Đi đến trình phátĐi đến nội dung chínhĐi đến chân trang
  • Hôm kia
Truyện Audio Hay || Tạm Biệt Nhé, Mỉm Cười Thôi || Thiên Thần Dắt Truyện

#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:005 năm trước, chồng chưa cưới của tôi hy sinh khi đang thực hiện nhiệm vụ, đến thi thể cũng không còn.
00:05Nhưng vào 8 giờ 17 phút tối ngày 20 tháng 8 năm nay, đội trưởng Vương Đích Thân gọi điện thoại cho tôi.
00:10Anh ấy nói, đã tìm được thẩm quan nam.
00:12Anh chưa chết, hơn nữa còn sống rất tốt, nhưng lại sắp kết hôn rồi.
00:17Khi tôi đến thị trấn ven biển đó, đội trưởng Vương và những cảnh sát đi cùng vẫn luôn cố gắng thuyết phục tôi.
00:21Nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc, tôi là người anh ấy theo đuổi 2 năm, cương chiều 5 năm, cầu hôn 2 lần, anh sao có thể quên tôi được.
00:29Tôi vút ve chiếc nhẫn trên ngón tay, rõ ràng anh đã cầu hôn tôi rồi, sao có thể cưới người khác.
00:34Từ máy bay chuyển sang xe buýt, 5 tiếng đồng hồ đi xe buýt khiến tôi tróng mặt buồn nôn, trải qua 10 tiếng, cuối cùng 4 người chúng tôi cũng đến thị trấn nhỏ kia.
00:42Ở bên đó, đội trưởng Vương chỉ vào một khách sạn tên là Sunny, khách sạn vô danh bỗng trở nên nổi tiếng nhờ một nhóm ảnh do khách du lịch đến đây chụp.
00:50Trong những bức ảnh đó, đột nhiên gương mặt của ông chủ lại xuất hiện đã thu hút vô số người hâm mộ, một nhóm người đều phát cùng vì nó.
00:57Đội trưởng Vương nhìn tôi, cậu ấy cái gì cũng không nhớ rõ, nhất định là.
01:01Tôi nhìn chầm chầm vào cánh cửa, tự dưng mất hết các giác quan.
01:05Khi đội trưởng Vương đẩy cửa vào, chiếc chuông gió được đặc chế vang lên âm thanh lanh lành.
01:09Trước mặt tôi là một cái sân rất rộng, con đường lát đá cội chỉ dẫn vào một nhà, trong sân có một chiếc xích đu rất lớn, có một con chó lông vàng và rất nhiều mèo, tôi kinh ngạc nhìn những con vật nhỏ đó.
01:20Bỗng nhiên một người từ sau bước màn làm bằng vỏ só bước ra, người cao chân dài, đường cong cơ bắp của cánh tay dưới chiếc áo phông đen bó sát căng chặt, góc nghiêng sắc bén.
01:28Nhìn thấy anh, cơ thể tôi không tự chủ được cứng đờ tại chỗ, phía sau lưng run lên, đầu óc ong ong.
01:34Các chức năng cơ thể như mất đi trong nhái mắt, chỉ có thể dùng hết sức lực nhìn chầm chầm vào người đàn ông trước mặt.
01:38Tôi đã từng nhìn thấy những người trông giống hệt thẩm quan nam, ngay cả nốt ruồi lệ dưới khóe mắt cũng giống hệt nhau, nhưng tôi nhìn thoáng qua đã biết anh ta không phải thẩm quan nam.
01:47Người trước mặt khác xa thiếu niên ở bên tôi trước đây, khuôn mặt trưởng thành hơn so với thẩm quan nam hồi niên thiếu, nhiều góc cạnh, cũng nghiêm nghị hơn.
01:54Tôi không kìm được càng lúc càng tới gần, cho đến khi nhìn thấy nốt ruồi ở khóe mắt anh, sợi dây đỏ trên cổ anh.
02:01Thẩm, quan nam, tôi cố nén khóc, khẽ gọi tên anh, sợ dọa anh sợ.
02:05Anh ngẳng đầu lên nhìn tôi bằng ánh mắt rất xa lạ.
02:09Cái gì cơ?
02:10Thẩm quan nam, tôi gần như không thể nói rõ ràng tên của anh.
02:13Người đàn ông lạnh lùng nhìn tôi, xin lỗi cô, cô nhận nhầm người rồi.
02:17Nhưng cuộc đời này tôi có thể nhận nhầm bất cứ thứ gì, ngoại trừ nhận nhầm thẩm quan nam, bởi vì anh là nửa mạng sống của tôi.
02:24Đội trưởng vương vội vàng kéo tôi lại, xin lỗi, còn phòng chống không?
02:28Thẩm quan nam khoanh tay cẩn thận xem xét chúng tôi, còn, mọi người muốn mấy phòng?
02:32Hai phòng, mời vào.
02:34Anh quay đầu đi vào phòng.
02:36Một ánh mắt cũng không lướt qua, tôi ngây thơ cho rằng, chỉ cần anh nhìn thấy tôi, nhất định sẽ nhớ đến tôi.
02:41Chỉ cần anh nhìn thấy tôi, mọi thứ sẽ khác.
02:44Nhưng ánh mắt anh nhìn tôi lại lẫm lại sắc bén, còn mang theo một chút ác cảm.
02:48Nghe được tin anh còn sống tôi không khóc, nghe tin anh kết hôn tôi cũng không khóc, nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt của anh lúc vừa rồi.
02:55Trái tim tôi dường như bị ai đó nắm chặt trong tay, đau đến mức sắp vỡ vụn, nước mắt không khống chế được rơi xuống.
03:01Thẻ căn cước
03:01Đội trưởng vương đưa thẻ căn cước của chúng tôi qua.
03:04Lúc người đó nhận lấy căn cước, tôi thấy rõ ngón tay út bên trái của anh đã biến mất.
03:09Anh đi về phía quầy, chân phải bước đi hơi khập khiếng, tôi che miệng mình lại.
03:13Đội trưởng vương lấy thẻ phòng vội vàng nhờ người đưa tôi lên phòng.
03:17Tôi ngồi trong phòng một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình, sao anh ấy lại thành ra thế này.
03:21Trên đường tới đây tôi đã thề, khi gặp mặt nhất định sẽ mạnh mẽ tắt anh một bà tai, người đàn ông vô tâm này, sao có thể quên tôi để đi cưới người phụ nữ khác chứ.
03:30Nhưng khoảnh khắc vừa nhìn thấy anh, tôi đột nhiên không ra tay được, chỉ muốn ôm lấy anh.
03:35Tôi ở trong phòng đợi rất lâu, lâu đến nỗi chị Lý sợ tôi xảy ra chuyện nên kiên quyết kéo tôi ra khỏi phòng.
03:40Tất cả mọi người đang ăn thịt nướng ở sân sau.
03:42Tôi chỉ cần liếc mắt đã thấy thẩm quan nam đang nướng thịt xiên, đội trưởng vương đang đứng bên cạnh anh, hai người họ hình như đang nói chuyện với nhau.
03:49Niệm nhất, đã khá hơn chút nào chưa?
03:52Tôi gật đầu.
03:53An Nam, để tôi giới thiệu với cậu một chút, đây là Niệm nhất.
03:56Tôi chậm dãi đưa tay ra, không chế cho mình không được run dày, mạnh Niệm nhất.
04:01Chào anh.
04:02Bàn tay hào phóng và ấm áp khẽ chạm vào tay tôi.
04:04An Nam, chào cô.
04:06Chào hỏi như những người xa lạ.
04:08Trong khoảnh khắc đó, chóp mũi tôi chua sót.
04:10Nhớ tới lúc anh vừa cầu hôn.
04:12Anh ôm tôi dịu dàng đến mức không thể tưởng tượng nổi.
04:14Quyến luyến gọi tôi là chào em.
04:16Bà thầm.
04:17Rốt cuộc vẫn là chuyện đã qua.
04:19Nhìn người trước mặt, trong lòng có vô số câu hỏi muốn hỏi.
04:22Nhưng cuối cùng chỉ hỏi một câu, nơi này rất đẹp.
04:24Các anh ở đây thấy có tốt không?
04:26Anh thành thạo lật vì nướng.
04:28Thuận miệng đáp, rất tốt.
04:30Vậy là tốt rồi.
04:31Đang nói chuyện, một miếng cánh gà đột nhiên rơi ra.
04:34Anh nhìn về phía cửa.
04:35Khoai tây.
04:36Lại đây.
04:37Khoai tây là tên của một con mèo quyết màu cam mà chúng tôi đã cùng nhau nhận đuôi.
04:41Là do anh chọn cái tên đó.
04:42Anh nói, vừa béo vừa tròn.
04:44Gọi là khoai tây đi.
04:45Nhìn con chó lông vàng to lớn đang ngoe ngoẩy đuôi chạy tới.
04:48Giọng tôi nhẹn lại.
04:49Nó tên là khoai tây hả?
04:51Ừm.
04:52Vừa béo vừa tròn.
04:53Không gọi là khoai tây thì gọi là gì được.
04:55Tôi quay lưng lại lặng lẽ lau nước mắt.
04:57Chỉ có anh mới nghĩ ra cái tên tầm thường như vậy.
05:00Thịt nướng đã chín.
05:01Mọi người vây quanh ăn.
05:02Nhìn cốc bia trên bàn.
05:04Tôi cầm lấy uống.
05:05Vị đắng lan tỏa trong khoang miệng.
05:06Tôi nhìn người đối diện.
05:08Thường xuyên bị tôi trêu chọc vì nốt rùi lệ chỗ đuôi mắt.
05:10Trên cổ còn đeo sợi dây đỏ như cũ.
05:12Cũng không biết có phải là do chỉ là ban tặng cho tôi không.
05:15Hết thảy đều có cảm giác không chân thực.
05:17Chị Lý chia xiên nướng với chúng tôi.
05:19Nấm được đặt vào đĩa của anh.
05:20Tôi vội gắp ra trước anh.
05:22Không được.
05:22Anh ấy không thể ăn nấm.
05:24Mọi người trên bàn ăn đột nhiên đều nhìn tôi.
05:26Lúc tôi đang lúng túng.
05:28Một bóng người đột nhiên chạy tới.
05:29Trực tiếp nhảy lên lưng thẩm quan nam.
05:31Ôm lấy cổ anh âu yếm rụi rụi.
05:33A nam.
05:34Em nhớ anh muốn chết.
05:36Thẩm quan nam vội vàng khom lưng xuống.
05:38Một tay che chở người phía sau.
05:39Xuống ngay.
05:40Tuy là lời trách cứ.
05:41Nhưng ngữ điệu tôi nghe được chỉ toàn là cương chiều.
05:44Người phía sau bị anh kéo vào trong ngực.
05:46Anh cười giới thiệu.
05:47Đây là vợ tôi.
05:48Diệp Ninh.
05:49Trong tay tôi vẫn còn cầm một xiên nấm.
05:51Ngơ ngác nhìn nụ cười tươi như nắng của cô gái trước mặt.
05:53Lòng ngực run lên.
05:54Cả người như bị một cái búa nặng gõ xuống.
05:56Đau đến mức không thở được.
05:58Xin chào mọi người.
05:59Tôi là Diệp Ninh.
06:00Vợ của A Nam.
06:01Chào mừng mọi người đến Hải Thành chơi.
06:03Đội trưởng Vương và những người khác lần lượt chào hỏi.
06:06Diệp Ninh rất hoạt ngôn.
06:07Gặp ai cũng khen lấy vài ba câu.
06:09Cô ấy khen tôi.
06:10Chị nhiệm nhất.
06:11Chị xinh đẹp quá.
06:13Gây thật đấy.
06:13Ghen tị thật.
06:14Tóc của chị còn dày đẹp như vậy.
06:16Không giống em.
06:17Sắp hói rồi.
06:18Nói xong trật nhớ tới cái gì.
06:20Quay đầu nhìn người đàn ông ở phía sau cô ấy.
06:22Nhất định là do anh xế tóc có vấn đề.
06:24Anh chú ý đi.
06:25Nếu không tuần sau em sẽ thành cô dâu chọc đầu trong đám cưới mất.
06:29Thẩm quan nam vuốt vuốt tóc của cô ấy.
06:31Bất đắc dĩ cười nói.
06:32Được rồi.
06:33Nhìn đôi mắt trong veo.
06:34Không chứa một hạt bụi nào.
06:36Cả ánh mắt đầy mong chờ về ngày cưới.
06:38Rất giống tôi ngày ấy.
06:39Đám cưới.
06:40Chị Lý hỏi.
06:41Đúng ạ.
06:42Thứ tư tới sẽ là đám cưới của chúng em.
06:44Hy vọng tất cả mọi người đều có thể đến dự.
06:47Tôi mở một lon bia khác.
06:48Diệp Ninh cũng cầm lấy một lon.
06:50Nhưng vừa cầm vào đã bị người đàn ông kia giật lấy.
06:52Không cho phép em uống.
06:54Diệp Ninh làm nũng.
06:55Uống một ngụm thôi mà.
06:56Nói xong không thèm để ý đến sự có mặt của chúng tôi.
06:58Lên lút hôn anh một cái.
07:00An am tốt nhất.
07:01Một ngụm thôi.
07:02Một ngụm thôi nhé.
07:03Uống cái này.
07:05Trong chiếc cốc trắng đầy hoa hồng đang nổi lên đên.
07:07Lúc mở chiếc cốc ra.
