- 11/6/2025
Truyện Audio Hay || Ảnh Đế Gọi Tôi Là Vợ – Tôi Phải Làm Gì? || Thiên Thần Dắt Truyện
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
Danh mục
😹
Vui nhộnPhụ đề
00:00Sau khi ảnh đế mất trí nhớ, một trò chơi trong sâu truyền hình yêu cầu anh ấy nhìn danh bạ và gọi tên từng người.
00:05Mấy khách mời trước, anh đều đọc đầy đủ họ tên.
00:08Đến lượt tôi, anh đột nhiên mắt sáng rỡ lên, em là vợ nè.
00:11Cả trường quay sững sờ, cư dân mạng sốc tận óc, còn tôi đứng hình.
00:15Tôi là Giang Nhạc Nghi, một trong những tiểu hoa đán nổi bật nhất giới giải trí hiện nay,
00:19vừa nhận được lời mời tham gia một chương trình thực tế đang hot dần dần.
00:22Nhưng mà, tôi thật sự không muốn đi, vì điểm hút view chính của sâu này chính là ảnh đế chu cảnh hàng.
00:27Mà người đó công khai ghét tôi ra mặt, ghét đến mức cả giới đều biết.
00:31Trên thảm đỏ thì lách qua tôi như tránh ôn dịch, còn ở các sự kiện thì không quên tranh thủ khịa tôi vài câu.
00:36Phan đoán là vì tôi từng dám nói thẳng trên sóng truyền hình, vóc dáng không đủ tiêu chuẩn làm nam chính.
00:41Nhưng chỉ mình tôi biết lý do thật sự là vì tôi từng đá anh ta.
00:44Người đàn ông này, đúng là nhỏ mọn đến cực điểm.
00:47Quản lý cầm hợp đồng đến, giọng đầy kiên nhẫn, chu cảnh hàng dạo gần đây bị tai nạn xe, mất trí nhớ, dưa tính tình thay đổi hẳn rồi.
00:53Sẽ không đối đầu với em nữa đâu, tôi nằm ườn trên ghế sofa, lười biếng thở dài, liên quan gì đến em.
00:59Chị ấy lật thẳng đến trang cuối, chỉ vào một con số dọa người, cắt xe nhìn kỹ chưa.
01:03Còn nữa, nghe nói giờ anh ta hơi ngơ ngơ, ai cũng có thể bắt nạt vài lần.
01:07Tôi dí sát mặt lại, đếm kỹ số lượng số không sau dấu phẩy.
01:11Ngay lập tức đập bàn chốt đơn, tiền năng không quan trọng lắm.
01:14Chủ yếu là tôi rất muốn xem thử chu cảnh hàng ngu ngơ trông thế nào.
01:17Quả nhiên, vừa công bố rằng các mạng xã hội đã nổ tung, tôi nhìn nhầm không.
01:21Hai người nhìn nhau là lường cháy mặt Giang Nhạc Nghi và chu cảnh hàng lại cùng lên sâu.
01:25Chương trình này đúng biết chơi, không dám tưởng tượng không khí lúc ghi hình sẽ cháy đến mức nào.
01:30Giang Nhạc Nghi chắc lâu không có hoạt động, khát nhiệt độ đến phát rồ rồi đúng không?
01:34Không biết chu lão sư ghét cô ta nhất à?
01:36Cười chết mất, đây là lần đầu chu cảnh hàng xuất hiện sau tai nạn ai bám ai còn chưa biết đâu nhà ngã.
01:41Fan tôi và fan anh ta đại chiến 3 ngày 3 đêm, từ hot search phụ leo lên hot search chính.
01:46Ekip chương trình cười tuet tuet như bắt được vàng, còn tiện tay ghép mấy clip hai chúng tôi chừng mắt nhau trước kia thành một video,
01:51đính thêm dòng caption khiêu khích, lần này họ sẽ tạo ra tiền lửa gì?
01:55Đón xem trực tiếp lúc 8 giờ tối thứ 6 nhé ngã ngày ghi hình đầu tiên.
01:59Tôi vừa bước vào phòng đã thấy chu cảnh hàng ngồi nghiêm trình ở bàn trong cùng.
02:02Trước kia, hãy thấy tôi là anh ta sẽ lạnh mặt lường một cái rồi quay đầu đi.
02:06Lần này, anh ta không chỉ đứng dậy chào hỏi mà còn nhỏe miệng cười với tôi.
02:10Da gà da vịt toàn thân tôi nổi lên đồng loạt.
02:12Bạn trong giới chị em thân thiết của tôi, Lương Yên, nhiệt tình kéo tôi đến, đủ người rồi nè, mọi người cùng làm quen trước nhà ngã.
02:18Cô ấy tạm thời đảm nhiệm vai trò MC Kim dẫn dắt không khí, quay sang chu cảnh hàng đầu tiên,
02:23nghe nói chu lão sư sau tai nạn bị mất trí nhớ, không biết giờ còn nhận ra chúng tôi không.
02:27Câu vừa rước, mạng xã hội đã choáng váng.
02:29Tin anh ta mất trí nhớ trước giờ vẫn chưa được xác nhận, nhiều người còn tưởng là trò bê lờ lố.
02:34Giờ nghe chính miệng nói ra thì ai nấy đều ngớ người, ủa thiệt hả?
02:37Bảo sao lúc nãy anh ta còn tươi cười vẫy tay với giang nhạc nghi.
02:41Tôi cũng thấy lạ mà, từng chương trình có kịch bản.
02:43Ai ngờ thật sự không nhớ gì luôn.
02:45Trước ánh mắt mong chờ của cả trường quay, chu cảnh hàng nhẹ nhàng lắc đầu.
02:48Xin lỗi mọi người, bác sĩ nói còn cần thời gian hồi phục.
02:51Mình làm quen lại nhé.
02:53Một tiểu hoa không mấy nổi bên cạnh giả vờ kinh ngạc, vậy anh còn nhớ em không?
02:57Hôm qua mình mới ad WeChat đó ngã chu cảnh hàng lật điện thoại ra, lật lật một chút rồi á lên.
03:01À, em là Hà Thanh Lê, không ngại bê lờ, hy vọng hợp tác.
03:05Rồi anh nghiêm túc bình phẩm, rất có trí cầu tiến.
03:07Hà Thanh Lê đỏ mặt tía tai, anh, anh ghi chú người khác kiểu vậy á.
03:11Chu cảnh hàng mỉm cười, ghi vậy dễ nhớ.
03:14Cư dân mạng, ha ha, anh ta ghi nguyên thông tin xác minh WeChat vào danh bạ luôn hả.
03:18Cười chết.
03:19Chị Hà, tôi thật sự cảm ơn.
03:21Tôi thấy xấu hổ zoom Hà Thanh Lê ghê.
03:23Hóa ra sau lưng là kiểu người vậy hả.
03:25Thấy độ hot tăng vùn vụt, ekip chương trình nhanh nhạy thêm một trò chơi, yêu cầu chu cảnh hàng đối chiếu danh bạ, gọi tên từng khách mời.
03:31Chu cảnh hàng thoải mái đồng ý.
03:33Em là từ tử huyên, 8 trên 12 có phim mới, cần PL.
03:36Em là đoạn ly, sân khấu cuối năm hát lệch tông, cần người cứu.
03:40Anh cứ như đang điểm danh từng người một, nói tên và ghi chú rõ mồn một.
03:43Người thì bối rối, người thì đỏ mặt.
03:45Tất cả đều âm thầm liếc nhìn tôi, trong lòng nghĩ chắc tôi mới là người bị chu nặng nhất.
03:50Vì chu cảnh hàng ghét tôi nhất, chắc chắn ghi chú danh bạ về tôi sẽ đỉnh hơn họ, đúng không?
03:54Ai cũng chờ xem tôi bẽ mặt.
03:56Và rồi, khi chu cảnh hàng bước tới, mở điện thoại nhìn tôi, mắt đột nhiên sáng lên, em là vợ này.
04:01Ánh mắt kiêu ngạo, đầy thách thức của tôi lập tức đóng băng.
04:04Cái gì cơ?
04:05Tôi không tin nổi nhìn chầm chầm anh ta, anh nói gì?
04:08Anh ta lại nghiêm túc lặp lại, anh nói, em là vợ, chú thích ghi rõ ràng, là vợ yêu.
04:12Giọng anh ta nhẹ nhàng, còn như đắc ý chỉ vào màn hình cho tôi xem.
04:16Bên cạnh ảnh đại diện của tôi là hai trái tim đỏ chót, ở giữa là hai chữ vợ yêu.
04:20Tất cả khách mời xung quanh đều hóa đá.
04:22Chu cảnh hàng thì chẳng nhận ra điều gì bất thường, còn cúi đầu cười ngại ngùng với tôi,
04:26bảo sao vừa gặp em là tim anh đập thình thịch.
