
30:01bà đều tìm đến Trần Việt.
30:02Chỉ cần ông Thái ho một cái,
30:04bà liên thúc Trần Việt mau chóng đưa ông ta đi Việt.
30:06Con trai ông Thái bị tai nạn xe,
30:08bà cũng gọi điện bắt Trần Việt đến bệnh viện chăm sóc.
30:10Còn kêu tôi đến trong cháu gái ông Thái,
30:12bảo là bố đứa trẻ đang nằm viện,
30:13mẹ thì túc trực trong bệnh viện,
30:15con bé ở nhà một mình sợ hãi.
30:16Tôi giận sôi máu,
30:17giật lấy điện thoại của Trần Việt mắng thẳng.
30:19Bà thích làm nô lệ,
30:20coi người ta như tổ tiên mà thờ thì cứ việc,
30:22ngày ba lại chín vái cũng được,
30:23chúng tôi không can thiệp.
30:25Nhưng bà đừng lấy chúng tôi ra để lấy lòng người khác.
30:27Bà cũng mắng lại tôi.
30:28Tôi với ông Thái là người một nhà rồi,
30:30các người với con cháu ông ấy là anh em,
30:32nên phải giúp đỡ lẫn nhau.
30:33Giờ giúp người ta,
30:34sau này các người gặp khó khăn mới có người giúp lại.
30:37Tôi mắng lại.
30:37Lời bà nói khác gì đánh rắm,
30:39chúng tôi chẳng có khó khăn gì,
30:40cũng không cần người lạ giúp.
30:42Bà đi đâu thì đi cho khuất mắt.
30:43Tôi lập tức chặn số bà từ điện thoại Trần Việt.
30:46Chị Dư vẫn hay kể cho tôi nghe tình hình bên nhà ông Thái.
30:48Mẹ chồng em ấy mà,
30:49đúng là thiệt thòi.
30:50Từ lúc lấy ông Thái,
30:52bà ấy chẳng khác nào bảo mẫu,
30:53chạy việc vặt,
30:54nấu ăn,
30:54trông trẻ.
30:55Con cháu ông Thái về nhà suốt ngày,
30:57mê đánh bài,
30:58cứ tụ họp là ngồi kiến bàn.
30:59Bà ấy thì bưng trà rót nước,
31:01lo cơm nước,
31:01bận rộn đủ kiểu.
31:02Chứ còn có thời gian đi nhảy quảng trường,
31:04giờ cưới xong không còn thời gian nữa.
31:06Quả thật tôi cũng chẳng thấy bà nhảy nữa,
31:08còn ông Thái thì vẫn đi nhảy
31:09chỉ có điều ôm eo làm mấy bà khác.
31:11Chị Dư hỏi tôi,
31:12em nghĩ bà ấy có hối hận không?
31:14Tôi nghĩ một lúc,
31:14rồi lắc đầu.
31:15Bà ấy vốn xem thường ba chồng em,
31:17còn ông Thái thì biết ngọt ngào.
31:19Bà ấy thích người như vậy,
31:20dù có mệt thì cũng vui lòng.
31:21Chị Dư gật đầu.
31:23Cũng đúng,
31:23nhưng thật ra bà ấy thiệt thòi.
31:25Lấy chồng lần hai mà toàn làm việc như giúp việc,
31:27thà đi làm ô sinh còn có vài ngàn mỗi tháng.
31:29Tôi nói,
31:29đó là lựa chọn của bà ấy,
31:31chúng ta không can thiệp được.
31:32Vài tháng sau.
31:33Hôm đó,
31:33tôi vừa về nhà sau giờ làm thì Trần Việt gọi điện đến.
31:36Vợ ơi,
31:37bên nhà ông Thái gọi bảo mẹ anh ngất xỉu,
31:39anh phải đến viện xem sao.
31:40Tôi nói,
31:40được,
31:41anh đi đi.
