Đi đến trình phátĐi đến nội dung chínhĐi đến chân trang
  • 9/6/2025
Truyện Audio Hay || Cô Ấy Là Chân Ái, Tôi Là Nữ Vương || Thiên Thần Dắt Truyện #kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:00Hôm tôi đồng ý ly hôn, chồng tôi và tiểu ta mừng đến phát khóc.
00:03Lâm vẫn kích động đến mức ngón tay run rảy, vội vã chạy xuống tầng báo tin mừng cho Kim Du.
00:07Tôi nhìn anh ta luống cuống tay chân, trong lòng không chút gợn sóng.
00:10Ba năm hôn nhân, sau năm đầu tiên, anh ta đã đề nghị ly hôn 18 lần.
00:14Đến lần thứ 18, tôi đồng ý, anh ta từng tỏ tình với tôi 18 lần, cầu hôn 18 lần, thì ly hôn cũng nên đủ chọn bộ.
00:21Anh ta nói vô số lần rằng, giữa anh ta và Kim Du là chân ái, khẩn cầu tôi buông tay, tác thành cho bọn họ.
00:26Lâm vẫn đang vội dọn đồ, điện thoại bật loa ngoài, đầu bên kia, Kim Du hỏi, chị gái sao lại bất ngờ đồng ý vậy?
00:32Hay em lên xin lỗi chị ấy đi, tất cả là lỗi của em, em quỳ xuống cầu xin chị ấy đừng trách anh.
00:37Lâm vẫn sỏ dèm một tay, suýt ngã, là chiếc vali của tôi đỡ anh ta lại.
00:41Anh ta lướt tôi một cái, rồi nói vào điện thoại, yên tâm đi, cô ta chỉ là một bà nội trợ, không có tinh khí đến vậy đâu.
00:47Cũng phải, nhà họ an chẳng cần chị ấy nữa, chị ấy lại không có con, được cả một ngàn vạn thì cũng coi như lời rồi.
00:53Nhưng anh nhớ nói chuyện nhẹ nhàng với chị ấy, đừng để chị ấy buồn.
00:56Em rất đau lòng cho anh đó nha ngã, vốn đã mệt mỏi rồi mà còn vì em bỏ ra cả một ngàn vạn dầm.
01:01Giọng nũng nhịu của Kim Du biến mất trong tiếng đóng cửa.
01:03Tôi say người, đổ phần cơm thừa của Lâm vẫn vào thùng rác.
01:06Lâm vẫn hành động rất nhanh, tôi còn chưa rửa xong bát.
01:09Anh ta đã thở hồn hền xuất hiện ở cửa, trên tay là giấy thỏa thuận ly hôn.
01:12Về mặt anh ta vô cùng nôn nóng, tập tài liệu ấy quyệt mạnh vào tay tôi, để lại một vệt đỏ dài.
01:17Thấy tôi không phản ứng, anh ta cao mày, tỏ vẻ không kiên nhẫn, không phải em lại đổi ý đây chứ.
01:22Mới có 10 phút thôi mà, anh nói cho em biết, ăn ký nhiễm, em không quay về được nhà họ ăn đâu.
01:27Ngoan ngoãn cầm lấy một ngàn vạn mà nhường chỗ cho Tiểu Du đi.
01:30Cô ấy vì để ý đến cảm xúc của em mà đã chịu bao ấm ức rồi.
01:33Em đừng có được voi đòi tiên tôi tắt nước, lau tay, nhận lấy tài liệu.
01:36Giọng Lâm vẫn lập tức nghẹn lại giữa không chung.
01:38Tôi bình thản nói, em đi xem lại thỏa thuận lần nữa.
01:41Anh rửa bát đi, Lâm vẫn đờ người, bối rối hỏi.
01:43Anh rửa bát, anh chưa từng rửa bao giờ, anh không biết tôi chẳng để tâm đến anh ta, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm.
01:48Hồi lâu sau, anh ta đành chấp nhận số phận, sắn tay áo vest cao cấp lên, miễn cưỡng thay tôi đứng trước bồn rửa.
01:54Điếng nước ảo ảo vang lên, anh ta hừ lạnh, cảnh cáo, anh và Kim Du là chân ái, em đừng mơ tưởng nữa.
01:59Ba năm kết hôn, anh ta chưa từng mó tay vào việc nhà, từng chuyện ăn uống, sinh hoạt đều do tôi lo liệu.
02:04Vậy mà sau khi say rượu, anh ta lại nói tôi là gánh nặng, là cái đuôi phiền toái.
02:09Nói tôi không thú vị, chỉ là tiểu thư được nuôi chiều chờ người phục vụ.
02:12Nhưng anh ta quên mất rằng, tôi vốn dĩ đã là một tiểu thư được cưng chiều.
02:15Năng lực của tôi không nằm ở chỗ rửa bát nấu cơm, mà là ở thương trường.
02:18Vì anh ta, tôi thử bỏ tất cả.
02:20Ước mơ từng có, biến thành những bộ quần áo bẩn không bao giờ giặt hết, căn nhà không bao giờ dọn xong, và một người chồng chẳng bao giờ về nhà.
02:27Lâm Vận vẫn còn ca tụng tình yêu của bọn họ, giống hệt như cách từng ca tụng tình yêu của chúng tôi trước khi cưới.
02:32Ngày tôi đồng ý kết hôn, anh ta nói sẽ đối xử tốt với tôi cả đời.
02:35Lời đàn ông quả nhiên không đáng tin, thứ đáng tin duy nhất, chỉ có quyền lực nắm trong tay.
02:39Tôi đặt bản thỏa thuận đã ký lên kệ giày, kéo theo chiếc vali đã thu dọn xong từ lâu rời khỏi nơi ấy.
02:44Câu chuyện tình yêu của Lâm Vận, tôi để lại phía sau cánh cửa.
02:47Tôi mang đôi giày cao gót đã 3 năm chưa đụng tới.
02:49Không sao cả, tôi mới 23 tuổi.
02:51Khi xuống lầu, tôi chạm mặt Kim Du.
02:53Cô ta rụt người lùi lại một bước, dè giặt quan sát tôi, chị chị sắp đi rồi sao?
02:57Cô ta nhìn chiếc vali của tôi, vẻ mặt như không thể tin nổi.
03:01Tôi gật đầu, bỗng nhiên nhớ ra một việc.
03:02Ừ, ga chải rừng 2 người từng ngủ tôi chưa giặt.
03:05Cô tự giặt đi, vẫn dùng được.
03:06Bộ ga rừng đó đã chất đóng ở ban công suốt nửa năm.
03:09Lâm Vận mỗi lần cùng cô ta trò chuyện suốt đêm đều ngồi lên nó.
03:12Chắc anh ta cũng quên mất rồi, nếu không thì đã sớm vứt đi rồi chứ.
03:15Đó là lần đầu tiên Lâm Vận đưa Kim Du về nhà.
03:18Hôm ấy tôi đến tìm anh ta vì chuyện công ty, trên đường xảy ra tai nạn xe.
03:21Bác sĩ và y tá gọi cho anh ta hơn chục cuộc, anh ta đều từ chối.
03:25Cuối cùng là một người bạn diễn ở thành phố bên, bỏ cả buổi diễn cuối chạy tới bệnh viện ở bên tôi.
03:29Bác sĩ nói, tôi xít nữa thì chết.
