- 8/7/2025
Truyện Audio Hay || Mẹ Đứa Con Riêng Của Chồng Tôi || Thiên Thần Dắt Truyện
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
Danh mục
😹
Vui nhộnPhụ đề
00:00Chồng tôi là ông bố nội trợ, ở nhà toàn thời gian để chăm con, nhưng từ khi con bé bắt đầu đi mẫu giáo,
00:05anh ấy lại có thêm một người bạn đồng hành lúc đưa đón con.
00:07Cô ta ăn sạch xanh xanh mấy loại trái cây cao cấp tôi chuẩn bị cho con gái,
00:10còn nói xấu tôi với chồng, đúng là mấy bà mẹ không trực tiếp chăm con.
00:14Chẳng bao giờ biết nghĩ cho con cái, cái gì nên ăn, cái gì không,
00:17trong đầu chị ta chẳng có chút khái niệm gì hết, khuya tan làm về nhà.
00:20Cơm canh vốn được chuẩn bị cho tôi cũng biến thành phần ăn thừa của người khác.
00:23Chồng tôi lại thẳng nhiên nói, đã chê bai thế thì đừng ăn.
00:26Hố hồ mẹ của Trần Trần dành y học cổ truyền, cô ấy từng bảo phụ nữ thì buổi chiều tối không nên ăn gì cả,
00:31tan làm lúc 2 giờ rưỡi sáng.
00:32Tôi nghĩ chắc chồng và con gái bé viên viên đã ngủ từ sớm rồi,
00:35chỉ cần nghĩ đến chuyện mình cực khổ bên ngoài kiếm tiền, đổi lại là sự yên ổn của họ.
00:39Trong lòng tôi bỗng thấy ấm áp lạ thường.
00:41Nhưng thật sự tôi không muốn phải ăn đồ nguội ngoài cửa hàng tiện lợi nữa,
00:44may mà mọi khi tăng ca, chồng đều để phần cơm tối sẵn cho tôi.
00:47Sợ tôi về muộn đói bụng sẽ đau dạ dày, tôi xoa cái bụng đang déo ủng ục,
00:51tự dỗ bản thân, im nào, lát nữa về nhà sẽ có cơm canh nóng hổi đợi mày đó.
00:55Nhưng vừa bước vào cửa, tôi liền phát hiện phòng khách đèn đó mờ mờ ảo ảo.
00:59Chồng tôi lại đang cùng một người phụ nữ lạ ngồi rúc trên ghế sofa xem phim.
01:02Thấy tôi vào nhà, cô ta bật dậy ngay lập tức.
01:04Tôi tưởng cô ta sẽ giới thiệu bản thân với tôi.
01:06Không ngờ, cô ta nhíu chặt mày.
01:14Đứa nhỏ mới ngủ được đấy, chị mở cửa đóng cửa kiểu gì mà chẳng biết nghĩ cho người khác.
01:18Tôi đứng trôn chân tại chỗ, chậm rãi quay đầu nhìn về phía chồng trên ghế sofa.
01:21Chồng tôi chầm chắc cầm lấy điều khiển, nhấn nút tạm dừng, anh ta còn lầm bầm.
01:25Ấy, Huệ Tâm, đang đến đoạn hay đó, sao em lại đi đâu vậy?
01:29Người phụ nữ tên Huệ Tâm quay đầu lại, nhõm nhão trách móc, em thả không xem phim.
01:32Chứ không thể để bọn nhỏ bị làm phiền, giấc ngủ là chuyện lớn đó.
01:36Ngủ không đủ là con nít không phát triển được đâu.
01:44Tôi tháo giày, ngầm đầu nhìn hai người trước mắt, sau đó lạnh lùng hỏi chầm chắc.
01:48Cô ta là ai? Chầm chắc thẳng nhiên hất cầm.
01:51Anh từng nói với em rồi mà, đây là mẹ của Trần Trần, phụ huynh bạn cùng lớp mẫu giáo của Viên Viên.
01:55Tôi vừa định cởi áo khoác thì mẹ của Trần Trần đã vội vã cản lại.
01:58Chị sao không cởi áo ngoài trước khi vào nhà? Vi khuẩn trên người lớn là nhiều nhất đấy.
02:02Chị vào thế này, cả nhà toàn vi trùng, bọn nhỏ sẽ bị bệnh mất.
02:05Thái độ như bà chủ nhà của cô ta vốn đã khiến tôi khó chịu.
02:08Giờ còn định dạy tôi cách làm người, tôi lập tức ném áo khoác xuống sàn.
02:12Thưa cô, đây là nhà tôi. Đứa trẻ sống trong căn nhà này cũng là con tôi.
02:15Con tôi mà có bệnh, vợ chồng chúng tôi tự chăm.
02:18Việc gì đến cô vậy? Mẹ của Trần Trần nhíu mày sâu hơn nữa.
02:21Cô ta nghiêng đầu đầy út ức nhìn chầm chắc, môi dưới cắn nhẹ.
02:24Ráng vẻ mềm yếu khiến người ta khó mà ghét nổi.
02:26Chầm chắc hơi động lòng. Lại ra vẻ người hòa giải.
02:28Bước về phía tôi. Thôi mà, sao em nói chuyện nghe nặng nề quá vậy?
02:32Anh vất vả chăm con như vậy.
02:33May ra mới có người chịu ở bên nói chuyện với anh một chút.
02:36Vừa mới về đã xả như súng liên thanh vào người ta.
02:38Em cũng nghĩ đến cảm xúc của anh chứ.
02:40Trần Trần với Viên Viên chơi với nhau.
02:41Học tiếng Anh cùng nhau. Mệt quá thì ngủ lại nhà mình thôi.
02:44Những gì em không nghĩ ra.
02:45Mẹ của Trần Trần giúp em nghĩ rồi.
02:47Em không những không biết ơn. Còn quay ra trách cô ấy.
02:49Em có hơi quá đáng rồi đấy. Trái tim tôi trượt thắt lại.
02:52Phải rồi. Trăm con là chuyện rất cực.
02:54Căng đầu. Mỏi óc. Mệt người.
02:56Tôi không ít lần xem thấy mấy bà mẹ trên mạng bế tắc vì con cái mà phát khóc.
03:00Thế nhưng việc đó đặt lên vai đàn ông.
03:02Tôi lại không thể thấu hiểu chút nào sao.
03:03Thấy vẻ ái nái hiện rõ trên mặt tôi.
03:05Trầm chắc lập tức bước lên một bước.
03:07Đẩy tôi vào bếp. Thôi nào. Đừng mới về đã làm dối tung cả nhà lên.
03:10Mau ăn cơm rồi đi tắm rửa đi.
03:12Sau lưng tôi vang lên giọng nói ẻo lạ của mẹ Trần Trần.
03:15Anh chắc ơi. Phim còn xem nữa không?
03:17Trầm chắc quay đầu lại dỗ ngay.
03:18Xem. Đương nhiên là xem rồi.
03:20Tôi cũng quay đầu liếc nhìn một cái.
03:21Chỉ thấy mẹ Trần Trần uốn éo quay lại ghế sofa.
03:24Lúc đi ngang qua áo khoác của tôi.
03:25Cô ta còn tiện chân đá một cái.
03:27Miệng lầm bẩm. Làm gì ghê gớm vậy?
03:29Đi làm hai trăm con thì cũng vĩ đại như nhau thôi.
03:31Trầm chắc đưa tôi một bộ bát đũa.
03:33Ăn đi. Anh đi xem phim tiếp đây.
03:34Hôm nay mệt cả ngày rồi.
03:36Không phục vụ em được đâu. Anh ta đi rồi.
03:38Tôi mở chiếc lồng đậy cơm ra.
03:40Mắt tôi xứng lại trước mấy món ăn trước mặt.
03:42Mọi lần tôi tăng gà.
03:43Chầm chắc đều để sẵn cơm nóng canh nóng cho tôi.
