- Hôm kia
Truyện Audio Hay || Gả Cho Người Đủ Tốt, Không Phải Anh || Thiên Thần Dắt Truyện
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
Danh mục
😹
Vui nhộnPhụ đề
00:00Tết năm nay, tôi cùng bạn trai, Phó Hạo Văn, về quê anh ra mắt nhóm bạn thân lâu năm.
00:04Tiểu lượng yếu, chỉ mới vài ly tôi đã cảm thấy quay cuồng, đành tựa đầu xuống bàn cho đỡ mệt.
00:09Trong lúc mưa màng, tôi vô tình nghe lỏm được cuộc trò chuyện của Phó Hạo Văn với mấy người bạn trí cốt.
00:13Này, nghe gì chưa? Tống Giản Thanh, mối tình mà mày luôn canh cánh trong lòng ấy, năm nay về nước ăn Tết rồi.
00:19Có vẻ lần này sẽ không quay lại nước ngoài nữa đâu.
00:21Vậy còn cô bạn gái bây giờ của mày, chẳng phải chỉ là người chữa lành giúp mày nguyên ngoài thôi sao?
00:25Phó Hạo Văn chỉ im lặng một lát rồi trả lời dứt khoát.
00:28Tết mà nói chia tay thì suối quẩy lắm, đợi qua mùng 7 đi, chúng ngày sinh nhật Tống Giản Thanh, tao sẽ cầu hôn cô ấy.
00:34Câu nói đó như nhấn chìm hoàn toàn tia hy vọng cuối cùng của tôi.
00:37Lấy cớ đi vệ sinh, tôi lặng lẽ rời bàn, rồi gọi cho Phó Ngôn Tự.
00:40Hôn ước vẫn giữ nguyên, tôi đồng ý kết hôn, nhưng phù rể đón dâu, tôi muốn tự mình lựa chọn.
00:45Bên kia đầu dây, anh đáp không do dự. Được, cô chọn ai cứ nói.
00:50Tôi mỉm cười, nói chậm rãi.
00:51Cháu trai anh, Phó Hạo Văn.
00:53Tôi đặt điện thoại xuống, lấy nước lạnh vỗ lên mặt, tự nhủ phải thật bình tĩnh.
00:57Sau một lúc chấn tĩnh lại, tôi mới dựa vào tường lặng lẽ quay về phòng.
01:00Chưa kịp đẩy cửa vào, bên trong bất ngờ vang lên tiếng một người phụ nữ, khiến tim tôi như bị bóp mẹt.
01:05Phó Hạo Văn, 3 năm qua tôi vắng mặt, chẳng lẽ anh chưa từng nhớ đến tôi sao?
01:09Không ai khác, đó chính là Tống Giản Thanh, bạn gái cũ Bạch Nguyệt Quang luôn là vết thương khó lành trong lòng Phó Hạo Văn.
01:15Phó Hạo Văn im lặng, chưng hẳng, cậu bạn thân của anh, lại lên tiếng cười đùa, nếu cậu ta không nhớ cô thì sao lại nhờ tôi gọi điện mời cô tới.
01:22Chỉ vừa nghe tin Tống Giản Thanh trở lại, Phó Hạo Văn đã vội vàng mời cô ấy đến gặp, đủ để thấy vị trí của cô ta trong lòng anh lớn đến mức nào.
01:28Trái tim tôi, lần này thật sự lạnh giá đến mức không còn cảm giác.
01:31Tiếng cười quyến rũ của Tống Giản Thanh vang lên, nhưng tôi nghe nói anh có bạn gái mới rồi mà, lại còn dẫn về ra mắt họ hàng dịp Tết.
01:37Phó Hạo Văn định lên tiếng, nhưng chưng hẳng nhanh miệng chen vào, bạn gái hiện tại chỉ là người tạm thời thôi, sao sao được với người anh ấy thực sự yêu.
01:44Cô vừa về, Phó Hạo Văn lập tức muốn chia tay rồi còn gì.
01:47Giọng Phó Hạo Văn trở nên dịu dàng hiếm thấy, Tống Giản Thanh, 3 năm em đi, ngày nào anh cũng nhớ em, mình quay lại nhé.
01:53Vậy, 3 năm tôi ở bên anh, chẳng là gì cả sao, chỉ là liều thuốc để anh xoa dịu nỗi nhớ người cũ thôi ư.
01:59Nỗi đau trong tôi bị cơn giận lần át.
02:01Bàn tay tôi run dày, cố nén lại để không đẩy cửa xong vào, tiếp tục lặng lẽ nghe hết cuộc đối thoại.
02:06Tiếng Tống Giản Thanh nghe nghe, em cũng muốn ở bên anh, nhưng nhà anh không đồng ý, nhất là chú nhỏ của anh.
02:11Phó Hạo Văn hạ thấp dọng, như thì thầm một bí mật, anh đã nghĩ ra cách giải quyết rồi.
02:15Anh sẽ để hứa hiểu đồng thay em về ra mắt, đến ngày cưới sẽ đổi lại bằng em.
02:19Nghe tới đây, cả người tôi tê liệt, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
02:22Tôi không ngờ, ngoài việc làm người thế thân, tôi còn là công cụ cho hai người họ lừa dối tất cả.
02:27Phó Hạo Văn, anh còn biết thế nào là trái tim không?
02:29Đến lúc này tôi mới nhận ra lý do anh nôn nóng cầu hôn Tống Giản Thanh, đâu chỉ đơn thuần vì tình yêu.
02:34Anh từng nói với tôi, ông nội phó đã tuyên bố, chỉ cần anh lấy được một cô gái môn đăng hộ đối,
02:38anh sẽ đủ điều kiện tranh giành quyền thừa kế với chú nhỏ Phó Ngôn Tự.
02:41Mà tôi, thiên kim nhà họ hứa, gia tộc giàu có nhất nhì, lại luôn từ chối lời cầu hôn của Phó Ngôn Tự.
02:47Chỉ cần anh cưới tôi trước khi Phó Ngôn Tự lập gia đình, mọi thứ sẽ nằm trong tay anh, chẳng cần phải cạnh tranh.
02:52Phó Hạo Văn, anh thật sự tính toán tru toàn.
02:54Không phải anh từng nói, chỉ cần có tôi là đủ, chẳng ham hố điều gì khác ngoài một cuộc sống bình dị thôi mà.
02:59Tống Giản Thanh vừa quay về, tất cả những lời hứa ấy đều tan thành mây khói.
03:03Cứ trở đi, rồi sẽ đến lúc anh phải hối hận.
03:06Tôi đẩy cửa bước vào.
03:07Cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng, Phó Hạo Văn và Tống Giản Thanh đang ôm nhau thật chặt.
03:11Thấy tôi, cả hai vội buông nhau ra như vừa bị bắt quả tăng làm chuyện xấu.
03:15Phó Hạo Văn lúng túng, cười gượng che giấu sự bối rối, nhanh chóng giới thiệu, đây là bạn anh, Tống Giản Thanh.
03:20Rồi hắn chỉ về phía tôi, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Tống Giản Thanh, xe lẫn chút dây dứt, còn đây là bạn gái anh, hứa hiểu đồng.
03:27Dường như cả hai người họ đã âm thầm đồng thuận với kế hoạch tráo đổi mà Phó Hạo Văn vừa đề cập.
