- 9/6/2025
Truyện Audio Hay || Chỉ Cần Là Em Người Khác Đều Không Quan Trọng || Thiên Thần Dắt Truyện #kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang
Danh mục
😹
Vui nhộnPhụ đề
00:00Cô gái mà con trai tôi bao nuôi chính là cô đấy à?
00:02Là một con chim hoàng yến trong lòng, tôi luôn làm tròn bổn phận của mình.
00:05Trước ánh mắt xăm xoay của mẹ chồng kim chủ, tôi cắn răng gượng cười.
00:08Vâng, thưa phu nhân.
00:10Không ngờ tôi vừa cười xong, bà ấy lập tức tỏ vẻ hài lòng.
00:12Tốt lắm.
00:13Có ma lúng đồng tiền, mặt mũi lại sáng sủa, sau này sinh con chắc chắn sẽ giống cô.
00:17Tôi tên là Mạnh Phi, 5 năm trước bắt đầu có dây dưa với Diệp Hoài Nam.
00:20Nói ra cũng khéo, tôi và anh ta đều là cựu sinh viên trường đại học A.
00:235 năm trước, Diệp Hoài Nam quay lại trường cũ, quyên tặng 2 tòa nhà thí nghiệm cùng trang thiết bị trị giá hàng chục triệu đệ.
00:28Nhà trường tổ chức hẳn 1 buổi lễ tạ ơn ở hội trường lớn.
00:31Tôi là cựu sinh viên xuất sắc, được cố vấn chỉ định lên sân khấu tặng hoa.
00:34Thế là, tôi quen anh ta từ đó.
00:36Nghe nói Diệp Hoài Nam từng có 1 mối tình đầu, là Bạch Nguyệt Quang của anh ta nhưng cô ấy đã qua đời.
00:40Trùng hợp thay, tôi lại có nét giống người ấy đến 7, 8 phần.
00:43Cô gái đó tên là Bạch Phi, mà tên tôi lại là Mạnh Phi.
00:46Vì thế, anh ta mới để mắt tới tôi.
00:48Chật, tôi thì chẳng để tâm.
00:50Bởi vì mối quan hệ này ngay từ đầu chỉ là 1 cuộc giao dịch, tôi cần tiền để cứu mẹ,
00:53còn anh ta cần 1 công cụ để tưởng nhớ mối tình xưa.
00:55Hai bên đều có lợi, thế là thành thỏa thuận.
00:58Chỉ là tôi không ngờ, mối quan hệ công cụ này lại kéo dài tận 5 năm.
01:01Giờ tôi sắp 27 tuổi rồi, vậy mà Diệp Hoài Nam vẫn không hề có động tĩnh gì.
01:04Tôi biết anh ta sẽ không lấy tôi, nên đã chuẩn bị đường lui từ lâu.
01:08Mấy năm nay tôi lấy của anh ta không ít tiền,
01:09đủ để tôi và mẹ sống sung túc cả đời ở 1 thành phố hàng 3.
01:12Chỉ cần anh ta nói 1 câu, tôi có thể lập tức thu dọn hành lý,
01:15quay lưng bỏ đi không ngoảnh lại.
01:16Chỉ tiếc là, đến giờ anh ta vẫn chưa mở lời.
01:19May mà ông trời có mắt, cơ hội cuối cùng cũng tới.
01:21Tôi thuê 1 tay săn ảnh, bí mật chụp lại cảnh tôi và Diệp Hoài Nam hẹn hò.
01:25Hôm sau, tin tức về bạn gái bí ẩn của Diệp Hoài Nam phủ đầy các mặt báo.
01:28Thứ này tôi phải bỏ tiền thật ra mua,
01:29mà nếu không tạo được chút sóng gió thì tôi tiếc đứt ruột mất.
01:32Không ngờ hiệu quả lại vượt ngoài mong đợi.
01:34Chiều hôm đó, mẹ của Diệp Hoài Nam lập tức xuất hiện.
01:36Bà ta đến thẳng nhà tôi, mở miệng là hỏi,
01:38người được con trai tôi bao nuôi là cô đấy hả?
01:40Ôi chào, cuối cùng cũng tới rồi trong lòng tôi sung sướng lắm.
01:43Cố gắng để nén khóe miệng đang muốn nhét lên, tôi gật đầu đáp, là con.
01:46Bác là, bà ấy mỉm cười như không cười, tôi là mẹ của Diệp Hoài Nam.
01:50Tôi giả vờ ngạc nhiên, ra là bác à, mời bác vào trong.
01:52Bà Diệp ăn mặc sang trọng, khi chất quý phái,
01:54trên tay còn xách chiếc túi Hermes giới hạn.
01:56Sau khi đi một vòng quanh nhà, bà mới ngồi xuống.
01:59Tôi âm thầm, tính toán trong đầu, nghe nói bà ấy rất cưng chiều con trai,
02:02lát nữa dù có đưa bao nhiêu tấm xách, tôi cũng sẽ nhận.
02:04Của ít còn hơn không, dại gì không lấy?
02:06Bà Diệp nhìn tôi, hỏi thẳng, cháu theo Hoài Nam bao lâu rồi?
02:09Tôi dơ một bàn tay ra làm dấu, 5 năm rồi hả?
02:12Bà ấy gật đầu tỏ vẻ hài lòng, còn khen luôn một câu, không tệ.
02:15Tôi cười gượng theo, trong lòng thì bắt đầu lo sốt vó.
02:17Khoan đã, có gì đó sai sai.
02:19Vị phu nhân này hình như không hề tức giận.
02:21Không ngờ tôi vừa cười xong, bà ấy lại càng vui hơn.
02:24Rất tốt, cười lên có má lúm đồng tiền đẹp lắm.
02:26Sau này cháu với Hoài Nam có con, mà đứa con giống cháu thì tuyệt.
02:29Ôi, bác ơi, bác đang nói linh tinh cái gì thế?
02:31Không phải giờ này bác phải rút chi phiếu ra ném vô mặt tôi,
02:34rồi nghiến răng nghiến lợi ra lệnh tôi tránh xa con bác ả?
02:36Tôi còn chưa kịp mở miệng, một tờ chi phiếu đã được đặt ngay trước mặt.
02:395 triệu tệ, tốt lắm.
02:41Chẳng phải đây là tình tiết kinh điển trong phim truyền hình sao?
02:43Nào, ném vào mặt tôi rồi quay đầu bỏ đi đi.
02:46Mặc dù số tiền này hơi ít hơn mức bình thường Diệp Hoài Nam hay cho tôi,
02:49nhưng tiền mà thịt là thịt, ai lại chê tiền bao giờ?
02:51Đây là một phần dính lễ thôi,
02:52đợi gặp mẹ cháu rồi bác sẽ đưa nốt phần còn lại.
02:54Diệp phu nhân kích động nắm lấy tay tôi.
02:56Cây sắt nhà họ Diệp mà chịu đựng được tận 5 năm,
02:58chắc chắn là yêu đến chết đi sống lại rồi.
03:00Ôi, bác ơi, bác có đang hiểu nhầm gì về con trai mình không vậy?
03:03Trong đầu tôi nhanh chóng lướt qua bao nhiêu hình ảnh ngoài việc thỉnh thoảng hơi giữ,
03:06thì có gì mà phải chịu đựng đâu.
03:08Thấy vẻ mặt tôi có chút kỳ quặc,
03:09bà lại tưởng tôi thấy tiền ít,
03:10liền đập tay lên ngực đảm bảo,
03:12con ơi, không đủ à?
03:13Không đủ thì mẹ à không, bác đưa thêm.
03:15Chờ con gả vào nhà họ Diệp rồi,
03:17gia sản sau này đều là của tụi con hết.
03:19Tôi cắn môi một cái thật mạnh người phụ nữ quý phái trước mặt vẫn chưa tan biến.
03:22Vẫn còn ở đó.
03:23Nghĩa là, chuyện này là thật.
03:24Bà ấy muốn.
03:25Diệp Hoài Nam cưới tôi sao?
03:27Không, nhất định là âm mưu gì đó.
03:29Tôi không dễ bị rụ đầu.
03:30Tôi lắc lắc đầu, định mở miệng từ chối thỉ.
03:32Cạch, cửa mở.
03:33Một giọng trầm thấp vang lên.
03:34Mẹ, sao mẹ lại ở đây?
03:36Mỗi lần thấy Diệp Hoài Nam, tôi lại có phản xạ.
03:38Có rũng người lại.
03:39Không cách nào khác khí chất người này có áp lực quá lớn.
03:42Tôi lén lút rút tay ra khỏi tay bà Diệp,
03:43thở phào nhẹ nhõm, lừa đảo.
03:45Tất cả đều là âm mưu.
03:46Không thể để Diệp Hoài Nam nghĩ là tôi thật sự muốn cưới anh ta.
03:49Con trai về rồi à?
03:50Mẹ qua thăm con dâu thôi mà.
03:52Diệp phu nhân thấy con trai cười tít mắt,
03:53không buồn đứng dậy,
03:54còn kéo lại tay tôi đang đặt nghiêm chỉnh trên đùi.
03:56Sao thế này?
03:57Tay con bé lạnh toát thế kia,
03:58con không đưa nó đi khám à?
04:00Nói rồi, bà lại xoa tay tôi như thể sợ tôi bị lạnh thật.
04:03Bác ơi, con vốn bẩm sinh đã vậy rồi à.
04:05Tôi thật sự không tiện rút tay ra nữa.
04:07Bà Diệp nghiêng đầu nhìn tôi,
04:08ánh mắt thoáng xót xa,
04:09vậy tôi trước khi đi ngủ cũng phải để thằng bé sửa tay cho con nhé.
04:12Có sửa đấy.
04:12Không thì người bị lạnh chính là ảnh.
04:14Thấy tôi cắn mua ngại ngùng,
04:15lung cuông đến muốn độn thổ,
04:16Diệp Hoài Nam khẽ bật cười,
04:17thoải mái bế tôi dậy khỏi sofa.
04:19Mẹ, đừng dọa người ta.
04:21Nói xong, anh ấy kéo tôi về phòng.
04:23Làm ơn, trước mặt phụ huynh thì cũng biết ngại đi trừ trời.
04:25Khi Diệp Hoài Nam và mẹ anh ta từ thư phòng đi ra,
04:27tôi vẫn còn đang trong phòng ra sức lau sạch vết son trên mặt mình.
04:30Lúc nãy vừa bước vào phòng,
04:31anh ta đã đè tôi xuống,
04:32hôn loạn xạ, son dính tủng lung.
04:34Đồ khốn!
04:35Ánh mắt tôi liếc thấy tờ chi phiếu trên bàn,
04:37bè khựng lại một chút.
04:38Ừm, chắc từng này cũng đủ rồi,
04:40dù gì bình thường anh ta cũng cho tôi không ít.
04:42Đợi lát nữa tôi sẽ nói rõ ràng với họ.
04:44Tôi không muốn rinh líu gì đến mớ dối re nhà bọn họ đâu.
04:46Hơn nữa, chẳng phải Diệp Hoài Nam vẫn còn một người Phi Phi.
04:49Bạch Nguyệt Quang,
04:50tiếng gọi từ ngoài cửa vọng vào kéo tôi về hiện thực.
04:52Xem ra bà Diệp chắc cũng lầm tôi với mối tình đầu quá cố của anh ta rồi.
04:55Tôi nhét tờ chi phiếu vào ngăn kéo,
04:57mở cửa phòng bước ra.
04:58Phi Phi, bác đi trước nhé.
05:00Không quấy giày hai đứa nữa ngã tôi vừa ra đến nơi,
05:02không biết Diệp Hoài Nam đã nói gì với mẹ,
05:03mà bà đã vui vẻ sách túi rời khỏi nhà.
