Đi đến trình phátĐi đến nội dung chínhĐi đến chân trang
  • 16/6/2025
Truyện Audio Hay || Vì Sĩ Diện Nên Chúng Ta Mất Nhau || Thiên Thần Dắt Truyện

#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:00Bạn trai chưa cưới của tôi vì sĩ diện mà tát tôi một cái thật mạnh trước mặt tất cả mọi người.
00:04Ngay ngày hôm đó, tôi xóa sạch toàn bộ cách liên lạc với anh ta.
00:07Mọi người đều không thể tin nổi.
00:09Tôi và thậm chí hứa lớn lên cùng nhau, từ 5-6 tuổi đến 24 tuổi, tôi như cái bóng bám theo anh ta suốt 18 năm.
00:14Ngày đi du học, anh ta chặn tôi lại, giọng đầy hoang mang chưa từng có.
00:18Vì sao vậy?
00:19Chỉ vì anh đánh em một cái sao?
00:21Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, từng chữ từng lời nói rõ ràng.
00:24Đúng, chỉ vì anh đã đánh tôi.
00:26Cái tát đó vừa ráng xuống, cả thế giới của tôi bỗng chốc im bật.
00:29Lòng bàn tay của thẩm chí hứa mang theo luồng gió lạnh sắc như dao.
00:32Chắt một tiếng vang nặng nề, má trái tôi lập tức lệch sang một bên.
00:36Trong miệng dậy lên vị tanh của máu, mằng tay ủ đi, như có hàng ngàn con ong đang vo ve trong đầu.
00:40Tôi loạn trọng vị lấy mép bàn làm việc, đầu ngón tay run dậy.
00:43Má trái ban đầu tê dần, sau đó đau rát như bị sắt nung đỏ dí vào.
00:47Ngẳng đầu lên, tôi thấy tay của thẩm chí hứa vẫn còn lơ lửng giữa không chung, đốt ngón tay tráng bệnh.
00:52Người thanh mai trúc má, vị hôn phu của tôi, giờ đây lại vì binh vực nữ thư ký của mình mà tát tôi một cái trước mặt bao nhiêu người.
00:57Thẩm chí hứa nhận ra mình vừa làm gì, nét mặt cứng đờ trong chốc lát, nhưng nhanh chóng bị cơn giận và sự khó chịu lần át.
01:03Trình lục minh, em có thể đừng làm loạn nữa được không?
01:05Trong văn phòng có người khẽ bật cười, phần còn lại im lặng, nhìn tôi như đang xem kịch hay.
01:10Phó Nguyệt Huân với mái tóc nâu xoăn ống ánh như mật dưới ánh đèn, tựa người vào cạnh thẩm chí hứa, môi đỏ cong lên thành nụ cười nhẹ.
01:16À hứa, anh đừng giữ như vậy, nhìn em ấy sự kìa, cô em gái nhỏ của anh sắp khóc đến nơi rồi.
01:21Thẩm chí hứa nghe vậy, đường viên hàm xếp chặt, lửa giận trong mắt chưa hề tan đi.
01:25Trình lục minh, đây là công ty, không phải nhà em, em còn định gây chuyện đến bao giờ?
01:29Giọng anh ta lạnh bút như băng, khiến những tiếng cười khúc khích trong văn phòng vang lên không rứt.
01:33Tôi đưa tay chạm vào khóe môi ướt, chẳng biết là máu hay là nước mắt.
01:3618 năm qua, tôi từng thấy anh ta cáu giận, nổi nóng, nhưng chưa từng biết bị anh ta đánh lại đau đến thế.
01:42Giữa nhục nhã, ớt ức và phấn hận đan xen, móng tay tôi bấm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu.
01:46Thẩm chí hứa còn định nói gì đó, nhưng tôi không muốn nghe thêm nữa.
01:49Tôi say người, túm lấy túi rồi lao ra khỏi cửa kính, phía sau còn có ai đó hít xáo.
01:54Nhìn cô ta kìa, chạy trông như con chim cánh cụt ha ha.
01:57Tôi chẳng biết đi đâu, nhưng tôi không muốn làm việc nữa.
02:00Càng không muốn ở lại để đối mặt với đám người trong công ty đó.
02:03Thật ra, thẩm chí hứa xưa nay chưa bao giờ kia nhẫn với tôi.
02:06Nhưng bị anh ta đánh đó là lần đầu tiên.
02:08Không chỉ vậy, đây còn là lần đầu tiên trong đời tôi bị người khác tát vào mặt.
02:11Năm tôi 6 tuổi, vừa dọn đến nhà mới, thẩm chí hứa đang ngồi sổng chơi ô tô đồ chơi ngoài hành lang.
02:16Ánh nắng từ cuối hành lang chiếu xiên vào, kéo bóng anh ta thật dài thật dài vừa đúng lúc chạm đến đầu ngón chân tôi.
02:21Chúng tôi sống cạnh nhà nhau, hai gia đình dùng chung một khu vườn nhỏ.
02:25Mẹ tôi hay nói, tôi và thẩm chí hứa là hai cây non lớn lên đối diện cửa nhau.
02:28Chỉ có điều, cây non là tôi thì nhỏ bé, còn cậu ấy thì cao lớn, vững chãi hơn tôi từ bé.
02:33Năm lớp 2, mùa đông năm đó lạnh kinh khủng.
02:36Khi Trần Hạo thằng bạn ngồi sau rán bã kẹo cao su nhai dở vào đuôi tóc tôi, cả lớp lập tức phá lên cười ẩm ý.
02:41Tôi bật khóc.
02:42Cô giáo chủ nhiệm cố gắng soa rượu.
02:44Vì con sinh nên các bạn trai mới chơi chọc như vậy, nó chỉ muốn chơi với con thôi, đừng khóc nữa.
02:48Câu đó còn ghê tẩm hơn cả cục bã kẹo trên đầu tôi.
02:51Hôm đó tan học, tôi vừa đi vừa khóc suốt dọc đường về.
02:54Bác thẩm biết chuyện, liền gọi cậu con trai đang ngồi làm bài tập.
02:57Chi hứa, mai qua lớp 2-2 của ba xem thế nào.
03:00Hôm sau giờ ra chơi, cảnh tượng thẩm chi hứa đạp tung cửa sau lớp tôi tôi nhớ suốt 15 năm.
03:04Cậu ấy như con báo nhỏ lao thẳng tới Trần Hạo, đấm mạnh lên bàn nó một cú rầm rung trời.
03:09Nè, cậu ấy túng cổ áo thằng kia, giọng vẫn còn lẫn chút ngọng nghịu trẻ con Trình Lục Minh là em gái tao,
03:14mày còn dám bắt nạt nữa, tao đập chết mày.
03:16Rồi trước khi rời đi, cậu ấy còn vỗ đầu tôi an ủi.
03:19Từ đó, tôi thành cái đuôi không rời của thẩm chi hứa.
03:22Lên cấp 2, mỗi lần đá bóng xong là cậu ấy muốn đi ăn kem với đám bạn.
03:25Tôi thì ôm cặp ngồi chờ bên sân cho đến khi hoàng hôn kéo cái bóng mình dài ngoàng.
03:29Cậu ấy lầu bầu xách tôi dậy.
03:31Trình Lục Minh, mày là kẹo cao su hả.
03:33Dính hoài, nhưng rồi vẫn bẻ que kem dâu ra một nửa đưa cho tôi.
03:36Cậu ấy đúng là rất ghét bị nói chơi với con gái.
03:39Có lần đang chơi trò bắn bi, đám bạn treo.
03:41Chi hứa rất vợ theo kìa.
03:43Cậu ấy tức đến nỗi hất hết đống bi thủy tinh xuống cống.
03:46Nhưng hôm sau, tôi bị sốt phải nghỉ học.
03:48Cậu ấy trốn học, leo tường sang nhà tôi.
03:50Đứng ngoài cửa sổ ném giấy ghi mấy câu chuyện cười nguyệt ngoạc.
03:53Lên cấp 3, tôi vô số lần bắt gặp ánh mắt thậm chi hứa lén nhìn mình.
03:56Lúc tôi cắn bút giải toán.
03:58Lúc tôi vén tóc ra sau tay.
03:59Thậm chí lúc tôi gục xuống bàn ngủ trưa.
04:02Ánh mắt cậu ấy như cánh ve mùa hè.
04:03Lướt qua nhẹ nhàng rồi nhanh chóng tránh đi.
04:05Chỉ hứa à, tôi bất ngờ quay lại.
04:07Bắt gặp ánh mắt cậu ấy chưa kịp thu về câu này giải sao vậy.
04:10Cây bút trong tay cậu ấy kẹt một tiếng rơi xuống bàn.
04:13Ánh nắng buổi sáng xuyên qua cửa sổ.
04:14Chiếu lên vành tay đỏ ửng đến trong suốt của cậu ấy.
04:17Ờ thì cậu ấy lúng cuống cuối nhặt bút.
04:18Mái tóc chạm nhẹ và mu bàn tay tôi là thế cái x này thay vào giọng càng nói càng nhỏ.
04:22Cuối cùng chỉ còn lại tiếng thỉ thầm.
04:24Tôi chống cảm nhìn cậu ấy.
04:25Thì ra cái người từng đánh nhau vì tôi không chấp mắt ấy.
04:28Giờ lại run dẩy vì tôi tiến lại gần.
04:30Ngoài cửa sổ, cánh hoa ngọc lan rơi xuống trang vở đang mở của cậu ấy.
04:33Tối hôm hai bên gia đình bàn chuyện đính hôn, cậu ấy kéo tôi vào lối thoát hiểm.
04:37Đèn cảm ứng nhấp nháy, lòng bàn tay cậu ấy đầy mồ hôi nhưng vẫn xiếp tay tôi đến phát đau.
04:41Em nghĩ kỹ chưa?
04:42Giọng cậu ấy khẳng khàn em còn nhỏ lắm.
04:44Lỡ sau này gặp được người tốt hơn thì sao tôi kiễn chân, bịt miệng cậu ấy lại.
04:48Chi hứa là người tuyệt vời nhất trên đời.
04:50Cậu ấy toàn thân run lên, đột nhiên ôm tôi đè lên tường mà hôn.
04:53Trong bóng tối, tôi chạm vào vết xẹo sau gáy cậu cái vết do bị đồ rơi trúng khi che cho tôi hồi cấp 2.
04:58Ánh trăng đêm đó lọt qua xong sắt cửa thoát hiểm, loang lổ phủ lên người chúng tôi.
05:02Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi vào tập đoàn thẩm thị, làm cấp dưới của thẩm chi hứa.
05:06Ngay lúc chúng tôi sắp đính hôn, phó Nguyệt Huân xuất hiện.
05:08Cô ta là thực tập sinh mới, kiêm luôn thực ký riêng của thẩm chi hứa.
05:12Ngày đầu đi làm, cô ta phát cà phê cho tất cả mọi người, miệng cười tuè.
05:15Mong các anh chị giúp đỡ nhiều nha.
05:17Nhưng khi đến chỗ tôi, tay cô ta đột nhiên khượng lại.
05:20Trời ơi cô ta che miệng cười khúc khích giờ vẫn còn người dùng bình giữ nhiệt Hello Kitty cơ đấy.
05:24Thấy tôi im lặng, cô ta cắn môi giả vờ ái nái.
05:27Xin lỗi nha, tính tôi hay thẳng thắn, không có ý chê chị quê mùa đâu.
05:30Nhưng mà, chị bao nhiêu tuổi rồi vậy?
05:32Còn giữ kiểu trẻ con thế này à?
05:34Tôi cứ tưởng phụ nữ trong môi trường công sở đều phải thanh lịch, tinh tế, gu thẩm mỹ cao lắm cơ.
05:39Cả văn phòng lập tức đổ rồn ánh mắt như ánh đèn dõi sân khấu chiếu thẳng về phía tôi.
05:43Bàn phím hoạt hình, mấy món đồ chơi mô hình, thậm chí viền màn hình máy tính của tôi đều dán sticker Hello Kitty chống bụi.
