- 12/6/2025
Truyện Audio__ Tôi Không Còn Là Con Ngốc Bị Cướp Mọi Thứ Mà Không Biết Gì __ Thiên Thần Dắt Truyện
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
Danh mục
😹
Vui nhộnPhụ đề
00:00Năm nào về nhà ăn Tết, tôi cũng bị mất đồ trang sức một cách khó hiểu.
00:03Vì thế năm nay, tôi cố tình thay chiếc vòng ngọc đắt tiền trên tay
00:05bằng một chiếc vòng vàng giảm mua online với giá 29,9 tệ, bao xíp.
00:09Trên bàn ăn, chị dâu tôi vút ve cái bụng bầu, mặt đầy vẻ hiền hậu.
00:13Nhưng ánh mắt thì lại cứ dán chặt vào chiếc vòng trên tay tôi.
00:15Chị ta nói, đã đi xem bói rồi, đứa bé lần này chắc chắn là con trai.
00:19Nghe đến đây, tôi còn chưa kịp để tâm.
00:21Ai ngờ ngay giây tiếp theo, chị ta lại lái câu chuyện sang tôi.
00:24Trong lời nói đầy ẩn ý, chê tôi chỉ để được con gái vô dụng,
00:27không xứng đáng đeo một chiếc vòng tốt như vậy.
00:29Vừa nghe xong, mẹ chồng tôi chẳng chần chừ lấy một giây.
00:31Bà lập tức giật chiếc vòng từ tay tôi để đeo vào tay chị dâu.
00:34Dù sao cái vòng này cũng là tiền con trai tôi mua, tôi là mẹ nó,
00:37chẳng lẽ không có quyền dùng tiền con trai mình hả?
00:39Mẹ chồng nói như lẽ đương nhiên.
00:40Nề mặt người lớn, tôi không tiện phản bác thẳng,
00:42chỉ lặng lẽ kéo tay áo chồng dưới gầm bàn, câu cứu anh lên tiếng.
00:46Nhưng tôi chẳng nhận được sự rút đỡ nào từ anh cả.
00:48Ngược lại, anh còn nhìn tôi với ánh mắt trách móc và bực bội.
00:51Mẹ nói đúng rồi đấy, em cứ nghe mẹ đi là được.
00:53Nói xong, anh lại cuối đầu tiếp tục ăn cơm.
00:56Mẹ chồng và chị dâu lướt tôi một cái,
00:57vẻ mặt như đang cười nhạo tôi không biết lượng sức,
00:59lại càng đắc ý nâng cổ tay ngắm nghía chiếc vòng.
01:01Đột nhiên, chị dâu lắc lắc chiếc vòng,
01:03cảm nhận trọng lượng rồi thốt lên, trời ơi!
01:05Cái vòng này nặng thật đấy,
01:07chắc Giang Ninh phải tốn của Tiểu Lâm không ít tiền đâu nhỉ.
01:09Chồng tôi vừa nhai thịt vừa lầm bầm,
01:11em không biết, tiền đều do Giang Ninh giữ.
01:13Anh vừa nói xong thì dầm một tiếng.
01:14Mẹ chồng đập mạnh đũa xuống bát,
01:16mặt đanh lại như thế tôi vừa nuốt chừng đứa cháu đích tôn của bà.
01:18Cả bàn ăn lập tức im phang phắc,
01:20ai cũng giật mình dừng đũa,
01:21quay sang nhìn bà với gương mặt ủ ám.
01:23Sao vậy mẹ?
01:24Chồng tôi không hiểu gì, hỏi lại.
01:26Sao à?
01:27Con còn hỏi sao nữa à?
01:28Mẹ chồng như vừa nuốt phải pháo nổ,
01:30tức giận đến mức nước bọt bắn tung tué.
01:31Tiền của nhà họ Lâm chúng ta sao lại có thể để một người ngoài giữ chứ?
01:34Con là chồng nó, chồng là trời,
01:36tiền trong tay sao có thể để người ngoài cầm đi?
01:38Chồng tôi lập tức vào trạng thái giả trích,
01:40im như thóc, không phản ứng,
01:41cũng chẳng giải thích,
01:42cứ như thế câu nào cũng không liên quan đến mình.
01:44Thấy vậy, mẹ chồng tức đến nghiến răng,
01:46chừng mắt nhìn anh một cái,
01:53cho con giữ,
01:53thế là con giữ thật à?
01:54Con cần tiền sao?
01:56Không, con cần là thể diện nhà họ Lâm chúng ta,
01:58là cái mạng già này của mẹ đây nè.
02:00Tôi lặng lẽ bịt tai con gái lại,
02:01sợ những lời cây độc của bà ta sẽ đầu độc tâm hồn non nớt của con bé.
02:04Thôi thế này đi, mẹ quyết luôn,
02:06giang ninh, con đứng trước mặt mọi người đây nói rõ đi.
02:09Về nhà thì trả hết tiền lại cho tiểu Lâm.
02:10Còn nữa, những năm qua tiêu xài bao nhiêu,
02:12chi phí của con và con bé,
02:14ghi hết vào sổ, viết rõ ràng ra cho mẹ xem.
02:16Vậy không quá đáng chứ?
02:17Tôi cố nhịn không đảo mắt.
02:19Thẻ lương của Lâm Hoài viễn đúng là do tôi giữ.
02:21Nhưng,
02:22nhưng với cái mức lương ít ỏi đó của anh ta,
02:23chẳng khác nào muối bỏ bề,
02:25ngay cả tiền sữa cho con cũng không đủ.
02:26Bao nhiêu năm nay,
02:27đều là nhờ tôi đầu tư,
02:28chơi cổ phiếu kiếm tiền mới có thể gồng gánh chi tiêu trong nhà.
02:31Bằng không thì đừng nói là cái vòng 29,9 tệ,
02:33đến cái vòng nhựa 9,9 tệ chắc cũng chẳng mua nổi.
02:36Trong trời vào anh ta,
02:37chi bằng hy vọng gió Tây Bắc thổi mạnh thêm chút nữa.
02:39Hơn nữa,
02:40tôi còn dùng tiền lương của anh ta để đầu tư tài chính,
02:42mấy năm nay lợi nhuận cũng coi như ổn.
02:44Cô có nghe thấy không đấy?
02:45Giang Ninh.
02:45Đừng nói mẹ vô lý nhé,
02:47tại cô không có bản lĩnh,
02:48chẳng đẻ nổi một đứa con trai,
02:49đã thế còn mơ tưởng làm dâu nhà họ lâm sao.
02:51Tôi thật sự không nhịn được,
02:52phản bác lại,
02:53bác sĩ nói rồi,
02:54chuyện sinh con trai hay con gái là do ghen người đàn ông quyết định.
02:57Trời đất ơi,
02:58cô định tạo phản đấy à.
02:59Mẹ chồng tôi ngày xưa ở quê đã nổi tiếng vì cái giọng oang oang.
03:02Nghe nói giọng bà ấy vang từ đầu làng đến cuối xóm.