03:45Chỉ sợ tôi đói bụng về nhà lại đau dạ dày.
03:47Nhưng hôm nay. Mọi thứ hoàn toàn khác.
03:49Trước mặt tôi chỉ toàn đồ ăn thừa.
03:51Gọi là đồ ăn thừa đã là nói cho sang.
03:53Thứ trên bàn. Cùng lắm chỉ là mấy món phụ.
03:55Tôi nhìn ra ngay. Đĩa dài lúc đầu đựng một con cá.
03:57Chỉ nhìn cái đuôi cũng biết đó là cá mũ đá tôi mua để bồi bổ đạm cho viên viên.
04:01Tôi phải nhờ người đặt loại tốt nhất.
04:02300 một con.
04:03Bữa cơm này. Tụi họ ăn sạch.
04:05Trên đĩa chỉ còn lại vài cọng hành dài và lát gừng.
04:08Đĩa tròn lúc trước đựng nấm thông tươi tôi mới mua.
04:10Giờ chỉ còn vài màu dễ dính chút bã tỏi.
04:12Bồn rửa bát còn hai cái đĩa bẩn.
04:14Chắc là ăn xong thì giấu đi.
04:15Sợ tôi thấy.
04:16Chỉ có một thứ còn nguyên vẹn dĩa dưa muối mẹ tôi làm riêng cho tôi.
04:19Một bát cơm nguội tràn với dưa muối.
04:20Đó là bữa tối chầm chắc để lại cho tôi sao.
04:22Tôi tức đến mức ném đôi đũa lên bàn.
04:24Tiếng cạch vang giòn tan.
04:25Ngay sau đó, tiếng TV ngoài phòng khách cũng được ngột ngưng bật.
04:28Một phút sau, chầm chắc và mẹ chân chân cùng xuất hiện ở cửa bếp.
04:31Hai người tròn mắt nhìn tôi.
04:33Lại làm sao nữa vậy?
04:34Chầm chắc gãi đầu.
04:35Tôi ngẩn đầu lên nhìn anh ta.
04:36Anh để tôi ăn cái này đây à?
04:38Anh ta thản nhiên.
04:39Thì sao?
04:39Tôi tức đến mức suýt nửa ngất xỉu.
04:41Cơm trắng với dưa muối.
04:42Tôi làm việc quần quật cả ngày.
04:44Anh cho tôi ăn thứ này sao?
04:45Tâm trạng tôi dâng lên cực độ.
04:47Lúc đứng dậy thì chiếc ghế bị hất ngã xuống đất.
04:49Chầm chắc như bị xỉ nhục ghê gớm.
04:50Nổi giận quá thẳng vào mặt tôi.
04:52Đã chê bai thì đừng ăn.
04:53Hốn gì mẹ chân chân hiểu y học cổ truyền.
04:55Cô ấy từng nói rồi phụ nữ thì buổi chiều tối không nên ăn gì hết.
04:58Mẹ chân chân bất ngờ đứng chắn trước mặt chầm chắc.
05:00Đúng vậy đó.
05:01Anh chắc cũng là nghĩ cho chị thôi.
05:02Phụ nữ mình đến tuổi rồi.
05:04Hệ tiêu hóa sớm đã kém đi nhiều.
05:06Chị còn về muộn mà cứ đòi ăn tối.
05:07Chẳng phải tự làm khổ người khác à.
05:09Không nói đến việc làm phiền anh chắc.
05:11Chị không cảm thấy chính chị đang tự làm khổ cái dạ dày của mình sao.
05:14Người ta nghĩ cho chị thì chị khó chịu.
05:16Cái gì cũng kêu chê.
05:17Món nào cũng thấy không vừa miệng.
05:18Nếu chị giỏi thế thì nghỉ việc ở nhà chăm con đi.
05:21Nấu nướng dọn dẹp.
05:22Xem chị có chịu nổi không.
05:23Những lời đó như từng nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.
05:25Đúng.
05:26Tôi không muốn làm mẹ toàn thời gian.
05:28Nhưng nếu buộc phải làm.
05:29Tôi đâu phải không làm được.
05:30Hồi đó chẳng phải chính chầm chắc ra sức khuyên tôi đi làm hay sao.
05:33Nếu không vì lời anh ta nói.
05:34Tôi đã chẳng giao hết mọi việc nhà cho anh ấy lo.
05:36Hơn nữa.
05:37Trước khi con đi mẫu giáo.
05:38Trong nhà lúc nào cũng có bảo mẫu và mẹ tôi thay phiên chăm non.
05:41Nhưng chầm chắc lại gửi cho tôi vô số clip mỗi ngày.
05:43Trong đó là cảnh các bà mẹ toàn thời gian đang khóc.
05:46Đang chết.
05:46Đang kiệt sức.
05:47Điều đó khiến tôi thấy mình có lỗi với chồng.
05:49Cảm giác như cả đời này tôi mắc nợ anh ta.
05:51Mãi mãi không trả đủ.
05:52Đôi khi tôi tự an ủi bản thân.
05:54Anh ấy để tôi ra ngoài làm việc.
05:56Bản thân ở nhà gánh hết phần trăm con.
05:57Chấp nhận cuộc sống tẻ nhạt.
05:59Sau này anh có gặp chuyện gì.
06:00Tôi có xông pha lửa nước cũng chẳng tiếc gì.
06:02Nhưng những chuyện vừa xảy ra hôm nay thật sự có gì đó rất sai.
06:05Tôi với chầm chắc là vợ chồng.
06:06Liên quan gì đến mẹ chần chần.
06:08Cô ta dựa vào đâu mà chen ngang chuyện nhà tôi.
06:10Dạy tôi cách sống.
06:11Nhưng hôm nay đã khuya rồi.
06:12Viên viên còn đang ngủ.
06:14Tôi không muốn làm phiền con.
06:15Tốt nhất là ai nấy bình tĩnh lại.
06:16Để hôm khác tính tiếp.
06:18Tôi thở dài một hơi.
06:19Mở tủ lạnh.
06:19Lục mãi mà vẫn không thấy đâu hộp gan ngỗng tôi đã mua.
06:22Tôi định đơn giản trên miếng gan ngỗng ăn với chút trái cây rồi đi ngủ.
06:25Tôi quay đầu nhìn chầm chắc.
06:26Gan ngỗng tôi mua để ở đâu.
06:28Mặt chầm chắc khựng lại.
06:29Một lúc sau mới ấp úng được một câu.
06:31Khuya rồi.
06:31Em còn ăn gan ngỗng gì nữa.
06:32Tôi biểu môi.
06:34Giờ em chỉ muốn ăn cái đó thôi.
06:35Anh ta cố kìm nén vẻ trột dạ.
06:37Dạo này anh mang hết nấu cho con rồi.
06:39Nhìn cái mặt anh ta là biết đang nói xạo.
06:41Tôi dầm một tiếng đóng cửa tủ lạnh lại.
06:43Vậy được.
06:43Tôi sẽ gọi viên viên dậy.
06:44Hỏi xem dạo này con bé ăn hết bao nhiêu gan ngỗng.
06:47Thế mà chầm chắc lại bất ngờ túm chặt lấy cánh tay tôi.
06:49Móng tay cắm sâu vào da thịt.
06:51Cô làm loạn đủ chưa hả?
06:52Cảm xúc ớt ức của tôi đã lên tới đỉnh điểm.
06:54Bây giờ đã là 3 giờ sáng.
06:56Từ trưa hôm qua đến giờ.
06:57Suốt 15 tiếng đồng hồ.
06:58Tôi chưa ăn một miếng nào.
07:00Cả người mệt sẽ rời vì đói.
07:01Tôi chỉ muốn ăn một miếng gan ngỗng mà mình bỏ tiền ra mua.
07:04Vậy mà bị gán cho cái tội vô lý đòi hỏi.
07:06Bất ngờ.
07:06Mẹ của Trần Trần bật khóc.
07:08Cô ta vừa khóc vừa run dậy.