07:08Hương hoa hồng thoang thoảng bay ra.
07:10Diệp Ninh nhíu mày.
07:11Hoa hồng.
07:12An am à.
07:13Em đã nói với anh 800 lần rồi.
07:15Em không thích uống trà hoa.
07:16Sao lần nào anh cũng quên thế.
07:18Anh cũng không biết.
07:19Lần nào cũng tiện tay là pha thôi.
07:22Nghe anh nói.
07:23Tôi quay đầu đi chỗ khác.
07:24Uống cạn sạch ngụ bia cuối cùng.
07:26Tôi không thích uống nước.
07:27Lúc học cấp 3 cổ họng tôi lúc nào cũng khô khốc vì phải đọc thuộc lòng.
07:31Nặng hơn có khi còn không thể nói được.
07:32Để khiến tôi chăm uống nước hơn.
07:34Thẩm quan nam đã thay đổi để khiến tôi uống nước theo nhiều cách khác nhau.
07:37Từ trà hoa.
07:38Trà hoa quả đến cả trà ô long đều thay đổi luân phiên.
07:41Mùa đông đến anh còn nấu nước táo và canh tuyết lê cho tôi.
07:44Mỗi khi tôi uống nhiều thêm một cốc nước.
07:46Thẩm thiếu ra lại nhanh tay đổ đầy cái bình màu hồng của tôi.
07:49Thấy tôi uống bia.
07:50Diệp Ninh tiếp tục bàn điều kiện.
07:52Anh xem chị Niệm Nhất đã uống một lon rồi.
07:54Không chừng tóc chị ấy đẹp như vậy là nhờ uống bia đấy.
07:57Huyền Thuyền.
07:58Tôi nhìn lon bia trong tay.
07:59Cười khổ nói.
08:00Bạn trai cũ cũng không cho tôi uống bia đâu.
08:02Tôi mà rót ra là sẽ rót ngược trở lại bình.
08:04Anh ấy quản tôi rất nghiêm khắc.
08:06Diệp Ninh nhìn tôi.
08:07Vậy bây giờ chị cứ uống như này.
08:09Anh ấy sẽ không tức giận chứ.
08:11Tôi thoáng nhìn về phía sau cô ấy.
08:13Lắc đầu.
08:14Anh ấy sớm đã không còn quan tâm đến tôi nữa rồi.
08:16Hình như là đã nói sai gì đó.
08:20Không quậy nữa.
08:21Ngoan ngoãn bưng chén trà của thẩm quan nam lên uống một hơi cạn sạch.
08:24Tôi ăn hết chỗ nấm trên xiên.
08:26Uống không ít rượu.
08:27Hơi tróng mặt nên về sớm.
08:28Vừa đi xuống bậc thang đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Diệp Ninh.
08:31Tôi quay lại nhìn.
08:33Diệp Ninh như con lười bám trên trên lưng thẩm quan nam.
08:35Khoa tay múa chân.
08:36Nói không ngừng.
08:37Thẩm quan nam thỉnh thoảng bị ghim làm cho lào đảo.
08:40Vẫn tốt tính cuối đầu dọn dẹp bàn.
08:41Như thế đã quen với điều này từ lâu rồi.
08:44Thẩm quan nam không phải người tốt tính.
08:46Tôi tưởng anh chỉ tốt với một mình tôi thôi.
08:48Tưởng cả đời này anh chỉ yêu mình tôi.
08:50Nhìn khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc của Diệp Ninh.
08:52Tôi ôm chặt trái tim đột nhiên đau nhói lên.
08:54Khó chịu như muốn chết đi.
08:56Đáng lẽ vị trí ấy phải là tôi.
08:57Người được thẩm quan nam chiều trụng như vậy phải là tôi mà.
09:00Tôi cố chịu đựng sự kích thích do hai người đem đến.
09:03Ép buộc mình quay trở về phòng.
09:04Mở túi ra.
09:05Đổ hết mọi thứ xuống đất.
09:06Đến khi tôi nuốt viên thuốc xuống.
09:08Những cảm xúc như thủy chiều của tôi mới bắt đầu giảm dần.
09:11Khi chị Lý bước vào.
09:13Tôi đã trở lại bình thường.
09:14Chị cứ tưởng em sẽ làm ẩm lên đấy.
09:16Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
09:18Lúc đầu vốn cũng định làm thế.
09:20Nhưng đột nhiên em lại thấy không nữa.
09:22Chị thấy em mang nhiều đồ như vậy.
09:23Là muốn giúp thẩm quan nam khôi phục trí nhớ sao.
09:26Cái vali kia chứa đầy những kỷ niệm trong 10 năm của chúng tôi.
09:29Mảnh giấy nhỏ đầu tiên hay bức thư tỏ tình đầu tiên anh viết cho tôi.
09:32Những món quà anh tặng tôi từ năm 18 đến năm 28 tuổi.
09:35Bức ảnh chụp chung đầu tiên của chúng tôi.
09:37Còn có cả tấm ảnh cưới đầu tiên.
09:39Tôi lắc đầu.
09:40Không nghĩ tới.
09:41Chị Lý ngạc nhiên nhìn tôi.
09:43Vì.
09:43Vì sao?
09:45Nghĩ đến cái chết bi thảm của cha mẹ thẩm quan nam.
09:47Tôi nhắm mắt lại.
09:48Bình ổn cảm xúc.
09:49Em không muốn anh ấy phải chịu nỗi đau mất đi người thân đến lần thứ 2 nữa.
09:53Ngày hôm sau tôi dậy rất muộn.
09:54Sau khi sửa soạn xong rồi mang theo bảng vẽ ra ngoài thì cũng qua giờ ăn trưa rồi.
09:58Chị Vương vẫy tay gọi tôi.
10:00Niệm nhất.
10:00Để phần cơm cho em này.
10:02Mọi người đang ngồi trên chiếc bàn gỗ trong sân nói chuyện phiếm.
10:05Diệp Ninh thấy tôi thì chạy lạch bạch vào trong phòng.
10:07Lúc cô ấy đi ra.
10:09Trên tay đã cầm thêm một phong bì màu cam.
10:11Cô ấy đưa cho tôi như đưa một món đồ quý giá.
10:13Chị Niệm nhất.
10:14Người thân của chúng em không nhiều lắm.
10:16Mong chị có thể đến tham dự đám cưới của chúng em.
10:19Lời mời rất chính thức.
10:20Tôi nhận lấy phong bì kia.
10:21Vẫn không đủ dũng cảm để lấy tấm thiệp mới bên trong ra.
10:24Diệp Ninh thúc không ngừng rục tôi.
10:30Ngày như nào được không?
10:32Chỉ là một tờ giấy mỏng manh.
10:33Nhưng tôi lại thấy nặng chĩu.
10:35Nào.
10:36Đưa chị nhìn xem.
10:37Màu này đẹp thật đấy.
10:38Chị Lý vội mở miệng.
10:40Em cũng thấy vậy.
10:41Màu cam này là do Anam chọn.
10:43Em chọn màu tím nhưng hiệu quả của màu cam tốt hơn nhiều.
10:46Chị nhất niệm.
10:47Chị thích màu gì thế?
10:48Tôi đặt bảng vẽ xuống và chỉ vào bộ quần áo màu cam của mình.
10:52Trước khi học cấp 3.
10:52Tôi không quá thích một màu sắc nào cả.
10:55Cho đến khi mặc một chiếc áo khoác màu cam.
10:57Thẩm quan nam nói.
10:58Tôi mặc màu cam rất đẹp.
11:00Kể từ đó.
11:00Màu cam đã trở thành màu sắc yêu thích của tôi.
11:03Chị niệm nhất.
11:04Sở thích của chị và Anam nhà em giống nhau thật đấy.
11:07Anam nhà em.
11:08Tôi cảm thấy 4 chữ này đặc biệt trói tai.
11:10Không lâu trước đây.
11:12Thẩm quan nam rất thích gọi tôi là niệm niệm nhà tôi trước mặt mọi người.
11:15Chị Lý thấy sắc mặt của tôi.
11:17Lập tức nhận lấy thiệp mời từ trong tay tôi.
11:18Hình chibi bên trong là em phải không?
11:21Rất đáng yêu.
11:22Nhưng mà cái này là hoàng hôn à?
11:23Đám cưới diễn ra vào chiều tối sau.
11:26Diệp ninh xoa xoa mặt.
11:27Là do Anam muốn làm vậy đấy.
11:29Bởi vì anh ấy nói.
11:30Bởi vì có người không dậy nổi.
11:32Diệp ninh sững sờ nhìn tôi.
11:34Chị niệm nhất.
11:35Làm sao chị biết.
11:36Anam đã nói như vậy đó.
11:38Nhưng quan trọng nhất là.
11:39Anam cực kỳ thích hoàng hôn.
11:41Thẩm quan nam từng nói.
11:42Trong một ngày.
11:43Anh thích nhất là hoàng hôn.
11:44Bởi vì vào lúc hoàng hôn.
11:46Người đẹp đang ngủ say sẽ biến thành bạn gái của anh.
11:49Tôi cực kỳ thích ngủ.
11:49Hồi cấp 3 phải dậy lúc 5 rưỡi sáng là có thể coi là cực hình đáng sợ nhất đối với tôi.
11:54Ba năm đó.
11:55Mỗi buổi sáng.
11:56Tôi luôn ngồi phía sau xe đạp của thẩm quan nam.
11:58Nhắm mắt ôm anh tiếp tục ngủ.
12:00Giải lao 10 phút mà tôi cũng có thể mơ 3 giấc mơ.
12:03Mỗi lần tỉnh lại đều thấy đồng phục của anh đang khoác lên người mình.
12:06Nhớ rõ có lần ngủ mơ mơ màng màng.
12:08Có người thở dài bên tay tôi.
12:09Hai.
12:10Em thích ngủ như vậy.
12:11Ngày cưới nên tổ chức vào lúc nào bây giờ.
12:13Mãi cho đến năm 24 tuổi.
12:15Buổi sáng tôi bị dâu của anh đâm đến tỉnh giấc.
12:17Bèn đẩy anh ra rồi tiếp tục ngủ.
12:19Anh lập tức ôm tôi vào lòng.
12:21Vỗ nhẹ vào lưng tôi.
12:22Nói giọng khàn khàn.
12:23Niệm niệm.
12:24Chúng ta tổ chức đám cưới lúc hoàng hôn đi.
12:26Tôi hừ hừ 2 tiếng.
12:28Anh hôn lên chán tôi.
12:29Vừa thỏa mãn vừa thở phào nhẹ nhõm.
12:31Nhất định phải để bé sâu ngủ này ngủ đủ giấc.
12:33Nếu không bé sâu giận dỗi không lấy anh nữa thì làm sao bây giờ.
12:36Anh tìm ai nói lý đây.
12:38Mà bây giờ.
12:39Không phải là tôi không lấy anh.
12:40Mà là anh không cưới tôi.
12:42Đúng là chẳng còn ý nghĩa gì.
12:44Tôi cầm bảng vẽ đứng dậy.
12:45Cũng chính trong nhé mắt này.
12:47Diệp Ninh nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của tôi.
12:49Thấy ánh mắt của cô ấy.
12:51Tôi khẽ chạm vào chiếc nhẫn.
12:52Bởi vì anh ấy cũng từng nói như vậy.
12:54Chị Niệm nhất.
12:55Chị kết hôn rồi sao?
12:57Ừm.
12:58Chị kết hôn 5 năm rồi.
12:59Diệp Ninh rất kinh ngạc.
13:01Vậy anh rể đâu ạ?
13:02Anh ấy không đi với chị ạ?
13:04Tôi nhìn người đàn ông đang đi đến từ phía xa xa.
13:06Hơi lắc đầu.
13:07Lúc đi ra khỏi cửa nhà.
13:09Tiếng cười của Diệp Ninh vẫn đi theo.
13:11Cô ấy đang kể quá trình cầu hôn của Anam cho chị Lý nghe.
13:13Tôi bước nhanh hơn.
13:15Giống như phía sau đang có ác quỷ đòi mạng.
13:17Tôi tìm một bãi đất trống.
13:18Dựng bảng vẽ lên.
13:19Vừa mới cầm lấy bảng màu thì một trận tróng váng ấp đến.
13:22Tôi lấy thuốc từ trong túi ra.
13:24Sau khi uống thuốc.
13:25Cảm giác khó chịu mới dần dần tan đi.
13:27Từ nhỏ tôi đã không phải một người may mắn.
13:29Không có ba mẹ.
13:30Không có bạn bè.
13:31Không trúng bất kỳ giải thưởng gì.
13:33Tôi nghĩ.
13:34Có lẽ thần may mắn rất ghét tôi.
13:35Cho đến ngày hôm đó.
13:37Tôi nhận được con búp bê tôi đã thích rất lâu.
13:39Được uống trà sữa miễn phí.
13:41Đập trứng vàng trong siêu thị cũng trúng giải thưởng 5.000 tệ.
13:43Ngay cả lon coca mua cho Tiểu Mỹ cũng trúng thưởng.
13:46Tiểu Mỹ cười hì hì nhìn tôi.
13:48Nữ thần may mắn.
13:49Nhờ phúc của cậu rồi.
13:51Tôi không thể tin được.
13:52Từ nhỏ tôi đã là vật cách nhiệt với may mắn.
13:56Tôi rẽ sang đường.
13:57Chiếc xe bỗng nhiên mất kiểm soát đâm về phía trước.
