- 15/7/2025
Truyện Audio Hay || Lập Nghiệp Cùng Anh, Còn Nợ Nần Cùng Ai || Thiên Thần Dắt Truyện
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
Danh mục
😹
Vui nhộnPhụ đề
00:00Chúng tôi kết hôn theo kiểu D.I.N.K đã 15 năm nay rồi, vậy mà chồng tôi lại có con riêng bên ngoài.
00:05Đã thế không chỉ có một đứa, người phụ nữ kia cũng chẳng vội chen chân vào vị trí chính thất.
00:09Cô ta tính toán rất khôn ngoan, bởi dù sao tôi cũng không có con, mà con riêng cũng có quyền thừa kế hợp pháp theo luật.
00:14Vậy nên cô ta không cần danh phận, mà chỉ cần con mình kế thừa khối tài sản khổng lồ mà tôi và chồng cùng nhau vất vả gây dựng suốt nửa đời người mà thôi.
00:20Tôi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đi đến quyết định ly hôn, vì như vậy tôi có thể chia được phần lớn tài sản.
00:26Chỉ tiếc là phần còn lại kia cũng đủ để họ ăn sung mặc sướng ba đời sau rồi, như thế thì quá nhân tử với họ.
00:31Thôi thì, chi bằng phá sản luôn đi, dù sao tôi cũng chỉ có một thân một mình, sẽ không đến mức chết đói.
00:36Tôi muốn xem thử sau khi phá sản thì mấy đứa con đó của họ lấy gì mà sống.
00:39D.I.N.K, viết tắt của Double Income, Norkis, tức 2 thu nhập.
00:43Không con cái là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả 2 đều có công ăn việc làm, có 2 nguồn thu nhập và không sinh con.
00:48D.I.N.K phải là những cặp vợ chồng có quan điểm sống không cần sinh con và thực tế không sinh con chung.
00:53Những trường hợp khác do vô sinh hoặc điều kiện bên ngoài chi phối dẫn đến không có con chung thì không được xếp vào nhóm này.
00:58Đối lập với D.I.N.K là D.E.V.K, Double Employed With Kids.
01:02Khi tôi biết chồng mình, thôi hạc, ngoại tình, thì con riêng của anh ta đã chập chững bước vào mẫu giáo rồi.
01:07Còn đứa thứ 2 cũng đã được lên lịch sinh song xuôi.
01:09Tôi biết muộn như vậy là vì cả nhà họ thôi chẳng có ai tử tế.
01:12Mấy năm qua họ đều hợp sức giúp thôi hạc che giấu mọi chuyện.
01:14Lý do tôi biết được chuyện này là vì người phụ nữ kia đang mang thai nên thôi hạc đã đưa cô ta đến bệnh viện khám.
01:19Đúng lúc đó có người quen của tôi tình cờ gặp được và chụp được ảnh anh ta đi vào phòng khám sản phụ khoa và gửi cho tôi.
01:24Tôi nhìn bức ảnh ấy mà ngơ ra một lát.
01:26Lúc ấy, cơn phẫn nộ còn chưa kịp bùng lên đã bị lý trí đè nén.
01:29Tôi đã lăn lộn trên thương trường cùng anh ta suốt bao năm nay.
01:32Cũng đã sớm qua cái thời bốc đồng trẻ con kia rồi.
01:34Vậy nên khi chưa rõ đầu đuôi sự việc, tôi sẽ không vội vàng chất vấn thôi hạc mà chủ động bỏ ra một khoản tiền lớn để thuê người điều tra.
01:40Và chỉ trong 2 ngày, mọi chuyện mà thôi hạc giấu tôi suốt bấy lâu đều đã bị vạch trần.
01:444 năm trước, thôi hạc bao nuôi một sinh viên mới tốt nghiệp.
01:47Một năm sau đó, cô ta sinh cho anh một đứa con trai.
01:50Hiện tại cũng đang mang thai đứa thứ 2, nghe đâu còn là song thai.
01:53Bảo sao mẹ anh ta mấy năm nay không dục tôi sinh con.
01:56Tôi còn tưởng bà ta nghĩ chúng tôi lớn tuổi rồi nên bỏ cuộc.
01:58Thì ra là đã sớm có cháu bồng rồi.
02:00Sau khi đã xác nhận chuyện thôi hạc ngoại tình, tôi cố hết sức để đè nén cơn giận.
02:04Không lập tức gây sự với anh ta.
02:05Anh ta phản bội tôi là sự thật không thể chối cãi rồi.
02:08Dù có làm ẩm lên đi chăng nữa thì cũng chẳng thay đổi được gì cả.
02:10Vì thế điều tôi cần làm lúc này là tính xem phải ly hôn thế nào để tôi đa hóa lợi ích của bản thân.
02:15Bởi trong thế giới của người trưởng thành, lợi ích luôn phải đặt lên hàng đầu.
02:18Tôi tìm một nơi yên tĩnh.
02:19Ngồi đó cả một buổi chiều để ngẫm lại 15 năm hôn nhân của chúng tôi.
02:22Thật ra ban đầu chọn D.I.N.K là do thôi hạc đề nghị.
02:25Không ngờ người hối hận cuối cùng lại là anh ta.
02:27Những năm trước, chúng tôi cùng nhau khởi nghiệp, không vốn liếng, không quan hệ,
02:31thậm chí ngay cả phía gia đình còn không ủng hộ.
02:32Nói thật thì chúng tôi đã phải chịu khổ không ít.
02:34Không ngờ bây giờ vừa mới phất lên chút mà việc đầu tiên anh ta làm lại là tìm một cô gái trẻ hơn để sinh con.
02:40Đúng là nực cười hết sức.
02:41Chỉ trong một buổi chiều đó, tôi đã tham khảo ý kiến của nhiều luật sư.
02:44Kết quả họ đưa ra đều giống nhau vì chúng tôi không ký thỏa thuận tiền hôn nhân hay trong hôn nhân.
02:48Nên dù thôi hạc ngoại tình trước mà không đồng ý ly hôn thì tôi có muốn anh ta ra đi trắng tay cũng gần như là không thể.
02:53Rồi thế là hết, con đường này không đi được.
02:55Thành ra tôi phải nhanh chóng tìm cách khác.
02:57Đúng lúc đó, thôi hạc gọi điện cho tôi, hỏi vì sao tôi chưa về nhà.
03:01Tôi lướt nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn 10 giờ tối.
03:03Những năm qua, dù có người khác bên ngoài nhưng anh ta vẫn che giấu rất giỏi.
03:06Ngoài vài lần lấy cớ xã giao về muộn thì anh ta luôn về nhà trước 10 giờ.
03:10Đây cũng là lý do tôi chưa từng nghi ngờ anh ta có ý phản bội.
03:13Mà tôi quên mất một điều, người đã có ý ngoại tình thì vốn dĩ chẳng cần quá nhiều thời gian.
03:17Khi tôi về đến nhà đã là 11 giờ đêm.
03:19Thôi hạc đang ngồi trên ghế sofa xem điện thoại, nghe thấy tiếng mở cửa liền ngừng đầu nhìn tôi.
03:23Người đàn ông hơn 40 tuổi, không mập, cũng không hói, chỉ toát lên vẻ chững chạc chầm ổn qua 5 tháng.
03:28Ngay sau đó, tôi thấy anh ta lập tức khóa màn hình, đặt úp điện thoại xuống bàn trà.
03:32Những chi tiết trước đây chưa từng để tâm, giờ phút này bỗng nhiên bị phóng đại đến cực độ.
03:36Có lẽ một khi đã sinh nghi thì mọi thứ đều đáng nghi, anh ta vẫn giữ vẻ bình thản như mọi ngày.
03:40Bước tới gần tôi, đón lấy túi sách trong tay rồi mỉm cười dữ dàng nói, sao hôm nay về muộn thế?
03:45Có mệt không? Tôi giữ người vài giây, thực không thể hiểu nổi tại sao trên đời lại có người đã phản bội mà vẫn có thể bình thản không chút ái nái như vậy.
03:51Mà phải công nhận anh ta cũng giỏi đấy chứ, giấu tôi suốt 4 năm trời mà không hề để lỗ chút sơ hở.
03:56Người đầu gối tay ấp bên tôi này, tâm cơ kín đáo đến mức khiến tôi lạnh sống lưng.
03:59Có lẽ vì tôi không đáp lại, vẻ mặt thôi hạc bắt đầu tỏ ra nghi hoặc, sao thế?
04:04Tôi tránh ánh mắt anh ta, cố gắng giữ bình tĩnh, lắc đầu, không có gì.
