- 9/6/2025
Truyện Audio Hay || Thái Tử Gia Lạnh Lùng Ở Nhà Vui Vẻ Nấu Cơm Cho Vợ || Thiên Thần Dắt Truyện
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang
Danh mục
😹
Vui nhộnPhụ đề
00:00Tôi và đối thủ cùng tham gia một chương trình truyền hình thực tế, không ngờ lại đồng thời rút chúng câu hỏi nói thật lòng.
00:04MC hỏi cảm nghĩ của chúng tôi về Thái tử gia Bắc Thành Lục Kinh Tiêu.
00:07Cô Hoa đàn đối thủ khẽ mỉm cười e lệ, em và A Tiêu là thanh mai chúc mã, còn có thể cảm thấy thế nào được nữa chứ?
00:13Cư dân mạng liền gieo hò, chúc họ 99 năm hạnh phúc.
00:16Còn tôi, giấu đi chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út bên tay trái bằng chứng kết hôn giữa tôi và Lục Kinh Tiêu chỉ lặng lẽ đáp, không thân, không quen biết.
00:22Vừa dứt lời, Lục Kinh Tiêu đã đứng dậy, dơ tay trái cho mọi người xem chiếc nhẫn cưới, không quen.
00:27Vậy cái này là gì?
00:28Giang Tâm Nguyệt.
00:29Em đúng là kẻ lừa đảo nói dối thành thần, chẳng phải em đã hứa sẽ tìm cơ hội công khai anh sao?
00:34Đã 3 năm rồi, anh chờ không nổi nữa.
00:36Tôi được mời tham gia một show du lịch.
00:37Vừa xuống máy bay, Lục Kinh Tiêu Thái tử gia Bắc Kinh định giúp tôi xách hành lý, nhưng bị tôi lệnh mặt từ chối.
00:43Cảnh đó khiến cư dân mạng nhao nhao chế diễu.
00:44Trời đất ơi, cô Giang Tâm Nguyệt kia nghĩ mình là ai vậy?
00:47Thái tử gia muốn giúp cô ta xách túi mà còn bày đặt khó chịu.
00:50Chắc cô ta tưởng mình chơi chiêu lạt mềm bục chặt thành công rồi đấy.
00:53Giang Tiện vẫn là Giang Tiện.
00:54Hôm trước mới đăng bài tỏ tình với Thái tử gia rồi xóa ngay, giờ lại làm trò này.
00:58Đúng là vừa muốn làm thánh nữ vừa muốn được yêu, thật buồn nôn.
01:01Tôi thở dài.
01:02Nếu tôi nói, mấy lời tỏ tình hôm trước đều là do Lục Kinh Tiêu tự đăng, có ai tin không?
01:06Sau khi tôi phát hiện và xóa đi, anh ấy còn ôm tay tôi, dưng dưng nước mắt.
01:10Vợ ơi, khi nào em mới công khai anh vậy?
01:12Giờ vẫn chưa phải lúc à?
01:14Thôi được rồi, anh lại ngoan ngoãn đợi tiếp vậy.
01:16Không sao đâu, chỉ là hơi buồn một chút thôi.
01:18Tất cả cũng chỉ vì tôi đã ký hợp đồng với công ty, trong 3 năm không được công khai yêu đương.
01:22Tiền vi phạm hợp đồng hàng chục tỷ cũng đâu phải là chuyện nhỏ.
01:25Nghe nói ông chủ lớn của công ty là người đến cả Lục Kinh Tiêu cũng không dám đắc tội.
01:28Một khi vi phạm, sẽ bị đóng băng sự nghiệp, từ đó hết đường đóng phim.
01:32Khi tôi còn đang chìm trong hồi ức, thì đối thủ tần lộ không biết từ lúc nào đã bước đến trước mặt tôi và Lục Kinh Tiêu.
01:37Cô ta đưa túi sách cho anh ấy, giọng ngọt ngào thân thiết,
01:39A Tiêu, giúp em cầm túi được không?
01:41Lục Kinh Tiêu không do dự, liền dơ tay định đỡ lấy.
01:44Bình luận trên màn hình lập tức bùng nổ, hiểu rồi,
01:46thì ra thái tử ra thật ra muốn giúp tiểu lộ cầm túi,
01:48chỉ là để tránh quá lộ liễu nên mới tiện tay giúp cả Giang Tâm Nguyệt.
01:51Tôi hiểu cảm giác đó mà, hồi trước để đưa trà sữa cho Grat, tôi còn mua cho cả lớp một ly.
01:56Chắc đây là tình yêu thầm kín đấy nhỉ?
01:58Nghe nói thái tử ra và tần lộ là thanh mai chúc mã.
02:00Cứu tôi với, tôi nên đẩy thuyền họ không?
02:02Nhưng chẳng ai ngờ được.
02:04Ngay khoảnh khắc tần lộ buông tay khỏi túi, Lục Kinh Tiêu cũng lập tức rụt tay về.
02:07Túi rơi thẳng xuống nền đất ức sũng vì mưa.
02:09Tần lộ sướng sở, anh A Tiêu.
02:11Lục Kinh Tiêu lạnh lùng uống một ngũ nước khoáng,
02:13Cái túi này nặng quá, tay tôi bị chuột rút, không xách được.
02:16Còn vali của Giang Tâm Nguyệt thì tôi có thể rút kéo một chút.
02:19Vừa uống nước, anh vừa điên cuồng nhé mắt với tôi,
02:21như đang ra hiệu, vợ ơi, anh làm tốt không?
02:23Một thoáng đúng túng thoáng qua mặt tần lộ.
02:25Nhưng cô ta nhanh chóng vén tóc mái, cười hi hi giả bộ chẳng sao,
02:28cúi xuống nhặt chiếc túi dính đầy bùn đất.
02:30Giọng điệu lại ngọt sớt, A Tiêu, anh còn nhớ hồi nhỏ chúng ta đi leo núi không?
02:34Khi đó túi của em cũng bị rơi xuống bùn, anh cũng nói như thế.
02:37Đáng ghét rõ ràng là anh lười, túi của em nhẹ hiều, anh biết rõ mà.
02:41Nói xong đoạn thoại kinh điển kiểu trà xanh.
02:43Cô ta thậm chí còn chủ động đi qua kéo vali của tôi,
02:45em Tâm Nguyệt à, hình như em nhỏ hơn chị 2 tuổi đúng không nhỉ?
02:49May mà A Tiêu nhắc nhở, chị là chị thì phải chăm lo cho em trước mới phải.
02:52Phan cùng của cô ta thì lập tức hùa theo,
02:54lộ lộ nhà chúng ta đúng chuẩn người đẹp tâm càng đẹp.
