- Hôm kia
Truyện Audio Hay || Tôi Chỉ Được Gọi Về Khi Nhà Gặp Họa || Thiên Thần Dắt Truyện
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
Danh mục
😹
Vui nhộnPhụ đề
00:00Mẹ tôi khóc nức gọi điện cho tôi, cái nhà này, con còn tính quản hay không, em trai con bị con hồ ly tinh mê hoặc sống chết đòi hủy hôn.
00:07Ba con thì chăm bà nội đến mức chui luôn lên giường của cô hộ lý, bà nội thì bênh chằm chặp, ủng hộ ba con ngoại tình, con đuổi mẹ ra khỏi nhà.
00:13Hay là để mẹ chết quách đi, cho cả nhà tụi bay vui vẻ vừa lòng, cúp máy xong, tôi dặn trợ lý, rời hết lịch công việc, tôi có chuyện riêng cần giải quyết.
00:21Trợ lý hỏi, vâng sếp, chỉ cần chống bao nhiêu ngày ạ, tôi đáp, ba ngày là đủ, thêm một ngày thôi cũng tính là tôi ra tay chưa đủ ác, sau ba tiếng bay, tôi trở về nhà, trong nhà chỉ còn lại mẹ tôi một mình, vừa thấy tôi, bà liên sang sầm mặt, mở miệng đã mắng, con biết đường về đấy hả.
00:35Tôi lít bà một cái, không đáp, chỉ quay sang nói với dì Phương đang bước ra đón, gọi người mang hành lý vào phòng tôi, bảo cậu chủ lát nữa có mặt thì đợi, tôi ngủ dậy rồi gặp, dì Phương kính cần đáp, vâng, tiểu thư, chịu không dậy, mẹ đang nói chuyện với con, con bị điếc à, không cam lòng bị tôi phớt lờ, mẹ tôi bước tới chặn đường, gào lên, được lắm.
00:52Giờ cả nhà các người ai cũng coi mẹ không ra gì, cái ông chồng chết tiệt của mẹ, rồi cả con, cả đám đều muốn tạo phản, tôi buộc phải dừng bước, nhìn mẹ người đang rơi vào trạng thái gần như phát cùng rồi thẳng nhiên đáp.
01:03Để về xử lý cái mớ bong bong này, tối qua tôi đã phải thức trắng làm việc cả đêm, nếu mẹ không có chuyện gì thật sự quan trọng, đừng phí thời gian ngủ quý giá của con, con có thái độ gì đấy hả.
01:12Mẹ tôi hét lên, mẹ là mẹ con, không phải nhân viên của con, giờ con còn dám ra lệnh cho mẹ à, bà ồn ào quá, tôi nhíu mày, cố kìm cơn giận đang dâng lên trong lòng, bình tĩnh nói, được rồi, mẹ yêu quý.
01:22Giờ con cho mẹ hai lựa chọn, một, tiếp tục đứng đây tranh luận với con về cái gọi là thái độ, con lập tức quay đầu về làm việc, mặc kệ mọi chuyện trong nhà, hai, giữ yên lặng, có gì đợi con ngủ dậy rồi nói, hiểu chưa, hiểu rồi thì tránh ra, may may, bà chỉ vào tôi, ngạnh cả cổ học, chữ mày lập đi lập lại nơi đầu lưỡi, cuối cùng không bật ra nổi, chỉ còn tiếng khóc nức nở, hu hu tôi tạo nghiệt gì mà sinh ra thứ con gái vô ơn bạc nghĩa thế này, mắng thì mắng, bà vẫn chưa dám quên tính tôi nói được là làm được, sợ tôi thực sự phủi tay bỏ mặt, bà đành ngồi ngoan
01:52Tôi bước lên phòng, tôi cần tắm, rồi ngủ một giấc thật ngon, cả đêm qua không chợp mắt nổi, mệt chết đi được, hai tiếng sau, chuông báo thức đánh thức tôi dậy, dì Phương thông báo, cậu chủ đã chờ nửa tiếng rồi ạ, tôi chỉnh trang sơ qua rồi xuống nhà gặp em trai, chị về rồi hả, nó vừa chơi game, vừa nhai hoa quả, ngồi bệt trên ghế sofa, trước mặt là bàn trà đầy áp trái cây được gọt sẵn và đồ ăn vật còn nguyên bao bỉ, mẹ tôi thì đang ân cần bóc quýt, từng muối một đút vào miệng nó, tại sao muốn hủy hôn, tôi thẳng vào v
02:22bấm nút lia lia, em với Phương tình không hợp nhau, chẳng nói chuyện được, chịu nguyên phì, tôi gọi rõ tên nó, giọng điềm tĩnh nhưng đầy áp lực, cho em hai giây thu điện thoại lại, nói chuyện tử tế với chị, nó lén liếc nhìn tôi, tôi ngừng đầu, ánh mắt lạnh như băng, nó dùng mình, vội tắt máy nhét vào túi, lầu bầu, không chơi thì không chơi, nhưng chị à, em nói nghiêm túc đấy, nhưng dịp chị về, mau giúp em hủy hôn đi, đỡ để bạn gái em ghen tuông, bạn gái, tôi ném sang một cái móc câu, quả nhiên, nó sang giữa cả mặt, đúng, bạn gái
02:52em, Phương tình tuy có ra thế hơn linh linh, nhưng suốt ngày mặt lạnh như tiền, còn bắt em phải dỗ dành, cứ như mình là công chúa không bằng, em đâu phải ô xin của cô ta, em nói trước luôn nhé, em yêu người khác rồi, nếu chị còn ép em lấy Phương tình, em bỏ nhà đi đấy, đừng nói vớ vẩn, mẹ tôi vội xoa dịu nó, quay sang tôi vời nhún nhường, con gái à, con cũng đâu định ép em trai đúng không, không không, cái biệt danh khó nghe bà cố tình lôi ra khiến tôi ngứa ngáy khó chịu, tôi nén cơn phản cảm, nói, mai dẫn bạn gái em về nhà, để chị gặp mặt, nó ngẩn ra, tưởng nghe nhầm,
