- Hôm kia
Truyện Audio Hay || Sống Tiết Kiệm Đến Mức Sợ Hãi Luôn || Thiên Thần Dắt Truyện
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
Danh mục
😹
Vui nhộnPhụ đề
00:00Mẹ chồng tôi tự hào vì biết chịu khổ, đến mức ăn cơm thiêu cũng thấy là một loại phẩm chất tốt.
00:04Lúc nào cũng mắng người khác không biết tiết kiệm.
00:06Vậy mà trong kỳ nghỉ quốc khánh vừa rồi, bà lại tự đưa mình vào bệnh viện vì cái đức tình đó.
00:09Mẹ chồng tôi là người rất yêu khổ.
00:11Ra rừng rách cũng không nỡ vứt, lúc nào cũng lặp lại câu thần chú.
00:14Mới 3 năm, cũ 3 năm và thêm 3 năm nữa lại dùng tiếp.
00:17Ăn uống thì chẳng bao giờ đụng đũa đến món ngon, cơm mốc để qua đêm cũng tiếc, bà cạo lớp mốc bên ngoài rồi đem để dành, ăn dần.
00:22Giữa mùa hè nóng như đổ lửa, bà nhất quyết không bật điều hòa, quạt máy cũng chỉ được dùng vào lúc nóng đến mức muốn xỉu.
00:27Tắm rửa cũng phải có giờ quy định.
00:29Ngày nào cũng sống keo kiệt, cái gì cũng không dám ăn, không dám thay.
00:32Trái cây tươi không ăn ngay.
00:33Phải chờ đến khi để lâu hư hỏng, thậm chí có giỏi bò ra mới chịu động đũa.
00:36Vậy mà bà còn tự hào lắm, suốt ngày tính toán từng đồng tiết kiệm được, ra ngoài gặp ai cũng khoe bí quyết sống kham khổ để làm giàu.
00:42Tôi từng nhiều lần khuyên bà, thời buổi này khác xưa rồi, điều kiện sống đã tốt hơn, không cần phải sống khổ như vậy nữa.
00:47Ăn đồ hỏng vào người, chẳng tiết kiệm được đâu, có khi còn tốn tiền thuốc thang gấp trăm lần.
00:50Thế mà bà không nghe, lại còn mắng ngược tôi.
00:52Không có mệnh giàu sang, mà lại mắc bệnh nhà giàu.
00:55Suốt ngày chỉ biết tiêu tiền, không biết tiết kiệm.
00:56Con dâu như mày, nhà có núi vàng cũng bị ăn sạch.
00:59Tôi vốn chẳng muốn chấp, nhưng bà lại cứ 5 lần 7 lượt kiếm chuyện.
01:02Bà thích chịu khổ thì thôi, đằng nay còn bắt cả nhà cùng chịu khổ với bà.
01:05Bà gọi đó là ăn được khổ mới làm nên chuyện.
01:07Chẳng biết bà ăn bao nhiêu cái khổ rồi, mà vẫn chưa thấy làm nên cái gì ngoài khổ hơn người khác.
01:11Mà đúng lúc bà còn đang tự cảm động vì tinh thần chịu khổ bền bì của mình.
01:14Thì bà chẳng ngờ, chính cái sự chịu khổ ấy sắp sửa khiến bà phải trả giá đắt.
01:18Đến kỳ nghỉ quốc khánh, cả nhà tôi lên kế hoạch đi du lịch Vân Nam, tôi cũng đã đặt vé máy bay từ sớm.
01:22Nhưng mẹ chồng tôi vừa nghe đến 2 chữ vé máy bay thì lập tức phát hoảng.
01:25Con trai tôi sao lại lấy phải đứa con dâu hoang phí như cô chứ.
01:28Đi Vân Nam thì đi, đặt vé máy bay làm gì, vé máy bay đắt lắm, không được, phải đi tàu, tàu hỏa rẻ hơn.
01:33Thật ra thì đúng là vé máy bay bình thường sẽ đắt hơn vé tàu.
01:35Nhưng tôi đã đặt vé từ sớm theo dạng mua theo nhóm, lại còn đúng lúc có giảm giá.
01:39Tổng cộng cũng chỉ đắt hơn vé tàu mấy chục tệ.
01:41Nhưng bay đến Vân Nam chỉ mất vài tiếng, trong khi tàu thì phải ngồi đến mấy ngày, mà đi máy bay cũng thoải mái hơn nhiều.
01:46Dù tính cách nào đi nữa thì đi máy bay vẫn lời hơn.
01:48Thế nên, tôi vừa nghe mẹ chồng nói vậy, liên giải thích ngay.
01:51Mẹ à, thật ra vé máy bay của mình chỉ đắt hơn vé tàu mấy chục tệ thôi, không cần vì vài chục tệ mà chịu khổ đi tàu đâu.
01:56Ai mà ngờ, lời tôi còn chưa dứt, mẹ chồng đã vội quát lên.
01:59Mấy chục tệ không phải tiền chắc.
02:00Nhà mình tiền có phải từ gió mà ra đâu, chừng đó đủ mua cả chục ký gạo rồi.
02:04Cô không phải người lo việc bếp núc nên mới coi thường mấy chục tệ như vậy.
02:07Nhưng mà mẹ ơi, tàu hỏa mà ngồi rừng nằm thì còn mắc hơn cả vé máy bay, mẹ lớn tuổi rồi, ngồi ghế cứng thì sao chịu nổi.
02:12Tôi nhìn mẹ chồng mà nói, vé máy bay tùy đắt hơn ghế cứng vài chục tệ, nhưng nếu so với rừng nằm thì còn rẻ hơn.
02:17Từ chỗ tôi đến Vân Nam ngồi tàu mất mấy ngày liền.
02:19Ngồi ghế cứng lâu như thế, đừng nói mẹ chồng tôi 6-70 tuổi, đến thanh niên trai tráng còn chịu không nổi.
02:24Tôi lo cho sức khỏe của mẹ, nhưng mẹ chồng không những không hiểu lòng tốt của tôi.
02:27Ngược lại còn cho là tôi coi thường bà, chưa kịp để tôi nói hết câu đã vội phản bác.
02:30Tôi không như mấy người trẻ các cô, yêu đuối quen rồi, cái gì cũng không chịu được, mới 40 độ đã phải mở điều hòa.
02:35Hồi xưa tôi là người làm giỏi nhất đội, ngồi ghế cứng đi Vân Nam thì sao chứ, tôi chịu được.
02:39Tôi mặc kệ mấy người, tôi thì nhất quyết đi tàu hỏa.
02:41Mẹ à, mẹ thật sự không chịu nổi mấy ngày tàu đâu.