02:56Bị Giang Tâm Nguyệt cướp Tài Nguyên không biết bao nhiêu lần mà vẫn tốt bụng như vậy.
03:00Mọi người ơi, tôi đoán là A Tiêu đang dựng một màn kịch ngược tâm cho Giang Tâm Nguyệt đấy.
03:03Đưa cô ta vào bong bóng màu hồng, rồi bóp vỡ thật tàn nhẫn, cho cô ta đau lòng đến chết luôn.
03:08Chuẩn luôn, tôi cảm giác thái tử ra sắp tung chưa lớn rồi,
03:11không chừng sắp công khai với lộ lộ nhà ta.
03:13Tôi gật đầu cười nhạt, không chỉ đưa vali cho cô ta,
03:15còn tiện tay tháo luôn cả ba lô leo núi trên vai nén qua.
03:18Hai món đó cộng lại cũng phải mấy chục ký, tôi đã muốn vứt từ lâu rồi.
03:21Tần lộ rõ ràng không ngờ hành lý của tôi lại nặng như vậy.
03:24Gương mặt thoáng cứng lại, cô ta nghiến răng nhận lấy.
03:27Em Tâm Nguyệt, em mang gì mà? Nặng thế.
03:29Nói rồi, cô ta thẳng tay mở toang ba lô của tôi, đổ hết đồ bên trong ra đất.
03:33Miệng thì còn da vẻ tốt bụng, chúng ta lát nữa phải leo núi mà,
03:36nên giảm bớt hành lý đi, để chị giúp em xử lý mấy món không cần thiết nhanh á.
03:39Lục Kinh Tiêu nhanh tay không biết từ đâu lôi ra một tấm thảm picnic,
03:42chảy ra giữa nền bùn ướt.
03:44May mà có anh, đồ trong ba lô tôi mới không bị dính bẩn.
03:47Ông Kính dần dần thu hẹp khoảng cách.
03:48Tất cả hạt dưa, đậu phộng, hạt mắc ca, mứt trái cây,
03:51sô-cô-la, bình oxy mini, khăn ướt, lầu tự sôi, cơm tự nấu.
03:55Và cả đống đồ ăn vật khác tôi mang theo rơi vãi đầy đất.
03:58Tôi bỗng phấn khích hẳn lên.
03:59Túi này là do Lục Kinh Tiêu chuẩn bị riêng cho tôi.
04:02Toàn là món tôi thích.
04:03Không hổ danh là chồng quốc dân.
04:04Lục Kinh Tiêu vẫn nhìn tôi không rời đó.
04:06Tôi đoán, nếu anh là chó,
04:08chắc giờ cái đuôi đã vẫy đến mức sắp gãy,
04:10chỉ chờ tôi khen một câu.
04:11MC nhanh nhẹ chất thời cơ, lộ lộ nói đúng lắm,
04:14leo núi thì không nên mang vác quá nặng.
04:15Hay là nhân cơ hội này,
04:16hai bạn thử giúp nhau sắp xếp lại hành lý nhé.
04:19Được mà.
04:19Chưa đợi tôi mở miệng,
04:20tần lộ đã vui vẻ nhận lời.
04:22Cô ta chủ động kéo khóa ba lô của mình,
04:24đưa về phía tôi.
04:25Thế thì nhờ em Tâm Nguyệt giúp chị
04:26rồi nha ngã vừa mở túi ra,
04:27tôi lỉnh cầm nín.
04:28Không có lấy một món đồ hữu dụng.
04:30Toàn bộ đều là ảnh của Lục Kinh Tiêu.
04:32Tần lộ kêu ngạo cầm từng tấm lên,
04:34tự hào khoai khoang,
04:34tấm này là lúc em và A Tiêu leo núi tuyết hồi nhỏ.
04:37Còn tấm này là khi chúng em cưỡi ngựa ở Thảo Nguyên.
04:39Tấm này là hồi bọn em đi ngắm Hồ Nhĩ Hải.
04:42Tôi chẳng buồn nghe tiếp.
04:43Lặng lẽ gom cả sắp ảnh lại,
04:44ném thẳng vào thùng rác mà tổ chương trình chuẩn bị sẵn.
04:47Nước mắt tần lộ lập tức trào ra,
04:48Giang Tâm Nguyệt.
04:49Cô làm cái gì vậy?
04:50Cô ta vội vàng chạy đến thùng rác,
04:52quyên quáng muốn nhặt lại ảnh.
04:53Tôi nhức môi, lạnh nhạt,
04:55những thứ này dùng được việc gì?
04:56Cùng lắm lấy nhóm lửa khi trời tối.
04:58Ngay lập tức, đạn bình luận bùng nổ,
05:00trời ơi, đúng là đồ tiện nữ.
05:01Ai lại tự tiện vứt đồ của người khác thế hả?
05:04Tôi thề sống chết cầu cho Giang Tiện bị trừng phạt.
05:06Tưởng mấy món đồ ăn vật kia có giá trị lắm chắc.
05:08Cô ta chỉ đang cố tỏ vẻ là tiểu mỹ nữ mê ăn thôi.
05:11Nhưng mánh này lỗi thời từ 5 năm trước rồi nhé.
05:13Thương lộ lộ quá.
05:14Đừng khóc nữa.
05:15Mau vứt hết đồ của Giang Tiện đi cho hả giận.
05:17Ngay lúc đó,
05:18lục kinh tiêu cúi xuống,
05:20gom hết chỗ đồ ăn dưới đất,
05:21nhét lại vào ba lô một cách thô bạo.
05:23Trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người,
05:24anh xách túi của tôi,
05:26bước thẳng đến.
05:27Thùng rác.
05:27Tay kia,
05:28anh còn lôi ra một chiếc bật lửa.
05:30Bình luận nổ tung,
05:31xong rồi.
05:31Thái tử ra ra tay rồi.
05:33Giang Tiện fan này sắp thành trò hề cho thiên hạ xem.
05:35Tuyệt vời.
05:36Đốt sạch hành lý của Giang Tiện đi.
05:38Lộ lộ ơi,
05:39đừng khóc nữa.
05:40Mau ngẩn đầu lên.
05:41Thái tử ra đang vì em mà lấy lại danh dự kìa.
05:43Nhưng sự thật,
05:44lục kinh tiêu giữ chặt ba lô của tôi trong tay.
05:46Trước ánh mắt chết lặng của tần lộ,
05:48anh cúi xuống.
05:49Nhật đống ảnh kia lên,
05:50châm lửa đốt ngay tại chỗ.
05:51Giọng nạnh tanh đầy khinh bì,
05:53đống này mà làm củi nhóm lửa thì cũng còn tạm được.
05:55Mà xử lý này khiến ai nấy đều chết lặng.
