Đi đến trình phátĐi đến nội dung chínhĐi đến chân trang
  • Hôm kia
Truyện Audio Hay || Chúng Tôi Là Song Sinh, Nhưng Mẹ Chỉ Thương Một Đứa || Thiên Thần Dắt Truyện

#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:00Dân gian lưu truyền rằng năm dần không thể sinh xong thai, vì vậy em gái tôi vừa trả đời đã bị gia đình vứt bỏ.
00:05Về sau, cha mẹ xinh lòng ái náy, nhưng lại chút toàn bộ lỗi lên đầu tôi, đều là tại mày.
00:09Mày đã đánh cắp 16 năm của em gái, bây giờ nên đến lượt mày trả lại.
00:13Họ tìm được em gái, rồi đem tôi và em trả đổi vị trí.
00:16Sau đó, tin tức tôi trở thành thủ khoa toàn tỉnh được đưa lên hot search.
00:19Cha mẹ lại mạnh mẽ yêu cầu đổi lại lần nữa, mày dùng tên em gái con để thi đại học,
00:23vậy thủ khoa đại học cũng nên là em mày.
00:24Lần này, cuối cùng em gái tôi cũng nổi giận, chị, loại cha mẹ thế này mà không làm thịt luôn thì định để dành ăn Tết à.
00:30Ngày bị ép trả đổi với em gái, cha tôi lại xe suốt một ngày một đêm, đưa tôi đến một vùng nông thôn cách nhà cả ngàn dặm.
00:36Ông ta ném tôi trước cửa nhà ba nuôi của em gái giống như vứt rác rồi lập tức quay xe đón em về lại.
00:40Tôi liều mạng đập vào cửa xe, khóc nóc và xin, cha ơi, đừng bỏ con lại, con sẽ ngoan mà, con xin cha, con nhất định sẽ không tranh giành với em.
00:47Đừng bỏ con một mình ở nơi xa lạ này, cha ơi, con sợ lắm.
00:54Mày đã cướp đi 16 năm của em gái, bây giờ đến lượt mày phải trả lại.
00:58Tất cả đều là lỗi của mày, không được quay về, ở lại đây mà trục tội cho đàng hoàng.
01:02Nói xong, cha đạp ga rời đi, nhưng sợ tôi sẽ bám theo.
01:05Như thế chỉ cần tôi trục tội, thì ông ta sẽ trở nên sạch sẽ, vô càn.
01:09Tôi liều mạng chạy theo xe, té ngã rồi lại bò dậy, lại ngã, rồi lại đứng lên, nhưng chiếc xe chở em gái tôi cứ xa dần, xa dần, tôi luôn biết, cha không thích tôi.
01:17Ông ta luôn lo sợ mình đã bỏ nhầm đứa con, sợ đã giữ lại một đứa méo mó trong nhà, còn bỏ lỡ đứa yêu tú hơn ở bên ngoài.
01:23Từ nhỏ đến lớn, cha hay thân vãn với tôi, nếu ngày đó giữ lại em mày lại thì tốt biết mấy, chắc chắn nó sẽ hiểu chuyện hơn mày.
01:29Nếu là em mày, chắc chắn con bé sẽ thi giỏi hơn mày.
01:32Nó tuyệt đối không khiến bọn tao phải lo lắng.
01:34Nước cười, người đã tàn nhẫn vứt bỏ em gái khi đó chính là ông ta, thế mà giờ lại xem nó như ánh trăng sáng không thể tàn phai trong lòng.
01:40Tôi chỉ còn cách cố gắng hiểu chuyện, càng nghe lời, chỉ để đổi lấy chút yêu thương từ cha.
01:44Nhưng rốt cuộc, ông ta vẫn tìm được em gái, rồi bắt tôi và em đổi chỗ.
01:48Tôi chỉ có thể tuyệt vọng mà tưởng tượng, liệu khi bị vứt bỏ rồi, tôi có thể trở thành ánh trăng trong lòng cha không.
01:53Tôi quá khao khát được cha mẹ yêu thương.
01:55Tôi lao đầu vào học, ép mình trở nên xuất sắc, trở nên trói sáng, tôi muốn thấy sự hối hận trong mắt cha.
02:00Ba năm sau, khi tin tức tôi là thủ khoa toàn tỉnh lên hot search, cuối cùng cha cũng tìm đến tôi.
02:04Thế nhưng, ông ta lại muốn tôi nhường danh hiệu thủ khoa đại học cho em gái.
02:08Tôi đương nhiên không đồng ý.
02:09Mẹ tôi cũng tới, bà ta dơ tay tát tôi một cái như trời ráng.
02:12Mày làm ẩm cái gì?
02:14Chỉ là nhường danh hiệu thủ khoa cho em gái thôi mà, có đáng gì đâu, làm như ai ức hiếp mày lắm vậy.
02:18Mày thi đại học dùng tên em, vậy thì thủ khoa đại học đương nhiên là của em mày.
02:22Mày không thể rộng lượng một chút sao?
02:24Sao tao lại nuôi ra một đứa ích kỷ nhỏ nhen như mày chứ?
02:27Đúng vậy, không chỉ cha không thích tôi, mẹ càng ghét tôi hơn.
02:30Từ nhỏ đến lớn, bà ta luôn gào lên với tôi, đều là lỗi của mày.
02:33Là mày khiến tao trở thành đồ đa phủ.
02:35Tôi vừa khóc, vừa cười.
02:37Trên đời này sao lại có cha mẹ điên đảo trắng đen đến vậy?
02:40Rõ ràng là lỗi của họ, là họ đã bỏ rơi em gái, mà lại đem hết tội lỗi chút lên đầu tôi.
02:44Thì ra, dù tôi có giỏi giang đến đâu, cũng chẳng đổi lấy được một chút ăn năn nào từ họ.
02:48Trái tim tôi cuối cùng cũng đã chết, chết hẳn rồi.
02:51Tôi cười lạnh, trừ khi con chết, bằng không, tuyệt đối không nhường danh hiệu thủ khoa cho em.
02:55Ẩm một tiếng, cha lái xe tông thẳng vào tôi.
02:58Tôi cảm thấy thân thể mình như đường Parabon, bị hất văng lên rồi rơi mạnh xuống vũng mở AU.
03:02Lần nữa mở mắt ra, tôi nghe thấy có người hoàng hốt gọi tên thật của tôi, Niệm Niệm, em tỉnh rồi sao?
03:07Không, tôi không phải Tô Niệm, tôi tên là Diệp Mãn Mãn.
03:09Tôi không thể thừa nhận mình là Tô Niệm.
03:11Nếu không, danh hiệu thủ khoa đại học sẽ thuộc về em gái, đó là tiền đầu cả đời tôi.
03:15Người kia lại mỉm cười, nói, cho dù em có hóa thành cho, anh cũng không thể nhận nhầm.
03:20Niệm Niệm, em nhìn kỹ lại xem anh là ai.
03:22Tôi mở to mắt, nhìn rõ người trước mặt, lại là cô Phi Phạm, người bạn thanh mai trúc mã của tôi.
03:27Tôi và cô Phi Phạm lớn lên cùng nhau.
03:29Năm lớp 9, anh ấy bị gia đình đưa ra nước ngoài học, từ đó chúng tôi không còn gặp lại.
03:33Anh ấy không hề biết, sau khi tốt nghiệp cấp 2, tôi bị gia đình dùng bỏ,
03:36bị ép phải làm Diệp Mãn Mãn suốt 3 năm trời.
03:38Cô Phi Phạm nói, anh nghe nói em bị tên hạn xe, nên lập tức từ nước ngoài về thăm.
03:42Không ngờ lại vô tình gặp được em gái Diệp Mãn Mãn thất lạc bao năm của em đang ở ngoài phòng bệnh.
03:46Hai người thật sự giống nhau lắm, nhưng anh chỉ cần nhìn là biết cô ấy không phải em.