03:30Ngay lập tức, cả hai cùng tỏ ra thân thiện với tôi, như thế chuyện gì cũng không có.
03:34Tống Giản Thanh nhớn mày, cười ý nhị, cho hứa hiểu đồng.
03:37Nghe Phó Hạo Văn bảo cô giống tôi lắm, ban đầu tôi không tin đâu.
03:40Ai ngờ đúng thật, hai chúng ta chẳng khác gì chị em sinh đôi.
03:44Cô ấy tiến lại gần, khoác tay tôi một cách tự nhiên, rồi làm nũng với Phó Hạo Văn, cậu đúng là có mắt nhìn người quá.
03:49Chẳng khác nào tự khen bản thân mình.
03:51Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc, nuốt chọn cảm giác nghẹt ứ nơi cổ họng, rồi nhìn Phó Hạo Văn nói nhỏ, em uống nhiều quá, cảm thấy mệt, muốn về nghỉ.
03:58Phó Hạo Văn nhìn tôi, rồi lướt sang Trương Hằng ra hiệu.
04:01Rõ ràng, anh ta không muốn rời khỏi Tống Giản Thanh lúc này.
04:04Trương Hằng lên tiếng thay, cô xem, Phó Hạo Văn lâu rồi mới gặp lại bọn tôi.
04:08Để tài xế nhà tôi đưa cô về trước nhé.
04:10Bọn tôi ngồi lại thêm chút rồi sẽ về sau.
04:13Tôi gật đầu, quay lưng bỏ đi càng nhanh càng tốt.
04:15Sau lưng, tôi vẫn còn nghe tiếng Tống Giản Thanh cười khẩy, mẹ Phó thích mấy cô gái rộng lượng như vậy lắm đó.
04:20Nếu còn nán lại thêm giây nào, chắc tôi sẽ không kìm được mà vạch trần bộ mặt giả tạo của họ.
04:25Sáng hôm sau, khi vừa tờ mờ sáng, Phó Hạo Văn mới về tới nhà, tôi đang ngồi trước gương trang điểm.
04:30Trên người hắn vẫn còn vương lại mùi nước hoa phụ nữ nồng nặc, khiến tôi phải quay mặt đi, che giấu cơn hò.
04:35Giả vờ không nhìn thấy vết son đỏ sau gáy hắn, tôi tiếp tục trang điểm.
04:38Phó Hạo Văn bước lại gần, dự dàng nâng cầm tôi lên, hứa hiểu đồng.
04:41Hôm nay về nhà anh gặp bố mẹ, em nhớ trang điểm kỹ một chút nhé, mẹ anh khó tính lắm.
04:46Đôi mắt em đẹp, nhưng hôm nay dường như vẫn thiếu thiếu gì đó.
04:49Tôi nhấc môi, ngoài mặt điểm nhiên, thiếu gì cơ.
04:52Hắn đáp, thiếu một nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt.
04:54Ngay lập tức, tôi nghĩ đến tống giản thanh, điểm khác biệt lớn nhất giữa tôi và cô ta, chính là nốt ruồi lệ đó.
04:59Trước giờ, tôi luôn nghe lời Phó Hạo Văn.
05:02Nhưng hôm nay, tôi vẫn bình thản thoa son, thản nhiên đáp, nốt ruồi ở đó không may mắn đâu, em như thế này là được rồi.
05:08Phó Hạo Văn định nói gì đó, rồi lại thôi.
05:10Khi đến trước cổng nhà họ phó, hắn còn dặn tôi, mẹ anh là người quyết mọi việc trong nhà.
05:14Tính bà ấy khó chịu, em chỉ cần nghe theo là được.
05:17Hôm nay về nhà, mục tiêu duy nhất là kết hôn, em nhớ kỹ nhé.
05:21Tôi không đáp, chỉ lại lùng bước vào biệt thự họ phó.
05:23Bố mẹ Phó Hạo Văn ngồi uy nghi ở giữa phòng khách.
05:26Thấy tôi đến, họ chỉ gật đầu cho có lệ.
05:28Ngay sau đó, mẹ Phó Hạo Văn bắt đầu cho hỏi như đang phỏng vấn, cô là bạn gái Phó Hạo Văn à?
05:33Nghe nó nói nhà cô chỉ kinh doanh nhỏ lẻ.
05:35Tôi điềm đạm trả lời, vâng ạ.
05:37Tôi chưa từng tiết lộ thân phận thực sự của mình với Phó Hạo Văn.
05:40Bà ta nhìn tôi từ đầu đến chân, cười khinh miệt, gương mặt thì đúng gu nó thật đấy.
05:43Nhưng ra cảnh bình thường quá, chẳng giúp gì được cho nhà này cả.
05:46Nhiều tiểu thư danh giá còn không lọt được vào mắt tôi.
05:48Cô nghĩ cô là ai mà đòi lấy Phó Hạo Văn?
05:51Phó Hạo Văn cuốn quyết, mẹ, con và hứa hiểu đồng.
05:53Tôi ngắt lời hắn, bình thẳng nhưng rất khoát, bác nói rất đúng.
05:56Cháu không xứng với Phó Hạo Văn.
05:58Hôm nay cháu đến đây, chỉ để nói lời chia tay với anh ấy.
06:01Chia tay, hứa hiểu đồng, em bị gì vậy?
06:04Phó Hạo Văn bật dậy khỏi sofa, gương mặt bố mẹ hắn lập tức ra sầm lại.
06:08Mẹ hắn không kìm được cơn giận, lốn tiếng, đòi chia tay con trai tôi hả?
06:11Cô nghĩ mình là ai mà dám lên mặt ở đây, biến khỏi nhà này ngay.
06:15Gặp phải đứa như cô đúng ngày đầu năm, đúng là xui tận mạng, bà tiếp tục mắng không ngừng.
06:19Phó Hạo Văn giận dữ kéo tay tôi lôi ra ngoài phòng khách, vừa đi vừa nghiến rằng
06:22em phải nói rõ ràng cho anh biết vì sao lại chia tay.
06:25Tôi thì chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng nhẹ nhõm, càng nhìn gia đình họ tức tối, tôi lại càng thấy hả hê.
06:30Mình sẽ không để bản thân tiếp tục bị lợi dụng cho những toan tính bẩn thiểu của họ nữa.
06:33Phó Hạo Văn chặn tôi lại, nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, em nói đi, tại sao?
06:37Chẳng phải trước giờ vẫn bình thường sao?
06:39Tôi cười nhạt, vì em không xứng với anh.
06:42Vớ vẩn, hắn gắt lên, yêu nhau bao lâu nay mà em còn lạ gì ra thế nhà anh?
06:46Tự dưng bây giờ lại bảo không xứng, có chuyện gì xảy ra rồi đúng không?
06:50Dường như hắn vừa nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt nghi hoặc, tối qua em có gì đó khác thường, là vì Tống Giản Thanh à?
06:55Chỉ nghe nhắc đến tên Tống Giản Thanh, tôi bỗng thấy buồn cười.
06:58Hắn thực sự nghĩ tôi chia tay chỉ vì chút so sánh với vẩn đó.
07:01Tống Giản Thanh là thiên kim nhà họ Tống, bọn anh chỉ đùa cho vui nói em giống cô ấy thôi mà, người ta còn chẳng thấy phiền, em giận gì?