14:00Nhìn thấy bức tường phía trước càng ngày càng gần.
14:02Tôi sợ hãi hét lớn.
14:03Dầm.
14:04Xe đâm vào bức tường kia.
14:05Bất ngờ là cảm giác va chạm bằng không.
14:07Tôi mơ hồ nhìn thấy ánh đèn màu cam qua kẽ ngón tay.
14:10Ánh đèn và hương hoa lan ra.
14:12Rơi xuống một người mặc vest ở giữa.
14:14Thẩm quan nam đứng trong biển hoa.
14:16Bộ vest được cắt may khéo léo vừa vặn.
14:18Bạn bè và người thân đều trang điểm tham dự.
14:20Ngay cả khoai tây cũng được mặc một bộ vest nhỏ.
14:22Trông rất đẹp trai ngồi sổm bên cạnh anh.
14:24Tôi giật mình nhìn tất cả những điều trước mắt.
14:26Cho đến khi thẩm quan nam đi tới mở cửa ra.
14:29Tôi còn nhớ rõ câu đầu tiên anh nói với tôi.
14:31Anh nói.
14:32Bạn học mạnh.
14:33Đã đến giờ rồi.
14:35Đây là ám hiệu của chúng tôi.
14:36Đến giờ ăn cơm.
14:37Đến giờ tan học.
14:38Đến thời gian hôn.
14:39Đến thời gian em gà anh cưới.
14:41Tôi được anh ôm xuống xe.
14:43Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên bên tai.
14:45Thẩm quan nam.
14:46Một người sinh ra đã không sợ trời không sợ đất.
14:48Vậy mà lại căng thẳng đến mức nói lắp bắp.
14:50Niệm niệm.
14:51Hôm nay em có vui không?
14:53Tôi ngại ngào nói không nên lời.
14:55Chỉ có thể liên tục gật đầu.
14:56Anh cười.
14:57Xấu đến không chịu nổi.
14:58Niệm niệm.
14:59Có một chuyện rất rất quan trọng cần em làm giúp anh.
15:01Cũng chỉ em mới có thể làm được.
15:03Tôi nhìn anh.
15:04Chuyện gì?
15:05Làm vợ anh.
15:07Lấy anh.
15:08Anh sẽ khiến cho mỗi ngày của em đều may mắn như vậy.
15:10Hơn nữa.
15:11Anh còn có khuyến mại mua một tặng hai.
15:13Tặng ba cũng có thể.
15:15Rất kỳ lạ là khi tôi ở bên thẩm quan nam.
15:17Rất nhiều chuyện đều diễn ra một cách tự nhiên.
15:19Không hề có sự chuẩn bị và giả thiết gì.
15:21Tựa như tôi biết anh ấy sẽ cưới tôi.
15:23Anh cũng biết.
15:24Không phải anh thì tôi sẽ không lấy ai cả.
15:26Sau ngày cầu hôn đó.
15:28Trên đường trở về.
15:29Anh mua một tờ vé số.
15:30Anh nói với tôi.
15:31Nếu chúng thưởng.
15:3230 triệu sẽ thuộc về em.
15:34Nếu không chúng thì sao?
15:35Tôi hỏi anh.
15:37Về mặt anh thản nhiên.
15:38Chứng tỏ để lấy em.
15:39Anh đã phải tiêu hết toàn bộ may mắn của mình đó.
15:42Tôi không ngừng cười được.
15:43Giả bộ nghiêm túc nói với anh.
15:45Em luôn cảm thấy mình không đủ may mắn.
15:47Thì ra đều tích cóp lại để gặp anh rồi.
15:50Đương nhiên.
15:50Em phải thích lũy may mắn 18 năm mới gặp được anh.
15:53Vậy nên em phải thật trân trọng anh đó.
15:55Tôi lại hôn anh.
15:56Rất trịnh trọng nói với anh.
15:58Em sẽ.
15:59Khi hoàng hôn xuất hiện.
16:00Tôi tham lam nhìn mảnh trời đỏ rực.
16:02Lời nói vẫn động trong tay.
16:03Chỉ là người cũ không còn đây.
16:05Lúc tôi ôm bảng vẽ về.
16:07Bên ngoài homestay đã sáng đèn.
16:08Khi gần đến.
16:09Ở chỗ cửa có một bóng người đang đứng.
16:11Điểm màu đỏ sáng rực trôi nổi trong không trung.
16:13Mùi thuốc lá bay tới.
16:15Tôi nhíu mày nhìn người trước mắt.
16:17Anh nghe thấy tiếng động bành quay đầu lại.
16:19Thế mà tôi lại nhìn thấy tia bối rối trong mắt anh.
16:21Anh nhanh chóng dập tắt điếu thuốc.
16:23Sơ gáy một cách mất tự nhiên.
16:24Cực kỳ giống ráng vẻ mỗi lần thẩm quan nam hút thuốc.
16:27Sau đó bị tôi bắt tận tay.
16:29Tôi đứng tại chỗ.
16:30Cố gắng kiểm chế lại để ngó lơ anh.
16:32Nhưng ngay khi chúng tôi lướt qua nhau.
16:33Tôi nghe thấy anh nói.
16:35Mạnh nghiệm nhất.
16:36Tôi nhận ra cô.
16:37Ẩm một tiếng.
16:38Tôi chỉ cảm giác như toàn bộ máu trong người đã dồn hết lê não.
16:42Là thẩm quan nam của tôi đã về rồi sao?
16:44Tôi cứng nhắc xoay người lại.
16:45Từ bả vai đến bắp chân đang không ngừng run dày.
16:48Tim tôi cũng bất giác run lên theo.
16:50Đang chuẩn bị gọi ra hai tiếng quan nam.
16:52Nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh nhạt của anh.
16:53Tôi bỗng dừng lại.
16:55Thẩm quan nam trước giờ chưa từng dùng ánh mắt này để nhìn tôi.
16:58Mỗi khi anh nhìn tôi đều mang theo ý cười.
17:00Sự dịu dàng trong đáy mắt như có thể bao trùm lấy tôi.
17:03Niềm vui sướng và nỗi xót thương bất ngờ ập tới khiến tim tôi đau nhói.
17:06Tôi cúi đầu xuống.
17:07Không để anh nhìn thấy vành mắt đỏ ửng của mình.
17:10Đội trưởng Vương đã nói cho tôi rồi.
17:12Nhưng anh ta không nói đến cô.
17:13Anh phân tích một cách chậm rãi.
17:15Tôi cảm thấy cô rất quen thuộc.
17:17Nhưng không phải cảm giác quen thuộc giữa đồng nghiệp với nhau.
17:19Mỗi lần gặp cô.
17:20Tôi cứ luôn có cảm giác tội lỗi.
17:22Thậm chí còn có hơi sợ cô.
17:23Cô biết tôi dị ứng với nấm.
17:30Tôi đi xin trên chùa Tiên Nham.
17:31Tôi xin cho anh bình an.
17:33Anh xin cho tôi cầu gì được nấy.
17:34Trên sợi dây còn được đính một mảnh bạc nhỏ.
17:36Là tên viết tắt của hai chúng tôi.
17:39Tôi đã quên.
17:39Thẩm quan nam là lính trinh sát.
17:41Tuy đã mất trí nhớ.
17:42Nhưng sự cảnh giác đã khắc sâu trong xương cốt thì vẫn còn đó.
17:45Thái độ nhiệt tình đến lạ thường của nhóm Vương đội trưởng bọn họ vốn không thoát được con mắt của anh.
17:49Bị anh đoán ra được cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
17:52Mà thân phận của tôi.
17:53Cuối cùng thì anh cũng không đoán ra.
17:55Hoặc có lẽ đã đoán ra được.
17:56Nhưng anh không dám tin.
17:58Tôi từ từ ngước đầu lên.
17:59Đối diện với đôi mắt đánh giá của anh.
18:01Anh cúi xuống nhìn chiếc nhẫn của tôi.
18:03Diệp Ninh nói cô kết hôn rồi.
18:05Cô.
18:05Tôi.
18:06Tuy anh đang đút hai tay vào túi áo.
18:08Nhưng tôi biết.
18:09Lúc này anh chắc chắn đang nắm chặt hai bàn tay.
18:12Trong lòng vô cùng hỗn loạn.
18:13Cũng đúng.
18:14Một người đàn ông vốn sắp ôm được người đẹp về nhà.
18:17Đang tràn đầy hạnh phúc.
18:18Bỗng nhiên lại xuất hiện một người phụ nữ có khả năng dính dáng quan hệ với mình.
18:21Lòng anh chắc chắn đang dối như tơ vỏ.
18:23Họng tôi khô khốc.
18:25Không thể phát ra tiếng.
18:26Sau khi thử đi thử lại.
18:27Tôi từ từ mở miệng.
18:28Em quả thực đã kết hôn rồi.
18:30Nhưng.
18:31Không có liên quan gì đến anh.
18:32Tôi nhìn thấy rõ ràng.
18:34Anh đã thở vào một hơi nhẹ nhóm.
18:36Giây phút đó đúng là giây phút đau khổ nhất trong đời tôi.
18:39Có thế nào tôi cũng không ngờ được rằng.
18:41Có một ngày.
18:42Thẩm quan nam sẽ cảm thấy vui mừng vì không có quan hệ gì với tôi.
18:45Cho đến giờ.
18:46Tôi vẫn còn nhớ biểu cảm ngại ngùng đỏ cả tay.
18:48Không biết làm thế nào của anh khi bị tôi phát hiện anh đang nhìn mình.
18:52Và cả khi tôi nhận lời làm bạn gái của anh.
18:54Anh vui mừng như đã có được cả thế giới.
18:56Nụ cười vui mừng thoả mãn như vậy.
18:58Tôi mới chỉ thấy có hai lần.
19:00Vậy anh ta đâu?
19:01Tôi nhìn người trước mặt.
19:02Bỗng chúc không kìm nổi nước mắt.
19:04Anh lúng túng nhìn tôi.
19:05Chỉ biết nói lời xin lỗi.
19:07Xin lỗi.
19:07Tôi.
19:08Tôi cúi người xuống rồi đưa tay lên.
19:10Ngăn lại mọi động tác của anh.
19:12Ba mẹ anh thương em nên đã nuôi em như con gái.
19:14Em và anh không có dây dưa quan hệ quá nhiều.
19:16Em đến đây chủ yếu là muốn thay họ tới thăm anh.
19:19Còn về sợi dây đỏ.
19:20Tôi dùng sức rứt ra.
19:22Sợi dây đỏ rơi xuống.
19:23Là bùa bình an mà ba mẹ xin cho anh.
19:25Tiện xin luôn giúp em một sợi mà thôi.
19:27Thẩm quan nam thấy tôi không nói gì.
19:29Nhưng tôi không còn sức bịa tiếp nữa.
19:31Có lẽ mấy câu nói ba nãy đã đủ để anh yên tâm kết hôn rồi.
19:34Tôi không biết mình làm thế nào mà về được phòng ngủ.
19:37Trước đây tôi rất biết kiểm soát bản thân.
19:39Nhưng vào giây phút tôi quay người đi.
19:41Nước mắt lại tuôn ra như mưa.
19:42Nước mắt làm nhòe lớp trang điểm.
19:44Nhìn gương mặt mệt mỏi ốm yếu.
19:46Hai tay tôi ôm mặt.
19:47Ngồi vào một góc trong nhà vệ sinh khóc rất lâu.
19:50Năm năm.
19:50Đến nằm mơ tôi cũng không nghĩ tới việc thẩm quan nam có thể quay trở về bên mình.
19:54Nhưng vào giây phút anh xuất hiện.
19:56Tôi lại không thể không đẩy anh ra xa.
19:58Tại sao phải đối xử với tôi như vậy?
20:00Tại sao nhất định phải là tôi chứ?
20:02Do cảm xúc lên xuống quá thất thường.
20:04Dạ dày tôi bỗng như quay cuồng lên.
20:06Trong họng bỗng cảm nhận được đầy mùi tanh của máu.
20:08Niệm nhất.
20:09Em sao thế?
20:10Mau mở cửa.
20:12Tôi bám vào vách tường rồi đứng lên.
20:13Điềm nhiên ấn nút xả nước.
20:15Vội vàng dặm lại lớp trang điểm đã bị nước mắt làm nhòe.
20:18Sau đó đi ra ngoài như bình thường.
20:20Em không sao.
20:21Không cẩn thận bị ngã một cái thôi.
20:23Ánh mắt đau lòng đó của chị Lý khiến tôi cảm thấy khó chịu.
20:26Ở trước mặt chị thì không cần cố kìm nén đâu.
20:28Tôi tránh mặt đi.
20:29Em không sao.
20:31Chị Lý nhìn tôi.
20:32Muốn nói gì rồi lại thôi.
20:34Cuối cùng vẫn vỗ vai bảo tôi về giường.
20:36Vào lúc quay đi.
20:37Tôi lại nhìn thấy thứ trên bàn.
20:39Tấm thiệp ngời màu cam.
20:40Hôn lễ và buổi hoàng hôn.
20:41Đó vốn thuộc về tôi mà.
20:43Vào giây phút đó.
20:44Tôi bỗng thấy thật sự không can tâm.
20:46Cảm xúc đã dồn lên cướp mất lý trí.
20:48Tôi xông ra ngoài.
20:49Chạy thẳng ra sảnh lớn.
20:51Tôi phải nói cho anh biết.
20:52Tôi mới là vợ chưa cưới của anh.