05:48Những món đồ từng được thậm chí hứa gọi đùa là vùng lãnh thổ của Trình Lộc Minh giờ đây lại trở thành đối tượng bị soi mói, bị phan xét bởi ánh mắt của mọi người.
05:55Khoảnh khắc đó, tai tôi ủ đi, như thể ai đó vừa đổ cả bình acid vào trong đầu.
05:59Tiếng cười của phó Nguyệt Huân như mũi khoan điện, khuét ra một lỗ thủng xấu xí giữa thế giới nhỏ bé mà tôi đã giải công dựng nên.
06:05Ha ha ha, xin lỗi nha, tôi nói chuyện hay bị lỡ lời ấy mà.
06:08Cô ta nghiêng đầu, móng tay đính pha lê gõ cạch cạch lên miếng lót cốc hình melody trên bàn tôi.
06:12Chị không chịu nổi một câu đùa đâu đấy chứ, chị gái.
06:15Tôi nắm chặt gấu váy, khớp tay trắng bệch vì siết quá chặt.
06:18Đủ rồi.
06:19Giọng thẩm chí hứa vang lên từ phía sau.
06:21Tôi quay lại thì thấy khóe miệng anh ta đã nhắc lên thành một đường cong nguy hiểm.
06:24Ánh nắng từ cửa sổ sát đất phía sau lưng anh chiếu dọn, viền quanh ánh lớp sáng vàng nhạt,
06:34chỉ đùa với chị ấy tí thôi mà.
06:36Tổng giám đốc thẩm cũng muốn quản cả chuyện này luôn à.
06:38Đây là văn phòng, không phải nơi tán gấu.
06:40Phó thư ký, nếu cô muốn tám chuyện, tôi đề nghị cô nghỉ việc rồi đi nói cho thỏa thích.
06:45Cuối cùng, Phó Nguyệt Huân ấm ước quay về bàn làm việc.
06:47Tôi không biết từ khi nào mà thẩm chí hứa và Phó Nguyệt Huân lại thân thiết đến vậy.
06:51Một ngày nọ, phần cơm mà người giúp việc đem đến từ nhà bỗng dưng đổi thành ba xuất.
06:55Không có món nào tôi thích ăn hết.
06:56Tôi run giọng nói.
06:58Thậm chí hứa thậm chí không buồn ngởng đầu khỏi đống báo cáo.
07:00Hôm nay ăn thực đơn thanh đạm đi,
07:02Nguyệt Huân nói thỉnh thoảng ăn thế cho nhẹ bụng Phó Nguyệt Huân cầm cốc cà phê,
07:05ngồi xuống bên cạnh tôi.
07:07Chị ơi, ngại quá nha.
07:08Cô ta gõ ngón tay lên cốc, vang lên những tiếng cộc cộc khó chịu.
07:11Tôi quên mất là chị không ăn đồ nhẹ.
07:13Nhưng mà người lớn ăn thanh đạm một chút cũng tốt cho sức khỏe mà ha.
07:16Cô ta cố ý bỏ lửng câu nói,
07:18nhưng khóe môi nhắc lên đầy mỉa mai đã nói nốt phần còn lại.
07:20Cô thích gọi người ta là chị lắm à.
07:22Tôi nhẹ rộng, nhưng ba mẹ tôi chỉ sinh có mình tôi thôi.
07:25Với lại, hình như cô còn lớn hơn tôi một tháng thì phải.
07:28Cả văn phòng lập tức im bặt.
07:30Biểu cảm của Phó Nguyệt Huân như vừa bị tắt một cái,
07:32mí mắt gắn, mí giả nhảy giật giật.
07:34Thậm chí hứa cuối cùng cũng đặt tập tài liệu xuống,
07:36nhưng lại cao mày nhìn tôi.
07:37Lộc lộc, em hơi quá rồi đấy.
07:39Cậu thiếu niên từng vì tôi bị chơi là tiểu thư mít ướt mà lao vào đánh nhau,
07:42giờ lại đang vì một người phụ nữ khác mà mắng tôi là quá đáng.
07:45Quá đáng.
07:46Tôi bật cười, quay người bỏ đi.
07:47Thậm chí hứa theo phản xạ ông lấy tôi từ phía sau,
07:50giống hệt như năm cấp hai tôi bị mấy tên du côn chặn đầu ngõ.
07:52Như lần này, vòng tay ấy lại phản phất mùi nước hoa của người khác.
07:56Lời xin lỗi cũng mang theo sự thiếu kiên nhẫn.
07:58Được rồi, được rồi.
07:59Mai anh bảo bác làm cơm chung, vậy được chưa?
08:01Sắc mặt của Phó Nguyệt Huân lập tức xa xầm.
08:04Từ hôm đó, Phó Nguyệt Huân càng nhắm vào tôi dữ dội hơn.
08:07Tôi đeo chiếc túi có treo búp bê Linabel đến công ty,
08:09cô ta lập tức ôm miệng làm quá.
08:11Uầy!
08:12Channel phối Linabel.
08:13Trình Lộc Minh, chị sống trong lâu đài Disneyland à.
08:16Mấy đồng nghiệp nam xung quanh cũng cười hùa theo.
08:18Lúc ăn trưa, tôi dùng khăn giấy lau đôi đũa dùng một lần,
08:20cô ta huyết tay vào một anh ngồi cạnh,
08:22cố tình bắt trước giọng tôi.
08:24Ái trà!
08:25Đũa phải sắc khuẩn mới dám ăn nè.
08:26Công chúa trốn chạy từ Disneyland chắc luôn.
08:29Ha ha ha!
08:30Đám đàn ông kia lập tức phối hợp làm mặt xấu,
08:32như thế đó là chuyện vui lắm.
08:33Tới đợt chuyển chỗ làm việc định kỳ hàng năm,
08:35tôi vác màn hình máy tính,
08:36cánh tay mỏi nhừ,
08:37vừa dừng lại thở một cái.
08:39Phó Nguyệt Huân liền đập bàn đứng dậy,
08:40la lớn như đang diễn trò ngoài chợ.
08:42Mau nhìn kìa!
08:43Công chúa trốn khỏi Disneyland bê màn hình không nổi rồi kìa.
08:46Có anh hùng nào muốn cứu mỹ nhân không đó?
08:48Cô ta cùng mấy gã đồng nghiệp cười nghiêng ngả,
08:50thậm chí có người còn huyết xáo cổ vũ.
08:52Ban đầu thẩm chí hứa còn cao mày,
08:54nhỏ rộng nhắc.
08:54Đủ rồi, đừng quá đáng quá.
08:56Nhưng Phó Nguyệt Huân lúc nào cũng có thể vừa cười vừa làm nũng.
08:59Ôi dào, chỉ là đùa thôi mà.
09:01Lục lục lúc nào cũng nghiêm túc quá đi,
09:02em đang giúp chị ấy bông xóa hơn một chút đó.
09:05Thẩm chí hứa im lặng một lúc,
09:06rồi lại gật đầu đồng tình.
09:08Cô ấy đúng là hơi hướng nội thật giờ mấy cô gái đều yếu đuối kiểu này à.
09:11Phó Nguyệt Huân bật cười,
09:12dưa tay đấm nhẹ vào vai anh.
09:14Nè, đừng vơ đũ cả nắm,
09:16em không giống vậy đâu nha.
09:17Thẩm chí hứa cũng cười theo,
09:18ánh mắt mang theo sự tán thưởng.
09:20Tim tôi như bị ai đó bóp chặt.
09:22Phải rồi trong mắt thẩm chí hứa,
09:23tôi luôn là kiểu con gái yếu đuối,
09:25làm quá, hướng nội.
09:26Thích anime thì bị coi là trẻ con,
09:28thích sạch sẽ thì bị nói là bệnh sạch sẽ,
09:30ít nói thì bị chê là tẻ nhạt.
09:32Mà những điều ấy,
09:33trước đây chính anh là người dung túng.
09:35Cho đến ngày hôm đó,
09:36tôi cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
09:38Tết năm ấy,
09:39tôi và bố mẹ đi nghỉ ở Tam Á.
09:40Biển êm,
09:41nắng đẹp,
09:42tôi rất vui.
09:43Nên lúc trở về sau kỳ nghỉ,
09:44da tôi dám nắng thành màu mật ong.
09:46Trước giờ mỗi lần bị trái nắng,
09:47chỉ cần ở nhà vài tuần là ra lại sáng,
09:49nên tôi cũng chẳng mấy bận tâm.
09:51Như đúng ngày đầu đi làm lại,
09:52tôi mặc chiếc áo len màu hồng bước vào văn phòng
09:54và ánh mắt của Phó Nguyệt Huân
09:55lập tức quấn lấy tôi như một con rắn độc.
09:57Trời ơi!
09:58Cô ta bất ngờ hay to,
09:59làm bộ lấy tay che miệng.
10:00Trình Lục Minh,
10:01chị đen cỡ này mà còn dám mặc màu hồng á.
10:03Giọng cô ta thè thè như móng tay cào lên bảng đen.
10:06Ha ha ha ha buồn cười chết đi được.
10:08Chị đúng là không giống công chúa Disney chút nào đâu nha.
10:11Disney nào có công chúa nào đen gì như chị chứ?
10:13Nói xong,
10:14cô ta quay sang nhé mắt với mấy gã đồng nghiệp.
10:16Nhìn kìa,
10:17xấu muốn khóc luôn ấy.
10:18Mấy người đàn ông xung quanh phá lên cười.
10:20Tôi đứng chết chân,
10:21máu như rồn hết lên áo.
10:23Còn thậm chí hứa,
10:23anh ta đứng ngay cạnh cô ta,
10:25chỉ lướt tôi một cái,
10:26khóe môi khẽ nhét.
10:27Khoảnh khắc đó,
10:28tôi nghe thấy thứ gì đó trong lòng mình vỡ vụn.
10:30Có thể là tình bạn thanh mai trúc mã 18 năm.
10:33Có thể là tình cảm tôi dành cho người chồng sắp cưới này.
10:35Tôi cầm lấy ly cà phê trên bàn,
10:37hất thẳng vào mặt Phó Nguyệt Huân.
10:39Cô ta hét lên,
10:39lớp trang điểm tan ra,
10:41cà phê chảy xuống hai má như hai vệt nước mắt đen xỉ.
10:43Khủ khủ chị điên à.
10:45Cô ta lúng túng lau mặt,
10:46mắt cara lem nhem.
10:47Tôi bật cười,
10:48bắt trước giọng điệu giả tạo thường ngày của cô ta.
10:50Ôi,
10:51chị bảo chị mạnh mẽ như đàn ông mà.
10:53Vậy đi làm sao lại trang điểm full face thế này?
10:55Miếng rắn mí,
10:56lông mi giả,
10:57son môi tôi thấy chị còn giống đàn bà hơn cả tôi ấy chứ.
11:00Vài đồng nghiệp lập tức chạy đến căn hăn.
11:01Thậm chí hứa giật lấy cái cốc từ tay tôi,
11:03ánh mắt lạnh như băng.
11:05Trình Lộc Minh,
11:05xin lỗi đi.
11:06Tôi nhìn chằm chằm vào anh,
11:08mắt nóng bừng,
11:08nhưng giọng lại bình tĩnh đến lạ.
11:10Lúc cô ta xỉ nhục tôi,
11:11anh cười.
11:12Giờ tôi phản ồn,
11:13anh lại bảo tôi xin lỗi.
11:14Anh cao mày,
11:15giọng như đang dạy bảo một đứa trẻ không hiểu chuyện.
11:17Đừng bướng bình,
11:18em sai thì phải nhận sai.
11:20Nhận cái đầu anh,
11:21không khí đông cứng trong một giây.
11:23Giây tiếp theo,
11:23anh ta ráng cho tôi một cái tát như trời ráng.
11:25Chắc giữa tiếng ủ tai,
11:27tôi nghe thấy tiếng phó nguyệt huân khóc lóc đầy đắc ý,
11:29nghe thấy đồng nghiệp xì xào bàn tán,
11:31nghe thấy tình nghĩa thanh mai trúc mã 18 năm bị cú tát đó đập tan thành mảnh vụn.
