Đi đến trình phátĐi đến nội dung chínhĐi đến chân trang
  • 5 ngày trước
Truyện Audio Hay || Tôi Cùng Hai Con Dâu Trốn Khỏi Địa Ngục Gia Đình || Thiên Thần Dắt Truyện

#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:00Hai cô con dâu ngoài mặt thì tỏ vẻ không yêu nổi hai đứa con trai của tôi, nhưng thật ra thì ngày nào cũng mua sắm không ngừng.
00:05Đến ngày hai đứa nó quyết định giả ngủn để trốn khỏi cái nhà này, tôi túm lại không cho đi, trừ khi cho tôi đi theo luôn.
00:11Con dâu nói, cô ấy sắp về nước, không chỉ là Bạch Nguyệt Quang của hai đứa con trai tôi, mà còn là con gái ruột của Bạch Nguyệt Quang trong lòng lão chồng tôi, lão hoác.
00:19Ba cha con họ đang âm mưu dụ dỗ tôi nhận cô ta làm con nuôi.
00:22Tôi đáng lý phải đợi đến 70 tuổi mới phát hiện ra chân tướng.
00:24Nhưng tôi mới có 50 thôi, tởm, mắc gì tôi phải chịu đựng thêm 20 năm nữa.
00:29Tôi quyết định, nhân lúc ba cha con đi cứu nữ chính thì ngủ luôn cho rồi.
00:33Cho họ cắn rứt suốt đời.
00:34Sau đó, lão hoác phát điên, hai đứa con trai thì hối hận tội cùng.
00:38Còn hai cô con dâu thì kéo tôi đi sống cuộc đời hoang lạc.
00:41Mười anh kỹ thuật viên trẻ vây quanh hầu hạ, nào mát xa, nào đút trái cây tận miệng.
00:4550 năm sống trên đời, tôi mới tình cờ nghe được hai cô con dâu lén bàn chuyện.
00:49Nữ chính sắp về nước tên là Cố Tĩnh Nhi, hóa ra là con gái rượt của Bạch Nguyệt Quang trong lòng lão hoác.
00:54Hai đứa quyết định bỏ trốn.
00:55Con dâu cả quăng hết kim cương, vàng bạc, ngọc ngà vào vali.
00:59Tôi không muốn đi theo vết xe đổ của mẹ chồng.
01:01Tôi muốn ly hôn.
01:02Còn cô?
01:03Con dâu hai đang lục điện thoại, nói, cô ly hôn thì tôi cũng ly luôn.
01:06Tôi không muốn sau này sinh con trai ra, chúng nó lại yêu con gái của Bạch Nguyệt Quang như chồng mình.
01:11Kinh dị!
01:11Tôi kiểm kê lại rồi, ba năm qua mòi được của hoác thừa tôn 9 triệu 500 nghìn lẻ bảy su.
01:16Vậy là đủ sai rồi.
01:17Nhưng ly hôn thế nào?
01:18Hai thằng chồng chóa của mình liệu có chịu không?
01:21Con dâu cả câu mày suy nghĩ, đòi ly hôn thẳng thì bọn họ không chịu đâu.
01:24Khéo lại còn đóng băng tài khoản ngân hàng của mình nữa ấy chứ.
01:27Ngày xưa mẹ chồng cũng từng đòi ly hôn khi Cố Tiểu Nguyệt, Bạch Nguyệt Quang của ba chồng quay về.
01:31Nhưng ông ta đâu chịu, còn đóng băng tài sản của bà ấy, khiến bà ấy chẳng có nổi đồng nào đi thuê nhà.
01:37Chưa hết, đúng lúc đó bà còn phát hiện mình mang thai, sinh đôi, vì con, bà ấy đành ở lại.
01:42Nhưng bà ấy đâu ngờ được rằng, 5 năm sau, ông hoác suốt ngày dắt 2 thằng con trai ra nước ngoài, nói là dạy tụi nó kinh doanh.
01:48Ai ngờ là dẫn tụi nó đi gặp con gái của Bạch Nguyệt Quang, chơi chung từ nhỏ.
01:52Thậm chí còn dạy tụi nó phải coi cô ta như em gái ruột, nâng như nâng trứng.
01:56Giờ nữ chính mà quay về, ba cha con chắc chắn sẽ rủ rỗ mẹ chồng nhận cô ta làm con nuôi, cương như bảo bối.
02:01Vậy thì tụi mình còn xài tiền vui vẻ được nữa à?
02:04Thôi, chi bằng giả ngủn đi.
02:06Con dâu hai lập tức đồng ý, nghe cô hết.
02:08Tôi về phòng gom đồ ngay.
02:093 năm nay tôi xài thẻ của hoác thừa tôn, gom được khối hàng hiệu, đem bán cũng đủ sống.
02:14Nói rồi quay đầu ra khỏi phòng con dâu cả, đụng mặt tôi đang đứng ngoài cửa nghe lén.
02:18Cô ta mặt tái mét, run run hỏi, mẹ, mẹ nghe được bao nhiêu rồi?
02:21Tôi như rơi xuống hầm băng, mà ngực thì như bốc cháy.
02:24Hai lùng khí lạnh nóng do tranh trong người, tay tôi xiết chặt, hỏi, những điều hai đứa nói, là thật sao?
02:30Con bé cố tĩnh nghi kia, thật sự là con gái của cố tiểu nguyệt.
02:33Con dâu hai quay lại nhìn con dâu cả, mắt đầy lo lắng.
02:36Rồi phải làm sao?
02:37Mẹ có ngăn tụi mình giả ngủ không?
02:38Tôi túng chặt tay hai đứa, một trái một phải, không đâu, trừ khi cho mẹ theo với.
02:43Tối qua, ông hoác còn bảo, vợ à, em vẫn luôn muốn có con gái đúng không?
02:48Anh có người bạn nước ngoài mới mất, để lại con gái một mình, sắp về nước rồi.
02:52Hay là mình nhận con bé làm con nuôi, cho nó về nhà sống, bầu bạn với em.
02:56Lúc đó hai thằng con cũng hùa theo, đúng đó mẹ, cô bé tên cố tĩnh nghi, ngoan lắm, biết cách lấy lòng người lớn.
03:01Mẹ nhất định sẽ thích, tôi còn hí hưởng, tưởng là chuyện tốt.
03:04Ai ngờ, ba người quan trọng nhất trong đời tôi, hợp sức xiên sau lưng tôi một nhát.
03:09Hay gì sáng nay thằng cả nổi trận lôi đình, bóp cổ vợ nó, cố tĩnh nghi vừa xuống máy bay đã mất tích.
03:14Có phải cô sai người bắt cóc không?
03:15Tôi hoảng loạn chạy ra cả nó lại, hỏi có phải hiểu lầm không?
03:18Ông Hoác còn kéo tôi sang một bên, nóng nảy hơn cả con trai, hiểu lầm cái gì?
03:22Con dâu à, nói mau, cô giấu tĩnh nghi ở đâu? Hèn chi ông ấy sốt sáng như thế.
03:27Vì con bé đó là con gái của Bạch Nguyệt Quang ông ấy, ký ức ập về như sóng lớn.
03:31Tôi nhớ lại hồi Hoác Thừa Tôn và Hoác Thừa Tiết mới 5 tuổi, từng thi thầm với nhau,
03:35ba ơi, ba cho mẹ của tĩnh nghi làm mẹ tụi con đi.
03:38Tụi con muốn mẹ của tĩnh nghi làm mẹ, như vậy tụi con có thể sống với em ấy mãi mãi.
03:42Tôi từng hỏi, tĩnh nghi là ai?
03:44Lúc đó ông Hoác nghiêm mặt quát hai đứa, không được nói bệnh.
03:47Rồi quay sang tôi, nói dối, con gái bạn anh ở nước ngoài.
03:50Dễ thương lắm, hai thằng nhỏ mới nhìn đã mê, tranh nhau làm anh trai.
03:54Tôi đã bỏ qua ánh mắt trốn tránh và giọng điệu trột dạ của ông ấy.
03:57Thật nực cười, tôi hy sinh sự nghiệp, toàn tâm toàn ý lo cho ba cha con họ.
04:01Vậy mà đây là cách họ đáp lại tôi.
04:03Tôi như mất hết sức lực, cả người lò đảo muốn á.