04:08Chỉ là có hơi mệt một chút, 20 năm sống cùng nhau, đến bây giờ thôi hạc đã quá hiểu tôi nên dễ dàng nhận ra biểu hiện bất thường.
04:13Tất nhiên, tôi cũng giống vậy.
04:15Tôi biết lần này anh ta bị chụp ảnh cùng người phụ nữ kia đi khám thai không phải là vô tình hay sơ ý.
04:19Anh ta chỉ đơn giản là không thèm giấu diếm nữa.
04:21Công ty giờ đây đã đi vào quỹ đạo, tôi đã cùng anh ta vượt qua mọi khổ cực lúc bắt đầu khởi nghiệp.
04:26Vậy mà còn có người chỉ trực chờ ngồi mắt ăn bát vàng sao?
04:29Dựa vào đâu chứ?
04:30Tôi qua loà ứng phó vài câu, không để lộ chút gì về việc đã biết chuyện ngoại tình của anh ta.
04:34Có lẽ thôi hạc vẫn chưa biết tôi đã điều tra ra hết mọi chuyện, vì hắn vẫn cứ xử như bình thường.
04:38Chỉ là số lần hắn xem điện thoại có hơi nhiều hơn mọi khi.
04:41Giờ chúng tôi đã là vợ chồng trung niên, cuộc sống bình lặng đôi khi cũng là một loại hạnh phúc.
04:45Nhưng luôn có kẻ vẫn không cam chịu sự bình lặng ấy.
04:47Nghĩ đến đây, cơn giận dữ dâng lên trong tôi từng đợt.
04:49Tôi muốn gào lên, muốn đập vỡ mọi thứ, muốn tát thẳng vào mặt anh ta, muốn gào thét hỏi anh ta vì sao lại phản bội tôi.
04:56Tôi thậm chí từng nghĩ đến chuyện sẽ ngoại tình để trả đũa anh ta nhưng cho đến khi những cảm xúc ấy lắng xuống, tôi mới bảng hoàng nhận ra.
05:01Khoảnh khắc vừa rồi tôi thật sự đã không còn là chính mình nữa rồi.
05:04Người phản bội trong hôn nhân phải bị trừng phạt thích đáng.
05:06Nhưng điều kiện tin quyết của việc trừng phạt không bao giờ là tự hủy hoại bản thân.
05:10Thôi hạc đã tệ đến mức đó rồi.
05:11Vậy thì tôi tuyệt đối không thể giống thứ tệ bạc đó được.
05:14Tôi biết mình không thể giả vờ được bao lâu, nhưng việc chuyển một phần lớn tài sản cũng cần thời gian.
05:18Người ta nói đàn ông ngoại tình chẳng khác gì tờ giấy vệ sinh vứt dưới hố phân, vừa bẩn vừa gây tờm.
05:22Giờ tôi cảm thấy câu nói ấy thực sự quá chính xác.
05:25Tình cảm 20 năm và mọi đắng cay từng nếm chải.
05:27Trong khoảnh khắc biết được có người thứ ba chen chân vào mối quan hệ này, tất cả chỉ còn là những thước phim đáng bỏ đi.
05:32Cái giá tôi phải trả khi kết hôn với thôi hạc là quá lớn.
05:35Thú thực thì tôi chưa hề tỉnh táo như những gì mình thể hiện.
05:37Chỉ là, khi cơn đau nhói trong lòng vì cú sốc tâm lý càng lúc càng sâu, tôi lại càng lúc trở nên minh mẫn.
05:42Thôi hạc đã thối giữa đến tận xương tủy, cuộc hôn nhân này cũng đã mục nát, nhưng công ty của chúng tôi vẫn chưa đến mức đó.
05:48Những ràng buộc giữa chúng tôi quá nhiều, đến mức chỉ cần động đến một chuyện làm mọi thứ đều bị ảnh hưởng.
05:52Tôi hiểu, hiểu rất rõ rằng có những vấn đề không đơn giản chỉ cần ly hôn là xong, nửa tháng sau khi biết chuyện thôi hạc phản bội.
05:58Anh ta cũng bắt đầu nhận ra sự khác thường của tôi.
06:00Hôm đó, anh ta đứng lặng ở cửa phòng làm việc một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi tôi.
06:04Em em bị sao vậy?
06:06Dù cố gắng nhắc bản thân phải giữ lý trí, tôi vẫn không thể nào tiếp tục cùng anh ta chung giường chung gối.
06:10Chỉ vì một chuyện nhỏ không đáng kể, hoặc có đáng kể nhưng tôi đang tự lừa bản thân, tôi đã đuổi anh ta sang phòng khác ngủ suốt nửa tháng.
06:16Những tin nhắn anh ta gửi đến, tôi cũng chỉ trả lời cho có.
06:19Mà tính anh ta vốn đang nghi nên có lẽ đã đoán ra được nguyên nhân.
06:22Nhưng tôi chưa từng nói trắng ra, cũng không vì chuyện này mà lớn tiếng cãi vã, hay đến tìm người phụ nữ kia tính sổ.
06:28Vì vậy, dù lời đã đến miệng, tôi vẫn quyết định nuốt ngược vào trong, tôi dây dây thái dương đang âm ỉ đau, quyết định chủ động ra tay.
06:34Dạo này em phát hiện báo cáo tài chính có vấn đề, mấy khoản chi lớn không khớp với sổ sách chút nào, tôi biết những khoản chi đó đi đâu.
06:40Và với danh nghĩa là người luôn chi tiền thì chắc chắn rằng thôi hạc còn rõ hơn tôi, cũng dễ hiểu thôi.
06:45Người phụ nữ bên ngoài kia vừa sinh con xong, lại còn đang mang thai đứa nữa thì tất nhiên phải được chăm sóc đầy đủ về vật chất rồi.
06:50Thôi hạc bây giờ ngoài 40, cũng vừa khởi nghiệp thành công nên hoàn toàn đủ sức tru cấp cho cô ta.
06:55Tôi thấy anh ta sững lại một chút, bàn tay phải thả bên người cũng từ từ xiết chặt, nhưng chỉ chốc lát sau đã lấy lại bình tĩnh.
07:00Anh là người đã chi mấy khoản đó, tôi nghe xong, không nói gì, chỉ ngừng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh ta.
07:06Anh ta tránh ánh nhìn của tôi, giải thích một cách thiếu thuyết phục, dạo gần đây anh có làm vài khoản đầu tư nhỏ với Phương Hạo.
07:11Sợ em lo nên không nói, Phương Hạo là bạn nối khố của anh ta, cậu chuyên giúp anh ta che đậy mọi chuyện, tôi không hỏi là đầu tư cái gì.
07:18Đầu tư bao nhiêu, vậy nên anh ta cũng không còn cớ gì để nói thêm, chỉ đóng cửa rồi đi ra ngoài.
07:22Có lẽ anh ta đã đoán ra tôi biết chuyện anh ta có nhà riêng bên ngoài, nhưng chẳng hề hoảng loạn.
07:27Như thế anh ta đã nắm chắc cơ hội thắng trong tay, nhưng tôi quyết tâm sẽ nuốt chọn gia đình họ.
07:31Nói cách khác, dù tôi không chịu nhẫn nhịn nữa thì có thể làm được gì cơ chứ.
07:34Nếu giờ tôi đòi ly hôn thì chẳng khác nào ban ơn cho anh ta bởi lẽ lúc này, hắn đã có tiền bạc đầy túi cùng một gia đình êm ấm, thậm chí có thể vừa đủ nếp đủ tẻ.
07:42Còn tôi thì đã gần 40, chỉ cô đơn lẻ bóng và không con cái.
07:45Dẫu vậy với một kẻ như anh ta, nếu tiếp ở bên thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, tôi thà sống cô độc còn hơn.
07:51Tôi ngày càng không chịu nổi việc thôi hạc vẫn đóng vai người chồng mẫu mực trong cuộc sống của tôi, nhưng biết làm sao đây.
07:56Tài sản vẫn chưa chuyển xong nên tôi chỉ có thể tiếp tục chiến tranh lạnh với anh ta, có lẽ anh ta đang đợi tôi nguôi giận, cũng có thể anh ta chờ tôi mở miệng đề nghị ly hôn.
08:03Nhưng dù kết quả thế nào đi nữa thì tôi cũng sẽ không để anh ta được lợi dễ dàng như vậy.
08:07Đến ngày thứ 20 kể từ khi tôi biết thôi hạc ngoại tình, tôi đã gặp được người phụ nữ anh ta bao nuôi bên ngoài.