07:07Tôi chẳng buồn giải thích thêm.
07:09Chẳng phải giống thì tốt sao, em ngoài khuôn mặt ra còn có gì hơn cô ta đâu?
07:13Nghe đến đây tôi bật cười thành tiếng, không biết nếu hắn biết tôi thật ra là đại tiểu thư nhà họ hứa, gia tộc giàu nhất thành phố, thì còn dám coi thường như thế không?
07:20Đúng vậy, em bình thường nên chẳng xứng với anh.
07:23Phó hạo văn nhìn tôi như thế không thể tin nổi, biết thế mà cũng đòi chia tay.
07:27Hứa hiểu đồng, em biết ngoài anh ra thì cả đời này cũng đừng mơ bước chân vào giới thượng lưu.
07:30Anh đang cho em cơ hội đấy, chỉ cần em xin lỗi bố mẹ anh, chúng ta vẫn có thể quay lại.
07:35Tôi rút tay khỏi tay hắn, lùi về sau một bước.
07:38Em không cần.
07:39Phó hạo văn đỏ mặt tía tai, gần từng chữ, em dám rời bỏ anh, đừng hòng tìm được ai hơn anh nữa.
07:44Tôi say người, mỉm cười, anh nhớ kỹ những gì mình nói hôm nay nhé.
07:48Tôi ngừng cao đầu rời đi, chẳng thèm ngoái lại.
07:50Tối hôm đó, tôi thu dọn đồ đạc, mặc kệ điện thoại gieo không ngừng với hàng loạt cuộc gọi của phó hạo văn, cuối cùng, quá phiền nên tôi cũng nghe máy.
07:57Hứa hiểu đồng, lúc chiều anh nóng quá, em đừng giận nữa.
08:00Anh biết hoàn cảnh nhà anh khiến em áp lực, anh sai vì không nghĩ cho em nhiều hơn.
08:04Bố mẹ anh cũng đã đồng ý cho em thêm một cơ hội, chỉ cần em quay lại.
08:08Tôi vừa thẳng nhiên cắt bỏ từng bức ảnh kỷ niệm giữa hai người, vừa lạnh nhạt đáp.
08:11Tôi hiểu, cảm ơn anh, nhưng anh nên dành cơ hội đó cho ai xứng đáng hơn.
08:15Phó hạo văn vẫn cố níu kéo.
08:17Đúng rồi, chiều nay chú nhỏ anh bất ngờ thông báo sẽ tổ chức đám cưới vào mùng 7 Tết.
08:21Chú là người có tiếng trong giới kinh doanh, ngay cả bố mẹ anh cũng phải kiêng nể.
08:24Nếu em không muốn gặp bố mẹ, anh có thể dẫn em tới gặp chú ấy.
08:28Chỉ cần chú đồng ý, mọi chuyện sẽ dễ dàng thôi.
08:30Tôi nhớ mày, hỏi ngược lại, cô dâu là ai thế?
08:33Phó hạo văn lắc đầu, chú anh kín tiếng lắm, đám cưới cũng đột ngột, anh không rõ cô dâu là ai.
08:38Nhưng chắc chắn không phải là thiên kim nhà họ hứa, người đó đã biến mất lâu rồi ấy.
08:42Tôi từng dặn phó nguồn tự giữ bí mật thân phận giúp mình, và anh ấy chưa từng thất hứa.
08:46Phó hạo văn tiếp tục rò hỏi, vậy em đồng ý rồi chứ?
08:49Đúng lúc ấy, trong điện thoại vang lên giọng tống giản thanh.
08:52Phó hạo văn, cô ta chịu chưa?
08:54Ngay lập tức, phó hạo văn vội vàng ngắt máy.
08:57Sáng hôm sau, tôi vừa chuẩn bị sách vali rời khỏi nhà thì bất ngờ bị tống giản thanh chặn ngay ngoài cửa.
09:01Cô ta xuất hiện rực rỡ, ăn diện lộng lẫy như thể cố ý khoe sắc, nhưng khuôn mặt lại tỏ ra đáng thương, đôi mắt long lanh như sắp hóc.
09:08Vừa nhìn thấy tôi, tống giản thanh đã sụt sùi, hứa hiểu đồng, cậu đừng giận mình nữa mà được không?
09:12Tôi hơi nhíu mày, đoán chắc cô ta lại bày trò gì đó.
09:15Cậu hiểu lầm rồi, mình với phó hạo văn thật sự không có gì đâu.
09:18Chỉ là tối qua cậu vô tình thấy bọn mình ôm nhau nên mới nghĩ ngợi, rồi giận dỗi chia tay anh ấy thôi, phải không?
09:23Cậu đừng trách oan anh ấy.
09:25Tống giản thanh quả thật đóng vai bạch liên hoa rất đạt.
09:27Rõ ràng mục đích của cô ta là muốn tôi tha thứ cho phó hạo văn, để cả hai dễ bể hoàn thành kế hoạch đổi vai.
09:32Tôi giữ thái độ lạnh lùng, không thèm nhập cuộc, cô thôi diễn đi.
09:36Cô ta xứng lại, chưa kịp phản ứng thì tôi đã nói thẳng, cô là người mà phó hạo văn yêu nhất, là bạch nguyệt quang trong lòng hắn.
09:41Tôi chỉ là người lấp chỗ chống, vốn chẳng đáng để hắn quan tâm.
09:44Thế nên, giờ tôi rút lui, chúc hai người hạnh phúc trọn đời.
09:47Nghe đến đó, tống giản thanh tức giận, chỉ tay vào tôi, nhưng không tìm được lời nào để phản bác, bởi những gì tôi nói đều là sự thật.
09:53Sau vài giây im lặng, cô ta đổi sắc mặt, thu lại vẻ đáng thương, lạnh lùng lên tiếng, nếu cô đã biết hết rồi thì tôi cũng chẳng cần giấu nữa.
10:00Cô cứ đi thay tôi ra mắt gia đình phó, làm lễ cưới xong thì rút lui, đơn giản vậy thôi.
10:05Tôi với phó hạo văn sẵn sàng trả cô nửa tỷ.
10:07Với cô, số tiền đó chắc khó mà kiếm được cả đời.
10:10Tôi phì cười.
10:11Nửa tỷ mà cũng tưởng là lớn, thật chẳng biết gì về tôi.
10:14Xin lỗi, tôi không thiếu tiền.
10:16Tống giản thanh cười khẩy, ánh mắt lạnh tanh, cô đừng tỏ vẻ thanh cao giả tạo với tôi.
10:20Đừng tưởng mấy chiêu lạt mềm bột chặt này giữ được trái tim phó hạo văn.
10:23Bây giờ cô không cần tiền, sau này cũng chẳng còn cơ hội như thế này đâu.
10:27Hơn nữa, cô có giống tôi cũng chẳng thay đổi được gì đâu.
10:30Cả đời này, phó hạo văn cũng chẳng bao giờ thật lòng với cô.
10:33Tôi tức đến phát run, đẩy mạnh cô ta sang một bên.
10:36Đúng lúc đó, vì đi dày cao gót, cô ta loạn trọng suýt ngã vào tường.
10:39Tôi vội, cô tránh đường ra.
10:41Tống giản thanh chừng mắt, định nói gì đó nhưng tôi chẳng buồn để tâm, kéo vali đi thẳng xuống dưới.