02:44Tôi còn muốn khuyên thêm vài câu, dù mẹ chồng có từng là người giỏi chịu đựng đến mấy, thì tuổi tác cũng không còn như xưa.
02:48Thể trạng chắc chắn không còn như hồi trẻ nữa.
02:51Nhưng mẹ chồng tôi lại lăn ra đất ăn vạ, đòi băng được tôi phải trả vé máy bay, mua vé tàu cho bà.
02:55Không thì bà sẽ không đi Vân Nam nữa.
02:56Tôi bị mẹ chồng làm cho dối tung lên, lúc lấy vé ra xem thì mới phát hiện vé tàu dịp quốc hánh cháy sạch rồi.
03:01Vé ghế cứng đi Vân Nam đã hết từ lâu.
03:03Nhưng mẹ chồng tôi cứ khăng khăng phải tiết kiệm mấy chục tệ đó.
03:06Bà còn nói, vé đứng 2 ngày thì sao, chẳng phải tôi từng đứng rồi à.
03:09Bắt tôi phải đặt vé tàu cho bà.
03:11Tối đó, chồng tôi vừa tan làm về đến nhà thì hỏi tôi.
03:13Mẹ lớn tuổi rồi, hiếm khi có dịp đi chơi, sao em lại đặt vé tàu cho mẹ.
03:16Đi Vân Nam sai như vậy mà là vé đứng, nếu mẹ có chuyện gì thì sao bây giờ.
03:20Nghe chồng nói vậy, tôi liền liếc mắt lên và phản bác lại.
03:23Gì mà tôi đặt vé cho bà là bà chê vé máy bay đắt làm âm lên đòi đi tàu chứ gì nữa.
03:27Nói xong, tôi lấy đoạn ghi hình lúc cãi nhau với mẹ chồng trong ngày ra đưa cho chồng xem.
03:30May mà từ lúc mẹ chồng dọn tới ở, tôi đã lắp camera trong nhà.
03:33Nếu không có cái này thì chẳng phải tôi đã bị mang tiếng là con dâu độc ác hành hạ mẹ chồng rồi sao.
03:37Tôi không gánh nổi cái tội danh đó đâu.
03:39Thấy tôi đưa ra bằng chứng, chồng tôi cũng im lặng, chỉ lung tung nói.
03:42Mẹ làm vậy cũng vì muốn tiết kiệm thôi mà.
03:44Tôi nhân cơ hội hỏi lại.
03:45Mẹ lớn tuổi vậy rồi, đi tàu một mình chắc gì an toàn.
03:47Hay là anh đi với mẹ luôn, tiết kiệm được thêm một vé nữa đấy.
03:50Tôi cố tình nhấn mạnh hai chữ tiết kiệm khi nói với chồng.
03:52Nói xong liền giả vờ muốn hoàn vé máy bay của anh ấy.
03:55Chồng tôi vội vàng ngăn lại.
03:56Thôi thôi, ra vậy anh chịu không nổi, mẹ đã thích chịu khổ thì cứ để mẹ chịu đi.
04:00Vì tàu hỏa khởi hành sớm hơn máy bay nên sáng sớm hôm sau, tôi và chồng phải đưa mẹ chồng ra gà.
04:04Đi ngang qua siêu thị, tôi bảo chồng dừng lại để mua chút đồ ăn vặt cho mẹ chồng ăn trên đường.
04:08Nhưng mẹ chồng lại lắc đầu ngay.
04:10Đúng là con dâu phá của, đồ trong siêu thị vừa đắt lại vừa dở, có tiền đó thì mua gì chẳng tốt hơn.
04:14Tôi thấy lời mẹ chồng cũng không sai, trong siêu thị cũng chỉ mua được mấy thứ như bánh mì, mì ly.
04:18Vừa dở vừa không tốt cho sức khỏe.
04:20Tôi liền khuyên bà ra tàu mua cơm hộp, cơm trên tàu thường nấu tại chỗ, dù không ngon thì cũng hơn mì gói.
04:24Chồng tôi cũng đồng tình, lấy ra 2.000 tệ đưa cho mẹ, bảo bà mua thứ mình thích ăn.
04:28Ai ngờ mẹ chồng vừa nhận tiền, chẳng những không cảm ơn mà còn dơ tay tát bóp vào đầu chồng tôi.
04:32Đúng là thằng con phá của, bị con vợ dạy hư rồi, có chút tiền là quên trời quên đất.
04:36Cơm hộp trên tàu đắt như thế, tôi mà để họ lấy tiền tôi hả?
04:38Nói xong, bà ta lôi từ trong hành lý ra một cái túi, thân thân bí bí.
04:42Bên trong là hơn chục quả trứng luộc, còn có bánh bao, cơm trắng và cả thức ăn thừa từ 2 hôm trước.
04:46Nhìn đống đồ mẹ chồng ngoi ra, tôi lập tức nhận ra vấn đề.
04:49Dù đã vào tháng 10, nhưng thời tiết vẫn chưa mát mẻ hẳn, có những ngày nóng chẳng khác gì mùa hè.
04:53Bà lại đi tàu xanh cũ kỹ, không có điều hòa, ngồi kín bưng rất ngột ngạt.
04:56Trong môi trường đó, thức ăn cực kỳ dễ hỏng.
04:58Trứng luộc có thể để được 1-2 ngày, nhưng đồ ăn thừa từ 2 ngày trước thì chưa kịp lên tàu đã hỏng mất rồi.
05:03Mẹ à, nếu mẹ muốn ăn bánh bao chấm đồ mặn, con mua cho mẹ ít dưa muối mang theo nhé, còn đống đồ ăn thừa kia thì bỏ đi.
05:08Tôi biết mẹ chồng rất keo kiệt.
05:09Nếu nói sẽ mua gà quay hay lạp sưởng cho bà mang theo ăn mà bảo bà bỏ đồ ăn thừa thì bà nhất định không chịu.
05:14Nên tôi đổi cách, chỉ nói mua dưa muối, còn phần kia thì nên vứt.
05:17Không ngờ mẹ chồng nghe xong liền nhét hết đồ ăn thừa lại vào túi, ôm chặt hành lý như sợ người ta cướp mất.
05:21Đây không phải có thức ăn rồi sao, còn mua dưa làm gì, tiêu tiền vô ích, đúng là phá của.
05:25Như đây là đồ ăn thừa rồi, ăn vào không tốt đâu, hay đổi sang món khác đi mẹ.
05:29Tôi khuyên nhủ, nhưng mẹ chồng lại nổi giận.
05:31Thức ăn thừa thì sao, trong đó vẫn còn thịt đấy chứ.
05:33Sống sung sướng giết rồi miệng mồm đâm chảnh, thời xưa bọn tôi có muốn ăn cũng chẳng có mà ăn.