03:22nhảy dựng lên, chị, ngày mai em đưa linh linh đến, em đảm bảo chị sẽ thích cô ấy, nói rồi nó hí hưởng đi gọi điện cho bạn gái, dì Phương hỏi tôi có muốn dùng ngữ luôn không, tôi gật đầu, được, vừa ngồi vào bàn, mẹ tôi theo vào, bắt đầu chuyển giọng thì thầm, cô Giang Linh đó giấu em con, chạy đến gặp Phương tình, vừa khiêu khích vừa suối em con chia tay, nói đơn giản nên mới không nhìn ra chiêu trò, cô gái này không phải dạng vừa đâu, nhắc đến Giang Linh, mặt mẹ tôi biến sắc, một năm miệng người nói xấu, tôi bật cười, hỏi, vậy lúc nãy sao mẹ không nói trước mặt em con,
03:52thả múc muỗng cháo, không chút khách khí vạch chân bà, mẹ muốn đóng vai người mẹ hiền trước mặt nó, con đẩy con ra làm vai ác, bà khựng lại, cố vớt vát, mẹ chỉ sợ con chưa rõ tình hình nên nhắc nhiều thôi, con cảm kích lắm, tôi lạnh giọng, nhưng con không thích kiểu vòng hò, mẹ muốn gì thì cứ nói thẳng, đỡ để con hiểu nhầm rồi khiến mẹ mừng hụt, nghe vậy, bà quên luôn cơn xấu hổ, bắt đầu chỉ đạo, không được hủy hôn, đừng để nó hồ đồ làm bậy, nhà họ Giang nhỏ bé, sao so được với nhà họ Phương, cô Giang Linh đó cũng không soi lại mình đi, mà mơ
04:22Nguyễn không cưới về là được, còn nhà họ Phương, con tìm cách giữ chân, bảo Phương tình thay đổi tính khí, đừng tưởng làm tiểu thư nhà giàu là có thể cư xử như bà Hoàng, ngoài ra thế ra, nó có gì xứng với con trai mẹ, nhà mình là dòng dõi thế nào, em con có vài cô bạn gái bên ngoài thì sao chứ, hoạt thuận gia đình mới là điều quan trọng, nếu Phương tình thật sự biết điều thì nên mắt nhắm mắt mở, đừng nhỏ nhen làm gì, tôi hỏi, nói xong chưa, mẹ tôi hơi khó chịu vì bị cắt lời, nhưng nghĩ lại thấy mình cũng nói đủ rồi, nên đành nhún nhường, đại khái vậy, em con là việc lớn, con làm chị thì
04:52Con nghe kỹ rồi chứ, tôi kéo môi, cười như không cười, dĩ nhiên, thế thì tốt, mẹ tôi hớn hở ra lệnh chốt hạ, mai con nhỏ Giang Linh tới nhà, không cần phải niềm nở, không khéo, nó lại tưởng nhà mình dễ dãi, sáng sớm hôm sau, Giang Linh xách hai hộp trà đến nhà ra mắt, cô ta nói, đây là trà do dân bản hái riêng tặng khi cô đi dạy ở vùng cao, là tấm lòng quý như vàng của họ, gì à, chị à, cây trà ở đó toàn loại cổ thụ trăm năm, dù không có danh tiếng, nhưng hương vị chắc chắn rất tuyệt, chúng tôi nhận lấy lễ, khách sáo cảm ơn
05:22Vậy mà khi nhận được món quà chẳng ra gì trong mắt bà, lại dự dàng nói, có lòng rồi, chỉ là khi cuối đầu uống loại trà thượng hạng nhà mình, khóe mắt vẫn không giấu nổi vẻ ghét bỏ, gì giữ gìn tốt thật đấy ạ, Giang Linh chẳng chút ngại ngùng ngồi cạnh mẹ tôi, cười ràng rỡ, nếu nhìn thấy gì và anh Nguyên Phi đi ngoài đường, chắc con sẽ tưởng anh ấy lén quen bạn gái mới mất gì trong trẻ quá, thế à, mẹ tôi nhất môi hờ hững tại cơ điện tốt, chẳng cần chăm sóc gì nhiều, thôi đi mẹ, mẹ giả nai vừa thôi, thằng em tôi chen vào, dơ tay làm dấu mỗi
05:52Mẹ tôi lập tức đen xỉ, định măng nó mấy câu thì Giang Linh đã nhanh miệng chen ngang, giọng cao vút, mặt nghiêm nghị, chịu Nguyên Phi, anh ăn nói kiểu gì vậy, mau xin lỗi gì đi, em tôi từ nhỏ quen được nuông chiều, có sai cũng luôn ba phần ngang ngược, làm gì có chuyện chịu xin lỗi dễ dàng, thấy nó không nhúc nhích, Giang Linh chống nạnh lường, lời em nói anh cũng không nghe nữa hả, được lắm, xem hôm nay em có thèm để ý tới anh không, em tôi xị mặt, bất đắc dĩ chịu thua, được rồi được rồi, nữ hoàng ra lệnh, em nào dám không nghe, con xin lỗi mẹ, mẹ ơi, con
06:22Mẹ tôi lại trắng, muốn nổi giận thì sợ con trai phật ý, muốn cười giả lả lại thấy nghẹn học, miễn cưỡng không nổi, thành ra nét mặt méo sệt, nhìn đến buồn cười, thấy em tôi cúi đầu, Giang Linh ánh mắt đắc ý, khoác tay mẹ tôi làm nũng, gì à, nếu Nguyên Phi chọc gì bực mình, gì cứ nói với con, con thay gì dạy lại anh ấy, đòn đánh vào lòng, không cần mạnh cũng trí mạng, mẹ tôi tức đến dựng tóc, mà vẫn phải cố nén, không dám nổi cáu, Giang Linh cứ thế không kiêng nể, khoe khoang thành tự tình ái mình đạt được từ thằng em tôi, con tưởng đó là chuyện đ