03:50Em mới là tô niệm thật sự.
03:52Tin tôi như chìm xuống một nửa, tôi hoảng hốt phản bác, tôi thật sự không phải tô niệm.
03:56Anh nhận nhầm người rồi.
03:57Mẹ tôi vội vàng bước đến bên giường bệnh, làm ra vẻ ngư ngác hỏi.
04:00Niệm Niệm, con bị đập đầu nê ngốc rồi sao?
04:02Sao đến cả mình là ai cũng không nhớ rõ?
04:04Bác sĩ, mau tới đây xem con gái tôi bị sao vậy?
04:07Có phải là chỉ nhớ bị rối loạn rồi không?
04:09Bác sĩ nghe tin liền tới, bắt đầu kiểm tra não bộ cho tôi.
04:12Mẹ tôi đứng bên không ngừng lại nhảy.
04:13Mười ngày trước, chúng tôi thấy trên bản tin nói thủ khoa toàn tỉnh là một cô bé tên Diệp Mãn Mãn,
04:17lại trông y hệt niệm niệm nhà tôi.
04:19Tôi và ba con bé đoán có khi nào đó là em song sinh thất lạc nhiều năm của con bé không,
04:22nên dắt niệm niệm đến tìm.
04:24Nhưng trên đường đi, niệm niệm bị ma xuôi quỷ khiến,
04:26ghen tị vì Diệp Mãn Mãn là thủ khoa đại học nên mới giận dỗi,
04:29đòi đổi tên với con bé.
04:30Con bé còn muốn chiếm đoạt danh hiệu thủ khoa của em mình.
04:33Chúng tôi làm cha mẹ đương nhiên không đồng ý,
04:35liền nghiêm khắc dễ bảo nó.
04:36Con bé không chịu nghe, giận quá bỏ chạy,
04:38kết quả không may bị xe tông.
04:40Bác sĩ, có khi nào là do nó tiềm thức muốn chiếm danh hiệu thủ khoa của em gái
04:43nên sau tai nạn mới bị loạn trí?
04:45Bác sĩ nói, khả năng này có đấy.
04:47Tiềm thức có thể khiến con người ta hóa thành người mà mình muốn trở thành.
04:50Mẹ tôi vừa khóc vừa chỉ trích tôi,
04:51niệm niệm, làm người không thể như thế.
04:53Cha mẹ đã làm giám định huyết thống với Diệp Mãn Mãn rồi,
04:55nó chính là em ruột của con.
04:57Phi phàm, con lớn lên cùng niệm niệm,
04:59con khuyên con bé giúp gì đi,
05:00để nó tỉnh táo lại, đừng thăm nam điểm số của em mình nữa.
05:03Cô phi phàm nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tin nổi,
05:05niệm niệm, sao em lại có thể có suy nghĩ trôi trẽ như vậy?
05:08Mẹ em nói đúng, làm người phải biết sống thật.
05:10Thủ khoa đại học không phải em,
05:12mà là em gái song sinh đã thất lạc nhiều năm của em.
05:14Tôi đỏ hoe mắt, suốt ruột hét lên,
05:16anh cân bản không biết, cha tôi năm đó đã ép tôi vào,
05:18bước mặt tôi bị cái tác của bố đánh lực hẳn sang một bên.
05:21Ông gần rõng quát, con làm loạn đủ chưa hả?
05:23Cô phi phàm câu mày, không đồng tình,
05:25chú à, niệm niệm chỉ là bị bệnh thôi,
05:27đừng đánh cô ấy.
05:28Bố tôi đau đớn lắc đầu, nuôi mà không dạy là lỗi của cha mẹ,
05:31đều do mấy năm qua chúng tôi nương chiều nó quá đả.
05:33Tôi ôm lấy bên má nóng rát,
05:34vẫn út đến tuộc cùng.
05:36Con không phải là con ruột của cha mẹ sao?
05:38Cha mẹ không có chút nào thấy hổ thẹn với con à?
05:40Phải đẩy con đến bước đường cùng,
05:41các người mới thấy hối hận sao?
05:43Có lẽ vì tôi quá kích động,
05:44cô phi phàm nắm lấy tay tôi,
05:46nói, niệm niệm, đừng như vậy nữa,
05:48chú gì cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi.
05:49Tôi giật mạnh tay ra,
05:51ép bản thân nuốt nước mắt vào trong,
05:52vì tôi tốt.
05:53Anh có biết chính cha tôi là người đã lái xe đâm tôi ra nông nỗi này không?
05:56Đã muốn tôi tự tay nhường danh hiệu thủ khoa cho người khác,
05:58sao ông ấy không đâm chết tôi luôn đi?
06:00Cô phi phàm chẳng những không tin,
06:02mà còn nhìn tôi với ánh mắt đầy thất vọng,
06:03cậu đúng là bệnh không nhẹ rồi.
06:05Làm gì có chuyện cha lái xe đồng một âm con gái mình?
06:08Xe ra gì nói đúng,
06:09cậu đã bị lòng đối kỵ làm mờ mắt,
06:10đến mức bịa chuyện không chấp mắt.
06:12Cậu làm tôi thất vọng quá rồi,
06:13nước mắt tuổi thân của tôi không ngừng rơi,
06:15nhưng trong lòng tôi còn thất vọng hơn anh ta gấp bội.
06:17Mẹ tôi thì vẫn đứng bên cạnh,
06:19như đang xem một màn kịch hay.
06:20Mục đích của bà ấy đã đạt được.
06:22Chỉ cần một câu đầu óc con bé bị và đập rồi,
06:24từ nay về sau lời tôi nói sẽ không còn ai tin.
06:26Phải chăng tôi chỉ cần nói thêm vài câu nữa,
06:28là sẽ bị tống vào bệnh viện tâm thần.
06:30Đêm khuya, tôi lên sân thượng bệnh viện,
06:32nhìn xuống thành phố rực rỡ ánh đèn bên dưới.
06:34Ba năm qua, tôi mơ cũng muốn trở lại nơi này thế mà bây giờ,
06:37nó lạnh lẽo đến mức khiến tôi nổi hết da gà.
06:39Cô phi phàm phát hiện ra tôi,
06:40trong mắt lóe lên vẻ hoảng loạn,
06:42niệm niệm, đừng dọa tôi, mau lại đây.
06:44Tôi vẫn đứng yên tại chỗ, nói với anh ta,
06:46tôi không định nhảy lầu, tôi sẽ không tự tử đâu,
06:48đó là việc của kẻ hè nhát.
06:50Tôi chỉ là người như đang chìm dưới nước,
06:51không thở nổi, muốn lên đây hít thở chút không khí.
06:54Cô phi phàm lao đến, lung túng ôm lấy tôi,
06:56niệm niệm, giúp của cậu đang làm cái gì vậy.
06:58Đừng khóc nữa, cậu khóc đến mức khiến tim tôi tan nát rồi đây này,
07:01tôi không được phép khóc cho cuộc đời bất hạnh,
07:03không ai tin tưởng của mình sao.
07:05Tôi chỉ muốn tự cứu lấy bản thân,
07:06nhưng tại sao lại khó đến thế này.
07:08Vì không còn ai xung quanh tin tôi nữa,
07:10nên tôi quyết định đăng sự thật lên mạng,
07:11vạch chân đôi cha mẹ tồi tệ ấy.
07:13Không ngờ, người cuối cùng bị mạng xã hội công kích lại chính là tôi.
07:16Mẹ tôi trước mặt toàn mạng nói,
07:18con gái tôi bị tên hạn xe nên não bị tổn thương,
07:20mắc chứng hoang tưởng bị hại.
07:21Nó ghen tị với em gái vì em đạt thủ khoa kỳ thi đại học,
07:24nên mới tưởng tượng mình mới là người đạt thành tích ấy.