04:28Thì ra, em là vợ anh, tôi, hỏi chấm, cư dân mạng, là tôi điên hay chu cảnh hàng điên?
04:34Chú thích vợ thiệt luôn kìa, hai người họ kết hôn hồi nào?
04:37Trước giờ cứ tưởng đối đầu, chẳng lẽ là vợ chồng giấu kín?
04:40Không đúng, không thấy biểu cảm của chị Giang hả?
04:43Chị sốc đến đơ người luôn rồi, chắc là không biết gì đâu.
04:46Đây là chu cảnh hàng đơn phương rồi yêu quá hóa hận đúng không?
04:49Lúc mọi người còn đang ngơ ngác, chu cảnh hàng đã vòng qua đám đông,
04:52cố tình ngồi sát cạnh tôi, tôi muốn ngồi cạnh vợ yêu.
04:55Tôi nhìn gương mặt điển trai ngay trước mắt, cuối cùng cũng thoát khỏi cơn sốc chóng váng.
04:59Không, không, không, anh nhận nhầm người rồi.
05:02Tôi không phải vợ anh, tôi lập tức đẩy anh ta ra ra.
05:04Chu cảnh hàng thoáng sữ người, trong đôi mắt đẹp người lên sự khó hiểu.
05:08Nhưng anh ta chỉ nghĩ ngợi vài giây, rồi bỗng như bừng tỉnh.
05:11Kế đó, anh ta ghé sát tay tôi, hạ thấp dọng,
05:14vợ ơi, chúng mình vẫn chưa công khai đúng không?
05:18Bất, xin lỗi nhé, tôi, gì cơ, đây là cái logic gì vậy?
05:22Tôi lại lùi sang một bên để kéo dãn khoảng cách, không phải như vậy.
05:26Giữa chúng ta thực sự không có quan hệ gì cả.
05:28Trước đây anh còn cực kỳ ghét tôi cơ mà, anh quên rồi à?
05:31Anh ta nghe vậy thì hơi nhớ mày, kiên quyết phản bác, không thể nào.
05:35Chỉ nhớ có thể thay đổi, nhưng thói quen thì không,
05:37tim đập nhanh thì lại càng không.
05:39Anh nhìn thấy em là vui, là tim đập thình thịt sao mà ghét em được chứ?
05:43Anh ta càng nói càng hăng, trong khi các khách mời xung quanh thì đầy vẻ hóng drama.
05:46Cứ tranh cãi nữa, ai biết được anh ta còn sổ ra cái gì động trời nữa?
05:50Chết thật, đang live stream.
05:52Tôi vội vàng ngăn lại, được rồi được rồi không nói nữa không nói nữa,
05:55anh muốn nghĩ sao thì nghĩ.
05:56Chú cảnh hăng thấy tôi không mặn không nhạt như vậy thì lập tức tỏ ra tuổi thân.
06:00Anh ta mím môi, mắt hoe hoe đỏ, nhưng lại không nói gì thêm.
06:03Cư dân mạng, mắt tôi có vấn đề à?
06:05Tôi vừa thấy vẻ mặt chú ca sắp khóc đó hả?
06:08Ai hiểu được chứ, hồi trước chú ca bị ngã từ độ cao trên phim trường mà lông mày không thèm nhíu lại,
06:12giờ chỉ bị giang nhạc di nói mấy câu đã tuổi thân muốn khóc.
06:15Tôi thấy không giống đang diễn đâu, trước kia chắc chắn là yêu quá hóa hận rồi đúng không?
06:20Ban đầu tôi chỉ muốn xem xem có chê cười được gì không?
06:23Ai mà ngờ tên này lại thành ra thế này?
06:25Tổ chương trình rõ ràng cũng không ngờ lại đào ra được cú bùng nổ thế này,
06:28hơn chục máy quay đều dõi thẳng vào tôi với chú cảnh hăng.
06:31Trong ánh mắt u oán liên tục bắn tới của anh ta, tôi như ngồi trên đống lửa.
06:34Cuối cùng cũng đến thời gian nghỉ giữa giờ.
06:36Tôi kéo anh ta trốn vào một góc, lôi điện thoại ra,
06:39mở các đoạn video chúng tôi từng lường nguyết nhau rồi chỉ cho anh ta xem, thấy chưa?
06:43Hồi trước anh ghét tôi đến mức nào?
06:45Chú cảnh hăng xem từng đoạn clip cắt cảnh chúng tôi đôi co qua lại,
06:48đôi mắt càng lúc càng tràn ngập vẻ không tin nổi, sao có thể như vậy được?
06:51Cái này, tôi vỗ vỗ vai anh ta, sự thật dành dành ra đó,
06:55ký ức có thể nói dối, nhưng ánh mắt khinh bỉ thì không biết nói dối đâu.
06:58Chú cảnh hăng vẫn không thể chấp nhận nổi,
07:00cứ kéo đi kéo lại cái thanh thời gian xem lại, có khi nào là bị cắt ghép ác ý không?
07:04Anh ta hỏi đi hỏi lại, cứ không tin như vậy.
07:07Tôi sắp bị cái vẻ cố chấp đó làm phát điên, gào nhỏ một tiếng, không phải.
07:11Đây là quay trực tiếp tại hiện trường.
07:12Anh ta lập tức cứng đờ người, rồi ngồi thụp xuống, không biết phải làm sao.
07:16Đôi mắt đã bắt đầu ngấn nước, tôi có nói dối gì đâu nhỉ?
07:19Chỉ là nói ra sự thật thôi mà, sao tôi lại thấy ái nái thế này?
07:23Thôi kệ, anh ta muốn nghĩ sao thì nghĩ.
07:25Tôi dứt khoát mặc kệ, quay về lại chỗ ngồi.
07:27Lương Yên thấy tôi mặt mày khó xử, lại nhìn cái dáng u sầu phía sau của chú Cảnh Hằng,
07:32lập tức hiểu chuyện, kéo tôi qua, giang nhạc gì, mày bị ngốc à?
07:35Tôi dững người, không tin vào tai mình, sao mày mắng tao?
07:38Lương Yên trợn mắt với tôi, nhìn kỹ nhé, chỉ biểu diễn một lần thôi.
07:42Tôi vẫn chưa hiểu cậu ta định làm gì.
07:44Cậu ta nháy mắt với tôi một cái, rồi bước tới chỗ chú Cảnh Hằng.
07:47Chú ca, đây là lần đầu gặp lại anh sau vụ tên ẵn ha.
07:50Chú Cảnh Hằng gật đầu hững hở.
07:51Cậu ta nói tiếp, với mối quan hệ của tụi mình,
07:54chuyện anh nói sẽ sắp xếp vai cho em với nhạc gì trong phim mới của Đạo Diễn Tử, không quên đó chứ.
07:59Tôi trợn tròn mắt, Đạo Diễn Tử là đạo diễn lớn trong giới, phim nào của ông cũng đoạt giải.
08:03Không ít người muốn vào đoàn của ông nhưng đều bị từ chối trừ đúng mỗi chú Cảnh Hằng.
08:07Lương Yên nói vậy, sao có thể?
08:09Chú Cảnh Hằng dững lại một chút, nhìn tôi rồi gật đầu đời đẫn, không quên.
08:13Anh sẽ liên hệ với Đạo Diễn Tử liền.
08:14Lương Yên đấm nhẹ lên vai anh ta, cười nói, đủ nghĩa khí.
08:18Tôi đứng sau, há hóc mồm, còn có thể chơi vậy nữa.
08:21Chưa kịp nói gì thêm, chương trình lại tiếp tục quay.
08:24Trò chơi tiếp theo là hỏi nhanh đáp nhanh, trả lời đúng càng nhiều thì nhận càng nhiều su để mua đồ ăn trưa.
08:28Nghe đến ăn trưa, tôi lập tức chiến ý dâng cao.
08:31Ai ngờ câu đầu tiên là, từng yêu bao nhiêu người.
08:34Tôi lập tức đơ ra, trong đầu toàn hiện lên mặt chú Cảnh Hằng.
08:37Nhưng miệng thì cứng đơ, không thốt ra chữ nào.
08:39Một, hai, ba, out.
08:41Thế là tôi bị out.
08:42Đến lượt chú Cảnh Hằng, vì bị mất trí nhớ nên tổ chương trình đổi câu hỏi cho phù hợp.
08:47Khách mời nữ nào ở đây khiến anh có cảm tình nhất.
08:49Anh ta không cần suy nghĩ lấy một giây, giang nhạc gì.
08:52Tốt, tốt, tốt lắm.
08:54Cho anh ta chơi cái trò này chẳng khác gì bêu gờ.
08:57Vì chú Cảnh Hằng đâu có nhớ ai, cũng chẳng phải cân nhắc gì, cứ hỏi gì đáp nấy.
09:01Cuối cùng, anh ta đạt điểm tuyệt đối, chiến thắng vẻ vang.