10:46Tài xế của tôi đã đợi sẵn ở sành.
10:48Tôi còn phải về thử váy cưới.
10:50Vừa lên xe, từ xa vẫn nghe tiếng Tống giản thanh la hét, gỡ hiểu đồng, cô nhất định sẽ phải hối hận.
10:55Chỉ cần tôi còn ở đây, đừng hòng phó hạo văn nhìn lại cô.
10:58Đáng tiếc, cô ta không biết người trong chiếc xe sang trọng trước mặt chính là tôi.
11:01Tôi ra hiệu cho tài xế khởi động xe, bánh xe nghiến qua vũng nước bắn tung tué lên bộ váy lộng lẫy của Tống giản thanh.
11:06Ngày mùng 7 Tết, lễ cưới của tôi diễn ra long trọng, hàng loạt phóng viên và truyền thông đến tác nghiệp, đưa tin trực tiếp.
11:12Đám cưới của tôi và phó ngôn tự trở thành tâm điểm chú ý của giới thượng lưu, ai ai cũng bàn tán về liên minh quyền lực bậc nhất này.
11:17Trong lúc các chuyên gia trang điểm thất bật sửa soạn cho tôi, điện thoại tôi lại nhận được tin nhắn từ phó hạo văn, hứa hiểu đồng, anh vẫn đợi em.
11:23Chỉ cần em quay lại, mọi chuyện vẫn còn kịp.
11:26Tôi chỉ nhấc môi, lạnh lung xóa đi tin nhắn đó.
11:28Lít nhìn màn hình TV trong phòng, phó ngôn tự đang chỉnh lại cổ áo, vẻ mặt tự tin, khi chất người người.
11:33Ở cuối hàng phu rể là phó hạo văn, mặt may tôi sầm lại như có ai nợ hắn cả thế giới.
11:38Chỉ hôm nay, hắn mới biết chú nhỏ mình sắp cưới chính là thiên kim nhà họ hứa, người được cả giới tài phiệt ngưỡng mộ.
11:43Nhưng hắn không ngờ người đó lại là tôi.
11:45Còn Tống Giản Thanh thì hoàn toàn bị cấm cửa khỏi hôn lễ, không có bất cứ cơ hội nào được bén mảng tới gần.
11:50Phó hạo văn đứng lạng người, nắm tay xít chặt mà chẳng dám nói nửa lời, bởi trong nhà họ phó, hắn vốn không có tiếng nói.
11:56Giọng nói chầm ấm của phó ngôn tự vang vọng lên từ tầng dưới.
11:59Các chuyên viên vội vàng phủ nhẹ khăn voan lên đầu tôi, che khuất gương mặt cô dâu.
12:03Đến giờ rồi, chú rể đang đợi dưới nhà.
12:05Tôi vừa bước ra khỏi phòng thì bất ngờ được nhấc bổng lên.
12:08Tiếng phó ngôn tự vang sát bên tay tôi, ấm áp nhưng đầy kiên định, cô dâu của phó ngôn tự thì phải do chính tay tôi bế đi.
12:14Anh bế tôi, đường hoàng tiến ra ngoài, ánh đèn flash từ mọi hướng chấp liên hồi.
12:18Đáng tiếc duy nhất, không ai có thể chụp được gương mặt tôi, cô dâu bí ẩn nhất hôm ấy.
12:22Phía sau, tiếng phó hạo văn pha lẫn đối kỵ và bất lực, chú nhỏ, chú thật quá đáng, không để cho ai nhìn thấy mặt cô dâu luôn à.
12:28Phó ngôn tự chỉ cười, ôm tôi càng chặt, cô dâu này đẹp đến mức chỉ cần nhìn một lần là không quên được, chú phải giữ cẩn thận chứ.
12:34Một cơn gió bất chợt lùa vào, vạt voan khẽ bay lên để lộ gương mặt tôi.
12:38Khoảnh khắc ấy, phó hạo văn đứng đằng sau nhìn thấy rõ mồn một.
12:41Khuôn mặt hắn vốn gượng gạo bỗng chúc tái nhật, không còn chút huyết sắc.
12:44Phó hạo văn đứng bất động giữa đám đông, hai bàn tay nắm chặt đến trắng bệnh.
12:48Hắn chỉ biết rõi theo từng cử chỉ dự dàng của phó ngôn tự dành cho tôi, chỉnh lại khăn voan, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên chán tôi trước bao ánh mắt chúc phúc.
12:55Sau đó, trong tiếng vỗ tay rộn rã, anh ấy bế tôi lên xe hoa, không rời tay lấy một phút.
12:59Trên xe, phó ngôn tự nắm tay tôi thật chặt, ánh mắt chẳng đầy vui sướng và bình yên.
13:04Phó hạo văn vẫn còn nhìn em đấy, anh nghiêng đầu nói nhỏ, khóe môi ẩn ý cười.
13:08Tôi dựa vào vai anh, khẽ thở dài, giữa em với hắn đã kết thúc, từ nay, đừng nhắc tên hắn nữa.
13:13Phó ngôn tự nhìn tôi chăm chú, rồi khẽ hôn lên má tôi đầy dịu dàng, được, vợ yêu.
13:18Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua gò má tôi, âu yếm.
13:21Chuyện của Tống Giản Thanh, anh đều biết cả rồi, anh thấp dọng, em cần anh giúp gì không?
13:25Tôi bật cười, lấy tay bịt miệng anh, đây là ngày cưới mà, đừng nhắc mấy chuyện xui xẻo.
13:30Vợ anh, đâu phải loại dễ bị bắt nạt, anh nhé mắt chiêu tôi.
13:33Dù trong tình yêu, tôi từng chịu không ít tổn thương, nhưng tôi tin mọi thứ mình đánh mất sẽ sớm lấy lại được, theo cách riêng của mình.
13:39Sau đó, khi tôi đang ngồi trong phòng thay đồ để chỉnh lại lớp trang điểm, thì cửa phòng bất ngờ bật mở.
13:44Phó hạo văn lao vào, mắt đỏ ngầu, cả người run dậy, túng lấy tay tôi kéo mạnh, rọng lạc đi vì thức giận.
13:49Em đang làm cái gì thế hả?
13:51Tôi giật mạnh tay ra, nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo, anh phát điên gì vậy?
13:55Ánh mắt phó hạo văn lúc này nhìn tôi như thế tôi là tất cả của hắn, giống hệt ánh nhìn hắn từng dành cho tống giản thanh, vừa ám ảnh, vừa bất lực.
14:01Hứa hiểu đồng, sao em lại giấu anh? Em dám lừa anh sao?
14:05Tôi thẳng nhiên ngồi xuống ghế, miềm ai, nghe buồn cười thật, câu này phải để tôi hỏi anh mới đúng.
14:10Từ đầu đến cuối, anh chỉ coi tôi là cái bóng thay thế cho tống giản thanh.
14:13Chưa bao giờ anh quan tâm tôi là ai, sống thế nào, thậm chí tôi nghĩ gì, anh cũng chẳng buồn biết.
14:18Thứ duy nhất anh chú ý chỉ là tôi có giống với tống giản thanh hay không mà thôi.
14:22Phó hạo văn không đáp lại được, chỉ lắp bắp, không, không phải vậy.