05:57Cả netizen lẫn tần lộ đều.
05:59Đơi như tượng.
06:00Cái gì?
06:00Sao không đốt đồ của Giang Tâm Nguyệt
06:02mà lại đốt ảnh của lộ lộ vậy?
06:03Trời ơi,
06:04đó là kỷ niệm của hai người cơ mà.
06:06Tại sao?
06:07Thái tử ra.
06:08Tôi hiểu rồi.
06:09Cho hề thực sự.
06:10Là tần lộ.
06:11Người anh ấy yêu thật sự là Giang Tâm Nguyệt.
06:12Đừng có nói xảm.
06:14Đây chỉ là thái tử ra thể hiện chất đàn ông thôi.
06:16Nhìn thì ngầu nhưng thật ra là hành xử trẻ con.
06:18Ủa mà thiệt đó?
06:19Sao tôi thấy lộ lộ không được thái tử ra coi trọng nhỉ không thể nào đâu?
06:22Lộ lộ của tụi mình vừa sinh đẹp lại tốt bụng.
06:24Thái tử ra sao có thể thích Giang tiện được?
06:26Ừ.
06:27Cũng đúng ha.
06:27Nước mắt tần lộ rơi lã trã.
06:29Gương mặt tràn đầy bàng hoàng.
06:30Kinh tiêu.
06:31Đó là kỷ niệm em gìn giữ bao năm nay mà.
06:33Sao anh có thể đốt hết như vậy?
06:35Lục kinh tiêu rửng rưng quay lại.
06:36Tôi cần phải giải thích với cô sao?
06:38Một câu nói lạnh như băng.
06:39Ngạo nghẽ mà đầy dứt khoát.
06:41Sau đó.
06:41Anh quay sang nhìn tôi.
06:43Nếu lúc này mọc ra một cái đuôi.
06:44Chắc chắn đã vẫy đến trời rung đất chuyển.
06:46Cái vẻ mặt trờ khanh ngợi ấy khiến tôi không nhịn được bật cười thành tiếng.
06:49Dù tiếng cười có hơi lạc quẻ.
06:51Nhưng nhìn tần lộ bị hố đến thế.
06:52Tôi thật sự không nhịn được.
06:54Cô ta cười cái gì thế?
06:55Cô ta có tư cách gì mà cười?
06:57Giang tiện đúng là vô cảm.
06:58Thấy bạn nữ khác khổ sở mà không biết an ủi.
07:00Còn vui sướng khi người ta bị hại.
07:02Cô ta thật sự đáng bị trừng phạt.
07:04Lộ lộ đáng thương quá.
07:05Tham gia chương trình mà còn phải chịu ớt ức thế này.
07:08Anh kinh tiêu.
07:08Em làm sai điều gì sao?
07:10Em sửa được không?
07:11Tần lộ bỗng như phát điên.
07:12Nhúi chặt tay anh.
07:13Đáng thương cầu xin.
07:14Sắp mặt lục kinh tiêu tối sầm lại.
07:16Như vừa bị rán bỏ qua tay.
07:17Anh hất mạnh tay cô ta ra.
07:19Thật ra.
07:20Tôi quá hiểu.
07:20Ghen tuông với loại người mặt dày như thế.
07:22Đúng là không đáng.
07:23Lục kinh tiêu lẽo đéo theo sau tôi.
07:25Vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.
07:26Tôi lên tiếng theo kịch bản chương trình.
07:28Phía trước chính là nơi cắm chạy.
07:29Chúng ta sẽ phải sống ở đây ba ngày.
07:31Tôi quen chuyện dựng chạy lắm.
07:33Hồi đại học thường cùng kinh tiêu đi cắm chạy.
07:35Tần lộ lại chen vào.
07:36Cười khách khách kéo tay anh.
07:37Anh còn nhớ lần em bị rắn cắn không?
07:39Anh đã cõng em đi cả 10 dặm đến phòng khám.
07:41Lúc đó còn suýt ngất nữa.
07:43Mỗi lần nhớ lại.
07:43Em vẫn cảm động.
07:44Tôi lướt mắt sang.
07:45Mỉm cười.
07:46Ồ.
07:46Ra là có chuyện như vậy nữa cơ đấy.
07:48Lục kinh tiêu lệnh lùng lướt cô ta.
07:50Sau này tôi mới hiểu.
07:51Thời loạn mà sống tử tế quá thì chỉ có nước chết sớm.
07:53Tôi mà sống kiểu bồ tát như vậy nữa thì chết là đúng.
07:56Sắp mặt tần lộ cứng lại.
07:57Cố gượng cười.
07:58Ha ha.
07:58Anh kinh tiêu thật biết đùa.
08:00Lục kinh tiêu không thèm đáp.
08:01Xách lều một mình đi dựng chạy.
08:03Tần lộ thì chẳng khác gì keo con chó.
08:05Bám theo sát gót.
08:05Để em giúp anh nha ngã tôi biểu môi.
08:07Không biết xấu hổ là gì luôn đấy.
08:09Tôi bèn thành thơi ngồi xuống bãi cát.
08:11Phong cảnh đẹp.
08:11Có người làm thay.
08:12Đồ ăn vật đầy đủ.
08:13Nước uống cũng có thế này chẳng phải hưởng thụ lắm sao.
08:16Như netizen lại bắt đầu chỉ trích.
08:17Cô giang tiện này giỏi thật.
08:18Người ta làm việc thì cô ta ngồi chơi.
08:20Đúng là không biết xấu hổ.
08:22Nhìn lộ lộ mà học hỏi đi.
08:23Đó mới là phẩm chất tốt đẹp.
08:25Chuẩn.
08:25Nhìn mà học.
08:26Giang tiện đúng là.
08:27Cơ mà.
08:28Lộ lộ sao bám theo thái tử ra như cao gián thế.
08:30Người ta rõ ràng không muốn dính dáng gì mà cứ đeo bám hoài.
08:33Hết thuốc chữa.
08:34Ê ông ở trên.
08:35Ông có biết nói chuyện không đấy.
08:36Lộ lộ tụi tui gọi là nhiệt tình.
08:38Hiểu chưa?
08:39Đồ quê mùa.
08:40Liều của lục kinh tiêu đã dựng xong từ lúc nào.
08:42Còn liều của tần lộ vẫn xẹp lép như cái bánh bao bị đè.
08:45Cô ta cười gượng.
08:46Ấy.
08:53Không.
08:54Rồi anh quay sang nhìn tôi.
08:55Trên gương mặt hiện lên một nụ cười nhẹ nhẹ.
08:57Em có cần anh giúp không?
08:59Tôi lắc đầu từ chối liều anh dựng trong xấu muốn khóc.
