- Hôm kia
Truyện Audio Hay || Căn Nhà Tôi Mua, Em Gái Chồng Đứng Tên || Thiên Thần Dắt Truyện
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
Danh mục
😹
Vui nhộnPhụ đề
00:00Trong lúc dọn dẹp nhà cửa, tôi vô tình lục ra được sổ đỏ.
00:03Mới phát hiện tên trên đó lại là, em chồng tôi.
00:05Chồng tôi mỗi tháng không chỉ trả tiền vay mua nhà, mà còn phải tru cấp cho cha mẹ.
00:09Tôi cầm sổ đỏ chức vấn anh ta, nhưng anh ta lại thẳng nhiên nói,
00:12đều là người một nhà, viết tên ai chẳng như nhau, em tính toán làm gì.
00:15Em lúc nào cũng suy nghĩ lung tung, rõ ràng không coi chúng ta là người một nhà.
00:19Tôi thấy anh ta không thể lý lẽ nổi, dẫn đến mức nộp đơn ly hôn.
00:22Không ngờ chưa bao lâu sau, anh ta lại tìm đến tôi, khẩn cầu,
00:25vì tình nghĩa vợ chồng trước đây, em giúp anh chứng minh căn nhà đó là của anh đi.
00:29Cuối năm, phải tổng vệ sinh nhà cửa, tôi vô tình làm rơi chiếc hộp đặt trên nóc tủ xuống.
00:33Sổ đỏ rơi ra từ bên trong, tôi tiện tay nhặt lên xem, lập tức chết xứng tại chỗ.
00:37Tên chủ sở hữu trên sổ đỏ là chứng kiến như, tên em gái chồng.
00:41Tôi quen chứng kiến nghiệp qua mai mối, sau một thời gian tìm hiểu, cả hai đều thấy khá hợp.
00:45Thảo luận xong thì quyết định tiến tới hôn nhân.
00:47Ra cảnh anh ta bình thường, nhưng để thể hiện thành ý,
00:49chủ động nói nhà sẽ để nhà bên anh ta lo, tôi không cần trả góp.
00:52Ba mẹ tôi rất hài lòng với thái độ đó, nói lễ cưới chỉ là hình thức,
00:56sau khi cưới sẽ cho tôi mang cả của hồi môn về nhà chồng.
00:58Sau kết hôn, chúng tôi sống trong căn nhà mới.
01:01Ba mẹ chồng thỉnh thoảng đến chơi nhưng không bao giờ ở lại qua đêm.
01:03Ngược lại là em chồng, chứng kiến như lại thường xuyên lui tới, có khi ở cả nửa tháng.
01:07Dù trong nhà có phòng trống, nhưng tôi đã quen sống riêng tư,
01:10không muốn có người lạ trong gia đình nhỏ của mình.
01:12Tôi từng nhiều lần bóng gió than phiền với chồng.
01:14Nhưng lần nào anh cũng nói, tiểu như còn nhỏ, ở bên ngoài không an toàn.
01:18Hơn nữa chỗ làm lại gần đây, đi làm cũng tiện.
01:20Em cũng là phụ nữ, nên hiểu em ấy không dễ dàng gì.
01:23Và lại, bình thường hai người cũng hòa thuận.
01:25Anh không ở nhà, có em ấy bầu bạn với em thì sẽ không cô đơn.
01:29Tôi lập tức cạn lời.
01:30Có lẽ thấy tôi không vui, chứng kiến nghiệp lại an ủi,
01:32chờ khi công việc em ấy ổn định rồi, sẽ thuê nhà cho em ấy ở riêng.
01:36Hiện tại chỉ có thể như vậy, tôi đành gật đầu chấp nhận.
01:39Chỉ không ngờ, chứng kiến như từ ở tạm trở thành ở luôn.
01:41Mà đối mặt với sự bất mãn của tôi, chứng kiến nghiệp lại tỏ ra bất lực,
01:44đó là em gái anh, anh có thể làm gì?
01:47Không lẽ đuổi nó ra ngoài?
01:48Hơn nữa, ba mẹ cũng dặn anh phải chăm sóc nó cho tốt mà ở chung mới tiện chăm sóc.
01:52Tức là em phải nhẫn nhịn chịu đựng.
01:54Sao lại gọi là chịu đựng?
01:55Đều là người một nhà, em ấy cũng là em gái em mà.
01:58Chứng kiến nghiệp lúc nào cũng nói đầy lý lẽ,
02:00lần nào cũng dùng câu người một nhà để qua mặt tôi.
02:02Tôi thật sự mệt mỏi trong lòng, cầm sổ đỏ trong tay,
02:04tôi ngồi thẫn thờ trên ghế sofa rất lâu.
02:07Cảm xúc dối bời đến mức không thể diễn tả bằng lời.
02:09Chả chắc gì chứng kiến như cứ ở lì trong nhà,
02:11thì ra đây vốn dĩ là nhà của cô ta.
02:13Không biết đã ngồi bao lâu, cửa mở ra.
02:15Chứng kiến như và chứng kiến nghiệp lần lượt bước vào.
02:18Thấy tôi ngồi trên ghế, chứng kiến nghiệp nhíu mày,
02:20không nấu cơm, ngồi đây làm gì vậy?
02:22Tôi nhìn hai người họ,
02:23dơ sổ đỏ trong tay lên,
02:24có ai giải thích dùng tôi cái này là sao không?
02:26Nhìn thấy sổ đỏ, hai người lít nhìn nhau,
02:28vẻ mặt chẳng chút thay đổi.
02:30Sổ đỏ thì có vấn đề gì chứ?
02:31Có hay không?
02:32Trong lòng anh rõ mà.
02:33Tôi ném sổ đỏ lên bàn,
02:35khoanh tay, lạnh lung nhìn họ,
02:36tại sao trên đó lại là tên em gái anh?
02:38Chỉ là cái tên thôi mà,
02:39tên ai chẳng được.
02:40Em vẫn đang sống ở đây đấy thôi,
02:42có gì mà phải làm ẩm lên?
02:44Chứng kiến nghiệp vẫn tỏ vẻ chẳng sao cả,
02:45bước đến định đưa tay kéo tôi.
02:47Trên mặt cười cười,
02:48thôi nào vợ à,
02:49chuyện nhỏ thế này không đáng để em giận.
02:51Mau đi nấu cơm đi.
02:52Cả ngày mệt mỏi,
02:53đói chết mất rồi.
02:54Tôi hiểu rõ anh ta muốn qua loa cho xong chuyện.
02:56Nước cười thật.
02:57Tôi lập tức né tránh bàn tay anh ta,
02:59đưa mắt nhìn sang chứng kiến như.
03:01Chỉ thấy mặt cô ta đanh lại,
03:02sắc mặt khó coi.
03:03Tôi không khỏi thở dài trong lòng,
03:05không ngờ chứng kiến nghiệp lại là kiểu nam bảo sống dựa vào em gái.
03:07Tôi mím môi,
03:08nói rõ ràng,
03:09tiểu như,
03:10em yên tâm.
03:11Đây là chuyện giữa chị và anh em,
03:12sẽ không đổ lên đầu em.
03:13Nhà này là của em,
03:14chị tuyệt đối không đụng tới một tấc.
03:16Nghe vậy,
03:17chứng kiến như lít nhìn tôi,
03:18ánh mắt phức tạp,
03:19nói không rõ là cảm xúc gì.
03:20Còn nụ cười trên mặt chứng kiến nghiệp thì đã rụt xuống.
03:23Anh ta nghiến răng,
03:24hạ giọng tức giận,
03:25đã cho em đường lui mà em không chịu,
03:26nhất định muốn làm ầm lên phải không?
03:28Sổ đỏ ghi tên ai thì quan trọng gì?
03:30Đều là người một nhà,
03:31tên ai chẳng được.