07:26Việc này bạn thanh mai chúc mã của nó,
07:28bạn cố, có thể làm chứng.
07:29Nó chính là tôn niệm.
07:31Đối mặt với ông kính phỏng vấn,
07:32cô phi phàm vẻ mặt đau lòng mà nói,
07:34bác gái nói đúng.
07:35Thủ khoa không phải là cô ấy.
07:36Tôi thật không hiểu tại sao cô ấy lại trở thành như vậy.
07:39Có lời chứng của anh ta,
07:40coi như là chốt hạ mọi chuyện.
07:42Cả mạng xã hội đều mắng tôi vô liêm sỉ.
07:44Không ngờ thủ khoa tỉnh năm nay,
07:45Diệp mãn mãn lại là con gái ruột thất lạc của nhà họ đô.
07:48Con nhỏ tôn niệm này quá đê tiện,
07:49dám chiếm đoạt thành tích của em gái ruột mình,
07:51tưởng cả mạng xã hội là kẻ ngốc chắc.
07:53May mà mẹ cô ta là người phân biệt thiệt ác rõ ràng,
07:55là một người mẹ dũng cảm vạch trần cái sai,
07:57không luôn chiều đứa con hư.
07:58Rõ ràng tôi dựa vào năng lực thật sự mà giành được vị trí thủ khoa,
08:01vậy mà lại bị chính mẹ mình vu khống thành chuột chạy qua đường,
08:04ai thấy cũng muốn đuổi đánh.
08:05Ngay cả người bạn thanh mai chúc mã là cô phi phàm
08:07cũng tự cho mình là chính nghĩa,
08:08bị mẹ tôi lợi dụng như một món vũ khí,
08:10cho tôi một cú trí mạng.
08:11Nếu anh ta biết tôi đã bị cha mẹ vứt bỏ,
08:13bị ép buộc sống 3 năm dưới danh nghĩa Diệp Mãn Mãn,
08:15thì liệu anh còn có thể thẳng nhiên mà giúp kẻ ác như vậy không?
08:18Tôi đăng thêm một video ngắn,
08:20trực tiếp vạch trần tất cả với cộng đồng mạng,
08:21đúng, tôi không phải là Diệp Mãn Mãn,
08:23tôi tên là Tô Niệm.
08:24Nhưng em gái tôi, Diệp Mãn Mãn,
08:26không phải là bị thất lạc từ nhỏ,
08:27mà là bị cha mẹ tôi chủ động vứt bỏ.
08:29Họ tin vào điều mê tín rằng năm dần không thể sinh đôi,
08:31nên khi em gái tôi vừa trò đời đã bị bỏ rơi.
08:34Về sau họ bị ám ảnh,
08:35lo sợ đứa bé bị bỏ rơi sẽ xuất sắc hơn,
08:37nên mới cố công đi tìm lại.
08:39Ba năm trước, tôi vừa tốt nghiệp cấp 2
08:40thì cha tôi bảo sẽ dẫn tôi đi du lịch.
08:42Tôi vui mừng lên xe,
08:43không ngờ ông ta lái xe suốt một ngày một đêm
08:45đến một vùng quê nghèo khó,
08:46bởi vì đã tìm được em gái rượt của tôi,
08:48Diệp Mãn Mãn.
08:49Nhưng ông ta lại yêu cầu tôi hoán đổi thân phận với em gái,
08:51đón em về thành phố,
08:52còn bỏ tôi lại cho bố mẹ nuôi của em ấy.
08:55Từ đó, tôi mang danh Diệp Mãn Mãn,
08:57cho đến khi kết quả kỳ thi đại học được công bố,
08:59cha mẹ tôi mới lại xuất hiện,
09:00nói muốn đón tôi về nhà.
09:01Nhưng điều kiện là tôi phải nhường danh hiệu thủ khoa cho em gái.
09:04Tôi không đồng ý,
09:05thế là cha tôi lái xe đâm tôi,
09:07khiến cả mạng nghĩ tôi bị ngốc do tai nạn,
09:08những gì tôi nói đều không ai tin.
09:10Đây mới là sự thật.
09:11Sau khi đăng video, tôi lập tức tắt máy điện thoại.
09:13Tôi bỗng có chút tò mò,
09:15cậu bé từng nói sẽ bảo vệ tôi lúc nhỏ,
09:17cô Phi Phạm,
09:17sau khi thấy sự thật này,
09:19sẽ tin tôi,
09:19hay vẫn tin cha mẹ tôi.
09:21Kết một tiếng,
09:22cửa phòng bệnh bị cô Phi Phạm đẩy ra.
09:23Anh ta đến thăm tôi mỗi ngày,
09:25hôm nay cũng không ngoại lệ,
09:26vẫn rất quan tâm đến tình trạng bệnh của tôi.
09:28Tôi phát hiện sắc mặt anh ta hôm nay cực kỳ tệ.
09:30Có phải là đã xem video tôi đăng,
09:32biết mình đã hiểu lầm tôi,
09:33nên cảm thấy ái nái.
09:35Cô Phi Phạm xảy bước đi tới trước giường bệnh,
09:36giọng nói rất lớn,
09:37rất lạnh lùng,
09:38nhiệm nhiệm,
09:39em định cố chấp đến khi nào.
09:40Có phải em lại không uống thuốc nên mới càng lúc càng hoang tưởng,
09:43càng ngày càng hoang đường.
09:44Anh ta mở ngăn kéo tủ đầu dường lấy thuốc trị bệnh tâm thần,
09:47phát hiện mấy viên thuốc trắng bên trong quả nhiên chưa hề động đến.
09:49Anh ta lập tức đổ ra hai viên,
09:51đưa đến bên miệng tôi,
09:52uống đi,
09:52uống rồi bệnh của em mới nhanh khỏi.
09:54Tôi hất tay anh ta ra,
09:55mắt đỏ hoay,
09:56tôi không có bệnh.
09:57Không có bệnh thì sao em nói ra được những chuyện hoang đường như vậy?
10:00Trên đời này làm gì có cha mẹ nào sinh đôi mà lại bỏ rơi một đứa,
10:03sau đó lại bỏ tiếp đứa còn lại.
10:05Em đọc tiểu thuyết trên Jihoo nhiều quá rồi đấy hả?
10:07Ngực tôi phập phòng,
10:08vậy là anh vẫn không tin tôi,
10:09đúng không?
10:10Cố phi phạm co mày nhìn tôi,
10:11em muốn anh tin kiểu gì?
10:13Cho dù họ có bỏ em lại nông thôn,
10:15chẳng lẽ em không có chân,
10:16không biết chạy à?
10:17Anh ta cầm điện thoại tôi trên đầu dường lên,
10:19định xóa video tôi đăng.
10:20Tôi lao đến,
10:21cố giành lại điện thoại.
10:22Nhưng anh ta nhanh hơn,
10:23đã xóa mất đoạn video rồi.
10:25Còn nói,
10:26sau này đừng đăng mấy thứ linh tinh nữa,
10:27em chưa bị chửi đủ à?
10:29Tôi tức đến mức ngực phập phòng dữ dội,
10:30anh lấy quyền gì xóa video của tôi.
10:32Cút đi,
10:33nhưng cố phi phạm không chịu đi,
10:34còn định ở lại chăm sóc tôi.
10:36Tôi mắt đỏ hoe,
10:37rút kim chuyển trên tay ra,
10:38được,
10:38anh không đi,
10:39thì tôi đi.
10:40Tôi lao ra ngoài không cần nghĩ ngợi,
10:42chỉ nghe hành lang đầy người đang bàn tán về tôi.
10:44Dường 506 đó,
10:45con bé hoang tưởng đó lại đăng video rồi.
10:47Lần này còn hoang đường hơn,
10:49nói ba mẹ nó mê tín chuyện sinh đôi năm dần nên lần lượt vứt bỏ cả hai đứa,
10:52đúng là thần kinh,
10:53vì muốn làm thủ khoa mà chuyện gì cũng dám biện.