09:01Nghỉ ngơi cũng đủ rồi.
09:02Tôi đứng dậy.
09:03Cầm lấy bộ liều.
09:04Chỉ mất chưa đầy 10 phút là hoàn thành.
09:06Lục kinh tiêu chậm rãi tiến đến.
09:07Giọng chầm chầm.
09:08Chỉ.
09:09Anh muốn ở liều em quá.
09:10Cùng là liều.
09:11Sao của anh xấu thế chứ?
09:12Tôi lặng lẽ lướt về phía liều của anh kiểu hình ống.
09:14Cầu thả đến mức.
09:15Cửa đâu?
09:16Lục kinh tiêu gượng cười.
09:17Quên lắp.
09:18Vậy thì nhảy vào ngủ nhé.
09:19Anh kéo tay tôi.
09:20Thì thầm.
09:21Vợ.
09:22Cụ.
09:22Tâm Nguyệt.
09:23Giúp anh chỉnh lại liều chút được không?
09:24Tôi xiếp eo anh một cái thật chặt.
09:26Cảnh cáo anh giữ mồm giữ miệng.
09:27Xem tí là bột miệng gọi vợ rồi đấy.
09:29Tôi đành đi dựng lại liều giúp anh.
09:31Chỉnh tề.
09:32Gọn gàng.
09:32Chỉ còn lại liều của tần lộ là vẫn chưa đâu vào đâu.
09:35Cô ta loay hoay vụn về đến mức.
09:36Không nỡ nhìn.
09:46Lục kinh tiêu cao mày.
09:47Trốn sau lưng tôi.
09:48Ghé tay nói nhỏ.
09:48Vợ ơi.
09:49Anh có thể đá cho cô ta một cú không?
09:51Tôi cúi đầu nghịch móng tay.
09:52Bình tĩnh giít qua kẽ răng.
09:53Chở đá.
09:54Anh cứ giúp cô ta đi.
09:55Em muốn xem.
09:56Con hề này còn bày được cho gì?
09:58Lục kinh tiêu nghe vậy.
09:59Miễn cưỡng bước đến giúp.
10:01Tại sao tôi cứ có cảm giác thái tử ra luôn nhìn sắc mặt giang tâm nguyệt mà hành động thế nhỉ?
10:04Không phải mình ông đâu.
10:05Tôi cũng thấy vậy ảo giác cả thôi.
10:07Thái tử ra sao có thể bị giang tiện điều khiển được?
10:09Ôi lộ lộ đáng thương quá.
10:11Giang tâm nguyệt rõ ràng biết dựng lều mà không chịu giúp.
10:13Đúng là giang tiện vẫn cứ là giang tiện.
10:15Cuối cùng cũng yên ổn sau khi dựng xong lều.
10:17Theo yêu cầu của chương trình, chúng tôi phải sống ở đây ba ngày.
10:20Nói thì dễ.
10:21Tôi lướt sang tần lộ, lại còn kè kè thêm cái cục nợ nữa.
10:24Nhìn quanh lều, lều chương trình phát quá nhỏ.
10:26Chẳng khác nào túi ngủ phóng to, chứa không được mấy thứ.
10:28Tôi đành dựng thêm một cái để chứa đồ ăn và nước uống.
10:31Lục kinh tiêu bước tới, mồ hôi đầm đìa chảy trên chán.
10:34Giữa trưa, trời đã bắt đầu oi bức, phải đến hơn 35 độ.
10:37Phía sau, tần lộ vẫn cứ bám sát anh không rời, mấy món đồ ăn đó làm sao đủ ba ngày.
10:42Nước thì ngay cả một ngày còn chưa chắc.
10:43Tần lộ nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi lên tiếng.
10:46Tôi bật cười, đủ.
10:47Cô ta nhìn tôi chăm chú, ánh mắt không giấu nổi nghi ngờ.
10:50Ba gói mì, vài bịch snack, ba chai nước khoáng.
10:52Sao mà đủ?
10:53Tôi quay đầu nhìn thẳng vào cô ta, tôi có nói là có phần của cô à.
10:57Không đủ thì, ăn ảnh mà sống.
10:59Lục kinh tiêu bật cười khâu chút nề khi.
11:01Sắp mặt tần lộ lập tức đỏ bừng, vành mắt cũng đỏ theo.
11:03Chúng ta cùng tham gia một chương trình, đáng lẽ nên giúp đỡ lẫn nhau.
11:06Cô làm vậy là sao?
11:08Cô đang.
11:08Cô lập tôi sao?
11:09Nờ tôi gật đầu thả nhiên.
11:11Tần lộ ngại lời, nước mắt rơi lãi trã, ngồi bệt xuống đất khóc nước nở.
11:14Giang tiện cô thật là khốn nạn.
11:16Quá đáng.
11:17Sao lại đối xử với người ta như vậy?
11:19Chương trình đã bảo chuẩn bị đủ đồ ăn, ai bảo cô ta chỉ mang theo mấy tấm ảnh?
11:22Trách ai được.
11:23Thái tử ra cũng không mang đồ ăn nhưng ít ra còn biết sách túi hộ người ta, còn cô ta thì làm được gì ngoài khóc.
11:28Tôi nhìn cô ta khóc một lúc, rồi chậm dãi lên tiếng, chỉ cần cô chịu làm việc tử tế, thứ cần chia, tôi sẽ chia.
11:34Tần lộ ngừng đầu, mắt xương đỏ, làm.
11:36Việc gì?
11:37Tôi chỉ về phía rừng cây, đi kiếm ít cỏ khô, canh củi nhỏ để nhóm lửa.
11:41Ở đây ăn đồ khô lên ba ngày, chắc chắn không chịu nổi.
11:44Phải có đồ nóng, có nước nóng.
11:46Việc này, có gì khó đâu.
11:47Tần lộ lại nhìn về phía lục kinh tiêu, giọng rụt rè, ở đó.
11:51Có sâu không?
11:51Em sợ, anh kinh tiêu đi cùng em được không?
11:54Tôi không để anh khó xử, lên tiếng trước, anh ấy còn việc khác.
11:57Còn cô, đừng lần lửa nữa.
11:59Đây là nhiệm vụ của cô đó, làm cho tốt nhé.
12:01Nghe vậy, tần lộ bực dọc đứng dậy, bước chân loạn trọng như bị vấp, ánh mắt cầm tức liếp tôi một cái, rồi quay đầu bỏ đi.
12:07Chờ cô ta đi khuất, lục kinh tiêu lập tức chạy lại, mắt sáng như sao, có nhiệm vụ gì cho anh không?
12:12Giao cho anh mong, cao hơn mét chín, người thì gầy mà cơ bắp lại cuồn cuộn.