03:32Nghe đến đây,
03:33tôi gật đầu,
03:33đúng,
03:34nhưng bây giờ người một nhà là tôi và anh.
03:36Anh sống trong nhà của em gái mình,
03:38sau này cô ấy phải sống sao?
03:39Chứng kiến nghiệp,
03:40nếu là đàn ông thì đừng chiếm lợi từ em gái,
03:42có bản lĩnh thì tự mua nhà đi.
03:44Lời vừa rứt,
03:45sắc mặt chứng kiến nghiệp lập tức ưu ám,
03:46cực kỳ khó coi.
03:47Anh ta nghiến răng mắng,
03:48cô làm loạn đủ chưa?
03:50Là tôi làm loạn hay là anh nói dối hết lần này đến lần khác?
03:52Tôi đứng dậy lùi lại,
03:53sợ dính phải anh ta một chút nào.
03:55Trên mặt là vẻ dẫn dữ rõ ràng,
03:57anh miệng thì nói là người một nhà,
03:58bảo tôi đừng tính toán,
03:59nhưng rốt cuộc chỉ có tôi là chịu thiệt,
04:01là tôi bị tổn thương.
04:02Anh cứ lừa tôi mãi,
04:03kiểu sống như thế tôi thực sự chịu đủ rồi.
04:05Tôi nhặt sổ đỏ lên,
04:06ném mạnh vào người anh ta.
04:08Hít một hơi thật sâu,
04:09từ hôm nay,
04:10chúng ta dọn ra ngoài ở.
04:11Nếu anh có bản lĩnh thì tự mua lấy căn nhà.
04:13Còn không có bản lĩnh thì mình nói lại rõ ràng
04:15chuyện xính lễ và hồi môn.
04:16Đừng để tôi khinh thường anh,
04:18cô,
04:18chứng kiến nghiệp tức đến mặt đỏ phừng,
04:20cổ nổi gân mắt trợn trừng,
04:21thở hồn hền.
04:22Lúc này,
04:23chứng kiến như từ đầu vẫn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.
04:25Chị dâu,
04:26chị đừng giận nữa,
04:27cũng không có gì to tát mà.
04:28Mọi người đều là người nhà,
04:29của em cũng là của chị,
04:30cần gì phải phân biệt rạch ròi như thế.
04:32Nghe xong lời này,
04:33tim tôi đau thắt lại.
04:34Cô gái ngốc này,
04:35chắc chắn là từ nhỏ đã quen bị bua,
04:37thao túng tâm lý,
04:38mới có thể cảm thấy những chuyện như vậy là đúng.
04:40Tôi nắm chặt lấy tay cô ấy,
04:41càng lúc càng xiết chặt.
04:43Nói với vẻ vô cùng nghiêm túc,
04:44tiểu như,
04:45em yên tâm.
04:46Chị đã là chị dâu em thì nhất định sẽ đứng về phía em,
04:48không để ai làm khó dễ em nữa.
04:50Đây là nhà của em,
04:51thì phải thuộc về em.
04:52Đừng để có người chỉ vì có thứ giữa hai chân mà nghĩ mình cao quý hơn người,
04:55cả thế giới mắc nợ anh ta vậy.
04:57Lý dậy,
04:57cô chửi ai đấy hả?
04:58Chứng kiến nghiệp không phải đồ ngốc,
05:00tôi nói rõ ràng như vậy,
05:01anh ta hiểu ngay là đang chửi xéo anh ta nên lập tức nổi điên.
05:03Nhưng tôi chẳng hề sợ hãi mà ưỡn thẳng lưng,
05:05nhìn chầm chầm vào anh ta.
05:07Bình thường thấy anh đối xử với tiểu như cũng được,
05:09tôi còn tưởng anh là người anh tốt.
05:11Không ngờ sao lưng lại bẩn thiểu như thế,
05:12thật khiến người ta kinh tởm.
05:14Trước những lời móng mỏ rôn rập của tôi,
05:15chứng kiến nghiệp suốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa.
05:17Anh ta hất mạnh tay chứng kiến như đang muốn ca ngăn,
05:20chỉ vào mặt tôi chửi ẩm lên,
05:21lý dậy,
05:22con mẹ nó cô mù chắc,
05:23toàn nói linh tình.
05:24Tôi nói cho cô biết,
05:25nhà này là tôi mua chỉ là viết tên tiểu như thôi nhưng tiền cọc,
05:28tiền vay đều là tiền tôi bỏ ra.
05:29Anh,
05:30chứng kiến như muốn ngăn anh mình lại,
05:32nhưng không kịp.
05:32Nghe vậy,
05:33mắt tôi trận to,
05:34ánh mắt luôn chuyển giữa hai người họ.
05:36Một lúc lâu sau,
05:37tôi mới gắng nói ra tiếng,
05:38ý,
05:38là sao?
05:39Chứng kiến như mím môi cười gượng gạo,
05:41chị dâu,
05:41nhà đúng là anh em mua,
05:42cũng là anh ấy đang trả góp,
05:44vậy là,
05:44cổ họng tôi khô rát,
05:45cảm giác đau đớn trên mặt không sao giấu được,
05:47từ đầu,
05:48cả nhà các người đã răng sẵn bẫy để lừa tôi,
05:50đúng không?
05:50Ây ra chị dâu,
05:51chị đừng nghĩ vậy mà,
05:52hoàn toàn không phải thế đâu,
05:54chứng kiến như vội vàng nắm lấy tay tôi,
05:55định giải thích.
05:56Tân trạng tôi dối như tơ vò,
05:58không muốn nghe gì cả,
05:59gạt tay cô ta ra rồi quay người đi thẳng vào phòng.
06:01Đóng sập cửa lại,
06:02tôi chỉ muốn yên tĩnh một mình.
06:04Không biết qua bao lâu,
06:05ngoài phòng vang lên tiếng chuông cửa,
06:06theo sau đó là tiếng gieo vui mừng của chứng kiến như,
06:08cuối cùng các người cũng đến rồi.
06:10Chưa được bao lâu thì có người đến gõ cửa phòng tôi,
06:12dễ dễ à,
06:13mở cửa đi có chuyện gì thì ra ngoài nói chuyện.
06:15Nghe giọng là mẹ chồng,
06:16tôi không khỏi nhíu mày.
06:17Nhưng bao năm nay đã quen kính trên nhường dưới,
06:19tôi cũng không thể làm ngơ với bậc trưởng bối.
06:21Chỉ đành đứng dậy mở cửa.
06:23Trước cửa phòng ngủ,
06:24đứng sừng sững là chứng kiến nghiệp,
06:25chứng kiến như và bố mẹ họ.
06:27Cả nhà bốn người,
06:28đứng chỉnh tề,
06:28ánh mắt nhất loạt nhìn chầm chầm vào tôi.
06:30Cảm giác như bị bao vây,
06:32bị soi xét khiến tôi thấy khó chịu vô cùng.
06:34Bố, mẹ,
06:35sao mọi người lại đến đây?
06:36Dù trong lòng tôi đã rõ mười mươi,
06:38chắc chắn là chứng kiến như âm thầm gọi họ đến,
06:40định làm người hòa giải.
06:41Quả nhiên,
06:41mẹ chồng thở dài một tiếng,
06:43bước lên trước nắm tay tôi,
06:44vỗ nhẹ rồi nói,
06:45nghe nói con với kiến nghiệp cãi nhau,
06:46tưởng như suốt rượt quá mà không biết khuyên sao,
06:48nên đành gọi vợ chồng giàn này đến.
06:50Rượi rượi à,
06:51con là đứa ngoan,
06:52hiểu chuyện nhất nhà.
06:53Kiến nghiệp thằng nhỏ đó tinh khí bốc đồng,
06:54con đừng chấp nó làm gì.