08:12Cô ta chắc là đã nghe được gì từ thôi hạc nên tìm tới tôi để khiêu khích, đã vậy còn giả vờ tình cờ gặp tôi ở quán cà phê mà tôi hay lùi tới.
08:18Ngay cả chỗ ngồi cũng là chỗ bên cửa sổ tôi thường ngồi.
08:20Trước đó không lâu, người tôi thuê đã gửi cho tôi rất nhiều ảnh và video của cô ta, nên giờ chỉ cần một cái lức là tôi liền nhận ra ngay.
08:26Cô ta còn rất trẻ, thoạt nhìn cũng chỉ tầm 25 hoặc 26 tuổi, trên người mặc toàn hàng hiệu, từ quần áo đến túi sách.
08:33Có lẽ được thôi hạc bao bọc cẩn thận kỹ càng nên trên người cô ta vẫn còn thoáng vẻ tươi mới ngây thơ, ánh mắt cũng tròng veo đến ngu ngốc.
08:38Nhìn thấy cô ta như thế, tôi bất giác nhớ lại tuổi 25 của chính mình.
08:42Lúc ấy tôi và thôi hạc mới cưới nhau được hơn một năm, hai đứa sống chen trúc trong căn nhà trọ chật hẹp, mỗi tháng lãnh vài đồng lương còm, quần áo mặc đi mặc lại đến bạc màu.
08:50Nhưng cũng chính những năm tháng đó, tôi và anh ta vẫn luôn cố gắng tích góp từng chút một, cuối cùng cũng giành dụng được khoản vốn đầu tiên để khởi nghiệp.
08:56Nhiều đêm phải làm việc tới khuya, anh ta cũng từng tâm sự rằng sẽ không bao giờ phụ lòng tôi.
09:00Khi đó, có lẽ anh vẫn còn chút thật lòng.
09:03Chỉ tiếc rằng chút thật lòng đó của anh không thể vượt qua được năm tháng.
09:06Tôi giả vờ không quen biết cô ta, như thường lệ gọi một ly cà phê rồi ngồi xuống chỗ bàn chéo đối diện, thậm chí không thèm liếc cô ta lấy một cái.
09:12Rất nhanh sau đó, tôi đã phải suy nghĩ lại cách nhìn về cô ta, bởi vì cô ta chủ động nhít qua đối diện tôi.
09:17Nờ nụ cười đầy khiêu khích, hớn hở nói, chị thôi, rất rõ ràng rằng cô ta biết tôi là ai và cũng biết mình đang làm gì.
09:23Cô ta không phải vô tình chen chân, mà là cam tâm tình nguyện làm người thứ ba đây mà.
09:27Vậy là giờ đây cô ta đang muốn thách thức tôi bằng thân phận tiểu tam sao, chật, nhạt nhão thật sự.
09:32Không biết cô ta có rõ không, nhưng những thứ cô ta đang đeo trên tay và mặc trên người ấy mà.
09:36Ít nhất một nửa là tình của tôi luôn rồi.
09:38Tôi nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt lướt nhẹ qua phần bụng hơi nhô lên của cô ta.
09:41Cô là, cô ta không dám thừa nhận thân phận xấu hổ của mình.
09:44Chỉ lúng túng giải thích rằng đã quên biết tôi như thế nào, lý do xàm đến mức nghe chẳng lọt tai nổi.
09:49Tôi không nói gì, chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt nửa cười nửa không.
09:57Như dây tờ hồng sống bám víu vào người khác, tuyệt nhiên không chịu nổi gió mưa.
10:00Đúng như dự đoán, dưới ánh mắt lạnh nhạt của tôi, cô ta vừa mới lại gần một chút đã lúng cuống bỏ đi,
10:05bóng lưng hấp tấp cùng sự chật vật kia hiện rõ trong từng bước chân.
10:08Tôi thấy đáng thương, cho cô ta, cũng cho cái xã hội này.
10:11Tuổi còn trẻ chung, còn khỏe mạnh, tay chân cũng lành lặn, ngoài kia không thiếu việc tốt để làm.
10:15Nhưng nhất quyết cứ phải đi làm cái thứ công cụ sinh sản cho người khác.
10:18Chuyện này, thôi hạc có biết hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.
10:21Hôm đó, người phụ nữ anh ta nuôi bên ngoài dám dương nanh múa vuốt trước mặt tôi thì đó chính là vấn đề của anh ta.
10:26Nghĩ đến đây, tôi quyết định đưa việc ly hôn vào kế hoạch chính thức.
10:29Nhưng còn chưa kịp hành động, tôi đã nhận được loạt tin nhắn từ người bạn thân của mình.
10:33Cô ấy gửi cho tôi vài bức ảnh chụp từ trang cá nhân của à đàn bà kia, toàn là mấy bài đăng khoe của nhạt nhẽo.
10:38Chuyện đó cũng chẳng có gì lạ, nhưng hôm nay lại khác.
10:40Cô ta đăng một cái gì đó rất không ổn.
10:42Bạn tôi còn đặc biệt nhắc tôi một câu, nhỏ đó đang khiêu khích mày đấy.
10:45Ai chẳng có vài người bạn đáng tin cậy từ nhỏ đến lớn chứ nhỉ?
10:48Vì là bạn thân với nhau, tôi đã kể chuyện chồng mình ngoại tình cho cô ấy.
10:51Bảo bạn thân kết bạn với cô ta từ lâu.
10:54Thế nên chỉ cần cô ta có động tĩnh gì là tôi sẽ biết ngay.
10:56Tôi mở tấm ảnh cuối cùng ra xem là một đứa bé đang cười tué tuét, lăn lộn trong tràn gối.
11:00Phía trên còn ghi kèm caption.
11:02Đại khái là, bây giờ cô ta có mạnh miệng đến mấy thì đã sao?
11:05Chẳng phải những thứ mà cô ta cực khổ xây dựng cả đời sau này cũng sẽ thuộc về con tôi à?
11:09Ồ, suýt chút nữa tôi quên mất cô ta có con, còn tôi thì không.
11:13Và dù con cô ta với thôi hạc chỉ là con riêng thì vẫn có quyền thừa kế hợp pháp.
11:16Cái xã hội này đúng là khốn nạn thật.
11:18Tôi nhìn lại bản thảo đơn ly hôn đang cầm trên tay mà nước mắt lưng chồng.
11:21Bởi nếu ly hôn bây giờ, dù có đấu tranh cỡ nào đi chăng nữa, tôi cũng chỉ có thể giành được 70% tài sản.
11:26Nghe có vẻ nhiều, nhưng 30% còn lại cộng thêm lợi nhuận hàng năm của công ty cũng đủ để nuôi sống cái ổ chuột 5 người kia đến đời chắc chít rồi.
11:33Cảm ơn cái bài đăng ngu xuẩn ấy đã khiến tôi bừng tỉnh rằng ly hôn là quá dễ dàng cho họ.
11:37Tôi dùng những năm tháng thanh xuân của mình, khổ sở lắm mới tạo dựng được một cơ ngơi hoành tráng.
11:41Vì vậy, không có sự cho phép của tôi, không ai được phép bước lên đó nửa bước.
11:45Sau khi chiến tranh lạnh suốt một tháng, cuối cùng thôi hạc cũng bắt đầu xuống nước.
11:48Có lẽ anh ta nghĩ rằng tôi nhịn lâu như vậy mà chưa làm ấm lên thì lần này cũng sẽ dễ dàng bỏ qua giống như những lần trước mà anh ta phạm lỗi nhỏ.
11:55Nhưng anh ta nhầm rồi.
11:56Nhầm to là đằng khác, thay vì được tha thứ thì anh ta phải nhận một trận mắng xối xả từ tôi.
12:00Tôi sẽ toàn lớp mặt nạ giả tạo trên mặt anh ta.
12:03Dùng hết vốn từ độc mồn độc miệng mà cả đời tôi thích góp được để chửi rùa anh không sót chữ nào.
12:07Khuôn mặt vốn phong độ.
12:08Điển trai của anh ta, từng chút từng chút trở nên vặn vẹo khi nghe từng câu từng chữ tàn nhẫn tôi thốt ra.
12:13Cuối cùng, anh ta không chịu nổi nữa.
12:15Nghiến răng gần lên.
12:15Tôi tuệ, cô có biết bây giờ cô trông như một con mụ phù thủy xấu xa không?
12:19Phù thủy xấu xa sao?
12:20Tôi bật cười.
12:21Ánh mắt nhìn anh ta như đang nhìn một đống rác rửa.