06:52Mẹ tôi xứng đáng để tặng cô ta một phần quà đáp lễ, tôi dẫn cô ta vào phòng thay đổi, chỉ vào bức tường đầy túi hiệu còn chưa bóc tem, tôi mới về hôm qua, chưa kịp chuẩn bị quà cho cô, nhìn xem mấy chiếc túi này, thích cái nào thì lấy, coi như tôi tặng, Giang Linh nhìn đống túi, mắt sáng rỡ, nhưng vẫn ra vẻ khiêm tốn, cảm ơn chị nhưng mấy cái túi này đắt lắm, em dùng không quen, chắc cô ta tưởng tôi sẽ xã giao đôi câu, khách khí giữ lại, rồi vẫn tặng như thường lệ, nhưng tôi rất khoát, cũng đúng, là tôi sơ xuất, thôi bỏ đi, sắp mặt Giang Lin
07:22Cười, phất tay, không có gì, tôi không đánh giá một người chỉ dựa vào lời đồn, quan điểm của tôi luôn đến từ quan sát và trải nghiệm cá nhân, em tôi không có tình cảm với phương tình, muốn hủy hôn tôi chấp nhận, nó có bạn gái mới, dù xuất thân thua kém nhà họ Phương nếu cô ấy có nhân phẩm tốt, tôi cũng không phản đối, nhưng sau khi gặp Giang Linh tôi quyết định không ủng hộ em mình nữa, trang phục cô ta mặc hôm nay rõ ràng được chọn kỹ lưỡng, nhưng phong cách lại lộ vẻ là lơi tôi không thích, khi trò chuyện, mắt thì liếc, đầu thì toan tính, gương mặt đầy vẻ giả tạo tôi không thích,
07:52các thân thiết tôi không thích, cố tình thể hiện quyền kiểm soát với em tôi để nâng cao vị thế của bản thân tôi càng không thích, khi tôi đề nghị tặng túi, cô ta khách sáo từ chối, nhưng lúc tôi không khách sáo mà rút lại ngay, gương mặt không giấu nổi vẻ hụt hẫng tôi đều nhìn rõ, tôi không thích, nhưng tôi không để những điều không thích ấy lộ ra mặt, khi Giang Linh chuẩn bị rời đi, tôi cố tình dặn em trai trước mặt cô ta, mai đi cùng chị đến nhà họ Phương một chuyến, vừa nghe đến nhà họ Phương, mặt em tôi liền sầm xuống, làm gì, tôi đáp, hủy hôn, cả em tôi lẫn Giang Linh đồng loạt qu
08:22giọng nói muốn tới nhà họ Phương, ai mà chẳng nghĩ là tôi hài lòng với cô ta, ít nhất thì, em tôi, Giang Linh và mẹ tôi đều nghĩ vậy, em tôi không giấu được sự phân khích, tốt quá, mai em đi với chị, phải nói rõ với nhà họ Phương mới được, Giang Linh cũng tỏ ra bất ngờ và cảm kích, cảm ơn chị nhiều lắm hả, phía sau họ, mẹ tôi nhìn tôi như muốn lột ra dóc thịt, vừa tiễn Giang Linh ra khỏi cửa, mẹ tôi đã nổi trận lôi đình, chịu không dệ, con điên rồi à, mẹ nói với con thế nào hôm qua hả, hủy hôn, sao con dám nghĩ ra cái chuyện đó, không được, nhất định không được, ngày mai con tuyệt đối không
08:52Nhà họ Phương, Giang Linh thì là cái thá gì chứ, em con mà vì nó mà bỏ lỡ cơ hội kết thân với nhà họ Phương thì đúng là ngu xuẩn, mẹ tôi sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, vừa gào vừa hét vào mặt tôi, nhìn ráng vẻ đó, tôi biết chỉ cần tôi không gật đầu, bà sẽ đeo bám đến cùng, làm âm lên đến khi ép tôi phải thỏa hiệp mới thôi, tôi không định phí hơi đôi co với kiểu làm loạn của bà, chỉ bình tĩnh rút điện thoại ra, dơ lên trước mặt bà lắc lắc, bà cao mày nhìn động tác của tôi, vẻ mặt đầy nghi hoặc, tôi bấm gọi cho em trai, bật loa ngoài,
09:22em xem có thuyết phục được bà không, nếu không thì thôi, mai khỏi đến nhà họ Phương, bà bị điên à, đầu dây bên kia giọng em tôi bốc hỏa chị, chị đừng quan tâm bà ấy, em về liền, ừ, chị chờ tin tốt từ em, tôi cút máy, lướt sang người mẹ đang ôm ngực thở rốc bên cạnh, rồi dơ cổ tay giả vờ nhìn đồng hồ, nhẹ giọng nói, con trai mẹ sắp về rồi đấy, chắc khoảng 20 phút nữa, trong khoảng thời gian đó, mẹ nên suy nghĩ kỹ xem phải nói thế nào để ngăn nó hủy hôn, chúc mẹ may mắn, mẹ tôi dơ tay chỉ vào tôi, ngón tay run dậy, chịu không dệ, may may giỏi lắm, tôi
09:52cũng bình thường thôi, mẹ chẳng phải đã quen với cái giỏi này của con từ lâu rồi sao, từ nhỏ đến lớn, mỗi khi mẹ tôi và em trai xảy ra bất đồng, người thua chưa từng là bà, nên chuyện hủy hôn lần này, đã được định sẵn, chúng tôi hẹn gặp nhà họ Phương tại một nhà hàng, phía nhà họ Phương, có ba mẹ và anh trai của Phương tỉnh cùng đến, phía nhà tôi, là mẹ tôi, em trai tôi và tôi, hiện tại việc kinh doanh của nhà họ chịu đều do tôi đảm đương, nói cách khác tôi chính là người nắm quyền, vì thế, tôi có tư cách ngồi ngang hàng với bậc trưởng bối nhà họ Phương để bàn chuyện hủy hôn, về vai vế, tôi
