Đi đến trình phátĐi đến nội dung chínhĐi đến chân trang
  • Hôm kia
Truyện Audio Hay || Ai Ngờ Cái Quần Nhỏ Đó Khiến Tôi Có Người Yêu || Thiên Thần Dắt Truyện

#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:00Trung chương hiểu lầm, tưởng tôi thích chơi quần lọt khe.
00:02Má nó chứ.
00:03Tôi thề, hôm đó là ngày nhỏ nhất trong cuộc đời tôi.
00:05Tôi chỉ là đang phơi cái quần chim chip của mình ngoài ban công ký túc xá thôi mà.
00:09Ai ngờ trời xuôi đất hiến, một cơn gió quái ác ở đâu ra, nó thổi một phát, bay mẹ luôn cái quần của tôi đi, nhẹ nhàng lợn lờ như thiên thần sang á.
00:15Rồi bụp, hạ cánh thẳng xuống hàng rào sắt bên cạnh.
00:18Ôi, trời ơi, tính ra nó rơi xuống đất thì còn đỡ nhục.
00:21Đằng này nó lại vắt vẻo chém trệ, bay phức phới nữa chứ.
00:30Không được, thế là tôi run run chạy ngay đi vắt cái que ra để cứu hộ, gión rén mà chọc lên.
00:34Nhưng chọc hoài, chọc mãi, thì nó, rắc, má ơi, nó rách rồi.
00:38Rách toạc nguyên một lỗ, ngay đúng chỗ hiểm nữa chứ.
00:40Kiểu này thì dùng gì được nữa, hay mặc kệ đời luôn đi.
00:43Còn chưa kịp để tôi thu quay lại, thì cái quần bé xíu lại tiếp tục rơi tự do xuống.
00:46Bụp, thôi xong, tôi nhiệm luôn.
00:48Má nó chứ, chắc tôi cạn phước lắm mới xui được như thế này.
00:51Rớt đầu không rớt, lại rớt trúng ngay đầu của tên trùng khét tiếng nhất trường cơ chứ.
00:55Mặt hắn lúc này đen hơn cả đít nồi, tay run run nhặt chiếc quần nhỏ lên, rồi gần dọng quát.
00:59Mẹ kiếp, của đứa nào?
01:00Thấy vậy, tôi sợ đến tụt ngu.
01:02Nhanh chóng định vắt đít lên bỏ chạy, như người tính không bằng trời tính.
01:05Chưa kịp nhích được bước nào thì ánh mắt hắn đã dán chặt lên tôi.
01:08Trời ơi, cha mẹ ơi, cứu con.
01:10Tôi run như cầy sấy, lắp bắp trả lời.
01:12Xin, xin lỗi anh, cái đó là của em ạ.
01:14Rồi nhắm tịt mắt lại, không ngừng cầu nguyện cho mình.
01:17Hú hú hú, ủa, khoan, hắn đang nói cái quái gì vậy?
01:20Ờ, rõ ràng hắn đang đứng đơ ra kia cơ mà.
01:22Sao tôi lại nghe thấy được tiếng của hắn vang vẳng bên tai mình vậy?
01:25Đờ mờ, quần lọt khai ư, cô ấy thích chơi mấy thể loại táo bạo này sao?
01:28Trời ạ, hôm nay mình được vợ tặng tín vật tình yêu.
01:31Hơi lớn rồi.
01:32Khai khai, phải đem về treo trong phòng, tối nay còn ngắm.
01:35Sau này còn có chuyện để kể cho con cháu nghe nữa.
01:37Tôi xỉu ngang.
01:38Đây chẳng có nhẽ, là tiếng lòng của hắn hay sao hả trời?
01:41Tôi có thể nghe được tiếng lòng của hắn ư.
01:43Trông hắn có vẻ rất phấn khích, rồi nhanh chóng nhét cái quần rách vào túi, như sợ ai cướp mất.
01:47Rồi còn liếc tui, ánh mắt long lanh đầy ảo tường.
01:49Không ngờ em lại chủ động, anh xúc động quá.
01:51Ư, ư, vợ yêu đừng có nhìn anh nữa mà, anh ngại lắm.
01:54Tôi sốc đến đứng hình.
01:55Ông cố nội ơi, hiểu lầm rồi, tất cả là hiểu lầm rồi.
01:58Tối hôm đó, tôi sốc đến nỗi mất ngủ con mẹ nó luôn.
02:01Cứ nghĩ về cái quần màu hồng có gen hoa mà tôi lỡ ban tặng cho trùng trường.
02:04Tôi chỉ muốn đội thủ ngay lập tức.
02:06Nằm lật qua lật lại trên giường, tay ôm chăn như ôm quan tài chờ chết.
02:09Không ngủ được, không thể nào ngủ được.
02:11Thứ đó, vẫn còn đang nằm trong túi hắn.
02:13Mà biết đâu được, ngay khoảnh khắc này, nó có thể đang được đặt trăng trọng trên bàn học của hắn.
02:17Rồi để hắn ngồi ngắm nhìn cơ chứ.
02:18Nghĩ đến thôi, tôi đã phát điên lên rồi.
02:20Hắn không thể hóa thành chó, cắn chất hắn luôn cho rồi.
02:23Trong đầu tôi cứ vang lên mấy câu tiếng lòng đầy biến thái của hắn, mà tôi vô tình nghe được.
02:27Đờ mờ, quần lọt khe ư, cô ấy thích chơi mấy thể loại táo bạo này sao?
02:30Lọt khe, táo bạo cái gì chứ?
02:32Tôi không biết mình nên sách dép bỏ trốn khỏi ký túc giá, hay xong lên đòi lại cái vật phẩm linh thiêng kia không nữa.
02:37Nhưng mà, hình như hắn còn nói, hôm nay vợ vẫn đẹp như vậy, không ủng công đứng đây đợi từ tối hôm qua.
02:48Chỉ để lãnh một chiếc quần lót rơi trúng đầu.
02:50Má ơi, hắn là tên biến thái à?
02:52Tôi cầm cái gối, đập lên mặt mình cho tỉnh.
02:54Không được, mai phải xuống đòi lại quần.
02:56Nè, tin sóc nè, trời ơi.
02:58Một bạn nữ trong ký túc giá bỗng hét lên.
03:00Sao vậy? Tôi tò mò hỏi, tin đập thỉnh thịt.
03:02Kỳ lộ từ giường trên phi xuống, mặt hớt hải, rơi điện thoại ra trước mặt tôi.
03:06Tiểu mế, cậu tiêu rồi.
03:07Chuyện gì vậy? Đâu, cho xem với.
03:09Hai bạn nữ kia nghe vậy cũng lật đật chạy lại hóng hớt.
03:12Bọn họ đều là bạn cùng phòng ký túc của tôi.
03:14Kỳ lộ run run đưa điện thoại cho tôi, giọng gần khóc.
