Đi đến trình phátĐi đến nội dung chínhĐi đến chân trang
  • Hôm kia
Truyện Audio Hay || Hủy Hôn Với Tra Nam, Tôi Lấy Anh Giai Bạn || Thiên Thần Dắt Truyện

#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:00Lục Diêu là kẻ nổi tiếng trong giới với danh sưng của sủng vợ.
00:03Vì tôi, anh từ chối cuộc hôn nhân liên kết giữa hai gia tộc,
00:05suốt ba năm luôn nâng niu chiều trụ tôi như ngày đầu.
00:08Thế nhưng, ngay trong buổi tiệc độc thân trước lễ cưới của chúng tôi,
00:10Bạch Nguyệt Quang của anh lại hỏi,
00:12nếu tôi cướp hôn, anh có đi theo tôi không?
00:14Anh vậy mà nghiêm túc đáp, sẽ đi.
00:16Tôi cố nén nước mắt, gửi tin nhắn cho cô bạn thân,
00:18một thiên kim tiểu thư giàu nước đố đổ vách.
00:20Cậu có thể đến đón tớ rời khỏi đây nhanh nhất có thể không?
00:23Bảy phút sau, cô ấy đã lao tới, bánh xe ma sát mặt đường tué lửa.
00:26Sớm đã nói rồi mà, với gương mặt và tính cách này của cậu,
00:29chỉ có nước gả vào hào môn mà hưởng phúc thôi.
00:31Anh tớ da trắng mặt đẹp, ba tớ phong độ người người, cậu chọn một đi.
00:35Ngay cưới cận kề, đám bạn nối khố của Lục Diêu tổ chức cho anh một buổi tiệc độc thân tương bừng.
00:39Ai trong vòng bạn bè nhỏ của anh cũng biết, Lục Diêu sủng tôi đến mức nào.
00:43Nếu không dẫn tôi theo, chắc chắn trước 10 giờ anh sẽ tự động về nhà,
00:46mặc kệ người ta chơi bời ra sao.
00:47Nên lần này, họ cũng nhiệt tình mời tôi đi cùng.
00:50Thế nhưng vừa bước vào, tôi đã thấy không khí có gì đó lạ lạ.
00:53Mọi người vẫn hồ hởi chào hỏi tôi, nhưng lại âm thầm ra hiệu mắt với Lục Diêu.
00:56Tôi không hiểu gì cả.
00:58Cho đến khi tất cả đã an vị, một cô gái tóc ngắn mới chậm rãi xuất hiện.
01:01Xin lỗi nha, kẹt say quá, đến muộn rồi.
01:04Cô gái cao gầy, giọng nói trong trèo sàng khoái.
01:06Bên cạnh tôi, Lục Diêu đột nhiên cứng đờ cả người.
01:09Đó là lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt một người như thể tim hững mất một nhịp.
01:12Cô gái ấy nhiệt tình đưa tay về phía tôi, đây chắc là cô dâu sắp cưới nhỉ, làm quen chút nhé, tôi tên là Dư Lục.
01:18Nghe thấy cái tên này, khoảnh khắc ấy tôi đã hiểu tất cả.
01:20Đây chính là bạch người quang mà Lục Diêu đã thầm thương suốt 5 năm.
01:23Nghe nói khi đó, Lục Diêu còn chưa điểm tĩnh như bây giờ, theo đuổi cô ấy dữ dội lắm.
01:27Dưới lầu từng bày ngàn đoá hồng vì cô ấy.
01:29Trên bãi biển từng đốt pháo hoa dài trăm mét vì cô ấy.
01:32Cả một quãng thanh xuân của anh đều ngập tràn hình bóng cô ấy.
01:35Thế nhưng 3 năm trước, cô lại dứt khoát chạy theo một chàng trai khác ra nước ngoài du học.
01:39Cũng chính khoảng thời gian đó, tôi mới quen Lục Diêu.
01:41Trong một bữa tiệc rượu, anh từ phía xa xuyên qua ánh đèn mờ ảo đi thẳng về phía tôi.
01:45Rõ ràng tôi mới chỉ uống nửa ly, vậy mà say đến mức luống cuống như chó con,
01:49cũng quyết hỏi bạn bè về thông tin của anh.
01:51Khi bị đẩy đến trước mặt anh, tôi căng thẳng đến líu cả lưỡi.
01:54Tôi tên là Sơ Đường, xin hỏi Lục Tiên Sinh, họ quý danh gì?
01:57Xung quanh lập tức vang lên một trận cười ấm ý.
01:59Như Lục Diêu, người đã nhăn mày suốt mấy tháng trời, cuối cùng cũng rãn ra mà miền cười.
02:03Sau khi ở bên nhau, Lục Diêu gần như dốc hết dịu dàng của anh cho tôi.
02:07Những món tôi thích ăn, không thích ăn, anh đều nhớ kỹ không sót.
02:10Dù tôi có tăng ca muộn đến đâu, anh cũng kiên quyết tự mình tới đón.
02:13Mỗi dịp lễ Tết, đều có quà tặng được anh chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ.
02:17Anh còn đăng ảnh tôi lên mạng xã hội của anh, giới thiệu tôi với từng người bạn, người thân của anh.
02:21Đến mức bạn bè của anh còn phải đỏ mắt mà treo, kẻ đi trước trồng cây, kẻ đến sau hưởng mắt.
02:25Sau đường, cậu thật đúng là gặp thời rồi.
02:27Lục Diêu từng dốc hết sức theo đuổi cô gái khó theo nhất, tôi luyện thành đỉnh cao EQ để giờ cậu ung dung hưởng thụ.
02:33Tôi chưa bao giờ để tâm đến những lời đó.
02:34Vì họ nói, từ ngoại hình đến tính cách, tôi hoàn toàn khác với cô gái kia.
02:38Tôi không phải người thay thế của ai.
02:40Và hơn hết, tôi cảm nhận được, Lục Diêu thật sự yêu tôi.
02:43Yêu nhau 3 năm, anh lại kiên định cầu hôn tôi thêm lần nữa.
02:46Tôi tưởng rằng chuyện tình ngày cuối cùng cũng sẽ đơm hoa kết trái.
02:49Nào ngờ đúng lúc ấy, hiện thực lại dáng cho tôi một cú đau điếng.
02:52Dư Lục tự nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi.
02:54Cô ấy lấy từ trong túi ra một chai nước hoa đưa cho tôi.
02:56Quà mừng cưới nhé, mùi này rất sang, tôi dùng 7-8 năm rồi mà chưa đổi.
03:00Cô ấy cười hiếp cả mắt.
03:02Phải công nhận, cô xử sự rất khéo léo, tính cách cũng dễ mến.
03:05Ngay cả quà mừng cưới cũng là tặng cho tôi, chứ không phải cho Lục Diêu.
03:08Tôi nhận lấy, nói lời cảm ơn.
03:10Cô ấy lại lấy điện thoại ra, thêm WeChat với tôi.
03:13Sau này nếu bị bắt nạt, nhớ make với tôi đấy.
03:15Dù tôi với Lục Diêu lớn lên cùng nhau, nhưng tôi không coi mình là người nhà chồng cậu đâu.
03:19Có chuyện gì nhất định đứng về phía cậu.
03:21Bạn bè xung quanh rộ lên vỗ tay.
03:22Không hổ là đại tỷ của bọn tôi, vẫn bá khí thế.
03:25Dư Lục khượng lại một chút, vượt qua tôi, nhìn sang Lục Diêu ngồi bên kia.
03:29Này, sao thế?
03:30Ba năm không gặp, cậu ít nói hẳn hà.
03:32Mọi người quanh đó thì người uống rượu, người ăn rượu hóng chuyện.
03:35Nhưng ánh mắt ai nấy đều dán chặt vào ba chúng tôi, sợ bỏ lỡ tình tiết gây cấn nào.
03:39Lỗ tai Lục Diêu đỏ bừng, rõ ràng thấy được.
03:41Anh thậm chí không dám quay đầu nhìn cô ấy, chỉ nâng ly lên, cố làm ra vẻ thoải mái, không phải ít nói.