09:04Chú Cảnh Hằng lấy được một nghìn xu, còn tôi chỉ có chưa đến một trăm.
09:08Dừa ăn trưa, anh ta có thể mua gần như mọi món.
09:10Còn tôi chỉ đủ mua một bát cháo kê và ít dừa muối.
09:13Khi đang đứng ủ rũ cạnh bàn, tôi liếc thấy Lương Yên liên tục nhé mắt với tôi.
09:17Tầm mắt cô ấy chỉ về phía chú Cảnh Hằng đang chăm chú chọn món ăn.
09:20Nhìn lại dưa muối trước mặt, tôi đột nhiên nảy ra ý đồ đen tối.
09:24Dù sao anh ta cũng nghĩ tôi là vợ anh ta rồi, vậy thì tôi vỗ nhẹ vai chú Cảnh Hằng.
09:29Khi anh ta quay lại, tôi chú môi, tội nghiệp nói, anh ơi, em thèm món tôm hùm Boston kia quá đi.
09:34Anh ta sữ người, rồi luôn cuống móc hết su trong túi ra, như hiến bảo vật đưa cho tôi, vậy.
09:39Vậy để anh mua cho em một phần nhé.
09:41Tôi mắt long lanh nhìn anh ta, vừa gật đầu rưng rưng vừa nũng nịu, anh tốt quá đi.
09:45Chú Cảnh Hằng đỏ cả vành tay, gãi đầu, em còn muốn ăn gì nữa không?
09:50Nhưng, đó đều là phần anh thắng được, vậy không hay làm đâu.
09:54Anh ta lập tức kéo tôi ra sau, nghiêm nghị nói, của anh chính là của em.
09:58Anh ta dứt khoát rúi hết đống su cho tôi, anh thích em, thì phải cho em tất cả.
10:02Tôi trận mắt há mù nhìn anh ta, tên này bị đụng xe có phải đập vào đầu luôn rồi không?
10:06Cư dân mạng, cười chết tôi rồi, giang nhạc di y như hồ ly tinh, quyến rũ chú ca đến hồn phi phách tán.
10:12Chú Cảnh Hằng, thật sự cho hết luôn á, không định giữ lại chút cháo trắng nào sao?
10:17Anh ta quên sạch việc một tiếng trước bị giang nhạc di chê bai, giờ chỉ nói được vài câu đã ngồi cưới ngây ngô rồi, không nhận ra mình bị lừa ăn lừa uống luôn.
10:24Cập nhật bảng xếp hạng não yêu đương chú Cảnh Hằng giành quán quân tuyệt đối.
10:28Dưới sự tài trợ mạnh mẽ của chú Cảnh Hằng, tôi ăn chưa no đến mức không lết nổi người.
10:32Còn tiện tay chia cho Lương Yên ít đồ ăn.
10:34Vì sợ micro bị vô nước, nên trong bữa ăn các khách mời được tháo mít ra.
10:38Lương Yên vừa bóc tôm vừa phun trâu nhà ngọc, chiêu này của tao đỉnh không.
10:41Tôi lập tức bịt miệng cô ấy, hạ giọng, đừng để bị nghe thấy.
10:45Giờ thì chú Cảnh Hằng như tên ngốc, chứ lỡ anh ta nhớ ra rồi, lỡ đâu quay lại trả thù thì sao?
10:50Lương Yên thẳng nhiên phẩy tay, thì sao?
10:52Hồi trước anh ta gây khó dễ cho mày giữ vậy, giờ phải tranh thủ lúc anh ta bệnh, dáng đòn trí mạng đi chứ?
10:57Tôi trợn to mắt, cái gì?
10:59Lương Yên nhớ mày nhìn tôi, anh ta trước kia đáng ghét thế cơ mà, giờ lại dễ lửa như vậy, mày không tranh thủ báo thủ à?
11:05Tháng trước đi thảm đỏ, anh ta đỡ tay cho hết người này người kia, chỉ có mình mày là không đỡ, hại mày đi khó khăn thế nào?
11:11Tháng trước nữa ở lễ trao giải, anh ta khen hết các phim, chứ mỗi phim của mày.
11:15Tháng trước nữa nữa, nếu kể hết oán thủ giữa tôi với chú Cảnh Hằng, chắc kể vài ngày vài đêm cũng chưa xong.
11:20Tôi thấy cô ấy càng nói càng kích động, vội ngắt lời, rồi rồi, mấy chuyện đó tao nhớ mà.
11:25Nhưng chẳng phải tao cũng phản công lại rồi sao?
11:27Lương Yên nhíu mày, thế vẫn chưa đủ.
11:29Là anh ta vô duyên vô cớ khiêu khích mày trước.
11:32Tôi co cổ, chuẩn bị thú nhận, thật ra, cũng không phải vô cớ đâu.
11:36Tôi liếc cô ấy, thử thăm dò, trước đây, là tao đá anh ta trước.
11:40Như vậy có tính là có cớ không?
11:41Lương Yên tròn xoe mắt, cái gì?
11:43Cái gì?
11:44Hai tiếng cái gì vang lên trước sau?
11:46Tôi ngơ ngác.
11:47Quay đầu lại là chú Cảnh Hằng, đang cầm chai sữa chua trong tay.
11:50Đôi mắt ướn ướt như sắp nhỏ nước, nhìn tôi chầm chầm không chớp.
11:53Tôi lập tức trột dạ, xong rồi, không lẽ anh ta nhớ ra rồi?
11:57Ngay lúc tôi chuẩn bị tinh thần chịu phán xét,
11:59chú Cảnh Hằng lại nở một nụ cười rãng rỡ,
12:01thì ra, thì ra em thật sự là vợ anh,
12:04giờ em lạnh nhạt với anh, chỉ là vì em đang tạm thời đá anh.
12:07Chúng ta đang giận nhau đúng không?
12:09Tôi, hỏi chấm, dù tôi cảm thấy hình như không đúng lắm.
12:12Nhưng cách anh ấy giải thích, xét theo trình tự thời gian thì đúng là hợp lý.
12:16Chỉ là, sao cứ cảm thấy kỳ kỳ?
12:18Tôi vào đầu bước tai cố tìm ra điểm nào sai sai,
12:20nhưng chưa nghĩ ra thì đã bị Lương Yên nhéo một cái vào đùi.
12:23Cô ấy thay tôi trả lời, đúng đó,
12:25nên anh phải xin lỗi Tiểu Nghi thật tốt vào.
12:28Chu Cảnh Hằng lập tức phản ứng lại,
12:29biểu cảm vô cùng tự trách, xin lỗi em, vợ ơi,
12:32anh lại khiến em giận lâu như vậy.
12:34Anh thật đáng chết, tôi do dự rất lâu,
12:36mãi chẳng nói được lời nào.
12:37Thật sự là, rất khó để liên kết người đàn ông
12:40trước mặt với Chu Cảnh Hằng mà tôi biết.
12:42Mắt anh càng đỏ hoe, tôi càng thấy kỳ quặc.
12:44May mà nhân viên bên cạnh đã điều chỉnh xong micro,
12:46đến cài cho chúng tôi.
12:48Tôi dặn do Chu Cảnh Hằng, bắt đầu quay rồi,
12:50anh không được nói lung tung.
12:52Anh nghiêm túc nhìn tôi, ngoan ngoãn gật đầu,
12:54còn không quên đưa hộp sữa chua trong tay ra,
12:56lúc nãy em ăn. Uống cái này đi, giúp tiêu hóa.
12:59Không khó để nhận ra, ban đầu anh muốn nói là tôi ăn hơi nhiều.
13:02Nhưng sau đó nhận ra không ổn, nên đã kịp phanh lại.
13:05Tôi lặng lẽ liếc anh một cái, khách sáo nhận lấy, cảm ơn.
13:08Tên nhóc này, sao lại biết nhìn sắc mặt người khác thế?
13:11Bình luận trên màn hình đã dối tung lên,
13:13lúc ăn trưa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
13:15Sao cảm giác là giang nhạc nghi lại khiến Chu Ca khóc vậy?
13:18Không biết, nhưng tôi thấy bây giờ anh ấy vui lắm mà,
13:21chắc bị bắt nạt thấy khoái rồi.
13:22Chu Cảnh Hằng đúng kiểu chồng quốc dân luôn,
13:24vừa mua cơm vừa mua nước cho vợ, ngoan quá đi, cưng chết được.
13:28Mó nó, vậy hóa ra trước giờ anh mày diễn vai chắn ghét là diễn ả.
13:31Chu Cảnh Hằng, anh lừa tôi khổ quá đi.
13:34Sau khi ăn trưa xong, tổ chương trình bắt đầu làm khó khách mời.
13:37Tất cả khách mời bốc thăm chia nhóm,
13:38hai người một nhóm, ngẫu nhiên chọn ba bức ảnh rau dại,
13:41mỗi nhóm cần trong thời gian quy định lên núi tìm đủ các loại rau dại như trong ảnh.