10:55Nhìn kìa,
10:56nó đã xóa video rồi.
10:57Chắc chắn là vì thấy xấu hổ,
10:59biết mình sai.
11:00Tôi cố gắng giải thích,
11:01không phải vậy,
11:01không phải tôi xóa video,
11:03nhưng ánh mắt mọi người nhìn tôi,
11:04chỉ như đang nhìn một trò cười.
11:06Rõ ràng trời vẫn đang sáng,
11:07vậy mà tôi lại cảm thấy thế giới trước mắt tối đen,
11:09không một tia sáng.
11:10Thật tuyệt vọng,
11:11ngoài trời đang mưa như chút nước.
11:13Giây phút ấy,
11:14tôi chỉ muốn lao ra mưa mà khóc một trận,
11:15khóc hết những ấm ức và bất lực trong lòng.
11:17Tôi không ngờ,
11:18người đầu tiên tìm đến tôi,
11:19lại là Diệp Mãn Mãn.
11:21Nó treo trên đầu tôi,
11:22rồi nói,
11:22chị,
11:23nếu chị muốn vạch trần tội ác của cha mẹ,
11:25tại sao không tìm em hợp tác?
11:26Em mới là nhân chứng quan trọng nhất giúp chị thoát khỏi vòng vây này,
11:29không phải sao.
11:30Trên người tôi chỉ mặc một lớp quần áo mỏng manh,
11:32sớm đã bị mưa sối đến ướt như chuột lột,
11:34toàn thân run dẩy vì lạnh,
11:35tôi cứ ngỡ mình đã sinh ảo giác.
11:36Chị còn giả vờ tốt bụng cái gì nữa?
11:38Chẳng lẽ chị không muốn cướp lấy danh hiệu thủ khoa đại học của em,
11:41rồi vào học ở ngôi trường danh giá nhất sao?
11:43Diệp Mãn Mãn bật cười lớn,
11:44cười đến rơi cả nước mắt.
11:46Chị à,
11:46chị đừng ngây thơ tưởng rằng vì họ đưa em trở về nhà,
11:49cương chiều em hết mức,
11:50cố gắng bù đắp cho em đủ điều.
11:51Thậm chí ép chị đến bước đường này vì em,
11:53là em sẽ biết ơn họ vô điều kiện đấy nhé.
11:55Em,
11:56Diệp Mãn Mãn,
11:56không hành mọn đến thế đâu.
11:58Chị à,
11:58em với chị đâu phải kẻ thù?
12:00Chị chưa từng làm gì có lỗi với em cả.
12:02Chẳng lẽ em đến mức này còn không phân rõ trắng đen?
12:04Tôi ngẩn người,
12:05nửa tin nửa ngờ,
12:06chẳng lẽ em không hận chị sao?
12:08Dù gì thì người bố mẹ vứt bỏ năm đó là em,
12:10không phải chị.
12:11Diệp Mãn Mãn đáp,
12:11thì đã sao?
12:13Năm đó chị cũng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh trong tã lót thôi mà,
12:15có phải chị ép bố mẹ phải bỏ em đâu.
12:17Chị không làm gì sai cả,
12:19vậy mà họ lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu chị.
12:21Lúc mới được đón về nhà,
12:22em từng rất tò mò,
12:23tại sao chị lại chịu để họ sắp đặt đủ điều,
12:25cam chịu sống như người ngoài trong nhà bố mẹ nuôi.
12:28Người đáng thương tất có chỗ đáng giận,
12:29nguyên tắc sống của em luôn là tôn trọng sinh mệnh người khác,
12:31không can thiệp vào nhân quả của họ.
12:33Nếu lần này chị vẫn tiếp tục nghe theo họ,
12:35nhưng danh hiệu thủ khoa cho em,
12:36em nhất định sẽ không sen vào chuyện của chị.
12:38Nhưng chị đã từ chối,
12:39chị đã phản kháng hết lần này đến lần khác.
12:42Vậy thì em bắt buộc phải đứng ra giúp chị,
12:43cùng chị đối đầu với kẻ thù chung của chúng ta.
12:45Mỗi tôi cay xẻ,
12:46nhẹ nhẹ nói,
12:47em thực sự nghĩ như vậy sao?
12:49Em sẵn sàng đứng ra làm chứng cho chị.
12:51Đương nhiên rồi.
12:52Giọng diệp mãn mãn vô cùng quả quyết.
12:53Em ấy nháy mắt tình nghịch với tôi,
12:55cha mẹ sẽ không thể ngờ được đâu,
12:56rằng chính em sẽ đứng ra làm chứng cho chị,
12:58khiến họ thân bại danh liệt,
12:59vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên.
13:01Cho nên đừng khóc nữa.
13:02Việc chị cần làm bây giờ là tiếp tục kiên trì,
13:04làm âm lên càng lớn càng tốt.
13:06Khi cả dân mạng bàn tán xôn xao,
13:08dư luận không thể kiểm soát nổi,
13:09đó sẽ là thời cơ tốt nhất để em xuất hiện và phản đòn.
13:12Lúc này,
13:12cô Phi Phạm cũng che ô chạy đến.
13:14Thấy tôi toàn thân ướt đẫm,
13:15anh lập tức cởi áo khoác ngoài của mình,
13:17tròn lên vai tôi như thể sợ tôi bị lạnh đến phát bệnh.
13:19Nhưng ngay sau đó,
13:20anh lại quay sang diệp mãn mãn xin lỗi,
13:22em gái em chỉ là bị bệnh nặng thôi,
13:24chứ không cố ý cướp danh hiệu thủ khoa của em đâu.
13:26Diệp mãn mãn lướt anh,
13:27đáp, cô Phi Phạm,
13:28anh không phải là đồ ngốc đấy chứ.
13:30Anh cao mày,
13:30em có ý gì?
13:31Diệp mãn mãn chống ô,
13:33bật cười lạnh rồi quay người rời đi.
13:34Chỉ để lại một câu đầy châm chọc,
13:36ý trên mặt chữ,
13:37đồ ngu bị người ta lợi dụng làm công cụ.
13:39Tôi lại một lần nữa đăng đoạn video bóc trần sự thật lên mạng.
13:41Lần này còn bổ sung thêm một phần nữa,
13:43những hành vi đề tiện của cha nuôi Diệp mãn mãn.
13:45Đã mưa gió lay động,
13:46thì cứ để cơn bão cuốn đến dữ dội hơn đi.
13:48Thực ra tôi với cha mẹ nuôi của Diệp mãn mãn chẳng mấy thân thiết.
13:51Dù bị ép sống cuộc đời của Diệp mãn mãn 3 năm,
13:53nhưng thời cấp 3 tôi ở ký túc xá,
13:55nghỉ hè thì đi làm thêm ở thị trấn để kiếm tiền sinh hoạt,
13:58chỉ có dịp nghỉ đông mới trở về nhà.
13:59Đó là một gia đình khiến người ta nghẹt thở.
14:01Cha nuôi là một kẻ nghiện dự vô tích sự,
14:03giỏi nhất là phát điên khi say và đánh vợ.
14:05Hắn cầm dao chém, dùng chân đạp,
14:07ra tay tàn bạo, cuối cùng đánh đến mức vợ bỏ đi,
14:09không ai chịu sống với hắn.
14:11Sau đó hắn nhặt được một đứa bé gái,
14:13chính là em gái song sinh của tôi, Diệp mãn mãn.
14:15Tôi nghe hàng xóm kể,
14:16từ nhỏ em gái tôi đã biết lên núi chặt củi,
14:18xuống rụng trồng rau, nhóm nửa nấu cơm,
14:20nuôi gà nuôi vịt.
14:21Nhưng dù nó hiểu chuyện như vậy,
14:22cha nuôi uống say vẫn đánh đập nó,
14:24đổ lỗi rằng học hành tốn tiền.
