Đi đến trình phátĐi đến nội dung chínhĐi đến chân trang
  • Hôm qua
Truyện Audio Hay | Sếp Nói: Ảnh Đẹp, Gửi Thêm Đi || Thiên Thần Dắt Truyện

#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:00Bữa tiệc chào đón vị sếp mới đến rất náo nhiệt, mọi người đều cố vươn cổ ra, ai cũng muốn được tận mắt chiêm ngưỡng xem nhân vật được đồn đại khắp công ty là vừa có tài sắc vẹn toàn lại có luôn cả thủ đoạn sẽ ra sao.
00:09Tôi ký tên ở cửa, rồi lặng lẽ rời đi, không phải là tôi không tò mò, chỉ là cái tên Hạ Hành Bách này, lại còn là người lợi hại như thế, chắc chắn không có người thứ hai.
00:17Lúc rời khỏi hội trường, tôi lướt nhìn lên sân khấu, là người đàn ông với dáng vẻ cao giáo, đứng giữa đám đông, ung dung tự tại nhưng vẫn toát lên vẻ quý phái.
00:25Hạ Hành Bách, thời đi học, anh ấy lớn hơn tôi hai khóa và là một thiên tài nổi tiếng, tôi từng công khai theo đuổi anh ấy một thời gian, nhưng anh ấy rất lạnh lùng và khó gần, tôi không chịu nổi nên chưa đến hai tháng đã từ bỏ rồi.
00:36Sau đó tôi chuyển sự chú ý sang một người bạn cùng phòng khác của anh ấy, tôi mãi mãi nhớ ánh mắt của anh ấy khi phát hiện dây buộc tóc của tôi xuất hiện trên cổ tay của bạn cùng phòng anh ấy.
00:43Im lặng, lạnh lùng, như một con quái thú muốn nuốt trừng tôi, rõ ràng là anh ấy lạnh lùng, vô tâm, không chịu nhận sự theo đuổi của tôi trước nhưng tôi lại bị ánh mắt của anh ấy làm cho cảm thấy có chút hổ thẹn.
00:53Sau đó anh ấy tốt nghiệp, tôi muốn gửi một lời chúc tới anh thì mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào tôi đã bị anh ấy xóa khỏi danh sách bạn bè.
01:00Tôi nhìn lên sân khấu, ánh mắt không khỏi có chút mơ hồ đi, anh ấy còn nhớ tôi không? Thôi, tốt nhất là quên đi, mấy cái lịch sử đen tối này nên quên đi là tốt nhất.
01:09Nghĩ lại cũng biết, chắc chắn tôi cũng không để lại ấn tượng tốt đẹp gì cho anh ấy rồi.
01:13Khi chờ thang máy, một vài đồng nghiệp từ hội trường đi ra, họ hào hứng bàn tán sôi nổi, không hổ danh là tổng giám đốc hạ nổi tiếng, đứng đó thôi mà đã phong độ như vậy.
01:20Nhưng anh ấy vừa nãy đang tìm ai sao? Không biết nữa, hình như thấy người quen ở cửa như người đông quá, anh ấy không đuổi theo được, còn có vẻ hơi thất vọng.
01:28Các hãnh đạo cao cấp của chúng ta đều ở trong đó, hạ tổng có thể thấy người quen nào chứ? Ai mà biết được, có khi nhìn nhầm thôi.
01:34Tiếng bàn tán dần xa, tôi đứng tại chỗ, có chút đời đẫn, hạ hành bách, tìm người, không thể nào là tôi chứ.
01:40Thang máy đến đúng lúc, dòng suy nghĩ của tôi cũng bị cắt ngang.
01:43Ly Lạc Uyên, cô có vào không? Quản lý không kiên nhẫn thúc giục.
01:46Tôi tỉnh lại, vội bước vào thang máy. Xin lỗi, quản lý liếc nhìn tôi một cái, ấn nút đóng cửa, miệng con đang phản nàn, lề mề.
01:53Tôi ấm ức đứng trong thang máy. Ngay lúc cửa thang máy sắp đóng lại, có người từ bên ngoài đưa tay ngăn cửa.
01:57Cửa kim loại từ từ mở ra, xuất hiện trước mặt là một khuôn mặt đẹp như điều khác.
02:01Hạ hành bách rút tay về, phủi nhẹ, khuôn mặt thản nhiên, nhìn về phía quản lý.
02:05Anh gấp lắm sao? Anh chỉ đứng đó thôi, nhìn có vẻ như không để tâm lắm nhưng lại có cảm giác áp lực từ người bề trên.
02:11Quản lý căng thẳng đến mức giọng run rảy. Không, không có.
02:14Hạ hành bách không để ý đến anh ta nữa. Bước vào thang máy, tôi vội vàng lùi lại, cúi đầu xuống.
02:18Anh ấy không nhìn thấy tôi chứ? Vừa nghĩ xong lại thấy mình buồn cười.
02:22Nhìn thấy thì sao? Anh ấy có lẽ không còn nhớ tôi nữa.
02:25Nhiều cô gái từng theo đuổi anh ấy như vậy, tôi lại là người dễ thay lòng nhất.
02:28Buồn cười thật, quản lý sau khi liên tục xin lỗi, lại quay sang tầng bốc hạ hành bách.
02:32Tổng giám đốc hạ muốn lên tầng nào ạ? Anh kéo lại cà vạt, vẻ mặt bình thường, cùng tầng với Ly Lạc Uyên.
02:37Tôi xứng người, quản lý cũng xứng người.
02:39Ông ta nhìn tôi một cái, muốn nói gì đó, nhưng chỉ mấp máy miệng.
02:43Tôi nhìn sang hạ hành bách, anh ta thậm chí đang quay lưng lại với tôi.
02:46Tôi chỉ có thể thấy nửa khuôn mặt tinh tế của anh ta, nhưng tim tôi thì đã đập thỉnh thịch.
02:50Anh ta không chỉ nhớ tôi, còn gọi chính xác tên tôi, thậm chí còn muốn lên cùng tầng với tôi.
02:54Tôi âm thầm nuốt nước bọt, không dám nói gì.
02:57Quản lý như nhận ra điều gì đó, liên quyết định xuống thăng máy ở tầng tiếp theo.
03:00Cười gượng với hạ hành bách, hóa ra anh và Lạc Uyên quen biết nhau.
03:03Vậy tôi đi trước, để cô ấy dẫn đường cho anh.
03:05Hạ hành bách không nói gì, nhưng ngay sau khi quản lý rời đi, cửa thăng máy vừa đóng lại.
03:09Anh đưa điện thoại đến trước mặt tôi.
03:11Tôi ngẩn lên, là một mã quý rờ.
03:13Hạ hành bách vẫn không nhìn thẳng vào tôi, chỉ lệnh lùng nói, kết bạn đi.
03:17Tôi nhìn chầm chầm vào màn hình trước mắt, lông mày nhíu lại.
03:19Đây, hình như là WeChat của anh ta.
03:21Tôi nhớ vài năm trước, hạ hành bách đã luôn dùng hình ảnh phong cảnh này làm avatar.
03:25Hơn nữa, chẳng phải anh ta đã xóa tôi rồi sao?
03:28Tôi im lặng vài giây, cuối cùng không thể không hỏi.
03:30Có lẽ, anh nhớ là chúng ta đã từng kết bạn chứ?
03:33Hạ hành bách im lặng một lúc, anh ta chỉ đáp lại một chữ.
03:36Ừ, sau khi ra khỏi thang máy, hạ hành bách không để ý đến tôi mà đi thẳng, cũng không có hành động gì khác.
03:41Nhưng lời nói và hành động của anh ta đã khiến tôi không khỏi ngạc nhiên.
03:44Cả ngày tôi ngồi trong chỗ làm việc, tâm trạng dối bời.
03:47Rốt cuộc hạ hành bách có ý gì đây?
03:48Về đến nhà, tôi không nhịn được kể cho cô bạn thân nghe chuyện này.
03:51Cô ấy cười phá lên, có khi nào anh ta thấy cậu bây giờ còn xinh đẹp hơn trước, nên này xinh tình cảm.
03:56Quên mất là đã từng xóa cậu không?
03:58Tôi lặng lẽ bấu tay, ai mà biết anh ta nghĩ gì?
04:01Hơn nữa, anh ta bảo mình kết bạn, nhưng đến giờ vẫn mình vẫn chưa chấp nhận đâu.
04:04Cô bạn thân lập tức kết luận, chưa dục cầm cố túng đấy, chắc chắn là dục cầm cố túng.
04:08Tuần trước chúng ta có đi mua cái váy ngắn đó, mai đi làm thì cậu hãy mặc nó vào, cho anh ta thèm chết.
04:14Haha, tôi lặng lẽ ôm đầu, dù tôi không nghĩ rằng hạ hành bách sẽ có ý gì với tôi, như nói về chiếc váy đó.
04:19Sau khi giặt xong tôi chưa mặc lại lần nào, tôi lấy chiếc váy ra mặc vào.
04:23Phải nói rằng, mặc lên xong cảm giác tôi cũng thật ngọt ngào và gợi cảm.
04:26Tôi rất hài lòng, tạo dáng điên cuồng trước gương, tiện thể chụp vài tấm ảnh uốn éo gửi cho cô bạn thân.
04:31Đẹp không? Mình khá thích chiếc váy này. Cảm giác rất tôn dáng.
04:34Chờ một lúc, bạn thân không trả lời. Tôi vừa định gọi điện thì đột nhiên nhận ra, đây không phải là bạn thân của tôi.