05:37Rồi bà bắt đầu thao thao bất tuyệt kể chuyện thời xưa của mình.
05:40Vừa kể vừa giáo huấn tôi là không biết tề ra nội trợ, công thừa canh cặn còn ăn được mà lại đem bỏ đi.
05:44Trái cây hỏng chỉ cần cắt bỏ phần hư là ăn như thường.
05:46Một bài diễn thuyết dài lê thê về tiết kiệm và cần kiệm xây dựng gia đình.
05:49Đến mức ngay cả chồng tôi, người xưa nay luôn ủng hộ lý thuyết sống khổ của mẹ, cũng bắt đầu thấy mệt.
05:53Anh ấy đạp ga đưa mẹ ra ga xong thì quay đầu xe chạy thẳng về nhà luôn.
05:57Tiến mẹ chồng xong, tôi và chồng gọi taxi ra sân bay, chiều hôm đó đã đến Vân Nam.
06:00Vì mẹ chồng còn đang trên đường nên chúng tôi dự định nghỉ ngơi một đêm, hôm sau đi dạo gần đó, chờ mẹ tới rồi cùng đi thăm mấy điểm du lịch xung quanh.
06:06Vừa mới đặt điện thoại xuống thì điện thoại của chồng đã gieo lên là mẹ chồng gọi tới.
06:10Con à, ngủ chưa, mẹ già rồi, đứng không nổi nữa, con bua cho mẹ vé dừng nằm đi.
06:14Nói xong, mẹ chồng bắt đầu kể lề thảm cảnh của mình.
06:16Lúc mới lên tàu, mẹ chồng còn chưa cảm thấy gì khó chịu.
06:19Thậm chí còn vui vẻ gọi cho mấy bà bạn già.
06:21Khoe rằng mình đi du lịch mà đổi vé máy bay thành vé tàu, tiết kiệm được mấy chục tệ.
06:24Nói chuyện xong với bạn, bà lại quay sang phản nàn với một bà cụ ngồi gần.
06:28Cô nói xem, giờ trẻ con gì mà đi chơi cũng phải máy bay, vé máy bay mắc như thế.
06:31Có tí tiền là quên hết trời đất, không có tôi quản, không biết chúng phá của đến thế nào nữa.
06:35Bà cụ bên cạnh vốn đang tức giận vì con mình mua cho hộp cơm trên tàu giá đắt.
06:38Nghe xong lời mẹ chồng tôi nói, lập tức thấy đồng cảm, gật gù hưởng ứng.
06:42Đúng vậy, bọn trẻ giờ chẳng biết tiết kiệm, cứ động một cái là mua cái này cái nọ, một hộp cơm 30 tệ cũng mua được.
06:4630 tệ đó là cả chục cân gạo đấy, không giúp tụi nó tiết kiệm thì sao được.
06:50Ăn cái gì mà chẳng là ăn, cứ nhất định phải ăn hộp cơm mới chịu, mang đồ ăn thừa từ nhà đi chẳng phải cũng như nhau sao, tôi là tôi không dám ăn mấy món đắt đỏ vậy.
06:56Mẹ chồng tôi vừa rứt lời, bà cụ kia liền gật đầu lia lia.
06:59Hai người tâm đầu ý hợp, người một câu, ta một lời, lại còn chia sẻ đủ kiểu mẹo tiết kiệm.
07:03Nhưng chẳng bao lâu sau, mẹ chồng tôi bắt đầu chịu không nổi nữa.
07:06Dì quốc khánh vốn là cao điểm về quê, tàu hỏa chật như nêm, người sát người, chẳng có chút khoảng trống nào.
07:10Hơn nữa bà lại đi vé đứng, mới qua được mấy ga đã mỏi như cả người.
07:13Bà muốn tìm chỗ ngồi nghỉ một chút, nhưng ghế nào cũng có người, chẳng ai chịu nhường chỗ.
07:17Mẹ chồng tôi đứng đến mức hai chân run dày, thật sự không gắng gượng nổi nữa.
07:20Thế là bà mới gọi điện cho cậu con trai quý hóa, nhờ mua vé rừng nằm để nghỉ chân.
07:24Mẹ à, tàu hôm đó hết rừng nằm rồi, mẹ giang đứng thêm chút nữa đi.
07:27Đừng quên mẹ từng là người giỏi làm việc nhất đội mà, đứng hai ngày hai đêm cũng không thành vấn đề.
07:31Tôi nói với bà trong điện thoại, giỏi giang gì nữa chứ, mẹ ra thế này rồi.
07:34Còn bắt mẹ đứng, đúng là hai đứa tụi bay cố tình không cho mẹ sống yên thân.
07:37Không có rừng nằm thì chẳng lẽ không biết mua vé máy bay cho mẹ à?
07:40Nghe mẹ chồng nói vậy, tôi chỉ cảm thấy buồn cười.
07:42Rõ ràng lúc đầu là bà sống chết đòi đi tàu hỏa, tôi khuyên thế nào cũng không nghe.
07:46Sao giờ lại quay ngược đổ hết lên đầu tôi?
07:48Muốn mẹ bỏ cái thật thích chịu khổ, tôi đành giả làm con dâu độc ác mà nói tiếp.
07:51Mẹ à, chẳng phải mẹ bảo vé máy bay đắt, vé tàu rẻ hơn sao?
07:54Giờ mà mua vé máy bay cho mẹ thì vé tàu lúc trước chẳng phải phí phạm à?
07:58Ai mà ngờ, mẹ chồng tôi nghe xong liền nổi đoá.
08:00Sao tôi lại có đứa con trai, con dâu như các người chứ?
08:02Mẹ già rồi, muốn ngồi một chuyến máy bay cũng không được, nhìn con cái nhà người ta đi, ai lại để mẹ mình ngồi tàu đâu?
08:07Mẹ chồng tôi lại nhảy suốt một hồi, kể ra cả nghìn tội trạng của tôi và chồng.
08:11Nhưng lần nào chẳng là do bà tự chuốc lấy khổ.
08:13Tôi và chồng sợ bà giặt đồ lạnh tay nên đã mua cho bà một chiếc máy giặt.
08:16Vậy mà để tiết kiệm mấy hào tiền điện, giữa mùa đông bà vẫn nhất quyết giặt tay rồi quay sang than vãn là giặt đồ cực quá.
08:21Chúng tôi sợ bà quét nhà mỏ lưng nên mua cho bà một con robot hút bụi.
08:24Bà không những mắng chúng tôi tiêu xài hoang phí, mà còn quay lưng bán con robot mới đó cho người thu ve chai với giá 20 tệ.