03:16Bắt tại trận khoảnh khắc quần xịp rơi trúng đầu trùm trường.
03:19Người trong bức ảnh, không ai khác chính là tiểu mế nhà ta.
03:21Tôi nhìn chầm chầm vào màn hình điện thoại.
03:23Góc trục từ tầng dưới hướng thẳng lên ban công.
03:25Đúng khoảnh khắc chiếc quần lót màu hồng phấp phới,
03:27hạ cánh chuẩn xác lên đầu trùm trường.
03:28Đỉnh điểm của sự nhục nhã là, tấm cuối.
03:31Tôi ló đầu ra khỏi ban công.
03:32Ánh mắt của hắn và tôi va vào nhau.
03:34Tôi chết lặng.
03:35Tiết liệt thần kinh.
03:36Muốn học máu.
03:37Má ơi, ai chụp vậy?
03:38Tôi gào lên như bị chó cắn.
03:40Nghe nói là mấy đứa năm dưới.
03:41Kỳ lộ nuốt nước bọt, mau nổi lắm đó.
03:43Giờ group chat cả trường chia sẻ tứ tung rồi.
03:45Đọc caption đi, một đứa khác run run chỉ tay.
03:48Cười chết mất.
03:49Tôi dướn cổ ra nhìn.
03:50Trung trường lạnh lùng và chết quần số mệnh.
03:51Định mệnh đến từ ban công tầng 4.
03:53Tôi cạn lời.
03:54Liệu bây giờ tôi đập đầu vào tường,
03:56có được trọng sinh về như bên Trung Quốc không?
03:58Trung trường còn chưa kịp làm gì,
03:59mà tôi đã muốn tự thủ tiêu mình cho đỡ nhục rồi.
04:01Nhưng khoan, có một điều duy nhất khiến tôi chưa phát điên hoàn toàn.
04:04Là vì hắn nổi tiếng, cấm rục.
04:06Không phải tôi bịa đâu.
04:07Cả trường đồn ẩm lên.
04:08Trung trường bạch dạ, tên mặt lạnh như tiền.
04:10Tay nắm nguyên đám đàn em, đẹp trai như bước ra tử măn hua nhưng không hề thèm ngó gái.
04:14Một số đứa bảo hắn không thích con gái.
04:16Một số khác thì kể hắn từng thể đọc.
04:17Nếu tao quen đứa nào trong trường, tao sẽ ăn cất.
04:20Nghe thì hài VL, nhưng thực sự chưa từng thấy hắn thân thiết với bất kỳ đứa con gái nào.
04:24Trong khi thư tỏ tình của fan nữ đủ để lót nên làm thảm yoga luôn rồi.
04:27Tôi nhớ rất rõ, cách đây 2 tháng,
04:29có một bạn nữ khoa nghệ thuật, nổi tiếng sinh, body bốc lửa,
04:31chơi lớn bằng cách lén bỏ nguyên cái áo ngực gen đỏ vào tủ đồ của trùng trường.
04:35Hắn không nói nửa lời.
04:36Chỉ cầm nó ra giữa sân thể thao, rộng lạnh như băng.
04:39Con mắm tôm nào, bỏ áo lót vào tủ tao.
04:41Tất cả sinh viên nam nữ nín thở, không nhận, được, tao vứt.
04:44Sau đó, hắn thẳng nhiên móc áo ngực ra, cầm 2 ngón tay như cầm rác, ném thẳng vào thùng.
04:49Phong cách y như xử lý tăng vật.
04:50Bạn nữ kia nghỉ học nguyên 1 tuần.
04:52Từ đó, huyền thoại trùng trường cấm rục lan truyền khắp nơi.
04:54Không dính vào gái, không nói chuyện gái, không đụng đồ gái.
04:58Nhưng mà, tôi, vừa ném quần lót lên đầu hắn.
05:00Không phải vô tình rớt, là hắn tự tay giữ lại.
05:03Rồi, mang về nhà.
05:04Hay hay, phải đem về treo trong phòng, tối nay còn ngắm.
05:07Sau này còn có chuyện để kể cho con cháu nghe nữa.
05:09Tôi lại nhớ đến câu nói nội tâm bệnh hoạn của hắn từng lầm bầm trong đầu.
05:12Đờ mờ, chuyện này không ổn xíu nào.
05:14Cấm rục, cái nỗi gì?
05:15Rõ ràng là nội tâm biến thái đội lốt thành cao mà.
05:18Có khi nào tôi nghe lầm không?
05:19Làm gì có ai trên đời này nghe được tiếng lòng người khác như trong chuyện đâu chứ?
05:22Mình bị ảo giác hả?
05:24Tự tưởng tượng ra mấy câu vợ yêu đừng nhìn anh, đem về treo trong phòng á.
05:27Không thể nào, không thể nào.
05:29Nếu tôi nghe lầm, thì chắc chắn tiêu rồi.
05:31Tiêu nặng, tin tức là nhanh.
05:32Chỉ sợ sáng mai bạch dạ ôm quần lót của tôi lên sân khấu trường.
05:35Vung vẩy nói, chủ nhân của vật này, ra nhận hàng.
05:37Đừng để tao đem vô phòng truyền thống của trường.
05:39Không không không, tôi không chịu nổi nữa rồi.
05:41Tiểu mẽ, sao vậy?
05:43Giọng kỳ lộ vang lên kéo tôi về thực tại.
05:45Tôi ngẩn mặt lên.
05:46Cả ba đứa cùng phòng đang nhìn tôi.
05:48Ánh mắt vừa lo lắng, vừa hóng chuyện.
05:50Cậu ổn không vậy, mặt xanh lẻ rồi kìa.
05:52Ơ, tớ ổn.
05:53Tôi cười như méo.
05:54Ổn, ổn cái khỉ.
05:55Tớ sắp tiêu tồi.
05:56Hu hu, cứu tớ.
05:57Kỳ lộ ngồi xuống cạnh tôi, tay vỗ vai.
05:59Thật ra cũng không quá nghiêm trọng đâu.
06:01Có khi hắn ta cũng biết xấu hổ đó chứ.
06:03Hắn mà biết xấu hổ á.
06:04Tôi trợn mắt.
06:05Không phải lần trước có người bỏ áo ngực vào tủ của hắn.
06:07Thế mà hắn lại đem ra cho cả trường xem nó.
06:09Lỡ mai hắn dơ quần lót của tớ lên.
06:11Rồi nói.
06:12Ai làm rớt.
06:12Ra nhận đê.
06:13Không thì tao dán lên bảng thông báo thì sao.
06:15Cả đám bạn nữ lập tức dựng tóc gáy.
06:17Ghê.
06:17Nhưng cũng có khả năng đó thiệt.
06:19Kỳ lộ gật gù.
06:20Ra chiều nghiêm trọng.
06:21Cơ mà kỳ lạ thật nha.
06:22Với cái tính dị ứng con gái của bạch dạ.
