- 5 ngày trước
Truyện Audio Hay || Khi Trái Tim Không Còn Khóc Được || Thiên Thần Dắt Truyện
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
Danh mục
😹
Vui nhộnPhụ đề
00:00Khi cố hàn thăng nhận được cuộc gọi từ Bạch Nguyệt Quang, tôi đang nôn trong nhà vệ sinh.
00:03Anh ấy nhẹ giọng cút máy, bước ra cửa, gõ hai cái.
00:07Có thai à? Giọng cố hàn thăng lạnh tanh.
00:09Tôi đã nói rồi, dạo này không thích hợp để có con.
00:11Yên tâm, tôi khàn giọng nói, không phải mang thai.
00:14Tiếng nước xả bồn cầu cuốn trôi vết máu.
00:16Không phải mang thai.
00:18Là ung thư dạ dày thôi.
00:19Tôi mở cửa.
00:20Cố hàn thăng đang đứng ở cửa ra vào, cài khuy tay áo.
00:23Anh ấy cao giáo, thẳng tắp.
00:24Ánh nắng chiếu vào khiến khuôn mặt anh chia thành sáng và tối, làm mũ quan càng thêm sắc nét, lạnh lùng.
00:30Anh mặc bộ vết đặt mai riêng.
00:31Trên cổ tay là chiếc đồng hồ cao cấp lấp lạnh ánh sáng lạnh.
00:34Trong anh không khác gì hình mẫu tổng tài máu lạnh trong sách giáo khoa.
00:37Em lại ăn linh tinh gì hôm qua phải không?
00:39Anh cao mày nhìn tôi, nói.
00:41Đồ ăn ngoài với đồ ăn nhanh toàn rác rửa, chỉ làm người ta giảm IQ.
00:45Tôi không như mọi khi, không mạnh miệng cãi lại, cũng không giả vờ pha trò, nhón người hôn anh một cái để làng sang chuyện khác.
00:50Tôi chỉ lơ đã nghĩ có phải do IQ quá thấp nên mới ngốc mết ở bên cổ hàn thăng suốt 7 năm.
00:55Nhưng chắc chắn không phải do đồ ăn nhanh hay đồ ngoài.
00:57Hồi mới thích cổ hàn thăng, tôi còn chẳng có tiền mua đồ ăn ngoài.
01:00Ngày nào cũng ăn suất cơm 3 đồng rưỡi ở canteen đại học món mà sinh viên nghèo gọi là cơm nghèo.
01:05Cơm nghèo thì ít người xếp hàng, nhưng gần như lần nào tôi cũng gặp cổ hàn thăng.
01:09Anh mặc sơ mi trắng, đứng yên lặng, cao giáo như cây trúc.
01:12Đẹp đến mức cô bác phát cơm cũng phải nhìn anh thêm mấy lần.
01:15Về sau, cứ đến giờ ăn là tim tôi đập thỉnh thịt.
01:17Trên đường đến canteen, chân tôi như không chạm đất.
01:20Một lần, tôi tình cờ nhặt được quyển sách anh để quên trên ghế ăn.
01:23Tôi mặt dài theo đuổi anh suốt nửa năm, cuối cùng cũng xin được cách liên lạc.
01:27Sau khi xác định mối quan hệ yêu đương, tôi mới biết thì ra anh là con nhà giàu.
01:30Không hề nghèo như tôi từng nghĩ.
01:32Anh ăn cơm nghèo chỉ vì ít người xếp hàng, lấy đồ nhanh, tiết kiệm thời gian.
01:36Cô hàn thăng không thiếu tiền.
01:37Cái anh ấy quý, là thời gian.
01:39Cô hàn thăng học xong bằng.
01:41Chưa tốt nghiệp đại học đã nắm giữ cổ phần, tự mình điều hành, mỗi năm kiếm cả triệu.
01:44Cô hàn thăng lý trí, hiệu quả, đồng thời lạnh lùng và cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
01:49Lúc này tôi thậm chí còn nghi ngờ, nếu nói với anh ấy chuyện tôi bị bệnh, chắc anh cũng chẳng có thời gian nghe hết.
01:54Mà nếu có nghe, cũng có khi sẽ lập tức vẽ ra một loạt sơ đồ các kịch bản tương lai của tôi để phân tích xem có nên tiếp tục đầu tư hay là nên kịp thời cắt lỗ.
02:01Tôi không thích cái vĩnh cảnh đó.
02:03Như thế tôi không phải người anh yêu, chỉ là một khoản chi phí chỉnh kéo dài suốt 7 năm.
02:07Có lẽ là thấy sắc mặt tôi không tốt, anh đưa tay khẽ vèo má tôi một cái, giọng không yên tâm lắm.
02:11Có cần đi khám bác sĩ không?
02:13Em khám hôm qua rồi, tôi đáp, một tuần nữa có kết quả.
02:16Lúc nội soi dạ dày, cô hàn thăng đang đi công tác ở nước ngoài.
02:19Tôi đau đến mức không đứng thẳng dậy nổi, một mình đi bệnh viện, lấy số, xếp hàng.
02:24Bác sĩ lấy mẫu sinh thiết, bảo tôi tuần sau đưa người nhà đến nghe kết quả.
02:27Gần như có thể xác định là ung thư, bác sĩ nói, nhưng phải đợi kết quả sinh thiết để xác định loại và phát đồ điều trị.
02:33Ra khỏi bệnh viện, tôi ngồi thẫn thờ bên đường rất lâu.
02:35Dạ dày mới đau có một lần thôi mà, sao lại là ung thư được?
02:38Ông trời sao không báo trước cho tôi một chút?
02:41Giờ thì hay rồi, tiền tôi kiếm còn chưa kịp tiêu hết mà.
02:44Tôi xích chặt điện thoại, nghĩ chắc đợi cô Hàn Thăng về rồi hãy nói với anh.
02:47Đừng để ảnh hưởng công việc của anh bên đó.
02:49Nhưng bây giờ, tôi lại hơi không muốn nói nữa rồi.
02:52Nếu thấy không khỏe thì nghỉ một hôn đi, nhớ xin phép xếp.
02:55Nói xong, cô Hàn Thăng hôn lên chán tôi một cái rồi rời đi.
02:58Rõ ràng anh là ông chủ, mà tôi xin nghỉ cũng phải đi theo quy trình phê duyệt đàng hoàng.
03:02Lên giường là người yêu, xuống giường cái là thành trâu ngựa.
03:05Cha cái đồ tư bản khốn kiếp, bà đây có chết cũng không sinh con cho anh.
03:09Tôi uống thuốc, gửi meo xin nghỉ cho quản lý.
03:11Rồi ngã lưng lại lên giường, làm dối tung cái giường mà cô Hàn Thăng vừa chỉnh tề như được căn chỉnh bằng tiêu laser.
03:16Nhắm mắt, tính sẽ ngủ thẳng đến chiều.
03:18Rồi vừa ăn đồ ăn vật vừa xem phim hài nhảm xà stress.
03:21Tôi thoải mái tận hưởng những ngày sống còn lại chẳng là bao.
03:24Tiện thể vứt sát lung tung, gây một chút chấn động nho nhỏ cho gã đàn ông mắc bệnh sạch sẽ như cô Hàn Thăng.
03:29Đầu óc tôi dối tung, vẫn chưa kịp ngủ, đã nhận được cuộc gọi của cô Hàn Thăng.
03:33Đỡ chút nào chưa?
03:34Tôi ẩm ừ một tiếng, nghe anh nói.
03:36Cà vạt của anh bị bẩn rồi, em có thể mang cho anh một cái đến công ty không?
03:40Xuống bãi đỗ xe là được, anh sẽ ra lấy.
03:42Bạn gái dưới lòng đất, chỉ xứng xuất hiện ở tầng hầm.
03:45Nhưng tôi thì sắp thật sự trôn dưới đất luôn rồi, không có lý do gì phải tiếp tục trừ trụng cái quyền uy của anh với tư cách ông chủ nữa.
03:51Tôi đến công ty, không thèm gọi điện.
03:53Tay cầm cà vạt, đi thẳng tới trước cửa văn phòng tổng giám đốc.
03:56Sau cánh cửa kính mờ có bóng người mập mờ.
03:58Một giọng nữ dịu dàng, trí thức vang lên.
04:00Cảm ơn anh cố vì chiếc cà vạt.
04:02Tôi đẩy cửa bước vào, thấy người phụ nữ đang đứng trước mặt cô Hàn Thăng.
04:05Tóc dài, uốn sóng lớn, vòng eo thon nhỏ đủ một vòng tay ôm, trên đó buộc chiếc cà vạt mà sáng nay cô Hàn Thăng còn đeo trên cổ.
04:12Cô ta là Giang Nhan Thanh, bạch nguyệt quang của cô Hàn Thăng.
04:15Tôi từng thấy gương mặt này trong ảnh tuốt nghiệp cấp 3 của anh.
04:18Ánh ngạc nhiên trong mắt Giang Nhan Thanh chỉ lé lên trong chốt mắt, rồi lập tức nở nụ cười tao nhã, đúng mực.
04:23Chào chị, chị đến đưa cà vạt cho tổng giám đốc cô Hà.
04:25Vất vả rồi.