03:31Cả một ngày trời, Lâm Vận không hề xuất hiện.
03:33Đến khi bạn tôi về nhà lấy quần áo cho tôi, cô ấy nghe thấy tiếng động, lao vào phòng, quay lại đoạn video.
03:39Nếu không có đoạn video đó, Kim Du cũng sẽ không chịu đồng ý để Lâm Vận chia cho tôi một ngàn vạn.
03:43Cô ta còn có thể ngả vào lòng Lâm Vận, đau lòng vì anh ta vất vả kiếm tiền lại phải cho tôi một kẻ ăn bám hưởng lợi.
03:49Bọn họ quên mất rằng, tập đoàn nhà họ Lâm chính là của hồi môn tôi mang đến.
03:52Bạn tôi nhát lan, quay xong thì chạy mất, chạy đến bệnh viện ôm lấy tôi mà khóc cả buổi.
03:56Lâm Vận đến bệnh viện, câu đầu tiên là, tôi tưởng đó là tin nhắn lừa đảo nhưng bác sĩ dùng điện thoại của tôi để nhắn tin cho anh ta,
04:02đến cả số vợ mình mà cũng không nhận ra sao.
04:04Chắc là do ban ngày ban đêm với Kim Du lẫn lộn hết rồi.
04:07Nghe tôi nói vậy, sắc mặt Kim Du thay đổi, mắt đỏ hoè.
04:10Xin lỗi là em bảo anh Lâm đừng như vậy, nhưng anh ấy không kiểm soát được.
04:13Tất cả là lỗi của em, em nên ngăn anh ấy lại chị đừng trách anh ấy, nếu chị giận thì đánh em đi.
04:18Cô ta kéo tay tôi định đưa lên mặt mình, tôi giật lại ngay, không muốn dính dáng thêm.
04:22Tôi kéo vali bước vào thang máy, tôi đâu có thiếu tiền.
04:25Nếu không phải để trả ơn, tôi đã chẳng chịu đựng những khổ đau vì tình yêu này.
04:29Bạn tôi đợi sẵn dưới lầu, thấy tôi đi xuống, cô ấy chạy như chim nhỏ bay tới ôm lấy tôi.
04:33Chị ký nhiễm, cuối cùng chị cũng tự do rồi.
04:35Để chúc mừng chị, em đã chuẩn bị sẵn 18 nam người mẫu cho chị rồi đó.
04:39Cũng không cần thiết đến mức ấy, nếu không phải vì trả ơn, làm sao chị có thể đồng ý ở bên hắn ta.
04:44Hắn thì hay rồi, có được chị rồi lại đi tìm một đứa giống chị để làm chị thấy ghê tởm.
04:48Đúng là không biết xấu hổ.
04:49Nửa năm, từ thực tập sinh leo lên thành trợ lý tổng giám đốc.
04:52Đáng ghét, thật khiến người ta buồn nôn.
04:54Kiều lạc lăng tức giận nói, tay xách chiếc vali nặng chịt của tôi ném vào cốt xe.
04:58Tâm trí tôi trôi xa, nghĩ lại, Kim Du có thể được nhận làm thực tập sinh cũng là do tôi giúp.
05:02Cô ta không vượt qua được vòng phỏng vấn, một thân mặc vest mỏng ngồi khóc bên lề đường.
05:06Tôi nhìn qua lý lịch, năng lực không tệ, chỉ là thiếu kinh nghiệm.
05:09Thế là tôi nhờ người đưa cô ta vào công ty.
05:11Tôi vẫn nhớ, hôm đó là ngày đầu mùa tuyết, Kim Du khóc đến đỏ cả mũi.
05:15Cô ta cứ khăng khăng nói tôi là thần tiên nhân hậu, nhất định sẽ báo đáp tôi.
05:18Và cô ta đã báo đáp tôi bằng cách quyến rũ chồng tôi.
05:21Thôi, khỏi cần báo đáp.
05:22Đang thất thần, một làn hương hoa nhài thoang thoảng lướt qua chóp mũi.
05:25Tôi nhìn kỹ lại, kiều lạc lăng cười ráng rỡ, nhét bó hoa vào lòng tôi.
05:29Tôi và loài hoa nhài mình yêu thích chạm nhau trọn vẹn một cái ôm.
05:32Lâm vẫn bị dị ứng phấn hoa, từ lúc đồng ý ở bên anh ta, tôi không còn quyền được sở hữu hoa tôi nữa.
05:37Anh trai em tự chồng đó, bảo em mang tặng chị.
05:39Anh ấy đang ở nước ngoài, chưa kịp về.
05:41Tôi khẽ cười, vô thức hỏi, anh ấy đang ở đâu.
05:44Châu Phi, làm cái gì mà dự án nghiên cứu động vật hoang dã, gọi điện cho em còn bị sư tử đuổi theo cờ.
05:49Kiều lạc lăng mắt sáng như sao, quay đầu hỏi tôi, thế nào hả chị ký nhiễm, anh em có giỏi không?
05:54Tôi cứ ngắt kéo khóe môi, dương ngón cái, giỏi lắm, sắc mặt kiều lạc lăng bỗng trùng xuống.
05:58Cô kéo tay áo tôi, dè giặt hỏi, nói thật đi, chị không thể suy nghĩ về anh em một chút sao.
06:03Anh ấy tuy xấu và ngốc, nhưng ít ra cũng là đàn ông.
06:06Nhà em có truyền thống không ngoại tình, tôi cười khẽ, chua chát.
06:09Bây giờ tôi như thế này, có khi kiều vân niên cũng chẳng buồn để mắt tới.
06:13Dù tôi rất giàu, nhưng anh ấy cũng giàu không kém.
06:15Đang định mở miệng thì bị một cục bột trắng nõn đâm vào, khiến tôi loạn trọng lùi lại một bước.
06:19Chị đẹp ơi, chị sắp đi chơi à, có thể cho tiểu đoàn tử đi theo không?
06:23Tôi ngồi xuống, véo má cậu bé, cười nói, hôm nay thì không được đâu.
06:27Chị sắp rời khỏi đây rồi, tiểu đoàn tử phải ngoan, bảo vệ mẹ nhé.
06:30Tiểu đoàn tử biểu môi, gật đầu thật mạnh, dù em không nỡ xa chị đẹp, nhưng bây giờ chị trông rất vui, em cũng vui thay cho chị đẹp.
06:36Tiểu đoàn tử sẽ bảo vệ mẹ, nếu ba lại dắt gì kia đáng ghét tới, em sẽ báo cảnh sát bắt họ đi luôn.
06:42Mẹ của tiểu đoàn tử đứng bên cạnh, mắt ánh lên tiên lệ, mỉm cười chúc phúc tôi, phải sống thật tốt nhé.
06:46Tôi ngẩn đầu, lần cuối cùng nhìn lên ô cửa sổ trong nhà, khi lâm vận vừa mua căn hộ này, từng chất đầy hoa tươi ngoài ban công, bất chấp dị ứng chỉ để tạo bất ngờ cho tôi.
06:54Còn bây giờ, chỉ còn lại hai bóng người cuốn lấy nhau hơn cùng nhiệt, dèm cửa chưa kịp kéo kín.
06:59Tôi cúi đầu, khẽ cười, ừ, lên xe, kiều lạc lang hỏi, chuyện gì vậy, họ là ai thế?