10:22vị, chúng tôi ngang nhau, tuy nhiên, xét về lý, nhà họ chịu mới là bên có lỗi, tôi dẫn em trai đến xin lỗi nhà họ Phương, cha mẹ Phương tỉnh không buồn liếc em tôi một cái, chuyện hủy hôn, cho dù phía nhà họ chịu các người không nói, chúng tôi nhà họ Phương cũng sẽ chủ động đề xuất, lúc trước, ông cụ đồng ý hôn sự này vì nhìn trúng năng lực của bố cô, nghĩ rằng nhà họ chịu sẽ phất lên dưới sự quản lý của ông ấy, nói đến đây, trưởng bối nhà họ Phương quay sang mẹ tôi, cười lạnh một tiếng, rồi mới tiếp tục nói với tôi, sau đó, nhà họ chịu xa xút, chính cô một đứa con gái gồng gánh vực dậy cả
10:52bên cô một thằng đàn ông lại chẳng giúp được chút gì, thực lòng mà nói, từ lúc đó chúng tôi đã nghĩ đến chuyện hủy hôn rồi, lời của ông Phương vừa rứt một nửa, hừ, một tiếng cười gần lạnh lùng vang lên từ miệng mẹ tôi, sự châm chọc lộ lộ trong tiếng cười ấy khiến cả bàn tiệc đổ rồn ánh mắt về phía bà, tôi cũng nhao mắt nguy hiểm nhìn bà, mẹ tôi lắc nhẹ ly rượu, nhưng cao mày, khóe môi khinh khỉnh kéo xuống, giọng chua ngoa, miểm ai, nói như thế nhà họ Phương các người tài giỏi lắm không bằng, nói trắng ra, nếu con gái các người tốt thật thì con trai
11:22vượng gạo, giờ lời nói của bà khiến bầu không khí tụt xuống đóng băng, trước mặt bao nhiêu trưởng bối, Phương tình tức đến mức cắn chặt môi mà không dám cãi lại, phu nhân nhà họ Phương giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, người phụ nữ xưa này luôn tao nhã nhẫn nhịn ấy, lần đầu mất kiểm soát, đập bàn đứng phát dậy, chỉ vào mặt mẹ tôi mà mắng thẳng, chịu dĩ như, bà đúng là buồn cười hết chỗ nói, bà còn mặt mũi mở miệng nói ra mấy lời đó à, bà thử ra ngoài hỏi xem, con trai bà là loại ai muốn cưới hả, con gái tôi có nhắm mắt
11:52đỉnh mỗi khi có ai chê bai em tôi, bà lập tức ném mạnh ly rượu xuống bàn cạch, ngay khoảnh khắc bà chuẩn bị mắng lại, tôi tát em tôi một cái thật mạnh vào mặt, bóp, 5 ngón tay đánh thẳng lên xương, vang lên tiếng rất nặng, không khí căng như dây đàn lập tức bị tiếng tát làm cho đông cứng lại, em tôi ôm mặt, chết lặng tại chỗ, mẹ tôi hét lên, lao đến ôm lấy nó, rồi gào vào mặt tôi, chịu không dễ, con điên à, tôi lướt em một cái, nó ngây người nhìn tôi, như bị dọa đến ngu cả người, tôi bình tĩnh rời ánh mắt sang mẹ tôi, lạnh nh
12:22bà hiểu quá rõ ẩn ý trong lời tôi, chỉ cần bà dám nói thêm một câu, tôi sẽ tát thằng con quý của bà thêm cái nữa, bà dám hé miệng, tôi dám ra tay, xem thử bà mềm trước, hay tôi mỏi tay trước, mẹ tôi há miệng, định nói, tôi chừng mắt, bà lập tức ngậm miệng, tát con trai bà, còn đau hơn rạch vào tim bà, bà sợ tôi mà làm tới, thêm một bạt tay nữa, chắc bà ngất xỉu tại chỗ, tôi rót đầy ly rượu, đứng dậy, hạ giọng xin lỗi nhà họ Phương, chú Phương, dì Phương, anh Phương, em Phương tình thật xin lỗi vì đã để mọi người phải
12:52là nó không biết chân quý, không đủ bản lĩnh, Phương tình xứng đáng với người tốt hơn, em tôi không xứng với em ấy, nhà họ chịu chúng tôi sai trước, tôi xin cúi đầu xin lỗi, tôi ngửa đầu, uống cạn ly rượu, chỉ một ly sao giải được cơn giận, nhưng dẫu sao hai nhà vẫn có giao tình nhiều năm, nhà họ Phương cũng không phải loại ăn nói vô lối, phu nhân nhà họ Phương dù chưa nguôi giận, nhưng cũng không buông lời quá cay nghiệt nữa, bà vẫn giận đến nỗi mặt đỏ bừng, nhưng chỉ hư một tiếng rồi ngồi xuống, trên mặt ông Phương phủ một tầng xương lạnh, chỉ nói gọn, thôi đi, vốn dĩ chúng tôi cũng không định gả con gái vào nhà các
13:22hai cô là loại gì, riêng bà mẹ này cũng khiến chúng tôi không dám giao con, chuyện đính hôn giữa hai nhà Phương triệu, từ nay chấm dứt, về sau, mạnh ai nấy lo, chuyện hủy hôn đã xong, nhà họ Phương không muốn nán lại, đứng dậy rời đi, tôi đích thân tiễn họ, anh cả nhà họ Phương có hợp tác làm ăn với tôi, tính ra là người cùng thế hệ, quan hệ khá tốt, anh ấy khẽ thở dài, cô cũng khổ thật đấy, vừa vướng đứa em vô dụng, vừa có bà mẹ tai họa, tôi cười nhạt, đúng vậy, số khổ, chuyển chủ đề, tôi nghiêm túc nói, nhưng anh Phương cứ yên tâm, họ không ảnh
13:52hợp tác, anh ngật đầu, chuyện nào ra chuyện đó, làm ăn là vì kiếm tiền, chỉ cần kiếm được tiền thì vẫn làm ăn được, câu nói này khiến tôi yên tâm phần nào, ít nhất thì, chuyện hủy hôn không khiến hai nhà triệu Phương tuyệt tình, và càng không ảnh hưởng đến hợp tác làm ăn sau này, mà đó mới là điều quan trọng nhất với tôi, chân trước nhà họ Phương vừa rời đi, chân sau Giang Linh đã xuất hiện ở nhà hàng, suy cho cùng, cô ta mới là người quan tâm nhất đến việc em tôi có hủy hôn thành công hay không từ đầu đến cuối luôn ẩn mình trong bóng tối, lặng lẽ theo dõi, cũng tốt thôi, đỡ mất công tôi phải đi tìm, tôi g