04:26Ừ, đúng là vất vả thật.
04:28Làm bạn gái trong bóng tối suốt 7 năm, trước khi chết cuối cùng cũng được tham gia vào cuộc chơi của 2 người các người.
04:33Tự nhiên thấy buồn nôn.
04:34Tôi thực sự muốn dùng cái cà vạt trong tay mình để xích cổ cô Hàn Thăng cho rồi.
04:37Khốn nạn.
04:38Tôi còn chưa chết cơ mà, mà anh đã tìm được người thay thế rồi à.
04:42Lại còn vừa giàu, vừa xinh đẹp, rộng lượng, dịu dàng, trí thức.
04:45Nhưng nghĩ lại, có lẽ bạn đời thật sự của cô Hàn Thăng vốn nên là một tiểu thư danh giá như Giang Nhan Thanh.
04:50Chứ không phải một đứa ngốc thích vừa ăn vừa xem xin cậu bé bút trì, xem quảng cáo trên giữa chương trình Tết cũng khóc như mưa.
04:56Không sai, tôi chính là đứa ngốc đó.
04:57Đến mức bây giờ còn không đủ tư cách lao lên giật tóc Giang Nhan Thanh.
05:00Vì sao không gõ cửa?
05:02Cô Hàn Thăng nhìn tôi, trong ánh mắt chẳng có chút ấm áp nào.
05:05Xin lỗi, tôi bước vào, đưa chiếc cà vạt trong tay cho Giang Nhan Thanh, nói.
05:09Cái này để hai người chơi tiếp nhé.
05:11Còn cái đang bục trên eo chị, chị gỡ xuống trả tôi được không?
05:14Năm 20 tuổi, cô Hàn Thăng luôn nghiêm túc với mọi chuyện.
05:17Bao gồm cả việc yêu tôi và tình yêu của chúng tôi.
05:19Lễ lớn lễ nhỏ, dù có được đánh dấu trên lịch hay không, anh đều tặng tôi quả.
05:23Lúc mới bắt đầu, dù chỉ là đôi găng tay, chiếc cốc, những món quả bình thường nhất,
05:27Tôi cũng vui đến mức kéo anh ra hồ trong khuôn viên trường, hoặc ra sân thể dục, đi lòng vòng mấy chục vòng.
05:32Hồi đó tôi rất bám người.
05:33Lúc nào cũng có hàng tá chuyện muốn nói với cô Hàn Thăng.
05:36Lúc nào cũng mang trong mình một sự nhiệt tình với cuộc sống mà anh không thể hiểu nổi.
05:40Cô Hàn Thăng bảo tôi giống như một học sinh tiểu học mắc hội chứng giã ngoại mùa xuân.
05:43Có khi hẹn hò dịp lễ nào đó, tôi mong đợi trước cả tháng.
05:46Mà khi nghỉ chưa tới, tôi đã buồn bã trước vì sắp phải xa nhau.
05:50Tôi ôm lấy cánh tay anh, ngẩn mặt cười.
05:52Rồi trong màn đêm yên tĩnh nhất, tôi nhón chân hôn lên má cô Hàn Thăng.
05:55Anh lập tức vòng tay ôm chặt lấy eo tôi, kéo sát hai người lại gần hơn.
05:59Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ hôn lên môi tôi trong bóng tối.
06:02Cử chỉ của anh luôn nhẹ nhàng hơn lời nói rất nhiều.
06:05Sau này, khi anh bắt đầu kiếm được tiền, quà tặng trở thành những món trang sức hàng hiệu mà tôi không nhớ nổi tên
06:09và những chiếc túi xa xỉ mà chỉ cần bước vào cửa hàng đã cảm thấy mình không xứng.
06:13Nhưng lúc đó tôi vẫn còn ổn định trong cảnh nghèo.
06:15Muốn mua một món quà ra hồn tặng cô Hàn Thăng, tôi phải bắt đầu tiết kiệm từ mấy tháng trước.
06:19Trước khi tốt nghiệp, tôi đã tặng anh một chiếc cà vạt.
06:22Lộ cao cấp, thương hiệu nổi tiếng, hơn 6.000 tệ.
06:25Cô Hàn Thăng rất thích.
06:26Anh hôn lên chán tôi, nói, cảm ơn em, anh sẽ trân trọng nó.
06:30Nhưng bây giờ, chiếc cà vạt ấy lại đang bột quanh eo răng nhan thành.
06:33Tặng hai người đấy, còn cái đang bột trên eo cô, gỡ ra trả tôi được không?
06:37Nghe tôi nói xong, nụ cười hoàn hảo không tì vết trên mặt cô ta cứng lại.
06:41A nhiễm, cô đang nói gì vậy?
06:43Cô Hàn Thăng lập tức đứng bật dậy, sắc mặt ủ ám, nhìn tôi.
06:46Cô Giang là khách hàng quan trọng của tôi, mong em hãy tôn trọng cô ấy một chút.
06:50Không sao đâu, Hàn Thăng.
06:51Giang nhan thành mỉm cười với tôi, nói, chào A nhiễm.
06:54Cô là bạn gái thời đại học của Hàn Thăng đúng không?
06:56Tôi nhìn sang phía cô Hàn Thăng có một khoảnh khắc chi khoảng 0.0 một giây tôi từng ảo tưởng rằng anh sẽ được Hoàng giới thiệu tôi là bạn gái của mình.
07:03Nhưng ảo tưởng thì vẫn chỉ là ảo tưởng.
07:05Chỉ vài giây sau đó, tôi đã bị nhấn chìm trong sự hoảng loạn và xấu hổ đến nhẹt thở bởi chính sự im lặng của cô Hàn Thăng.
07:10Đặt cà vạt xuống, em có thể đi rồi.
07:13Anh nói, đợi đã.
07:14Giang nhan thanh tháo chiếc cà vạt khỏi eo mình, đưa cho tôi.
07:17Xin lỗi nhé, có lẽ hơi dơ một chút rồi.
07:20Tôi nhận lấy, cục mắt cười nhạt, một nụ cười đầy dĩu cợt bản thân.
07:23Cô Hàn Thăng nhìn ra, anh nhíu mày, bước lại gần, thấp dọng nói.
07:27Em về trước đi, tối mình nói chuyện qua điện thoại, được không?
07:30Trong thang máy, điều hòa lạnh bút, tôi cảm thấy lồng ngực co thắt lại từng cơn đau nhói.
07:35Cửa thang phản chiếu hình ảnh của tôi, tóc búi củ tỏi, đồ công sở đơn giản.
07:39Bình thường, và mệt mỏi đến não nề, muốn tỏa sáng, vượt trội như giang nhan thanh sao.
07:43Chắc phải đầu thai lại một lần nữa, tôi cười ngốc mết một cái.
07:46Mà đúng thật hình như tôi cũng sắp được đầu thai rồi.
07:49Ngoài trời nắng trói trang, nóng bỏng, khác hẳn cái lạnh lẽo trong tòa nhà văn phòng kia như hai thế giới đối lập.
07:54Tôi đi dọc bên lề đường, ném chiếc cà vạt vào thùng rác.
07:57Thứ mà cố hàn thang không cần, tôi cũng không cần nữa.
08:00Không bốn trên xe buýt, tôi gõ song đơn xin nghỉ việc.
08:02Khi nhấn nút gửi, xe vừa chậm rãi lướt qua cổng trường đại học.
08:06Tôi đứng dậy xuống xe, hòa vào dòng sinh viên mới, bước vào khuôn viên trường.
08:09Cuối thu, khuôn viên vẫn xanh tươi, dợp bóng cây.
08:12Chúng tôi lưỡng thững bước đi, giống như đang quay về thời sinh viên.
08:15Giống như, thời gian vẫn còn rất nhiều để lãng phí.
08:18Căn tin đã được sửa sang lại, quầy cơm nghèo ngày xưa giờ đổi thành quầy lẩu mini.
08:22Sinh viên xếp hàng dài ràng rạc.
08:24Tôi đứng cuối hàng, nhìn thấy bóng lưng một chàng trai mặc sơ mi trắng, dáng cao ráo.
08:28Rất giống cô hàn thang.
08:29Một cô gái chạy tới trước mặt cậu ấy, đưa ly trà sữa đã uống một nửa lên miệng cậu.
08:33Cậu uống một ngụ, cô gái liền cười tue, chạy qua quầy bên cạnh mua thêm một ly vị khác.
08:37Tôi đã hiểu rồi, ly lúc nãy chắc cô ấy thấy không ngon miệng.
08:40Chàng trai vừa hút trà sữa phát ra tiếng rột rột, vừa đưa tay xoa đầu cô gái.
08:44Không giống cô hàn thang.
08:46Vì cô hàn thang không uống trà sữa, cũng không cho tôi uống.
08:48Đồ uống trên thị trường đa phần là siro pha chế với hàng đống phụ da thực phẩm, vừa sâu răng vừa không tốt cho sức khỏe.
08:54Anh chắc mịch nói, nếu em muốn uống, anh sẽ làm cho.
08:57Tôi cảm động gật đầu đồng ý.
08:58Hôm sau nhận được một ly cà phê americano không đường.
09:01Đang đến mức tôi chỉ muốn chửi thề.