31:42Không lâu sau,
31:42anh lại gọi lại.
31:43Vợ à,
31:44em đoán đúng rồi,
31:45mẹ anh bị ung thư dạ dày.
31:47Tôi nhớ lại,
31:47dạo trước thấy mẹ chồng ăn ít,
31:49gầy đi,
31:49nên tôi đã bảo Trần Việt đưa đi khám.
31:51Tôi nói,
31:51anh nên đưa bà đi kiểm tra dạ dày,
31:53biết đâu là ung thư thì còn chữa sớm.
31:55Trần Việt bảo,
31:56không đến mức đó chứ.
31:57Tôi lắc đầu,
31:58lỡ đâu,
31:59anh phải biết,
31:59bệnh đó nếu không điều trị sớm sẽ ngày càng nặng,
32:01đến lúc quá muộn thì có thần tiên cũng không cứu được.
32:04Trần Việt nhớ mày,
32:05nếu thật sự nghiêm trọng,
32:06anh bán nhà cũng phải chữa.
32:07Tôi lướt anh,
32:08giai đoạn đầu không tốn nhiều tiền đến mức phải bán nhà.
32:11Nhưng mẹ chồng lại nghe lén được đoạn hội thoại của chúng tôi,
32:13tưởng là tôi bị ung thư,
32:14rồi cấm Trần Việt chữa cho tôi.
32:16Sau đó tôi và bà cãi nhau,
32:17xảy ra nhiều chuyện,
32:18bà ly hôn rồi chuyển sang sống với ông Thái,
32:20tôi cũng quy khuấy chuyện này.
32:22Trần Việt thì chỉ nhớ còn kém hơn,
32:23cũng chẳng nhớ chuyện đưa mẹ đi khám.
32:25Nhưng mới vài tháng,
32:26sao đã đến mức ngất xỉu,
32:27tôi hỏi,
32:28có kết quả kiểm tra chưa?
32:29Rồi,
32:30giai đoạn cuối,
32:31tôi khựng lại,
32:32ăn ủi anh.
32:33Giai đoạn cuối vẫn có thể chữa được,
32:34anh đừng lo.
32:35Đêm đó,
32:36tôi mất ngủ.
32:36Tôi nghĩ đến sau khi bà tỉnh lại
32:38sẽ là chuỗi ngày điều trị dài đằng đắng.
32:40Điều đó sẽ tạo áp lực lớn
32:41cho gia đình nhỏ của chúng tôi.
32:43Dù mẹ chồng đã ly dị với bố chồng,
32:44nhưng bà vẫn là mẹ ruột của Trần Việt,
32:46anh không thể không lo.
32:47Trong lòng tôi thực sự không muốn lo,
32:49vì bà căm ghét tôi như thế,
32:50tôi còn quản bà làm gì.
32:51Nhưng Trần Việt mà không lo thì lại là bất hiếu,
32:53mà anh lo thì gánh nặng đè lên vai tôi.
32:55Hôm sau,
32:56Trần Việt gọi điện nói mẹ anh vẫn chưa tỉnh lại.
32:58Tôi không khỏi thắc mắc,
32:59anh có muốn đưa mẹ anh đi kiểm tra toàn thân không?
33:02Anh đáp,
33:02kiểm tra rồi,
33:03không có vấn đề gì.
33:04Tôi gọi cho chị Dư kể chuyện,
33:05chị nói,
33:06mẹ chồng em đang nằm ở bệnh viện số 2 đúng không?
33:08Tôi đáp,
33:09đúng rồi.
33:09Chị nói,
33:10con trai và con gái ông Thái đều là bác sĩ ở đó,
33:12có thể họ đã làm gì đó,
33:14tốt nhất là đổi viện kiểm tra lại.
33:15Tôi lập tức bảo Trần Việt.
33:17Anh chuyển mẹ đến bệnh viện trung tâm thành phố.
33:19Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng,
33:20phát hiện vấn đề.