04:05Tôi nhìn hai cô con dâu sống quá tỉnh táo.
04:08Lúc đàn ông yêu, thì cho tiêu tiền vô hạn.
04:10Khi không yêu, là thu dọn rồi rút lui.
04:12So với họ, tôi đúng là đứa ngu nhất thế gian.
04:15Sợ hai đứa nó chê tôi già, không cho theo cùng ngủ già.
04:17Tôi nghiến rằng, trong két sắt của lão Hoác có một trăm cây vàng, mỗi cây nửa ký.
04:22Chỉ cần cho mẹ đi cùng, mẹ sẽ dọn sạch két ngay.
04:24Sau này muốn ăn gì, uống gì, tiêu gì, mẹ bao hết.
04:28Hai con dâu mắt sáng rực, cứ như thể muốn ôm lấy đùi tôi ngay lập tức.
04:31Con dâu cả lên tiếng trước, mẹ à, thật ra tụi con sớm đã muốn cùng mẹ đập nát cái kịch bản rồi.
04:36Nói thật với mẹ, con với em dâu vốn là chị em tốt, cùng xuyên sách về đây, dạng bạn thân cưới chung.
04:41Mẹ thì thuộc kiểu nhân vật tóc bạc, tuyến nhân vật có chiều sâu.
04:44Ba năm trước, con với nó gặp tai nạn xe ở thế giới thật, rồi xuyên vào sách, cùng gả vào Hoác gia.
04:49Hệ thống bắt con phải công lực ông anh tổng tài bá đạo, còn nó thì đi làm con cún trung thành cho thằng em thiên tài ngoại khoa.
04:55Nhưng chỉ cần nữ chính cố tĩnh nghi quay về nước, hai thằng con của mẹ sẽ như bị nhập đồng.
04:59Điên cùng si mê, thân hôn điên đảo vì cổ, rồi còn rụ rỗ mẹ nhận cổ làm con nuôi, cho cổ dọn vô nhà.
05:04Mẹ từ nhỏ đã luôn mơ có con gái, nhưng lại sinh ra hai thằng con trai.
05:08Cố tiểu nguyệt đúng lúc lấp đầy ảo mộng của mẹ, khiến mẹ cưng chiều cố tĩnh nghi hết mực, muốn gì cho nấy.
05:13Đến tận 70 tuổi, mẹ mới phát hiện ra thân phận thật của cổ, giận quá nên đòi ly hôn.
05:17Nhưng vậy thì có gì đã tay chứ?
05:19Chi bằng tỉnh táo từ sớm, sức khoát rút lui.
05:22Con dâu hai nghiến răng nói, phải đấy mẹ.
05:24Nếu mẹ thật sự muốn có con gái, chi bằng xem tụi con như con gái mà cưng chiều.
05:28Tụi con sẽ dẫn mẹ đi ăn sung mặc sướng, sống một đời hưởng lạc.
05:31Chỉ cần mình có tiền, kiểu gì mà chẳng kiếm được mấy thằng bé ngoan, đẹp trai, nghe lời.
05:36Lần trước con với chị dâu đi spa, chọn luôn 10 anh kỹ thuật viên massage, thích đến mức suýt không muốn về nhà.
05:41Lần sau nhất định phải dẫn mẹ đi chung, còn hơn ở nhà hầu hạ một ông chồng già lụ khụ, đúng không?
05:46Phải rồi, ba chân thì khó tìm, chứ hai chân thì đàn ông nhanh nhản ngoài kia.
05:50Cần gì tôi phải phí cả đời cho ba cha con trắng trợn ấy.
05:53Tôi bật cười trong nước mắt, trái tim nguội lạnh, được.
05:56Giờ mẹ đi vét sạch sổ tiết kiệm của ba cha con nó.
05:59Rồi chúng ta cùng nhau giả ngủm, tôi đi vào phòng ngủ, lục lấy kết sắt của lão hoác.
06:03Tròn chỉnh 100 cây vàng, nhét đầy cả vali.
06:05Lúc lấy đến cây cuối cùng, tay tôi chạm phải một cái nút nhỏ.
06:09Một hộp bí mật bật ra, bên trong là một tấm ảnh cũ.
06:12Phong nền là một khu trượt tuyết đẹp như tranh vẽ.
06:14Trên tuyết có 5 người, hai cậu bé đang dạy một bé gái trượt tuyết.
06:17Hai người lớn còn lại, chính là lão hoác thời trai trẻ và cố tiểu nguyệt.
06:21Trong ảnh, lão hoác tuấn tú phong độ, còn cố tiểu nguyệt tóc dài tung bay, trẻ trung dạng dỡ.
06:25Tấm ảnh này chắc là ảnh chụp lén, nhưng lại giống hệt một gia đình 5 người hạnh phúc.
06:29Tôi cầm tấm ảnh trong tay, đồng tử co rút, cả người run lên bần bật.
06:33Cảm giác còn sốc hơn cả lúc nghe hai con dâu nói chuyện.
06:36Tim như bị xé toạc, thì ra tất cả những gì hai con dâu nói đều là thật.
06:40Tôi chỉ muốn lao đến trước mặt lão hoác, đập thẳng tấm ảnh vào mặt ổng mà gào lên.
06:44Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?
06:46Năm đó đâu phải tôi không đồng ý ly hôn.
06:48Tại sao một bên thì luyến tiếc không chịu buông tôi?
06:50Một bên lại lén lút đưa hai đứa con đi gặp cố tiểu nguyệt.
06:53Còn để hai thằng con tôi coi con gái của bà ta như bạch nguyệt quang.
06:56Ghê tầm, tôi muốn nôn.
06:58Bỗng sao lưng vang lên một giọng chầm thấp, em mở cách làm gì?
07:01Sao lại lấy hết cả vàng ra vậy?
07:02Là lão hoác, tôi giật bắn cả người.
07:05Chỉ sợ ông ta phát hiện tôi đang chuẩn bị kế hoạch ngủm giảm mà ra tay trước.
07:08Không đợi ông ta mở miệng, tôi lập tức ra tay trước.
07:10Tôi vung tay, ném thẳng tấm ảnh vào mặt ông ta, mắt đỏ hoe, giọng run lên vì phẫn ốt.
07:15Đây là cái gì?
07:16Ông giải thích cho tôi đi.
07:18Hoác Thiên Thuận, sao ông có thể đối xử với tôi như vậy?
07:20Ánh mắt của lão hoác rõ ràng làng tránh trong thoáng chốc,
07:23nhưng rất nhanh lại trở lại vẻ bình tĩnh kiểu người làm chủ, lạnh lùng và rừng rưng, chỉ là một tấm ảnh cũ thôi, có gì mà làm quá lên.
07:29Toàn chuyện cũ dích từ đời nào rồi, chẳng đáng nhắc tới.
07:32Thấy mắt tôi đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, lão hoác đổi giọng dịu xuống, nếu em nhất định muốn một lời giải thích, anh nói cho em nghe cũng được.
07:39Năm xưa con gái của cố Tiểu Nguyệt mắc chứng tự kỳ hiếm gặp, bác sĩ tâm lý bảo tiếp xúc với bạn bè đồng trăng lứa sẽ giúp cải thiện tình trạng.
07:45Anh thấy đứa nhỏ đáng thương nên mới dẫn hai đứa con theo mẹ con họ đi trượt tuyết, chỉ vậy thôi, giữa anh và cô ta không có gì cả.
07:51Đến lúc này ông ta vẫn còn dám lừa tôi.
07:54Nếu thực sự không có gì, vậy sao phải giấu tấm ảnh kỹ đến mức nhét vào ngăn bí mật trong kết sắt.
07:58Trái tim tôi đau nhói, nước mắt trực trào ra nhưng vẫn cố nén, nghiến răng nói, ly hôn đi.
08:03Đồng tử của lão hoác chấn động mạnh, em nói gì?
08:05Tôi kéo khóa vali thật mạnh, trong lòng ngụy lạnh, tôi nói, ly hôn.
08:09Số vàng này tôi lấy, còn lại ông giữ, ông không thiệt đâu.
08:12Lão hoác tức điên, gào lên gọi cả tên đầy đủ của tôi, răng khê ngôn, em điên rồi hả?