09:03Rồi nhìn bóng lưng trước mặt kia, tôi có cảm giác như đã cách cả một đời.
09:10Điện thoại dung là cuộc gọi từ cố hàn thang.
09:13Tôi không nghe.
09:14Mượn thẻ cơm của bạn học mua một bát mì cay nấu trong nồi đất.
09:17Rồi mua thêm 3 ly trà sữa với 3 vị khác nhau.
09:20Tôi cẩn thận cắm 3 chiếc ống hút.
09:22Đặt trước mặt, kết hợp với làn hơi mờ bốc lên từ nồi mì, trông như đang thắp hương cho chính mình.
09:26Màn hình điện thoại tắt rồi lại sáng.
09:28Là tin nhắn từ quản lý.
09:30À nhiễm, sao em lại đột ngột xin nghỉ việc?
09:32Em làm việc rất chăm chỉ, quý sao còn có cơ hội lên trước nữa mà.
09:36Tháng 3 vừa rồi, tôi từng tham gia đợt thi tuyển lên quản lý.
09:39Chuẩn bị gần nửa năm, từ báo cáo đến bài thuyết trình, vậy mà bị cố hàn thang chê thập tệ.
09:43Em muốn làm quản lý để phá hủy công ty của tôi à?
09:46Tôi thức đến nghiến răng.
09:47Leo lên người anh, cắn vành tay anh cho hả dận.
09:50Sau đó, chính cố hàn thang thức đêm viết lại toàn bộ phần thi thăng chức cho tôi.
09:53Sáng hôm sau, tôi vừa tỉnh dậy, ngồi trên giường lào bầu.
09:56Anh là sếp mà, em có thăng chức hay không chẳng phải chỉ cần anh gật đầu thôi sao?
10:00Việc gì phải thức đêm ra lận dùng em như thế?
10:03Thật là dư thừa.
10:04Cố hàn thang ném bộ đồ lên đầu tôi, đứng cạnh giường, cùi xuống nhìn tôi và nói.
10:08Anh chỉ đưa cho em một ví dụ.
10:09Em phải nỗ lực, phải tiến lên, cuối cùng phải dựa vào chính mình để bước vào quản lý.
10:14Nhưng thực ra tôi chỉ muốn làm một nhân viên bình thường không phải chịu trách nhiệm.
10:17Tan làm đúng giờ, về nhà nấu cơm, xem phim, sống kiểu bình lặng ấy thôi.
10:21Chỉ là, cô hàn thang quá giỏi giang, quá rực rỡ.
10:24Còn tôi, như con thiêu thân lao vào ánh sáng.
10:26Ngốc nghếch cố gắng suốt bao năm, chỉ để từ tầng một với dãy bàn làm việc bình thường,
10:30leo lên được vị trí xứng đáng đứng cạnh văn phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất.
10:33Đến lúc từ bỏ rồi, tôi tự nói với bản thân.
10:36Thế là tôi nhắn lại cho quản lý.
10:38Cảm ơn quản lý.
10:39Em trúng số rồi, không cần thăng chức nữa đâu ạ.
10:42Xác xuất mắc ung thư một phần vạn, không gọi là trúng số thì gọi là gì.
10:45Khi tôi về đến nhà, đèn trong phòng lại sáng.
10:48Hiếm khi thấy cô hàn thang về nhà sớm hơn tôi.
10:50Tôi mở cửa, thấy anh đang ngồi trên ghế sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
10:54Ánh đèn sàn màu vàng ấm, hát bóng lên giữa chân mày anh một vệt tối mờ mờ.
10:58Vì sao không nghe điện thoại?
10:59Anh hỏi.
11:00Tôi đặt ly trà sữa uống rửa lên bàn ăn, nói.
11:02Em đang ăn ngoài, không nghe thấy.
11:04Trên bàn còn có một chiếc bánh kem chưa bóc hụt,
11:06là loại bánh của thương hiệu đang hot dần dần trên mạng gần đây,
11:09mà cửa hàng lại nằm khá xa công ty.
11:11Cô hàn thang chưa bao giờ xem mấy video ngắn.
11:13Không hiểu sao lại biết đến cửa tiệm đó.
11:19Hôm nay lượng đường em nạp vào vượt mức rồi.
11:22Em cứ tưởng anh quên mất ngày này.
11:24Tôi nhìn chiếc bánh, mỉm cười nhạt, nói.
11:26Cũng đã 7 năm rồi.
11:27Hôm nay là kỷ niệm 7 năm yêu nhau của chúng tôi.
11:30Tôi luôn mong chờ ngày này, mỗi năm đều như vậy.
11:32Lúc nào cũng hào hức bàn với Cô hàn thang về kế hoạch kỷ niệm từ rất sớm.
11:36Nửa tháng trước, tôi còn díu dít đeo bám anh,
11:38bắt anh cùng xem mấy lịch trình du lịch tôi tìm được trên mạng.
11:40Năm nay mình đi Mauritius được chưa?
11:42Em cầu xin anh suốt 5 năm rồi đấy.
11:44Bây giờ đi lặn biển ở đảo Nai là đẹp nhất luôn.
11:47Nhưng Cô hàn thang lúc nào cũng bận, vẫn cầu quen thuộc.
11:50Công ty đang vào giai đoạn quan trọng, anh không đi được.
11:52Anh còn bảo, em cũng đang ở thời điểm cần nỗ lực phát triển sự nghiệp
11:55hay là anh đăng ký cho em một khóa học nâng cao nhé.
11:58Từ khi sinh ra, mọi giai đoạn đều được gọi là giai đoạn quan trọng.
12:01Không được phép lãng phí.
12:02Đi ngắm thế giới, làm điều mình thích, luôn bị xem là xa xỉ.
12:05Tôi cứ sống rụt rè từng chút một như vậy,
12:07đến khi nhận ra thời gian dành cho bản thân chẳng còn bao nhiêu nữa.
12:10Thật đáng buồn.
12:11Cô hàn thang đặt chiếc bánh vào tủ lạnh.
12:13Cà vạt đâu?
12:14Anh hỏi.
12:15Em vứt rồi.
12:16Cô hàn thang nhíu mày.
12:17Tại sao?
12:18Em giận à.
12:19Giang nhân thanh măng về một khoản đầu tư lớn từ nước ngoài.
12:21Hôm nay cô ta lỡ làm đổ cà phê lên áo trắng,
12:23nên bảo muốn mượn cà vạt của em để chơi lại.
12:26Anh nhìn tôi, nghiêm túc nói.
12:27Anh hy vọng em có thể lý trí một chút, đừng vô cớ gây chuyện.
12:30Tôi đáp lại với vẻ mặt vô cảm.
12:32Không quan trọng nữa rồi.
12:34Vì giữa chúng tôi, vấn đề không chỉ là do một bạch nguyệt quang.
12:37Có lẽ cô hàn thang không ngờ tôi lại phản ứng như vậy.
12:39Anh xứng người một lúc.
12:40Rồi bước đến, ôm chặt tôi vào lòng.
12:42Một kiểu ôm như thế đang khống chế.
12:44Tiết lộ rõ sự kiểm soát tuyệt đối của anh với cả công việc lẫn tình cảm.
12:47Cô hàn thang đưa tay xoay mặt tôi lại phía anh.
12:50Anh hôn lên môi tôi, nhẹ nhàng nói.
12:51Anh biết em muốn đến Mauritius để kỷ niệm ngày đặc biệt của chúng ta.
12:55Đợi công ty ổn định lại, mình sẽ có nhiều thời gian hơn.
12:58Lúc đó, mình sẽ đến đó hưởng tuần trăng mật.
13:00Rồi có một em bé tuần trăng mật, được không?
13:02Cô hàn thang lại hôn tôi.
13:04Nuốt chọn câu trả lời của tôi vào trong nụ hôn ấy.
13:06Sẽ không có tuần trăng mật nào cả.
13:08Cũng sẽ không có đứa trẻ nào hết.
13:10Vì không còn thời gian nữa.
13:11Cô hàn thang, tôi sắp chết rồi.
13:13Không sáu tôi không đáp lại hành động của cô hàn thang.
13:15Không còn giống như trước, quấn lấy anh như dây leo tìm điểm tượng.
13:19Anh chống người dậy, nhìn thấy ánh mắt chống rỗng của tôi, như thể tôi đang lạc ở đâu đó rất xa.
13:23Cô hàn thang bắt đầu khó chịu.
13:25Anh bất ngờ lật người nằm sang một bên, đến cả chiếc áo bị vén lên trên người tôi cũng chẳng buồn kéo lại.
13:29Tôi nằm đó vài giây trong bóng tối lạnh lẽo.
13:31Rồi tự mình mặc đồ, kéo chăn đáp lại ngay ngắn.
13:34Một lần nữa, tôi xác nhận lại cô hàn thang thật sự là một tên khốn thất thường.
13:37Tôi mở điện thoại, thấy bài đăng trên trang cá nhân của nữ trợ lý cô hàn thang.
13:42Cảm ơn sếp và chị dâu tương lai đã mời ăn bánh.
13:44Kèm theo là hình ảnh một chiếc bánh kem đến từ tiệm nổi tiếng trên mạng.