03:04Có lúc loa phát thanh của thôn bị hỏng,
03:06người ta còn nhờ bà ấy truyền tin.
03:07Chiến tích rõ ràng.
03:09Tôi bị tiếng bà ấy la mắng đến mức đau cả đầu,
03:11đưa ánh mắt cầu cứu sang chồng.
03:12Anh ta thì vẫn như mọi khi giả vờ như không thấy gì cả.
03:15Ngọn lửa út ức tôi đè nén trong lòng bao năm,
03:16bùng một phát bùng lên.
03:18Mỗi lần mẹ chồng kiếm chuyện,
03:19tôi tìm anh ta giúp đỡ,
03:20anh ta đều giữ thái độ như thế.
03:22Miệng thì nói nghe có vẻ hay,
03:23anh Trung Lập,
03:24mấy chuyện đàn bà lặt vặt,
03:25đàn ông nhúng vào không hay.
03:26Nhưng có những lúc,
03:27Trung Lập chính là hùa theo,
03:28còn im lặng lại là một kiểu đồng tình.
03:30Tôi là con út trong nhà,
03:31ba mẹ sinh muộn,
03:32trên tôi còn có một anh một chị.
03:34Ở nhà thì được ba mẹ cưng chiều,
03:35anh chị nhiều nhịn,
03:36đúng kiểu tiểu công chúa muốn gì được nấy.
03:38Vậy mà ai ngờ,
03:39một người được nuôi chiều từ nhỏ như tôi,
03:40lại cam tâm tình nguyện sống nhẫn nhịn
03:41suốt ba năm đẹp nhất của tuổi trẻ như vậy.
03:43Gả cho lâm hoài viễn ba năm,
03:45tôi nhịn nhục cũng từng ấy thời gian.
03:46Hai năm đầu,
03:47chị dâu lén lấy trang sức của tôi,
03:49tôi giả vờ không thấy,
03:50coi như bỏ qua.
03:51Mẹ chồng gây sự,
03:52tôi cố gắng làm tròn từng việc một,
03:53nỗ lực rèn mình thành một nàng dâu ngoan ngoãn,
03:55hiểu chuyện.
03:56Nhưng đến hôm nay,
03:57tôi lần lượt nhìn hết từng người đang ngồi quanh bàn ăn.
03:59Mới giật mình nhận ra,
04:00trong cái gia đình đông vui hòa thuận này,
04:10đã sức mẻ.
04:11Thậm chí đến con chó giữa nhà,
04:12cũng có bộ đồ ăn riêng của nó.
04:14Nước cười là tôi đã vất vả cả buổi chuẩn bị mâm cơm sung họp.
04:17Càng hay dọn dẹp nhà cửa,
04:18cuối cùng lại không bằng con chó.
04:20Càng nước cười hơn,
04:21là đến tận lúc này tôi mới nhận ra những chi tiết đó.
04:23Tôi thở hồn hền,
04:24một cảm giác chóng váng bất lực quét qua toàn thân.
04:26Trong cơn quay cuồng,
04:27tiếng gào của mẹ chồng lại kéo tôi trở về thực tại.
04:29Cô ngẩn người cái gì đấy?
04:31Tôi nói cho cô biết,
04:31đừng tưởng im lặng là xong.
04:33Hôm nay mà không nói rõ ràng,
04:34thì đừng hòng bước chân ra khỏi cửa.
04:36Tôi như một con lạc đà sắp chích đuối,
04:38nhìn trong lần cuối cái người vẫn giả đứt như không liên quan.
04:40Tôi hỏi anh ta,
04:41anh không có gì để nói sao?
04:42Có lẽ giọng tôi hơi khàn,
04:44nên anh ta ngước nhìn tôi một cái,
04:45rồi lướt sang mẹ chồng,
04:46vội vàng cúi đầu xuống.
04:47Anh không nói gì,
04:48nhưng lại như đã nói hết tất cả.
04:50Tôi cười đến phát bực.
04:51Ngày xưa mình làm sao lại coi trọng thứ đàn ông này chứ?
04:54Tôi hỏi cô cơ mà,
04:55sao lại làm khó con trai tôi hả?
04:57Giọng mẹ chồng như sấm rền,
04:58kèm theo tiếng đập bàn vang lên chát chúa,
05:00như từng cái tác quang thẳng vào mặt tôi,
05:01đau rát đến tận trong lòng.
05:03Tôi thật sự không chịu nổi nữa.
05:04Gắng ngượng giữ lấy chút lý trí cuối cùng,
05:06tôi bế con gái vào phòng trong,
05:07rồi đóng sầm cửa lại.
05:08Mẹ chồng tôi bị hành động đó làm cho ngớ người,
05:10lại bắt đầu đập bàn hét lớn,
05:11cô định làm gì đấy hả?
05:13Muốn lên trời chắc?
05:14Muốn làm gì à?
05:15Tôi thử tốn sắn tay áo lên.
05:16Bình thẳng nhìn một lượt tất cả những người đang ngồi bên bàn ăn,
05:19ăn uống vui vẻ như thế chẳng có chuyện gì xảy ra.
05:21Tiếng đập bàn vào va chạm chén đũa của mẹ chồng chưa dứt,
05:23tôi đã dùng cả hai tay nắm lấy mép bàn,
05:25nghiến răng dùng sức mạnh nhất có thể hất tung cả cái bàn ăn lên.
05:28Dầm, loàng soàng,
05:29cô muốn chích à,
05:30cái đầu phá hoại,
05:31tạo nghiệp mà.
05:32Chén đĩa rơi là tà đầy đất,
05:33mảnh vỡ văng tung tué.
05:34Tôi nhìn cảnh tượng hỗn độ dưới đất,
05:36nghe tiếng mắng chửi trói tay và ánh mắt sững sờ của mọi người xung quanh.
05:39Vậy mà trong lòng tôi lại cảm thấy nhẹ nhõn đến lạ,
05:41thậm chí không kìm được bật cười thành tiếng.
05:43Nghĩ kỹ lại,
05:43với năng lực của tôi,
05:44thật ra,
05:45chính lâm hoài viễn mới là người không thể sống nổi nếu rời xa tôi.
05:48Với cái mức lương còng cõi của anh ta,
05:50nuôi bản thân còn khó,
05:51nói gì đến nuôi vợ con.
05:52Cho nên,
05:53ly hôn đi,
05:54tôi buông nhẹ một câu.
05:55Cả nhà chích lặng vì thái độ thả nhiên của tôi.
05:57Ngay cả mẹ chồng đang dơ tay định tát,
05:59cũng khựng lại giữa khâu chung.
06:00Cô nói gì cơ?
06:01Mấy thứ cô ăn,
06:02ở,
06:02dùng hàng ngày,
06:03có cái nào không phải tiền con trai tôi mua?
06:05Có cái gì không phải đồ của nhà tôi?
06:07Mẹ chồng khinh khỉnh cười,
06:08tôi nói cho cô biết,
06:09muốn ly hôn cũng được thôi,
06:10nhưng trước hết phải trả lại toàn bộ tiền của con trai tôi,
06:12từng đồng một phải tính cho rõ ràng.