06:56Vợ chồng mà,
06:56đầu rừng cãi nhau cuối rừng lại hòa,
06:58cũng chẳng phải chuyện to tát gì đâu,
07:00con đừng để bụng nữa.
07:01Kiến nghiệp,
07:02con đứng đó làm gì,
07:03mau qua xin lỗi vợ con đi.
07:04Sau này ăn nói cho tử tế,
07:06đừng có cái tính nóng này như lời nữa.
07:07Mẹ chồng nói giam ba câu đã đem chuyện lớn hóa nhỏ,
07:10biến thành cãi vã thường tình giữa vợ chồng.
07:12Trưng kiến nghiệp thì biểu môi ra vẻ không tình nguyện,
07:14lầm bầm gì đó không rõ.
07:15Bị mẹ chồng đấm cho một cái,
07:16anh ta mới cuối đầu xin lỗi,
07:18trước là anh không đúng,
07:19nói chuyện không khéo,
07:20vợ đừng giận nữa.
07:21Được rồi, được rồi,
07:22hai đứa hòa lại như xưa là bố mẹ yên tâm rồi.
07:25Nhìn vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của cả nhà họ,
07:26tôi khẽ cười lạnh một tiếng.
07:28Đã đông đủ cả rồi,
07:29vậy thì nhân tiện nói rõ luôn chuyện cái nhà này là thế nào đi.
07:32Nghe vậy,
07:32nụ cười trên mặt mẹ chồng lập tức cứng lại.
07:34Những người còn lại cũng nhíu chặt mày,
07:36mặt mũi đầy vẻ không vui.
07:37Trưng kiến nghiệp thì mặt sầm xuống,
07:39há miệng liền gắt,
07:39Lý Dệ, cô hết chuyện rồi à?
07:41Không thấy cả nhà tôi đang hạ mình với cô,
07:43nói toàn lời hay ý đẹp à?
07:45Biết điều thì dừng lại đi,
07:46đừng làm ẩm lên đến mức không dọn nổi nữa.
07:48Cả đời này tôi ghét nhất là bị đe dạ.
07:50Càng bị đe dạ, tôi càng tức.
07:52Tức thì tôi ngẩn đầu,
07:53không lùi một bước,
07:54làm ẩm thì làm ẩm,
07:55chuyện này mà không nói cho rõ thì chưa xong đâu.
07:57Cùng lắm thì ly hôn,
07:58tôi sợ anh chắc.
07:59Hai chữ ly hôn vừa thuất ra,
08:01chứng kiến nghiệp trợn tròn mắt định chửi um lên.
08:03Nhưng may mà mẹ chồng nhanh tay nhanh mắt ngăn lại.
08:05Bà vội vã xua tay,
08:06giọng đầy hoảng hốt,
08:07không được ly hôn,
08:08tuyệt đối không được.
08:09Chút chuyện nhỏ mà cũng đòi ly hôn,
08:10nói ra ngoài người ta cười cho thối mặt.
08:12Rồi bà quay sang dỗ tôi,
08:14dễ dễ,
08:14mẹ biết con đang giận,
08:15nhưng chuyện này không như con nghĩ đâu,
08:17nghe mẹ giải thích đã.
08:18Tôi vẫn để mặt người lớn,
08:19hít sâu một hơi,
08:20vượt đầu,
08:21được,
08:21mẹ nói đi,
08:22con nghe đây.
08:23Thấy thái độ tôi dịu xuống,
08:24mẹ chồng âm thầm thở vào.
08:25Lén nút lướt mắt ra hiệu với chương kiến nghiệp,
08:27ra ý bảo anh ta bớt nóng lại.
08:29Mẹ chồng kéo tôi ra ghế sofa trong phòng khách ngồi xuống,
08:32những người còn lại cũng tự tìm chỗ ngồi yên vị.
08:34Dễ dễ,
08:34căn nhà này đúng là do kiến nghiệp mua,
08:36tiền đặt cọc là nó bỏ ra,
08:37khoản vay cũng là nó trả.
08:39Đã vậy thì tại sao lại ghi tên tiểu như?
08:41Tôi không hiểu,
08:42trên giấy không có tên tôi,
08:43tôi còn có thể không tính toán,
08:44nhưng ngay cả tên chương kiến nghiệp cũng không có,
08:46chuyện này nghe sao cũng không hợp lý,
08:48đúng không?
08:48Chuyện này,
08:49nói ra thì đúng là nhà chúng tôi cũng thấy có lỗi.
08:51Mẹ chồng thở dài,
08:52vẻ mặt đầy ái nái,
08:53hồi trước tiểu như đi xem mắt một người đàn ông,
08:55điều kiện của đối phương cực kỳ tốt,
08:57hai bên đều hài lòng.
08:58Chỉ có điều phía nhà trai hy vọng tiểu như đứng tên một căn nhà,
09:01nói là đề phòng bất chắc.
09:02Mẹ không muốn con bé bỏ lỡ một người tốt như vậy.
09:04Khi ấy cũng đúng lúc con và kiến nghiệp gần đi đến chuyện kết hôn,
09:07nên mẹ mới bàn với nó.
09:08Xem có thể ghi tạm tên tiểu như lên sổ đỏ cho nhà trai yên tâm,
09:11đợi sau này đâu vào đấy rồi đổi lại cũng chưa muộn.
09:13Dù gì cũng là người một nhà,
09:15giúp nhau một chút là điều nên làm.
09:16Với lại,
09:17bên nhà trai điều kiện thật sự rất tốt,
09:18có mấy căn nhà rồi,
09:20sẽ không vì một cái nhà này mà thăm lam gì đâu.
09:22Chỉ tức sau đó việc hôn nhân vẫn không thành.
09:24Còn chuyện vì sao không nói với con,
09:25là vì sự con suy nghĩ nhiều,
09:27ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng,
09:28lại không muốn con và tiểu như này sinh mâu thuẫn.
09:31Mẹ chồng nói nghe có vẻ đầy lý lẽ và thấu tình đạt lý.
09:33Nhưng tôi không ngu mà dễ dàng bị thuyết phục.
09:35Tôi lập tức nói,
09:36nếu vậy thì cho tôi xem bản ghi chép các lần trả nợ vay mua nhà đi.
09:40Lời vừa nói ra,
09:41nụ cười trên mặt mẹ chồng lại lần nữa đông cứng.
09:43Bà ta lén lút liếc nhìn chương kế nghiệp,
09:44anh ta lập tức rút điện thoại ra,
09:46xem thì xem,
09:47có gì mà không dám cho xem.
09:48Tôi nhìn vào màn hình,
09:49thấy các bản ghi chuyển khoản,
09:50suýt nữa thì cười lên vì tức giận,
09:52đây là sao kê trả nợ vay.
09:54Toàn là chuyển khoản anh gửi cho mẹ anh thôi mà.
09:56Đúng rồi.
09:57Tôi chuyển tiền cho bố mẹ,
09:58để họ có thời gian thì giúp tôi đi trả.
09:59Chứ tôi bận việc,
10:00đâu có rảnh,
10:01chương kế nghiệp,
10:02rốt cuộc là anh ngốc hay nghĩ tôi ngốc.
10:03Tôi cắt lời,
10:04không chút nể nang vạch trần lý do nực cười đó,
10:06thời buổi nào rồi.
10:07Trả nợ vay chỉ cần một cái chạm tay trên điện thoại,
10:10cần gì phải chuyển tiền qua bố mẹ.
10:11Đây rõ ràng là cố tình.
10:13Làm vậy là để không có bằng chứng anh trả nợ,
10:15đến lúc có tranh chấp,
10:16thì căn nhà này không dính dáng gì đến anh cả,
10:18đúng không?
10:19Nếu anh không có gì mờ ám,
10:20thì đưa ra bản chi tiết các lần trả nợ thực sự đi,
10:22đừng nói mấy lời vô ích nữa.
