- 22/6/2025
Truyện Audio Hay || Chia Tay Anh Là Quyết Định Sáng Suốt Nhất || Thiên Thần Dắt Truyện
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
Danh mục
😹
Vui nhộnPhụ đề
00:00Vào đúng ngày kỷ niệm kết hôn, Lục Dĩ An đã đặt một viên kim cương hồng ở cửa hàng đồ hiệu.
00:04Tôi mở hộ quà với niềm hân hoan, vậy mà bên trong lại là món tặng kèm của cửa hàng đó.
00:08Tối hôm đó, thư ký của Lục Dĩ An đăng một bài lên mạng xã hội.
00:11Trên ngón app út thon dài của cô ta là một viên kim cương hồng lấp lánh.
00:14Bên dưới còn kèm một dòng chữ, ông trời đã tặng tôi món quà tuyệt vời nhất, chính là gặp được anh.
00:19Bên dưới là đầy áp những lời chúc mừng.
00:21Thầm thầm, bạn trai cậu đúng là quá tốt luôn ấy.
00:23Trời ơi, là kim cương hồng.
00:25Thầm thầm, cậu hạnh phúc thật đó.
00:27Bao giờ mới đến lượt mình được có kim cương đây trời.
00:29Tôi nhìn lại hộ quà của mình, bên trong là một đôi bông tai ngọc trai bình thường.
00:33Chính là quà tặng kèm của bộ sưu tập cao cấp mùa này.
00:35Sự tranh lệch rõ rệt, tim tôi như bị cứa một nhát, đau bút tận sâu.
00:39Lục Dĩ An vừa thay đồ vừa lên tiếng khoe.
00:41Quy nhi, em thích món quà này không?
00:43Anh chọn mãi mới quyết định được đó.
00:45Ngọc trai này chất lượng lắm, từng viên đều rất tròn và sáng.
00:48Còn tôi thì đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không nghe nổi gì nữa.
00:51Chỉ dán mắt vào màn hình, không rời đi nổi.
00:53Có lẽ vì tôi im lặng quá lâu, Lục Dĩ An bắt đầu thấy lạ.
00:56Hắn hỏi tôi, sao vậy?
00:57Không thích à?
00:58Tôi ngừng đầu nhìn gương mặt người đàn ông đã nằm cạnh tôi suốt 7 năm nay.
01:01Bỗng thấy xa lạ vô cùng.
01:03Thay đồ xong, Lục Dĩ An ngồi xuống cạnh tôi.
01:05Tiện tay tắt luôn màn hình điện thoại tôi đang nhìn.
01:07Hắn cầm lấy đôi bông tay trong tay tôi, không chút lúng túng mà tự tay đeo cho tôi.
01:11Tôi như một con búp bê vô hồn, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
01:15Đeo xong, Lục Dĩ An ngắm nghĩa, hài lòng nói.
01:17Đẹp thật, đúng là rất hợp với em.
01:19Tôi nhìn hắn, không tin nổi, hợp với em á.
01:22Ừ, hợp lắm, em thích không?
01:24Tôi khẽ nhắm mắt lại, trong lòng chỉ còn lại thất vọng.
01:26Em vẫn thích kim cương hơn.
01:27Lục Dĩ An hơi khượng lại, rồi cười rỗ rành.
01:30Kim cương đắt lắm, chồng em giờ còn phải lo cho nguyên cả công ty.
01:33Tiền bạc eo hẹp lắm.
01:34Em chịu khó một chút nha, lần sau nhất định anh sẽ mua cho em kim cương, được không?
01:38Giọng nói dự dàng, không để lỗ kẽ hở nào.
01:41Nhưng tôi vừa nhớ đến bài đăng của Lâm Thầm Thầm, tim tôi lạnh toát như bị rội nước đá.
01:44Thì ra, với tôi là không đủ tiền mua.
01:47Còn với Lâm Thầm Thầm, là quẹt thẻ trả ngay.
01:49Có lẽ, tình cảm của chúng tôi cũng hời hợt và rẻ mạt như đôi bông tay này.
01:52Lục Dĩ An vẫn đang chờ tôi trả lời.
01:54Tôi không truy hỏi, cũng không nổi giận.
01:56Chỉ nhét môi, nhẹ nhàng nói một câu, cảm ơn.
01:59Lục Dĩ An hài lòng rời khỏi phòng.
02:01Trước đây, chỉ cần nhìn thoáng qua hắn cũng biết tôi đang có tâm sự.
02:04Nhưng lần này, hắn chỉ như vừa hoàn thành nhiệm vụ xong, lập tức rời đi.
02:07Tôi cứng đờ lấy điện thoại ra, chụp lại màn hình rồi tắt bài đăng kia đi.
02:11Tôi gọi cho luật sư, luật sư Kiều, tôi muốn nhờ anh soạn giúp một bản thỏa thuận ly hôn.
02:15Điều chỉnh lại tâm trạng, tôi thay đổi chuẩn bị đi ăn tối cùng Lục Dĩ An.
02:18Mỗi năm vào ngày kỷ niệm, hắn luôn tỉ nỉ sắp xếp một bữa tối dưới ánh nến.
02:22Nhưng còn chưa kịp ra khỏi cửa, điện thoại của hắn đã đổ chuông.
02:25Lục Dĩ An cao mày, dứt khoát tắt máy.
02:27Nhưng cuộc gọi vẫn liên tục đổ tới.
02:29Tôi liếc nhìn dòng tên hiển thị, chính là cô thư ký nhỏ của Lục Dĩ An.
02:32Tôi bình thản lên tiếng, nghe đi.
02:34Lục Dĩ An tỏ ra không vui, anh đã nói là khi đi ăn với em thì đừng làm phiền rồi mà.
02:38Con bé lâm thầm thầm này thật chẳng biết điều gì cả.
02:40Tôi chẳng thấy vui vì hắn mắng cô ta.
02:42Bởi vì tôi biết, tất cả chỉ là diễn cho tôi xem.
02:45Tốt nhất cứ nghe máy đi, biết đâu công ty đang có việc gấp.
02:48Dưới sự thúc giục của tôi, cuối cùng Lục Dĩ An cũng nghe máy.
02:50Nhưng giọng điệu thì chẳng dễ chịu chút nào, anh đã nói rồi mà.
02:53Còn chưa kịp nói hết câu, bên kia đã vang lên tiếng khóc ngại ngào.
02:57Dĩ An, em em hình như bị da máu rồi, em sợ lắm.
03:00Tiếng khóc nước nở truyền vào tay tôi, đồng tử tôi co lại, rồi nhanh chóng trở về bình thường.
03:04Sắp mặt Lục Dĩ An lập tức trở nên căng thẳng.
03:06Hắn liếc nhìn phản ứng của tôi, rồi nghiêm giọng quát vào điện thoại.
03:09Không biết hôm nay là ngày gì hả?
03:11Chuyện nhỏ thế này cũng không xử lý được.
03:13Tôi thuê cô làm gì?
03:14Nếu còn không làm được thì chờ bị đuổi việc đi.
03:16Thôi được rồi, tôi qua ngay.
03:18Bỏ qua tất cả những lời mắng chửi trước đó, câu cuối cùng mới là điều quan trọng.
03:21Lục Dĩ An tức tối cút máy, quay sang nhìn tôi với vẻ khó xử.
03:25Vợ à, công ty có việc đột xuất, hôm nay chắc anh không đi ăn tối với em được rồi.
03:29Chỉ là một bữa ăn thôi, không ăn cũng chẳng sao.
03:31Tôi chỉ khẽ gật đầu, rồi bảo gì Vương chuẩn bị bữa tối.