07:09Ôm bụng ngôi thụp xuống sàn.
07:10Nước mắt rơi lã trã.
07:12Rọng lắp bắp đầy út ức.
07:13Đừng cãi nhau nữa anh chắc em xin 2 người đừng cãi nhau nữa.
07:15Lỗi là do em.
07:16Em nói mình thiếu khí huyết.
07:18Cần bồi bổ nên anh chắc mới lấy gan ngỗng trong nhà cho em ăn.
07:20Em không biết chị thích món này nếu biết thì em thể là em tuyệt đối không ăn.
07:24Chị ơi.
07:24Chị đừng làm khó anh chắc nữa.
07:26Em hứa.
07:27Ngày mai em sẽ đi làm kiếm tiền.
07:28Em sẽ mua loại gan ngỗng ngon nhất.
07:30Đền lại cho 2 người.
07:31Trầm chắc lúc này mới buông tay tôi ra.
07:33Anh ta khom lưng đỡ mẹ Trần Trần dậy.
07:35Rọng đầy xót xa.
07:36Giờ kinh tế khó khăn thế này.
07:37Em đi đâu mà tìm việc được.
07:38Vì cái nhà này.
07:40Em đã rời xa công việc.
07:41Cách biệt với xã hội.
07:42Có công ty nào chịu tuyển em chứ?
07:44Mẹ Trần Trần lập tức lao vào lòng Trầm Chác.
07:45Nức nở.
07:46Anh chắc hú hú chỉ có anh hiểu em chỉ có anh là xót em.
07:49Nhưng anh yên tâm.
07:50Em tuyệt đối sẽ không làm gánh nặng cho anh.
07:52Em em đi nhặt ve chai cũng được.
07:53Em đi bán thân cũng được.
07:54Em nhất định sẽ kiếm lại tiền để mua gan ngỗng trả cho 2 người.
07:57Hú hú hú.
07:58Trầm chắc xích chặt mẹ Trần Trần trong lòng.
08:00Giận dữ chừng mắt nhìn tôi.
08:01Cô vừa lòng chưa?
08:02Cô ép một bà mẹ toàn thời gian cao cả đến đường cùng.
08:04Cô vui chưa?
08:05Tôi vừa sững sờ.
08:06Vừa bất lực.
08:07Cái logic gì thế này?
08:08Miệng thì nói khổ.
08:09Nói hy sinh.
08:10Nhưng lại ăn ngon uống sạch.
08:11Để người khác nhịn đói.
08:12Cuối cùng lại đóng vai người bị hại.
08:14Tôi còn đang định nói gì đó.
08:15Thì tiếng khóc nức nở của viên viên vang lên từ phòng ngủ.
08:18Chắc con bé bị đánh thức vì mớ hỗn loạn này rồi.
08:20Tôi đau lòng chạy ngay vào phòng ngủ.
08:22Chỉ cần được ôm viên viên mềm mại thơm tho vào lòng.
08:24Bao nhiêu ướt ức cũng sẽ tan biến hết.
08:26Nhưng khi tôi đẩy cửa bước vào.
08:35Thằng bé đó là ai cả?
08:36Người lớn làm tôi ấm ức.
08:37Tôi còn nhịn được.
08:38Nhưng đụng đến con gái tôi.
08:40Tôi không thể nhịn nổi nữa.
08:41Tôi lập tức túng cổ áo thằng bé kia kéo xuống.
08:43Xuống.
08:44Mày lấy quyền gì mà nằm lên giường của con gái tao hả?
08:46Viên viên mở mắt ra thấy tôi.
08:48Vừa khóc vừa cười.
08:49Dơ tay về phía tôi.
08:50Mẹ ơi mẹ ơi bế con.
08:51Tôi vừa quay người định ôm viên viên.
08:52Thì thằng bé bẩn thiểu kia đột ngột bật dậy.
08:55Giật mạnh tóc tôi.
08:56Con đàn bà mặt vàng.
08:57Chính là mày.
08:58Mẹ tao cho tao coi hình rồi.
08:59Mày là con đàn bà mặt vàng trong ảnh.
09:01Ra đầu tôi rát như bị thiêu.
09:02Tôi lập tức xoay người.
09:03Nắm lấy tay nó.
09:04Đánh mạnh lên.
09:05Bốp.
09:06Bốp.
09:06Thế là chầm chác và mẹ trần trần lao ngay vào phòng.
09:09Mẹ trần trần lập tức gào lên như cháy nhà.
09:11Chị ơi.
09:11Chị có tức thì đánh em này.
09:13Sao lại đánh trẻ con?
09:14Gan ngỗng là em ăn.
09:15Đâu liên quan gì tới trần trần nhà em chứ.
09:17Cô ta ôm lấy thằng bé.
09:18Rúc vào chiếc giường của con gái tôi mà run dẩy như chim cút.
09:21Tôi quay người lại.
09:22Ông chầm lấy viên viên đang khóc nức nở vì hoảng sợ.
09:24Khuôn mặt nhỏ xíu của con bé úp vào ngực tôi.
09:26Giọng ngập ngừng nức nở.
09:27Mẹ ơi mẹ về rồi.
09:29Chầm chác mất kiên nhẫn.
09:30Trách tôi.
09:30Cô là người lớn rồi mà.
09:32Không tranh được miếng ăn thì quay ra nổi giận với con nít.
09:34Tôi giận đến mức gào lên với anh ta.
09:36Anh bị điên à?
09:37Chính con gái ruột của anh đang nằm ngủ dưới đất.
09:39Người lạnh toát.
09:40Còn để một thằng bé xa lạ nằm trên giường của nó.
09:42Chầm chác bị tôi quát đến giật mình.
09:43Thì thì dù sao cũng là khách mà hơn nữa cơm tối làm mẹ trần trần nấu đấy.
09:46Trần trần muốn nằm giường nhỏ.
09:48Thì nằm một đêm cũng có sao đâu.
09:49Mẹ trần trần từ phía sau chìa tay kéo tay áo chầm chác.
09:52Thôi đi anh chác.
09:53Là bọn em quá phận rồi.
09:54Bọn em thân phận thấp hành.
09:55Không lọt nổi vào mắt chị dâu cao quý.
09:57Chúng em ngủ nhờ cái giường nhỏ của viên viên.
09:59Đúng là làm bẩn của quý.
10:01Chầm chác quay đầu lại.
10:02Nhẹ nhàng vuốt mái tóc dối của cô ta.
10:04Đừng nói thế.
10:04Người không phân cao thấp sang hành.
10:06Trong mắt anh.
10:07Em là người phụ nữ tốt nhất.
10:08Mẹ trần trần lại bật khóc.
10:09Chị dâu thì biết gì về nỗi khổ sinh con trai của em.
10:12Em thiếu khí huyết.
10:13Chỉ nấu bữa cơm thôi cũng mệt muốn chết.
10:14Vì muốn tụi nhỏ được ăn uống đủ chất.
10:16Em cố gắng lắm mới nấu được 4 món.
10:18Chầm chác ôm lấy trần trần đang cười tuét tuét trong lòng cô ta.
10:20Anh hiểu.
10:21Anh hiểu mà.
10:22Hiểu cái đầu anh.
10:23Cái gì mà sinh con trai làm tổn hại cơ thể.
10:25Thiếu khí huyết.
10:26Rõ ràng là nhà họ trầm trọng nam khinh nữ.
10:28Đúng rồi đấy.
10:29Cô ta sinh được con trai.
10:30Trong mắt anh ta liền thành người phụ nữ tốt nhất.
10:32Tốt lắm.
10:33Vậy thì anh sống với cô ta luôn đi.
10:35Tôi vừa định đứng dậy.
10:36Thì Viên Viên ngửng đầu lên.
10:37Mặt đỏ bừng bừng.
10:38Con bé lý nhí nói với tôi.
10:39Mẹ ơi Viên Viên khó chịu quá.