06:14Mẹ!
06:14Tới lúc này,
06:15lâm hoài viễn cuối cùng cũng chịu mở miệng.
06:17Anh ta lít nhìn tôi,
06:18ánh mắt thoáng trột dạ.
06:19Thật ra,
06:20anh ta thừa biết rõ ràng tình hình tài chính trong nhà.
06:22Tôi học kế toán từ đại học,
06:23mọi khoản thu chi trong gia đình đều được tôi ghi chép rõ ràng,
06:26giá ngay giữa nhà,
06:27cập nhật hàng tháng.
06:28Thế nên lâm hoài viễn biết rất rõ nếu không có tôi,
06:30chỉ dựa vào đồng lương trích đó,
06:31anh ta không thể sống nổi.
06:32Vậy mà,
06:33dù biết tất cả,
06:34anh ta vẫn có thể thẳng nhiên đứng nhìn tôi bị mẹ mình bắt nạt,
06:36xỉ nhục.
06:37Nghĩ thông suốt rồi,
06:38ánh mắt tôi nhìn lâm hoài viễn chỉ còn lại sự ghê tẩm.
06:41Được thôi,
06:41vậy thì chúng ta tính cho rõ từng đồng một.
06:43Tôi dứt khoát gật đầu.
06:44Không chỉ vậy.
06:45Mẹ chồng chống nạnh nói tiếp,
06:46còn con nhãi kia nữa,
06:47cái loại con gái chả ra gì,
06:49nhà họ lâm chúng tôi không nhận.
06:50Mẹ,
06:51đừng nói nữa.
06:52Lâm hoài viễn cuốn lên,
06:53đứng bật sậy kéo tay áo mẹ,
06:54ra sức ngăn bà nói tiếp.
06:56Hóa ra anh ta biết nói,
06:57cũng biết hành động.
06:58Chỉ là trước khi đụng chạm đến lợi ích cốt lõi của bản thân,
07:00anh ta luôn giữ dáng vẻ người ngoài cuộc,
07:01mặc kệ mọi chuyện.
07:02Đừng kéo mẹ.
07:11Xem ra bà ta thật sự không biết người kiếm tiền chính trong nhà là ai.
07:14Thế thì lại càng dễ giải quyết.
07:16Trước đây tôi còn lo nếu họ biết khả năng kiếm tiền của tôi,
07:18chắc gì chịu ly hôn dễ dàng.
07:20May nhờ cái sĩ diện hão của Lâm hoài viễn,
07:22giúp tôi có thể ly hôn nhẹ nhàng hơn.
07:24Họ tin chắc tôi chỉ biết tiêu tiền,
07:25không biết kiếm tiền.
07:26Vậy thì bắt đầu từ món đầu tiên nhé.
07:28Mẹ chồng nheo mắt,
07:29món gì?
07:30Là bộ trang sức mà chị dâu lấy của tôi mấy năm trước,
07:32lắc nhắc cộng lại cũng gần 3 vạn tể.
07:34Nếu tôi muốn,
07:41ngay, tức tối gào lên.
07:42Cô vu không trắng trợn như vậy,
07:44coi chừng tôi xé miệng cô ra.
07:45Tôi bình thản lít nhìn sợi dây truyền hình cỏ 4 lá trên cổ chị ta,
07:48thật à?
07:49Sợi dây trên cổ chị đấy,
07:50là mẫu mới tôi mua năm ngoái ở quầy chính hãng.
07:52Hóa đơn và lịch sử giao dịch tôi vẫn giữ,
07:54chị muốn xem không?
07:55Cô bị đặt gì thế?
07:56Không lẽ cô được mua,
07:57người khác thì không được mua chắc.
07:58Đây là tôi tự mua.
08:00Thế thì lấy hóa đơn ra đối chiếu đi,
08:01hoặc chị muốn để cảnh sát kiểm tra giúp.
08:03Mọi người trong nhà đều bị thái độ nghiêm túc của tôi làm cho chuột dạ,
08:05im bật.
08:06Thấy tôi thật sự lấy điện thoại ra định gọi báo công an,
08:08chị dâu hoảng hốt lao đến giữ tay tôi lại.
08:10Ngược lại,
08:11mẹ chồng vẫn thẳng nhiên như không,
08:12báo đi.
08:13Để nó báo.
08:14Sợi dây chuyển đó là tôi lấy,
08:15tôi cũng muốn xem công an đến thì bắt tôi hay bắt nó.
08:18Đồ đó là tôi lấy bằng tiền con trai tôi,
08:19cô còn mặt mũi mà đi báo công an à?
08:21Bà sống đến từng tuổi này rồi,
08:23chưa từng thấy đứa nào mặt dày như cô.
08:25Tôi cười nhạt,
08:25nhanh tay gửi tin nhắn cho anh trai làm cảnh sát,
08:27tiện thể nhờ chị gái là luật sư soạn sẵn đơn ly hôn.
08:30Tôi bật chế độ quay video,
08:31giả vờ vô tình ôm điện thoại trước ngực,
08:33vậy tức là,
08:33hai chiếc vòng ngọc và nhẫn cẩm thạch nam kia,
08:35dây chuyền hàng hiệu cùng bộ bông tai năm ngoái,
08:37đều là bà trộn rồi đưa cho chị dâu tôi hả?
08:39Trộn cái gì mà trộn?
08:40Tôi là mẹ,
08:41lấy đồ con trai mình mua là chuyện đương nhiên.
08:43Bà ta chịu thừa nhận đã lấy đồ là tốt rồi.
08:45Tôi lập tức gửi đoạn video vừa quay cho chị gái luật sư.
08:47Chị nhanh chóng phản hồi,
08:48hoàn toàn ủng hộ quyết định ly hôn của tôi.
08:50Thật ra,
08:51gia đình tôi trước giờ chưa từng hài lòng với Lâm Hoài Viễn.
08:54Chỉ vì nề mặt tôi nên không tiện nói ra.
08:55Ngay cả ba mẹ tôi cũng đã nhận ra tôi sống không hạnh phúc trong nhà chồng,
08:58chỉ có tôi là tự dối mình suốt ba năm trời.
09:00Giờ tôi chịu ly hôn rồi,
09:02chắc họ phải vui đến cười trong mơ.
09:03Anh trai cũng nhắn lại,
09:04hôm nay anh tăng ca,
09:05tiện đường ghé luôn nhà Lâm.
09:07Gia đình mãi mãi là chỗ dựa vững chắc nhất của tôi.
09:09Trái tim nguội lạnh của tôi dần được sửa ấm,
09:11đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn.
09:12Tôi sẽ gửi bảng chi tiêu cho các người ngay sau khi ký xong đơn ly hôn.
09:15Yên tâm,
09:16mọi thứ tôi đã ghi rõ ràng,
09:17chính Lâm Hoài Viễn cũng nằm rõ.
09:19Lúc này,
09:19Lâm Hoài Viễn không còn gọi mẹ nữa.