03:34Lục Dĩ An nhìn tôi đầy nghi ngờ, nghĩ rằng tôi đang giận.
03:37Vợ, đừng giận mà, anh thật không hiểu nổi đám nhân viên này.
03:40Chuyện nhỏ thế cũng làm không xong.
03:42Anh sẽ mắng cho chúng một trận, không làm được thì đuổi hết.
03:44Nói xong lại đổi giọng dịu dàng.
03:46Ngày mai ngày mai anh bù cho em, được không?
03:48Tôi nhìn gương mặt giả vờ ái nái của hắn, bỗng thấy buồn cười.
03:51Trước giờ tôi chưa từng nhận ra hắn lại diễn giỏi đến vậy.
03:54Cũng phải thôi, nếu không nhờ những lần quan tâm từng ly từng tí của hắn thở ban đầu,
03:57tôi đã không nhất quyết phải lấy hắn, còn vì hắn mà cãi nhau với gia đình suốt một thời gian dài.
04:02Sự thật mà tôi vừa vô tình phát hiện, chính là cú đánh vào thẳng mặt tôi.
04:05Còn chưa kịp nói gì, điện thoại của hắn lại đổ chuông.
04:08Lần này, hắn chẳng nói chẳng răng mà phóng thẳng ra ngoài.
04:10Cửa đóng sầm lại, tôi mới sực tỉnh.
04:12Tôi bước đến ghế sofa, chọn một chỗ ngồi thoải mái rồi ngồi xuống.
04:16Tôi nhớ rất rõ, Lâm Thẩm Thẩm bắt đầu làm thư ký cho Lục Dĩ An từ 3 năm trước.
04:20Từ khi cô ta xuất hiện, Lục Dĩ An ngày càng bận rộn.
04:22Ban đầu hắn còn hay than phiền với tôi rằng phòng nhân sự tuyển người tệ thế nào,
04:26tuyển đúng một đứa vừa chậm vừa vụng, suốt ngày làm dối tung công việc của hắn.
04:29Hắn còn chắc chắn nói sẽ đuổi việc Lâm Thẩm Thẩm trong vài ngày tới.
04:32Nhưng 3 năm trôi qua rồi, Lâm Thẩm Thẩm vẫn yên vị là thư ký trưởng.
04:35Ngược lại, Lục Dĩ An thì càng ngày càng tăng ca.
04:38Thỉnh thoảng tôi lo lắng hỏi vài câu, hắn liền cao có.
04:40Cô ấy còn trẻ, mới ra đời không dễ dàng gì, đâu có như em từ nhỏ đã sống sung sướng.
04:45Em so đo với một đứa như vậy làm gì?
04:47Vậy là tự dưng lại thành lỗi của tôi.
04:49Tôi mở điện thoại, thấy bài đăng mới của Lâm Thẩm Thẩm,
04:51một tấm ảnh chụp bóng lưng người đàn ông đang lấy thuốc.
04:54Dòng chú thích bên dưới, có bố của con bên cạnh, thật hạnh phúc.
04:57Chiếc vest đặc biệt đó là tôi đặt may riêng từ Pháp, chỉ cần liếc qua là nhận ra ngay.
05:01Tôi chẳng thèm bận tâm đến sự khiêu khích của Lâm Thẩm Thẩm,
05:03chỉ chụp màn hình lại rồi lưu vào máy.
05:05Chẳng mấy chốc, mùi thơm của món ăn lan khắp phòng.
05:07Tối nay dì Vương nấu món cá đầu hấp ớt.
05:10Lạ thật, tôi lại ăn ngon miệng bất ngờ, ăn khá nhiều.
05:12Sáng hôm sau, lục dĩ an nhẹ giọng gọi tôi dậy.
05:15Tôi lướt mắt nhìn bộ đồ hắn vẫn chưa thay ra,
05:17cùng mùi nước hoa rẻ tiền nhạt nhẽo, khẽ nhíu mày.
05:20Rõ ràng, hắn không về nhà cả đêm.
05:22Trước giờ chưa từng có chuyện này,
05:23dù muộn thế nào hắn cũng về vì từng nói.
05:25Không có em bên cạnh, anh không ngủ yên được.
05:27Tôi cười khẽ, đầy tự diễu.
05:29Niềm tin của tôi bắt đầu sụp đổ từng chút một.
05:31Lời hứa của đàn ông đúng là có hạn sử dụng.
05:33Hết hạn rồi thì chẳng khác gì bị cài đặt sẵn.
05:35Quên sạch mọi lời từng thốt ra.
05:36Thấy tôi không có phản ứng, lục dĩ an cuối sát mặt tôi.
05:39Thân mật khẽ cọ mũi tôi.
05:41Nhóc lười, còn chưa chịu dậy à.
05:42Tôi giữ người nhìn hắn.
05:44Dù chúng tôi đã kết hôn 3 năm,
05:45hắn chưa từng gọi tôi là nhóc lười.
05:47Cách xưng hôn này, rõ ràng là dành cho lâm thầm thầm.
05:49Nhận ra mình lỡ miệng, lục dĩ an vội vàng đổi chủ đề.
05:52Quy nhi, anh mua cháo hải sản mà em thích nhất này.
05:55Dậy ăn thử đi.
05:56Hắn kéo tôi ra bàn ăn.
05:57Không chỉ có cháo hải sản,
05:58còn có há cảo tôm, thịt viên, chân gà,
06:01thêm vài món bánh ngọt nhỏ.
06:02Trước đây, mỗi sáng lục dĩ an đều dậy sớm đi mua đồ ăn sáng,
06:05mang đến tận ký túc giá cho tôi.
06:07Mùa đông, hắn còn ôm đồ ăn trong lòng giữ ấm
06:09chỉ để tôi không phải ăn đồ nguội.
06:11Khi ấy tôi là người khiến cả trường phải ghen tị.
06:13Nhưng không biết từ lúc nào,
06:14bàn ăn sáng chỉ còn mỗi mình tôi.
06:16Tôi nhìn đống đồ ăn trước mặt,
06:18dùng đũa gầy qua loa.
06:19Há cảo này không tươi lắm,
06:20em dạ dày yếu.
06:21Lục dĩ an cũng không nổi nóng,
06:23đầy bánh đậu đỏ đến trước mặt tôi.
06:24Thử cái này đi.
06:25Tôi cắn một miếng,
06:26nhíu mày, ngọt quá,
06:28dạo này em đang kiêng đường.
06:29Sắc mặt lục dĩ an bắt đầu tối lại,
06:31nhưng vẫn kiên nhẫn múc cháo hải sản ra bát cho tôi.
06:33Tôi vừa hút một miếng đã nhổ ngay ra.
06:35Sao tanh thế này?
06:36Cuối cùng lục dĩ an không chịu nổi nữa.
06:38Thẩm quy nghi,
06:39em làm sao thế hả?
06:40Anh vất vả dậy sớm xếp hàng mua đồ ăn sáng cho em,
06:42vậy mà em cứ chê này chê nọ.
06:44Anh chỉ vì tăng ca một tối không về nhà
06:46mà từ sáng đến giờ em đã khó chịu với anh rồi đúng không?
06:49Anh làm việc cực khổ bên ngoài,
06:50về đến nhà còn phải nhìn sắc mặt em,
06:52anh mệt lắm rồi.
06:53Tôi nhìn khuôn mặt giận dữ,
06:54gào thét của lục dĩ an,
06:55cảm thấy vô cùng xa lạ.
06:57Nhớ lại lần trước,
06:58chỉ vì một câu đồ ăn dở của lâm thẩm thẩm
06:59ở căng tin công ty,
07:00hắn liền xa thải luôn đầu bếp,
07:02còn mời hẳn đầu bếp 3 sao Michelin về.
