Đi đến trình phátĐi đến nội dung chínhĐi đến chân trang
  • Hôm kia
Truyện Audio Hay || Lấy Mamaboy Là Mở Cửa Cho Bi Kịch || Thiên Thần Dắt Truyện

#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:00Hôn lễ đáng lý ra là khoảnh khắc thiêng liêng nhất đời người, vậy mà trong ngày cưới của tôi, cảnh tượng kỳ lạ nhất lại diễn ra ngay trên sân khấu.
00:06Mẹ tôi chưa kịp ôm tôi khóc thì mẹ chồng tương lai bà Lý Nhung Hoa đã ôm chặt lấy chồng tôi khóc nức nở, như thể sắp tiễn biệt người thân duy nhất trong đời.
00:13Khách mời xôn sao thì thầm, ủa, cưới con trai hay tiễn đưa thế?
00:17Nhìn bà kia khóc, giống như gả con trai cho nhà gái vậy.
00:20MC vội vã điều tiết không khí, dìu bà xuống sân khấu.
00:23Chồng tôi tần tử dân cúi người xin lỗi ba mẹ tôi, mẹ con xúc động quá, con xin lỗi ba mẹ.
00:28Ba tôi xua tay, không sao đâu, một mình bà ấy nuôi con lớn đến giờ, có lẽ không kiểm được cảm xúc.
00:33Tôi biết tần tử dân là người xuất thân nghèo khó, cha mất sớm, một mình mẹ nuôi lớn.
00:38Anh ấy đỗ đại học nhờ học bổng, lễ phép và luôn chăm chỉ.
00:41Trong một hội thảo năm tôi học cao học, chính ba tôi người cực kỳ nghiêm khắc cũng từng khen, cậu tần là người có năng lực và có hiếu.
00:47Tôi là con một, được nuông chiều từ nhỏ, đôi khi hơi tiểu thư.
00:50Nhưng tử dân luôn bao dung với tôi, quan tâm từng sở thích, ngày lễ nào cũng có quả, có bất ngờ.
00:55Ở bên anh, tôi luôn cảm thấy mình là người được yêu thương nhất.
00:59Cũng vì thế, tôi chưa bao giờ nghĩ việc sống chung với mẹ chồng lại là điều gì to tát.
01:03Tôi từng nghĩ, nếu mẹ anh vất vả một đời vì con trai, mình nên đối xử tốt với bà.
01:07Nhưng tôi đã đánh giá quá thấp, sự lịch lạc trong mối quan hệ giữa họ.
01:11Sau đám cưới, chúng tôi dọn về sống chung trong căn nhà nhỏ hai phòng ngủ.
01:14Theo đề nghị của tử dân, tôi cũng mời mẹ anh bà Nhung Hoa về ở cùng.
01:18Lúc ấy, tôi nghĩ đó là một hành động hiếu thảo, cũng là điều nên làm.
01:22Dù sao bà đã vất vả cả đời, sống một mình nơi quê nghèo, giờ có con trai, có con dâu, nên cho bà một mái ấm đúng nghĩa.
01:28Nhưng chỉ vài tuần sau, tôi bắt đầu nhận ra.
01:31Căn nhà này dường như không phải tổ ấm của tôi, mà là một sân khấu.
01:34Và người diễn chính không phải tôi mà là mẹ chồng và con trai bà.
01:38Một buổi chiều đầu hè, tôi và tử dân đang xem phim trong phòng khách thì bà từ phòng mình đi ngang qua.
01:42Tôi trật xứng lại bà mặc một bộ đồ ngủ 2 giây mỏng tang, vốn là của tôi, mà tôi còn chưa từng mặc ra ngoài phòng riêng.
01:48Tôi đứng dậy, nhẹ nhàng nói, mẹ, hình như mẹ mặc nhầm đồ của con ạ.
01:52Bà nhìn tôi, không hề tỏ vẻ ngại ngùng, đẹp thì mặc thôi.
01:55Nhà mình mà, mặc gì chẳng được.
01:57Tôi lướt nhìn tử dân, anh ấy chỉ gãi đầu cười gượng, mẹ à, đồ này hơi mỏng thật.
02:02Mẹ thay bộ khác cho mát mà kín đáo hơn nhé.
02:04Bà biểu môi, trước khi cưới, mẹ vẫn mặc vậy, có ai nói gì đâu.
02:08Giờ có vợ rồi là mẹ phải thay đổi à?
02:11Thấy không khí căng lên, tôi kéo tay tử dân định rút lui, nhưng giọng bà lại vang lên lần này có phần ngại ngào, mẹ về quê sống cũng được.
02:17Ở đây thấy mình dư thừa quá.