11:34Tôi từ từ ngẩn đầu lên,
11:35nhìn người con trai từng vì tôi mà xông vào đánh nhau.
11:38Thậm chi hứa,
11:39tôi khẽ nói,
11:39chúng ta kết thúc rồi.
11:41Tôi đạp cửa xông về nhà,
11:42tiếng động lớn đến mức bật sáng cả đèn cảm ứng ở hành lang.
11:45Lao vào phòng,
11:46tôi như phát điên mà lục tung mọi thứ.
11:48Từ mô hình tiểu vương tử trên kệ sách tầng trên cùng,
11:50chiếc áo hoodie màu hồng anh từng tặng tôi trong ngăn tủ sâu nhất.
11:53Tầm vé xem phim đã phai màu trong ngăn kéo tất cả những thứ mang dấu vết của thậm chi hứa,
11:57tôi đều thu bạo nhét hết vào một cái thùng giấy.
11:59Trong một chiếc lọ thủy tinh hình ngôi sao rơi từ giá sách xuống,
12:02vỡ tan thành từng mảnh.
12:03Đó là quà sinh nhật năm tôi 18 tuổi 365 ngôi sao anh ta thức đêm gấp tặng tôi.
12:07Trong mỗi ngôi sao đều ghi một câu,
12:09thậm chi hứa thích trình lục minh.
12:11Tôi nhìn đống mảnh vỡ lấp lánh dưới đất, bỗng bật cười thành tiếng.
12:14Tôi ôm chiếc thùng nặng chữ đi ra ngoài,
12:15vứt vào thùng giác, làm mấy con chim sẻ đậu bên cạnh sợ hãi bay toán loạn.
12:19Làm xong tất cả, ba mẹ vẫn chưa về.
12:21Tôi gọi điện cho mẹ.
12:22Mẹ!
12:23Giọng tôi bình tĩnh đến giận người.
12:25Quỷ hôn đi.
12:25Con và thậm chi hứa chia tay rồi.
12:27Khi mẹ về đến nhà, tôi đang trường đá lên má.
12:30Bà vừa nhìn thấy liền hít sâu một hơi,
12:32bàn tay được chăm sóc kỹ lưỡng cũng ru dẩy.
12:40Sự mỉa mai của phó nguyệt huân.
12:43Ánh mắt soi mói của đồng nghiệp trong văn phòng.
12:45Tất cả ốt ức tích tụ bấy lâu đồng loạt trào ra.
12:48Nghe xong đầu đuôi câu chuyện,
12:49mẹ tôi người phụ nữ luôn điềm đạm,
12:50lịch sự không cần giữ hình tượng gì nữa,
12:52lập tức lao thẳng ra ngoài.
12:54Mẹ của thậm chi hứa mở cửa,
12:55vẫn còn đeo tạp dề, tay cầm bó hoa chưa cắm xong.
12:58Có chuyện gì vậy mẹ nói xem,
12:59con trai mẹ vì một thực tập sinh mà đánh con bé lọc.
13:02Mẹ tôi giọng lạnh như băng,
13:10từng đánh nó một cái.
13:11Mẹ thầm ấp ủng định giải thích.
13:13Chắc là là chi hứa nó không cố ý đâu
13:15nhưng mẹ tôi chẳng buồn nghe,
13:16lạnh lùng cắt ngang.
13:17Không cần nói gì thêm.
13:18Chuyện hôn sự giữa hai nhà,
13:20hủy bỏ đi.
13:21Tối hôm đó, mẹ ôm tôi ngồi trên bệ cửa sổ.
13:23Mùi hoa nhài quen thuộc trên người bà
13:25khiến tôi nhớ lại lúc nhỏ bị sốt.
13:26Mẹ cũng từng ôm tôi như thế suốt đêm.
13:28Mẹ à tôi rút mặt vào vai mẹ,
13:30giọng ngay ngẹn con làm vậy
13:31có ảnh hưởng đến việc làm ăn của ba mẹ không?
13:33Mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
13:35Bé ngoan,
13:35mấy chuyện đó không phải việc con phải lo.
13:37Con chỉ cần sống vui vẻ mỗi ngày là được.
13:39Trời có sập xuống,
13:40còn có ba con nữa.
13:41Sáng hôm sau,
13:42tiếng gõ cửa của thầm chi hứa
13:43như mưa lớn rội vào mặt gỗ.
13:45Tôi mở cửa ra,
13:46thấy anh ta đứng dưới ánh đèn vàng
13:47mờ nơi mái hiên,
13:48ngực phập phồng,
13:49tay vẫn ôm cái thùng giấy ướt sũng nước mưa.
13:51Trình lục mình.
13:52Giọng anh ta khàn đặc,
13:53em lại nổi điên gì nữa vậy?
13:55Tôi không nói gì,
13:56ngởng đầu lên để anh ta nhìn rõ
13:57dấu tay thâm tím trên má trái tôi.
13:59Máu bầm lan dưới da,
14:005 vết ngón tay tím bầm
14:01như dấu xỉ nhục hằn trên mặt tôi.
14:03Đồng tử thầm chi hứa co rút dữ dội.
14:05Em sao lại tay anh ta dơ lên,
14:06ngón tay gần như chạm vào mặt tôi thì khựng lại.
14:08Anh không dùng lực mạnh như vậy
14:09mà tôi bật cười lạnh,
14:10né khỏi tay anh ta.
14:12Ngày xưa,
14:12chỉ cần bị giấy cắt xước,
14:14tôi cũng sẽ chìa tay ra trước mặt anh ta,
14:15cố tình chu môi nũng điệu.
14:17Anh chi hứa thổi dùng em đi.
14:18Khi đó,
14:19anh luôn vừa chê tôi nhõm nhõm,
14:21vừa cẩn thận rán băng cá nhân cho tôi.
14:22Vậy mà cũng chính anh,
14:24giờ lại tự tay cho tôi một cái tát.
14:26Thầm chi hứa chưa từng thấy tôi lạnh lùng như vậy,
14:28nhất thời giữ người.
14:29Xin lỗi anh không cố ý,
14:30lọc lọc.
14:31Chỉ là hôm đó em ức hiếp một cô bé trong công ty,
14:33anh tức quá nên tôi cắt ngang lời anh ta.
14:35Nếu anh đã đến,
14:36vậy để tôi nói rõ.
14:37Từ hôm nay trở đi,
14:38chúng ta chia tay.
14:39Hôn ức giữa hai nhà cũng hủy.
14:41Thầm chi hứa,
14:42sau này hãy gọi tôi bằng đầy đủ họ tên.
14:44Có gặp ngoài đường cũng đừng tới gần,
14:45và càng đừng bao giờ đến gõ cửa nhà tôi như hôm nay nữa.
14:48Đồng tử anh ta co rút như bị đâm.
14:50Bóng đêm len vào khoảng trống giữa hai người,
14:52phủ lên anh một lớp ánh sáng xanh lạnh lẽo.
14:54Tôi nói rồi,
14:55cút đi.
14:55Tôi tựa vào khung cửa,
14:57giọng rất nhẹ.
14:57Thầm chi hứa.
14:58Thầm chi hứa nhìn tôi như thế không hiểu nổi chuyện gì.
15:01Là vì anh binh vực phó nguyệt huân?
15:03Hay vì anh tát em một cái?
15:04Trong mắt anh ta cuộn trào những cảm xúc mà tôi không thể đọc được.
15:08Trình lục minh,
15:08từ khi nào em trở nên nhỏ nhen như vậy?
15:10Thầm chi hứa,
15:11tôi tự tốn gỡ từng ngón tay anh ta đang bấu chặt khung cửa,
15:14không phải chỉ là vì một cái tát.
15:15Là vì anh đã chọn đứng về phía người bắt nạt tôi,
15:18đèn cảm ứng trong hành lang bỗng tắt phụt.
15:20Trước khi bóng tối nuốt chừng mọi thứ,
15:21hình ảnh cuối cùng tôi thấy là vành mắt đỏ hoe của anh.
15:24Lúc đó,
15:24tôi bỗng nhìn thấy cậu thiếu niên năm nào người từng vì tôi mà bị thương khi đánh nhau,
15:28vẫn cười nói.
15:29Không đau đâu mà.
15:30Thầm chi hứa đứng nguyên tại chỗ,
15:31cái thùng giấy trong tay rơi bịch xuống đất.
15:33Một ngôi sao thủy tinh lăn ra ngoài,
15:35ánh đèn cuối cùng phản chiếu lên nó những tia sáng vỡ vụn.
15:38Biểu cảm của thầm chi hứa cứng đờ trên gương mặt,
15:40như thể đang nhìn một người xa lạ.
15:41Anh đã từng thấy tôi khóc,
15:43thấy tôi cười,
15:43thấy tôi làm nũng hay hờn rỗi,
15:45nhưng chưa bao giờ thấy tôi như bây giờ.
15:47Lạnh lùng như một tảng băng,
15:48đến cả ánh mắt cũng sắc như dao.
15:50Anh không cố ý,
15:51lộc lộc.
15:51Ít hầu anh ta chuyển động,
15:53giọng hàn đặc,
15:53hôm đó anh chỉ làm mất kiểm soát tôi lắc đầu.
15:56Tôi không muốn nghe.
15:57Gió đêm từ cửa sổ hành lang lùa vào,
15:58cuốn theo câu nói cuối cùng của tôi.
16:00Thầm chi hứa,
16:01đừng đến tìm tôi nữa.
16:02Thầm chi hứa đột nhiên siết chặt cổ tay tôi,
16:04mạnh đến mức tưởng như có thể bóp nát xương.
16:06Mắt anh đỏ giựt như một con thú bị rồn vào đường cùng.
16:09Đáng vậy sao?
16:10Anh nhấn rằng,
16:11chỉ vì một cái tát,
16:12em muốn xóa sạch tình cảm 20 năm giữa chúng ta.
16:14Trình lục minh,
16:15từ bao giờ em trở nên vô lý như thế hả?
16:17Tôi bình tĩnh nhìn ráng vẻ dẫn dữ của anh ta,
16:19bất chật nhớ lại năm lớp 9 có nam sinh trâu gạo tôi,
16:22thầm chi hứa cũng từng lạnh mặt đánh cậu ta đến mức phải xin thà.
16:24Giờ đây,
16:25cũng là anh với gương mặt ấy,
16:26lại là vì muốn lên án tôi.
16:28Đáng.
16:29Tôi đáp gọn.
16:30Thầm chi hứa,
16:30tôi nói là đáng.
16:32Thầm chi hứa bật cười,
16:33giọng cười lạnh hơn cả gió đêm.
16:34Được.
16:35Tốt lắm.
16:36Anh buông tay tôi ra.
16:37Chia tay thì chia tay.
16:39Trình lục minh,
16:39giỏi lắm.
16:40Mong sau này em đừng có khóc lóc quay lại xin anh nữa.
16:43Anh quay người rời đi,
16:44va vào trậu cây trong hành lang.
16:45Tiếng trậu vỡ vang lên làm đành cảm ứng trong vườn sáng bừng.
16:48Tôi đứng giữa những tiết sáng chập trờn,
16:50nhìn bóng lưng anh khuất dần nơi cầu thang.
16:52Giống như đang nhìn cậu thiếu niên năm xưa vì tôi mà đánh nhau,
16:54hoàn toàn biến mất trong ký ức.
16:56Cánh cửa bên cạnh bật mở,
16:57nghe cạch một tiếng.
16:58Bác thẩm bố thẩm chi hứa đứng ở ngưỡng cửa.
17:01Bác nhìn tôi,
17:01há miệng định nói gì,
17:02cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.
17:04Đêm đó tôi mơ một giấc mơ.
17:06Tôi mơ thấy thẩm chi hứa năm 18 tuổi,
17:08dưới bầu trời đầy sao,
17:09hét lên với tôi.
17:10Trình lục minh,
17:11chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.