04:40Là hạ hành bách vừa chấp nhận yêu cầu kết bạn của tôi nên bị đẩy lên đầu danh sách.
04:43Tôi không khỏi nhìn lại mấy bức ảnh tôi gửi.
04:45Tấm vải mỏng manh tôn lên những đường cong quyến rũ.
04:47Vòng eo thon thả, đường cong rõ ràng.
04:50Vì là váy ngắn nên lộ hai đoạn đùi trắng nõn đang chéo nhau.
04:52Nhìn thế nào cũng, gợi cảm quá mức.
04:54Hạ hành bách chắc chắn sẽ nghĩ tôi đang quyến rũ anh ta.
04:57Tôi lập tức hoảng loạn, muốn thu hồi.
04:58Nhưng đã quá thời gian thu hồi.
05:00Tôi đang cầm điện thoại, mồ hôi đần đìa thì bên kia đột nhiên có tin nhắn.
05:03Vẫn ngắn gọi, giấu, xóa đi, tôi, mau cứu tôi với.
05:07Dòng chữ đối phương đang nhập, nhấp nháy một lúc.
05:09Nhưng hạ hành bách không gửi thêm tin nhắn nào nữa.
05:11Hy vọng của tôi hoàn toàn tan vỡ.
05:13Có lẽ anh ta còn có những lời chê bai khác.
05:15Nhưng vì giữ thể diện nên không nói ra.
05:17Cũng phải thôi.
05:18Những bức ảnh như thế, hạ hành bách nhìn thấy làm sao lại nghĩ là tôi đang quyến rũ.
05:21Anh chỉ nghĩ tôi thu tục thôi.
05:23Tôi buồn bã trả lời.
05:24Được rồi hạ tổng, xin lỗi nhé.
05:26Ngày hôm sau, công ty có cuộc họp.
05:28Vì xấu hổ khi gửi nhầm ảnh, tôi gần như trắng đêm không ngủ được.
05:31Mặc dù đã giải thích với hạ hành bách,
05:39trong góc phòng họp.
05:40Đồng nghiệp ra vào, kết nối thiết bị thuyết trình.
05:42Khi hạ hành bách cầm tài liệu vào, tôi tình cờ nhìn thấy anh.
05:45Không biết có phải do tôi tưởng tượng hay không.
05:47Khóe miệng anh ấy dường như hơi cong lên một nụ cười mờ nhạt khó nhận ra.
05:50Tôi hoảng loạn tránh ánh nhìn ấy.
05:51Rất nhanh, có đồng nghiệp hỏi.
05:53Hạ tổng, anh muốn dùng thiết bị của mình để thuyết trình à?
05:55Anh ừ một tiếng.
05:57Tôi cúi đầu, lật xem tài liệu cuộc họp.
05:59Cố gắng để bản thân chìm đắm trong đó.
06:00Tạm thời thoát khỏi thực tại.
06:02Tuy nhiên, không lâu sau, đột nhiên tôi lại nghe thấy đồng nghiệp kết nối thiết bị nhỏ giọng kêu lên.
06:06Đây là cái gì?
06:07Điện thoại của ai vậy?
06:08Có người ấp úng trả lời.
06:09Hình như là của hạ tổng.
06:11Phòng họp vốn còn có đồng nghiệp nhỏ giọng bàn tán.
06:13Dần trở nên im lặng.
06:14Bộ không khí trở nên kỳ lạ.
06:16Tôi không hiểu gì.
06:17Mơ hồ ngừng đầu lên.
06:17Đúng lúc nhìn thấy trên màn hình lớn không xa đang chiếu rõ ràng hình nền của điện thoại.
06:21Là bức ảnh selfie tôi vô tình gửi cho hạ hành bách tối qua.
06:24Tôi luôn nghĩ rằng mình rất nhanh nhẹ.
06:26Nhưng lúc này, đầu óc tôi không hoạt động nữa.
06:28Bức ảnh đó không phải tên hạ hành bách nói xấu sao.
06:30Còn bảo tôi xóa đi sao.
06:32Sao lại chạy lên làm hình nền của anh ta rồi.
06:34Ủa?
06:34Hơn nữa.
06:35Lúc này, một bức ảnh selfie gợi cảm với đường cong quyến rũ hiện rõ trên màn hình lớn trong phòng họp công ty.
06:40Mặc dù không lộ mặt, nhưng lại có cảm giác.
06:42Rất cấm kỵ.
06:43Tôi lặng lẽ liếp nhìn xung quanh.
06:44Đồng nghiệp tuy rất hiểu ý mà im lặng như gà.
06:46Nhưng ánh mắt dán chặt vào màn hình không thiếu một cái nào.
06:49Hạ hành bách hiếm khi lộ vẻ mặt khó chịu.
06:51Tập tài liệu trong tay bị anh ta đập mạnh xuống bàn.
06:53Tắt đi.
06:54Rõ ràng là giọng điệu không có chút cảm xúc nào.
06:56Nhưng lại có cảm giác áp lực rất mạnh.
06:58Áp suất xung quanh đều hạ xuống.
06:59Đồng nghiệp kết nối thiết bị hoảng loạn.
07:01Ấn nhiều lần mà không ngắt được kết nối.
07:02Cuông qua rút phích cắm máy chiếu.
07:04Xin lỗi Hạ Tổng.
07:05Xin lỗi.
07:06Hạ hành bách mặt đen thu lại điện thoại.
07:07Hình như anh còn cố tình liếc nhìn tôi một cái.
07:10Cuộc họp kéo dài suốt 2 giờ.
07:11Mọi người đều cẩn thận.
07:12Ai cũng sợ hãi như đi trên lớp băng mỏng.
07:14Hạ hành bách thì như một quả bom chưa nổ.
07:16Mọi người đều sợ.
07:17Chỉ cần vô ý sẽ chạm phải dây kích nổ của anh.
07:19Cuối cùng cũng đến lúc kết thúc cuộc họp.
07:21Người đồng nghiệp khi nãy thì vẫn còn sợ hãi.
07:23Mặt mày ủ rũ.
07:24Phải làm sao đây?
07:25Tôi lại chiếu nhầm hình nền của Hạ Tổng lên màn hình lớn.
07:27Có người an ủi anh ta.
07:29Đừng lo.
07:29Vừa rồi Hạ Tổng cũng không nói gì mà.
07:31Bức ảnh đó chắc chỉ là ảnh trên mạng thôi đúng không?
07:33Có người không đồng tình.
07:35Tôi thấy không giống.
07:36Ảnh trên mạng thôi thì tại sao Hạ Tổng lại có phản ứng như vậy?
07:38Giống như là ảnh của bạn gái Hạ Tổng hơn.
07:41Anh ấy chắc chắn không muốn người khác nhìn thấy đó.
07:43Đúng lúc này.
07:43Tôi đi ngang qua.
07:45Chân trợt khượng lại.
07:46Đồng nghiệp đó vừa khéo nhìn thấy tôi.
07:47Liên kéo lại.
07:48Ê, Lạc Uyên.
07:49Mình nhớ ốp điện thoại của cậu.
07:51Giống hệt trong bức ảnh đó thì phải.
07:52Cả cơ thể tôi lập tức căng thẳng hết cả lên.
07:54Bức ảnh đó là một bức selfie trước gương.
07:56Còn tôi thì dùng điện thoại che mặt.
07:58Thêm vào đó.
07:59Phong cách ăn mặc lúc selfie khác hoàn toàn so với khi tôi đi làm ở công ty.
08:02Nên thực ra.
08:03Tôi cũng không lo bị nhận ra cho lắm.
08:05Nhưng không ngờ lúc này lại bị đồng nghiệp kia tinh mắt hỏi đến.
08:07Lòng bàn tay tôi vô thức xiết chặt.
08:09Cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
08:10Thật sao?
08:11Mình cũng không để ý.
08:12Cô ấy dường như không nghĩ theo hướng đó.
08:14Chỉ chấp chấp mắt.
08:14Đúng vậy.
08:15Mình thấy vậy cũng khá thú vị.
08:17Kiểu selfie đó đẹp ghê.
08:18Tôi thở vào nhẹ nhóm.
08:19Cũng đúng.
08:20Cô ấy nghi ngờ đó là bạn gái của Hạ Hành Bách.
08:22Sao có thể nghĩ đến là tôi được.
08:23Nhưng tôi lặng lẽ nhìn về hướng Hạ Hành Bách rời đi.
08:26Rốt cuộc thì tại sao anh ấy lại dùng ảnh của tôi làm hình nền?
08:29Đang suy nghĩ.
08:30Có người từ phía sau vỗ vào tôi.
08:31Tôi quay người lại.
08:32Thì ra là quản lý.
08:33Ông ta nhét vào tay tôi một cuốn sổ.
08:35Lý Lạc Uyên.
08:36Sổ tay của Hạ Tổng bỏ quên trong phòng họp.
08:38Cô mang đến cho ngài ấy đi.
08:39Tôi theo phản xạ hỏi.
08:40Tại sao tôi phải mang cho Hạ Tổng chứ?
08:42Ông ta nhìn tôi như kiểu đang nhìn một sinh vật lạ lùng.
08:45Hôm qua chẳng phải cô đã dẫn Hạ Tổng đi dạo khắp công ty xem môi trường làm việc sao.
08:48Hai người quen biết nhau mà.
08:50Nhưng vẻ mặt của ông ta rõ ràng tố cáo nội tâm của ông ta.
08:52Buồn cười.
08:53Vừa rồi Hạ Tổng trông đáng sợ thế.
08:55Ai dám đến làm phiền anh ta chứ?
08:57Tôi thầm lườm ông ta một cái.
08:58Hít sâu một hơi.