06:23Nếu là người khác.
06:24Hắn đã đốt rồi chứ không giữ kỹ như vậy đâu.
06:26Tôi há miệng.
06:27Đúng ha.
06:28Nếu ghét thì phải vứt.
06:29Nếu giữ lại.
06:29Là có mục đích.
06:30Tôi đơ ra vài giây.
06:31Trong đầu lập tức vang lên tiếng nội tâm bệnh hoạ kìa.
06:34Khay khay.
06:34Phải đem về treo trong phòng.
06:35Tối nay còn ngắm.
06:36Sau này còn có chuyện để kể cho con cháu nghe nữa.
06:39Mà nó.
06:39Tôi muốn đào hố chôn mình xuống luôn rồi.
06:41Thế là cả đêm tôi không ngủ được.
06:42Càng không mong ngày mai đến phải đối diện ra sao.
06:44Tôi còn chưa chuẩn bị tinh thần để gặp lại người đàn ông đang giữ quần lót của mình.
06:48Tôi chưa bao giờ bị trường hợp này cả.
06:49Trước giờ tôi là học sinh gương mẫu.
06:51Hành tích tốt.
06:51Không quậy phá.
06:52Không thị phi.
06:53Càng nghĩ càng tuyệt vọng.
06:543 giờ sáng.
06:55Tôi ngồi dậy.
06:56Nhìn bạn cùng phòng đang ngủ ngon lành.
06:57Trượt thốt lên.
06:58Hay là mai tới trốn học luôn cho rồi.
07:00Cậu mà trốn.
07:01Bạch ca còn mò tới lớp cậu luôn đó.
07:02Giọng kỳ lộ vang lên trong bóng tối.
07:04Cô ấy còn không thèm mở mắt.
07:06Tôi cạn lời.
07:07Cảm ơn.
07:08Giờ thì hết ngủ luôn rồi.
07:09Sáng hôm sau.
07:10Tôi bước vào lớp.
07:11Mắt thâm quầng như gấu trúc.
07:12Vừa đi vừa quan sát xung quanh.
07:14Ổn.
07:14Không thấy hắn.
07:15Không có ai nhìn tôi kỳ lạ.
07:16Tôi thở phào.
07:17Cho đến khi cửa lớp mở ra.
07:19Đập vào mắt tôi là đám đàn em của trùm trường.
07:21Những gương mặt khách tiếng gây dối ở trường.
07:23Thằng nào thằng đáy tóc lụng sáng.
07:24Mắt sắp như dao.
07:25Quần tụt đến đầu gối.
07:26Cái khí chất tao là người của xã hội đen học đường toát ra từ từng bước chân.
07:29Tiểu mẽ đúng không?
07:30Chưa để bọn họ nói hết câu.
07:32Tôi đã quay đầu bỏ chạy.
07:33Có ngu mới đứng lại chứ sao?
07:35Chưa chạy để bao lâu.
07:36Đã bị họ tóm lại.
07:36Đưa đến phía sau của trường.
07:38Tới nơi.
07:38Tôi thấy bạch dạ đang đứng tựa lưng vào tường.
07:40Ánh sáng từ cửa sổ sau lưng khiến cả người hắn như chìm trong một lớp ánh sáng mờ mờ.
07:43Hắn mặc sơ mi trắng rộng thùng thình.
07:45Tay áo sắn đến khủyểu.
07:46Để lộ những đường gân khỏe mạnh trên cánh tay.
07:48Trên tay còn kẹp một điếu thuốc đang cháy rở.
07:50Khói thuốc vườn quanh ngón tay hắn.
07:52Lượn lờ qua gò má sắc nét.
07:53Khiến khuôn mặt hắn càng thêm lạnh lùng và mê hoặc.
07:55Ánh mắt hắn lúc đó.
07:56Đen nhánh.
07:57Sâu hút.
07:57Nhưng vừa chạm phải tôi liền khựng lại.
07:59Một đàn em lên tiếng.
08:00Phá tan bầu không khí.
08:01Đại ca.
08:02Anh tính sao với nó?
08:03Bạch dạ ngước mắt lên.
08:04Ánh mắt dừng lại nơi tôi.
08:05Đồng tử co lại.
08:06Ít hầu hắn chuyển động lên xuống.
08:08Má.
08:08Mấy đứa này đem cô ấy đến đây làm gì thế?
08:10Chết tiệt.
08:11Mình còn đang hút thuốc trước mặt vợ yêu.
08:13Hắn giật mình.
08:13Nhanh tay quăng điếu thuốc xuống đất.
08:15Lấy mũi giày rậm mạnh mấy cái như muốn phi tang hiện trường.
08:17Tôi đứng như trời trồng.
08:18Nhìn hắn lúng cuống rẫm thuốc mà trong lòng trào dâng cảm xúc lạ lùng.
08:21Đại ca.
08:21Một đàn em lên tiếng.
08:23Bạch dạ hơi nhíu mày.
08:24Mắt vẫn không rời tôi.
08:25Rao.
08:25Qua đây.
08:26Hắn mua tay.
08:26Ý muốn.
08:27Gọi tôi tới.
08:28Tôi.
08:28Ba chấm.
08:29Tôi hông qua được không?
08:30Tôi muốn sống.
08:31Đám đàn em đồng loạt né sang hai bên như dọn đường cho công chúa đến gặp vua.
08:34Tôi chẳng khác gì tù nhân bị áp giải vào điện kiến.
08:37Từng bước chân tôi nặng như đeo đá.
08:38Đến gần.
08:39Tôi ngước lên nhìn hắn.
08:40Tên trùng trường nổi danh lạnh lùng.
08:41Lúc này đang.
08:42Đỏ tai.
08:42Có.
08:43Có chuyện gì hả?
08:44Bạch dạ không nói gì.
08:45Đưa tay ra.
08:46Từ trong túi áo khoác rút ra một thứ.
08:47Chính là cái quần lót oa nghiệt.
08:49Tôi xem ngước tại chỗ.
08:50Hắn cầm bằng hai ngón tay.
08:51Rơ lên cao.
08:52Ánh mắt chót nhẹ.
08:53Môi hơi nhét lên.
08:54Của em đúng không?
08:55Hôm qua nó rơi trúng đầu anh.
08:57Vậy giờ.
08:57Tính sao đây?
08:58Mắt tôi rưng rưng nhìn hắn.
09:00Hắn nhíu mày.
09:01Mẹ kiếp.
09:01Đừng có mà nhìn anh như vậy chứ.
09:03Em càng khóc.
09:03Anh càng muốn bắt nạt em thêm thôi.
09:05Được tiếp xúc gần với vợ yêu thế này.
09:07Xem nữa là cứng lên rồi.
09:08Tôi nghe xong.
09:09Xuyết nữa gục luôn tại chỗ.
09:10Ủa?
09:11Làm ơn có ai đó dập cái não bẩn bự của tên này dùng tôi cái.