17:13Sáng hôm sau đi làm,
17:14tin đồn trong phòng cà phê lan nhanh như cháy rừng.
17:16Thì ra thẩm chi hứa và phó Nguyệt Huân chính thức hẹn hò rồi.
17:19Khi tôi bưng ly Americano đi ngang qua,
17:21liền bắt gặp cảnh phó Nguyệt Huân đang nhón chân giúp thẩm chi hứa chỉnh lại cà vạt.
17:24Màu sơn móng tay đỏ anh đào mới làm của cô ta nổi bật trói mắt dưới ánh nắng sớm.
17:28À hứa,
17:29giọng cô ta ngọt như đường,
17:30tối nay đi ăn món nhật ở chỗ em thích nhất nhé.
17:32Ánh mắt thẩm chi hứa lướt qua vai cô ta,
17:34bất ngờ chạm vào ánh nhìn của tôi.
17:36Anh ta vô thức muốn lùi lại,
17:37nhưng đã bị phó Nguyệt Huân vòng tay ôm lấy cổ.
17:40Cô ta quay đầu nhìn theo ánh mắt anh,
17:42rồi nở nụ cười đắc ý với tôi nụ cười của kẻ chiến thắng.
17:44Tại chỗ ngồi,
17:45tin nhắn trong nhóm nội bộ nổ tung.
17:47Nghe nói sáng nay phó Nguyệt Huân đi xe tổng giám đốc thẩm đến đấy.
17:50Cô ta còn có dấu hôn trên cổ,
17:52tôi thấy rõ luôn.
17:53Trưởng phòng trình chắc ổn chứ tôi tắt không trò chuyện,
17:55chật nhớ lại buổi tụ tập tháng trước của phòng ban.
17:57Khi ấy, phó Nguyệt Huân cầm ly rượu sake nói rõ to.
18:00Tôi ghét nhất là chơi với con gái,
18:02lúc nào cũng léo nhéo trả ra làm sao.
18:04Cô ta còn nửa người ngả lên lưng ghế của thẩm chi hứa,
18:06nói tiếp.
18:07Chơi với con trai thích hơn nhiều,
18:09con trai không hay nhạy cảm,
18:10không mít ướt như bọn con gái.
18:11Vừa giất lời,
18:12mấy nữ đồng nghiệp lập tức liếc nhau đầy ý tứ.
18:15Sáng hôm sau,
18:15phó Nguyệt Huân liền ủi Mỹ đăng status lên mạng xã hội.
18:18Lại bị mấy chị đồng nghiệp cô lập rồi.
18:20Quả nhiên nói thật lòng sẽ bị ghét bỏ mà.
18:22Hình kèm theo là ly trà sữa thẩm chi hứa mua ăn ủi cô ta.
18:25Hôm đó ta làm về,
18:26tôi nằm cuộn tròn trên ghế sofa,
18:28than thở với ba mẹ.
18:29Mẹ đang cắm hoa,
18:30nghe vậy thì lạnh nhạt cắt luôn gai của một bông hồng.
18:33Loại người như thế mẹ gặp nhiều rồi.
18:34Con không nên dính vào quá sâu,
18:36không khéo lại thể thân.
18:37Bàn chuyện sau lưng người khác chẳng hay ho gì đâu.
18:39Giọng của thẩm chi hứa vang lên từ cửa ra vào.
18:41Anh ta xách theo túi vải bên trong là trùng
18:43vài thiều bác thẩm gửi,
18:44ánh mắt lại lạnh như băng.
18:46Phòng khách lập tức chìm vào im lặng,
18:47chỉ còn tiếng kéo cắt hoa cách một tiếng thật khô.
18:50Giờ nghĩ lại,
18:51có lẽ ngay từ lúc đó,
18:52trong mắt anh ta,
18:53tôi đã trở thành kiểu con gái nhỏ nhen,
18:54hay nói xấu.
18:55Còn Phó Nguyệt Huân,
18:56lại là người thẳng thắn,
18:57không giả tạo một ánh trăng trắng ẩn trong lòng anh ta.
19:00Tôi nhấp một ngụm cà phê,
19:01lau vết đọng trên miệng ly.
19:02Đáng thật,
19:03về sau tôi mới hiểu.
19:04Không biết từ khi nào,
19:05giữa anh ta và Phó Nguyệt Huân
19:07đã nảy sinh thứ gọi là tình bạn sâu sắc.
19:09Phó Nguyệt Huân biết làm sai,
19:10mà phải công nhận là cô ta làm rất đẹp.
19:12Hiệu ứng mực,
19:13bố cục tinh tế,
19:14thậm chí phần trực quan hóa dữ liệu
19:15thứ khiến thẩm chi hứa đau đầu nhất cô ta
19:17cũng làm rõ ràng rành mạch.
19:18Còn tôi ngày trước sửa bản kế hoạch cho anh ta,
19:20thì cứ nói thẳng,
19:21chỗ này logic sai.
19:23Màu kia nhìn trói mắt quá,
19:24Phó Nguyệt Huân thì không.
19:26Cô ta chỉ biết chống cầm,
19:27nhưng người sát lại gần màn hình,
19:28mái tóc lướt nhẹ qua cánh tay thẩm chi hứa.
19:30À hứa,
19:31cái biểu đồ này em làm động luôn rồi này.
19:33Tay thẩm chi hứa đỏ lên giống hệt phản ứng
19:35của anh ta năm xưa
19:36khi tôi bất ngờ hôn nhẹ lên má.
19:38Trong hoạt động team building,
19:39điều đó còn rõ ràng hơn.
19:40Lần đó cả phòng đi chơi pizza.
19:42Tôi vốn chẳng mặn mà với mấy trò này,
19:44còn Phó Nguyệt Huân thì một phát đánh dọn sạch bàn,
19:46khiến cả nhóm vỗ tay ẩm ý.
19:47Đám bạn thân của thẩm chi hứa khoác vai
19:49anh ta cười đùa.
19:50Vẫn là tiểu huân hợp với cậu nhất,
19:52hơn hẳn cái cô hai mít ướt kia.
19:54Tôi từng vô tình thấy tin nhắn riêng giữa hai người.
19:56Phó Nguyệt Huân gửi icon mặt khóc lóc quá đả.
19:58Trường phòng trình lại mắng em nữa quy a quy.
20:00Thẩm chi hứa trả lời.
20:02Đừng để ý,
20:03có khi tới thắng rồi.
20:04Có lần họp xong,
20:05Phó Nguyệt Huân ngang nhiên ngồi lên đùi thẩm chi hứa,
20:07dùng tay vút ve cả vạt anh ta.
20:08Bọn em yêu đương đàng hoàng nha.
20:10Đâu như ai đó,
20:11lấy danh nghĩa thanh mai trúc mã rồi bám giết không buông.
20:14Cô ta đột nhiên nhìn sang tôi.
20:15À đúng rồi,
20:16chị không ghen đấy chứ.
20:17Thẩm chi hứa không hề đẩy cô ta ra.
20:19Anh ta chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ,
20:21như đang đánh giá một người mà mình không thích.
20:23Khoảnh khắc đó,
20:24tôi cuối cùng cũng hiểu.
20:25Thanh mai trúc mã thua một kẻ từ trên trời rơi xuống.
20:2818 năm đồng hành thua 3 tháng rung động.
20:30Mọi người xung quanh lén liếc tôi,
20:31ánh mắt đầy tò mò xe lẫn thương hại.
20:33Dù sao cả công ty ai cũng biết,
20:34trưởng phòng trình người từng chỉ cười khi đối diện với thẩm chi hứa
20:37giờ đã trở thành tấm nền cho chuyện tình mới của anh ta.
20:39Tôi không đáp lời,
20:40lặng lẽ cuối đầu chỉnh sửa báo cáo.
20:42Từ cửa phòng họp,
20:43tiếng hư lạnh của thẩm chi hứa vang lên.
20:45Tôi không ngẳng đầu,
20:46nhưng vẫn cảm nhận rõ ánh mắt của anh ta
20:48như đầu màu thuốc chưa tắt bỏng rát ngay trên đỉnh đầu tôi.
20:50Về sau,
20:51cảnh yêu đương của họ càng lúc càng lộ liễu.
20:53Phó Nguyệt Huân nhét một dây buộc tóc hình dâu tay vào cổ tay thẩm chi hứa,
20:56sợi dây màu hồng nhạt thít lên làn da ngăm khỏe khoắn
20:58như một dấu hiệu đánh dấu quyền sở hữu.
21:00Lối thoát hiểm thỉnh thoảng vang lên tiếng thở gấp sau những nụ hôn.
21:03Có lần cô lao công tình cờ bắt gặp,
21:04tin lan khắp cả tòa nhà.
21:06Tan làm,
21:07cô ta luôn khoác tay anh ta còn thẩm chi hứa thì nở nụ cười nuông chiều,
21:10để mặc cho cô ta muốn làm gì thì làm.
21:12Lạ thật,
21:13những hình ảnh từng khiến tim tôi rung động,
21:14bây giờ nhìn lại chỉ thấy như đang xem một bộ phim thần tượng rẻ tiền diễn tệ.
21:18Cho đến một hôm tan làm,
21:19thẩm chi hứa chặn tôi lại ở bãi đỗ xe.
21:21Trên người anh ta nồng nạc mùi nước hoa mà Phó Nguyệt Huân hay dùng,
21:24ánh mắt thì phức tạp đến mức khiến người ta cảm thấy xa lạ.
21:26Trình Lục Minh,
21:27giọng anh ta khàn đặc,
21:28mình làm lành đi,
21:29tôi bật cười lạnh,
21:30thẳng thừng từ chối.
21:32Ngoan tay thẩm chi hứa xích lấy cổ tay tôi như kìm sắt,
21:34lòng bàn tay nóng giựt,
21:35lực mạnh đến mức như muốn bóp nát xương.
21:37Hơi thở anh ta nặng nề,
21:38phả ra mùi cà phê đắng ngắt,
21:40ánh mắt lại như một con thú bị rồn vào đường cùng.
21:42Lộc lộc,
21:43cổ họng anh ta chuyển động,
21:44giọng bất ngờ dịu xuống,
21:45anh sai rồi mình làm lành được không tôi bật cười.
21:47Trong mắt thẩm chi hứa,
21:48tôi là cái gì?
21:49Một phương án dự phòng có thể gọi tới bất cứ lúc nào à?
21:52Tôi giật mạnh tay lại.
21:53Thẩm chi hứa,
21:54anh nghe cho rõ,
21:55tôi đinh thang máy mở ra,
21:56phó Nguyệt Huân mặt trắng bệch lao ra ngoài.
21:58Cô ta không trang điểm,
21:59tay cầm tờ phiếu xét nghiệm,
22:00vừa nhìn thấy chúng tôi liền hòa khóc.
22:02Á hứa,
22:03đứa bé đứa bé không còn nữa rồi nét mặt thẩm chi hứa lập tức cứng nở.
22:06Anh ta buông tôi ra rồi xoay người đỡ lấy cô ta
22:08nhưng lại bị cô ta gạt phăng đi.
22:10Trưởng phòng trình hài lòng chưa?
22:12Phó Nguyệt Huân vừa khóc vừa ném bản báo cáo xảy thai vào mặt tôi,
22:14tờ giấy lướt qua má đau như lưỡi dao,
22:16bây giờ tôi và Á hứa mất con rồi cuối cùng chị cũng hả giận rồi phải không?
22:19Bàn tay thẩm chi hứa lại như sắt nung,
22:21lần nữa xuyết chặt cổ tay tôi.
22:23Tôi còn có thể cảm nhận được nhịp tim đập dần dật trong lòng bàn tay anh ta.
22:26Ánh mắt anh ta âm chầm đến đáng sợ,
22:28như muốn xé tôi thành từng mảnh.
22:30Tại sao?
22:30Tôi không làm.
22:31Tin hay không tùy anh?
22:32Trình lục mình.
22:34Anh ta gần rọng,
22:34từ bao giờ em trở nên độc ác như thế?
