- Hôm kia
Truyện Audio Hay || Người Anh Chọn Không Phải Là Tôi || Thiên Thần Dắt Truyện
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
Danh mục
😹
Vui nhộnPhụ đề
00:00Khi Phó Lăng Khôn bỏ rơi tôi và chọn em gái, tôi nghĩ rằng mình sẽ khóc, sẽ đau, sẽ làm ẩm lên.
00:05Nhưng cuối cùng, tôi chẳng làm gì cả, cầm lấy một khoản tiền chia tay lớn và rời đi.
00:09Bởi vì từ đầu đến cuối, tôi đều biết mình chỉ là người thay thế thay thế cho em gái Thẩm Lạc.
00:13Tôi làm công việc của người thế thân hoàn hảo, kiếm tiền từ đàn ông.
00:16Tiền vào túi rồi là không thể mất, mà trái tim đang đập trong lồng ngược này càng không thể để mất.
00:20Khi Phó Lăng Khôn quay lại tìm tôi, tôi mỉm cười lịch sự từ chối.
00:23Xin lỗi, lịch trình công việc hiện tại của tôi đã kín, không thể nhận thêm đơn hàng nào nữa rồi.
00:28Thẩm Lạc nói tôi là một ả tình nhân lạc mạn.
00:30Cô ta lúc này đang tức đến đỏ mặt, đứng đối diện tôi, mái tóc dài rủ xuống vai giống hệt tôi, mặc váy dài màu đơn giản.
00:36Điểm khác biệt duy nhất là cô ta trông rất yếu đuối đáng thương, còn tôi thì kêu ngạo ngừng cao đầu.
00:40Thẩm Lạc chỉ tay vào mũi tôi và mắng.
00:42Chú Tiếu, tôi chỉ ra nước ngoài một năm thôi mà cô đã quyến rũ Phó Lăng Khôn đi rồi.
00:46Cô có biết xấu hổ không? Có biết liêm sỉ là gì không?
00:48Tôi khoanh tay trước ngực, nhớn mày nhìn cô ta, xấu hổ là cái gì?
00:52Có ăn được không? Cô ta tức đến run dẩy cả người.
00:54Trong mắt lấp lánh đầy nước, cô thật sự nghĩ mình đã thắng sao?
00:57Cô có tin Phó Lăng Khôn vẫn yêu tôi không?
00:59Cô chỉ là người thay thế mà còn không tự biết thân biết phận.
01:01Tôi ôm chặt cánh tay, nhưng trên mặt lại cười khinh bỉ.
01:04Yêu hay không thì tôi không biết.
01:06Nhưng chắc chắn mỗi tối Phó Lăng Khôn đều ở bên tôi.
01:08Nước mắt thẩm Lạc rơi xuống.
01:09Cô ta run dẩy chỉ tay vào tôi.
01:11Chu tiếu, một người phụ nữ không biết xấu hổ như cô.
01:13Làm sao có thể là con của cùng một người cha với tôi?
01:16Tôi cúi đầu cười lạnh không đáp.
01:17Thật sự thì ngay cả tôi cũng không hiểu nổi.
01:19Tại sao chúng ta lại là con của cùng một người cha?
01:21Nhưng tôi vẫn lịch sự trả lời cô ta.
01:23Có lẽ là vì mẹ của cô cũng giống như tôi.
01:25Không biết xấu hổ.
01:26Trên chân vào hôn nhân của người khác và cướp chồng của họ.
01:28Sau đó vụn trộn mới sinh ra cô, một đứa con ngoài giá thú.
01:31Cô, thẩm Lạc mặt đỏ bừng, như một con mèo bị dẫm phải đuôi.
01:35Dơ tay lên đánh tôi một cái bà tài.
01:36Tôi xoa xoa mặt, nhớn mày nhìn cô ta.
01:39Sau đó trả lại cho cô ta một cái tát ngay vào mặt.
01:41Từ nhỏ thẩm Lạc đã sống trong nhung lụa xa hòa.
01:43Còn tôi thì chịu đủ mọi gian khổ của cuộc sống mưu sinh.
01:46Cho nên sức mạnh của chúng tôi không thể so sánh được.
01:48Mặt thẩm Lạc ngay lập tức xưng đỏ.
01:49Nước mắt tuôn rơi như những hạt ngọc đứt dây.
01:51Kinh ngạc lùi lại hai bước.
01:53Tôi lấy điện thoại ra định gọi bảo vệ đuổi cô ta ra ngoài.
01:55Ai ngờ cô ta bỗng nhiên sáng mắt lên.
01:57Ôm mặt chạy về phía cửa.
01:58Vừa chạy vừa hét.
01:59Lăng khôn, em sợ quá.
02:01Tôi thấy lòng mình trùng xuống.
02:02Quay đầu nhìn thì thấy một bóng dáng cao lớn không biết từ khi nào đã đứng ở cửa.
02:06Toàn thân lạnh lùng.
02:07Khuôn mặt chầm ngâm như nước.
02:08Là phó Lăng khôn đã trở về.
02:09Anh ta ôm thẩm Lạc vào lòng.
02:11Nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô ta.
02:12Động tác vô cùng dịu dàng.
02:14Thẩm Lạc trong vòng tay anh ta cười thách thức nhìn tôi.
02:16Tôi cảm thấy trong lòng từng trận lạnh lẽo.
02:18Nhìn động tác của phó Lăng khôn.
02:19Tôi biết rằng trận này tôi chưa đánh đã thua.
02:22Cũng đúng thôi.
02:22Tôi chỉ là người thay thế khi thẩm Lạc và phó Lăng khôn giận dỗi nhau rồi cô ta ra nước ngoài.
02:26Nhờ có khuôn mặt giống cô ta mà tôi mới được chọn.
02:29Và hơn nữa.
02:29Tôi đã lợi dụng thời cơ.
02:31Tự mình dâng hiến.
02:32Là kẻ thay thế.
02:33Sao còn dám mơ tưởng thay thế chính chủ cơ chứ.
02:35Nhưng trong lòng vẫn còn chút không cam tâm.
02:37Tôi cười bước tới.
02:38Định lấy cặp tài liệu của anh ta.
02:39Lăng khôn.
02:40Anh về rồi hả?
02:41Phó Lăng khôn lặng lẽ nhìn tôi.
02:42Trên mặt hiện đầy vẻ xa lạ.
02:44Không mấy thiện cảm.
02:45Rõ ràng đêm qua chúng tôi còn yêu nhau cùng nhiệt đến tận khuya.
02:48Sáng nay tôi còn giúp anh thắt cả vạt.
02:49Tiễn anh ra cửa.
02:50Nhưng giờ đây.
02:51Anh ta ôm thẩm Lạc.
02:52Khiến tôi trông như một kẻ xâm phạm vào mối tình tôn quý của họ vậy.
02:55Chút hy vọng nhỏ nhoi của tôi dần chìm xuống.
02:57Thẩm Lạc trong vòng tay anh ta khóc thú thít.
02:59Lăng khôn.
03:00Em thật hối hận vì đã ra nước ngoài.
03:02Nếu em không đi thì đã không mất anh rồi.
03:04Phó Lăng khôn cuối đầu nhìn cô ta.
03:05Đôi mắt đầy dịu dàng.
03:06Vuốt ve mái tóc của Thẩm Lạc.
03:08Anh ta vuốt một cái.
03:09Hy vọng của tôi giảm đi một phần.
03:11Cho đến khi Thẩm Lạc ngừng khóc nấc.
03:12Phó Lăng khôn mới ngừng đầu lên.
03:14Ánh mắt không chút ra động nhìn tôi.
03:15Nhưng câu hỏi lại hướng về Thẩm Lạc.
03:17Chú Tiếu bắt nạt em à.
03:18Tôi cắn chặt răng.
03:19Không nói gì cả.
03:20Thẩm Lạc ngại ngào.
03:21Chị Tiếu Tiếu chỉ là nóng tính.
03:22Thực ra em không có ý gì khác.
03:24Hôm nay em mạo mụi đến tìm anh.
03:26Chị Tiếu Tiếu giận cũng là điều dễ hiểu.
03:27Cô ta nói với vẻ mắt vô cùng đáng thương.
03:29Tôi cúi mắt xuống.
03:30Im lặng không nói gì.
03:32Vẻ mặt của Phó Lăng khôn đã nói lên tất cả.
03:34Dù tôi có phản bác thế nào cũng vô ích.
03:35Kẻ thay thế không có quyền lên tiếng.
03:37Tôi biết mình đã thua.
03:38Giống như mẹ tôi từng thua mẹ cô ta.
03:40Thua một cách triệt để.
03:41Phó Lăng khôn nheo mắt nhìn tôi.
03:43Mày cao lại.
03:43Chú Tiếu.
03:44Ngày em đến đây đầu tiên.
03:45Anh đã dạy em phải biết rõ mình là ai.
03:47Làm người thì phải biết thức thời.
03:49Tôi cắn môi.
03:50Cười tự diễu.
03:50Dơ tay về phía Phó Lăng khôn.
03:52Phó Tổng.
03:53Em rất biết thức thời.
03:54Vừa kịch này em để lại cho hai người diễn.
03:55Em xin rút lui.
03:56Phó Lăng khôn hơi dừng lại.
03:58Không nói gì.
03:58Tôi cúi đầu xuống một chút.
04:00Điều chỉnh biểu cảm.
04:01Nở một nụ cười.
04:02Phó Tổng.
04:02Tối nay anh gọi em sau nhé.
04:11Tôi biết lúc này mình nên tỏ ra hiểu chuyện một chút.
04:14Buông bỏ dứt khoát một chút.
04:15Với tính cách của Phó Lăng khôn.
04:16Tiền chia tay cũng sẽ hào phóng hơn.
04:18Tôi đúng là thực dụng như vậy đấy.
04:20Mất người thì không thể mất thêm tiền.
04:21Khi bước chân ra khỏi cửa.
04:23Tôi nghe thấy Phó Lăng khôn gọi tôi từ phía sau.
04:25Chú Tiếu.
04:25Tim tôi đập nhanh hơn một nhịp.
04:27Quay đầu nhìn anh.
04:27Cũng không biết mình còn mong chờ điều gì.
04:30Thẩm lạc cũng ngởng đầu nhìn Phó Lăng khôn.
04:31Ôm chặt lấy anh ta.
04:32Yếu đuối như một con mèo nhỏ.