13:47Trên vách kính trong ảnh, phản chiếu bóng dáng của cô hàn thang và giang nhan thanh.
13:51Trai tài gái sắc, nhìn vào cứ ngỡ là trời sinh một cặp.
13:54Thì ra chiếc bánh đó, không phải là món quà cô hàn thang đặc biệt chuẩn bị cho tôi.
13:58Anh thậm chí không nhớ hôm nay là ngày kỷ niệm của chúng tôi.
14:00Tôi tắt điện thoại, lắng nghe tiếng thở đều đều của anh trong đêm tối.
14:04Tôi bắt đầu nhìn lại 7 năm yêu nhau cùng anh.
14:06Lúc thì bật cười, lúc lại bật khóc.
14:08Cho đến khi trời bắt đầu sáng, tôi mới hiểu ra đã đến lúc thật sự buông tay rồi.
14:12Tôi quay đầu nhìn gương mặt đang ngủ say của cô hàn thang,
14:14trong lòng âm thầm thực hiện một nghi thức tiễn biệt như thế anh đã chết.
14:17Dù tôi vẫn còn sống, nhưng người mà tôi từng yêu sâu để ớ mờ siêu hàn thang năm ớ idea không còn nữa.
14:22Khi cô hàn thang tỉnh dậy, tôi đã thu dọn xong đồ đạc của mình.
14:25Em định làm gì? Anh hỏi. Tôi bị ung thư.
14:28Tôi nói, nên chia tay đi.
14:30Sắc mặt cô hàn thang lập tức xứng lại.
14:32Anh em giọng quát lên.
14:33A nhiễm, em làm quá rồi đấy.
14:35Đừng lấy sức khỏe ra làm cho đùa.
14:37Em không đùa đâu.
14:38Tôi bình tĩnh trả lời.
14:39Kết thúc cuộc đời này chắc chắn sẽ là một dấu chấm vội vàng và cầu thả.
14:42Tôi không muốn ngay cả đoạn kết của mối tình này cũng trở nên thảm hại.
14:45Nhưng cô hàn thang lại cười.
14:47Nụ cười đầy tức giận và bực bội.
14:48Được thôi, em bị ung thư gì cơ.
14:50Giỏi thì mang giấy chẩn đoán ra đây cho anh xem.
14:53Tôi cũng bắt đầu nổi giận.
14:54Cầu gắt đáp.
14:55Em đã nói là một tuần nữa mới có kết quả cơ mà.
14:57Cô hàn thang hử lạnh.
14:59A nhiễm, anh chỉ biết em làm bài thuyết trình thăng chức tệ hại.
15:01Không ngờ cả chiêu trò gây sự chú ý của em cũng vụn về đến vậy.
15:04Căn phòng im lặng vài giây.
15:06Anh nhìn vào đôi mắt hoai đỏ của tôi.
15:08Thở dài một tiếng.
15:09Gần đây công ty bận quá.
15:10Anh không có thời gian dỗ em.
15:11Rồi lại bước tới ôm tôi vào lòng.
15:13Nói bằng giọng dịu dàng, nhẫn nhị.
15:15Em ngoan một chút, cho anh thêm chút thời gian.
15:18Tôi nhắm mắt lại, không vùng vẫy.
15:20Cố tưởng tượng rằng cô hàn thang thực ra vẫn còn yêu tôi.
15:22Tôi buông thả bản thân, tạm thời tận hưởng hơi ấm và mùi hương quen thuộc từ anh.
15:26Như đang luyến tiếc một cơ thể còn sống, như linh hồn đã chết.
15:29Rồi tôi đẩy cô hàn thang ra, xách hành lý lên.
15:31Ngẩn cao đầu tuyên bố với anh, tin hay không tùy anh.
15:34Dù sao em cũng đã nghỉ việc rồi.
15:36Giờ anh không còn là bạn trai em, cũng chẳng phải xếp em nữa.
15:39Biết điều thì tránh ra cho bà.
15:41Đồng tử của cô hàn thang co rút lại như thể có địa chấn trong mắt anh.
15:44Anh sững sờ nói, em em dám nghỉ việc à.
15:46Nói vài câu bốc đồng trước mặt anh thì thôi đi,
15:48nhưng đơn xin nghỉ việc mà gửi rồi thì không rút lại được đâu.
15:51Cô hàn thang trông như hoàn toàn thất vọng về tôi.
15:53Anh tiếp tục trách móc, như thể tiếc nuối vì tôi không đủ tốt.
15:56Với kinh nghiệm hiện tại của em, em nghĩ em tìm được công việc tốt hơn à.
16:00Ngược lại, chỉ cần em rời đi, sẽ lập tức có người giỏi hơn,
16:03cầu tiến hơn thay thế vị trí của em ngay.
16:05Em tưởng nơi công sở là sân chơi chắc.
16:07Xã hội này chỉ nói chuyện lợi ích.
16:09Em còn chưa kiếm đủ tiền để trả giá cho sự bốc đồng của mình đâu.
16:12Tiền, lợi ích.
16:13Cái tên này đúng là một cỗ máy kiếm tiền lạnh lùng không có tí hơi người nào.
16:16Thôi vậy.
16:18Với người như thế này thì không thể chia tay em đẹp được đâu.
16:21Tuyến thượng thận của tôi tăng tốc như phát nổ.
16:23Tôi nhảy lên vali, chỉ tay vào mặt anh hét lớn.
16:26Yêu, sắt cắp, giờ là tôi đã anh.
16:28Vì tôi không muốn nghe mấy bài đạo lý mùi ông bố của anh nữa.
16:31Bà đây tốt nghiệp lâu rồi.
16:33Từ giờ anh cứ sống chết cùng cái công ty và đám cổ phiếu khốn kiếp của anh đi.
16:36Tôi nhìn xuống cố hàn thăng, cảm giác bản thân chỉ thiếu một cái áo tròn nữa là trở thành nữ siêu anh hùng Marvel.
16:41Tôi nhảy xuống đất, kéo vali chạy thẳng từ tầng 2 xuống cửa chính.
16:45Vì sợ bị đánh, nên tôi không dám ngoái đầu lại.
16:47An nhiễm, tôi nghe tiếng cố hàn thăng gầm lên sau lưng.
16:50Anh chắc vẫn còn đứng ở cửa phòng ngủ, nhưng cái giọng đầy kêu ngạo của anh vang lên rõ ràng.
16:54Em nghĩ rời khỏi anh rồi, cuộc sống của em sẽ tốt đẹp hơn sao?
16:58Hy vọng lúc em hối hận cũng mạnh miệng được như bây giờ.
17:00Khi nghe cố hàn thăng gọi tên tôi, tôi đang theo phản xạ đưa tay lấy trùng chìa khóa trên tủ dày ở cửa.
17:05Trên móc khóa là một món đồ chơi mini phiên bản giới hạn mà cố hàn thăng tặng tôi từ hộp quà bí ẩn vào sinh nhật năm ngoái.
17:09Con búp bê cười rất dễ thương.
17:11Tôi cũng cười, xoa nhẹ gò má phung phính của nó.
17:14Rồi nói nhỏ, đủ để chính mình nghe.
17:16Em sẽ không hối hận đâu.
17:18Vì tôi vốn chẳng có cơ hội để hối hận nữa.
17:20Tôi để lại trùng chìa khóa và con búp bê trên tủ.
17:22Rồi bước ra khỏi cửa.
17:24Ngày thứ ba sau khi nhận kết quả sinh thiết, tôi đến Mauritius.
17:27Giữa tháng 9, nơi đây không phải mùa du lịch cao điểm.
17:30Khách sạn Constance Bell Mager Place bên bờ biển phía đông vẫn còn nhiều phòng trống.
17:33Khi tôi nằm thư giãn trên ghế dài ngoài bãi cắt, đột nhiên lại thấy những lời cố hàn thăng nói cũng không hoàn toàn sai.
17:38Có tiền thật ra cũng tốt.
17:40Có tiền thì mới được nằm giữa biển xanh cắt trắng thế này, mặc kệ thế giới quay cùng.
17:44Nếu có thêm chút tiền nữa, tôi thật sự muốn ở lại đây cho đến lúc chết.
17:47Để tránh nghĩ về cố hàn thăng suốt ngày, tôi quyết định đi lặn biển ở đảo Nai.
17:51Biết đâu ngấm ít nước vào đầu, lại đẩy được hình bóng anh ta ra khỏi tâm trí.
17:55Thế nhưng vừa lên bờ không lâu, tôi đã nhìn thấy người thật.
17:57Cố hàn thăng đứng thẳng trong hành lang khách sạn, bộ vest trên người hơi nhân, sắc mặt đen kịt như người vừa mất ngủ cả tuần.
18:03Anh ta tại sao lại xuất hiện ở đây?
18:05Còn tôi, tại sao lại không dám bước tới thang máy?
18:07Tôi đâu phải học sinh tiểu học bỏ nhà đi, sợ cái gì chứ?
18:10Tôi đeo kính dâm, ngừng cao đầu, xài bước đầy kêu hãnh đi lướt qua mặt cố hàn thăng.
18:14À nhiễm, anh gọi tôi lại, nghiến răng nghiến lợi.