08:59Đi về hướng Hạ Hành Bách rời đi.
09:01Hạ Hành Bách không đi xa.
09:02Tôi nhanh chóng đuổi kịp anh ấy ở cửa thang máy.
09:04Anh ấy nhìn thấy tôi.
09:05Nhẹ nhàng nhớn mày.
09:06Không nói gì.
09:07Tôi vội vàng đưa sổ tay cho anh ấy.
09:09Hạ Tổng.
09:10Anh để quên sổ tay.
09:11Anh ấy cúi xuống.
09:12Đưa tay nhận lấy.
09:13Cảm ơn.
09:13Tôi ngước nhìn anh.
09:14Biểu cảm của anh không khác gì trước đó.
09:16Bình thẳng và tự nhiên.
09:17Anh ấy thực sự không cảm thấy việc dùng ảnh của tôi làm hình nền và bị chính chủ nhìn thấy rất đáng xấu hổ sao.
09:22Hạ Hành Bách thấy tôi như vậy.
09:24Hãy nghiêng đầu.
09:24Còn chuyện gì sao?
09:25Tôi cảm thấy trong lòng như có kiến bỏ.
09:27Nếu hôm nay tôi không hỏi ra.
09:29Vậy tối nay tôi chắc chắn sẽ không ngủ được.
09:31Lại là một con gấu trúc tiếp.
09:32Tôi cắn răng.
09:33Tôi muốn hỏi anh.
09:34Tại sao hình nền của anh lại là ảnh của tôi?
09:36Hạ Hành Bách bình thản vuốt phẳng những trang giấy nhân của cuốn sổ tay.
09:39Cô nói cái đó à?
09:40Tôi thao tác không cẩn thận lắm.
09:42Vô tình chạm vào thôi.
09:43Tôi từ từ nhíu mày lại.
09:44Vô tình.
09:45Vô tình thành hình nền.
09:46Làm sao mà vô tình như vậy được?
09:47Đang phân vân.
09:48Hạ Hành Bách đột nhiên hỏi ngược lại.
09:50Sao vậy?
09:51Anh ấy nhìn tôi đầy thú vị.
09:52Chẳng lẽ cô nghĩ tôi cố tình đặt sao?
09:54Nghĩ rằng tôi rất thích bức ảnh đó của cô.
09:56Đến mức cần phải xem thường xuyên.
09:58Rõ ràng.
09:58Anh ấy không hề che giấu sự dữ cợt trong mắt.
10:00Về mặt như thế ngược lại làm cho tôi vốn rất tự tin giờ lại cảm thấy hơi ngại ngùng.
10:04Mặc dù tôi cũng khó mà hiểu được.
10:06Nhưng nếu nói như vậy.
10:07Tôi cũng quá tự luyến rồi.
10:08Rõ ràng tôi và anh không hề quen thân cho lắm.
10:10Tôi nhìn vào đôi mắt đẹp của Hạ Hành Bách.
10:12Nhất thời không biết nói gì.
10:13Tất nhiên là không.
10:14Tôi vô thức muốn trốn tránh ánh mắt của Hạ Hành Bách.
10:17Anh ấy chỉ khẽ ử một tiếng.
10:18Còn chuyện gì nữa không?
10:19Lúc này tôi chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đây.
10:21Liên tục lắc đầu.
10:22Không có gì.
10:23Tôi đi trước đây.
10:24Vừa quay người bước đi.
10:25Hạ Hành Bách gọi lại.
10:26Đợi đã.
10:27Tôi đứng thẳng tại chỗ.
10:28Lại phát hiện Hạ Hành Bách không quay lại.
10:29Cũng không nhìn tôi.
10:30Chỉ nghe thấy giọng nói trầm lạng của anh ấy vang lên phía sau lưng.
10:33Cuối tuần Thẩm Chu Bạch về nước.
10:35Có một buổi tụ họp.
10:36Cô có đi không?
10:37Tôi ngần ra.
10:37Thẩm Chu Bạch.
10:38Thẩm Chu Bạch là bạn cùng phòng trước đây của Hạ Hành Bách.
10:41Sau khi từ bỏ việc theo đuổi Hạ Hành Bách.
10:42Tôi đã chuyển sự chú ý sang anh ấy.
10:44Thẩm Chu Bạch cũng rất đẹp trai và càng dễ tiếp cận hơn nhiều so với Hạ Hành Bách.
10:48Thậm chí tôi không cần phải chủ động nhiều.
10:49Nhưng có lẽ đầu óc tôi có vấn đề.
10:51Có lẽ vì cảm thấy quá dễ dàng có được.
10:53Tôi lại thấy không còn hứng thú.
10:55Thậm chí khi chưa xác định quan hệ với Thẩm Chu Bạch.
10:57Tôi đã từ bỏ.
10:58Người ta gọi là chủ động Ghost.
11:00Lúc này Hạ Hành Bách đột nhiên nhắc đến.
11:01Tôi có chút ngư ngác.
11:02Anh ấy về nước.
11:03Tại sao tôi phải đi?
11:04Hạ Hành Bách cuối cùng quay đầu nhìn tôi.
11:06Nhíu mày.
11:07Mắt hơi nheo lại.
11:08Cô hỏi tôi sao?
11:09Trước đây hai người không phải là.
11:10Anh ấy nói nửa chừng rồi dừng lại.
11:12Để lại một khoảng trống đầy ẩn ý.
11:14Theo đuổi một người nửa chừng rồi chạy đi theo đuổi bạn cùng phòng của người ta.
11:17Nghe có vẻ hơi kỳ lạ.
11:18Không phải kỳ lạ đâu.
11:19Mà rất kỳ quái ấy chứ.
11:20Trong ký ức của tôi.
11:22Khi Hạ Hành Bách thấy tôi và Thẩm Chu Bạch ở cùng nhau.
11:24Thái độ của anh ấy còn lạnh lùng hơn bình thường.
11:26Tôi ngựa ngùng chạm vào mũi.
11:27Không biết.
11:28Dù sao anh ấy cũng không gọi tôi.
11:29Hạ Hành Bách không nói gì thêm.
11:31Nhưng ngay khi tôi quay người bước đi.
11:40Cô bạn thân vẫn không có ấn tượng tốt về tôi.
11:42Giờ nghỉ trưa.
11:43Cô bạn thân của tôi tình cờ ở gần đó nên tôi hẹn cô ấy ở dưới lầu công ty để ăn chơi cùng nhau.
11:47Tất nhiên là chủ yếu để tiện thể kể cho cô ấy nghe những chuyện đã xảy ra sáng nay.
11:51Cô ấy vừa bóc tôm vừa ngạc nhiên.
11:52Thẩm Chu Bạch sắp về nước ả.
11:54Tôi cắn ống hút.
11:54Chắc vậy.
11:55Cô bạn thân nuốt chọn con tôm đã bóc.
11:57Mơ hồ nói.
11:58Hạ Hành Bách còn nói với cậu điều này.
11:59Cảm giác như anh ta vẫn rất để ý ấy.
12:01Tôi ôm mặt.
12:02Nhưng tớ theo đuổi anh ta.
12:03Anh ta cũng không đồng ý mà.
12:05Cô bạn thân nghiêng đầu nghĩ một lúc.
12:06Cũng không nghĩ ra tại sao.
12:08Cuối cùng cô ấy chỉ thở dài một hơi.
12:09Ai bảo sau đó cậu lại chạy đi thích thẩm Chu Bạch một cách khó hiểu như vậy.
12:13Tôi chìm vào hồi ức.
12:14Từ lúc nào mà tôi vốn dồn hết tâm trí và hạ Hành Bách lại quay sang mập mờ với thẩm Chu Bạch nhỉ.
12:18Chắc là từ lễ kỷ niệm của trường năm đó.
12:20Hồi đó.
12:21Tôi làm MC nên phải bận rộn đến tận khuya.
12:23Khi về ký túc giá.
12:24Tôi bị vấp ngã bởi một đống dụng cụ lộn xộn trên con đường gần rừng nhỏ cạnh đó.
12:28Váy thì bị dây sắt cào rách.
12:29Tôi ôm chiếc váy ngắn bị rách nát.
12:31Ngồi bệt xuống cỏ.
12:32Đau đớn kêu lên.
12:33Ngoài cơn đau do chảy xước.
12:34Điều quan trọng hơn là chiếc váy bị rách không đủ để che thân tôi.
12:37Tôi bất lực vô cùng.
12:38Vừa gọi điện cho bạn cùng phòng vừa khóc.
12:40Thẩm Chu Bạch xuất hiện vào đúng lúc đó.
12:42Giữa màn đêm.
12:42Anh đến bên tôi.
12:43Anh nhận ra sự khó xử của tôi.
12:45Cũng không nói gì mà cởi chiếc áo khoác rộng của mình khoác lên người tôi.
12:48Sau đó anh chạy đến cửa hàng mua băng rán cá nhân.
12:50Nhẹ nhàng rán lên vết thương của tôi.
12:52Mắt tôi bị bệnh mù trong đêm nhẹ nên thực ra không thể nhìn rõ mặt anh.
12:55Nhưng khi được anh dìu ra khỏi rừng nhỏ.
12:57Tôi cảm thấy yên tâm một cách kỳ lạ.
12:59Chỉ là lúc đó tôi khóc đến lem hết cả trang điểm.
13:01Tầm nhìn cũng mờ mịt.
13:02Tôi chỉ vội vàng cảm ơn anh rồi vì thấy mình quá nhét nhát nên đã xấu hổi mà chạy vội về ký túc giá.
13:07Về đến ký túc giá.