04:34Khóc nức nở từng chút.
04:35Phó Lăng khôn nhìn tôi.
04:36Rồi lại nhìn thẩm lạc.
04:37Cuối cùng cúi đầu lau nước mắt cho cô ta.
04:39Hạ giọng nói với tôi.
04:40Tối nay anh sẽ nói chuyện với em.
04:42Tôi quay người bước ra cửa.
04:43Chữ thua theo cách đúng nghĩa.
04:44Tối hôm đó.
04:45Phó Lăng khôn mang đến cho tôi sổ đỏ của căn nhà.
04:47Thẻ vàng và giấy tờ cổ phần.
04:49Nói rằng anh ta sẽ đính hôn với thẩm lạc.
04:51Mong rằng sau này chúng tôi không còn dính líu gì nữa.
04:53Tôi cúi đầu nhìn một chút.
04:55Trong giấy tờ trước mặt có thể khiến tôi sống thoải mái cả đời.
04:57Tôi gật đầu.
04:58Mỉm cười.
04:59Cố gắng để nụ cười giống hệt như thẩm lạc.
05:01Được rồi Phó Tổng.
05:02Mấy năm qua cảm ơn anh đã chăm sóc.
05:04Phó Lăng khôn nhớn mày nhìn tôi.
05:05Trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
05:06Dường như anh ta không ngờ rằng tôi lại điềm tĩnh như vậy.
05:09Không khóc lóc làm loạn.
05:10Cũng không níu kéo.
05:11Chấp nhận một cách dễ dàng.
05:12Tôi thu dọn những món quà của anh ta.
05:14Cười càng thêm chân thành.
05:15Cảm ơn quà của Phó Tổng.
05:17Anh yên tâm.
05:17Em sẽ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt anh.
05:19Tuyệt đối không dây dưa.
05:20Phó Lăng khôn chậm dãi cao mày.
05:22Chú Tiếu.
05:22Chia tay tôi em vui lắm sao.
05:24Tôi cúi đầu xuống một chút.
05:25Cười chỉnh lại lời anh.
05:26Không phải đâu Phó Tổng.
05:28Mà là vì nhận được quà nên em vui.
05:29Trong mắt Phó Lăng khôn chàn đầy cơn giận đen tối.
05:31Sau vài giây.
05:32Anh ta đứng dậy rời đi.
05:34Tôi không hiểu anh ta đang giận cái gì.
05:36Người anh ta yêu cuối cùng cũng trở về nước rồi.
05:38Tôi.
05:38Kẻ thay thế này cũng nên lùi bước.
05:40Tôi biết điều biết chuyện như vậy.
05:41Chẳng phải đó là điều anh ta mong muốn sao.
05:43Hơn nữa.
05:44Khi ở bên anh ta.
05:45Từng giờ từng phút tôi đều liên tục điều chỉnh biểu cảm.
05:47Giọng nói.
05:48Cách ăn mặc của mình để giống đến 90% với thẩm lạc.
05:50Có thể nói là kẻ thay thế hoàn hảo nhất.
05:52Hoàn toàn xứng đáng với số tiền này.
05:54Có công lao còn phải có khổ lao.
05:55Trách nhiệm công việc luôn luôn đặt lên hàng đầu như tôi.
05:58Anh ta có thể tìm ở đâu ra.
05:59Vậy mà tại sao khi thẩm lạc quay lại.
06:01Mọi việc tôi làm đều trở nên sai trái rồi.
06:03Tôi cầm số tiền chia tay của mình.
06:05Nhìn chiếc xe thể thao mà anh ta vừa khởi động ngoài cửa sổ.
06:07Từ từ rút lại những suy nghĩ trước đây.
06:09Rồi nhạt nhão mỉm cười.
06:10Ha.
06:11Đàn ông.
06:11Ngay phó lăng khôn rời đi.
06:13Tôi từ kẻ thay thế trở thành một người phụ nữ giàu có.
06:15Tôi cởi bỏ chiếc váy màu trơn.
06:16Tẩy lớp trang điểm nhẹ nhàng trên mặt.
06:18Và vứt hết đống quần áo ngây thơ trong tủ.
06:20Đó đều là những thứ mà phó lăng khôn mua về theo phong cách của thẩm lạc.
06:23Chứ không phải của tôi.
06:24Tôi mặc lên người chiếc váy ngắn màu đỏ rực.
06:26Ra ngoài nhụn một đầu tóc nâu.
06:28Uốn thành những lọn sóng lớn cổ điển.
06:29Và tôi thêm một chút son đỏ đậm lên môi.
06:31Đây mới chính là tôi.
06:33Chủ tiếu.
06:33Tôi mua về hàng đống quần áo và giày dép mà mình thích.
06:35Mang theo niềm vui mua sắm trở về biệt thự mà phó lăng khôn đã tặng.
06:39Cuộc đời tôi trải qua nhiều khó khăn.
06:40Định mệnh đã khiến tôi trở thành một người không có trái tim.
06:43Vô tình và lạnh lùng.
06:44Có lẽ đôi lúc tôi sẽ động lòng.
06:45Nhưng sẽ không bao giờ để bản thân chìm đắm trong tình yêu.
06:48Chỉ vì tôi không có tư cách đó.
06:49Bây giờ tôi chỉ muốn sống những ngày tháng tốt đẹp.
06:52Những ngày tốt đẹp hơn thẩm lạc.
06:53Tôi muốn mẹ tôi sống những ngày tháng tốt đẹp hơn mẹ của thẩm lạc.
06:56Khi tiếp cận phó lăng khôn.
06:57Tôi đã suy nghĩ rất rõ ràng.
06:58Thứ tôi muốn không phải là con người của phó lăng khôn.
07:00Thứ tôi muốn là số tiền chia tay không nhỏ của anh ta.
07:03Còn những rung động thoáng qua giữa trừng.
07:05Chỉ coi như là một cơn cảm cúm.
07:06Tôi xuống xe.
07:07Chuẩn bị về nhà thì một bóng người đột ngộ xuất hiện trước mặt tôi.
07:10Tôi nhìn lên.
07:11Đó là thẩm lạc.
07:12Cô ta lạnh lùng hỏi.
07:13Cô đã đòi phó lăng khôn bao nhiêu tiền chia tay.
07:15Tôi nhớn mày.
07:15Nhiều đến mức cô không tưởng tượng nổi đâu.
07:17Dù sao tôi phục vụ tốt.
07:19Người tru cấp cũng rất hài lòng.
07:20Thẩm lạc cười khinh miệt.
07:21Phục vụ tốt đến đâu cũng có ích gì.
07:23Cô chẳng qua chỉ là con gà đi xin ăn.
07:25Nhìn thấy phó lăng khôn yêu thương tôi.
07:26Rồi tự mình trốn vào góc mà khóc thôi.
07:28Tôi bật cười.
07:29Thẩm lạc.
07:29Cô thật sự nghĩ tôi không buông bỏ được phó lăng khôn như cô sao.
07:32Tôi tiến gần đến thẩm lạc.
07:34Nhẹ nhàng nói.
07:34Từ đầu đến cuối.
07:35Tôi chưa từng yêu anh ta.
07:36Tôi chỉ yêu tiền của anh ta.
07:38Cô có được người của anh ta.
07:39Tôi lấy tiền của anh ta.
07:40Chúng ta đều thắng.
07:41Cô thấy sao?
07:42Tôi biết mình đang nói dối trắng trợn.
07:44Nhưng làm sao tôi có thể tỏ ra yếu đuối trước mặt cô ấy được?
07:47Thẩm lạc hiếm khi không nói gì.
07:54Khiến tôi dựng tóc gáy.
07:55Khi tôi quay đầu lại.
07:57Phó lăng khôn đã đứng ngay sau lưng tôi.
07:58Khuôn mặt anh ta trầm như nước.
08:00Sao tôi có thể quên?
08:01Thẩm lạc khiêu khích tôi.
08:02Chắc chắn là để cho phó lăng khôn nhìn thấy.
08:04Chịu thiệt một lần chưa đủ.
08:05Sao lại chịu thiệt thêm một lần nữa?
08:07Thẩm lạc chạy về phía phó lăng khôn.
08:09Bước chân nhẹ nhàng trông rất yếu đuối.
08:10Lăng khôn.
08:11Sao anh lại đuổi theo?
08:12Em chỉ muốn đến để nói chuyện hòa giải với chị Tiếu Tiếu.
08:15Anh không cần lo lắng đến vậy.
08:24Phó Tổng có muốn vào uống một tách trà không?
08:26Anh ta hừ lạnh một tiếng.
08:28Không cần.
08:28Tôi thấy ghê tờm.
08:29Anh ta ôm thẩm lạc.
08:30Không quay đầu lại mà bước đi.
08:32Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta.
08:33Đứng ngẩn ngơ một lúc rồi lặng lẽ quay người vào nhà.
08:36Đêm đó, tôi đón mẹ tôi từ khu trung cư cũ kỹ về sống trong biệt thự.
08:39Sau khi thu xếp cho mẹ xong, một nửa tâm nguyện đã thành.
08:41Tôi yên tâm trở về phòng ngủ.
08:43Dường rất lớn.
08:44Bên cạnh rất trống trải.
08:45Không có vòng tay nào để sửa ấm.
08:47Từ nhỏ tôi đã sợ lạnh.
08:48Nhiều đêm tôi chỉ có thể ngủ khi cuộn mình trong vòng tay của Phó Lăng Khôn.
08:51Lúc này, tôi cảm thấy rất lạnh lẽo.
08:53Tôi không quên nhanh như tôi từng nghĩ.
08:54Tối hôm qua tôi ngủ rất muộn.
08:56Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi vào phòng làm việc.
08:58Tay lướt qua bàn làm việc.
09:00Lặng lẽ ngồi thẫn thở.
09:01Rất nhiều đêm trước đây, Phó Lăng Khôn xử lý công việc tại đây.
09:03Còn tôi thì pha trà cho anh ta.
09:05Ngồi bên cạnh làm bạn.
09:06Tôi là một người tình đạt chuẩn.
09:08Những gì thẩm lạc làm được, tôi cũng làm được.
09:10Những gì cô ấy không làm được, tôi cũng đã làm được.
09:12Ví dụ, khi Phó Lăng Khôn đưa ra các quyết định, tôi tò mò hỏi han.