07:04Tôi ngả người trên ghế, hơi sửi phả đến khiến tôi mơ màng buồn ngủ, chồng của người phụ nữ kia ăn sạch của cả nhà vợ rồi ngoại tình.
07:10Cả hai bị đuổi ra khỏi nhà, tiểu tam còn ba ngày hai bữa đến khiêu khích.
07:14Tôi động chút quan hệ, răng cho gã kia vài cái bẫy.
07:16Gã tưởng sau lưng cô ấy có người, nên bọn họ mới sống yên ổn được một chút.
07:20Cha nó chứ, cái xó này toàn lũ đàn ông cạn bá.
07:23Kiều lạc lang căm phẫn chửi bới, còn tôi thì mệt mỏi quá rồi.
07:26Mơ màng thì điện thoại vang lên, bị kiều lạc lang bắt máy, chắc là lâm vận gọi đến.
07:29Dù sao sau khi kết hôn, hắn đã cắt đứt liên lạc giữa tôi và bên ngoài.
07:33Mỹ danh là để bảo vệ tôi, vì hắn từng cứu tôi, tôi cũng ngại nói gì.
07:37Kiều lạc lang xuống xe, nhẹ nhàng đóng cửa.
07:39Ngoài xe, cô ấy trống hông, vẻ mặt kích động, miệng mở đóng liên tục, tốc độ nói cực nhanh.
07:44Tôi nhớ ra rồi, ước mơ của cô ấy là trở thành rapper.
07:47Bên kia, lâm vận bị mắng đến mặt sám mày cho, không hiểu nổi.
07:50Hắn chỉ muốn hỏi cái túi mua cho ăn ký nhiễm để ở đâu thôi mà.
07:53Dù gì cái túi cũng đắt đỏ, cô ấy đã nhận một ngàn vạn rồi thì không thể lấy cả đồ đi chứ.
07:58Sao lại bị mắng đến mức đó?
07:59Khổ nỗi, Kiều lạc lang vừa nói nhanh, vừa rõ ràng.
08:02Mắng đến mức hắn chóng váng, chẳng che nổi vào lấy một lời.
08:05Tỉnh dậy, tôi nhận được một tin nhắn mới.
08:07Xin lỗi chị, mẹ em bị bệnh, em chỉ có thể bán túi của chị trước.
08:10Em biết chị không để tâm mấy thứ đó.
08:12Nếu chị giận thì cứ mắng em, đánh em cũng được.
08:14Chỉ xin chị đừng nói cho anh lâm biết.
08:16Thì ra không phải mơ, Kiều lạc lang thực sự xuống xe mắng lâm vận một trận ra trò.
08:20Tôi chụp màn hình tin nhắn, sao lưu lại, không trả lời.
08:23Tôi sẽ không đánh cô ấy, cũng không mắng cô ấy, càng không nói với lâm vận.
08:26Lần đầu cô ấy đem món quà sinh nhật lâm vận tặng tôi bán đi.
08:29Tôi chỉ bảo cô ấy nói cho tôi biết bán ở đâu để tôi chụp lại.
08:32Cô ấy đỏ mắt khóc thút thiết nhào vào lòng lâm vận.
08:34Lâm vận chừng mắt với tôi, Tiểu Du sẽ không làm chuyện đó.
08:37Nếu làm thì chắc chắn là có lý do, có nỗi khổ riêng.
08:40Chỉ là một cái vòng cổ thôi mà, em làm gì mà gây gắt thế?
08:43Anh mua cho em 10 cái khác, em mau xin lỗi Tiểu Du đi.
08:46Lúc đó tôi làm gì nhỉ?
08:47Tôi tức đến bật khóc, chỉ biết bất lực nhìn lâm vận ôm kim du rời đi.
08:50Tôi không thiếu tiền, mấy món đồ đó chẳng là gì với tôi cả.
08:53Chỉ vì là quà của lâm vận nên tôi mới trân quý nó.
08:56Thế nên khi lâm vận gọi lại chất vấn tôi, tôi nói,
08:58Lâm vận, anh biết rõ, tôi không thiếu tiền.
09:01Chẳng lẽ anh quên công ty của anh khởi nghiệp thế nào rồi sao?
09:03Khi thế của lâm vận lập tức bị dập tắt, không khí ngồi ngạt kết thúc.
09:06Hắn bật cười chua chát, tôi và Tiểu Du là chân ái.
09:09Dù cô có uy hiếp thế nào, tôi cũng không quay về bên cô đâu.
09:12Và lại, cô tưởng cô vẫn là thiên kim tiểu thư cao quý của nhà họ An sao?
09:16Nhà họ An đã sớm không cần cô rồi.
09:17Chị đừng nói vậy mà, chỉ là vài cái túi thôi, em không cần nữa.
09:21Hai người đừng vì em mà cãi nhau giọng kim du vang lên rất đúng lúc.
09:24Tôi giập máy, lắc đầu.
09:25Thật là vô phương cứu chữa, tôi đúng là bị nhà họ An đổi ra.
09:28Lâm vận kéo tôi từ dưới biển lên, nhà họ An đưa cho hắn một ngàn vạn để cảm tạ.
09:32Hắn nhận lấy, rồi vin vào ơn cứu mạng mà cứ lẳng vảng bên tôi.
09:35Ba mẹ không thích hắn, vì giai cấp khác biệt.
09:38Tôi cũng không thích, vì hắn chẳng có năng lực, không giúp gì được tôi.
09:41Lần đó xảy ra tai nạn xe, hắn bất chấp thương tích đẩy mình đẩy tôi ra khỏi xe.
09:44Bản thân thì suy chết.
09:46Giữa biển lửa, hắn bê bết máu ngẩn đầu hỏi tôi,
09:48An ký nhiễm, nếu anh còn sống em có thể ở bên anh không?
09:51Tôi gật đầu, trông vùi toàn bộ sự nuôi dạy 18 năm của cha mẹ.
09:55Không ngờ rằng, sau khi kết hôn, hắn gần như nhốt tôi lại.
09:58Tôi mất hết tất cả, bên cạnh chỉ còn lại một mình hắn.
10:00Dần dần, tôi bắt đầu dựa dẫm vào hắn, ngộ nhận đó là tình yêu.
10:04Thế nên tôi mới dây dưa với Lâm Vận và Kim Du suốt 2 năm.
10:06Sau khi kết hôn, hắn dẫn Tiểu Tam về, đòi ly hôn.
10:10Tôi từ đau khổ vùng vẫy đến tuyệt vọng, tê liệt mà đồng ý.
10:12Tôi cắt bỏ hắn ra khỏi máu thịt mình, từng bước đều đẫm máu.
10:15Giờ đây, tôi lại là tôi, một an ký nhiễm hoàn toàn mới.
10:18Khi đến nhà họ an, mẹ rưng rưng nước mắt, cha thì bình tĩnh tự nhiên.
10:22Cả hai vẫn phong thái dạng dỡ, họ chăm sóc bản thân rất tốt.
10:25So ra, là tôi quá kém còi, thảm hại chẳng ra sao.
10:28Tôi cúi người, mỉm cười.
10:29Ba, mẹ, con đã về rồi.
10:31Mẹ vỗ tay tôi, an ủi, cứ coi như rèn luyện, chào mừng con trở về.
10:35Vị trí tổng giám đốc vẫn để chống cho con đấy.