20:54Ngọn gió biển mặn chát thổi tới khiến gương mặt tôi cũng thấy đau.
20:57Tiếng cười của Diệp Ninh vang từ trên tầng 2 xuống.
21:00Tôi ngước lên.
21:01Nhìn thấy thẩm quan nam đang xế tóc cho Diệp Ninh.
21:03Động tác cẩn thận từ tốn lại tràn ngợp tình yêu đó quen thuộc biết bao.
21:06Diệp Ninh thoải mái dựa vào trong lòng anh.
21:08Còn tôi.
21:09Người từng ở vị trí đó giờ lại trở thành một người ngoài cuộc.
21:12Tiếng cười đó khiến tôi chỉ biết đứng yên tại chỗ.
21:15Nếu như.
21:16Nếu như tôi nói cho anh biết.
21:17Tôi mới là vợ chưa cưới của anh.
21:19Thẩm quan nam là một người đàn ông luôn chịu trách nhiệm đến cùng.
21:21Anh nên làm thế nào với tôi đây.
21:23Tôi không muốn anh thương hại tôi.
21:25Tôi chỉ muốn thẩm quan nam yêu tôi.
21:27Đợi sau khi tôi bình tĩnh lại rồi quay về phòng thì đã là nửa đêm.
21:30Nhưng chị Lý vẫn chưa ngủ.
21:32Là thẩm quan nam tự mình phát hiện ra.
21:34Tuy mất trí nhớ.
21:35Nhưng cậu ấy vẫn chưa quên sở trường cũ của mình.
21:37Em biết.
21:38Thẩm quan nam trước giờ rất thông minh.
21:40Sao lại không nhìn ra những lần tiếp cận như có như không của đội trưởng Vương được.
21:43Ba mẹ anh ấy thì sao?
21:45Đội trưởng Vương đã nói cho anh ấy chưa?
21:47Bộ không khí bỗng yên lặng vài giây.
21:49Nói là do tai nạn xe cộ.
21:53Ít nhất thì lý do này cũng chấp nhận được.
21:55Quan nam nói.
21:57Sau khi kết thúc đám cưới sẽ trở về Lâm Thành cùng chúng ta.
22:00Lúc lâu sau tôi mới mở miệng.
22:01Thành ra lập nghiệp rồi.
22:03Cũng nên đưa vợ về thăm ba mẹ thôi.
22:05Đây là chuyện nên làm.
22:06Quan nam có hỏi gì em không?
22:08Tôi lại nhớ đến người đứng đợi tôi trước cửa.
22:10Hỏi rồi.
22:11Em không nói gì cả.
22:13Chị yên tâm đi.
22:14Nhiệm nhất.
22:15Em biết bọn chị không có ý đó mà.
22:17Tôi ôm lấy vùng bụng đang lên cơn đau dữ dội.
22:19Nhưng ý của em chính là như vậy.
22:21Từ năm 18 tuổi đến năm 28 tuổi.
22:23Tròn 10 năm.
22:24Thẩm quan nam đã trở thành một phần trong cuộc sống của tôi.
22:27Anh cứ quấn trong tâm trí của tôi như sợi dây leo vậy.
22:29Bây giờ lại gượng ép tách chúng ta.
22:31Má.
22:32U thịt lẫn lộn.
22:33Đau đến mức sống không bằng chế.
22:34Ê.
22:35Ngày thứ ba tới nơi đây.
22:37Cơn mất ngủ đã lại tìm đến tôi.
22:39Tôi cứ mở mắt vậy cho đến khi trời sáng.
22:41Còn hai ngày nữa là đến đám cưới của bọn họ.
22:43Mới sáng ra.
22:44Trong sân đã vang tới giọng của Diệp Ninh.
22:46Cô ấy đang chuẩn bị trang trí cho đám cưới.
22:49Làm cho tôi một cánh cổng bằng hoa tươi ở đây.
22:51Phải là hoa hồng đỏ.
22:52Thảm đỏ cần dài bao nhiêu nhỉ?
22:54Phong đền cần làm to khoảng bao nhiêu?
22:56A Nam.
22:57Nếu không có tường ảnh thì anh chết chắc.
22:59Âm thanh ngoài sân không ngừng vang lên.
23:01Tôi vùi đầu vào trong chăn.
23:02Nhưng giọng nói của Diệp Ninh vẫn cứ lọt thẳng vào trong tay.
23:05Thật ra chúng tôi cũng đã có một đám cưới.
23:07Con đường hoa là hoa nhài trắng khi anh cầu hôn.
23:09Hoa cưới là hoa lan Nam Phi màu cam do thẩm quan Nam tự tay làm.
23:13Trong mùi thơm thoang thoảng còn mang theo chút hương vị ngọt ngào.
23:15Ghế ngồi của khách đều được phối thêm duy băng màu cam.
23:18Đồ ăn là do chúng tôi đổi đi đổi lại hết 3-4 lần mới chốt được.
23:21Đến cả kẹo hỉ cũng là do chúng tôi cùng nhau chọn.
23:23Trên hộp đựng kẹo còn in lên hình chibi của hai chúng tôi.
23:26Anh nắm tay tôi.
23:28Đưa tôi đi qua con đường hoa thật dài.
23:29Lòng bàn tay ấm áp của anh bất giác run dày.
23:32Mới chỉ là diễn tập thôi mà anh đã căng thẳng đến vậy rồi.
23:35Mọi thứ đều diễn ra vô cùng suôn sẻ.
23:37Nhưng nhiệm vụ cứ khăng khăng đến vào ngay tối hôm ấy.
23:39Anh còn chưa kịp đeo nhẫn cưới cho tôi.
23:41Cũng chưa kịp nhìn thấy tôi mặc bộ váy cưới có theo tên của anh lên đó.
23:45Anh liên tục nói xin lỗi tôi.
23:47Nói một tuần sau sẽ trở về.
23:48Chỉ một tuần thôi.
23:49Anh sẽ lập tức quay về cưới tôi.
23:51Tôi cứ đợi anh.
23:52Đợi mãi.
23:53Đợi tận 5 năm.
23:54Cuối cùng lại đợi được tin anh cưới người khác.
23:57Đến khi tôi trang điểm xong rồi đi ra.
23:58Bên ngoài sân đã có rất nhiều người đang dựng phong trang trí.
24:01Diệp Ninh trông thấy tôi thì chạy tới.
24:03Chị Niệm Nhất.
24:04Em có chút việc muốn nhờ chị giúp đỡ.
24:06Tôi có thể nào cũng không ngờ được.
24:08Chuyện Diệp Ninh muốn nhờ tôi giúp lại là lễ cưới của cô ấy.
24:11Trên tấm backdrop màu trắng.
24:12Tôi thuần thục lấy bảng pha màu ra.
24:14Tìm vài thuốc màu cần dùng.
24:16Sau đó quẹt qua vài nét đã vẽ ra hình bóng của anh hoàng hôn.
24:19Được rồi được rồi.
24:20Chị Niệm Nhất.
24:21Chị vẽ đẹp thật đấy.
24:22Nếu không phải còn cần dán ảnh.
24:24Em chỉ muốn để chị vẽ hết lên đây thôi.
24:27Tôi thu lại nét bút.
24:28Dán ảnh.
24:29Diệp Ninh quay đầu lại.
24:30Là ảnh của em và Anam vào 5 năm trước.
24:33Diệp Ninh lấy từng tấm ảnh ra rồi dán lên trên.
24:35Có thể là do thấy thân thiết.
24:37Cũng có thể là do muốn chia sẻ hạnh phúc của mình cho tất cả mọi người.
24:40Thế nên cô ấy không ngừng kể về 5 năm qua của 2 người họ.
24:43Tấm này là lúc Anam mới xuất viện.
24:45Anh ấy gầy không tả nổi.
24:46Nhưng lại rất hung dữ.
24:48Em cứu anh ấy.
24:49Anh ấy làm công trả nợ.
24:50Thật ra người dung động trước là em.
24:52Em theo đuổi anh ấy 2 năm.
24:54Lần nào anh ấy cũng có cùng một lý do từ chối.
24:56Diệp Ninh vò đầu.
24:57Anh ấy nói mình đã quên đi một chuyện rất rất quan trọng.
25:00Trước khi tìm lại được.
25:01Anh ấy sẽ không nghĩ chuyện gì khác.
25:03Tôi bỗng nhớ lại lời anh nói khi cầu hôn.
25:05Niệm niệm.
25:06Có một chuyện rất rất quan trọng cần em làm giúp anh.
25:08Cũng chỉ em mới có thể làm được.
25:10Chuyện gì?
25:11Làm vợ anh.
25:12Tôi nhìn người trong tấm ảnh.
25:14Giọng khàn đi.
25:15Vậy đã tìm được chuyện rất quan trọng đó chưa?
25:17Diệp Ninh lắc đầu.
25:18Vẫn chưa.
25:19Anh ấy không nhớ được gì cả.
25:21Em trải qua 3 năm mơ màng mất phương hướng cùng anh ấy.
25:23Sau đó 2 chúng em cùng trải qua một số chuyện không vui.
25:26Anh ấy thấy em sắp thành gái ế đáng thương.
25:28Thế nên quyết định ở bên em.
25:30Lúc lâu sau.
25:31Tôi nghe thấy giọng nói của mình.
25:33Xem ra cũng không quan trọng lắm.
25:35Diệp Ninh lập tức cất tiếng phản bác.
25:36Không phải vậy đâu.
25:38Chuyện đó vô cùng quan trọng đối với An Nam.
25:40Anh ấy cực kỳ ghét bệnh viện.
25:41Nhưng vì chuyện đó mà đã vào viện tiến hành trị liệu suốt 3 năm trời.
25:44Cho dù mưa gió bão bùng cũng không dừng lại.
25:47Trong tấm ảnh trước mắt tôi.
25:48Thẩm quan Nam đứng bên bờ biển.
25:50Ánh nắng chiếu lên người anh.
25:51Anh cười vừa tự do lại tùy ý.
25:53Tôi dường như nhìn thấy thẩm quan Nam của năm 18 tuổi.
25:56Là một thiếu niên lông bông chưa từng đặt ai vào trong mắt.
25:58Chỉ cúi đầu với duy nhất một cô gái.
26:01Tôi đưa tay lên sờ tấm ảnh.
26:02Sao phải làm vậy chứ?
26:03Quên rồi thì có nghĩa là không quan trọng.
26:06Chị niệm nhất.
26:07Chị đến ký tên đầu tiên đi.
26:08Chiếc bút ký tên màu cam bỗng nặng như ngàn lượng vàng.
26:11Tôi cầm bút mãi vẫn chưa động đậy gì.
26:13Thôi.
26:14Chữ của chị không đẹp lắm.
26:15Hoa tươi trong đám cưới cần phải đặt trước.
26:17Thẩm quan Nam rất bận.
26:19Bận bày bố trang trí đám cưới của anh với Diệp Ninh.
26:21Thế nên Diệp Ninh kéo tôi cùng nhau ra ngoài.
26:23Thật ra tôi rất muốn từ chối.
26:25Nhưng lại vẫn muốn nghe cô ấy kể về 5 năm kia.
26:28Cửa hàng bán hoa ở trên thị trấn.
26:29Không gian quán không lớn lắm.
26:31Nhưng lại có rất nhiều hoa.
26:32Ông chủ vương.
26:33Một ngàn bông hoa hồng đỏ.
26:35Ngày kia cần dùng.
26:36Xem ra là người quen.
26:38Ông chủ dơ tay làm động tác ok.
26:40Hoa lan Nam Phi vừa mới nhập về.
26:41Tươi lắm.
26:42Có muốn lấy vải bông không?
26:44Diệp Ninh lắc đầu.
26:45Cháu thích mấy loại hoa có mùi thơm nồng nàn.
26:47Màu sắc rực rỡ cơ.
26:48Đó không phải loại cháu thích.
26:50Cô gái trước mắt nhiệt tình mà lại đầy sức sống hệt như hoa hồng đỏ.
26:53Có thể chữa lành tất cả.
26:55Bao gồm cả những người đang mang trong mình vết thương.
26:57Sau khi ra khỏi cửa hàng.
26:59Tôi vẫn mua 2 bông lan Nam Phi vừa.
27:01Cánh hoa màu cam tỏa ra hương thơm nhạt nhạt.
27:03Bên đường có sạp bán hoa quả.
27:05Diệp Ninh cúi xuống nhặt măng cụt.
27:06An Nam thích nhất là ăn măng cụt.
27:08Em phải mua cho anh ấy một ít.
27:10Chúng tôi sống ở thành phố phía Bắc.
27:12Mấy loại quả thường thấy chỉ có táo.
27:14Lê.
27:14Tôi cũng không biết thì ra anh ấy thích ăn nhất lại là măng cụt của phía Bắc.
27:18Ngoài gương mặt ấy của anh.
27:19Dường như mọi mặt khác đều không phải thẩm quan Nam của tôi nữa rồi.
27:23Tiếng xe máy gầm rú ở phía xa vang tới.
27:25Nó phi như bay.
27:26Luôn lách qua con hẻm nhỏ.
27:28Đằng sau là 2 cảnh sát.
27:29Rất nhanh đã ép sát chiếc xe máy.
27:31Nhưng tên lái xe vẫn không có ý định phanh lại.
27:33Vào lúc Diệp Ninh chuẩn bị đứng dậy.
27:35Chiếc xe máy đã quét qua quần áo của cô ấy.
27:38Tôi dùng hết sức bình sinh đẩy Diệp Ninh ra.