10:24Thái độ tôi cứng rắn,
10:25không nhượng bộ dù chỉ một chút.
10:26Mọi người trong nhà họ bắt đầu lúng túng,
10:28vẻ mặt khó xử hiện rõ.
10:29Không ai lên tiếng,
10:30bầu không khí đông cứng lại trong giây lát.
10:32Một lúc lâu sau,
10:33chương kiến nghiệp mới cất lời,
10:34giọng khó chịu,
10:35lý dệ,
10:36cô còn định ẩm ý đến bao giờ nữa.
10:44Nhưng từ sau khi cưới,
10:50anh vừa phải trả nợ nhà,
10:51vừa phải tru cấp bố mẹ,
10:52tiền lương hàng tháng chẳng còn bao nhiêu.
10:54Mọi chi phí lớn nhỏ trong nhà đều là tôi lo.
10:56Sao anh không nói đến chuyện đó?
10:58Chuyện đó chẳng phải việc cô nên làm sao.
11:00Lấy chồng rồi,
11:01chẳng lẽ cô không muốn bỏ ra gì
11:02mà chỉ muốn hưởng thụ?
11:03Tôi hưởng thụ.
11:04Tôi như nghe phải chuyện nữ cười nhất thế gian,
11:06giận quá mà bật cười.
11:07Tôi chỉ vào mặt mình,
11:09không thể tin nổi,
11:09tôi hưởng thụ cái gì.
11:11Tôi cũng đi làm như anh,
11:12tăng ca về lại nấu cơm,
11:14mấy việc đó anh đã làm được mấy lần.
11:16Đây là cái mà anh gọi là hưởng thụ à?
11:18Nếu làm ô xin mà gọi là được hưởng thụ,
11:20thì tôi thua cả ô xin rồi.
11:22Ít nhất người ta còn có lương,
11:23còn tôi phải bỏ tiền ra lo ngược.
11:25Nghe đến đây,
11:25chương kiến nghiệp cũng phát điên.
11:27Anh ta bật dậy khỏi sofa,
11:28nhảy cẵng lên gào,
11:29lý dậy,
11:30cô đừng có nói khó nghe thế.
11:31Ai bảo cô phải làm ô xin?
11:33Vợ chồng nhà nào chẳng thế,
11:34sao chỉ có cô là không cam lòng?
11:36Nói trắng ra,
11:37chẳng phải cô thấy tôi nghèo,
11:38đồ cưới hồi đó chưa lấy đủ,
11:39giờ kiếm cớ cãi nhau,
11:40định đòi thêm chứ gì.
11:42Anh ta biểu môi,
11:43da vẻ như nhìn thấu tâm can tôi,
11:44ánh mắt đầy khinh bỉ.
11:46Tôi chỉ thấy buồn nôn,
11:47chỉ những kẻ tính toán mới
11:48luôn nghĩ người khác cũng mưu tính như mình.
11:50Tôi chẳng thèm cãi lại,
11:51cũng không muốn nghe anh ta thanh minh gì thêm.
11:53Tôi chỉ đưa ra một yêu cầu,
11:54hoặc là sửa lại sổ đỏ,
11:56thêm tên tôi vào.
11:57Hoặc là bàn lại chuyện tiền xin lễ ngày cưới.
11:59Thật ra việc thêm tên tôi vào sổ đỏ
12:08Thế nhưng, bọn họ lại có vẻ không hề hiểu điều đó.
12:10Hoặc là hiểu,
12:11nhưng không muốn mạo hiểm,
12:12nên nhất quyết không chịu thêm tên tôi vào.
12:14Thậm chí khi tôi nhắc đến tiền xin lễ,
12:16chương kiến nghiệp như thế bị đạp trúng đuôi,
12:17lập tức giận dữ,
12:18biết ngay mà,
12:19trong mắt cô chỉ có tiền.
12:20Nói tới nói lui cũng chỉ vì tiền.
12:22Không ngờ tôi tìm mãi lại lấy
12:23phải loại đàn bà mê tiền như cô,
12:25đúng là mù mắt mà,
12:26tôi mê tiền à.
12:27Hồi đó là anh chủ động nói nhà sẽ lo nhà cửa,
12:29tôi không cần bỏ một xu.
12:30Tôi sợ anh áp lực quá,
12:32nên xin lễ chỉ lấy 2 vạn,
12:33thậm chí của hồi môn tôi cũng mang hết
12:34về bù đắp cho cái tổ ấm này.
12:36Sau khi cưới,
12:37lương anh một nửa trà nợ,
12:38một nửa đưa cho bố mẹ,
12:39chuyện lớn nhỏ trong nhà đều một tay tôi lo,
12:41tôi có kêu ca cái gì hả?
12:42Thế mà giờ lại bảo tôi mê tiền.
12:44Được, hay lắm,
12:45anh đúng là giỏi.
12:46Tôi thức đến nỗi đau cả ngực,
12:48ôm ngực thở cũng khó khăn.
12:49Nhìn tôi với chương kiến nghiệp cãi nhau to như vậy,
12:51bố mẹ chồng cũng rối rít không yên.
12:53Còn chương kiến như thì thờ ơ,
12:54rừng rưng như chuyện chẳng liên quan đến mình.
12:56Thế không đúng à?
12:57Căn nhà này từ trong ra ngoài là tôi bỏ tiền,
12:59cô chỉ việc xách vali đến ở,
13:01còn muốn gì nữa?
13:02Muốn không bỏ đồng nào mà có ngay một căn nhà sao?
13:04Cô nằm mơ à?
13:05Xem ra hồi đó tôi đúng là làm đúng,
13:07nếu mà ghi cả tên tôi lên sổ đỏ,
13:09đến lúc ly hôn,
13:09nhà này phải chia đôi với cô,
13:11thì tôi mới thật sự thiệt thòi đấy.
13:13Nghe anh ta toàn tính toán,
13:14toàn là chuyện tiền nong,
13:15tôi bỗng thấy mình thật nực cười.
13:17Tôi còn đang nói chuyện tình cảm,
13:18mà trong mắt anh ta,
13:19tình cảm chẳng là gì cả,
13:20không đáng một xu.
13:21Tự nhiên tôi như quả bóng xì hơi,
13:23tranh cãi mãi chẳng để làm gì.
13:25Vậy thì đã như vậy,
13:26chúng ta ly hôn đi.
13:27Thấy tôi lại nói đến chuyện ly hôn,
13:28chương kiến nghiệp đang giận càng không chịu lùi,
13:30ly thì ly.
13:31Ai sợ ai?
13:32Cô đừng tưởng dùng mấy lời đó mà dọa được tôi.
13:34Tôi lắc đầu,
13:35cười nhạt,
13:36tôi không dọa anh.
13:37Tôi nói thật đấy.
13:38Thấy vậy,
13:38mẹ chồng hoảng hốt,
13:39lập tức kéo tay tôi không buông.
13:41Giống như một con rắn,
13:42quấn lấy tôi không rồi.
13:43Bà ta cuốn cùng nói,
13:45dễ dễ,
13:45đừng ly hôn mà.
13:46Hai đứa khó khăn lắm mới cưới được nhau,
13:48sao có thể nói bỏ là bỏ được chứ?
13:50Mẹ,
13:50lời lúc nãy mẹ cũng nghe rồi đấy,
13:52chương kiến nghiệp bảo con mê tiền,
13:53trong mắt chỉ có tiền.
13:54Anh ta đã coi thường con đến thế,
13:56thì cần gì phải gắng gượng sống chung nữa.
13:58Chia tay rồi,
13:59anh ta có thể tìm người không mê tiền,
14:00sẵn sàng hy sinh,
14:01dâng hiến vô điều kiện.
14:03Tôi không định hỗn láo với người lớn,
14:04nhưng càng nói càng tức,
14:05giọng điệu cũng mang theo vẻ mỉa mai.