14:25Tôi lắc đầu, chẳng phải anh muốn cưới tống giản thanh ư?
14:28Tôi đã nhường đường, từ nay hai người cứ tự do bên nhau.
14:31Làm ơn, buông tha cho tôi đi, giữa tôi và anh, đã hết rồi.
14:35Nghe những lời đó, sắc mặt phó hạo văn càng lúc càng tái, đôi mắt đỏ ngầu như sắp khóc, hứa hiểu đồng.
14:39Anh còn chưa nói chia tay, em vẫn là bạn gái anh.
14:42Nếu không phải là tình huống này, tôi còn nghĩ hắn đang đùa.
14:45Tôi mỉm cười, lười giải thích, vậy để tôi chủ động nhé.
14:48Từ giờ, chúng ta chính thức chia tay, anh vừa lòng chưa?
14:51À, còn nữa, sau này đừng gọi thẳng tên tôi như trước, phải gọi là thím dâu nhỏ mới đúng.
14:56Tôi đứng lên, chỉnh lại tóc, bình tĩnh gạt tay hắn khi hắn cố giữ lấy tôi.
15:00Còn gì muốn nói nữa không? Nếu không, tôi phải đi ra lễ đường làm cô dâu rồi.
15:04Khi khép cửa lại, tôi thấy lòng mình như vừa chút bỏ được một tảng đá lớn.
15:08Chưa bao giờ tôi thấy mình nhẹ nhõm và vui vẻ đến thế.
15:10Tôi xảy bước chậm dãi theo nhịp nhạc và ánh sáng lấp lánh,
15:13từng bước tiến về phía phó ngôn tự đang chờ trên lễ đài.
15:15Ánh mắt tôi vô thức đảo xuống phía khán giả, bắt gặp phó hạo văn đang ngồi bất động,
15:19sắc mặt ưu ám như cho tàn, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt từng cử động của tôi.
15:23Đối diện hắn, một người phụ nữ đội mũ rộng vành, đeo kính dâm, khẩu trang che kín mặt,
15:27lỗ bịch đến mức ai cũng nhận ra đó chính là Tống Giản Thanh.
15:29Khi tôi bước lên sân khấu, cô ta tháo kính dâm xuống, chừng mắt nhìn tôi sững sở qua lớp voan cưới.
15:34Có lẽ đến tận giây phút này, Tống Giản Thanh mới nhận ra người mà cô từng khinh thường.
15:37Coi là chẳng có gì trong tay, lại chính là thiên kim nhà họ hứa,
15:40vị trí mà cả đời cô ta cũng không với tới nổi.
15:43Ánh đèn sáng rực rỡ chiếu lên lễ đài, phó ngôn tự xiết lấy tay tôi, bàn tay anh vững vàng và ấm áp.
15:48Bất ngờ, anh quỳ một gối trước mặt tôi, rút từ túi áo ra chiếc hộp nhẫn sang chọc.
15:52Tôi không giấu được sự kinh ngạc khi anh mở hộp, viên kim cương 10 cara, trái tim vĩnh cửu,
15:56món trang sức mà tôi từng thầm mơ ước nhưng chưa một lần thổ lộ với ai.
16:00Chỉ có phó ngôn tự, như thế anh luôn thấu hiểu tôi từng chút một, đã chọn đúng món tôi khao khát nhất.
16:04Hứa hiểu đồng, em sẽ lấy anh chứ.
16:06Cả cuộc đời này, anh sẽ không rời bỏ em.
16:09Tôi kìm nén xúc động, xoay người về phía dưới sân khấu,
16:11lốn tiếng nói vọng xuống cho phó hạo văn và tống giản thanh nghe rõ từng chữ.
16:15Chỉ có anh ấy mới xứng với tôi.
16:17Em đồng ý.
16:18Ly dự trong tay phó hạo văn rơi xuống sàn, tiếng vỡ sắc lạnh nhưng nhanh chóng bị tiếng vỗ tay cùng nhiệt bao trùm cả hội trường che lấp.
16:24Phó ngôn tự lồng chiếc nhẫn vào tay tôi, rồi ôm tôi thật chặt giữa muôn ánh mắt chúc mừng.
16:28Anh thì thầm bên tay tôi, hứa hiểu đồng, anh đã chờ ngày này rất lâu rồi.
16:31Em là của anh, từ nay về sau, anh nhất định sẽ làm em hạnh phúc.
16:35Tựa vào lồng ngực ấm áp của anh, tôi cảm nhận được nhịp tim rồn rập vào những cảm xúc chân thật, mãnh liệt, khiến tôi hoàn toàn tin tưởng vào lời hứa ấy.
16:42Khi buổi tiệc gần kết thúc, tôi nhận bó hoa cưới, biểu tượng của may mắn và phước lành.
16:46Bên dưới, Tống Giản Thanh sốt ruột kéo tay Phó Hạo Văn đòi lao lên sân khấu, nhưng hắn vẫn bất động, ánh mắt thất thần.
16:51Không đợi được, Tống Giản Thanh nghiến răng tự mình chen lên hàng người chờ nhận hoa.
16:55Tôi nhẹ nhàng bước đến, đặt thẳng bó hoa vào tay cô ta, mỉm cười.
16:58Chúc cô và Phó Hạo Văn hạnh phúc, cô nên tự hào vì được sở hữu khuôn mặt giống tôi, đó là may mắn lớn của đời cô.
17:04Cô nói nhẹ bẫng ấy lại như một mũi dao đâm thẳng vào lòng Tống Giản Thanh, cô ta ngẩn mặt lên, cho phúng đáp lại.
17:09Cô cưới Phó Ngôn Tự chẳng qua cũng chỉ để trả thù Phó Hạo Văn thôi đúng không?
17:12Nếu tôi kể cho anh ta biết trước đây cô từng là bạn gái cháu trai anh ấy, cô nghĩ anh ta sẽ còn cần cô nữa không?
17:18Đúng lúc ấy, MC hào hứng cắt ngang, giọng vui vẻ vang vọng.
17:21Không biết mọi người có nhận ra không, cô gái nhận hoa cưới trông rất giống cô dâu hôm nay đấy.
17:25Chắc hai người có quan hệ đặc biệt lắm nhỉ?
17:27Phó Hạo Văn ở dưới hốt hoảng ra hiệu cho MC dừng lại.
17:30Tống Giản Thanh định bung ba chữ người thay thế thì Phó Ngôn Tự đã xuất hiện, ôm vai tôi, cầm mic bình thản tuyên bố.
17:35Vợ tôi là duy nhất, cô ấy chỉ là cô ấy, không giống bất kỳ ai khác.
17:39Tôi cũng không chấp nhận bất cứ ai dựa vào vẻ ngoài giống vợ tôi mà làm chuyện không ra gì.
17:43Lời nói sắc lạnh ấy khiến không gian im phang phắc, mọi ánh mắt đổ rồn về phía Tống Giản Thanh và Phó Hạo Văn.
17:48Mặt Tống Giản Thanh tái mét, còn Phó Hạo Văn lao lên kéo cô ta rời khỏi sân khấu.
17:52Anh làm gì vậy? Người có lỗi là cô ta kìa.
17:55Tống Giản Thanh vùng vằng.
17:56Phó Hạo Văn nghiến răng, chầm rọng, cô muốn bẽ mặt đến thế sao?