18:18Thì ra dạo này em không chịu ăn uống tử tế, chỉ để ép cân, rồi mặc mấy bộ đồ bơi hở hang kiểu này hả?
18:22Tôi không thèm nhìn anh, cũng chẳng trả lời.
18:25Chỉ đứng trước thang máy, nhấn nút.
18:27Cố hàn thăng bước nhanh đến, cởi áo vest khoác lên người tôi, còn buông một câu cực kỳ mất nết.
18:32Che cái ráng người học sinh tiểu học của em lại đi.
18:34Nếu là trước đây, chắc chắn tôi sẽ cãi nhau với anh 300 hiệp chỉ vì chuyện vóc ráng.
18:38Nhưng có lẽ do lặn biển nên áp sốt nước đã làm tôi trai luôn rồi.
18:41Dạ dày tôi bắt đầu đau lên.
18:43Tôi cảm ơn.
18:44Tôi đưa áo vest trả lại cho anh, mệt mỏi nói.
18:46Nhưng bọn mình không còn là người yêu nữa, mấy câu đùa như vậy không còn phù hợp.
18:50Cố hàn thăng không nhận lại áo.
18:52Sắc mặt anh lúc này còn khó coi hơn khi nãy.
18:54Tôi bất chợt bật cười, khàn giọng hỏi.
18:56Cố hàn thăng, anh không phải đến đây để cầu xin quay lại đây chứ?
18:59Thái dương của cố hàn thăng khẽ giật một cái.
19:01Bản năng phản ứng nơi công sở giúp anh nhanh chóng khôi phục lại ráng vẻ lạnh lùng cao ngạo.
19:05Em nghĩ có khả năng đó thật à?
19:07Anh cười lạnh.
19:08Chỉ vì em thích nơi này, thì anh đến đây chắc chắn là vì em sao?
19:11Đinh thăng máy mở cửa.
19:12Giang nhan thanh bước ra.
19:14Cô ta mặc váy hai dây đỏ rực, chiếc mũ rộng vành trên đầu suýt nửa quyệt vào mặt tôi.
19:18A nhiễm.
19:19Cô ta đứng cạnh cố hàn thăng, mỉm cười nói.
19:21Trùng hợp ghê, lại gặp cậu ở đây.
19:23Thật khó diễn tả cảm xúc lúc đó.
19:25Cảm giác như có mái khoan đang cắm vào dạ dày tôi.
19:27Còn tim tôi giống như một tòa nhà tầng thượng sắp sập, vặn vẹo nứt toát thành một vết sạn lớn.
19:32Thì ra, không phải cố hàn thăng không muốn đến Mauritius.
19:35Chỉ là, anh không muốn đi cùng tôi mà thôi cái áo này là của anh à.
19:38Giang nhan thanh tự nhiên nhận lấy áo vết, vô cùng thoải mái khoác lên cánh tay trắng nõn của mình.
19:43Tôi lặng lẽ nhìn cảnh đó mấy giây, rồi thu tay về bàn tay có chút ru nhẹ.
19:46Tôi xếp chặt lòng bàn tay, bước vào thang máy.
19:49Trước khi cửa thang máy khép lại, tôi ngởng đầu, chạm mắt với ánh nhìn giò xét của cố hàn thăng.
19:53Anh dững lại một giây, rồi nở nụ cười đầy đắc thắng, như thế đã cầm chắc phần thắng trong tay.
19:57Về phòng, tôi uống thuốc.
19:59Đến tận nửa đêm, cơn đau dạ dày mới tạm lắng xuống.
20:02Tôi vừa gọi cháu nóng từ nhà hàng, chưa đầy 10 phút sau đã có tiếng chuông cửa.
20:06Tôi ra mở, không ngờ lại thấy cố hàn thăng đứng trước cửa.
20:08Tôi giật mình, đưa tay hô hô trước mắt anh.
20:11Anh mộng du đấy à?
20:12Cố hàn thăng lập tức nắm lấy cổ tay tôi.
20:14Thần kinh có vẻ không bình thường, anh nói.
20:16Giang nhan thanh có thân hình rất đẹp.
20:18Cái gì cơ? Ai hỏi anh cái đó hả?
20:21Tôi tức đến bật cười.
20:22Cố hàn thăng, anh bị bệnh biến thái à?
20:29Cố hàn thăng nhíu mày.
20:30Rồi lại buông một câu nửa vời.
20:32Nhưng sau này thì chưa chắc.
20:33Tôi cười nhạt, lạnh lùng nói.
20:35Phải rồi, chúc mừng anh nhé.
20:37Nhưng mà, nửa đêm rồi anh còn lặn lội đến tận đây để nói mấy chuyện này thật quá hèn.
20:41Hư dạ dày lại bắt đầu đau.
20:42Mồ hôi lạnh lập tức túa ra khắp người.
20:44Tôi gồng hết sức mới đứng thẳng được, đưa tay ra đóng cửa.
20:47Cố hàn thăng chặn cửa lại, vội vàng hét lên.
20:50Sau này có thể chúng ta vẫn sẽ kết hôn.
20:52Tôi cố mở to mắt, như lại thấy mấy khuôn mặt cố hàn thăng trồng lên nhau.
20:55Có cái kiêu ngạo, có cái suốt ruột.
20:58Tôi không phân biệt được nét mặt hiện tại của anh là gì nữa.
21:00Có thể anh đang mong tôi nhận thua.
21:02Cũng có thể đang cần lời chúc phúc từ tôi.
21:04Tôi cục mi cười khẽ, chỉ là nụ cười ấy chắc chẳng đẹp gì cho cam.
21:08Anh thắng rồi.
21:09Tôi dựa vào tường, trượt xuống ngồi bệt dưới đất, yếu ớt nói.
21:12Vậy thì chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm xin quý tử cửa phòng bị mở toang.
21:15Cố hàn thăng lao đến bế tôi dậy, đặt lên giường.
21:18À nhiễm, em làm sao vậy?
21:19Tôi đau đến mức bật ra tiếng nấc, cuộn người lại như con tôm nhỏ.
21:23Cố hàn thăng vẫn cố chấp kéo tôi ra, gặng hỏi.
21:25Em đang ghen đúng không?
21:26Tại sao tôi đã nhận thua rồi, mà anh vẫn không chịu buông tha tôi?
21:30Tôi khẽ lắc đầu, rồi bất ngờ nôn ra một ngụm máu tươi.
21:33Mười tầm nhìn nhòe đi.
21:34Trong cơn mưa màng, tôi như cảm thấy cố hàn thăng đang bế tôi chạy rất xa.
21:38Anh cứ liên tục gọi tên tôi, giọng hoảng loạn như sắc hóc.
21:45Khuôn mặt căng cứng, vừa căng thẳng vừa dối loạn.
21:48Tại sao anh lại ở đây?
21:49Không phải nên ở cạnh giang nhan thanh sao?
21:51Thật là một tên ngốc khi yêu, bạn gái thì phải ở bên cạnh chứ.
21:55Cố hàn thăng có vẻ không nghe rõ lời tôi.
21:57Anh cúi sát lại, nghiêng đầu lắng nghe.
21:59Thế là tôi nói thật khẽ, thật nhẹ.
22:01Sau này nếu gặp được cô gái mà anh thích hãy dành nhiều thời gian hơn để ở bên cô ấy.
22:04Cùng cô ấy đến những nơi cô ấy muốn, làm những chuyện húc nghếch cô ấy thích.
22:08Nếu phải đi công tác, cũng có thể dẫn cô ấy đi theo.
22:11Đừng lúc nào cũng cao có, có thể cười nhiều hơn một chút.
22:14Đừng đừng đưa món quà cô ấy tặng anh cho người khác dùng.
22:17Tiếng máy theo dõi sinh hiệu càng lúc càng lớn.
22:19Còn giọng tôi càng lúc càng nhỏ.
22:20Cơ thể cố hàn thăng bắt đầu run lên.
22:22Bàn tay dính máu của anh chưa kịp rửa sạch.
22:25Anh nhẹ nhàng chạm vào đôi tay tôi đang cắm kim truyền.
22:27Rồi ôm mặt, nghẹn ngào nói.
22:29Không có cô gái nào khác cả.
22:30Anh từ đầu đến cuối chỉ thích mình em.
22:33Tôi nhìn anh, thì thảo.
22:34Anh nói dối.
22:35Anh nói anh sẽ kết hôn với cô ta.
22:37Cô hàn thăng nghẹn lời, giọng ru rảy giải thích.
22:40Anh chỉ muốn chọc em ghen nên mới nói vậy.
22:42Anh nghĩ nếu em ghen, em sẽ quay lại với anh.
22:44Là anh tự mình đến đây tìm em.
22:46Anh không biết tại sao Giang Nhan Thanh cũng xuất hiện ở đây.
22:49Giữa anh và cô ấy thật sự không có gì cả.
22:51Ô là vậy à nhưng mà tụi mình đã chia tay rồi.
22:54Cô hàn thăng lập tức cắt lời tôi.
22:55Chưa, anh không đồng ý.
22:57Trước khi hoàn toàn mất ý thức, tôi cảm nhận được chán anh đang áp nhẹ vào má tôi.