08:17Anh cho em một cơ hội cuối cùng, mau rút lại lời vừa rồi.
08:20Không cần nữa, tôi cười, ánh mắt cay đắng, tôi không điên.
08:24Người mà các người đang tìm, cô gái mất tích ấy, chính là đứa trẻ trong bức ảnh đúng không?
08:28Vậy mà ông còn định bảo tôi nhận cô ta làm con nuôi.
08:31Hoác Thiên Thuận, đầu óc ông có vấn đề à? Ông còn là người không hả?
08:34Nếu ông đã khao khát có cô ta làm con gái như vậy, thì tôi rút lui.
08:38Tôi nhường lại hết cho ông, thế còn chưa đủ sao?
08:40Lão hoác quính lên, lại như quay về cái thời còn trẻ, bà đạo kéo tôi vào lòng siết chặt.
08:45Ông ta còn hất mạnh bức ảnh trong tay tôi xuống đất, dùng dây dẫm mạnh hai lần,
08:48như muốn chứng minh bản thân chẳng mang gì tấm ảnh ấy.
08:51Em xem, anh thật sự chẳng để tâm đến quá khứ.
08:53Đừng làm loạn nữa, ngoan nào, tôi dùng hết sức bình sinh đẩy ông ta ra.
08:57Vung tay, tát cho một cái thật mạnh, tôi không muốn ngoan nữa.
09:00Giang khê ngôn, em đứng lại đó cho anh.
09:03Tôi kéo vali chứa trăm cây vàng, dẫm mạnh chân mà chạy, nhanh hơn cả thỏ.
09:07Lão hoác đuổi theo đến chân cầu thang, quát hai đứa con, thừa tôn.
09:10Thừa tiết, mau giữ mẹ các con lại, bà ấy đòi ly hôn với bà.
09:14Hai thằng con lúc đó đang ở phòng khách gọi điện tứ tung, liên hệ người tìm kiếm cố tĩnh nghi.
09:18Nghe vậy, hoác thừa tiết lập tức chặn tôi lại, mở miệng là chỉ trích.
09:21Mẹ, con đang cuống lên vì chuyện của tĩnh nghi đây, mẹ lại còn gây dối gì nữa.
09:25Tôi hất tay nó ra, giọng sắc như dao, từ giờ đừng gọi tôi là mẹ nữa.
09:29Tôi không có đứa con nào như anh.
09:30Hoác thừa tôn cũng chạy tới, ánh mắt nhìn tôi đầy khó hiểu.
09:33Mẹ, tĩnh nghi mất tích, con với anh hai đang sốt ruột tìm người, mẹ đừng gây thêm dối nữa được không.
09:38Chẳng phải ba đã luôn cưng chiều mẹ sao, sao tự dưng mẹ lại đòi ly hôn.
09:41Đến cả anh hai mẹ còn không cần, lẽ nào đến con mẹ cũng muốn bỏ.
09:45Tôi đang sục sôi giận dữ, trong lòng ngẹn đắng, nước mắt trào ra, tôi gào lên, đúng.
09:50Cả anh cũng không cần, chồng, con, tôi không cần ai hết.
09:53Nếu các người đã coi trọng cố tĩnh nghi đến thế, vậy đi mà nhận cố tiểu nguyệt làm mẹ đi.
09:57Tôi rút lui, nhưng lại hết, cho cả nhà 5 người các người sống với nhau hạnh phúc, thế còn chưa đủ sao.
10:03Không ngờ tôi đã vạch trần hết rồi, vậy mà hai thằng chẳng hề có chút ái nái.
10:06Hoác thừa tôn chỉ im lặng một chút, rồi nhảy miệng cười như không, mẹ, thì ra mẹ giận vì chuyện này hả.
10:12Tụi con không nói mẹ biết mẹ của tĩnh nghi là ai, chỉ vì sợ mẹ nghĩ lung tung.
10:15Ba với dì tiểu nguyệt từ lâu đã không liên lạc rồi.
10:18Tụi con với tĩnh nghi cũng hiếm khi liên hệ.
10:20Nếu không phải nửa tháng trước tĩnh nghi bất ngờ gọi điện, nói mẹ cô ấy vừa mất, để lại mình cô ấy bơ vơ, nói muốn về nước, thì con cũng chẳng còn nhớ mặt mũi cổ thế nào nữa.
10:28Mẹ cần gì phải tính toán như vậy, mẹ không sợ người ta cười chê à.
10:31Nghe con nói rõ rạc, tôi vừa lạnh lòng, vừa thấy nửa cười, sao, giờ lại thành tôi sai rồi.
10:37Hèn chi ba cha con các người dấp tâm dụ tôi nhận tĩnh nghi làm con nuôi.
10:40Thì ra là mẹ ruột nó vừa ngủ, muốn lôi tôi ra làm mẹ máu thay thế à.
10:44Nghĩ đến cảnh mấy chục năm sau, tôi sẽ nâng niu, cưng chiều con gái của cố tiểu nguyệt như châu báu, toàn thân tôi run lên vì giận dữ.
10:50Tôi nhất định phải trốn, làm mẹ máu hả, ai thích làm thì làm.
10:53Tôi không làm đâu, con dâu cả với con dâu hay nghe động liền chạy ra phòng khách, giả vờ can ngăn, kéo tôi ra khuyên giải.
11:00Nhưng nhân lúc không ai để ý, hai đứa thì thầm hỏi, mẹ ơi, chẳng phải mình đã nói rõ là cùng nhau ngủm ra sao, sao mẹ không làm theo kế hoạch vậy.
11:09Kế hoạch không theo kịp biến hóa, lúc đang vơ vàng thì bị lão hoác bắt quả tàng.
11:14Giờ phải làm sao, mẹ đang ôm theo 100 cây vàng, chẳng lẽ lại đem trả.
11:18Năm xưa ly hôn không thành, cũng chỉ vì trong người không có đồng nào.
11:21Mẹ tuyệt đối không thể ngã cùng một chỗ hai lần.
11:23Con dâu cả ra hiệu tôi đừng hoảng, nhỏ rộng bày kế, mẹ cầm 100 cây vàng lên lão A Sơn trước đi.
11:28Tụi con sẽ bám theo ngay sau, tôi gật đầu lia lia, rồi làm bộ làm tịch, mạnh tay đẩy con dâu cả một cái, tức giận hét lên, đừng ai cản tôi.
11:36Hôm nay tôi nhất định phải ly hôn cho bằng được.
11:38Con dâu cả á lên một tiếng, giả vờ ngã lăn ra sàn.
11:41Con dâu hai nhào tới ôm chặt lấy chân tôi, diễn cho tròn vai, mẹ ơi, bình tĩnh lại đi, mẹ nhất định phải bình tĩnh.
11:47Tôi lại làm bộ đá nó một cú, tránh ra.
11:49Ai cũng đừng cản tôi, tôi phải đi ngay, con dâu hai không hề kém cạnh.
11:53Bị tôi đá xong, còn lăn tròn ba vòng, ngã sấp mặt xuống thảm.
11:57Lão hoác chịu hết nổi, gầm lên, đừng ai cản bà ta nữa, quá mức vô lý.
12:01Ngân ấy tuổi đầu mà còn đòi bỏ chồng bỏ con, tôi muốn xem bà ta có thể sống sót được mấy ngày ở ngoài kia.
12:07Tôi tuổi cũng đâu có lớn, mới 50 thôi.
12:09Vẫn còn cả đống thời gian để làm lại cuộc đời.
12:11Đợi đến 70 mới ly hôn thì mới gọi là muộn.
12:14Lão hoác tưởng tôi làm loạn vài hôm rồi sẽ tự về nhà.
12:16Nhưng tôi thì, tôi trực tiếp ngủ già.
12:18Có điều dù có ngủ, tôi cũng tuyệt đối không để cho con gái của cố Tiểu Nguyệt được lợi.
12:22Tôi phải để lại một cái gai trong lòng lão hoác.
12:24Để sau này, mỗi lần nhìn thấy cố Tĩnh Nhi là mỗi lần ông ta sẽ nghĩ đến cái ngủng của tôi.
12:29Con dâu cả nghiến răng, đề xuất, con có cách rồi.
12:32Phải để mẹ ngủng đúng lúc ba chồng và hai anh con đang trên đường đi cứu cố Tĩnh Nhi.