07:04Hôm đó,
07:05lâm thẩm thẩm còn đăng một bài,
07:06xếp thật tuyệt vời.
07:07Khi tôi hỏi,
07:08lục dĩ an chỉ qua loa,
07:09cải thiện chất lượng bữa ăn
07:10để nhân viên có tinh thần làm việc.
07:12Tôi còn tin thật,
07:12dù tăng chi phí nhưng nếu có lợi cho công ty,
07:15tôi cũng không phản đối.
07:16Trước đây,
07:16tôi thả tin có ma chứ không tin lục dĩ an sẽ phản bội.
07:19Giờ tôi mới thấy mình đã sai đến mức nào.
07:21Lục dĩ an luôn chăm sóc lâm thẩm thẩm
07:23chú đáo đến từng chi tiết.
07:24Đến đầu bếp 3 sao cũng chỉ để phục vụ
07:26khẩu vị riêng của cô ta.
07:27Hắn muốn giành mọi điều tốt nhất cho lâm thẩm thẩm.
07:29Còn với tôi,
07:30chỉ là những thứ rẻ tiền cho song chuyện.
07:32Từ đôi bông tai ngọc trai đến bữa sáng lề đường,
07:34tôi không thèm để ý đến cơn giận dữ của hắn,
07:36chỉ bình tĩnh bảo gì vương chuẩn bị lại bữa sáng cho tôi.
07:39Thấy tôi rừng rưng,
07:40lục dĩ an nổi điên,
07:41hất đổ cả bàn đồ ăn xuống đất.
07:42Thẩm Quy Nhi,
07:43em từ bé đã quen sống sung sướng,
07:45lúc nào cũng tỏ ra cao ngạo.
07:47Em không thể học theo lâm thẩm thẩm một chút sao,
07:49đi lên từ từng lớp thấp,
07:50từng bước từng bước vươn lên,
07:51không kiểu cách,
07:52nhà hàng cao cấp thì ăn,
07:53quán lề đường cũng ăn rất vui vẻ.
07:55Chẳng lẽ ăn ở quán lề đường là mất mặt em lắm à?
07:57Giờ đây,
07:58một câu không ngon của tôi không còn đổi lại sự quan tâm,
08:00mà là lời cay nghiệt.
08:01Thật đúng là bên trọng bên khinh.
08:03Tôi chỉ nhớ mày,
08:04chẳng thèm phản ứng lại với hắn.
08:05Lục dĩ an lại càng tức giận,
08:07giữ chặt tôi trên ghế,
08:08mắt đỏ ngầu,
08:09gầm lên.
08:09Thẩm Quy Nhi,
08:10em có từng yêu anh không?
08:11Tôi nhìn hắn,
08:12bật cười chua chát.
08:13Không yêu ư,
08:14tôi đã vì hắn mà dám quay lưng lại với cả gia đình.
08:16Không yêu ư,
08:17tôi đã dùng tất cả mối quan hệ của mình
08:19để giúp công ty hắn đi lên từng bước.
08:21Lục dĩ an chỉ biết mở miệng hỏi tôi có yêu hắn không,
08:23nhưng chưa từng nhìn lại những gì tôi đã làm vì hắn.
08:25Thôi vậy,
08:26với tôi bây giờ,
08:27yêu hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.
08:29Tôi không trả lời hắn,
08:30chỉ lệnh lùng hỏi lại.
08:31Còn anh,
08:31anh đã từng làm điều gì có lỗi với tôi chưa?
08:34Trong mắt hắn lé lên một tia hoảng loạn,
08:35nhưng rất nhanh liền bật cười.
08:37Thẩm Quy Nhi,
08:37em thật vô lý.
08:38Nói rồi hắn quay đầu bỏ đi,
08:40đóng sầm cửa lại.
08:41Tôi nhìn theo bóng lưng tức giận của lục dĩ an,
08:43khẽ lầm bầm.
08:44Tôi đã cho anh cơ hội rồi,
08:45vậy thì đừng trách tôi không nể tình.
08:47Ngay sau khi hắn đi,
08:48tôi nhận được cuộc gọi từ luật sư Kiều.
08:50Anh ấy nói bản thỏa thuận ly hôn đã soạn xong,
08:52tôi chỉ khẽ ử một tiếng rồi cúp máy.
08:54Tôi chật nhớ đến lời thề trong lễ cưới,
08:55nếu tôi phản bội thẩm Quy Nhi,
08:57xin trời đánh chết tôi.
08:58Giờ nghĩ lại,
08:59đúng là nực cười.
09:00Trước kia mỗi lần chúng tôi cãi nhau,
09:01lục dĩ an luôn tìm cách dỗ dành.
09:03Có lúc giả giọng nói qua con dối bụng để chọc tôi cười.
09:06Cũng có khi ôm đàn guitar đứng dưới ký túc xá hát không ngừng để xin lỗi tôi.
09:09Chắc là tôi đã xa vào hắn từng chút như thế.
09:11Còn bây giờ,
09:12hắn có thể biến mất cả một ngày mà chẳng nói năng gì.
09:15Không kỳ vọng nữa thì cũng không thất vọng nữa.
09:17Tôi nhìn đồng hồ trên tường.
09:18Sắp 11 giờ đêm,
09:19tôi định đi ngủ thì nhận được tin nhắn từ lục dĩ an.
09:21Chỉ là một cái địa chỉ,
09:22tôi biết chắc hắn lại xe rồi.
09:24Nghĩ ngợi một lúc,
09:25tôi vẫn cầm chìa khóa xe ra ngoài.
09:27Chỉ không ngờ lần này quán ba lại đông như vậy.
09:29Thấy tôi đến,
09:30lâm thẩm thẩm chẳng những không rời khỏi lục dĩ an,
09:32mà còn nằm hẳn vào lòng hắn.
09:33Tổng giám đốc lục,
09:34anh còn nói vợ anh không thương anh à.
09:36Anh xem,
09:36một cú điện thoại thôi là người ta chạy tới lỉnh đó.
09:39Chỉ mất 20 phút thôi nha.
09:40Lục dĩ an dường như không phát hiện ra tôi.
09:42Bạn hắn thì bắt đầu nhao nhao.
09:44Năm đó thẩm tiểu thư vì muốn gả cho lục tổng mà đủ kiểu làm loạn,
09:47đến mức cắt đứt với gia đình.
09:48Đúng là sống chết cũng phải lấy cho bằng được ha.
09:50Lục tổng dạy bọn tôi với,
09:51làm sao mà khiến được tiểu thư nhà giàu như vậy trung thành chết sống luôn vậy chứ?
09:55Để tôi cũng đi tìm một cô rick kít đầu óc toàn yêu đương kiểu vậy.
09:58Lục dĩ an mặt đỏ gay,
09:59nằm thoải mái trên người lâm thẩm thẩm.
10:01Vinh vào nói,
10:02cô ta thì là cái thá gì,
10:03chẳng qua là nhà có tí tiền thôi mà.
10:05Nếu không phải vì cô ta cứ bám lấy tôi như con cún con,
10:08ai thèm ngó đến chứ?
10:09Không có tiền thì tôi cưới cô ta chắc.
10:11Một con gà mái không biết đẻ trứng.
10:13Mọi người xung quanh bật cười,
10:14ánh mắt khinh thường hướng cả về phía tôi.
10:16Nhìn điệu bộ của bọn họ,
10:17tôi hiểu,
10:18đây chắc chắn không phải lần đầu.
10:19Tôi cắn chặt môi,
10:20tay xít lại,
10:21mắt không rời khỏi lục dĩ an.