05:05Cánh cửa đóng lại, tôi bước về phía anh.
05:07Anh lập tức kéo tôi vào lòng.
05:09Tôi ngừng đầu định hỏi anh một câu,
05:10lại bắt gặp ánh mắt đen sâu hunh hút kia có gì đó rất nguy hiểm.
05:13Toàn rồi, vừa rồi hai người họ đã nói cái quái gì thế.
05:16Anh ôm tôi ngồi xuống ghế sofa.
05:18Thật ra cảnh thế này cũng không hiếm,
05:19nhưng hôm nay tôi lại thấy bối rối lạ thường.
05:21Anh cứ nhìn tôi chằm chằm, không nói một lời.
05:23Bộ tính làm gì đấy hả?
05:25Cho đến khi tôi nhấp nhổ ngồi không yên trên đùi anh,
05:27Diệp Hoài Nam mới ấn tôi lại.
05:28Cử động cái gì chứ?
05:29Hay là?
05:30Đang căng thẳng gì?
05:31Đang căng thẳng gì?
05:32Tôi cũng muốn biết rốt cuộc mình đang căng thẳng chuyện gì nữa.
05:34Chẳng lẽ vụ tôi thuê người trục lén đã bị lộ rồi?
05:37Một cảm giác bất an răng lên trong lòng,
05:38tôi lập tức ngởng đầu nhìn anh.
05:40Cái đó, vừa rồi mẹ anh có làm khó em không?
05:42Anh chầm giọng hỏi.
05:43Hả?
05:44Tay tôi đang vòng qua cổ anh cũng khựng lại.
05:46Ngần người một chút, tôi lắc đầu.
05:47Dạ.
05:48Không, không có đâu.
05:49Tôi nhìn thẳng vào mắt anh đôi mắt ấy sâu như hồ nước,
05:51có ánh sáng nhẹ nhàng lấp lánh.
05:53Cảnh tượng này, thật hiếm khi thấy.
05:55Bình thường ánh mắt anh chỉ nhạt nhạt,
05:56hoặc đôi lúc trong đêm khuya,
05:57ánh trăng dọi vào mới khiến anh trông có chút dịu dàng đầy hoang dã.
06:00Còn lại thì toàn tắt đèn, tôi có nhìn thấy gì đâu.
06:02Ngay cả cơ bụng của anh tôi còn chưa nhìn rõ bao giờ.
06:05Nghĩ tới đây, cơn tức tôi lại bốc lên.
06:07A Nam, tối nay, có thể bật đèn ngủ được không?
06:10Diệp Hoài Nam, sự thật chứng minh,
06:11bật đèn ngủ là một quyết định sẽ khiến người ta hối hận.
06:13Mà người đó chỉ có thể là tôi.
06:15Chết tiệt.
06:16Đồ khốn.
06:16Sáng hôm sau tỉnh dậy, phát hiện chuyện tối qua cứ thế mà.
06:19Trôi qua luôn rồi.
06:20Lúc đó, điện thoại bệnh viện gọi đến,
06:22nói tình hình của mẹ tôi đã khá hơn nhiều,
06:23ở lại thêm một hai tháng là có thể xuất viện.
06:25Tôi thở phào nhẹ nhõm.
06:26Mẹ tôi mắc một căn bệnh hiếm gặp,
06:28nhập viện từ 5 năm trước.
06:29Khi đó bác sĩ lắc đầu ngao ngán,
06:31nói bệnh này chỉ còn cách ra nước ngoài điều trị.
06:33Nếu không nhờ Diệp Hoài Nam mời được đội ngũ y tế hàng đầu từ nước ngoài về,
06:35lại còn chi trả toàn bộ viện phí đắt đỏ,
06:37thì có lẽ bây giờ tôi đã không còn mẹ nữa.
06:39Tôi đến bệnh viện,
06:40mẹ thấy tôi liền mừng giữa ngồi dậy khỏi giường.
06:42Hôm nay không bận à?
06:43Mẹ khỏe hơn nhiều rồi,
06:44con không cần đến chăm suốt thế này đâu.
06:46Mẹ nắm tay tôi,
06:46nhìn mấy túi đồ to tướng tôi mang theo,
06:48nói nhỏ nhẹ,
06:49sau này đừng mang nhiều thế,
06:50một mình con vẽ tranh kiếm tiền cũng không dễ dàng gì.
06:53Phải rồi,
06:53tôi học chuyên ngành thiết kế,
06:54rảnh rỗi thì vẽ chuyện tranh cho mấy web kiếm chút thu nhập.
06:57Cũng có tiền,
06:58nhưng so với chi phí điều trị lên đến cả triệu tệ mỗi năm thì chẳng đáng bao nhiêu.
07:01Tất cả đều do Diệp Hoài Nam chỉ trả.
07:03Mẹ nhìn tôi,
07:03vừa thương vừa vui,
07:04chờ mẹ xuất viện rồi,
07:05mẹ sẽ làm cùng con,
07:06để con đỡ vất vả hơn.
07:08Tôi chỉ mỉm cười,
07:08ngật đầu,
07:09tạm thời tôi chưa định nói với mẹ rằng tôi đã mua một căn nhà ở quê,
07:12tại thành phố bên cạnh.
07:13Sau này,
07:14mẹ có thể sống theo cách mình muốn,
07:15hoặc an nhàn tĩnh dưỡng cũng được.
07:17Bà đã vất vả cả đời vì tôi,
07:18chịu đủ mọi khổ cực rồi.
07:19À mà,
07:20hôm nay không phải xếp con đưa con đến à?
07:22Tôi dẫn người,
07:22lúc đó mới nhớ ra chắc mẹ đứng ở cửa sổ ngắm cảnh,
07:25tình cơ thấy tôi bước xuống xe.
07:26Ảnh hôm nay,
07:27có chút việc ạ.
07:28Nói cũng lạ,
07:29hầu như lần nào tôi đến bệnh viện,
07:30Diệp Hoài Nam cũng đều đưa tôi đi,
07:32còn lên thăm mẹ cùng tôi.
07:33Lâu dần,
07:33mẹ cũng tò mò.
07:34Bà hỏi tôi với anh ta là quan hệ gì?
07:36Hôm ấy,
07:37Diệp Hoài Nam đứng cạnh tôi,
07:38im lặng nhìn tôi gọt táo.
07:40Quả táo xuyết rớt khỏi tay,
07:41tôi run tay đáp.
07:42Là xếp con ạ.
07:43Xếp tụi con tốt lắm.
07:44Có đồng nghiệp khác cũng được ảnh đưa đi đưa về suốt.
07:46Lúc đó ánh mắt Diệp Hoài Nam tối hẳn lại.
07:48Tôi cũng không rõ vì sao.
07:49Sau khi anh đi rồi,
07:50tôi còn phải giải thích với mẹ,
07:52giỡn bà nghĩ linh tinh.
07:53Mẹ,
07:53xếp con thật ra,
07:54thật ra không thích con gái đâu.
07:56Tôi chấp mắt lia liện.
07:57Mẹ tôi lập tức hiểu ra,
07:58gật gu tin sái cổ,
07:59còn dặn dò,
08:00thế thì con đừng nói với ai chuyện này nhé,
08:01không là mang tiếng cho tiểu Diệp đấy.
08:03Cũng chẳng còn cách nào khác.
08:04Tôi không thể để mẹ biết tất cả chi phí điều trị của bà
08:06đều là tiền của Diệp Hoài Nam.
08:08Thấy tôi cứ ngương ác,
08:09ánh mắt trốn tránh,
08:10mẹ tưởng tôi đang nghĩ chuyện công việc.
08:11Bà gọt trái cây đưa cho tôi,
08:12rồi dự dàng khuyên,
08:13về nghỉ ngơi đi con.
08:15Ra khỏi bệnh viện,
08:15tôi va phải một người đi ngược chiều.
08:17Tôi vừa định mở miệng xin lỗi
08:18thì người trước mặt đã bật cười,
08:19mạnh phi.
08:20Tôi,
08:21là lớp trưởng này,
08:21cậu quên rồi à.
08:23Mất vài giây tôi mới nhớ ra là Dư Khánh,
08:24lớp trưởng hồi đại học.
08:26Sau khi tốt nghiệp,
08:26anh ta cũng ở lại thành phố A làm việc.
08:28Lúc học chúng tôi không tiếp xúc nhiều,
08:30nên tôi không nhận ra ngay cũng phải.
08:31Không nhận ra cũng đúng,
08:32bây giờ tôi khác xưa nhiều mà.
08:34Anh ta ngượng ngùng gãi đầu cười,
08:35nhìn kỹ lại thì đúng là khác thật.
08:37Lúc trước anh ta hơi mũm mỉm,
08:38giờ thì ốm hẳn,
08:39cao mét 8,
08:40đeo kính trong thư sinh,
08:41toát ra vẻ nhò nhã lịch thiệp.
08:42Cậu có việc gì sao?
08:44Giờ đang vắng,
08:44tranh thủ đi khám đi.
08:45Tôi nhìn về phía quầy tiếp nhận phía sau.
08:47Không có gì đâu,
08:48chỉ hơi đau răng thôi.
08:49Giờ thì hết đau rồi.
08:51Hay là để tôi đưa cậu về nhé?
08:52Từ chối vài lần không được,
08:53tôi đành đồng ý.
08:54Trùng hợp ghê,
08:55công ty tôi cũng ở tòa đề đâu,
08:56cậu làm tầng mấy vậy?
08:57Dư Khánh hỏi với vẻ vui mừng.
08:59Tôi, tôi sống ở đối diện
09:00khu căn hộ cao cấp ngựa hoa đình.
09:02Khi xe dừng ở cổng ngựa hoa đình,
09:03Dư Khánh ngẩn người mất mấy giây.
09:05Mạnh phi, tôi nhớ nhà cậu trước đây
09:06đâu có khá giả gì.
09:08Giờ phất lên rồi à,
09:09ở hẳn khu sang thế này cơ mà.
09:11Câu này có ẩn ý gì thì tôi không rõ,
09:12mà cũng chẳng buồn giải thích,
09:13chỉ mỉm cười nhạt nhạt.
09:15Rất nhanh sau đó,
09:16trong tay tôi xuất hiện một tấm danh thiếp,
09:17giữ liên lạc nha, bạn học cũ.
09:19Nói xong,
09:19anh ta lái xe lao vút đi
09:20chắc sắp muộn giờ làm.
09:22Tôi thở vào.
09:23Đi ngang thùng rác ở cổng,
09:24suýt nữa tiện tay quăng danh thiếp vào.
09:25Nhưng nghĩ lại dù gì cũng là bạn học 4 năm,
09:27thôi thì bỏ lại vào túi xách rồi bước vào.
09:29Không để ý,
09:30phía sau có một chiếc Rolls Royce đen
09:31chậm dãi chạy theo tôi vào cổng.
09:33Lên xe.
09:33Tôi giật nảy mình,
09:43nhìn thẳng phía trước,
09:44tiếp tục lái xe không nói tiếng nào.
09:46Em hứa rồi,
09:46sau này không ngồi xe người khác nữa.
09:48Anh ta vẫn chẳng nói gì,
09:49chỉ lặng lặng theo tôi lên nhà.
09:51Tôi run dày khép cửa lại,
09:52còn chưa kịp xoay người
09:53thì đã bị ai đó ép sát vào cánh cửa.
09:55Anh cúi xuống,
09:55ánh mắt sâu thẳng gam thẳng vào tôi,
09:57ở bên người khác thì cười tươi như vậy,
09:58còn ở bên anh thì không vui đúng không, hả?