03:46Chỉ là bây giờ lạ lẫm, chẳng biết phải nói gì.
03:49Dư Lục bật cười, tại tôi ba năm không liên lạc với cậu chứ gì.
03:52Cô dơ ly rượu về phía anh, vậy sau này mình thường xuyên liên lạc nhé.
03:55Lục Diêu lít nhìn tôi, đáp, vợ tôi quả nghiêm lắm, sau này muốn liên lạc, phải làm thêm một thủ tục, báo chức với bà xã tôi.
04:01Cả hai mang theo nụ cười như hóa giải hết mọi hiểu lầm, cũng ly với nhau.
04:05Mọi thứ đều nói rõ ràng ngay trước mặt, không có ám hiệu, quang minh chính đại.
04:09Thế nhưng không hiểu sao, tôi ngồi giữa hai người họ, lại thấy ngực mình nghẹn lại.
04:12Có lẽ vì, sau ba năm bên nhau, tôi đã quá quen thuộc với ngôn ngữ cơ thể của Lục Diêu.
04:17Đêm nay, anh quá mức căng thẳng.
04:18Rượu uống rồi, hát cũng hát rồi, đoán số cũng trời rồi.
04:21Đến cuối buổi, ai nấy đều có hơi men.
04:24Lục Diêu thua dư lục trong trò đoán số, chọn phải nói thật.
04:27Dư lục vốn giữ ý suốt cả đêm, bỗng trở nên bướng bình.
04:29Cô nghiêng đầu, giọng hơi ngà, có phần kêu ngạo mà hỏi Lục Diêu,
04:32nếu tôi tới đám cưới của anh cướp hôn, anh có đi với tôi không?
04:35Câu hỏi vừa thốt ra, nhóm bạn vốn đã phấn khích liền nhao nhao lên.
04:39Ây da, cả buổi rồi, cuối cùng cũng không diễn nữa.
04:41Đúng đó, phải thế mới vui chứ?
04:43Mau trả lời đi, có đi không?
04:45Đuôi mắt Lục Diêu đỏ ửng vì rượu.
04:47Anh nhìn cô ấy, trong mắt đầy sóng ngầm.
04:49Rồi nghiêm túc nói, sẽ đi.
04:51Mọi người lập tức bùng nổ.
04:52Má ơi, biết ngay mà.
04:54Cướp hôn đi, cướp hôn đi, cướp hôn đi.
04:56Tiếng gieo hò khiến tất cả xung quanh đều ngoái nhìn.
04:59Tôi ngồi giữa hai người, chỉ thấy càng lúc càng khó thở, tay bắt đầu run lên.
05:03Không biết nên đối diện thế nào với cảnh ngượng ngùng này.
05:05Tôi viện cớ đi vệ sinh, lén rời khỏi.
05:07Nén nước mắt, tôi gửi tin nhắn cho Linh Nhược, cô bạn thân giàu có của mình.
05:11Cậu có thể tới đón tớ rời khỏi đây nhanh nhất có thể không?
05:13Điện thoại lập tức đổ chuông.
05:15Sao thế?
05:15Đám người đó bắt nạt cậu à?
05:17Không, đừng hỏi gì hết.
05:19Cậu có thể tới không?
05:20Giọng tôi run run, sắp khóc rồi.
05:22Linh Nhược nghe vậy liền cuống lên, giọng hệt như sắp bốc cháy.
05:25Cậu chờ đó, tớ tới ngay.
05:2610 phút?
05:27Không, 7 phút.
05:28Không cần gấp thế đâu, lái chậm thôi, chú ý an toàn.
05:31Bớt quản tớ.
05:327 phút sau, Linh Nhược lái chiếc Bugatti của cô ấy, phóng như bay đến.
05:36Bánh xe ma sát mặt đường đến mức gần như tué lửa.
05:38Vừa thấy cô ấy, tôi lập tức không kìm được, mắt đỏ hoè.
05:42Linh Nhược nắm chặt tay tôi, cố nhịn giận, bọn họ làm gì cậu?
05:44Lục Diêu, cậu chết rồi à?
05:46Cô ấy út ức thế này mà không nhìn ra sao?
05:49Linh Nhược là thiên kim đại tiểu thư, tính cách mạnh mẽ, khí trường đè ép người khác.
05:52Cô vừa xuất hiện, cả đám lập tức im thiên thiết.
05:55Thấy Dư Lộc, ánh mắt Linh Nhược lập tức sắc bén hẳn.
05:57Ồ, thì ra cô ở đây.
05:59Dư Lộc đứng dậy, kéo tay tôi, cười ngọt ngào.
06:02Chơi trò chơi thôi mà, sao lại căng thẳng thế?
06:04Tôi vô tư quen rồi, lần đầu gặp cô gái mong manh thế này, không nắm chắc chừng mực, lỗi của tôi.
06:09Linh Nhược liền giật tôi ra sau lưng, giọng nạnh tanh, ai cho cô đụng vào cô ấy.
06:13Tôi thấy cô không phải vô tư, mà là giả ngây giả ngô.
06:15Lúc này, Lục Diêu cũng tỉnh dựa.
06:17Anh xa xa mi tâm, đứng lên nói, sơ đường mệt rồi, tôi đưa cô ấy về.
06:21Linh Nhược bật cười khẩy, tôi tới rồi, cần gì anh?
06:24Cứ tiếp tục giả chết đi.
06:25Mọi người lung túng đứng im, mặc Linh Nhược thu dọn đồ giúp tôi.
06:28Vừa làm, cô vừa lầm bầm, sớm đã nói rồi, với gương mặt tính cách này của cậu, phải gả vào hào môn mà hưởng phúc.
06:34Cậu cứ thích tự làm khổ mình, chui vào nhà phú hộ mới nổi.
06:37Cái vòng đó toàn đấu đá, mặt ngoài ngọt ngào, trong bụng dao găm, hợp với người đơn thuần như cậu chắc.
06:42Nhà Lục Diêu cũng có tài sản dòng đến 9 con số.
06:449 con số mà gọi là nhà phú hộ mới nổi, nghe nhỏ nhoi thật.
06:47Nhưng từ miệng cô ấy nói ra, chẳng ai dám cãi.
06:50Linh Nhược thu dọn xong, xách túi tôi lên.
06:52Nhìn thấy lọ nước hoa đóng gói tinh xảo bên trong, cô không thèm hỏi, tiện tay vứt thẳng xuống đất.
06:56Thứ đồ lỗi mốt này, cũng bày đặt đem tặng người khác.
06:59Lọ nước hoa lăn lóc, rồi dừng lại ngay bên chân dư lộc.
07:02Khuôn mặt cô ấy thoáng cứng lại.
07:03Linh Nhược kéo tôi đi luôn.
07:05Lục Diêu đuổi tới cửa, giữ lấy tôi.
07:07Sơ đường, đừng giận mà.
07:08Khi đó không khí như vậy, cô ấy lại đột nhiên hỏi, đầu óc anh trống rỗng.
07:12Tôi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, đột nhiên thấy kỳ quệ.
07:15Ý anh là, đó là phản ứng bản năng, trong lòng anh thực sự muốn đi với cô ấy sao?
07:19Tất nhiên không phải.
07:20Sơ đường, đó chỉ là trò chơi.
07:22Nếu anh nói không, cô ấy sẽ mất mặt trước bạn bè.
07:28Hãy nhìn cho cô ấy một câu trả lời giữ thể diện, còn với em, anh cho cả cuộc hôn nhân.
07:32Tôi vùng ra, cười lạnh.
07:34Vậy tính ra tôi lời rồi.
07:35Lục Diêu, ba năm bên nhau, tôi lại không phát hiện, anh đúng là cao thủ giữ cân bằng đấy.
07:40Đúng lúc đó, Linh Nhược lái xe tới, bóp còi inh ỏi.
07:43Lục Diêu lại muốn giữ tôi.
07:44Hay để anh đưa em về, trên đường mình nói rõ ràng.