17:59Hai cô đã quên lý do mình bị đuổi khỏi nước ngoài rồi.
18:02Hóa ra chuyện Tống Giản Thanh phải ra nước ngoài lại có liên quan đến Phó Ngôn Tự.
18:05Tôi vẫn còn rất nhiều thắc mắc về chuyện này, mọi thứ vẫn chưa thực sự rõ ràng.
18:09Tại sao anh lại ghét Tống Giản Thanh đến thế?
18:11Lý ra, nếu Phó Hạo Văn và cô ta ở bên nhau, hai gia tộc cũng có lợi cho nhà họ Phó Cơ mà.
18:16Nhưng hôm nay là ngày tôi lên xe hoa, tôi quyết không để tâm trí bị vướng vào chuyện của người khác.
18:20Phó Ngôn Tự luôn lặng lẽ đứng phía sau bảo vệ tôi, chỉ điều đó thôi cũng đủ khiến lòng tôi thấy yên ổn và bình yên.
18:25Đêm tân hôn, lần đầu tiên tôi và anh ở riêng một phòng.
18:28Không hiểu sao, tôi bỗng thấy hồi hộp kỳ lạ.
18:30Anh tiến lại, trên tay cầm ly rượu vang, hơi men lẫn mùi nước hoa nhẹ nhẹ toát ra từ người anh, khiến không khí trở nên ấm áp lạ thường.
18:37Em đang nghĩ gì thế? Anh nghiêng đầu hỏi, ánh mắt dịu dàng.
18:41Tôi nhìn anh, cười, em nghĩ, chẳng hiểu sao lại có cái hôn ước này với anh.
18:45Ba em luôn giấu thân phận em kỹ như vậy, đến nỗi không ai biết em là con gái nhà họ hứa cả.
18:49Có phải anh cưới em là vì muốn dựa hơi nhà em không?
18:52Anh khẽ cười, chất giọng trầm mà lôi cuốn, nhà anh và nhà em vốn thân thiết ba đời rồi.
18:56Đến đời ba anh, anh lại sinh muộn, ông nội anh sợ mình không sống được tới lúc anh cưới vợ, nên mới đính hôn sớm cho anh với em.
19:02Tôi lẻ lưỡi, nhưng em với anh cách nhau một thế hệ đấy nhé.
19:05Anh làm bộ ấm ức, chỉ hơn em 4 tuổi thôi mà, đừng có mà bêu xấu anh.
19:09Phó ngôn tự đặt cầm lên vai tôi, thì thầm, dù chúng ta không lớn lên cùng nhau, nhưng từ nhỏ anh đã nghe ba nhắc tên em không biết bao nhiêu lần, nghe giết rồi thành tò mò.
19:17Có lần anh còn lén đến trường để nhìn thử mặt vợ tương lai.
19:20Anh từng âm thầm rõi theo em, từ hồi tiểu học, lên cấp 2 rồi đại học, gần như mỗi dấu mốc quan trọng trong đời em, anh đều xuất hiện, chỉ là em không nhận ra thôi.
19:28Tôi chật nhớ lại ngày tốt nghiệp đại học, phó ngôn tự từng cầm hoa đứng chờ tôi trước cổng trường, trông cực kỳ nổi bật sữa đám đông.
19:33Anh trao hoa, nhẹ nhàng nói, hứa hiểu đồng, anh muốn cưới em.
19:37Khi đó, tôi chỉ nghĩ anh là một người kỳ quặc, nhưng tối về, mẹ tôi lại xác nhận tôi thật sự có một hôn ước với anh, mà còn là phải cưới ngay sau tốt nghiệp.
19:44Cảm giác như trời sập lên đầu, dù biết anh đẹp trai, xuất trúng, nhưng tôi luôn muốn tự lập, không muốn giảng buộc vào bất cứ ai.
19:51Vì thế, lần sau khi phó ngôn tự tìm gặp, tôi nói thẳng, em không thích anh, em muốn tự do.
19:56Anh chỉ lặng im, sau đó mới khẽ nói, anh có thể đợi.
19:59Rồi tôi gặp phó hạo văn.
20:01Một năm sau, phó ngôn tự lại tìm tôi, hứa hiểu đồng, phó hạo văn là cháu trai anh, em chỉ có thể chọn một trong hai người.
20:07Tôi không ngần ngại, em chọn phó hạo văn, hôn ước coi như hủy.
20:10Anh chỉ mỉm cười, dự dàng đáp, anh cho em hai năm nữa.
20:13Nếu hai năm sau em vẫn quyết định cưới phó hạo văn, anh sẽ rút lui hoàn toàn.
20:17Tôi chật nhớ ra chuyện tống giản thanh, liền nghiêng đầu nhìn anh, tống giản thanh là do anh cho người đưa về nước ạ.
20:22Phó ngôn tự, người luôn sắc xảo, lần này lại lẳng tránh ánh mắt tôi.
20:25Không thể nói là anh, cô ta về nước vì hộ chiếu hết hạn, đề tài nghiên cứu cũng rộng chân tại chỗ, nên bắt buộc phải trở lại thôi.
20:31Tôi liếc nhìn anh, cảm thấy có gì đó không đơn giản.
20:34Thảo nào anh nói sẽ đợi em hai năm, hóa ra mọi thứ đã nằm trong tính toán của anh rồi.
20:38Vậy việc cô ta ra nước ngoài năm xưa, cũng là do anh nhúng tay vào.
20:42Tôi thực sự tò mò.
20:43Phó ngôn tự nhức môi, lạnh nhạt, người như cô ta, nhà họ phó không cần, tham lam, toan tính, lòng dạ không sạch sẽ.
20:49Lúc yêu phó hạo văn, vẫn nói dối bên ngoài là độc thân, chỉ mong câu được một mối tốt hơn.
20:54Thì ra là như vậy.
20:55Nhưng để tránh làm phó hạo văn tổn thương, phó ngôn tự chỉ nói là không thích tống giản thanh, chưa từng nhắc đến sự thật.
21:00Anh cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt có chút bất an, em có giận không?
21:04Có hối hận khi cưới anh không?
21:06Tôi bật cười, kiếm chân khẽ hôn lên môi anh, không đâu, em không hối hận.
21:10Xem ra, phó hạo văn đã bắt đầu nhận ra những điều mình đánh mất.
21:13Ba ngày sau lễ cưới của tôi và phó ngôn tự, bố mẹ phó hạo văn, tức anh trai và chị dâu của phó ngôn tự, chủ động mời vợ chồng tôi sang nhà ăn cơm.
21:20Quay lại nhà họ phó lần này, cảm giác khác hẳn mọi lần trước.
21:23Ngay từ cửa, mẹ phó hạo văn đã hồ hởi nắm lấy tay tôi, miệng cười không ngớt.
21:27Trời ơi, cuối cùng cũng được gặp thiên kim nhà họ hứa.
21:29Nghe danh đã lâu mà giờ mới có dịp đón về làm dâu nhà phó, thật có phúc quá mà.
21:33Tôi chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, khẽ rút tay về.
21:36Trong lòng lại nhớ mấy hôm trước, lúc tôi đến đây cùng phó hạo văn, bà ấy còn chẳng thèm nhìn mặt tôi, gọi tôi là xui xẻo.
21:42Tôi khẽ nhắc lại, thật ra cháu từng gặp bác rồi mà.