14:07Mẹ chồng sượng mặt,
14:08không biết nói gì.
14:09Bà chừng mắt lườm chương kiến nghiệp một cái,
14:11rồi quay sang dỗ tôi,
14:12con đừng để bụng,
14:13thằng danh này có cái tật,
14:14cứ dẫn lên là nói linh tinh,
14:15sau lại hối hận.
14:16Con là đứa ngoan,
14:17mẹ biết mà.
14:18Hơn hai năm qua sống với nhau vẫn yên ổn,
14:20đừng vì chút chuyện nhỏ mà đòi ly hôn.
14:22Chuyện thêm tên vào sổ đỏ thôi mà,
14:31chứng kiến như đều tối sầm.
14:33Hai người đồng thanh cất tiếng,
14:34mẹ, chuyện này,
14:35chưa kịp nói hết câu,
14:36đã bị bố chồng âm thầm ra hiệu ngăn lại.
14:38Mẹ chồng cũng nhanh chóng ra hiệu bằng mắt,
14:39ngoài miệng thì nói ngọt,
14:40không có nhưng nhị gì hết.
14:42Mẹ quyết định rồi,
14:43ai cũng không được phản đối.
14:44Được rồi, dễ dễ,
14:45như vậy con hết giận rồi chứ.
14:47Hai đứa sống yên ổn với nhau,
14:49sớm sinh cho nhà họ chương chúng ta
14:50một thằng cháu mập mạp mới là việc lớn.
14:52Đường đã đưa,
14:52tôi cũng không tiện không bước,
14:54đành gật đầu cho quà.
14:55Thấy vậy mẹ chồng cười rãng rỡ,
14:57vừa khen ngợi tôi hết lời,
14:58vừa quay sang mắng chứng kiến nghiệp mấy câu,
15:00hoàn toàn đứng về phía tôi,
15:01cho tôi đủ thể diện.
15:02Vì đã quá muộn,
15:03bố mẹ chồng quyết định ở lại qua đêm.
15:05Tôi tắm rửa xong bước ra
15:06thì đúng lúc thấy mẹ chồng
15:07từ phòng ngủ của hai vợ chồng đi ra.
15:08Mẹ, mẹ vào phòng con làm gì vậy?
15:10Thấy tôi,
15:11bà ta thoáng trột dạ,
15:12rồi lập tức nở nụ cười tươi giói,
15:13không có gì đâu,
15:14mẹ định thay bộ ga giường cho hai đứa,
15:16nhưng nghĩ lại muộn rồi,
15:17giặt xây sợ làm phiền hàng xóm nên thôi.
15:19Càng ngày mệt rồi,
15:20hai đứa ngủ sớm đi.
15:21Tôi chúc bà ngủ ngon rồi trở vào phòng,
15:23nhưng trong lòng cứ thấy có gì đó không ổn.
15:25Ánh mắt tôi đảo quanh căn phòng một lượt,
15:27cuối cùng dừng lại ở tủ đầu giường.
15:28Kéo ngăn kéo ra,
15:29tôi lập tức phát hiện bao cao su bên trong đã bị động vào.
15:32Vì chỗ đó là tôi tự tay sắp xếp,
15:33có thói quen riêng,
15:34chỉ cần người khác đụng vào là tôi biết ngay.
15:44Tôi lập tức gạt phát tay hắn ra,
15:45không chút khách khí.
15:46Chương kiến nghiệp nhân mặt,
15:47cô làm gì vậy?
15:48Câu đó phải tôi hỏi anh mới đúng,
15:50anh đang làm gì?
15:51Vợ chồng thì làm chuyện vợ chồng,
15:52có gì mà khó hiểu.
15:54Nghe hắn nói mà cứ như chuyện đương nhiên,
15:55tôi trật thấy ngương ác.
15:57Nếu tôi nhớ không lầm thì mới vừa rồi
15:58chúng tôi còn cãi nhau đến nỗi đòi ly hôn.
16:00Thế mà giờ hắn lại muốn gần gũi.
16:02Thật nghĩ cãi nhau đầu giường,
16:03tôi đến là có thể hòa luôn cuối giường chắc.
16:05Đùa gì thế?
16:06Tôi không có tâm trạng,
16:07muốn ngủ thì ngủ,
16:08không thì ra phòng sách mà ngủ.
16:10Tôi dứt khoát.
16:11Chương kiến nghiệp vốn là kiểu người không chịu mềm,
16:12lập tức tức giận đứng dậy,
16:13đung đung mở cửa bỏ ra ngoài.
16:15Sau khi anh ta đi,
16:16tôi khẽ thở dài.
16:17Nghĩ lại,
16:18với tình cách anh ta,
16:19làm âm lên thế kia,
16:20thể nào cũng lại khiến bố mẹ chồng nghi ngờ.
16:22Tôi sợ phiền phức,
16:23đắn đo một lúc,
16:24rồi quyết định ra ngoài gọi anh ta về phòng.
16:26Tôi nhẹ nhàng mở cửa đi ra,
16:27vừa tới gần phòng sách thì thấy cửa khép hờ.
16:29Từ khai cửa,
16:30chuyên gia tiếng nói chuyện thì thầm nhỏ vụn,
16:32không phải đã nói với con rồi sao.
16:33Mấy hôm nay cứ dỗ dành nó cho tốt,
16:35giữ chặt nó lại.
16:36Cùng lắm thì mua bó hoa,
16:37cái bánh nhỏ,
16:38phụ nữ mà dỗ vài câu là xong.
16:40Sau đó hai đứa nhanh chóng có con đi,
16:42chỉ cần sinh được đứa con,
16:43thì trái tim người phụ nữ ấy sẽ bị trói chặt,
16:45con muốn chạy cũng không thoát đâu.
16:46Mẹ, con cũng muốn chứ,
16:48nhưng cô ta không chịu.
16:49Mẹ không thấy cái bộ dạng chán ghét của cô ta hồi nãy đâu,
16:52tức chết con luôn.
16:53Chẳng lẽ con bắt con phải quỳ xuống văn xin sao?
16:55Cô ta có cái mặt mũi gì mà đòi thế?
16:57Ôi dào!
16:58Mẹ thấy là con cứ nóng nảy quá,
16:59năn nỉ một chút thì sao?
17:01Con nhỏ này xưa nay ngoài cứng trong mềm,
17:03kéo lên rừng rồi không phải con muốn gì cũng được à?
17:05Mà mẹ nói cho con biết,
17:06mẹ đã đục lỗ hết mấy cái bao cao su trong phòng tụi con rồi.
17:09Chỉ cần con chịu khó một chút,
17:10chắc chắn là có thai.
17:12Đến lúc đó,
17:12cô ta còn nhớ nổi chuyện nhà cửa gì nữa đâu,
17:14chỉ biết lo cho con cái thôi.
17:16Được rồi mẹ,
17:17con biết rồi,
17:18nhưng hôm nay thật sự con cũng chẳng có tâm trạng gì cả,
17:20để mai đi.
17:21Giờ cũng khuya rồi,
17:22mẹ về phòng nghỉ ngơi sớm đi,
17:23tôi vội vàng quay trở lại phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
17:26Tay ô ngực đang đập thình thịt,
17:27cảm xúc hỗn loạn không nói nên lời.
17:29Thảo nào lúc tôi đi tắm,
17:30mẹ chồng lại lén vào phòng thì ra là vì chuyện này.
17:32Muốn tôi có thai,
17:33rồi dùng đứa bé để trói buộc tôi.
17:35Bởi vì có con,
17:42cho dù không nghe thấy,
17:44tôi cũng sẽ không để bất kỳ sự cố nào xảy ra
17:45trước khi mọi chuyện được giải quyết rõ ràng.
17:47Dù sao thì cơ thể của tôi,
17:49tôi vẫn có quyền quyết định.