10:37Mai đến công ty, không thành vấn đề chứ.
10:39Ba nhấp một ngụm trà, bình thản thông báo.
10:42Tôi cười khẽ, không vấn đề.
10:43Tôi nhớ lâm vận dạo này đang phát điên vì muốn bắt mối với nhà họ an.
10:46Lúc đầu, cha mẹ cũng mong hắn thật lòng yêu tôi.
10:49Nên mới cố tình diễn trò, làm như căm gái tôi, để lâm vận lầm tưởng nhà họ an dùng bỏ tôi.
10:53Chỉ đưa cho hắn một công ty vừa phải làm của hồi môn.
10:56Nếu không, tôi và hắn đã không đến mức này.
10:58Hắn sẽ giấu kim du đi, chứ không phải công khai rắt tay cô ta đứng trước mặt tôi.
11:02Nhưng cũng may, tôi và hắn mới đến mức này.
11:04Chỉ là, ba năm trôi qua, cái công ty ấy vẫn chỉ là một công ty vừa vừa.
11:08Thỉnh thoảng tôi góp ý, hắn liền câu mày nói tôi không hiểu gì.
11:11Người trong công ty đều nói hắn đúng, tôi thì cứ bảo hắn sai.
11:14Tôi là đang chèn ép hắn, xem thường hắn.
11:16Nghĩ lại, cái mọi người đó, chắc là kim du.
11:19Về đến phòng, người hầu giúp tôi sắp xếp đồ đặc.
11:21Tiểu thư, chúng tôi vẫn dọn dẹp mỗi ngày, mọi thứ đều mới, cô có thể nhìn ngơi ngay.
11:26Tôi mở tủ đồ, quần áo và trang sức bên trong đều đã thay đổi, toàn là mẫu mới nhất.
11:30Còn tủ đồ ở nhà họ lâm bây giờ, vẫn là mấy bộ đồ lỗi mốt ba năm trước.
11:33Vẫn là tôi mang đến, vừa quay lại công ty, tôi đã bận đến mức xoay như trong tróng.
11:37Kim du lại chọn đúng lúc này để tìm tôi.
11:40Em vẫn muốn xin lỗi chị, chị có thể gặp em một lần được không?
11:42Nếu chị không chịu gặp thì em chỉ còn cách nhảy lâu thôi.
11:45Tôi dày dày thái dương đang đau nhất, đi xem một chút cũng được, coi như xem trò khôi hải.
11:49Hôm nay tôi đi đôi giày cao gót đen, phối cùng vest và quần tây chỉnh tề.
11:53Khi kim du nhìn thấy tôi thì khựng lại, có phần kinh ngạc.
11:55Dù sao thì mỗi lần cô ta gặp tôi, tôi đều mặt mộc, mặc váy vải thô và dày vải trắng.
12:00Tất cả đều là đồ lâm vẫn chuẩn bị.
12:02Tôi nhìn chầm chầm vào cô ta, cô ta hoảng hốt đưa tay sờ mặt.
12:05Sao vậy? Mặt em dính gì à?
12:06Tôi nhớn mày, hơi nghiêng đầu, không phải em muốn xin lỗi sao?
12:10Đến mức nếu không nói ra được thì sẽ nhảy lầu cơ mà.
12:12Đôi mắt kim du đỏ lên, nước mắt lan dài từng giọt.
12:15Tất cả là lỗi của em, chị đừng giận nữa, giận nhiều không tốt cho sức khỏe.
12:18Cô ta vén một lọn tóc sang một bên, vừa khéo lộ ra chiếc nhẫn kim cương to tướng trên ngón giữa.
12:23To hơn cả chiếc nhẫn cưới năm xưa lâm vẫn mua cho tôi một vòng.
12:26Xem ra, lâm vẫn coi trọng chiếc nhẫn đính hôn này hơn cả nhẫn cưới.
12:29Thấy ánh mắt tôi dừng trên chiếc nhẫn, cô ta khẽ lắc đầu, thở dài.
12:32Em đã bảo lâm vẫn đừng vội.
12:34Nhưng anh ấy cứ không chịu nghe, cứ khăng khăng bắt em đeo.
12:36Còn không cho tháo ra, em cũng không biết phải làm sao nữa.
12:39Cô ta đặt chiếc túi phiên bản giới hạn lên bàn, tháo nhẫn bỏ vào trong.
12:48Như vậy chỉ có chị mới xứng thôi.
12:50Lúc này, lâm vẫn xuất hiện ở cửa.
12:52Kim Du lướt mắt thấy hắn, liền vừa khóc vừa đẩy chiếc túi về phía tôi.
12:55Em đưa hết cho chị, em chỉ cần lâm vẫn là đủ rồi.
12:58Cầu xin chị, chị gái, hãy thành toàn cho bọn em.
13:00Trong kịch bản của Kim Du, lâm vẫn hẳn là sẽ lập tức tranh cãi với tôi, rồi miễn mai tôi vài câu.
13:05Nhưng ánh mắt lâm vẫn lại sáng lên, thất thần nhìn tôi, kỷ niễm Kim Du hoảng hốt,
13:09vội vàng nắm lấy bàn tay buông thỏng của hắn, ngước khuôn mặt đẫm lệ lên nhìn.
13:12Lâm vẫn, em không sao, anh đừng trách chị ấy.
13:15Tôi đứng dậy trước, ném cái túi đang cản đường vào tay Kim Du.
13:18Cô ta vội vã đưa tay đón lấy, ôm vào lòng như báu vật.
13:21Tôi bật cười lạnh, xách túi bước đi, tay bị lâm vẫn túm lại.
13:24Hắn lấp bắp nói, em còn chưa xin lỗi tiểu du.
13:26Xung quanh đã có không ít người vây lại xem áo nhiệt.
13:29Tôi hất tay hắn ra, tôi có gì mà phải xin lỗi.
13:31Lâm vẫn làm như lẽ đương nhiên, tôi vừa mua cho cô ấy túi và nhẫn kim cương.
13:35Em chẳng phải vì ghen nên mới gây chuyện sao.
13:37Chúng ta đã ly hôn rồi, em còn lấy tư cách gì mà bắt nạt cô ấy.
13:40Tôi dơ cổ tay lên sát mặt hắn, đặt làm riêng.
13:43Trước đây tôi cũng tặng anh một cái giống vậy, 12 triệu.
13:45Lâm vẫn chia cho tôi 1 ngàn vạn, còn chưa bằng cái đồng hồ tôi từng tặng hắn.
13:49Mấy thứ đồ vài chục vạn ấy, tôi chẳng thèm để mắt.
13:51Tôi mở điện thoại, đưa đoạn tin nhắn Kim Du từng gửi cho tôi cho hắn xem.
13:55Sắp mặt Lâm vẫn thay đổi, lén gỡ từng ngón tay Kim Du đang bám lấy mình.
13:58Những gì anh tặng tôi, có lẽ vẫn ở nhà, hoặc đã bị cô ta đem bán rồi.
14:02Anh cũng biết mà, thứ tôi thiếu nhất không bao giờ là tiền.
14:05Tôi nhìn Kim Du đang trắng bệch mặt mà bật cười, không thể nào.
14:08Nhà họ An đã không cần cô nữa rồi, chắc chắn là cô dựa hơi đàn ông khác đúng không?
14:12Có phải chưa ly hôn đã cặp kè rồi không?