09:16Ví dụ, tôi ghi nhớ kỹ từng quyết định đầu tư của anh ta.
09:18Ví dụ, tên của những công ty khởi nghiệp mà anh ta đang quan tâm.
09:21Tôi có thể nhớ rõ ngay cả trong giấc mơ.
09:23Những năm qua, tôi đã hoàn toàn sao chép suy nghĩ đầu tư và kinh nghiệm kinh doanh của anh ta.
09:27Có thể nói tôi là học trò giỏi nhất của anh ta.
09:29Tay tôi lướt qua tách trà của anh ta.
09:31Dành tay tự pha cho mình một tách trà.
09:33Học theo cách Phó Lăng Khôn ngồi sau bàn làm việc.
09:35Phó Lăng Khôn rất hào phóng.
09:36Số tiền chia tay anh ta đưa đủ để tôi đầu tư.
09:39Anh ta đã đưa tôi tham gia không ít buổi tiệc.
09:41Để lại cho tôi không ít mối quan hệ.
09:42Tôi uống hết tách trà trong phòng làm việc.
09:44Sau đó đứng dậy, rửa mặt, thay váy và đi giày cao gót.
09:47Gọi vài cuộc điện thoại.
09:48Rồi ra ngoài gặp gỡ mọi người.
09:49Tôi đã giả làm phiên bản thay thế của thẩm lạc trước mặt anh ta suốt một năm.
09:53Chỉ để chờ đợi ngày này.
09:54Ngày tôi bắt đầu leo lên.
09:55Thật ra, từ ngày mẹ và tôi rời khỏi nhà họ thẩm.
09:58Tôi đã biết rằng làm bà chủ không bằng làm ông chủ.
10:00Ít nhất thì ông chủ không bao giờ bị sa thải.
10:02Còn bà chủ thì có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.
10:05Khi bắt đầu tiếp cận Phó Lăng Khôn, tôi không chỉ muốn làm tình nhân.
10:08Tôi muốn trở thành Phó Lăng Khôn thứ hai.
10:09Những ngày tiếp theo, tôi bận rộn ngày đêm.
10:11Không có thời gian ở nhà.
10:13Đôi khi còn phải tham gia tiệc tùng.
10:14Trước mặt Phó Lăng Khôn, tôi chưa bao giờ uống rượu.
10:17Nhưng bây giờ tôi mặc những bộ váy gợi cảm nhất.
10:19Uống những loại rượu mạnh nhất.
10:20Và giao tiếp với đủ loại ông chủ làm ăn.
10:22Khi họ biết rằng tôi đã bị Phó Lăng Khôn bỏ rơi thì đều hơi sững sờ.
10:25Sau đó nhìn làn da trắng ngần của tôi.
10:27Đồng cảm vỗ nhẹ lên tay, lên lưng.
10:29Và đùi tôi.
10:30Tôi cũng chẳng bận tâm.
10:31Miễn là có thể vào được cái vòng này.
10:33Tôi không sợ phải trả giá gì nữa.
10:34Cái gọi là tự trọng kia.
10:36Chỉ có thể bàn đến khi bạn đủ mạnh mẽ.
10:37Chỉ là ai cũng là người có mặt mũi.
10:40Ngoài những lời ám chỉ và để lại số điện thoại.
10:41Cũng không có hành động gì quá đáng.
10:43Ngoại trừ lần này, tôi gặp phải một lão già hư hỏng.
10:46Ép tôi uống rượu và kéo tôi vào một phòng khác.
10:48Bắt đầu ra tay sảm sỡ.
10:49Tôi hoàn toàn mất sức.
10:50Nghi ngờ rằng rượu đã bị bỏ thuốc.
10:52Cắn môi dưới đến chảy máu để giữ mình tỉnh táo.
10:54Rồi vội vàng bấm số gọi người cầu cứu.
10:56Vài phút sau, chủ quan ba cùng bảo vệ đến.
10:58Kéo lão già kia ra và đỡ tôi ra khỏi phòng.
11:01Nửa tiếng sau, Phó Lăng Khôn xuất hiện trước mặt tôi.
11:03Mang theo một luồng khí lạnh.
11:04Nhìn chầm chầm vào làn da trắng trẻo đang lộ da của tôi.
11:07Trong lúc nguy hiểm nhất, điều duy nhất tôi có thể nhớ chính là số điện thoại của anh ta.
11:11Khi thấy anh ta đứng trước mặt mình, lúc đó tôi mới thở vào nhẹ nhõm.
11:14Cười gượng gạo với anh ta rồi để bản thân chìm vào giấc ngủ.
11:16Khi tôi tỉnh lại, đã nằm trên giường trong khách sạn.
11:19Tôi nghe thấy giọng nói của Phó Lăng Khôn vang lên từ phòng tắm.
11:21Lạc lạc, em ngủ trước đi.
11:23Anh xử lý xong việc sẽ quay lại.
11:25Giọng nói mà tôi đã nghe hơn một năm qua.
11:27Nhưng chưa bao giờ nghe thấy sự dịu dàng đến vậy.
11:29Trong lòng vẫn có chút chua sót.
11:30Lúc ban đầu, khi tình cảm nồng cháy, tôi cũng từng mơ mộng rằng trong mắt anh ta chỉ có mình tôi.
11:35Tôi cũng từng làm nũng đòi một lời hứa.
11:37Nhưng ngay khi anh ta cao mày, tôi đã mỉm cười ôm lấy cổ anh ta.
11:40Từ đó không bao giờ nhắc lại.
11:41Tôi thở dài.
11:42Chờ anh ta gọi điện xong.
11:43Bước đến trước mặt tôi.
11:44Anh ta dơ tay ném cho tôi một chiếc váy dài.
11:47Nhãn mát vẫn chưa tháo.
11:48Không biết anh ta đã lấy từ đâu trong đêm.
11:50Chiếc váy dài che từ đầu đến chân.
11:51Là màu trắng tinh khiết.
11:53Chu tiếu.
11:53Nhìn cô bây giờ xem.
11:54Đã giống cái gì vậy?
11:56Anh ta nhìn xuống chiếc váy đỏ ôm sát.
11:57Chỉ dài đến đùi của tôi.
11:59Tự mình hạ thấp mình.
12:00Nụ cười vừa mới hé trên môi tôi dần dần đông cứng lại.
12:02Anh ta hất cầm.
12:03Cô thích tiền đến thế sao?
12:04Tôi cho cô chưa đủ tiêu hay sao mà còn phải ra ngoài uống rượu kiếm tiền à?
12:08Tôi cúi mắt xuống.
12:09Bước xuống giường.
12:10Sỏ dày.
12:10Đứng trước mặt anh ta.
12:11Kéo ra một nụ cười gượng gạo.
12:13Phó Tổng nói đúng.
12:14Tôi đúng là hèn hạ.
12:15Nếu không sao có thể cam tâm làm kẻ thay thế cho người khác.
12:17Em vừa nói gì?
12:18Trong mắt Phó Lăng Khôn thoáng hiện một tia sắc lạnh.
12:20Tôi ngẩn đầu lên.
12:21Lần đầu tiên không đón tiếp anh ta bằng nụ cười.
12:24Phó Tổng.
12:24Dù tôi có hèn hạ thế nào.
12:26Anh cũng đã ngủ với tôi suốt một năm.
12:27Dù tôi có hèn hạ.
12:28Tôi cũng không ngoại tình với tình cũ.
12:30Dù tôi có hèn hạ.
12:31Tôi vẫn là con gái hợp pháp.
12:33Không đi cướp cha của người khác.
12:34Sắc mặt Phó Lăng Khôn càng thêm lạnh lùng.
12:36Tôi cắn răng.
12:37Cười lạnh.
12:37Phó Tổng chưa bao giờ phải sống trong cảnh nghèo hèn như tôi.
12:40Nên chắc không biết rằng người nghèo luôn lo sợ mình không đủ tiền.
12:43Anh đúng là kiểu người kẻ giàu không biết nỗi khổ của kẻ nghèo.
12:45Nếu Phó Tổng thực sự quan tâm đến tôi.
12:47Chi bằng quay lại hỏi người tình của anh tại sao cô ấy lại được sinh ra.
12:50Tại sao lại khiến tôi từ một tiểu thư chân chính trở thành một kẻ nghèo kiết xác.
12:54Tại sao cướp đi người đàn ông của tôi mà còn bảo tôi là kẻ thứ ba không được yêu thương.
12:58Sắc mặt của Phó Lăng Khôn khẽ giao động một chút.
13:00Có lẽ là vì anh ta chưa từng thấy tôi rơi nước mắt.
13:02Nên anh ta đã bị sốc trong giây lát.
13:04Tôi lau nước mắt.
13:05Bản thân cũng ngạc nhiên một chút.
13:06Tôi cứ ngỡ mình chỉ muốn leo lên đỉnh cao.
13:08Ngỡ rằng sau bao năm gian khổ.
13:09Tôi đã vứt bỏ hết mọi cảm xúc của con người.
13:12Ngỡ rằng những cảm xúc như buồn bã.
13:13Vui vẻ.
13:14Yêu thương.
13:14Ghen tị đều rất xa vời với tôi.
13:16Nhưng tôi không ngờ rằng trong lòng mình lại có quá nhiều điều không cam tâm.
13:19Quá nhiều điều bất công.
13:20Tôi đẩy anh ta ra.
13:21Loạn trọng chạy ra ngoài.
13:23Gọi một chiếc xe về nhà.
13:24Nước mắt không ngừng rơi trên đường đi.
13:25Ngày trước tôi cũng từng là cô công chúa nhỏ được yêu chiều.
13:28Nhưng cuối cùng lại trở thành kẻ thay thế cho một đứa con ngoài giá thú.
13:31Trở thành món đồ chơi để người khác thỏa mãn.
13:33Vì sao chứ?
13:34Tôi thật sự không hiểu.
13:35Cũng không phục.
13:36Sau ngày hôm đó.
13:37Phó Lăng Khôn không liên lạc với tôi nữa.
13:38Nhưng các dự án đầu tư trước đó đều tiến triển xuân xẻ bất ngờ.
13:41Thậm chí còn có vài công ty tốt chủ động tìm đến tôi.
13:44Khi ra ngoài gặp gỡ đối tác.
13:45Không ai dám động chạm vào tôi nữa.
13:47Tất cả đều rất lịch sự.
13:48Có lẽ là Phó Lăng Khôn đã dặn dò trước.