12:23Tôi dám nhận mình là phù thủy xấu xa đấy.
12:25Còn anh?
12:26Thôi hạc.
12:27Anh có dám nhận mình là con ếch bẩn thiểu?
12:29Là giống được rác rửa và là thứ ghê tởm phản bội người tình không?
12:31Nghe xong, mặt anh ta tôi sầm lại.
12:33Nhưng không nói gì.
12:34Có lẽ gần một tháng yên bình đó đã khiến anh ảo tưởng rằng tôi sẽ nhân nhượng.
12:38Rằng tôi lớn tuổi.
12:39Cũng không có con.
12:40Công ty lại là do cả hai cùng gây dựng nên không có anh ta tôi sẽ sống không nổi.
12:43Nước cười làm sao?
12:4420 năm sống cùng nhau.
12:45Tôi tưởng anh ta hiểu rõ tôi.
12:47Nhưng rõ ràng là tôi đã đánh giá quá cao anh ta rồi.
12:50Cuộc chửi bới đơn phương của tôi kéo dài đúng 3 tiếng đồng hồ.
12:52Sau đó Thôi Hạc chịu hết nổi.
12:54Đùng đùng đập cửa bỏ đi.
12:55Để lại đúng một câu.
12:56Tôi sẽ xem xét lại cuộc hôn nhân này.
12:58Xem xét cái đầu anh.
12:59Anh làm gì có đủ tư cách.
13:00Công ty là do tôi và anh ta cùng thành lập.
13:02Không ai hiểu rõ bộ máy hoạt động của nó hơn chúng tôi.
13:05Mà có khi tôi còn hiểu rõ hơn anh ta nữa.
13:07Kể từ hôm đó, Thôi Hạc không quay về nhà thêm lần nào nữa.
13:10Mà dọn đến sống luôn trong nhà à kia.
13:12Có vẻ cuối cùng cũng muốn đường đường chính chính ở bên nhau rồi nhỉ.
13:15Mà tôi cũng thẳng thắn không kém.
13:16Bắt đầu ra tay với công ty.
13:18Tôi biết rõ công ty không thể phá sản quá nhanh.
13:20Tôi chưa ly hôn cũng không phải vì còn chút tình nghĩa với Thôi Hạc đâu.
13:23Mà là vì cái thai trong bụng người phụ nữ kia còn chưa đủ tháng.
13:25Cô ta vẫn có quyền lựa chọn phá thai.
13:27Như thế thì không được.
13:28Dù sao cũng là hai mạng người.
13:30Bọn họ cả một nhà năm người ấy phải lãnh chọn vẹn đắng cay đầy đủ mới được.
13:33Đến ngày thứ 9 sau khi Thôi Hạc rời đi.
13:35Mẹ anh ta bất chợt mò đến.
13:36Bà ta ấy mà.
13:37Cả đời vì tôi không sinh con mà hành học trách móc.
13:40Hôm nay lại ngồi trong phòng khách.
13:41Cô vẽ ra một vẻ mặt ngọt ngào.
13:43Nhưng lời nói lại đầy móc méo.
13:44Ngầm trách tôi vì đã cãi nhau với Thôi Hạc.
13:46Đúng là khó hiểu.
13:47Cái ăn cái mặc của bà ta hầu như là do tôi và Thôi Hạc tru cấp.
13:50Vậy mà cuối cùng.
13:51Bà chỉ cho rằng đó là nhờ tài cáng của con trai mình mới được như ngày hôm nay.
13:54Ngay cả chuyện Thôi Hạc ngoại tình.
13:56Trong mắt bà ta hình như cũng là một loại vinh dự.
13:58Tôi lạnh lùng nhìn bà.
13:59Thậm chí không buồn đáp lại lấy một câu cho có lệ.
14:01Sau vài câu dịu giọng vô ích.
14:03Bà ta bắt đầu mất kiên nhẫn.
14:04Tuệ à.
14:05Con nghe lời mẹ đi.
14:06Thằng Hạc nó nói không muốn ly hôn.
14:08Con cứ mang đứa nhỏ về nuôi như con ruột ấy.
14:10Trẻ con 2-3 tuổi chưa nhớ gì đâu.
14:12Ai tốt với nó nó sẽ biết thôi.
14:13Sau này nó sẽ báo hiếu con mà.
14:15Bà nói xong chưa?
14:16Tôi ngắt lời.
14:17Tay mở sẵn cửa.
14:18Nói xong rồi thì về đi cho sớm.
14:20Bà ta lập tức sầm mặt.
14:21Nén đôi mắt đục ngầu nhìn tôi chầm chầm một lúc rồi đột nhiên bật cười khẩy.
14:24Tôi tuệ.
14:24Cô cũng gần 40 rồi.
14:26Đến một đứa con cũng không có.
14:27Ở cái tuổi này còn sinh được nữa sao?
14:29Ly hôn rồi thì ai thèm lấy cô nữa?
14:31Hóa ra.
14:32Trong tư tưởng của hủ của bà ta.
14:33Phụ nữ chỉ có giá trị khi có đàn ông cần đến.
14:35Tôi nhìn xuống chiếc vòng vàng trên tay bà.
14:37Lại nhìn khuôn mặt nhanh nheo nhưng đầy đắc ý kia.
14:39Bình thản nói.
14:40Hành vi của thôi hạc là trái pháp luật.
14:42Nếu tôi kiện ra tòa.
14:43Tôi hoàn toàn có thể khiến con trai bà ra đi trắng tay.
14:46Mặt bà ta biến sắc.
14:47Ánh mắt trợn trừng.
14:48Phần trồng trắng nhiều hơn cả trồng đen.
14:49Thoạt nhìn có vài phần kinh dị.
14:51Không thể nào.
14:52Bà ta gào lên.
14:53Lớn giọng nói.
14:53Thằng hạc nói với tôi rồi.
14:55Dù có ly hôn đi nữa thì nhiều lắm cô cũng chỉ được phân nửa.
14:58Xem ra anh ta cũng đã tham khảo luật sư từ lâu.
15:00Ngay từ khi ngoại tình.
15:01Anh ta đã không dưới một lần nghĩ đến chuyện bỏ tôi.
15:03Có lẽ cuối cùng cũng nhận ra mình lỡ lời.
15:05Bà ta liền đổi giọng mềm mỏng hơn.
15:07Nhưng thái độ vẫn ngạo mạn như cũ.
15:08Tuệ à.
15:09Hai đứa tình cảm tốt như thế.
15:11Đừng ly hôn mà.
15:12Nếu phải thật sự ly hôn.
15:13Thằng hạc không sao.
15:14Nhưng người ta sẽ cười nhạo con đấy nghĩ mà xem.
15:16Phụ nữ như con mà không có con cái.
15:18Vậy có nhiều tiền để làm gì.
15:19Về ra rồi cũng chẳng có ai đưa tiễn.
15:21Bà ta vẫn cứ ca một bài mãi.
15:23Lại nhảy không ngớp.
15:24Hế mở miệng là già rồi thì sao.
15:25Chết rồi thế nào.
15:26Con người ấy mà.
15:27Xung sướng vài năm là lại quên sạch những khổ sở đã từng trải.
15:30Không sao.
15:31Tôi sẽ giúp bà ta nhớ lại tất cả.
15:32Lúc Thôi Hạc cố gắng tìm tôi thì tôi đang ở nhà diễm tịnh.
15:35Toàn bộ tài sản đứng tên tôi và anh ta đều bị phong tỏa.
15:38Cả hai đều gánh trên lưng những khoản nợ lên đến hàng chục triệu.
15:40Vì vậy các cuộc gọi đến nhiều đến mức điện thoại suýt nổ tung vì nợ.
15:43Chúng tôi không còn trải nữa.
15:44Thôi Hạc cũng phải hiểu rằng nếu lần này không thể vực dậy được thì cả đời này anh ta cũng đừng mơ ngóc đầu lên được nữa.
15:50Lần này anh ta tìm đến tôi là để cầu xin tôi rút lại đơn kiện ả đàn bà kia.
15:53Lúc gặp mặt anh ta chỉ cuối đầu, không dám nhìn thẳng tôi.
15:56Gương mặt giờ đây chẳng còn chút kiêu ngạo nào như hôm cãi nhau.
15:59Tuệ tuệ cô ấy vừa mới sinh con, cơ thể vẫn chưa hồi phục.
16:02Em em có thể, có thể rút đơn được không?
16:04Đừng có nói mấy lời thối hoác đó với tôi.