09:21Anh ta nhìn tôi,
09:22lên tiếng,
09:23anh không đồng ý ly hôn.
09:24Tôi thẳng nhiên đáp,
09:25mẹ anh đồng ý rồi.
09:26Đối phó với thể loại con trai của mẹ,
09:27thì cứ dùng mẹ chị mẹ là xong.
09:29Trước này còn có tên là nghịch lý của mẹ.
09:31Quả nhiên,
09:32dưới ánh mắt của mẹ mình,
09:33mặt anh ta biến sắc vài lần rồi đành im lặng.
09:35Tôi không thèm che giấu,
09:36lườm anh ta một cái rõ rài.
09:38Đồ vô dụng.
09:39Không hiểu sao ngày trước tôi lại nhìn trúng loại người như thế.
09:41Mẹ chồng kéo Lâm Hoài Viễn núp sau lưng mình,
09:43chỉ tay vào mớ chén bát vỡ tan dưới đất,
09:45được lắm.
09:45Nhưng còn đống thức ăn và bát đĩa kia thì sao?
09:47Toàn là đồ tôi mua bằng tiền đất đỏ,
09:49cô phải bồi thường đấy,
09:50nghe rõ chưa?
09:51Được thôi.
09:52Tôi gật đầu.
09:53Bà ta lập tức hết giá trên trời,
09:54mấy món đó toàn là đồ sứ cao cấp đấy nhé.
09:56Một cái ít nhất cũng mấy nghìn.
09:58Nhưng tôi sống có tình có lý,
09:59tổng cộng tính cô 10 vạn là được rồi,
10:01không nhiều đâu.
10:02Không thành vấn đề.
10:03Tôi bật cười,
10:04xòe tay ra nói,
10:04chỉ cần bà đưa ra hóa đơn,
10:06phiêu thu,
10:06chứng từ thanh toán,
10:07đừng nói 10 vạn,
10:08100 vạn tôi cũng trả.
10:09Mẹ chồng bắt đầu cuống,
10:10ai mà đi mua chén đĩa lại lấy hóa đơn,
10:12cô đừng làm khó người khác.
10:14Tôi lắc đầu,
10:14cái này không phải chén đĩa thường đâu,
10:16là đồ sứ cao cấp đấy ạ,
10:17chắc chắn phải có hóa đơn.
10:18Nhưng không sao.
10:19Tôi đổi tông rộng,
10:20nhìn cả nhà với vẻ mặt thản nhiên,
10:22cảnh sát sắp đến rồi,
10:23tin là họ sẽ rất sẵn lòng giúp bà tìm lại hóa đơn thất lạc.
10:25Đồ chơi đánh.
10:26Cô đúng là dám gọi công an thật.
10:28Mẹ chồng điên tiết mắng tôi không ngớt.
10:29Bất ngờ,
10:30chị dâu ôm bụng ngã rù nất,
10:31ui ra.
10:32Bụng tôi đau quá.
10:33Cứu với.
10:34Con trai tôi chắc không giữ được rồi.
10:36Tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh tanh.
10:37Mới giây trước còn la hét om song,
10:39giờ đã yếu đuối không nhúc nhích nổi.
10:41Người tỉnh táo là nhìn ra ngay rõ ràng đang diễn.
10:43Tôi bật camera ghi hình toàn bộ,
10:44sợ bị chị ta lật lọng đổ an.
10:46Chờ chú đất diệt mà.
10:47Nếu cháu tôi xảy ra chuyện gì,
10:48bà già này liều trích với cô.
10:50Hai cái loa phóng thanh lại tiếp tục gào rú đứt cả tay.
10:52Đình đồng.
10:53Tiếng chung cửa vừa vang lên,
10:54mẹ chồng và chị dâu lập tức gào to hơn,
10:56cứ tưởng là công an đến rồi.
10:58Chị ơi,
10:58tôi mở cửa văn phòng luật của chị gái tôi ở gần đây,
11:01đến còn nhanh hơn cả cảnh sát.
11:02Thấy người đến không phải là công an,
11:04mẹ chồng và chị dâu cuối cùng cũng im miệng.
11:06Đây là đơn ly hôn.
11:07Nếu không có vấn đề gì thì ký đi.
11:08Chị tôi mang đến hai bản giấy,
11:10tôi không thèm nhìn lấy một cái,
11:11ký tên luôn.
11:12Ngược lại,
11:12Lâm Hoài Viễn mím chặt môi,
11:14sống chích không chịu ký.
11:15Con ngoan,
11:16ký đi.
11:16Ký xong mẹ đón con bé niên niên về ở cùng,
11:18con đừng quên,
11:19trong bụng con bé còn có giọt máu của con đấy.
11:21Mẹ.
11:22Lâm Hoài Viễn đột ngột hết lên.
11:23Hiển nhiên,
11:24anh ta không ngờ bí mật mà mình che giấu suốt bấy lâu,
11:26lại bị mẹ tiện mùng phun ra dễ dàng như vậy.
11:28Còn ngoại tình nữa cơ đấy.
11:30Lâm Hoài Viễn,
11:30anh cũng giỏi thật nhỉ.
11:32Tôi nhìn anh ta,
11:32cười lạnh.
11:33Ba năm qua,
11:34nghĩ lại đúng là càng nghĩ càng kinh tẩm.
11:36Ký đi con,
11:36nhanh lên.
11:37Ký xong cho nó trả tiền lại,
11:38rồi mẹ con mình đón niên niên về ở,
11:40một công đôi việc.
11:41Chỉ cần nghĩ đến,
11:42mặt mẹ chồng đã dạng dỡ như tết.
11:44Không được,
11:44con không ký.
11:45Mẹ,
11:46con không thể ký.
11:47Lâm Hoài Viễn hoảng hốt kêu lên.
11:49Nụ cười trên mặt mẹ chồng cứng lại,
11:50con nói linh tinh cái gì vậy.
11:51Mau ký đi.
11:52Anh ta như đang ngồi trên lưng cọp,
11:54không biết tiến hay lùi,
11:55đành để mặc bà mẹ kéo tay mình,
11:56ấn dấu vân tay lên giấy ly hôn.
11:58Vậy thì,
11:59làm phiền mọi người dọn ra khỏi nhà tôi dùng.
12:01Tôi cất bản thỏa thuận ly hôn,
12:02nhìn mẹ chồng đang sững sở.
12:03Anh ấy không nói với mấy người à,
12:05căn nhà này là tài sản chức hôn nhân của tôi.
12:07Tiền sửa sang nội thất cũng là tôi bỏ ra.
12:09Mấy năm nay,
12:10cả tiền điện nước,
12:11sinh hoạt của mấy người đều là tôi chi trả.
12:13Còn những khoản ăn mặc,
12:14sinh hoạt,
12:14số tiền Lâm Hoài Viễn chuyển về cho hai người hàng tháng
12:16cũng đều là tiền tôi kiếm ra.
12:18Theo điều khoản ly hôn,
12:19tất cả phải hoàn trả lại.