10:41Miệng con bé còn bốc ra mùi hôi rất khó chịu.
10:43Tôi nâng môi con gái lên xem răng bẩn kinh khủng.
10:45Viên Viên.
10:46Tối nay con không đánh răng à.
10:47Từ phía sau.
10:48Mẹ chân chân lại nhảy ra nói móc.
10:50Chỉ có một bàn trải điện.
10:51Tôi để chân chân đánh trước.
10:52Sau đó tôi có dặn Viên Viên tự đánh mà.
10:54Con gái thì trưởng thành sớm hơn con trai.
10:56Những việc như vậy phải tập cho tự lập.
10:58Không ngờ Viên Viên nhỏ vậy mà đã lười đến thế.
11:00Đánh răng cũng không chịu làm.
11:01Nước mắt tôi trào ra như suối.
11:03Tôi chưa từng ngờ đến việc.
11:04Khi mình đi làm vất vả bên ngoài.
11:06Con gái tôi ở nhà lại bị người ta hành hạ thế này.
11:08Cô câm miệng cho tôi.
11:09Tôi còn định tiếp tục mắng thì Viên Viên nắm lấy ngón tay tôi.
11:11Mẹ ơi Viên Viên nóng quá.
11:13Tôi vừa chạm tay vào không ổn.
11:14Con bé sốt cao rồi.
11:16Tôi lập tức bế Viên Viên lên.
11:17Không kịp mặc đủ đồ cho con.
11:18Vội vàng chạy thẳng đến bệnh viện.
11:20Sau lưng.
11:21Mẹ chân chân vẫn còn đang làm nhàm.
11:22Anh chắc à.
11:23Con gái đúng là không được.
11:24Yêu đuối quá.
11:25Cũng ăn.
11:25Cũng ở y như nhau.
11:27Mà chân chân nhà em cứng cáp biết bao.
11:28Phải sinh con trai mới tốt chứ.
11:30Tôi đến được bệnh viện thì đã là 4 giờ rưỡi sáng.
11:32Xếp hàng lấy số.
11:33Cả người tôi đã mệt mỏi xã rời.
11:35Tôi gọi điện cho ba mẹ.
11:36Kể sơ qua mọi chuyện.
11:37Hai ông bà vốn dĩ hay dậy sớm.
11:39Nghe tin liền lập tức mặc đồ chạy đến bệnh viện.
11:41Bác sĩ nói.
11:42Viên Viên bị cảm lạch.
11:43Giữa trời hè nóng như đổ lửa.
11:44Con bé lại bị cảm.
11:45Viên Viên kể rằng.
11:46Sau khi tan học ở mẫu giáo.
11:48Con bé đi công viên chơi với Trần Trần.
11:50Trần Trần thường xuyên bắt nạt con bé.
11:51Con sợ.
11:52Nên cứ chạy mãi.
11:53Nhưng càng chạy.
11:54Trần Trần càng giả làm quái vật rượt theo sau.
11:56Con trốn sau lưng ba.
11:57Vậy mà mẹ Trần Trần lại nói con là đồ nhát gan.
11:59Ba nghe thế.
12:00Cũng mặc kệ con.
12:01Con cứ chạy.
12:02Trần Trần cứ đuổi.
12:03Mồ hôi đổ đầy người.
12:04Về đến nhà.
12:04Ba cũng không thay đổi cho con.
12:06Mẹ Trần Trần nói.
12:07Trần Trần nhà tôi không yếu đuối thế đâu.
12:09Nhìn nó khỏe mạnh.
12:10Tròn trịa thế kia.
12:11Nóng quá hả con.
12:12Mẹ mở điều hòa cho.
12:13Rồi họ bật máy lạnh trong nhà xuống tận 16 độ.
12:15Viên viên cũng không ăn tối.
12:17Mưa màng nằm trên chiếc rừng nhỏ ngủ thiếp đi.
12:19Sau đó có ai đó bế con xuống đặt dưới sàn.
12:21Rồi con nghe thấy tiếng của mẹ.
12:22Mẹ tôi tức đến phát điên.
12:23Cái thể loại khốn nạn gì thế này.
12:25Một thằng đàn ông lớn sát.
12:26Không đi làm.
12:27Để phụ nữ nuôi.
12:28Lại còn dở cái trò bẩn thiểu này.
12:30Ba tôi đấm thẳng một phát vào tường.
12:31Ly hôn đi.
12:32Ba mẹ sẽ lo chăm cháu cho con.
12:34Tôi mệt đến mức không muốn mở miệng nữa.
12:36Nhưng tôi biết.
12:36Ba nói đúng.
12:37Tôi gật đầu.
12:38Được.
12:38Con sẽ ly hôn.
12:39Tôi ôm viên viên.
12:40Nằm vật trên rừng bệnh không biết ngủ được bao lâu.
12:42Cả người con bé ướt đẫm mồ hôi.
12:44Bác sĩ bảo.
12:45May mà đưa đến kịp thời.
12:46Nếu chậm nữa là dễ chuyển thành viêm phổi.
12:48Ba mẹ tôi bảo tôi cứ nghỉ ngơi cho khỏe.
12:49Mọi việc để ông bà lo.
12:51Họ đưa viên viên về bên kia chăm sóc.
12:52Con bé ngẩn khuôn mặt tròn tròn lên.
12:54Làm nũng với ông bà ngoại.
12:56Con không muốn đến mẫu giáo đâu.
12:57Ông cưng chiều chọc mũi con bé.
12:59Không đi học không được đâu.
13:00Con ít phải đến lớp.
13:01Phải có bạn bè chứ.
13:02Viên viên mếu máu.
13:03Ấm ức rơi nước mắt.
13:04Nhưng trong lớp có trần trần.
13:05Tin tôi lại như bị bóp nghẹt.
13:07Khó chịu tới nghẹt thở.
13:08Tôi nắm tay con gái.
13:09Mẹ chuyển trường cho con nhé.
13:10Chúng ta tìm một trường mẫu giáo khác.
13:12Được không?
13:12Lúc đó viên viên mới nở nụ cười.
13:14Hí hưởng gật đầu.
13:15Con muốn trường có cầu tuột thịt to.
13:17Không có trần trần.
13:18Không có mẹ trần trần.
13:19Cô đó cứ ăn hết sạch việc quất của con.
13:21Con không thích cô ta.
13:22Tôi đoán.
13:22Chuyện mẹ trần trần gian díu với trầm chắc chắc chẳng phải mới đây.
13:25Cứ nghĩ đến thôi là trong người tôi sụp sôi như muốn nổ tung.
13:28Tôi muốn đấm vỡ mặt cặp cầu nam nữa đó.
13:30Chúng nó đã ức hiếp viên viên của tôi bao lâu rồi.
13:32Đã ăn uống bao nhiêu thứ của tôi rồi.
13:34Tôi quay lại công ty.
13:35Tiện thể nhờ người điều tra về mẹ trần trần.
13:37Không ngoài dự đoán con này không phải loại đơn giản.
13:39Tên thật là Lương Huệ Tâm.
13:40Chồng là tài xế chạy tuyến xa.
13:41Thường xuyên vắng nhà.
13:42Bảo sao cô ta cứ lượn lời cuốn lấy trầm chắc như vậy.
13:45Chẳng biết ngượng là gì.
13:46Nhưng điều tôi không hiểu là tại sao cô ta lại để mắt đến một thằng đàn ông ăn bám.
13:50Không có việc làm như trầm chắc.
13:51Cho đến khi người điều tra gửi tôi tài khoản mẫu thư của cô ta.
13:54Tôi vừa mở ra một loạt bài viết hiện lên.
13:56Như tắt thẳng vào mặt tôi.
13:57Và khiến tôi tỉnh ngộ hoàn toàn.
13:59Bài viết đầu tiên.
14:00Trong lớp mẫu giáo có một bảo ba toàn thời gian.
14:02Ba chăm con toàn phần.