14:14Đúng như tôi nghĩ mà.
14:15Lâm vẫn nghiên cổ nói, nhưng xong lại hơi trột dạ, không dám nhìn tôi.
14:19Tôi lắc đầu, bật cười.
14:20Ban đầu còn định chừa cho hắn chút mặt mũi, giờ xem ra công ty cũng không thể để lại cho hắn được.
14:25Anh không quản được ngửa thân dưới, đó là chuyện của anh, có lẽ là do cách dạy dỗ.
14:28Dù sao người nhà tôi thì không có ai ngoại tình mà còn mở miệng nói mình với tiểu tam là chân ái cả.
14:33Gặp lại Lâm vẫn là trên bàn đàm phán.
14:35Nghe nói hắn mang theo thành ý tới.
14:36Tôi muốn xem thử vì muốn bám lấy nhà họ An mà hắn có thể bỏ ra bao nhiêu thành ý.
14:40Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, cầm Lâm vẫn như muốn rơi xuống đất.
14:43Kim Du thì tái mét, lùi lại một bước, làm đổ tách trà vỡ tan dưới sàn.
14:47Ánh mắt cô ta cầu cứu nhìn về phía Lâm vẫn, nhưng Lâm vẫn chỉ đỡ đẫn nhìn tôi.
14:51Kim Du nghiến răng, lập tức cúi xuống, chui vào gầm bàn lượng mảnh vỡ trong bộ dạng vô cùng chật vật.
14:55Bảo hắn yêu đi, thì khi cô ta bị thương hắn cũng chẳng buồn quan tâm.
14:58Bảo hắn không yêu, thì sao lại dám dắt cô ta một người chẳng biết gì đến nơi này.
15:02Tôi khẽ thở dài, đưa tay kéo Kim Du trong chiếc váy ngắn đứng dậy, rồi nói với người bên cạnh, đưa cô ấy đi xử lý vết thương.
15:09Kim Du cảm kích nhìn tôi, nhưng tôi không để tâm.
15:11Cô ta cảm kích thì sao chứ? Có giúp được gì cho tôi không? Thậm chí còn có thể hại tôi nữa.
15:16Lâm vẫn há hốc miệng, lộ rõ sự thất thố, sao có thể được chứ?
15:19Tôi nhớ mày, tôi là thiên kim nhà họ An được bồi dưỡng suốt 18 năm, số tiền và tài nguyên bỏ ra nhiều không kể xiết, sớm đã là một phần không thể tách rời của nhà họ An.
15:26Anh tưởng tôi sẽ như mong muốn của anh sao? Hắn vốn định để tôi tráng tay, cầu xin được làm bảo mẫu cho hắn và Kim Du.
15:32Nếu không phải bị quay video lại, nhưng tôi lại chẳng hề như hắn muốn.
15:36Tôi nhấp chân đi đến vị trí thuộc về mình, cúi nhìn Lâm vẫn, đưa tay ra, cười nói, bây giờ, để tôi xem thành ý của tập đoàn nhà các người.
15:42Một tia nắng dọi xuống ngay đúng lúc, bao phủ lấy tôi. Lâm vẫn thất thần nhìn tôi, chim trong bóng tối, thở dốc không ngừng.
15:49Chờ đợi phán quyết của tôi, nửa tiếng sau, tôi gõ nhẹ lên mặt bàn gia hiệu.
15:52Thành ý không tệ, nhưng danh số này các người thực sự có thể đạt được à?
15:56Theo tôi biết, công ty của Lâm vẫn nhiều nhất cũng chỉ đạt một nửa con số đó.
15:59Muốn đạt được hoàn toàn, hắn chắc chắn sẽ phải đi đường tắt.
16:02Sắc mặt Lâm vẫn tái nhợt, bấu chặt mép bàn.
16:04Dưới ánh mắt tôi, hắn nói, có thể, tôi bật cười.
16:07Được, một tháng sau, nếu làm được, bên An thì sẽ không có vấn đề gì.
16:11Lâm vẫn nhìn tôi đầy hy vọng, trong mắt ánh lê lệ.
16:14Cửa phòng bật mở, giọng hắn vang lên.
16:16Tôi biết mà, em vẫn còn yêu tôi.
16:18Ăn ký nhiễm, chúng ta làm lành đi.
16:19Kim Du đối mặt với tôi, tay còn ôm áo vest của Lâm vẫn.
16:22Ánh mắt cô ta rơi lên người hắn, không thể tin nổi.
16:25Cô ta không hiểu, người luôn miệng nói yêu mình sao đột nhiên lại thay lòng.
16:28Tôi nhức chân rời đi, tôi chỉ muốn đốt lửa.
16:30Còn chuyện dập lửa không liên quan đến tôi.
16:32Vậy còn em thì sao?
16:33Anh không cần em nữa à?
16:35Lâm vẫn, giọng chất vấn vừa ấm ức vừa cuột cường của Kim Du khiến Lâm vẫn bối rối.
16:38Khi cửa đóng lại hoàn toàn, hắn mới yên tâm ôm lấy Kim Du.
16:42Dự dàng dỗ dành, dĩ nhiên anh yêu em rồi.
16:44Ra khỏi công ty, mẹ gọi điện tới.
16:46Tối về sớm ăn cơm nhé.
16:47Vân Niên về rồi.
16:48Cúp máy, tôi thở dài.
16:50Lại phải đối mặt với ánh mắt hóng hớt của Kiều Lạc Lăng rồi.
16:52Thật ra lấy ai cũng vậy, đều là hôn nhân thương mại mà thôi.
16:55Chỉ là Kiều Vân Niên không muốn chen chân vào thương trường.
16:57Tôi không thể kéo anh ấy vào vũng lầy đó.
16:59Tôi và anh ấy, không thể ở bên nhau.
17:01Chỉ là Kiều Vân Niên thay đổi nhiều quá.
17:03Trong ký ức, anh ấy yếu ớt không tự lo nổi cho mình.
17:06Bây giờ chỉ liếc qua lớp áo cũng thấy rõ tám múi cơ bụng.
17:09Anh ấy khẽ cười, chào mừng cô chủ về nhà.
17:11Ừm còn biết pha trò nữa.
17:12Tôi là người đến muộn nhất.
17:14Anh ấy chú đáo kéo ghế cho tôi.
17:15Ngồi xuống rồi mới phát hiện anh ấy ở ngay bên cạnh.
17:18Tôi bị kẹp giữa anh em nhà họ Kiều.
17:19Bên phải là Kiều Lạc Lăng nhé mắt liên tục.
17:21Bên trái là Kiều Vân Niên cười khoe cả hàm răng.
17:23Cả bữa ăn tôi không phải tự gắp gì.
17:25Bát đầy áp đồ ăn.
17:26Ăn xong, tôi gọi Kiều Vân Niên ra nói chuyện riêng.
17:29Tôi hỏi anh ấy, anh không phải muốn liên hôn với tôi đấy chứ?
17:32Kiều Vân Niên chừng mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
17:34Anh nghĩ đến chuyện đó suốt 15 năm rồi.
17:36Bây giờ em mới biết à?
17:37Thật ra anh ấy luôn như một cái bình bí mật.
17:39Nếu không phải Kiều Lạc Lăng nói với tôi, tôi còn tưởng anh ấy ghét tôi.