13:50Những điều tốt đẹp này tôi đều nhận lấy.
13:52Tôi đã quá sợ cảnh nghèo.
13:53Nên đặc biệt biết cách tận dụng mọi thứ.
13:55Chỉ cần là tài nguyên có thể giúp tôi tiến lên.
13:57Dù đến từ người tình cũ.
13:58Tôi cũng vui vẻ chấp nhận.
13:59Mọi chuyện bỗng nhiên trở nên thuận lợi.
14:01Tôi cũng có thời gian dư giả.
14:02Liên đăng ký học MBA.
14:04Vừa học vừa mở rộng quan hệ.
14:05Tôi cũng đã đăng ký hồ sơ thành lập một công ty.
14:07Đang bắt đầu từ từ tuyển dụng nhân sự.
14:09Đi xin hoa của người khác để cài.
14:10Cuối cùng không bằng tự mình mua hoa để cài.
14:12Tôi chăm học.
14:13Đầu óc linh hoạt.
14:14Có sự kiên trì.
14:15Lại giỏi quan hệ xã hội.
14:16Dân dân cũng có chỗ đứng trong giới.
14:18Khi đã có được chỗ đứng nhất định.
14:19Tôi bắt đầu nhận được lời mời tham dự một số buổi tiệc trong giới.
14:22Chẳng hạn như lần này.
14:23Một đại gia tổ chức sinh nhật.
14:24Tôi và con trai ông ấy là bạn cùng học MBA.
14:27Cũng nhận được lời mời.
14:28Khi tôi đến.
14:28Phát hiện ra ba tôi cũng có mặt trong danh sách khách mời.
14:31Cũng dễ hiểu thôi.
14:32Ba tôi dù sao cũng là một doanh nhân thành đạt.
14:34Là một nhân vật có tiếng tâm trong thành phố này.
14:36Mọi người đều biết ông ấy danh lợi song toàn.
14:38Nhưng không ai biết rằng ông ấy từ tay trắng khởi nghiệp nhờ ông ngoại tôi.
14:41Cũng không ai biết rằng ông ấy đã lừa hết tiền mà ông ngoại để lại cho mẹ tôi.
14:44Sau đó đón người tình và đứa con riêng về nhà.
14:46Rồi đa chúng tôi ra ngoài.
14:48Ông ấy thậm chí còn không thừa nhận tôi chỉ vì sau khi mẹ tôi ly hôn.
14:51Tôi đã theo họ mẹ.
14:52Không còn mang họ thầm.
14:53Ông ấy cho rằng việc tôi đồng ý đổi họ theo họ mẹ là đại nghịch bất đạo.
14:56Là đoạn tuyệt quan hệ với ông.
14:57Từ đó về sau.
14:58Tôi và mẹ đã trải qua đủ mọi cảnh đời gian khổ đến cùng cực.
15:01Có lúc chúng tôi phải trả tiền điện từng khoảng 20.000 một lần.
15:04Cũng có lúc tôi phải cầm gậy đi bộ về nhà từ khu ngoại ô đầy dãy dối loạn vào đêm khuya.
15:08Chỉ để tiết kiệm vài chục nghìn tiền taxi.
15:10Bây giờ tôi đứng cách ông ấy không xa.
15:12Nhìn ông ấy và phó lang khôn đứng hai bên cưng chiều thầm lạc.
15:14Bỗng nhiên tôi cảm thấy buồn cười.
15:16Trên đời này, có những chuyện thật sự không có lý lẽ nào để nói.
15:19Cái mà người đời tôn thờ là tình yêu vĩnh cửu kia.
15:21Không bao giờ là một mối quan hệ duy nhất mà là việc kẻ nào mạnh thì ở trên.
15:24Thật chẳng đáng giá.
15:26Tôi thu hồi ánh mắt.
15:27Chuẩn bị đi chỗ khác để giao tiếp.
15:28Thật tiếc là vừa nhức chân lên.
15:30Tôi đã bị thầm lạc nhìn thấy.
15:31Cô ta cất giọng vui vẻ gọi tôi.
15:33Chị tiếu tiếu.
15:33Tôi muốn giả vờ như không nghe thấy cũng không được.
15:36Cô ta đã chạy đến khoác tay tôi.
15:37Sao thấy ba mà không chào hỏi gì cả.
15:39Gia đình không có thủ án qua đêm.
15:41Chị vẫn còn giận sao.
15:42Rồi cô ta kéo tôi đến trước mặt ba tôi mà không cho cơ hội kịp tôi phản đối.
15:45Ba tôi hừ mạnh một tiếng.
15:47Ánh mắt đầy khinh bỉ.
15:47Ông ta chừng mắt nhìn tôi.
15:49Cô đến đây ăn mặc như thế này.
15:50Là lại muốn quyến rũ lang khôn à.
15:52Tôi cười ngọt ngào.
15:53Liếc nhìn phó lang khôn.
15:54Ông cũng nghĩ vậy sao.
15:55Phó lang khôn quan sát chiếc váy dạ hội bó sát của tôi.
15:58Đôi mắt sâu thẳm không nói lời nào.
15:59Ba tôi lại trách mắng.
16:00Cô học được mấy chiêu của hồ ly tinh ở đâu thế.
16:03Mẹ cô dạy cô như vậy à.
16:04Tôi nhớn mày.
16:05Tôi học từ vợ hiện tại của ông đó.
16:07Dù sao bà ta cũng dùng cách này để đuổi tôi ra khỏi nhà.
16:09Tôi phải học thật kỹ chứ.
16:10Mặt thầm lạc đỏ bừng.
16:12Chu tiếu.
16:12Sao chỉ có thể mắng bề trên được chứ.
16:14Hơn nữa.
16:15Mẹ em và ba là kết hợp vì tình yêu.
16:17Tôi không nhịn được cười.
16:18Cúi đầu nói.
16:18Kết hợp ư.
16:19Phải nói là vụn trộm mới đúng.
16:21Chu tiếu.
16:21Bóp.
16:22Tiếng cảnh cáo của phó lang khôn và tiếng bà tai vang lên cùng lúc.
16:25Ba tôi tát mạnh vào mặt tôi.
16:26Cú tát dáng thẳng vào tai.
16:28Khiến tai tôi ong ong.
16:29Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn.
16:30Ai nấy đều lộ vẻ ngạc nhiên.
16:32Chỉ có một người đàn ông cao giáo đối diện tôi.
16:34Đang cầm ly rượu.
16:35Trông đầy thích thú.
16:36Ánh mắt của anh ta khiến tôi bị kích động.
16:38Tôi không thích để ai thấy mình trong tình cảnh nhục nhá.
16:40Tất cả nỗ lực của tôi đều nhằm leo lên đỉnh cao.
16:43Để quên đi sự xỉ nhục bị ba dùng bỏ.
16:45Và để nhặt lại lòng tự trọng đã mất.
16:46Nhưng dù đã cố gắng đến vậy.
16:48Tôi vẫn bị đánh.
16:48Vẫn bị coi như trò cười.
16:50Thẩm thanh minh.
16:51Ông nghĩ ông là ai?
16:52Dựa vào đâu mà đánh tôi.
16:53Tôi xoa lỗ tai.
16:54Đẩy mạnh ba tôi một cái.
16:55Dựa vào việc tao là ba mày.
16:57Ông ta giận dữ hết lên.
16:58Lại dơ tay lên lần nữa.
17:06Thẩm lạc đứng bên cạnh nhìn phó lăng khôn.
17:08Rồi nhìn tôi.
17:09Kéo kéo tay áo anh ta.
17:10Lăng khôn.
17:11Anh thả ba em ra đi.
17:12Sức anh mạnh.
17:13Ba em lớn tuổi rồi.
17:14Đau không chịu nổi.
17:15Tôi ôm lấy một bên tay vẫn còn ong ong.
17:17Rồi bật cười.
17:18Phó lăng khôn nắm lấy tay tôi.
17:19Kéo tôi đi nhanh về phía nhà vệ sinh.
17:21Tôi bị anh ta kéo đi một cách khó hiểu.
17:23Khi đi ngang qua người đàn ông cao giáo với nụ cười kia.
17:25Thậm chí còn nghe anh ta chào tôi.
17:27Chào em.
17:28Tôi chẳng thể bận tâm đáp lại.
17:29Bước chân của tôi loạn trọng vì bị phó lăng khôn kéo đi.
17:32Đến cửa nhà vệ sinh.
17:33Phó lăng khôn mới buông tôi ra.
17:34Anh ta xoa nhẹ lên mặt tôi.
17:36Đau không?
17:36Một cảm giác ấm ức trào lên.
17:38Tôi nhắm mắt lại.
17:39Cố kìm nước mắt.
17:40Phó lăng khôn nhìn vào đường kẻ mắt kéo dài của tôi.
17:42Ánh mắt càng thêm sâu sắc.
17:44Anh ta khẽ nói.
17:44Là em đã mắng mẹ của lạc lạc trước.
17:46Em làm sai rồi.
17:47Một lát nữa quay lại xin lỗi lạc lạc đi.
17:49Anh sẽ lái xe đưa em về.
17:51Tôi mở to mắt.
17:52Tôi thậm chí còn nghi ngờ mình nghe nhầm.
17:53Phó lăng khôn.
17:54Anh có bị đi không?
17:55Tôi tức giận vô cùng.
17:56Tôi giật tay ra khỏi anh ta.
17:58Anh dựa vào đâu mà bắt tôi xin lỗi?
17:59Anh là gì của tôi?
18:00Chẳng qua chỉ là người tình cũ.
18:02Anh thật sự nghĩ mình quan trọng đến thế à?
18:04Phó lăng khôn nheo mắt lại.
18:05Chu tiếu.
18:06Em nói gì?
18:06Tôi nói anh chẳng qua chỉ là người tình cũ của tôi.
18:09Chúng ta đã tiền trao cháo múc xong rồi.
18:11Anh dựa vào đâu mà bắt tôi xin lỗi?
18:12Anh hiểu gì mà đòi làm người hòa giải?
18:14Hôm nay tôi đặc biệt khó chịu.
18:16Phó lăng khôn lại muốn tôi xin lỗi thẩm lạc.
18:17Thật là nực cười.
18:18Trước đây tôi còn từng tưởng tượng.
18:20Có lẽ trong lòng phó lăng khôn vẫn còn một chút hình bóng của tôi.