22:36Tôi nhức chân,
22:37đá mạnh vào đầu gối anh ta.
22:39Gót giày cao gót để lại vết sám trên bộ vest đặt mai riêng.
22:42Tôi đã nói là tôi không làm.
22:44Và cút đi.
22:44Đừng chạm vào tôi nữa.
22:46Ngay khi thẩm chi hứa đau đớn buông tay ra,
22:48một bàn tay thon dài,
22:49đốt ngón rõ ràng bất ngờ trên vào giữa chúng tôi.
22:51Ngón tay ấy chỉ khẽ đặt lên cổ tay thẩm chi hứa,
22:53nhưng đủ khiến sắc mặt anh ta thay đổi.
22:55Anh gì đó,
22:56giọng nói chầm lạnh,
22:57áp lực vô hình tỏa ra rõ rệt cưỡng ép phụ nữ không phải hành vi của một quý ông.
23:01Tôi ngẩn phát đầu,
23:02ánh mắt rơi trúng một đôi mắt hoa đào đang hãy cong lên vì cười.
23:04Phó chẩm chu.
23:05Huyền thoại của khoa luật,
23:06người từng khiến đối thủ cứng họng không nói nổi câu nào
23:08trong trận chung kết tranh biện sinh viên toàn quốc.
23:10Anh phó học trưởng.
23:12Tôi giữ người.
23:12Kể từ sau trận tranh biện 3 năm trước,
23:14chúng tôi đã không còn gặp lại.
23:16Không ngờ tái ngộ lại là trong tình huống như thế này.
23:18Phó chẩm chu hơi cong môi,
23:19nghiêng đầu ghé sát tay tôi.
23:21Trình học mụi,
23:22phối hợp một chút,
23:22hơi thở ấm áp lướt qua tay khiến tôi dùng mình.
23:25Ngay khoảnh khắc ấy,
23:26tay anh ta xiết lại,
23:27thẩm chi hứa đau đến phát ra một tiếng rên,
23:29lập tức buông tay.
23:30Tôi không cho anh ta có cơ hội phản ứng,
23:32lập tức lên xe,
23:33lái đi.
23:34Trong gương chiếu hậu,
23:35hình ảnh cuối cùng tôi thấy là phó chẩm chu đứng chắn
23:36trước mặt thẩm chi hứa,
23:38tay chỉnh lại tay áo sơ mi một cách to nhã mà nguy hiểm.
23:40Giống như một con báo tuyết đang bảo vệ lãnh thổ của mình.
23:43Hôm sau đi tìm building,
23:44tôi cảm thấy không khỏe.
23:45Nắng quá gắt,
23:46trói đến mức nhức mắt.
23:47Tôi đi ở cuối hàng,
23:48mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng áo từ lâu.
23:51Khi khóe mắt bắt đầu hoa lên những đốm đen,
23:52tôi mới nhận ra có gì đó không ổn.
23:54Khi đầu gối đập xuống đường đá lầm trờm,
23:56bên tay vang lên những tiếng la hoảng hốt.
23:58Lục Minh,
23:59một hơi thở quen thuộc lập tức bào lấy tôi.
24:01Cánh tay của thẩm chi hứa vòng qua eo tôi,
24:03xích chặt đến mức như muốn bóp nát sương sườn.
24:05Đầu ngón tay anh ta run dậy,
24:07nhưng giọng nói lại cố tỏ ra bình tĩnh.
24:09Lại chưa ăn sáng đúng không?
24:10Vòng tròn đồng nghiệp xung quanh lập tức im phang phát.
24:12Phó Nguyệt Huân đứng cách đó ba bước,
24:14móng tay vừa mới làm xích chặt chai nước khoáng,
24:16tiếng nhựa bị bóp móp vang lên trói tay.
24:18Buông ra.
24:19Tôi chống tay lên ngực anh ta vùng vẫy,
24:20nhịp tim dưới lớp áo đập loạn và mạnh đến khó tin.
24:23Tôi tự lo được anh buông tay đi thẩm chi hứa bỗng đỏ hoe mắt.
24:26Em nhất định phải như vậy sao?
24:28Giọng anh ta ép xuống cực thấp.
24:29Cho dù em hận anh,
24:30cũng đừng lấy sức khỏe mình ra để dẫn dỗi tiếng bước chân dồn dập từ xa vang lại.
24:34Nhân viên y tế theo đoàn đầy đám người ra,
24:36trong tay cầm gói đường gluco đã xé.
24:38Một đồng nghiệp thân với tôi quỳ một chân xuống,
24:39đưa ống thuốc đến môi tôi,
24:41rồi quay đầu nhìn thẩm chi hứa,
24:42nhớ mày.
24:43Tổng giám đốc thẩm,
24:44hình như bạn gái của anh đang cần anh hơn đấy.
24:46Mọi người nhìn theo ánh mắt cô ấy,
24:47lúc này mới phát hiện Phó Nguyệt Huân đang ngồi thụt xuống đất, ôm bụng.
24:51Thẩm chi hứa đứng trôn tại chỗ,
24:52tay cuối cùng cũng nới lỏng lực.
24:54Tôi cầm lấy gói gluco, uống cạn.
24:56Chất lỏng trực qua cổ họng,
24:57bất xác khiến tôi nhớ lại trận bóng rổ nam tôi 16 tuổi.
25:00Khi đó thẩm chi hứa cũng chạy nửa sân,
25:02rúi cho tôi viên kẹo dâu vì tôi tụt đường huyết.
25:04Buổi team building kết thúc bằng việc đồng nghiệp phòng nhân sự đưa tôi về tận cửa nhà.
25:08Mẹ vừa nhìn thấy đầu gối chảy sức của tôi thì cuốn cuồng cả lên,
25:10khăng khăng đòi đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra.
25:12Tôi không cãi nổi bà,
25:13cuối cùng đành đi đến bệnh viện gần nhà vào lúc dễ chiều.
25:16Phòng chờ vắng tanh,
25:17chỉ có một bóng người ngồi ở góc.
25:19Tiểu học muội.
25:20Phó chầm chua ngẩn đầu lên,
25:21ánh mắt dưới ánh đèn trắng bệnh lại sáng rực đến lạ.
25:24Trên đầu gối anh ta cuốn băng dày cục,
25:25vết máu sẫm màu đã thấm ra đến tận lớp băng ngoài cùng,
25:28trông như hoa mai nở giữa nền tuyết.
25:29Anh bị sao vậy?
25:31Tôi vô thức cao mày.
25:32Anh nhìn theo ánh mắt tôi, rồi bật cười.
25:34Không có gì, sáng nay bị đâm xe nhẹ thôi.
25:37Giọng anh nhẹ bẫng,
25:38như thể đang nói vừa uống xong một ly cà phê.
25:40Lúc y tá đẩy xe thuốc đi ngang qua,
25:42tôi nghe thấy chị ấy lẩm bầm.
25:43Đầu gối khâu tám mũi mà còn bảo không sao
25:45tay phó chầm chua hơi đỏ lên,
25:47vội đánh chống lạc.
25:48Anh thấy em hơi nhật,
25:49lại tụt đường huyết à?
25:50Anh rút ra từ túi áo khoác một viên kẹo trái cây như biến ảo.
25:53Kẹo dâu đấy,
25:54nghe nói em thích vị này.
25:55Tôi ngại từ chối,
25:56chỉ đành gật đầu, nhận lấy.
25:58Mấy ngày sau đó,
25:59chúng tôi liên tục tình cờ gặp nhau ở bệnh viện.
26:01Anh đến thay băng định kỳ,
26:02tôi đi kiểm tra đường huyết.
26:04Có hôm trời mưa,
26:05anh dù khập khiễng vẫn che ô đi cùng tôi đến bãi đỗ xe.
26:07Lạ thật.
26:08Người từng khiến đối thủ cứng họng trên sân tranh biện năm xưa,
26:10lại là một người dịu dàng đến thế ngoài đời.
26:13Hôm đó,
26:13anh nắng hành lang bệnh viện thật đẹp.
26:15Phó chầm chua ngồi trên giường trong phòng thay băng,
26:17tay đỏ bừng,
26:17tiểu học mụi.
26:19Anh vừa vô thức gỡ sợi chỉ bung ra ở vết thương,
26:21vừa nói,
26:22anh thấy hai ta rất hợp.
26:23Em còn độc thân,
26:24anh cũng vậy,
26:25có muốn cân nhắc thử anh không?
26:26Tờ phiếu kiểm tra trên tay tôi rơi xuống đất bộc một tiếng.
26:29Xin lỗi,
26:30em không cần trả lời bây giờ.
26:31Anh cúi người nhặt lên giúp tôi,
26:33động tác kéo căng vết thương nhưng mặt không biến sắc anh kia nhẫn lắm.
26:36Một tuần sau,
26:36dưới tòa nhà công ty bắt đầu xuất hiện bóng dáng của phó chầm chua.
26:39Thứ hai,
26:40anh mang theo bó tulip hồng còn vương sương sớm,
26:42nói là đi ngang qua tiệm hoa thấy hợp với em.
26:44Thứ tư,
26:45anh cầm hộp bánh dâu phiên bản giới hạn,
26:47bảo là mua một tặng một,
26:48không ăn thì phí.
26:49Thứ sáu,
26:50thậm chí còn tặng trà sữa cho cả phòng tôi.
26:52Kỳ lạ nhất là,
26:53ly ra người ngồi cạnh tôi còn chủ động nhường chỗ,
26:55vừa liếc mắt vừa trêu.
26:56Trưởng phòng trình,
26:57anh phó bảo là đang thương lượng công việc đấy.
26:59Tin đồn trong phòng trà bắt đầu la nhanh đến mức không kiểm soát.
27:02Giờ nghỉ trưa,
27:03cô bạn thân chặn tôi trong nhà vệ sinh.
27:05Nghe nói phó chầm chú có tám múi đúng không?
27:07Nói thật đi,
27:08em không biết.
27:09Dạo quá.
27:10Cô ấy lay vai tôi hôm qua lúc anh ấy ôm bó hoa,
27:12cái áo sơ mi căng ra,
27:14lễ tân ami thấy rõ cờ bụng luôn.
27:16Qua cánh cửa kính,
27:17phó chầm chú đang cúi người sửa ngăn kéo bị kẹt dùng tôi.
27:19Gấu áo sơ mi anh khẽ nhức theo động tác,
27:21để lộ một đoạn eo thon săn chắc.
27:23Gặp ma rồi,
27:24người này chắc chắn là cô ý.
27:26Khi câu chuyện tám nhảm trong phòng trà đang đến đoạn cao trào,
27:28cô bạn thân đột nhiên hạ rọng,
27:30ghé sát vào tay tôi.
27:31Nói thật đi,
27:32cơ bụng của anh phó có cứng thật như lời đồn không?
27:34Cô ấy còn dùng tay vẽ vẽ trong không khí,
27:36mắt sáng rực.
27:37Nghe nói lúc anh ấy ra mồ hôi,
27:39mấy đường nét cơ thể ống ánh luôn á.
27:41Mau nói đi,
27:42có đúng là tám múi không?
27:43Sợ có đã không?
27:44Tôi đang cắn ống hút thì trong đầu bỗng vượt qua một hình ảnh.
27:47Buổi trường mùa hè năm ấy,
27:48sau trận chung kết tennis,
27:49phó chầm chu kéo vạt áo lên lau mồ hôi.
27:52Phần eo bụng săn chắc của anh ta dưới ánh nắng hiện lên ánh mật ống ả tám múi
27:55thì phải tôi lỡ miệng,
27:56nhưng tôi chỉ tình cờ thấy thôi.
27:58Trời ơi lục minh,
27:58bà lời to rồi.
27:59Cô ấy gào lên,
28:00làm tôi giật bắn người phải vội bịt miệng cô lại.
28:03Ngay lúc đó,
28:03ngoài khu làm việc vang lên tiếng thủy tinh vỡ giòn tan.
28:06Thậm chí hứa đứng giữa đống vụn kính,
28:08đầu ngón tay dì máu,
28:09máu loang ra trên tài liệu thành vết đỏ thấm như hoa nở.