13:45Quy tắc vừa công bố, cư dân mạng cười ngất,
13:47màn này là thiết kế riêng cho Chu Cảnh Hằng phải không?
13:50Anh ấy đúng là nên đi đào rau dại rồi, buồn cười chết mất.
13:53Không nói trước điều gì, nhưng vừa mới xoán ngôi não yêu đương,
13:56đào rau dại chắc anh Chu cũng vô địch.
13:58Tôi hồi hộp nhìn tấm thẻ trong tay,
14:00Lương Yên từng sống trong núi một thời gian,
14:01trò chơi tìm rau này cô ấy chắc chắn có thể gánh tôi.
14:04Thế nhưng, nhìn thấy tôi và Chu Cảnh Hằng cầm tấm thẻ màu xanh giống nhau,
14:08tôi tối sầm mặt lại.
14:09Chu Cảnh Hằng từ nhỏ đã là công tử nhà rau,
14:11ăn sung mặc sướng mà lớn lên.
14:13Rau dại là cái gì chắc còn chẳng biết.
14:15Lương Yên bên cạnh dơ tay làm động tác cố lên với tôi.
14:18Nhìn các máy quay xung quanh,
14:19tôi chỉ đành bất đắc dĩ dắt theo Chu Cảnh Hằng leo núi.
14:22Chúng tôi bốc được là bồ công anh, mã thầy, và cải cúc.
14:25Dù đều là những loại rau dại thường thấy,
14:27nhưng nếu không có phương hướng thì tìm không dễ.
14:29Chu Cảnh Hằng cảm nhận được sự nặng nề của tôi,
14:31cẩn thận mở miệng, nhạc nghi,
14:32em đừng lo, anh sẽ cố gắng.
14:34Tôi vốn chẳng mong đợi gì ở anh,
14:36nên khi thấy hạt bồ công anh bay theo gió,
14:38tôi không do dự đuổi theo ngược chiều gió.
14:40Chu Cảnh Hằng thấy tôi chạy, cũng chạy theo,
14:42chẳng mấy chốc đã vượt qua tôi.
14:44Biến thành anh ấy đuổi theo gió,
14:46tôi đuổi theo anh ấy, quay phim đuổi theo cả hai đứa.
14:48Cả bọn lao đi như bay,
14:50khó khăn lắm mới đuổi kịp, tôi đã thở hồng học.
14:52Không, không phải chứ.
14:54Chu Cảnh Hằng, anh, anh có thể đừng chạy nhanh vậy không?
14:57Anh dơ lên cây bồ công anh vừa nhổ được,
14:59cười ngây ngô, nhạc nghi, chúng ta tìm thấy rồi.
15:02Tôi sáng mắt lên, vừa định bảo anh đưa lên camera khoe chiến tích,
15:05ngoảnh lại không thấy quay phim đâu.
15:07Chu Cảnh Hằng cũng phát hiện, quay phim đâu rồi.
15:09Tôi hoảng hốt, không lẽ bị lạc rồi.
15:11Tôi chạy nhỏ về phía ngã rẽ,
15:13vì quá gấp nên không chú ý cái bẫy dưới chân.
15:15Chưa kịp kêu, tôi đã rơi xuống đáy hố.
15:18Chu Cảnh Hằng còn chưa kịp gọi
15:19sau một tiếng nhạc nghi, cũng rơi xuống theo.
15:21Cả hai nhìn nhau dưới đáy hố.
15:23Tôi nhìn bộ dạng lấm lem của Chu Cảnh Hằng vì bị ngã,
15:25không nhịn được cười phá lên, anh.
15:27Ha ha ha ha, mặt anh dính đầy đất,
15:29tóc còn mắc vài mảnh lá cây cỏ dại,
15:31nhìn thật buồn cười.
15:32Anh lại chỉ nhìn tôi cười, rồi tự cười theo.
15:35Tôi sợ tóc mình, chắc không có gì dính,
15:37anh cười gì chứ?
15:38Anh vẫn ngốc nghếch cười, nghiêm túc trả lời,
15:40thấy em cười, là anh vui rồi.
15:42Rõ ràng anh còn lấm lem như vậy,
15:44rõ ràng chỉ nói vài câu đơn giản.
15:46Rõ ràng anh vẫn mất trí nhớ,
15:47mà tim tôi bỗng lực một nhịp.
15:49Tôi không nhịn được quay mặt đi,
15:50không dám nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của anh,
15:53đừng có mà xến.
15:54Bây giờ rơi xuống hố rồi, chưa thấy ai tới,
15:56phải làm sao?
15:57Anh ngẩn đầu nhìn miệng hố,
15:59miệng hố khá rộng, có thể rơi xuống vài người cùng lúc.
16:01Mà hố cũng sâu,
16:02cộng cả hai đứa lại cũng chưa cao tới miệng hố.
16:05Anh lặng lẽ lấy điện thoại ra,
16:06gọi người tới cứu vậy.
16:08Không biết là vì chúng tôi chạy quá xa,
16:09hay vì cái hố này quá sâu.
16:11Điện thoại mất sóng,
16:12tôi và chú cảnh hàng thử đi thử lại nhiều lần,
16:14đều vô ích.
16:15Anh ấy lại bảo tôi dẫm lên vai anh để trèo lên,
16:18thử mấy lần,
16:18nhưng chiều cao vẫn không đủ.
16:20Hai chúng tôi cứ quay vòng vòng trong hố,
16:22tôi sốt ruột đến mức xuyết bật khóc,
16:24làm sao bây giờ?
16:25Chúng ta không ra được thật hạ.
16:26Chú cảnh hàng cuối mắt xuống,
16:28nhặt một tảng đá dưới đất,
16:29bắt đầu dốc sức đào vách hố.
16:31Tôi nhìn những giọt mồ hôi lớn đọng trên chán anh
16:33vì vận động quá sức,
16:34trong lòng có chút ngại.
16:35Không phải.
16:36Em không có ý thúc giục anh đâu.
16:37Anh vỗ vỗ lưng tôi,
16:38ra hiệu chấn an,
16:39đừng lo, lạc nghi.
16:41Người của chương trình nhất định sẽ đến tìm chúng ta,
16:43chỉ là không biết bao giờ.
16:44Anh chỉ vào cái hốc nhỏ vừa đục xong,
16:46nếu họ mãi không tới,
16:47chúng ta sẽ tự đào đường leo ra.
16:49Anh sẽ không để em bị kẹt ở đây đâu.
16:52Nhìn ánh mắt chăm chú của anh,
16:53tôi bỗng thấy không còn quá lo lắng nữa.
16:55Phải hả?
16:56Dù sao ngọn núi này cũng có giới hạn,
16:58anh quay phim cũng biết đại khái phương hướng,
16:59nhất định tổ chương trình sẽ tìm đến.
17:01Tôi chớp chớp mắt với anh,
17:03vậy, có thể nghỉ một chút không?
17:05Anh từ đầu tới giờ chưa từng phản bác lời tôi,
17:07ngoan ngoãn dừng tay,
17:08được, em nói sao anh nghe vậy?
17:09Tôi và chú cảnh hàng ngồi trong hang,
17:12ngồi yên rất lâu.
17:13Chú cảnh hàng kéo vạt áo thun lau mổ hồi.
17:15Dưới ánh sáng lờ mờ,
17:16cơ bụng săn chắc hiện rõ với đường nét mượt mà.
17:19Sáng tối đan sen,
17:20bóng đổ quyến rũ đến lạ.
17:21Tôi nuốt nước bọt một cách lặng lẽ,
17:23dù sao ở đây cũng không có ai.
17:25Dù sao anh ấy cũng ngốc nghếch vì mất trí.
17:27Ngay khi anh buông áo xuống,
17:29tôi dịu giọng hỏi,
17:29anh ơi, em sờ một cái được không?
17:32Cơ thể anh lập tức cứng lại,
17:33gì cơ?
17:34Tôi chớp mắt,
17:34chỉ vào cơ bụng anh.
17:36Anh từ từ quay sang nhìn tôi,
17:37giọng hơi khàn, lạc nghi.
17:39Lúc yêu nhau,
17:40tôi thích nhất là nghe anh khàn giọng gọi tên tôi.
17:42Vì thường khi như thế,
17:43nghĩa là anh đã.
17:44Cơ thể nhớ phản xạ quá tự nhiên,
17:46tôi không tự chủ được mà vén áo anh lên.
17:48Đến khi nhận ra thì tay tôi đã bị chu cảnh hằng giữ chặt,
17:51lạc nghi.
17:52Em đang làm gì vậy?
17:53Cảm giác ấm áp săn chắc nơi đầu ngón tay vẫn còn đó.
17:56Thật sự rất nhớ.
17:57Tôi nhìn anh,
17:58dù gì anh cũng là tên ngốc mất trí nhớ.