13:08Tôi mới nhận ra mình thậm chí còn không biết người giúp mình là ai.
13:11Cho đến khi bạn cùng phòng chỉ vào tôi kêu lên sao cậu lại mặc áo khoác của thầm chu bạch.
13:15Khi tôi trả áo mới phát hiện thầm chu bạch và hạ hành bách là bạn cùng phòng.
13:18Đôi khi xuyên số thật kỳ diệu.
13:20So với sự lệnh lùng khó gần của hạ hành bách tôi dường như thiên về cảm giác rung động đêm đó.
13:24Cô bạn thân nhai nhồm nhòm cái đùi gà nhưng cuối cùng cậu cũng không ở bên anh ấy mà.
13:28Tôi thở dài tớ cũng không biết tại sao.
13:30Tớ luôn cảm thấy khi ở bên anh ấy.
13:32Tớ không tìm thấy cảm giác tim đập thình thịch như đêm hôm đó.
13:35Cô bạn thân tỏ vẻ không hiểu.
13:36Trời vào buổi tối.
13:37Cậu lại bị thương.
13:38Cảm giác đương nhiên không giống bình thường.
13:40Sao cậu lại cứ phải bận tâm chuyện đó.
13:42Tôi lặng lẽ ôm đầu.
13:43Ai mà biết được.
13:44Khi ở bên thầm chu bạch.
13:45Tôi thực sự không cảm nhận được sức hút mạnh mẽ từ anh ấy.
13:47Dù tôi không ngừng tự nhủ.
13:49Nhưng tôi vẫn không tìm thấy được cảm giác muốn yêu.
13:51Cô bạn thân vừa lắc đầu cảm thán.
13:53Vừa nhai nhồm nhòm.
13:54Sau đó.
13:54Cô ấy lau miệng.
13:55Ánh mắt đột nhiên ngừng lại.
13:57Hạ hành bách.
13:57Tôi quay đầu theo ánh nhìn của cô bạn thân.
13:59Hạ hành bách không biết từ khi nào đã đứng sau lưng tôi.
14:02Ánh mắt chầm lắng nhìn tôi.
14:03Tôi ngẩn ra.
14:04Chậm một nhịp rồi thử gọi anh ấy.
14:06Hạ tổng.
14:06Anh cũng đến ăn cơm à.
14:07Anh ấy khẽ gật đầu.
14:09Nhưng ánh mắt anh ấy dường như chứa đầy suy tư.
14:11Thấy anh ấy không có ý định nói chuyện với tôi.
14:13Tôi nhìn anh bước đến bàn khác ngồi xuống.
14:15Rồi quay lại tiếp tục ăn.
14:16Cô bạn thân ghé sát vào tôi.
14:18Nói nhỏ.
14:18Hình như anh ta đã đứng đó được một lúc rồi.
14:20Liệu có phải là đang nghe lén cuộc nói chuyện của chúng ta không?
14:23Tôi trợn to mắt.
14:24Không thể nào.
14:24Chúng ta nói chuyện đâu có gì quan trọng.
14:26Cô bạn thân chu môi.
14:27Sao cậu lại nói vậy được?
14:29Tôi nhún vai.
14:29Đang định đi tính tiền thì WeChat nhảy ra tin nhắn mới.
14:32Đúng là vừa nhắc Tào Tháo.
14:33Tào Tháo đến.
14:34Là thẩm chu bạch gửi đến.
14:36Hi.
14:36Cuối tuần này anh về nước rồi.
14:38Có rảnh cùng ăn bữa cơm gặp mặt không?
14:40Cô bạn thân thấy tôi ngẩn ngơ.
14:41Liên ghé lại nhìn.
14:42Vừa nhìn thấy.
14:43Mắt cô ấy sáng lên.
14:44Thẩm chu bạch thật sự về nước à?
14:46Đây là muốn nối lại tình xưa với cậu sao?
14:48Tôi giật mình.
14:48Vội bịt miệng cô ấy lại.
14:50Cẩn thận nhìn về phía hạ hành bách.
14:51Cậu đừng nói bậy.
14:52Thẩm chu bạch lại gửi tin nhắn mới.
14:54Chỉ gọi một vài người bạn học cũ.
14:56Không có người lạ đâu.
14:57Yên tâm.
14:57Cô bạn thân ném cho tôi ánh mắt đầy ấm ức.
14:59Tớ nói bậy chỗ nào chứ?
15:01Cậu nhìn này.
15:01Lời lẽ còn yêu thương cậu.
15:03Tôi lặng lẽ ôm chán.
15:04Nói gì vậy chứ?
15:05Từ việc chúng tôi ghost nhau một cách tự nhiên có thể thấy.
15:08Tôi không phải người trung tình.
15:09Thẩm chu bạch càng không phải.
15:10Vì vậy gần như không do dự.
15:12Tôi đã đồng ý lời mời của anh ta.
15:13Ăn xong.
15:14Tôi trò chuyện với cô bạn một lúc rồi mới luyến tiếc chia tay.
15:17Quay lại công ty.
15:18Tôi lại gặp hạ hành bách trong thang máy.
15:19Trong thang máy chỉ có hai chúng tôi.
15:21Anh ấy lướt nhìn tôi một cái.
15:22Cúi nhẹ đầu.
15:23Dường như muốn nói gì đó.
15:25Trong không gian chật hẹp và yên tĩnh.
15:26Tôi dường như có thể nghe thấy hơi thở của anh ấy.
15:28Tôi vì cảm thấy ngại ngùng nên đành lấy điện thoại ra lướt.
15:31Đúng lúc WeChat nhảy ra tin nhắn mới.
15:33Tôi tiện tay mở ra.
15:34Nhưng vì tay run một cái.
15:35Ấn vào luôn nút phát.
15:36Điện thoại bật loa ngoài vang lên giọng của cô bạn.
15:38Tớ vẫn nghĩ rằng.
15:39Thẩm chu bạch có ý với cậu.
15:41Hơn nữa cậu ấy có tình người hơn hạ hành bách nhiều.
15:43Hẹn hò với cậu ấy cũng tốt mà.
15:45Tôi vội vàng tắt tiếng.
15:46Nhưng lại nhấn nhầm nút tăng âm lượng.
15:48Âm thanh càng ngày càng lớn hơn.
15:49Cho đến khi đạt âm lượng cao nhất.
15:51Phát xong toàn bộ tin nhắn thoại.
15:52Hạ hành bách đứng ngay bên cạnh tôi.
15:54Nhưng đầu nhìn tôi.
15:55Tôi xấu hổ đến đỏ mặt.
15:56Cầm điện thoại.
15:57Không dám cử động.
15:58Anh ấy chầm ngâm một lúc.
15:59Rồi mở miệng.
16:00Thẩm chu bạch hẹn em à.
16:01Tôi cứ nhắc gật đầu.
16:02Ừ.
16:02Hạ hành bách nhìn lướt qua số tầng thang máy.
16:04Đột nhiên đổi giọng.
16:05Tôi có thể hỏi em một câu không?
16:07Tôi ngương ngác nhìn anh.
16:08Câu gì?
16:09Anh ấy thẳng nhiên nói.
16:10Tại sao trước đây em lại theo đuổi tôi?
16:11Tôi ngần người trong giây lát.
16:13Không ngờ anh ấy lại đột nhiên hỏi như vậy.
16:15Cũng quá thẳng thắn đi.
16:16Sao có thể trả lời thoải mái được?
16:18Nhưng trong ánh mắt chầm chầm của anh ấy.
16:19Tôi bỗng dưng có căn đàm mở miệng mà thốt ra câu.
16:22Bì.
16:22Anh đẹp trai.
16:23Anh ấy ngạc nhiên trong giây lát.
16:24Rồi nhanh chóng thu lại biểu cảm.
16:26Tiếp tục hỏi.
16:26Thế còn thẩm chú bạch?
16:27Tại sao em lại theo đuổi cậu ta?
16:29Tôi ngây người.
16:30Hạ hành bách đang muốn thẩm vấn tôi ngay tại chỗ sao?
16:32Tôi vô thức xiết chặt tay.
16:33Anh ấy.
16:34Cũng đẹp trai mà.
16:35Hạ hành bách khẽ nhíu mày.
16:36Dường như không nhận được câu trả lời mà anh ấy muốn.
16:39Chỉ vì đẹp trai.
16:40Tôi căng thẳng nuốt nước bọt.
16:41Còn.
16:41Thân hình đẹp nữa.
16:42Không biết có phải do tôi tưởng tượng hay không.
16:44Nhưng biểu cảm của hạ hành bách dường như có chút bất lực và không biết nói gì.
16:48Buổi gặp mặt của thẩm chú bạch về nước được định vào tối thứ 6.
16:50Gần đến giờ tan làm vào thứ 6.
16:52Hạ hành bách gửi tin nhắn cho tôi.
16:54Một lát nữa.
16:54Tôi sẽ đưa em qua đó.
16:56Kể từ lần gửi nhầm ảnh cho anh ấy.
16:58Chúng tôi chưa từng nói chuyện tiếp.
16:59Vì vậy khi nhận được tin nhắn của anh.
17:00Tôi không kìm được mà xác nhận đi xác nhận lại.
17:03Liệu anh ấy có gửi nhầm người không?
17:04Tôi.
17:05Đưa tôi.
17:05Anh ấy trả lời rất nhanh.
17:07Không phải em đi ăn sao.
17:14Tôi do dự.
17:15Chúng ta cùng tan làm không phải sẽ rất kỳ lạ sao?
17:18Hạ hành bách và tôi không làm việc ở cùng một tầng.
17:20Sao tôi có thể đi cùng anh ấy?