16:06Tôi lệnh giọng cắt ngang, thái độ rất khoát, không hề để lại bất kỳ khoảng trống nào làm bước đệnh cho việc thỏa hiệp.
16:11Thôi hạ, lúc anh cho tiền con đàn bà đó, anh có nghĩ đến một nửa số đó là tiền của tôi và tôi có quyền hợp pháp để đòi lại không?
16:17Dĩ nhiên là anh ta chưa từng nghĩ đến, cũng giống như việc anh ta chưa từng nghĩ tôi sẽ tuyệt tình đến thế.
16:22Điều tồi tệ nhất anh ta từng nghĩ đến.
16:24Có lẽ chỉ là tôi ly hôn với anh, từ đó đường ai nấy đi, không qua lại nữa, rồi hắn sẽ thích nuối một thời gian ngắn.
16:29Sau đó lại tiếp tục tận hưởng cái gọi là gia đình viên mãn, sự nghiệp rực rỡ.
16:33Đến nước này rồi mà anh ta vẫn còn bào chữa cho việc ngoại tình của mình.
16:36Thật hết nói nổi, anh ta vẫn chưa chịu từ bỏ.
16:38Nhìn tôi bằng đôi mắt đầy tơ máu, anh thật sự thật sự không còn cách nào khác.
16:42Tuệ tuệ à, khi đó mẹ anh cứ như muốn phát điên, ép anh đến mức anh không chịu nổi.
16:46Tôi nhìn mái tóc điểm bạc hai bên thái dương cùng gương mặt đã hẳn rõ nếp nhăn của anh.
16:50Bỗng hỏi, anh còn nhớ những năm qua, bà ấy đã ép chúng ta sinh con nhiều đến cỡ nào không?
16:54Khóe môi anh khẽ run lên, cuối cùng mới lấp bắp được hai từ, nhớ chứ?
16:58Mấy năm bị ép sinh dữ rồi đó, mẹ chồng tôi còn dọn đến sống chung.
17:01Bà ấy tin chắc rằng chúng tôi không sinh con là vì có vấn đề sinh ý.
17:04Nói trắng ra là bà ta nghi ngờ cơ thể tôi có trục chặt.
17:07Bà không nghĩ là chúng tôi không muốn sinh, mà là không thể sinh.
17:10Vậy nên bà ép tôi đi khám liên tục, thậm chí chẳng biết môi ở đâu về mấy loại cỏ dại,
17:14nấu thành thuốc cho tôi uống, nói là thuốc dân gian trị được tất cả mọi loại bệnh.
17:17Lúc đó tôi và Thôi Hạc mới khởi nghiệp, ngày nào cũng bị vùi trong công việc và áp lực.
17:21Thật sự không còn sức mà chống chọi lại bà ấy.
17:23Cuối cùng, khi không chịu nổi nữa, Thôi Hạc đã tự làm một bản kết quả kiểm tra sức khỏe già,
17:28nói với mẹ anh ta rằng vấn đề là ở anh ta.
17:30Tôi còn nhớ rõ vẻ mặt sững sờ và đôi tay run rẩy của bà ấy khi cầm tờ giấy kia lên.
17:34Ngày xưa Thôi Hạc từng bảo vệ tôi đến vậy vậy mà giờ đây cũng chính anh.
17:37Lại tự tay đâm tôi sâu đến tận xương tủy.
17:39Thật ra khi công ty bắt đầu có lãi, tôi mới chỉ 33 tuổi.
17:42Ngay cả khi anh ta đi ngược thỏa thuận DINK và bảo muốn có một đứa con chung,
17:46tôi cũng có thể chấp nhận.
17:47Hồi đó quá nghèo, không sinh có thể hiểu.
17:50Vì đến chuyện ăn còn bữa đói bữa no thì sao có thể vô trách nhiệm mà sinh ra một đứa bé
17:53để nó tiếp tục kế thừa cái khổ của chúng tôi được.
17:55Nhưng khi đã có sự nghiệp, đã đủ nhà đầy xe tại sao Thôi Hạc không nói?
17:59Phải chăng là vì anh ta thích cái cảm giác trẻ trung tươi mới ư?
18:01Hay vì bị hấp dẫn bởi thân thể non tơ của cô ta?
18:04Chuyện đã đến nước này rồi, tôi chẳng buồn nghe hắn sùa thêm câu nào nữa.
18:07Vậy nên vừa giất lời, tôi và Diễm Tịnh đã đuổi thằng cổ anh ta ra khỏi nhà.
18:11Có lẽ vì lo lắng con riêng không được thừa kế tài sản nên Thôi Hạc đã sớm dẫn thằng bé đi làm xét nghiệm huyết thống.
18:16Chắc anh ta không ngờ tới việc cái xét nghiệm đó sẽ trở thành bằng chứng chủ chốt trong đơn ly hôn của tôi.
18:20Một tuần sau khi công ty tuyên bố phá sản, tôi chính thức gửi đơn kiện lên tòa án xin ly hôn.
18:24Tôi không hỏi ý kiến Thôi Hạc, vì tôi thừa biết anh ta sẽ không đồng ý.
18:28Chúng tôi đều đang gánh nợ, cũng đã đến bước đường cùng rồi.
18:30Tôi biết rằng, khi sung sướng, anh ta đi tìm con đàn bà khác.
18:33Vậy nên đến lúc khổ đau, anh ta chắc chắn sẽ không bung tha tôi.
18:37Nhưng không sao, vì trên đời này, công lý vẫn luôn tồn tại.
18:40Diễm Tịnh nói khi Thôi Hạc nhận được chát hầu tòa, vẻ mặt của anh ta còn điên hơn cả lúc ả đàn bà kia bị kiện.
18:45Mày biết gì chưa?
18:46Cô ấy nằm dài trên sofa, vừa cười ha hả vừa nói.
18:48Bà mẹ chồng cũ của mày còn khuyên anh ta đừng lo, bảo mày không dám ly hôn cờ.
18:52Chịu luôn, nói thế mà cũng nói được.
18:54Không biết xấu hổ là gì, tôi cũng bật cười.
18:56Bà ta không có học vấn thì tao biết rồi, nhưng không ngờ lại rốt đến cái mức đó nhỉ.
19:00Tòa án đã gửi tận tay con trai bà ta chát ly hôn mà bà ta còn tưởng tao đang chơi trò lạt mềm buộc chặt đấy.
19:05Diễm Tịnh trợt nhớ ra chuyện khác.
19:07Ê khoan, mày đoán xem, lần này con bé ba đó có bỏ thôi hạc không?
19:10Tất nhiên là có rồi.
19:11Tôi trả lời không chút do dự.
19:13Người đã quen đi đường tắt, nếm được vị ngọt của việc sống trong nhung lụa,
19:16thì sẽ không bao giờ chịu nổi sự khổ cực mà đời mang đến đâu.
19:19Diễm Tịnh biểu môi, nhưng mà cô ta sinh tới ba đứa rồi đó.
19:22Không lẽ chẳng quan tâm gì tới con cái sao?
19:24Câu hỏi đó hơi đột ngột.
19:25Vì tôi không có con, Diễm Tịnh cũng chưa lập gia đình, chứ đừng nói tới chuyện con cái.
19:29Cả hai chúng tôi đều không thể hiểu được cái gọi là tình mẫu tử thiêng liêng kia,
19:32nên cũng không có cách nào đánh giá rõ ràng về chuyện đó.
19:34Khoản tiền tôi đòi lại từ vụ kiện với người phụ nữ kia cũng chỉ đủ vá một phần lỗ hổng nợ nần,
19:39còn cách con số thực tế rất xa.
19:40Mỗi ngày tôi đều nhận được vô số cuộc gọi đòi nợ,
19:42thỉnh thoảng cũng có vài cuộc gọi từ thôi hạc vì anh ta thay đủ kiểu số.
19:46Mà chỉ cần nghe thấy giọng anh cất lên một tiếng thôi là tôi đã lập tức tắt máy.
19:49Mặc dù cũng có lúc không kịp cúp,
19:51nhưng vài lời anh ta nói ra vẫn khiến tôi lần nữa phải mở mang tầm mắt.
19:54Anh ta nói, tôi tuệ, em bất chấp tất cả để phá công ty à.
19:57Chẳng phải chỉ vì muốn anh quay đầu sao, bây giờ anh sẵn sàng quay về rồi,
20:00giờ anh muốn cùng em sống hạnh phúc những ngày còn lại.
20:03Anh ta còn nói, anh sẽ để tiểu kỳ rời đi,
20:05mấy đứa con anh cũng sẽ giao cho bố mẹ anh nuôi,
20:07tuyệt đối không ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta.