18:00Tôi liều một phen,
18:01anh à,
18:02trước đây anh từng nói,
18:03em có thể bất cứ lúc nào.
18:04Anh vẫn còn chút lý trí,
18:06không buông tay,
18:07anh nói gì cơ.
18:08Tôi nghiêng đầu,
18:08thuận miệng biện,
18:09anh nói,
18:10em có thể sờ cơ bụng của anh bất cứ lúc nào.
18:12Anh còn nói,
18:13em muốn làm gì anh cũng được.
18:15Chú cảnh hằng bị tôi dỗ đến ngẩn người,
18:17thật,
18:17thật sao?
18:18Tôi tự tin gật đầu,
18:19thật.
18:20Thấy anh còn do dự,
18:21tôi bồi thêm đòn,
18:22không phải anh bảo muốn em tha thứ sao.
18:24Lực tay anh cuối cùng cũng dần nới lòng,
18:26nghiến răng nhắm mắt ngửa đầu ra sau.
18:27Vậy,
18:28vậy em đừng quá,
18:29dĩ nhiên rồi.
18:30Tôi vui vẻ đồng ý,
18:31tay không ngừng lại chút nào.
18:33Dứt khoát ven áo anh lên hẳn,
18:35cơ bụng của chú cảnh hằng thực sự rất đẹp.
18:37Không quá cơ bắp gây cảm giác dầu mỡ,
18:39cũng không gầy trơ sương.
18:40Là kiểu rất vừa vặn,
18:41tôi vút nhẹ từ ngực anh xuống,
18:43cảm nhận những đường nét săn chắc lồi lõm dưới tay.
18:45Thật sự,
18:46quá đã.
18:47Kể cả khi yêu nhau,
18:48chú cảnh hằng cũng chưa từng ngoan ngoãn
18:49để tôi muốn làm gì thì làm thế này.
18:51Tôi thoải mái vút ve khắp nơi,
18:53thì bất ngờ nghe giọng anh khàn khàn,
18:55lạc nghi.
18:55Anh hơi,
18:56tôi chưa kịp phản ứng,
18:57hả?
18:58Sao vậy?
18:59Cơ thể anh hơi run lên.
19:00Cuối cùng không nhịn được,
19:01ngồi thẳng dậy,
19:02lại nắm lấy tay tôi,
19:03mặt đỏ bừng,
19:04lạc nghi,
19:05lần sau.
19:05Sửa tiếp nha,
19:06tôi nhìn khóe môi anh mím chặt,
19:08bỗng nhiên hiểu ra điều gì.
19:09Tai đỏ lên,
19:10nhưng vẫn không nhịn được muốn trêu chọc anh
19:12người rõ ràng còn ngại ngùng hơn tôi.
19:13Anh đáng yêu quá đi ngã,
19:15chú cảnh hằng im lặng cuối đầu.
19:23Hồ đây này tổ chương trình thả một cái thang dây xuống cho chúng tôi.
19:26Tôi treo lên một cách thuận lợi,
19:27nhưng đến lượt chú cảnh hằng,
19:29một bên thang bất ngờ bị đứt.
19:30Anh rơi mạnh xuống,
19:31hình như va đầu vào cạnh hố.
19:33Cả đám đều hoảng loạn.
19:34Chú cảnh hằng ôm đầu ngồi dậy một cách khó khăn.
19:36Anh nhìn hăng,
19:37lại nhìn tôi,
19:38rồi ngần người ra.
19:39Tôi hoảng hốt gọi,
19:40chú cảnh hằng,
19:40anh không sao chứ?
19:42Anh ngưng ác vài giây rồi mới lắc đầu,
19:44không sao,
19:45không biết có phải ảo giác của tôi không?
19:47Khi được kéo lên,
19:53chúng tôi chỉ tìm được ít rau dại là bồ công anh,
19:55xem như không hoàn thành nhiệm vụ.
19:57Nên phải nấu bữa tối cùng nhóm khách mời khác cũng thất bại.
20:00Tôi và Lương Yên nhìn nhau,
20:01mày làm gì ở đây?
20:02Không phải mày dành mấy loại cây dại lắm sao?
20:05Lương Yên thở dài,
20:06tao đúng là nhận ra ngay từ ánh nhìn đầu tiên,
20:08nhưng vừa vô rừng đã lạc đường.
20:10Cô ấy lén kéo tôi sang một bên,
20:11dọng đầy ẩn ý,
20:12còn may đó,
20:13mất liên lạc cùng với chú cảnh hàng lâu vậy,
20:15không phải là.
20:16Tôi lập tức nhớ đến chuyện điên rổ trong cái hố,
20:18phủ nhận liên tục,
20:19không,
20:19không có,
20:20làm gì có.
20:21Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt tao hiểu mà,
20:23lại lướt sang bên kia.
20:25Tôi theo ánh nhìn cô ấy mà quay đầu,
20:27Hà Thanh Lê đang kéo chú cảnh hàng bàn bạc chuyện nấu ăn.
20:29Nam Thanh Nữ Tú,
20:30thật đẹp đôi,
20:31vì khoảng cách khá xa,
20:32tôi không nghe rõ họ nói gì.
20:34Chỉ thấy Hà Thanh Lê cười tươi như hoa,
20:36còn chú cảnh hàng thì chăm chú nhìn cô ấy.
20:38Trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác khó chịu.
20:41Rõ ràng mới nãy còn để mặc tôi muốn làm gì thì làm,
20:43ngoan ngoãn nghe lời.
20:44Còn bảo sẽ nghe tôi.
20:46Hay là sau khi mất trí,
20:47anh ta đối xử với ai cũng vậy.
20:49Một cảm giác chua sót khó tả dâng lên,
20:51khóe miệng tôi cũng sụp xuống,
20:52gì mà nam thành chứ.
20:54Cũng thường thôi.
20:55Đúng lúc này,
20:55chú cảnh hàng quay đầu lại.
20:57Gương mặt vốn không cảm xúc,
20:58khi thấy tôi thì khẽ lai động.
21:00Anh quay đầu theo ánh mắt tôi,
21:01thấy Hà Thanh Lê,
21:02chầm ngơm hai giây,
21:03rồi đột nhiên cười.
21:04Tôi càng bực bội,
21:05không kìm được,
21:06quăng cái thau rửa rau đi,
21:07tao đi vệ sinh.
21:08Lương Yên hô lên,
21:09nhẹ tay thôi.
21:10Cư dân mạng mơ hồ,
21:11có chuyện gì vậy?
21:13Hai người họ mất tích nãy giờ
21:14đã xảy ra chuyện gì thế?
21:15Sao tôi cảm thấy
21:16Giang Lạc Nghi giờ muốn đập chú ca một trận vậy?
21:18Tôi thấy chị ấy có vẻ đang ghen.
21:20Có nói ra được không vậy?
21:22Nói thật lòng,
21:22là tôi tôi cũng không vui,
21:24sáng còn gọi tôi là vợ,
21:25chiều đã cười tươi với cô gái mới quen rồi.
21:27Do góc máy thôi,
21:28góc nhìn của Giang Lạc Nghi
21:29chỉ thấy Hà Thanh Lê cười.
21:31Nhưng chú ca vẫn mặt đơ nguyên,
21:32chỉ lúc quay lại nhìn Giang Lạc Nghi
21:34mới cười một chút.
21:35Nhẹ nhàng nói một câu,
21:36tôi thấy nụ cười đó là vì anh ấy
21:38phát hiện Giang Tỷ đang giận nên thầm vui đó.
21:40Trên lầu nói đúng quá,
21:41tôi đồng cảm sâu sắc.
21:43Tôi và Lương Yên không giỏi nấu nướng,
21:44bị phân làm chân sai vặt.
21:46Chú Cảnh Hằng và Hà Thanh Lê
21:47vẫn mãi mê bàn 180 cách chế biến món ăn,
21:50cười nói ràng rỡ.
21:51Có 180 món thật không?
21:52Tôi không biết,
21:53chỉ biết họ nói mãi.
21:54Còn đứng sát giạt nữa,
21:55tôi vừa nhặt rau vừa lén nhìn họ.
21:57Đúng lúc chạm mắt chú Cảnh Hằng,
21:59anh ta ngẩn ra,
22:00rồi cười,
22:00nhạc nghi,
22:01xong chưa?
22:02Tôi định nói chưa,
22:03anh ta tiếp,
22:03Thanh Lê bảo dầu sắp nóng rồi.
22:05Thanh Lê,
22:06họ không phải mới át WeChat hôm qua à?
22:08Anh ta không phải luôn giữ khoảng cách à?
22:10Sao gọi thân thế?
22:11Tôi đưa chậu rau,
22:12tự xem đi.
22:13Anh ta nhận ra tôi không vui,
22:15nghiêng đầu,
22:15em sao thế?
22:16Tôi lườm anh một cái,
22:18quay đi tiếp tục rửa rau.
22:19Tôi lại len lén quan sát bằng khóe mắt.