02:19Tôi chưa kịp nói gì thì tử dân đã bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy bà, mẹ đừng nghĩ linh tinh, tụi con thường mẹ mà.
02:24Bà tựa vào vai anh, miệng cười nhưng ánh mắt, lại lướt qua tôi, đầy thách thức.
02:29Tối hôm đó, khi tử dân vừa bước vào phòng tắm, tôi nghe tiếng gõ cửa.
02:33Bà mở hé cửa phòng, cầm khăn tắm, con quên mang theo khăn, mẹ vào đưa nhé.
02:37Tôi vội cản lại, mẹ ơi, để con lấy cho, anh ấy đang tắm.
02:41Nhưng bà đã đẩy cửa bước vào, mẹ quen rồi, hồi trước con trai mẹ đi đâu cũng cần mẹ chăm.
02:46Con đừng ngại, tôi đứng bất động ngoài cửa.
02:48Một lúc sau, bà bước ra, mỉm cười với tôi nụ cười nhẹ như gió thoảng, nhưng khiến tôi lạnh sống lưng.
02:53Tử dân đi ra, vào đầu tôi, mẹ hơi lạ thật, nhưng bà không có ác ý đâu.
02:57Hồi trước chỉ có hai mẹ con sống với nhau, quen rồi.
03:00Anh sẽ nói chuyện với bà, tôi gật đầu, không nói gì thêm.
03:04Nhưng trong lòng, một hạt mầm bất an bắt đầu nảy nở.
03:07Ngày hôm sau, tôi gọi điện về nhà, kể chuyện bằng giọng đùa cợt,
03:10mẹ à, hình như con ghen với mẹ chồng rồi đó.
03:13Bà thương con trai kiểu, lạ lắm, mẹ tôi ở đầu dây cười, ghen gì mà ghen.
03:17Bà ấy chắc thương con trai quá thôi, con cứ mềm mỏng, đừng để bụng.
03:21Tôi cười theo, nhưng trong lòng, chẳng nhẹ đi chút nào.
03:25Ngày của mẹ, tôi dậy từ sớm, ghé trung tâm thương mại chọn quà.
03:28Tôi mua hai bộ sườn xám xanh cổ điển, một cho mẹ ruột, một cho mẹ chồng.
03:32Nhân viên bán hàng bảo, mua ba bộ được giảm giá thêm 20% đó chị.
03:36Nghĩ một lúc, tôi chọn thêm một chiếc váy hồng nhạt kiểu dáng trẻ trung.
03:39Không phải cho ai khác, mà là tự thưởng cho bản thân.
03:42Tôi ghé nhà mẹ ruột trước, mẹ ôm tôi, cười rạng rỡ khi nhận quà, đẹp quá.
03:46Mẹ chồng con chắc cũng thích, về nhà sớm đi con, hôm nay là ngày của mẹ mà.
03:51Mẹ vỗ nhẹ vai tôi, người lớn tuổi hay cô đơn, con chịu khó trò chuyện với bà ấy nha.
03:55Tôi gật đầu, ôm mẹ rồi về nhà.
03:57Khi tôi đưa hộp quà ra, mẹ chồng à không, phải gọi là mẹ kế liếc nhìn, rồi nhíu mày, cái gì đây?
04:03Kiểu dáng nhìn ra lắm.
04:04Tôi cười, cố giữ hòa khí, sơn xám xanh, hợp với khí chất của mẹ mà.
04:08Nhưng bà không để tâm, ánh mắt bà ta dán chặt vào túi còn lại nơi có chiếc váy hồng.
04:13Tôi muốn cái kia, tôi hơi khựng lại, mẹ, cái váy đó.
04:16Hơi không hợp với mẹ, màu hồng sáng, thiết kế trẻ, dễ làm lộ dáng.
04:20Bà nghiêng đầu, giọng đều đều, cô tiếc ả.
04:23Tôi còn chưa kịp đáp thì tử dân đã lên tiếng, mẹ thích thì để mẹ mặc đi.
04:26Em mặc kiểu nào chẳng đẹp.
04:28Anh đưa váy cho bà ta tôi không nói gì.
04:30Nhưng trong lòng dâng lên cảm giác lạ lẫm.
04:32Bà cầm váy vào phòng, thay đồ rồi bước ra xoay một vòng trước mặt tử dân, đẹp không còn.
04:37Giọng bà ngọt ngào, đôi mắt lấp lánh, biểu cảm đó.
04:40Không giống một người mẹ hỏi con trai mà giống một người đang tìm kiếm sự công nhận từ người tình.
04:44Tử dân gượng cười, đẹp, hợp với mẹ.
04:47Tôi dùng mình.
04:48Không kìm được, tôi buột miệng, mẹ à, cái váy đó làm lộ hết.