27:40Cơn đau do bị đâm phải lập tức bao phủ cả cơ thể.
27:42Tôi đụng phải sạp hoa quả bên cạnh.
27:44Cả đống hoa quả rơi hết xuống đất.
27:46Giây phút đó, tôi chỉ nhìn thấy hoa của tôi đã bị người khác dẫm dưới chân.
27:50Chị nhiệm nhất.
27:51Ngày thứ 3 đến đây, tôi phải vào viện.
27:54Khi tôi tỉnh lại đã là chiều tối.
27:56Bên giường có không ít người.
27:57Bao gồm đội trưởng Vương và thẩm quan Nam.
27:59Tôi thật sự không còn sức để mở miệng nữa.
28:01Diệp Ninh nói rất nhiều.
28:03Nước mắt cứ rưng rưng trực chảy xuống.
28:04Tôi nhìn thấy có người đang vỗ lưng ăn ủi cô ấy bèn tiếp tục nhắm mắt.
28:08Đến khi tôi ngủ một giấc tỉnh lại thì đã là nửa đêm.
28:10Căn phòng tối om.
28:11Việc đầu tiên tôi làm chính là sờ lên đầu mình.
28:14Trong bóng tối, có ai đó kéo tay tôi xuống.
28:17Chỉnh lại tóc tai cho tôi.
28:18Mua bàn tay tôi bỗng thấy ấm nóng.
28:20Người ngồi bên cạnh giường khóc nấc lên.
28:22Chuyện từ khi nào rồi?
28:24Tôi nhìn cái bóng đen trước mắt.
28:25Sau đó thở dài.
28:27Nửa năm trước thì phải.
28:28Tại sao em lại không nói ra?
28:30Tôi vỗ lên cánh tay chị ấy.
28:32Không phải chuyện gì xấu.
28:33Căn bệnh này cũng coi như là giải thoát đối với em.
28:36Xin lỗi.
28:37Chị thật sự xin lỗi.
28:38Chị không biết em đã bị bệnh.
28:40Chị còn ngăn không muốn để em lại gần qua nam.
28:42Tôi vỗ lên tay chị Lý.
28:44Chị không làm sai.
28:45Mục đích ban đầu của em vốn cũng không đơn giản.
28:47Đó là thẩm quan nam mà.
28:49Là người mà em đã yêu 10 năm.
28:51Còn chuẩn bị kết hôn với em.
28:52Nói thế nào thì em cũng phải làm chút chuyện cho bản thân chứ.
28:55Cảm giác đau nhói ở dạ dày lại xuất hiện.
28:57Tôi nén nhịn một hơi.
28:59Đợi khi đỡ đau hơn mới cất lời.
29:01Nếu không tại căn bệnh này.
29:02Em thật sự sẽ làm ẩm ý một trận.
29:04Không thì em cũng không can tâm đâu.
29:06Tiếng khóc yếu ớt của chị Lý khiến tôi cảm thấy khó chịu.
29:09Thật sự không muốn nói cho cậu ấy sao.
29:11Em vẫn còn cơ hội mà niệm nhất.
29:13Chị Lý lúc này bỗng thay đổi suy nghĩ.
29:14Khiến tôi không kịp trở tay.
29:16Tôi cố gắng mở to mắt.
29:17Không để nước mắt rơi xuống.
29:19Cho dù tôi có không cam lòng thế nào.
29:24Chúng ta đều biết cái chết của ba mẹ thẩm quan nam không phải ngoài ý muốn.
29:28Là báo thủ.
29:29Nếu để anh ấy biết chân tướng sự việc thì sẽ đau khổ đến mức nào chứ.
29:32Hơn nữa với tính cách của thẩm quan nam.
29:34Anh ấy sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này.
29:36Có lẽ cho dù phải liều mạng mình.
29:38Em không muốn khiến anh ấy phải đau khổ thêm nữa.
29:40Tôi hít một hơi.
29:41Em cũng đâu thể nói với anh ấy.
29:43Em là vợ chứa cưới của anh ấy.
29:45Sau đó bắt anh ấy phải lập tức lo chuyện hậu sự cho mình đúng không.
29:48Mất đi ba người thân cùng một lúc.
29:50Anh ấy biết phải làm sao.
29:51Anh ấy chuẩn bị.
29:54Anh khóc càng lúc càng dữ dội.
29:56Tôi kéo lấy tay chị ấy.
29:57Ngược lại còn phải an ủi chị ấy.
29:59Chị không cần khóc thay em.
30:01Lúc biết mình mắc bệnh.
30:02Em cảm thấy mình được giải thoát rồi.
30:04Tất cả mọi thứ dày vò em cuối cùng cũng sắp kết thúc.
30:07Cho đến khi nghe được tin tức của thẩm quan nam.
30:09Em mới cảm thấy sụp đổ.
30:10Nhưng khi trông thấy anh ấy ở bên Diệp Ninh.
30:12Em bỗng nhiên lại thấy may mắn vì đã mắc phải căn bệnh này.
30:15Nhiệm nhất.
30:16Tôi quay đầu đi.
30:17Nước mắt đã thấm ướt chiếc gối.
30:18Hơn nữa.
30:19Chị cũng thấy rồi đấy.
30:21Đó là An Nam.
30:22Không phải là thẩm quan nam của em.
30:23Thẩm quan nam nhất định vẫn đang đợi em đi tìm anh ấy.
30:26Chị Lý à.
30:27Em rất nhanh sẽ có thể gặp được anh ấy rồi.
30:29Chị Lý nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
30:31Tôi cũng vòng qua ôm lấy chị.
30:33Chị Lý.
30:33Chị có thể giúp em một chuyện không?
30:35Đêm hôm đó.
30:36Chị Lý khóc nhiều đến nỗi không thể ngủ nổi.
30:39Còn tôi.
30:40Do đã nói hết ra bí mật của bản thân.
30:41Thế nên đã ngủ một giấc ngon lành không chút gánh nặng.
30:44Sáng ngày thứ tư.
30:45Tôi dậy rất sớm.
30:47Chị Lý đã chảy mái tóc giả giúp tôi.
30:49Tôi bôi bôi chát chát vài thứ lên mặt.
30:50Chị ấy lại nói tôi.
30:52Vẫn còn trang điểm hả?
30:53Sau khi tới đây.
30:54Ngày nào tôi cũng trang điểm.
30:56Bởi vì trong khí sắc của tôi thật sự quá kém.
30:58Cũng là vì tôi muốn có thể diện một chút.
31:00Em trang điểm qua loa thôi.
31:02Trông cho có tinh thần.
31:03Chị Lý không nói gì.
31:05Nhưng lực trên tay rõ ràng đã nhẹ hơn hẳn.
31:07Khi Diệp Ninh đưa bữa sáng tới.
31:09Tôi phát hiện sắc mặt cô ấy không đúng lắm.
31:11Cả người trông chẳng có tí tinh thần nào.
31:13Cứ lơ ma lơ mơ.
31:14Cuối cùng.
31:15Khi chị Lý ra ngoài.
31:16Cô ấy tiến lại gần tôi.
31:18Chị Niệm Nhất.
31:19An Nam chính là chồng chị phải không?
31:21Bàn tay đang bê bát cháo của tôi bỗng run lên.
31:24Vừa định cất lời thì Diệp Ninh lại nói.
31:25Em không cố ý lục vali của chị đâu.
31:27Em chỉ muốn đi lấy quần áo cho chị thôi.
31:30Tôi đặt bát cháo xuống.
31:31Nhìn cô gái bỗng nhiên rơi nước mắt trước mặt mình.
31:33Là em cướp anh ấy từ tay chị.
31:35Anh ấy vốn là của chị.
31:37Là em đã chiếm mất 5 năm của anh ấy.
31:39Chị Niệm Nhất.
31:40Em xin lỗi.
31:41Thật sự xin lỗi chị.
31:42Cô gái tốt bụng trước mặt tôi khóc không thành tiếng.
31:44Diệp Ninh.
31:45Em không có lỗi với chị.
31:47Người em yêu là An Nam.
31:48Người chị yêu là Thẩm Quan Nam.
31:49Em có cướp gì của chị đâu.
31:51Nhưng An Nam chính là Thẩm Quan Nam mà.
31:53Tôi lắc đầu.
31:54Lau nước mắt giúp cô ấy.
31:56Không.
31:56Người yêu em là An Nam.
31:58Thẩm Quan Nam mới là người yêu chị.
32:00Chị nói không phải thì tức là không phải.
32:02Chị liều cả mạng sống đi cứu em không phải để nhìn em hủy hôn đâu.
32:05Diệp Ninh vẫn ngồi ở đó đến khi chị Lý về mới chịu rời đi.
32:08Khi rời đi.
32:09Mắt cô ấy vẫn còn đỏ ứng.
32:11Buổi chiều chị Lý quay về ngủ bù.
32:12Tiện mang luôn cơm tôi.
32:14Tôi có nghĩ thế nào cũng không ngờ được.
32:16Người mang cơm tối đến cho tôi là Thẩm Quan Nam.
32:18Vào giây phút nhìn thấy anh.
32:20Tôi chỉ thấy may mắn vì mình đã trang điểm.
32:22Nhưng lại lo tóc giả của mình rơi xuống.
32:24Thế nên nhân lúc anh quay người đi.
32:25Tôi đã chỉnh lại tóc tai rất nhiều lần.
32:27Trong lòng giữ nhiệt có canh trứng dễ tiêu.
32:30Còn có bánh bao chay thơm nhẹ và thịt kho tàu.
32:32Có lẽ do không biết tôi có thể ăn gì nên anh đã làm hai phần.
32:35Tôi chỉ vui vì còn có cả đồ ngọt nữa.
32:37Là khoai lang lắc phô mai.
32:39Tôi thật sự rất muốn nếm thử món thịt kho tàu mà anh làm.
32:42Không biết lần này anh có đổ xì dầu qua tay không.
32:44Nhưng dạ dày của tôi chỉ có thể chứa được vài thịt canh trứng.
32:47Tôi ngồi trên giường bệnh.
32:48Thẩm Quan Nam đứng trước cửa sổ.
32:50Chúng tôi không nói lời nào.
32:52Nhưng vẫn không thấy có gì phải xấu hổ cả.
32:54Trước đây, chúng tôi từng ngủ từ trưa đến tận chiều tối.
32:57Tôi ngồi trên cửa sổ đánh guitar.
32:59Anh nằm trên giường nhìn tôi.
33:00Không ai nói gì cả.
33:01Bởi vì chỉ có chúng tôi mới hiểu nhau.
33:04Hiếm có một hôm dạ dày tôi không dở trò.
33:06Sau khi ăn hết bát canh trứng.
33:07Tôi muốn lấy khoai lắc phô mai.
33:09Anh liền đi tới mang qua cho tôi.
33:11Cảm ơn.
33:12Tôi nói.
33:13Không cần cảm ơn.
33:14Cô đã cứu Diệp Ninh.
33:15Tôi phải cảm ơn cô mới đúng.
33:18Miếng khoai lang vốn mang chút vị ngọt.
33:20Giờ lại trở nên đắng ngắt.
33:21Sau khi ăn qua loa vài miếng.
33:23Kết thúc bữa tối.
33:24Tôi biết anh có lời muốn nói.
33:26Nhưng cuối cùng lại chỉ nói bốn chữ.
33:28Sớm ngày khỏe lại.
33:29Tôi biết hiện giờ mình nên nói vài câu may mắn gì đó.
33:32Ví dụ như tân hôn vui vẻ.
33:33Đầu bạc răng long.
33:34Nhưng tôi không nói ra nổi một chữ nào cả.
33:37Cảm ơn.
33:38Chúc hai người.
33:39Tôi phải cố gắng lắm mới có thể nói tiếp được.
33:41Sống thật tốt.
33:42Tha thứ cho em.
33:43Đây là lời chúc tốt đẹp nhất mà em có thể nói ra rồi.
33:46Thẩm quan nam gật đầu.
33:48Sau đó sách lòng giữ nhiệt rời đi.
33:51Khỏi bóng lưng của anh.
33:52Vào lúc cánh cửa đóng lại.
33:53Tôi rút cây kim chuyển nước ra.
33:55Lết đôi chân khập khiễng do bị thương.
33:57Cô bám vào cửa sổ.
33:58Bóng lưng của anh lại xuất hiện trong tầm mắt.
34:00Tôi tham lam nhìn anh.
34:01Như muốn khắc sâu vào trong tâm trí mình.
34:04Dù sao đây cũng là lần cuối tôi gặp anh rồi.
34:06Ngày thứ năm tới đây.
34:08Là đám cưới của thẩm quan nam và Diệp Ninh.
34:10Nghe nói vị trí ghế ngồi của tôi ở hàng đầu tiên.
34:12Nhưng thật xin lỗi.
34:13Tôi đã ngồi lên tàu hỏa.
34:15Vé tàu về Lâm Thành đã mua từ lâu rồi.
34:17Còn chưa ngồi xuống được bao lâu.
34:18Tôi đã bắt đầu đau dạ dày.
34:20Mấy ngày nay.
34:21Tần suất đau dạ dày của tôi ngày càng tăng cao.
34:24Tôi biết.
34:24Chuyện tôi nhờ chị Lý sắp phải thực hiện rồi.
34:27Sau khi ở bên thẩm quan nam.
34:28Tôi bỗng trở nên rất mỏng manh yếu ớt.
34:30Chỉ bị đau một chút thôi là tôi đã nổi nóng.