22:21Hình như anh định gọi tôi lại hỏi chuyện,
22:23nhưng cuối cùng vẫn thôi.
22:24Quay sang hỏi Hà Thanh Lê về rau cỏ gì đó.
22:27Tôi càng thêm tức ngẹn.
22:28Bình luận rào rào,
22:29tôi nhìn ra rồi nha.
22:30Chú Cảnh Hằng làm vậy là cố ý đó.
22:32Anh ấy muốn thử xem chị Giang có ghen không?
22:35Cái kiểu quay đi giả vờ không quan tâm ấy,
22:37diễn hơi lồ đó anh trai,
22:38cười chết tôi rồi.
22:39Trời ơi,
22:39ai hiểu cho tôi,
22:41thấy chị Giang đang ghen mà anh chú của chúng ta không kìm được,
22:43nhịn cười khổ muốn chít vậy kìa.
22:45Anh có máu mờ đúng không?
22:46Đồ thân kinh.
22:47Không thấy chị Giang sắp bị chính mình làm cho tức ngất à?
22:50Tôi bực đến hết bữa tối,
22:52chẳng thèm liếc chú Cảnh Hằng lấy một cái.
22:54Lương Yên không nhịn được hỏi tôi,
22:55tiểu nghi,
22:56có phải mày đang ghen không đấy?
22:57Tôi trợn to mắt,
22:58mày đừng nói linh tinh.
23:00Cô ấy bỉu môi,
23:01ghen thì cứ nhận đi,
23:02ngại gì?
23:03Tôi không trả lời.
23:03Dù có ghen thật,
23:05thì tôi có thân phận gì để lên tiếng?
23:06Tôi,
23:07có tư cách gì bắt chú Cảnh Hằng phải giữ khoảng cách với người khác chứ?
23:10Lúc ăn tối,
23:11chú Cảnh Hằng ngồi cạnh tôi.
23:13Anh chủ động gắp cho tôi món sườn chua ngọt mà tôi thích nhất,
23:15nhạc nghi,
23:16nếm thử đi.
23:17Tôi tuy còn bực,
23:18nhưng cũng hiểu mình chẳng có quyền nổi giận,
23:20cảm ơn.
23:20Chú Cảnh Hằng cứ thế gắp hết món này đến món khác mà tôi thích.
23:24Tôi chỉ lịch sự nói cảm ơn,
23:25không trò chuyện gì thêm.
23:26Ăn xong,
23:27mọi người tụ tập 8 chuyện một lúc rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
23:30Tôi vừa định vào phòng thì chú Cảnh Hằng gọi lại,
23:32nhạc nghi,
23:33lúc nãy sao em không để ý gì đến anh thế?
23:35Tôi đáp ngược lại,
23:36em có cảm ơn anh rồi mà.
23:38Anh khượng lại,
23:39ý anh là,
23:40anh gọi em mấy lần mà em không phản ứng gì.
23:42Tôi biết anh nói đến mấy lần định rủ tôi nói chuyện,
23:44nhưng tôi đều lơ đi.
23:45Tôi làm bộ định đóng cửa,
23:47không thân lắm,
23:48không muốn nói chuyện.
23:49Nếu không có gì nữa thì em đi ngủ đây.
23:51Anh đột nhiên đưa tay chặn cửa lại.
23:53Tôi giật mình,
23:53vội mở cửa ra,
23:54anh làm gì vậy?
23:55Ngón tay thon dài của anh bị kẹp đỏ lên một vệt.
23:58Anh giấu tay ra sau lưng không cho tôi nhìn,
24:00lúng túng giải thích,
24:01anh,
24:02sợ em đóng cửa rồi sẽ không mở nữa.
24:04Tôi chừng mắt lường anh,
24:05cũng không thể làm vậy chứ.
24:06Anh gãi mũi,
24:07lầm bầm,
24:08biết rồi mà.
24:09Thế,
24:09sao em lại không để ý đến anh?
24:11Tôi khoanh tay,
24:12chỉ im lặng nhìn anh.
24:13Thấy tôi không nói gì,
24:14anh lúng túng mãi mới dám mở miệng,
24:16đà.
24:17Vì Hà Thanh Lê sao,
24:18tim tôi như bị đè nặng thêm.
24:20Hóa ra,
24:20anh biết,
24:21thì ra anh biết hết.
24:22Tôi giận đến muốn đóng sầm cửa,
24:24nhưng thấy tay anh còn giấu sau lưng nên lại thôi.
24:26Tức đến nỗi trợn mắt nhìn anh,
24:28vậy anh còn hỏi làm gì?
24:29Câu hỏi đó vừa được xác nhận,
24:31anh lập tức thở vào nhẹ nhõm.
24:33Anh nghiêm túc nói xin lỗi,
24:34xin lỗi em,
24:35nhạc nghi.
24:35Tôi nhìn anh,
24:36không hiểu rốt cuộc anh đang định làm gì.
24:38Anh tiếp tục giải thích,
24:39anh tưởng,
24:40anh đã bày tỏ rõ tình cảm với em rồi.
24:42Vô tình phát hiện em hình như sẽ ghen vì anh,
24:45nên anh nghĩ thử xem có thể để em nhận ra tình cảm của mình không?
24:51Anh biết, như vậy chúng ta có thể bên nhau.
24:53Không ngờ em lại thẳng thừng ngó lỡ anh luôn.
24:55Anh nói càng lúc càng nhỏ,
24:57cuối cùng giọng còn run lên.
24:58Tôi phản ứng hơi chậm,
24:59nhưng vẫn nắm được một điểm quan trọng,
25:01cho nên,
25:01anh thật sự cố ý à?
25:03Anh mím môi,
25:03đuôi mắt đẹp hơi cụt xuống,
25:05xin lỗi,
25:05nhạc nghi,
25:06là anh sai rồi.
25:07Anh không nên tự ý làm vậy,
25:08sau này anh không dám nữa.
25:10Em muốn đánh,
25:11muốn mắng,
25:12hay trừng phạt gì anh cũng được.
25:13Giọng anh xin lỗi đầy chân thành,
25:15còn sen chút bất an,
25:16chỉ cần đừng phớt lờ anh là được.
25:18Rõ ràng anh cao to khiến tôi phải ngừng đầu nhìn,
25:20mà giờ đây lại trông thật nhỏ bé đáng thương.
25:22Tôi bị anh chọc cười,
25:24khóe môi giật giật.
25:25Nhìn kỹ lại,
25:25mặt anh lúc này như đang viết chữ to đùng,
25:27xin hãy tra tấn tôi đi,
25:29chủ nhân.
25:30Lập tức,
25:30tôi nổi máu đen tối,
25:31tôi ghé sát vào mặt anh,
25:33thế nào cũng được đúng không?
25:34Anh ngật đầu chắc nịch,
25:36tôi túng cổ áo anh kéo thẳng vào phòng.
25:38Chu cảnh hàng tuy cao to,
25:39nhưng cứ thế bị tôi lôi xỉnh xịch đến bên giường.
25:42Tôi không chút ngần ngại đẩy anh ngã xuống,
25:43vậy,
25:44cởi một cái trước đi.
25:45Chu cảnh hàng ngần người,
25:46nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi,
25:48cởi,
25:49một cái,
25:49tôi gật đầu,
25:50ở đó.
25:51Còn không quên bịa bừa,
25:52anh từng nói rồi,
25:53nếu chọc em giận thì phải cởi cho em xem.
25:55Chu cảnh hàng hơi cao mày,
25:57ngập ngưng há miệng,
25:57rồi lại ngậm lại.
25:59Cuối cùng vẫn hỏi,
26:00anh,
26:00anh từng nói thế à,
26:01tôi gật đầu chắc nịch,
26:02tất nhiên rồi.
26:03Chu cảnh hàng do dữ rất lâu,
26:05ngừng đầu nhìn tôi,
26:06như vậy.
26:07Em sẽ vui sao?
26:08Tôi cười,
26:08véo má anh ấy một cái,
26:10Ừ,
26:10đúng thế.
26:11Anh ấy nhìn tôi,
26:12rồi bỗng nhiên như hạ quyết tâm.
26:14Ánh mắt kiên định,
26:14động tác sức khoát cởi áo,
26:16không ai có thể hiểu được đâu.
26:17Một người đàn ông có vóc dáng hoàn hảo,
26:19chân trụi nửa thân trên nằm nghiêng trên giường,
26:21ngừng đầu hỏi,
26:22như,
26:22như vậy,
26:23được chưa?
26:24Cái cảm giác đó thật quá sung sướng.
26:26Một góc tâm lý nào đó trong tôi được thoả mãn đến cực độ,
26:29lập tức vui vẻ hẳn lên.
26:30Tôi ngồi xuống bên cạnh anh ấy,
26:32thuận tay sờ thử cơ bụng,
26:33được rồi đó.