28:11Phó Nguyệt Huân đang cầm khăn giấy định lau cho anh ta,
28:14như lại bị anh gạt mạnh ra.
28:15Đừng đụng vào tôi.
28:16Giọng anh ta khàn đặc như xé rách cổ họng,
28:18ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía tôi.
28:20Nắng xuyên qua cửa kính,
28:21chiếu thẳng lên mặt anh ta,
28:23tái nhợt như tờ giấy.
28:24Ánh mắt đó như thể vừa tận mắt chứng kiến thế giới của mình sụp đổ.
28:27Không biết từ khi nào,
28:28phó chầm chu đã xuất hiện sau lưng tôi,
28:30lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên vai tôi.
28:32Tiểu học mụi,
28:33anh đặt bàn rồi đó.
28:34Tan làm cùng đi ăn nhé.
28:36Giọng anh ta không lớn,
28:37không nhỏ vừa đủ để cả văn phòng nghe thấy.
28:39Thậm chí hứa đột nhiên cuối người nhật mảnh thủy tinh,
28:41bị cắt vào tay cũng chẳng buồn để ý.
28:43Máu chảy dọc theo dây đồng hồ xuống,
28:44nhỏ thành vệt đỏ ngoăn ngoèo trên tấm thảm màu kem.
28:47Toàn bộ văn phòng im phang pháp.
28:49Máu vẫn chảy.
28:50Giọt máu tươi theo từng đầu ngón tay rơi xuống nền nhà,
28:52tí tách như từng tiếng gõ vào lòng người.
28:54Cuối cùng,
28:55anh ta bước đến trước mặt tôi,
28:56ánh mắt cố chấp như kẻ đánh bạc đặt hết mọi thứ vào ván cuối.
28:59Lục lục giọng anh khàn khàn,
29:00gần như không còn nghe ra hơi thở anh bị thương rồi có thể cho anh miếng băng cá nhân được không.
29:04Tôi theo phản xạ nhìn về phía túi xách của mình,
29:06trong đó quả thật luôn có băng cá nhân.
29:08Loại hình thú,
29:09loại trong nước,
29:10loại thuốc sát trùng tôi mang theo từ hồi cấp 2,
29:12vì thẩm chi hứa đá bóng hay bị thương.
29:14Không có.
29:15Tôi nghe chính mình đáp.
29:16Đồng tử thẩm chi hứa co rút lại như bị châm kìm.
29:18Anh ta đột ngột nắm lấy cổ tay tôi,
29:20đầu ngón tay dính máu để lại vẹt đỏ nổi bật trên tay áo tôi.
29:23Em rõ ràng là giám đốc thẩm.
29:24Phó chầm chù bước tới,
29:26giơ tay lắc lắc gói gạc y tế vừa bóc ra.
29:28Dùng cái này đi.
29:29Băng cá nhân ánh mắt anh khẽ lướt sang lòng bàn tay đầy máu của thẩm chi hứa,
29:32chắc không đủ đâu.
29:33Thẩm chi hứa lào đảo lùi lại một bước.
29:35Anh cúi đầu nhìn tay mình,
29:36rồi bỗng bật cười.
29:38Tiếng cười đó còn khó nghe hơn cả tiếng khóc.
29:40Trình lục minh, em ác thật.
29:41Phó Nguyệt Huân vội vàng chạy tới kéo tay anh ta.
29:44À hứa, em có mang băng cá nhân.
29:46Để em rán cho anh cút.
29:47Anh ta hất tay cô ta ra.
29:49Máu từ tay thẩm chi hứa vẫn đang nhỏ xuống,
29:51tụ lại thành một vũng đỏ trên sàn.
29:52Tôi chật nhớ đến một ngày mươi năm lớp 6,
29:55thẩm chi hứa đã đánh cho thằng bạn giật tóc tôi bầm giập.
30:03Như lại lén dấu tay áo dính máu ra sau lưng.
30:05Sau đó, tên con trai kia kéo theo vài đứa ngoài xã hội phục thủ,
30:08đẩy thẩm chi hứa từ tầng 2 xuống.
30:10Khi tôi tìm thấy anh,
30:11anh đang ngồi giữa đống mảnh kính vỡ,
30:13lung túng che đi vết thương trên tay.
30:15Đừng khóc không đau đâu giống như bị mèo cào nhẹ một cái thôi
30:17mà máu vẫn không ngừng trào ra từ cái ngón tay anh ấy,
30:19thầm đẫm tay áo đồng phục đến mức có thể vắt ra máu.
30:22Tối hôm đó, tôi chạy khắp 3 tiệm thuốc,
30:24mua một hộp đầy băng cá nhân hoạt hình.
30:26Hôm sau, khi tôi cố gắng lật tay áo anh lên,
30:28vành tay anh đỏ bừng như máu.
30:30Trình Lục Minh, em có biết xấu hổ không hả?
30:32Nhưng anh vẫn ngoan ngoãn để mặc tôi rán đầy tay anh
30:34bằng mấy miếng băng hình mèo hồng.
30:36Thế rồi sau này thì sao?
30:37Sau này, Phó Nguyệt Huân mang đôi giày cao gót 10 phân đi
30:40ngang qua bàn tôi, cố ý hất đổ túi sách của tôi.
30:43Băng rán Hello Kitty rơi đầy đất,
30:44cô ta cười đến nỗi cả người run lên.
30:46Trời ơi tổng giám đốc thẩm ơi,
30:47vị hôn thê của anh là học sinh tiểu học hả?
30:50Sao mà ngây thơ vậy?
30:51Còn thẩm chi hứa chỉ đứng sau lưng cô ta,
30:53khóe môi cong lên một nụ cười mơ hồ.
30:55Tôi thật sự không còn băng cá nhân.
30:56Tôi nhìn thẳng vào mắt thẩm chi hứa.
30:58Tôi đã ngừng mang theo từ lâu rồi.
31:00Cơ thể anh đột nhiên run bẩn bật.
31:02Bàn tay nhuống máu của anh vô thức trục vào khâu trung
31:04như đang cố bắt lấy một buổi chiều mùa hè đã mãi trôi xa.
31:07Khi đó, tôi đang kiễn chân rán băng cá nhân cho anh.
31:09Còn anh cúi đầu nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu tôi,
31:12cười rồi nói.
31:13Trình lục minh, em khóc nhìn xấu chết đi được.
31:15Bao giờ mới chịu lớn hả?
31:17Tay anh vẫn lơ lửng giữa khâu trung.
31:18Máu theo đầu ngón tay nhỏ xuống nền,
31:20nở ra một đoá hoa đỏ bé xíu.
31:22Anh bỗng bật cười,
31:23tiếng cười mong manh như vết nứt trên mặt băng.
31:25Được thôi.
31:26Chỉ một từ nhẹ tên,
31:27như như thể rút sạch toàn bộ sức lực của anh.
31:29Anh rút tay về,
31:30loạn trọng quay người,
31:31lòng bàn tay nhộm máu in lên cửa kính một vệt nhòe nhạt.
31:34Phó Nguyệt Huân cũng cuồng chạy đến đỡ anh,
31:35lại bị anh khẽ gạt ra.
31:37Tôi nhìn bóng lưng anh dần biến mất nơi thang máy,
31:39bỗng nhớ về năm 16 tuổi.
31:41Sau khi đánh nhau vì tôi,
31:42anh cũng quay lưng bỏ đi y hệt như thế.
31:44Hôm đó,
31:45ánh hoàng hôn kéo bóng anh thật dài,
31:46dài đến mức đủ để bao trùng cả tôi.
31:48Còn bây giờ,
31:49ánh đèn văn phòng chiếu lên bóng lưng anh trên tường,
31:51mỏng đến nỗi như một tờ giấy chỉ cần gió nhẹ cũng đủ thổi bay.
31:54Phó chầm chú lặng lẽ đưa tôi một tờ khăn giấy.
31:57Lúc đó tôi mới phát hiện móng tay mình đã cắm sâu vào lòng bàn tay từ khi nào.
32:00Một ngày nọ,
32:01sau khi họp xong,
32:02Phó Nguyệt Huân chặn tôi trong phòng trà và lật tay khóa cửa.
32:05Trình Lục Minh,
32:05cô ta gần rọng,
32:06đầu ngón tay bấu sâu vào lòng bàn tay chuyện đó có phải do cô cố ý không?
32:10Tôi thử tốn khuấy cà phê,
32:11bọt sữa nhẹ nhàng xoay tròn trên thành ly tạo thành một vòng xoáy nhỏ.
32:14Tôi nghe không hiểu cô đang nói gì.
32:16Cô ta đột ngột chộp lấy lọ đường ném thẳng vào tường,
32:18tiếng thủy tinh vỡ tan vang rội.
32:20Mảnh vụn bắn tung đến sát chân tôi.
32:22Đừng có mà giả vờ.
32:23Ngực cô ta phập phòng,
32:24đôi mắt đỏ ngầu.
32:25Nhìn A hứa vì cô mà ngày nào cũng thẫn thờ bỏ ăn,
32:27cô có phải đang trùng chân cười thầm không?
32:29Tôi đặt tách cà phê xuống,
32:31đầy sư gõ nhẹ vào mặt đá tạo thành tiếng cạch lạnh lẽo.
32:33Cô phó,
32:34tôi nhìn thẳng vào đôi mắt nhòe mascara của cô ta.
32:43Thứ hai, tôi mở vòi nước rửa ly,
32:47tiếng nước chảy át cả hơi thở gấp gáp của cô ta
32:48tôi không quan tâm đến tình trạng của anh ta.
32:51Vui lòng đừng vì chuyện của anh ta mà đến tìm tôi nữa.
32:53Tôi vẩy khô nước,
32:54đẩy người cô ta sang một bên.
32:56Khi tôi vừa xoay khóa mở cửa,
32:57sau lưng vang lên tiếng hét đầy điên cuồng.
32:59Cô đang đắc ý lắm phải không?
33:01Tôi thì không.
33:02Tôi quay đầu lại,
33:03liếc cô ta một cái cuối cùng.
33:05Trình Lục Minh tôi sống biết buông biết bỏ.
33:06Chỉ là một người đàn ông thôi,
33:08cô muốn,
33:08thì cứ việc lấy.
33:13Thằng eyeliner vẽ tỉ mỉ đã lem nhẹ vì xúc động,
33:16trông như một con mèo hoang vừa mất kiểm soát.
33:18Cô tưởng cô giỏi lắm sao?
33:19Cô ta giít lên cô chỉ đang lợi dụng việc anh ấy chưa quên được cô thôi.
33:23Phó Nguyệt Huân,
33:23tôi ngắt lời,
33:24cô biết điểm khác nhau giữa con người và động vật là gì không?
33:27Cô ta giữ người,
33:28động vật khi bị đánh sẽ biết vẫy đuôi văn xin.
33:30Tôi đẩy ghế đứng dậy còn con người,
33:32sẽ biết nhớ lấy cơn đau đó.
33:34Từ ngày anh ta ráng vào tôi một cái tát,
33:35thì chúng tôi đã kết thúc rồi.
33:37Cô ta đột nhiên túm chặt cổ tay tôi,
33:39móng tay đính đá bấu sâu vào da thịt.
33:41Cô còn bày đặt cao thượng gì chứ?
33:43Một tiểu thư được nuôi chiều từ nhỏ như cô thì hiểu cái gì?
33:45Tôi thử tốn gỡ từng ngón tay cô ta ra,
33:47nhìn bộ móng pha lê mới làm run lấy bẩy trong tay tôi.
33:50Đương nhiên là tôi hiểu.
33:51Tôi hiểu rất rõ ví dụ như chuyện thầm chi hứa sai cô đến thăm dò tôi.
33:54Tôi càng hiểu rõ hơn nữa tôi ghé sát tay cô ta,
33:56thì thầm lúc này trong lòng cô chắc khó chịu lắm nhỉ?
33:59Cô ta khựng lại.
34:00Tôi khẽ cười.