08:29Sau đó lại cứ trách móc chúng tôi đi làm về không biết quét dọn, việc gì cũng để bà làm.
08:33Chúng tôi mua chút đồ ăn cho bà, bà chẳng chịu ăn lúc còn mới, cứ phải đợi gần hết hạn mới vội vã nhét vào miệng, còn nói là không thể để phí phạm.
08:39Kết quả là ăn đến đầy bụng, cuối cùng lại phải vào bệnh viện.
08:41Bởi vậy, tôi và chồng đã khuyên nhủ bà không chỉ một lần.
08:44Nhưng có nói thế nào, bà vẫn có lý lẽ của mình nào là ngày xưa khổ cực ra sao, nào là chúng tôi không biết tiết kiệm, tiêu tiền như nước.
08:49Nhưng bà đâu biết rằng, thời đại này đã khác xưa rồi.
08:52Tuy rằng tình cảnh hôm nay là do bà tự chuốc lấy, nhưng bà là bề trên, tôi và chồng sao có thể mặc kệ.
08:56Để đưa được mẹ chồng đến Vân Nam sớm, chúng tôi đành bỏ ra số tiền lớn mua cho bà một vé máy bay.
09:00Ban đầu, tôi và chồng còn tưởng sau chuyện này bà sẽ sửa được cái thói khổ mới là đức.
09:04Ai ngờ, đến Vân Nam rồi mà bà vẫn chứng nào tật nấy.
09:06Tôi và chồng đưa bà đi chơi vài điểm du lịch, nhưng vừa đến nơi thì bà đã than vé vào cửa quá đắt, nhất quyết đòi tìm cách lẻnh vào trong.
09:12Cái chỗ rách nát này mà vé tới 200 tệ, sao không đi cướp luôn đi.
09:15May mà tôi đã xem trước trên mạng, người ta bảo có con đường nhỏ có thể đi vòng qua chỗ bán vé mà vào, thế là tiết kiệm được khối tiền.
09:20Tôi nói với bà rằng khu du lịch này đã được vây lại kín, nếu có đường vòng thì cũng phải leo núi, mà leo núi thì vừa xa vừa nguy hiểm, nhớ có chuyện gì thì sao.
09:27Chẳng thà mua vé đàng hoàng, theo hướng dẫn viên mà đi còn hơn.
09:29Và lại, 200 tệ cũng không phải là quá đắt.
09:32Vừa nghe xong, mẹ chồng đã tức tối mắng tôi.
09:34Đúng là nhà có phúc mới rước về được cô con dâu phá của như cô.
09:36Cô có biết 200 tệ mua được bao nhiêu gạo không?
09:38Cùng lắm chỉ mấy chục cân gạo thôi, nói cứ như tôi không đi chợ vậy.
09:42Tôi thầm lừa một cái, rồi cố nhẫn lại giải thích tiếp.
09:44Mẹ à, khu du lịch thu phí cũng vì họ phải bảo trì cảnh quan, trả lương cho nhân viên nữa, lại đang là cao điểm du lịch quốc khánh, giá vậy là hợp lý rồi.
09:56Bà kéo tay tôi và chồng, bắt chúng tôi cùng đi tìm đường lèn vào.
09:59Tôi chịu hết nổi liền nói thẳng.
10:01Mẹ à, con đi chơi là để tận hưởng, con không thấy vé 200 tệ là đắt.
10:04Nếu mẹ thấy đắt thì cứ tự đi đường vòng, con không đi cùng đâu.
10:07Nói xong tôi liền mua vé vào cổng.
10:08Từ sau khi mẹ chồng chuyển đến sống cùng, tôi đã mấy năm không được đi chơi đâu.
10:12Bây giờ khó khăn lắm mới có dịp ra ngoài, đương nhiên không thể bạc đãi bản thân.
10:15Hướng hồ, tiền vé máy bay cũng đã chi rồi, sao còn phải tiếc tiền vé vào cổng.
10:19Chồng tôi cũng thấy việc lén vào là mất mặt, định mua vé đàng hoàng thì bị mẹ chồng ngăn lại.
10:22Sao, con cũng định cùng con vợ phá của kia vung tiền à.
10:25Thấy chồng gật đầu, mẹ chồng liền cố nặn ra mấy giọt nước mắt.
10:28Người ta nói nuôi con để về già nương tựa, sao tôi lại nuôi ra đứa con bất hiếu thế này.
10:31Đến tiết kiệm cùng mẹ một chút cũng không chịu, tôi không sống nổi nữa rồi.
10:34Nói xong, mẹ chồng liền lăn ra đất ăn vạ giữa trốn đông người, nước mắt nước mũi tùm luôn, khóc kể chồng tôi bất hiếu.
10:39Khu du lịch vốn đã đông khách, mẹ chồng làm ẩm lên một cái khiến không ít người vây lại xem.
10:43Chồng tôi sợ bị quay clip rồi tung lên mạng làm trò cười, đành đồng ý theo mẹ.
10:46Anh dặn tôi đi chơi cẩn thận rồi đi theo mẹ tìm đường vòng.
10:49Thế là tôi vào khu du lịch một mình.
10:50Dù ngày lễ lượng khách khá đông, nhưng không có mẹ chồng lại nhảy bên cạnh, tâm trạng tôi lại thấy nhẹ nhõm hẳn.
10:54Tôi lang thang khắp nơi, cái này cũng xem, cái kia cũng ngắm, muốn gì thì mua nấy.
10:58Nếu mẹ chồng có ở đây, đừng nói mua nhiều quá lưu niệm như vậy, chỉ cần mua một chai nước khoáng thôi bà cũng càm giảm cả buổi.
11:03Đào là, nước trong khu du lịch mắc thế, không thể uống ở ngoài à, nhịn một lúc không được sao.
11:07Uống sớm đi, sao không uống ngay từ ngoài cổng vào.
11:10Rồi tiện thể lại lôi hết mấy chuyện lặt vặt từ đời nào ra kể.
11:12Nhưng đi chơi chẳng phải là để vui vẻ sao, mắc hơn một chút thì đã sao, cần gì phải vì vài đồng mà phá hỏng cả tâm trạng.
11:17Tôi cứ thế đi dạo khắp khu du lịch, chụp không biết bao nhiêu ảnh, tới khi khám phá xong từng ngóc ngách mới chịu rời đi.
11:22Vừa bước ra khỏi cổng khu du lịch thì thấy mẹ chồng đang cả nhắc bước đi cùng chồng tôi.
11:26Hai người vừa đi vừa cãi nhau không ngớt.
11:27Cũng tại Anh, nhất quyết phải tìm đường vòng trốn vé, giờ thì hay rồi, vé thì không tiết kiệm được mà còn chẹo cả chân.