17:50Nhưng như thế cũng tốt,
17:51càng khiến tôi tỉnh ngộ hoàn toàn,
17:52không còn mộng tưởng gì nữa rồi.
17:54Sáng hôm sau,
17:55bố mẹ chồng vẫn chưa chịu rời đi.
17:57Lý do thì rất đầy đủ,
17:58Tết sắp đến rồi,
17:59hai đứa đi làm bận rộn,
18:00bọn ta ở đây vài ngày,
18:01phụ giúp dọn dẹp một chút,
18:02xong rồi sẽ đi.
18:04Không chỉ vậy,
18:04mẹ chồng còn chủ động vào bếp,
18:06nấu nướng một bữa cơm thịnh soạn,
18:07chuyện hiếm thấy từ trước đến nay
18:08khiến tôi có chút ngỡ ngẳng.
18:10Khi ngồi xuống ăn,
18:11tôi không thấy bóng dáng chứng kiến như đâu,
18:12liền thắc mắc,
18:13tiểu như đâu rồi hả?
18:14Bố mẹ chồng lít nhau một cái,
18:16rồi mẹ chồng mỉm cười nói,
18:17nó ra ngoài tìm nhà rồi.
18:18Tìm nhà là sao ạ?
18:19Con bé trước giờ cứ lười biếng,
18:21ở lại đây cho tiện,
18:22nhưng như thế cũng không hay.
18:23Hôm qua chúng ta đã nói với nó rồi,
18:25bảo nó dọn ra ngoài ở.
18:26Dù sao cũng lớn rồi,
18:27cũng phải học cách sống độc lập,
18:29không thể cứ bám vào gia đình mãi.
18:30Nghe vậy,
18:31tôi gật đầu không nói gì thêm.
18:32Ăn xong,
18:33tôi liền nhắc lại chuyện căn nhà,
18:34vậy khi nào mình đi làm thủ tục sửa tên nhà đây?
18:37Trương Kiến Nghiệp nhớ mày,
18:38vừa định nói thì mẹ chồng đã nhanh miệng hơn,
18:39hôm nay là cuối tuần,
18:41người ta đâu có đi làm.
18:42Đợi tới thứ hai rồi hãy đi.
18:43Đúng đó,
18:44cuối tuần mà,
18:45em còn được nghỉ,
18:46sao đòi hỏi người ta phải đi làm?
18:47Bọn anh vẫn ở đây,
18:48có chạy đi đâu được đâu.
18:50Trương Kiến Nghiệp nói với vẻ mất kiên nhẫn,
18:52tôi chỉ lạnh lùng cười khẩy,
18:53không đáp lại.
18:54Thỉnh thoảng tôi cũng thấy nể phục cái mặt dày của anh ta,
18:56nói dối mà không chấp mắt,
18:57lại còn nói như thế mình là người bị hại.
18:59Người không biết lại tưởng là tôi làm sai,
19:01tôi chỉ hy vọng,
19:02cái khi thế của anh ta giữ được lâu một chút thôi.
19:04Chấp mắt đã tới thứ hai,
19:06lúc ăn sáng,
19:06tôi lại nhắc chuyện này một lần nữa.
19:08Trương Kiến Nghiệp lại bịa thêm một lý do mới,
19:10không phải anh còn phải đi làm sao,
19:11làm gì có thời gian.
19:13Để anh xem có suy nghĩ được không,
19:14thế là trong hai ngày cuối tuần,
19:16đến giờ mới nhớ ra mình còn phải đi làm.
19:18Tôi cũng chẳng nói thêm,
19:19chỉ khẽ gật đầu rồi rời khỏi nhà.
19:20Thật ra tôi không hề vội.
19:22Anh ta càng chỉ hoãn,
19:23tôi càng có thêm thời gian.
19:24Dù gì thì thu thập bằng chứng cũng cần thời gian mà.
19:27Một tuần trôi qua trong chấp mắt.
19:28Bố mẹ chồng đã về rồi,
19:29tôi không nhắc lại chuyện sửa tên sổ đỏ nữa,
19:31cũng không còn nổi giận.
19:32Thậm chí khi Trương Kiến Nghiệp lại dính lấy tôi,
19:34tôi cũng không từ chối.
19:35Nói một cách công bằng,
19:36tuy nhiên phẩm anh ta không ra gì
19:44từ lúc đầu còn căng thẳng dần dần thả lòng như cũ.
19:47Mới đầu, chắc là nghe lời mẹ mình
19:48còn tỏ ra ân cần với tôi,
19:50chủ động làm việc nhà.
19:51Nhưng tức là chỉ duy trì chưa đến một tuần.
19:53Giờ đây, sau giờ làm về nhà,
19:55anh ta lại ngả người xuống ghế sofa
19:56như ông nội thiên hạ,
19:57cầm điện thoại đợi tôi hầu hạ.
19:59Chỉ tức là thứ tôi đưa đến trước mặt anh ta
20:00không phải là cơm ngon canh ngọt,
20:02mà là đơn ly hôn.
20:03Cô có ý gì đây?
20:04Lúc đầu Trương Kiến Nghiệp chỉ lít qua cho có lệ,
20:06nhưng khi nhìn thấy 3 chữ to tướng trên đầu tờ giấy,
20:08lập tức bật dậy.
20:09Trận tròn mắt,
20:10vẻ mặt không thể tin nổi.
20:11Tôi bình tĩnh chỉ tay vào dòng chữ,
20:13chậm dãi nói rõ với anh ta,
20:14tôi muốn ly hôn với anh.
20:16Lý dệ, cô điên rồi phải không?
20:18Mấy hôm trước cho cô làm loạn rồi rời lại nghiện hạ.
20:20Còn sống nổi nữa không?
20:21Tôi còn định ly hôn với anh đây,
20:23anh nói xem sống nổi không?
20:24Tôi khi khỉnh cười,
20:25nhét đơn ly hôn vào tay anh ta,
20:27mặt lạnh tanh,
20:28anh tưởng mọi chuyện đã xong rồi.
20:29Đúng là mưa đẹp.
20:36Còn chi tiêu trong suốt thời gian kết hôn,
20:37trong ngoài đều là tôi chi tiền.
20:39Đã định ly hôn thì phải rõ ràng,
20:41để khỏi có ngày anh còn dám bảo tôi moi tiền của anh.
20:43May mà tôi luôn giữ thói quen lưu lại hóa đơn,
20:45bằng chứng giành mạch từng khoản chi.
20:47Tuy hơi phiền phúc nhưng tôi rất kiên nhẫn.
20:49Tôi vứt luôn sấp giấy chi tiết chi tiêu đã in ra trước mặt anh ta,
20:51khoanh tay lạnh lùng nói,
20:52trợn to mắt chó của anh mà xem đi,
20:54ai lời ai lỗ.
20:55Trước kia tôi không nói gì,
20:56là vì coi nhau như người nhà.
20:58Nhưng nếu ngay từ đầu anh đã đề phòng tôi,
21:00coi tôi như người ngoài,
21:01thì tôi cũng chẳng cần phải nhân nhượng nữa.
21:03Những khoản tiền này,
21:04anh phải trả một nửa,
21:05không thì anh lại bị nói là tham tiền đấy.
21:07Tôi trả lại nguyên văn câu anh ta từng nói mắng tôi.
21:09Trương kiến nghiệp mặt đỏ gay,
21:11xấu hổ không biết nói gì.
21:12Một tay cầm đơn ly hôn,
21:13một tay cầm bảng chi tiêu,
21:15ác hổ tại chỗ.
21:16Tôi chẳng còn tâm trạng đứng nhìn anh ta vật vã nữa.
21:18Trở về phòng sách hành lý đã chuẩn bị sẵn từ sớm,
21:20phất tay, tôi đi trước đây.
21:22Có gì thắc mắc thì gọi điện,
21:23không có thì gặp nhau ở cục dân chính.