12:16Nhìn ráng vẻ hào hứng đó, tôi thật sự không hiểu nổi, cái thể loại gì đây?
12:19Vậy anh đi tìm một cây gậy nhọn, xin hai con cá về.
12:22Không có cá cũng không sao, dưới mấy hòn đá ở bờ suối chắc có cua với tôm.
12:26Lục kinh tiêu nghe xong lập tức bật cười, rõ.
12:28Báo cáo thủ trưởng, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.
12:31Giao việc cho hai kẻ phiền phức xong, tôi quay về nhặt củi lớn.
12:34Chỗ này có nhiều cây khô bị xét đánh gãy, rất thích hợp để nhóm lửa.
12:37Tôi còn lượng vài viên đá to, xét thành vòng tròn, rồi đặt củi vào giữa một bếp lửa giã chiến đơn giản thế là hoàn thành.
12:42May mà tôi có mang theo bật lửa, không thì thật sự phải mài gỗ lấy lửa rồi.
12:46Giờ chỉ còn đợi cỏ khô, sợ thực vật dễ cháy tần lộ mang về nữa là xong.
12:49Không ngờ Giang Tiện lại giỏi thật, biết cả kỹ năng sinh tồn nữa cơ đấy.
12:53Biết chút xíu mà cũng phải khoe, có gì ghê gớm đâu.
12:56Ủa, tôi nhớ trong game mình cũng làm thế này.
12:58Giang Tiện là cao thủ sinh tồn ngoài đời thật sao?
13:01Không ai quan tâm tần lộ à?
13:02Một cô gái yếu đuối mà bị bắt vô rừng kiếm củi, lỡ có thu giữ thì sao?
13:06Thật không dám tưởng tượng, đi nhặt mớ củi mà gọi là nguy hiểm.
13:09Làm quá, tần lộ đâu phải kiểu người cục mịch như mấy anh trai.
13:12Ngón tay còn chưa từng rửa chén nữa kìa.
13:14Ờ, mà thu giữ chắc cũng chê loại đó, không thèm ăn đâu.
13:18Một lát sau, lục kinh tiêu quay lại, toàn thân ướt sũng, tay sách một con cá to, mặt hớn hở, nhiệm vụ hoàn thành, vê ả nhầm, tâm nguyệt.
13:25Tôi quay đầu trừng mắt, muốn gọi vợ đến mức mất cả lý trí rồi chắc.
13:28Tôi hỏi, tần lộ sao vẫn chưa về?
13:30Vừa giất lời, liền nghe phía xa vọng lại một tiếng hét thất thanh.
13:33Tôi và lục kinh tiêu vội vàng chạy tới.
13:35Chỉ thấy tần lộ đang hồn vía lên mây, mặt cắt không còn giọt máu, trợn mắt nhìn.
13:39Một con rằn ngay trước mặt.
13:40Vừa thấy chúng tôi, cô ta lập tức co chân bỏ chạy về phía tôi.
13:43Nhưng ai có chút kiến thức sinh tồn đều biết, đối mặt với rằng, đứng yên còn có thể an toàn, chứ mà chạy là tự giấc họa.
13:49Càng đáng giận hơn là, cô ta biết điều đó.
13:51Thế mà vẫn cố tình lao về phía tôi, rõ ràng là muốn lôi tôi vào thế mạng.
13:55Tâm nguyệt.
13:56Lục kinh tiêu nhào tới, chẳng trước mặt tôi.
13:58Ngay lúc con rắn còn chưa kịp động thủ, anh đã nhanh như chớp dùng giáo đâm một nhát sức khoát.
14:02Con rắn lập tức nằm vất động trên đất.
14:04Tôi còn chưa kịp lên tiếng trách mẳng hành vi mượn tay G.I.E.C. người kia.
14:07Thì một thân hình mềm ọt đã ôm chầm lấy lục kinh tiêu.
14:10Hú hú.
14:10Kinh tiêu, em sợ chết đi được.
14:12Tưởng là không bao giờ gặp lại anh nữa rồi.
14:14Đáng sợ quá đi mất.
14:15Hú hú.
14:16Tôi đưa tay đẩy phát cô ta ra, cô ôm nhầm người rồi.
14:19Biến.
14:20Xui cả ngày.
14:21Tân lộ sượng mặt, đứng đơ một chút, rồi lặng lẽ quay sang lục kinh tiêu.
14:24Cô lao về phía tâm nguyệt làm gì.
14:26Không biết như vậy rất nguy hiểm khó.
14:28Lục kinh tiêu tức đến đỏ mặt, ánh mắt sắc lạnh.
14:30Tôi khẽ kéo tay anh, thôi kệ đi.
14:32Cô ấy đi lấy củi, củi đâu rồi?
14:34Tân lộ lung túng, khẽ lắc đầu.
14:36Không tìm được.
14:37Trong rừng nguy hiểm quá, em.
14:39Không dám vào sâu.
14:40Ngay cả lục kinh tiêu cũng cao mày.
14:41Cái này gọi là gánh nặng e rằng còn nhẹ.
14:43Được rồi, được rồi.
14:45Dám đối xử với lộ lộ nhà tôi thế à?
14:47Cả họ nhà cô xui xẻo luôn.
14:49Phan của tân lộ biến hết đi.
14:50Rõ ràng là cô ta vô dụng, toàn phá hoại.
14:52Xuyết nữa hại chết tâm nguyệt đấy biết không?
14:54Các người hiểu gì chứ?
14:55Lộ lộ nhà tôi chưa từng làm mấy việc nặng nhọc đó.
14:58Kể cả chẳng làm gì thì vẫn hơn giang tiện gấp vạn lần.
15:00Cười khẩy.
15:01Phan của cô ta đúng là vũ trụ song song.
15:03Tân lộ lại cố lết về phía lục kinh tiêu.
15:05Mặt đỏ như gấp, kinh tiêu, em biết.
15:07Anh vẫn còn quan tâm em.
15:08Cảm ơn anh đã cứu em.
15:10Mặt lục kinh tiêu tối sầm, cố nhị không nói gì.
15:12Tôi sợ anh ngẹn đến nội thương, bèn kéo anh đi nhặt củi nhóm lửa.
15:16Chẳng mấy chốc, hai chúng tôi đã gom được một đống lớn.
15:18Về đến trại, tôi thành thạo làm sạch cá, xiên lên khung, bắt đầu nướng.
15:22Không có gia vị, chẳng mong gì cao lương mỹ vị.
15:25Như là mùi do chính tay mình kiếm được, nên ăn vào lại thấy.
15:28Ngon bất ngờ.
15:29Một con cá gần ký, chẳng mấy chốc đã hết sạch.