14:03Chẳng ai biết anh ấy là một kho báu.
14:05Anh ấy dự dàng chú đáo.
14:06Thấu hiểu lòng người.
14:07Và thực ra.
14:08Anh ấy đâu phải loại đàn ông không làm ra tiền ăn bám vợ.
14:10Anh ấy là một người tài giỏi.
14:12Chỉ là vì yêu thương vợ nên mới tình nguyện ở nhà chăm con.
14:14Thật ra anh ấy có rất nhiều công việc làm thêm.
14:17Kiếm được còn nhiều hơn cả vợ mình đi làm chính thức.
14:19Bài viết thứ hai.
14:20Tôi đã yêu bảo ba toàn thời gian ở trường mẫu giáo.
14:22Anh ấy nói tôi quá tài giỏi.
14:24Rằng tôi hiểu y học cổ truyền.
14:25Biết cách chăm con.
14:26Biết cách chăm đàn ông.
14:27Anh ấy bảo nếu tôi đi làm.
14:29Chắc chắn sẽ là dân văn phòng cao cấp.
14:30Bài viết thứ ba.
14:31Tôi và anh chắc đã ở bên nhau.
14:33Anh ấy nói anh ấy muốn có con trai.
14:35Đáng tiếc.
14:35Con đàn bà mặt vàng kia không đẻ được.
14:37Nói thật nhé.
14:38Xin được con trai mới là bản lĩnh của phụ nữ.
14:40Không đẻ được thì chỉ xứng đi làm kiếm tiền về nuôi đàn ông thôi.
14:43Tôi mong cái thai trong bụng mình lần này là con trai.
14:45Phải là con trai.
14:46Bài viết thứ tư.
14:47Tôi phải để con đàn bà mặt vàng đó biết tôi tồn tại.
14:49Tôi muốn thách thức nó.
14:51Tôi muốn nó biết tay tôi.
14:52Biết điều thì tự cuốn gói.
14:53Bài viết thứ năm.
14:54Con đàn bà mặt vàng đó cuối cùng cũng dắt con bỏ đi rồi.
14:57Cuối cùng tôi cũng trở thành bà chủ chính thức của ngôi nhà này.
14:59Tôi thích nội thất đắt tiền trong nhà.
15:01Tôi thích mấy bộ đồ xịn và trang sức đẹp đẽ này.
15:03Tất cả giờ đều là của tôi.
15:04Hai tay tôi run đến mức suýt không cầm nổi điện thoại.
15:07Thì ra mấy tháng trước.
15:08Hai người bọn họ đã lén lút với nhau rồi.
15:10Việc cô ta đột ngột xuất hiện trong nhà tôi tất cả đều là âm mưu có sắp đặt.
15:13Tôi gom hết mọi bằng chứng lại.
15:15Gửi thẳng cho luật sư.
15:16Tiền đặt cọp căn nhà là tôi và Trầm Trác cùng trả.
15:18Như người trả góp hàng tháng suốt bao năm qua.
15:20Chỉ có mình tôi.
15:21Tôi phải lấy được bằng chứng ngoại tình trong hôn nhân.
15:23Tôi sẽ khiến hắn ra đi tay trắng.
15:25Không một su.
15:25Không một quyền.
15:26Không một danh phận.
15:27Nghĩ lại thật nực cười.
15:28Mẹ Trần Trần thèm thường điều kiện vật chất của nhà tôi.
15:31Muốn chiếm tổ chim làm bà chủ.
15:32Còn châm chắc hắn ta là loại người tốt lành gì chứ.
15:34Hắn hoàn toàn không có việc làm thêm nào hết.
15:36Những lời lẽ tung hô đó chẳng qua là vì hắn để tâm đến cái bụng của mẹ Trần Trần thôi.
15:40Tôi thì kiên quyết không sinh thêm con.
15:42Mẹ chồng thì luôn thúc ép.
15:43Còn hắn ta nhất định đã nảy sinh ý định xấu xa.
15:45Muốn tìm người sinh cho hắn một thằng con trai.
15:47Nhưng con người hắn.
15:48Bao nhiêu năm nay.
15:49Tôi hiểu quá rõ.
15:50Hắn vốn là kiểu vô trách nhiệm.
15:52Tôi cũng chỉ nhận ra điều đó khi mang thai.
15:54Tốt nghiệp đại học xong.
15:55Cả hai chúng tôi cùng đi làm.
15:56Ngày nào hắn cũng thân thở công việc mệt.
15:58Không muốn đi làm.
15:59Nhưng vì phải kết hôn.
16:00Sinh con.
16:01Nên hắn đành nhẫn nhị.
16:02Cho đến khi con trào đời.
16:03Hắn lộ nguyên hình.
16:04Hắn nói muốn làm bố trăm con toàn thời gian.
16:06Đã vậy.
16:07Tôi kiếm đủ tiền để lo cho cả nhà rồi.
16:09Cần gì phải bắt hắn đi làm.
16:10Tôi nghĩ cũng hợp lý.
16:11300 con.
16:12Chỉ ít cũng đáng tin hơn người ngoài.
16:14Tôi thật ngây thơ khi tin rằng.
16:15Có người sinh ra để đi làm.
16:16Và có người sinh ra để chăm sóc gia đình.
16:18Nhưng hắn đâu phải người giỏi chăm sóc gì.
16:20Hắn chỉ là lười.
16:21Lười thì lười.
16:22Miễn là đối xử tốt với con là được.
16:23Tôi không phải chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn.
16:25Nhưng viên viên cần một mái ấm trọn vẹn.
16:27Với lại lúc đó.
16:28Mọi thứ vẫn ổn mà.
16:29Ai lo việc nấy.
16:30Sống với nhau nhẹ nhàng.
16:31Dễ chịu.
16:32Vui vẻ.
16:32Chẳng phải rất tốt sao.
16:34Tôi không ngờ.
16:35Hắn không chỉ lười mà còn tham.
16:36Vừa muốn tôi nuôi hắn.
16:37Vừa muốn có con trai.
16:38Con người ta.
16:39Không tự tìm đường chết thì sẽ không chết.
16:41Hắn bịa ra chuyện mình có thu nhập tốt.
16:43Điều kiện gia đình ổn.
16:44Chỉ vì cái ảo tưởng nối dõi tông đường nực cười đó.
16:46Còn mẹ Trần Trần thì lại ngây ngô nghĩ rằng.
16:48Chỉ cần có cái thai là một bước lên mây.
16:50Tình yêu giữa hai người đó ư.
16:51Không hề.
16:52Chỉ là lợi dụng lẫn nhau.
16:53Lừa lọc lẫn nhau.
16:54Nhưng mà mẹ Trần Trần cũng đâu phải dạng vừa.
16:56Luật sư nói.
16:57Mấy bài đăng trên mạng không dễ dùng làm bằng chứng ngoại tình.
16:59Lúc tôi đang đau đầu thì chính mẹ Trần Trần đã đích thân dân chứng cứ đến tay tôi.
17:03Hôm đó 5 giờ chiều.
17:04Tôi chuẩn bị quay về nhà dọn đồ.
17:06Tôi muốn mang đồ của Viên Viên và đồ dùng cá nhân về nhà ba mẹ.
17:09Tạm thời không thể đề cập chuyện ly hôn.
17:10Lý do đơn giản.
17:11Tôi không muốn chia cho chầm chắc một đồng nào.
17:13Vậy nên.
17:14Chỉ có thể từng bước mà đi.
17:15Vừa bước vào nhà.
17:16Tôi thấy mẹ chồng đã đến.
17:18Bà đang hí hưởng chơi đùa với Trần Trần ở phòng khách.
17:20Ôi chào.
17:20Dễ thương quá.
17:21Vẫn là con trai tốt hơn hẳn.
17:23Vừa thấy tôi bước vào.
17:24Cả căn phòng lập tức trở nên lạnh ngắt.
17:25Mẹ Trần Trần ngồi trên sofa.