11:32Thì ra mẹ chồng dựa vào hướng dẫn trên mạng để tìm đường vòng tránh chạm soát vé.
11:36Đi cả buổi mới phát hiện con đường đó thực ra là một cái dốc dựng đứng, dù có đồ leo núi cũng khó mà đi qua.
11:40Chồng tôi khuyên bà thôi bỏ đi, vé 200 cũng không phải quá đắt.
11:43Nhưng bà lại không tin.
11:44Bà nói hồi trẻ mình là người giỏi làm nhất đội, ngày nào cũng leo núi cắt cỏ cho bò, cái dốc đó chẳng là gì cả.
11:49Bà nhất quyết leo bằng tay không.
11:51Ai ngờ mới đi được vài bước.
11:52Chân trượt một cái, bà lăn từ trên dốc xuống.
11:54May mà đất phía dưới mềm nên không bị thương nặng.
11:56Còn trách tôi sao, tôi làm vậy là vì ai chứ, chẳng phải là vì anh sao.
11:59Tôi một mình chất bóp nuôi anh lớn, dễ dàng gì.
12:02Vé vào cổng mắc như vậy, đủ cho tôi sống cả tháng, tôi tiết kiệm cho anh, vậy mà anh còn trách tôi.
12:06Nhưng con có nhờ mẹ tiết kiệm đâu mà, chồng tôi yếu ớt lên tiếng.
12:09Nhưng thấy ánh mắt dữ dằn của mẹ chồng, anh liền im re không dám nói thêm.
12:12Mẹ chồng vừa mới làm ẩm như vậy, giờ muốn mua vé vào chơi thì cũng đã trễ.
12:15Tôi định gọi taxi đưa bà về khách sạn nghỉ ngơi.
12:18Nhưng mẹ chồng vừa nghe tới taxi thì lập tức phản đối.
12:20Đi chơi đã tốn tiền rồi, còn đi taxi, lãng phí biết bao nhiêu.
12:23Xe buýt không ngồi được à?
12:25Mẹ à, giờ này đông khách lắm, xe buýt chắc chắn đông nghẹt người.
12:27Mẹ chen chúc vậy có khi lại bị xô ngã thì sao?
12:29Tôi thấy chạm xe buýt gần đó đã chật kín người đợi xe, liền vội vàng khuyên nhủ.
12:32Còn chưa kịp nói hết câu thì mẹ chồng đã lên tiếng át lời.
12:35Ai nói tôi không chịu được, tôi thấy là tụi bay không chịu được thì có.
12:38Không phải tôi nói chứ, tụi trẻ bây giờ đúng là yếu ớt, có tí khổ cũng không chịu nổi.
12:42Tôi bắt mấy đứa đi xe buýt cũng là để rèn luyện thể chất cho mấy đứa đó.
12:45Nhớ năm xưa, vừa nghe mẹ chồng nói đến câu nhớ năm xưa, đầu tôi lập tức ong lên.
12:49Nếu không nhanh chóng chuyển chủ đề, bà hoàn toàn có thể nói suốt 3 ngày 3 đêm.
12:52Thôi thì đi xe buýt cũng được, dù sao vợ chồng tôi đi làm ngày nào chẳng chen chúc xe buýt, tàu điện, xem thử ai chịu không nổi trước.
12:57Tôi và chồng theo mẹ lên xe buýt.
12:59Xe buýt gần khu du lịch đông nghịt người, đến chỗ đứng cũng không còn.
13:02Lúc tôi bước vào thì còn chen được một góc đứng.
13:04Nhưng vì mẹ chồng đi chậm, đến lượt bà lên thì xe đã chật kín.
13:07Bà chỉ còn cách cố sức chen vào.
13:08Thế là bà đứng ngay cửa xe, bị dòng người lên xuống đẩy tới đẩy lui, không có lấy một khoảng trống để nhúc nhích.
13:13Lại thêm cửa sổ không mở, người thì đông, không khí ngủ ngạt không thở nổi.
13:16Chưa kịp về đến khách sạn, mẹ chồng đã không chịu nổi, vừa la vừa đòi xuống xe.
13:19Tôi và chồng vội vã chen xuống theo bà.
13:21Vừa xuống đến nơi đã thấy mẹ chồng mặt đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhạy, đang bám vào cuộc điện thở hồng hộc.
13:25Nhìn ráng vẻ của bà, cứ như thể ngồi thêm một chút nữa là mất mạng đến nơi.
13:28Tôi nhìn quãng đường đến khách sạn vẫn còn khá xa, lại nghĩ đến thể trạng mẹ chồng, liên định bắt xe về cho tiện.
13:33Vừa mới rút điện thoại ra, mẹ chồng đã bước tới giật lấy từ tay tôi.
13:36Không xa lắm, đi bộ về không được à, cứ nhất quyết phải gọi cái xe này à.
13:39Bà vừa thở dốc, vừa đỏ mặt nói đầy khó khăn.
13:41Từ chỗ này về khách sạn còn 3 cây số, không phải quá xa nhưng cũng mất gần một tiếng đi bộ.
13:45Với tình trạng hiện tại của mẹ chồng, bắt bà đi bộ e rằng thật sự có chuyện.
13:49Tôi đành nghĩ ra một cái cớ.
13:50Mẹ à, khách sạn có dịch vụ đưa đón miễn phí, không tốn tiền đâu.
13:53Mẹ chồng không dành mấy chuyện công nghệ nhưng vừa nghe đến 2 chữ miễn phí là mắt sáng dỡ.
13:57Từ chỗ nhất quyết không chịu bắt xe, bà lập tức trả điện thoại lại cho tôi, còn hối thuốc.
14:00Con dâu phá của này, sao không nói sớm là không tốn tiền, làm hại mẹ trên xe buýt nãy giờ, suýt thì nghẹt thở chết mất.
14:05Nghe xong lời mẹ, tôi chỉ biết lặng lẽ đảo mắt rồi nhanh chóng gọi xe về khách sạn.
14:09Tối hôm đó, chồng tôi dẫn cả 2 mẹ con đi ăn tối ở một nhà hàng địa phương.
14:12Quán này chúng tôi đã xem trước trên mạng, chuyên món bản địa, khẩu phần lớn, giá cả lại phải chăng.
14:16Tôi và chồng gọi vài món đặc sản ăn thử, quả thật rất ngon.
14:19Nhưng mẹ chồng thì cứ ngồi im không đụng đũa.
14:21Thấy vậy, tôi gắp một con tôm bỏ vào bát mẹ, rồi nói, mẹ, sao mẹ không ăn đi, món này ngon lắm.
14:25Ai ngờ mẹ chồng như thế đang chờ đúng câu này.