18:23Bây giờ tôi mới thấy mình thật ngu ngốc.
18:24Con người nếu cứ ôm lấy hy vọng viền vong,
18:26không nhìn rõ giá trị của bản thân,
18:28thì chỉ có tự chuốc lấy nhục.
18:29Phó lăng khôn nắm chặt cổ tay tôi.
18:31Đau đến mức tôi toát mồ hôi lạnh.
18:33Ánh mắt của anh ta rất nguy hiểm.
18:42Tôi bướng bỉnh không nói gì.
18:43Anh ta tiến lại gần hơn.
18:45Cúi xuống nhìn tôi.
18:46Mũi chúng tôi chạm nhau.
18:47Em ra giá đi.
18:48Tôi nghi ngờ mình đã nghe nhầm.
18:49Anh vừa nói gì?
18:50Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
18:51Phó lăng khôn chậm dãi nói.
18:52Em ra giá đi.
18:53Tôi sẽ bao em lại.
18:54Tôi thực sự bật cười vì quá nực cười.
18:56Anh muốn ngoại tình.
18:57Muốn cắm sừng thẩm lạc.
18:58Tôi vừa hy vọng anh ta nói có.
19:00Vừa hy vọng anh ta nói không.
19:01Phó lăng khôn nhìn chằm chằm vào xương quay xanh lộ da của tôi.
19:04Ít hầu anh ta chuyển động.
19:05Trong mắt bùng lên hai ngọn lửa lạ lẫm.
19:07Là thứ chưa từng xuất hiện ngay cả khi chúng tôi từng ân ái.
19:10Chu tiếu.
19:10Tôi không thích cách em ăn mặc và thái độ hiện tại của em.
19:13Anh ta nói bằng giọng khàn khàn.
19:14Anh ta đặt tay lên xương quay xanh của tôi.
19:16Tôi sẽ không làm điều gì có lỗi với lạc lạc.
19:18Nhưng tôi muốn em ở trong vòng bảo vệ của tôi.
19:20Ngoan ngoãn một chút.
19:21Đừng làm những việc khiến bản thân phải chịu thiệt nữa.
19:23Nước mắt tôi đã trào ra.
19:25Nhưng là vì tôi cười.
19:26Phó Tổng định tìm một người tình kiểu Plato đúng không?
19:28Nhưng tôi sợ phiền phức.
19:29Không có kiên nhẫn.
19:30Trước giờ chỉ có dâng thân chứ không tán gỗ.
19:32Ánh mắt của Phó Lang Khôn càng trở nên tối tăm hơn.
19:34Anh ta nắm chặt vai tôi.
19:36Định nói gì đó.
19:37Nhưng vừa mở miệng.
19:38Đã bị tiếng cười phía sau ngắt lời.
19:39Lang Khôn.
19:40Cô bạn gái nhỏ của anh đang tìm anh kìa.
19:42Giọng nói lạnh lùng còn mang theo sự chế diễu.
19:44Tôi và Phó Lang Khôn cùng nhìn qua.
19:45Là người đàn ông cao giáo với nụ cười chế diễu lúc nãy.
19:56Tôi là Phó Nhược Minh.
19:57Tôi biết Phó Nhược Minh.
19:58Chú của Phó Lang Khôn.
19:59Là con út sinh muộn của nhà họ Phó.
20:01Năng lực vượt trội.
20:02Có lời đồn rằng bố mẹ của Phó Lang Khôn rất e rẻ anh ta.
20:04Tương lai tranh giành gia sản chắc chắn sẽ là một cuộc chiến đẫm máu.
20:07Phó Lang Khôn cũng thường bị đem ra so sánh với anh ta.
20:10Dù sao hai người chỉ cách nhau 5 tuổi.
20:11Đều xuất sắc hơn người.
20:13Phó Lang Khôn cảnh giác nhìn Phó Nhược Minh.
20:14Lặng lẽ che chắn tôi sau lưng.
20:16Phó Nhược Minh lại cười.
20:17Anh muốn để cô gái này bị ba cô ấy tắt thêm một cái nữa à.
20:20Phó Lang Khôn dừng lại.
20:21Quay đầu thì thầm với tôi.
20:22Mau về nhà.
20:23Đợi điện thoại của tôi.
20:24Do dự một chút.
20:25Anh ta nói lớn hơn.
20:26Tránh xa người lạ ra.
20:27Nói xong.
20:28Anh ta vội vàng đi về phía đại sảnh.
20:30Tôi mơ hồ thấy.
20:31Thầm lạc đã dưng dưng nước mắt lao vào vòng tay anh ta.
20:33Khóc nước nở trong vòng tay anh.
20:35Tim tôi như bị buộc vào một cục tạ.
20:37Không ngừng chìm xuống.
20:37Phó Nhược Minh dựa vào tường.
20:39Nở nụ cười như có như không nhìn tôi.
20:47Cổ tay.
20:47Còn nín được bao lâu nữa.
20:49Tôi lập tức nén nước mắt lại.
20:50Anh có thời gian thì nên đi khám não đi.
20:52Xem thử còn bao lâu nữa thì bị tai biến.
20:54Phó Nhược Minh cười khẽ.
20:55Anh ta đưa tay về phía tôi.
20:56Làm bạn nhé.
20:57Tôi biết mình nên khéo léo trong giao tiếp.
20:59Dù sao thì Phó Nhược Minh cũng rất đáng để kết giao.
21:01Nhưng lúc này tôi thật sự không có tâm trạng.
21:03Tôi lắc đầu.
21:04Quay người bước đi.
21:05Khi đến góc quẹo.
21:06Tôi vô tình quay lại.
21:07Thấy Phó Nhược Minh vẫn đứng ở chỗ cũ.
21:09Ánh mắt sắc bé nhìn chằm chằm tôi.
21:10Ẩn hiện chút hứng thú.
21:12Sau buổi tiệc.
21:12Mọi việc của tôi bắt đầu không thuận lợi.
21:14Những hợp tác đã được định trước bị hủy bỏ.
21:16Hoạt động của công ty cũng gặp trục chặt.
21:17Tôi biết có điều không ổn.
21:19Âm thầm điều tra thì phát hiện ra đó là do ba tôi làm trò.
21:21Những người nể mặt phó lăng khôn.
21:23Khi phải chọn giữa tôi.
21:24Một tình cũ và ba tôi.
21:25Người cha chồng tương lai.
21:26Tất nhiên họ chọn ba tôi.
21:27Tôi cắn răng.
21:28Cố gắng tìm cách xoay sở.
21:30Nhưng mạng lưới quan hệ của tôi không rộng bằng ba.
21:32Giờ cũng không có cơ hội để xây dựng sức mạnh riêng.
21:34Tôi đầu tắt mặt tối.
21:35Lao đao khắp nơi.
21:36Trở thành trò cười cho nhiều người.
21:38Có người không rõ là tốt bụng thật hay giả vờ.
21:40Khuyên tôi nên tìm một người tình khác.
21:41Họ nói tôi có nhan sắc.
21:42Biết cách đối nhân xử thế.
21:44Chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm được người chống lưng mới.
21:46Tôi không muốn.
21:47Vẫn kiên quyết tìm cách.
21:48Cho đến một ngày.
21:49Có người gọi tôi đi tham gia một bữa tiệc.
21:51Nói rằng có quý nhân muốn giới thiệu cho tôi.
21:53Lúc đó tôi đã không còn cách nào khác.
21:54Đành phải tham gia.
21:55Vừa bước vào phòng.
21:56Tôi thấy trên ghế chủ tọa có một người đàn ông.
21:58Khuôn mặt sắc xảo.
21:59Ngũ quan đẹp đẽ.
22:00Có vài phần giống phó lang khôn.
22:02Chỉ là anh ta hay cười hơn.
22:03Đôi mắt đào hoa nheo lại đầy ẩn ý.
22:05Đang chăm chú nhìn tôi.
22:06Anh ta gật đầu với tôi.
22:08Lại gặp nhau rồi.
22:08Tôi cắn môi thật chặt.
22:10Bục mình phải nở nụ cười.
22:11Ngồi xuống đối diện anh ta.
22:12Chào phó tổng.
22:13Gọi tôi là Nhược Minh.
22:14Anh ta dơ ly rượu về phía tôi.
22:16Làm bạn nhé.
22:17Tôi hít một hơi sâu.
22:18Gật đầu.
22:18Được rồi.
22:19Nhược Minh.
22:20Sau khi bữa tiệc kết thúc.
22:21Phó Nhược Minh uống rất nhiều.
22:22Lúc ra về.
22:23Anh ta bảo tôi đỡ anh ta đi.
22:24Tôi nghe thấy có người phía sau cười đùa.
22:26Chú Tiếu lại có chỗ rượu rồi.
22:28Lần này chắc chắn sẽ quay lại.
22:29Còn có người nói.
22:30Lần này tìm được chú của phó lang khôn.
22:32Nhà họ phó chắc chắn sẽ có trò hay.
22:34Hai chú cháu này nước lửa không dùng.
22:36Không phải như người ta hay nói sao.
22:37Hồng nhan họa thủy mà.
22:38Tôi giả vờ như không nghe thấy.
22:40Tự nhủ rằng chỉ khi đứng trên đỉnh cao thì mới không nghe thấy những lời xì xào.
22:43Phó Nhược Minh cười nhẹ trên đỉnh đầu tôi.
22:45Lần này em có thể nín được bao lâu.
22:47Tôi hít một hơi sâu.
22:48Anh muốn tôi nín bao lâu.
22:49Tôi sẽ nín được bấy lâu.
22:50Phó Nhược Minh nhìn đồng hồ.
22:52Nửa tiếng đi.
22:52Anh ta mở cửa xe.
22:53Tôi bước lên xe của anh ta rồi ngồi yên vị.
22:56Tôi gần như đã tự buông bỏ bản thân.
22:57Dù sao tôi cũng xuất thân là tình nhân.
22:59Số phận vốn không tốt như thẩm lạc.
23:01Nhưng lại muốn sống tốt hơn cô ấy.
23:03Con người mà.
23:04Tham Nam quá mức thì sẽ bị trừng phạt.
23:05Phó Nhược Minh ngồi cùng tôi ở ghế sau.
23:07Chống tay lên má rồi nheo mắt nhìn tôi.
23:09Nụ cười thoáng hiện trên mồi.