09:14Tôi khóc là vì tôi xấu hổ gần chết.
09:15Chứ không phải đang thả thính.
09:16Mà hắn vừa nghĩ cái gì thế kia.
09:18Cứng lên.
09:18Vợ yêu.
09:19Là ai cho phép gọi tôi như vậy.
09:21Tôi xiết chặt tay.
09:22Nước mắt bất giác chảy ngược vào trong.
09:23Mà hắn vừa nghĩ cái gì thế kia.
09:25Cứng lên.
09:26Vợ yêu.
09:26Là ai cho phép gọi tôi như vậy.
09:28Tôi xiết chặt tay.
09:29Nước mắt bất giác chảy ngược vào trong.
09:30Không thể rơi thêm một giọt nào vì tên mặt dày này nữa.
09:33Bạch dạ vẫn nhìn tôi.
09:34Rồi khẽ cười.
09:35Một tay nhét cái đồ vật phạm tội kia lại vào túi áo khoác.
09:37Tay kia chọc túi quần như thế chưa có gì xảy ra.
09:40Không chả được.
09:40Hả?
09:41Hắn nhìn tôi.
09:42Ánh mắt như có như không mang theo ý cười.
09:43Muốn lấy lại.
09:44Kỳ.
09:45Làm bạn gái anh chức đá.
09:46Làm bạn gái anh chức đá.
09:47Câu nói vừa rơi xuống.
09:49Không khí lập tức đông cứng.
09:50Tôi.
09:50Cạn lời.
09:51Đám đàn em.
09:52Cả đám đàn em đang đứng xếp hàng hai bên như tượng đá.
09:54Đột nhiên ngương ác như gà mắc tóc.
09:56Khoan đã.
09:56Đại ca vừa nói gì thế.
09:58Làm.
09:58Làm bạn gái.
09:59Đại ca.
10:00Anh bị trúng gió hả?
10:01Hồi sáng còn nói phụ nữ là phiền toái.
10:02Bây giờ đòi tuyển bạn gái luôn.
10:04Một thằng trong đám đàn em không nhịn được.
10:06Thấp dọng lầm bầm.
10:07Mới hôm qua còn đấm một thằng vì nói chị em gái dễ thương.
10:09Giờ anh đòi cô luôn nạn nhân của chiếc quần lót rơi trúng đầu.
10:11Tôi nghe mà muốn đào cái hố dưới chân để chui xuống.
10:14Bạch dạ thì lại bình tĩnh như không.
10:15Khoanh tay trước ngực.
10:16Nửa tựa vào tường.
10:17Ánh mắt hờ hững nhưng lại cố giấu vẻ thấp thỏm trong đáy mắt.
10:19Chết tiệt.
10:20Mình có nói quá nhanh không?
10:21Lỡ cô ấy từ chối thì mất mặt chết mất.
10:23Nhưng nếu cô ấy đồng ý thì tối nay mình lại tổ tiên liền.
10:26Hắn nhớ mày.
10:27Ánh mắt rơi xuống mặt tôi đang đỏ bừng.
10:28Hơi thở nhẹ phả ra.
10:30Giọng chậm thấp.
10:30Không nhanh không chậm vang lên bên tay tôi.
10:32Chỉ cần gọi một tiếng chồng thôi.
10:34Anh sẽ tha cho em.
10:35Nhưng không trả lại cái quần đầu.
10:36Tôi.
10:37Ba chấm.
10:37Tha cho tôi.
10:38Tha kiểu gì mà nhìn tôi từ đầu đến chân.
10:40Nút nước miếng một cách công khai vậy hả?
10:42Còn cái ánh mắt kia nữa.
10:43Vừa muốn ăn thịt người ta.
10:44Vừa giả vờ ngoan ngoãn là sao trời.
10:46Tôi bối rối đến nỗi muốn biến thành cái bóng bay lên trời cho xong chuyện.
10:49Miệng mất máy.
10:50Nói nhỏ xíu.
10:50Chồng.
10:51Em vừa nói gì cơ.
10:52Tôi cắn răng.
10:53La lớn.
10:53Chồng ơi.
10:54Tôi vừa gào lên xong.
10:55Cả người tê dần như bị điện giật.
10:56Hối hận không để đâu cho hết.
10:58Mặt đỏ.
10:58Tai đỏ.
10:59Cổ đỏ.
10:59Còn cái tên trùm trường khách tiếng kia thì sao?
11:02Vẫn cái mặt đẹp trai vô cảm.
11:03Nhưng trong đầu hắn thì.
11:04Mẹ nó.
11:05Không nghe lầm chứ.
11:06Cô ấy vừa gọi tôi là chồng.
11:07Ừ.
11:08Chồng của em đây nè bé yêu ơi.
11:09Hugo hôm nay có thể chụp avatar WeChat rồi.
11:12Mình phải mua cái hộp kính trong suốt để chưng cái quần lót của cô ấy.
11:14À không.
11:15Cất kỹ hơn mới được.
11:16Tôi.
11:16Ba chấm.
11:17Anh vừa nghĩ bậy đúng không?
11:19Hắn nhức môi cười.
11:20Không trả lời.
11:20Chỉ khẽ cuối đầu.
11:21Thì thâm bên tai tôi.
11:22Chồng nghe rõ rồi nha.
11:23Bé mế.
11:24Sau này nhớ gọi nhiều vào.
11:25Tôi xích xỉu.
11:26Hắn vỗ nhẹ đầu tôi như vỗ đầu mèo con.
11:28Rồi đứng thẳng lại.
11:29Giọng nhạt nhạt nhưng bá đạo đến cực điểm.
11:31Ừ.
11:31Về lớp đi.
11:32Đến giờ học rồi.
11:33Tôi chạy về lớp.
11:34Tim đập thình thịch thình thịch như muốn bay ra khỏi lòng ngực.
11:36Trời ơi.
11:36Tôi vừa gọi anh ta là chồng đó.
11:38Là chồng đó.
11:39Tôi kéo cửa lớp.
11:40Lặng lẽ bước vào.
11:41Tay ôm ngực.
11:41Mặt cuối gầm như phạm nhân vào trại cải tạo.
11:43Nhưng chưa kịp ngồi xuống thì.
11:45A a a tiểu mế.
11:46Mày vừa gào chồng ơi trước mặt trùm trường đúng không?
11:48Clip lên cả group trường rồi nè.
11:50Tôi.
11:50Ba chấm.
11:51Tôi run dày cầm lấy điện thoại.
11:52Chồng ơi.
11:53Giọng tôi vang như sấm giữa trời quang.
11:55Bình luận bên dưới.
11:56Tiểu mế bá thật.
11:57Dám thu phục trùm trường.
11:58Bạch dạ.
11:59Chồng của em đây nè bé yêu ơi.
12:00Tôi tưởng hắn là kiểu không gần nữ sắc.
12:02Ai rè sủng vợ như cuốn con.