14:28Chờ đợi tôi nói xong, bà đã gắp con tôm trả lại vào bát tôi.
14:31Nhưng mẹ không sang như mấy đứa trẻ tụi bay, phải bỏ ra mấy trăm tệ mới ăn một bữa.
14:34Mẹ ăn gì cũng được, đơn giản là được rồi.
14:36Nói xong, bà móc trong túi áo ra mấy quả trứng lục đã luộc sẵn từ nhà, rồi bắt đầu ăn tại bàn.
14:40Lúc quả ngồi trên taxi, tôi đã ngửi thấy một mùi hôi khó chịu, cứ tưởng là tài xế không giữ vệ sinh, cởi dày trong xe.
14:45Cho đến khi mẹ chồng lấy trứng lục trong túi áo ra, tôi mới hiểu ra.
14:48Đây đâu phải do tài xế, rõ ràng là trứng của mẹ chồng để lâu bị thối rồi.
14:52Thế mà mẹ chồng vẫn thẳng nhiên như không hề có mùi gì, ung dung bóc vỏ trứng.
14:55Dù lòng trắng trứng đã đầy những đốm đen ly ti, bà vẫn chẳng để tâm.
14:58Mẹ à, trứng này thối rồi, đừng ăn nữa, lỡ đau bụng thì sao?
15:01Tôi ngửi thấy mùi hôi từ trứng nên khuyên bà.
15:03Chồng tôi cũng lên tiếng khuyên mẹ đừng ăn nữa, còn định đứng dậy lấy trứng đi vứt vào thùng rác.
15:07Không ngờ mẹ chồng nghe vậy liền xa sầm mặt, nghiêm túc nói.
15:09Biết gì mà nói, trứng có mùi một chút thì sao, vẫn ăn được, vứt đi thì phí quá.
15:13Đậu phụ thối còn thối hơn nhiều, tụi bay vẫn ăn ngon lành, sao tới trứng thối lại không ăn được.
15:17Nhưng mà đậu phụ thối và trứng thối đâu có giống nhau, tôi vội giải thích.
15:20Khác cái gì mà khác, đúng là con dâu phá của chưa từng trải qua khổ cực.
15:31Khô vừa có mùi, mẹ chồng phải uống mấy ngụm nước mới cố nuốt trôi được.
15:34Sau đó, bà tiếp tục làm như vậy, ăn hết sạch chỗ trứng mang theo.
15:37Thấy bà không nghe lời khuyên, tôi cũng chẳng muốn can thiệp nữa, lặng lẽ ăn phần đồ ăn trên bàn.
15:40Ban đầu tôi và chồng định sau bữa ăn sẽ đi dạo quanh phố cho vui.
15:43Nhưng mẹ chồng đi theo phía sau, hế tôi ngó cái gì là bà có lời để nói.
15:46Nhìn thử một món đồ treo thủ công.
15:48Bà nói, chỉ là một món nhỏ vậy mà cũng đắt thế, làm bằng vàng hay bạc chắc.
15:52Chạm tay vào một sợi dây chuyền.
15:53Bà liếc thấy bảng giá liền quát, 800, sao không đi cướp luôn đi.
15:57Dù chỉ là vào một hàng quà vặt mua que kẹo hồ lô hay bánh tráng nướng.
16:00Bà cũng lầm bẩm mãi, món này mà cũng đáng giá mười tệ.
16:02Tôi thấy nguyên liệu chưa đến vài hào, mua mấy cái này đúng là bị người ta lừa.
16:05Có mẹ chồng lại nhảy bên cạnh, tôi chẳng còn chút hứng thú nào để dạo phố nữa, kéo chồng quay về khách sạn.
16:10Vừa về đến nơi không bao lâu, mẹ chồng ôm bụng la lên, lăn lộn dưới đất vì đau, chán túa đầy mồ hôi.
16:14Nhìn dáng vẻ của bà, tôi chẳng cần đoán cũng biết ngay là do ăn trứng lục bị hỏng.
16:17Tôi và chồng vội vàng đưa bà đến bệnh viện.
16:19Nhưng dù đau đến méo miệng, mẹ chồng vẫn cứng đầu không chịu thừa nhận là do trứng.
16:23Chỉ là trứng có tí mùi thôi, sao mà gây đau bụng được, tôi thấy là do nước khách sạn này không sạch.
16:27Bà vừa ôm bụng, vừa cố chịu đau mà nói.
16:29Nhưng nước ở khách sạn là nước uống tiêu chuẩn, tôi và chồng cũng uống rồi, chẳng có vấn đề gì.
16:33Làm sao lại là do nước được chứ?
16:34Mẹ chồng không tin lời bác sĩ, vẫn ôm bụng đòi đến khách sạn làm ẩm lên tính sổ.
16:38Tôi và chồng định đưa bà đến bệnh viện, bà cũng không chịu.
16:40Đến bệnh viện làm gì, đến đó không phải tốn tiền sao, ráng chút là qua, cùng lắm đi vệ sinh vài lần là được.
16:45Hồi xưa tụi tôi làm gì có bệnh viện mà đi, cảm xúc cũng phải chịu, chịu càng nhiều thì sức đề kháng càng tốt.
16:49Đỡ sinh bệnh, đâu có như tụi bay cứ đau chút là đòi đi viện.
16:52Còn chưa nói rứt câu, mẹ chồng đã đau đến mức ngất xỉu.
16:54Thấy vậy, tôi và chồng vội vàng đưa bà đến bệnh viện.
16:57Tới nơi, bác sĩ bảo là ngộ độc thực phẩm, may mà đưa đến kịp, nếu trễ thêm chút nữa thì hậu quả khó lường.
17:01Bác sĩ lực tức cho bà rửa ruột, chuyên nước biển, tình trạng mới dần ổn định.
17:04Không lâu sau, mẹ chồng tỉnh lại.
17:06Việc đầu tiên bà làm sau khi tỉnh lại đòi xuất viện.
17:08Mẹ à, bác sĩ nói mẹ chưa ổn đâu, cần theo dõi ít nhất 2 ngày nữa.
17:11Thấy bà muốn về, tôi vội vàng khuyên ngăn.
17:13Ai ngờ tôi còn chưa nói xong, bà đã chỉ vào đầu tôi mà mắng.
17:16Biết gì mà nói?
17:17Không biết mấy bác sĩ toàn nói thế à, cái gì mà theo dõi 2 ngày, chẳng qua là muốn giữ bệnh nhân lại lâu hơn để kiếm tiền thôi.
17:22Sức khỏe của mẹ thế nào mẹ rõ nhất, không đến bệnh viện thì cũng chẳng sao cả.
17:26Nói rồi bà liền rút kim chuyển ra, định bước xuống giường bỏ đi.