14:26Chắc nó mơ cũng muốn thoát khỏi địa ngục trần gian ấy.
14:28Sau này khi cha ruột đón nó về nhà,
14:30áp mộng đó lại đổ lên đầu tôi.
14:32Nếu không phải vì tôi học nội chú,
14:33ít khi về nhà, có lẽ tôi đã bị đánh chết rồi.
14:36Tôi kéo áo lên,
14:37để lộ cánh tay và lưng chi chít những vết sẹo cũ.
14:39Nhìn vào ông kính đang quay video,
14:41nước mắt tôi không thể nào kiềm lại được.
14:43Chỉ là nghỉ đông về nhà thôi,
14:44mà cơ thể tôi đã mang đầy thương tích như vậy.
14:46Tôi không dám tưởng tượng em gái tôi
14:48ở lại ngôi nhà áp mộng ấy suốt 15 năm,
14:49thì trên người nó còn có bao nhiêu vết thương.
14:51Nếu mọi người vẫn cho rằng tôi bị đập đầu đến hoang tưởng,
14:53vậy thì xin hãy nhìn vào thân thể Diệp mãn mãn,
14:56xem trên người nó có bao nhiêu vết sẹo không thể xóa nhỏ.
14:58Lần này tôi xiết chặt điện thoại trong lòng bàn tay,
15:00không cho cô phi phạm cơ hội xóa video nữa.
15:02Anh nhìn chầm chầm vào những vết thương trên tay tôi,
15:04vẻ mặt sửng sốt,
15:05sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
15:07Tôi nằm dạp trên giường bệnh,
15:08thấy ánh mắt anh chừng lớn vì sốc tôi vừa hà hê,
15:10lại vừa cay đắng.
15:11Cô phi phạm, mấy vết thương này,
15:13cũng là do tôi tâm thần không ổn định,
15:14tự tưởng tượng ra,
15:15cố tình buôi nhọ cha mẹ tôi và cha nuôi Diệp mãn mãn sao.
15:18Môi anh run bần bật vì tức giận,
15:20ngón tay run dày chạm nhẹ vào lưng tôi
15:21nhưng muốn chạm mà không dám.
15:23Chuyện này, là ai làm?
15:24Tôi nhớ lại những tháng ngày bị đánh đập,
15:26lục phủ ngũ tạng như nhói đau,
15:27nước mắt không thể kìm lại,
15:28giọng nói nhẹ ngào đầy tức tuổi,
15:30còn ai vào đây nữa?
15:31Chẳng phải là tôi tự tưởng tượng ra sao?
15:33Ai bảo đầu óc tôi bị đập đến ngu ngốc,
15:34bị bệnh nặng khiến anh thất vọng thế cơ chứ.
15:37Trong ngăn kéo đầu rừng còn có thuốc chữa bệnh tâm thần đấy,
15:39mau lấy ra ép tôi uống đi.
15:41Tôi thấy cô phi phàm lộ rõ vẻ hối hận và đau lòng tột độ.
15:43Cổ họng anh động đậy mấy lần,
15:45ba chữ anh xin lỗi mắc kẹt nơi cổ,
15:46nói thế nào cũng trở nên vô nghĩa và bất lực.
15:48Niềm tin của anh như sụp đổ trước mắt,
15:50mắt đỏ hoe,
15:51anh nhìn tôi thốt lên,
15:52nhiệm nhiệm,
15:53sau này anh sẽ không để em một mình đối mặt nữa,
15:55anh thế đấy.
15:56Vậy sao?
15:56Tôi bất ngờ bật cười.
15:58Đêm giao thửa ba năm trước,
15:59tôi đã gọi một cuộc điện thoại cầu cứu cho anh.
16:01Khi đó,
16:02tôi bị cha nuôi đánh suýt chết,
16:03không còn đường lui,
16:04người duy nhất tôi nghĩ đến là anh,
16:05người thanh mai trúc mã từng thể sẽ bảo vệ tôi cả đời.
16:08Ánh mắt cố phi phàm trở nên mơ hồ,
16:09anh không biết,
16:10anh không nhận được cuộc gọi nào cả.
16:12Sao em không nhắn tin WeChat cho anh?
16:14Tôi không biết mình nên cười hay nên khóc.
16:16Sau khi bị cha ruột từ bỏ,
16:17toàn bộ tài khoản xã hội của tôi WeChat,
16:18Quy Quy đều bị khóa vì không có mã xác minh điện thoại.
16:21Số đó từ lâu đã bị ông ta đưa cho em gái tôi dùng rồi.
16:24Tôi chỉ còn chiếc điện thoại cũ kỹ như máy người già của em gái mà thôi.
16:27Cố phi phàm bỗng nói,
16:28anh nhớ rồi,
16:29đúng là đêm giao thửa đó,
16:30anh nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
16:32Người đó nói bị thương,
16:33không có tiền mua thuốc,
16:34muốn muộn tôi 50 tệ.
16:35Nhưng em thiếu 50 tệ sao?
16:37Anh tưởng là lừa đảo,
16:38nên,
16:38người đó thật sự là em à.
16:40Tôi cười nhạt,
16:41phải,
16:41chính là tôi đó.
16:42Đêm giao thửa năm đó,
16:43vì không biết nấu cơm tất niên nên bị cha nuôi đánh suýt chết,
16:46suốt cao không hạ,
16:47chẳng có lấy một viên thuốc hạ suốt hay kháng sinh.
16:49Tôi tuyệt vọng gọi cho anh,
16:50còn anh thì nói tôi thần kinh,
16:51điên rồi sao?
16:52Cố phi phàm,
16:53khi tôi tuyệt vọng nhất,
16:54anh không giúp đỡ,
16:55mà khi tôi cố gắng phản kháng,
16:57anh lại hùa theo người khác hại tôi.
16:58Dù là anh bị cha mẹ tôi che mắt,
17:00nhưng anh chọn tin họ,
17:01chứ không tin tôi.
17:02Giờ thì sao?
17:03Dựa vào cái gì mà anh nói sẽ không để tôi một mình nữa.
17:06Anh thấy mình xứng đáng à?
17:07Tôi chỉ tay ra phía cửa phòng bệnh,
17:09tôi không mong gì ở anh nữa.
17:10Tự cứu mình còn hơn là trong đợi người khác.
17:12Tôi chỉ mong anh tránh xa thế giới của tôi,
17:14đừng phá đám,
17:15đừng làm phiền tôi.
17:16Biến,
17:17cô phi phàm không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
17:19Anh ta lào đảo,
17:20thất thần rời đi.
17:21Tôi cứ nghĩ cái tên chỉ giỏi phá đám ấy cuối cùng cũng biến khỏi đời mình rồi.
17:24Không ngờ nửa tiếng sau,
17:26cô phi phàm lại xông vào,
17:27mặt đầy tức giận.
17:28Anh ta gầm lên,
17:29niệm niệm,
17:29lừa tôi vui lắm sao?
17:31Cố tình khiến tôi ái náy,
17:32cảm thấy có lỗi với cô,
17:33thế là vui lắm sao?
17:34Ánh mắt anh ta nhìn tôi như thể nhìn một kẻ dối trá không thể cứu vãn,
17:38thất vọng hoàn toàn.
17:39Nhưng tôi còn thất vọng hơn anh ta nhiều.
17:41Vừa mới thể thốt sẽ không để tôi cô độc nữa cơ mà.
17:43Anh ta tưởng những lời mình nói chỉ là gió thoảng mây bay hà.
17:46Tôi quả như không thể có bất cứ ảo tưởng nào về anh ta nữa.
17:48Cảm giác tuyệt vọng đến tận cùng,
17:50đau đớn biết bao.
17:51Ngay sau đó,
17:57đéo tay áo cô ta lên.
17:59Cánh tay trắng chẻo như tuyết,
18:00đừng nói là sẹo,
18:01đến cái nốt rùi cũng không có.