10:00Nửa đêm,
10:01khi tôi còn đang tủi thân quay mặt vào tường,
10:03một vòng tay từ phía sau ôm chặt lấy tôi.
10:05Phi Phi,
10:05xin lỗi,
10:06xin lỗi cái gì chứ?
10:07Cái phản ứng ghen tuông lộ rõ kia
10:09chẳng lẽ anh ta đang ghen thật?
10:10Vừa nghĩ đến đây,
10:11tôi lập tức nhấc môi tự diễu.
10:13Diệp Hoài Nam sao có thể vì tôi mà ghen?
10:15Tôi chỉ là cái bóng anh ta mượn
10:16để từng nhớ bạch nguyệt quang của mình thôi mà.
10:18Là một công cụ biết điều,
10:19điều khiến tôi bận tâm nhất chính là
10:20vì sao Diệp Hoài Nam mãi không chịu mở miệng trên tay tôi.
10:23Bảy ngày sau,
10:23tôi vẫn đi cùng anh tham dự một buổi tiệc tối,
10:25y như mọi lần trước.
10:26Chỉ có điều,
10:27hôm nay hơi khác một chút.
10:28Đây là buổi tiệc ăn mừng dự án mới
10:30mà Diệp Hoài Nam vừa mở rộng cho tập đoán liên quan đến ngành giải trí.
10:32Thế nên,
10:33trong hội trường có không ít nữ minh tinh,
10:34cả quen mặt lẫn không quen.
10:36Trong số đó có vài người,
10:37dạo gần đây từng bị đồn đoán có dây mơ dễ má với anh ta.
10:40Tôi chẳng bận tâm,
10:41ai đến mời rượu,
10:41tôi đều mỉm cười đáp lại lễ độ.
10:43Cô em này nhìn lạ mặt ghê,
10:45mới vào nghề à?
10:45Hay mới tốt nghiệp?
10:47Một gã trung niên bụng phễ nâng ly rượu vang,
10:48cười hiếp mắt bước lại gần.
10:50Tôi vẫn giữ nụ cười,
10:51vừa định lên tiếng.
10:52Một giọng nữ đột nhiên vang lên sau lưng tôi,
10:53đạo diễn Vương,
10:54cô ấy là người nhà của tổng giám đốc Diệp đấy.
10:56Tôi quay đầu lại là một nữ minh tinh ăn diện lộng lẫy,
10:58tóc uốn xoăn sóng to,
10:59tay cầm ly rượu sóng sánh bước đến.
11:01Cô ta mỉm cười nhìn đạo diễn Vương,
11:02rồi khẽ vén tóc,
11:03ánh mắt dừng lại trên người tôi.
11:05Nhìn sắp mặt ông đạo diễn,
11:06chắc cũng nhận ra điều gì đó,
11:07liếc nhìn cả hai chúng tôi rồi ngượng ngùng chữa cháy,
11:09nếu sau này cô muốn vào giới,
11:11chắc chắn sẽ nổi đấy.
11:12Ý là muốn định người bên cạnh Diệp Hoài Nam đây mà.
11:14Ai ngờ,
11:15sắp mặt của từ Ngọc cô nàng vừa đoạt ảnh hậu kinh ngư lập tức ra sầm.
11:18Cô ta luôn nghĩ rằng ai cũng phải nâng cô ta lên như nữ thần.
11:20Chỉ là ai cũng biết,
11:21ngoài fan và người chống lưng,
11:22chẳng ai thật sự để mắt đến cô ta.
11:24Mà người được đồn là chống lưng cho cô ta,
11:26lại chính là Diệp Hoài Nam.
11:27Người vừa rời đi,
11:28từ Ngọc đã lật mặt.
11:29Bỏ cuộc đi mạnh phi,
11:30Diệp Hoài Nam chỉ chơi bời qua đường thôi.
11:32Anh ta đâu phải người mà loại như cô có thể khống chế.
11:34Cô ta bật cười dĩu cợt,
11:35lắc ly rượu vang đỏ trong tay.
11:37Tôi đương nhiên hiểu.
11:38Hú hổ,
11:39người đang dính tin đồn với Diệp Hoài Nam dạo này đâu chỉ mũi cô ta.
11:41Tôi thuê paparazzi cũng đâu có ủng phí,
11:43họ làm việc kỹ lắm đấy.
11:44Tức là,
11:45cô tự tự cho rằng mình có,
11:46thể khống chế được anh ta à?
11:48Tôi nhức môi,
11:48chẳng hề tỏ ra yếu thế.
11:50Quả nhiên,
11:50mặt từ Ngọc biến sắc.
11:52Rất nhanh sau đó là tức giận,
11:53cô nghĩ tôi giống đám hồ ly tinh bám theo anh ấy hả?
11:55A Nam gần đây vừa giúp tôi lấy được một hợp đồng đầu tư cách cô ta gọi nghe thân mật thật.
11:59Và tôi biết cô ta không nói dối.
12:00Trong giới ai chẳng biết A Nam có một bạch nguyệt quang.
12:03Cô chắc chưa biết nhỉ.
12:04Không chỉ tên cô giống cô ấy,
12:05ngay cả gương mặt cũng có đến 8 phần tương tự.
12:07Nhìn vẻ mặt cô ta nghiêm túc chân thành khuyên nhủ,
12:09tôi bật cười,
12:10vậy thì sao?
12:11Vậy thì,
12:11cái gì không thuộc về cô thì mãi mãi cũng không thuộc về cô.
12:14Tôi khuyên cô tốt nhất là nên sớm A Nam từ Ngọc đột ngột đổi sắc mặt,
12:17ánh mắt trao đảo nhìn về phía sau tôi.
12:18Đang nói gì thế?
12:19Giọng nam chầm ấm vang lên phía sau.
12:21Tôi đã quá quen với mùi gỗ đàn hương dịu nhẹ quanh thân người anh ấy.
12:24Đang nói về bạch nguyệt quang của tổng giám đốc Diệp ấy mà.
12:26Tôi không môi cười,
12:27nét mặt bình thẳng như không.
12:29Lời vừa rước,
12:29mặt từ Ngọc lập tức tối sầm.
12:31Chắc cô ta không ngờ tôi lại dám nhắc đến người đó trước mặt anh.
12:34Không chỉ là bạch nguyệt quang,
12:35mà còn là vết thương lòng vĩnh viễn không lành của anh ta.
12:37Tôi chờ anh ta tuyên bố kết thúc trò chơi này với tôi.
12:40Quả nhiên,
12:40đáy mắt Diệp Hoài Nam cũng tối lại.
12:42Huống chi,
12:42bình thường tôi đều gọi anh là A Nam,
12:44nay lại đổi sang tổng giám đốc Diệp đây là lần đầu tiên.
12:46Chuyện không nên nói,
12:47thì đừng nói nữa.
12:48Giọng anh lạnh băng,
12:49đôi mắt đe nhánh quét qua từ Ngọc rồi kéo cổ tay tôi rời khỏi đó.
12:52Không phải anh ta nên lạnh nhạt với tôi sao?
12:54Bị anh kéo lên lõi giữa đám đông,
12:55tôi thấy hơi tò mò,
12:56không nhịn được ngừng đầu hỏi.
12:57Em vừa nói mấy lời đó,
12:59anh không giận à?
13:00Giận gì cơ?
13:01Diệp Hoài Nam bỗng khựng lại,
13:02tôi không kịp phản ứng,
13:03mũi đập thẳng vào lưng anh cứng như đá.
13:04Đồ đàn ông chó chết.
13:06Người đồn nhảm về anh còn ít chắc.
13:07Thêm em nữa thì sao đâu?
13:08Anh quay đầu lại,
13:09ánh mắt rán chặt trên tôi.
13:11Cái gì mà đồn nhảm?
13:12Sao nghe như thế?
13:13Anh mới là người bị oan ức vậy.
13:14Tôi mím môi mãi mà không nghĩ ra câu nào để phản bác.
13:17Hơn nữa,
13:17anh nói tiếp,
13:18anh đã có bạn gái rồi.
13:19Hả?
13:20Tôi bật ngưỡng đầu lên.
13:21Hai ngày nữa,
13:22anh sẽ công khai với mọi người.
13:23Không hiểu sao,
13:24dù biết trước rồi,
13:25nhưng nghe chính miệng anh nói ra,
13:26vẫn thấy nghề nhẹn trong lòng.
13:27Tôi mím môi,
13:28nhẹ nhàng rút tay khỏi tay anh.
13:30Hôm nay thì sao?
13:31Diệp Hoài Nam lười nhác liếc nhìn xung quanh.
13:33Hôm nay có paparazzi không?
13:34Anh ấy biết hết rồi.
13:35Góc khuất trong sảnh tiệc.
13:36Tôi ngồi con gió trên ghế,
13:38đầu cuối tôi nỗi sắp chạm sàn đến nơi.
13:39Diệp Hoài Nam chống hai tay lên thành ghế,
13:41bao bọc tôi trong một phòng.
13:42Vây mơ hồ,
13:43anh dừng một chút,
13:44nhắc ly rượu vang bên cạnh lên nhấp một ngụ,
13:46rồi thẳng nhiên đặt lại trên mặt bàn đá cẩm thạch.
13:48Tôi dám động đậy à?
13:49Không dám.
13:50Anh ta nắm thóp tôi chuẩn quá rồi.
13:51Nói đi,
13:52chuyện gì xảy ra?
13:53Giọng anh chầm thấp vang lên.
13:54Tôi hít sâu một hơi.
13:55Em không muốn giấu anh nữa.
13:57Tôi ngẳng đầu.
13:58Cũng chẳng có gì to tát cả.
13:59Em chỉ là thấy tiền sáng mắt,
14:00muốn dùng vụ paparazzi để uy hiếp anh kết hôn với em.
14:03Nếu anh không chịu được,
14:04thì chia tay đi.
14:05Trời biết,
14:06mấy phút im lặng vừa rồi tôi phải gom bao nhiêu dũng khí.
14:08Lặp đi lặp lại bao nhiêu lần trong đầu,
14:10mới có thể nói một lèo mượt đến vậy.
14:11Tôi chấp mắt,
14:12lại bổ sung,
14:13với lại em cũng biết,
14:13dạo này anh chuẩn bị công khai từ ngọc rồi.
14:16Không sao đâu,
14:16lúc trước chúng ta có ký thỏa thuận bảo mật mà,
14:18em tuyệt đối sẽ không làm phiền hai người.
14:20Hôm nay mình nhanh lên,
14:21ném tiền vô mặt em,
14:22chia tay em đi.
14:23À tôi dên lên một tiếng,
14:24nước mắt trào ra theo phản xạ,
14:25chừng mắt nhìn Diệp Hoài Nam.
14:27Nhưng không dám nói gì.
14:28Đau à?
14:29Nếu đau,
14:29thì sau này đừng nói mấy lời như thế nữa.
14:31Anh ta thật sự tức giận rồi.
14:33Tức thật,
14:33nhưng vẫn dắt tôi quay lại giữa đám đông.
14:35Vừa nhìn thấy anh kéo tay tôi,
14:36mấy người xung quanh lập tức ý tứ bước đến mở rượu.
14:38Kính anh một ly xong,
14:39lại quay sang tôi.
14:41Đây là bạn gái tổng giám đốc Diệp đúng không?
14:43Phải.
14:43Không hổ danh,
14:44đẹp chẳng kém gì minh tinh.
14:45Nếu debut chắc chắn nổi tiếng lắm.
14:47Thấy sắc mặt Diệp Hoài Nam không vui,
14:48người đó cười gượng rồi lẳng đi.
14:50Ngay sau đó lại có người mới tiếp cận.
14:52Bạn gái tổng giám đốc Diệp hả?