34:33Bạn bè của thẩm quan nam đều nói tính anh rất nóng này.
34:35Nhưng từ sau khi ở bên tôi.
34:37Tính của anh tốt đến mức không tả nổi.
34:39Cho dù tôi vô cớ gây sự.
34:40Anh cũng vẫn dỗ dành tôi.
34:42Tôi rất thích anh như vậy.
34:43Lần nào anh cũng đều ôm tôi thật chặt.
34:45Thấp giọng nói bên tai tôi.
34:46Tôi nghe thấy anh gọi tôi là bé yêu.
34:48Trong giây phút đó.
34:49Cảm giác đau đớn đều biến mất.
34:51Nhưng giờ đây.
34:52Tôi đau đến mức toát mồ hôi lạnh.
34:54Ngón tay đè lên vùng dạ dày dùng sức mạnh đến mức trở nên trắng bệch.
34:57Nếu đổi lại là trước đây.
34:59Anh chắc chắn sẽ vô cùng thương tôi.
35:00Anh chắc chắn sẽ ôm chặt tôi.
35:02Rúi đầu tôi vào lòng mình.
35:04Kiên nhẫn dỗ dành tôi như khi học đại học.
35:06Tôi từng bị thủy tinh đâm vào tay vậy.
35:08Nhưng bây giờ.
35:09Cơn đau trên cơ thể còn đau đớn hơn khi bị thủy tinh đâm vào tay khi đó gấp trăm ngàn lần.
35:13Tôi nằm dạp xuống bàn.
35:15Gọi tên anh.
35:16Thẩm quan nam.
35:17Sao anh còn chưa tới dỗ em.
35:18Tàu hỏa đi thẳng về phía bắc.
35:20Tôi ngủ tiếp đi sau khi thuốc giảm đau có tác dụng.
35:22Tôi mơ thấy mình trở về hồi cấp 3.
35:24Gặp được thẩm quan nam 58 tuổi.
35:26Một thẩm quan nam trong mắt chỉ có mình tôi.
35:28Một thẩm quan nam chỉ yêu mình tôi.
35:31Nếu như có kiếp sau.
35:32Chỉ mong người đầu tiên tôi gặp được trong thanh sân của mình.
35:34Vẫn là thẩm quan nam.
35:36Ngoại chuyện của thẩm quan nam.
35:37Chúng tôi trở lại lâm thành vào lúc chiều tối.
35:40Sau đó đến gặp ba mẹ tôi trước.
35:41Nhìn vào bức ảnh trên bia mộ.
35:43Cuối cùng tôi cũng biết mình được thừa hưởng nhan sắc từ ai rồi.
35:46Trong ba mẹ rất giống trong trí tưởng tượng của tôi.
35:48Mẹ tôi hiền lành dịu dàng.
35:49Ba tôi ngay thẳng nghiêm túc.
35:51Sau khi dâng hương xong.
35:53Tôi bảo mọi người đi về trước.
35:54Chỉ còn lại mình tôi ở lại với ba mẹ.
35:56Kể hết tất cả chuyện của năm năm qua.
35:58Đợi đến lúc tôi đi từ trên núi xuống.
36:00Vệt nước mắt nơi khóe mắt sớm đã khâu ráo.
36:02Khắp người chỉ còn lại mùi thuốc lá nồng nặc.
36:05Nhưng tôi nhìn mọi thứ vô cùng quen thuộc trước mắt.
36:07Trong lòng vẫn cảm thấy trống rỗng.
36:09Như đang thiếu mất một thứ gì đó.
36:11Hình như tôi đã quên mất một chuyện rất quan trọng.
36:13Đội trưởng Vương đưa chúng tôi đến nhà ba mẹ.
36:15Là một khu trung cư kiểu cũ.
36:17Đầy đủ tiện nghi.
36:18Vừa mở cửa ra.
36:19Bụi đã bay mù mịt.
36:21Nhiều bụi quá.
36:22Khụ khụ khụ.
36:23Tôi đi thẳng về phía bức tường trong phòng khách.
36:25Nhìn bức ảnh gia đình.
36:26Trong lòng như có gì đó đang ràng xé.
36:28Trong bức ảnh.
36:29Tôi mặc đồng phục cảnh sát ôm ba mẹ.
36:31Cả nhà ba người đều đang cười thoải mái.
36:33Một bức ảnh rất hòa thuận.
36:34Rất đầy đủ.
36:36Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy.
36:37Hình như mình đã bỏ quên thứ gì đó.
36:39Tôi và Diệp Ninh cùng nhau dọn dẹp nhà cửa.
36:42Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc xe đạp leo núi cũ kĩ trên ban công.
36:45Trong đầu tôi trật hiện lên một hình ảnh.
36:47Dưới bầu trời xanh thẳm.
36:48Phía sau chiếc xe đạp của cậu con trai có một cô gái đang ngủ ngon lành.
36:51Cô gái đó mềm yếu đến mức khiến người ta xót xa.
36:54Cảnh tượng chỉ hiện lên trong chốc lát.
36:56Tôi mất rất nhiều giờ đồng hồ thu xếp lại đống ảnh thời thơ ấu.
36:59Diệp Ninh thích thú tới mức không buông tay.
37:01Nhưng tôi vẫn không có cảm giác gì.
37:03Sau khi dọn dẹp gần xong.
37:05Diệp Ninh bảo tôi đi siêu thị mua một số đồ dùng hàng ngày.
37:07Rõ ràng tôi không biết siêu thị ở đâu.
37:09Nhưng khi bước xuống cầu thang.
37:11Tôi tiếp tục dễ phải.
37:12Đưa tay phải ra theo bản năng.
37:14Giống như mình nên nắm một thứ gì đó vậy.
37:16Đúng như tôi đã dự đoán.
37:17Đi đến trước con hẻm là một siêu thị nhỏ.
37:20Bà chủ siêu thị nhìn thấy tôi thì có vẻ rất kinh ngạc.
37:22Sau đó nói chuyện vô cùng thân thiết.
37:24Tiểu Nam.
37:25Cuối cùng cháu cũng về rồi.
37:26Cháu không biết Niệm Nhất đã đợi cháu bao lâu rồi đâu.
37:29Bà ấy còn nói gì đó.
37:30Nói sau khi tôi đi.
37:31Luôn thấy Mạnh Niệm Nhất ngồi một mình trước cửa siêu thị nhỏ của bà ấy.
37:35Lần nào bà ấy cũng hỏi sao không thấy tôi không đi cùng.
37:37Cô ấy chỉ cười cười.
37:39Nói lần sau sẽ tới.
37:40Nhưng lần nào cũng chỉ có một mình cô ấy.
37:43Đôi khi lúc đang nói chuyện.
37:44Hốc mắt của cô bé đó còn đỏ lên.
37:46Bà ấy nói.
37:48Chưa bao giờ thấy cô gái nào khiến người ta thương xót như thế.
37:50Bảo tôi đừng cãi nhau với cô ấy.
37:52Bảo hai chúng tôi phải sống với nhau thật tốt.
37:55Bà chủ siêu thị vẫn còn đang nói.
37:56Nhưng tôi không biết phải đáp lại như thế nào.
37:58Hình ảnh liên quan đến Mạnh Niệm Nhất thỉnh thoảng hiện lên trong tâm trí tôi.
38:02Cô ấy nắm tay tôi nói về cuộc sống sau này của chúng tôi.
38:05Nói những chuyện thật lâu về sau.
38:06Chúng tôi muốn chung sống với nhau như thế nào.
38:09Hiện lên hình ảnh lúc cô ấy nhìn tôi.
38:10Cả đôi mắt của cô ấy đều mượt tràn tình yêu.
38:13Nhưng tôi đã có Diệp Ninh.
38:14Mạnh Niệm Nhất cũng đã bắt đầu một cuộc sống mới.
38:17Ngay cả khi trước đây chúng tôi đã từng có cái gì.
38:19Thì cũng nên để nó trôi qua đi thôi.
38:22Gần như là đang chạy trốn.
38:23Tôi mua qua loa vài thứ đồ dùng hàng ngày.
38:25Sau đó nhanh chóng rời khỏi siêu thị.
38:27Không biết vì sao.
38:29Vừa nghĩ tới Mạnh Niệm Nhất thực sự sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của tôi.
38:32Lòng ngực tôi rất đau.
38:33Rất đau.
38:34Tôi trong một điếu thuốc.
38:35Đứng trên phố nhìn thành phố vừa quen thuộc vừa xa lạ này.
38:38Trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
38:40Chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
38:42Trở lại trên đảo.
38:43Hút xong một điếu thuốc.
38:44Chiếc xe bus số 25 dừng trước mặt tôi.
38:46Cửa xe mở ra.
38:48Tôi bước lên như bị thần xui quỷ khiến.
38:50Trên xe đều là những học sinh vừa tan học.
38:52Khắp nơi đều là màu trắng.
38:53Đồng phục học sinh màu trắng xanh đan sen.
38:55Những mảnh ký ức mơ mơ hồ hồ hiện lên.
38:57Người đó cũng mặc bộ quần áo tương tự.
38:59Đang ngồi gần cửa sổ.
39:01Tôi dường như nhìn thấy Mạnh Niệm Nhất năm 18 tuổi đang vẫy tay với tôi.
39:04Bảo tôi mau qua đó ngồi.
39:06Giảng bài cho cô ấy.
39:07Chiếc xe này sẽ đi qua hết 13 chạm rừng.
39:09Nhưng lúc xe rừng ở giao lộ đường Sơn Dương.
39:12Tôi đã bước xuống.
39:13Sau khi xuống xe chính là một tiểu khu.
39:19Điện thoại của Diệp Ninh gọi tới.
39:21Tôi bắt taxi về nhà.
39:22Tiểu khu trong kính chiếu hậu cách càng lúc càng xa.
39:25Tôi ngồi trên xe.
39:26Nhưng lại không cảm thấy mình đang tiến gần về nhà.
39:28Ngược lại còn cảm thấy cách nhà càng lúc càng xa.
39:31Tôi cùng Diệp Ninh đã tới đây được 3 ngày.
39:33Gặp lại những người bạn và đồng nghiệp cũ.
39:35Nhìn thấy những khuôn mặt xa lạ nhưng cũng chẳng đầy nhiệt tình của họ.
39:38Tôi chỉ cảm thấy ai nái.
39:39Bọn họ vỗ vai tôi.
39:41Dần dần khóc không thành tiếng.
39:42Còn sống là tốt.
39:43Còn sống là tốt rồi.
39:46Rõ ràng họ rất vui khi tôi có thể trở về.
39:48Nhưng không biết tại sao.
39:49Lúc nhìn tôi.
39:50Họ cứ có vẻ muốn nói rồi lại thôi.
39:52Như thế tôi nên hỏi họ điều gì đó.
39:54Như thế bây giờ tôi không nên như thế này.
39:57Ngày thứ 3.
39:58Chị Lý tìm tôi.
39:59Chị ấy nói tôi vẫn còn một ngôi nhà.
40:01Trong đầu tôi chật nhớ đến một nơi.
40:03Lúc chị ấy đưa chúng tôi đến trường An Khang Thành.
40:05Cuối cùng đã không hẹn mà trùng khớp với suy đoán trong lòng.
40:08Trên tầng 3 của tòa số 3 có 2 căn nhà.
40:10Lúc Diệp Ninh hỏi là căn nào vậy.
40:12Thì tôi đã đứng ở căn nhà 302 phía bên trái.
40:15Chị Lý lấy chìa khóa ra nhìn tôi.
40:17Bỗng chật sửng sốt.
40:18Đúng rồi.
40:19Chính là căn 302.
40:218.
40:219 giờ sáng là lúc nắng đẹp nhất.
40:23Mở cửa ra là thấy ánh nắng chăn hỏa khắp nơi.
40:25Bố cục 3 phòng ngủ 2 ban công.
40:27Mỗi phòng đều được bao phủ bởi ánh mặt trời.
40:30Nhiều ánh nắng quá.
40:31An Nam.
40:32Có phải vì thấy ở đây nhiều nắng nên anh mới mua căn nhà này không?
40:35Tôi không biết.
40:36Dường như trong ký ức của tôi có một câu trả lời hoàn hảo hơn.
40:39Cả căn nhà lấy màu cam làm chủ đạo.
40:41Dèm cửa màu cam.
40:42Bọc ghế sofa màu cam.
40:44Ga chải rừng màu cam.
40:45Tạo cho người ta cảm giác ấm áp.
40:47Trên tường có nhiều dấu vết.
40:48Giống như là vết do khung ảnh để lại.
40:51Trong phòng khách có một quầy ba lớn.
40:52Rất kỳ lạ.
40:53Không có một chai rượu nào.
40:55Ở đó tất cả đều là các loại trả hoa.
40:57Hơn chục loại.
40:58Diệp Ninh cười nói.
40:59Cuối cùng em cũng biết tại sao anh thích trả hoa rồi.
41:02An Nam.
41:02Có một món quà muốn tặng cho em.
41:04Vừa dứt lời.
41:05Một con mèo quyết màu cam từ trong phòng chạy ra.
41:08Toàn thân màu vàng.
41:09Chỉ có cái cổ là màu trắng.
41:11Kỳ lạ là.
41:12Con mèo phi thẳng tới chỗ tôi.
41:13Đi vòng quanh chân tôi.
41:15Nó cố gắng cọ hết cơ thể vào chân tôi.
41:17Tiếng kêu rất khẩn thiết.