15:31Tân lộ gần như chẳng làm gì, chỉ được chia một phần bốn con.
15:34Cô ta liếm môi, liếc nhìn tôi lấy lòng, tâm nguyệt.
15:37Còn không, ngon lắm, em, em muốn ăn thêm.
15:40Tôi lạnh nhạt nhìn cô ta, cô nghĩ xem.
15:42Hay là tự đi bắt thêm một con, tôi còn chưa nói đấy.
15:45Tân lộ ngựa ngùng lắc đầu, rồi quay sang lục kinh tiêu, anh.
15:48Hay là chúng ta cùng đi bắt nữa đi.
15:50Lục kinh tiêu đứng dậy, sách giáo lên, nếu tâm nguyệt còn đói,
15:53anh nhất định phải đi bắt thêm cho bằng được.
15:54Mà tân lộ xanh lét, nhưng không dám cãi lại tôi nữa, chỉ cười trừ gượng ngạo.
15:58Muốn phản đòn ư, tâm nguyệt, hai em đi luôn đi.
16:01Ai cũng đi làm việc hết rồi, chỉ mình em ngồi đây nướng cá, không thấy ngại có.
16:05Đúng là tối xuống có hơi lạnh thật.
16:07Ban ngày gần 40 độ, mà đêm chỉ còn tầm mười mấy, trên lực lớn như vậy dễ bị cảm.
16:11Tôi đứng dậy, mỉm cười, vậy thế này đi, tối nay ai bắt được cá thì người đó được ăn.
16:15Lục kinh tiêu gật đầu thích thú, ý hay đấy.
16:17Vậy quyết định thế đi.
16:19Tân lộ hơi khượng lại, có vẻ không cam lòng, nhưng vẫn sắn tay áo bước đi.
16:22Tôi lít cô ta một cái, xoay người đi về hướng ngược lại.
16:25Lục kinh tiêu chọn chỗ nước nông, vì anh có vũ khí dễ bắt cá hơn.
16:28Tôi thì đành mò cua bắt ốc.
16:30May mà trước đây từng chơi đủ thể loại game sinh tồn, kỹ năng không đến nỗi tệ.
16:33Tôi cúi người lật từng tảng đá, cẩn thân tìm kiếm, mất hơn nửa tiếng.
16:37Kết quả thu hoạch ngoài mong đợi, khá nhiều cua và tôm.
16:40Vậy là đủ ăn rồi.
16:41Ngay sau đó, lục kinh tiêu cũng trở về, trên giáo xiên hai con cá.
16:44Còn, cái kia đâu?
16:46Tạm thời kệ đi, lo nướng cái này đã.
16:48Chúng tôi lặng lẽ ngồi bên bếp lửa, nướng cá và cua.
16:51Xa rời phố thị ồn ào, nơi đây thật sự yên bình hiếm có.
16:54Tôi bóc vỏ tôm, nếm thử, thịt ngọt lịm, mềm, thơm.
16:57Tôi gặp một miếng, đút cho lục kinh tiêu.
16:59Ngon thật đấy.
17:00Vợ, cụ, tâm nguyệt, em giỏi quá.
17:03Tôi lườm anh một cái rõ ràng muốn công khai đến phát rồ rồi.
17:06Chúng tôi ăn hết 5 con cua, 6 con tôm và 1 con rưỡi cá nướng.
17:09Nó căng bụng.
17:10Tôi nhíu mày, tần lộ còn chưa về.
17:12Vừa rứt lời, à à, một tiếng hét xé gió từ phía xa chuyển đến.
17:16Tôi thở dài, đứng dậy, lại nữa à.
17:19Rất lục kinh tiêu chạy đến nơi.
17:20Chỉ thấy, 2 con cua kẹt chặt, mông cô ta.
17:23Tôi không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng, phụt.
17:26Ha ha ha ha, cô đi bắt đồ ăn hay đi làm mồi thế.
17:29Ha ha ha chết mất, giang tiện đúng là độc mồm nhưng quá hải.
17:32Tạo hình gì đây trời, đúng là tần lộ, không đụng chuyện không chịu yên.
17:35Còn cười nữa, mau cứu người đi, nhìn là thấy đau, đáng thương quá.
17:39Đáng đời, nghiệp quật đó, cười cái gì, cứu tôi với.
17:43Tần lộ chẳng mang thể diện nữa, hét lên.
17:45Tôi nhìn kỹ 2 con cua, không khỏi dùng mình kẹt chặt thật đấy.
17:48Cô cố chịu một chút nhé, tôi nhặt từng con lên, dồn hết sức.
17:52Giật mạnh, một tiếng thét chấn động màn đêm.
17:54Tần lộ đau đến ngất xỉu ngay tại chỗ.
17:562 con cua, vẫn còn kẹt chặt mảnh vài quần.
17:58Lục kinh tiêu vội quay mặt đi, mặt đỏ tía tai, cố gắng nhịn cười.
18:02Tôi đành ném cua cho anh, kéo tần lộ về, ném luôn vào lều.
18:05Hy vọng mong cô ta không để lại cái này.
18:07Cũng hy vọng sau này nhớ lại, sẽ không nghĩ quần mà tự tử.
18:10Làm cho hề trước bao nhiêu khán giả như vậy.
18:13Tôi không dám tưởng tượng luôn, tôi vừa xem cái gì vậy.
18:16Cảm ơn Giang Tiện lộ lộ.
18:17Trời ơi, Giang Tiện, cô quá đáng quá rồi đó.
18:20Nói gì vậy, cô ấy chỉ cứu người thôi mà.
18:22Cứu người gì chứ?
18:23Rõ ràng là cố tình.
18:25Đúng là trả thù.
18:26Tôi bình thẳng vỗ tay.
18:27Hôm nay nhiều chuyện quá, coi như xong một ngày rồi.
18:30Nghỉ thôi.
18:31Rồi tôi chui thẳng vào lều, mắt không chớp, tim không lặn.
18:33Ánh mặt trời dịu nhẹ len vào bên trong lều.
18:36Một tiếng hét trói tai đánh thức tôi dậy, Giang Tâm Nguyệt.
18:38Tôi liều mạng với cô.
18:39Tôi vừa chui ra khỏi lều đã thấy tần lộ đã thay quần mới.
18:42Đôi mắt chừng chừng nhìn tôi, giận sôi máu.
18:44Như nói xong thì cứ đứng trôn chân một chỗ.
18:46Thỉnh thoảng còn nhăn nhó vì đau.
18:48Tôi lại bật cười.
18:49Lục kinh tiêu cũng lò dò chui ra khỏi lều, tay ôm một bé cuốn lông xám, sang sớm hét cái gì đấy.