17:27Ráng vẻ như nữ chủ nhân chính hiệu.
17:29Cầm chiếc tách trà của tôi.
17:30Uống loại bạch trà mà tôi đã tốn công chọn lựa kỹ càng.
17:32Tôi tiến lên.
17:33Giật phát tách trà khỏi tay cô ta.
17:35Xoạt.
17:35Tôi ném thẳng xuống đất.
17:36Tách trà vỡ vụn tan thành.
17:38Chầm chắc hấp tấp chạy từ bếp ra.
17:39Sao vậy?
17:40Có chuyện gì thế?
17:41Huệ tâm bị thương à?
17:42Nhưng khi thấy là tôi.
17:43Hắn khượng lại.
17:44Mẹ Trần Trần đứng bật dậy.
17:45Nhìn mảnh vỡ dưới đất.
17:46Xốt ruột đến mức rậm chân liên tục.
17:48Cái tách này tôi tìm hiểu rồi.
17:50Hơn 8.000 đó.
17:51Giờ thì nát bét rồi.
17:52Mẹ chồng tiến đến.
17:53Quyết vai tôi một cái.
17:54Mày bị điên à?
17:55Mới bước vào đã gây sự.
17:56Tôi gạt mạnh tay bà ta ra.
17:57Nhà tôi.
17:58Đồ của tôi.
17:59Tôi muốn đập cái gì?
18:00Là việc của tôi.
18:01Sau đó.
18:02Tôi quay về phòng ngủ.
18:03Kéo ra 3 chiếc vali lớn.
18:04Gom hết quần áo của mình nhét vào.
18:06Tiếp đó là mỹ phẩm.
18:07Túi sách.
18:08Trang sức tôi bắt đầu thu gom tất cả.
18:09Mẹ Trần Trần hốt hoảng lao tới.
18:11Túng lấy tay tôi.
18:12Này.
18:13Chị làm gì vậy?
18:13Tôi bóp lấy cổ tay cô ta.
18:15Gỡ xuống chiếc vòng ngọc trên tay là vòng của tôi.
18:17Tôi làm gì?
18:18Tôi đang thu dọn đồ của mình.
18:19Sai chỗ nào?
18:20Cô ta quay đầu hết về phía cửa.
18:22Anh chắc.
18:22Anh mau ngăn cô ta lại.
18:24Cô ta đang gom hết đồ mang đi rồi.
18:26Chầm chắc đứng nhìn.
18:26Cố đoán xem tôi đang tính nước gì.
18:28Em à em đang làm gì thế?
18:29Tôi cười nhạt.
18:30Thu dọn một chút.
18:31Về nhà ba mẹ ở vài hôm.
18:33Hắn gượng cười.
18:33Ơ vậy thì cũng đâu cần phải mang hết đồ đi đâu.
18:36Tôi nghiêng đầu.
18:37Ý anh là gì?
18:37Tôi không có quyền mang đồ của mình đi à?
18:39Vậy đi.
18:40Anh gọi công an hay để tôi gọi.
18:41Chầm chắc lập tức đổi thái độ.
18:43Ơ kìa.
18:43Em nói gì thế?
18:44Đồ của em.
18:45Em muốn xử lý sao cũng được mà.
18:47Tôi nhớ mày.
18:48Vậy thì tốt thôi.
18:49Tôi khóa cửa phòng viên viên lại.
18:50Lấy hết toàn bộ chìa khóa.
18:51Những thứ mà mẹ chân chân nhắc đến trong bài đăng.
18:53Tôi cũng gom hết.
18:54Mang đi sạch sẽ.
18:55Lúc cánh cửa nhà khép lại.
18:57Tôi nghe tiếng hét như hóa điên của cô ta vọng ra.
18:59Không phải nói mấy thứ đó là của tôi rồi sao?
19:01Dựa vào đâu mà để cô ta mang đi hết?
19:03Mẹ chồng và chầm chắc vội vàng an ủi.
19:05Yên tâm đi đợi ly hôn xong.
19:06Ép nó nhả lại sạch sẽ là được.
19:08Ly hôn?
19:08Ừ.
19:09Chầm chắc căn bản không hề muốn ly hôn với tôi.
19:18Xin cho anh một đứa con trai.
19:20Cùng lắm sau này đứa bé sẽ mang danh là con của em.
19:22Coi như em sinh.
19:23Như vậy em không cần mang thai.
19:25Mà nhà anh vẫn có người nối rõ đôi bên cùng có lợi mà.
19:27Đúng là đầu óc tưởng tượng đỉnh cao.
19:29Bên ngoài thì nịnh bỡ giữ tôi.
19:30Còn sau lưng thì tán tỉnh.
19:32Lừa phỉnh mẹ chân chân.
19:33Thứ hắn sợ nhất.
19:34Chính là tôi nắm được bằng chứng ngoại tình trong hôn nhân.
19:36Vậy mà mẹ chân chân lại chủ động hiến bằng chứng tận tay tôi.
19:38Ngày hôm sau.
19:39Cô ta chạy đến công ty tôi.
19:41Nói muốn đàm phán.
19:42Tôi đồng ý gặp mặt cô ta ở sảnh tiếp tân.
19:44Gọi một ly cà phê.
19:45Cô ta cười khinh khỉnh.
19:46Đúng là sướng thật.
19:47Trong bụng không có gì.
19:48Thích uống gì thì uống.
19:49Chứ như tôi nè.
19:50Mang thai rồi.
19:51Đủ thứ phải kiêng khem.
19:52Tôi nhấp một ngũ cà phê.
19:54Đắng ngét.
19:54Nhưng hậu vị lại ngọt ngào.
19:56Tôi nhìn thẳng vào cô ta.
19:57Mặt không chút biểu cảm.
19:58Muốn nói gì thì nói đi.
19:59Tìm tôi làm gì.
20:00Cô ta nhốn vai.
20:01Uốn éo vai như thể diễn vai nữ chính.
20:03Hai.
20:04Chắc chị cũng thấy rõ rồi tôi với anh chắc đã đến với nhau.
20:06Rồi.
20:07Tới rồi đó.
20:08Thứ tôi chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện.
20:09Tôi hỏi lại.
20:10Rồi sao?
20:11Tôi lệnh lùng đáp.
20:12Vậy nên.
20:12Chị phải cuốn gói ra khỏi căn nhà đó.
20:14Giờ tôi mới là nữ chủ nhân thật sự của ngôi nhà ấy.
20:16Tôi nghiêng người về phía trước.
20:18Cười nhạt.
20:18Cô nói vậy là vậy à.
20:19Mà chầm chắc đâu có nói với tôi cô là cái gì của ảnh đâu.
20:22Cô ta chừng mắt.
20:23Chị cũng từng là dân văn phòng mà.
20:25Sao mặt dày dữ vậy?
20:26Muốn tôi đưa chứng cứ ra mới chịu tin à?
20:28Tốt.
20:28Tôi luôn đi.
20:29Đừng ngợp ngừng.
20:30Mau giao nộp hết chứng cứ ra đây.
20:32Tôi cũng chừng mắt lại.
20:33Gia vẻ không tin một chữ.
20:34Cô ta cười khẩy.
20:35Móc từ trong túi ra một sấp tài liệu.
20:37Bốp.
20:37Nén thẳng lên bàn trước mặt tôi.
20:39Cô tự xem đi.
20:39Đây là giấy siêu âm thai của tôi.
20:41Đứa bé trong bụng tôi đã gần 3 tháng rồi.
20:43Còn cái này là giấy giám định quan hệ cha con giữa con tôi và chầm chác.
20:46Tôi tự mình đi làm.
20:47Đủ sức khiến chị cầm miệng trưa.
20:49Trong lòng tôi như nở hoa.
20:50Tuyệt.
20:51Đây chính là bằng chứng vững chắc nhất cho việc chầm chác ngoại tình trong hôn nhân.
20:54Dù hắn có chối cỡ nào.