26:34Còn không nhịn được mà cảm thán,
26:36anh thật sự dễ thương quá đi,
26:37Chu cảnh hàng.
26:38Anh ấy nhìn tôi thật sâu,
26:39gương mặt còn hơi đỏ,
26:40đột nhiên không hề báo trước mà lật người.
26:43Tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng,
26:44đã bị Chu cảnh hàng đè lên người.
26:46Cổ tôi là hơi thở nóng giựt của anh ấy,
26:48Chu cảnh hàng.
26:49Anh dùng hai chân giữ chặt lấy tôi,
26:51đưa tay vén mấy sợi tóc bên tay tôi.
26:53Cuối người,
26:53thì thâm một cách đầy mập mờ,
26:55kiểu nghi,
26:55thì ra em thích thế này sao?
26:57Tôi ngần ngơ nhìn khuôn mặt
26:58ở khoảng cách gần trong găng tắc.
27:00Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh
27:01lúc ăn tối anh ấy gắp đồ ăn cho tôi.
27:04Không đúng,
27:04anh ấy gắp toàn món tôi thích ăn.
27:06Thậm chí còn theo đúng thứ tự ưu tiên tôi hay ăn.
27:08Nhưng anh ấy mất trí nhớ cơ mà,
27:10sao lại biết những thứ đó?
27:12Đồng tử tôi lập tức giãn to,
27:13Anh,
27:14anh không hề mất trí nhớ.
27:15Anh ấy dơ tay,
27:16đầu ngón tay lướt qua chán tôi,
27:18anh đã mất trí nhớ.
27:19Tôi cao mày,
27:20anh ấy không đến mức vẫn đang lừa tôi lúc này chứ.
27:22Anh ấy quan sát biểu cảm tôi,
27:24khẽ cười bổ sung,
27:25nhưng bây giờ,
27:26anh nhớ lại rồi.
27:27Quả nhiên,
27:28tôi bị chu cảnh hàng ôn chặt trong lòng,
27:29không nhúc nhích được.
27:31Lương tôi dán chặt vào làn da trên ngực anh ấy.
27:33Vì anh ấy không mặc áo,
27:34cách một lớp vải mỏng,
27:35tôi thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh.
27:38Anh ấy nắm tay tôi,
27:39bắt tôi chạm vào cơ bụng của anh.
27:41Còn cố tình ghé sát tay tôi,
27:42tiểu nghi,
27:43vui không?
27:44Mặt tôi đỏ bừng như muốn nổ tung,
27:46nhưng lại không thể phủ nhận thật ra tôi rất thích.
27:48Nhưng mà xấu hổ quá đi mất,
27:49tôi vùng vẫy,
27:50chu cảnh hàng,
27:51anh buông em ra trước đi.
27:52Anh vùi đầu vào tóc tôi,
27:54hít một hơi thật sâu rồi mới chịu thả tay tôi ra,
27:56tiểu nghi,
27:57em vui là anh vui rồi.
27:58Cho nên em thích anh thế nào,
28:00cứ nói thẳng là được.
28:01Tôi chỉnh lại tóc,
28:01tức giận chừng mắt nhìn anh,
28:03thế tại sao anh nhớ lại rồi mà không nói với em?
28:06Anh tỏ vẻ vô tội,
28:07anh mới vừa nhớ lại thôi mà.
28:08Khi nào,
28:09lúc leo thang rồi lại ngã xuống cái hố ấy,
28:11tôi thở phào nhẹ nhóm.
28:13Ít nhất,
28:13ít nhất là khi còn ở dưới đáy hố,
28:15anh vẫn chưa nhớ lại.
28:17Nhưng như vậy cũng đủ mất mặt rồi.
28:18Tôi lướt nhìn chỗ khác,
28:19không dám nhìn anh,
28:20vậy.
28:21Vậy thì cứ coi như em đang trả thù anh đi.
28:23Anh nheo mắt,
28:24lại từ từ tiến gần,
28:25trả thù,
28:26nhưng anh không cần sự trả thù của em.
28:28Tôi tức muốn cãi lại,
28:29nhưng lại đụng phải ánh mắt đầy tình cảm của anh.
28:32Anh đưa một tay lên,
28:33nâng mặt tôi,
28:33anh muốn là tình yêu của em.
28:35Tiểu nghi,
28:36đã vạch rõ mọi chuyện rồi,
28:37sao không tiến thêm một bước nữa?
28:39Tôi chết lặng,
28:40tôi chưa từng nghĩ đến chuyện tiến xa thêm với chù cảnh hàng.
28:43Dù có lợi dụng anh khi mất trí nhớ,
28:44cũng chỉ vì tôi nghĩ chúng tôi vốn dĩ.
28:46Không thể,
28:47tiến thêm một bước.
28:48Anh ghé sát lại,
28:49giọng như rụ rỗ,
28:50Ừ,
28:50vì trong tim em có anh,
28:52trong tim anh có em.
28:53Thế thì tại sao lại không chứ?
28:55Tôi cố gắng nhớ lại,
28:56nhưng,
28:56nhưng rõ ràng trước đây anh rất ghét em.
28:58Anh bất lực,
28:59chưa nói đến chuyện sau khi mất trí nhớ anh vẫn thích em.
29:02Em từng thấy ai lại đặc biệt danh vợ yêu cho người mình ghét không?
29:05Tôi nghĩ một chút,
29:06có vẻ,
29:07không có thật.
29:08Anh mất trí nhớ rồi mà vẫn thích em sao?
29:10Anh ngẩn cao cầm,
29:11đắc ý,
29:11đương nhiên.
29:12Lúc quay sâu,
29:13dù không nhận ra em,
29:14nhưng lần đầu tiên nhìn thấy em,
29:15anh đã nghĩ em rất xinh đẹp.
29:17Tôi biểu môi,
29:18thế thì chẳng phải mê sắc đẹp sao?
29:20Anh sửa lại,
29:21là anh vẫn luôn yêu em,
29:22nhưng tôi vẫn thấy tức trong lòng.
29:24Sao anh ấy lại cứ cả khị tôi?
29:26Chú Cảnh Hằng sốt ruột lục tung mạng
29:27để tìm thông tin lần đầu chúng tôi bị đồn là không hợp nhau.
29:30Cuối cùng cũng tìm được đoạn video phỏng vấn ban đầu.
29:32Anh ấy nói như tuyên thệ,
29:34lúc đầu,
29:34đúng là vì em trước ống kính khen người khác có body đẹp,
29:37còn chê body anh không được.
29:38Anh thực sự thấy ốt ức,
29:40rõ ràng trước kia em thích nhất là sờ cơ bụng của anh mà.
29:43Nên anh mới đá đều một câu,
29:44nhưng sau đó anh phát hiện,
29:45trong mắt em bắt đầu có anh rồi.
29:47Từ sau khi chia tay,
29:48em đến cả một ánh mắt cũng không chịu dành cho anh,
29:51nhưng lần đó em đã trợn mắt với anh.
29:53Tôi khó hiểu vô cùng,
29:54anh,
29:55anh là mờ cùng bị ngược sao?
29:56Anh lắc đầu,
29:57rồi lại gật đầu,
29:58dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì nghiêm trọng,
30:00anh nghĩ,
30:00chỉ cần có thể được em chú ý một chút cũng tốt rồi.
30:03Nói xong lại vội vàng giải thích,
30:04anh hỏi quản lý rồi,
30:06cô ấy bảo thế này không ảnh hưởng đến danh tiếng của em đâu.
30:08Thậm chí còn là một chủ đề thú vị ấy.
30:11Tôi mặt đầy vạch đen,
30:12cuối cùng rút ra kết luận,
30:13anh,
30:14bị bệnh.
30:14Anh nắm lấy tay tôi,
30:15nhưng đầu làm nũng như lưu manh,
30:17dù bị bệnh hay không,
30:18anh cũng chỉ muốn được nói chuyện với em.
30:20Nếu em không thích anh,
30:21anh sẽ làm kẻ thù của em.
30:23Nhưng nếu em thích anh,
30:24thì anh sẽ,
30:25sẽ,
30:25anh mãi vẫn không nói ra được mấy chữ cuối.
30:27Tôi cố ý treo anh,
30:29sẽ làm gì?
30:29Anh bất ngờ chui vào lòng tôi,
30:31bắt đầu làm nũng kiểu đàn ông nam tính,
30:33sẽ làm bảo bối của em.
30:34Tôi,
30:35cảm giác da gà rơi đầy đất.
30:37Sáng hôm sau,
30:37Lương Yên đã nhận ra có gì đó bất thường ở tôi.
30:40Cô ấy nghi ngờ lại gần,
30:41mày,
30:42tôi qua động vào đàn ông rồi đúng không?
30:44Tôi giật mình,
30:45mày nói linh tinh cái gì vậy?
30:46Cô ấy chẳng buồn nói,
30:47chỉ tay vào cổ tôi,
30:49đừng nói với tao đây là mũi đốt nhé.