21:25Nói xong,
21:26không đợi phản ứng của anh ta tôi quay người rời đi.
21:28Vừa về đến nhà,
21:29chưa kịp giải thích gì với ba mẹ,
21:30điện thoại của mẹ chồng đã gọi đến.
21:32Giọng bà ta đầy hoảng loạn,
21:33mang theo tiếng khóc,
21:34rượi rượi à,
21:35sao lại đòi ly hôn nữa rồi.
21:36Trước kia chẳng phải đã nói rõ hết rồi sao.
21:38Cái mà mẹ gọi là nói rõ,
21:40là tìm đủ lý do chỉ hoãn việc sửa tên sổ đỏ,
21:42rồi trong thời gian đó,
21:43định để con mang thai,
21:44dùng đứa bé trói buộc con,
21:46khiến con vì con cái mà không dám nhắc đến chuyện ly hôn nữa đúng không ạ.
21:49Con, con làm sao mà,
21:50chắc mẹ chồng tôi không ngờ tôi lại biết rõ như vậy,
21:52nhất thời ngẹn lời.
21:54Tôi khẽ bình cười,
21:54giọng vẫn nhẹ nhàng lịch sự,
21:56con biết rõ mọi toan tính của mẹ rồi.
21:58Nhà thì đứng tên chương kiến như,
21:59khoản trả góp lại là chương kiến nghiệp truyền tiền cho mẹ để mẹ thay mặt trả,
22:02mục đích là để căn nhà đó không rinh ráng gì đến con.
22:04Nhưng chi tiêu trong nhà,
22:12nên đúng là không hợp với nhà mẹ.
22:14Tốt nhất là ly hôn sớm,
22:15để nhà mẹ sớm tìm được một cô con dâu phù hợp hơn.
22:18Cúp máy, tôi ngước lên,
22:19thấy ba mẹ đang nhìn chầm chầm tôi.
22:21Tôi thở dài, đứng dậy,
22:22ba mẹ, con quyết định ly hôn với chương kiến nghiệp rồi.
22:25Quyết định này là con đã suy nghĩ kỹ.
22:27Con biết ba mẹ sẽ không vui,
22:28nhưng con mong ba mẹ có thể mẹ tôi cắt lời,
22:30suốt ruột hỏi, vừa rồi con nói cái gì?
22:32Tên gì? Toan tính gì cơ?
22:34Tôi mím môi, bỗng thấy xấu hổ.
22:36Đối mặt với nhà họ chương, tôi không ngại gì.
22:38Nhưng đối mặt với cha mẹ mình,
22:40lòng tự trọng lâu ngày lại trỗi dậy.
22:41Tôi hít sâu một hơi,
22:42cuối đầu kể rõ toàn bộ sự tình.
22:44Ba mẹ, con biết ba mẹ trước đây rất mong con lập gia đình.
22:47Giờ con lại muốn ly hôn,
22:49chắc ba mẹ sẽ buồn.
22:50Nhưng sống với người ngày nào cũng tính toán với mình,
22:52con thấy ngủ ngạc quá.
22:53Ba mẹ có mắng có đánh con cũng được,
22:55nhưng hôn nhân này nhất định phải ly.
22:56Tôi nắm chặt tay,
22:58lặng lẽ chờ cơn giận của ba mẹ ập đến.
23:00Nhưng, thứ tôi nhận được lại là một cái ôm đầy ấm áp.
23:02Tiếng mẹ tôi nhẹ ngào bên tai,
23:04con gái của mẹ,
23:05bị ức hiếp đến thế sao không nói với nhà mình.
23:07Cả một nhà họ đi bắt nạt mình con,
23:08con không sợ sao.
23:10Ba tôi cũng thức giận không kém,
23:11cái thằng chương kiến nghiệp khốn nạn kia.
23:13Nhìn bên ngoài tử tế vậy mà hóa ra bụng dạ thối tha.
23:15Con gái,
23:16ở bên nó có bị thiệt thòi gì không?
23:18Bị ức hiếp gì?
23:19Nói với ba,
23:19ba có liều cái mạng già này cũng không để yên cho nó.
23:22Khi phát hiện ra sự thật,
23:23tôi không khóc.
23:24Bị cả nhà chồng vây ép,
23:25tôi cũng không khóc.
23:26Ngay cả lúc vạch mặt chương kiến nghiệp,
23:27tôi vẫn kiên cường.
23:29Nhưng giờ đây,
23:29được ba mẹ ôm vào lòng,
23:31cảm nhận sự thương yêu thật sự,
23:32nước mắt tôi như vỡ đê,
23:33trào ra không kiểm soát nổi.
23:34Tôi vùi mặt trong lòng mẹ,
23:36nước nở không thành tiếng.
23:37Ba ôm lấy cả hai mẹ con,
23:38dự dàng an ủi,
23:39con yên tâm,
23:40có ba mẹ ở đây,
23:41tuyệt đối không để con phải chịu thêm một chút ấm ức nào nữa.
23:44Cái hôn nhân này nhất định phải ly,
23:45tiền có thể không cần,
23:46nhưng người thì tuyệt đối không thể giữ lại được.
23:48Nói là vậy,
23:49nhưng đến ngày ký thỏa thuận ly hôn,
23:50để phòng bất chắc,
23:51ba tôi đã gọi hết mấy anh em họ trong nhà đến.
23:54Từng người thanh niên lực lưỡng đứng sau lưng tôi,
23:55khi thế ngút trời.
23:57Thấy vậy,
23:57chương kiến nghiệp lập tức rụt cổ,
23:58không dám hò hé.
24:00Mẹ chồng vẫn chưa cam tâm,
24:01định khuyên tôi thay đổi ý định.
24:02Tôi cũng rất dễ nói chuyện,
24:03được thôi,
24:04chỉ cần sổ đỏ đứng tên một mình tôi,
24:06và có ghi rõ căn nhà này chỉ thuộc về tôi,
24:08dù sau này có ly hôn thì cũng không dính dáng gì đến nhà các người.
24:11Nếu đồng ý điều đó,
24:12tôi có thể cân nhắc.
24:13Vừa rút lời,
24:14mẹ chồng đã không nhịn được,
24:15suýt thì chửi ẩm lên,
24:16cô đúng là đồ đàn bà độc ác,
24:17tham lam quá thể.
24:19Quả nhiên là vẫn còn nhòm ngó căn nhà của nhà tôi.
24:21Xem ra chúng tôi đã làm đúng khi không ghi tên cô.
24:23Nếu không,
24:24bây giờ còn phải chia cho cô một nửa.
24:26Bà ta quay sang con trai,
24:27con ơi,
24:28ly hôn đi,
24:29loại đàn bà thế này không thể giữ lại.
24:31Con cứ yên tâm,
24:32con có nhà,
24:32sau này muốn tìm cô gái trong trắng,
24:34có điều kiện,
24:35quá dễ.
24:35Không như ai kia,
24:36ly dị xong là đồ cũ,
24:38còn ai thèm.
24:39Tôi còn chưa mở miệng,
24:40mẹ tôi đã bước ra trước,
24:41chỉ tay vào mặt bà ta,
24:42con gái tôi rất tốt.
24:43Dù có lấy chồng 8 lần cũng có người xếp hàng theo đuổi.
24:46Mà ai nói con gái tôi phải đi lấy chồng nữa.
24:48Trước đây chúng tôi xốt ruột gà nó đi,
24:50là sự sau này giải yếu không ai chăm.
24:52Giờ nhìn lại,
24:52người ngoài vĩnh viễn không bằng người thân.
24:54Chúng tôi sẽ chăm sóc con gái mình,
24:56không cần nhà bà lo.
24:57Còn các người thì ôm lấy cái nhà của mình,
24:59cút càng xa càng tốt.
25:00Một cái nhà thôi,
25:01tưởng quý báu lắm à.