12:04Còn gì nhục hơn không?
12:05Tôi quay đầu nhìn ra cửa lớp.
12:06Đám đàn em của bạch dạ lại ló đầu vào.
12:08Gật vù.
12:09Đúng gu đại ca tụi mình.
12:10Nhỏ nhắn.
12:10Mềm mại.
12:11Mùng gọi chồng cái là tim ảnh tan chảy.
12:13Tôi quay đầu nhìn ra cửa lớp.
12:14Đám đàn em của bạch dạ lại ló đầu vào.
12:16Gật vù.
12:16Đúng gu đại ca tụi mình.
12:18Nhỏ nhắn.
12:18Mềm mại.
12:19Mùng gọi chồng cái là tim ảnh tan chảy.
12:21Tôi không biết anh tìm đâu ra WeChat của tôi.
12:23Tôi thậm chí còn để tên ẩn.
12:24Ảnh đại diện là cái.
12:25Con mèo cụt tai.
12:26Bài đăng chỉ toàn ảnh đồ ăn và cô tê chiếc lý sống ảo.
12:28Thế mà một ngày đẹp trời.
12:30Tôi mở app ra thì thấy lời mời kết bạn.
12:31Tên người gửi.
12:32Bạch dạ.
12:33Ảnh đại diện là một chiếc mật lửa bạc.
12:34Ghi chú kèm theo.
12:35Chồng em đây.
12:36Duyệt lệ còn được ngắm em mỗi ngày.
12:37Tôi.
12:38Hả.
12:38Ai cho anh xài WeChat.
12:40Ai cho anh biết nick tôi.
12:41Chưa kịp vlog thì tin nhắn đã nhảy tới.
12:43Không duyệt cũng không sao.
12:44Ảnh của em.
12:45Clip của em.
12:46Bài đăng của em.
12:46Anh xem từ clone khác được.
12:48Tôi chưa bao giờ tiếp xúc với anh.
12:49Thật đấy.
12:50Ngoại trừ hôm đó.
12:51Cái ngày định mệnh mà quần nhỏ rơi trúng đầu hắn.
12:53Trước đó.
12:54Tôi chỉ nghe mấy tin đồn kiểu.
12:55Bạch dạ là trùng trường.
12:56Lạnh lùng vô cảm.
12:57Ai lại gần cũng sặc mùi tử khí.
12:59Nghe nói hắn từng đánh hội đồng 3 người chỉ vì.
13:01Trên hàng canteen.
13:02Bạch dạ không gần nữ sắt.
13:03Là kiểu cấm dục tuyệt đối.
13:04Chưa từng nói chuyện với bất kỳ cô gái nào.
13:06Còn tôi thì.
13:07Không có gì để nói.
13:08Vậy mà giờ.
13:09Hắn biết quý cha tôi.
13:10Hắn biết nick clone tôi.
13:11Hắn lưu clip tôi gọi chồng ơi tận.
13:13Mấy chục bạn.
13:14Hắn còn gọi tôi là vợ yêu trong đầu thôi.
13:16Nhưng tôi nghe rõ ràng như sấm đánh ngang tay.
13:18Tôi thật sự hoảng loạn.
13:19Tôi tự hỏi.
13:20Hắn để ý mình từ lúc nào.
13:21Mỗi ngày anh đều nhắn tin cho tôi.
13:23Có hôm thì lại lớp tôi ngồi học cùng.
13:24Dần dần.
13:25Cả lớp cũng không còn bất ngờ với sự xuất hiện với bạch dạ nữa.
13:28Anh ngồi bên cạnh tôi.
13:29Im lặng đến mức tưởng như chẳng tồn tại.
13:30Nhưng lại khiến tôi không thể tập trung nổi.
13:32Không phải vì tiếng động.
13:33Mà là vì khí trích của anh.
13:35Bạch dạ luôn mặc áo semi trắng.
13:36Sạch sẽ và phẳng phiêu đến từng đường chỉ.
13:38Tay áo được sắn gọn lên khỉu.
13:39Để lộ cổ tay nổi gân và làn da trắng lạnh.
13:41Tưởng như chỉ cần đưa tay chạm nhẹ.
13:43Cũng cảm nhận được mạch đập bên dưới.
13:44Anh tựa nhẹ lưng vào ghế.
13:45Đầu hơi nghiêng về phía tôi.
13:47Mắt lặng lẽ nhìn từng nét chữ tôi viết xuống.
13:49Không ồn ào.
13:49Không xem ngang.
13:50Chỉ là ánh mắt ấy.
13:52Qua đỗi chăm chú và dịu dàng.
13:53Hoàn toàn không giống một trùm trường ai cũng đồn là đáng sợ.
13:55Mùi hương từ người anh rất nhạt.
13:57Kiểu hương gỗ trầm ấm.
13:58Lẫn chút bạc hà.
13:59Nó không quá mạnh.
14:00Nhưng mỗi khi anh nghiêng người lại gần.
14:01Tôi đều cảm thấy cả người như bị bao phủ trong mùi hương đó.
14:03Tim đập không theo nhịp.
14:04Lòng bàn tay bỗng trở nên ướt mồ hôi.
14:06Tôi lén nhức sang.
14:07Dưới ánh nắng dọa nghiêng từ cửa sổ.
14:09Gương mặt anh như được tạc bằng ánh sáng.
14:11Đôi mắt dài.
14:12Sống mũi thẳng.
14:12Xương hàm sắc nét.
14:13Và lằn mi dài rủ xuống khi anh nhìn bảng.
14:15Ánh nắng vắt qua tóc anh.
14:16Khiến từng sợi cũng như phủ lên lớp ánh vàng dịu dàng.
14:18Và tim tôi chẳng biết từ khi nào đã bắt đầu lỡ một nhịp.
14:21Từ lúc nào mà tôi bị anh làm phiền đến mức nghiện như vậy.
14:24Mỗi sáng.
14:25Khi tiếng chuông điện thoại vang lên.
14:26Tôi đã quen với dòng tin nhắn đầu ngày.
14:28Vợ dậy chưa?
14:29Mặc ấm chút.
14:30Hôm nay trời lạnh.
14:31Lúc đầu tôi còn tức.
14:32Ai là vợ anh chứ?
14:33Nhưng rồi.
14:34Từng ngày trôi qua.
14:34Từng dòng chữ ngắn gọn.
14:35Thơ ơ ngoài mặt nhưng âm thầm quan tâm ấy.
14:37Như thấm vào lòng tôi.
14:38Ngấm dần như cơn mưa bụi.
14:40Đến một hôm.
14:40Anh không nhắn nữa.
14:41Tôi cầm điện thoại.
14:42Mở khóa.
14:43Rồi khóa lại.
14:44Làm lại động tác đó 5 lần 7 lượt.
14:45Vẫn không thấy tin nhắn.
14:47Tôi bắt đầu thấy thiếu thiếu.