12:36Như vậy mới khiến ba người họ cả đời không được yên.
12:38Thế là hôm đó, hoác thừa tôn và hoác thừa tiết cuối cùng cũng lần ra tung tích của cố Tĩnh Nhi.
12:43Cả hai anh em cùng lão hoác hối hả lao đi cứu người.
12:45Con dâu cả lập tức gọi cho tôi, mẹ ơi, thời cơ đến rồi.
12:49Bây giờ mẹ có thể ngủng già được rồi.
12:51Không ngờ cố Tĩnh Nhi căn bản không hề bị bắt cóc.
12:53Cô ta vừa xuống máy bay đã lặng lẽ bắt xe đi du lịch lão Aisern,
12:56cố tình để ba chồng với hai anh cuốn cuồng đi tìm.
12:59Đã vậy thì, tụi mình phải chơi lớn cho đã.
13:01Tôi đáp một tiếng được, rồi lái xe chạy dọc theo tuyến đường ven biển như thế đang thành thơi thư giãn.
13:06Bỗng, dầm một tiếng, xe xiên trúng lan can bên vách núi,
13:09thân xe trao đảo, trao lơ lửng trên mép vực.
13:11Chỉ cần một cú rung nhẹ, sẽ lao thẳng xuống biển.
13:14Dù con dâu đã nói đã thuê thợ lặn chờ sẵn dưới biển để cứu tôi,
13:17nhưng cái cảm giác cận kề cái ngủm vẫn khiến tôi khiếp đảm.
13:20Sợ đến mức chỉ mong ba cha con họ sẽ lập tức xuất hiện trước mặt tôi.
13:23Tôi vẫn nhớ như in, năm đó lúc sinh con,
13:25đau đớn đến muốn ngất cũng không bằng lúc này.
13:27Hồi đó, lão hoác đặt hai đứa bé sơ sinh nằm bên đầu giường.
13:31Kích động đến mức hôn chán tôi rồi nói,
13:32vợ à, em nhìn xem, đây là hai đứa con trai mà em đã sinh cho anh đấy.
13:36Vì hai thằng nhóc này mà em đã chịu bao nhiêu cực khổ.
13:39Về sau anh nhất định bắt hai đứa nó hiếu thuận với em.
13:42Nếu tụi nó dám bất hiếu, anh đấm ngủm cả hai đứa.
13:44Còn bây giờ, tôi ngồi trong chiếc xe tranh venh giữa sống ngủm,
13:47gọi điện cho lão hoác.
13:49Nhưng ông ta thẳng tay tắt máy, tôi gọi lần thứ hai, vẫn không nghe.
13:52Tôi gọi lần ba, cũng không nhắc máy.
13:54Tôi chuyển sang gọi cho thằng cả, hoác thừa tiết.
13:56Nó bắt máy, nhưng chưa kịp để tôi mở lời đã bực bội nói,
13:59mẹ, con đang bận, không tiện nghe điện thoại.
14:02Có chuyện gì lát nữa nói sau, rồi cúp mấy cái rụp.
14:05Tôi đặt hy vọng cuối cùng vào thằng út, hoác thừa tôn.
14:07Giọng nó còn gắt hơn, mẹ à, mẹ làm ơn đừng gọi mãi như thế được không.
14:11Con, anh hai với ba đang bận chuyện vô cùng quan trọng.
14:14Nếu mẹ hối hận chuyện ly hôn rồi thì tự về nhà đi.
14:17Tôi còn chưa kịp thuốc ra hai chữ cứu mạng,
14:18cuộc gọi đã bị ngắt.
14:20Khoảnh khắc đó, lòng tôi lạnh bút.
14:21Thì ra nếu tôi thật sự gặp tai nạn, rơi xuống biển,
14:24bọn họ cũng sẽ chẳng bao giờ kịp chạy tới bên tôi.
14:26Đây chính là ba người đàn ông mà tôi đã phục vụ tận tụy suốt nửa đời người sao.
14:30Chiếc xe rơi khỏi vách đá, lao xuống biển.
14:32Trái tim tôi, lạnh đến thấu xương.
14:35Lạnh đến mức, tôi còn chẳng cảm thấy mình đang sống.
14:37Ngày ba cha con lão Hoác tìm được cô Tĩnh Nhi và đưa cô ta từ lão Aisern về,
14:41cái ngủng của tôi leo thẳng lên top một hot search.
14:43Mẹ chồng Hào muôn cùng hai nàng dâu lần lượt gặp nạn trên biển,
14:46ba người đàn ông trong gia đình đang ở đâu.
14:48Trước cổng biệt thự nhà họ Hoác, đám phóng viên và stream mờ xuống lại như kiến.
14:51Từng bước diễn biến được truyền thông theo dõi và đưa tin liên tục.
14:54Trong livestream, phóng viên của tòa soạn liên hoa thao thao bất tuyệt.
14:57Dựa theo thông tin mới nhất, người đầu tiên gặp nạn chính là phu nhân Hào môn, Giang Khê Ngôn.
15:01Đội cứu hộ bầu trời xanh đã lặn tìm suốt ba ngày ba đêm ngoài biển,
15:04nhưng không tìm thấy thi thể Giang Khê Ngôn.
15:06Cuối cùng, buộc phải dừng tìm kiếm, tuyên bố bà đã gặp nạn,
15:10nhưng hai nàng dâu không cam lòng.
15:11Không ai muốn giúp, họ liên tự mình lái cano ra biển, ngày đêm tìm kiếm.
15:15Ai ngờ tối hôm đó biển động dữ dội, cano bị lật, hai người cũng không may gặp nạn.
15:20Thế nhưng, những người chồng của họ đang ở đâu?
15:22Theo lời đồn, có liên quan đến việc cố tình mất tích cùng một cô gái.
15:25Khi lão Hoác và hai đứa con trai vừa bước xuống xe cùng cố tĩnh nghi,
15:28phóng viên lập tức ủa lên vây lấy.
15:30Một người đặt micro sát mặt lão Hoác, hỏi thẳng,
15:32ông Hoác, vợ ông gặp nạn, sao ông không tham gia cứu hộ?
15:35Một người khác chỉa mít vào Hoác thừa tiết,
15:37anh Hoác, nghe nói mẹ anh đã gọi cho anh cầu cứu trước khi gặp nạn.
15:40Vì sao anh không lập tức đến cứu bà ấy?
15:43Lẽ nào mẹ ruột lại không bằng bạch nguyệt quang trong lòng anh?
15:46Lại có người dí micro vào Hoác thừa tôn,
15:48bác sĩ Hoác, anh là bác sĩ ngoại khoa giỏi có tiếng,
15:50đã cứu không biết bao nhiêu người.
15:52Vậy sao mẹ ruột mình gặp chuyện, anh lại chẳng làm gì cả?
15:55Giờ bà ấy đã ngủm, anh thấy thế nào?
15:57Đến cả cô tĩnh nghi cũng không thoát,
15:58bị hỏi rồn, cô cố, sao cô lại cố tỉnh biến mất?
16:02Cô có biết không,
16:02bị vội vàng đi cứu cô mà phu nhân nhà họ Hoác
16:04đã mất mạng trong tuyệt vọng.
16:06Bốn người bị chặn lại bất ngờ, không ai kịp chuẩn bị tinh thần.
16:09Đều giữ người tại chỗ.
16:10Một lát sau, lão Hoác lại cười.
16:12Chỉ tay vào phóng viên đang hỏi mình,
16:14cô nhận bao nhiêu tiền từ vợ tôi để bày ra trò này hả?
16:17Tôi hiểu rồi, bà ấy hối hận vì đã đòi ly hôn,
16:19nên cố ý dựng chuyện khiến tôi cuống lên đúng không?
16:22Muốn tôi phải năn nỉ,
16:23phải cúi đầu nhận sai,
16:24phải quỳ rửa đồ để đón bà ấy về nhà đúng không?
16:26Được thôi, giờ tôi sẽ tới khách sạn đón vợ về.
16:29Làm chồng mà đi dỗ vợ không mất mặt,
16:31tôi đi liền đây.
16:32Hoác thừa tiếc cũng phụ họa,
16:33mẹ tôi quá lắm rồi.
16:34Bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn chơi trò một khóc,
16:37hai nháo, bà đòi ngủ.