17:21Hơn nữa.
17:22Tôi và anh ấy không có công việc liên quan.
17:24Chắc chắn sẽ bị đồng nghiệp hiểu lầm.
17:26Nhưng anh ấy dường như không nghĩ vậy.
17:27Em để hi ha.
17:28Vậy tôi sẽ chờ em ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
17:30Bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
17:32Tôi ngẩn ra một chút.
17:33Không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ.
17:35Thôi kệ.
17:35Còn hơn là tự mình chen trúc trên tàu điện ngầm.
17:38Tôi cũng không dám đòi hỏi thêm.
17:39Được.
17:40Vậy làm phiền hạ tổng rồi.
17:41Đến giờ tan làm.
17:42Tôi nhìn các đồng nghiệp lần lượt rời đi.
17:44Mới len lút đi thang máy xuống.
17:45Ban đầu tôi lo sẽ không tìm thấy xe của hạ hành bách.
17:47Nhưng vừa bước ra thang máy tôi đã biết mình nhầm.
17:50Một chiếc Bentley đen bóng đỗ ngay đối diện thang máy.
17:52Cửa ghế phụ nửa mở.
17:53Đèn xin nhan còn bật.
17:54Thấy tôi ra.
17:55Thậm chí còn bấm còi hai lần.
17:56Tôi vội lấy túi nhỏ che đầu.
17:58Chạy nhanh vào xe.
17:59Anh làm gì vậy?
18:00Hạ hành bách thẳng nhiên nhớn mày.
18:01Đón em.
18:02Tôi căng thẳng nhìn xung quanh.
18:03Người khác thấy sẽ hiểu lầm đấy.
18:05Anh ấy không nói gì.
18:05Ánh mắt quét qua tôi một lượt rồi quay đi.
18:08Hờ hững hừ một tiếng.
18:09Cố tình ăn diện à.
18:10Tôi cúi đầu nhìn lại mình.
18:11Vì cũng coi như là buổi gặp mặt bạn học.
18:13Tôi đã chọn một chiếc váy đẹp và uốn tóc.
18:15Tôi thắc mắc.
18:16Sao vậy?
18:16Không đẹp sao?
18:17Hạ hành bách không nhìn tôi.
18:18Đạp ra phóng đi.
18:27Hạ hành bách thẳng nhiên.
18:57Trong lời nói của họ.
18:58Chỉ có thể không ngừng đến chính.
19:00Các cậu đừng nói bậy.
19:01Hạ hành bách thì không có phản ứng gì.
19:02Dường như người bị bàn tán không phải là anh ấy vậy.
19:05Trong lúc nói chuyện.
19:06Thẩm Chu Bạch đã vượt qua đám đông.
19:07Đến trước mặt tôi.
19:08Anh ấy đưa tay ra.
19:09Khóe miệng nở một nụ cười.
19:11Lạc uyên.
19:11Cuối cùng em cũng đến rồi.
19:13Lâu rồi không gặp.
19:14Anh rất nhớ em.
19:15Tôi lịch sự muốn bắt tay anh ấy.
19:16Lâu rồi không?
19:17Hạ hành bách bên cạnh đột nhiên cũng đưa tay ra.
19:19Cướp lời tôi bắt tay Thẩm Chu Bạch.
19:21Thẩm Chu Bạch.
19:21Bốn năm là bạn cùng phòng.
19:23Cậu không trả hỏi tôi chứ à?
19:24Cánh tay của Thẩm Chu Bạch khựng lại.
19:26Nhưng vẫn giữ nụ cười trên mặt.
19:27Sao có thể chứ?
19:28Từng người từng người một.
19:29Ai cũng có phần mà.
19:30Tôi ngơ ngác nhìn bọn họ.
19:31Hai bàn tay với khớp xương rõ ràng nắm chặt lấy nhau.
19:34Mua bàn tay bị xếp đến trắng bệch.
19:36Gân xanh hiện rõ.
19:37Hạ hành bách dường như dùng thêm lực.
19:38Cơ bắp trên cánh tay cũng căng ra.
19:40Cũng phải.
19:40Mối quan hệ đến mức có thể đổi cả quần áo cho nhau mặc.
19:43Muốn nhớ đến thì cậu cũng không thể quên tôi.
19:45Giọng điệu của anh ấy khi nói câu này không giống bình thường.
19:48Biểu cảm của Thẩm Chu Bạch rõ ràng cứng đờ.
19:50Ánh mắt anh ta nhìn hạ hành bách dần thay đổi.
19:52Lời nói cũng không tự nhiên.
19:53Tất, tất nhiên.
19:54Tôi lặng lẽ nhìn hai người trước mặt.
19:55Luôn cảm giác giữa họ có gì đó rất kỳ lạ như là đang nói điều gì chỉ hai người họ hiểu.
19:59Không khí căng thẳng giữa hạ hành bách và Thẩm Chu Bạch không kéo dài lâu.
20:02Có người bạn nhiệt tình gọi mọi người vào chỗ ngồi.
20:04Trong tiếng cười nói, tay hai người họ như bị rán chặt bởi keo 502 cuối cùng cũng được tách ra.
20:09Ngồi xuống, hạ hành bách và Thẩm Chu Bạch lại tỏ ra như chưa có chuyện gì xảy ra.
20:13Qua vài vòng rượu, mọi người thay nhau nâng ly.
20:15Ai cũng kể những câu chuyện vui thời đi học.
20:17Tôi chỉ thỉnh thoảng nói một câu, còn lại uống rất nhiều nước.
20:20Không lâu sau, thực sự không nhịn nổi nữa.
20:22Tôi đứng dậy đi tìm nhà vệ sinh.
20:24Khi ra khỏi nhà vệ sinh, tôi tình cờ gặp Thẩm Chu Bạch ở góc khuất.
20:27Lạc Uyên, tôi chào anh ấy đơn giản và mỉm cười.
20:29Tôi đi trước đây.
20:30Thẩm Chu Bạch gọi lại.
20:31Lạc Uyên, đợi đã.
20:32Lúc nãy nhiều người quá, có điều chưa kịp nói với em.
20:35Anh vừa về nước tiếp quản công ty, đang cần người.
20:37Năng lực của em lại mạnh như vậy.
20:39Nếu đồng ý đến giúp anh, anh có thể trả gấp đôi số tiền lương hiện tại của em.
20:43Tôi lập tức xứng sở, gấp đôi lương.
20:45Thấy tôi ngơ ngác, Thẩm Chu Bạch lại mỉm cười.
20:47Em yên tâm, khối lượng công việc sẽ không nhiều hơn hiện tại đâu.
20:50Tôi càng ngạc nhiên hơn.
20:51Đây là, đây là cái giàu đột ngột gì vậy?
20:53Tuy nhiên, tôi chưa kịp nói gì thì bị cắt ngang bởi một tiếng cười lạnh.
20:56Thẩm Chu Bạch, hạ hành bách bước dài từ góc khuất đi ra.
20:59Anh ấy nhìn Thẩm Chu Bạch với vẻ không thân thiện.
21:01Mấy năm rồi, cậu vẫn thích giành người của tôi nhỉ?
21:03Thẩm Chu Bạch hơi nheo mắt lại.
21:05Tôi và Lạc Uyên đang thảo luận.
21:06Sao lại là giành chứ?
21:07Hạ hành bách cười khẩy.
21:08Lạc Uyên đang làm việc cho công ty tôi.
21:10Cậu vừa không nghe thấy hả?
21:11Tôi cảm thấy hạ hành bách có chút hung dữ.
21:13Cố gắng làm dịu bầu không khí.
21:15Hạ tổng, Thẩm Chu Bạch đang nói với tôi về việc.
21:17Hạ hành bách lại ngắt lời tôi.
21:19Lương đúng không?
21:19Tôi trả gấp ba.
21:20Cầm anh ấy ngửng lên.
21:22Đối diện với ánh mắt của Thẩm Chu Bạch.
21:23Như có những tia lửa điện loé lên.
21:25Tôi không thể tin vào tay mình.
21:26Chỉ trong 2 phút ngắn ngủi,
21:28Lương của tôi đã tăng lên gấp ba.
21:29Và nhìn vẻ mặt của Thẩm Chu Bạch.
21:31Dường như anh ta còn muốn tăng thêm nữa.
21:33Thẩm Chu Bạch cười.
21:34Anh ta từ từ dơ bốn ngón tay.
21:35Tôi nhảy dựng lên và ép tay anh ta xuống.
21:37Hai người đang làm gì vậy?
21:39Cứ tiếp tục thế này tăng thêm cả chục lần.
21:40Cuối cùng không ai chịu trách nhiệm.
21:42Tôi biết tìm ai mà nói chuyện đây.
21:43Thẩm Chu Bạch dơ tay còn lại lên.
21:45Biện bạch, sao tôi lại không chịu trách nhiệm chứ?
21:47Tôi mỉm cười.
21:48Anh không phải vừa tiếp quản công ty sao?
21:50Lấy đâu ra nhiều chi phí như vậy?
21:52Cô đâu giá dừng ở đây thôi?
21:53Ba lần lương tôi đã rất hài lòng rồi.
21:55Hạ Tổng không định lật lọng chứ?
21:56Hạ Hành Bách gật đầu.
21:58Môi như đang cố gắng nhất nhưng không thể hoàn toàn che giấu nụ cười.
22:00Đương nhiên, tôi hài lòng vỗ tay và quay về phòng bao.
22:03Vậy tôi về trước đây.
22:04Phía sau không có âm thanh gì.
22:06Tôi cũng không quay đầu lại.