14:53Xin quá trời.
14:54Phải.
14:55Lần đầu công khai thì phải.
14:56Phải.
14:57Đây là bạn gái của Diệp Tổng phải không?
14:58Phải.
14:59Anh ta định làm gì vậy?
15:00Không phải hai ngày nữa mới công khai bạn gái sao?
15:02Bạn gái Diệp Tổng à?
15:04Khi chất đúng chuẩn.
15:05Phải.
15:05Một vòng tiếp nối một vòng,
15:06đến lúc này Diệp Hoài Nam đã hơi ngà ngà,
15:08ngồi tựa vào ghế,
15:09ánh mắt lơ mờ.
15:10Những người kia vừa rời đi,
15:11tôi nghe loáng thoáng có giọng nói lạc vào tai,
15:13đúng là rất giống Phi Phi,
15:14nhưng mà...
15:15Kéo được Diệp Hoài Nam lên xe đúng là một trận chiến mệt dã người.
15:17Cao gần mét 9,
15:18nhìn ngoài thì có vẻ gầy,
15:19ai rẻ toàn là cơ bắp.
15:21Lạ thật,
15:30lại với anh.
15:31Diệp Hoài Nam,
15:31anh làm trò gì thế hả?
15:33Tôi đập anh một cái,
15:34dưới ánh đèn trong xe,
15:35thấy mặt anh đỏ bừng vì rượu,
15:36nhìn mà không nỡ tiếp tục trách móc.
15:38Thôi vậy,
15:38anh ta lại muốn rửa trò gì nữa đây?
15:40Trời,
15:41không biết vì sao mà tim tôi lại đập thình thịt như vậy.
15:43Diệp Hoài Nam,
15:44anh mà còn thế nữa,
15:45tôi vứt anh lại ghế sau luôn đó.
15:46Tôi nghe thấy,
15:47anh ấy rên khẽ một tiếng,
15:48Diệp Hoài Nam vẫn kéo lấy tay tôi,
15:50gối đầu lên,
15:51nhẹ nhàng rụi vài cái rồi.
15:52Chịu nằm yên,
15:53hình như anh ta thật sự say.
15:54Lúc xuống xe,
15:55gần như cả người anh đều dính sát lấy tôi.
15:57Gỡ kiểu gì cũng không ra.
15:59Chị Phi Phi ơi,
15:59nhờ chị vậy.
16:00Chợ lý kiêm tài xế tiểu trần cười khổ,
16:02xua tay rồi nhanh chân chuồn mất.
16:03Bỏ lại một mình tôi.
16:05Đồ phản bội.
16:06Hôm nay bọn tôi về nhà riêng,
16:07vì thấy anh say thế này,
16:08chắc chắn không thể lên nổi lầu.
16:10Nhưng từ cổng đi vào đến nhà còn tận 10 mét.
16:12Tôi nhìn quãng đường đó mà như nhìn thấy vực thẳm,
16:14rồi lại nhìn người đàn ông đang bất tỉnh bám chặt lấy mình.
16:16Đành kéo anh vào từng bước.
16:17Bất ngờ,
16:18có một bàn tay đặt lên eo tôi.
16:19Anh ta,
16:20không say.
16:21Tôi chết lặng mất 2 giây,
16:22ngừng đầu lên,
16:23chạm ngay vào ánh mắt anh.
16:24Dưới ánh đèn vàng mờ ngoài sân,
16:25tôi vẫn thấy rõ đôi mắt Diệp Hoài Nam hơi đỏ vì men rượu,
16:28môi lại nhét lên một nụ cười ngông ngạo.
16:30Cửa vừa đóng,
16:30anh đã để tôi lên tường.
16:32Mã cho đến khi tôi thở hồn hền,
16:33dốc hết sức mới đẩy được anh ra một chút.
16:35Anh giả vờ cái gì chứ?
16:36Tim tôi vẫn còn đang đập loạn không kiểm soát.
16:38Tôi nhìn thẳng vào gương mặt đẹp trai khiến người ta nghẹt thở kia,
16:41mà không thể giấu được trái tim đang loạn nhịp.
16:43Không ngờ trên gương mặt ấy lại lộ ra chút.
16:45Ấm ức,
16:45đôi mắt vẫn mang theo chút say lờ đờ,
16:46anh không giả vờ,
16:47phi phi.
16:48Anh thật sự say.
16:49Tôi còn chưa nguôi giận,
16:50nhưng vẫn lặng lặng đi vào bếp nấu 2 bát canh giải rượu.
16:52Nhà riêng này anh không hay về,
16:54mà đúng hôm nay chỉ giúp việc cũng suy nghĩ,
16:56chỉ còn lại tôi với anh.
17:04Nghe được hơi thở đều đều của anh.
17:06Chắc cũng mệt thật.
17:07Đợi một lúc lâu,
17:08tôi mới nhẹ nhàng lay cánh tay anh.
17:10Dậy đi,
17:10không uống là canh nguội mất.
17:11Hàng mi dài cong như lông quả nhẹ rung.
17:13Diệp Hoài Nam mở mắt,
17:14đôi mắt vẫn còn hơi mơ màng,
17:16nhưng lại chẳng động đậy gì,
17:16chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
17:18Lại trò của đàn ông.
17:19Em đi nấu bát mì cho anh.
17:20Vừa uống canh giải rượu xong,
17:22miệng tôi toàn mùi thuốc,
17:23cũng muốn đi xúc miệng.
17:24Đừng đi.
17:24Tôi vừa đứng dậy,
17:25tay áo đã bị kéo lại,
17:26cả người bị giật ngược xuống sofa.
17:28Không muốn ăn bì.
17:29Sáng hôm sau tỉnh dậy,
17:30thật bất ngờ là,
17:31Diệp Hoài Nam vẫn chưa đi.
17:32Anh mặc một chiếc áo thôn trắng,
17:34thấy tôi mở mắt liền khẽ cong môi,
17:35nhẹ nhàng kéo dèm cửa sổ ra.
17:37Diệp Hoài Nam,
17:37anh không đến công ty sao?
17:39Không đi.
17:39Phi Phi,
17:40anh đói rồi,
17:41muốn ăn bì em nấu.
17:42Một người đàn ông sắp bước sang tuổi 27,
17:44mặt mũi vẫn chẳng,
17:44thay đổi chút nào theo năm tháng,
17:46giờ đây lại ngừng đầu nhìn tôi bằng vẻ mặt vô tội và trông chờ.
17:49Nhìn mà,
17:49cũng thấy mềm lòng thật.
17:51Thôi được,
17:51làm người hầu cũng chấp nhận.
17:52Dù sao cũng là nhận tiền làm việc,
17:54tôi chẳng có lý do để từ chối.
17:55Lúc tôi đang nấu mì,
17:56anh ta cứ dính sát bên không rời,
17:58bám dính như keo 502,
17:59tôi hơi ghét ghét,
18:00anh lại cứ quanh quẩn bên cạnh tôi mãi,
18:02cuối cùng đành tự giác vào phòng tắm tắm rửa.
18:04Lúc đi ra,
18:04tay cầm khăn lau tóc,
18:05môi hồng da trắng,
18:06vài giọt nước còn đang rơi xuống áo sơ mi trắng,
18:08loang lổ ướt một màng.
18:10Tôi quay đầu đi,
18:10khẽ tặc lưỡi một tiếng,
18:12đúng là sắc đẹp hại người.
18:13Phi Phi,
18:14giúp anh sấy tóc,
18:15tôi hít sâu một hơi nữa.
18:16Trước đây,
18:16Diệp Hoài Nam không bao giờ như vậy.
18:18Thuốc thì tự uống đúng giờ,
18:19đói thì tự đặt đồ ăn,
18:20tóc cũng tự sấy.
18:21Cuộc sống chẳng cần tôi giúp gì cả.
18:23Sao hôm nay bỗng dưng biến thành người không biết tự chăm sóc bản thân vậy?
18:26Đêm qua anh không ăn gì cả.
18:27Sấy tóc xong,
18:36nên phải dạy tìm thuốc uống.
18:38Anh không thể cứ như vậy mãi được.
18:39Đau thì cũng chỉ khổ chính bình thôi.
18:41Tôi nhìn chầm chầm vào khuôn mặt anh,
18:42giọng nói lần này mang chút nghiêm túc thật sự.
18:44Nghe trợ lý anh kể,
18:45anh đã thiết quản một nửa công việc của tập đoàn từ năm 3 đại học,
18:48lúc đó bận đến mức dạ dày mới sinh bệnh.
18:49Nhưng trước đây,
18:50anh vẫn luôn ăn uống và uống thuốc rất đúng giờ.
18:52Tay tôi xiết lại dưới bàn,
18:53có vài lời định nói ra nhưng lại nghẹn ở cổ học,
18:55không thể bật ra nổi.
18:57Phi Phi,
18:57em biết hôm nay là ngày gì không?
18:59Giọng anh chầm khẽ vang lên,
19:00tôi giữ người.
19:01Tôi nghĩ một vòng trong đầu.
19:02Sinh nhật anh à?
19:03Không phải.
19:04Còn hai thằng nữa cơ mà.
19:05Sinh nhật tôi?
19:06Cũng chưa tới.
19:07Vậy thì là gì?
19:08Giọng anh chầm chầm vang lên ngay trước mặt
19:09là kỷ niệm 5 năm của chúng ta.
19:11Nếu không phải tối qua anh cứ làm nhàng chen ngang,
19:13tôi nhất định đã nhớ ra từ sớm.
19:15Ngày quan trọng như vậy,
19:15sao tôi lại không nhớ được?
19:17Trong túi tôi vẫn còn món quà đã chuẩn bị cho anh từ trước.
19:195 năm qua,
19:20cứ đến dịp đặc biệt sinh nhật,
19:21lễ,
19:22kỷ niệm tôi đều ghi chú cẩn thận trong điện thoại.
19:24Tôi cũng đã sớm hiểu rõ sự thích của anh,
19:25món quà này,
19:26anh nhất định sẽ thích.
19:27Em có chuẩn bị quà cho anh?
19:29Tôi ngồi đối diện anh,
19:29ánh mắt không giấu nổi mong chờ.
19:31Chiếc hộp được gói tỉ mỉ,
19:32dùng duy băng màu hồng phấn thắt thành nơ.
19:34Tôi dõi theo ngón tay anh gỡ từng vòng dây duy băng.
19:36Ánh mắt Diệp Hoài Nam cũng hiện rõ vẻ mong chờ.
19:38Khoảnh khắc chiếc hộp mở ra,
19:40tay anh hơi khựng lại.
19:41Đôi mắt anh dừng lại thật lâu trên món quà.
19:43Tôi biết anh thích món quà này.
19:44Cũng là do tình cờ nghe trợ lý nhắc đến,
19:46thời cấp 3,
19:47Diệp Hoài Nam học ở nhất trung thành phố bên,
19:48lớn hơn tôi mùa khóa,
19:49lớp 0-3.
19:503 năm cấp 3 ấy,
19:51có lẽ là khoảng thời gian rất đặc biệt với anh.
19:53Chắc là,
19:54thời ấy anh có bạch nguyệt quang của mình.
19:56Không hiểu sao,
19:56tôi cúi đầu nhìn chằm chằm đôi tay xiết chặt dưới bàn.
19:59Một bóng tối nhẹ phủ lên trước mặt,
20:00Diệp Hoài Nam đã bước tới,
20:01vòng tay ôm chặt tôi vào lòng.
20:03Phi Phi,
20:03bên anh cả đời.
20:04Được không?
20:05Không được.
20:06Bởi vì,
20:07tôi mãi mãi không thể thay thế người đó trong lòng anh.