34:01Bị bạn trai sai đi thử lòng bạn gái cũ,
34:03không thấy xấu hổ à.
34:04Nhưng cô khỏi lo, tôi đã nói chia tay là chia tay thật.
34:07Tôi, Trình Lục Minh, không bao giờ ăn cỏ gần ổ.
34:10Về nói lại với thầm chi hứa, tôi vẫn giữ nguyên câu đó.
34:13Tôi nói nghiêm túc.
34:14Giữa tôi và anh ta, hoàn toàn không còn khả năng nào nữa.
34:17Sát mặt phó Nguyệt Huân lúc đó phức tạp vô cùng có bối rối
34:19vì bị vạch chân, có nhục nhã, cũng có chút không cam lòng.
34:22Tôi quay người rời đi,
34:23nhưng phía sau vang lên tiếng cô ta hỏi đầy ủ ớt.
34:25Chỉ vì anh ấy tát cô thôi sao?
34:27Đúng, chính vì anh ta tát tôi.
34:29Tôi đáp lại lần nữa, vẫn là câu trả lời đó.
34:32Tối hôm đó, tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
34:34Không nghĩ nhiều, tôi nhấn nghe.
34:36Bên kia đầu dây vang lên tiếng thở rất khẽ,
34:38khẽ đến mức tôi còn tưởng là mất tiến hiệu.
34:40Lục lục giọng thẩm chi hứa như bị giấy nhám cào qua
34:42xin lỗi anh đã đọc nhật ký của em rồi.
34:44Tôi xích chặt điện thoại, đốt ngón tay tráng bệch.
34:46Quyển nhật ký bìa lụa màu hồng mà anh ta nhắc đến
34:48là món quà sinh nhật năm tôi 10 tuổi
34:50anh ta chạy khắp nửa thành phố mới tìm được.
34:52Khi ấy, chán anh ta còn lấm tấm mồ hôi,
34:54nhưng vẫn kiều ngạo hất cảm nói.
34:56Trình lục minh, từ giờ mọi bí mật của em đều phải ghi vào đây,
34:59sau này tụi mình sẽ cùng nhau đọc.
35:01Thế nên giờ anh mới gọi đến để sám hối.
35:03Tôi nghe thấy mình bật cười lạnh.
35:05Bên kia điện thoại vang lên tiếng lật giấy lọt soạt.
35:07Giọng thẩm chi hứa bỗng ngại lại.
35:09Trang 217 em viết rằng đến ngày anh cầu hôn,
35:11em sẽ cho anh xem nhật ký vào đêm tân hôn
35:12ánh đèn nê ông ngoài cửa sổ bỗng trở nên mờ nhòe.
35:15Tôi lau mặt thật mạnh, mới phát hiện lòng bàn tay đã đầy nước mắt.
35:18Thẩm chi hứa, tôi hít sâu một hơi,
35:20anh có biết em viết gì ở trang cuối cùng không?
35:22Đầu dây bên kia im lặng.
35:23Em viết là tôi nói chậm rãi, từng chữ một,
35:26hôm nay, em đã vứt quyển nhật ký đó đi rồi.
35:28Tạm biệt, mối tình 18 năm của em.
35:30Điện thoại vang lên tiếng sột soạt gấp gáp
35:38rồi, anh có để ý trang cuối cùng viết vào ngày nào không?
35:41Bên kia im bật,
35:42là ngày hôm sau anh tát tôi giữa đám đông.
35:44Tôi nói lạnh lùng thẩm chi hứa,
35:46những gì anh nói bây giờ với tôi đều không còn ý nghĩa gì nữa cả.
35:49Còn nữa, đừng gọi cho tôi nữa,
35:51cũng đừng tìm tôi, tôi dứt khoát cúp máy.
35:53Sinh nhật 24 tuổi,
35:54ba mẹ tổ chức một buổi tiệc nhỏ và bảo tôi mời bạn bè đến chung vui.
35:57Ban đầu tôi không định mời thẩm chi hứa,
35:59nhưng nghĩ đến bác thẩm và dì thẩm
36:01từng đối xử tốt với tôi hồi nhỏ,
36:02tôi vẫn gửi thiệp mời như những người khác.
36:04Phó trầm chu cũng mặt dày đòi tôi đưa một tấm.
36:07Hôm sinh nhật, lúc thẩm chi hứa dẫn phó nguyệt huân đến,
36:09tôi đang rót trà cho bác thẩm.
36:11Lục lục lớn thật rồi,
36:12bác vỗ tay tôi, ánh mắt lại liếc về phía cửa,
36:14lạnh lùng mắng nhỏ.
36:15Cái thằng hỗn láo đó, không xứng với cháu bác ơi,
36:18đừng nói chuyện đó nữa.
36:19Tôi mỉnh cười, rót thêm trà cho bác.
36:21Bác uống đi, trà hôm nay pha ngon lắm.
36:23Buổi tiệc sinh nhật diễn ra xuôn sẻ.
36:25Khi tiệc gần tàn,
36:26tôi một mình ra ban công hóng gió đêm,
36:28định nghỉ một lát.
36:29Gió ngoài ban công mang theo cái xe lạnh của đầu thu.
36:31Khi sau lưng vang lên tiếng bước chân lục lục
36:33giọng thẩm chi hứa khàn đặc đến không thể nhận ra.
36:35Bộ vest anh ta mặc nhăn nhúm,
36:37cà vạt lệch hẳn,
36:38người nồng nặc mùi rượu.
36:39Anh không hiểu tại sao chúng ta lại thành ra thế này.
36:41Anh ta bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi.
36:43Rõ ràng là sắp kết hôn rồi rõ ràng
36:45tụi mình đang cùng nhau đi trên con đường hạnh phúc cơn gió
36:47đêm bỗng chốc trở nên lạnh bút.
36:49Vậy là anh đang trách tôi sao?
36:50Tôi bật cười khẽ.
36:52Trách tôi vì không tha thứ khi anh tát tôi một cái.
36:54Con người anh ta có rút lại,
36:55như thể bị câu nói của tôi làm tổn thương.
36:57Nhưng tôi đâu có lý do gì để tha thứ cho anh.
37:00Hơn nữa,
37:00tôi hôm đó ở quán ba khóe môi tôi cong lên,
37:03đầy miểm mai tôi nghe hết rồi.
37:04Thẩm chi hứa lùi lại loạn trọng,
37:05như thể bị rút cạn sức lực.
37:07Tôi nghe thấy các người cá cực.
37:09Tôi vuốt phẳng tay áo.
37:10Tiếc là,
37:11anh cực sai rồi.
37:12Thẩm chi hứa,
37:13đã chơi thì phải chấp nhận thua.
37:14Tôi say người bước vào vùng ánh sáng rực rỡ phía trước.
37:17Đừng để tôi phải khinh thường anh.
37:18Hôm đó quán ba khói thuốc mù mịt,
37:20mùi rượu và thuốc lá khiến mắt tôi cay sẻ.
37:22Khi vừa bước tới ngoài phòng VIP,
37:24tôi đã nghe tiếng mấy người bạn của anh ta ồn ào.
37:26Anh thẩm ghê thật đấy.
37:27Treo cổ tiểu thư nhà họ trình bao nhiêu năm.
37:29Không sợ cô ta lần này rứt khoát bỏ anh à.
37:32Thẩm chi hứa tựa người vào ghế,
37:33ráng vẻ lười nhát,
37:34khóe môi treo nụ cười nhạt nhạt.
37:36Cô ta á dỗ vài câu là được.
37:38Từng ấy năm rồi,
37:39tôi còn không hiểu cô ta sao.
37:40Phó Nguyệt Huân cố tình dữa sát vào người anh ta,
37:42tóc xoăn màu hạt sẻ quét qua vài áo.
37:44Tôi thấy kiểu con gái như trình tổng ấy,
37:46dễ điều khiển nhất luôn đó.
37:48Cô ta bật cười.
37:49Tin không,
37:50cho dù anh có tắt cô ta một cái ngay trước mặt mọi người,
37:52chỉ cần sau đó dỗ ngọt vài câu cô ta
37:54cũng sẽ ngoan ngoãn quay lại như chó ngóc đuôi thôi.
37:56Trong ánh đèn đỏ rửa xanh,
37:57giữa tiếng cười ấm ý,
37:58thẩm chi hứa ngửa cổ uống cạn cốc bia.
38:00Thử xem,
38:01anh ta lau khóe môi,
38:02cười đầy bất cần.
38:0318 năm chân tình,
38:05cuối cùng chỉ là một phán cực trên bàn nhậu của anh ta.
38:07Lúc ấy,
38:08vị rượu cay đắng như ngấm cả vào lồng ngược tôi.
38:10Trên ban công,
38:11mặt thẩm chi hứa trắng bệch như tờ giấy.
38:13Em nghe thấy hết rồi anh ta loạn trọng bước tới,
38:15định nắm tay tôi.
38:16Lộc lộc,
38:17hôm đó anh uống say đó chỉ là lời nói đùa sau chén rượu thôi mà đùa à.
38:20Tôi lùi lại một bước,
38:21váy tung bay trong gió.
38:23Nhưng ngày hôm sau,
38:24anh thực sự làm như lời đã nói.
38:26Anh không phải thẩm chi hứa,
38:27tôi khẽ chạm lên má mình,
38:28đừng chối.
38:29Vô nghĩa lắm,
38:30anh hiểu không?
38:31Anh ta khựng lại,
38:32đứng như trời trồng.
38:33Tôi nhìn anh ta,
38:34nhẹ nhàng nói.
38:35Chẳng phải anh luôn nói rằng nói xấu người khác sau lưng là hành vi rất thấp kém sao?
38:38Thế mà nhìn lại bản thân anh đi,
38:40há hơn được mấy phần.
38:41Sắc mặt thẩm chi hứa thoát cái không còn chút máu.
38:44Ánh trăng chiếu xuống gương mặt anh ta,
38:45nụ cười nhạt nhạt như vết nước trên mặt băng.
38:47Anh ta mất mái môi,
38:48nhưng chỉ có thể buông tay trong tuyệt vọng.
38:50Gió đêm thổi tung rèm trắng trên ban công.
38:52Vết của thẩm chi hứa dưới ánh trăng trông như một bức tượng đá đang dần bị bào mòn.
38:56Môi anh ta run dậy,
38:57nhưng không thốt nên lời.
38:58Anh sai rồi lúc đó anh nghĩ gì vậy?
39:00Tôi tiến lên một bước,
39:01gót giày cao gót sẫm lên cái bóng mỏng manh dưới chân anh ta.
39:04Là nghĩ tôi sẽ nhịn nhục mà tha thứ cho anh sao?
39:07Hay là giống như lời phó Nguyệt Huân nói chỉ cần dỗ vài câu,
39:09tôi sẽ quay lại,
39:10móc đuôi như một con chó.
39:12Đôi mắt thẩm chi hứa trật đỏ ngầu,
39:13máu răng đầy trong tròng mắt.
39:15Anh ta đưa tay định chạm vào tôi,
39:16nhưng khi thấy rõ nụ cười khinh bỉ trên mặt tôi,
39:18động tác đó lập tức hưởng lại.
39:20Anh nhìn đi,
39:21tôi bật cười khẽ,
39:22đến giờ anh vẫn không dám thừa nhận,
39:23từ tận đáy lòng,
39:24anh luôn coi thường tôi.
39:25Ít hầu thẩm chi hứa khẽ lan,
39:27nếu hôm đó nếu anh không ra tay không đâu.
39:29Tôi ngất lời.
39:30Thẩm chi hứa,
39:31trong mối quan hệ này,
39:32anh đã từng giao động,
39:33đúng không?
39:34Có khoảnh khắc nào đó,
39:35anh cảm thấy kết hôn với tôi giống như nhìn thấy hết cả phần đời còn lại nhạt nhẽo,
39:38vô vị.
39:39Rồi anh phát hiện ở bên phó Nguyệt Huân rất kích thích,
39:41cô ta mang đến cho anh một trải nghiệm khác hẳn.