20:55Chỉ cần đối chiếu thời gian mang thai là không thoát được.
20:57Mẹ Trần Trần nhìn vẻ mặt tôi im lặng tưởng tôi bị đè đầu cưỡi cổ.
21:00Tôi khuyên chị tốt nhất là ly hôn ngay với anh Trác.
21:03Dọn khỏi cái nhà đó.
21:04Vì giờ.
21:04Tôi mới là bà chủ chính thức.
21:06Không thì đừng trách tôi không khách giáo.
21:07Tôi đến công ty chị làm ẩm lên luôn đó.
21:09Tôi gật đầu.
21:10Dừng dưng.
21:11Được.
21:11Tôi đồng ý.
21:12Mẹ Trần Trần đắc ý đến mức cầm sắp chạm chân nhà.
21:14Cô ta đâu ngờ.
21:15Ngay sau khi rời đi.
21:16Tôi đã hẹn luật sư và chầm chác.
21:18Tôi đặt tất cả bản sao tài liệu lên bàn trước mặt hắn.
21:20Nhấn ngón tay lên tập giấy.
21:22Tôi lạnh rọng.
21:22Nhìn kỹ đi.
21:23Anh.
21:24Tay trắng rời khỏi cuộc hôn nhân này.
21:25Chầm chác nhìn chồng tài liệu.
21:26Giận xôi người.
21:27Gào lên.
21:28Anh không đồng ý.
21:29Tiền đặt cọc căn nhà anh cũng bỏ 15 vạn tệ đấy.
21:31Em trả lại cho anh.
21:32Tôi cười nhạt.
21:33Chỉ 15 vạn tệ thôi mà.
21:35Tôi trả được.
21:35Nhưng tôi sẽ kể cho mẹ Trần Trần nghe tất cả về tình hình tài chính thật sự của anh.
21:39Anh nghĩ nếu cô ta biết rồi còn muốn đẻ con cho anh nữa không?
21:42Mặt chầm chác đỏ bừng như máu.
21:43Đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn giận đến nghẹn họng như vậy.
21:46Thở hồn hền.
21:47Hắn buộc miệng mặc cả.
21:48Được tôi đồng ý ly hôn.
21:49Để lại hết.
21:50Nhưng tôi muốn ở lại thêm nửa năm.
21:51Chẳng phải là muốn ở đến lúc đẻ xong sao.
21:53Được thôi tôi mà đến đuổi người lúc ở cử.
21:55Nghe cũng hợp phép đó chứ.
21:57Tốt.
21:57Tôi đồng ý dứt khoát.
21:58Sau khi làm xong thủ tục.
21:59Tôi gọi xe chuyển nhà đến dọn đồ.
22:01Để lừa mẹ Trần Trần tin là mình thắng thật.
22:03Mẹ chồng cũ còn móc hết số tiền 2 vạn tệ bà ta có ra trả cho tôi.
22:07Coi như mua lại đống đồ điện máy và nội thất trong nhà vốn là hàng đã qua sử dụng.
22:10Giá trị chẳng bao nhiêu.
22:11Chỉ riêng chiếc giường nhỏ của viên viên tôi kiên quyết không bán.
22:14Đó là hàng đặt thiết kế riêng cho con bé.
22:16Tôi đến là để lấy nó đi.
22:17Mẹ Trần Trần tay ôm bụng chưa thấy rõ.
22:19Còn Vinh vào nói.
22:20Hứ.
22:20Cút rồi à.
22:21Vì một cái giường cũ mà phải kéo đi.
22:23Đợi chồng tôi đặt cái giường mới còn ngon hơn cho con tôi.
22:25Cô ta vẫy vẫy cái giấy kết hôn vừa đăng ký với chẩm chắc ngày hôm trước.
22:28Tôi đặt tay lên vai cô ta.
22:30Nhân túc vỗ nhẹ một cái.
22:31Chúc cô may mắn.
22:32Tạm biệt nhé.
22:33Và mong là không bao giờ gặp lại.
22:34Cạch.
22:35Cánh cửa nhà đóng sầm lại sau lưng tôi.
22:37Từ bên trong.
22:38Mẹ Trần Trần vẫn không ngừng mắng chửi.
22:39Con khốn.
22:40Ai mà thèm gặp lại mày hả?
22:41Cút.
22:42Biến xa ra.
22:43Đừng bao giờ xuất hiện nữa.
22:44Sau đó.
22:45Tôi nghe kể lại.
22:45Chồng cũ của mẹ Trần Trần đã đón Trần Trần về quê nuôi.
22:48Mẹ Trần Trần buộc phải đóng tiền cấp giữ 1.500 một tháng.
22:51Mẹ chồng cũ của tôi lãnh hưu mỗi tháng có 2.000 tệ.
22:53Bà ta còn chưa đủ tiền tiêu thân.
22:54Lấy đâu ra nuôi thêm đứa nhỏ không máu mủ.
22:57Nhưng mẹ Trần Trần thì cứ tưởng đời sang trang rồi.
22:59Sống như quý bà có tiền.
23:00Suốt ngày mua cái này cái kia.
23:02Toàn những thứ vô dụng chỉ để thỏa mãn cái sĩ diện rỗng.
23:04Chầm chắc chẳng có việc làm.
23:05Chẳng có đồng tiết kiệm nào.
23:07Loay hoay không xoay nổi.
23:08Cuối cùng.
23:09Hắn bắt đầu dở trò.
23:10Lén lút đi vay một đống khoản vay nhỏ.
23:12Rốt cuộc trong suốt thời gian mẹ Trần Trần mang thai.
23:14Hai vợ chồng trong mơ này đã dắt nhau gánh cả đống nợ hơn 1 tỷ đồng mà chẳng hề hay biết.
23:18Tôi đếm từng ngày và cuối cùng.
23:19Ngày cô ta sinh con cũng đến.
23:21Mẹ tôi nói.
23:22Làm người thì đừng quá đáng.
23:23Ít nhất cũng đợi nó sinh xong 2 ngày rồi hãy tới đuổi.
23:25Thôi được.
23:262 ngày thì 2 ngày.
23:27Đúng 2 ngày sau.
23:28Mẹ tôi đập cửa phòng tôi từ sáng sớm.
23:30Dậy nhanh.
23:30Tới đuổi người.
23:31Còn ngủ gì nữa.
23:32Tôi vội vàng bật dậy.
23:33Thay đồ.
23:34Trang điểm chỉnh chu.
23:35Xách theo cái túi xịn nhất trong bộ sư tập túi của mình.
23:37Ba tôi thì rủ hết nguyên đám họ hàng anh chị em họ nội họ ngoại.
23:40Một đoàn gần 20 người.
23:42Un un kéo đến nhà cũ.
23:43Tôi lịch sự lắm không đập cửa.
23:44Không xong vào.
23:45Tôi chỉ nhẹ nhàng bấm chuông.
23:47Vẫn là cái chuông màn hình có hình.
23:48Âm thanh dễ nghe ngọt ngào mà tôi năm xưa bỏ tiền lắp.
23:50Đình đong.
23:51Có khách đến rồi.
23:52Mẹ trần trần.
23:53Mau ra mở cửa đi.
23:54Tới thu tiền này.
23:55Người mở cửa là mẹ chồng cũ.
23:56Mặt bà ta khó chịu thấy rõ.
23:58Miệng lầm bầm.
23:59Không để cho người ta yên được một ngày hả.
24:01Cô đúng là thứ khốn nạn.
24:02Tôi áp sát mặt bà ta.
24:03Vừa lắc đầu vừa cười khẩy.
24:04Đúng rồi.
24:05Đúng rồi.
24:06Tôi là cái thứ khốn nạn đó.
24:07Giờ bà già nhanh chân biến dùng cái.
24:09Vừa thấy tôi bước vào.
24:10Mẹ trần trần giữ người như bị điểm huyệt.
24:12Cô ta đang mặc bộ đồ ngủ cũ kỹ mà tôi đã không mang theo lúc dọn đi.