16:38Nhưng ai bảo bà là mẹ tôi chứ,
16:40tôi đi nhận lỗi là được.
16:41Hoác thừa tôn tỉnh ra,
16:42lập tức gợt đầu,
16:43ba, anh, con đi cùng.
16:45Trước giờ cứ lo cố tĩnh nghi bị bắt cóc,
16:47nên con mới lơ là mẹ.
16:48Giờ con sẽ đi xin lỗi mẹ ngay,
16:50nói rồi gọi quản gia ra,
16:51dặn, ông chăm sóc tĩnh nghi cho tốt nhé.
16:53Không ngờ quản gia vừa bước ra,
16:55mắt vẫn còn sưng đỏ,
16:56đau lòng nói,
16:57ông chủ, thiếu ra,
16:58nhị thiếu ra,
16:59rốt cuộc mấy người cũng về rồi.
17:00Gọi điện không ai nghe máy,
17:02có chuyện lớn rồi,
17:03phu nhân và hai thiếu phu nhân,
17:04đều xảy ra chuyện rồi.
17:06Lão Hoác tức giận quát,
17:07im ngay,
17:07khi ngôn sao mà ngủ được.
17:09Bà ấy rời nhà xong là vào khách sạn 5 sao,
17:11ngày nào cũng ăn ngon mặc đẹp.
17:13Cho đến khi quản gia mở điện thoại,
17:14bật đoạn video từ camera giám sát
17:16lúc tôi gặp tai nạn.
17:17Ông xem đi,
17:18đích thân xem,
17:19phu nhân,
17:19thực sự đã gặp nạn rồi.
17:21Lời chưa rớt,
17:22Hoác thừa tiết đột nhiên hô lên,
17:23à,
17:24bởi vì lúc đó,
17:24lão Hoác đang nhìn vào đoạn video.
17:26Thấy rõ cảnh chiếc xe của tôi lao thẳng xuống biển,
17:29đồng tử ông ta co rút dữ dội,
17:30cả người trao đảo,
17:31suýt nữa thì ngã quỵ.
17:32Tiếng còi cảnh sát vang lên mỗi lúc một gần.
17:35Hai chiếc xe tuần tra đỗ dịch trước cổng biệt thự.
17:37Cảnh sát bước xuống,
17:38thái độ nghiêm túc,
17:39ba người,
17:39cuối cùng cũng liên lạc được.
17:41Ông Hoác,
17:41chúng tôi tra được.
17:42Trước khi gặp nạn,
17:43vợ ông đã gọi điện liên tiếp cho ông và hai con trai.
17:46Xin hỏi,
17:46tại sao lúc đó các người không báo cảnh sát?
17:48Đoạn đường xảy ra tai nạn bình thường rất ít xe qua lại.
17:51Bà ấy rơi xuống biển rồi tận nửa tiếng
17:53sau mới có người đi đường phát hiện Lan Can bị hỏng,
17:55nghi ngờ có tai nạn nên mới gọi 110.
17:57Nhưng lúc đó đã quá trễ,
17:58nửa tiếng sau mới có đội cứu hộ đến hiện trường,
18:01dù là thần tiên cũng không cứu kịp.
18:02Cô ấy gọi cho các người,
18:04rất có thể là để cầu cứu.
18:05Nếu đã biết có tai nạn,
18:06các người phải báo cảnh sát ngay lập tức,
18:08gọi cứu hộ.
18:09Vậy tại sao không làm thế?
18:10Trước lúc ngủm,
18:11cô ấy đã nói gì với các người?
18:13Những lời này giống như dao găm,
18:14xoáy thẳng vào tim ba cha con.
18:16Hoác thừa tiết không đứng vững được,
18:18loạn trọng lùi về sau mấy bước.
18:19Lúc đó con hoàn toàn không cho mẹ cơ hội lên tiếng.
18:22Đầu óc con chỉ toàn nghĩ đến chuyện đi cứu tĩnh nghi.
18:24Con tưởng cô ấy bị bắt cóc nên lập tức cút máy.
18:27Mẹ nhất định lúc đó đang muốn con đến cứu mẹ.
18:29Chắc chắn bà đã định hét lên,
18:30cứu mẹ với.
18:31Hoác thừa tôn thì liên tục tát vào mặt mình.
18:33Con cũng vậy,
18:34cũng không để mẹ nói được một câu.
18:36Con khó chịu vì mẹ cứ gọi tới gọi lui,
18:38làm phiền con đang đi cứu tĩnh nghi.
18:40Con, con lúc đó sao lại không kiên nhẫn
18:42mà nghe mẹ nói một câu chứ.
18:43Người sụp đổ nhất là lão hoác,
18:45các con còn đỡ,
18:46người đáng trách nhất là bà.
18:47Khê ngôn đã gọi ba ba lần,
18:49mà ba không bắt máy lấy một lần.
18:50Lúc bà ấy rơi xuống biển,
18:52chắc tuyệt vọng lắm nhỉ,
18:53ba từng nói sẽ yêu bà ấy suốt đời,
18:55bảo vệ bà ấy suốt đời.
18:56Vậy mà lúc bà ấy cần ba nhất,
18:57ba đã ở đâu?
18:58Cảnh sát lúc này nghiêm mặt,
18:59quay sang chỉ thẳng vào cố tĩnh nghi,
19:01người mà các người nhắc đến.
19:02Tĩnh nghi, là cô gái này phải không?
19:05Là vì nghĩ cô ấy bị bắt cóc,
19:06mà cả ba đều không để tâm đến chuyện khác.
19:08Những ngày qua liên lạc không được,
19:10là vì các người đang đi cứu cô ấy.
19:11Vậy ai bắt cóc cô ta?
19:13Câu hỏi này mới thật sự khiến cả ba cha con
19:15hoác rơi vào vực thẳm của sự hối hận.
19:17Lão hoác đáp, không ai bắt cóc cả.
19:18Con bé chỉ đi du lịch ở lão Aisern,
19:21nhưng lúc đó gọi điện không được,
19:22liên lạc không xong,
19:23nên chúng tôi lo,
19:24sự có chuyện gì xảy ra.
19:25Cảnh sát gật đầu,
19:26giọng sắc lạnh,
19:27nghĩa là chỉ vì một cô gái đang đi du lịch
19:29mà ông từ bỏ cơ hội cứu vợ mình
19:31để rồi đến nửa tiếng sau người ta
19:32mới phát hiện ra tai nạn của bà ấy.
19:34Lúc này,
19:35lão hoác cùng hai đứa con lập tức
19:36quay sang nhìn cô tĩnh nghi.
19:38Cô tĩnh nghi hoảng loạn,
19:39lui về phía sau,
19:40cùng quyết lắc đầu,
19:41không, không,
19:42chuyện này không liên quan đến cháu.
19:43Chú hoác, anh hoác,
19:44thật sự không liên quan đến cháu.
19:46Đừng đổ lỗi cho cháu,
19:47cháu chỉ đi du lịch thôi,
19:48là, là mấy người tự không bắt máy mà.
19:50Nếu cô tĩnh nghi không nói câu cuối cùng,
19:52thì con có thể cứu vãn.
19:53Nhưng cô ta lại nói,
19:55những lời đó chẳng khác nào
19:56sát muối lên vết thương trong lòng lão hoác.
19:58Vừa ân hận vừa dây dứt,
19:59ông ta không kiềm được mà chút giận,
20:01con đi du lịch sao không nói với ai một tiếng.
20:03Con biết rõ hai anh sẽ ra sân bay đón con,
20:05dù gì cũng nên nhắn một câu cho họ biết chứ.
20:07Cô tĩnh nghi tất nhiên không thể giải thích nổi.
20:09Vì tất cả đều là cô ý,
20:11cô ta muốn thấy người khác vì mình mà hoảng hốt,
20:13dối ghen đi khắp nơi tìm kiếm.
20:15Cô ta thích cảm giác được người khác xem trọng,
20:17nâng niu.
20:17Vẫn cố gắng tìm lý do biện hộ,
20:19hai anh đều đã kết hôn,
20:20con sợ hai chị dâu không thích con.
20:22Nên con mới không muốn làm phiền họ,
20:24chỉ muốn một mình đi lão ai sơn thư giãn thôi.