21:44Chỉ tiếc lúc ấy bác nói cháu thân phận thấp kém, còn mắng là sao trổi đem lại xui xẻo cho nhà họ phó.
21:49Cả hai vợ chồng đồng loạt xứng lại, lung túng nhìn tôi dò xét, rồi khi nhận ra sự thật thì mặt biến sắc ngay lập tức.
21:54Mẹ phó hạo văn bỗng rút tay khỏi tay tôi, cười gượng không nổi.
21:57Ngôn tự, em cưới cô ấy thật à, không thể nào.
22:00Nó từng quấn lấy phó hạo văn đấy, nó chỉ là kẻ lừa đảo thôi.
22:04Con gái à, sao lại chơ mặt đến vậy, lừa tình cảm của phó hạo văn chưa đủ, giờ lại nhắm vào ngôn tự.
22:09Cha phó hạo văn dẫn đến run cả người, túm lấy chén trà như định ném về phía tôi.
22:13Chính mày làm khổ con trai tao phải không, tao phải cho mày một bài học mới được.
22:17Tôi khoanh tay, đứng điềm tĩnh nhìn ông ta, không thèm nhúc nhích.
22:20Chưa kịp làm gì, một tiếng quát sắc lạnh vang lên phía sau, dừng lại, là phó ngôn tự.
22:25Chỉ một câu, hai người lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, không dám ho hé thêm câu nào.
22:29Đúng lúc ấy, phó hạo văn bước vào, phía sau là tống giản thanh lẽo đẽo chạy theo, giọng thế thế.
22:34Phó hạo văn, anh bị làm sao thế? Sao cứ lạnh nhạt với em mãi vậy?
22:38Phó hạo văn cao mày, nhưng vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt lập tức bừng sáng.
22:41Đồng đồng, tôi thẳng nhiên chỉnh lại, nên gọi là thím dâu nhỏ.
22:44Phó hạo văn sượng sùng, há miệng mãi không thốt nên lời.
22:47Phía sau, phó ngôn tự bật cười thành tiếng, giọng đầy ý châm chọc.
22:51Tống giản thanh cũng vừa chạy vào, bắt gặp tôi liền biến sắc.
22:54Cô ta dẫn giữ chỉ tay vào mặt tôi. Cô còn mặt mũi nào mà xuất hiện ở nhà phó hạo văn vậy hả?
22:59Chưa kịp nói thêm, phó ngôn tự đã bình thản tiến lên, chắn trước mặt tôi, lạnh lung nhìn về phía tống giản thanh.
23:04Câu hỏi đó, có lẽ nên dành cho cô mới đúng.
23:07Sắc mặt tống giản thanh thoát đỏ thoát trắng, đầu tiên còn chuồn bước,
23:10nhưng ngay sau đó lại lấy hết căn đảm tiến đến đối diện với phó ngôn tự.
23:13Tổng giám đốc phó, anh có biết không, người phụ nữ trước mặt anh đã từng yêu phó hạo văn 3 năm.
23:18Cô ta đâu thật tâm muốn làm vợ anh, cô ta chỉ muốn trả thù phó hạo văn mà thôi.
23:22Phó hạo văn đứng cạnh, mắt đỏ hoe, nhẹ ngào hỏi tôi, đồng đồng, có phải thật như vậy không?
23:27Nhưng phó ngôn tự đã bình thản đáp thay tôi, những điều cô nói, tôi đều biết.
23:30Phó hạo văn chố mắt, sắc mặt chuyển sang tái nhợt, chú nhỏ, chú đã biết hết sao.
23:35Chưa kịp lấy lại bình tĩnh, hắn lập tức chuyển sang phẫn nộ, chú không thấy mình là người chen chân vào à.
23:39Cháu với hứa hiểu đồng còn chưa chính thức chia tay, chú đã cưới cô ấy.
23:42Phó ngôn tự vòng tay ôm vai tôi, ánh mắt dịu dàng mà kiên định, cô ấy đã trải qua điều gì, tôi không để ý.
23:48Bây giờ, cô ấy là vợ của tôi, chẳng ai có quyền chỉ trích hay nghi ngờ.
23:51Tôi nhẹ nhàng phụ họa, và lại, từ khi anh bắt đầu với Tống Giản Thanh, chúng ta đâu còn gì nữa, anh đã ngầm thừa nhận rồi mà.
23:58Lúc này, ánh mắt phó ngôn tự bỗng trở nên lạnh băng, nhìn thẳng vào Tống Giản Thanh.
24:01Nếu muốn nghe sự thật, hứa hiểu đồng đã nói hết rồi.
24:04Đến lượt cô, còn điều gì chưa dám nói sao?
24:07Tống Giản Thanh bối rối, liên tục xiết chặt tay, không giấu nổi vẻ hoang mang.
24:10Tôi không làm gì sai cả.
24:12Phó ngôn tự nhấn mạnh từng chữ.
24:14Khi còn qua lại với phó hạo văn, cô đã chủ động chuốc say hắn, rồi tự ý vào phòng tôi đúng không?
24:18Tôi sửng sốt, thì ra đó mới là nguyên nhân khiến phó ngôn tự quyết đẩy Tống Giản Thanh ra nước ngoài.
24:23Tôi quay sang nhìn anh, chỉ thấy gương mặt anh lạnh tanh, không chút dao động.
24:26Tống Giản Thanh ỏa khóc, vừa che mặt vừa lắc đầu.
24:29Không phải, không phải như vậy, phó hạo văn, em không làm chuyện đó.
24:33Cô ta quay lại tố ngược.
24:34Chính chú anh mới là người dụ dỗ em trước.
24:36Anh ta từng bảo em rất giống người phụ nữ anh ta không bao giờ có được.
24:40Phó ngôn tự chỉ nở nụ cười lạnh lẽo, đầy ẩn ý.
24:42Anh chắc chắn có bằng chứng trong tay, nếu không đã chẳng nói ra giữa mặt mọi người như thế.
24:46Nhưng tôi lại để ý đến câu nói cuối của Tống Giản Thanh, người phụ nữ không bao giờ có được, giống cô ta.
24:51Chẳng phải là ám chỉ tôi sao, cuối cùng thì Tống Giản Thanh vẫn chỉ là cái bóng của người khác.
24:55Tôi bật cười, nhìn cô ta, tôi đã nói rồi, được sở hữu gương mặt giống tôi là may mắn lớn của cô đấy.
25:00Lúc này, bố mẹ phó hạo văn lại buồn giàu trách móc con.
25:03Con à, sao cứ quấn lấy mấy người như vậy làm gì?
25:06Chú con đã đứng ra giải quyết hết rồi, con phải biết ơn mới phải.
25:10Phó hạo văn như phát điên, đột ngột la lớn.
25:12Biết ơn, hắn ta cướp người yêu của con, dành cả quyền thừa kế.
25:15Giờ hắn ta muốn cấm gì thì con càng làm ngược lại, càng cấm, con càng phá.
25:20Phó ngôn tự, một ngày nào đó chú sẽ phải quỳ xuống xin lỗi tôi.
25:23Nói rồi, hắn tiến về phía Tống Giản Thanh đang trốn ở góc, đột ngột quỳ xuống rút nhẫn từ tuổi ra.
25:28Tống Giản Thanh, em lấy anh nhé.