18:54Cả tôi lẫn tần lộ đều ngần người, đó là...
18:56Cho xói con.
18:57Ừ.
18:58Đêm qua khi hai người ngủ, thằng nhóc này cứ cần lều anh.
19:01Anh tức quá nên tóm lại, bắt vào làm đẹp ôm ngủ luôn.
19:03Tôi giở khóc giở cười.
19:05Lục kinh tiêu lướt sang tần lộ, không nhìn được khúc khích, mông đỡ trừa.
19:08Tần lộ cười méo sạch, rõ là còn đau, cũng...
19:10Tạm tạm, anh đang quan tâm em sao?
19:13Lục kinh tiêu quay đầu, không thèm trả lời.
19:15Oan hoan tương báo ha ha ha ha, tôi thích nhất là xem mấy màn đấu đá nữ giới.
19:19Thái tử ra bắt được xói con, quá đỉnh luôn.
19:21Thật là xói hả?
19:22Nhìn giống chó ghê, thật đó.
19:24Tay khác, giờ còn nhận nuôi thú cưng, vui dữ.
19:27Nếu nuôi đến lớn thì vui phải biết chết rồi.
19:30Giờ ba người mà tần lộ bị thương, lại thành hai người làm, một người ăn.
19:33Nói như thế không bị thương là cô ta sẽ làm ấy.
19:35Ờ ha, công nhận.
19:37Hai ngày tiếp theo, tần lộ không ra khỏi lều.
19:39Tôi và lục kinh tiêu được yên tĩnh, thức ăn cũng đủ dùng.
19:42Xói con này rất hiểu chuyện, bắt cá còn nhanh hơn cả lục kinh tiêu.
19:45Nó còn hay lén trộm cá của anh mang sang cho tôi, khiến lục kinh tiêu tức đến nghiến rằng.
19:49Không cần tôi đưa đồ ăn cho tần lộ, xói con tự đi.
19:52Chỉ là, lúc đến nơi, có khi trên miệng nó chỉ còn mũi.
19:55Xương cá, ba ngày trôi qua rất nhanh.
19:57Nhiệm vụ chương trình cũng gần hoàn thất, sắp đến lúc chuyển sang địa điểm tiếp theo.
20:01Tần lộ đã có thể đi lại, không còn lết chúng tôi thu dọn lều, chuẩn bị rời đi.
20:05Xói con kêu lên mấy tiếng, tần lộ nhìn nó, luyến tiếc, hay.
20:08Mang nó theo đi, nó đáng yêu quá.
20:11Tôi lướt mắt, cũng đúng.
20:12Không có nó thì ai mang cơm cho cô.
20:14Mặt tần lộ cứng đở.
20:15Gì cơ, mấy con cá trước lều tôi, là nó mang.
20:18Tôi và lục kinh tiêu nghiêm túc gợt đầu.
20:20Tần lộ ôm miệng, trợn mắt, bạn có phải.
20:22Rời khỏi vùng hoang vu, chúng tôi đến một điểm du lịch nổi tiếng.
20:25Nơi đây có không ít trò vui và cuối cùng cũng được ăn đồ bình thường.
20:28Theo hướng dẫn của chương trình, nhiệm vụ lần này là
20:30Phá đảo nhà ma, một dạng phòng giải trí kinh dị nổi tiếng thế giới.
20:33Nơi này, không phải dạng vừa.
20:35Nghe nói có người từng bị khiêng ra ngoài, chứ không phải tự đi nổi.
20:38Không sao đâu, em không sợ.
20:40Anh kinh tiêu sẽ bảo vệ em mà ngã tần lộ vẫn trơ mặt như cũ.
20:43Tiếp tục đeo bám lục kinh tiêu, chẳng có dấu hiệu nào cho thấy cô ta đã học được bài học.
20:46Tôi thật sự, cũng chẳng buồn để tâm nữa.
20:55Nhà ma này kinh khủng thật đấy.
20:57Lần trước tôi đi cùng hội bạn còn bị dọa đến đứng hình.
21:00Lần trước anh tôi dắt đi, không có ảnh nắm tay thì tôi nghĩ tôi ngứt trong đó luôn rồi.
21:04Hay hay, lần này giang tiện và tần tiện có khi sẽ sướng chết mất.
21:07Có cơ hội chứng kiến thái tử ra bị dọa đến trắng bệch không nhỉ?
21:10Hóng quá đi mất.
21:11Lục kinh tiêu mua ba vé, còn sói con thì giao cho nhân viên giữ giúp.
21:14Một nhân viên khác bịt mắt chúng tôi lại bằng băng đen.
21:16Tầm nhìn lập tức biến mất hoàn toàn.
21:18Tôi chẳng biết ai đang ở bên cạnh mình, thậm chí không chắc còn có ai khác ngoài nhân viên dẫn đường.
21:22Tiếng cửa mở rồi đóng vang lên liên tiếp.
21:24Tiếp theo, tai nghe chuyển đến một giọng nói, các bạn có thể mở mắt.
21:27Tôi tháo khăn che ra, trước mắt là một màn đen đặc.
21:30Tôi đứng yên tại chỗ, hơi hoảng, gần như không nhìn thấy gì.
21:33Chỉ thấy vài đốm sáng đỏ, xanh chốt nháy, dần dợn như mắt người chết.
21:36Phải mất gần 5 phút, mắt tôi mới thích nghi được với bóng tối.
21:39Đây là một căn phòng kín, cửa bị khóa.
21:41Trên tường là chi chít.
21:43Những gương mặt người, tôi thấy hơi khó chịu.
21:45Ngay lúc đó, một tiếng hét trói tai vang lên.
21:47Á, Kinh Tiêu, cứu em.
21:49Tôi chỉ biết can lời.
21:51Tần lộ đúng là không biết ngượng là gì nữa rồi.
21:53Cô ta mang danh Bạch Nguyệt Quang, thế mà hành xử như vậy thì ai tin nổi.
21:56Tâm Nguyệt, em ở đâu?
21:58Lục Kinh Tiêu cũng gọi.
21:59Tôi trả lời.
22:00Tai nghe lại vang lên tiếng cười gây dơn.
22:02Chỉ khi tự giải được câu đố trong phòng mình, các bạn mới có thể thoát ra.
22:05Không thì.
22:06Mãi mãi kẹt lại nơi đây.
22:07Tôi hít sâu, bắt đầu tìm manh mối.
22:09Ổ khóa cần mật mã 6 chữ số.
22:11Tôi giả từng tờ tài liệu trên bàn, lật tìm tên nhân vật chính.
22:14Sau đó đối chiếu với ngày sinh trên bức tường đầy mặt người.
22:16Không lâu sau tôi là người đầu tiên mở được cửa.