41:18Cuối cùng tôi cúi xuống.
41:20Nó như đã chờ đợi rất lâu rồi.
41:21Nhảy lên cánh tay tôi.
41:23Chui vào ngực tôi.
41:24Ờ.
41:25Con mèo thuần thục thật.
41:26Để em ôm một cái nào.
41:28Diệp Ninh đưa tay ra ôm nó.
41:29Nhưng lại bị nó lấy vuốt đánh cho hai cái.
41:32Đây vốn là mèo của Anam.
41:33Tên là Khoai Tây.
41:35Lúc đầu là do em nhận nuôi nó.
41:36Mấy ngày nay chị chăm sóc nó cũng mệt chết rồi.
41:39Thảo nào nó lại thân thiết với tôi thế.
41:41Tôi bế nó vào phòng.
41:42Từ tủ đầu giường lấy ra một hộp đồ hộp.
41:44Mèo ta như đã đói từ lâu.
41:46Chưa kịp mở nắp đã nhào đến.
41:48Chị Lý cười nói.
41:49Con phải đúng người cơ đấy.
41:50Người khác cho thì không ăn đâu.
41:52Được rồi.
41:53Chị có việc nên đi trước đây.
41:55Có chuyện gì thì liên lạc cho chị nhé.
41:57Sau khi tiễn trị Lý đi.
41:58Phía sau có tiếng hét.
42:00Diệp Ninh bị mèo cào bị thương.
42:01Tôi vội vàng lấy hộp sơ cứu dưới tủ TV ra.
42:04Tìm côn iốt để khử trùng cho cô ấy.
42:06Anam.
42:07Sao anh biết trong đó có côn iốt?
42:09Tôi.
42:10Cũng không biết nữa.
42:11Đó là hành động trong vô thức.
42:13Diệp Ninh cười nhìn con mèo đang ăn đồ hộp.
42:15Xem ra con mèo không thích em cho lắm.
42:17Chúng tôi ở lại thêm hai ngày.
42:19Bỗng nhiên nhà hàng xảy ra chuyện.
42:20Diệp Ninh vội vàng quay về giải quyết.
42:22Cô ấy bảo tôi ở lại thêm hai ngày.
42:24Gặp tất cả những người tôi nên gặp đi.
42:26Những ngày này.
42:27Tôi đã gặp rất nhiều người.
42:28Nhưng vẫn luôn cảm thấy mình chưa gặp được một người quan trọng nhất.
42:31Đến đêm.
42:32Không hiểu sao tôi lại sốt cao.
42:34Cả người vì sốt mà trở nên mê man.
42:36Chìm trong giấc mơ không thể tỉnh lại.
42:38Tôi mơ thấy một đứa trẻ được sinh ra trong căn nhà này.
42:40Từ cánh cổng trường tiểu học.
42:42Đến trường cấp 2 ở trong huyện.
42:43Thi lên trường cấp 3 tốt nhất.
42:45Mỗi ngày đều đạp xe đến trường từ rất sớm.
42:47Yên sao luôn để dành cho một người.
42:49Trong cặp sách luôn có 2 chiếc bình giữ nhiệt.
42:51Cậu ấy dần thi lên đại học.
42:53Là trường cảnh sát.
42:54Tất cả mọi người ai cũng mừng cho cậu ấy.
42:56Trong bữa tiệc trì ân thầy cô.
42:58Cậu ấy ôm một cô gái khoe khoang khoác lát.
43:00Sau này chúng mình hội họp.
43:01Chắc chắn là đến uống rượu mừng của chúng tôi.
43:03Cô gái đó xấu hổ đỏ bừng mặt.
43:05Như lại coi câu nói này của cậu ấy như một lời hứa hạnh.
43:08Cô gái rất dịu dàng.
43:09Đối xử với cậu ấy rất tốt.
43:11Tự mình xin một sợi dây đỏ cho cậu ấy đeo.
43:13Hy vọng cậu ấy được bình an.
43:15Cậu ấy cũng cầu cho cô ấy một cái.
43:17Mong cô gái đó đừng trêu chọc nốt rùi lệ ở khóe mắt cậu nữa.
43:20Năm này qua năm khác.
43:22Chàng trai đã lên kế hoạch cho buổi cầu hôn từ rất sớm.
43:24Tính tình cậu ta nổi loạn.
43:26Thế nên cũng nghĩ ra mấy trò rất nổi loạn.
43:28Buổi cầu hôn đang yên đang lành thì bị cậu ta biên kịch thành hiện trường vụ tai nạn xe cộ.
43:31Chiếc xe đâm tới.
43:33Hiện trường cầu hôn của cậu ta sẽ xuất hiện.
43:35Cô gái kia khóc rồi.
43:36Chàng trai còn tưởng là do cô ấy bị màn cầu hôn của mình làm cảm động quá nên mới khóc.
43:40Dù sao cả buổi cầu hôn này đều đã dùng loài hoa mà cô gái thích nhất.
43:44Bối cảnh màu cam.
43:45Tất cả bạn bè thân thích đều có mặt.
43:47Chàng trai nhẹ nhàng ôm lấy cô gái rồi nói.
43:49Đến giờ rồi.
43:50Cậu ta biết cô gái nhất định sẽ lấy mình.
43:52Thế nên mới dám vạch ra một kế hoạch cầu hôn trắng trợn.
43:55Nổi loạn thế này.
43:56Sau đó.
43:57Mọi thứ đều diễn ra như ý muốn.
43:59Chụp ảnh cưới.
44:00Gói kẹo mừng.
44:01Đặt khách sạn.
44:02Thử đồ ăn đến bốn lần.
44:03Đây là lần duy nhất trong đời chàng trai kết hôn.
44:05Nên cậu ta không dám làm qua loà.
44:07Mọi thứ đã được chuẩn bị chú đáo.
44:09Vào tối hôm diễn tập.
44:10Biết rõ đấy chỉ là diễn tập.
44:12Nhưng cậu ta lại hồi hộp đến mức đi cùng chân cùng tay.
44:14Khó khăn làm mới kết thúc.
44:16Nhưng chàng trai lại nhận được nhiệm vụ.
44:17Cô gái bảo cậu ta cứ yên tâm đi đi.
44:20Cậu ta hứa với cô gái đó.
44:21Một tuần sau chắc chắn sẽ quay lại cưới cô ấy.
44:24Nhưng nhiệm vụ lần đó rất gian nan.
44:25Họ bị đánh lén.
44:27Chàng trai bị thương nặng rồi bị ném xuống biển.
44:29Nước biển tràn vào dạ dày cậu ta.
44:31Lục phủ ngũ tạng đều bị đè xuống.
44:33Vẻ mặt bị nghẹn đến đỏ bừng.
44:34Phổi như muốn nổ tung.
44:36Ẩm.
44:36Tôi tỉnh lại sau giấc mơ.
44:38Cả cơ thể đổ đầy mồ hôi lạnh.
44:39Tôi thở hồng hộc.
44:41Cảm giác bức bách cùng nguồn ngạt từ từ rút khỏi cơ thể.
44:43Tôi nhìn thấy album ảnh đang mở ra ở trên bàn.
44:46Bóng dáng người trong giấc mơ và thiếu niên trong ảnh chậm rãi trồng khít lên nhau.
44:50Nửa đêm.
44:50Tôi lao ra khỏi nhà.
44:52Đến trường An Khang Thành lần nữa.
44:53Vừa mở cửa.
44:54Tôi đã nghe thấy giọng nói.
44:55Ánh nắng chiếu vào người ấm áp thật.
44:57Khoai tây chắc chắn cũng rất thích.
44:59An Nam An Nam.
45:00Từ giờ chúng ta sẽ sống ở đây được không?
45:03Có An Nam và Khoai Tây.
45:04Sau này sinh thêm một đứa con gái.
45:06An Nam.
45:06Bốn người nhà ta chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
45:09Được.
45:10Vậy chúng ta mua căn này.
45:11Hóa ra đây mới là lý do.
45:13Không được uống coca.
45:15Em dễ bị viêm họng.
45:16Anh pha cho em một ly trà hoa.
45:18Muốn hoa hồng hay hoa bách hợp.
45:20Không đấy.
45:20Em muốn uống trà hoa cúc.
45:22Nhìn hơn chục loại trà hoa.
45:24Tôi chợt phát hiện.
45:25Thì ra không phải do mình thích uống trà hoa.
45:27Mọi đồ đạc trong nhà.
45:28Đều do hai chúng tôi tự tay lựa chọn.
45:30Chiếc giường lớn màu gỗ.
45:32Tôi sợ cô ấy vì không dạy được sẽ cáu kỉnh rồi không muốn lấy tôi.
45:35Nên đã ấn định thời gian tổ chức đám cưới vào chiều tối.
45:38Ai ngờ.
45:39Người vắng mặt trong đám cưới lại là tôi.
45:41Chiếc ghế sofa lớn màu nâu.
45:43Nơi tôi đã nói sai điều gì đó sau đó phải ngủ ở đó mất hai đêm.
45:46Viết bản kiểm điểm một nghìn từ.
45:48Nhân tiện còn vạch ra kế hoạch cầu hôn cho mình.
45:50Nhìn những chiếc đinh đóng trên tường.
45:52Tôi chạy vào phòng ngủ.
45:53Quy xuống bên giường.
45:54Vừa thò tay vào đã sờ thấy một chiếc hộp lớn.
45:57Nơi cất giữ tất cả những bức ảnh bị giấu đi.
45:59Bức ảnh đầu tiên chụp cùng nhau lúc mười mấy tuổi.
46:01Rồi đến bức ảnh cưới của chúng tôi.
46:03Cô ấy mặc váy cưới màu cam đứng trong ánh hoàng hôn.
46:06Mỉm cười xinh đẹp như bông hoa lan nam phi trong tay.
46:08Lúc tôi cầu hôn.
46:10Cô ấy đồng ý không chút do dự.
46:12Khi đó.
46:12Cô ấy tin tưởng tôi như vậy.
46:14Tin rằng tôi sẽ trao cho cô ấy tất cả tình yêu.
46:17Món quả ý nghĩa nhất cho người thân yêu.
46:19Trong hộp còn có một con búp bê.
46:20Là do cô ấy đã gắp được vào ngày cầu hôn.
46:23Cô ấy nói đó là linh vật của cô ấy.
46:25Chỉ là một con búp bê rất bình thường.
46:27Chỉ vì hôm đó là ngày tôi cầu hôn.
46:28Thế nên cô ấy mới yêu ai yêu cả đường đi lối về.
46:31Tặng cho mọi thứ xung quanh những ý nghĩa tốt đẹp.
46:33Cuối cùng.
46:34Tôi sờ thấy hai chiếc bình giữ nhiệt.
46:36Một xanh một hồng.
46:37Lúc đó.
46:38Chỉ cần cô ấy uống nhiều hơn một ngụm nước.
46:40Tôi đều hận không thể mang bình giữ nhiệt của cô ấy đi cùng bái.
46:43Món quả ý nghĩa nhất cho người thân yêu.
46:45Lúc đó tôi thích cô ấy như vậy kia mà.
46:48Đây đều là bảo bối của thẩm quan nam.
46:50Tôi là thẩm quan nam.
46:51Sao tôi có thể quên mất chính mình cơ chứ?
46:54Sao tôi có thể quên mình là thẩm quan nam?
46:56Tôi hoàn toàn sụp đổ.
46:57Nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
46:59Nhiệm nhất.
47:00Hóa ra anh đã gặp được em rồi.
47:02Sao anh lại không nhận ra em?
47:04Tại sao?
47:04Tôi đấm tay xuống đất như điên.
47:06Muốn chút hết phẫn nộ trong lòng mình.
47:08Sau khi phát tiết xong.
47:09Tôi ngồi phịch xuống đất như quả bóng xì hơi.
47:12Hai mắt mơ hồ.
47:13Như nhìn thấy niệm nhất lúc chạm vạng mới từ trên giường bò dậy.
47:16Cô ấy đứng bên cạnh khoe khoang bảo phải đi kho cá cùng khoai tây.
47:19Tôi từ từ vươn tay ra.
47:20Muốn ôm lấy cô ấy lần nữa.
47:22Anh mau đi nghỉ nuôi đi.
47:23Tỉnh lại là có canh cá ăn rồi.
47:25Tôi không nhịn được càng ngày càng tới gần.
47:27Khoai tây.
47:28Con mau xuống ngay.
47:29Không quấy giày ba.
47:30Để mẹ mở hộp cho con.
47:32Con ngoan ngoãn đi.
47:33Ba vất vả lắm mới trở về.
47:35Cô ấy ôm khoai tây xoay người rời đi.
47:37Đừng đi.
47:38Đừng rời bỏ anh.
47:39Tôi đột nhiên lao đến.
47:40Lại ngã xuống sàn.
47:41Cơn đau nhất khiến tôi tỉnh táo lại.
47:43Đây mới là cuộc sống của thẩm quan nam.
47:45Cuộc sống có mạnh nhiệm nhất mới là cuộc sống của thẩm quan nam.
47:48Tôi biến mất ba ngày.
47:50Đội trưởng Vương và chị Lý tìm thấy tôi ở trường An Khang Thành.
47:53Khi bọn họ tìm thấy tôi.
47:54Tôi đang nằm trên mặt đất.
47:55Ôm bức ảnh cưới của mình và nhiệm nhất.
47:57Cả người không có sức sống.
47:59Nhiệm nhất đâu?
48:00Cầu xin hai người cho tôi biết nhiệm nhất ở đâu.