20:26Quản gia bỗng nhiên lên tiếng hỏi một câu,
20:28cô cố, nếu thật sự không muốn làm phiền,
20:30thì tại sao cô lại gọi điện cho hai thiếu gia,
20:32thông báo mình về nước.
20:33Thậm chí còn gửi rõ thông tin chuyến bay,
20:35chẳng phải cô cố tình muốn hai thiếu gia ra đón sao.
20:38Giờ lại đổ cho hai thiếu phu nhân là không dung nổi cô.
20:41Hai người đó vì cứu bà chủ mà đã trôn thân ngoài biển.
20:43Vậy mà cô còn đứng sau lưng họ mà miễn mai là nhỏ nhenh.
20:46Cô còn là người không đấy.
20:48Đám phóng viên và streamer xung quanh đều thấy quản gia nói đúng.
20:51Rõ ràng là tại cô ta mà cả ba người ngủ,
20:53còn không chịu nhận.
20:54Nghe nói cô ta là con gái của Bạch Nguyệt Quang trong lòng ông Hoác,
20:56chính vì thế mà bà Hoác đòi ly hôn,
20:58tự lái xe ra biển để giải sầu,
21:00rồi mới gặp tai nạn.
21:01Cô ta còn mặt mũi nào mà nói hai thiếu phu nhân không rộng lượng.
21:04Ai mà dám như họ,
21:05đến cứu hộ cũng bỏ cuộc rồi mà họ còn kiên quyết ra khơi tìm kiếm,
21:08cuối cùng mất mạng.
21:09Quản gia nói chẳng sai,
21:11cô gái này tâm địa quá độc ác.
21:12Người như cô ta,
21:13chắc chắn mạng mang sát khí,
21:15vừa về nước đã xui xẻo đủ chuyện,
21:16mang tai họa đến cả nhà họ Hoác.
21:18Còn tôi và hai cô con dâu thì lúc đó đang nằm trên bong tàu du thuyền,
21:21xem livestream của đám phóng viên.
21:23Đám lời lẽ dẫn dắt dư luận đó,
21:25phần lớn là con dâu cả bỏ tiền ra mua.
21:27Tôi quay sang nó,
21:28dưa ngón tay cái,
21:29đám phóng viên này làm tốt thật,
21:30nói chuyện quá bén.
21:31Nhà tôi,
21:32à không,
21:33lão Hoác Vốn rất tin vào mấy chuyện thần thần quỷ quỷ.
21:35Mua đất còn phải xem phong thủy,
21:37không hợp là không mua,
21:38hủng hồ là thứ tai họa như con bé đó.
21:40Vì,
21:40từ giờ phải đổi cách gọi,
21:42không được gọi là nhà tôi nữa,
21:43hắn không xứng.
21:44Dù hắn có diễn bi thương,
21:45đau khổ trước ống kính,
21:47thì hắn vẫn không xứng.
21:48Lúc tôi cần hắn nhất,
21:49ba cha con bọn họ đang ở đâu.
21:51Sự hối hận đến muộn,
21:52còn chẳng bằng cỏ rác,
21:53tôi cần nó để làm gì.
21:55Con dâu hai hứa lạnh,
21:56tôi ngủ rồi mà tên khốn nhà tôi
21:57cũng không buồn đau lấy một tiếng.
21:59Từ nay,
21:59hắn không còn xứng làm nhà tôi nữa.
22:01Mẹ ơi,
22:02chị dâu,
22:03giờ mình đi đâu để sống đời mất nết tiếp đây?
22:05Con dâu cả cười nhạt,
22:06chị cũng không thấy hoác thừa tiết đau lòng cho mình.
22:08Thôi,
22:09ai thèm,
22:10nãy em thấy trên du thuyền có tiệm phút mưa sạt.
22:12Hai tụi mình gọi ba xuất,
22:13chọn vài cậu trai trẻ đẹp về xoa bóp cho đã.
22:16Tôi khẽ nhíu mày,
22:17mưa xa chân,
22:18không bẩn à.
22:19Nhưng nửa tiếng sau,
22:20tôi nhận ra,
22:20mình đúng là quá giả vờ.
22:22Mười anh kỹ thuật viên trẻ trung đẹp trai
22:23vây quanh phục vụ,
22:24người thì mắt ra,
22:25người thì đút trái cây đến tận miệng.
22:27Cái cảm giác ấy,
22:28tôi cuối cùng cũng hiểu
22:29vì sao ba cha con họ lại mê mệt
22:30mấy cái tiệm mắt ra đến thế.
22:32Bỗng nhiên,
22:33dầm một tiếng lớn,
22:33ba cha con họ mắt đỏ hoe,
22:35sụp tới trước mặt chúng tôi.
22:37Tôi giật nảy mình,
22:38toàn thân rùng lên.
22:39Lúc này mới nhận ra,
22:40vừa nãy được phục vụ thoải mái quá,
22:42tôi ngủ gật lúc nào chẳng hay.
22:43Tỉnh dậy,
22:44nhìn ra biển cả mênh mông trước mắt,
22:45tôi khẽ nói với hai cô con dâu,
22:47ta muốn sống lại lần nữa.
22:48Muốn theo đuổi những giấc mơ
22:49mà trước kia vì gia đình,
22:51vì sinh con mà buộc lòng phải từ bỏ.
22:5350 tuổi,
22:53cuộc đời mới đi được một nửa,
22:55nửa còn lại,
22:56ta muốn sống cho chính mình.
22:57Con dâu cả nói ngay,
22:58mẹ ơi,
22:59con ủng hộ mẹ.
23:00Con dâu hai cũng nói,
23:01con cũng ủng hộ mẹ.
23:02Ước mơ của mẹ là gì vậy?
23:04Hồi con trẻ,
23:05tôi từng sắt cánh bên lão hoác
23:06gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng,
23:08năng lực chẳng thua kém gì
23:09những nữ cường nhân hiện đại ngày nay.
23:11Nhưng khi sự nghiệp nhà họ hoác đã ổn định,
23:13vì muốn chăm sóc chồng,
23:14chăm sóc hai đứa con trai,
23:15tôi buộc phải lui về tuyến sau,
23:16quay về với bếp núp,
23:18trở thành một bà nội trợ
23:18toàn thời gian suốt hơn 20 năm.
23:20Giờ đây,
23:21mỗi khi người ta nhắc đến tôi,
23:22đều mang giọng điệu chua lè đầy ghen tị,
23:24nói gì thì nói,
23:25bà ấy xấu hưởng lắm.
23:26Chọn được chồng tốt,
23:27đẻ được con trai ngoan,
23:28chẳng cần làm gì cũng có cả thế giới.
23:30Chỉ cần lấy được một người đàn ông như lão hoác,
23:33coi như nằm không mà thắng.
23:34Nhưng nếu quãng thời gian đó tôi dành để làm sự nghiệp,
23:36thì tôi cũng có thể thắng vang rội.
23:38Tôi muốn khởi nghiệp lại từ đầu.
23:40Tôi muốn cho cả thế giới biết rằng,
23:41phụ nữ không cần phải sợ,
23:42bắt đầu lại ở bất kỳ độ tuổi nào,
23:44đều không bao giờ là muộn.
23:45Năm năm sau,
23:46tôi định cư ở Úc.
23:47Một hôm,
23:48con dâu cả bất ngờ gọi điện cho tôi,
23:50mẹ ơi,
23:50chạy nhanh đi.
23:51Có một phóng viên viết bài về câu chuyện truyền cảm hứng của mẹ,
23:54đang lên mạng rồi.
23:55Ba người kia đã biết,
23:56đang cấp tốc mua vé bay qua tìm mẹ đó.
23:58Tôi mở đường link con dâu gửi.
24:00Tiêu đề to đùng,
24:01bắt mắt đập ngay vào mắt,
24:02nữ cường nhân truyền cảm hứng,
24:03bắt đầu khởi nghiệp ở tuổi 50.
24:12Không ngăn được,
24:13nhưng ông ấy không có hẹn trước.
24:14Tôi phất tay,
24:15cho ông ta vào đi.
24:16Năm năm trước,
24:17tôi từng rất sợ bị lão hoác tìm ra tung tích.
24:19Nhưng bây giờ,
24:20tôi không sợ nữa.