20:10Anh thật sự biết sai rồi.
20:11Tuệ tuệ, mình đã bên nhau gần 20 năm rồi,
20:13chẳng lẽ em không thể cho anh thêm một cơ hội sao?
20:15Tính toán của thôi hạc thật đúng là giòn tan như kẹo cứng,
20:18cái gọi là để tiểu kỳ rời đi chẳng qua chỉ là muốn tôi tiếp tục ở lại
20:21để cùng hắn gánh lại hành trình khởi nghiệp thêm lần nữa mà thôi.
20:23Lúc đầu nghe mấy lời này tôi vẫn còn sức chửi rùa,
20:25nhưng sau đó thì khỏi mất công mắng,
20:27nghe xong để lọt qua bên tay kia cho nhanh.
20:29Diễm tịnh tức điên, má ơi, sao trời chưa đánh chết nó cho rồi,
20:33đến tận bây giờ mà thôi hạc vẫn còn mơ mộng hão huyền nhỉ.
20:35Ai cho anh ta cái tự tin nghĩ rằng chỉ cần anh nguyện ý quay về là tôi sẽ háo hức giang tay chào đón vậy.
20:40Đùa à, nghĩ tôi là chạm trung chuyển rác chắc,
20:42vì không muốn anh ta sống yên thân mà tôi sẵn sàng buông tay cả công ty mình giấy công gây dựng,
20:46vậy mà còn muốn tôi vực anh ta lên sao?
20:48Xin lỗi chứ giấy vệ sinh trong bồn cầu công cộng còn sạch hơn thôi hạc.
20:51Dạo gần đây, khi đêm về, tôi hay suy nghĩ nhiều,
20:54rằng nếu năm đó tôi mềm yếu hơn chút,
20:56nếu tôi không mang nỗi thù hận nặng nề như thế,
20:58nếu tôi là nữ chính tỉnh táo,
21:00thông minh trong mấy bộ chuyện ngôn tình hiện đại thì kết cục của tôi hẳn chỉ là ly hôn với thôi hạc
21:03và chấp nhận chia đôi tài sản thôi nhỉ.
21:05Nhưng nghĩ lại thì, tôi sống cuộc đời tôi,
21:07anh ta sống cuộc đời anh ta,
21:09cốt vẫn là nên đặt bản thân lên trước,
21:10tôi còn tưởng tượng cảnh sau khi ly hôn.
21:12Thôi hạc như bị đánh trúng tâm linh,
21:14đột nhiên ngộ ra rằng người anh ta yêu nhất là tôi,
21:16rồi cả đời ôm tiếc nuối sống le lắt trong tội lỗi,
21:18như đời thật không như vậy.
21:19Thôi hạc chưa bao giờ có người yêu nhất,
21:21việc anh ta phản bội tôi để tìm cảm giác mới đã chứng minh rằng thứ anh ta yêu nhất,
21:25mãi mãi là người tiếp theo mang đến cho anh sự mới mẻ.
21:27Kẻ hưởng lợi như anh ta thì sao phải tiếc những thứ đã không còn giá trị,
21:30anh ta chỉ thấy nhẹ nhõm.
21:32Nhẹ nhõm vì đã vứt bỏ được quá khứ nhắc nhắc của chính mình thôi,
21:34tôi và anh ta quen nhau từ khi còn trẻ,
21:36tôi từng thấy hết thảy những khoảnh khắc anh chật vật nhất.
21:39Còn người phụ nữ hắn chọn khi phát đạt kia,
21:40cô ta chỉ thấy được vỏ ngoài rực rỡ của anh ta sau khi đã thành công mà thôi.
21:44Bây giờ, chỉ khi mất đi thứ mình coi trọng nhất tiền và danh vọng anh ta mới thực sự biết hối hận.
21:48Một loại hối hận tạc sâu vào xương tủy,
21:50để rồi khắc ghi cả đời, bằng chứng ngoại tình của Thôi Hạc đã đầy đủ.
21:54Dù không muốn đi chăng nữa, tòa vẫn cưỡng chế ly hôn thành công,
21:57tôi bước ra khỏi phòng xử án thì thấy Thôi Hạc đang gục đầu xuống bàn,
22:00hai tay ôn đầu, nước nở không thành tiếng,
22:02một người đàn ông trung niên, trong tình trạng phá sản, gánh nợ,
22:05trên thì cha mẹ già, dưới thì ba đứa con còn đỏ hòn mồn nào mồn ấy đòi ăn.
22:08Và tôi đã dành cả thanh xuân của mình để ở bên người đàn ông ấy.
22:11Cuộc đời này, đắng cay thì nhiều vô kể,
22:13còn cái gọi là ngọt bùi thật ra chẳng có bao nhiêu.
22:16Tôi thu lại ánh nhìn, tiếp tục bước ra cổng tòa án,
22:18ra đến ngoài, đứng ngay cửa chính là mẹ chồng cũ và cô ả tiểu kỳ kia.
22:22Mỗi người bế một đứa trẻ, sắc mặt đều rất tệ,
22:24họ đứng tách ra, giữa hai người là khoảng cách rõ ràng,
22:27nhìn kiểu gì cũng không giống mẹ chồng, nàng dâu hòa thuận,
22:29lạ nhỉ, bà mẹ chồng đó ngày trước mong cháu đến phát điên cơ mà.
22:32Người phụ nữ trước mặt bà đã sinh cho bà tận ba đứa cháu vàng cháu bạc đấy thôi.
22:36Sao thái độ lại như này?
22:37Nói mới để ý, chỉ vài tháng không gặp thôi mà bà ta như già thêm cả chục tuổi.
22:41Mái tóc từng được nhuộn kỹ không để lỗ chút bạc nào giờ thì trắng cả nửa đầu,
22:44nửa đen nửa trắng trong kỳ cục kinh khủng.
22:46Trang sức vàng trên tay và cổ cũng không còn thấy đâu,
22:49quần áo thì nhăn nhúm nhét nhát.
22:50Còn tiểu kỳ thì nhìn còn tệ hơn,
22:52khác hẳn hình ảnh bóng bẩy lần cuối tôi gặp ở quán cà phê.
22:55Bây giờ thân hình cô ta đã phát tướng, mặt tay xanh tái xám,
22:58thâm quầng dưới mắt rõ đến nỗi nếu đứng cạnh gấu trúc thì khó có thể nhận ra.
23:01Tóc thì bết dính, cả người như ngả như sắp ngã, chập.
23:04Xem ra công ty phá sản rồi thì ai cũng sống khổ nhì.
23:06Mắt mẹ chồng cũ tinh như chó săn.
23:08Vừa thấy tôi liền nhào tới bế cháu mà vẫn chạy như thể cướp giật,
23:11miệng thì mắng chửi om sòm.
23:12Không ra hơi người, tôi đứng im ở đó mặc cho bà ta hoành hành.
23:15Không hề e dè gì trước một bà già 60 tuổi,
23:18đang định nhanh chiến một trận khẩu nghiệp sảng khoái
23:19thì diễm tịnh đeo kính dâm to oành lướt đến,
23:21còn vẫy tay gọi to, tuệ à, đi thôi.
23:24Hôm nay mình đi trả hết mấy món nợ kia,
23:26mẹ chồng cũ nghe xong, mắt trợn trừng suýt lòi cả da.
23:29Chắc dạo này bà ta sống chung với thôi hạc
23:30nên đã hiểu thế nào là bị chủ nợ dí đến ngạt thở rồi.
23:33Tôi và diễm tịnh rảo bước về phía bãi đầu xe.
23:35Sau lưng là tiếng la hét thảm thiết của bà già đó,
23:37nhưng chúng tôi không quan tâm, có quen biết gì đâu chứ.
23:40Diễm tịnh đúng chuẩn con nhà giàu chính hiệu có khác,
23:42vung tiền cực hào phóng.
23:43Vài chục triệu mà bảo cho mượn là cho mượn luôn,
23:45chẳng chút do dự,
23:46nhưng tôi không đụng đến tiền của cô ấy để trả nợ.
23:49Vì tiền tôi có đủ để trả phần nợ của mình.
23:51Sau ly hôn, tòa phân rõ ai chịu trách nhiệm phần nợ nào.
23:53Phần nợ tôi phải trả ít hơn thôi hạc nhiều.
23:55Chưa kể trong tay tôi còn số tài sản đã kịp chuyển trước khi ly hôn,
23:58cũng không nhiều lắm.