30:51Tôi soi gương nhìn thử,
30:52quả thật là một vết hôn cực kỳ rõ ràng.
30:54Chú Cảnh Hằng,
30:55thật là,
30:56tôi trột dạ vô cùng,
30:57nhưng vẫn cố cứng cổ,
30:58đúng đấy,
30:59mũi đốt đấy.
31:05Cô ấy ra,
31:05đảo mắt một vòng,
31:06thôi được rồi,
31:07được rồi,
31:08tha cho tao một đường sống đi,
31:09tao xin đấy.
31:10Cô ấy còn định gạt tay tôi ra,
31:12hai đứa đang rằng co thì chú Cảnh Hằng đi ngang qua.
31:15Anh ấy nhìn rõ ràng tinh thần rất phấn chấn,
31:17khỏe mạnh.
31:18Còn chào chúng tôi một câu,
31:19tốt bụng nhắc tôi,
31:20tiểu nghi,
31:20micro của em lệch rồi.
31:22Tôi sững sờ,
31:23Lương Yên cũng sững sờ,
31:24cả hai chúng tôi đồng loạt hét lên,
31:26đệt.
31:26Lúc nãy mày cãi nhau quá,
31:27quên mất là đang quay sâu.
31:29Cư dân mạng đã bối rối,
31:30vừa nãy còn thắc mắc sao họ dám nói mấy câu đó,
31:33thì ra là quên đăng ghi hình rồi.
31:35Cười chết,
31:35bảo sao hai người họ hợp nhau như vậy.
31:37Dù sao thì cũng cảm ơn chị Lương,
31:39tôi cũng phát hiện ra cổ chị Giang có vết bầm,
31:41nhưng không dám hỏi trực tiếp.
31:43Ha ha ha ha,
31:44chết mất.
31:44Vậy là tối qua hôn thật à?
31:46Hôn thật à?
31:47Nhìn mặt chú Cảnh Hằng mà xem,
31:48nếu không hôn thì tôi trồng cây chuối ăn phân luôn.
31:50Tốc độ của người lớn đúng là thần tốc.
31:52Tôi thở dốc luôn rồi.
31:54Tối nay có thể phát thêm không?
31:55Không được xem tối qua hai người họ làm gì
31:57thì tôi sẽ nổ tung cả đài truyền hình.
31:59Khoảnh khắc ấy,
32:00tôi chỉ cảm thấy như có gai đâm sau lưng,
32:02như có xương mắc ở họ,
32:03đứng ngồi không yên.
32:04Rõ ràng tối qua chỉ là thân mật
32:06với chú Cảnh Hằng một chút thôi mà.
32:08Vậy mà bây giờ cảm giác như bị livestream toàn quốc vậy.
32:11Lương Yên đã âm thầm xoay người,
32:12ồm,
32:13tao không biết gì hết,
32:14tao chưa hỏi gì cả.
32:15Tao đi trước đây,
32:16chú Cảnh Hằng còn chưa hiểu gì,
32:18vui vẻ vẫy tay chào cô ấy,
32:19hẹn gặp lại.
32:20Lúc ăn sáng,
32:21chắc là tổ chương trình đã phát hiện ra tình hình dư luận.
32:24Họ bắt mỗi khách mời vừa ăn vừa đọc bình luận trực tiếp.
32:26Còn sẽ chụp màn hình ngẫu nhiên,
32:28yêu cầu trả lời câu hỏi đầu tiên xuất hiện trên màn hình.
32:30Không trả lời thì không được ăn,
32:32ngồi trước giá đỡ điện thoại,
32:33nhìn những dòng bình luận cuộn như gió lốc.
32:35Tôi nghĩ,
32:36thật ra tôi cũng không còn muốn ăn nữa.
32:38Màn hình đầy chữ hôn,
32:39chụp kiểu gì cũng không thể ra câu hỏi đàng hoàng.
32:42Nhân viên bắt đầu chụp màn hình.
32:43Câu hỏi của tôi là,
32:44chị Giang,
32:45tối qua chị hôn anh chú thật à?
32:47Còn câu hỏi của chú Cảnh Hằng là,
32:48anh chú,
32:49tối qua anh hôn chị Giang thật à?
32:51Tôi bất lực ngửa mặt lên trời.
32:52Trước hơn chục chiếc máy quay,
32:54tôi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
32:56Bạn đoán xem.
32:57Bình luận nổ tung,
32:57ha ha ha ha ha ha họ thì vui,
32:59còn tôi thì đau khổ.
33:00Chú Cảnh Hằng thì do dự mãi mới ấp úng trả lời.
33:03Chuyện này khó nói lắm nhỉ?
33:05Dân mạng cười chết,
33:06khác gì thừa nhận luôn đau trời.
33:08Thà không nói gì còn đỡ,
33:09ha ha ha ha ha chết mất.
33:10Hai vợ chồng hài quá,
33:12buồn cười chết tôi rồi,
33:13chờ thông báo chính thức đây.
33:14Cộng 11.111,
33:16ai mà ngờ hai người từng ghét nhau
33:17giờ lại thế này cơ chứ?
33:19Camera vừa hay lia đến cổ tôi.
33:21Bình luận bổ sung đồng loạt,
33:22lại còn cùng nhiệt hoang dại thế nữa chứ?
33:24Cả ngày hôm đó,
33:25tôi cứ canh cánh lo về chuyện vết hôn bị phát hiện.
33:28Tận đến tối,
33:28chú Cảnh Hằng lại tìm đến tôi.
33:30Tôi muốn khóc mà không có nước mắt,
33:32làm sao bây giờ?
33:33Bị lộ hết rồi.
33:34Anh ấy ôm tôi,
33:35lộ thì lộ thôi.
33:36Chúng ta yêu đương đàng hoàng,
33:37đâu phải vụn trộn gì.
33:39Anh ấy trông đầy chính trực,
33:40đến mức tôi cũng nghi ngờ
33:41người ban sáng ngại ngùng trước ống kính
33:42có phải anh ấy không?
33:44Tôi gõ lên đầu anh ấy,
33:45anh bớt dẫn đi.
33:46Anh ấy nhân cơ hội nắm tay tôi,
33:48hôn thêm cái nữa.
33:49Tuy đúng là như chú Cảnh Hằng nói,
33:51chúng tôi đang yêu đương nghiêm túc.
33:52Nhưng suốt một tháng quay chương trình,
33:54mỗi lần anh ấy lén lút
33:55đến tìm tôi vào buổi tối,
33:56tôi lại có cảm giác như đang vụn trộn vậy.
33:58Trái lại,
33:59chú Cảnh Hằng chẳng có tí cảm giác tội lỗi nào.
34:01Anh ta cuộn tròn trên giường tôi,
34:03cảm thán không thôi,
34:04tiểu nghi, em biết không?
34:06Mỗi ngày anh đều mong chờ buổi tối
34:07sau khi quay xong.
34:08Tôi lườm anh ta một cái,
34:10mong chờ cái gì mà mong chờ chứ?
34:12Rõ ràng là đang.
34:13Thôi vậy.
34:13Anh lại dê ra bò tới gần,
34:15mai là quay tập cuối rồi,
34:16tối mai mình đi đâu ở nhỉ?
34:18Tôi cạn lời,
34:19anh không có lịch công việc à?
34:20Anh khượng lại,
34:21như vừa bừng tỉnh giấc mơ,
34:22à đúng ha?
34:23Nhưng mà anh quen gặp em mỗi tối rồi,
34:25tôi búng vào vành tay anh,
34:27tỉnh lại đi.
34:27Ngày mai anh vào đoàn,
34:29ngày mốt em cũng vào đoàn luôn.
34:30Anh ôm tay,
34:31vẻ mặt tủi thân,
34:32tiểu nghi,
34:33anh sẽ nhớ em lắm đó.
34:34Em có nhớ anh không?
34:35Đoàn phim em quay ở đâu?
34:37Anh đến ở chung được không?
34:38Hoặc anh tới thăm em cũng được nha.
34:40Sao em không nói gì hết vậy?
34:42Đúng là nhỏ mọn.
34:43Một lời cũng không thèm đáp,
34:44tôi chỉ thấy nhức đầu.
34:46Thấy tôi im re,
34:47anh dứt khoát ôm tôi vào lòng,
34:48lầm bầm,
34:49em không nhớ anh cũng không sao.
34:51Nhưng em nhất định phải nhớ là em thích anh đó.
34:53Tôi bị anh chọc đến bật cười,
34:55được,
34:55em nhất định sẽ nhớ.
34:56Móc nguéo nha,
34:57móc nguéo.
34:58Hai người,
34:59dưới ánh trăng,
35:00nhưng chỉ đổ ra một cái bóng mờ nhạt.
35:02Vì trong đó có một người,
35:02là đồ trẻ con chính hiệu.
Được khuyến cáo
41:09
|
Sắp Tới
1:08
1:07