20:09Hơn nữa,
20:09ngày mai chính là ngày Diệp Hoài Nam công khai bạn gái.
20:12Tôi tuyệt đối không thể tiếp tục mối quan hệ này khi anh đã có người bên cạnh.
20:15Giữa đau lâu và đau ngắn,
20:16tôi chọn đau ngắn.
20:17Tối hôm đó,
20:18hiếm khi tôi tỏ ra nũng nịu,
20:19không còn ngoan ngoãn như mọi ngày,
20:20làm nũng anh mấy lần vì mấy chuyện nhỏ nhạt chẳng đáng gì.
20:23Khi Diệp Hoài Nam ngủ,
20:24tôi mơ hồ nghe thấy anh khẽ bật cười trong vô thức không biết là đang mơ thấy điều gì.
20:27Sáng hôm sau tỉnh dậy,
20:28giữa hàng chân mày anh như thả lòng,
20:30khóe môi còn đọng lại một nét cong nhẹ.
20:31Trước khi đi,
20:32anh dịu dàng nói,
20:33chờ anh về nhé.
20:34Tôi mỉm cười nhìn anh,
20:35gật đầu.
20:36Cửa vừa đóng lại,
20:36nước mắt tôi đã không kìm được mà trào ra.
20:38Tôi xiết chặt tay,
20:39lấy tờ chi phiếu 5 triệu vẫn luôn để trong túi ra,
20:50và hết mọi liên hệ liên quan đến anh,
20:51đổi số điện thoại,
20:52rồi dắt mẹ quay về thành phố bên cạnh nơi tôi đã sống suốt gần 20 năm.
20:55Những gì tôi nợ anh,
20:56có lẽ cả đời này cũng không trả hết.
20:58Anh từng nói,
20:59không cần tôi phải trả.
21:00Vậy thì,
21:01hãy để tôi làm người ra đi trước.
21:02Điều khiến tôi không ngờ tới là hôm đó,
21:04Diệp Hoài Nam không hề công bố bạn gái như đã nói.
21:06Hai ngày sau,
21:06tôi thấy tên anh và từ ngọc leo thẳng lên top hot search.
21:09Trong hình,
21:10cô ấy khoác tay anh,
21:11nụ cười rạng rỡ như hoa nở.
21:12Còn người đàn ông bên cạnh,
21:13cứ để mà cô ấy ôm lấy tay mình.
21:15Chỉ là,
21:16vẻ mặt vẫn lạnh như thường,
21:17chẳng có chút cảm xúc nào.
21:18Chắc đây là người anh định công khai rồi.
21:20Tôi biết,
21:20thật ra từ ngọc còn giống bạch phi hơn cả tôi.
21:23Con gái,
21:23chẳng phải đây là sếp của con sao?
21:25Mẹ tôi vừa gọt táo vừa ngừng đầu nhìn TV,
21:27có chút ngạc nhiên.
21:28Bà quay sang nhìn tôi,
21:29thấy vẻ mặt tôi thì khựng lại,
21:30không nói thêm gì nữa.
21:32Mẹ ơi,
21:32con vào phòng trước,
21:33quãng đường chỉ vài mét,
21:34nhưng đi mãi mà thấy như không có điểm cuối.
21:36Tiếng bản tin vẫn còn vang vọng phía sau lưng.
21:38Chân tôi như bị đổ trì,
21:39mỗi bước đi đều nặng nề xã rời.
21:41Cánh cửa phòng vừa khép lại nước mắt liền rơi bột xuống lên nhà.
21:44Cuộc sống sau đó vẫn như thường,
21:45chỉ là
21:45thiếu mất một người.
21:47Tôi dường như chẳng thay đổi gì.
21:48Vẫn tiếp tục đăng chuyện tranh trên web như
21:49trước chỉ có điều,
21:50chăm chỉ hơn hẳn.
21:51Á á á,
21:52con bồ câu nay thành con lừa rồi.
21:54Ở trên nói cái gì mà lừa lừa của đội sản xuất đấy.
21:56Đừng nói đại đại thế chứ.
21:57Đại đại mà bỏ chuyện thì ai vẽ tiếp cho tụi này hả?
21:59Tôi nhìn những bình luận phía dưới,
22:00không nhịn được bật cười.
22:02Cho đến nửa tháng sau,
22:03hu hu hu hu,
22:03sao tác giả lại nỡ ra đau thế?
22:05Rõ ràng trước đó còn ngọt mà.
22:07Xin đừng dùng con dao hồi ước chém em nữa hu hu.
22:09Tác giả là đồ ngốc,
22:10đồ ngốc đáng yêu ghê chưa kìa rút à bộ trị đang thất tình đúng không?
22:13Giữa những tiếng khóc than đó,
22:14một câu hỏi bỗng được đẩy lên top bình luận.
22:16Kỳ lạ hơn,
22:16ngay bên dưới câu hỏi đó,
22:17xuất hiện một tài khoản mới toanh để lại lời đáp.
22:19Phải?
22:20Ôi!
22:20Không hiểu sao,
22:21nhìn cái avatar đen trắng lạnh tanh của tài khoản đó,
22:23tôi trật có linh cảm chẳng lành.
22:25IP ghi là ở thành phố bên cạnh,
22:26tên tài khoản là hai dấu gạch ngang nối liền.
22:28Cái phong cách này,
22:29đúng là chỉ còn thiếu khúc rán cái bảng tôi chính là Diệp Hoài Nam lên chán thôi.
22:33Tôi không dám nghĩ nhiều,
22:34lập tức xóa luôn bình luận của người đó.
22:35May mà sau khi xóa xong,
22:37tài khoản kia cũng không phản ứng gì thêm.
22:39Chỉ im lặng,
22:39nằm đó trong danh sách người theo dõi tôi.
22:41Nhưng mà xấu hổ quá đi mất,
22:43rất nhiều tình tiết trong chuyện tranh.
22:44Là chuyện thật.
22:45Những ký ức đó cứ lướt qua từng khu tranh,
22:47khiến tôi co quóc cả đêm,
22:48mong chân muốn bới thủng sàn nhà luôn.
22:50Sáng hôm sau,
22:50điện thoại từ ban biên tập gọi đến.
22:52Giọng bên kia hân hoan đầy kích động,
22:53phi phi.
22:54Em biết không,
22:55chuyện của em bán bản quyền rồi đấy.
22:56Bên phía đối tác vừa liên hệ tối qua,
22:58muốn mua luôn bản quyền vĩnh viễn để làm anime.
23:08Là chuyện vui như trúng số chẳng tác giả nào không mừng.
23:10Nhưng nghĩ tới tài khoản mới toanh mấy hôm trước.
23:12Lòng tôi cứ buồn trồn không yên.
23:14Mong chân lại bắt đầu cào sàn.
23:15Cuối cùng, tôi từ chối.
23:17Cứ để mọi thứ ở lại nguyên vẹn trong những khung tranh ấy là được rồi.
23:20Không ngờ,
23:20tài khoản im hơi mấy ngày kia.
23:22Lại lần đầu tiên gửi tin nhắn riêng cho tôi,
23:23chiêu trò của đàn ông.
23:25Tôi thật sự không còn hơi sức để truy cho ra Diệp Hoài Nam
23:27làm sao biết được tài khoản của tôi.
23:28Thế là tôi gửi tin nhắn thẳng luôn,
23:30Diệp Hoài Nam giúp cuộc anh muốn gì.
23:32Gần như ngay lập tức,
23:32anh ta trả lời,
23:33gặp em một lần,
23:34được không?
23:35Tôi hơi bất ngờ không ngờ địa điểm anh hẹn gặp lại là thành phố B.
23:37Nằm sát bên thành phố A,
23:38cũng chính là quê nhà tôi.
23:40Nơi tôi đã sống gần 20 năm,
23:41Diệp Hoài Nam cũng học cấp 3 ở thành phố B.
23:44Có lẽ,
23:44anh ấy cũng từng sống ở đây vài năm.
23:46Dọc con đường ven sông gần trường nhất chung,
23:48hàng liễu vẫn đứng đó như xưa.
23:49Chỉ là giờ đang là mùa đông,
23:50lá đã rụng sạch,
23:51chỉ còn những nhánh khô khốc đung đưa trong gió lạnh.
23:53Phía xa,
23:54tôi thấy một chiếc xe từ từ dừng lại bên đường.
23:56Một người đàn ông cao lớn bước xuống,
23:57khoác áo phao trắng,
23:58lặng lẽ đi về phía tôi.
24:00Năm ngoái,
24:00tôi từng vô tình treo anh rằng,
24:01anh lúc nào cũng mặc đồ tối màu vest tối,
24:03áo len tối,
24:04thậm chí cả áo phao cũng đen thui,
24:05u ám cả người.
24:07Khi ấy anh ghé sát tay tôi,
24:08giọng trầm khàn mang theo tia thân mật ám mụi,
24:09vậy Phi Phi mua màu khác cho anh đi.
24:11Thế là tôi tặng anh chiếc áo phao trắng này.
24:13Mặc lên trong sáng hẳn ra,
24:15có chút trẻ trung như thiếu niên,
24:16lúc anh cười,
24:17bên môi còn hiện ra một lún đồng tiền mờ mờ khó thấy.
24:19Không hiểu sao,
24:20cảnh này,
24:20quen quá.
24:21Khi tôi bừng tỉnh khỏi dòng ký ức,
24:23người đàn ông trong áo trắng đã đứng trước mặt tôi.
24:25Vài tháng không gặp,
24:26từ mùa hè đến mùa đông,
24:27gió lạnh thổi qua làm tóc mái anh dối tung.
24:29Gương mặt anh có phần gầy hơn trước,
24:30các nét càng thêm góc cạnh,
24:32sắc sảo.
24:32Anh ấy đã ăn uống đàng hoàng chưa đấy?
24:34Tôi không hỏi.
24:35Hai chúng tôi không ai mở lời,
24:36cứ thế im lặng đi dọc ve sông.
24:38Lúc nhận ra thì đã đứng trước cổng trường nhất trung.
24:40Những viên gạch ngói vàng óng ánh dưới nắng nhẹ mùa đông,
24:42trong sân vắng lặng không một bóng người học sinh đã nghỉ từ cả tuần trước.
24:45Vào xem thử nhé.
24:46Tóc mái anh che xuống một phần ánh mắt,
24:48tôi không nhìn rõ vẻ mặt anh.
24:49Anh cúi đầu nhìn tôi.
24:50Không hiểu vì sao,
24:51tôi khẽ đáp,
24:52Ừ.
24:52Vào trong trường,
24:53Diệp Hoài Nam không biết từ đâu lấy ra tập ảnh tôi tặng anh ấy.
24:56Anh dơ tay,
24:57lật từng tấm một.
24:57Không sai đó là món quà tôi tặng anh nhân kỷ niệm 5 năm.
25:00Mỗi bức ảnh đều là do tôi chụp khi quay về đây vài tháng trước.
25:03Cây đa ra trước cổng trường,
25:04đường chạy quanh sân vận động,
25:05phong học đổ ánh chiều tà.
25:06Rõ ràng hồi cấp 3 tôi chưa từng gặp Diệp Hoài Nam.
25:09Nhưng không hiểu sao,
25:10lúc tôi đi ngang qua dãy lớp ấy,
25:11tim lại như hững một nhịp.
25:12Tôi thậm chí còn tự hỏi,
25:13không biết anh từng ngồi ở chỗ nào.
25:15Tôi cũng từng học lớp 3,
25:16nếu thời gian trồng lên nhau.
25:18Liệu tôi có thể nào từng ngồi ngay bên cạnh anh không?
25:20Đầu óc quay lại hiện tại chúng tôi đã đứng trước cửa lớp 12A3.