22:07Bởi vì, tôi sợ rằng Hạ Hành Bách suy nghĩ thêm một giây nữa sẽ hối hận.
22:10Lương gấp ba, họ làm chủ vẫn có thể trả được.
22:13Thêm nữa thì chắc chắn chỉ là đùa.
22:14Cười cho quà thôi.
22:15Trở lại phòng bao, tôi vui vẻ như nhận được tiền.
22:18Cả khẩu vị cũng tốt hơn.
22:19Liên tục ăn mấy bát.
22:20Nhưng ăn bao nhiêu cũng không thấy Hạ Hành Bách và Thẩm Chu Bạch quay lại.
22:23Có bạn muốn mời rượu họ cũng không thấy.
22:25Liên hỏi khắp nơi, Thẩm Chu Bạch làm chủ mà đi đâu rồi?
22:27Tôi nhớ lại cảnh họ vừa đấu giá.
22:29Đột nhiên có chút lo lắng.
22:30Họ sẽ không tiếp tục đối đầu nhau chứ?
22:32Tôi đặt đũa xuống và đi tìm.
22:34Góc mà chúng tôi gặp nhau ban nãy không thấy ai.
22:36Tôi đang định gọi điện cho Hạ Hành Bách thì bất ngờ nghe thấy một tiếng rên rỉ từ phía không xa chuyển đến.
22:40Tầng này đều là các phòng ăn riêng.
22:42Tôi thử mở cửa phòng gần nhất phát ra âm thanh.
22:44Vừa mở cửa ra, tôi đã sững sở.
22:46Hạ Hành Bách và Thẩm Chu Bạch đang đánh nhau.
22:48Từng cú đấm mạnh mẽ, hung hãn ràng xuống.
22:50Mặt mũi của cả hai đều bầm dập.
22:51Thẩm Chu Bạch bị thương đặc biệt nghiêm trọng.
22:53Dù vậy, họ vẫn như đêm cuồng đánh vào nhau.
22:56Tôi hoảng hốt, vội lao vào kéo họ ra.
22:58Hai người đang làm gì vậy?
22:59Cú đấm của Thẩm Chu Bạch suýt đánh chúng tôi.
23:01Anh ta nhìn thấy tôi tiến lên, kịp thời thu tay lại.
23:04Nhưng Hạ Hành Bách thì không.
23:05Hạ Hành Bách đấm thêm một cú mạnh vào Thẩm Chu Bạch.
23:07Tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng va chạm nặng nề giữa da thịt.
23:10Tôi sợ hãi, đẩy mạnh Hạ Hành Bách ra.
23:12Anh làm gì vậy?
23:13Thẩm Chu Bạch bước đi loạn trọng.
23:14Tôi vội vàng tiến lên đỡ anh ta.
23:16Dù sao đi nữa, đêm ấy là anh ta giúp tôi.
23:18Gần như có thể coi là ánh trăng sáng trong lòng tôi.
23:21Dù sau này ít qua lại, thấy anh ta bị đánh như vậy, tôi vẫn rất tức giận.
23:25Tôi không kìm được mà hét lên với Hạ Hành Bách.
23:26Có gì không thể nói chuyện đàng hoàng sao?
23:28Kết quả Hạ Hành Bách càng tức giận hơn.
23:30Anh ấy bước tới hai bước định đánh tiếp.
23:32Tôi trực tiếp chắn trước mặt Thẩm Chu Bạch.
23:34Không được đánh nữa.
23:35Hạ Hành Bách bị tôi chắn.
23:36Nhớ mày, làm gì vậy?
23:37Tôi chống nạnh, cố gắng tỏ ra khí thế.
23:40Hai người đều là bạn học, lại còn là bạn cùng phòng.
23:42Có gì không thể nói chuyện đàng hoàng?
23:44Hạ Hành Bách liếc nhìn Thẩm Chu Bạch đang trốn sau lưng tôi.
23:46Cười lạnh, nói chuyện gì?
23:47Thẩm Chu Bạch, cậu có dám nói cho cô ấy biết tại sao tôi đánh cậu không?
23:51Tôi không hiểu.
23:52Quay lại nhìn Thẩm Chu Bạch.
23:53Sao vậy? Hai người đã xảy ra chuyện gì à?
23:55Thẩm Chu Bạch tránh ánh mắt của tôi, cũng không dám nhìn thẳng vào tôi.
23:58Lạc Uyên, anh, anh ta nói lắp bắp.
24:01Hạ Hành Bách đã cười lạnh, cậu không dám nói.
24:03Để tôi nói.
24:03Lạc Uyên, buổi lễ kỷ niệm trường 5 em làm MC.
24:06Có ai đó cho em mượn quần áo, còn rán băng rán cho em, phải không?
24:10Tôi hơi ngỡ ngàng.
24:11Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện từ lâu như vậy?
24:13Hơn nữa, Hạ Hành Bách làm sao biết được?
24:15Thấy phản ứng của tôi, khóe miệng anh ấy nhắc lên một đường cong tự trào.
24:18Hôm đó ở lễ kỷ niệm, tôi luôn rõi theo em mà.
24:21Tôi nghĩ hành động của tôi tối hôm đó là để đáp lại em.
24:23Nhưng không lâu sau, em lại dám nói.
24:25Em thích người khác rồi.
24:27Tôi rõ ràng cảm thấy tốc độ quay của não mình chậm lại.
24:29Rõ ràng từng từ của Hạ Hành Bách tôi đều hiểu.
24:31Nhưng sao ghép lại thì lại khó hiểu đến vậy.
24:33Cái gì?
24:34Gì cơ?
24:35Đôi môi Hạ Hành Bách miếm chặt.
24:36Hôm đó, trang phục biểu diễn của tôi bị mượn trong nửa sau của buổi diễn.
24:39Tôi mặc áo khoác của thầm chu bạch một lúc.
24:41Nhưng tôi không ngờ, em lại nhận diện người khác qua áo khoác.
24:44Và người đó, lại còn sẵn lòng nhận luôn.
24:46Nói đến cuối, anh ấy gần như đang nghiến răng.
24:48Ánh mắt lạnh lẽo chừng thầm chu bạch.
24:50Thầm chu bạch nắm chặt tay.
24:51Cũng có chút không phục.
24:52Rõ ràng cậu chẳng phản ứng gì với việc Lạc Uyên theo đuổi cậu.
24:55Tôi có thể đáp lại cô ấy.
24:56Không phải là tốt hơn sao?
24:57Thấy Hạ Hành Bách sắp đánh thầm chu bạch nữa.
25:00Tôi vội kéo lại.
25:01Đừng đừng đừng.
25:01Rồi nhé mắt với thầm chu bạch.
25:03Anh đừng nói nữa.
25:04Tôi nhìn Hạ Hành Bách.
25:05Vậy nên, người hôm đó, thực ra là anh.
25:07Anh ấy còn có hai vết bầm tím ở khóe mắt.
25:09Nhưng không hề trông nhét nhát.
25:11Chỉ khó chịu quay đầu đi.
25:12Là tôi.
25:12Nhưng em lại không nhận ra tôi.
25:14Tôi đưa tay.
25:15Chạm vào vết thương trên mặt Hạ Hành Bách.
25:17Trong lòng có cảm giác khó tả.
25:18Vào thời khắc này, những băn khoăn vài năm trước dường như đột nhiên có lời giải.
25:21Hạ Hành Bách định né tránh.
25:23Nhưng chỉ động đậy nhẹ.
25:24Cuối đầu.
25:24Để yên cho tôi chạm vào.
25:26Một lúc sau, anh ấy đột nhiên nói khẽ.
25:28Ly Lạc Uyên, người em nên thích.
25:29Là tôi mà.
25:37Nhưng tôi lắc đầu.
25:38Lắc lời anh ta.
25:39Thôi bỏ đi.
25:40Chuyện này đã qua lâu rồi.
25:41Nhưng mà nhìn anh thế này.
25:43Còn quay lại ăn cơm thế nào?
25:44Anh ta vô thức giờ vào vết thương trên mặt.
25:46Ôi.
25:46Hạ Hành Bách nhìn tôi không thể tin nổi.
25:48Nhắc nhở.
25:49Anh cũng bị thương mà.
25:50Tôi quay đầu lại.
25:51Hạ Hành Bách bị thương không rõ ràng như Thẩm Chu Bạch.
25:53Nhưng đúng là cũng khó giải thích.
25:54Tôi nghĩ một lúc.
25:55Có cần tôi đưa anh đi bệnh viện xử lý không?
25:57Hạ Hành Bách mím môi suy nghĩ một lát.
25:59Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Chu Bạch có vẻ muốn nói gì đó.
26:01Anh ấy đinh cuồng gật đầu.
26:03Tôi xít bật cười.
26:04Khi tôi dẫn Hạ Hành Bách rời khỏi phòng bao.
26:06Thẩm Chu Bạch lại nói.
26:07Xin lỗi.
26:07Tôi không đáp lại anh ta.
26:09Hạ Hành Bách thì hừ lạnh một tiếng.
26:10Đơn giản chào tạm biệt các bạn đang ăn.
26:12Tôi lén rời đi.
26:13Hạ Hành Bách đợi tôi trên xe.
26:15Tôi mở cửa xe chui vào.
26:16Hạ Hành Bách ngồi ở ghế lái.
26:17Nhìn thẳng về phía trước.
26:19Tôi nhớ đến mục đích của chuyến đi này.
26:20Thử mở lời.
26:29Gọi tên anh.
26:30Dưới ánh đèn mờ.
26:31Đôi mắt sâu thẳm của anh ấy như lấp lánh những vì sao.
26:34Tôi nuốt nước bọt.