25:30Tống Giản Thanh vội lau nước mắt, chẳng mang tự trọng, lập tức đồng ý.
25:33Em đồng ý.
25:34Phó ngôn tự chỉ khẽ thở dài, nhẹ rọng.
25:37Phó hạo văn, đến lúc cậu nhận ra thì cũng đã quá muộn.
25:39Nói xong, anh nắm tay tôi rời khỏi nhà họ phó,
25:42mặc kệ phía sau bố mẹ phó hạo văn có ý định giữ lại cũng không dám lên tiếng.
25:46Ra đến ngoài, tôi ngước lên nhìn anh, vậy anh sẽ làm gì tiếp theo?
25:49Anh cười bất lực, có thể làm gì được nữa, coi như chúc phúc cho họ thôi.
25:53Dù gì phó hạo văn cũng là người thân, trước kia gây chuyện gì anh cũng gánh thay,
25:56nhưng bây giờ, cậu ấy phải tự chịu trách nhiệm.
25:59Tôi tựa đầu vào ngực anh, cảm thấy thế giới này thật trớ trêu.
26:02Chưa đầy một tuần sau, báo chí đã rầm rộ đưa tin tập đoàn phó thị chia lại quyền lực.
26:06Cha mẹ phó hạo văn chủ động rút hết cổ phần, chuyển đầu tư sang tập đoàn Tống Thị,
26:10hai gia đình chuẩn bị liên hôn.
26:11Việc này ảnh hưởng không nhỏ đến quyền lực của phó ngôn tự tại phó thị,
26:14nhưng anh vẫn điềm nhiên, dồn hết thời gian cho công việc và tôi.
26:17Vài ngày sau, mạng xã hội lại bắt đầu lan truyền hàng loạt tin nóng liên quan đến tôi và phó ngôn tự.
26:21Tiểu Hồ Ly hứa hiểu đồng và vòng xoáy tình ái giữa hai chú cháu họ phó.
26:25Phó ngôn tự dành người yêu cháu trai, không xứng làm đàn ông.
26:28Công chúa nhà họ Tống và phó hạo văn, hôn lễ thế kỷ.
26:31Chỉ cần lướt qua mấy dòng tiêu đề hot search, tôi cũng biết thừa là do Tống Giản Thanh thuê người thổi phồng lên.
26:36Cô ta không chỉ lên báo, mà còn liên tục đổi số điện thoại,
26:38gọi cho tôi chỉ để khoe khoang nào là cô ta với phó hạo văn mặn nồng cỡ nào.
26:41Hắn yêu chiều cô ta ra sao, đến khi tôi đổi luôn cả số, chuỗi cuộc gọi mới chịu dừng lại.
26:46Tôi vốn chẳng buồn giải thích, cứ thế cùng phó ngôn tự dạo phố, tận hưởng chút bình yên hiếm hoi bên nhau.
26:51Ai ngờ giữa phố xá đông người, Tống Giản Thanh như kẻ mất kiểm soát, lao đến chắn trước mặt chúng tôi.
26:56Cô ta bây giờ chẳng còn chút khí chất tiểu thư danh giá nào nữa, sắc mặt hoảng loạn, tóc tai dối bời.
27:00Hứa hiểu đông, tất cả đều do cô, phó hạo văn đã đá tôi rồi, cô hài lòng lắm phải không?
27:05Cô chỉ là bản sao của tôi, dựa vào đâu mà không biết điều, không chịu nhường lại phó hạo văn cho tôi.
27:10Tôi cũng không nhịn được bật cười, cô tự làm tự chịu, giờ lại quay sang đổ lỗi cho người khác là sao?
27:15Tôi và cô chỉ có vài nét giống nhau thôi, đừng tự tăng bốc bản thân nữa.
27:18Nếu số phận thật sự để tôi giống y cô thì chắc tôi cũng tuyệt vọng mà tự tìm đường chết từ lâu rồi.
27:23Lời tôi vừa dứt, Tống Giản Thanh liền mất kiểm soát, lao tới định tắt tôi.
27:26Nhưng phó ngôn tự rất nhanh, chỉ cần một động tác đã giữ chặt cổ tay cô ta lại, không cho bàn tay rơi xuống mặt tôi.
27:32Tôi tranh thủ vung tay đáp trả, khiến má Tống Giản Thanh đỏ bừng, máu mũi trào ra.
27:36Phó ngôn tự lệ nhạt nói, chỉ cần vợ tôi thấy vui, tôi không có ý kiến.
27:39Tốt nhất cô nên tự biết đường mà biến mất đi.
27:42Nếu tôi đã từng khiến cô biến khỏi đây một lần, tôi vẫn có thể làm lại.
27:45Tống Giản Thanh ôm mặt, vừa khóc vừa bỏ chạy, bong dáng trào đảo khuất dần khỏi tầm mắt.
27:49Tôi ngạc nhiên quay sang hỏi phó ngôn tự, chuyện gì thế?
27:52Anh đưa điện thoại, cho tôi xem loạt tin tức nóng hổi, tập đoàn Tống Thị chính thức bị tuyên bố phá sản vì cạn dòng tiền.
27:57Tôi sửng suốt, sao lại ra nông nỗi này?
28:00Phó ngôn tự bình thản đáp, từ lâu rồi, tài chính Tống Thị đã có dấu hiệu lụn bại.
28:04Anh trai anh và phó hạo văn mãi đổ tiền vào, chẳng buồn quản lý gì.
28:07Đó là lý do anh không để phó hạo văn cưới Tống Giản Thanh, nếu không, phó thị cũng sớm tan nát.
28:12Họ sống được đến giờ là nhờ đốt hết vốn liếng của anh trai anh và phó hạo văn để cứu vãn Tống Thị thôi.
28:16Tôi khẽ bật cười, cuối cùng thì phó hạo văn cũng tự đẩy mình vào hố, đúng là gậy ông đập lưng ông.
28:21Rồi tôi ghé sát vào tay anh, anh giỏi lắm, tối nay có thưởng lớn.
28:25Gương mặt phó ngôn tự lập tức sáng bừng, ánh mắt thì chẳng giấu nổi sự mong chờ đầy, mờ ám.
28:29Chỉ cần nghĩ cũng biết, vụ sụp đổ này chắc chắn có bàn tay của anh can thiệp.
28:33Nhưng nhìn anh, tôi lại thoáng bối rối, cảm thấy trong lòng hơi dây dứt.
28:37Dù sao, kể từ cái ngày phó hạo văn cầu hôn Tống Giản Thanh, hai chú cháu cũng chưa từng gặp mặt lại.
28:42Tôi bước ra ban công, vòng tay ôm anh từ phía sau, tựa mặt lên lưng anh thì thầm.
28:46Em xin lỗi, vì sự bứng bỉnh của em mà anh phải lâm vào tình cảnh khó xử.
28:49Anh nắm chặt lấy tay tôi, giọng chầm ấm dự dàng, đừng lo, anh vốn đã đoán trước kết cục này rồi.
28:54Khoảnh khắc ấy, tôi chắc chắn rằng, trên đời này, lựa chọn phó ngôn tự là điều đúng đắn nhất tôi từng làm.
28:59Hãy subscribe cho kênh La La School Để không bỏ lỡ những video hấp dẫn
Được khuyến cáo
1:08
1:07