17:42Tôi nói nghiêm túc với anh ấy.
17:44Anh có ước mơ của anh.
17:45Không cần vì em mà bị trói buộc trong vũng lầy danh lợi này.
17:48Em và anh không giống nhau.
17:49Em tận hưởng cuộc sống như vậy.
17:50Kiều Vân Niên bật cười, trong mắt như chứa cả ngân hà vụn vỡ.
17:53Anh nói, vậy tức là, em cũng đồng ý tiếp nhận anh đúng không?
17:57Uống chút rượu, anh ngửa đầu nhắm mắt cảm nhận làn gió đêm.
17:59Ước mơ của anh là bảo vệ các loài động vật hoang dã đang bên bờ tuyệt chủng.
18:03Vì vậy anh lập một quỹ bảo vệ động vật hoang dã.
18:05Nếu em không kết hôn, anh cũng chẳng đi xa đến vậy.
18:08Giọng anh thoáng chút ấm ức.
18:09Lần trước, anh suýt nữa làm mồi cho sư tử.
18:11Lúc đó anh nghĩ, mình phải quay về bên em, dù là với thân phận nào.
18:15Anh nhìn tôi đam đam, tóc bay nhẹ trong gió.
18:17Anh cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng.
18:19Tôi nhất thời ngây người.
18:20Tôi thừa nhận, tôi là người mê nhan sắc.
18:22Lâm vận năm xưa chiếm được tôi cũng nhờ có gương mặt đó.
18:25Giờ nghĩ lại, Kiều Vân Niên còn đẹp trai hơn hắn.
18:27Anh bất ngờ cười, một bàn tay lớn đặt lên đầu tôi.
18:30Thật là ngay sau đó, tay anh che đi tầm nhìn của tôi.
18:33Đừng nhìn anh như vậy, anh sẽ rung động mắt.
18:35Rồi anh nói, liên hôn với anh đi, ăn ký nhiễm.
18:38Vừa giống như một câu hỏi, lại giống một lời thì thầm.
18:40Còn như một đoạn độc thoại anh đã diễn đi diễn lại ngàn lần.
18:43Tôi như bị ma xui quỷ khiến, khẽ gật đầu.
18:45Bàn tay đang che mắt tôi lập tức nóng gian.
18:47Để hoàn thành chỉ tiêu doanh số, Lâm vận tìm đến những đối tác cũ.
18:50Một đám vô lại, lưu manh đầu đường xóa trợ.
18:53Năm đó, Lâm vận vì nóng vội muốn hợp tác với bọn họ.
18:56Tôi phải mất gần nửa tháng khuyên nhủ.
18:57Suốt đêm thu thập số liệu các kiểu mới khiến hắn mĩnh cưỡng rút lại cổ phần.
19:01Vậy mà bây giờ, hắn lại mò tới tìm bọn chúng.
19:03Chẳng phải là dân cổ mình cho người ta cắn sao?
19:05Trợ lý báo cáo xong, do dự hỏi tôi, giám đốc, có cần nhắc nhở tổng giám đốc Lâm không à?
19:10Trong mắt cô ấy, Lâm vận bây giờ cũng xem như có chút giá trị với an thị.
19:13Nhưng trong mắt tôi, hắn chẳng khác gì một con chó bị tôi đùa dưỡng quay vòng vòng.
19:17Thậm chí, tôi còn không cần tự ra tay.
19:19Tôi đưa tập tài liệu đã ký cho cô ấy.
19:21Nói, nếu đến chút bản lĩnh đó cũng không có, thì không cần phải tính tới hắn nữa.
19:25Không ngoài dự đoán, một tháng sau, công ty nhà họ Lâm bị thôn tính.
19:29Bởi chính những người mà Lâm vẫn tin tưởng hợp tác.
19:31Hôm đó, hắn lạng trọng chạy đến trước cửa nhà tôi.
19:33Đúng lúc Kiều Vân Miên đến đón tôi đi thử váy cưới.
19:35Hắn bám chặt cửa xe, bộ dạng ăn mặc chẳng đâu vào đâu khiến tôi hơi cao mảnh.
19:39Xấu kinh khủng, Kim Du thật để hắn ra đường với bộ dạng này sao?
19:42Tóc tai dối bù, quầng thâm dưới mắt như muốn hét lên rằng hắn sống rất tệ.
19:46Thế thì tốt quá còn gì?
19:47Ăn ký nhiễm, cầu xin em cứu lấy công ty của bọn anh.
19:50Anh bị hại rồi.
19:51Hồi đó nhờ có em mà anh tránh được một kiếp.
19:53Không ngờ lần này lại bị họ chơi một vố.
19:55Giọng hắn thê lương, đầy ai oán.
19:57Đó là công ty hai ta cùng gây dựng mà.
19:59Em không thể thấy chết không cứu.
20:00Kiều lạc lăng ló đầu từ ghế trước ra, nhìn lâm vận đầy khinh bị.
20:03Không phải anh nói đó là công ty của anh và chân ái à?
20:06Quang cho chị dâu em một ngàn vạn như bố thí xong rồi phắn.
20:09Hơn nữa cái công ty rách nát đó, đến em còn không thèm.
20:12Cách xưng hô đổi đột ngột của Kiều lạc lăng khiến tôi không kịp phản ứng.
20:15Tôi quay sang nhìn Kiều Vân Niên đầy bối rối.
20:17Anh ấy lại rất điềm nhiên.
20:18Xem ra để lấy lòng anh, Kiều lạc lăng gọi thế cũng không ít lần rồi.
20:21Lâm vận lại chẳng nắm bắt trọng điểm.
20:23Bám cửa xe cãi lại Kiều lạc lăng.
20:24Anh ký nhiễm mới là chân ái của tôi.
20:26Công ty đó là của chúng tôi.
20:28Tôi chỉ nhất thời hồ đồ thôi.
20:29Bây giờ tôi biết sai rồi.
20:31Hắn lại quay sang nhìn tôi.
20:32Ánh mắt hẳn thiết.
20:33Em sẽ tha thứ cho anh mà phải không?
20:34Ký nhiễm.
20:35Tôi để lại cái chân đang muốn đá bay hắn của Kiều Vân Niên.
20:38Mỉm cười nói.
20:39Anh nói đúng.
20:39Tôi sẽ đi xem thử.
20:40Lâm vận mừng giữa ra mặt.
20:42Vội vàng mở cửa xe giúp tôi.
20:43Còn giả vờ đỡ tôi xuống.
20:44Ký nhiễm Kiều Vân Niên trong tuổi thân không để đâu cho hết.
20:47Tóc xoăn vừa uốn bị ép xẹp xuống.
20:49Tôi xoa đầu anh.
20:50Ghé tay nói.
20:50Em đi kiếm chút của hồi môn.
20:52Yên tâm.
20:53Trước đây.
20:53Nếu lâm vận thấy cảnh này.
20:54Thể nào cũng lôi tôi về nhốt lại ngay.
20:56Nhưng bây giờ.
20:57Hắn chỉ có thể đứng một bên ngoan ngoãn chờ.
20:59Chẳng dám nói một lời.
21:00Có tiền có quyền đúng là sảng khoái thật.
21:02Lên xe rồi.
21:03Không thấy Kim Du đâu.
21:04Tôi nổi máu hóng hớt.
21:05Không nhịn được hỏi.
21:06Kim Du đâu rồi?