48:02Xin hai người đấy.
48:04Chị Lý và đội trưởng Vương nhìn nhau.
48:06Tôi chỉ thấy sự thương hại trong mắt họ.
48:08Cô gái trên bia mộ giống hệt như trong ký ức của tôi.
48:10Tôi quỳ xuống trước mặt nhiệm nhất.
48:12Dun dẩy đưa tay chạm vào mặt cô ấy.
48:14Nhiệm nhất.
48:14Anh đã về rồi.
48:15Nhiệm nhất.
48:16Anh về rồi đây.
48:18Không còn ai nhảy lên trên người ôm tôi nữa.
48:20Cũng không còn ai đợi tôi về nhà nữa.
48:22Tôi đã làm gì vậy?
48:23Rốt cuộc tôi đã làm gì vậy?
48:25Quan nam.
48:26Nhiệm nhất có để lại cho em một bức thư.
48:28Tôi vội vàng mở bức thư ra.
48:30Nhìn thấy nét chữ quen thuộc.
48:31Gửi quan nam.
48:32Anh vẫn khỏe chứ?
48:34Ngày xưa lúc còn đi học.
48:35Anh thường viết thư cho em.
48:37Nhưng em lại chưa từng viết thư cho anh.
48:39Không ngờ lá thư đầu tiên mà em viết.
48:41Lại là lá thư cuối cùng trong đời em.
48:43Anh đừng cảm thấy tội lỗi.
48:44Em đều hiểu được.
48:45Anh trở về từ cõi chết đã là chuyện không dễ dàng rồi.
48:48Còn về những chuyện khác.
48:49Cứ làm theo trái tim anh mách bảo đi.
48:51Đối với em mà nói.
48:52Thẩm quan nam của em.
48:54Đến lúc chờ.
48:55Ad vẫn còn yêu em.
48:56Vậy là đủ rồi.
48:58Em và anh yêu nhau ở độ tuổi đẹp nhất.
49:00Được anh kiên định ở bên từ năm này qua năm khác là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
49:03Mặc dù còn thiếu một đám cưới.
49:05Nhưng trong lòng em.
49:06Em đã sớm kết hôn với anh cả ngàn vạn lần rồi.
49:09Cả đời này chúng ta đều là người nhà.
49:10Trong quãng đời này.
49:11Em thấy rất hạnh phúc.
49:13Từ nay về sau.
49:14Anh cứ lấy thân phận an nam sống tiếp nhé.
49:16Đừng oán trời trách đất.
49:18Trung quy là do chúng mình không có duyên phận.
49:19Anh cũng không cần nhớ tới em đâu.
49:22Để em yên tâm đi đầu thai nhé.
49:24Quan nam của em.
49:24Mong anh vui vẻ hạnh phúc.
49:26Mong anh cả đời được bình an.
49:28Niệm nhất của anh.
49:29Đọc xong bức thư.
49:31Lục phủ ngũ tạng của tôi như bị khuét mất.
49:33Tôi ngồi bệt xuống đất.
49:34Lá thư ở trong ngực đã thấm đẫm nước mắt.
49:36Tôi như người vô hồn rời khỏi nghĩa trang.
49:38Hóa ra cảm giác sống không bằng chết là như thế này.
49:41Phiên ngoại của Diệp Ninh.
49:42Khi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát.
49:44Tôi vừa xử lý xong vụ giò dì nước trong bếp.
49:46Tưởng rằng an nam đã trở về.
49:48Nhờ tôi đến đón anh.
49:49Nhưng cảnh sát lại nói anh bị thương nặng.
49:51Đang hôn mê bất tỉnh.
49:53Lần thứ hai tôi đến Lâm Thành.
49:54Đội trưởng Vương đến đón tôi.
49:56Trên đường đi anh ấy nói.
49:57An nam đã khôi phục chỉ nhớ.
49:59Anh nhớ lại tên của mình cũng như vợ chưa cưới của anh.
50:01Nhưng vợ chưa cưới của anh vì bị bệnh mà qua đời.
50:04Anh đang rất đau khổ.
50:05Nước mắt tôi trong nhé mắt liền trào ra.
50:07Cho nên anh ấy muốn đi theo chị ấy sao.
50:10Đội trưởng Vương lắc đầu.
50:11Niệm nhất sẽ không cho phép cậu ấy làm như thế.
50:13Hơn nữa.
50:14Cậu ấy đã đồng ý ở trước mặt Niệm nhất là sẽ sống tiếp.
50:17Lần này là chuyện ngoài ý muốn.
50:19Vì cứu một bé gái nên cậu ấy bị một chiếc ô tô đâm phải.
50:22Tôi lau nước mắt.
50:23Vội vàng đến mức không nói rõ lời.
50:25Anh ấy rốt cuộc ra sao rồi.
50:27Đội trưởng Vương im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
50:29Sau khi gặp bác sĩ.
50:30Tôi mới biết tại sao đội trưởng Vương lại có vẻ mặt như vậy.
50:33Bác sĩ nói.
50:34Bệnh nhân hoàn toàn không có một chút khát vọng sống nào.
50:36Người nhà nên nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn đi.
50:39Nhìn An Nam nằm trên giường bệnh.
50:44Nhà hàng của chúng mình vừa mới bắt đầu phất lên.
50:46Chúng ta cũng vừa mới kết hôn.
50:48Anh tỉnh lại đi được không?
50:50Người nằm trên giường bệnh vẫn không có phản ứng gì.
50:52Anh quyết tâm muốn đi.
50:53Chúng tôi cũng không giữ anh lại được.
50:55An Nam, rất xin lỗi.
50:57Là em thay đổi cuộc sống của anh.
50:59Là do em quá ích kỷ.
51:00Tất cả đều là lỗi của em.
51:02Người đang chết phải là em.
51:03Anh tỉnh lại đi được không?
51:05Dù tôi có nói gì đi chăng nữa.
51:07Người trên giường vẫn không hề có chút phản ứng nào.
51:09Nhìn ráng vẻ bây giờ của anh.
51:11Tôi nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy anh.
51:13Anh được thuyền đánh cá của ba tôi vớt lên.
51:15Người đầy thương tích.
51:16Ba tôi là người tốt bụng.
51:18Cảm thấy gặp anh là duyên phận.
51:19Ông ấy đã vay mượn rất nhiều tiền để chữa bệnh cho anh.
51:22Khiến gia đình nợ nần trồng chất.
51:23Đã thỏa thuận thời hạn trả nợ là cuối tháng.
51:26Nhưng ngày hôm đó, chúng lại tìm đến trước cửa.
51:28Cũng đi tất cả những thứ có giá trị trong nhà.
51:30Đập phá quán ăn nhỏ của nhà tôi.
51:32Còn đánh gãy hai chân của ba.
51:34Sau khi anh hồi phục.
51:35Vì cảm thấy ái náy nên quyết tâm trả nợ giúp gia đình tôi.
51:38Chúng tôi ở bên nhau hai năm.
51:40Trả hết nợ nần.
51:41Đúng lúc anh muốn rời đi thì ba tôi ngã bệnh.
51:43Lúc bệnh tình nguy kịch.
51:44Ông đã giao tôi vào quán ăn nhỏ lục sụp của mình lại cho anh.
51:48Anh hiểu rõ tâm nguyện cuối cùng của bố tôi.
51:50Âm thầm gây dựng quán ăn nhỏ thành nhà hàng lớn.
51:52Tôi biết trong lòng anh vẫn luôn âm thầm đi tìm người nhà.
51:55Chúng tôi cùng nhau đi báo án.
51:56Nhưng lúc đó mọi thứ ở trên chấn nhỏ rất lạc hậu.
51:59Không tìm được một tí tin tức gì về anh.
52:01Tôi cũng biết anh muốn ra khỏi đảo để tìm người thân.
52:03Nhưng lại bị tôi vào quán ăn nhỏ càn trở.
52:06Sau khi đồng ý kết hôn với tôi.
52:08Anh không đi tìm người nhà nữa.
52:09Anh hứa hẹn với tôi.
52:10Nhất định sẽ hoàn thành chuyện đã hứa với ba tôi.
52:13Chăm sóc tôi thật tốt.
52:14Tôi mới yên tâm.
52:15Tôi thực sự rất sợ sau này anh sẽ bỏ rơi tôi.
52:18Sau này chúng tôi ngày càng tốt hơn.
52:20Sự xuất hiện của nhóm người đội trưởng Vương khiến tôi lại trở nên cảnh giác.
52:23Đặc biệt là sự xuất hiện của chị Niệm Nhất.
52:24Có lẽ là do trực giác, khoảnh khắc Niệm Nhất và Thẩm quan Nam gặp mặt.
52:29Tôi đã biết họ có thể đã từng có quá khứ.
52:31Nhưng mà, thế thì đã sao?
52:33Bây giờ người đang đứng bên cạnh Thẩm quan Nam là tôi.
52:36Người sắp kết hôn với Thẩm quan Nam cũng là tôi.
52:38Hơn nữa, trong 5 năm sống cùng nhau.
52:41Tôi ít nhiều cũng đã hiểu rõ Anam.
52:43Anh là người tốt nhất mà tôi từng gặp.
52:45Là người trọng chữ tín.
52:46Đã hứa sẽ ở bên tôi.
52:47Thì anh sẽ không bao giờ lật lọc.
52:49Nhưng có lẽ là vì trột dạ.
52:50Cũng có thể là do tôi mơ hồ đoán được người mà Anam tìm kiếm mấy năm nay có thể là mạnh nghiệm nhất.
52:55Nên tôi bắt đầu cố ý tiếp cận chị ấy.
52:57Cố tình tiết lộ cho chị ấy biết.
52:59Chuyện tôi và Anam ở bên nhau trong 5 năm này.
53:01Nói với chị ấy.
53:035 năm qua Anam đã tốt với tôi như thế nào.
53:05Yêu tôi nhiều ra sao.
53:06Không lúc nào không kể cho chị ấy.
53:08Anam ở bên tôi rất hạnh phúc.
53:10Hiện giờ Anam yêu tôi.
53:11Hơn nữa, tôi tin rằng trên đời này.
53:13Không một ai có thể yêu Thẩm quan Nam hơn tôi cả.
53:16Ngay cả khi không có chuyện ngoài ý muốn đó.
53:18Tôi cũng có thể lờ mờ đoán được.
53:20Chị ấy chính là người mà Anam luôn tìm kiếm.
53:22Nhưng Anam không nhận ra chị ấy.
53:24Chị ấy cũng không nói ra.
53:26Tôi nghĩ chị ấy muốn tác thành cho tôi.
53:28Cảm thấy ái nái.
53:29Nhưng trong lòng phần nhiều lại thấy may mắn.
53:31May là mình đã nắm chắc được hạnh phúc của chính mình.
53:33Nhưng tôi không ngờ.
53:34Chị ấy bị bệnh.
53:36Chị ấy không phải muốn tác thành cho tôi.
53:38Mà là không muốn làm cho Anam thấy khó xử.
53:40Chị ấy đến chết cũng vẫn suy nghĩ cho anh.
53:42Tôi nhìn người đang nằm trên giường bệnh.
53:44Bộc bạch tất cả sự thật đã khiến mình dai rứt.
53:46Thực ra anh trách em cũng đúng.
53:48Sau khi chúng mình cùng nhau đi báo án.
53:50Thật ra đã có tin tức truyền đến rồi.
53:52Như đều đã bị em chặn lại.
53:53Vì em thực sự không thể chịu được việc anh bỏ đi.
53:55Em thực sự rất muốn ở bên anh mãi mãi.
53:58Tôi lau hàng nước trên khóe mắt đi.
53:59Bây giờ em biết mình sai rồi.
54:01Chuyện âm dương cách biệt giữa anh và chị Niệm Nhất đều là do em gây ra.
54:04Nếu không có sự cản trở của em.
54:06Có khi anh đã tìm thấy người anh yêu và kết hôn từ lâu rồi.
54:09Chị Niệm Nhất cũng sẽ không bị bệnh.
54:11Tất cả lỗi lầm đều là do em.
54:12Anh muốn đi thì đi đi.
54:14Em sẽ không ép buộc anh ở lại nữa đâu.
54:16Tôi vừa rứt lời.
54:17Người trên rừng bệnh khẽ động ngón tay.
54:19Ngay lúc tôi tưởng anh sắp tỉnh lại.
54:21Thiết bị trong phòng bệnh đột nhiên bắt đầu vang lên.
54:23Sau đó, trên màn hình xuất hiện một đường thẳng.
54:26A Nam.
54:26A Nam rời đi.
54:27Tôi trôn cất anh cùng chỗ với chị Niệm Nhất.
54:30Bọn họ vốn dĩ là một đôi.
54:32Đều do tôi.
54:33Làm họ bỏ lỡ nhau 5 năm.
54:34Người mình yêu đứng ngay trước mắt cũng không thể nhận ra.
54:37Tôi là kẻ có tội.
54:38Tất cả những gì tôi có thể làm để trục lỗi là để họ có thể gặp lại nhau lần nữa.
54:42Còn tôi.
54:43Tôi sẽ gắn bó cả phần đời còn lại ở trên đảo.
54:45Ngày đêm cầu phúc cho bọn họ.
54:47Vĩnh Biệt.
54:48A Nam của tôi.
54:49Em.
54:49Hãy subscribe cho kênh Ghiền Mì Gõ Để không bỏ lỡ những video hấp dẫn.

Được khuyến cáo