26:35Hạ Hành Bách.
26:36Màn hình điện thoại của anh ấy sáng lên đúng lúc.
26:38Nhìn thấy màn hình đen tuyền.
26:39Tôi đột nhiên nhớ đến chuyện hình nền.
26:41Hình nền của anh.
26:42Vừa nói một nửa.
26:43Hạ Hành Bách đã chủ động mở khóa màn hình điện thoại.
26:45Đưa đến trước mắt tôi.
26:46Hình nền vẫn là bức ảnh của tôi.
26:47Anh ấy thả nhiên.
26:48Là em.
26:49Anh cố tình đổi.
26:50Anh rất thành thạo sử dụng điện thoại thông minh.
26:52Không đến mức vô tình đặt ảnh làm hình nền.
26:54Tôi có chút ngại ngùng.
26:55Anh nói là không đẹp mà.
26:56Anh ấy thu điện thoại lại.
26:58Nói một cách trẻ con.
26:59Cho người khác xem thì không đẹp.
27:00Được thôi.
27:01Hạ Hành Bách không lái xe đến bệnh viện.
27:03Khi nhìn thấy cổng khu dân cư quen thuộc.
27:04Tôi mới nhận ra.
27:05Hạ Hành Bách.
27:06Sao anh lại lái xe đến nhà tôi.
27:08Anh ấy chậm rãi tìm chỗ đậu xe.
27:10Chẳng lẽ thực sự phải đến bệnh viện sao.
27:11Rồi anh ấy kéo gương chiếu hậu xuống nhìn khuôn mặt mình.
27:14Không đến mức đó.
27:15Tôi thắc mắc.
27:15Vậy sao anh lại?
27:16Anh ấy thu gương lại.
27:18Giọng điệu rất chính đáng.
27:19Anh không muốn em ở lại cùng anh ta.
27:21Cả người tôi cứng đở.
27:22Tôi đã nhận ra ý nghĩa trong lời nói của anh.
27:24Sau đó mặt tôi dần nóng lên.
27:25Anh.
27:25Anh.
27:26Hệ thống ngôn ngữ của tôi có chút dối loại.
27:28Nhưng tôi vẫn nói rõ ràng.
27:29Anh nói như vậy.
27:30Tôi sẽ nghĩ là anh đang ghen đấy.
27:31Tay anh ấy buông lỏng vô lăng.
27:33Rồi cả người anh ấy ngả ra sau một cách lười biếng.
27:35Sao vậy?
27:36Không đủ rõ ràng à.
27:37Hạ hành bách nửa xoay người.
27:38Ánh sáng và bóng tối tôi lên đường nét cằm tuyệt đẹp của anh.
27:41Rất đẹp.
27:42Tôi gần như cuống cuồng tháo dây an toàn.
27:43Tôi.
27:44Tôi phải về rồi.
27:45Hạ hành bách như đã dự đoán trước.
27:46Một tay chống lên vô lăng.
27:48Trả lời rất nhanh.
27:49Được.
27:49Chúc ngủ ngon.
27:50Tôi xuống xe.
27:51Đóng cửa lại.
27:51Bước đi.
27:52Đi được hai bước.
27:53Nhưng tôi lại quay trở lại.
27:54Cửa sổ xe từ từ hạ xuống.
27:56Lộ ra khuôn mặt đẹp trai bên trong.
27:58Anh không nói gì.
27:59Chỉ nhìn tôi.
27:59Tôi xiết chặt túi.
28:00Mặt đỏ bừng.
28:01Anh có muốn vào nhà tôi ngồi chơi không?
28:03Anh đừng hiểu lầm.
28:04Nhà tôi có hộp thuốc.
28:05Tôi.
28:06Tôi có thể giúp anh khử trùng.
28:07Càng nói.
28:08Giọng tôi càng nhỏ như tiếng mũi.
28:09Nhưng hạ hành bách lại nghe rất rõ.
28:11Dù ánh sáng mờ nhạt.
28:12Tôi vẫn thấy được nụ cười trong mắt anh.
28:14Được thôi.
28:15Hạ hành bách chưa bao giờ ngoan ngoãn như lúc này.
28:17Anh ấy ngồi yên trên ghế sofa nhà tôi.
28:19Hai tay đặt trên đùi.
28:20Khuôn mặt đẹp trai thì ngừng lên.
28:22Ánh mắt chăm chú rõi theo tôi.
28:23Tôi cẩn thận dùng bông gạc chạm vào vết thương của anh ấy.
28:26Không đau chứ.
28:26Anh ấy nhẹ nhàng lắc đầu.
28:28Không đau.
28:28Tôi quỳ gối trên sofa.
28:30Cuối đầu cẩn thận kiểm tra từng vết thương của anh ấy.
28:32Và tôi cũng không nhận ra rằng.
28:34Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.
28:35Cho đến khi tôi thấy tay hạ hành bách đỏ bừng.
28:37Tôi vô thức bật thốt lên.
28:38Tay anh cũng bị đánh sao.
28:40Nói xong tôi mới nhận ra.
28:41Mặt tôi gần như đã chạm vào mặt anh ấy.
28:43Tôi vội rụt tay lại như bị điện giật.
28:45Hạ hành bách nắm lấy cổ tay tôi.
28:47Mắt anh lên nét cười.
28:48Bác sĩ.
28:48Anh còn đau mà.
28:49Sao lại không kiểm tra nữa.
28:51Anh ấy đang chơi chọc tôi sao.
28:52Tôi tức giận.
28:53Dứt khoát thu dọn dụng cụ vào hộp thuốc.
28:55Bệnh nhân này.
28:55Tôi nghĩ chúng ta hơi mập mờ rồi.
28:57Ngay khi tôi đóng nắp hộp thuốc.
28:58Cả người tôi bị hạ hành bách đẩy xuống sofa.
29:01Anh ấy giữ chặt tay tôi.
29:02Thế nào mới không mập mờ nữa đây.
29:03Tôi chừng mắt nhìn anh ấy.
29:05Anh ấy làm như không thấy.
29:06Tiếp tục nói.
29:07Ví dụ như.
29:08Yêu nhau.
29:08Tôi quay đầu sang chỗ khác.
29:10Không thèm để ý.
29:11Anh ấy nhìn tôi vài giây.
29:12Rồi từ từ buông tay.
29:13Nhưng vẫn giữ tư thế áp đảo.
29:14Không thèm nói chuyện với anh nữa cơ à.
29:16Tôi lại chừng mắt nhìn anh ấy.
29:18Hạ hành bách.
29:18Anh cũng phải để tôi tiêu hóa chứ.
29:20Dù đã biết sự thật.
29:21Làm sao tôi có thể tiêu hóa ngay lập tức.
29:23Ai ngờ anh ấy nghe tôi nói xong.
29:25Lại nắm lấy tay tôi.
29:26Tốt thôi.
29:27Anh ấy nắm chặt lấy tay tôi.
29:28Rồi lông ngón tay vào.
29:29Mười ngón tay đan sen vào nhau.
29:31Nhưng Lạc Uyên.
29:32Anh không muốn đợi thêm một giây nào nữa.
29:33Ngay từ giây phút nhìn thấy em.
29:35Dù anh nghĩ.
29:36Năm xưa rõ ràng là em chỉ đùa dẫn anh thôi.
29:38Nhưng anh vẫn không thể kìm nén được bản thân.
29:40Hôm đó.
29:41Anh đuổi theo em cả quãng đường.
29:42Khi nhận ra em ở trong thang máy.
29:44Anh biết mình đã xong rồi.
29:45Tôi lực tức nhớ lại ngày hạ hành bách mới đến.
29:47Hóa ra anh ấy thực sự đang tìm tôi.
29:49Dù tôi từng theo đuổi anh ấy rất lâu.
29:51Cũng từng rất dày mặt.
29:52Nhưng khi tôi thấy hạ hành bách thẳng thắn như vậy.
29:54Tôi không khỏi cảm thấy khó xử.
29:55Tôi cố gắng vùi mặt vào sofa để không ngại ngùng.
29:58Anh đừng nói nữa.
29:59Một đôi tay ngay lập tức nâng cầm tôi lên.
30:00Nâng mặt tôi lên.
30:01Bắt tôi nhìn thẳng vào mắt người đó.
30:03Không được.
30:03Anh đã kìm nén rất lâu rồi.
30:05Anh thích em.
30:06Lạc Uyên.
30:06Luôn luôn rất thích em.
30:07Sau đó.
30:08Là thứ hai.
30:09Tôi phải đi làm.
30:10Tôi cuối cùng cũng hiểu sâu sắc cái gọi là cảm giác tội lỗi nặng mề.
30:13Dọc đường đi đến chỗ làm.
30:14Tôi cẩn thận lén lút.
30:15Quả nhiên giữa đường vẫn bị chặn lại.
30:17Đồng nghiệp Tiểu Chu nghi ngờ nhìn tôi.
30:18Lạc Uyên.
30:19Cậu trông như sắp ăn trộn giấy A4 của công ty vậy.
30:22Tôi giật mình.
30:22Kéo áo lên.
30:23Gì.
30:24Tôi là loại người đó sao?
30:25Cô ấy nhìn thấy hành động của tôi.
30:27Nhón chân lên nhìn một cái.
30:28Rồi ngay lập tức kéo tôi vào phòng trà nước một cách lén lút.
30:30Trời ơi.
30:31Anh ta mạnh vậy sao?
30:32Tôi.
30:33Điều này có thể nói ra sao?
30:34Tiểu Chu nhìn vào cổ áo của tôi với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa thông cảm.
30:37Nhìn vết này.