04:51Khuyết điểm tuổi tác, mẹ mặc đồ kín đáo vẫn sang hơn.
04:54Không khí lập tức đông cứng.
04:56Bà quay phát mặt đi, ôm mặt chạy về phòng, nước mắt rơi lả tả.
05:00Tử dân chừng mắt nhìn tôi, em nói nặng lời quá rồi đấy.
05:03Lần đầu tiên anh nổi giận với tôi.
05:05Tối hôm đó, tôi ngồi bên bàn trang điểm, không nói gì.
05:08Anh bước vào phòng, ngồi cạnh tôi, mùi nước hoa của bà vẫn còn trên người anh.
05:12Tôi quay đi.
05:13Tử dân tưởng tôi còn giận, vội vàng ôm tôi, anh xin lỗi, mẹ chỉ hơi nhạy cảm.
05:17Ngày mai anh mua cho em 3 cái váy đẹp hơn, chịu không?
05:20Tôi chưa kịp trả lời thì điện thoại gieo là lâm tử, bạn thân tôi.
05:23Lạc lạc, bên cậu có ai không?
05:25Có thể đến nhà tớ ngay được không?
05:27Giọng cô ấy rất nghiêm túc.
05:29Tôi nhìn sang tử dân, thấy anh đang xếp lại chăn mản.
05:32Được, tớ đến ngay.
05:33Tôi thay đồ, lấy túi.
05:35Em đi đâu đấy?
05:36Tử dân giữ tay tôi lại.
05:37Lâm tử có việc gấp.
05:39Em đi một lúc, không ăn tối đâu.
05:41Anh đưa em đi.
05:42Không cần.
05:43Mẹ đang không vui, anh ở nhà với bà nhé.
05:45Anh gật đầu, tiễn tôi ra cửa.
05:47Tôi không biết rằng, từ giây phút bước ra khỏi căn nhà đó, cuộc sống bình lặng của tôi đã chính thức chấm dứt.
05:52Tôi đến nhà lâm tử khi trời đã tối hẳn.
05:54Vừa bước vào, cô ấy đã đóng cửa lại, vẻ mặt nghiêm trọng chưa từng thấy.
05:58Cậu, ngồi đi.
06:00Chuẩn bị tinh thần nhé.
06:01Tôi nhíu mày.
06:02Sao vậy?
06:03Có chuyện gì nghiêm trọng à?
06:04Lâm tử mở laptop, kéo một tập tin video ra màn hình.
06:07Nhớ mấy hôm trước tớ nhờ cậu thử camera thông minh.
06:10Tớ đặt một thiết bị demo ở phòng khách nhà cậu.
06:12Cậu chưa gỡ đúng không?
06:14Tôi gật đầu.
06:15Hồi đó tôi đồng ý giúp thử nghiệm một dòng camera mini, không báo với tử dân vì nghĩ đơn giản là sản phẩm thử.
06:20Cậu xem đoạn này.
06:21Đặc biệt là phần chiều thứ sáu tuần trước.
06:23Tôi chăm chú nhìn vào màn hình.
06:25Lúc đầu chỉ là cảnh sinh hoạt bình thường, mẹ kế nấu ăn, tử dân đọc báo.
06:29Nhưng rồi.
06:30Tôi nhìn thấy bà Nhung Hoa trong bộ váy hồng mà tôi mua cho chính mình bước vào bếp.
06:34Không phải vẻ mặt của một người mẹ nấu ăn cho con, mà là ánh mắt và nụ cười.
06:38Giống như một người phụ nữ đang chăm chút bữa ăn cho người yêu.
06:41Bà B bát canh ra, ngồi cạnh tử dân, cẩn thận thổi nguội, đút từng thìa một.
06:45Tôi chết lặng.
06:46Nhưng điều khiến tôi sốc hơn là khi tử dân cầm tay bà, nói nhỏ, em cực quá, canh hôm nay rất ngon.
06:51Bà ta cười nhẹ, tựa vào vai anh.
06:53Tôi quay sang lâm tử, thì thào, cái gì đang diễn ra vậy?
06:56Cô ấy cũng nhìn tôi, ánh mắt đầy ái ngại.
06:59Tôi nghĩ, bà ấy có vấn đề về nhận thức, có thể là một dạng ảo tưởng vai trò.
07:03Tôi cha rồi, trên y văn có ghi nhận những trường hợp tương tự.
07:07Tôi nuốt khan, màn hình tiếp tục chạy.
07:08Bà ta vuốt tóc tử dân, giọng đầy ưu ẩn, bao giờ cô ta mới có thai?
07:13Em không thể chờ mãi.
07:14Em muốn được ở bên anh, danh chính ngôn thuận.
07:17Tôi xiết chặt tay vịnh ghế.
07:18Tử dân trả lời, sắp rồi.