17:28Lúc này chồng tôi cũng không nhịn được nữa, bước tới cản bà lại.
17:31Mẹ, mẹ nghe lời bác sĩ đi được không, đừng làm loạn nữa.
17:34Mẹ chồng nghe vậy thì lập tức úp mặt xuống giường khóc nước nở.
17:36Nói mẹ làm loạn, mẹ làm tất cả những chuyện này là vì ai chứ?
17:39Mẹ không dám ăn, không dám tiêu là vì ai.
17:41Là để tiết kiệm cho tụi bay đó, vậy mà bây giờ tụi bay còn chê mẹ làm loạn.
17:44Mấy đứa thử tính xem, mấy ngày nay mẹ tiết kiệm được cho tụi bay bao nhiêu tiền.
17:47Vừa nói bà vừa đếm những chỗ mình đã tiết kiệm được, tiền vé tàu, tiền vé vào khu du lịch, tiền bữa ăn tối.
17:52Gương mặt bà đầy đắc ý.
17:54Chỉ mấy chuyện đó thôi mà mẹ đã tiết kiệm được 2-300 rồi, nếu duy trì như vậy, sau này sẽ tiết kiệm được bao nhiêu tiền nữa?
17:59Bà mà không nói còn đỡ, nói ra thì tôi lại thấy tức.
18:01Mẹ à, không phải tính toán như thế đâu.
18:03Mẹ ngồi tàu hỏa tiết kiệm được mấy chục tệ, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi mà mua vé máy bay đến Vân Nam,
18:07một lượt đi một lượt về, số tiền đó đủ mua 3 vé máy bay rồi đấy.
18:10Còn chuyện khu du lịch, mẹ có vào được đâu, thì tính là tiết kiệm gì chứ?
18:13Còn chuyện ăn uống, mẹ đúng là tiết kiệm được một bữa cơm, nhưng bây giờ phải nằm viện, tốn mất một vạn tệ rồi, mẹ nghĩ xem đủ ăn bao nhiêu bữa không?
18:19Mẹ thử nghĩ kỹ lại xem, rút cuộc là tiết kiệm hay là thành ra tốn gấp mấy lần.
18:22Chồng tôi cũng đứng bên cạnh phụ họa.
18:24Mẹ à, mỗi tháng tụi con đưa mẹ tiền sinh hoạt không ít, chẳng ai bắt mẹ phải tiết kiệm khổ sở như vậy đâu, ai lại tự làm khổ mình như thế?
18:30Nói thật, mẹ làm vậy không phải là tiết kiệm, mà là cố chịu khổ.
18:33Nghe tôi và chồng nói, mẹ chồng im lặng suy nghĩ một lúc.
18:35Tôi tưởng bà sẽ vì lần này mà hiểu ra, từ đó thay đổi cái thói quen cố chịu khổ ấy đi.
18:39Ai ngờ câu tiếp theo của bà lại khiến tôi sững người.
18:41Nói cả đống như vậy, rút cuộc tụi bay vẫn thấy mẹ tiêu tiền của tụi bay là không được đúng không?
18:45Mẹ cực khổ tiết kiệm từng chút một là để tụi bay đỡ gánh nặng, giờ mẹ xài một chút mà cũng bị trách.
18:49Nói trắng ra, nếu không có mấy đồng mẹ tiết kiệm hàng ngày, thì lấy đâu ra tiền để trả viện phí cho mẹ hôm nay?
18:54Cho nên, càng phải tiết kiệm hơn nữa.
18:55Tôi bị lời của mẹ chồng chọc cho thức đến bước bật cười, quay đầu bỏ ra khỏi phòng bệnh.
18:59Chồng tôi cũng thấy buồn nôn trước lời của mẹ, liền đi theo tôi bước ra ngoài.
19:02Mẹ chồng nhìn theo bóng lưng hai đứa tôi, biểu môi lầm bầm.
19:05Thân thể mình thế nào chẳng lẽ còn không rõ?
19:06Mấy bác sĩ bây giờ chỉ giỏi lừa tiền thôi, tôi rút kim truyền rồi mà có sao đâu.
19:10Bà còn dơ kim truyền lên khoe với các bệnh nhân khác trong phòng, như để chứng minh mình nói đúng.
19:14Nhưng sức khỏe của bà vốn đã quá yếu.
19:16Chưa kịp đứng dậy khỏi giường, bà đã hoa mắt tróng mặt rồi ngất liệm lần nữa.
19:19Sau cú ngất đó, mẹ chồng không còn nói bác sĩ lừa tiền nữa, ngoan ngoãn nằm viện thêm hai ngày rồi mới chịu xuất viện.
19:23Ra khỏi viện, người mẹ chồng luôn kêu ngạo lại lần đầu tiên chủ động xin lỗi tôi và chồng.
19:27Tại mẹ không đúng.
19:28Nếu không phải vì mẹ ăn mấy cái chứng bị hỏng đó, thì cũng chẳng đến mức phải nhập viện còn khiến tụi con tốn biết bao nhiêu tiền.
19:33Bà nói mà mặt đầy vẻ tuổi thân.
19:35Mẹ chồng tôi từ nhỏ đã sống trong khổ cực, có chút thói quen xấu cũng là chuyện dễ hiểu.
19:38Chỉ cần bà thật lòng nhận ra lỗi, làm con cái, ai mà nỡ trách móc.
19:41Thấy mẹ tự trách bản thân, tôi và chồng vội vàng an ủi.
19:44Mẹ à, tụi con biết mẹ cũng vì muốn tiết kiệm cho tụi con thôi.
19:47Nhưng giờ cuộc sống đã khá hơn rồi, cái gì nên ăn thì cứ ăn, cái gì nên dùng thì cứ dùng, không cần quá tiết kiệm đâu.
19:52Nghe xong lời tôi và chồng, mẹ gật đầu cái rụp.
19:54Vì bà nằm viện nên kỳ nghỉ quốc hánh 7 ngày giờ chỉ còn lại 2 ngày cuối.
19:57Tôi và chồng muốn tranh thủ chút thời gian còn lại để đưa mẹ đi chơi.
20:00Nhưng mẹ chồng lại nhất quyết không chịu đi theo, cứ bảo để vợ chồng tôi đi chơi riêng.
20:03Hai đứa đi chơi đi.
20:04Tôi mà đi theo, lỡ lại không kiểm được tật xấu thì sao?
20:07Trước sự thay đổi của mẹ chồng, tôi và chồng có chút bất ngờ.
20:10Nhưng chúng tôi nghĩ chắc do lần nhập viện đã khiến mẹ đổi ý nên cũng không để tâm nhiều.