23:01Lần đầu tiên trong đời, cô hàn thăng dùng giọng cầu khẩn nói với tôi.
23:04Đừng chia tay mà, được không?
23:06Em muốn gì anh cũng đồng ý.
23:07Chỉ cần em đừng xảy ra chuyện gì làm ơn thật ra chúng tôi từng chia tay một lần.
23:11Kéo dài đúng 2 tiếng 30 phút.
23:13Vào mấy tháng cuối năm tốt nghiệp, cô hàn thăng bận rộn hơn trước gấp bội.
23:16Tôi đã hẹn trước với anh từ nửa tháng trước, chỉ để dành cho tôi buổi tối ngày 20 tháng 5.
23:20Không cần đến nhà hàng, chỉ cần cùng tôi ăn một bữa đơn giản trong canteen trường.
23:24Nhưng anh vẫn lỡ hẹn.
23:25Tôi ngồi ở băng đá trước canteen, chờ suốt 5 tiếng.
23:28Sau đó, nhận được một khoản chuyển khoản 52.000 tệ.
23:30Mười mấy phút sau, cô hàn thăng chạy tới trước mặt tôi.
23:33Nói khô khốc đúng một câu.
23:35Anh xin lỗi.
23:36Tôi lập tức chuyển lại số tiền, chừng mắt với anh.
23:38Chuyển khoản bằng con số đặc biệt, sao chia tay có thể đòi lại đấy.
23:41Cô hàn thăng đứng im một chỗ, nói.
23:43Chúng ta sẽ không chia tay.
23:45Rồi vẫn ngoan ngoã nhận lại tiền.
23:46Sau đó chuyển lại cho tôi 60.000 tệ.
23:48Tôi không do dự nhận ngay, và nói dứt khoát.
23:51Chia tay.
23:52Sắc mặt cô hàn thăng lập tức tôi sầm lại.
23:54Nghiêm túc nói.
23:55A nhiễm, hai chữ này không được nói lung tung.
23:57Mắt tôi đỏ hoe.
23:58Trong lòng anh vốn dĩ chẳng có em.
24:00Cô hàn thăng đáp.
24:01Trang web bất ngờ bị sập, cả đội đang phải tăng ca.
24:04Vì chuyện nhỏ như vậy mà chia tay, em chắc em sẽ không hối hận.
24:07Tôi thấy mình sắp phát điên rồi.
24:09Nhưng vẫn gào lên rất lý trí.
24:10Không chắc.
24:11Rồi chạy về ký túc xá.
24:13Lúc leo cầu thang, tôi vừa đi vừa hậm hợp nghĩ.
24:15Từ nay về sau, nhất định không bao giờ thèm quan tâm đến tên cô hàn thăng nữa.
24:19Thế nhưng vừa lên đến tầng, tôi lại lén nằm bò ra cửa sổ nhìn xuống dưới.
24:23Cô hàn thăng vẫn đứng đó, mặc áo sơ mi trắng.
24:25Rất nhanh, anh rời đi.
24:27Tôi khóc như mưa, lấy rèn cửa chùi hết nước mắt.
24:29Không lâu sau, có người chạy tới nói.
24:31Dưới nhà có người tìm cậu.
24:33Tôi lao xuống cầu thang, thấy cô hàn thăng đứng ở cổng.
24:36Tay trái xét bánh kem, tay phải ôm bó hoa, còn cầm theo cả ly trà sữa.
24:39Anh đưa hoa và trà cho tôi, nói.
24:42Xin lỗi.
24:42Rồi lại nói.
24:43Chúc em ngày lễ vui vẻ.
24:45Tôi bất giác ngựa ngùng, dù xe nhận lấy, nhấp một ngụm trời đất ơi, anh lại mua lại không đường.
24:50Cô hàn thăng đúng là hết thuốc chữa.
24:51Tôi bất lực hỏi.
24:52Vậy mình đi đâu ăn bánh?
24:54Anh đưa tôi đến một căn hộ mới xây chơi trang trí, trao chìa khóa cho tôi.
24:57Sổ đỏ mang tên em.
24:59Chờ tốt nghiệp rồi mình mới sửa nhà.
25:00Giờ tạm ăn bánh ở đây.
25:02Tôi nhét chìa vào túi, miếng cười nói.
25:04Vậy thì tạm thời chưa chia tay nữa.
25:06Anh ôm tôi, lại bắt đầu dạy đời.
25:08Sau này không được nói chia tay nữa.
25:10Tôi thấy hơi trột dạ, nhưng vẫn bướng bình.
25:12Vậy anh cũng không được bắt nạt em.
25:14Nếu không, em sẽ mãi mãi không thèm nói chuyện với anh.
25:17Tỉnh lại, câu ấy vẫn lặp đi lặp lại trong đầu tôi.
25:19Tôi lẩm bầm.
25:20Cô hàn thăng, anh lại bắt nạt em rồi cô hàn thăng tròn tỉnh.
25:23Nhìn thấy gương mặt An Nhiễm, vui mừng phát hiện lần này không phải ảo giác cô thật sự tỉnh rồi.
25:27Anh run rảy bấm chuông gọi bác sĩ, ghe xuống thì thầm.
25:30Em vừa nói gì thế?
25:31An Nhiễm chấp mắt chậm rãi, một làn xương mỏng động trên mặt nạ oxy.
25:34Em nói rồi nếu anh còn bắt nạt em, em sẽ không thèm để ý tới anh nữa.
25:38Cô hàn thăng như trúng đạn, cứng người lại, quỳ gối bên giường như nhận tội.
25:42Anh xin lỗi.
25:43Ngay lúc đó, bác sĩ và y tá bước vào kiểm tra, chia hai người ra.
25:46Cô hàn thăng ngẩn người nhìn theo, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ tuyệt vọng lời xin lỗi này, liệu có quá muộn rồi không?
25:52Lẽ ra anh phải xin lỗi từ rất lâu rồi vì đã bỏ lỡ ngày kỷ niệm, những chuyến du lịch, lời cầu hôn, vì đã không đưa cô đi khám khi thấy cô gầy đi, biếng ăn, nôn mở thay vì lạnh lùng nhắc.
26:00Giờ không phải lúc để có thai, còn lấy cả món quà cô ấy tặng, đưa cho người khác dùng.
26:05Cô hàn thăng đau đớn nghĩ tại sao lúc đó anh không dỗ dành cô.
26:07Tại sao khi cô nói chia tay, anh lại không kiên quyết giữ cô lại?
26:11Tại sao không lập tức đuổi theo khi cô rời đi?
26:13Tại sao khi gặp lại cô ở Mauritius, không nói ngay rằng mình đã thức ngày cày đêm, vượt nửa vòng trái đất chỉ để đến tìm cô?
26:19Tại sao lại ấu trĩ đến mức lôi một người phụ nữ khác ra để kích cô nổi giận?
26:22Tại sao lại khiến cô phát bệnh?
26:24Thậm chí, anh từ đầu đến cuối chưa từng thật sự tin rằng cô đã mắc bệnh.
26:27Quá nhiều rồi, anh nợ cô quá nhiều lời xin lỗi.
26:30Bác sĩ gọi cô hàn thăng ra ngoài.
26:32Rất tiếc phải thông báo với anh, vợ anh hiện đã ở giai đoạn cuối của ung thư dạ dày.
26:36Điều chúng tôi có thể làm bây giờ chỉ là cố gắng giảm nhẹ đau đớn cho cô ấy và hạn chế mọi kích động cảm xúc.
26:41Cô hàn thăng cảm thấy trời đất tối sầm lại.
26:43Không thể nào.
26:44Anh nghĩ, làm gì có chuyện không chữa được.
26:46Anh có thể đưa A nhiễm sang Mỹ, tới những bệnh viện hàng đầu thế giới.
26:50Chắc chắn sẽ có cách, tốn bao nhiêu tiền cũng được.
26:52Anh nghĩ, phải rồi, mình còn rất nhiều tiền.
26:55Những năm ở bên A nhiễm, cô hàn thăng gần như dồn hết tâm sức cho công việc.
26:58Cổ phiếu, đầu tư, gọi vốn, niêm ít tất cả khiến anh mệt mỏi, nhưng đồng thời cũng thoả mãn cơn khát chinh phục.
27:04Chỉ riêng A nhiễm là khác biệt.
27:06Cô rất ngoan.
27:07Thì thoảng dỗi hơn một chút, nhưng rất dễ dỗ.
27:09Chỉ cần ôm vào lòng, anh có thể nhìn rõ khuôn mặt trắng trẻo và hàng mi dày của cô.
27:13Đôi mắt cô tròn xoe, ánh mắt luôn ngây thơ, thậm chí có chút khờ khạo.
27:17Mỗi lần được hôn, cô sẽ nhắm mắt lại, không giận dỗi được nữa.
27:20Cô hàn thăng hồi tưởng lại, mới phát hiện mấy tháng gần đây, A nhiễm dần ít nhắn tin cho anh hơn.
27:25Mỗi lần về nhà cũng im lặng bất thường.
27:27Lúc đó anh còn nghĩ cô đã trưởng thành, biết điều rồi.
27:29Nhưng bây giờ anh mới hiểu chính anh đã làm hao mòn hết sự bao dung và tình yêu của cô.