07:47Linh Nhược nhíu mày, anh rảnh thế, sao không lái cái BID của anh đi chạy vài chuyến xe công nghệ cho tỉnh táo?
07:52Lục Diêu ngại lại.
07:53Chiếc BID biển xanh của anh, lần đầu khiến anh cảm thấy nhục nhã.
07:57Tôi mở cửa ngồi lên xe.
07:58Ngoảnh đầu nói với anh, đám cưới của chúng ta, hủy đi.
08:01Hai chúng ta, đều cần suy nghĩ lại thật kỹ.
08:03Trên đường về, tôi mở điện thoại lướt vòng bạn bè.
08:06Phát hiện Dư Lục đang hai dòng trạng thái.
08:08Dòng đầu tiên, cô ấy quả thật chẳng giống tôi chút nào.
08:11Nhưng anh không thấy, như vậy càng lộ rõ việc che đẩy sao.
08:13Dòng thứ hai, nếu anh dùng ba năm này để chứng minh năm đó tôi từ bỏ anh là sai, vậy thì, anh đã thành công rồi.
08:19Bao nhiêu cảm xúc kìm nén suốt cả buổi tối, lúc này hoàn toàn sụp đổ.
08:23Tôi hòa lên khóc nức nở.
08:24Cảm thấy ba năm chân tình mình dành ra, thật chẳng đáng chút nào.
08:27Tôi cứ nghĩ, việc Lục Diêu cưng chiều từng ly từng tí là vì yêu.
08:30Nào ngờ, đó chỉ là anh cố ý làm cho cô ấy nhìn.
08:33Tôi chẳng qua chỉ là công cụ trong trò chơi rằng co cao tay giữa hai người họ.
08:36Linh Nhật là kiểu con gái thẳng thắn.
08:38Cô không biết nói lời ngọt ngào để an ủi.
08:40Cô quen trực tiếp giải quyết vấn đề.
08:42Thôi đừng khóc nữa, đàn ông đẩy ra, đổi người khác không được à.
08:45Anh tớ da trắng mặt đẹp, ba tớ phong độ người người, cậu chọn ai.
08:49Tôi khóc đến khi mệt, rồi lại bị cô chọc cho bật cười.
08:51Linh Nhật, tớ vô dụng thật đấy, đến lúc này còn phải để cậu ra mặt thay.
08:55Linh Nhật xoa đầu tôi, nói bậy gì thế?
08:57Mỗi người một tính cách.
08:59Nhà tớ mất mẹ sớm, ba ông cháu tớ tinh khí chẳng ai bình thường, không biết cách thể hiện yêu thương.
09:03Từ nhỏ tớ đã ngỗ ngược, khiến người ta đau đầu, có cơ hội phát huy còn hiếm.
09:07Còn cậu thì trời xinh là thần mềm mại, mỗi ngày ở cạnh cậu đều dễ chịu như tắm nắng mùa xuân.
09:12Cậu còn là bác sĩ tiêm trích nhẹ nhất thành phố.
09:14Hồi tớ nằm viện, nếu không có cậu ngày nào cũng kinh nhẫn dỗ dành, tớ đã chẳng trụ nổi đâu.
09:18Mấy lời đó thật sự làm tôi cảm động.
09:20Lòng tự tôn vốn đã rụp đổ, lại được cô dự lên từng chút một.
09:23Linh Nhật nói tiếp, nói thật, cậu thật sự không nghĩ đến chuyện gả vào nhà tớ à.
09:27Câu này, cô đã nói không biết bao nhiêu lần rồi.
09:29Tôi và Linh Nhật quen nhau vì cô ấy bị bệnh phải nhập viện.
09:32Viện trưởng đích thân làm bác sĩ chính cho cô, tôi là trợ lý.
09:35Nhưng vì tôi nói chuyện nhẹ nhàng, tiêm lại không đau.
09:37Linh Nhật bứng bỉnh quyết định, bắt tôi làm bác sĩ chính của cô luôn.
09:40Từ đó chúng tôi trở thành bạn bè thân thiết như cách mạng hữu mị.
09:43Khi đó, tôi đã đang hẹn hò với Lục Diêu, ngày nào Linh Nhật cũng tiếc hủi hụi.
09:47Sao cái bệnh này không tới sớm mấy tháng?
09:49Khi đó cậu còn độc thân, tớ còn hy vọng lôi cậu về làm chị dâu.
09:52Người vô tội phải chịu trận chính là Lăng Tiêu Anh trai ruột của Linh Nhật,
09:55đặc biệt xin nghỉ phép về nước thăm em gái.
09:57Nghe câu đó, mặt anh đen như đáy nổi.
09:59Dưới sự lải nhải bền bỉ của Linh Nhật,
10:01mối quan hệ giữa tôi và Lăng Tiêu ngay từ đầu đã đóng băng.
10:03Mỗi lần vô tình gặp nhau, tôi xấu hổ cuối gặm mặt.
10:06Còn anh cũng đúng túng ngừng đầu lên, giả vờ không thấy.
10:09Gần đây, Lăng Tiêu du học xong trở về,
10:11làm việc ngay ở bệnh viện tôi đang công tác,
10:12thậm chí phòng làm việc còn ngay bên cạnh.
10:14Sự xuất hiện của vị bác sĩ Lăng đẹp trai,
10:16cao giáo, lạnh lùng, equi thấp này khiến cả bệnh viện dậy sóng.
10:20Các cô gái lấy cớ đi ngang qua văn phòng anh không biết bao nhiêu lần.
10:23Đến cả số người xin nghỉ phép cũng giảm mạnh.
10:25Còn tôi, đi làm phải nhịn tiểu,
10:26sợ đi hành Lăng nhiều lại đụng mặt anh.
10:28Thấy tôi im lặng, Linh Nhật lập tức hưng phấn.
10:30Cậu không nói gì là đang nghiêm túc suy nghĩ à?
10:33Sao rồi? Chọn anh tớ hay ba tớ?
10:35Khóe miệng tôi giật giật,
10:36nếu chỉ có hai lựa chọn đó, tớ thả chọn ba cậu.
10:39Linh Nhật càng khoái trí.
10:40Hay quá. Thật ra tớ cũng nghĩ vậy.
10:42Ba tớ lớn tuổi rồi, chết sớm,
10:44cậu sớm thử kế tài sản,
10:45ngay ngày hai đứa mình gọi nam mẫu về chơi.
10:47Chứ anh tớ không ổn đâu,
10:49sống quy củ giữ gìn sức khỏe, thân thể khỏe như trâu,
10:51tớ sợ cậu còn không sống nổi bằng ảnh.
10:53Tôi, chiều hôm sau,
10:54Linh Nhật đúng giờ tới bệnh viện đón tôi tan làm.
10:57Đi ngang qua văn phòng của Lăng Tiêu,
10:58cô kéo tôi vào luôn.
11:00Anh, nay anh tăng ca không?
11:01Lăng Tiêu ngởng đầu khỏi màn hình máy tính.
11:03Anh cao 1m9, đường nét gương mặt sắc nét,
11:06sống mũi cao, đôi mắt lạnh lẽo lại mê người.
11:08Là kiểu chỉ cần nhìn một cái,
11:10đã muốn trách nữ oa sao thiên vị.
11:11Ánh mắt anh lướt qua tôi, nhạt nhạt,
11:13không tăng ca.
11:14Lời vừa rứt, bác sĩ Vương ngồi đối diện anh ngạc nhiên ngởng đầu.
11:17Bác sĩ Lăng, chẳng phải,
11:19ánh mắt Lăng Tiêu quét tới, lạnh băng.
11:21Bác sĩ Vương khựng lại, nuốt hết lời vào trong.
11:23Linh Nhược lại hỏi,
11:24vậy anh có muốn ra ngoài ăn không?
11:26Lăng Tiêu hơi suy nghĩ, tỏ ra có phần kiêu ngạo.
11:28Được.
11:29Nói xong đến dứt khoát đứng dậy,
11:30dọn tài liệu gọn gàng.
11:32Linh Nhược mừng rỡ, tốt quá.