39:43Chuyện đó cũng bình thường thôi,
39:44thẩm chi hứa,
39:45anh thích tôi vì tụi mình lớn lên bên nhau,
39:47môn đăng hộ đối.
39:48Như nói cho cùng,
39:49anh không yêu tôi,
39:50hoặc là anh không yêu tôi đủ nhiều.
39:52Anh thấy tôi xinh đẹp,
39:53nhưng không ngăn được việc trong mắt anh,
39:55tôi là người nhạt nhẽo,
39:56quá quen thuộc,
39:57không còn khiến anh rung động.
39:58Và rồi phó Nguyệt Huân xuất hiện,
40:00cô ta hoàn toàn khác tôi,
40:01nên anh bị thu hút.
40:02Nhưng mà,
40:03thẩm chi hứa,
40:04nếu không phải cô ta thì cũng sẽ có người khác.
40:06Một người trẻ trung,
40:07xinh đẹp,
40:07khác tôi,
40:08nhưng cũng xuất sắc như vậy.
40:09Chỉ là anh không nên dẫn đạp lên tôi để thể hiện bản thân.
40:12Tôi bật cười lại,
40:13anh lấy tư cách gì mà đánh tôi?
40:15Anh có biết từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai dám đánh tôi không?
40:18Anh nghĩ anh là cái gì vậy?
40:19Thẩm chi hứa.
40:21Tại sao anh dám đánh tôi?
40:22Sắc mặt thẩm chi hứa sám hoát,
40:24trống rỗng.
40:24Tôi đã chọc trúng góc tôi tâm nhất,
40:26ích kỷ nhất trong lòng anh ta.
40:27Anh ta biết rõ,
40:28nhưng không còn gì để phản bác nữa.
40:30Lục lục anh có phải đã đánh mất em thật rồi không?
40:33Thẩm chi hứa,
40:34tôi nhìn người con trai đã lớn lên cùng mình lần cuối,
40:36anh không đánh mất tôi.
40:37Anh đánh mất chính bản thân anh.
40:39Khi say người rời đi,
40:39tôi thấy bóng anh ta quỳ gối in lên mặt kính cửa ban công.
40:43Ánh trăng chiếu xuống như lưỡi dao lạnh lẽo,
40:44đóng chặt bóng anh ta xuống đền đất.
40:46Bộ vest vẫn chỉnh tề,
40:47nhưng con người kia đã trống rỗng,
40:49như thể linh hồn bị rút sạch,
40:50chỉ còn lại một cái xác.
40:52Em không còn yêu anh nữa sao?
40:53Giọng anh ta nhỏ đến mức gần như không nghe thấy,
40:55như đang hỏi một điều mà bản thân đã biết rõ câu trả lời.
40:58Tôi nhìn anh ta.
40:59Người con trai từng khiến tôi ngước nhìn cả tuổi thanh xuân,
41:01giờ đây yếu đuối như một đứa trẻ đi lạc.
41:03Tôi chưa từng yêu anh.
41:05Thân người thẩm chi hứa khẽ run lên,
41:06như bị một đòn dáng nặng nề không nhìn thấy được.
41:08Cái gì em nói gì cơ?
41:10Tôi thích là thích cậu trai từng vì tôi mà đánh nhau,
41:12tôi bình thẳng ói.
41:13Là cậu bé lén nhét kẹo dâu cho tôi khi tôi bị hạ đường huyết.
41:16Gió đêm lướt qua,
41:17làm váy tôi khẽ bay,
41:18từ xa vọng lại tiếng cười của mẹ và ba tôi.
41:21Nhưng thẩm chi hứa ấy đã chết từ cái đêm anh cực tôi ở quán ba rồi.
41:24Nước mắt anh ta lặng lẽ rơi xuống.
41:26Anh ta mấp máy môi,
41:27nhưng chẳng phát ra được tiếng nào.
41:29Anh có biết không?
41:30Tôi nhìn người xa lạ từng quen thuộc này lần cuối.
41:32Tôi thật sự rất may vì chúng ta chưa từng kết hôn.
41:34Khi xoay người đi về phía ánh sáng ấm áp trong sảnh tiệc,
41:37tôi nghe thấy sao lưng vang lên tiếng nước nở bị đè nén.
41:39Tiếng nước nở đó nhanh chóng bị tiếng cười vui vẻ
41:41trong bữa tiệc nhấn chìm giống như quá khứ của chúng tôi,
41:43sẽ bị thời gian xóa sạch không còn dấu vết.
41:45Sau đó, Phó Nguyệt Huân bị công ty cắt giảm.
41:48Nghe nói thậm chí hứa cũng chia tay với cô ta.
41:50Từ đó, anh ta như biến thành một con người khác
41:52ngày nào cũng xuất hiện trong tầm mắt tôi,
41:54như một cái bóng cầm lặng.
41:55Mỗi sáng, trên bàn làm việc của tôi luôn có sữa đậu nành nóng
41:58và bánh bao nhân sữa.
41:59Giờ nghỉ trưa, anh ta luôn giữ sẵn góc yên tĩnh nhất trong căng tin.
42:02Tan làm, anh ta đi theo tôi cách một đoạn 10 mét,
42:05tiếng bước chân lặng lẽ như cái bóng.
42:07Rốt cuộc anh muốn làm gì?
42:08Tôi cuối cùng cũng chặn anh ta ở góc cầu thang.
42:10Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa kính,
42:12phát họa rõ nét khuôn mặt tiểu tụy của anh ta.
42:14Trên tay áo vest anh ta còn cái chiếc khuy mang xét tôi
42:16từng tặng món quà tôi tiết kiệm 3 tháng tiền tiêu vật
42:18để mua nhân sinh nhật anh năm ngoái.
42:20Tôi ít hầu anh ta khẽ trượt.
42:22Tôi chỉ muốn trả lại cho em tất cả những gì tôi còn nợ.
42:24Không cần đâu.
42:25Tôi ngất lời.
42:26Việc anh không làm phiền tôi chính là cách bù đắp tốt nhất rồi.
42:29Tôi đã không báo trước cho bất kỳ ai về quyết định nghỉ việc.
42:32Chỉ trong ngày làm việc cuối cùng,
42:33tôi mời vài đồng nghiệp thân thiết đi ăn,
42:35coi như là lời tạm biệt.
42:36Người biết tin muộn nhất về việc tôi sang nước ngoài học thạc sĩ
42:38chính là Thẩm Chi Hứa.
42:39Tôi không biết anh ta nghe tin từ đâu,
42:41nhưng vào ngày tôi rời đi,
42:42anh ta đã chạy theo xe tôi rất lâu, rất lâu.
42:45Bên ngoài cửa xe,
42:46cậu thiếu niên từng rực rỡ một thời giờ
42:47đang lúng cuống đuổi theo trong bộ dạng vô cùng thê thảm.
42:50Hai bên đường, hàng cây ngô đồng lùi lại rất nhanh,
42:52còn bóng dáng trong gương chiếu hậu thì càng lúc càng nhỏ.
42:55Áo sơ mi trắng của Thẩm Chi Hứa bị gió thổi phồng lên
42:57như một con chim bị gãy cánh.
42:58Lục lục tiếng gọi của anh ta vỡ vụn giữa tiếng gầm của động cơ.
43:01Mẹ nhìn tôi đầy lo lắng, tôi chỉ lắc đầu.
43:04Bóng người trong gương ngày một nhỏ dần,
43:05rồi cuối cùng biến mất sau dạng ngô đồng ở khúc cua.
43:08Lúc máy bay cất cánh,
43:09tôi mở tấm chắn cửa sổ ở độ cao 3 vạn phít,
43:11nắng vàng rực rỡ.
43:12Sau này, những tin tức liên quan đến Thẩm Chi Hứa cứ lắc đác
43:15truyền đến tay tôi.
43:16Bạn bè kể rằng anh ta bắt đầu nghiện rượu,
43:18từng gây dối ở quán ba vài lần.
43:20Rồi nói anh ta đã trở thành người mới nổi trong giới kinh doanh,
43:23lạnh lùng đến đáng sợ trên bàn đàm phán.
43:25Lại có người bảo, anh ta thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo sơ mi,
43:28nhưng nửa đêm luôn gọi đến một số điện thoại,
43:29không ai bắt máy.
43:30Tôi chỉ coi những câu chuyện ấy như chút dư vị cho ly cà phê buổi trưa,
43:33sau đó quay lại viết luận văn của mình.
43:35Có một hôm, London đổ cơn mưa nắng.
43:37Tôi chạy vội vào lớp thì đụng ngay vào gương mặt ngạc nhiên của phó trầm trù.
43:41Anh ấy vẫn nhẹ nhàng như xưa,
43:42mặc bộ đồ thường ngày thoải mái.
43:44Ôn tuyến ninh, lâu rồi không gặp.
43:45Anh khẽ phủi giọt mưa trên tóc tôi,
43:47nụ cười còn ấm hơn cả hoàng hôn song thêm.
43:49Lần này anh có thể theo đuổi em chưa?
43:51Hai năm tôi ở nước ngoài,
43:52mỗi dịp sinh nhật đều có một gói hàng nạc xanh gửi đến.
43:55Có lần là một con búp bê la bu bu mà tôi từng đăng story,
43:58có lần là quyển xét ảnh bản giới hạn mà tôi chỉ thả tim trên Instagram.
44:01Thậm chí có một lần là lọ kem dưỡng tay hương cam giống y chang loại tôi dùng hồi bé.
44:05Tôi nhận hết, nhưng không dùng,
44:06chỉ chất đóng ở một góc.
44:08Mùa mưa ở Cambridge luôn rất dài.
44:09Ngày tốt nghiệp,
44:10phó trầm trù cầm ô đứng chờ tôi trước thư viện,
44:12vai anh ấy phủ đầy hoa anh ảo.
44:14Trên ngực anh cài chiếc huy hiệu lưu niệm giống hệt tôi,
44:16nụ cười còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
44:18Đàn em Trình A có muốn cân nhắc quen với đàn anh không?
44:21Tôi bật cười khúc khích rồi gật đầu.
44:23Sau đó, chúng tôi làm việc cùng tòa nhà văn phòng.
44:26Mỗi ngày anh ấy đều đổi cách gửi đồ đến phòng tôi.
44:28Lúc là cốc cacao nóng,
44:29khi thì một tấm thiệp viết tay,
44:31có lần còn gửi hẳn 999 đỏa hồng đỏ.
44:33Tôi chất hết những món quà chưa bóc vào trong kho.
44:36Cho đến một cuối tuần nọ,
44:37phó trầm trù phát hiện.
44:38Anh ấy ngồi sổng trước thùng giấy,
44:40nhìn hồi lâu rồi bỗng quay đầu lại.
44:41Em muốn vứt hết không?
44:43Tôi nghĩ một chút, rồi gật đầu.
44:45Anh đứng dậy ôm lấy tôi,
44:46trên người là mùi gỗ tuyết tùng nhẹ nhẹ.
44:48Thôi thì vứt cũng ổn,
44:49mình quyên tặng cho trại trẻ một cuối nhé.
44:51Một ngày nọ,
44:52phó trầm trù bỗng gieo lên,
44:53chỉ vào màn hình điện thoại.
44:54Em nhìn này.
44:55Trong bức ảnh cuối cùng,
44:56những đứa trẻ được nhận qua đang cười rãng rỡ,
44:58và chiếc hộp từng được gói ghém cẩn thận,
45:00rồi nằm gọn trong tay một đứa bé,
45:01phủ đầy dấu vết ngây thờ.
45:03Ngoài cửa sổ,
45:04bông tuyết đầu tiên của năm rơi xuống khung kính.
45:06Phó trầm trù đặt một nụ hôn nhẹ lên đỉnh đầu tôi.
45:08Chúc mừng sinh nhật,
45:09Trình Lộc Minh.
45:10Ừm,
45:11chúc tôi sinh nhật vui vẻ.
45:11Hãy subscribe cho kênh La La School Để không bỏ lỡ những video hấp dẫn

Được khuyến cáo