12:20Thấy cả nhà họ Lâm mặt mày tái mét,
12:21tôi nói thêm một câu,
12:22à đúng rồi,
12:23Lâm Hoài Viễn bị tinh trùng yếu,
12:24chắc mấy người không biết đâu nhỉ.
12:26Lâm Hoài Viễn thật sự bị tinh trùng yếu.
12:28Con gái tôi là kết quả của mấy lần
12:29thụ tinh ống nghiệm mới may mắn giữ được.
12:31Đứa bé sinh ra vốn đã yếu ớt,
12:32vậy mà còn thường xuyên bị nhà họ Lâm chê bài.
12:34Nhưng thực tế,
12:35nguyên nhân khiến con bé thể trạng yếu
12:36là do di truyền từ Lâm Hoài Viễn.
12:38Bác sĩ từng kết luận,
12:48tôi đời nào chịu sinh con với người như vậy.
12:51Giờ thì hay rồi,
12:52cuối cùng anh ta cũng đột phá giới hạn y học,
12:53có được con rượt của mình chắc hẳn đang mừng húm lắm nhỉ.
12:56Cái gì mà tinh trùng yếu?
12:57Cô nói bậy bạ gì vậy hả?
12:58Mẹ chồng tỏ ra không thể chấp nhận nổi.
13:00Nếu không bị chắn bởi mấy cái ghế,
13:02chắc bà ta đã lao thẳng đến chỗ tôi rồi.
13:04Thấy vậy,
13:04chị tôi vội kéo tôi lùi ra sau,
13:06tiện thể gửi tin nhắn dục anh tôi đến nhanh.
13:08Chị nhíu mày,
13:09không hiểu yếu tinh trùng là gì hả?
13:10Nghĩa là con trai bà không thể khiến phụ nữ mang thai tự nhiên được đâu.
13:13Đứa con trong bụng con dâu mới kia,
13:15cân bản không phải máu mủ của nhà bà.
13:17Hiểu chưa?
13:17Chị tôi xưa nay nói chuyện luôn rõ ràng rức khoát.
13:20Cô ấy nói thật hay bịa đấy hả?
13:21Mẹ chồng chố mắt hét lên.
13:23Bà già kia sụp đổ,
13:24bám lấy lâm hoài viễn mà lay gọi,
13:25thấy anh ta cúi đầu im lặng,
13:26bà ta lập tức ngồi vịt xuống sàn,
13:28khóc lóc om sòm,
13:29trời ơi là trời.
13:30Tôi chỉ muốn có một đứa cháu trai thôi mà sao lại khó thế này.
13:33Mặt mũi nào tôi đi gặp ông nhà dưới suối vàng đây?
13:35Tôi lướt mắt,
13:36lầm bầm chán ngán,
13:37yêu con trai thế thì sao không tự lắp cho mình một cái đi?
13:39Rõ ràng là yêu chưa đủ sâu.
13:41Chị dâu vội vàng chạy tới đỡ bà ta,
13:42mẹ, mẹ đừng buồn,
13:43con có con đây mà.
13:45Thầy bói nói rồi,
13:46đứa bé trong bụng con là con trai,
13:47sau này nhất định sẽ phụng dưỡng mẹ.
13:48Phụng dưỡng cái nữa gì,
13:50chẳng qua là nhắm vào số tiền dành cho hậu sự của bà thì có.
13:52Sống chung ba năm,
13:53cái kiểu không có lợi thì không động của chị dâu đã in sâu vào trí nhớ tôi rồi.
13:56Cũng tại cô cả đấy,
13:58nếu không phải vì cưới phải thứ sao trổi như cô,
14:00nhà tôi đâu đến mức này.
14:01Tôi đáp tỉnh rụi,
14:02nếu không có tôi,
14:03chắc nhà mấy người đời này cũng chẳng mơ nổi sống trong căn nhà to thế này.
14:06Thấy bà ra nói không lại,
14:07có vẻ định xông tới đánh tôi.
14:08Ngay lúc mấu chốt,
14:09tiếng chung cửa vang lên.
14:11Lần này mở cửa ra là anh trai tôi,
14:12người mặt tôi trong ngóng bấy lâu.
14:14Anh lướt mắt nhìn qua đống hỗn loạn trong phòng khách,
14:15mặt ngoài nghiêm nghị,
14:16nhưng sau lưng thì lén dơ ngón cái với tôi.
14:18Ôi ôi,
14:19bụng tôi đau quá.
14:20Cứu với,
14:21thấy công an vừa tới,
14:22chẳng khác gì bật công tắc,
14:23hai người kia lại thi nhau gào thét.
14:25Nhưng vì tình trạng này,
14:26cảnh sát cũng không dám đến gần.
14:27Lỡ đâu lại bị vu vạ gây trích người thì khốn.
14:30Bất đắc dĩ,
14:30cuối cùng phải gọi xe cấp cứu 120.
14:32Nhưng ngay cả khi xe cấp cứu đến rồi,
14:34hai người họ vẫn lăn lộn không chịu lên xe.
14:36Tôi hết cách,
14:37đành chuyển mục tiêu sang Lâm Hoài Viễn loại người rất sĩ diện.
14:39Giờ thì hàng xóm xung quanh đều đã kéo đến hóng chuyện,
14:41anh ta cúi gầm đầu,
14:42mặt đỏ gây như quả cà chua chín.
14:44Lâm Hoài Viễn,
14:45đây là nhà của tôi.
14:46Nếu anh còn biết ngựa,
14:47thì nhanh chóng đưa mẹ và chị dâu anh rời khỏi đây đi.
14:49Nhà gì mà nhà của cô?
14:51Đây là nhà của con trai tôi.
14:52Lâm Hoài Viễn còn chưa kịp lên tiếng,
14:54mẹ chồng đã gào lên trước,
14:55vừa dễ vừa vung tay đòi lao đến.
14:57Không ai cản nổi bà ta.
14:58Ôi ôi,
14:59bụng tôi cứu với.
15:00Máu,
15:01có máu kìa.
15:02Hàng xóm đứng xem la lên chỉ tay xuống sàn.
15:04Chị dâu nãy giờ còn ngồi gào giả vờ,
15:06không biết từ lúc nào nhập tâm dễ sâu thật sự rồi.
15:08Trong cơn hỗn loạn,
15:09đội cấp cứu 120 vội vàng cắn chị ta đi.
15:11Mau cứu cháu tôi,
15:12nhất định phải giữ lại cháu nội của tôi.
15:14Tới bệnh viện,
15:15người anh cả nhà họ Lâm,
15:16Lâm Trí Viễn cuối cùng cũng ló mặt.
15:18Điều lạ là,
15:18anh ta chẳng buồn hỏi thăm tình trạng của chị dâu,
15:20mà vừa đến đã ghé tay Lâm Hoài Viễn thì thầm gì đó,
15:23trông có vẻ như đang căn dặn chuyện gì.
15:24Lâm Trí Viễn so với mấy người còn lại trong nhà họ Lâm rõ ràng là kẻ thâm hiểm hơn nhiều.
15:28Tôi nghi ngờ nên nói nhỏ với chị gái.