11:33Tối nay anh đi ăn,
11:34em sẽ đưa sơ đường về nhà mình ăn.
11:36Đỡ phiền, anh không ở nhà,
11:38cô ấy cũng thoải mái hơn.
11:39Động tác của Lăng Tiêu khựng lại.
11:40Anh chậm dãi ngởng đầu nhìn Linh Nhược,
11:42ánh mắt bỗng có sắc khí.
11:44Vậy sao em không dẫn cô ấy ra ngoài ăn?
11:46Nhà mình cơm cũng đâu ngon lành gì.
11:47Mặt anh xa xầm.
11:49Nhà họ có bà Vương vốn là người làm vườn,
11:50vì tuổi lớn không quốc nổi đất nữa mới xin lên làm bếp.
11:53Món bà nấu, ừm, rất lành mạnh.
11:55Linh Nhược nhón chân,
11:56ghé sát tay anh nói nhỏ,
11:57em muốn đưa cô ấy về ra mắt ba mình.
11:59He he, sắp có mẹ kế rồi,
12:01anh vui không, bất ngờ không?
12:03Lăng Tiêu từ từ đứng thẳng,
12:04ánh mắt nhìn Linh Nhược như nhìn người chết.
12:06Mấy giây sau,
12:06anh xách cô đi thẳng về phía phòng CT.
12:09Đi, chụp não lại xem,
12:10lần trước nhập viện có cắt nhầm não không.
12:12Hành lang vang vọng tiếng vùng vẫy của Linh Nhược.
12:14Não em bình thường mà.
12:15Để em kể anh nghe ba lý do nên có mẹ kế.
12:18Một, ba tái hôn rồi thì không thúc giục tụi mình lấy vợ nữa.
12:21Hai, em nhờ mẹ kế nói ngọt bên gối,
12:23để ba giao công ty cho em.
12:24Anh được yên ổn làm bác sĩ,
12:26em cũng làm chủ tịch,
12:27đôi bên đều vui.
12:28Ba, mẹ kế trẻ trung xinh đẹp,
12:29eo ngực rõ nét,
12:30không chừng sang năm tụi mình đã có em trai,
12:32dòng họ có người nối rõi,
12:33anh khỏi phải sinh,
12:34thậm chí có thể,
12:35triệt sản,
12:36á đau đau đau.
12:37Anh véo em làm gì,
12:38đau chết mất.
12:39Xe vừa rời khỏi bệnh viện,
12:40một chiếc xe quen thuộc lướt qua trước mặt.
12:42Tôi quay đầu nhìn lại,
12:43đó là xe của lục riêu sao.
12:44Linh Nhược thẳng nhiên đáp,
12:45không phải,
12:46cậu nhìn nhầm rồi.
12:47Giờ chắc anh ta đang ở rừng nào đó,
12:49thì thâm tâm sự với bạch người quang của mình,
12:51lấy đâu ra thời gian mà nhớ đến cậu.
12:53Tôi vốn là kiểu người cảm xúc ổn định,
12:54còn nghĩ chia tay cũng phải đường hoàng,
12:56giữ chút thể diện.
12:57Nhưng nghe cô ấy nói vậy,
12:58bỗng thấy chẳng thể diện được nữa.
13:00Tôi lập tức chặn hết mọi liên lạc của lục riêu.
13:02Mắt không thấy,
13:03lòng không phiền.
13:04Lăng tiêu về đến nhà chỉ sau chúng tôi một lát.
13:06Vừa bước vào,
13:07anh đã chui thẳng vào phòng thay đồ,
13:08suốt quá trình mặt lạnh như tiền.
13:10Chỉ đến khi bà Vương bưng thức ăn lên,
13:11anh mới ra ngoài.
13:13Vừa thấy anh,
13:13Linh Nhược liền giật mình.
13:15Anh bị sao đấy?
13:15Ở nhà mà ăn mặc thế à?
13:17Lăng tiêu ngồi nghiêm chỉnh bên bàn ăn.
13:19Một thân vest ôm gọi người,
13:20tóc tai chỉnh tề không lệch sợi nào.
13:22Như một tổng tài mặt lạnh bước ra từ tiểu thuyết.
13:24Anh bình thường không phải cũng thế à?
13:26Lăng tiêu nghiến răng hỏi.
13:27Khóe miệng Linh Nhược co giật mấy cái,
13:28rốt cuộc không dám cãi.
13:30Đúng lúc này,
13:31ba Linh trở về.
13:32Ông niềm nở chào tôi,
13:33rồi ngồi xuống bàn.
13:34Lăng tiêu lướt bộ âu phục bành bao của ba,
13:36mở miệng châm chọc,
13:36không thay đổi à?
13:38Ba bình thường chẳng phải vừa về đã thay áo lão già,
13:40nói mặc vest khó chịu sao?
13:41Ba Linh nhìn tôi,
13:42lại nhìn sang con trai đang ăn mặc chỉnh tề,
13:44hớn hở nói,
13:45hiếm lắm mới có gì tụi con dẫn bạn về,
13:47ba phải tương tất chút.
13:48Khóe miệng lăng tiêu cũng co giật mấy cái.
13:50Bữa ăn chính thức bắt đầu.
13:51Lăng tiêu bưng nửa bát cơm,
13:52ngừng cao đầu dặn,
13:53mang cái móng giỏ,
13:54chân giỏ kia ra xa một chút,
13:56ngây quá.
13:57Bà Vương lập tức nghe theo,
13:58lăng tiêu tò nhã gắp rau xanh,
13:59nhai chậm rãi.
14:01Ba Linh ngạc nhiên,
14:01con không phải không có thịt thì không vui sao,
14:03rau xanh không bao giờ đụng à.
14:05Động tác lăng tiêu khượng lại,
14:06anh quay sang nhìn cha mình đang thong thả
14:08dùng dao nĩa cắt bít tết.
14:09Ba chẳng phải lúc ăn bít tết vẫn hay dùng đũa à?
14:11Ba Linh ngẹn học.
14:13Tôi vội vàng hòa giải,
14:14dao nĩa đúng là không tiện bằng đũa,
14:15đôi khi ăn bít tết em cũng dùng đũa.
14:17Không khí hơi dịu xuống.
14:18Nhưng lăng tiêu lại tiếp,
14:19ba bình thường thích ăn đầu cá hấp ớt,
14:21toàn nhổ xương bầy đầy bàn.
14:23Con bị bệnh à.
14:24Ba Linh nghiến răng,
14:24hất đũa đứng dậy.
14:26Tụi bay ăn đi,
14:26tao no rồi,
14:27no vì tức.
14:28Linh nhật cuối đầu lặng lẽ ăn,
14:29không dám nói,
14:30cũng không dám hỏi.
14:31Cuối cùng vẫn là bà Vương phá tan không khí ngượng ngùng.
14:34Có xe đỗ trước cửa nhà mình lâu lắm rồi,
14:36không biết chờ ai.
14:37Hình như là,
14:37một chiếc BID.
14:39Lăng tiêu nghe xong lập tức đứng lên.
14:41Mọi người cứ ăn đi,
14:42con ra xem.
14:43Một lúc sau,
14:43dưới lẩu vang lên giọng anh.
14:45Chú Trương,
14:46ra đuổi cái xe biển xanh kia đi.
14:47Bảo với anh ta nhà này không gọi xe công nghệ,
14:49đậu nhầm rồi.
14:50Tiện cho anh ta 500,
14:52để đi ăn tô mì,
14:53đứng đợi cả buổi cũng cực.
14:54Tôi ghé tay Linh nhật thì thào,
14:55anh cậu dù tính tình kỳ quặc,
14:57nhưng cũng xem như người tốt.
14:58Linh nhật,
14:59Linh nhật sợ lục diêu tìm tới quấy giày,
15:00liền bảo tôi tạm thời ở nhà cô vài hôm.
15:03Lăng tiêu không phản đối,
15:04thậm chí còn chủ động nhường phòng mình cho tôi,
15:06nói phòng đó ánh nắng tốt.
15:07Còn anh dọn sang phòng khách bên cạnh phòng ba ngủ.