20:13Thế nhưng, sau khi chúng tôi rời đi, mẹ chồng lại thì thầm tự nói với mình.
20:16Chỉ là ăn một quả trứng thối thôi mà, ai mà ngờ lại nghiêm trọng như thế.
20:19Không được, phải nhanh chóng kiếm lại chỗ tiền đã tiêu mới được.
20:22Nói rồi, mẹ chồng lên lút rời khỏi khách sạn.
20:24Không có mẹ chồng ở bên cằn nhăn, tôi và chồng chẳng khác nào một cỗ máy không biết mệt mỏi, chạy khắp các điểm du lịch.
20:29Chỉ trong một ngày, chúng tôi đã đi hết tất cả các danh thắng xung quanh.
20:31Tối đến, mẹ chồng gọi điện cho chúng tôi với giọng thần bí, bảo hai đứa đến phòng bà.
20:35Vừa bước vào phòng, cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững sở.
20:37Căn phòng rộng lớn bị chất đầy lo nước, thùng giấy cũ, đến mức không còn chỗ để bước chân, lại còn nồng nặc mùi khó chịu.
20:42Mẹ đang làm gì thế này hả?
20:44Tuy mẹ chồng ở nhà cũng thường nhặt phế liệu đem bán, nhưng bây giờ chúng tôi đang đi du lịch mà, chẳng lẽ bà không chịu đi chơi là vì lén đi nhặt rác?
20:50Tôi nhìn đóng phế liệu trong phòng mà không khỏi nghi hoặc.
20:52Thế nhưng mẹ chồng lại tỏ ra bình thẳng như không có gì, thẳng nhiên nói.
20:54Mẹ thấy người ta bỏ mấy cái chai, thùng giấy này thì tiếc quá nên nhặt về.
20:58Những thứ này đều bán được tiền, chỉ là giờ người ta không biết khổ là gì thôi, chứ hồi xưa làm gì nỡ vứt đi.
21:02Nói xong, bà kéo tụi tôi đến bên bàn.
21:04Ở đây có cái bánh kem, hai đứa ăn đi.
21:06Mẹ chồng vốn nổi tiếng hà tiện, chẳng bao giờ chủ động mua đồ ăn ngon cho chúng tôi.
21:10Tôi nhìn thấy bên dìa bánh có bụi bám vào, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác bất an, liền dò hỏi.
21:14Mẹ ơi, cái bánh này không phải là mẹ nhặt từ thùng rác đấy chứ.
21:17Sao có thể là nhặt từ rác chứ, mẹ mua cho hai đứa đấy.
21:20Mua mà sao bị thiếu mất một góc, lại còn dính đầy bụi thế này.
21:22Tôi chỉ vào chỗ bị thiếu và phần bánh bẩn hỏi.
21:25Chồng tôi cũng bắt đầu nhận ra điều bất thường, nhìn mẹ chồng với ánh mắt nghi ngờ.
21:28Đối diện với ánh nhìn của cả hai đứa, mẹ chồng có phần lúng túng, ấp úng nói.
21:31Lúc mang về vội quá, mẹ bị vấp ngã, bánh rơi xuống đất, phần dính bụi thì mẹ cắt bỏ rồi.
21:35Rồi bà phản ứng lại.
21:36Chẳng lẽ tụi con không tin mẹ thật sự mua cái bánh này?
21:39Nghe bà nói vậy, tôi và chồng chỉ biết lắc đầu.
21:41Không phải chúng tôi cố tình không tin, mà vì từ trước đến nay, bà chưa từng mua gì cho chúng tôi.
21:45Tự dưng bây giờ lại có bánh kem, thật sự khó tin.
21:47Thấy chúng tôi không tin, mẹ chồng cuối cùng cũng thú thật.
21:50Mẹ thấy có một cậu thanh niên vứt cái bánh vào thùng rác, tiếc quá nên mẹ nhặt về.
21:53Cái bánh to như vậy mà ném đi thì uổng quá.
21:55Nói xong, bà dùng tay bốc một miếng bánh đưa cho tôi.
21:58Một chiếc bánh bị vứt vào thùng rác, ai biết bên trong dính gì.
22:00Chưa kể trên mặt bánh còn dính bụi, chắc chắn không thể ăn được.
22:03Tôi vội xua tay từ chối.
22:04Mẹ à, cái bánh này không biết có sạch không, thôi đừng ăn nữa.
22:07Không ngờ lời tôi nói khiến bà giận dữ.
22:09Bà đẩy tôi ra một bên, gắt lên.
22:11Nói nghe như thế mẹ muốn hại tụi bay vậy đó, có độc chắc mẹ đem cho tụi bay ăn à.
22:15Mẹ thấy cậu kia vứt nguyên cái bánh, mẹ cũng đã cắt bỏ phần dơ rồi, phần còn lại sạch sẽ, sao lại không ăn được.
22:19Mẹ tốt bụng mang bánh cho tụi bay mà tụi bay lại nghĩ mẹ hại tụi bay, không ăn thì để mẹ ăn.
22:23Nhớ lại bị đau bụng như lần trước thì sao, tôi vội nói.
22:26Sao mà có chuyện đó được, rõ ràng là con mong mẹ xảy ra chuyện đúng không.
22:29Nói xong, mẹ chồng liền đút bánh vào miệng, vừa ăn vừa càm giảm.
22:32Hồi đó là do chứng thối nên mẹ mới bị sao đó, còn cái bánh này không hề hỏng, ăn mà chết à.
22:36Rồi bà đẩy tôi và chồng ra khỏi phòng, mặc kệ chúng tôi gọi cửa thế nào cũng không mở.
22:40Sáng hôm sau, tôi và chồng gọi bà ra ăn sáng, gọi mãi vẫn không thấy động tĩnh gì từ phòng bà.
22:44Bất đắc dĩ, chúng tôi phải nhờ lễ tân khách sạn mở cửa.
22:46Nhưng khi bước vào phòng, chúng tôi phát hiện mẹ chồng đã không còn thở nữa.
22:49Về sau, cơ quan chức năng khám nghiệm và thông báo rằng bà mất vì chúng độc.
22:53Chất độc nằm trong chính chiếc bánh kem đó.
22:54Hóa ra cái bánh đó vốn được mua để làm bẫy chuột, trên bao bì còn ghi rõ không được ăn.
22:58Mẹ chồng vì chỉ lo tiếc rẻ mà không hề để ý đến cảnh báo trên bao bì, cuối cùng đã ăn phải bánh có độc.
23:02Chuyện thực sự thật đau buồn và không mong muốn xảy ra,
23:04tuy nhiên vì tính tình ham ăn tiếc của đó đã đẩy mẹ chồng tôi đến bước đường này.
Được khuyến cáo
1:08
1:07