14:22Hãy subscribe cho kênh Ghiền Mì Gõ Để không bỏ lỡ những video hấp dẫn
14:52làm cho tức đấy ngất đi, chiều này lúc tôi còn nhỏ thì còn hiệu quả, đáng tiếc, giờ đây tôi chỉ thấy bà diễn quá vụ, không hiểu sao trước kia mình lại từng bị mấy màn kịch giờ đó lừa được, tôi chẳng buồn để tâm, ánh mắt chuyển sang Giang Linh, cô ta có vẻ bình tĩnh hơn mẹ tôi, từ đầu đến cuối không lên tiếng, nhưng trong mắt lại cuộn trào cảm xúc, như sóng răng đầy, sự bình tĩnh của cô ta chỉ là giả vờ, cô ta đang tính toán, đang cân đo, đầu óc hoạt động rất nhanh, tôi mỉm cười thân thiện, giọng ôn hòa, tiền tiêu vật của em trai tôi có thể cắt, nhưng không thể để
15:22nhìn, coi như tiền sinh hoạt, cảm xúc trào răng trên gương mặt Giang Linh lập tức dừng lại, cô ta ngẳng đầu, ngạc nhiên nhìn tôi, tôi vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, thái độ hiền hòa, cô ta theo bản năng muốn từ chối, nhưng nghĩ gì đó, lời từ chối xoay một vòng nơi đầu lưỡi, cuối cùng thành câu, cảm ơn chị, tôi cười thầm trong lòng, 50.000 chưa bằng một góc tiền tiêu vật hàng thắng của em tôi, nhưng dựa vào lần gặp trước, tôi đoán muốn giữ chân Giang Linh, từng đó là đủ, không cần nhiều hơn, 50.000 mỗi tháng là vừa đủ để cô ta lóa mắt vì tiền, em tôi lầ
15:52ngay cả bố thí cũng không thấp đến thế, với mẹ tôi và em tôi, 50.000 chỉ là tiền lẻ chẳng đáng để vào mắt, chỉ có Giang Linh, lại xem đó như món hời từ trên trời rơi xuống, cô ta không giấu nổi niềm vui, mắt mày cong cong, không một chút ý định mặc cả, mẹ tôi thấy bộ dạng chưa từng thấy tiền ấy của cô ta, huyết áp liền tăng vọt, lần này không cần giả vờ đúng là chóng thật, tôi thẳng nhiên tung lời tăng bốc, linh linh khác hẳn mấy cô gái thực dụng trước kia em trai tôi từng quen, tôi tặng túi, cô ấy chê đắt không nhận, chứng tỏ thật lòng muốn sống
16:22bởi vì bất ngờ được khai ngợi, cô ta không ngờ một lần giả bộ từ chối lại vô tình để lại ấn tượng tốt, cô ta ngoan ngoãn, chị yên tâm, em sẽ sống thật tốt với Nguyên Phi, tốt lắm, tôi nhìn cô ta đầy tán thưởng, rồi được ngột đổi giọng, hỏi cả hai, hai người có muốn kết hôn không, câu này vừa thốt ra, Giang Linh ngớ người, không giấu nổi sự xúc động, buột miệng nói, muốn, mẹ tôi lần này không nhịn được nữa, chứng mắt nhìn cô ta đầy ghét bỏ, nhưng Giang Linh giờ đã chìm đắm trong viễn cảnh vợ cậu ấm, hoàn toàn không nhận ra ánh nhìn như muốn
16:52Đã thế, tôi rõ rạc từ hôm nay, em dọn đến ở cùng Linh Linh, sống thử đi, khi nào hai đứa sống ổn, hiểu thế nào là cuộc sống hôn nhân rồi thì cưới, thật á, em tôi ngưng ác vì sung sướng, quên sạch chuyện bị cắt tiền tiêu vặt, trong đầu chỉ còn hôn lễ, sống chung không dễ như em nghĩ đâu, tôi nghiêm túc dặn dò, lấy vợ rồi phải gánh vác trách nhiệm làm chồng, không phải nói xuông, em phải chuẩn bị tinh thần bước vào cuộc sống thật sự, em tôi gật đầu như gà mổ thóc, không vấn đề, chuyện nhỏ, em làm được, chờ hai đứa họ rời đi, mẹ tôi lập tức lật bàn
17:22Cơm canh đổ ấm ấm xuống đất, chén bát văng tung tué, tôi gọi phục vụ tới, xin lỗi một câu, nhờ họ dọn dẹp đống bửa bộn, nhân viên gật đầu rồi lui ra, thấy tôi chẳng buồn để ý, mẹ tôi phát điên, chịu không dễ, mẹ đang nói chuyện với con đấy, tôi lướt bà một cái, không buồn đáp, móc điện thoại ra gọi cho trợ lý, ừ, việc trong nhà giải quyết xong rồi, đặt vé chuyến tối nay đi nhé, chuẩn bị giúp tôi, cái gì mà giải quyết xong, mẹ tôi giật lấy điện thoại, gào lên như điên, còn bố mày thì sao, chuyện của ông ta, mày không định quản
17:52lời tôi bằng giọng chua chát, chuyện gì à, vì quá giận, bà thở hồng hộc, nét mặt phận vẹo đầy tức tối, bà gần như không thể tin nổi, bố mày ở bên ngoài gian díu với đàn bà hư hỏng, chuyện nghiêm trọng như vậy mà mày không cho người điều tra, chỉ vì chuyện đó thôi à, tôi hỏi lại, giọng như thế chẳng đáng để bận tâm, mẹ tôi lập tức dơ tay định tắt tôi, tôi nghiêng đầu tránh né, thuận tay giữ lấy cổ tay bà rồi hất ra ngoài, bà giận điên, chộp lấy bình hoa bên cạnh định ném vào tôi, tôi né được, choang, bình hoa vỡ tan dưới sàn,