14:48Một cái trong mày.
14:49Một sự bức xứt khó hiểu.
14:50Vẫn không thấy tin nhắn.
14:52Tôi bắt đầu thấy thiếu thiếu.
14:53Một cái trong mày.
14:54Một sự bức xứt khó hiểu.
14:55Ngay cả giọng giáo viên giảng bài cũng lọt qua tay như gió thoảng.
14:58Tôi hụt đầu xuống bàn.
14:59Bực mình vô cớ.
15:00Tại sao không nhắn chứ?
15:01Có chuyện gì à?
15:02Hay là bỏ quên tôi rồi?
15:03Ngày hôm sau anh cũng không đến lớp tìm tôi.
15:06Tôi giả vờ thở phào.
15:07Cũng tốt.
15:07Không có anh thì mình sẽ tập trung hơn.
15:09Nhưng tiết đầu tiên tôi cứ quay đầu nhìn ra cửa.
15:12Tiết thứ 2 tôi lén cầm điện thoại mở WeChat.
15:14Không có tin nhắn.
15:15Không có cuộc gọi.
15:16Không có gì cả.
15:17Lòng tôi bắt đầu ngứa ngáy như có con kiến bỏ.
15:19Tiết 3 tôi ngồi nhìn bảng mà chữ nhảy múa trước mắt.
15:22Trong đầu chỉ văng vẳng câu hỏi.
15:23Bạch dạ đi đâu rồi?
15:24Sao lại đến mất không nói một tiếng?
15:26Anh ấy giận mình à?
15:27Tôi cắn bút gõ nhẹ xuống bàn.
15:29Không chịu được nữa tôi mở tin nhắn.
15:31Ê, hôm nay anh không đến sao?
15:33Không ai trả lời.
15:34Một phút, mười phút, ba mươi phút trôi qua.
15:36Đến khi tiếng chuông tan học vừa vang lên.
15:38Tôi thu dọn đồ thật nhanh.
15:39Bước ra khỏi lớp, tôi lướt nhìn hành lang.
15:41Rồi bãi xe, anh vẫn không có.
15:43Tôi đi về ký túc giá, lòng hơi hụt.
15:45Nhưng vừa dẽ vào hành lang, một cánh tay bỗng kéo tôi lại.
15:47Cả người bị ép sát vào tường.
15:49Mùi hương quên thuộc bao phủ lấy tôi.
15:50Là anh, là bạch dạ.
15:52Tóc mái của anh hơi ướt, như vừa chạy vội đến.
16:00Không gặp, tôi muốn phát điên rồi đây này.
16:02Nhớ vợ, muốn chết tới nơi rồi.
16:04Cả ngày hôm nay chồng em cũng không cầm được cái điện thoại.
16:07Tiếng lòng của anh lại hiện lên, làm tôi rất yên tâm.
16:09Cả người tôi cứng đờ, tim đập thình thịch như chống trận.
16:12Anh vẫn gọi tôi là vợ.
16:13Vẫn âm thầm quan tâm, chỉ là không thể nói thành lời ngoài miệng.
16:16Tôi ngước mắt nhìn anh, bạch dạ không nói gì.
16:18Chỉ cúi xuống nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm.
16:20Ánh đèn hành lang phản chiếu lên đôi mắt đen như mực của anh.
16:22Gò má góc cạnh, làn da trắng lạnh toát, sống mũi cao vút.
16:25Chiếc huyên bạc trên tay anh phản chiếu anh sáng mờ, đẹp đến mức khiến người ta nín thở.
16:29Tay anh vẫn giữ nhẹ eo tôi, không dùng sức, như lại khiến tôi không thể nhúc nhích.
16:33Anh cúi đầu, giọng nói thất và hàn.
16:35Sao hôm nay không nhắn cho tôi trước?
16:36Tôi ngần người, không trả lời được, bởi vì tôi cũng không biết vì sao, chỉ là ngại.
16:40Cô ấy đỏ mặt kìa, trời đất, sao vợ tôi dễ thương vậy chứ?
16:43Muốn hôn quá, không chịu nổi nữa rồi.
16:45Đôi mắt tôi mở lớn, hán định tôi chưa kịp quay mặt đi, bạch dạ đã đưa tay giữ lấy sau gái tôi.
16:50Khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh trở nên sâu đến mức như muốn hút tôi vào đó, không cho trốn, cũng chẳng cho chối bỏ.
16:55Anh cúi xuống, hơi thở rồn rập, tiếng lỏng vang lên.
16:58Không chịu nổi nữa rồi, xin lỗi nhé, vợ yêu.
17:00Môi anh chạm nhẹ vào môi tôi.
17:02Tôi mở lớn mắt, người cứng đở.
17:04Môi anh lành lạnh, dịu nhẹ, không quá mạnh bạo, chỉ là lướt qua như chuồn chuồn chạm nước.
17:08Nhưng khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại.
17:10Anh không dừng lại ở đó.
17:11Khi thấy tôi không né tránh, bạch dạ khẽ nhất môi cười một nụ cười hiểm như cáo nhỏ bắt được thỏ non.
17:15Cô ấy không đẩy ra, trời ơi, vợ yêu ngoan quá.
17:18Lần này, nụ hôn của anh mạnh hơn, sâu hơn.
17:20Tay anh ôm lấy eo tôi kéo sát vào người, môi mơn chớn, cắn nhẹ rồi dịu dàng mút lấy.
17:24Tôi như rơi vào làn sương mù, tim loạn nhịp, cả người mềm nhũng trong vòng tay anh.
17:28Đầu óc trống rỗng, chỉ nghe rõ tiếng đập rộn ràng trong ngực của tôi và của anh.
17:32Vợ tôi mềm quá, ngọt quá, xong rồi, nhện thật rồi.
17:35Đầu óc trống rỗng, chỉ nghe rõ tiếng đập rộn ràng trong ngực của tôi và của anh.
17:39Vợ tôi mềm quá, ngọt quá, xong rồi, nhện thật rồi.
17:42Một lúc sau, khi anh buông tôi ra, tôi thở hồn hền, mặt đỏ rực như cà chua chín.
17:46Anh cúi người xuống, chán kề sát chán tôi, hơi thở nóng hổi phá lên ra.
17:50Nhớ anh không?
17:51Anh lại hỏi lần nữa, giọng trầm khàn như có ma lực, khiến tim tôi như muốn nổ tung.
17:55Tôi khẽ gật đầu, đôi mắt nhìn anh không dám chớp.
17:57Ngay lập tức, bạch dạ cong môi cười, đôi mắt sám lạnh ấy lại ánh lên một tia sáng dịu dàng.
18:01Ừ, ngoan lắm.
18:02Tay anh xiết nhẹ eo tôi, kéo tôi sát vào người mình hơn nữa, thì thầm bên tai.
18:06Anh nhớ em phát điên luôn rồi, biết không?