15:30Chị lập tức hiểu ý,
15:31gọi ngay cho một thắm tử tư quen biết nhờ hỗ trợ.
15:33Giang Ninh Hà,
15:34cô còn lạ gì mẹ chồng cô,
15:35tính bà ấy nóng nảy thế,
15:36nói gì cũng đừng để bụng nhà.
15:38Lâm Trí Viễn khoanh tay sau lưng,
15:39mặt đầy vẻ vì cô mà lo nghĩ,
15:41bước đến gần tôi.
15:42Tôi chẳng thèm để ý.
15:43Anh ta cũng không ngại,
15:44nói tiếp,
15:44căn nhà ở đó,
15:45dù sao mẹ cũng sống lâu rồi.
15:47Bây giờ bắt bà chuyển đi thì khó thích nghi,
15:49đúng không?
15:50Với lại,
15:50mâu thuẫn giữa cô và thằng nhỏ cũng đâu đến mức không thể hòa giải.
15:53Nó lớn thì lớn thật,
15:54nhưng trong lòng vẫn như trẻ con,
15:55cô đừng chấp nhật làm gì.
15:56Tôi xếp bật cười vì cái lý lẽ vô liêm sỉ này,
15:58dứt khoát hỏi thằng,
15:59anh muốn gì,
16:00nói tọc ra đi.
16:01Thực ra thì,
16:02chúng tôi cũng chẳng cần gì,
16:03chỉ là mẹ già rồi,
16:04dọn đi dọn lại không tốt.
16:06Cô thấy sao?
16:07Tôi nhìn anh ta đầy chán nản,
16:08thế để tôi tặng luôn cái nhà này cho anh nhé.
16:10Thế sao mà tiện cho được?
16:11Anh ta đầy gõng kính,
16:12cô ra vẻ thâm sâu khó lường,
16:14nhưng nhìn thế nào cũng chỉ thấy nực cười.
16:16Anh với chị dâu cũng không muốn em thiệt thòi.
16:17Hay là thế này,
16:18bọn anh lấy căn hộ của mình đổi với em nhé?
16:21Một căn hộ 30m2,
16:22cũ nát,
16:22ở khu ngoại ô hẻo lãnh.
16:24Mà đòi đổi ngang căn hộ 100m2,
16:25nội thất cao cấp,
16:26nằm ngay trung tâm thành phố.
16:28Tôi nhìn chằm chằm,
16:29cố hiểu xem cái người này làm sao lại có thể mở miệng nói ra lời như thế.
16:32Còn chuyện giữa em với thằng út,
16:33em cũng đừng chấp trẻ con làm gì.
16:35Có chuyện gì nghiêm trọng đến mức phải ly hôn cơ chứ?
16:37Theo như tôi biết,
16:38tôi chỉ nhỏ hơn Lâm Hoài Viễn một năm bốn tháng.
16:40Tôi sai rồi.
16:41Tôi nói,
16:42tỏ vẻ như đang suy ngẫm.
16:43Thấy tôi cuối đầu,
16:44Lâm Trí Viễn nở nụ cười hài lòng,
16:45biết sai là tốt rồi,
16:46dù gì cũng là người một nhà.
16:48Anh không phải là người thâm trầm gì đâu,
16:49anh chỉ là mặt dày đến vô sỉ thôi.
16:51Nụ cười của anh ta cứng đời trên mặt,
16:53chưa kịp phản ứng lại,
16:54đèn báo phẫu thuật tắt vụt.
16:55Cùng lúc đó,
16:56mẹ chồng cũng thất tả đến bệnh viện.
16:58Thấy bác sĩ đẩy chị dâu ra,
16:59bà lao đến chặn đường,
17:00cháu tôi đâu rồi?
17:01Cháu trai của tôi sao rồi?
17:03Xin lỗi,
17:03chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng không giữ được đứa bé.
17:05Tuy nhiên,
17:06sản phụ an toàn,
17:07mẹ chồng hoàn toàn không nghe được phần sau của bác sĩ.
17:09Với bà ta,
17:10ngoài cháu trai ra thì chẳng còn gì quan trọng nữa.
17:12Hai anh em nhà họ Lâm cũng quyết đỡ bà cụ đang khuyệu xuống.
17:15Tôi cầm điện thoại,
17:16mở video mà một người hàng xóm quay lại
17:17và vừa được đẩy lên top tìm kiếm trong thành phố.
17:19Tôi tập trung xem kỹ.
17:21Dù video tour khá nhanh,
17:22nhưng vẫn có thể thấy rõ
17:23chính khùi trỏ rắn chắc của mẹ chồng
17:24trong lúc cố gắng đứng dậy đã vô tình đè mạnh vào bụng chị dâu.
17:27Nói trắng ra,
17:28đứa bé bị mất là do chính tay bà ta làm hỏng.
17:30Tôi lưu lại video,
17:31trong lòng vừa tiếc nuối,
17:32vừa thấy buồn cười.
17:33Bất chợt,
17:34trong tầm mắt xuất hiện một bóng người hùng hổ lao thẳng về phía tôi.
17:36Đồ sao trổi đáng chích.
17:38Con đàn bà xui xẻo.
17:39Tất cả là tại mày.
17:40Chả cháu tao lại đây.
17:42Mẹ chồng nhà tới,
17:43hai anh em họ Lâm thì giả vờ ngăn cản.
17:44Thực ra chẳng bỏ chút sức nào,
17:46mặc kệ bà ta điên cuồng xông đến.
17:47Khoan đã,
17:48bà ơi,
17:49bà còn một cháu nội khác đang chờ bà chăm sóc đấy.
17:51Chị tôi vừa gọi điện xong xuất hiện,
17:52kéo tôi ra phía sau mình.
17:54Bà ta khựng lại,
17:54câu mày hỏi,
17:55cô có ý gì?
17:56Chị tôi nhức môi,
17:57nửa cười nửa không,
17:58khách hất cầm về phía sau lưng bà,
17:59bà hỏi hai đứa con trai yêu tú của bà ấy.
18:01Cô gái tên Niên Niên mà bà nuôi ở quê đó,
18:03bụng đang to dần lên kìa.
18:05Chuyện đã rõ Niên Niên là bồ nhí của Lâm Hoài Viễn.
18:07Mà ai cũng biết,
18:08Lâm Hoài Viễn không thể khiến phụ nữ mang thai theo cách tự nhiên.
18:10Thêm nữa,
18:11người anh trai Lâm Trí Viễn thì không gặp vấn đề đó.
18:13Và chị tôi xác nhận đứa con trong bụng Niên Niên đích thực là máu mủ nhà họ Lâm.
18:16Tóm lại,
18:17anh trai ngủ với bồ của em trai,
18:18và làm cô ta có thai.
18:20Quá là đỉnh cao của loạn.
18:21Thật không thể tin nổi.
18:22Mẹ chồng túm lấy cổ áo Lâm Trí Viễn hỏi rồn,
18:24có đúng như lời nó nói không?
18:26Anh ta chẳng thèm chối,
18:27ngợt đầu một cách rừng rừng.