23:59Nhưng DLU để bắt đầu lại từ đầu,
24:01thôi hạc có thể tính toán tôi, tính toán cả hôn nhân.
24:04Vậy thì tại sao tôi không thể tính anh ta?
24:06Huống hồ, những gì tôi tính cũng chỉ là phần tài sản thuộc về chính tôi mà thôi.
24:09Sau khi trả hết nợ xong xuôi, tôi vẫn không vội tái khởi nghiệp.
24:12Mà cùng Diễm Tịnh đi chơi khắp chân trời bốn bể.
24:15Trước kia bận biệu làm ăn nên mỗi lần Diễm Tịnh rủ đi chơi,
24:17tôi đều nói không rảnh.
24:18Nhưng giờ thì thời gian lại rảnh vô cùng.
24:20Diễm Tịnh là kiểu con nhà giàu không màng trí tiến thủ.
24:22Cô ấy không có năng lực gì đặc biệt,
24:24nhưng riêng khả năng ăn chơi thì đúng là vô đối.
24:26Chúng tôi rong rủi bên ngoài gần nửa năm,
24:28đến tận gần Tết mới quay về.
24:30Trong vòng tròn quan hệ của Diễm Tịnh thì bạn bè nhiều không đếm xuể.
24:32Đi chơi lâu như vậy, nhưng về cái là tụ tập hội họp ngay.
24:35Tôi đi cùng cô ấy, chẳng ngờ lại chạm mặt thôi hạc.
24:38Lúc nhìn thấy anh ta, anh ta đang đứng khom lưng trước một gã béo ục ịch,
24:41vừa nở nụ cười gượng gạo, vừa liên tục gật đầu cuối mình lấy lòng.
24:44Tôi cũng biết gã béo đó,
24:45trước kia gã đó là người phụ trách của bên nhà cung cấp cho công ty tôi,
24:48khi ấy trông như một vị di lạc dễ mến,
24:50gặp ai cũng cười tươi giói.
24:52Giờ thì khác rồi, nhìn chẳng khác gì một con la sát háo đói.
24:55Tôi còn nhớ ngày trước thôi hạc từng chẳng ưa gì gã này,
24:57nói gã quá trơn trù, không thật lòng.
24:59Giờ thì hay rồi, tôi đứng cách một đoạn nơi không nghe rõ họ nói gì,
25:02chỉ thấy thôi hạc cuối đầu ngày càng thấp.
25:04Sau đó, gã béo hất mạnh anh ta ra,
25:06chỉnh lại cổ áo, nghi ngang bỏ đi,
25:08xem ra hành trình khởi nghiệp lần hai của thôi hạc chẳng dễ dàng gì.
25:11Vì để sống sót, anh ta đành phải cuối đầu khom lưng trước kẻ mà trước đây mình từng khinh thường.
25:15Nói thật thì với người như anh ta,
25:17chuyện này đúng là một cú tát định mệnh.
25:19Còn với tôi lại là một khoảnh khắc ngò ngào và mãn nguyện vô cùng.
25:22Tôi thấy thôi hạc đứng yên tại chỗ một lúc,
25:24rồi cúi người nhặt thứ gì đó lên từ mặt đất,
25:26lưng còng đi ra khỏi phòng như một cái bóng cũ kĩ.
25:28Anh ta không quay đầu, cũng không biết tôi có mặt ở đó.
25:31Xem ra, việc tôi chưa khởi nghiệp cũng là quyết định đúng đắn.
25:33Dù sao thì mối quan hệ trong cái giới tôi từng hoạt động cũng chỉ quen quẩn vài gương mặt.
25:37Lỡ mà tái xuất sớm còn rất dễ đụng phải đồng minh hoặc kẻ thù cũ.
25:40Mà khi công ty phá sản rồi,
25:42địch hai bạn cũng chẳng còn rạch dòi gì nữa.
25:44Khi tôi quay lại phòng bao,
25:45Diễm Tịnh đang chăm chú lắng nghe ai đó nói chuyện.
25:47Vừa thấy tôi, cô ấy lập tức vẫy tay gọi.
25:49Tôi vừa ngồi xuống, cô liền ghé sát nói nhỏ,
25:52vừa nghe nói con chim hoàng yến mà chồng cũ của cậu nuôi ấy bỏ chạy rồi.
25:55Nhưng chưa được bao lâu lại quay về.
25:56Tôi hơi ngạc nhiên, đã chạy rồi thì còn quay về làm gì.
25:59Lẽ nào là vì luyến tiếc ba đứa con,
26:01cô bạn bên cạnh Diễm Tịnh phì cười chen vào,
26:03chứ còn sao nữa.
26:04Mẹ chồng cũ của cậu cao tay lắm,
26:05nghe nói bà ta đem hết con của ả kia đưa về nhà mẹ để cô ta.
26:09Dạ cô ta không quay lại thì ba đứa nhỏ cũng không thấy mặt mẹ.
26:12Đúng là một kết cục quá ư mỹ mãn.
26:13Mà cũng ngoài sức tưởng tượng thật đấy,
26:15sự nghiệp của tôi chính thức trở lại quỹ đạo vào cuối năm thứ hai
26:17sau khi li hôn với Thôi Hạc.
26:19Năm đó tôi 39 tuổi, kể cũng lạ.
26:21Suốt hai năm qua Thôi Hạc nghe nói cũng cật lực làm việc lắm,
26:23vậy mà chẳng có lấy một chút khởi sắc nào.
26:25Không biết từ đâu bà mẹ chồng cũ biết được công ty tôi mới mở,
26:28rồi thường xuyên tới đứng trước cổng mắng chửi on sòng.
26:30Bà ta già rồi, công an cũng chẳng làm được gì,
26:33mà bảo vệ thì càng không dám động đến.
26:34Tôi thấy bà không thay đổi nhiều.
26:36Từ đó đến nay vẫn không tìm được lỗi gì khác của tôi.
26:39Mắng đi mắng lại cũng chỉ toàn mấy câu rẻ giống như
26:41con gà mái giả không biết đẻ trứng,
26:43đồ vô dụng, ly hôn rồi còn phá sản.
26:45Đúng là xui tận mạng,
26:46những lời đó với tôi chẳng có tí sức nặng nào hết.
26:48Vì bà ta chẳng khác nào một con hề nhảy nhót,
26:50tôi không thèm để mắt đến.
26:52Nhưng bà không biết người mà bà ta chọc giận,
26:54vô tình lại là mẹ tôi.
26:55Người mẹ làm giáo viên của tôi,
26:56cả đời xong biết điều, biết lễ.
26:58Sau khi tôi ly hôn và phá sản quay về,
27:00bà không hề trách móc lấy nửa lời.
27:02Ấy vậy mà khi biết mẹ chồng cũ đứng trước công ty mắng tôi,
27:04lần đầu tiên trong đời,
27:05bà vứt bỏ hết vẻ điềm đạm.
27:07Chống nạnh đứng trước cổng mà đấu khẩu tay đôi với bà ta.
27:09Một người đầy bụng chữ nghĩa như mẹ tôi
27:11mà đã ra tay chửi nhau chỉ có thể là nhanh,
27:13gọn, lẹ thôi.
27:14Còn ba mẹ chồng cũ kia,
27:15dẫu có chua ngoa đến mấy,
27:16cuối cùng cũng không đấu nổi mẹ tôi.
27:18Hai người họ cứ thế đấu võ mồm suốt 2-3 ngày.
27:20Cuối cùng bà ta tức đến mức phải gọi xe cấp cứu.
27:23Từ đó cũng chẳng thấy mặt lần nào nữa.
27:25Từ đó, cuộc sống của tôi quay lại nhịp cũ yên ổn và bình lặng.
27:28Mẹ cũng không bao giờ nhắc đến chuyện tái hôn nữa.
27:30Năm tôi tròn 40, tôi tình cờ gặp được một người phù hợp.
27:33Cùng năm ấy, Diễm Tịnh người luôn miệng nói kết hôn là nấm mổ.
27:36Thề sống thề chết phải làm công chúa lẻ bóng giữa nhân gian
27:38cũng bất ngờ gặp được chân ái đời mình.
27:40Giờ đây, chúng tôi đều có một tương lai đáng mong đợi.
27:42Vào năm thứ 10 sau khi kết hôn với Tô Tuệ,
27:44công việc kinh doanh của chúng tôi bắt đầu khởi sắc.
27:46Nhưng lúc đó, mẹ tôi ngày càng hối thúc chuyện đi khám,
27:49ngày nào cũng nấu những loại thuốc đắng giã tật,
27:51ép tôi phải uống.