07:20Gần đây anh cố gắng nhiều lắm.
07:22Chỉ cần cô ấy có thai, mọi thứ sẽ theo kế hoạch.
07:25Giọng anh đều đều, không có cảm xúc.
07:27Lâm tử vội tua nhanh khi đoạn sau bắt đầu có cử chỉ thân mật quá mức.
07:30Tôi không dám chắc giữa họ có gì không, nhưng...
07:33Dù là mẹ kế con riêng hay gì đi nữa, mối quan hệ này rõ ràng có vấn đề.
07:37Tôi gập máy lại, tim đập rồn rập.
07:39Một cơn bút lạnh tràn từ lòng bàn tay đến gái.
07:41Cậu có nghĩ?
07:42Họ đang lợi dụng tớ không?
07:43Kế hoạch có thai, rồi sau đó.
07:46Dành quyền nuôi con.
07:47Lâm tử gật đầu chậm rãi.
07:48Không chỉ con.
07:49Nếu cậu mất quyền kiểm soát, thì tài sản của ba mẹ cậu cũng có thể bị nhắm tới.
07:53Tôi ngồi thư ra, đầu óc quay cuồng.
07:56Chúng ta báo công an đi.
07:57Không.
07:58Chưa có bằng chứng cụ thể.
07:59Họ sẽ bảo tớ tưởng tượng.
08:01Tôi nheo mắt nhìn ra khung cửa sổ.
08:03Tớ cần chắc chắn.
08:04Tớ phải biết họ đang toan tính điều gì.
08:06Đã đến nước này, thì đừng mong tôi đứng yên chịu trận.
08:08Tôi ở lại nhà Lâm tử qua đêm.
08:10Cả đêm gần như không ngủ được.
08:12Trong đầu toàn là những câu nói của bà Nhung Hoa,
08:14ánh mắt dịu dàng của bà ta với tử dân,
08:16và lời thị thầm của chồng tôi.
08:17Sắp rồi.
08:18Cô ấy sắp có thai rồi.
08:19Dù chưa có bằng chứng cụ thể,
08:21nhưng tôi biết mình đang bị đưa vào một ván cờ mà tôi chỉ là quân tốt.
08:24Sáng hôm sau, tôi về nhà,
08:26mang theo camera siêu nhỏ của Lâm tử và một bản xét nghiệm thai kỳ giả.
08:29Căn nhà vắng vẻ, mẹ kế và tử dân chưa về.
08:32Tôi tranh thủ lắp camera ở phòng khách,
08:34nhà bếp, phòng ngủ tất cả những chỗ có thể xảy ra diễn biến.
08:37Buổi chiều, họ về nhà với vài túi đồ.
08:39Vợ ơi, hôm nay anh mua ít đồ, có váy mới cho em nữa này.
08:43Tử dân đưa túi cho tôi, miệng cười rạng rỡ.
08:46Tôi nhìn qua toàn đồ mùa trước, hàng giảm giá.
08:48Nhưng tôi không nói gì.
08:50Thay vào đó, tôi rút ra bản xét nghiệm đã chuẩn bị.
08:52Mỉm cười, anh à, em cũng có quả cho anh.
08:55Tử dân ngư ngác cầm tờ giấy lên,
08:57ánh mắt lập tức sáng rực.
08:58Em, mang thai rồi.
09:00Tôi gật đầu.
09:01Anh ôm chầm lấy tôi, miệng lặp đi lặp lại.
09:03Thật không?
09:04Em thật sự có thai rồi.
09:05Phía sau, ánh mắt của bà Nhung Hoa rán chặt vào bụng tôi,
09:08rọng chầm xuống.
09:09Vậy là, cuối cùng cũng tới lúc rồi.
09:11Tôi cười nhẹ, ngồi xuống ghế,
09:13chỉ là nghi ngờ thôi, chưa chắc chắn lắm.
09:15Nhưng ánh mắt tử dân đã chàn đầy tính toán.
09:17Từ ngày tôi có thai, tử dân chăm tôi như trứng mỏng.
09:20Anh gõng tôi lên phòng, đỡ tôi đi từng bước,
09:22sáng nào cũng chuẩn bị cháo gà.
09:24Nhưng có một người không vui mẹ kế.
09:26Bà không còn mặc đồ hở,
09:27không còn chủ động ngồi gần tử dân thay vào đó
09:29là những ánh nhìn lạ lẫm mỗi khi tôi và anh có cử chỉ thân mật.
09:32Một tối, sau bữa cơm,
09:33tử dân rửa chén còn tôi ngồi nghỉ.
09:41Rồi đứng dậy, nhưng bà giữ tay anh lại.