18:22tạm thời lấy lại lý trí, tôi nghiến chặt răng, cô nút cơn phẫn nộ đang trào lên, buộc bản thân bình tĩnh lại, tôi nhìn bà, lệnh nhạt hỏi, con không hiểu mẹ đang giận gì, không phải chính mẹ đã nói sao, đàn ông nhà họ chịu chúng ta, có vài cô bên ngoài cũng chẳng phải chuyện gì to tát, vì để giữ hòa khí gia đình, đàn bà phải biết điều, nên nhắm một mắt, mở một mắt, đừng chấp nhặt quá kẻo bị coi là hẹp hỏi, mắt bà trận to từng chút một, chắc là nhớ ra đây chính là những lời bà từng dùng để chỉ trích phương tình, khi em trai tôi phá bỏ hôn ước, chạ
18:52nên thằng con trai mới chọn hồ ly tình, bà từng dùng mấy lời đó để bênh vực con trai mình, công kích con dâu tương lai, bà từng nói ra thì hả hê bao nhiêu, giờ bị nhắc lại thì nghẹn họng bấy nhiêu, chỉ là, khi bà cứng họng không đáp được, bà không biết tự xem lại mình mà chỉ biết hận tôi vì đã lột trần bộ mặt đạo đức giả của bà, bà cãi ngược, chuyện đó sao giống được, mẹ là mẹ ruột của mày, thấy chưa, khi con dao đâm vào người khác, bà còn chưa thấy đủ sâu, nhưng khi con dao đâm vào người bà, thì hét lên như cả thế giới mắc nợ, bà đúng là mẹ ruột của tôi, nhưng tôi lại rất khó
19:22không khuyên mẹ rồi, con nói từ lâu rồi, kết cục tốt nhất của mẹ và bố là ly hôn, là mẹ không chịu, bố từng nói, sẵn sàng ra đi tay trắng, đừng hòng, tôi bị cắt ngang một cách gây gắt, bà gần như muốn phun cả nước miếng vào mặt tôi, đừng tưởng mẹ không biết, ra đi tay trắng chẳng qua là cho bố con mày bày ra để lừa mẹ ký đơn ly hôn, cả tập đoàn nhà họ trượu giờ nằm trong tay mày, mày thiên vị bố mày, ông ta không có gì, không phải mày sẽ nuôi ông ta chắc, mày tốt với ông ta thế nào, mẹ không bủ đầu, mẹ nhìn thấy hết, giọng bà đầy chua ngoa mỉa mai khiến
19:52em trai con, con thiên vị bố tôi, thế thì sao, gieo như nào, gặt quả ấy, mẹ gieo, mẹ hưởng, đời người không phải muốn gì cũng có, vừa muốn này, vừa muốn kia, lại còn muốn hết, không có chuyện dễ dàng như thế, mặc kệ mày nói gì, mẹ tôi gào lên, tóm lại, mẹ không ly hôn, bố mày muốn ly hôn, không có cửa, mẹ sẽ không để ông ta tọa nguyện đâu, năm đó ông ta gả vào nhà họ trượu tao, mới có được cuộc sống sung sướng như thế, nếu không nhờ nhà họ trượu cho ông ta cơ hội, ông ta có ngày hôm nay chắc, ông ta có được thể diện, địa vị tất cả đều vì cưới được tao, không thì ông ta là cái thá gì,
20:22giờ ông ta dám vứt bỏ tao, đừng hòng, bà tức đến mức toàn thân như muốn nổ tung, còn tôi thì hoàn toàn ngược lại lạnh lùng hỏi, vậy mẹ gọi cho con, khóc lóc đòi con về là muốn con làm gì cho mẹ đây, mẹ tôi nhẹn họng, bà nhìn tôi trừng trừng, như thế bị câu hỏi của tôi đâm trúng chỗ hiểm, tôi lạnh mặt nhìn thẳng vào bà mấy giây, cuối cùng, bà mất tự chủ, xấu hổ đến giận dữ, vội quay đầu né tránh ánh mắt tôi, tôi âm thầm hít sâu một hơi, cố kìm nén cơn giận đang cuộn lên trong lòng, để khi mở miệng trở lại, giọng nói có
20:52cả vào nhà họ triệu, là vì mẹ không gánh nổi, chỉ mấy lần mẹ tự mình quyết định, suýt nữa khiến nhà họ triệu tiêu tan không gượng dậy nổi, ông ngoại không dám giao cơ nghiệp cho mẹ, nên mới phải tìm một người chồng đáng tin cho mẹ chọn tới chọn lui, cuối cùng mới chọn được bố, nói thật lòng mà xem, nếu không có bố chống đỡ, nhà họ triệu liệu có còn đứng vững được đến giờ, nhưng mẹ thì sao, lúc nào cũng ở trên đầu ông ấy, lúc nào mở miệng ra cũng là nhà họ triệu ban ơn, bố đến tư cách dạy con mình cũng không có, làm việc gì cũng phải nhìn sắc mặt mẹ, nhìn mẹ nuôi em trai thành thằng ăn hại, bố
21:22là vì có người thứ ba chen vào sao, không phải, là vì ông ấy đã quá mệt mỏi, không chịu nổi mẹ nữa rồi, im đi, mẹ tôi hét lên, đừng nói nữa, bà lắc đầu điên loạn, tóc tai dối bời, nước mắt lưng chồng, bị chặt tay, gào lên như phát cuồng, mày với bố mày đều là đồ vô ơn, đồ phản bội, những lời mắng đó chẳng khác gì gãi ngứa với tôi, tôi thậm chí còn thấy buồn cười, đã nghĩ con là đồ vong ân, vậy sao mỗi lần có chuyện, người mẹ tìm đầu tiên lại là con, sao mẹ không tìm em trai, chẳng phải mẹ biết rõ nó chẳng giúp được gì cả, nên mới phải nhờ con sao,