24:15Lôi thôi.
24:15Nhét nhát đứng bật dậy.
24:16Cô cô tới làm gì.
24:18Mấy người là ai.
24:18Cút ra khỏi nhà tôi.
24:20Tôi từ trong túi rút ra bản sao sổ đỏ.
24:21Đưa cho cô ta.
24:22Chồng cô không nói sao.
24:24Anh ta chỉ mượn chỗ ở tạm nhà tôi để cô đẻ xong mà thôi.
24:27Cô ta chừng mắt.
24:28Không dám tin.
24:28Lia qua lìa lại bản phô tô cả chục lần.
24:30Cuối cùng.
24:31Đôi môi run dậy.
24:32Quay sang nhìn chầm chắc đang nằm phải ra sofa chơi game.
24:34Chồng chồng ơi cái cô kia nói thật hả?
24:36Chầm chắc rũi người uể hoài.
24:38Lường cô ta một cái.
24:39Ôi giời ơi.
24:40Phiên chết đi được.
24:41Đang thua này.
24:41Rồi hắn đứng dậy.
24:42Liếc nhìn tôi.
24:43Cười cợt.
24:44Cô xem.
24:44Nhờ cô mà nhà tôi nối rõi tông đường rồi.
24:54Tôi vẫn giữ nụ cười.
24:55Cút.
24:55Chầm chắc gãi bụng.
24:56Lúng túng kêu lên.
24:57Mẹ ơi.
24:58Dọn đồ đi.
24:59Mình chuyển nhà thôi.
25:00Nhưng mẹ trần trần thì đã hoàn toàn sụp đổ.
25:02Cô ta gào lên điên loạn.
25:03Anh nói cái gì?
25:04Anh nói cái gì cơ?
25:05Đồ khốn.
25:06Đồ lừa đảo.
25:06Anh lừa tôi.
25:07Anh không bảo đây là nhà anh sao?
25:09Anh không nói tất cả đồ đạc trong nhà là do anh mua sao?
25:11Anh không bảo con mặt vàng đó làm được có mấy đồng.
25:14Còn cả nhà là nhờ anh làm thêm kiếm về sao?
25:16Tôi cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
25:18Lẹ lùng đáp.
25:18Anh ta làm gì có cái gọi là công việc riêng.
25:20Toàn bộ tiền trong nhà này là do tôi kiếm ra.
25:23Mặt mẹ trần trần như bị ráng búa vào giữa chán.
25:25Đầu cô ta ong một tiếng như nổ tung.
25:27Chân mềm nhũng.
25:27Ngã vịt xuống sàn.
25:28Quỳ sụp.
25:29Không thể nào không đời nào.
25:30Anh ta mỗi tháng đưa tôi mấy chục triệu tiêu vật mà.
25:32Đồ đàn bà thôi tha.
25:34Mày ghen ăn tức ở.
25:35Mày ghen với tao vì tao tiêu tiền hơn mày.
25:37Tôi lười đối đáp.
25:38Chỉ xua tay.
25:39Cút đi.
25:39Bớt mơ đi.
25:40Tôi quay sang chầm chác.
25:41Thản nhiên nói.
25:42Nghe đông ca nói anh vay mấy cái áp nhỏ tổng cộng hơn một tỷ mấy rồi đúng không?
25:46Chầm chác không mấy để tâm.
25:47Nhún vai.
25:48Chắc vậy.
25:48Mẹ trần trần đứng hình.
25:50Gì gì cơ.
25:50Tôi cúi người nhìn thẳng vào mắt cô ta.
25:52Giọng chậm rãi.
25:53Cô là vợ hợp pháp của anh ta đúng không?
25:55Thế thì hơn một tỷ đó là nợ vợ chồng cô phải cùng gánh.
25:58Mẹ trần trần lập tức hóa thành một con chó điên.
26:00Tóc tai dối bù.
26:01Chu chéo lao thẳng về phía tôi.
26:02Như muốn cào cấu.
26:03Tất cả là tại mày.
26:04Đồ sao trổi khốn kiếp.
26:06Tại mày cả.
26:07Như đám anh em họ của tôi đâu phải dạng vừa.
26:09Một người trong số họ sách cổ cô ta lên như sách gà.
26:11Ném thẳng ra khỏi cửa.
26:12Việc thu hồi lại căn nhà diễn ra khá suôn sẻ.
26:14Để cắt đứt hoàn toàn liên hệ với cái đám người đó.
26:17Tôi giao bán luôn căn nhà.
26:18Chầm chắc lại tìm tôi năn nỉ tái hôn mấy lần.
26:20Nói thật sự không chịu nổi mẹ Trần Trần nữa.
26:22Ngày nào cô ta cũng bắt hắn đi xin việc.
26:24Ra ngoài kiếm tiền.
26:25Hắn nói.
26:26Vẫn là sống với em tốt hơn.
26:27Tốt cái cảng chân bà nội anh thì có.
26:29Cả ba người chầm chác.
26:30Mẹ Trần Trần và đứa bé mới sinh chuyển đến căn nhà trọ bé tí mà mẹ chồng cũ thuê.
26:34Nhưng chuyện đáng sợ không phải là bốn người chen trúc trong căn phòng 20m2.
26:37Mà là cái đứa bé nối rõi mà mẹ Trần Trần sinh ra bị trần đoán là bại não.
26:41Vừa hết thắng ở cữ.
26:42Mẹ Trần Trần bị ép ra ngoài đi làm.
26:43Cô ta làm ở một quầy bán đồ ăn vặt.
26:45Cực khổ từ sáng đến tối.
26:47Lương thắng được ba vạn rưỡi.
26:48Ba ngày đi làm.
26:49Tối về cãi nhau tay đôi với chầm chác.
26:51Hai người thường xuyên chỏng nhau tué máu.
26:52Mặt mày bầm dập.
26:53Nhìn phát tởm.
26:54Không ngờ một ngày nọ.
26:55Tôi lại gặp lại cô ta.
26:56Vẫn trong cái sảnh công ty cũ.
26:58Vẫn với một ly cà phê trước mặt.
26:59Gặp tôi.
27:00Cô ta không còn ngang ngược như xưa nữa.
27:02Chỉ dè giặt chỉ vào cốc cà phê của tôi.
27:11Cô ta tới là để xin tôi giúp đỡ.
27:13Cô ta nói.
27:14Xuy cho cùng thì đứa bé bại não kia cũng là em trai cùng cha khác mẹ với Viên Viên.
27:18Vì tình nghĩa giữa hai đứa trẻ.
27:19Tôi có thể giúp cô ta một chút được không?
27:21Nựa nần và áp lực kinh tế khiến cô ta nghẹt thở.
27:23Sắp sụp rồi.
27:24Tôi mỉm cười.
27:25Rút từ túi sách ra một tờ giấy.
27:27Trên đó là ảnh chụp bài đăng từng gây suốt của cô ta.
27:29Tôi đã yêu bảo ba toàn thời gian ở mẫu giáo.
27:31Anh ấy nói tôi quá tài giỏi.
27:33Tôi hiểu y học cổ truyền.
27:34Biết cách chăm con.
27:35Chăm đàn ông.
27:36Anh ấy nói nếu tôi ra ngoài làm.
27:37Nhất định sẽ trở thành nữ cường nhân văn phòng cao cấp.
27:39Tôi đứng dậy.
27:40Vỗ vai cô ta một cái.
27:41Cúi đầu ghé sát tai.
27:43Cô muốn mượn tiền tôi sao?
27:44Sao có thể chứ cô là dân văn phòng cao cấp cơ mà?
27:46Tôi quay lưng bước đi.
27:48Sau lưng.
27:48Tiếng nước nở tủi hờn vang lên khe khẽ.
27:50Tôi không thấy thương nổi.
27:51Dứng đáng.
Được khuyến cáo
41:09
|
Sắp Tới
1:08
1:07