10:22Tốt lắm,
10:23lâm thẩm thẩm liếc tôi một cái,
10:24nhét mối đắc ý.
10:25Lục dĩ an ra vẻ âu yếm thì thầm bên tai cô ta.
10:28Vậy em nói xem,
10:29anh thích em nhiều hơn,
10:30hay thích vợ anh nhiều hơn?
10:31Hắn không kinh nể gì,
10:32đưa tay bóp mông lâm thẩm thẩm,
10:34khiến cô ta bật ra tiếng cười e thạch.
10:36Rồi lại hôn lên má cô ta mấy cái,
10:38em mới là vợ anh,
10:39còn thẩm quy nghi thì là cái thá gì chứ?
10:41Lâm thẩm thẩm cười càng thêm dạng dỡ.
10:42Tôi không buồn quan tâm đến những lời lẽ như nhất
10:44từ đám bạn bè của lục dĩ an.
10:46Bước thẳng đến trước mặt hắn,
10:47đứng nhìn từ trên cao,
10:48anh đi hay không?
10:49Lục dĩ an lờ đờ ngừng lên nhìn tôi,
10:51mặt đầy khó chịu.
10:52Thẩm quy nghi,
10:53đàn ông đang bàn chuyện làm ăn,
10:55phụ nữ sen vào làm gì,
10:56cút cút cút,
10:57về nhà mau lên.
10:57Hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt,
10:59lâm thẩm thẩm lại dịu dọng đũng nịu.
11:01Lục tổng,
11:01giờ khuya rồi,
11:02em là con gái đi về một mình nguy hiểm lắm,
11:04anh đưa em về nhà.
11:05Không cần nghĩ,
11:06lục dĩ an gật đầu đồng ý.
11:08Cô ta quay lại liếc tôi đầy đắc thắng,
11:09vậy phiền quy nghi chị nhang á.
11:11Tôi không nói lời nào,
11:12quay người rời khỏi quán mà.
11:13Lâm thẩm thẩm dìu lục dĩ an lên xe,
11:15rồi thuận thế ngồi vào ghế sau,
11:17đặt đầu hắn lên vai mình như thế,
11:18chuyện đó là lẽ đương nhiên.
11:19Coi tôi chẳng khác gì tài xế riêng.
11:21Sau khi làm xong mọi thứ,
11:23cô ta mới mở miệng giải thích với giọng đầy thách thức.
11:25Chị quy nghi,
11:26chắc chị không để bụng đâu nhỉ ngã.
11:27Lục tổng uống rượu xong hay chóng mặt,
11:29rượu vào vai em sẽ dễ chịu hơn một chút.
11:31Nên mỗi lần đi tiệc về,
11:32anh ấy đều dựa vào em cả.
11:34Tôi lít qua gương chiếu hậu,
11:35nhìn gương mặt đắc ý của cô ta.
11:36Nhẹ giọng đáp,
11:37không để bụng.
11:38Làm sao tôi lại để bụng được cơ chứ?
11:40Bằng chứng ngoại tình ngon ăn thế này,
11:41có nằm mơ cũng chẳng mơ thấy.
11:43Lục dĩ an dường như thấy tựa vào vai vẫn chưa đủ thoải mái,
11:46trực tiếp nằm hẳn lên đùi lâm thẩm thẩm.
11:48Còn kéo tay cô ta đặt lên thái dương mình,
11:50bắt cô ta xoa bóp.
11:51Thẩm thẩm,
11:51em đúng là báu vật của anh.
11:53Thẩm Quy Nhi chẳng qua là con tiểu thư bề ngoài bóng bẩy.
11:55Nếu không phải nhà có tí tiền thì anh đã lâu rồi.
11:58Không tiền thì anh cưới cô ta làm gì.
12:00Một con gà mái không biết đẻ trứng.
12:01Tay tôi xiết chặt vô lăng,
12:03hơi khựng lại một chút.
12:04Dù lòng tôi đã sớm đoán được kết cục,
12:05nhưng khi nghe thấy tận tai,
12:07vẫn không khỏi thấy lạnh người.
12:08Trong gương chiếu hậu,
12:09gương mặt đắc ý của lâm thẩm thẩm hiện rõ mồn một.
12:11Tôi vừa định khởi động xe thì lại bị lâm thẩm thẩm chen vào.
12:14À, chị Quy Nhi, chị nhớ đưa em về trước nha.
12:17Lần nào đi tiệc với lục tổng,
12:18anh ấy cũng bảo tài xế đưa em về trước.
12:20Dù sao con gái đi đêm một mình cũng không an toàn,
12:22lục tổng luôn lo cho em.
12:24Ồ, vậy à, nghe thú vị đấy.
12:26Tôi nhắc môi cười lạnh,
12:27nhìn cô ta qua gương chiếu hậu,
12:28rồi dừng lại bên cửa hàng tiện lợi ven đường.
12:30Lâm thẩm thẩm nghi hoặc nhìn tôi.
12:32Tôi chấp mắt với cô ta một cái rồi bước xuống mua một chai nước.
12:35Quay lại, không nói không rằng,
12:36tôi tạt thẳng cả chai nước vào mặt lục dĩ an.
12:38Lâm thẩm thẩm hét toán lên vì hoàng sợ.
12:40Lục dĩ an giật mình tỉnh dậy,
12:42câu chửi còn chưa ra khỏi miệng.
12:43Mẹ kiếp, lão tần, ông điên à.
12:45Thấy là tôi, hắn lập tức ngẹn lại,
12:47lúng túng lau mặt, lắp bắp.
12:49Quy quy Nhi, sao em lại ở đây?
12:50Tôi cười mỉm như không có chuyện gì.
12:52Thư ký của anh sai tôi đến đón anh đấy.
12:54Sao, không phải là anh cho phép sao?
12:56Ánh mắt lục dĩ an lập tức trở nên sắc bén,
12:58lướt lâm thẩm thẩm đầy cảnh cáo.
13:00Cô ta rưng rưng nước mắt, vội vàng nói.
13:02Lục lục tổng, em không cố ý đâu.
13:04Chú Tần xin nghỉ, em em lại không biết lái xe,
13:06nên mới nhờ chị Quy Nhi giúp.
13:08Em xin lỗi, chị Quy Nhi, em không nên làm phiền chị.
13:11Em sẽ chú ý lần sau.
13:12Lời vừa rứt, sắc mặt lục dĩ an mới dự xuống đôi chút.
13:15Quy Nhi, thẩm thẩm còn nhỏ,
13:16làm việc chưa được cẩn thận, em đừng để bụng.
13:18Tôi gật đầu, vẫn giữ nụ cười nhạt nhạt.
13:21Cũng đúng, nhỏ tuổi thì không hiểu chuyện.
13:22Vừa nãy cô ấy còn đòi tôi đưa về trước.
13:24Nói là anh dặn như vậy,
13:26bảo phải đưa cô ấy về nhà trước thì anh mới yên tâm.
13:28Tôi lặp lại đúng từng lời lâm thẩm thẩm vừa nói.
13:30Nét mặt vừa dự lại của lục dĩ an lập tức xa xầm.
13:33Hắn vung tay tát thẳng vào mặt lâm thẩm thẩm.
13:35Cô đang nói linh tinh cái gì vậy?
13:36Lâm thẩm thẩm ôm lấy má đỏ ứng,
13:38ánh mắt không thể tin nổi, lập tức mở cửa xe chạy biến.
13:40Tôi lạnh lùng cười khẽ, đúng là con non,
13:42rồi cố tình buông lời nhắc nhở.
13:44Không đuổi theo à?