18:03Rồi bà ta lại vén áo sau của cô ta,
18:05để lộ tấm lưng mịn màng không một dấu vết.
18:07Không cần nói gì cả,
18:08chỉ hai hành động này thôi cũng như một cái tát thật mạnh vào mặt tôi.
18:11Chính dịp mãn mãn mới lên tiếng.
18:12Cô ta nhìn tôi với vẻ vô tội giả tạo.
18:14Chị à,
18:15chị ngây thơ đến mức tưởng tôi sẽ làm chứng giả cho chị sao?
18:17Máy quay đã sớm bật livestream.
18:19Không biết có bao nhiêu người đang xem cảnh tôi bị bôi nhọ công khai.
18:22Bình luận trong phòng livestream ngập tràn chỉ trích,
18:24biết ngay mà,
18:25nhất định có cú bẻ lái.
18:26Nếu đúng như tô niệm nói,
18:27nhà cha nuôi cô ta là địa ngục trần gian,
18:29thì khi cha cô ta tìm được dịp mãn mãn,
18:31sao lại đẩy cô ấy vào chỗ chết?
18:33Ông ta nuôi tô niệm suốt 15 năm mà.
18:35Đúng vậy,
18:35sao lại cứu một đứa con rồi đẩy đứa khác vào hố lửa?
18:38Không đời nào có cha mẹ nhẫn tâm như vậy.
18:40Hoàn toàn vô lý.
18:41Suýt nữa tin lời tô niệm rồi.
18:43Có ai đưa cô ta vào viện tâm thần chưa?
18:45Một kẻ bị hoang tử ngược đãi mà ngày nào cũng chiếm sóng truyền thông.
18:48Mệt mỏi quá rồi,
18:49đừng ai đưa tin về cô ta nữa được không?
18:51Mẹ tôi nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại,
18:52như thể nói,
18:53xem mày còn trò gì nữa không?
18:55Tôi nhìn lại còn thương hại hơn.
18:56Tôi nhảy khỏi giường,
18:57lao đến chỗ dịp mãn mãn,
18:58gào lên,
18:59cô không thể không có vết sẹo.
19:01Có phải dùng thủ đoạn gì che mắt thiên hạ không?
19:02Tôi điên cuồng giật áo,
19:04xoa ra cô ta,
19:05như kẻ phát cuồng.
19:06Diệp mãn mãn đột nhiên ôn đầu,
19:07như chim sợ cung,
19:08run dẩy cầu xin,
19:09đừng đánh em,
19:10đừng đánh nữa,
19:11em biết sai rồi,
19:12ba ơi,
19:12đừng đánh con.
19:13Con biết nấu cơm,
19:14biết trẻ củi,
19:15con sẽ ngoan mà,
19:16xin ba đừng đánh nữa.
19:17Cảnh tượng khiến đám phóng viên sững sờ.
19:19Một y tá đứng ngoài cửa bột miệng,
19:21cô ấy sao vậy?
19:22Giống như bị sang chấn tâm lý sau chấn thương,
19:24tôi bắt chức ý hệt những hành vi bạo lực của cha nuôi khi sai dựa,
19:26đấm,
19:27đá,
19:27mắng chửi.
19:28Diệp mãn mãn càng run sợ,
19:29nó có rúng lại,
19:30ôm lấy chân tôi,
19:31khóc lóc cầu xin,
19:32đừng đánh nữa,
19:33ba ơi đừng đánh nữa,
19:34con đau,
19:34con đau lắm.
19:35Tôi không phản ứng,
19:36nó lại lao đến chỗ cha tôi,
19:38gào khóc như lên cơn điên,
19:39cha không phải nói cha là cha ruột của con sao.
19:41Xin cha,
19:42đưa con rời khỏi địa ngục này,
19:43con sắp bị đánh chết rồi,
19:44ông ta uống rượu là đánh con.
19:46Lúc nào cũng đánh,
19:47cha tôi theo phản xạ ôm chầm lấy cô ta,
19:48quay sang quát tôi,
19:49niệm niệm,
19:50con làm cái gì thế?
19:51Nó là em gái con đó,
19:53mẹ tôi cũng xông tới,
19:54dáng thẳng một bạt tay lên mặt tôi.
19:55Con ngay cả em ruột cũng nỡ ra tay,
19:57đồ xúc xinh,
19:58cái tát rát như lửa đốt,
20:00một dòng chất lỏng tanh nồng tràn ra khóe miệng.
20:02Tôi đưa tay lau,
20:03làm máu,
20:03nhưng tôi cười.
20:04Tôi chỉ mô phỏng lại cách cha nuôi tôi đánh người khi say.
20:07Các người nói tôi bị hoang tưởng à,
20:09các người nói em gái tôi chưa từng bị bạo hành sao.
20:11Vậy phản ứng vừa rồi của nó là gì?
20:13Không phải sang chấn tâm lý à?
20:15Tôi không biết 3 năm qua các người dùng cách gì để xóa hết sẹo trên người nó.
20:18Nhưng sẹo trên thân thể có thể xóa bằng thẩm mỹ.
20:20Còn vết thương trong lòng thì sao?
20:22Có xóa được không?
20:23Đám phóng viên vốn không tin tôi bỗng im lặng.
20:25Khán giả trong livestream cũng bắt đầu hoài nghi,
20:27tuy tôn niệm nói dối không ít,
20:28nhưng phản ứng của Diệp Mãn Mãn đúng là giống sang chấn tâm lý thật.
20:31Chẳng lẽ tôn niệm không nói dối?
20:32Cha nuôi của Diệp Mãn Mãn thực sự là kẻ vũ phu xe xỉn đánh con.
20:36Càng lúc càng kịch tính.
20:37Ai mới là người nói dối đây?
20:38Chờ diễn biến tiếp theo.
20:40Tôi bước thẳng đến trước mặt cô Phi Phạm,
20:41bây giờ anh vẫn nghĩ tôi đang lừa anh sao?
20:43Cô Phi Phạm như bị ráng một cú trời ráng,
20:45đồng tử co rút, rào, sao lại như vậy?
20:47Anh ta mãi mãi chỉ biết bảng hoàng,
20:49kinh ngạc, rồi khi có chút bằng chứng bất lợi cho tôi
20:51thì lập tức quay lưng đâm sau lưng tôi.
20:53Anh ta không mệt, nhưng tôi nhìn tôi cũng thấy mệt thay.
20:55Nhưng giờ, tôi sẽ không cho anh ta cơ hội phản bội lần nào nữa.
20:59Tôi mặc kệ mẹ ngăn cản,
21:00lao tới nắm chặt vai Diệp Mãn Mãn,
21:01nghiêm dọng chất vấn, Diệp Mãn Mãn,
21:03đến giờ em vẫn không chịu nói thật sao.
21:05Tên đàn ông dài đó cứ uống say là đánh em,
21:07đá em, chút giận lên em, em định phủ nhận sao?
21:09Định bao che tội ác của hắn để hắn ung dung ngoài vòng pháp luật à?
21:13Không.
21:13Diệp Mãn Mãn đột nhiên gào lên,
21:15xúc động đến mức hoàn toàn mất kiểm soát.
21:17Em không, em không muốn bao che cho hắn.
21:25Dựa vào cái gì mà hắn được sống yên ổn?
21:27Lời này vừa thốt ra, cả trong ngoài phòng bệnh lập tức náo loạn.
21:30Gì cơ?
21:31Diệp Mãn Mãn không phải mới được nhà họ tôi đón về à?
21:33Sao cô ấy lại nói là được đón về từ 3 năm trước?
21:36Chẳng lẽ lời tôi niệm nói đều là sự thật?
21:38Trời ơi!
21:39Mẹ tôi giật thoát mí mắt, muốn ngăn Diệp Mãn Mãn nói tiếp.