15:09Linh nhật suýt xoa,
15:10anh tớ xưa nay không cho tớ đưa con gái về nhà,
15:12cũng không để ai đụng vào đồ đạc của anh.
15:14Tớ còn nghi ảnh hơi ghét phụ nữ ấy.
15:16Vậy mà giờ lại rộng lượng với cậu thế?
15:18Cậu biết điều đó nghĩa là gì không?
15:20Nghĩa là gì?
15:21Tôi hỏi.
15:22Bước chân lăng tiêu đang đi xuống cầu thang bỗng chậm lại.
15:24Nghĩa là cặp cầu năng nữ kia quá đáng tới mức,
15:26đến anh tớ máu lạnh còn xin lòng thương cảm.
15:28Linh nhật tức tối,
15:29không biết nói thì im miệng.
15:31Lăng tiêu giận dữ,
15:32rồi thình thịt kinh thịt đi xuống lầu.
15:34Phòng của lăng tiêu rất sạch sẽ,
15:35thoang thoảng mùi gỗ nhẹ.
15:36Tôi mở cửa sổ cho thoáng khí,
15:38gió lùa làm rơi vài tập giấy trên giá sách.
15:40Tôi cúi xuống nhặt lên,
15:41từng tờ từng tờ toàn là bệnh án tôi từng ghi cho linh nghiệp 3 năm trước.
15:44Tờ dưới cùng là nét chữ của lăng tiêu,
15:46nét chữ cứng cáp mà tinh tế.
15:48Sơ đường,
15:48bệnh viện phụ thuộc đại học thanh hoa như không hề mang theo tình cảm gì.
15:51Nhưng cũng như ẩn chứa đầy răn nén,
15:53tôi dường như vô tình chạm phải một bí mật kinh khủng nào đó.
15:56Run run sắp xếp lại,
15:57đặt về chỗ cũ,
15:58rồi dè giặt leo lên giường nằm.
16:00Tự nhủ với bản thân,
16:01đừng nghĩ nhiều,
16:01đừng nghĩ nhiều.
16:02Thế nhưng trong phòng toàn là hơi thở của lăng tiêu.
16:05Nhắm mắt lại,
16:05gương mặt anh lại lướt qua như đèn kéo quân.
16:08Tôi không chịu nổi mà trần chọc cả đêm,
16:09không thể nào ngủ được.
16:10Sáng hôm sau,
16:11chúng tôi lại tụ tập bên bàn ăn.
16:13Tôi với đôi mắt thâm quầng như gấu trúc,
16:15lăng tiêu cũng vậy.
16:16Ba Linh trông tiểu tụy như già đi cả chục tuổi.
16:18Linh nhược sửng suốt,
16:19ủa, sao vậy?
16:20Đêm qua không ai ngủ ngon à?
16:22Tôi ấp úng,
16:22chắc vì đổi giường,
16:24không quen.
16:24Lăng tiêu nói tiếp,
16:25tôi cũng đổi giường,
16:32ba vừa ra ngoài đi vệ sinh,
16:34con đã lù lù đứng nhìn,
16:35làm ba hết hồn,
16:36cả đêm đâu ngủ được.
16:37Lăng tiêu thản nhiên,
16:38ai mà bình thường đi đêm 8 lần.
16:40Ba Linh run môi,
16:40ba già rồi,
16:41tiểu nhiều tiểu gấp,
16:42vậy không bình thường chắc.
16:43Nói xong liền quảng đũa xuống,
16:45mặt đầy tủi nhục mà bỏ đi.
16:46Ông đã no vì thức 2 bữa rồi,
16:48khó trách mãi chẳng mập nổi.
16:49Linh nhược vừa ăn bánh bao nhỏ vừa nói,
16:51lát nữa để anh tớ chở cậu đi làm nhé,
16:53tớ khỏi phải đưa cậu.
16:54Tôi vội vàng từ chối,
16:56không cần phiền bác sĩ lăng đâu,
16:57tớ tự gọi xe là được.
16:58Lăng tiêu đứng lên,
16:59dù sao cũng tiện đường,
17:01mấy hôm nay để tôi đưa cô.
17:02Rồi lấy điện thoại ra,
17:03vành tay đỏ bừng,
17:04kết bạn ghi chắc đi.
17:06Tôi đang ngẫm xem có nên khéo léo từ chối không,
17:08thì Linh nhược chen vào,
17:08ủa gì vậy anh,
17:09đưa đồng nghiệp đi làm mà cũng phải kết bạn
17:11để cô ấy chuyển tiền sang sao.
17:13Tôi bừng tỉnh,
17:13ra là vậy,
17:14hóa ra mình nghĩ nhiều.
17:16Liên nhanh tay lấy điện thoại quét mã anh,
17:17rồi chuyển ngay 600 tệ.
17:19Vậy đủ không?
17:20Lăng tiêu không nói gì,
17:21chỉ im lặng nhìn Linh nhược.
17:22Giống như tất cả sức lực,
17:24thủ đoạn đều bị bào mòn sạch.
17:25Trên đường đi làm,
17:26Lăng tiêu lái xe,
17:27vẫn bộ ráng lạnh lùng cao mạo.
17:29Để giết thời gian bối rối này,
17:30tôi lấy điện thoại ra lướt vòng bạn bè.
17:32Vừa lướt xong,
17:33trời đất như sụp đổ.
17:34Tôi phát hiện tối qua,
17:35vị bác sĩ lạnh lẽo này đã đăng một dòng trạng thái.
17:38Hôm nay,
17:38nhà có thêm một bộ bát đũa mới.
17:40Hình đính kèm là bát cơm to trước mặt tôi.
17:42Tiện thể còn chụp luôn bàn tay phải cầm đũa của tôi.
17:44Dù ảnh bị nén chất lượng,
17:46vẫn dễ dàng nhìn ra,
17:47bát cơm đó bị nén chặt vô cùng.
17:49Tôi ăn khỏe,
17:50lần đầu tới nhà người khác ăn cơm,
17:51ngại không dám bới bát thứ hai,
17:53nên đành nén cho nhiều và bát đầu.
17:54Giờ thì,
17:55đúng là mất mặt chết đi được.
17:56Đáng sợ hơn chính là phần bình luận.
17:58Tôi còn thấy được lời nhắn từ bạn Trung.
18:00Dư Lộc cần như bình luận ngay tức thì,
18:02ai vậy?
18:02Đây là ai?
18:03Lục Dư chắc nhận ra chiếc vòng tay tôi đeo,
18:05lắp bắp để lại mấy dòng.
18:07Cô ấy đang ở nhà cậu.
18:08Không,
18:09cậu đang thế là có ý gì?
18:10Nói với cô ấy,
18:11tôi đang đợi ngoài cửa nhà cậu.
18:13Giỏi lắm.
18:13Cứ đợi đấy.
18:14Tôi chậm dãi quay sang nhìn Lăng Tiêu.
18:16Bác sĩ Lăng,
18:17tại sao anh lại đăng cái này lên vòng bạn bè vậy?
18:19Lăng Tiêu mặt không đổi sắc,
18:21bình thường ai cũng bảo tôi lại nhạt,
18:22không gần người.
18:23Tôi muốn cho họ thấy mặt nhiệt tình hiếu khách của mình.
18:25Tôi ngẹn lời.
18:26Bác sĩ Lăng,
18:27anh quen Dư Lộc và,
18:28Lục Dư thế nào?
18:29Dư Lộc là bạn của bạn học tôi.
18:31Ba năm trước tôi du học,
18:32cô ấy cũng sang.
18:33Một ngày nọ,
18:34tên Lục Dư đó tự thêm WeChat của tôi,
18:36nói một đống chuyện kỳ quặc,
18:37còn dặn tôi chăm sóc cô ấy.
18:39Tôi chật nhớ lại.
18:40Họ nói,
18:40năm đó Dư Lộc là vì đuổi theo một chàng trai khác mà ra nước ngoài.
18:43Giờ mới bừng tỉnh,
18:44người Dư Lộc theo đuổi,
18:45chính là anh.