24:21Quả nhiên,
24:22sự nghiệp chính là chỗ dựa vững chắc nhất của phụ nữ.
24:24Năm ấy,
24:25khi biết tin tôi và hai con dâu gặp nạn ngoài biển,
24:27lão hoác đâu có chịu tin.
24:29Ông ta cùng hai đứa con thuê hết đội cứu hộ này đến đội khác,
24:32lặn tìm suốt hai tháng trời,
24:33không cho ai dừng lại.
24:34Ông ta nói,
24:35con sống phải thấy người,
24:36ngủ phải thấy xác.
24:37Trường nào chưa tìm được thi thể,
24:39ông ta tuyệt đối không tin rằng tôi đã không còn.
24:41Báo chí đưa tin,
24:42ông hoác chỉ sau một đêm đã bạc trắng cả đầu,
24:44còn phát điên.
24:45Cô tĩnh nghi quỳ trước mặt ông ta,
24:47khuyên nhủ,
24:48cha nuôi à,
24:48xin cha đừng quá đau lòng.
24:50Tuy mẹ nuôi đã đi rồi,
24:51nhưng cha vẫn còn có con và hai anh mà.
24:53Lão hoác đẩy cô ta ra,
24:55ôm chặt di ảnh tôi,
24:56ánh mắt thất thần,
24:57từ nay về sau,
24:58đừng gọi như vậy nữa.
24:59Khê ngôn không đồng ý nhận con làm con nuôi,
25:01cũng không cho thừa tiết và thừa tôn gọi con là em gái.
25:03Ta không thể làm bà ấy đau lòng thêm nữa,
25:05nếu không,
25:06bà ấy sẽ giận hơn,
25:07càng không muốn để ta tìm thấy.
25:09Con rời khỏi nhà họ hoác đi,
25:10từ nay,
25:11đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta và hai đứa nó nữa.
25:13Nghe nói cô tĩnh nghi nhất quyết không đi,
25:15ngày nào cũng quỳ trước cổng biệt thự nhà họ hoác.
25:17Nhưng lão hoác suy sụp hoàn toàn,
25:19thái độ lạnh lùng cứng rắn,
25:20không để cô ta bước chân vào nhà thêm nửa bước.
25:23Cô tĩnh nghi không còn cách nào khác ngoài
25:24đặt hết hy vọng vào hai đứa con trai mê mụi của tôi.
25:27Nhưng chẳng hiểu sao,
25:28lần này cả hoác thừa tiết lẫn hoác thừa tôn
25:29đều không lên tiếng can ngăn.
25:31Cô ta quỳ trước cổng suốt một tuần,
25:33bọn họ cũng vời như không thấy.
25:34Tôi cứ tưởng hai đứa nó chẳng mặn mà gì
25:36với hai cô con dâu.
25:37Nào ngờ,
25:38đứa nào cũng đinh cùng hơn đứa nào.
25:40Có một thời gian,
25:41thằng cả xa đoạ,
25:42ngay ngay mượn dự dài sầu,
25:43bỏ bê cả công ty.
25:45Có người thừa nước đục thả câu,
25:46trong một bữa tiệc cố tình
25:47sắp đặt một cô gái có gương mặt
25:48hao hao con dâu cả bên cạnh nó.
25:50Người thay thế,
25:51kim thức hoàng yến,
25:52đặt đúng kiểu.
25:53Ai ngờ nó đập bàn lật cả mâm tiệc,
25:55còn tuyên bố phong sát
25:56cả công ty đối phương trong giới.
25:57Chỉ trong nửa tháng,
25:58khiến bên kia phá sản hoàn toàn.
26:00Nó còn lạnh mặt tuyên bố,
26:01vợ tôi là duy nhất.
26:03Đám các người nghĩ tìm một bàn sao
26:04là thay thế được à?
26:05Biết chuyện,
26:06tôi hỏi con dâu cả có cảm xúc gì.
26:08Nó vừa gặm hạt dưa
26:09vừa nhấc môi cười khẩy,
26:10ôi rời,
26:11nhìn xem ảnh yêu sâu sắc chưa kìa,
26:12diễn cho ai xem thế.
26:14Lúc tôi còn sống sờ sờ ra đấy,
26:15sao ảnh không dám đá
26:16cố tĩnh nghi ra khỏi lòng.
26:18Mẹ à,
26:18con nói khó nghe tí,
26:20mẹ đừng giận.
26:21Đàn ông ấy mà,
26:22thứ không có được hoặc đã mất rồi
26:23thì mới tỏ vẻ thâm tình.
26:24Chứ lúc còn bên cạnh,
26:25họ coi mình như không khí,
26:27tình cảm đến muộn có ích gì.
26:28Không bằng gọi vài anh trai trẻ đẹp
26:30đến phục vụ cho sướng.
26:31Tôi thấy lời con dâu cả mới là chân lý.
26:33Lúc trước lão hoác cũng không chịu ly hôn,
26:35ra vẻ yêu thương thấm thiết biết bao.
26:37Nhưng sau lưng tôi,
26:38vẫn dẫn hai đứa con lén lút gặp cố tiểu nguyệt.
26:40Lừa tôi 20 năm như một kẻ ngốc,
26:42nếu tôi mà còn động lòng,
26:43thì đúng là xương mềm tới độ đáng khinh.
26:45Vì thế,
26:46khi lão hoác bất chấp thư ký cản trở,
26:48ép cửa xong vào phòng làm việc của tôi,
26:49tôi chỉ lặng lẽ gõ máy tính,
26:51in ra một bản thỏa thuận ly hôn.
26:53Bổ sung nốt thủ tục mà năm xưa chưa làm xong.
26:55Lão hoác đỏ ngầu cả mắt,
26:56nhìn tôi chầm chầm,
26:57khê ngôn,
26:58tại sao?
26:59Tại sao em lại lừa anh?
27:00Tại sao em lại rời đi bằng cách tàn nhẫn như thế?
27:03Em có biết mấy năm qua anh dây dứt đến mức nào không?
27:05Bác sĩ bảo anh mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng,
27:07có người nói anh bị tâm thần,
27:09chỉ sau một đêm tóc anh bạc trắng.
27:10Ngày nào cũng uống thuốc,
27:11em không thấy sót sao.
27:13Tôi cười lạnh,
27:14anh lừa tôi 20 năm,
27:15tôi chỉ lừa anh 5 năm.
27:16Anh còn lời nào không?
27:17Anh ký đi,
27:18đừng mơ dùng mấy chiêu cũ để ép tôi quay về.
27:21Hoác Thiên Thuận,
27:22giờ anh không còn ép được tôi nữa đâu.
27:23Lão hoác xít chặt tờ giấy ly hôn trong tay,
27:26giọng run run,
27:26mắt đầy lưu luyến,
27:27chẳng lẽ em không chút nào tiếc nuối 25 năm chúng ta bên nhau.
27:30Suốt 5 năm nay anh không hề nhúng tay vào chuyện của con bé tĩnh nghi nữa.
27:34Dù nó có khóc lóc cầu xin,
27:35anh cũng không đoái hoài.
27:36Anh biết em sẽ giận,
27:37nên việc em giận,
27:38anh tuyệt đối không làm nữa.
27:40Khê ngôn,
27:41anh thật sự biết sai rồi,
27:42em không thể,
27:43nhìn anh thêm một lần sao.
27:44Tôi dứt khoát,
27:45không thể,
27:46năm đó tôi không ly hôn,
27:47đã là cho anh một cơ hội.
27:48Chỉ tiếc,
27:49anh không biết trân trọng,
27:50lão hoác hít một hơi thật sâu,
27:52nhắm mắt,
27:52lắc đầu kiên quyết,
27:53không,
27:54anh sẽ không ly hôn,
27:55chỉ cần anh cố gắng,
27:56anh không tin là mình không thể làm em cảm động.
27:58Tôi bật cười khẩy,
27:59ai cho anh cái căn đảm đó hả?
28:01Sau đó,
28:02tôi cùng 2 con dâu mở group chat,
28:03thảo luận về drama nhà họ hoác.
28:05Con dâu cả nhắn trước,
28:06hoác thừa tiết tìm đến em,
28:08không chịu ký đơn ly hôn.