21:42Nhưng Diệp Mãn Mãn đã đẩy tôi ra,
21:43chạy tới trước mặt các phóng viên, nước mắt đầm đìa,
21:45các người mau vạch chân hắn đi, vạch chân cái tên xúc sinh ra đó.
21:48Các phóng viên nào chịu bỏ qua tin tức giật gân thế này?
21:51Họ đưa micro tới trước mặt nó,
21:52cố tình dẫn dắt để cô trong cơn xúc động tiết lộ thêm sự thật.
21:55Nhưng trên người em không có thương tích,
21:57em làm sao để chứng minh là mình từng bị cha nuôi ngược đáy?
21:59Diệp Mãn Mãn như đang tìm bằng chứng,
22:01đột nhiên chỉ thẳng tay về phía mẹ tôi,
22:03mẹ đưa tôi đi viện thẩm mỹ xóa xẹo,
22:04mẹ tôi có thể làm chứng cho tôi.
22:06Mẹ tôi hoảng loạn, Mãn Mãn,
22:07mẹ không biết con đang nói gì nữa,
22:09con bị ma ám rồi phải không?
22:10Bà định kéo Diệp Mãn Mãn đi, tôi chặn lại.
22:13Các phóng viên vốn muốn xem chó vui thì lại càng không để yên,
22:15cũng chặn mẹ tôi lại, tiếp tục truy hỏi Diệp Mãn Mãn.
22:18Vậy rốt cuộc em được cha mẹ ruột đón về từ 3 năm trước,
22:20hay chỉ mới gần đây?
22:21Nếu em không nói thật, chúng tôi không giúp em đâu,
22:24chúng tôi không giúp người nói dối.
22:25Diệp Mãn Mãn theo bản năng lít nhìn cha mẹ tôi,
22:27như hạ quyết tâm, nói, 3 năm trước,
22:30nhưng là bị ép buộc.
22:31Cha tôi nói nếu tôi dám nói ra sự thật,
22:33sẽ đổi tôi về nông thôn.
22:34Tôi không muốn về đó nữa, không muốn bị đánh nữa.
22:36Các phóng viên càng thêm phấn khích.
22:38Họ hỏi rồn, vậy thủ khoa kỳ thi đại học năm nay,
22:41rốt cuộc là em hay là tôn niệm?
22:42Diệp Mãn Mãn trả lời không ngừng nghỉ, là chị ấy.
22:453 năm trước, cha đưa tôi về nhà,
22:47nhưng để chị ấy lại nông thôn.
22:48Họ nói chính chị ấy khiến tôi khổ sở ở nông thôn,
22:50bắt chị ấy ở lại đó để trục tội cho tôi.
22:52Sau đó chị ấy thi đỗ thủ khoa,
22:54cha nói phải đổi lại, thủ khoa đó là tôi.
22:57Chị không chịu, cha liền lái xe đâm chị ấy.
22:59Tôi sợ hãi quá, không dám cãi lại cha mẹ.
23:01Thật ra tôi luôn muốn nói ra sự thật.
23:03Lời này vừa rứt, sự thật phơi bày rõ ràng,
23:05không còn nghi vấn.
23:06Cô phi phàm nuốt ngẹn trong cổ họng,
23:08đau đớn tột độ nhìn tôi xin lỗi,
23:09niệm niệm, xin lỗi, anh không biết,
23:11anh thật sự không biết.
23:12Im đi, cất cái lời xin lỗi rẻ mặt của anh lại,
23:15tôi không cần.
23:16Từ nay về sau, biến khỏi thế giới của tôi.
23:18Cô phi phàm hoảng loạn,
23:19giang tay định ôm lấy tôi, ăn ủi tôi.
23:21Nhưng tôi giơ tay, tắt cho anh ta một cái thật mạnh.
23:24Đừng chạm vào tôi.
23:25Ánh mắt anh ta trông vô tội, đáng thương,
23:27nhưng trong mắt tôi chỉ thấy kinh tầm.
23:29Khoe mắt anh đỏ hoe, đầy nước mắt hối hận,
23:31nhưng tôi chẳng buồn cho anh ta cơ hội hối hận.
23:33Chắc anh ta cũng nhận ra tôi sẽ không bao giờ quan tâm đến anh ta nữa,
23:36như phát đen mà quỳ xuống trước mặt tôi,
23:38run rể nói mình đã sai đến mức không thể tha thứ.
23:40Niệm niệm, là anh mù mắt,
23:41sao anh lại không tin em, sao anh lại ngu ngốc đến thế.
23:44Anh ta quỳ trước mặt tôi,
23:46hèn mọn cầu xin, giọng nói run rể,
23:48nhưng tôi không muốn tha thứ.
23:49Bởi có những tổn thương, một khi đã gây ra,
23:51thì không còn đường quay lại.
23:53Thế giới của tôi không cần một tên đồng đội như heo.
23:55Tôi sợ sau này, anh ta sẽ lại hại tôi thêm nữa.
23:58Tên đàn ông này khắc tôi,
23:59tránh xa anh ta, mới có thể bình an.
24:01Ở một bên khác, ông kính của các phóng viên
24:03đều đồng loạt chĩa về phía cha mẹ tôi,
24:05hàng loạt câu hỏi rồn rập vang lên.
24:06Ông Tô, có thật chỉ vì tin mê tín năm dần không thể sinh đôi
24:09mà hai người bỏ rơi Diệp Mãn Mãn không?
24:11Ba năm trước đón Mãn Mãn về,
24:12sao lại bỏ rơi tô niệm?
24:14Hai người còn xứng đáng làm cha mẹ không?
24:15Hai người có khác gì xúc sinh đâu?
24:17Cha Tô, thật sự là ông lái xe tông vào tô niệm sao?
24:20Tại sao lại ép tô niệm nhường danh hiệu thủ khoa cho Diệp Mãn Mãn?
24:23Cha mẹ tôi bị người người mắng chửi như chuột chạy qua đường.
24:25Mẹ tôi cố sức giải thích,
24:26không phải như thế, đừng nghe bọn trẻ nói bệnh.
24:29Sao tôi có thể vứt bỏ chính con ruột mình được chứ?
24:32Nhưng chẳng còn ai tin bà ta nữa.
24:34Đúng lúc này, cảnh sát đến.
24:35Là tôi đã báo cảnh sát từ trước,
24:37tố cáo ba tôi mưu sát,
24:38và cả hai ông bà đã vứt bỏ con cái.
24:40Cha tôi hoảng loạn,
24:41bị còng tay rồi liền tróa cắn tróa,
24:43bất ngờ đổ hết tội lỗi lên đầu mẹ tôi,
24:44không phải tôi muốn tông niệm niệm,
24:46là bà ta.
24:47Chính bà ta bảo tôi làm vậy.
24:48Bà ta nói vì mắc nợ Mãn Mãn,
24:50nên mới bị báo ứng,
24:51bao năm nay không xin nổi con trai,
24:52phải bù đắp tất cả cho Mãn Mãn.
24:54Tôi cũng bất đắc dĩ thôi.
24:55Mẹ tôi nghe xong,
24:56liền điên cùng đánh ba tôi,
24:57ông nói vớ vẩn gì thế.
24:59Rõ ràng là ông muốn sinh con trai,
25:00chia trong nhà toàn con gái không tiện sinh thêm,
25:02nên mới bỏ một đứa đi.
25:04Sau đó ông còn đi khám da bị tinh trùng yếu,
25:06không thể sinh nữa,
25:07mới tìm thầy bói xem số.
25:08Thầy nói chúng ta tạo nghiệt,
25:10con trai không chịu đầu thai vào bụng tôi,
25:11phải trục tội mới được con trai.
25:13Ông mới tìm mọi cách đưa Mãn Mãn về,
25:15để bù đắp tất cả.
25:16Tôi sững sờ,
25:17rồi phá lên cười,
25:18một trận cười đẫm bi thương.