21:07Lâm vận hừ lạnh.
21:08Đồ vô dụng.
21:09Chỉ biết gây dối.
21:10Cô ta chẳng biết gì cả.
21:11Hỏi cái gì cũng ngây người.
21:12Nếu cô ta có chút bản lĩnh.
21:14Tôi đã không bị người ta gài bẫy.
21:15Thật biết đổ thừa.
21:16Hắn mà đã quyết thì ai nói nửa câu cũng khó lọt tai.
21:19Hắn quay mặt đi.
21:20Nhìn tôi dịu dàng.
21:21May mà còn có em.
21:22Kỳ nhiễm.
21:23May mà em vẫn yêu anh.
21:24Em yên tâm.
21:25Qua chuyện này rồi.
21:26Anh nhất định sẽ tổ chức lại một đám cưới linh đình cho chúng ta.
21:28Nói cho cùng.
21:29Nếu không phải con tiện nhân Kim Du đó dụ dỗ anh.
21:32Chúng ta đâu có thành ra thế này.
21:33Em không biết đâu.
21:34Cô ta không biết nấu ăn.
21:35Không biết làm việc nhà.
21:36Nhà cửa thì bừa bộn.
21:38Ở nhà lôi thôi lấy thích như bà già.
21:39Anh thật sự chịu hết nổi rồi.
21:41Lâm vẫn lại nhảy oán trách.
21:42Tôi thì gửi hết đoạn ghi âm cho Kim Du.
21:44Tôi thích xem cho vui.
21:45Muốn xem cái cặp chân ái này còn đi được đến đâu.
21:48Chị đừng lừa em nữa.
21:49Lâm vẫn không thể nói ra những lời như thế.
21:51Sáng nay anh ấy còn nói gặp được em là điều hạnh phúc nhất đời mà.
21:53Em biết chị cũng chẳng còn cách nào mới phá hoại tình cảm giữa bọn em.
21:57Em không trách chị đâu.
21:58Nhìn tin nhắn của Kim Du.
21:59Tôi chìm vào suy nghĩ.
22:00Đến nơi.
22:01Lâm vẫn muốn cùng tôi vào.
22:02Nhưng đối phương không muốn gặp hắn.
22:04Nên hắn đành trông cậy hết vào tôi.
22:06Kỳ nhiễm.
22:06Cảm ơn em đã chịu đến.
22:08Nếu họ hét giá quá thì thôi.
22:09Dù có mất công ty cũng không sao đâu.
22:11Vẻ mặt ràng xé và đau lòng của hắn diễn rất đạt.
22:13Nếu tôi chưa thấy bộ mặt thật của hắn.
22:15Tôi còn tưởng thật.
22:16Tôi mỉm cười nói.
22:17Vậy thôi về đi.
22:18Tôi cũng hơi sợ.
22:19Tôi giả vờ định quay đi.
22:20Lâm vẫn vội kéo tay tôi lại.
22:21Dè giặt nói.
22:22Thử xem đi.
22:23Vì nể mặt an thì họ sẽ không làm khó em đâu.
22:25Tôi thật sự muốn cười.
22:26Nửa tiếng sau.
22:27Tôi bước ra.
22:28Lâm vẫn từ xa chạy lại.
22:29Đến gần còn giả vờ chỉnh lại áo vest.
22:31Làm ra vẻ thương xót.
22:32Vất vả rồi.
22:33Kỳ nhiễm.
22:34Không thành công cũng không sao.
22:35Anh không trách em đâu.
22:36Tôi không nhịn được nhìn hắn.
22:38Thật nực cười.
22:38Rõ ràng là hắn văn xin tôi giúp.
22:40Lại nói như thế tôi làm phiền hắn.
22:42Tôi dơ tập tài liệu trong tay.
22:43Cười nói.
22:44Thành công rồi.
22:45Dù hơi tốn sức nhưng mọi thứ đều xứng đáng.
22:47Đúng không?
22:47Lâm vẫn gật đầu lia lia.
22:48Đúng đúng.
22:49Tất cả đều xứng đáng.
22:50Công ty đó vốn là của hồi môn em mang đến.
22:52Nếu mất nó.
22:53Anh còn mặt mũi nào gặp em nữa.
22:55Giờ tốt rồi.
22:56Công ty giữ được.
22:57Em cũng về đi.
22:58Kỳ nhiễm.
22:58Nhà cửa em dọn dẹp lại là ở được ngay.
23:00Còn muốn tôi làm bảo mẫu dọn nhà nữa à?
23:02Lâm vẫn không chờ nổi.
23:03Giật lấy tập tài liệu từ tay tôi xem.
23:05Một phút sau.
23:06Sắp mặt hắn thay đổi liên tục.
23:07Ngón tay run dậy.
23:08Lật đi lật lại tài liệu.
23:10Cuối cùng ngởng đầu lên.
23:11Kéo ra một nụ cười méo sạch.
23:12Có ý gì đây?
23:13Sao lại biến thành tài sản của An Thị rồi?
23:15Là muốn anh vào ở dề à?
23:17Lâm vẫn cắn chặt môi.
23:18Do dự hồi lâu rồi thở dài một hơi.
23:20Nói.
23:20Cũng được dù sao cũng là anh có lỗi với em.
23:22Làm dễ cũng được.
23:23Từ xa.
23:24Xe đến đón tôi đã tới.
23:25Kiều Vân Niên bước xuống xe.
23:27Xảy bước đến bên tôi.
23:28Mười ngón tay đang chặt lấy tay tôi.
23:29Ánh mắt Lâm vẫn chết lặng dừng lại ở đôi bàn tay đang nắm lấy nhau ấy.
23:33Tôi kéo lại túi tài liệu trong tay hắn.
23:34Đưa cho Kiều Vân Niên.
23:36Đây là cuộc hồi muôn của tôi.
23:37Anh nghĩ gì vậy chứ?
23:38Ánh mắt hắn dừng lại trên người Kiều Vân Niên.
23:40Hắn hỏi.
23:41Các người đang ở bên nhau sao?
23:42Cậu ta mà cũng muốn ở bên An Kỳ Nhiễm.
23:44Cô ta là gái đã li hôn đấy.
23:46Tôi và Kiều Vân Niên nhìn nhau.
23:47Anh ấy bày ra ráng vẻ người đàn ông nhỏ bé rất đúng kiểu.
23:50Chật.
23:50Không còn cách nào.
23:51Tiểu thư an cho nhiều quá.
23:52Tôi từ chối không nổi.
23:54Lâm vẫn chẳng còn gì để nói.
23:55Hắn chỉ tay vào Kiều Vân Niên.
23:56Hỏi tôi.
23:57Cái loại thế này mà em cũng coi trọng sao?
23:59Kiều Vân Niên.
24:00Tôi thở dài.
24:01Véo nhẹ mà anh ấy.
24:02Chật.
24:02Cũng hết cách.
24:03Anh ấy đẹp trai quá.
24:04Lâm vẫn bật cười.
24:05Quay người cuối đầu.
24:06Rồi lại quay đầu nhìn tôi một lần nữa.
24:08Vẫn là nụ cười ấy.
24:09Hả?
24:09Anh không đẹp trai sao?
24:11Em chọn cậu ta chứ không chọn anh.
24:12Cậu ta hơn anh chỗ nào?
24:14Tôi suy nghĩ một lúc.