18:08Giọng anh mềm đến mức có thể tan ra trong gió.
18:10Tôi vòng tay ôm lấy anh, mặt vùi vào lồng ngực anh, chỗ trái tim đang đập rất nhanh.
18:14Như để trả lời thay cho lời nói, cơ thể tôi cũng đã nói rõ ràng, tôi cũng nhớ anh.
18:17Anh cười nhẹ, vùi mặt vào tóc tôi, hôn một cái thật lâu lên đỉnh đầu tôi.
18:21Ừ, vợ của mình đây rồi, không ai được cướp đi cả.
18:24Tan học, tôi vừa ra khỏi lớp, đã thấy bạch dạ đứng tựa người vào tường phía hành lang.
18:27Một tay bỏ túi, tay còn lại cầm que kẹo bút, miệng nhãn nhã ngậm lấy, nhìn tôi đã đủ khiến trái tim tôi loạn nhịp.
18:32Tóc mái anh có chút dối, gió chiều thổi qua làm vạt áo sơ mi bay nhẹ.
18:36Anh đẹp như một cảnh phim thanh xuân, nhưng ánh mắt khi nhìn tôi lại khiến người ta không dám thở mạnh.
18:40Đi đâu đó, tôi hỏi, anh nhớ mày, rồi nhưng đầu nó nhỏ.
18:43Dẫn vợ trốn học, đi ăn vật.
18:45Tôi nhẹn học, chưa kịp phản ứng, đã bị anh kéo tay đi thẳng.
18:48Chúng tôi ngồi ở một quán xiên nướng nhỏ ven đường.
18:50Bạch dạ cởi áo khoác ngoài tròn lên vai tôi vì sợ gió lạnh, còn mình thì chỉ mặc áo sơ mi mỏng.
18:54Anh gọi đầy bàn, bánh tráng trộn, cá viên, xúc xích, cả trà đào lẫn sữa tươi chân trâu đường đen.
18:59Nhìn một lượt, tôi phải thốt lên.
19:01Anh tính nuôi heo hả?
19:02Anh nhét môi cười.
19:03Không, nuôi vợ, vợ phải tròn một chút mới ôm đá.
19:06Tôi trận mắt, xích nghẹn luôn miếng cá viên.
19:08Khi tôi đang mải ăn, anh chống cầm nhìn tôi.
19:10Nhìn gì? Tôi liếc anh.
19:11Nhìn vợ mình ăn, đáng yêu chết đi được.
19:13Mặt tôi đỏ bừng, đang định phản bác thì anh đã cúi xuống.
19:16Hãy dùng khăn giấy lau vết tương ở khóe miệng tôi.
19:18Không biết ai dạy em ăn mà dính tùm luôn vậy.
19:20Tin tôi nhảy vọt lên cổ họng.
19:22Anh lại cười, ánh mắt như có chút cơm chiều, chút chiếm hữu.
19:25Ừ, muốn đem cô ấy giấu luôn về nhà quá.
19:27Dễ thương kiểu này, người khác mà nhìn là tôi không chịu được.
19:29Quán ven đường buổi chiều đông người, ồn ào mà ấm áp.
19:32Tôi đang gặm que xiên thị từ đằng xa,
19:33ba bốn thanh niên tóc nhụm sặc sỡ lượn tới.
19:35Đại ca, không ngờ anh lại ngồi ăn xiên nướng ở đây đó nha.
19:38Mắt tôi nhìn không lầm đâu ha, người kia là chị dâu đúng không?
19:41Tôi xích ngại, chị dâu, ai cơ.
19:43Bạch dạ vẫn giữ gương mặt lạnh như thường lệ,
19:45nhưng giọng nói lại có phần bất đắc dĩ.
19:46Biến, đừng ồn.
19:47Ái trà, mặt anh đỏ hết rồi kìa.
19:49Một tên khác chọc thêm, rồi ngồi thẳng xuống ghế đối diện.
19:52Chị dâu ơi, chào chị.
19:53Em là Lục Tường, lớp bên cạnh.
19:55Em biết chị này, hôm bữa anh dạ lấy đồ giặt cho chị đúng không?
19:58Tôi, hả, bạch dạ nghiến răng.
19:59Mày nói thêm một câu nữa là tao đạp mày xuống cống.
20:02Đám đàn em phá lên cười, càng cười càng không sợ chết.
20:04Chà chà, đại ca bây giờ ghê thiệt nha,
20:06còn biết che cho bạn gái nữa.
20:08Không phải bạn gái, vợ cơ, hôm trước em nghe tận tài.
20:11Tôi ngồi co do bên cạnh, vừa xấu hổ vừa buồn cười.
20:13Bạch dạ thì ngược lại, tay vẫn giữ lấy vai tôi như muốn tuyên bố chủ quyền.
20:16Ánh mắt quét ngang một lượt, ngậm miệng.
20:18Không là từ giờ tao cho các người chạy bộ mỗi sáng, không nghỉ.
20:21Cả đám ồn ào thế mà nghe đến chạy bộ liền im bặt,
20:23đứa nào đứa nấy lập tức đứng lên.
20:24Vâng vâng, đại ca với chị dâu tiếp tục hẹn hò nha,
20:27tụi em, đi đây hả.
20:28Cả đám ồn ào thế mà nghe đến chạy bộ liền im bặt,
20:30đứa nào đứa nấy lập tức đứng lên.
20:32Vâng vâng, đại ca với chị dâu tiếp tục hẹn hò nha,
20:34tụi em, đi đây hả.
20:35Tôi quay sang nhìn anh sau khi đám người đó rút lui.
20:38Chị dâu, hả, tôi nhớn mày, cố nén cười.
20:41Anh nứt tôi, nhuốn vai, thì đúng mà,
20:42em là vợ anh, đùa hoài, không đùa,
20:53ánh mắt thoáng ngỡ ngàng,
20:54rồi nhanh chóng chuyển thành sáng giựt như có lửa cháy trong đó.
20:56Tôi còn chưa kịp rụt lại, đã bị anh kéo sát vào người,
20:59bàn tay vòng ra sau ôm trọn eo tôi.
21:01Chụp một cái là xong à.
21:02Anh ghé sát, mũi chạm mũi, giọng chầm thấp,
21:04khàn khàn mang theo ý cười nguy hiểm.
21:06Phải như này mới gọi là tuyên bố.
21:08Nói rồi, anh hôn tôi sâu hơn, không chút trần trừ.
21:10Tôi và anh chính thức hẹn hò với nhau,
21:12yêu nhau gần nửa năm.
21:13Đến ngày lễ nghỉ Tết, đi chuẩn bị dọn đồ về nhà.
21:15Tay vừa dọn đồ, vừa nói chuyện điện thoại với anh.
21:18Bạch dạ, anh không muốn về nhà với em sao?
21:20Đầu dây bên kia anh nói.
21:22Chưa phải lúc, tôi vừa bỏ cái áo len vào vali,
21:24vừa cầm điện thoại kẹp bên vai.