27:33Cửa phòng bệnh mở ra rồi lại đóng lại.
27:35Tôi mở mắt, tôi thấy cô hàn thăng bước vào phòng bệnh.
27:38Khuôn mặt anh tái nhật, ánh mắt mờ mịt, bước chân cũng nặng nề.
27:41Hoàn toàn không còn dáng vẻ tự tin sắc xảo như thường ngày.
27:44Chiếc điện thoại trong túi vét dung liên tục, nhưng anh lại như không hề nghe thấy.
27:47Đừng sợ, anh nói, anh nhất định sẽ đưa em đi chữa khỏi bệnh.
27:51Tôi khẽ đáp, anh nghe điện thoại đi, có khi là chuyện công ty.
27:54Cô hàn thăng nghe máy, nói vài câu rồi quay sang tôi.
27:57Đợi tình trạng em ổn định, chúng ta sẽ chuyển viện.
27:59Tôi cười nhẹ, đừng xoay sở nữa, không có tác dụng đâu.
28:03Với lại, anh cũng không cần phải như vậy chúng ta đã chia tay rồi.
28:06Mắt cô hàn thăng đỏ hoe, anh nhìn tôi, bướng bình nói, không chia tay.
28:10Cô hàn thăng vốn không giỏi hứa hẹn, cũng chẳng quen xin lỗi ai.
28:13Phần lớn thời gian, anh chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh giường bệnh, chăm chú nhìn khuôn mặt tôi hoặc dây chuyển dịch.
28:18Dù nửa đêm có tỉnh dậy, tôi vẫn luôn thấy anh ở đó.
28:20Khi thấy tôi mở mắt, anh sẽ cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, méo mó.
28:24Rồi dự dàng hỏi, em có khác không? Có chỗ nào khó chịu không?
28:28Những điều tôi dạy anh trên xe cấp cứu, có vẻ anh đều ghi nhớ.
28:31Chỉ là áp dụng sai người rồi.
28:33Tôi đưa ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào khóe môi đang cười cứng đơ của anh.
28:36Khàn giọng nói, cô hàn thăng, đừng cười với em nữa.
28:39Không ít gì cả, vì sau này tôi không thể ở lại bên anh nữa.
28:43Nhưng rồi tôi chật nghĩ, tình yêu vốn dĩ cũng là chuyện.
28:46Người trước trồng cây, người sau hóng mát, thế nên tôi lại nói.
28:49Nhưng anh cứ xem như đang luyện tập cũng được.
28:51Sau này khi gặp người mình thích, anh có thể cười đẹp hơn một chút.
28:54Miệng cô hàn thăng vẫn cười, nhưng khóe mắt đã lấp lánh nước.
28:57Anh đau khổ nói, anh sẽ không thích ai khác nữa.
29:00Chỉ có em thôi, an nhiễm anh chỉ yêu mình em.
29:03Dạo quá đi.
29:04Anh rõ ràng yêu họp hành, tăng ca và đi công tác hơn em cơ mà.
29:07Cô hàn thăng bao chọn chuyến bay riêng, đưa tôi sang Mỹ điều trị.
29:10Anh gọi vô số cuộc điện thoại, bỏ tiền lớn để mời cả một đội ngũ bác sĩ chuyên môn hàng đầu.
29:14Anh vẫn họp rất nhiều, nhưng bây giờ là họp với các bác sĩ.
29:17Sau mỗi buổi họp, sắc mặt anh lại càng thêm tệ.
29:20Tôi tựa vào đầu giường bệnh, hỏi anh, sao vậy?
29:23Em sắp chết rồi đúng không?
29:24Cô hàn thăng không trả lời.
29:26Anh chỉ bước lại, môi xuống cạnh giường, ôm tôi vào lòng như những ngày trước kia.
29:30Rất lâu sau, anh mới khẽ nói.
29:32Không đâu, anh không cần phải nói dối em nữa.
29:34Tôi khẽ cười.
29:35Lúc nhận kết quả sinh thiết ở trong nước, em đã biết rồi.
29:38Thế nên mới quyết định đi những nơi em luôn muốn đến nhưng chưa từng đi được.
29:41Cổ tôi mềm nhũn, đầu tựa vào vai anh.
29:43Em biết anh có rất nhiều tiền.
29:45Nhưng đó là công sức anh vất vả kiếm được, không nên đem dùng cho những chuyện vốn dĩ không có kết quả.
29:50Cổ hàn thăng khẽ cuối lưng, ôm tôi chặt hơn nữa giống như một vị tướng sắp bại trận.
29:53Tiền rất tốt, nhưng thế giới này có những chuyện mà tiền không thể giải quyết được.
29:57Cổ hàn thăng tiêu hết tất cả tiền của mình để chữa bệnh cho tôi, nhưng vẫn chỉ có thể bất lực nhìn tôi từng chút một yếu đi.
30:02Anh vẫn không chịu từ bỏ.
30:03Bán đi của phần công ty, bán cả bất động sản.
30:06Lúc này, tôi đã trải qua nhiều lần cấp cứu.
30:08Cơ thể gần như kiệt sức.
30:10Bác sĩ một lần nữa nói thẳng với anh rằng, không còn hy vọng.
30:13Cổ hàn thăng đứng rất lâu bên ngoài cửa phòng bệnh.
30:15Khi anh bước vào lại, trên người đầy tuyết và hơi lạnh của mùa đông.
30:18Tôi nhìn anh rất nghiêm túc, như đang nhìn anh lần cuối cùng.
30:21Cổ hàn thăng gầy đi rất nhiều, gầy đến mức gần như giống một bệnh nhân ung thư như tôi.
30:25Có lẽ vì quá lạnh, tay anh cứng đờ, động tác cởi áo khoác cũng trở nên chậm chạp.
30:29Bệnh lâu như vậy rồi, tôi dường như quên đi rất nhiều chuyện.
30:32Ngay cả những chuyện giữa tôi và Cổ hàn thăng cũng trở nên mờ nhạt.
30:35Đến bây giờ tôi mới nhận ra quên một người,
30:37thì hóa ra lại bắt đầu từ việc quên đi những khuyết điểm của họ.
30:40Rồi tôi không nhịn được mà nhớ lại tất cả những điều tốt đẹp mà anh từng làm cho tôi.
30:44Chiếc ô nghiêng che tôi dưới cơn mưa lớn,
30:46miếng gian giữ nhiệt và trà gừng đường nâu được chuẩn bị sẵn mỗi lần tôi đến kỳ.
30:49Tiếng rỗ rành dịu dàng mỗi lần tôi gặp ác mộng gọi anh dậy giữa đêm.
30:52Những tờ tiền mặt luôn tự dưng xuất hiện trong vì tôi.
30:55Còn có lần đầu tiên chúng tôi đi Nhật Bản ngắm hoa anh đào,
30:58lần đầu chụp ảnh dưới tháp Eiffel ở Paris.
31:00Lần đầu nhận được một món quà tuyệt vời đến như thế tôi đã từng hạnh phúc chưa?
31:03Tôi đã từng hạnh phúc, nhưng hạnh phúc thì ngắn ngủi, thoáng qua như cơn gió.
31:07Đúng như người ta vẫn nói kết cục đều như vậy cả thôi.
31:10Phòng bệnh rất yên tĩnh, bên ngoài trời đang rơi tuyết trắng dày như lông ỗng.
31:13Tôi nằm trên giường bệnh, nhìn Cổ hàn thăng rửa tay bằng nước ấm.
31:16Anh rửa rất lâu.
31:17Đến khi bước lại ôm tôi, trên người anh đã không còn chút hơi lạnh nào nữa.
31:21Cổ hàn thăng đỡ lấy mặt tôi, nhẹ nhàng vuốt lên vết bầm do mặt nạ thở để lại trên má.
31:25Tôi cảm nhận được tay anh đã trở nên khô giáp.
31:28Tôi đưa tay nắm lấy, nhìn kỹ đầu ngón tay nứt nẻ, đốt ngón tay phủ đầy những đường dạng đào ao.
31:32Cả bàn tay giống như bị trà đi trà lại bằng giấy nhám.
31:35Anh rửa tay quá nhiều lần, lại quá lâu, đến mức làm hỏng cả đôi tay.
31:38Cổ hàn thăng trước giờ luôn mắc trứng sạch sẽ.
31:41Sau khi tốt nghiệp, áp lực ngày càng lớn, nỗi ám ảnh với việc rửa tay cũng ngày một nặng.
31:45Dần dần chuyển thành chữ chứng dối loạn cững chế nhẹ.
31:47Như nhìn vào bây giờ chắc chắn nó đã không còn nhẹ nữa.
31:50Tôi buông tay anh ra, nói.
31:52Cổ hàn thăng, anh cần đi gặp bác sĩ tâm lý rồi đấy.
31:54Cổ hàn thăng chỉ lắc đầu.
31:56Không sao đâu.
31:56Sau đó, anh quỳ một chân xuống, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung nhỏ màu đỏ.
32:01Tay run lên khi mở ra.
32:02Tôi thấy bên trong là một chiếc nhẫn kim cương nhỏ nhắn.
32:05Cổ hàn thăng ngẩn đầu nhìn tôi, giọng vừa nghiêm túc vừa vụn về.