09:43Ngay lúc đó, tôi bước ra,
09:45giả vờ đau bụng, anh ơi, chắc em ăn nhiều quá.
09:48Tử dân lập tức chạy lại đỡ tôi,
09:49lo lắng, có sao không?
09:51Để anh xoa bụng cho em.
09:53Tôi dựa vào vai anh, nhìn thoáng qua mẹ kế bà quay mặt đi,
09:56cầm khăn lau bát nhưng tay run bẩn bật.
09:58Hôm sau, tôi tới chỗ lâm tử để xem lại dữ liệu từ camera.
10:01Một đoạn ghi lại rõ ràng,
10:03khi tôi vừa lên phòng ngủ,
10:04bà Nhung Hoa và tử dân ngồi lại phòng khách.
10:06Anh thích cô ta rồi đúng không?
10:08Cả ngày dính lấy như keo ấy.
10:10Giọng bà đanh lại, đầy hơn rỗi.
10:12Tử dân thì thào, cô ấy đang mang thai.
10:14Em ghen cái gì?
10:15Bà ngồi phịch xuống ghế, giọng nghe nhẹ,
10:17anh đã quên hết những gì chúng ta trải qua.
10:19Bao nhiêu năm tôi hy sinh, tôi còn không có con.
10:22Anh ta thở dài, anh đâu có quên.
10:24Nhưng em phải hiểu, đây là giai đoạn mấu chốt.
10:26Bố cô ấy đã gọi nói về chuyện đề bạt.
10:28Đừng gây thêm rắc rối.
10:30Bà ta lặng đi một lúc rồi chậm rãi nói,
10:31nếu một ngày cô ta phát hiện ra tất cả,
10:34anh sẽ bỏ tôi sao?
10:35Tử dân ngồi im lặng.
10:37Một lúc sau, anh mới nói,
10:38nhỏ như gió thoảng, đừng nghĩ linh tình.
10:40Em từng cứu mạng anh,
10:42nhưng em phải kiểm soát lại bản thân.
10:44Tôi nghe đến đó mà tim như muốn nhảy khỏi lồng ngược.
10:47Sự việc rõ ràng hơn bao giờ hết.
10:49Bà ta không phải là mẹ ruột của tử dân.
10:51Tình cảm bà dành cho anh không phải tình mẫu tử
10:53mà là sự lệch lạc,
10:54ảo tưởng vị trí của mình trong cuộc đời anh.
10:56Còn anh dù lý trí hơn nhưng rõ ràng không hề vô can.
10:59Để đẩy nhanh kế hoạch,
11:00tôi quyết định thử một cú đánh mạnh vào tâm lý bà ta
11:02gây hoang tưởng bằng giả lập âm thanh.
11:04Lâm tử giúp tôi dùng phần mềm chuyển rộng,
11:06tạo ra vài đoạn âm thanh ngắn giống giọng tử dân thì thầm.
11:08Em ngoan quá.
11:09Lần nào cũng khiến anh rung động.
11:11Lạc lạc à, anh muốn được bên em mãi như thế này.
11:14Tôi chỉnh loa mini giấu dưới gầm giường.
11:16Buổi tối, sau khi cho tử dân uống thuốc ngủ,
11:18loại nhẹ, không gây hại,
11:19tôi mở âm thanh vào nửa đêm.
11:21Từ camera, tôi thấy rõ bà Nhung Hoa đứng ngoài cửa phòng ngủ,
11:24ngồi rồm hàng giờ,
11:25dán tay vào cửa như kẻ trộn.
11:27Sáng hôm sau, bà ta không ăn sáng.
11:30Ánh mắt thất thần, bước đi loạn trọng.
11:32Tôi không nói gì,
11:33chỉ mỉm cười rót cho bà ly sữa.
11:35Mẹ mệt thì nghỉ ngơi đi ạ.
11:36Đừng nghĩ nhiều.
11:37Tôi không cần bà ta trả lời.
11:39Vì tôi biết chiếc mồi đã cháy âm ỉ.
11:41Chưa đến một tuần sau,
11:42quả nhiên, mẹ kế không chịu nổi nữa.
11:44Từ camera, tôi chứng kiến bà ta
11:46lao vào đánh tử dân,
11:48gào lên như phát điên.
11:49Cô ta đang có thai.
11:50Anh còn chạm vào nó.
11:51Anh yêu nó thật à?
11:53Tử dân đẩy bà ra,
11:54mặt bị cào xước.
11:55Anh hét lên,
11:56Lý Nhung Hòa.
11:57Cô bình tĩnh lại đi.
11:58Cô đang phá hoại tất cả.
12:00Giọng bà run lên.
12:01Anh từng hứa với tôi.
12:02Tôi là người đưa anh ra khỏi núi.
12:04Tôi là người giúp anh học đại học.