18:46Lăng Tiêu đột ngồi quay sang nhìn tôi,
18:48ánh mắt nghiêm túc tột độ.
18:49Tôi với cô ta không có bất cứ quan hệ gì.
18:51Thậm chí,
18:52đến bạn bè cũng không tính.
18:53Tôi nhanh chóng sơ chuỗi mọi thứ.
18:55Vậy suốt ba năm qua,
18:56tất cả vòng bạn bè của Lục Dư,
18:58anh đều xem được sao?
18:59Đúng.
19:00Tôi nhớ lại lần đầu gặp mặt,
19:01ánh mắt Lăng Tiêu nhìn tôi ngẩn ngơ rất lâu.
19:03Mãi đến khi linh nhược hét lên như bị chọc tiết heo,
19:05anh mới sực tỉnh.
19:06Vậy lần đó ở bệnh viện,
19:07lần đầu tiên chúng ta gặp,
19:08anh đã nhận ra tôi rồi đúng không?
19:10Tôi hỏi.
19:11Không đúng.
19:12Thứ tự không phải vậy.
19:13Lăng Tiêu vừa lái xe,
19:14vừa nói.
19:15Từng chữ từng chữ,
19:16như khắc vào tim tôi.
19:17Là tôi gặp cô ở bệnh viện trước.
19:19Sau đó mới nhận được lời kết bạn của Lục Dư,
19:21rồi lại thấy cô xuất hiện trong vòng bạn bè của hắn.
19:23Nếu không phải đã nhìn thấy cô,
19:25tôi sẽ chẳng có kiên nhẫn nghe hắn làm nhàm,
19:26càng không giữ quy chát của hắn đến tận bây giờ.
19:29Những thông tin này vang rền trong đầu tôi như sấm.
19:31Cuối cùng,
19:32tôi chỉ nắm được một điều mấu chốt.
19:33Đó là,
19:34khi Lục Dư đã ở bên tôi,
19:35vẫn không quên được bạch người quang của mình.
19:37Thấp hèn đến mức phải gửi mấy tin nhắn mơ hồ
19:39cho người đàn ông mà cô ấy từng theo đuổi.
19:41Mắt tôi cay xẻ,
19:42im lặng hồi lâu.
19:43Lăng Tiêu lặng lẽ đưa cho tôi một tờ giấy ăn.
19:45Đừng buồn,
19:46đàn ông đẩy ra,
19:47đổi người khác là xong.
19:48Tôi hít hít mũi,
19:49tin nhắn anh ta gửi anh,
19:50có tiện cho tôi xem không?
19:51Lăng Tiêu ngây ra mấy giây,
19:53rồi rất khoát đáp,
19:54không,
19:54tiện,
19:55không tiện thì không tiện vậy.
19:56Mà vẻ mặt anh lúc ấy như thế vừa bị lột sạch quần lót giữa đường là sao chứ?
20:00Những ngày sau đó,
20:01buổi tối tôi ở nhà Linh Nhược,
20:02sáng lại cùng Lăng Tiêu đi làm.
20:04Lúc nào cũng náo nhiệt,
20:05thành ra quãng thời gian đau khổ hậu chia tay cũng trôi qua rất nhanh.
20:08Lăng Tiêu dần giống như một gã dã nhân đang được khai hóa.
20:10Không chỉ biết quan tâm người khác,
20:12thậm chí còn bắt đầu học nấu ăn.
20:13Khiến bà Vương hoảng loạn,
20:14lo mình sắp mất việc đến nơi.
20:16Một nạn nhân khác chính là bác sĩ Vương ngồi đối diện bàn làm việc với Lăng Tiêu.
20:19Bởi vì Lăng Tiêu đột nhiên không thích tăng càng nữa.
20:21Bác sĩ Vương phải gồng mình gánh hết,
20:23nhìn thấy chân tóc mình lùi cao rõ rệt từng ngày.
20:25Linh Nhược tặc lưỡi khen ngợi,
20:26người tinh khí bất thường nhất nhà tớ,
20:28dạo này càng lúc càng giống người bình thường rồi.
20:30Nhưng tôi lại cảm thấy,
20:31anh vẫn có chỗ không bình thường.
20:33Ví như,
20:33buổi tối trước khi đi ngủ,
20:34anh quan tâm hỏi tôi như đang hỏi bệnh nhân của mình,
20:36mấy hôm nay cảm giác thế nào.
20:38Ngủ đã quen chưa?
20:39Tôi gật đầu,
20:40quen rồi.
20:41Anh liền quay mặt đi,
20:49bình luận chắc bị mắng chửi thậm tệ lắm.
20:50Đợi tôi nhìn thấy thì đã thành một hàng thẳng tắp,
20:52bình luận đã bị xóa,
20:53bình luận đã bị xóa,
20:54bình luận đã bị xóa,
20:54tôi trợn tròn mắt,
20:55bác sĩ Lăng,
20:56cái này cũng là để thể hiện anh hiếu khách sao.
20:58Lăng Tiêu bình tĩnh ngồi bóc bưởi cho tôi,
21:00không,
21:00cái này là để phát cẩu lương sao.
21:02Người bị phát cẩu lương nặng nhất chính là Dư Lộc.
21:04Có lẽ bị đà kích đến mức cả đêm không ngủ được.
21:06Trời vừa hừng sáng,
21:07cô ta đã thập thò trước cửa nhà Lăng Tiêu,
21:09muốn tận mắt xem thử cô ấy được anh đăng lên vòng bạn bè rốt cuộc là ai.
21:13Xui cho cô ta,
21:13hôm đó Linh Nhược vốn nổi tiếng ngủ muộn dậy muộn lại phá lệ dậy sớm.
21:17Bốn mắt nhìn nhau,
21:18Linh Nhược nở nụ cười gây giận.
21:19Thiên đường có lối không đi,
21:20địa ngục không cửa cứ xông vào.
21:22Cô đã sớm muốn ra tay lắm rồi.
21:24Chỉ là khổ nỗi sống giữa xã hội văn minh,
21:26không tiện giữa ban ngày ban mặt mà đánh người.
21:27Giờ thì tốt, khỏi cần tìm cớ.
21:30Linh Nhược từ từ sắn tay áo.
21:31Hít một hơi sâu,
21:32rào lên,
21:33bắt trộn,
21:33rồi lao lên,
21:34đâm đá tơi bời.
21:35Bà Vương nghe tiếng la,
21:36rụi mắt ngái ngủ bò dậy,
21:38xách cây trổi nhập hội.
21:39Tiếng khóc của dư lục càng lúc càng thảm.
21:41Mãi đến khi bà Vương hơi lấy lại lý trí,
21:43khẽ nói,
21:43có phải hơi nặng tay quá không?
21:45Linh Nhược lạnh lùng,
21:46không đánh đau thì kẻ trộn mới nhớ chắc à.
21:48Mà bà Vương,
21:49nấu ăn bà còn giờ,
21:50đánh người cũng nhẹ hều.
21:51Bà Vương nghe vậy,
21:52lập tức nhớ tới cảnh sắp thất nghiệp.
21:54Để chứng minh mình vẫn có ích,
21:55bà hít sâu,
21:56sắn tay áo lên,
21:57nhìn răng đánh đến mặt méo mồm.
21:58Bảo vệ chạy tới,
21:59vất vả lắm mới kéo nổi bà Vương ra.
22:01Dư lục toàn thân bầm tím,
22:03mặt sưng như đầu heo,
22:04khóc không còn ra hơi.
22:05Sáng hôm sau,
22:06tôi đi làm đúng lúc tiếp nhận
22:07bệnh nhân vừa xử lý xong ngoại thương
22:08chính là dư lục.
22:09Cô ta mới ổn định tâm lý một chút.
22:11Thấy chiếc vòng tay trên cổ tay tôi
22:12chính là thứ xuất hiện trong tấm ảnh
22:14mà lăng tiêu đăng lên vòng bạn bè.
22:15Ánh mắt cô ta lập tức vặn vẹo,
22:17giọng thay thế,
22:18thì ra là cô.