13:45Trong mắt lục dĩ an thoáng qua một tia hoảng loạn,
13:47nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
13:49Con nhỏ lâm thẩm thẩm này đúng là không biết điều,
13:51bình thường đã hậu đậu lắm rồi,
13:53giờ lại dám chọc giận em.
13:54Anh sẽ cho phòng nhân sự đuổi cổ cô ta.
13:56Vừa nói vừa đưa tay định nắm lấy tay tôi.
13:58Quy Nhi, hôm nay là lỗi của anh,
14:00đừng giận nữa được không?
14:01Tôi không để ý đến lời xin lỗi của hắn,
14:03chỉ hỏi lại.
14:04Anh nỡ à?
14:05Lục dĩ an hiểu rõ ý mỉa mai của tôi,
14:07nhíu mày đầy khó chịu.
14:08Quy Nhi, anh đã mệt mỏi vì công việc lắm rồi,
14:10em đừng lúc nào cũng vô lý như vậy được không?
14:12Cô ấy là thư ký của anh,
14:14đương nhiên phải thân thiết một chút.
14:15Em có thể đừng nghi ngờ vô cớ nữa được không?
14:17Hắn nói rồi lấy điện thoại ra,
14:19mở tin nhắn gửi cho phòng nhân sự,
14:20đưa tôi xem đoạn thông báo đuổi việc lâm thẩm thẩm.
14:22Anh đã cho nghỉ việc rồi,
14:24em còn muốn thế nào nữa?
14:25Rõ ràng tôi mới là người bị tổn thương,
14:26mà giờ nói như thế tôi là người gây chuyện.
14:29Tôi chỉ bật cười,
14:30không buồn tranh cãi.
14:31Một cuộc cãi vã vô nghĩa,
14:32nói nhiều cũng chỉ là lãng phí hơi thở.
14:34Về đến nhà,
14:34tôi nằm xuống giường,
14:35định ngủ.
14:36Lục dĩ an tắm xong,
14:37quen tay trèo lên giường nằm cạnh tôi,
14:39đưa tay muốn ôm lấy tôi.
14:41Tôi khéo léo tránh đi,
14:42hắn hậm hực xoay người,
14:43rồi ngủ luôn.
14:44Sáng hôm sau,
14:45việc đầu tiên hắn làm khi đến công ty là đuổi việc chú Tần,
14:47tài xế lâu năm,
14:48tiện tay đuổi luôn cả lâm thầm thầm.
14:50Tôi lặng lẽ nghe thư ký mới báo cáo công việc,
14:52mắt thì dõi theo quả bóng đang lăn qua lại dưới sàn nhà.
14:54Khẽ cười,
14:55thật sự đuổi rồi à?
14:56Thư ký mới khựng lại một giây,
14:58không trả lời.
14:59Nhưng tôi biết rõ,
15:00lâm thầm thầm đúng là đã nghỉ việc.
15:01Chỉ khác là,
15:02cô ta bị lục dĩ an giấu ở biệt thự ngoại ô.
15:04Hắn nghĩ mình làm rất kín đáo,
15:06chẳng ngờ ngày đầu tiên cô ta chuyển tới.
15:08Tôi đã biết,
15:08vài ngày tiếp theo,
15:09hắn vẫn viện cớ tăng ca để lừa tôi.
15:11Mà tôi thì chẳng buồn quan tâm.
15:13Mỗi ngày cắm hoa,
15:14rắt chó đi dạo,
15:15sống rất thư thả.
15:16Cho đến sinh nhật lần thứ 30 của lục dĩ an,
15:18hắn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật rất lớn.
15:20Mời đủ các nhân vật nổi tiếng,
15:21giới truyền thông cũng đến không ít.
15:23Thậm chí hắn còn sai người về quê đón mẹ lên.
15:25Bữa tiệc vô cùng náo nhiệt,
15:26chỉ có tôi là đến muộn.
15:27Lục dĩ an đang tiếp khách,
15:29thấy tôi xuất hiện thì gương mặt đang rạng rỡ lập tức dầm lại.
15:31Hắn bước vội đến cạnh tôi,
15:33hạ giọng trách móc.
15:33Quy nghi, sao em lại không biết điều như vậy?
15:36Sinh nhật anh mà đến trễ.
15:37Bắt anh với mẹ phải tự đi tiếp khách,
15:39em khiến anh mất mặt quá.
15:40Người ta sẽ nghĩ nhà họ lục chúng ta không biết dạy con dâu đấy.
15:43Trước đây tôi cứ tưởng đó là do tự ái đàn ông.
15:45Giờ mới hiểu,
15:46hóa ra trong hắn còn đầy tư tưởng phong kiến lỗi thời.
15:49Tôi không tức giận,
15:49chỉ bình thản đưa cho hắn một sấp tài liệu.
15:51Em chuẩn bị cái này nên mới đến trễ.
15:53Lục Dĩ An nhìn thấy sấp hồ sơ thì mắt sáng lên.
15:56Trước đây tôi từng đưa hắn rất nhiều hợp đồng,
15:58dự án của nhà chú Lý,
15:59công trình của nhà chú Trần.
16:00Mỗi lần như vậy là công ty của hắn lại sống khỏe thêm vài tháng.
16:03Phải nói,
16:04công ty của hắn là do tôi chống lưng dựng lên.
16:06Hắn tưởng lần này cũng vậy,
16:07nên lập tức đổi sắc mặt,
16:08vui vẻ cầm lấy.
16:09Tôi nhớ mày.
16:10Không đọc thử à?
16:11Lục Dĩ An cười hớn hở,
16:13tâm trạng rất tốt.
16:14Anh còn đang tiếp khách,
16:15lát nữa xem cũng được.
16:16Tôi chẳng buồn nhắc hắn đã hiểu sai cứ để dành bất ngờ đó cho sau.
16:19Chỉ không biết lát nữa Lục Dĩ An còn cười nổi nữa không?
16:22Sau khi mọi người đã an vị,
16:23Lục Dĩ An đứng lên phát biểu một bài diễn văn vô cùng hùng hồn,
16:26còn đặc biệt cảm ơn những đóng góp của tôi.
16:28Ai nghe cũng phải gật gù khen hắn là người đàn ông mẫu mực.
16:30Đáng tiếc,
16:31làm sai thì phải trả giá,
16:32chẳng phải vậy sao?
16:33Lục Dĩ An nhanh chóng bước tới bên tôi,
16:35trước mặt bao nhiêu người,
16:36hắn cúi đầu hôn nhẹ lên má tôi.
16:38Tôi cao mày định né tránh,
16:39nhưng hắn giữ chặt tôi lại không cho tránh đi.
16:41Tiếng gieo hò vang lên khắp sảnh tiệc.
16:43Anh Lục với chị dâu đúng là tình cảm quá trời.
16:45Anh Lục sướng thật,
16:46vừa có sự nghiệp,
16:47lại có vợ sinh chiều trụ,
16:48đúng là khiến người ta ganh tị.
16:50Lục Dĩ An chìm trong cơn men lời tâng bốc,
16:52tuê như hòa,
16:53không biết ai khơi màu,
16:54sinh nhật anh Lục,
16:55chị dâu định tặng gì đặc biệt đây?
16:57Ánh mắt mọi người lập tức đổ rồn về phía tôi,
16:59tò mò muốn biết món quà tôi tặng là gì.
17:01Lục Dĩ An lấy từ sau lưng ra sắp hồ sơ tôi đưa,
17:03đắc ý dơ lên khoe khoang.
17:05Mọi người đều nhìn hắn đầy nghi hoặc,
17:06tôi cố ý nhắc,
17:07anh chắc là muốn mở ra ngay bây giờ.