24:15Rồi dán mắt vào hạ thân của hắn.
24:16Mí môi đáp.
24:17Vấn đề là anh quá bẩn.
24:18Lâm vẫn ngẩn ra.
24:19Lập tức lao về phía tôi.
24:21Anh biết rồi.
24:21Em chắc chắn là đang dùng hắn để chọc tức anh đúng không?
24:24Chắc chắn vì em quá yêu anh.
24:26Muốn thử xem anh có đủ kiên định không?
24:27Lâm vẫn quỳ một gối xuống đất.
24:29Rút ra một chiếc nhẫn.
24:30Tôi nhìn thấy hơi quen mắt chẳng phải là chiếc nhẫn đính hôn trước đây nằm trên tay trái của Kim Du sao.
24:34Lâm vẫn mắt dưng dưng nói.
24:36Kỳ nhiễm.
24:43Hơi khó coi.
24:44Tôi lập tức bóp nhẹ tay anh để an ủi.
24:46Tôi nhận lấy chiếc nhẫn.
24:47Lâm vẫn lập tức dạng dỡ.
24:49Xoa tay đứng dậy.
24:50Không quên lít kiểu Vân Niên một cái đầy khiêu khích.
24:52Tôi lật qua lật lại chiếc nhẫn.
24:53Rồi thẳng nhiên ném xuống đất.
24:54Hàng A cao cấp nhỉ sắc mặt Lâm vẫn sầm xuống.
24:57Vội vàng giải thích.
24:57Không thể nào.
24:58Cái này mấy trăm vạn lận đó.
25:00Không thể là hàng giả được.
25:01Loại như Kim Du không phân biệt nổi nên anh mới tặng đồ giả.
25:04Sao có thể tặng em đồ dầm chứ?
25:06Tôi lắc đầu hỏi hắn.
25:07Anh mua ở đâu vậy?
25:08Sắc mặt Lâm vẫn tối sầm lại.
25:09Một lúc lâu.
25:10Hắn cúi người nhặt lại chiếc nhẫn.
25:11Hắn nói.
25:12Kỳ nhiễm.
25:13Đợi anh.
25:13Giải quyết xong mọi chuyện.
25:14Anh sẽ đến đón em về nhà.
25:16Lâm vẫn lái xe bỏ đi trong cơn giận.
25:18Đón tôi về nhà.
25:19Anh còn nhà mà về sao?
25:20Anh kỳ nhiễm từ nhỏ đã thấy qua đủ loại hàng hiệu.
25:22Chỉ cần nhìn là biết thật ra.
25:24Lâm vẫn dĩ nhiên không nghi ngờ lời cô nói.
25:26Vì thế.
25:26Hắn tìm đến tên bán đồ cũ để lý luận.
25:28Nếu là trước kia.
25:29Dù gì hắn cũng là lâm tổng nhỏ.
25:31Ít nhiều người ta còn nề mặt.
25:32Nhưng bây giờ.
25:33Hắn chỉ là con chó mất chủ.
25:35Một tên phá sản.
25:36Kết quả là.
25:36Vừa mở miệng đã bị người ta đánh trong một trận.
25:38Ném ra ngoài không thương tiếc.
25:40Khi Kim Du tìm thấy hắn.
25:41Tay chân hắn đã gãy.
25:42Bị quăng vào một cái mương bẩn thiểu.
25:44Không bò dậy nổi cũng không chết được.
25:45Lâm vẫn vươn tay về phía Kim Du.
25:47Tiểu Du.
25:48Anh biết mà em nhất định sẽ đến đón anh.
25:50Nhưng ngay giây sau.
25:51Một người đàn ông bước ra từ phía sau Kim Du.
25:53Khoác tay ôm lấy eo cô ta.
25:54Trong ánh mắt sững sờ của lâm vận.
25:56Kim Du lấy đi nốt khoản tiền tiết kiệm cuối cùng trên người hắn.
25:59Cô ta khóc.
25:59Sao anh lại thành ra thế này.
26:01Có đau không.
26:02Cô ta hoảng loạn kiểm tra vết thương của hắn.
26:03Nhưng lực tay lại chẳng nhẹ chút nào.
26:05Lâm vẫn đau đến nhăn nhó.
26:07Nước mắt cảm động tuôn rơi.
26:08Hắn nghĩ.
26:09Kim Du quả nhiên rất yêu hắn.
26:10Tình cảm này.
26:11Ăn kỳ nhiễm không thể sánh được.
26:12Em sẽ chọn cho anh một nơi yên nghỉ thật đẹp.
26:14Anh cứ yên tâm mà đi.
26:16Nụ cười trên mặt lâm vận cứng lại.
26:17Mặt hắn tái mét.
26:18Đổ gục xuống đất.
26:19Vội vàng túm lấy vạt váy Kim Du.
26:21Em nói gì vậy?
26:22Tiểu Du.
26:23Hắn cố nặn ra một nụ cười mèo mó.
26:24Chúng ta không phải là chân ái sao?
26:26Anh xin em.
26:27Cứu anh đi anh chưa muốn chết.
26:28Kim Du hoảng sợ rút váy lại.
26:30Chui vào lòng người đàn ông kia.
26:31Rời đi.
26:32Cảnh tượng ấy đâm thẳng vào mắt lâm vận.
26:34Rõ ràng người phụ nữ trước mắt còn đang thể thốt yêu hắn ngày hôm qua.
26:37Khi hắn vẫn còn chưa chấp nhận được thực tại.
26:38Ăn kỳ nhiễm đã xuất hiện.
26:40Cô vẫn rực rỡ như xưa.
26:41Cho loa đến mức khiến hắn sợ hãi.
26:43Hắn chỉ muốn một lần nữa nhốt cô lại.
26:44Lúc tôi gặp lâm vận.
26:45Hắn gần như không sống nổi nữa.
26:47Nằm trong cống nước bẩn.
26:48Tay đầy vết thương vẫn nắm chặt một mảnh vài rách.
26:50Tốt quá.
26:51Anh vẫn chưa chết.
26:52Tôi nói.
26:52Lâm vận rơi lệ.
26:53Khóe môi run rảy gọi tên tôi.
26:55Kỳ nhiễm là anh sai rồi Kim Du cô ta vốn không phải người tốt đến lúc này rồi.
26:58Hắn vẫn còn đổ lỗi lên đầu đàn mà.
27:00Tôi mặt không biểu cảm vẫy tay.
27:02Lập tức có người đưa hắn lên xe.
27:03Trở thẳng vào viện.
27:04Từ giờ trở đi.
27:05Hắn chỉ có thể sống một mình trong căn phòng trắng toát đó.
27:08Không phải thích nhốt người sao.
27:09Vậy thì cứ từ từ mà tận hưởng đi.
27:11Có điều.
27:11Hắn cũng kém cõi thật.
27:12Y ta nói.
27:13Đến tháng thứ ba hắn đã phát điên.
27:15Sao được chứ.
27:16Hắn còn phải ở trong đó cả đời mà.
27:17Vậy nên.
27:18Tôi tiện tay ném luôn Kim Du kẻ bị lừa sạch tài sản tìm đến tôi cầu xin vào cùng một phòng.
27:22Chân ái đấy.
27:23Thì hãy cùng nhau sống mãi mãi.
27:25Cùng nhau mục rỗng đi.

Được khuyến cáo