22:19Thì ra là cô.
22:20Cô tiếp cận anh ấy
22:20để trả thù tôi đúng không?
22:22Tôi giữ chặt cô ta,
22:23đừng cử động lung tung khi kiểm tra.
22:25Máy này đắt lắm,
22:26cô để không nổi đâu.
22:27Không cẩn thận,
22:28tay tôi ấn trúng vết thương của cô ta.
22:30Dư lục đau đến nỗi kêu cha gọi mẹ.
22:31Đợi qua cơn,
22:32quả nhiên ngoan ngoãn hẳn.
22:33Nhưng rất nhanh,
22:34ánh mắt cô ta lại trở nên sắc lạnh.
22:36Tối hôm đó,
22:37câu trả lời của lục diêu
22:38chắc khiến cô đau chết đi được nhỉ.
22:40Cô nên hiểu rõ,
22:40cô và tôi vốn không cùng đẳng cấp.
22:42Tôi là người anh ấy
22:43theo đuổi suốt 5 năm mà không được.
22:45Còn cô là tự dâng đến cửa.
22:46Vị trí của chúng ta trong lòng anh ấy
22:48khác nhau một trời một vực.
22:49Tình đầu luôn khiến người ta rung động nhất.
22:51Dù cô có kết hôn với anh ấy,
22:53tôi cũng sẽ in sâu trong tim anh ấy cả đời.
22:55Cô ta rất thông minh.
22:56Từng chữ từng câu,
22:57toàn nhằm đúng chỗ đau.
22:58Nhưng giờ,
22:59tôi chẳng còn bận tâm nữa.
23:00Thấy tôi vẫn mặt không đổi sắc
23:01tiếp tục kiểm tra,
23:02cô ta hạ rọng,
23:03gần thêm,
23:04hơn nữa,
23:04cô biết không.
23:05Đêm đó cô bỏ đi,
23:06anh ấy đã đưa tôi về nhà,
23:08ngủ lại chỗ tôi.
23:09Khi cô trần chọc suốt đêm,
23:10thì anh ấy ngủ ngon lành
23:11ngay cạnh tôi đấy.
23:12Đây,
23:12chính là người đàn ông cô đã yêu 3 năm đấy.
23:15Nói đi cũng phải nói lại,
23:16tuy tôi gây cho cô không ít đau đớn,
23:17nhưng cô nên cảm ơn tôi,
23:19nhờ tôi mà cô mới thấy rõ con người anh ấy,
23:21phải không?
23:22Tôi nhớ mày,
23:22mặt trở nên nghiêm trọng.
23:24Dư lộc cười đắc thắng,
23:25vừa nãy còn bình thản lắm mà,
23:26sao,
23:26không giả vờ nổi nữa hả?
23:28Tôi lắc đầu,
23:29chầm ngâm một lát,
23:29rồi in ra một tờ giấy đưa cho cô ta.
23:31Siêu âm cho thấy tuyến vũ phải của cô có khối chiếm chỗ,
23:34không loại trừ khả năng ung thư vũ,
23:36khuyên nên làm sinh thiết để xác định.
23:37Nụ cười của Dư lộc đông cứng lại,
23:39cô,
23:39cô nói gì?
23:40Cô dọa tôi hả?
23:42Cô nghĩ nhiều rồi,
23:43tôi không rảnh vậy.
23:44Tôi đứng dậy,
23:44thu dọn thiết bị,
23:45khử trùng,
23:46rồi vứt rác.
23:47Vô cùng bình tĩnh,
23:48thậm chí còn không quên đưa giỏ trái cây cho cô ta.
23:50Đây là do người đã vô tình gây thương tích cho cô gửi tới,
23:52nhớ cầm về.
23:54Nói đi cũng phải nói lại,
23:55tuy cô chịu chút đau,
23:56nhưng nhờ vậy mới phát hiện bệnh,
23:57chẳng phải cô nên cảm ơn cô ấy sao?
23:59Ánh mắt dư lộc trống rỗng,
24:00tay buông lỏng,
24:01giỏ trái cây rơi xuống nứt,
24:10chưa thấy chỉ có tôi ở đó,
24:11liên nói ngực anh hơi tức,
24:12tim đập loạn,
24:13này nhỉ tôi kiểm tra cho anh.
24:15Không thèm quan tâm tôi có đồng ý hay không,
24:17anh tự đóng cửa,
24:18cởi áo blue trắng ra,
24:19rồi leo lên giường nằm.
24:20Từng nút áo sơ mi trên người anh được tháo ra,
24:22lộ dân từng mảng ra.
24:24Bình thường mặc đồ và thấy anh gầy,
24:25ai ngờ mở nút mới lộ ra cơ ngực rắn chắc
24:27dưới lớp sơ mi trong cấm rục ấy.
24:29Thấy tôi vẫn ngồi yên,
24:30anh thúc rục,
24:30sao vậy,
24:31bác sĩ sơ,
24:31bắt đầu đi chứ.
24:33Tôi nghiêm túc nói,
24:34khám vùng ngực thôi,
24:35không cần cởi đến tận bụng thế đâu.
24:36Lăng tiêu ồn một tiếng,
24:38chậm rãi cải lại mấy nút phía dưới,
24:40cất đi cơ bụng tắm múi đẹp đẽ.
24:41Tôi khử trùng máy,
24:42thoa gel lạnh lên.
24:44Khi đầu máy siêu âm chạm vào ngực anh,
24:45cơ thể lăng tiêu khẽ run,
24:46hơi thở cũng không còn đều.
24:48Bác sĩ lăng,
24:49đừng căng thẳng,
24:49thả lòng nào.
24:50Tôi mỉnh cười chấn an.
24:52Cầm thiết bị,
24:52từ tốn giả qua vùng ngực anh.
24:54Xung quanh yên tĩnh lạ thường.
24:55Lông mi lăng tiêu khẽ rung,
24:57trên mặt dần xuất hiện chút ứng hồng.
24:58Đúng là vừa non lại vừa thích chơi.
25:00Đúng lúc đó,
25:01bác sĩ Vương bên cạnh xông vào.
25:02Bác sĩ sơ có ở đây không?
25:04Ánh mắt vừa lia qua đã thấy
25:05đồng nghiệp bàn đối diện thiên tài lạnh lùng,
25:07cấm rục kia giờ đang để ngực chân nằm bên cạnh tôi.
25:09Bác sĩ Vương nhắm mắt lại,
25:10trông cực kỳ đau khổ.
25:12Lăng tiêu ngồi dậy,
25:12cài cúc ngay ngắn.
25:14Gương mặt nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng quen thuộc.
25:16Tôi cố nín cười,
25:17hỏi,
25:17có chuyện gì vậy bác sĩ Vương?
25:19Bác sĩ Vương nhắm mắt nói,
25:20dưới lầu có một chiếc benthi biển xanh,
25:22đầy hoa,
25:22hình như là tìm bác sĩ sơ.
25:24Tôi hơi sững người,
25:25mở cửa sổ nhìn xuống,
25:26quả nhiên là lục riêu.
25:27Thời gian này,
25:28anh ta giống chó cùng rứt rộng,
25:29chạy khắp nơi tìm tôi,
25:31thậm chí còn đặt lịch khám chỉ để gặp.
25:33Lần đó nghe xong anh ta khóc lóc thú tội,
25:35tôi chỉ lý trí khuyên anh đi sang khoa tâm thần kiểm tra não.
25:37Rõ ràng,
25:38anh vẫn chưa chịu từ bỏ.
25:39Giờ anh ta đứng dưới kia,
25:41phía sau là cả biển hoa.
25:42Thấy tôi qua khung cửa,
25:43lục riêu bắt đầu vừa khóc vừa nói.
25:45Hôm đó anh uống say,
25:46tỉnh lại đã gây ra sai lầm lớn,
25:48anh hối hận từng giây.
25:49Sau này nghĩ kỹ,
25:50đó chỉ là chấp nhiệm vì bao năm không có được cô ấy.