25:23Không hiểu sao,
25:23giống mũi tôi bất chợt cay rẻ.
25:25Tôi cố gắng kìm lại,
25:26chỉ để nước mắt đọng nơi khóe mắt không để rơi xuống.
25:28Tôi nói,
25:29Diệp Hoài Nam,
25:29giống như 3 năm cấp 3 chúng ta không hề có điểm nào giao nhau.
25:32Sau này cũng vậy,
25:33sẽ không còn gì giữa hai chúng ta nữa.
25:35Anh nhẹ giọng hỏi,
25:35em có chắc 3 năm đó.
25:37Chúng ta không có chút giao điểm nào không?
25:39Ngoài cửa lớp đóng kín,
25:40trên hành lang vắng tanh,
25:41tôi không biết mình đã khóc bao lâu.
25:42Cho đến khi,
25:43nắng ấm buổi trưa hóa thành hoàng hôn đỏ rực ở cuối chân trời.
25:46Diệp Hoài Nam vẫn đứng cạnh nhìn tôi khóc,
25:47không chen vào,
25:48chỉ lặng lẽ cầm một túi khăn giấy đã nhồi đầy giấy lau nước mắt.
25:51Mãi đến khi trời ngả hẳn về chiều,
25:52anh mới khẽ thở dài,
25:53cuối cùng lên tiếng,
25:54em khóc gì vậy?
25:55Không liên quan đến anh.
25:56Đồ khốn,
25:57đi mà tìm Bạch Phi của anh,
25:58tìm Tư Ngọc của anh đi.
25:59Diệp Hoài Nam im lặng đi theo tôi xuống lầu,
26:01đến tận cổng trường.
26:02Khi đi ngang qua phòng bảo vệ,
26:03tôi chợt nghe thấy tiếng TV vọng ra từ trong cổng.
26:06Thiếu gia của tập đoàn Diệp Thị lớn nhất thành phố A
26:07sẽ tổ chức đám cưới vào tháng sau tại thành phố A.
26:10Được biết,
26:10Diệp Hoài Nam con trai duy nhất của tập đoàn,
26:12rất hiếm khi xuất hiện trước công chúng,
26:13lần này hôn lễ.
26:14Không biết là vì tôi bước quá nhanh,
26:16hay do tiếng gió lớn.
26:17Tôi không nghe rõ phần còn lại.
26:18Phi Phi,
26:19giọng nói khẳng trầm của anh vọng lên phía sau.
26:21Tôi ngoảnh đầu lại nhìn thoáng qua,
26:23không nói lời nào,
26:23cứ thế tiếp tục bước đi.
26:25Bên bờ sông có một quán cà phê nhỏ,
26:26mở được hơn 10 năm.
26:27Hồi cấp 3,
26:28mỗi cuối tuần tôi đều thích ngồi ở đó làm bài tập.
26:30Diệp Hoài Nam cũng theo vào ngồi xuống,
26:32như đã quen thuộc,
26:33gọi luôn 2 ly cà phê.
26:34Không phải là tiểu Diệp đấy sao?
26:35Bà chủ quán là một phụ nữ trung niên,
26:37nhìn thấy anh thì ngạc nhiên mừng rỡ,
26:39ra trường rồi chẳng mấy khi thấy con về lại đây nhỉ.
26:41Tôi điếc sang Diệp Hoài Nam một cái,
26:42hóa ra anh cũng hay đến đây sao?
26:44Anh chỉ khẽ cười,
26:45gật đầu đáp dạ.
26:46Bà chủ lại quay sang nhìn tôi,
26:47mắt sáng lên,
26:48tiểu mạnh hả?
26:49Chẳng lẽ,
26:502 đứa thành đôi rồi à?
26:51Tôi giữ người,
26:52rồi vội vàng đính chính,
26:53bà chủ ơi,
26:53cháu với anh ấy.
26:54Trước giờ không quen biết đâu à?
26:56Bà chủ ngẩn ra một chút,
26:57sau đó cười xòa,
26:58đúng rồi đúng rồi,
26:58chỉ nhớ dạo này tệ quá.
27:00Thôi,
27:012 đứa cứ ngồi nhé.
27:02Nói rồi bà quay đi.
27:03Tôi ngẩn đầu lên,
27:04mới phát hiện Diệp Hoài Nam vẫn đang lặng lẽ nhìn tôi.
27:06Cà phê lạnh mùa đông có một vị rất riêng,
27:08trượt qua cổ họng mà lạnh thấu xương.
27:09Ánh nước từ con sông hắt qua tấm kính,
27:11cúc xạ thành từng vệt sáng nhỏ trên bàn.
27:13Anh sắp kết hôn.
27:14Em nghe rồi.
27:15Em không muốn hỏi gì sao?
27:16Em còn có gì để hỏi sao?
27:18Hay Diệp tổng ý em nên hỏi anh cái gì?
27:20Tôi từ tốn quay đầu lại,
27:20hỏi ngược lại anh ấy.
27:22Diệp Hoài Nam vẫn nhìn tôi,
27:23môi khẽ cong,
27:24khóe mắt như cũng có ý cười,
27:25em không muốn hỏi.
27:26Cô dâu là ai sao?
27:27Tôi khẽ nhất môi cười.
27:29Vượt mấy trăm cây số để nói cho tôi biết chuyện này,
27:31chẳng lẽ chỉ vì vậy?
27:32Ai cũng chẳng liên quan gì đến em.
27:33Mạnh Phi,
27:34em thật sự thay đổi rồi.
27:35Thay đổi hả?
27:36Không còn ngoan ngoãn nghe lời,
27:37không còn là con chim hoàng yến ngoan ngoãn
27:39trong chiếc lồng mà anh dự sẵn nữa,
27:40đúng không?
27:41Diệp Hoài Nam,
27:42chỉ cần anh muốn,
27:43sẽ có hàng tá người sẵn sàng vì anh mà lao đầu tới.
27:45Vậy tại sao anh cứ phải bám lấy em?
27:47Không biết đã trôi qua bao lâu,
27:48trong đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng của anh
27:49lại dấy lên một tầng chầm lắm.
27:51Mạnh Phi,
27:52em thật sự không hiểu anh là người như thế nào.
27:54Sao?
27:54Ở quảng trường phía xa,
27:55một đàn bồ câu xả xuống đất.
27:57Có người đưa bánh quy ra,
27:58chúng lại xòe cánh bay lên rồi nhẹ nhàng đáp xuống trong ánh nắng.
28:01Cùng nói chuyện giữa tôi và Diệp Hoài Nam,
28:02cứ thế kết thúc trong im lặng.
28:04Tôi không có hứng thú nói chuyện về đám cưới của anh,
28:06càng không muốn biết cô dâu là ai,
28:07hay bất kỳ điều gì liên quan đến anh nữa.
28:09Tôi đi bộ về nhà.
28:10Trên suốt đoạn đường đó,
28:11chiếc đôn,
28:12Royce màu đen vẫn lặng lẽ bám theo sau.
28:14Tôi cứ nghĩ,
28:14ít nhất đến cổng khu trung cư,
28:16anh ta sẽ dừng lại.
28:17Ai ngờ,
28:18đến tận cửa thang máy,
28:18anh vẫn xuất hiện.
28:20Diệp Hoài Nam,
28:20rốt cuộc anh muốn gì?
28:21Trước mắt tôi bỗng tối sầm lại.
28:23Nhưng cũng,
28:24ấm áp,
28:24anh đứng trắng trước cửa thang máy,
28:26trắng luôn cả luồng gió lạnh bên ngoài.
28:27Phi Phi.
28:28Mẹ tôi ra mở cửa,
28:29nhìn thấy người bên cạnh tôi thì xứng lại một lúc,
28:31sau đó nở nụ cười niềm nở.
28:32Ôi chào,
28:33xếp của Phi Phi tới chơi à?
28:34Mau vào nhà,
28:35mau vào đi.
28:36Đứng ngoài lạnh lâu,
28:36chóp mũi của Diệp Hoài Nam hơi đỏ lên,
28:38gió rết khiến anh phải khẽ hít mũi một cái.
28:40Chiếc áo phao trắng kia,
28:41sau màn răng co vừa rồi,
28:43đã dính không ít vết son môi.
28:44Khi nấu cơm,
28:45mẹ kéo tôi vào bếp bắt phụ một tay.
28:47Con gái,
28:47sao xếp con lại tới đây?
28:49Không phải anh ta.
28:49Tôi liếc nhìn ra ngoài.
28:51Người kia ngồi vắt chân dài trên ghế sofa,
28:52cứ như đang ở nhà mình vậy,
28:54mắt rán vào một chương trình truyền hình chắn phẻo trên TV.
28:56Mẹ,
28:57mẹ tôi không nói tiếp,
28:58nhưng tôi biết bà đã ngầm đoán ra điều gì đó.
29:00Trên đời này,
29:00có ông xếp nào đối xử với nhân viên như anh ta đối xử với tôi?
29:03Dù che giấu kỹ đến mấy,
29:05cũng không thể giấu hết được.
29:06Chỉ là ghé qua ăn bữa cơm thôi mẹ à?
29:08Mẹ yên tâm,
29:08con sẽ không làm phiền người ta đâu.
29:10Tôi khẽ mỉn cười.
29:11Mẹ thở dài nhẹ nhóm,
29:12nhưng ánh mắt nhìn tôi lại tràn đầy thương xót.
29:14Tiểu Diệp đúng là một người đàn ông tốt.
29:15Nhưng không hợp,
29:16thì có cưỡng cầu cũng chẳng được.
29:18Đợi lúc nó kết hôn,
29:19con thay cả phần của mẹ,
29:20tự mình đi chúc phúc cho người ta nhé.
29:21Tôi gật đầu,
29:22tôi quay người lại,
29:23mắt đỏ hoe lúc nào không hay.
29:24Lúc ăn tối,
29:25Diệp Hoài Nam bỗng nhiệt tình lạ thường.
29:27Gì à,
29:27hóa ra tay nghề của Phi Phi lại được di chuyển từ gì đó.
29:30Thảo nào nấu ăn ngon thế.
29:31Trước đây thỉnh thoảng em ấy cũng nấu mì cho con ăn,
29:33nhưng mà cũng mấy tháng rồi chưa được ăn lại rồi.
29:35Lần đó Phi Phi bỏ đi,
29:36chẳng thèm chào con một câu.
29:38Nói xong,
29:38anh ta đặt bát đũa xuống,
29:40ngừng đầu lên,
29:40nhìn tôi chằm chằm.
29:41Trước mặt mẹ tôi,
29:42anh ta nói mấy chuyện,
29:43này làm gì chứ?
29:44Tôi không nhịn được,
29:45dưới gầm bàn đá cho anh một cái,
29:47ra hiệu,
29:47im miệng dùm tôi đi.
29:48Vậy mà Diệp Hoài Nam lại con môi cười nhạt nhạt,
29:50dạ vờ không hiểu,
29:51còn quay sang mẹ tôi,
29:52dì ơi,
29:53sao này?
29:53Con có thể thường xuyên tới nhà mình ăn cơm nữa không ạ?
29:56Ăn xong,
29:56tôi kéo anh ta ra cửa,
29:58quyết tâm tiện khách.
29:59Mẹ tôi vẫn đang trong bếp rửa bát,
30:00dạ vờ không nghe,
30:01không thấy.
30:02Ăn xong thì đi luôn cho tôi.
30:03Tôi đứng ở cửa,
30:04cố sức đẩy người ra ngoài.
30:05Nhưng anh cao gần mẹ chín,
30:06sức tôi làm sao đẩy nổi.