28:09Ngày nào cũng tặng trang sức,
28:10đồ hiệu mới nhất,
28:11hôm qua còn chuyển khoản hẳn 200 triệu đầu tư cho em,
28:14tính lấy tiền đổi tình cảm.
28:15Con dâu hai liền đáp,
28:16chị không bị lây động đấy chứ.
28:18Con dâu cả gửi icon lật mắt,
28:20chị mà động lòng cái gì.
28:21Nhưng phải công nhận nhìn anh ta làm liếm chó cũng vui phết.
28:24Hồi xưa chị là chó liếm của ảnh,
28:25dầu vai hoán đổi,
28:26thấy cũng sướng sướng.
28:28Tính chơi vài hôm rồi đã,
28:29còn em thì sao?
28:30Con dâu hai đáp ngay,
28:31em nghi là hai thằng anh em nhà đó bản nhau rồi.
28:34Hoác thừa tôn cũng không chịu ký,
28:35còn ngày ngày đến phòng gym khoe cơ múi các kiểu,
28:37định dùng sắc dụ em.
28:39Con dâu cả hăng máu hóng hớt,
28:40cái gì,
28:41em bị sắc đẹp mê hoặc rồi.
28:42Con dâu hai gõ nhanh,
28:44trời đất,
28:44em nhìn chai còn nhiều hơn uống nước lọc,
28:46sao bị hắn mê được.
28:47Hôm qua em gọi hai chai đẹp vào phòng gym tập cùng,
28:50vậy mà hoác thừa tôn không tức bỏ đi đâu nhé,
28:52còn tham gia cạnh tranh gồng cơ với họ luôn.
28:54Quá lố,
28:55nhưng mà,
28:55vui,
28:56em tính tận hưởng thêm vài ngày đã.
28:58Con dâu cả quay sang hỏi tôi,
28:59còn mẹ thì sao?
29:00Tôi bình thản gõ vài chữ,
29:02hai đứa con mẹ còn trẻ,
29:03tụi con dù ham mê sắc đẹp hay thích được người ta nịnh nọt,
29:06thì ít ra cũng còn vui vẻ hưởng thụ.
29:07Còn mẹ,
29:08mẹ mà quay lại với lão hoác thì được gì?
29:10Ngửi mùi thuốc long đồng trên người ông ta,
29:12hay là ngửi mùi không tắm?
29:14Thật đấy,
29:14dạo này lão hoác đúng là dốc toàn tâm toàn sức để níu kéo tôi.
29:17Mà phải nói,
29:18hồi trẻ theo đuổi tôi,
29:19ông ta còn chẳng điên cuồng bằng bây giờ.
29:21Đáng tiếc,
29:22so với giả nhân viên trẻ trung điển trai trong công ty,
29:24lão đúng là không có tí sức cạnh tranh nào.
29:26Chỉ riêng mặt giá trị cảm xúc thôi,
29:28cũng thua xa trợ lý của tôi.
29:30Một anh chàng 30 tuổi,
29:31ngày nào cũng quấn lấy tôi như hình với bóng.
29:33Tôi khát,
29:33anh ấy pha cà phê,
29:35tôi đói,
29:36anh ấy chuẩn bị đồ ăn nhẹ.
29:37Ra ngoài,
29:38anh ấy mở cửa xe,
29:39đi công tác,
29:40anh ấy là người là lượt áo vest cho tôi.
29:42Nhắn tin trả lời trong 3 giây,
29:43điện thoại luôn bật 247 chỉ để chờ tôi gọi.
29:46Đủ mọi kỹ năng,
29:47mỗi thứ đều vượt xa lão hoác.
29:49Mà loại thư ký như vậy,
29:50tôi tuyển hẳn,
29:517 người.
29:52Mỗi lần họ cung kính cuối đầu trước tôi,
29:53cái cảm giác đó,
29:54phê đến tận óc.
29:55Mà mấy đứa con dâu là người bày cho tôi đấy.
29:57Chúng nó nói,
29:58bà ơi,
29:59bà thử tuyển thêm vài trợ lý trẻ đẹp xem.
30:01Cái kiểu người ta cung kính và coi trọng bà ấy,
30:03chồng bà không bao giờ làm được.
30:05Cái tốt của thuộc hạ trung thành ấy,
30:07còn hơn hết thầy đám đàn ông từng theo đuổi bà.
30:09Quyền lực mới là liều thuốc mê ngọt ngào nhất trên đời này.
30:11Để khiến tôi quay đầu lại,
30:13lão hoác đã theo đuổi suốt 3 năm trời.
30:15Hai đứa con trai thì cách vài hôm lại tới giảng đạo.
30:17Tôi lệnh mặt,
30:18cười nhạt,
30:19cả hai người còn chẳng xử lý nổi chuyện tình cảm của mình,
30:21còn mặt mũi nào đến đây giảng tôi chuyện gia hòa vạn sự hưng.
30:24Giỏi thì đi kéo được vợ về,
30:26rồi hãng nói tiếp.
30:27Nửa năm trước,
30:28con dâu cả nhắn tin cho tôi,
30:29bà ơi,
30:30em mệt rồi.
30:31Làm cho liếm mãi cũng chán,
30:32em rút lui đây,
30:33có duyên gặp lại.
30:34Con dâu hai cũng nói,
30:35bà ơi,
30:36em cũng chơi đủ rồi,
30:37cũng chán rồi,
30:38em đi đây.
30:39Có duyên gặp lại,
30:40tôi hỏi tụi nó định đi đâu.
30:41Tiền tiêu có đủ không,
30:42có cần tôi chuyển thêm không?
30:44Con dâu cả cười hì hì,
30:45đủ rồi,
30:46đủ rồi.
30:47Hai năm rưỡi nay em còn moi được của hoác thừa tiết không ít,
30:49tiêu cả đời cũng chẳng hết,
30:51bà không giận em chứ,
30:52giận gì chứ.
30:53Tôi sớm đã xem hai đứa nó là con gái ruột,
30:55còn hai thằng con trai ruột thì,
30:57chỉ là con rể miễn cưỡng,
30:58chẳng có bao nhiêu giá trị.
31:00Tôi cười,
31:00thằng đó sống ngủ không chịu ly hôn,
31:02tiền nó không để con tiêu,
31:03chẳng lẽ để cho đàn bà khác.
31:05Con dâu hai cũng nói,
31:06hoác thừa tôn cái tên yêu nghiệt đó đến giờ vẫn không chịu ly hôn,
31:09em đành tiếp tục trốn thôi.
31:10Bà ơi,
31:11em với chị cả chuẩn bị đi du lịch vòng quanh thế giới,
31:13không nơi cố định,
31:14bà đừng tìm tụi em nha.
31:15Tôi gật đầu,
31:16được,
31:17chưa đủ thì về thăm bà.
31:18Sau đó,
31:19hai đứa nó lại biến mất như chưa từng tồn tại.
31:21Chỉ thỉnh thoảng,
31:22tôi nhận được vài tấm biêu thiếp gửi từ khắp nơi trên thế giới.
31:25Không ký tên,
31:26nhưng tôi biết,
31:26là chúng nó gửi.
31:27Chỉ tiếc là tôi thì không thể chạy,
31:29cũng không định chạy.
31:30Tôi sớm đã nộp đơn ly hôn lên tòa.
31:32Vụ kiện ly hôn kéo dài suốt 3 năm,
31:34cuối cùng cũng có phán quyết.
31:35Tòa tuyên,
31:43lão hoắc tức giận đến mức lên cơn,
31:44ngất xỉu tại chỗ.
31:46Hai đứa con trai cầu xin tôi đi thăm ba chúng nó.
31:48Cầu xin tôi đừng khiến ông ta bị kích động thêm.
31:50Tôi chỉ nhấc môi cười nhạt,
31:52bước đi,
31:52chẳng ngoảnh lại.
31:53Bước ra khỏi tòa án,
31:55ánh nắng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt tôi.
31:57Trợ lý trẻ trung điển trai cùng tài xế riêng
31:58đã đứng sẵn bên chiếc xe sang,
31:59chờ tôi từ lúc nào.
32:01Khi ấy tôi đã 58 tuổi,
32:03nhưng vẫn còn sớm hơn 70 đến 12 năm.
32:05Thời gian không phụ tôi,
32:06và tôi cũng sẽ không phụ thời gian.

Được khuyến cáo