23:10Tôi không nhìn đến anh ta.
23:12Mặc kệ anh ta muốn đưa tôi đi đâu thì đưa.
23:14Sau khoảng 10 phút.
23:15Anh ta đột nhiên nói.
23:16Cố chịu thêm 20 phút nữa.
23:17Tôi lướt nhìn anh ta.
23:18Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ.
23:20Lại 10 phút nữa trôi qua.
23:21Anh ta lại nói.
23:22Cố chịu thêm 10 phút nữa.
23:23Bên ngoài trời tối đen.
23:25Ánh đèn đường mờ mờ phản chiếu một khu rừng rậm rạp.
23:27Tôi lúc này mới nhận ra.
23:28Chúng tôi đang đi trên đường cao tốc.
23:30Đã đến vùng ngoại ô của thành phố.
23:31Cảm giác rùng rợn nổi lên trong lòng.
23:33Nhiều cảnh kinh dị trong phim trật lóe qua đầu.
23:35Nhìn người đàn ông bên cạnh.
23:36Suốt đoạn đường chỉ cười mỉm và không nói nhiều.
23:38Càng làm tôi thêm sợ hãi.
23:40Anh định đưa tôi đi đâu.
23:41Tôi lùi lại một chút.
23:42Anh ta nhìn đồng hồ.
23:43Còn vài phút nữa thôi.
23:44Tôi sợ đến nổi da gà.
23:45Lén lút lấy điện thoại.
23:46Định gọi cảnh sát.
23:47Anh ta cười.
23:48Đưa tay ra sau lưng tôi lấy điện thoại.
23:50Đợi thêm vài phút nữa được không.
23:52Gọi cảnh sát giả sẽ bị các chú cảnh sát truy cứu đấy.
23:54Mặt tôi tê cứng vì sợ hãi.
23:55Tôi không muốn chết.
23:56Tôi vẫn chưa thể ngừng đầu lên mà kêu hãnh với bọn người tồi tệ ngoài kia.
23:59Tôi vẫn chưa trả thù xong.
24:01Thời gian bắt đầu chậm lại.
24:02Mỗi giây đều là sự dày vò tâm trí và thể sát.
24:04Tôi gần như cầu xin.
24:05Tôi có thể làm bất cứ điều gì.
24:07Xin anh đừng làm hại tôi.
24:08Tôi còn có tâm nguyện chưa hoàn thành.
24:10Phó Nhật Minh bật cười lớn.
24:11Ra hiệu cho tài xế dừng xe.
24:13Anh ta xuống xe trước.
24:14Rồi vẫy tay gọi tôi.
24:15Tôi không muốn xuống xe.
24:16Nhưng tài xế thúc giục.
24:18Phó Tổng sẽ không làm gì cô đâu.
24:19Tài sản lớn như vậy mà để đền bù cho cô.
24:21Cô nghĩ có khả năng sao.
24:23Tôi bán tín bán nghỉ.
24:24Chủ yếu cũng là vì không còn cách nào khác.
24:26Đành phải xuống xe.
24:27Phó Nhật Minh gọi tôi đến bên cạnh anh ta.
24:29Chỉ vào hồ nước tối tăm trước mặt.
24:30Không cần nín nữa.
24:31Tôi nhìn quanh.
24:32Lúc này mới phát hiện ra.
24:33Không biết từ lúc nào chúng tôi đã đến gần khu nhà cũ của nhà họ phó.
24:36Khu nhà cũ của nhà họ phó nằm ở ngoại ô thành phố.
24:39Là khu dân cư giàu có lâu đời.
24:41Bảo vệ ở đây tuần tra suốt 24 giờ.
24:43Tôi thở vào nhẹ nhóm.
24:43Nhưng ngay lập tức.
24:45Sự ấm ức và sự hãi sau cú sốc rồn rập tràn về.
24:47Tôi không thể nín nữa.
24:48Oà một tiếng khóc nức nở.
24:50Khóc đến mức không thở nổi.
24:51Nước mắt nước mũi tràn trề.
24:52Nước mắt là thứ rất đặc biệt.
24:53Hoặc là ngăn chặn ngay từ khoảnh khắc nó bắt đầu chảy.
24:56Hoặc nếu không thì một khi đã vỡ ỏa.
24:57Nó sẽ như lũ lụt tràn bờ.
24:59Có thể khiến bạn khóc gấp bội lần những ướt ức đã từng trải qua.
25:02Tôi ngồi bệt dưới đất mà khóc nức nở.
25:03Ráng vẻ rất thảm hại.
25:05Miệng còn không ngừng rùa xả.
25:06Tôi không phục.
25:06Tại sao?
25:07Tại sao lại như vậy?
25:08Tôi đã làm sai điều gì chứ?
25:10Tại sao ba tôi không cần tôi?
25:11Tại sao phó lăng khôn rời bỏ tôi?
25:13Tại sao tôi không thể giữ lại bất cứ thứ gì?
25:15Tôi khóc rất nhiều.
25:16Rất lâu.
25:17Khóc đến nỗi không còn sức mà khóc tiếp.
25:19Phó Nhực Minh đứng bên cạnh tôi.
25:20Lặng lẽ chờ đợi.
25:21Đợi đến khi tôi khóc hết sức rồi.
25:23Anh ta mới đỡ tôi đứng dậy.
25:24Đưa khăn giấy cho tôi lau nước mắt và nước mũi.
25:26Tôi nức lên từng đợt.
25:27Nhưng cảm giác nặng nề trong lòng đã tan biến.
25:29Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy thoải mái đến vậy.
25:31Tôi nghi ngờ nhìn anh ta hỏi.
25:33Tại sao?
25:33Phó Nhực Minh nhét môi.
25:34Muốn xem em cứng đầu được bao lâu?
25:36Tôi nghĩ anh ta có vấn đề.
25:38Nhưng không dám nói.
25:39Tôi chỉ có thể chuyển đề tài.
25:40Nơi này thật yên tĩnh.
25:41Phó Nhực Minh nhìn ra mặt hồ.
25:43Một lúc sau mới gật đầu.
25:44Rất thích hợp để khóc.
25:45Thế là, bằng một cách kỳ lạ nào đó mà tôi đã bắt đầu kết giao với Phó Nhực Minh.
25:49Điều kỳ lạ hơn nữa là, người ta đồn thổi rằng anh ta là kim chủ của tôi.
25:52Mà lại đồn thổi rất cụ thể và sống động.
25:54Lợi ích của lời đồn là công việc của tôi lại bắt đầu thuận lợi.
25:57Và tôi tranh thủ thời gian ổn định hiếm hoi này để phát triển sự nghiệp.
26:00Tôi nghĩ rằng một ngày nào đó, tôi sẽ kiên trì đến khi không ai có thể bóp nghẹt cổ họng tôi.
26:04Và tôi cũng sẽ không cần dựa vào danh tiếng của bất kỳ người đàn ông nào nữa.
26:07Có thể tự mình đứng trên đỉnh cao mà mỉm cười.
26:09Nhưng lời đồn cũng có mặt trái của nó.
26:11Mặt trái là Phó Lăng Khôn đã tin vào điều đó.
26:13Anh ta gõ cửa phòng tôi vào lúc nửa đêm.
26:15Cả người đã trong trạng thái say bí tỉ.
26:17Và mở miệng ra chất vấn tôi.
26:18Em có phải đã quen với Phó Nhược Minh rồi không?
26:20Tôi nhíu mày.
26:21Nhưng vẫn để anh ta vào nhà.
26:23Xuống bếp nấu canh giải rượu.
26:24Đắp chăn cho anh ta và để anh ta nghỉ ngơi.
26:26Trước đây, tôi vẫn luôn chăm sóc anh ta như vậy.
26:29Nhưng bây giờ, làm những việc này lại khiến tôi cảm thấy như từ kiếp trước.
26:32Anh ta nhìn tôi không chấp mắt.
26:33Ra hiệu cho tôi lại gần.
26:34Tôi cầm bát canh đi đến bên anh ta.
26:36Anh ta yêu cầu tôi cúi xuống.
26:38Tôi cúi người xuống.
26:39Phó Lăng Khôn tiến lại gần.
26:40Thì thầm, em đã cho tôi uống bùa gì?
26:42Tại sao tôi không thể quên được em?
26:44Trong lòng tôi trợt thấy buồn.
26:45Nhưng vẫn nhắc anh ta.
26:46Anh đã có thẩm lạc rồi.
26:47Anh ta như bị một cái tát đánh thức.
26:49Rút tay về từ ngực tôi.
26:50Nhắm mắt lại.
26:51Không nói thêm lời nào cho đến khi trời sáng.
26:53Khi trời sáng, tôi nhìn Phó Lăng Khôn với sự ngạc nhiên.
26:56Tôi không hiểu vì sao anh ta lại ở lại đây qua đêm.
26:58Nhưng ngôi nhà này là của anh ta tặng.
27:00Nên tôi cũng chẳng cản anh ta ở lại.
27:02Đến 7 giờ sáng, Phó Lăng Khôn mới dậy và chuẩn bị ra về.
27:05Vừa rửa mặt.
27:05Anh ta vừa hỏi tôi.
27:07Em với Phó Nhực Minh là thật đấy à?
27:08Tôi dựa vào cửa phòng tắm mà cười.
27:10Ánh mắt tham lam lướt qua người anh ta.
27:12Nhưng không nói gì.
27:13Tại sao anh ta lại yêu thương?
27:14Cương chiều thẩm lạc.
27:15Còn tôi, kẻ vô danh thay thế.
27:17Lại phải báo cáo cuộc sống riêng tư sau khi chia tay.
27:19Phó Lăng Khôn không nhận được câu trả lời.
27:21Mặt lại lùng rời đi.
27:22Trước khi đi, anh ta nhìn tôi một cái.
27:24Phó Nhực Minh là con cáo.
27:26Em không đấu lại anh ta đâu.
27:27Anh ta do dự một chút.
27:28Lời đề nghị hôm trước của anh.
27:30Em có thể cân nhắc bất cứ lúc nào.
27:31Tôi mỉm cười tiễn khách.
27:32Phó Tổng đi thong thả.
27:33Cánh cửa dầm một tiếng bị đóng sầm lại.
27:35Tôi cúi đầu.
27:36Đứng sau cánh cửa một lúc lâu.
27:37Rồi ngừng cao đầu.
27:38Bước ra ngoài chiến đấu.