22:19Giang tiện giỏi phết nhỉ.
22:20Trong khi tần lộ chắc sắp xỉu đến nơi rồi.
22:22Mắt vừa mở ra toàn mặt người, thử hỏi ai không sợ.
22:25Giỏi thật, lần đầu thấy ai phá khóa nhà ma như chơi.
22:28Chúc mừng bạn là người đầu tiên mở cửa.
22:30Giờ bạn có thể cứu các đồng đội của mình.
22:32Ngay sau đó.
22:32Tâm Nguyệt.
22:33Tôi sai rồi.
22:34Xin lỗi.
22:35Mau cứu tôi với.
22:36Tôi sơ tối lắm.
22:37Tôi bất đắc dĩ thở dài.
22:38Bước đi.
22:39Cô ta dễ tìm mà chỉ cần lần theo tiếng hét là được.
22:42Cửa phòng từ bên trong không mở được.
22:43Nhưng bên ngoài thì có nút bấm.
22:45Rõ ràng đây là phòng dành cho người yếu.
22:46Bấm là mở.
22:47Hỏi dài gì hết.
22:48Tần lộ như viên đạn bắn ra.
22:50Mặt mũi lem luốc.
22:51Khóc đến trôi cả lớp trang điểm.
22:52Cảm ơn.
22:53Tâm Nguyệt.
22:54Nhưng.
22:55Kinh tiêu.
22:55Tôi không nhường.
22:56Tôi nhìn cô ta.
22:57Giọng bình thản.
22:58Vậy thì quay lại phòng đi.
22:59Nói rồi đẩy cô ta vào.
23:00Khoa trái cửa.
23:01Lần này.
23:02Dù có giải đúng cũng không ra nổi.
23:04Mạnh tay ghê.
23:05Giang tiện không nhận nhượng tí nào luôn.
23:06Haha.
23:07Đáng đời.
23:08Lúc nhận ơn thì giả nai.
23:09Lúc quay lưng thì rở rộng bạch liên hòa.
23:11Bên ngoài có mấy nút chức năng.
23:12Âm thanh.
23:13Đồ chơi.
23:13Đèn flash.
23:14Tôi thủy tiện nhấn thử vài cái.
23:16Lập tức bên trong vang lên tiếng gào khóc quỷ dị.
23:18Đen nháy loạn xạ.
23:19Tiếng động như đập cửa ấm ấm.
23:20Tôi đứng ngoài còn giật mình.
23:21Hốn chỉ là cô ta trong nó.
23:23Tiếng la hét trói tay của tần lộ tăng bỏ phiếu.
23:25Cho đến khi.
23:26A a a.
23:27Im bặt.
23:27Chắc là.
23:28Ngất rồi.
23:29Mặc kệ.
23:30Tôi đi tìm chồng.
23:31Tôi và Lục Kinh tiêu hội ngộ tại hành trì.
23:33Bảo bối.
23:33Em không sao chứ.
23:35Anh lao tới ôm tôi.
23:36Tôi né người.
23:37Không sao.
23:37Giải tiếp đi.
23:38Ba vòng còn lại khó hơn.
23:40Nhưng nhờ có gợi ý.
23:41Cuối cùng chúng tôi cũng vượt qua an toàn.
23:43Bước qua cánh cửa cuối cùng.
23:44Ánh sáng ủa tới tựa như tài sinh.
23:46Đội quay phim và MC đã chờ sẵn bên ngoài.
23:48Chúc mừng hai bạn đã vượt qua thử thách.
23:50Bây giờ là lúc nhận phần thưởng bí mật.
23:52Lục Kinh tiêu tỏ vẻ chẳng hứng thú mấy đúng là hiếm có thứ gì khiến anh để tâm.
23:55MC kéo chúng tôi lại phỏng vấn.
23:57Hỏi Han vui vẻ.
23:58Xói con nghe thấy tiếng tôi liền lao đến.
24:00Sủa vang.
24:00Rồi nhào vào lòng tôi.
24:02Ngoan hoãn nằm yên.
24:03Xem ra nó cũng không muốn rời xa hai bạn rồi.
24:05MC cười tươi.
24:06Yêu quá.
24:07Muốn nuôi một con như vậy quá.
24:09Xói thường sống theo bầy.
24:10Con này chắc bị bỏ rơi.
24:11Trả về rừng là chết chắc.
24:13Khoan.
24:13Thiếu người.
24:14Tần lộ đâu rồi.
24:15Đừng nói còn trong nhà ma nha trời ơi.
24:17Tôi cười xỉu luôn rồi.
24:19MC cũng nhanh chóng nhận ra và cử người đưa cô ta ra.
24:21Cuối cùng.
24:22Tần lộ miệng xùi bọt mép.
24:23Được khiêng lên cáng rời khỏi hiện trường.
24:25Không ai hỏi thêm gì nữa.
24:26Chỉ còn màn phỏng vấn cuối cùng.
24:28Đột nhiên.
24:29MC nhìn thấy điều gì đó.
24:30Ơ.
24:30Tâm Nguyệt.
24:31Em đeo nhẫn cười à.
24:32Em đính hôn rồi sao.
24:34Tôi nhìn sang lục kinh tiêu.
24:35Ánh mắt anh.
24:36Rực sáng trở mong.
24:37Tôi khẽ giấu tay trái.
24:38Bình tĩnh đáp.
24:39Không quen.
24:39Không biết.
24:40Vừa rứt cầu.
24:41Lục kinh tiêu bật dậy.
24:42Giữa cao tay trái một chiếc nhẫn giống hệt lấp lánh trong ánh sáng.
24:45Thật ra.
24:46Tôi biết cô ta giờ sống khổ lắm.
24:47Sau hôm công khai.
24:48Fan quay lưng.
24:49Anti-fan công kích dữ dội.
24:50Sự nghiệp đóng băng hoàn toàn.
24:52Không trụ nổi trong giới giải trí.
24:53Cô ta đành làm streamer.
24:55Nhưng livestream ngày nào cũng bị chửi đến tắt sóng.
24:57Quản trị viên cũng không cứu nổi.
24:58Hôm nay đến đây xin lỗi.
25:00Chắc vì hết cách rồi.
25:01Tôi không làm khó thêm nữa.
25:03Duyên phận.
25:03Đến đây là kết thúc.
25:04Cứ vậy.
25:05Cho qua đi.
25:06Chuyện cũ gác lại.
25:07Duyên mới bắt đầu.
25:08Giữa nhân gian náo nhiệt.
25:09Chỉ cần có người bên cạnh.
25:10Long đã đủ bình yên.
Được khuyến cáo
6:23
|
Sắp Tới
0:46
2:11
11:13
1:00
2:50