33:21Mẹ chồng đúng là bị ung thư dạ dày,
33:23nhưng chưa đến giai đoạn cuối,
33:24chỉ mới trung kỳ.
33:25Điểm đáng ngờ nhất là dạ dày bà hoàn toàn trống rỗng,
33:27như thế nhiều ngày không ăn gì.
33:29Ngoài ra,
33:30trên đầu bà có máu tụ,
33:31vai còn có một dấu kim tiêm,
33:32nhưng trong hồ sơ của bệnh viện số 2 không hề ghi nhận bà từng tiêm.
33:35Trần Việt thấy quá nhiều điểm nghi ngờ nên đã báo cảnh sát.
33:38Con gái ông Thái bị trự tập đến đồn công an.
33:40Cô ta nhanh chóng thừa nhận,
33:41Cô ta đã tiêm thuốc vào người mẹ chồng tôi,
33:43khiến bà không thể tỉnh lại,
33:44vài hôm sau sẽ chết dần.
33:46Lý do cô ta đưa ra là sợ bà chữa mãi không khỏi,
33:48trở thành gánh nặng cho gia đình.
33:50Nhưng cảnh sát phát hiện,
33:51mẹ chồng tôi và ông Thái dù tổ chức hôn lễ nhưng không đăng ký kết hôn.
33:54Gia đình ông Thái hoàn toàn có thể bỏ mặc bà ở bệnh viện,
33:56con trai bà Trần Việt đương nhiên sẽ chăm sóc.
33:59Nên rõ ràng cô ta nói dối.
34:00Con gái ông Thái không chịu nổi áp lực,
34:02khai toàn bộ sự thật.
34:03Hóa ra, anh em nhà ông Thái có thế lực trong bệnh viện,
34:06đã làm nhiều việc phi pháp.
34:07Nhận hối lộ, ăn tiền phong bì,
34:09lạm dụng điều trị, thuốc nội tính tiền thuốc ngoại.
34:11Họ thường nói chuyện về việc kiếm tiền phi pháp ngay tại nhà.
34:14Ban đầu còn đề phòng mẹ chồng tôi,
34:15nhưng sau thấy bà ngốc nghếch,
34:16không hiểu thuật ngữ y học nên dần mất cảnh giác,
34:18vừa đánh mặt trực vừa tán gỗ,
34:20nhưng họ đánh giá thấp mức độ ham tiền của mẹ chồng tôi.
34:23Bà cưới ông Thái vì nghĩ nhà ông có tiền,
34:24tưởng mình lấy chồng giàu,
34:26sẽ sống cuộc đời quý bà.
34:27Nhưng chịu đựng vài tháng,
34:28không thấy tiền đâu,
34:29lại thành giúp việc không lương cho cả nhà.
34:31Bà mệt mỏi dã rời.
34:32Ông Thái thì ngày nào cũng dòng chơi bên ngoài.
34:34Tối về, ông ta tặng bà một bông hoa,
34:36nói vài lời ngọt ngào,
34:37bà lại tưởng là tình yêu.
34:39Dù vậy, thời gian dài rồi cũng xinh bất mãn.
34:41Bà ôm hy vọng đẹp đẽ,
34:42cho rằng rời bỏ ông chồng nghèo là sẽ đổi đời.
34:45Ai ngờ hiện thực và thẳng mặt.
34:46Nhưng bà không dám quay lại xin tái hôn với bố chồng như vậy
34:49chẳng phải tự vào vào mặt mình sao.
34:51Mẹ chồng tôi không chỉ không thể rời khỏi nhà họ Thái,
34:53mà còn không dám nói xấu họ,
34:54ra ngoài cứ khoe sống như bà Hoàng để người ta ghen tị.
34:57Nhưng tiền thì vẫn không có.