27:40Dạo gần đây, Phó Nhực Minh thường xuyên gặp tôi.
27:42Thậm chí khi làm việc hay tiếp khách.
27:44Anh ta cũng muốn tôi ở bên cạnh.
27:45Trong lời đồn, tôi là sủng phi của anh ta.
27:47Có khi sau này sẽ trở thành nữ chủ nhân mới của nhà họ Phó.
27:50Nếu lúc đó Phó Nhực Minh thắng trong cuộc tranh giành gia sản.
27:53Ngay cả ba tôi cũng gọi điện cho tôi.
27:54Tôi không nghe.
27:55Ông ta mặt dày gọi thẳng vào điện thoại của mẹ tôi.
27:57Ông ấy đã hơn 10 năm không chủ động liên lạc với mẹ con tôi.
28:00Tôi lấy điện thoại ra trạng số của ông ta.
28:02Trong lòng cảm thấy sảng khoái chưa từng có.
28:04Nhưng tôi không dám coi những lời đồn là thật.
28:06Phó Nhực Minh đến giờ còn chưa chạm vào tôi một lần.
28:08Có vẻ như đầu óc anh ta có vấn đề.
28:10Đôi lúc tôi nghi ngờ anh ta đang đào tạo tôi như một người kế thừa.
28:13Khi ở văn phòng anh ta, tôi chỉ ngồi cạnh anh ta làm việc.
28:16Giống như đang học kinh doanh với thầy giáo.
28:18Thỉnh thoảng anh ta còn kiểm tra tôi.
28:20Khi tôi đi cùng anh ta đến các buổi tiệc,
28:21anh ta giới thiệu tôi là học trò nhỏ của anh ta.
28:24Trong những lúc chén rượu qua lại,
28:25anh ta dạy tôi cách đàm phán, cách bày binh bố trận.
28:27Phó Lăng Khôn nói Phó Nhực Minh là một con cáo.
28:30Lời này quả thật là không sai.
28:31Nhưng con cáo này đang toan tính gì trong đầu?
28:33Tôi thật sự không hiểu được.
28:35Tôi chỉ biết mình đang tiến bộ rất nhanh,
28:36vượt xa so với thời gian tôi lén lút học hỏi từ Phó Lăng Khôn.
28:39Với sự giảng dạy và bảo vệ của anh ta,
28:41tôi đang tiến lên từng bước nhanh chóng.
28:43Mối quan hệ của tôi với anh ta thậm chí đã làm chấn động cả ông cụ nhà họ phó.
28:46Ông cụ đã lên tiếng muốn gặp con hồ ly tinh đã quyến rũ
28:48xong cháu trai lại quyến rũ đến người chú,
28:50đến cả thẩm lạc ông ấy còn chưa gặp.
28:52Mọi chuyện đã ẩm ý đến mức này.
28:54Tôi đoán, có lẽ Phó Nhược Minh thật sự có ý với tôi,
28:56đến mức đã bộc lộ trước mặt ông cụ.
28:58Nhưng ngay giây sau, một câu nói của Phó Nhược Minh đã đập tan mọi phỏng đoán của tôi.
29:02Anh ta cúi đầu phê duyệt tài liệu, không ngẩn đầu lên.
29:04Nói với trợ lý mà ông cụ nhà họ phó cử đến,
29:07không cần thiết phải gặp, tôi ngồi bên cạnh,
29:09cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng chỉ có thể cố gắng giữ nụ cười trên mặt.
29:12Trợ lý lướt nhìn tôi một cái, ánh mắt có phần khinh thường.
29:15Tôi giả vờ lơ đi, xem như không thấy.
29:17Khi trợ lý rời đi, Phó Nhược Minh vẫn tiếp tục phê duyệt tài liệu.
29:20Nhưng trong lòng tôi cảm thấy một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội.
29:22Dù tôi không hiểu tại sao mình lại tức giận,
29:24ngay cả khi Phó Lang Khôn và Thẩm Lạc hòa giải,
29:27tôi cũng không tức giận đến vậy.
29:28Tôi biết mình không biết điều, nhưng những năm qua,
29:30anh ta là người đầu tiên không có ý đồ gì với tôi,
29:32không khinh thường tôi, và đã cho tôi sự tôn trọng.
29:35Anh ta đã làm tôi tự tin hơn,
29:36và tôi không kiềm chế được mà thể hiện sự bất mãn.
29:39Phó Nhược Minh phê duyệt xong tài liệu,
29:40cầm ly cà phê lên uống, lướt thấy sắc mặt của tôi.
29:43Ngạc nhiên một chút, khóe miệng nhét lên tạo thành một đường cong đẹp mắt,
29:46giận rồi à, tôi nặn ra một nụ cười giả tạo,
29:48không có, vậy là môi em ngừa à.
29:50Anh ta nhìn tôi đầy thích thú, tôi thả lòng hàm răng,
29:53buông tha cho môi dưới của mình.
29:54Cúi đầu không nói gì, Phó Nhược Minh đứng dậy,
29:56đi về phía tôi, lần đầu tiên anh ta có một hành động thân mật.
29:59Anh ta xoa đầu tôi,
30:00giọng lạnh lùng pha chút vui vẻ,
30:02ý của tôi là em không cần phải gặp ông ấy,
30:04chứ không phải ông ấy không cần gặp em.
30:06Sự xa cách trong giọng nói của anh ta khiến tôi không nhận ra
30:08rằng ông ấy mà anh đang nói đến chính là bố ruột của mình.
30:11Tôi có phần ngạc nhiên, ngước mắt nhìn anh ta,
30:13và lần đầu tiên tôi nhận ra,
30:15ánh mắt anh ta rất sâu thẳm, khó đoán được cảm xúc.
30:1710. Sau khi từ chối trợ lý của ông cụ phó,
30:20bà cụ nhà họ phó cũng cử người đến tìm tôi,
30:22ra lệnh cho tôi đến gặp bà.
30:23Phó Nhược Minh cười lệnh một tiếng,
30:25lại đáp, không cần thiết, tôi thấy kỳ lạ,
30:32ngay trước cửa nhà, chú Tiếu.
30:33Tại sao em lại chọn phó Nhược Minh?
30:35Tôi nhún vai, vậy tại sao anh lại chọn thẩm lạc?
30:37Phó Lăng Khôn cầm lấy cánh tay tôi, hơi cứng người.
30:40Một lúc sau, anh ta cười lạnh,
30:42em luôn miệng khinh thường thẩm lạc vì cô ấy là con ngoài giá thú,
30:44nhưng em lại chọn một đứa con ngoài giá thú khác à?
30:47Anh ta nói tiếp, vì em mà phó Nhược Minh
30:49đã khiến cả ông cụ và bà cụ tức giận.
30:51Ông cụ đã tuyên bố rằng con ngoài giá thú
30:52không có phần trong quyền thừa kế của nhà họ phó.
30:54Tôi xử người, phó Lăng Khôn nắm chặt vai tôi,
30:57chú Tiếu, anh ta mất quyền thừa kế rồi,
30:59anh ta không còn gì để cho em đâu.
31:00Tôi đột nhiên cảm thấy rất tức giận,
31:02cố gắng vùng vẫy nhưng không thoát ra được,
31:04liền ngởng đầu lên và chừng mắt nhìn anh ta,
31:06anh có thể cho tôi cái gì?
31:07Danh phận tình nhân à, để rồi sau này tôi lại sinh thêm
31:09một đứa con ngoài giá thú.
31:11Nhà họ phó các anh đều thích thế này sao?
31:13Phó Lăng Khôn xử người, anh ta trông có vẻ bối rối và hối hận,
31:16em nghĩ rằng tôi muốn như vậy sao?
31:18Em đã theo tôi suốt một năm,
31:19tại sao lại che giấu con người thật của mình?
31:21Tại sao đến khi chia tay rồi em mới để tôi biết rằng
31:23em có thể khiến tôi mê mụi như thế?
31:25Tôi thực sự cảm thấy tức cười,
31:26người con gái trong sáng và vết son đỏ trên ngực.
31:29Đúng là những điều mà đàn ông luôn dây dứt không nguôi,
31:31không biết tôi lấy đâu ra sức mạnh,
31:32đẩy mạnh anh ta ra.
31:34Tôi không có thời gian để tranh cãi với anh ta,
31:35tôi chỉ muốn đi gặp phó Nhược Minh,
31:37phó Lăng Khôn bị tôi đẩy lùi, đứng ngẩn người.
31:39Anh ta nhìn tôi một lúc lâu, rồi khẽ nói,
31:42tôi hối hận rồi, như vậy không được sao,
31:44tôi không bận tâm đến những gì anh ta nói,
31:46rút điện thoại ra và tìm số của phó Nhược Minh.
31:48Anh ta lại nói, nếu em muốn quay lại,
31:50tôi có thể thay đổi quyết định, tôi vẫn không để tâm,
31:52vẫy tay xua anh ta đi,
31:53phó tổng nên đi lo công việc đi,
31:55nhà họ phó to lớn như vậy.
31:57Đủ để anh bận rộn một thời gian dài đấy,
31:58giọng phó Lăng Khôn lạnh hẳn,
32:00còn mang theo một chút run rảy không dễ nhận thấy.
32:02Chú Tiếu, đây là cơ hội cuối cùng của em,
32:04tôi có thể để thầm lạc ra đi, Lăng Khôn.
32:06Tôi ngẳng đầu lên, cắt ngang lời anh ta.
32:08Khi vừa chia tay, tôi đã từng mơ thấy anh ta nói câu này mỗi đêm,
32:12nhưng tại sao anh ta không nói sớm hơn?
32:13Tại sao lại phải đợi đến khi tôi gặp phó Nhược Minh mới nói?
32:16Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có thể quên phó Lăng Khôn.
32:19Nhưng đúng lúc đó, phó Nhược Minh xuất hiện,
32:21chỉ khi ở bên cạnh anh ta,
32:22tôi mới nhận ra rằng cảm giác được tôn trọng và coi trọng lại gây nghiện đến vậy.
32:26Hóa ra, cảm giác an toàn đến từ việc năng lực ngày càng mạnh mẽ
32:28còn nhiều hơn gương mặt xinh đẹp.
32:30Và bây giờ, tôi chỉ muốn đến bên phó Nhược Minh và nói với anh ta rằng,
32:33chỉ cần anh ta muốn, tôi sẽ ở bên cạnh anh ta.