12:05Còn nó là gì?
12:07Là công cụ sinh con thôi.
12:08Tôi nghe mà tay xếp chặt thành nám đấm.
12:10Tử dân cười khẩy,
12:11giọng khinh bỉ.
12:12Cô nên nhớ.
12:13Chính tôi đưa cô khỏi nơi đó.
12:15Và cũng là tôi.
12:16Có thể đưa cô quay lại.
12:17Cuộc khẩu chiến kết thúc
12:18bằng một cái tát từ tử dân.
12:20Ngoan ngoãn thì sau này còn có ngày lành.
12:22Còn không,
12:22tôi chẳng ngại gì đâu.
12:24Tối hôm ấy,
12:25tử dân về muộn.
12:26Tôi không hỏi.
12:27Tôi chỉ ngồi trong phòng,
12:28xem lại đoạn video và hiểu
12:29giữa họ không còn là mẹ con.
12:31Nhưng cũng không phải tình nhân.
12:33Chỉ là hai kẻ lợi dụng lẫn nhau.
12:34Tối đó,
12:35lâm tử gọi điện,
12:36giọng khẩn trương,
12:37lạc lạc,
12:37tới điều tra được rồi.
12:39Cái làng mà tử dân sống
12:40trước khi đỗ đại học
12:40không phải quê gốc.
12:42Người dân nói anh ta
12:43đến làng lúc khoảng 15 tuổi,
12:44dẫn theo một người chị.
12:45Chị ấy tên là
12:46Tiểu Hoa.
12:47Họ không rõ họ gì.
12:49Chị,
12:49tôi chợt nhớ tới tấm ảnh cũ
12:51trong album của tử dân
12:52khi anh ta 3 tuổi,
12:53đứng cạnh một cô gái lớn hơn chục tuổi,
12:55có vài nét giống.
12:56Mẹ chồng,
12:57khi tôi từng hỏi,
12:58anh ta chỉ nói
12:58chị gái tôi,
12:59mất sớm rồi.
13:01Tôi cảm thấy lạnh sống lưng.
13:02Giúp cuộc bà ta là ai?
13:04Lâm tử,
13:04cậu điều tra thêm
13:05giúp tớ xem Tiểu Hoa
13:06có từng đăng ký kết hôn không?
13:08Và có đúng là tên Lý Nhung Hoa không?
13:10Được.
13:10Nhưng cậu phải cẩn thận.
13:12Tớ có cảm giác rất xấu.
13:13Chưa kịp trả lời,
13:14sau lưng tôi bỗng vang lên
13:15một tiếng động lớn và
13:16mọi thứ tôi sầm.
13:18Khi tỉnh lại,
13:19tôi thấy mình.
13:20Trong cốt xe,
13:21tay bị chói,
13:22miệng rán băng keo,
13:23tiếng máy xe ẩm ẩm phía trước.
13:25Tôi biết người lái
13:25chỉ có thể là bà Nhung Hoa
13:26hoặc
13:27chồng tôi.
13:28Tôi cố đạp cốt,
13:29phát ra tiếng,
13:30nhưng giọng bà vang lên
13:31từ ghế trước,
13:32im đi,
13:32lạc lạc.
13:33Vì cô đang mang thai
13:34nên tôi mới giữ cô lại
13:35vài tháng.
13:36Tôi ngừng lại.
13:37Cơn hoảng loạn trào lên
13:38nhưng lý trí vẫn còn.
13:39Xe dừng lại.
13:40Tôi bị lôi ra,
13:41vứt lên một chiếc xe lừa
13:42rồi bị đưa vào sâu trong núi.
13:44Cuối cùng,
13:45chúng tôi dừng trước
13:46một căn nhà nhỏ lụp sụp,
13:47phủ đầy rêu cũ.
13:48Trong ánh đèn dầu leo lét,
13:49tôi nhìn thấy tấm ảnh đen trắng
13:51mà tôi từng thấy
13:51trong album đúng là căn nhà ngày xưa.
13:53Ngồi đi,
13:54tôi nấu gì cho cô ăn.
13:56Bà ta nói,
13:56mắt đờ đẫn như kẻ mộng rù.
13:58Tôi bị trói vào ghế.
14:00Bà ta đào mấy củ khoai trong sân,
14:01nướng lên rồi bẻ từng miếng,
14:03ép tôi ăn.
14:04Con trai tôi thích khoai nướng.
14:05Cô ăn đi,
14:06để con tôi không đói.
14:07Con trai bà,
14:08bà ta mỉm cười
14:09một nụ cười lệch lạc,
14:10méo mó.
14:11Tử dân là chồng tôi.
14:12Cô không biết ả.
14:13Tôi giữ người.
14:14Tôi không phải mẹ anh ta.