30:08Anh ta còn bày ra vẻ mặt tội nghiệp,
30:09tay bám chặt lấy khung cửa không buông.
30:11Phi Phi,
30:12về với anh,
30:12chúng mình kết hôn đi.
30:13Anh điên à?
30:14Anh muốn cưới ai thì cưới,
30:16đừng có lôi tôi vô chuyện của anh nữa.
30:17Tôi đẩy không nổi,
30:18dứt khoát rút điện thoại ra,
30:19bấm ba số chuẩn bị gọi cảnh sát.
30:21Mạnh Phi,
30:22em thật sự,
30:22cứng lòng đến vậy sao?
30:24Một gã đàn ông cao to gần mét chín,
30:25bây giờ đứng trước cửa nhà tôi,
30:27mặt đầy bất lực,
30:27cuối cùng cũng chịu bước ra ngoài.
30:29Nhưng tay vẫn còn kẹt lại trong khai cửa.
30:31Em thật sự,
30:32không muốn nghe anh giải thích chút nào sao?
30:33Trong bức ảnh là cảnh từ Ngọc đang hôn
30:35một thiếu gia top đầu của giới giải trí ngay giữa phố.
30:37Họ vừa công khai tình cảm.
30:38Hôm nay?
30:39Sao vậy?
30:40Bị đá rồi thì muốn quay lại tìm cỏ non ăn tạm à?
30:42Tổng giám đốc Diệp.
30:43Tôi cười mà như không cười,
30:44nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.
30:46Lần đầu tiên trong đời,
30:47tôi thấy Diệp Hoài Nam cắn răng,
30:48đầy bất lực.
30:49Mạnh Phi,
30:50em không thể nghĩ cho anh một chút điều gì tốt đẹp à?
30:52Em có biết,
31:00thì thầm như gió lướt bên tai tôi.
31:02Nói xong,
31:03anh ôm chặt lấy tôi.
31:04Tai tôi hơi ngứa,
31:05theo phản xạ nhìn quanh một chút.
31:06Không biết từ khi nào mẹ tôi đã rửa xong chén bát và về phòng.
31:09Chương trình TV ngoài phòng khách vẫn còn ồn ào phát sóng.
31:12Một lúc lâu sau,
31:13tôi bắt đầu thấy khó thở.
31:14Diệp Hoài Nam khẽ xoa mái tóc lộ rộn của tôi,
31:16dịu dàng hỏi,
31:17trong nhà có thuốc đau dạ dày không?
31:18Tôi ngừng đầu,
31:19tôi làm gì có mấy thứ đó?
31:20Đau quá sao?
31:21Hay để tôi đưa anh đi bệnh viện?
31:23Đen trong phòng khách hơi tối,
31:24tôi hơi cuống,
31:25định đứng dậy.
31:26Diệp Hoài Nam lại cười khẽ,
31:27nhìn thấy Phi Phi là hết đau rồi.
31:28Đừng giỡn nữa.
31:29Tôi nghiêm giọng,
31:30dùng sức gỡ tay anh ra,
31:31giọng rất sức khoát,
31:32bệnh viện gần đây thôi,
31:33lái xe là tới ngay.
31:34Ưm ưm ưm anh làm cái gì đấy?
31:36Tôi cố gắng hạ thấp giọng,
31:37bị ép nghiêng người lên người anh,
31:38còn phải lấy tay bịt miệng anh lại.
31:40Giữa anh lại lớn tiếng làm loạn.
31:41Gương mặt anh lúc này,
31:42so với lúc sáng vừa,
31:43mới đến,
31:44đã tươi tỉnh hơn không ít.
31:45Bị tôi bịt miệng một lúc lâu,
31:46tôi mới từ từ buông tay ra.
31:48Đôi môi mỏng ẩm nhẹ của anh khẽ động,
31:49giọng trầm khàn cất bên tay tôi,
31:51mang theo tình ý và dịu dàng
31:52khiến người run dậy,
31:53mạnh Phi.
31:53Em vẫn quan tâm anh,
31:54đúng không?
31:55Tôi không thể phủ nhận.
31:56Dù bề ngoài tôi có thể làm ra vẻ
31:58hoàn toàn không quan tâm.
31:59Cuộc sống không có anh,
32:00dù như chẳng khác mấy.
32:01Nhưng thật ra,
32:02chỉ tôi mới biết trong lòng tôi,
32:03anh vẫn là ngoại lệ.
32:05Nhưng tận sâu trong lòng,
32:06tôi vẫn không thể tự lừa dối bản thân mình.
32:07Tôi không dám xem tin nhắn của anh.
32:09Thế nhưng,
32:10mỗi lần hình ảnh từ ngọc tay trong tay
32:11cùng anh hiện lên cô ấy
32:12cười ráng rỡ bên cạnh người đàn ông đó
32:13nỗi đau trong tim tôi lại dâng trào.
32:15Dù tôi có cố ép xuống,
32:16cố giấu đi thế nào?
32:17Vẫn không thể che giấu nổi.
32:18Tôi cũng không biết
32:19từ khi nào bắt đầu như vậy.
32:21Có lẽ là từ 5 năm trước,
32:22lúc tôi cầm tờ giấy trần đoán
32:23từ bệnh viện trở về trường,
32:24vô tình va vào anh.
32:25Cũng có thể là lần thứ 2 gặp nhau
32:26khi anh mua cho tôi căn hộ đó.
32:28Khi tôi run rảy ngồi co rúng trên sofa,
32:29còn anh thì ấn tôi ngồi yên xuống.
32:31Đêm hôm đó,
32:32thật ra chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
32:34Hoặc là từ lúc nào đó,
32:35anh bắt đầu đều đặn đến tìm tôi mỗi cuối tuần.
32:37Có lẽ,
32:38từ lâu rồi,
32:38tôi đã rung động mất rồi.
32:40Nhưng tôi không thể để lộ ra,
32:41dù chỉ một chút.
32:42Vì tôi và anh vốn dĩ không cùng một thế giới.
32:44Nếu không phải vì tờ giấy trần đoán 5 năm trước,
32:46có lẽ cuộc đời này,
32:47tôi và anh chẳng bao giờ giao nhau.
32:495 năm,
32:49người đến người đi trong cái vòng tròn ấy của anh,
32:51đã quá nhiều rồi,
32:52tôi cũng quen rồi.
32:53Giữ danh giới rõ ràng,
32:54chỉ nhận tiền,
32:55không vượt giới hạn đó là phần lý trí cuối cùng mà tôi còn giữ được.
32:58Phi Phi,
32:58anh nghiêm túc đấy.
32:59Làm vợ anh,
33:00được không?
33:01Cả ngày hôm nay,
33:01đây là lần thứ 2 tôi nghe thấy câu ấy.
33:03Nhưng lần này,
33:04trong lòng lại bình tĩnh hơn nhiều.
33:06Tháng sau,
33:06là đám cưới của anh,
33:07là mẹ anh chuẩn bị cho em đấy.
33:09Tôi lập tức ngừng đầu lên.
33:10Hả?
33:11Là đám cưới mà mẹ anh chuẩn bị.
33:12Cho anh và em.
33:13Ngay từ cái nhìn đầu tiên,
33:14bà ấy đã vừa mắt với em rồi,
33:16em không biết à?
33:17Diệp Hoài Nam nắm lấy tay tôi,
33:18đuôi mắt rãn ra trong khoảnh khắc thả lòng,
33:20mang theo nét dịu dàng và chút tinh quái gợi cảm.
33:22Cảnh tượng lần đầu gặp mẹ anh lại hiện lên rõ
33:24mùa một người phụ nữ ấy đưa cho tôi tấm chi phiếu 5 triệu,
33:26không chút do dự.
33:27Tôi cứ tưởng đó là cách mấy người nhà giàu các anh dùng để đuổi người ta đi.
33:30Diệp Hoài Nam bật cười,
33:31có chút tức mà cũng bất lực.
33:33Có phải em vẽ chuyện tranh nhiều quá rồi
33:34nên đầu óc cũng toàn mấy tình tiết quanh co không?
33:36Anh gõ nhẹ mũi tôi.
33:37Tôi bực bội quay mặt đi,
33:38cố tình không nhìn anh.
33:40Không biết xấu hổ,
33:40còn đi bới tung tài khoản mạng xã hội của tôi.
33:43Mạnh Phi,
33:43em có biết hôm nay em đã hiểu lầm anh bao nhiêu lần không?
33:46Có bao giờ em?
33:46Nghĩ tới chuyện,
33:47công ty em làm,
33:48là công ty con của tập đoàn Diệp Thị Bọn Anh chưa?
33:50Anh đã xem hồ sơ của em từ lâu rồi.
33:52Thật là,
33:53làm sao cũng không thoát được khỏi cái thế giới dối ghen hoa lệ của anh ta.
33:56Từ đầu đến cuối,
33:57chẳng hề có ai là Bạch Nguyệt Quang cả.
33:59Người duy nhất anh để trong lòng,
34:00chỉ có em thôi.
34:01Về Bạch Phi,
34:02Diệp Hoài Nam đưa cho tôi 3 tấm ảnh.
34:04Anh đưa tấm đầu tiên cho tôi.
34:05Đây là,
34:06Bạch Phi.
34:06Tôi đã nghe về cô ấy qua bao lời đồn đại,
34:08nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy hình thật.
34:10Trong ảnh là một cô gái mặc váy trắng,
34:12nu cười dịu dàng,
34:12ấm áp.
34:13Không thể phủ nhận tôi và cô ấy,
34:15quả thật có vài phần giống nhau.
34:16Ngũ quan thì không hoàn toàn giống.
34:18Lúc này,
34:18anh lại đưa tiếp tấm ảnh thứ 2.
34:20Vẫn là khuôn mặt đó,
34:21nhưng trẻ hơn,
34:21non nớt hơn,
34:22lớp trang điểm trên mặt lại dày và lệch tông.
34:24Khi chất hoàn toàn không giống ảnh trước,
34:26đây là ảnh cô ấy hồi lớp 11.
34:28Tấm ba nãy là năm lớp 10.
34:29Còn tấm này nữa,
34:30Diệp Hoài Nam đưa tấm thứ 3 cho tôi.
34:32Trong ảnh là một cô gái đang ôm cuốn sách,
34:33ngồi trên khung sắt bên cạnh sân trường,
34:35mái tóc hơi rũ xuống,
34:36dưới ánh hoàng hôn,
34:37cô lặng lẽ nhìn về phía sân chạy nơi ánh chiều dài khắp mặt đất.
34:40Là tôi.
34:40Tấm này là hồi anh học chụp ảnh năm lớp 11,
34:42tinh cơ chụp được.
34:43Khoảnh khắc đó,
34:44có lẽ ngay cả chính tôi cũng chưa từng nhìn thấy vẻ dịu dàng ấy của mình.
34:47Hè lớp 9,
34:48ba tôi mất trong một vụ tai nạn khi đi làm.
34:50Từ hôm đó trở đi,
34:51tôi không còn ba nữa.
34:52Suốt vài tháng sau,
34:53tôi sống như thể chìm sâu trong một màu đen không đáy.
34:55Cũng từ lúc ấy,
34:56tôi thay đổi thành một con người khác.
34:58Thật ra tôi trông khá ngoan hiền,
34:59nhưng có lẽ là do quen người lúc nào cũng phủ một tầng ưu ám dày đặc,
35:02khiến tất cả mọi người đều cho rằng tôi lạnh lùng,
35:04khó gần.
35:04Ba tôi từng nói,
35:05ông và mẹ chẳng kỳ vọng gì cao xa chỉ mong tôi có thể lớn lên vui vẻ.
35:08Độ vào một trường đại học tốt,
35:09tìm được một công việc ổn định,
35:11sau đó,
35:11gặp được một người thật lòng yêu mình.