34:58Nghe anh em nhà Thái bàn chuyện tiền bạc hàng ngày,
35:01bà bắt đầu ghi nhớ vài chi tiết,
35:02tưởng mình nắm được bí mật rồi.
35:04Bà yêu cầu ông Thái sang tên căn nhà cho mình,
35:05và thêm 500.000 tệ tiền tiết kiệm,
35:07nếu không sẽ tố giác hành vi phạm pháp của con ông.
35:10Ông Thái nổi giận, túm tóc bà đập vào tường.
35:12Đó là lý do đầu bà tụ máu.
35:14Bị đánh đau và sợ hãi,
35:15bà quy xuống xin tha, hứa sẽ không tái phạm.
35:17Thật ra bà cũng ngu ngốc nghĩ chỉ cần nói một câu là dọa được người ta sao.
35:21Anh em nhà Thái biết chuyện bị lộ,
35:22không thể tha, cũng không dám giết bà công khai.
35:25Họ nuốt bà lại,
35:26nhiều ngày không cho ăn, thu điện thoại,
35:27không cho bà cầu cứu.
35:28Dạ dày vốn đã yếu, cuối cùng bà ngất vì đói,
35:31con gái ông Thái đưa bà đến bệnh viện số 2,
35:33tiêm một mũi, rồi mới gọi Trần Việt tới.
35:35Cô ta nói mẹ anh bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối,
35:37rất nghiêm trọng, bảo anh chuẩn bị tinh thần.
35:40Cô ta tưởng kế hoạch hoàn hảo,
35:41không ngờ Trần Việt lại chuyển mẹ tới bệnh viện trung tâm ngay trong đêm.
35:44Trân tướng bị lật tẩy,
35:45anh em nhà Thái bị bắt.
35:46Ông Thái cũng bị bắt vì hành vi bạo lực.
35:48Mẹ chồng tôi do chúng thuốc quá nặng,
35:50cuối cùng không tỉnh lại, nằm vài ngày ở ICU rồi qua đời.
35:53Trần Việt kiện dân sự,
35:54được bồi thường một khoản tiền.
35:55Anh dùng tiền đó mua một căn hộ nhỏ cho bố chuyển đến ở.
35:58Đứng trước mộ mẹ, Trần Việt nói,
36:00cả đời mẹ không hài lòng,
36:01chê ba không có bản lĩnh,
36:02chê con không hiếu thảo,
36:04chê em không phải con dâu nhà giàu.
36:05Mẹ nghĩ mẹ luôn nhẫn nhịn ba,
36:07nhưng không nghĩ ba cũng đang nhẫn nhịn mẹ.
36:09Người không hoàn hảo,
36:09mẹ chê người khác,
36:10nhưng lại không nhìn lại bản thân.
36:12Tôi gật đầu.
36:13Đúng vậy,
36:13người không biết thỏa mãn,
36:14gả cho ai cũng thấy không hạnh phúc.
36:16Một lúc sau,
36:17anh lại hỏi,
36:18em nghĩ,
36:18mẹ có hối hận không?
36:19Tôi đáp,
36:20bị nhốt,
36:20bị bỏ đói.
36:21Chắc cũng từng hối hận,
36:22nhưng nếu sống lại,
36:23chưa chắc đã thay đổi.
36:24Anh nói,
36:25tính mẹ là vậy,
36:26sống khổ mình,
36:26bắt người khác khổ theo.
36:28Tôi định nói,
36:29giờ thì nhẹ gánh rồi,
36:30nhưng lại không thể mở miệng.
36:32Dù gì đó cũng là mẹ ruột anh,
36:33anh vẫn còn tình cảm.
36:34Người đã khuất rồi,
36:35thì thôi vậy.
36:36Chúng tôi quay người rời đi.
36:37Cha chồng dắt tay con trai đứng cạnh xe,
36:39nhìn chúng tôi từ xa.
36:41Ánh hoàng hôn nhẹ nhàng,
36:42âm áp.

Được khuyến cáo