14:16Tôi là vợ.
14:17Cô từng nghe tới nương thê chưa?
14:19Là vợ được cưới để trừ ta.
14:20Khi anh ấy 3 tuổi,
14:21tôi được gả vào.
14:23Tôi không thể tin nổi những gì mình nghe thấy.
14:25Chúng tôi sống với nhau từ nhỏ.
14:27Sau này,
14:27anh ấy đỗ đại học,
14:28nói tôi phải giả làm mẹ
14:29để không ai nhìn ngờ.
14:30Anh ấy nói tôi giả quá rồi,
14:32không thể sinh con.
14:33Nên mới cần cô.
14:34Nhưng con cô sinh ra,
14:36là của tôi.
14:37Giọng bà ta càng lúc càng mơ màng,
14:39đôi mắt dại đi.
14:40Tôi sẽ nuôi đứa bé.
14:41Tôi sẽ dạy nó gọi tôi là mẹ.
14:43Tôi biết rõ bà ta không còn tỉnh táo nữa.
14:45Đây là một dạng lịch lạc nhận thức
14:46đã kéo dài nhiều năm,
14:47nay bị kích hoạt vì cú sốc tâm lý.
14:49Tôi không phản kháng nữa.
14:51Tôi phải chờ cơ hội.
14:52Tôi bị nhốt trong căn nhà hoang giữa rừng.
14:54Tay bị chói,
14:55miệng bị rán băng,
14:56nhưng tay tôi nghe rõ từng lời bà ta lầm bầm.
14:58Chỉ cần cô sinh con trai,
15:00tôi sẽ là mẹ nó.
15:01Danh chính ngôn thuận.
15:02Tôi đã hy sinh cả tuổi trẻ,
15:03giờ không thể để mất anh ấy.
15:05Bà ta nhìn bụng tôi,
15:07ánh mắt như kẻ mê sảng.
15:08Đôi lúc bà còn thì thầm,
15:09tôi sẽ đặt tên cho nó là Minh An.
15:11Giống tên hồi nhỏ của dân dân,
15:13tôi lạng người.
15:14Người phụ nữ trước mặt không còn tỉnh táo nữa.
15:16Đây không phải là lòng thù hận,
15:18đây là sự sụp đổ tâm lý
15:19của một kẻ sống trong ảo tưởng suốt 20 năm.
15:21Đêm đó,
15:22bà ta ho dữ dội.
15:23Cụ,
15:24cụ,
15:24thuốc hèn đầu mất rồi.
15:26Bà ta lào đảo chạy tới bàn,
15:27lục tung mọi thứ.
15:29Tôi thấy bà ta lôi ra một lọ thuốc,
15:30nhưng xịt hoài không hiệu quả.
15:32Sao?
15:33Không đỡ.
15:34Gương mặt bà ta đỏ bừng,
15:35cổ nổi gân xanh,
15:36ánh mắt sợ hãi.
15:37Tôi vùng vẫy,
15:38cố hét lên nhưng vô ích.
15:39Chỉ có thể nhìn bà ta ngã vật xuống sàn,
15:42kéo theo bàn ghế đổ ẩm.
15:43Ánh mắt bà vẫn mở,
15:44nhưng không tin được điều vừa xảy ra.
15:46Tiếng cửa mở đánh sập bầu không khí ưu ám.
15:48Tử dân bước vào,
15:49ráng vẻ bình tĩnh kỳ lạ.
15:51Vợ à,
15:51em không sao chứ?
15:53Anh chạy tới cởi trói cho tôi,
15:54rồi giả vờ hoảng hốt khi thấy thi thể.
15:56Mẹ!
15:57Mẹ ơi!
15:58Mẹ làm sao vậy?
15:59Tôi nhìn anh.
16:00Trong mắt anh không hề có giọt nước mắt nào.
16:02Chỉ có một thứ,
16:03tính toán.
16:04Anh mới đến.
16:05Tôi hỏi khẽ.
16:06Anh ngật đầu,
16:07về nhà không thấy em,
16:08anh đoán có chuyện.
16:09Phòng ngủ có dấu hiệu xáo trộn.
16:11Tôi mỉm cười.
16:12Lạ nhỉ?
16:13Em chưa nói gì,
16:14sao anh biết mẹ phát bệnh hành?
16:15Tử dân khựng lại,
16:17tôi nhẹ nhàng bước đến thi thể,
16:18nhặt lọ thuốc lên.
16:19Đó là lọ thuốc bị đổi chính tôi đã tráo nhãn
16:21với loại bình xịt thông thường,
16:22vô hại,
16:23chỉ đề dọa.
16:24Anh định để bà ấy chết như tai nạn hen phải không?