17:09Lục Dĩ An biết tôi xưa nay kín tiếng,
17:11cũng chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của tôi.
17:13Thấy tôi nói vậy,
17:14hắn càng tin chắc đó là món hời,
17:15dịu dọng trần an tôi,
17:17đều là người nhà cả,
17:18không sao đâu.
17:18Hắn ung dung mở phong bì,
17:20vừa mở vừa nói khoe,
17:21chắc là miếng đất ở phía đông thành phố đấy,
17:23tôi nhắm từ lâu rồi,
17:24vợ tôi chắc chắn sẽ.
17:25Lời còn chưa rứt đã ngẹn lại nơi cổ.
17:27Sắp mặt Lục Dĩ An chuyển đen chỉ trong một giây,
17:29bốn chữ lớn thỏa thuận ly hôn trên đầu trang,
17:31tôi nghĩ hắn vẫn nhận ra được.
17:33Tất cả mọi người đều nhìn hắn,
17:34ánh mắt háo hức như xem kịch hay.
17:36Lục Dĩ An giận dữ đập hồ sơ xuống bàn,
17:38thẩm quy nghi, em có ý gì đây?
17:40Một câu nói khiến bầu không khí bữa tiệc đông cứng.
17:42Mọi người nhìn nhau,
17:43không ai dám hé răng.
17:44Mẹ hắn đẩy tôi ra,
17:45giật lấy tập hồ sơ xem,
17:47đọc xong liền ném thẳng vào người tôi.
17:48Thẩm quy nghi, đồ đàn bà không biết đẻ,
17:50cô lấy tư cách gì mà đòi ly hôn với con tôi.
17:53Muốn ly hôn cũng phải là con tôi bỏ cô,
17:55cô đừng có mơ lấy được xu nào của nhà họ Lục.
17:57Lời lẽ thô bỉ hạ tiện,
17:58ánh mắt của mọi người đổ rồn về tôi,
17:59mỗi người một vẻ,
18:01người thì thì thầm,
18:01người thì khoanh tay xem cho vui.
18:03Còn tôi, vẫn vô cùng bình thản.
18:05Máng chửi một lúc,
18:06bà ta lại bắt đầu chuyển sang thái độ vui mừng.
18:08Ly dị là tốt,
18:09ly ngay cho tôi.
18:10Cô tự xưng là tiểu thư danh giá đấy à?
18:12Có biết là trong ba bất hiếu,
18:13không có nối rõ là tội lớn nhất không?
18:15Bản thân không thể sinh con,
18:16còn đòi làm D.I.N.K,
18:18kéo cả con trai tôi tuyệt hậu.
18:19Tôi nói cho cô biết,
18:20người muốn sinh cháu cho tôi thì thiếu gì.
18:22Cô cút đi là vừa.
18:23Đúng là xui xẻo,
18:24suýt nữa làm đứt dòng họ nhà tôi.
18:26Tôi nhớ mày, hương thú hỏi.
18:28Ồ,
18:28vậy ai là người định nối rõi tông đường cho nhà họ Lục?
18:31Mẹ hắn gật gù đắc ý,
18:32tất nhiên là thầm thầm.
18:33Chưa kịp giất câu thì bị Lục Dĩ An cắt ngang một tiếng.
18:35Mẹ,
18:36tôi khẽ bật cười.
18:37Bà ta vừa mắng tôi thậm tệ như vậy,
18:39mà Lục Dĩ An chỉ đứng đó im lặng không nói một lời.
18:41Chỉ khi bí mật của hắn sắp bị phơi bày,
18:43hắn mới hấp tấp lên tiếng cắt lời.
18:45Tôi không thể sinh con ư.
18:46Tôi nhìn thẳng vào hắn.
18:47Thì ra điều tôi từng cho là hy sinh,
18:49giờ lại trở thành vũ khí để người khác tấn công tôi.
18:51Tôi nhìn mẹ hắn,
18:52mỉm cười.
18:53Vậy thì tôi phải chúc bà sinh được trăm con ngàn cháu rồi.
18:55Tốt nhất là,
18:56lời còn chưa dứt đã bị Lục Dĩ An gắt lên ngắt ngang.
18:59Thầm Quy Nhi,
18:59sao em có thể ăn nói với mẹ anh như vậy được hả?
19:02Tôi kịp thời chặn lại.
19:03Cô ta là mẹ anh,
19:04nhưng không phải mẹ tôi.
19:05Rồi tôi đưa lại tờ đơn ly hôn.
19:07Ký vào đi,
19:08từ nay giữa tôi với anh không còn quan hệ gì nữa.
19:10Sắp mặt Lục Dĩ An đầy khó chịu.
19:12Sao em lại lạnh lùng như vậy?
19:13Chúng ta kết hôn 7 năm rồi.
19:15Em không có chút luyến tiếc nào à?
19:16Hay là em có người khác rồi?
19:18Anh chăm sóc em như trăm tổ tiên.
19:19Còn chưa đủ tốt với em sao?
19:21Em còn muốn gì nữa?
19:22Em không thể sinh con.
19:23Anh cũng chấp nhận rồi.
19:24Em còn bất mãn điều gì?
19:26Thầm Quy Nhi,
19:27em tàn nhẫn thật đấy.
19:28Muốn anh mất hết mặt mũi trước thiên hạ đúng không?
19:30Những lời hắn nói thành công khiến người ta bắt đầu cho rằng tôi là kẻ phụ tình.
19:33Nhưng tôi đâu có để hắn tội nguyện như thế.
19:35Tôi nhạt nhạt nói ra 3 chữ.
19:41Hắn theo bản năng liếc sang tôi.
19:44Thấy tôi vẫn bình thản.
19:45Ánh mắt hắn liền lóe lên một tia hoảng loạn.
19:47Hắn biết tôi đã biết hết.
19:48Ánh mắt hắn lại lướt qua những gương mặt hóng chuyện đầy thích thú xung quanh.
19:51Cuối cùng chỉ có thể ném lại một câu cay cú.
19:53Được, xem như 7 năm thật lòng của tôi cho chó ăn.
19:56Rồi miễn cưỡng gật đầu đồng ý ngày mai sẽ đến công ty xử lý.
19:59Hắn muốn dùng câu nói đó để gỡ gạc chút thể diện cuối cùng.
20:01Tiếc là tôi xưa nay chưa từng bận tâm đến thể diện người khác.
20:04Ngày xưa bị gọi là con chó theo đuôi Lục Dĩ An.
20:06Tôi cũng chỉ cười nhạt cho quà.
20:08Giờ bị mắng là kẻ tuyệt tình thì đã sao?
20:10Kẻ mạnh chưa từng cần giải thích.
20:11Còn việc tôi công khai với các đối tác sau lưng hắn.
20:14Từ nay về sau, công ty của Lục Dĩ An không còn liên quan gì đến tập đoàn thẩm thị nữa.
20:18Mà họ làm sao lại không hiểu được ý tứ trong lời tôi.
20:20Kết thúc một màn kịch.
20:21Sáng sớm hôm sau, tôi cùng luật sư Kiều đến công ty Lục Dĩ An.
20:24Không ngờ lâm thẩm thẩm vẫn còn ở đó.
20:26Lục Dĩ An thấy tôi thì cười niềm nở.
20:34Định nắm tay tôi, nhưng tôi hất mạnh ra.
20:36Lục Dĩ An chưng ra gương mặt đau lòng.
20:38Còn tôi chỉ bình thản ngồi xuống sofa, chờ hắn nói.
20:41Vợ à, hôm qua trong tiệc sinh nhật anh uống say nên mới nói mấy lời linh tình.