25:02Mẹ trông hùng hồ phản bác,
25:03nếu không quý thì các người đừng thèm,
25:05giỏi thì đừng cứ nhạc xị lên đòi cho bằng được.
25:07Lời còn chưa dứt,
25:08một cuốn sổ đỏ màu đỏ bỗng được đặt xuống trước mặt tôi.
25:11Tôi nhìn kỹ,
25:11là giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà,
25:13còn có cả giấy tặng cho.
25:14Tôi quay sang ba mình,
25:15không hiểu chuyện gì.
25:17Ba tôi ho nhẹ một tiếng,
25:18con gái à,
25:25xem, suýt rơi cả cằm,
25:27trung cư cao cấp nhất thành phố,
25:28căn hộ diện tích lớn,
25:29quan trọng nhất là thanh toán bằng tiền mặt.
25:31Ba mẹ lấy đâu ra nhiều tiền thế ạ?
25:33Hai, là tiền tiết kiệm hồi trẻ thôi,
25:35cũng không nhiều,
25:36nhưng đủ để mua một căn nhà thì giữ sức.
25:38Nghe giọng ba tôi khoe khoang,
25:39tôi phì cười vui vẻ.
25:40Lại nhìn sang bên kia,
25:41cả nhà chương kiến nghiệp há hốc mùng cứng đở.
25:43Tôi đắc ý dơ sổ đỏ lên vẫy vẫy,
25:45thấy chưa?
25:46Bà đây có nhà riêng,
25:47không cần dòng ngó nhà các người đâu.
25:49Tiện nhắc luôn,
25:50dù có là vợ chồng nhưng xét theo nguồn vốn và thỏa thuận,
25:52thì căn nhà này các người không thể chia được một xu.
25:54Ngược lại,
25:55cái căn nhà nhỏ xíu kia của các người cũng thế,
25:57nên đừng lúc nào cũng lo bị người khác tình kế.
25:59Chút xíu tiền ấy,
26:00tôi không thèm.
26:01Mặt chương kiến nghiệp sám nguết,
26:02còn mẹ chồng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh,
26:04thì sao?
26:05Con trai tôi giỏi giang,
26:06có thể tìm một cô gái vừa có nhà,
26:07có xe,
26:08lại có tiền gửi tiết kiệm,
26:09hơn hẳn thứ đàn bà thủ đoạn như cô.
26:11Tôi mỉm cười,
26:12thế thì nhanh ly hôn đi,
26:13đừng để lỡ mùa xuân thứ hai của con trai bà.
26:15Ly thì ly.
26:16Sau khi ly hôn thành công,
26:17tôi quay về sống cùng ba mẹ.
26:19Dù giờ đã có nhà riêng đứng tên mình,
26:20nhưng vẫn không bằng ở cạnh cha mẹ.
26:22Có cơm ăn,
26:23nước uống,
26:23chăn không cần gấp.
26:25Chỉ khi ở bên cha mẹ,
26:26tôi mới có thể yên tâm làm một kẻ lười chính hiệu.
26:28Tưởng rằng đời này sẽ chẳng còn dính dáng gì đến chương kiến nghiệp nữa.
26:31Không ngờ hai năm sau,
26:32tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ anh ta.
26:34Trong điện thoại,
26:35anh ta khóc lóc thảm thiết,
26:36dễ dễ,
26:37em giúp anh với,
26:38vì nghĩa vợ chồng một thời,
26:39hãy giúp anh chứng minh căn nhà kia là của anh.
26:41Tôi nghe mà mù mờ không hiểu,
26:42phải mất một lúc mới rõ đầu đuôi.
26:44Thì ra,
26:45chương kiến nghiệp bị chính em rượt của mình chơi một vô đông.
26:47Trước kia,
26:48anh ta chuyển tiền cho mẹ mình,
26:49sau đó lại bị chương kiến như rụ rỗ lấy mất.
26:51Toàn bộ khoản trả góp cho căn nhà đều chuyển khoản từ tài khoản của chương kiến như.
27:02Tất nhiên,
27:06chương kiến nghiệp không đồng ý,
27:07đó là căn nhà anh ta cho là của mình,
27:08sao có thể để người khác hời.
27:10Tức là anh ta không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh quyền sở hữu căn nhà.
27:13Thậm chí,
27:14chương kiến như còn rộng lượng tuyên bố,
27:15vì là anh em ruột,
27:16em để anh ở chùa mấy năm cũng là có tình có nghĩa rồi.
27:19Chương kiến nghiệp tức đến suýt đánh người,
27:21nhưng chương kiến như nhanh chân bỏ chạy mất giặc.
27:22Giờ nhà sắp bị bán,
27:24chương kiến nghiệp đường cùng, đành gọi cầu cứu tôi.
27:26Nhưng, tôi nghĩ không hợp lý lắm đâu.
27:28Dù sao sổ đỏ cũng không có tên tôi,
27:30tôi chen vào làm gì được chứ.
27:31Tôi nhớ không nhầm thì ngày xưa anh từng nói đã là người một nhà,
27:34đứng tên ai mà chẳng được,
27:35sao phải tính toán chili như vậy.
27:37Nếu thật sự anh coi em gái mình là người nhà,
27:39thì đừng chấp nhật với nó nữa nha.
27:41Chương kiến nghiệp bị nghẹn lời,
27:42chính những câu anh ta từng nói giờ đây trở thành bumerang,
27:44quay lại đập vào mặt mình.
27:46Nếu không được, anh đi mà tìm mẹ anh ấy.
27:48Anh đưa tiền cho bà ấy,
27:49hậu quả bà ấy phải chịu chứ.
27:51Hoặc để bà ấy đền cho anh một căn nhà đi,
27:53giống ba mẹ tôi ấy,
27:54mua luôn nhà bằng tiền mặt,
27:55đơn giản biết bao.
27:56Không lẽ ba mẹ anh không làm được chuyện đó?
27:58Hửm.
27:59Không thể nào,
28:00không thể nào ngã nói xong,
28:01tôi cười vui vẻ cúc máy.
28:02Cảnh tượng sắp tới trong nhà họ chương chắc sẽ vui lắm đây.
28:05Tức là tôi không được tận mắt chứng kiến.
28:07Hai, tôi thở dài não nể,
28:08rồi ngừng cổ hét lớn,
28:09mẹ ơi, hôm nay mình đi ăn ngoài nhà.
28:12Mẹ tôi không hiểu,
28:12sao lại ra ngoài ăn?
28:14Hôm nay còn vui.
28:15Dẫn ba mẹ đi ăn mừng,
28:16đi thôi.
28:17Được, để mẹ vào thay đồ đã.
28:19Không hỏi han,
28:20không từ chối,
28:20mẹ kéo ba vào thay đồ.
28:22Tôi thực sự cảm thấy may mắn,
28:23khi luôn có ba mẹ không bao giờ làm tôi mất hứng,
28:25luôn đứng về phía tôi.
28:27Thật là hạnh phúc biết bao.
28:27sẽ đoàn à hạn phần hạnh phúc đó.
28:31Bạn còn vui.
28:32Hãy đăng ký kênh để nhận thêm thêm vào thay đồ.
28:34Cảm ơn phân hãy bạn hãy đăng ký kênh để nhận thêm vào thay đồ,
28:36cũng đã hãy đăng ký kênh để nhận thêm vào thay đồ.
28:38Bạn có mẹ nào nhận thêm?
28:39Sẵn mẹ nào nhận thay đồ!
28:40Bạn có châu tôi không bỏ lỡ.
28:41Bạn có châu tôi không bỏ lỡ.
28:43Bạn có châu r retained như thế này,
28:45để xem thay đồ sẽ chăng kênh để nhận thay đồ.
28:48Cảm ơn phân.
Được khuyến cáo
41:09
|
Sắp Tới
1:08
1:07