18:28Bà già lập tức thở vào,
18:29vẻ mặt như được giải thoát.
18:31Bà ta như bị mê hoặc,
18:32chẳng quan tâm đạo lý gì nữa.
18:34Chỉ cần là cháu trai mang họ Lâm,
18:35bà ta chấp hết.
18:36Cả buổi hỗn loạn đến đây là quá đủ,
18:38tôi đang định xoay người đi thì Lâm Trí Viễn đỡ lấy mẹ chồng,
18:40cố tình lớn tiếng,
18:41mẹ ơi,
18:41sức khỏe mẹ yếu,
18:42con đưa mẹ về nghỉ trước đi.
18:44Chuyện còn lại để con và em lo,
18:45mẹ cứ yên tâm.
18:46Ngay lập tức,
18:47trong đầu tôi phát trung cảnh báo.
18:49Đến nước này rồi mà vẫn chưa từ bỏ ý định nhắm vào căn nhà của tôi.
18:52Đúng là không biết xấu hổ.
18:53May mà.
18:54Trên đường đến đây,
18:55tôi đã gửi tin nhắn cho cô bạn thân rồi.
18:57Tôi đã nhờ bạn thân thuê vài người đàn ông khỏe mạnh đứng canh trước cổng nhà,
18:59tiện thể giúp tôi trông non con gái.
19:01Khi cô ấy gửi cho tôi bức ảnh con bé đang ngủ ngon lành,
19:03khuôn mặt nhỏ nhắn bình yên,
19:05trái tim tôi cuối cùng cũng dịu lại,
19:06không còn cuốn cùng nữa.
19:07Giang linh này,
19:08em xem em gây ra chuyện thế này,
19:09khiến chị dâu em sẻ thai,
19:11em cũng nên có lời giải thích chứ.
19:12Tôi quay sang nhìn hai anh em nhà họ Lâm quay lại.
19:15Biết ngay thế nào họ cũng dùng chuyện này để uy hiếp tôi.
19:17Nhưng nghĩ đến đoạn video mà tôi vừa lưu lại,
19:19tôi liền đứng thẳng người,
19:20bật cười,
19:21vậy mấy anh muốn tôi giải thích kiểu gì đây?
19:23Hai người lít nhìn nhau,
19:24ly hôn thì được thôi,
19:25nhưng tài sản chưa thế nào,
19:26phải do nhà họ Lâm chúng tôi quyết định.
19:28Nếu không đồng ý,
19:28thì hãy gặp ở tòa vậy.
19:30Dù sao trong bụng chị dâu em trước kia cũng là một sinh mạng.
19:32Tôi gật đầu,
19:33đúng vậy,
19:34là một sinh mạng đấy.
19:35Thấy tôi hợp tác như thế,
19:36hai người tỏ ra đắc ý,
19:37không giấu nổi nụ cười ở khóe miệng.
19:39Vậy bọn anh nói thẳng nhé,
19:40căn nhà ở trung tâm thành phố sẽ do nhà họ Lâm bọn anh đứng tên.
19:43Còn căn nhà em và thằng út đang ở,
19:45một nửa cũng là của nhà họ Lâm.
19:46Ngoài ra,
19:47các tài sản khác của em,
19:48chia ba bảy.
19:49Nhà anh người đông,
19:50thằng út kiếm tiền vất vả,
19:51nên nhà anh lấy bảy,
19:52em ba.
19:53Còn mấy túi sách,
19:54trang sức của em thì coi như phí tổn thất tinh thần cho chị dâu đi.
19:57Bọn anh không chấp nữa,
19:58em sắp xếp đưa tới là được.
19:59Chiếc xe cưới ba mẹ em tặng,
20:01bao năm nay thằng út vẫn lái,
20:02em là phụ nữ dùng làm gì.
20:03Bọn anh cũng không đòi tình công lái xe mấy năm qua,
20:06cái xe đó cứ để bù trừ luôn nhé.
20:07Còn bé tiểu khê,
20:08dù gì cũng là con rượt của em,
20:10bọn anh không làm khó đâu,
20:11để con ở với em,
20:12tránh cảnh mẹ con chỉ lỉa.
20:13Nghe anh ta nói chuyện với cái giọng đạo đức giả như thể đang ban ơn,
20:16tôi hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh.
20:18Hôm nay coi như tôi đã tận mắt chứng kiến con người ta có thể mặt dày đến mức độ nào.
20:21Ba năm sống với Lâm Hoài Viễn,
20:23thật sự còn buồn nôn hơn cả việc nuốt phải bãi phân chó.
20:25Hay là thế này,
20:26tôi tay trắng ra đi luôn cho gọn.
20:28Còn bồi thêm cho nhà các anh 30 vạn,
20:29coi như phí sửa ấm dường ba năm qua cho Lâm Hoài Viễn.
20:31Trong bệnh viện người đông,
20:33mà xem nó nhiệt lại là bản năng của con người.
20:35Mới đó thôi,
20:36xung quanh đã có một đám người về lại.
20:37Khi tôi vừa rứt lời,
20:38đã có tiếng cười khúc khích vang lên từ đám đông.
20:41Hai anh em nhà họ Lâm Ai cũng sĩ diện.
20:43Giờ thì rơi vào thế tiền thoái lưỡng nan,
20:44vừa tiếc danh dự,
20:45vừa không nỡ bu khoản tiền dễ đến tay.
20:47Giang Ninh Hà,
20:48chuyện này mình để nói riêng sau đi,
20:49trước mắt vẫn phải lo cho sức khỏe chị dâu em đã,
20:51đúng không?
20:52Dù gì em cũng phải có trách nhiệm chăm sóc cô ấy chứ.
20:54Thấy anh ta bắt đầu đổi giọng,
20:56tôi cũng không khách sáo nữa,
20:57thẳng thừng mở đoạn video bà già dùng cùi trỏ thúc vào bụng chị dâu.
21:00Xóa cũng vô ích thôi,
21:01video này người ta đã đăng lên mạng từ lâu rồi,
21:03giờ xem mấy trăm lượt rồi đó.
21:04Thấy họ giật lấy điện thoại tôi để xóa clip,
21:06tôi còn tốt bụng nhắc nhở.
21:08Dù sao cũng là một mạng người mà,
21:09mấy anh có muốn tôi giới thiệu vài luật sư,
21:11giúp soạn đơn kiện,
21:12cố gắng tống mẹ các anh vào tù không?
21:13Lâm Trí Viễn vừa định nói gì đó thì điện thoại anh ta gieo lên.
21:16Alo, mẹ,
21:17hai anh em họ lùi xa dần,
21:27đi đến đồn cảnh sát làm thủ tục báo án.
21:29Xong xuôi mọi thứ,
21:30chúng tôi chuẩn bị quay về.
21:31Bọn nhà họ lâm đang quậy ở căn nhà cũ của em đó.
21:33Bạn thân tôi đã đưa con gái tôi về nhà ba mẹ tôi,
21:36trước khi rời đi còn quay lại một đoạn video gửi cho tôi.