20:45Em đừng để trong lòng, anh không muốn li hôn với em đâu.
20:47Tôi liếc nhìn lâm thẩm thẩm, không ngờ cô ta lại có thể kiềm chế tốt như vậy.
20:51Chỉ có ánh mắt căm hận kia là không giấu nổi.
20:53Thấy tôi không phản ứng gì, Lục Dĩ An liền kéo lâm thẩm thẩm lại.
20:56Cô ta chỉ là lúc anh hồ đồ thôi.
20:58Vợ ơi, tha thứ cho anh được không?
21:00Anh chỉ muốn thực hiện mong mỏi của mẹ là có cháu.
21:02Anh đã bàn với thẩm thẩm rồi.
21:04Sau khi sinh con xong sẽ bồi thường cho cô ấy một khoản.
21:06Đứa bé đó cũng sẽ là con của anh và em.
21:08Anh biết em không thể sinh con, nên mới nghĩ ra cách ngu ngốc như vậy em tha thứ cho anh đi.
21:12Tôi ngước lên nhìn lâm thẩm thẩm.
21:14Lục Dĩ An tưởng tôi siêu lòng, liền thúc giục cô ta.
21:16Em nói đi chứ.
21:18Lâm thẩm thẩm trong mắt toàn là không cam tâm, nhưng vẫn cố gật đầu phối hợp.
21:21Lục Tổng nói đúng.
21:22Lục Dĩ An thở vào, nhìn tôi đầy chân thành.
21:25Em thấy không?
21:25Anh đâu có lửa em.
21:27Rồi lại định nắm tay tôi để tỏ tình.
21:29Tiếc là đúng lúc ấy, lâm thẩm thẩm bắt đầu buồn nôn.
21:31Lục Dĩ An hoảng hốt nhìn cô ta.
21:33Thẩm thẩm, em sao thế?
21:34Lâm thẩm thẩm vừa lắc đầu vừa nôn khan, vẫn cố an ủi hắn.
21:37Lục Tổng em không sao oe ngã.
21:39Chỉ cần quy nghi chị đừng hiểu lầm là được oe ngã.
21:41Em thật sự không sao không thể ảnh hưởng đến hai người oe ngã.
21:44Tôi chỉ yên lặng ngồi nhìn cô ta biểu diễn.
21:46Lục Dĩ An cuối cùng cũng chịu không nổi nữa.
21:48Lập tức bế lâm thẩm thẩm lao ra ngoài.
21:50Chỉ kịp để lại một câu.
21:51Vợ à, chuyện liên quan đến tính mạng.
21:53Anh phải đưa thẩm thẩm đến bệnh viện trước.
21:55Nôn mà cũng tính mạng à.
21:56Tôi nhìn bóng lưng Lục Dĩ An rời đi.
21:58Nghĩ lại thấy hắn đúng là người tốt.
21:59Mà là tốt với con nhà người ta.
22:01Chắc nên đề nghị hắn mở trại trẻ mồ côi.
22:03Để rồi một đám trẻ con gọi hắn là bố.
22:05Náo nhiệt biết bao.
22:06Luật sư Kiều đứng bên cạnh khẽ hỏi tôi.
22:08Cô thẩm, bản thỏa thuận ly hôn này.
22:10Tôi nhìn quanh căn phòng làm việc rộng lớn.
22:12Y như cũ.
22:13Một lần phản bội.
22:14Vĩnh viễn không dùng lại.
22:15Tha thứ.
22:16Trong từ điển của tôi không có từ đó.
22:17Từ ngày hôm đó, tôi dọn về biệt thự nhà cũ cùng với dì Vương.
22:20Ba mẹ đang đi du lịch vòng quanh thế giới nên trong nhà chỉ có mình tôi.
22:24Toàn bộ chuyện ly hôn, tôi giao hết cho luật sư Kiều lo liệu.
22:26Lục Dĩ An gọi điện cho tôi tôi thẳng tay chặn số.
22:29Hắn mò đến tận biệt thự tìm tôi bị bảo vệ đuổi thẳng ra ngoài.
22:32Vài ngày yên bình hiếm có.
22:33Không ngờ khi đang đi dạo trong trung tâm thương mại, tôi lại chạm mặt lâm thầm thầm.
22:36Cô ta giờ ra dáng bà lục lắm.
22:38Chẳng chút ngại ngần mà bước đến trước mặt tôi.
22:40Cười mỉa.
22:41Không ngờ chị Quy Nhi và em lại có gu giống nhau thế.
22:43Cũng thích bộ đồ này.
22:44Nói xong liền đưa bộ đồ cho nhân viên bán hàng.
22:46Rút từ túi ra một chiếc thẻ phụ.
22:48Dơ lên lắc lư đầy đắc ý trước mặt tôi.
22:59Nếu là em, em đã tự biết xấu hổ mà trốn vào góc nào rồi.
23:02Đâu còn mặt mũi đi dạo phố thế này.
23:04Chị nói đúng không?
23:05Chị quy nghi.
23:06Tôi bật cười nhìn lâm thầm thầm.
23:07Rõ ràng là người có ăn học.
23:08Thế mà lại đi chơi chiêu mẹ quý nhờ con lỗi thời thế này.
23:11Bụng cô ta trông cũng đã tầm 4 tháng.
23:13Tôi tò mò vươn tay sờ thử.
23:14Lâm thầm thầm lập tức ôm bụng lùi lại.
23:16Cảnh giác nhìn tôi.
23:17Chị làm gì đấy?
23:18Chị mà động vào tôi lần nữa.
23:19Tôi báo công an đấy.
23:21Nếu con trai tôi xảy ra chuyện gì,
23:22Lục Tổng sẽ không tha cho chị đâu.
23:24Lục Dĩ An có tha hay không?
23:25Tôi không rõ.
23:26Nhưng tôi thì chắc chắn không.
23:28Tôi bấm số trước mặt cô ta.
23:29Gọi thẳng cho cảnh sát.
23:30Chào anh.
23:31Tôi muốn báo án thẻ tín dụng của tôi bị người khác dùng trái phép.
23:34Lâm thầm thầm mua đồ xong định rời đi.
23:36Lại bị vệ sĩ của tôi chặn lại.
23:37Chẳng bao lâu.
23:38Cảnh sát có mặt.
23:39Tôi chỉ thẳng mặt cô ta.
23:40Chính cô ta dùng thẻ của tôi người.
23:42Tăng vật đều có đủ.
23:43Lâm thầm thầm còn định cãi.
23:44Nói bừa.
23:45Tôi dùng thẻ của chồng tôi.
23:46Người đàn bà này đang vu khống tôi.
23:48Các người muốn bắt nạt một người phụ nữ đang mang thai yếu ớt như tôi sao hù hù hù.
23:51Tôi bước tới.
23:52Giật lấy chiếc thẻ đen từ tay cô ta.
23:54Dí sát vào mặt.
23:55Tiếng Việt cấp một biết đọc không.
23:57Trên mặt thẻ in rõ ràng ba chữ cái thẩm quy nghi.
23:59Lâm thầm thầm đứng giữ người.
24:00Tên Lục Dĩ An còn chẳng đủ tư cách để cầm loại thẻ này.
24:03Chiếc thẻ này là hắn phải năn nỉ tôi mãi.
24:05Tôi mới được.
24:06Giờ thu lại là vừa.
24:07Lâm thầm thầm cứ thế bị cảnh sát dẫn đi.
24:09Lục Dĩ An như kiến bò trên chảo nóng.
24:11Liên lạc với tôi không được.
24:12Chỉ còn cách nhờ luật sư kiều truyền lời.
24:14Phải làm gì em mới tha cho Lâm thầm thầm.