21:26Chưa phải lúc là sao?
21:27Tôi khẽ nhíu mày.
21:28Bạch dạ ở đầu dây bên kia chầm rọc.
21:30Tin anh, anh sẽ đến, nhưng không phải bây giờ.
21:32Tôi im lặng vài giây, không nói nữa.
21:34Chẳng hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm giác kỳ lạ.
21:37Về đến nhà chưa được bao lâu,
21:38mẹ tôi đã gọi tôi xuống phòng khách.
21:40Giọng bà nghiêm túc đến mức khiến tôi có chút căng thẳng.
21:42Bước vào phòng, tôi thấy ba cũng đang ngồi ở đó,
21:44sắp mặt chầm lặng.
21:45Trên bàn là một phong thư cũ kỹ,
21:46viên mép đã ngả vàng theo thời gian.
21:48Tôi ngồi xuống đối diện họ, chờ đợi.
21:50Mẹ tôi lên tiếng trước, chậm rái.
21:51Tiểu mế, mẹ xin lỗi vì đã không nói với con sớm.
21:54Tôi cảm thấy tim mình đập mạnh một nhịp.
21:56Thật ra, con có hôn ước từ khi còn nhỏ.
21:58Tôi giữ người.
21:59Từ bé đến lớn chưa ai từng nói với tôi điều này.
22:01Tôi cố giữ giọng bình tĩnh.
22:03Với, ai hạ?
22:04Ba tôi đẩy phong thư về phía tôi.
22:05Tôi mở ra, bên trong là một bản cam kết viết tay,
22:08chữ hơi nghiêng nhưng rõ ràng.
22:09Ở cuối là hai dấu vân tay đỏ chót.
22:11Một là của tôi khi mới ba tuổi,
22:12còn một, tên người con trai bên dưới,
22:14Bạch Dạ Lâm.
22:15Tôi chết xử.
22:16Mẹ, là Bạch Dạ, anh ấy.
22:17Mẹ tôi gật đầu, ánh mắt hơi phức phạp.
22:19Chính là cậu ấy.
22:20Bạch Dạ từng là con của bản thân ba con,
22:22hai bên từng đứng ước với nhau từ nhỏ.
22:24Nhưng sau này gia đình họ xảy ra biến cố.
22:26Chúng ta tưởng mối liên hệ đã mất,
22:27không ngờ cậu ấy vẫn hiếu.
22:28Tôi nhớ đến ánh mắt dịu dàng của anh,
22:30nhớ đến từng tin nhắn,
22:31từng câu nói như mang theo sự chắc chắn.
22:33Như thế anh đã biết tất cả ngay từ đầu,
22:34chỉ là đợi tôi phát hiện ra mà thôi.
22:36Tôi cúi đầu,
22:37tim đập mạnh trong lòng ngực.
22:38Tối hôm đó, tôi ngồi thử người trên giường,
22:40đầu óc quay cuồng với đủ loại suy nghĩ.
22:41Tin tức về hôn ước như một cơn bão ập xuống,
22:43khiến tôi không biết phải phản ứng ra sao.
22:45Tôi bấm điện thoại,
22:46nhưng không gọi cho anh.
22:47Tôi muốn chờ xem,
22:48anh sẽ làm gì.
22:49Chưa đến một giờ sau,
22:50tiếng chuông cổng vang lên.
22:52Tôi tưởng là hàng xóm hay người quen đến chơi,
22:54nhưng mẹ tôi bước vội ra cửa,
22:55giọng đầy kích động,
22:56là, là Bạch Thiếu.
22:57Tôi ngẩn người.
22:58Không phải chứ.
22:59Mở cửa ra,
23:00đúng là anh thật.
23:01Bạch Dạ mặc áo sơ mi đen,
23:02khoác áo khoác dài,
23:03dáng người cao lớn,
23:04gương mặt tuấn tú đến mức khiến người ta nghẹt thở.
23:06Ánh mắt anh nhìn tôi,
23:07không hề né tránh.
23:08Em biết rồi đúng không?
23:09Giọng anh chầm thấp,
23:10ấm áp,
23:11vang vọng trong không gian như kéo thẳng vào tim tôi.
23:13Tôi mím môi,
23:14không biết phải nói gì.
23:15Mẹ tôi đã mời anh vào nhà.
23:16Ba ngồi nghiêm trình ở ghế sofa,
23:18ánh mắt đánh giá người thanh niên trước mặt.
23:20Bạch Dạ cúi đầu,
23:21lễ độ.
23:21Cháu xin lỗi vì đã tự ý tiếp cận tiểu mễ trước khi được gia đình đồng ý,
23:24nhưng,
23:24hôm nay cháu đến đây để xin chính thức đón cô ấy.
23:27Không khí trong phòng trượt yên tĩnh đến lạ thường.
23:29Ba tôi chầm ngâm.
23:30Cậu,
23:30nghiêm túc.
23:31Anh gật đầu,
23:32không chút do dự.
23:33Cháu yêu cô ấy,
23:33không phải vì hôn ước.
23:34Hôn ước chỉ là lý do để cháu dũng cảm đến gần.
23:37Nhưng,
23:37nếu không có tình cảm,
23:38cháu cũng sẽ không làm vậy.
23:39Anh quay sang nhìn tôi,
23:41ánh mắt như mang theo lời thề.
23:42Tiểu mễ,
23:42về với anh được không?
23:43Tôi ngưng ngác nhìn người con trai trước mặt,
23:45cổ họng ngại lạ.
23:46Trong mắt anh,
23:47tôi thấy cả trời chân thành.
23:48Tôi không trả lời,
23:49chỉ nhau tới ôm lấy anh thật chặt.
23:51Tôi và bạch dạ không cưới nhau sớm,
23:52nhưng lại gắn bó với nhau như thế đã bên nhau cả đời.
23:55Mọi người đều nghĩ rằng chúng tôi là cặp đôi ngang trái,
23:57một chung trường lạnh lùng,
23:58đáng sợ,
23:58một nữ sinh bình thường chẳng có gì nổi bật ngoài,
24:00cái miệng hay cái.
24:01Nhưng chẳng ai biết,
24:02dưới lớp vỏ bạc cứng rắn ấy,
24:03anh dự dàng đến mức khiến tim tôi run dậy.
24:05Chúng tôi không cưới nhau sớm,
24:06vì anh nói,
24:07anh không muốn em gà đi chỉ vì trách nhiệm hay vì ai ép buộc.
24:10Phải là em tình nguyện,
24:11vui vẻ,
24:11hạnh phúc khoác tay anh,
24:12gọi anh là chồng.
24:13Khi đó,
24:14mới cưới,
24:15tôi không còn nghe thấy tiếng lòng của anh nữa.
24:17Điều đó không quan trọng,
24:18tôi biết rõ anh đã yêu tôi.

Được khuyến cáo