32:08A nhiễm, lấy anh nhé.
32:09Tôi chưa kịp trả lời, anh lại nói tiếp.
32:11Nhẫn hơi nhỏ một chút.
32:13Chờ em khỏi bệnh, anh sẽ ra ngoài kiếm tiền mua cho em cái to hơn.
32:16Nói xong, anh như trợt nhớ ra điều gì đó, luôn cuốn nói.
32:19Không cần kiếm nhiều đâu, chỉ cần đủ để nuôi sống cả nhà là được.
32:23Không làm thêm, không hợp hành, đi công tác cũng sẽ đưa em đi cùng tôi bật khóc.
32:26Nhìn chiếc nhẫn, ngại ngào nói.
32:28Đẹp thật đấy.
32:29Hồi còn yêu nhau, tôi luôn mơ mộng về cảnh được cầu hôn.
32:32Từng tưởng tượng kiểu dáng của chiếc nhẫn anh sẽ đưa tôi.
32:34Thậm chí có lần nửa đêm nổi hứng, tôi còn lên mạng lướt cả trăm kiểu mẫu nhẫn cưới.
32:38Giờ nghĩ lại mới nhận ra cả đời này, tôi chưa từng được đeo nhẫn kim cương.
32:42Cổ hàn thăng lấy nhẫn ra đeo cho tôi, nhưng phát 2 NGX nhẫn rộng hơn một cỡ.
32:46Không trách anh được, vì bây giờ tôi đã gầy quá rồi.
32:48Nhưng cổ hàn thăng lại bật khóc.
32:50Anh nói mình vô dụng.
32:51Nói, anh kiếm được rất nhiều tiền, vậy mà chẳng giúp được gì.
32:55Tiền không cứu được em, mà anh cũng chẳng thể.
32:57Cuối đông, cổ hàn thăng đưa tôi trở về nước.
33:00Tôi không muốn nhập viện nữa.
33:01Tôi cầu xin anh cho tôi được về nhà.
33:03Nhưng tôi đâu còn nhà để về.
33:05Ba mẹ mất từ khi tôi còn nhỏ.
33:07Mọi là người nuôi tôi lớn, cũng đã mất cách đây 2 năm.
33:09Tôi tỉnh lúc mê, mê lúc tỉnh.
33:11Đến khi hoàn toàn nhận thức được, tôi mới biết mình đang ở căn nhà mà hồi đại học anh từng mua cho tôi.
33:15Dù sau này chúng tôi đã dọn vào biệt thự sống, nhưng căn hộ nhỏ này vẫn luôn là nơi tôi yêu thích nhất.
33:20Bây giờ, cuối cùng tôi cũng sống được cuộc đời mà nhiều năm trước từng mơ đến.
33:24Giống như một kỳ nghỉ dài, mỗi ngày đều cuộn tròn trong phòng cùng cố hàn thăng.
33:27Ăn vài món đơn giản, xem những bộ phim mình yêu thích.
33:30Nói với nhau lời chào buổi sáng và chúc ngủ ngon.
33:33Chỉ khác là, sau khi tắt đèn, chúng tôi không còn hôn nhau.
33:36Chỉ ôm nhẹ lấy nhau, thật cẩn thận.
33:38Về sau, tôi không còn đủ sức để nói nữa.
33:40Còn cố hàn thăng thì lại nói nhiều hơn hẳn.
33:43Anh in ra tất cả những bức ảnh của chúng tôi.
33:45Từng tấm một, lật xem, và không ngừng nguyên thuyên trò chuyện với tôi.
33:48Anh chìm trong hồi ức.
33:50Thậm chí không nhận ra hơi thở và nhịp tim của tôi đã dần chậm lại.
33:53Anh chỉ tay vào bức ảnh tôi chụp cùng một chú chó nhỏ gặp tình cờ ngoài đường.
33:56Cười nói, bảo bối, đợi em khỏe lại, chúng ta cũng nuôi một con chó như vậy, được không?
34:01Tôi không trả lời.
34:02Bàn tay rơi khỏi mép giường, buông thỏng.
34:04Chiếc nhẫn từ ngón áp út rơi xuống sàn.
34:06Phát ra một tiếng vang lạnh lẽo, sắc gọn.
34:08Tôi cuối cùng cũng được giải thoát khỏi cơn đau vô tận.
34:11Nhẹ bẫng, bay lên cao.
34:12Tạm biệt nhé, cố hàn thăng.
34:14Tôi nói với anh.
34:15Anh dẫn sờ vài giây, rồi cúi xuống nhặt chiếc nhẫn lên, lặng lẽ đeo lại vào tay tôi.
34:19Sau D.O.N. hát ưu thể chưa có chuyện gì xảy ra.
34:22Vừa lật xem từng tấm ảnh, anh vừa kể tôi nghe những chuyện đã qua và những điều chưa tới.
34:26Nhưng quá khứ và tương lai, sớm muộn gì rồi cũng sẽ mất đi ý nghĩa.
34:29Với tôi mà nói, ngày đó đã đến rồi.
34:31Một cơn gió lùa vào phòng, cuốn tôi bay về nơi cao hơn, xa hơn.
34:34Cố hàn thăng nhỏ dần trong tầm mắt.
34:36Tôi vẫy tay chào tạm biệt.
34:38Thế giới này thật ra vẫn rất đẹp.
34:40Dù ai cũng có những khuyết điểm riêng.
34:41Nhưng tình yêu rất tuyệt.
34:42Cảm giác được yêu một người cũng rất tuyệt.
34:44Chỉ là nếu có kiếp sau, có lẽ tôi không muốn gặp lại cố hàn thăng nữa.
34:48Vì kiếp này tôi đã yêu anh quá lâu, yêu đến mức tim cũng đau.
34:51Cô hàn thăng cảm thấy lạnh.
34:52Căn phòng bỗng chốc mất hết hơi ấm.
34:54Ánh nắng không thể chiếu vào được nữa.
34:56Anh nhẹ nhàng đặt cuốn album xuống, chậm dãi nằm xuống cạnh A nhiễm.
34:59Anh nhớ cô từng giận dỗi.
35:01Nhớ cô từng muốn chia tay.
35:02Cảnh tượng ngày hôm đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, cả trong mờ.
35:05Khiến anh không phân biệt được đâu là thật đâu là mộng.
35:08Có lúc, cô hàn thăng nghĩ A nhiễm đã đi đến một nơi rất xa.
35:11Có lúc lại nghĩ, có lẽ mình đã dỗ được cô rồi.
35:14Chỉ cần một ly trà sữa không đường và một cái bánh ngọt.
35:16Cô uống trà sữa, nhớ mày một chút, nhưng không nổi giận.
35:19Nhìn rất đáng yêu.
35:20Sau đó, cô theo anh về căn nhà mới.
35:23Đúng, chính là nơi này.
35:24Cô hàn thăng nhìn quanh căn phòng, bỗng sững ngoài ra mọi thứ bỗng cũ kỹ đến thế.
35:28Như thế 10 năm chỉ trôi qua trong một cái chấp mắt.
35:30Anh đã đánh mất điều gì đó quá quý giá, đến mắc trái tim như bị khuét ra một lỗ lớn.
35:34Cô hàn thăng nhìn sang A nhiễm bên cạnh.
35:36Trong đầu vang lên lời cô từng nói.
35:38Nếu anh còn bắt nạt em, em sẽ không thèm nói chuyện với anh nữa.
35:41Anh ôm cô như mọi khi.
35:42Như lần này, cô không còn hơi ấm.
35:44Cũng không đẩy anh ra nữa.
35:46Thật sự là không thèm nói chuyện với anh nữa rồi.
35:48Cô hàn thăng ngẩn ngơ nghĩ.
35:49Sau khi thi thể A nhiễm được đưa đi, cô hàn thăng không bao giờ rời khỏi căn nhà đó nữa.
35:53Dù trên giường không còn ai, anh vẫn ngồi bên mép giường, giống như một cái cây cầm lặng.
35:57Không ăn, không uống.
35:59Chỉ có ánh sáng ngày đêm thay phiên soi dọa lên người anh, rồi từ từ thiêu dụi anh.
36:03Đến khoảnh khắc cuối cùng của sự sống, cô hàn thăng lại nhìn thấy A nhiễm.
36:06Cô ôm xét bước vào canteen, ánh nắng hát lên gương mặt anh thành một nửa sáng, một nửa tối.
36:11Cô tu nu cười ấy vẫn đẹp như xưa.
36:12Cô đứng ở cuối một hàng dài người xếp hàng, thi thoảng cuối đầu nhìn điện thoại, thi thoảng quay sang cười nói với bạn bên cạnh.
36:18Không vướng bận, không yêu phiền.
36:20Cô hàn thăng cũng đứng đó, nhìn cô từ phía xa qua dãy người dài.
36:23Rất muốn lao đến, ôm cô vào lòng, xin cô tha thứ.
36:26Nhưng anh chỉ cười, không làm phiền.
36:28Vậy là đủ rồi.
36:29Trước khi nhắm mắt lìa đời, cô hàn thăng đã nghĩ như thế.
Được khuyến cáo
3:23
1:08
1:07