25:52Đến khi thật sự chạm vào mới nhận ra,
25:54người anh yêu nhất từ lâu đã là em.
25:56Sơ đường,
25:56em có thể tha thứ cho anh không?
25:58Cho anh cơ hội theo đuổi em lại từ đầu,
26:00như xưa được không?
26:01Ánh mắt anh ta tha thiết nhìn tôi.
26:03Trước đây tôi từng nghĩ,
26:04cậu thiếu niên năm đó bày biển hoa dưới lầu theo đuổi dưới lục,
26:06sẽ có ráng vẻ thế nào?
26:08Chắc khi ấy,
26:08anh ta tươi sáng,
26:09chẳng đây sao xuyến của tuổi mới lớn.
26:11Chứ không phải ráng vẻ đau khổ,
26:13răng xé như bây giờ.
26:14Con người,
26:15không thể vừa muốn cái này,
26:16lại thăm nam giữ cả cái kia.
26:17Tôi quay sang bác sĩ Vương,
26:19đâu phải tìm tôi,
26:20rõ ràng quấy rồi y tế.
26:21Mau gọi bảo vệ xử lý đi,
26:22đừng để anh ta răng băng rôn chụp ảnh rồi tung lên mạng,
26:25hỏng hết danh tiếng thành phố văn minh.
26:27Bác sĩ Vương nghe xong tái mặt,
26:28cắm đầu chạy đi gọi bảo vệ.
26:29Băng rôn tỏ tình của Lục Diêu còn chưa kịp mở ra.
26:32Đã bị mấy bảo vệ cầm gãy sắt ấn chặt xuống đất.
26:34Lục Diêu ngừng đầu,
26:35muốn tìm tôi cầu cứu,
26:36nhưng vừa hay thấy Lăng Tiêu đang đứng cạnh tôi.
26:39Mắt anh đỏ lên,
26:39giọng vừa giận vừa lộ sộn,
26:49quấy dối bệnh viện hơn.
26:51Bác sĩ Vương gầm khẽ,
26:52bịt miệng hắn lại.
26:53Đừng để hắn náo loạn thêm.
26:54Rất nhanh,
26:55Lục Diêu bị rán miệng,
26:56lôi thẳng sang phòng bảo vệ.
26:57Tôi thở phào,
26:58đóng cửa sổ.
26:59Quay lại liền thấy Lăng Tiêu lại đang mở nút áo.
27:01Anh ngồi đó,
27:02mặt còn phương phớt đỏ,
27:03mắt long lanh.
27:04Lúc nãy,
27:05chưa kiểm tra xong,
27:06anh nắm tay tôi,
27:07đặt lên ngực mình.
27:08Bác sĩ sơ,
27:08cô thử xem tim tôi còn loạn không?
27:10Hoàn.
27:11Ngoại chuyện chắc giữa Lăng Tiêu x Lục Diêu
27:12ngày 23 tháng 9,
27:132021 bạn đã thêm đối phương làm bạn mẹ.
27:16Lăng Tiêu,
27:16Lục Diêu,
27:17xin lỗi đã làm phiền,
27:18tôi là Lục Diêu,
27:19bạn thân của Dư Lộc.
27:20Muốn hỏi cô ấy bên Đức dạo này ổn không?
27:22Lăng Tiêu,
27:23Dư Lộc là ai?
27:24Lục Diêu,
27:25là cô gái từng đuổi theo anh sang Đức ấy.
27:27Lăng Tiêu,
27:27nhiều quá,
27:28không nhớ nổi ai.
27:29Không có việc gì thì tôi xóa nhé,
27:31tạm biệt.
27:31Lục Diêu,
27:32Lăng Tiêu,
27:33đợi đá,
27:33avatar cậu là.
27:40cậu có bạn gái rồi còn quan tâm con gái nhà người ta.
27:43Lục Diêu,
27:43đâu phải vậy?
27:44Hôm nay sinh nhật tôi,
27:45bạn gái chuẩn bị bất ngờ khiến tôi có sinh nhật hạnh phúc nhất đời.
27:48Tôi hạnh phúc quá,
27:49nghĩ lại hồi từng mê mụi vì Dư Lộc,
27:51để cảm xúc bị rắt mũi,
27:52thấy đúng khổ.
27:53Lăng Tiêu,
27:53rồi,
27:54giờ cậu đang khoe ân ái chọc tôi à?
27:56Lục Diêu,
27:57haha,
27:57chỉ là hơi xúc động.
27:58Ngày trước tôi trách cô ấy,
28:00giờ hết rồi,
28:00chỉ mong cô ấy hạnh phúc.
28:02Được yêu thương khiến người ta rộng lượng hơn.
28:10Giờ tôi không dễ chịu nữa.
28:12Lục Diêu,
28:12à?
28:13Lăng Tiêu,
28:13tôi nói thật,
28:14trạng thái của cậu không ổn.
28:16Cậu vẫn quan tâm cô ta,
28:17chứng tỏ chưa quên được đâu.
28:18Lục Diêu,
28:19không mà,
28:20tôi thấy mình quên rồi.
28:21Lăng Tiêu,
28:21không,
28:22cậu chưa?
28:23Tin tôi đi,
28:23người ngoài cuộc sáng suốt hơn.
28:25Trong sâu thẳm,
28:26người cậu yêu nhất vẫn là Dư Lộc.
28:27À cô ấy là ai nhỉ?
28:29Lục Diêu,
28:29gửi ảnh là cô này.
28:31Lăng Tiêu,
28:31đẹp thật,
28:32rất đẹp.
28:33Một cô gái như vậy mà cậu bỏ,
28:34cậu cam lòng sao?
28:35Lục Diêu,
28:36cô ấy tốt vậy sao theo đuổi anh mà anh không đồng ý?
28:38Lăng Tiêu,
28:39tôi ấy hả?
28:40Chủ yếu,
28:40cơ thể không tốt,
28:41sợ làm lỡ dở con gái nhà người ta,
28:43nên chẳng nhận ai cả.
28:44Lăng Tiêu,
28:45đúng,
28:45nên tôi càng mong người khỏe mạnh như cậu dũng cảm giành lấy hạnh phúc.
28:48Cậu với Dư Lộc thành đôi,
28:50chính là tâm nguyện lớn nhất của tôi.
28:51Lục Diêu,
28:52nhưng tôi yêu bạn gái mình mà.
28:53Lăng Tiêu,
28:54không,
28:54cậu chỉ tạm bị cảm động,
28:55bị hạnh phúc che mắt.
28:57Hú hồ bạn gái cậu,
28:58ngoại hình bình thường,
28:59ai cũng biết nên chọn thế nào.
29:00Lục Diêu,
29:01cậu gọi về Á.
29:02Lần đầu cô ấy chủ động bắt chuyện,
29:03tim tôi còn đập trở lại mà.
29:05Lăng Tiêu,
29:05thấy chưa,
29:06chính cô ấy phải chủ động,
29:07khác nào cô gái cậu tự tay theo đuổi.
29:09Mà cậu đã hút cô ấy bằng gì?
29:11Lục Diêu,
29:11tôi cũng không rõ.
29:13Khi ấy tôi tâm trạng tệ,
29:14mặt lạnh với cả thế giới,
29:15chẳng ngờ chính cái lạnh đó lại hút cô ấy.
29:17Lăng Tiêu,
29:18lạnh lùng,
29:18khó gần,
29:19hiểu rồi.
29:20Lục Diêu,
29:20khoan,
29:21nói chuyện xong đầu óc tôi loạn quá.
29:23Lăng Tiêu,
29:23loạn mới đúng.
29:24Loạn chứng tỏ trong lòng cậu còn khúc mắt.
29:26Bro cố lên,
29:27đừng quên ban đầu,
29:28đừng bỏ sự lộc dễ thế.
29:29Lục Diêu,
29:30ờ.
29:30Lăng Tiêu,
29:31đừng quên,
29:32hai người được tái hợp chính là điều tôi một kẻ lực bất tòng tâm mong nhất.
29:35Lục Diêu,
29:35ư thì.

Được khuyến cáo