24:16Bởi chỉ cần tôi không truy cứu.
24:17Cô ta sẽ không phải ngồi tù.
24:19Tôi đưa ra điều kiện rất đơn giản.
24:20Ký vào đơn ly hôn.
24:21Lục Dĩ An vẫn cố dãy ruộng.
24:23Thăm dò hỏi tôi.
24:24Quy Nhi.
24:24Chúng ta đừng ly hôn được không?
24:26Anh biết anh sai rồi.
24:27Tôi không trả lời.
24:28Lục Dĩ An vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
24:30Cắn răng hỏi.
24:31Dựa vào đâu mà em lấy đi nhiều tài sản như vậy?
24:33Tôi nhớ mày nhìn hắn.
24:34Thật sự không hiểu ngày xưa mình nhìn trúng điểm gì ở con người này.
24:37Luật sư kiều ở bên cạnh vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp.
24:39Lên tiếng.
24:40Anh Lục.
24:40Anh là bên sai trong cuộc hôn nhân này.
24:42Được giữ lại ba phần tài sản là chúng tôi đã nương tay lắm rồi.
24:45Người ta phải biết hài lòng đúng lúc.
24:46Câu nói của luật sư khiến Lục Dĩ An á khẩu không phản bác được.
24:49Hắn không cam lòng.
24:50Nhưng tôi đang nắm trong tay đầy đủ chứng cứ ngoại tình.
24:53Cuối cùng.
24:53Hắn chỉ còn cách cắn răng ký tên vào đơn ly hôn.
24:56Khoảnh khắc cầm trong tay tờ giấy chứng nhận ly hôn.
24:58Tôi như chút được gánh ngạc.
24:59Bảy năm hôn nhân.
25:00Giờ chỉ như bụi trần trong gió bay đi.
25:02Là hết.
25:02Để cảm ơn hắn đã ký tên.
25:04Tôi quyết định tặng hắn một món quả lớn.
25:06Tôi như người đến gần.
25:07Thì thâm vào tay hắn.
25:08Xem như quả chia tay.
25:16Thầm quy nghi là một con đàn bà độc ác.
25:38Cô ta ghen tị vì em mang thai con của anh nên mới cố ý hãm hại em.
25:41Em với con trai anh đã chịu khổ như thế nào?
25:44Suýt nữa chết cả hai mạng lục tổng.
25:45Anh nhất định phải trả thù thay em.
25:47Trong khi lâm thầm thầm nói không ngừng.
25:48Lục dĩ an lại im lặng đến đáng sợ.
25:50Cô ta bắt đầu cảm thấy kỳ lạ.
25:52Bối rối nhìn hắn.
25:53Sau một lúc lâu.
25:54Lục dĩ an mới lạnh lùng hỏi một câu.
25:55Đứa con trong bụng là của ai?
25:57Não lâm thầm thầm như bị tiếng xét đánh ngang.
25:59Cô ta hoảng loạn.
26:00Nói năng lắp bắp.
26:01Trừ trừ anh ra còn có thể là ai nữa chứ.
26:03Nhưng ánh mắt thì liên tục làng tránh.
26:05Không dám nhìn vào hắn.
26:06Chính biểu hiện ấy đã xác nhận lời tôi nói là thật.
26:08Không do dự.
26:09Lục dĩ an vung tay tát thẳng vào mặt cô ta.
26:11Con đàn bà khốn nạn.
26:12Cô định biến tôi thành thằng ngu đội nón xanh à?
26:14Vì chưa giao thư tha thứ của tôi nên chạy giam còn cho họ nói chuyện riêng.
26:18Lâm thầm thầm còn định cãi tiếc thì lại bị hắn tát thêm một cái nữa.
26:20Máu từ miệng cô ta lập tức trào ra.
26:22Hắn xích cổ cô ta.
26:23Giết qua kẽ răng.
26:24Tôi đối xử với cô chưa đủ tốt sao.
26:26Vậy mà cô dám lừa tôi.
26:28Còn dùng con của thằng khác để lừa tôi.
26:29Khiến tôi mất 2 phần 3 tài sản.
26:31Con tiện nhân này.
26:32Hôm nay tôi phải giết cô.
26:33Nói rồi hắn bắt đầu ra tay đánh đập.
26:35Thậm chí còn nhắm thẳng vào bụng cô ta mà đã.
26:37Chưa đến một phút.
26:38Dưới người lâm thầm thầm đã thấm đầy máu.
26:40Phải đến lúc tiếng kêu cứu lọt ra ngoài.
26:42Lính canh mới phát hiện.
26:43Mấy cảnh sát phải xông vào mới kéo được hắn ra.
26:45Lâm thầm thầm thì đã hôn mê trong vũng máu.
26:47Cô ta được đưa đi cấp cứu.
26:49Giữ lại được mạng sống nhưng tử cung thì đã bị cắt bỏ.
26:51Từ đó.
26:52Vĩnh viễn không thể làm mẹ nữa.
26:53Lục dĩ an thì bị kết án 5 năm tù giam vì cố ý gây thương tích nghiêm trọng.
26:57Những đối tác trước kia của hắn.
26:58Theo ám hiệu của tôi.
26:59Cũng lần lượt chấm dứt hợp tác.
27:01Công ty nhà họ lục sụp đổ nhanh chóng.
27:02Phải bán tài sản trả nợ.
27:04Tôi chỉ ngồi yên nghe tin tức.
27:05Không một chút biểu cảm.
27:06Dì Vương đưa điện thoại cho tôi.
27:08Tiểu thư.
27:08Chạy giam gọi đến.
27:10Nói lục dĩ an muốn gặp cô.
27:11Tôi không cần suy nghĩ.
27:12Từ chối.
27:13Người ta từng nói.
27:14Mười năm tu được cùng thuyền.
27:15Trăm năm tu được chung gối.
27:17Nhưng nếu không có phúc phận thì sớm muộn cũng là tan thuyền nát gối.
27:19Mối duyên trăm năm ấy.
27:20Cuối cùng lại bị chính tay lục dĩ an bóp nát.
27:23Từ nay.
27:23Giữa tôi và hắn ân đoạn nghĩa tuyệt.
27:25Vài năm sau.
27:26Tôi lại gặp Lâm Thẩm Thẩm trong một buổi tiệc.
27:28Cô ta khoác tay một gã thương gia bụng phệ.
27:29Vẫn không thay được bản tính cũ.
27:31Tiếc là lần này vẫn may không còn đứng về phía cô ta.
27:33Chưa kịp đắc ý bao lâu.
27:35Cô ta đã bị vợ chính thức của gã thương gia cho người đến đánh một trận tơi bời.
27:38Lâm Thẩm Thẩm hoàn toàn tàn phế.
27:39Nửa đời còn lại chỉ có thể sống nhờ vào dinh dưỡng chuyển dịch.
27:42Tôi nhấp một ngụm rượu vang.
27:43Bình thản nhìn tất cả diễn ra trước mắt.
27:45Đi đường tắt vốn đã là một canh bạc.
27:47May mà.
27:48Chuyện này không còn liên quan gì đến tôi nữa.
27:49Sau lưng.
27:50Một nhà đầu tư tiến đến bắt tay tôi niềm nở.
27:52Chủ tịch Thẩm.
27:53Tôi rất quan tâm đến dự án mới của cô.
27:55Tôi mỉm cười.
27:56Vui vẻ nhập cuộc trò chuyện.
27:57Có người cuộc đời đã khô cằn.
27:58Còn tôi mới chỉ vừa bắt đầu rực rỡ.
Được khuyến cáo
1:50
1:40
3:23
1:08
1:07