25:19Thì ra,
25:19sự thật là thế này sao?
25:21Làm gì có chuyện tin vào năm dần không sinh được song thai,
25:23tất cả chỉ vì muốn sinh con trai,
25:25vì chê nhà có quá nhiều con gái.
25:27Cha mẹ khốn nạn như vậy,
25:28chẳng yêu tôi,
25:29cũng chẳng yêu Diệp Mãn Mãn.
25:30Mọi việc họ làm,
25:31chỉ để đổi lấy một đứa con trai mà thôi.
25:33Cư dân mạng sau khi biết được sự thật thì hoàn toàn sụp đổ.
25:36Mọi người đều dẫn dữ mắng mỏ tội ác của cha mẹ tôi,
25:38mẹ kiếp,
25:38đúng là bố mẹ rác rửa.
25:40Suy t nữa tôi đã bị họ lừa rồi.
25:41Trên mạng cái gì cũng không thể tin hết,
25:43tôn niệm thật sự quá đáng thương.
25:44Những người từng mắng cô ấy,
25:46không nên xin lỗi sao?
25:47Lại là một bi kịch trọng nam khinh nữ.
25:49Xin lỗi,
25:49tôi thu hồi lời chửi tôn niệm trước đây.
25:51Gặp phải cha mẹ rác rửa thế này,
25:53cô ấy quá bi thảm rồi.
25:54May mà sự thật đã được phơi bày.
25:56Nhưng thứ tôi muốn không chỉ là lời xin lỗi từ cư dân mạng,
25:58mà còn là để cha mẹ tôi phải trả giá cho những tội ác của họ.
26:01Cuối cùng,
26:02cảnh sát dẫn cả cha và mẹ tôi đi.
26:04Phòng viên cũng rời khỏi,
26:05trong phòng bệnh chỉ còn tôi và Diệp Mãn Mãn.
26:07Nó nheo mắt hỏi tôi,
26:08diễn sức của em sao?
26:09Tôi dơ ngón tay cái,
26:10tuyệt đỉnh.
26:11Không sai,
26:12Diệp Mãn Mãn hoàn toàn không bị mất kiểm soát cảm xúc,
26:14nó đang diễn.
26:15Tất cả đều là kế hoạch từ trước của chúng tôi.
26:17Lùi một bước để tiến ba bước.
26:25Hai chị em chúng tôi đã thắng,
26:27đã trả được mối thủ.
26:28Ba tháng sau,
26:29tòa án mở phiên xét xử vụ án của cha mẹ tôi.
26:31Chuyện này đã gây chấn động lớn,
26:33dư luận trên mạng dậy sóng,
26:34ai ai cũng đòi xử nặng hai kẻ làm cha mẹ độc ác.
26:36Cuối cùng,
26:37cha tôi bị kết tội bỏ rơi con,
26:39cố ý giết người và cố ý gây thương tích,
26:40tổng hợp hình phạt,
26:41tù trung thân.
26:42Mẹ tôi bị kết tội bỏ rơi con và cố ý gây thương tích,
26:44tổng cộng bị xử 10 năm tù giam.
26:46Còn tôi cuối cùng vẫn mang tên Diệp Mãn Mãn
26:47để nhập học tại Đại học Bắc Kinh.
26:49Em gái tôi tiếp tục dùng tên tôn niệm.
26:51Con bé cũng thi đậu đại học,
26:52tuy không bằng thành tích của tôi,
26:54chỉ đỗ một trường hạng 2.
26:55Nhưng sau đó,
26:56nó học tiếp cao học và thi đậu vào Bắc Kinh,
26:58chúng tôi lại được đoàn tụ.
26:59Tôi mời nó đi ăn.
27:00Trong bữa ăn,
27:01em tôi nói,
27:01mẹ gọi điện tử trong trại giam,
27:03khóc lóc nói hối hận rồi,
27:04muốn gặp em một lần.
27:05Em từ chối.
27:06Bà ta dựa vào cái gì mà hối hận là em phải nghe lời xám hối.
27:09Xám hối muộn màng còn rẻ hơn cỏ rác,
27:11bà ta đáng ra nên sống mãi trong rằn vật và không được tha thứ.
27:14Tôi đáp,
27:14chị cũng nhận được cuộc gọi,
27:15cũng từ chối rồi.
27:17Mẹ tôi hầu như 2 tháng lại gọi một lần.
27:19Bà ta mỗi tháng chỉ có một lần được gọi điện thoại thăm người thân,
27:21hoặc gọi cho tôi,
27:22hoặc gọi cho em tôi.
27:23Trong điện thoại,
27:24bà ta luôn nói,
27:25niệm niệm,
27:25mẹ thật sự đã sai rồi.
27:27Bao năm qua trong tù,
27:28mẹ càng nghĩ càng hối hận,
27:36không,
27:36đừng mong tôi tha thứ.
27:38Cả đời này,
27:38bà ta không bao giờ nhận được sự tha thứ của tôi và em tôi.
27:4110 năm sau mãn hạn tù,
27:42bà ta ra chạy,
27:43nhưng tôi và em gái đều không buồn đoái hoài.
27:45Điều đang chờ bà ta là một đời cô độc đến chết.
27:48Về già,
27:48chúng tôi sẽ không nuôi bà ta.
27:50Bà ta từng khao khát có con trai đến vậy,
27:52thì cứ để bà ta tự sinh tự giết đi.
27:54Còn cha tôi từ đầu đến cuối chưa từng gọi điện xám hối.
27:56Ngược lại,
27:57ông ta oán trách tôi và em gái vô tình,
27:59tự tay đưa cha ruột vào tù,
28:00nói rằng chúng tôi đã giết cha.
28:02Ông ta chết cũng không hối cãi,
28:03vậy thì cứ sống hết đời trong tù đi.
28:05Cả đời này,
28:05ông ta đừng mơ có được con trai.
28:07Số tiền và tài sản ông ta để lại chỉ có thể cho hai đứa con gái tiêu.
28:10Mà mấy tài sản đó,
28:11cũng đủ để tôi và em gái sống sung túc cả đời,
28:14không phải lo lắng chuyện tiền bạc nữa.
28:15Tốt quá rồi,
28:16đây là những gì chúng tôi xứng đáng nhận được.
28:18Sau khi tốt nghiệp cao học,
28:19tôi gặp lại cô phi phàm sau khi anh ta du học trở về.
28:22Những năm qua,
28:23anh ta thường xuyên gọi điện xin lỗi tôi vì chuyện năm xưa.
28:25Tôi không đáp lại,
28:26hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
28:28Lần gặp lại này,
28:28tôi xem anh ta như người xa lạ.
28:30Nhưng anh ta vẫn muốn hẳn gắn lại tình bạn thanh mai chúc mã năm nào.
28:33Anh ta đỏ hoe mắt,
28:34khẽ hỏi,
28:35niệm niệm,
28:35hồi nhỏ quan hệ chúng ta tốt nhất,
28:37em còn nói lớn lên sẽ gả cho anh,
28:38anh không tin em quên hết rồi.
28:40Chúng ta thật sự không thể quay lại sao?
28:42Tôi đáp,
28:42quên hết rồi.
28:43Ai mà chưa từng kết bạn sai lầm hồi trẻ chứ?
28:46Cô phi phạm lạc lõng,
28:47đau khổ nói,
28:47niệm niệm,
28:48mệnh anh thiếu em mất rồi.
28:49Tôi cười,
28:50nhưng mà,
28:50anh dầu đậm ạ,
28:51mệnh anh lại khắc em.
28:52Anh dầu đậm,
28:53anh ta ngư ngác.
28:54Em gái tôi từ phía sau ló ra,
28:56biểu môi,
28:56ý chị tôi lả,
28:57lời anh nói nghe dầu mỡ quá đấy.
28:59Cô phi phạm.

Được khuyến cáo