16:27Tử dân tái mặt,
16:28giọng vỡ ra,
16:28mẹ muốn hại em.
16:29Em biết mà,
16:30anh chỉ muốn bảo vệ em thôi.
16:32Tôi lùi về sau,
16:33anh không hề yêu bà ấy.
16:35Nhưng anh lợi dụng sự điên loạn của bà ta để leo lên,
16:37đúng không?
16:38Anh im lặng.
16:39Anh còn muốn dùng con của em để níu kéo lòng tin của bà ấy.
16:42Đúng chứ?
16:43Anh cười khổ,
16:44anh chỉ muốn có một gia đình.
16:45Một tương lai.
16:46Giả mang thai,
16:47gài camera,
16:48giả giọng nói tất cả là vì thế.
16:50Tôi cười lạnh,
16:51tôi không hề mang thai.
16:52Phiếu xét nghiệm là giả.
16:53Anh bị tôi rắt mũi suốt.
16:55Cùng lúc đó,
16:55tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa.
16:57Tử dân bị đưa đi trong tiếng gào thét.
16:59Lạc lạc.
17:00Em lừa anh.
17:01Anh yêu em thật mà.
17:02Em là người duy nhất anh yêu.
17:04Tôi đứng nhìn,
17:05không nói gì.
17:06Vài tuần sau,
17:07tại trại giam,
17:08anh ta xin gặp tôi lần cuối.
17:09Tôi đến.
17:10Trước mặt tôi là một người đàn ông tiểu tụy,
17:12dâu ria mọc đầy,
17:13ánh mắt đục ngầu.
17:14Lạc lạc,
17:15em đến rồi.
17:16Em còn nhớ lúc anh tặng em chiếc khăn tay đầu tiên không?
17:18Tôi nhìn anh,
17:19nhẹ nhàng nói,
17:20anh không yêu ai cả,
17:21tử dân.
17:22Anh chỉ yêu chính anh.
17:23Tôi,
17:24bà ta,
17:24và cả đứa trẻ chưa từng tồn tại kia đều là công cụ.
17:27Nhưng tiếc là,
17:28anh chọn sai người.
17:29Tôi đứng dậy.
17:30Tôi không còn gì để nói.
17:32Anh đi đi.
17:33Anh gọi với theo,
17:37cười nhạt,
17:38tôi đâu có con.
17:39Anh đã thua ngay từ đầu.
17:41Tòa án tuyên bố ly hôn.
17:42Tôi bán hết nhà,
17:43xe,
17:44rời khỏi thành phố.
17:45Tôi chọn dạy học ở vùng núi nơi từng có những cô gái giống Lý Nhung Hoa,
17:48lỡ đánh mất tuổi trẻ vì một cuộc đời bị bóp méo.
17:51Tôi không thể cứu tất cả.
17:52Nhưng ít nhất,
17:53tôi có thể giúp vài người.
17:54Không bị lợi dụng như tôi từng bị.
17:56Ba năm sau,
17:57tôi sống ở một thị trấn nhỏ miền núi.
17:59Mỗi sáng sớm,
18:00tiếng trẻ con cười đùa vang lên từ lớp học vỡ lòng dưới chân đồi.
18:03Tôi dạy các em đọc,
18:04viết,
18:04tô màu những điều nhỏ nhặt nhưng trong sáng,
18:06không có bóng dáng của mưu mô hay toan tính.
18:09Hôm nọ,
18:09một bé gái hỏi tôi,
18:10cô giáo ơi,
18:11cô có chồng không ạ?
18:13Tôi cười,
18:13cúi súng buộc lại dây dày cho bé.
18:15Không,
18:15cô từng có.
18:16Nhưng chia tay rồi.
18:18Sao chia tay vậy cô?
18:19Tôi ngẩn lên,
18:20nhìn đôi mắt tròn xoe đầy tò mò.
18:22Tôi nói khẽ,
18:22vì người đó không biết yêu ai ngoài chính bản thân họ.
18:25Bé gái gật gù như hiểu,
18:26rồi lại nắm tay tôi,
18:27vậy cô đừng buồn nhé,
18:29tụi con yêu cô mà.
18:30Tôi bật cười,
18:31ôm bé vào lòng.
18:32Tôi vẫn giữ sợi dây chuyển định vị mà lâm tử tặng,
18:34treo nó trên cửa sổ lớp học như một lời nhắc,
18:36đừng bao giờ để bản thân bị đưa vào ván cờ người khác.
18:39Còn tôi,
18:40tôi không còn là con tốt,
18:41không còn là quân hậu.
18:42Tôi chỉ là chính tôi lạc lạc người từng ngã,
18:44từng mất tất cả,
18:45nhưng đã đứng dậy và chọn sống tử tế,
18:52chữa lành.

Được khuyến cáo