21:52suốt ngần ấy năm, giữa con và mẹ chẳng có tí tình cảm mẹ con nào, vậy mẹ nghĩ con sẽ giúp mẹ dựa vào cái gì, dựa vào việc con tốt bụng à, tôi bật cười khẽ, chậm dãi nói tiếp, con vẫn giữ nguyên lời khuyên, mẹ nên ly hôn, mỗi người một ngả, như thế mới là tốt nhất, nếu mẹ không nghe theo, thì con cũng chịu, con không còn gì có thể giúp mẹ, mẹ muốn con làm gì, bắt bố lại, nuốt trong nhà, để mẹ tiếp tục hành hạ ông ấy thêm 40 năm nữa, buồn cười thật, một cuộc hôn nhân đã mục nát thì nên cắt đứt sớm, với phương tình là như vậy, với mẹ cũng chẳng khác gì,
22:22như không thể hiểu nổi những gì tôi vừa nói, bà lầm bầm, sao lại giống được chứ hoàn toàn không giống, phương tình với em trai mày là do cô ta không xứng, còn mẹ với bố mày là do bố mày không xứng với mẹ, phương tình bị bỏ, là cô ta không biết giữ đàn ông, còn bố mày đòi ly hôn, là vì ông ta không biết trân trọng, mẹ với em trai mày thì sai ở đâu, là người ta phụ lòng tụi tao, những suy nghĩ kỳ quạc thế này, tôi đã quá quen thuộc, tôi chưa bao giờ hy vọng mẹ tôi sẽ coi người khác như con người, trong thế giới của bà, chỉ có bản thân là trung tâm, còn lại tất cả đều không đáng một su, tôi không muốn tốn thêm
22:52không biết hối lỗi nữa, chỉ để lại một câu, khi nào mẹ thật sự muốn ly hôn, hãy gọi cho con, rồi mở cửa, rời đi, vài năm trước, bà nội bị chẩn đoán mắc chứng suy giảm trí nhớ nhẹ do tuổi già, bố tôi muốn đón bà về chăm sóc, mẹ tôi không đồng ý, thế là bố tôi quyết định ly hôn, dọn ra khỏi nhà họ triệu, sống cùng bà nội, mẹ tôi không để tâm, bà nghĩ lần này cũng như mọi lần trước dù bố có tức giận đến đâu, rồi cũng sẽ nguyên ngoai và quay về như cũ, nhưng lần này, bố tôi có vẻ đã thực sự quyết tâm, ông không quay lại nữa, tôi đoán, một phần lý do khi
23:22tập đoàn, thậm chí còn cấu kết với người ngoài để tranh quyền với bố tôi, khi đó, nhà họ triệu trải qua một phen sóng gió lao đao, sau cùng, chính tôi là người gánh vác, dứt khoát loại mẹ ra khỏi hệ thống công ty, mới giữ được cục diện, qua chuyện ấy, bố tôi thấy tôi đã có thể tự lo liệu mọi việc nên mới yên tâm lui về hậu trường, giờ đây, cuộc sống về hưu của ông khá an nhàn, nhờ có người chăm sóc chuyên nghiệp, bệnh của bà nội không tiến triển nặng thêm, chỉ có điều, bà nội rất ghét mẹ tôi, người chăm bà là một phụ nữ trạc tuổi mẹ tôi, trong nhận thức dối lo
23:52tìm bố tôi, nhưng chưa kịp vào cửa đã bị bà nội ném đồ đuổi đi, cứ nhìn thấy mẹ tôi là bà lại phản ứng dữ dội, như thế bà là một con quái vật khủng khiếp, mẹ tôi quay về nhà, khóc lóc gọi điện cho tôi, than rằng bố tôi đang lén lút với người giúp việc, rằng bà nội lú lẫn không nhận ra con dâu chính thống, lại đi ủng hộ chồng mình ngoại tình, tôi từng hỏi bố, ông chỉ nói, người giúp việc đó rất tận tâm, chăm sóc bà nội rất tốt, ngoài ra, không thêm một lời, trợ lý đã đặt cho tôi vé máy bay chuyến 9 giờ tối, còn thời gian, nên tôi đến nhà bố, vừa hay,
24:22để chuẩn bị cơm cho bà, bố tôi thì hồi hởi kéo tôi ra chợ bán cá, ông khoe, hôm nay câu được cả thùng cá, theo giá thị trường chắc bán được ít nhất 200 tệ, thế là tôi theo ông ra phố, cùng ngồi bài hàng, cá của bố tươi, giá lại rẻ, nên bán rất chạy, chẳng mấy chốc đã hết sạch, tổng cộng lời được 218 tệ, bố rút ra 18 tệ đưa tôi, đây, tình công của con, tôi vui vẻ nhận lấy, cảm ơn ông chủ, dọn dẹp xong, hai cha con cùng nhau về nhà, trên đường về, tôi nói đến lý do lần này quay lại, nhắc đến mẹ, nụ cười trên mặt bố tôi lập
24:52trên đường dưới chân, chậm rãi mở lời, mỗi lần nhắc đến mẹ, bố lại im lặng, triệu phu nhân là người mạnh mẽ, ích kỷ, nhiều thật xấu, thật sự khó chịu, nhưng bố à, mẹ càng ngang ngược, bố lại càng nhú nhường, chẳng phải là vì bố quá rung túng mẹ sao, bố có rất nhiều lý do để im lặng, bố không tán thành cách mẹ dạy em trai, nhưng cũng chưa từng ngăn cản, bố biết mẹ không có năng lực kinh doanh, vậy mà vẫn để mẹ can thiệp vào các quyết định lớn, có lúc con tự hỏi nếu bố kiên quyết đứng ra, không để mẹ tự tung tự tác với việc d