35:13Độ vào đại học tốt,
35:14khi ấy chính là ước mơ gần nhất tôi muốn thực hiện cho ba.
35:16Ba năm cấp ba,
35:17tôi dành bao nhiêu thời gian ở trường,
35:19thì cũng bấy nhiêu thời gian tôi vùi đầu vào học.
35:21Có lẽ cũng vì thế,
35:22tôi mới chẳng có ấn tượng gì về một người như Diệp Hoài Nam.
35:24Chỉ vì một lần tình cờ nhìn thấy em,
35:26mà anh cứ như phát điên.
35:27Diệp Hoài Nam nhìn chầm chầm vào bức ảnh trong tay tôi,
35:29kháy cười như tự diễu.
35:31Do đó anh tìm hiểu được lớp học của tôi,
35:32mới biết tôi là đàn em học lớp xã hội,
35:34còn anh khi ấy là chủ tịch hội học sinh.
35:36Anh có đủ mọi lý do để gặp tôi,
35:37thế nhưng,
35:38tôi dường như chẳng mảy may để tâm đến ai.
35:40Tôi cười với tất cả mọi người nhưng lại như đang cách họ một lớp kính.
35:43Không ai nhìn thấu tôi,
35:44cũng chẳng ai chạm được đến tôi.
35:45Có nam sinh gửi thư tỏ tình,
35:47tôi vẫn bỉm cười nhận lấy,
35:48nhưng chưa bao giờ mở ra xem.
35:49Lâu dần,
35:50mọi người cũng nhận ra và rồi,
35:51không còn ai làm phiền tôi nữa.
35:53Bạch Phi cũng thay đổi từ khi đó.
35:54Bạch Phi từng là hoa khôi nổi tiếng nhất trường,
35:56được ai nấy nâng niu.
35:57Cô ấy cũng từng hừng hợp theo đuổi Diệp Hoài Nam người lẹn lùng như băng,
36:00luôn giữ khoảng cách với tất cả.
36:01Hai người họ,
36:02từ gia thế đến ngoại hình,
36:03đều được xem là xứng đôi vừa lứa.
36:05Ai cũng nghĩ họ sớm muộn gì cũng đến với nhau.
36:07Vậy mà Diệp Hoài Nam chỉ thẳng nhiên nói,
36:08tôi không có hứng thú.
36:09Đến tận năm lớp 11,
36:11Diệp Hoài Nam,
36:12anh chỉ thích kiểu nhỏ nhắn yếu đuối như cô ta chứ gì.
36:14Bạch Phi từng đứng từ xa nhìn tôi,
36:15ánh mắt đầy ghen tị không cam lòng.
36:17Nhưng sau đó chính cô ấy cũng bắt đầu trang điểm đậm,
36:19ăn mặc gợi cảm.
36:20Năm lớp 12,
36:21cô ấy mắc bệnh di chuyển rồi qua đời.
36:23Anh rất ái nái.
36:24Vì 3 năm cấp 3,
36:25anh chưa từng đối xử tốt với cô ấy.
36:27Nhưng,
36:27chưa từng yêu,
36:28cũng chưa từng thích.
36:29Diệp Hoài Nam cúi đầu,
36:30yên lặng nhìn tôi.
36:31Tôi cũng cúi xuống,
36:32trong lòng không khỏi xót xa cho một sinh mệnh trẻ tuổi đã ra đi.
36:35Hồi cấp 3,
36:36mẹ em là y tá,
36:37thường xuyên bận rộn,
36:37về nhà cũng chẳng có ai bên cạnh.
36:39Nên em hay ngồi ở quán cà phê bên bờ sông,
36:41chờ mẹ tan ca rồi hai mẹ con cùng về.
36:43Em cũng gan thật đấy.
36:44Một cô gái mà dám đi một mình trên con đường tối như thế.
36:47Có lần em bị đám lưu manh trường bên theo dõi,
36:49em biết không?
36:50Tôi ngẩn ra,
36:50nhớ mang máng.
36:51Hình như có chuyện đó thật.
36:52Hôm đó ở thành phố B nổi gió lớn,
36:54mẹ tôi bảo phải tăng ca,
36:55tôi tự mình đi bộ về nhà.
36:57Lúc đi ngang con hẻm,
36:58hình như nghe thấy âm thanh gì đó.
36:59Giống như tiếng ai đó gào lên thảm thiết.
37:01Tôi sợ đến nỗi cả đêm đó không dám ngủ.
37:03Vậy nên,
37:04suốt 3 năm,
37:04anh lén lút theo dõi em đấy à?
37:06Anh giống loại người như vậy à?
37:08Diệp Hoài Nam quay đầu đi,
37:09sống mũi cao thẳng mang theo vài phần kiêu ngạo và bướng bình.
37:11Sau này,
37:12anh lên đại học,
37:12rồi đi du học.
37:14Lần gặp lại,
37:14là buổi lễ quyên góp xây tòa nhà thí nghiệm cho trường.
37:17Và tôi một đứa lúc đó đang mất phương hướng,
37:18rơi vào tuyệt vọng,
37:19chẳng biết đi đâu về đâu.
37:20Vậy còn từ Ngọc thì sao?
37:22Tôi không muốn thừa nhận,
37:23nhưng tôi đang ghen thật rồi.
37:24Diệp Hoài Nam cười,
37:25vẫn kiên nhẫn giải thích với tôi.
37:27Từ Ngọc là em gái cùng cha khác mẹ với Bạch Phi.
37:29Vì thế hai người họ mới trông giống nhau đến vậy.
37:31Lần đó,
37:32chính từ Ngọc nhắc đến Bạch Phi,
37:33rồi đề cập muốn nhận một dự án phim thuộc quyền quản lý của anh.
37:36Dự án đó,
37:36giao cho ai cũng vậy,
37:37nên anh đồng ý.
37:38Còn lần bị bắt gặp khoác tay trong bữa tiệc.
37:40Bạn học mạnh Phi,
37:41sao em chỉ nhìn đúng cái khoảnh khắc mấy giây đó thôi thế?
37:44Trong đoạn video đầy đủ,
37:45Diệp Hoài Nam với tư cách là một trong những người phụ trách chính của tập đoàn
37:47sau khi bị tư Ngọc khoác tay chụp ảnh xong,
37:49đã lập tức rút tay và rời khỏi sân khấu.
37:51Mối tỉnh đầu,
37:51mối tỉnh,
37:52thứ hai,
37:53rồi tình yêu cuối đời của anh.
37:54Tất cả đều bị một người phụ nữ xấu tính cướp mất.
37:56Giờ người phụ nữ xấu tính đó lại còn trách ngược anh.
37:58Còn bỏ rơi anh nữa.
38:00Anh cúi người xuống,
38:01như đang lên tiếng tố cáo.
38:02Gì chứ?
38:03Anh có nói cho em biết đâu,
38:04em biết kiểu gì được.
38:05Người bên tay khẽ bật cười,
38:06như thế cũng đã buông được gánh nặng.
38:08Anh xiết nhẹ tay tôi,
38:09là lỗi của anh.
38:10Ngay từ đầu,
38:10anh đã khiến mối quan hệ này trở nên không rõ ràng.
38:13Xin lỗi.
38:13Ban đầu đúng là anh có ý đồ,
38:15nhưng sau đó,
38:15càng muốn nói rõ thì lại càng không biết phải bắt đầu từ đâu.
38:18Cũng may,
38:19cuối cùng cái ý đồ không đứng đắn ấy,
38:20lại có được hồi đáp.
38:21Bông hồng có gai nở rộ dưới ánh hoàng hôn năm ấy.
38:24Cuối cùng cũng rơi vào lòng bàn tay anh rồi.
38:26Lễ cưới của thiếu gia nhà họ Diệp được tổ chức đúng như dự kiến.
38:28Ngay cưới hôm đó,
38:29Diệp phu nhân lại đích thân đem tấm chi phiếu 5 triệu mà tôi từng để lại trong nhà riêng,
38:32đặt lại vào tay tôi.
38:34Đây là tiền tiêu vặt mẹ cho con đấy.
38:35Nhận lấy.
38:36Con dâu xinh đẹp của mẹ ơi,
38:37lại đây để mẹ thơm cái nào.
38:39Trước mặt bao nhiêu người,
38:40Diệp phu nhân không hề che giấu chút nào tình cảm yêu quý dành cho tôi,
38:43còn kéo cả mẹ tôi lại,
38:44không ngớt lời khen ngợi.
38:45Bà nói bà vẫn luôn tiếc vì không sinh được con gái,
38:47cảm ơn mẹ tôi đã gửi tặng tôi cho bà.
38:49Từ nay hai bên đã là người một nhà,
38:50không cần khách sáo nữa.
38:51Mẹ tôi mỉm cười hiền hậu,
38:52ánh mắt dịu dàng như gió xuân.
38:54Với bà,
38:55chỉ cần tôi sống hạnh phúc,
38:56dù người bạn đời tôi chọn là ai,
38:57có tiền hay không,
38:58đều không quan trọng.
38:59Diệp phu nhân và mẹ tôi rất nhanh đã trở thành bạn thân trí cốt,
39:02cùng nhau đi khắp tiệc cưới bắt chuyện,
39:03cười nói vui vẻ.
39:04Gió biển thổi tới,
39:05mang theo hương múi mặn mặn.
39:06Trên mặt tôi và Diệp Hoài Nam đều là nụ cười ráng rỡ.
39:08Anh Diệp Hoài Nam,
39:09anh có nguyện ý lấy cô Mạnh Phi làm vợ,
39:11dù giàu sang hay nghèo khó,
39:12dù mạnh khỏe hay bệnh tật,
39:14dù thành công hay thất bại,
39:15đều yêu thương,
39:15che chở,
39:16và mãi mãi không rời bỏ cô ấy.
39:18Tôi nguyện ý,
39:18cô Mạnh Phi,
39:19cô có nguyện ý lấy anh Diệp Hoài Nam làm chồng,
39:21dù giàu sang hay nghèo khó,
39:22dù mạnh khỏe hay bệnh tật,
39:23dù thành công hay thất bại,
39:25đều đồng hành,
39:25kính trọng,
39:26và nắm tay nhau đến bạc đầu.
39:27Tôi nguyện ý,
39:28giây phút lời nói ấy thốt ra,
39:29gió biển như ngừng thổi,
39:30mọi âm thanh xung quanh cũng trủng xuống.
39:32Diệp Hoài Nam nắm lấy tay tôi,
39:34xiết chặt như sợ tôi biến mất.
39:35Ánh mắt anh sâu thẳm,
39:36dịu dàng,
39:37mang theo cả thanh xuân lẫn kiên định
39:38của 5 năm đợi chờ không lên tiếng.
39:39Mọi ánh đèn đều đổ rồn về phía chúng tôi.
39:41Đằng sau là mẹ tôi và Diệp Phu Nhân
39:43đang lau nước mắt vì vui mừng.
39:44Bên dưới là những vị khách mới
39:45đang chứng kiến tình yêu thầm lạng này dần nở rộ.
39:47Tôi chưa từng nghĩ,
39:48một ngày nào đó,
39:49tình cảm mình cố giấu kín suốt bao năm
39:51lại được đáp lại
39:51bằng một cái nắm tay giữa hàng trăm người như thế này.
39:54Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên chán tôi.
39:57Cảm ơn em
39:57vì đã không bỏ anh lại giữa biển người.
40:00Tôi nhìn anh cười,
40:00nước mắt rơi nhưng là vì hạnh phúc.
Được khuyến cáo
0:51
|
Sắp Tới
8:17
0:46
2:11
11:13
1:00
2:50