30:38Thật mạnh mẽ.
30:39Cậu chịu nổi không?
30:40Tôi tối sầm mắt.
30:41Sợ cô ấy nói thêm điều gì lộ lĩu hơn.
30:43Vội bịt miệng cô ấy lại.
30:44Cậu đừng nói bệnh.
30:45Coi như không thấy gì.
30:46Được không?
30:47Tiểu Chu mỉm cười bí ẩn.
30:48Gật đầu.
30:49Ngại ngùng vậy sao?
30:50Vậy mình coi như không thấy gì nhé.
30:52Cô ấy bước đi nhẹ nhàng.
30:53Không quên quay đầu nhé mắt với tôi.
30:55Nhìn bóng lưng cô ấy.
30:56Tôi âm thầm rậm chân.
30:57Hạ hành bách anh ấy.
30:58Thật không phải là người.
30:59Trời biết cuối tuần trước chúng tôi đã làm gì.
31:01Ban đầu chỉ là hôn môi thôi.
31:03Sau đó thì.
31:04Thôi.
31:04Có những điều không nên nói nhiều.
31:06Ham muốn làm mờ trí khôn.
31:07Đúng là ham muốn làm mờ trí khôn.
31:09Đang buồn bực.
31:09Đột nhiên có người va vào tôi từ phía sau.
31:11Va mạnh đến mức tôi xích không đứng vững.
31:13Tôi tức giận quay đầu lại.
31:15Là hạ hành bách cười mỉm nhìn tôi.
31:16Tôi.
31:17Anh làm gì vậy?
31:18Anh ấy nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay tôi.
31:20Rồi ngây thư chấp mắt với tôi.
31:21Mới xa nhau 10 phút thôi.
31:22Anh đã nhớ em rồi.
31:24Tôi.
31:24Sao trước đây không phát hiện?
31:25Anh ấy còn biết làm nũng như vậy nữa.
31:27Tôi và hạ hành bách giữ bí mật về mối quan hệ của cả hai rất kín đáo.
31:30Cụ thể là.
31:31Cả hai sẽ không bao giờ đi làm và tan làm cùng giờ.
31:34Không bao giờ nhìn nhau quá 10 giây trong công ty.
31:36Trong giờ làm việc.
31:37Cả hai sẽ cố gắng tránh mặt nhau.
31:38Nếu gặp nhau thì cũng chỉ theo phép tắc mà chào hỏi.
31:41Thời gian trôi qua.
31:42Anh ấy khó chịu đến không chịu nổi nữa.
31:43Rõ ràng là anh có một bà xã to đùng.
31:45Nhìn vài lần cũng không được sao.
31:47Tôi đành dỗ dành anh ấy.
31:48Tan làm anh có thể nhìn mà.
31:50Ai bảo anh là xếp lớn thế?
31:51Nếu bị phát hiện chúng ta yêu nhau.
31:53Ừm.
31:53Không dám nghĩ.
31:54Hạ hành bách ấm ức rút vào lòng tôi.
31:56Họ có thể ăn thịt em chắc.
31:57Tôi thở dài.
31:58Không phải thế.
31:59Chỉ là sau này.
32:00Khi họ bàn chuyện phiếm sẽ không gọi em đến nữa.
32:02Anh nỡ lòng sao?
32:03Hạ hành bách hãy cắn nhẹ vào cổ tôi.
32:05Tỏ vẻ không hài lòng.
32:06Anh còn không bằng chuyện phiếm trong lòng em.
32:08Tôi vút ve đầu anh ấy.
32:09Dù có vài lãnh đạo trong công ty tôi không thích lắm.
32:11Nhưng đồng nghiệp bình thường rất dễ thương.
32:13Tôi không muốn mất đi những ngày tháng vui vẻ hòa đồng với họ.
32:15Nhưng tôi vẫn đã sợ ý.
32:17Người đầu tiên phát hiện mối quan hệ của tôi và hạ hành bách.
32:19Lại chính là những lãnh đạo mà tôi không thích lắm.
32:21Để lấy lòng hạ hành bách.
32:22Vài quản lý cấp cao đã nhân dịp lễ Tết.
32:24Mang quà đến tận nhà anh ấy để thăm hỏi.
32:26Tôi là người mở cửa.
32:27Đúng vậy.
32:28Tôi tưởng là đồ ăn đã đến.
32:29Bản thân chỉ mặc áo dây mát mẻ mở cửa.
32:31Thậm chí còn mải chơi điện thoại.
32:33Mở cửa rồi đưa tay ra.
32:34Đưa tôi.
32:35Cảm ơn nha.
32:35Vài quản lý nhìn nhau.
32:37Dun dẩy đưa quà cho tôi.
32:38Nhận thấy trọng lượng không đúng.
32:39Tôi ngẩn đầu nghi hoặc.
32:40Vừa vặn bắt gặp ánh mắt kinh hoàng của vị quản lý hay sai khiến tôi nhất.
32:43Tôi giật mình.
32:44Hạ hành bách đi dép lê đến.
32:46Mở miệng nói.
32:46Đừng dọa bạn gái tôi chứ.
32:48Vài quản lý gần như bỏ chạy sau mấy giây.
32:50Tất nhiên.
32:50Hạ hành bách cũng không nhận quà của họ.
32:52Có vài người thích nhìn sắc mặt người mà làm việc.
32:54Còn từng nhầm vào tôi.
32:55Anh ấy đã không ưa từ lâu.
32:57Trước đây anh ấy đã muốn tìm lý do để đuổi mấy người đó đi.
33:00Nhưng bị tôi ngăn lại.
33:01Trong môi trường làm việc.
33:02Luôn có những thói xấu do người khác mang lại.
33:04Phải đợi khi có lý do hợp lý.
33:05Rồi từ từ dọn dẹp.
33:06Tiễn họ xong.
33:07Hạ hành bách lại không vui.
33:09Sao đồ ăn lâu vậy?
33:10Biết thế tự mình đi mua rồi.
33:11Tôi nằm trong lòng anh ấy.
33:13Ai mà ngờ anh ấy tắm nhanh thế chứ?
33:15Sáng hôm sau đi làm.
33:16Rõ ràng chuyện của tôi và hạ hành bách đã lan truyền khắp nơi.
33:18Ai gặp tôi cũng đều chào kiểu lịch sự của tổng giám đốc.
33:21Chào chị Lạc Uyên.
33:22Tôi luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
33:24Tiểu Chu thì mang nét mặt quái dị.
33:25Muốn nói gì đó nhưng lại không dám.
33:27May mắn thay.
33:28Nhóm đồng nghiệp thích tám chuyện của tôi không bỏ rơi tôi.
33:30Họ trực tiếp đưa chuyện tám nhảm đến ngay tay tôi.
33:32Cậu không đáng tin chút nào.
33:34Hẹn hò với tổng giám đốc mà không nói cho tụi mình.
33:36Đúng đó.
33:37Chuyện như vậy mà giấu.
33:38Phạt cậu từ giờ nghe ngóng tin tức cuối cùng.
33:40Trừ khi cậu kể chuyện về tổng giám đốc cho bọn mình nghe.
33:42Tôi mỉm cười.
33:43Gật đầu.
33:44Ừ.
33:44Tan làm.
33:45Hạ hành bách trực tiếp đợi tôi ở cửa thang máy.
33:47Đi.
33:47Về nhà thôi.
33:48Anh ấy ngừng cao đầu.
33:49Phía sau như có một cái đuôi lấp lánh đang vẫy vẫy.
33:51Đúng là đang sợ người khác không nhận ra sự tự mãn của anh ấy mà.
33:54Dưới ánh mắt rõi theo của một đám đồng nghiệp không xa.
33:57Tôi kéo anh ấy vào thang máy.
33:58Anh có thể kiềm chế một chút được không?
34:00Anh ấy nháy mắt với tôi.
34:01Hôn một cái nào vợ yêu.
34:02Mặt tôi tôi sầm lại.
34:04Có camera.
34:04Anh ấy chỉ vào góc thang máy.
34:06Không quan tâm.
34:07Chỗ này ấy hả?
34:08Ngày mai.
34:08Anh xóa nó.
34:09Tôi.
34:09Dưới sự kiên quyết của tôi.
34:11Hạ hành bách vẫn nhịn được.
34:12Nhưng cũng không nhịn được lâu.
34:13Người ta gọi là.
34:14Có cố gắng nhưng không đáng kể.
34:16Lên xe.
34:16Anh ấy giữ đầu tôi và hôn một cái.
34:18Cuối cùng cũng có thể cùng em tan làm rồi.
34:20Tôi chừng mắt nhìn anh ấy.
34:21Đổi lại là.
34:22Anh ấy nâng mặt tôi lên và hôn thêm mấy cái nữa.
34:24Thấy xung quanh không có ai.
34:26Anh ấy trực tiếp mở môi tôi ra.
34:27Kheo leo thâm nhập.
34:28Đầu lưỡi từng chút liếm lát phần thịt mềm trên vòng miệng tôi khiến xương sống tôi tê dại từng đợt.
34:32Bé cưng ơi.
34:33Anh ấy khẳng rộng gọi tôi.
34:35Trước đây cảm giác như chúng ta như đang lén lút yêu đương.
34:37Bây giờ cảm giác còn kích thích hơn.
34:39Tôi.
34:39Anh biển thái à.
34:40Anh ấy cắn nhẹ đầu lưỡi tôi.
34:42Bé cưng.
34:42Ngoan nào.
34:43Không chịu nổi nữa rồi.
34:44Hạ hành bách.
34:45Anh đúng là một tên biển thái.

Được khuyến cáo