27:52Tôi không muốn uống, nhưng mỗi lần từ chối,
27:54bà lại khóc nước cả lên.
27:55Bà khóc lóc kể công nuôi tôi lớn vất vả thế nào.
27:57Bà nói tôi với Tô Tuệ không sinh con thì kiếm nhiều tiền đến đâu cũng vô ích,
28:00vì sau này chết rồi cũng chẳng có ai trôn cất.
28:03Lúc đầu tôi không để tâm đến những lời đó,
28:05vì tôi từng được dạy rằng sống không nhất thiết là để nối dõi.
28:07Cũng vì lý do ấy mà vào năm khởi nghiệp khó khăn nhất,
28:10tôi đã đề nghị Tô Tuệ sống theo kiểu DINK.
28:12Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ lưỡng lự, không ngờ lại đồng ý ngay.
28:15Cô ấy còn nói,
28:16nếu sinh con ra chỉ để kế thừa khổ đau của mình thì không sinh chính là một kiểu lương thiện.
28:20Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra,
28:21Ồ, thì ra Tô Tuệ cũng không muốn sinh con.
28:23Sau một thời gian, tôi dần nhận ra con đường khởi nghiệp thật sự quá gian nan,
28:27vì vậy đã nhiều lần muốn bỏ cuộc.
28:28Những lúc như thế,
28:29chính cô ấy là người nắm chặt tay tôi rồi kéo tôi vượt qua.
28:32Cô ấy từng nói,
28:33làm gì cũng khó,
28:34nhưng đã làm thì phải làm đến cùng,
28:36cuối cùng chúng tôi vượt qua được.
28:37Và cũng hái được chút thành công.
28:39Khi công ty đã ổn định,
28:40những lời mẹ tôi nói lại khiến tôi giao động.
28:42Bà nói không có con thì bao nhiêu tài sản sau này cũng là của người ngoài.
28:45Nghĩ đến đây,
28:46tôi bắt đầu hối hận vì đã chọn DINK,
28:48nhưng tôi không biết phải mở lời thế nào,
28:50vì Tô Tuệ lúc nào cũng rốc hết tâm huyết vào công ty.
28:52Chắc chắn không đời nào đồng ý có con với tôi.
28:54Cuối cùng tôi đã không vượt qua được cám rỗ.
28:56Lúc đó,
28:57bạn thân tôi Phương Hạo đã giới thiệu cho tôi một cô bé sinh viên đại học 21 tuổi.
29:00Làn da cô ấy mịn như nước khiến tôi vô cùng thích thú,
29:03nhưng tôi vẫn không dám vượt qua giới hạn.
29:05Vì tôi chưa nỡ bung Tô Tuệ,
29:06Phương Hạo khuyên tôi,
29:07hôn nhân và tình yêu không nhất thiết phải thách biệt.
29:09Bạn bè khác thì nói,
29:10đúng rồi đấy anh Hạc.
29:11Đàn ông mà,
29:12có chi kỷ là chuyện thường tình.
29:14Chỉ cần dâu kín thì vợ anh sẽ không biết đâu.
29:16Kể từ đó,
29:17tôi buông lỏng cảnh giác,
29:18để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
29:19Rồi ngày ấy cũng đến,
29:20ngày mà tôi đón đứa con đầu lòng,
29:22mẹ tôi biết chuyện thì mừng dỡ như hóa dại.
29:24Ông cháu nội mà không quên mắng Tô Tuệ,
29:26đồ đàn bà độc ác.
29:27Biết mình không sinh được còn đổ lỗi cho con trai bà.
29:29Tôi nghe xong,
29:30chỉ biết im lặng,
29:30thanh thật mà nói.
29:31Tôi từng đứng ra gánh trách nhiệm thay Tô Tuệ là để mẹ không làm khó cô ấy.
29:35Sau khi có con,
29:36tôi đã tưởng tượng vô số kịch bản nếu Tô Tuệ biết sự thật.
29:38Kịch bản nào cũng là đổ vỡ,
29:40kịch bản nào cũng toàn đau thương.
29:41Cô ấy đã cùng tôi trải qua bao nhiêu gian khổ rồi.
29:44Tôi không muốn mất đi cô ấy.
29:45Vậy nên tôi cấu kết với bố mẹ và bạn bè thân thiết
29:47để dễ dàng che giấu mọi chuyện.
29:49Thời gian trôi qua,
29:50cảm giác tội lỗi cũng mờ dần.
29:51Tô Tuệ thật sự tin tưởng tôi.
29:53Đến khi đứa con riêng được 2 tuổi,
29:54cô ấy vẫn không hay biết điều gì.
29:56Cho đến một ngày,
29:57tôi bỗng không muốn giấu nữa
29:58vì công ty của chúng tôi lúc đó đã được định giá hàng trăm triệu tệ.
30:01Dù cô ấy biết hết mọi chuyện mà đòi ly hôn,
30:03tôi vẫn còn khối tài sản khá khá.
30:05Thật lòng,
30:05tôi vẫn nghĩ cô ấy sẽ không dám ly hôn với tôi
30:07bởi cô không có con.
30:09Mà tuổi này rồi muốn sinh cũng khó.
30:11Tôi còn nghĩ nếu cô ấy chấp nhận cuộc hôn nhân không tình yêu này
30:13thì con tôi cũng có thể phụng dưỡng cô ấy sau này.
30:16Nếu không chấp nhận thì cứ việc ly hôn,
30:18đừng ai nấy đi,
30:19người vui kẻ tiện.
30:20Có lẽ tôi sẽ tiếc đuối cho một đoạn thanh xuân
30:21và mối tình từng khác cốt ghi tầm.
30:23Nhưng thanh xuân thì có nghĩa lý gì
30:24trước dòng chảy vô tình của thời gian.
30:26Rồi một ngày,
30:27cô ấy cũng biết chuyện,
30:28nhưng cô ấy không làm ẩm lên,
30:29cũng không vạch mặt tôi mà chỉ thẳng nhiên viện một cái cớ,
30:32đuổi tôi sang ngủ phòng khác.
30:33Tôi còn tưởng cô ấy sợ dùm bang
30:35nên không muốn chuyện vỡ lở
30:36và nghĩ rằng cô ấy chắc chắn sẽ tha thứ cho tôi.
30:38Nhưng rồi cô ấy nổi giận,
30:39chửi tôi bằng những lời khó nghe và nhục nhã nhất.
30:41Tôi bực tức,
30:42gọi cô ấy là đồ phù thủy xấu xa,
30:44rồi quay lưng bỏ nhà ra đi.
30:45Tôi không bao giờ ngờ được cô ấy lại dùng cách tàn nhẫn đến vậy.
30:48Cô ấy không cần ly hôn,
30:49mà chỉ cần một tay thao túng công ty
30:51để nó lao vào từng đợt khủng hoảng không hồi kết,
30:53rồi cuối cùng phá sản.
30:54Tôi biết có bàn tay của cô ấy trong đó.
30:56Nhưng ngoài giận dữ ra,
30:58tôi không có lời nào để trách móc cả.
30:59Vì công ty ấy là thành quả
31:00mà hai chúng tôi cùng gây dựng.
31:02Tôi biết,
31:02kẻ phản bội trong hôn nhân chính là tôi,
31:04nên tôi không thể trách ai được.
31:05Trước đó tôi không phải chưa từng nghĩ đến hậu quả,
31:08mà chỉ không ngờ cô ấy sẽ tuyệt tình đến mức đó.
31:10Lúc ấy,
31:10tôi đã thật sự cảm thấy hối hận.
31:12Không phải vì những đứa trẻ,
31:13mà là vì tôi sợ sợ phải sống lại
31:15những ngày khốn khó năm xưa.
31:16Nhưng tôi tuệ thì không sợ.
31:17Cô ấy đi từ dưới đáy lên,
31:19nên không bao giờ sợ rơi lại đáy.
31:20Cô ấy mạnh mẽ và chăm chỉ.
31:22Cô ấy dám đối mặt với khó khăn.
31:24Dù nó có kinh khủng hay thậm tệ đi chăng nữa,
31:26cô ấy luôn có thể tìm cách vượt qua.
31:27Kẻ sợ quay lại ngày xưa khổ cực đó
31:29từ đầu đến cuối chỉ có tôi mà thôi,
31:31nếu có cô ấy bên cạnh.
31:32Có lẽ tôi sẽ không sợ đến thế.
31:33Nhưng tôi biết,
31:34từ nay về sau,
31:35cô ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Được khuyến cáo
41:09
|
Sắp Tới
1:08
1:07