21:38Tôi mở video ra cho chị gái xem.
21:40Trong đoạn clip,
21:41mẹ chồng đang ngồi bệt trên bậc thềm,
21:42khóc giống.
21:43Hai anh em nhà họ lâm,
21:44một người đứng hút thuốc lặng lẽ phía xa,
21:46người còn lại thì ngồi bất động như khúc gỗ.
21:47Còn mấy người đàn ông tôi thuê thì vẫn đứng đó,
21:49mặc bà ta gào thét ra sao cũng không buồn phản ứng.
21:52Toàn bộ đoạn video,
21:53chẳng khác gì một vở kịch độc diễn của bà già ấy.
21:55Chị tôi hơi lo lắng hỏi,
21:56em định tính sao?
21:58Để nhà họ lâm cứ quậy mãi thế này cũng không phải cách lâu dài.
22:00Tôi nháy mắt với chị,
22:01bà già đó chẳng phải coi cháu trai là trời hay sao.
22:04Nếu chị dâu mà biết cái thai ở quê là của ông anh chồng,
22:06chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu.
22:07Đến lúc đó,
22:08bà ta có muốn đến đây làm loạn cũng chẳng rảnh mà tới.
22:10Tôi về đến căn nhà cũ.
22:12Quả nhiên,
22:19con đi danh,
22:20mày còn vóc mặt về đây là sao?
22:22Muốn cướp nhà họ lâm của bọn tao chắc.
22:24Mấy anh vệ sĩ tôi thuê lập tức tiến lên,
22:25chắn giữa tôi và họ.
22:26Tôi lấy sổ hồng từ trong túi ra,
22:28dơ lên cho mọi người nhìn rõ,
22:29mời các vị nhìn kỹ đi,
22:30trên giấy tờ nhà này ghi rõ ràng tên tôi.
22:32Những người khác,
22:33không ai có phần cả.
22:34Còn cái gọi là nhà họ lâm của các người,
22:36thì đang nằm trong bùn đất ở quê kìa,
22:38có muốn về thăm lại không?
22:39Tôi đã hủy toàn bộ khoản đầu tư tôi từng dùng lương của Lâm Hoài Viễn để quản lý,
22:42rồi tiện tay ném lại cho anh ta cái thẻ lương.
22:44Hy vọng bà mẹ già kia sau khi nhìn thấy số dư còn lại vẫn còn đủ sức mà mắng chửi người khác.
22:48À đúng rồi.
22:49Tôi cố ý cười nửa miệng,
22:50chị dâu có biết cái thai trong bụng niên niên là của ông anh không nhỉ?
22:53Tôi đoán là giờ biết rồi đấy.
22:54Nghe nói,
22:55anh trai bên ngoại của chị dâu mới ra tù không lâu,
22:57không rõ từ nhà chị ta đến thôn của nhà các người mất bao lâu nữa hả?
23:00Nghe tới đó,
23:01cả đám lập tức luống cuống.
23:02Mẹ chồng quính lên đòi về quê ngay,
23:03nhưng mà cái gọi là xe của Lâm Hoài Viễn lại chẳng thấy đâu cả.
23:06À quê không nói,
23:07tôi đã gọi xe kéo đến đem xe đi tiêu hủy rồi.
23:09Mọi người tự bắt taxi về quê nhé.
23:11Bà ta xong tới gào thép,
23:12may dựa vào cái gì mà dám làm thế.
23:14Tôi dựa vào sổ đăng ký xe đứng tên tôi.
23:16Xe của tôi,
23:17tôi không muốn giữ nữa thì vứt đi,
23:18thế thôi.
23:19Mấy vệ sĩ vẫn đứng chắn trước tôi,
23:21khiến bà ta tức đến mức chỉ còn biết đứng ngoài mắng chửi ẩm ý.
23:23Mẹ!
23:24Mẹ đừng ẩm ý nữa,
23:25nên nên gọi bảo chúng ta về gấp.
23:27Tôi nhìn theo bóng dáng nhích nhác của đám người nhà họ Lâm mà chẳng thấy một chút hả hê hay sung sướng gì.
23:31Chỉ cảm thấy một hơi ướt ức đè trong ngực bao năm qua.
23:33Cuối cùng cũng được chút ra.
23:34Sau này,
23:35khi ra làm thủ tục ly hôn,
23:36sự thay đổi của Lâm Hoài Viễn khiến tôi thật sự kinh ngạc.
23:38Tôi nhìn gương mặt hốc hát,
23:40hai má hóp lại,
23:41do ria lởm trồm,
23:41vội lùi bước tránh xa một chút.
23:43Trên người anh ta tỏa ra mùi hôi nồng nặc do lâu ngày không tắm rửa.
23:46Anh ta thành ra thế này,
23:47tôi thật sự không nghĩ được từ nào khác ngoài,
23:49đáng đời và tự chúc lấy.
23:50Không còn tiền của tôi,
23:51không có nhà của tôi,
23:52đám người nhà họ Lâm chẳng thể tiếp tục sống ở thành phố,
23:55cuối cùng đành kéo nhau về quê.
23:56Trong thời gian đó,
23:57họ cũng từng quay lại gây chuyện.
23:59Nhưng cho chiêu thay,
24:00lần nào cũng vô tình chạm mặt anh tôi người vừa tan ca trực công an,
24:02còn chưa kịp thay đổi.
24:03Thỉnh thoảng còn gặp luôn cả cô em họ lực lưỡng của tôi đang luyện thái quyền.
24:06Không kiếm được lợi lộc gì,
24:08dần ra họ cũng bớt bén mảng tới.
24:09Để không bị truy cứu trách nhiệm hình sự,
24:11chị dâu cũng đành ngoan ngoãn trả lại toàn bộ số trang sức từng lấy trộn.
24:14Chỉ là nhìn những thứ từng bị họ chạm vào,
24:15tôi chỉ thấy trướng mắt và xui xẻo.
24:17Nên tôi đem bán hết,
24:18lấy tiền quyên góp cho trẻ em vùng cao.
24:20Sau đó,
24:21dưới sự giám sát nghiêm ngặt của bà mẹ chồng,
24:22nên yên cuối cùng cũng sinh được đứa bé bình an.
24:25Chỉ có điều,
24:25tôi nghe nói đứa con đó
24:26chẳng có chút máu mủ nào với nhà họ lâm cả.
24:29Nên yên chẳng qua chỉ tiện tay lôi nhà họ lâm ra làm kẻ gánh hậu quả mà thôi.
24:32Tôi thì tiện ném cuốn giấy ly hôn vào ngăn kéo.
24:34Trong ánh nắng chiều dịu nhẹ,
24:35tiếng cười giòn tan của con gái hòa với tiếng ba mẹ tôi đang trò chuyện rôn rà.
24:38Lúc ấy,
24:39ánh nắng bao trùn lên vai tôi.
24:41Tôi mới thực sự cảm nhận được thứ gọi là ấm áp,
24:42cuối cùng cũng trở lại với mình.
Được khuyến cáo
41:09
|
Sắp Tới
1:08
1:07