25:22không chịu có đến mức sóng gió liên miên vậy không, bố là người nắm quyền nhiều năm, gạt mẹ ra không khó, vấn đề là, cứ đến chuyện có liên quan tới mẹ, là bố lại chọn trốn tránh, bố à, con gần đây mới ngộ ra một điều, trốn tránh, thật ra cũng là một loại vô trách nhiệm, mình nên thay đổi, đừng trốn tránh nữa, giữa bố và mẹ, sống muộn gì cũng phải có lời giải, thay vì cứ kéo dài không rõ ràng, chi bằng một đao cắt đứt cho dứt khoát, như vậy, ai cũng nhẹ lòng bố thấy đúng không, sau khi quay lại làm việc không lâu, tôi nhận được tin bố tôi đã chính thức ngồi lại với mẹ để bàn chuy
25:52ra tòa, theo luật, ly thân lâu năm có thể là căn cứ khởi kiện ly hôn, nhưng phải thỏa mãn điều kiện là, tình cảm giãn nứt nghiêm trọng, ly thân trên 2 năm và có bằng chứng liên quan, theo điều 1079 bộ luật dân sự Trung Hoa, nếu vợ chồng thật sự giãn nứt tình cảm và không thể hòa giải, thì nên được phép ly hôn, mẹ tôi không ngờ bố tôi lại quyết liệt đến mức đó, thà làm ầm lên ra tòa còn hơn sống tiếc với bà, bố đã quyết rồi, ông không sợ mất mặt, không sợ người đời dị nghị, càng không sợ vạch áo cho người xem lưng, mà những điều đó mẹ tôi sợ, bà là người
26:22mẹ tôi chẳng còn cách nào khác, đành miễn cưỡng đồng ý ly hôn, chuyện này dùng beng suốt 1 năm rưỡi, trong thời gian đó, em tôi và Giang Linh xảy ra tranh chấp tài chính nghiêm trọng, theo thỏa thuận ban đầu, mỗi tháng tôi đều chuyển vào tài khoản Giang Linh 50.000 tệ, trong mắt cô ta, số tiền này là một món lớn gấp nhiều lần lương tháng, nhưng khoản tiền đó chẳng mấy chốc đã bị em tôi tiêu sạch, 50.000 chẳng thấm vào đâu với kiểu tiêu xài như nước của nó, xài hết tiền tôi chuyển, nó liền bắt đầu ăn vào tiền lương và tiền tiết kiệm của Giang Linh, ban đầu, dù có
26:5210 năm cũng có thể, nhưng khi tài khoản cạn sạch, Giang Linh cũng cạn luôn kiên nhẫn, cô ta bắt đầu cằn nhằn, hai người dần phát sinh mâu thuẫn, Giang Linh sợ nếu tiếp tục thế này sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa họ, cô ta nhanh chí nghĩ cách, xúi em tôi đi vay tiền, vay thì dễ trả mới khó, em tôi tiêu tiền như giót nước, tiền vay chẳng đủ cho nó ăn chơi hưởng thụ, không lâu sau, chúng bắt đầu xoay vòng nợ vay chỗ này đắp chỗ kia, cục nợ cứ thế phình to như quả cầu tuyết, cảm thấy tình hình bắt đầu mất kiểm soát, Giang Linh lại bày mưu,
27:22bà đưa em tôi một khoản tiền, Giang Linh thấy cơ hội tới, lập tức ra tay, tranh thủ rút một phần nhỏ cho riêng mình, nhưng mẹ tôi không phải dạng dễ lừa, bà lập tức phát hiện vào vạch trần trò mèo của Giang Linh trước mặt em tôi, tới nước này, Giang Linh đã nhìn rõ tình hình trong nhà tôi, em tôi tuy là con trai độc nhất, nhưng toàn bộ tập đoàn nhà họ chịu đều nằm trong tay tôi, nó muốn sống tử tế, còn phải nhìn sắc mặt tôi, mẹ tôi thì coi con trai như sinh mạng, người làm dâu chẳng khác gì tranh giành đàn ông với bà, em tôi lớn lên trong sự nuôi chiều của mẹ, sống
27:52nó chẳng khác nào rước thêm một đứa con trai biết tiêu tiền, mà đứa con đó tiêu còn nhiều hơn bố nó, muốn kiểm trác từ nó, phải đấu với mẹ chồng ít nhất 300 hiệp, sau khi nhìn rõ cục diện, Giang Linh từ bỏ giấc mộng gả vào hào môn, cô ta định chốt đơn rồi rút lui, tiếc là, còn chưa kịp giấu cho kỹ thì đã bị mẹ tôi bắt quả tang, kết quả, hai người lao vào cào cấu nhau không thương tiếc, em tôi thì nước mắt nước mũi gọi điện cho tôi, tôi hẹn riêng nó ra nói chuyện, nó thở dài thường thuật, mệt mỏi nói, chị ơi, chị có thể nói với mẹ và Giang Linh đừng
28:22nhà mình đâu có thiếu, chị nói đúng, kết hôn đúng là không dễ chút nào, đàn ông phải gánh vác trách nhiệm, thật lòng mà nói, em không muốn gánh gì hết, em chỉ muốn sống như trước đây, làm một thiếu gia không phải lo nghĩ gì cả, chị à, yêu đương mệt não lắm, em thử một lần là đủ rồi, sau này miễn cho em nhé, đúng như em tôi mong muốn, tôi không làm khó Giang Linh, để cô ta mang theo thứ đã vơ được rồi rút lui, không vì gì khác chỉ vì cô ta đã dạy cho em tôi một bài học nhớ đời, tình yêu đi kèm với trách nhiệm, bài học ấy đủ để cô ta nhận lương, đổi lại, tôi đặt điều kiện, từ giờ, em chịu trách nhiệm chăm sóc
28:52Nhớ canh chừng bà cho kỹ, em tôi đồng ý ngay tắp lự, dù sao thì mẹ tôi cũng đâu cần nó chăm mà làm mẹ nó luôn sốt sáng chăm nó, còn chuyện hai mẹ con họ sống thế nào, tôi không quan tâm, chỉ cần bọn họ sống yên ổn, đừng gây phiền phức cho tôi làm ăn là đủ
Được khuyến cáo
1:08
1:07