32:36Dù sau này là nghèo hay giàu,
32:37người gieo nhân tốt thì sẽ gặp quả lành.
32:39Tôi nhìn phó Lăng Khôn, khóe mắt cay cay.
32:41Tôi phải hít sâu một hơi mới có thể ép mình nói ra.
32:44Tôi sẽ đi tìm phó Nhược Minh.
32:45Anh cũng nên đi đi.
32:46Trong mắt phó Lăng Khôn thoáng hiện lên nỗi đau.
32:48Tôi sắp đính hôn rồi.
32:49Nếu em quay lại, tôi có thể thay đổi người.
32:52Anh ta lại tiến tới để kéo tôi.
32:53Nhưng tôi né tránh.
32:54Ông cụ nhà họ phó không thích loại phụ nữ xoay quanh giữa chú và cháu như tôi đâu.
32:58Anh định đính hôn với tôi.
32:59Không sợ ông ấy sẽ hủy quyền thừa kế của anh sao?
33:01Tay phó Lăng Khôn khựng lại.
33:03Tôi đứng tại chỗ cười với anh ta.
33:04Thôi đi.
33:05Tài sản lớn như vậy.
33:06Bỏ thi tiếc lắm.
33:07Tôi thấy Thẩm Lạc và anh rất hợp nhau.
33:09Phó Lăng Khôn vốn là người quyết đoán.
33:10Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta do dự.
33:12Anh ta thậm chí còn nói với tôi.
33:14Bảo tôi chờ.
33:15Chờ đến khi anh ta hoàn toàn đứng vững trong nhà họ phó.
33:24Anh ta biến mất khỏi tầm mắt tôi.
33:26Trong lòng tôi thoáng cảm thấy trống rỗng.
33:28Nhưng đó chỉ là trong thoáng chốc.
33:29Tôi vội vàng gọi điện cho phó Nhược Minh.
33:31Số điện thoại đang đổ chung chờ bên kia.
33:33Tôi lo lắng không yên.
33:34Mãi lâu sau.
33:35Anh ta mới bắt máy.
33:36Nhưng lại không nói gì.
33:37Tôi càng lo lắng hơn.
33:38Anh đang ở đâu?
33:39Tôi đi tìm anh.
33:40Bên kia im lặng một lúc.
33:41Rồi nhẹ giọng nói.
33:42Nhìn về bên đường phía tây.
33:43Tôi ngạc nhiên.
33:44Làm theo lời anh ta và nhìn về phía tây.
33:46Một dáng người cao giáo.
33:47Tựa lưng vào cây ru trên lề đường.
33:49Mỉm cười với đôi mắt nheo lại.
33:50Tôi bất ngờ.
33:51Nhanh chóng chạy đến gần.
33:52Cẩn thận quan sát anh ta.
33:53Anh đến từ lúc nào?
33:55Sao không nói gì cả?
33:56Vừa rồi kéo co với phó Lăng Khôn.
33:57Tôi không biết anh ta đã nhìn thấy bao nhiêu.
34:00Trong lòng có chút lo lắng.
34:01Phó Nhược Minh cười sâu hơn.
34:02Mới đến thôi.
34:03Hôm nay đột nhiên muốn uống rượu.
34:04Nên đến tìm em.
34:05Tôi thở vào nhẹ nhõm.
34:07Nhưng ngay sau đó lại cảm thấy lo lắng.
34:08Anh không sao chứ?
34:09Vừa rồi tôi nghe nói.
34:10Nghe nói tôi là con ngoài giá thú.
34:12Phải không?
34:13Phó Nhược Minh vòng tay qua vai tôi.
34:14Dẫn tôi về phía xe của anh ta.
34:16Thái độ thẳng nhiên đến mức tôi không biết phải nói gì.
34:18Chỉ có thể vân vê ngón tay.
34:20Anh ta bảo tôi lên xe.
34:21Rồi lái xe thẳng về phía ngoại ô.
34:23Tôi nhận ra con đường này có chút quen thuộc.
34:25Giống như đường đến khu nhà cũ của nhà họ phó.
34:27Tôi lo lắng hỏi anh ta.
34:28Anh định đưa tôi đi đối đầu với họ sao?
34:30Phó Nhược Minh ngẩn ra.
34:31Rồi bật cười lớn.
34:32Anh tấp xe vào lề.
34:33Không nói không rằng kéo tôi lại gần.
34:35Hôn lên chán tôi một cái thật kêu.
34:37Em có bị hâm không đấy?
34:38Tôi thông cảm rằng anh ta đang không được ổn định tinh thần.
34:40Nên không chấp nhạt hành động vừa hôn vừa mắng tôi của anh ta.
34:43Anh ta vẫy tay ra hiệu cho tôi xuống xe.
34:45Khi tôi xuống xe nhìn quanh.
34:46Không ngờ đây lại chính là nơi mà hôm trước anh ta đã ép tôi khóc quả lên.
34:49Tôi bối rối.
34:50Hôm nay tôi không muốn khóc.
34:51Phó Nhược Minh không nhìn tôi.
34:53Anh ta chỉ lặng lẽ nhìn vào mặt hồ rồi nói.
34:55Hồi nhỏ, mỗi khi cảm thấy không thể chịu đựng nổi nữa.
34:58Tôi sẽ chạy đến đây và khóc lớn.
34:59Ở đây, khóc không bị ai cười chê.
35:01Không ai khinh thường.
35:02Cũng không ai mách lẻo.
35:03Đây là lần đầu tiên tôi thấy ánh mắt anh ta không mang theo nụ cười.
35:06Chỉ có chút u buồn không phù hợp với tuổi tác.
35:08Anh ta vẫn nhìn vào hồ nước.
35:10Mẹ tôi và bà cụ nhà họ phó đã đấu nhau suốt mấy năm.
35:12Nhưng vẫn không ngồi lên được vị trí chính thất.
35:14Cuối cùng thì bà cũng phát điên.
35:16Bà bị đưa vào viện tâm thần.
35:17Tôi từ năm 8 tuổi đã phải tự mình sinh tồn trong nhà họ phó.
35:20Tim tôi thắt lại.
35:21Như bị kim trầm.
35:22Nhưng tôi không biết phải an ủi anh ta thế nào.
35:24Chỉ có thể lặng lẽ nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh ta.
35:27Chuyển cho anh ta chút ấm áp từ tay tôi.
35:28Anh ta nắm chặt tay tôi.
35:30Người nhà họ phó ai cũng có tình nhân.
35:32Có con ngoài giá thú.
35:33Phó Lăng Khôn cũng có hai đứa em gái ngoài giá thú.
35:35Đây là lần đầu tiên tôi nghe chuyện này.
35:36Tôi nhận ra sự buồn bã trong giọng nói của anh ta.
35:39Liên nhít lại gần anh ta hơn.
35:40Cố gắng an ủi.
35:41Như vậy.
35:42Không công bằng.
35:43Phó Nhật Minh ôm tôi vào lòng.
35:44Lúc còn nhỏ.
35:45Tôi không thể hiểu được mọi chuyện.
35:46Luôn nghĩ rằng bà cụ nhà họ phó đã hại mẹ tôi.
35:49Và tôi nên hận bà ta.
35:50Nhưng khi lớn lên.
35:51Tôi nhận ra không phải vậy.
35:52Anh ta quay người.
35:53Nhìn về phía ngôi nhà cũ của nhà họ phó không xa.
35:55Người mà tôi nên hận.
35:56Là một người khác.
35:57Tôi gật đầu.
35:58Đồng cảm sâu sắc.
35:59Đó cũng là lý do tại sao tôi chưa bao giờ chủ động gây sự với thẩm lạc.
36:02Bởi vì tôi biết mình nên hận ai.
36:04Phó Nhật Minh kéo tôi ngồi xuống bãi cỏ.
36:06Vì thế.
36:06Tôi luôn có một ước mơ.
36:08Tôi muốn làm cho nhà họ phó không còn khả năng tạo ra những người phụ nữ điên.
36:11Những người phụ nữ độc ác nữa.
36:12Tôi nghe thấy điều gì đó không đúng.
36:14Anh ta mỉm cười.
36:15Nhưng nụ cười ấy quá lạnh lùng.
36:16Anh định làm gì?
36:17Tôi bắt đầu lo lắng.
36:18Thậm chí muốn mua cho anh ta một cuốn sách về luật hình sự.
36:21Phó Nhật Minh mỉm cười.
36:22Cúi xuống nhìn vào mắt tôi.
36:23Nhưng con đường này quá cô đơn.
36:25Tôi đã đi một mình quá lâu.
36:26Cho đến khi tôi nhìn thấy em ở buổi tiệc rượu.
36:28Khi em nín khóc mà vẫn tỏ ra mạnh mẽ.
36:30Tôi chật nhớ về thời thơ ấu của mình.
36:32Tôi nghĩ rằng cuối cùng tôi đã tìm được người có thể đồng hành cùng mình.
36:35Tôi nhìn vào mắt anh ta.
36:36Đôi mắt đào hoa ấy không còn chàn đầy nụ cười.
36:38Đôi mắt còn hơi đỏ.
36:39Trông thật mong manh.
36:40Nhưng điều đó lại càng khiến anh ta quyến rũ hơn.
36:42Phó Lăng Khôn nói rằng tôi có khả năng hạ bùa.
36:44Nhưng lúc này tôi chỉ cảm thấy người thực sự có khả năng hạ bùa là Phó Nhật Minh.
36:48Đối diện với đôi mắt này.
36:49Anh ta nói gì cũng đúng.
36:51Anh ta cúi xuống.
36:52Hôn lên môi tôi.
36:52Nhẹ nhàng nhưng kiên định.
36:54Lại khiến tôi không thể thở nổi.
36:55Một lúc sau.
36:56Anh ta thở dài bên tay tôi.
36:57Tiêu tiếu.
36:58Anh đã đi một mình quá lâu rồi.
36:59Tôi và Phó Nhật Minh chính thức ở bên nhau.
37:01Mọi người đều nói.
37:02Tôi đã chọn một đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Phó.
37:05Đúng là đầu óc tôi có vấn đề.
37:06Nhưng tôi lại rất hạnh phúc.
37:07Hóa ra.
37:08Người yêu tâm đầu ý hợp có thể chữa lành mọi vết thương.
37:10Hóa ra.
37:11Ôm nhau trong vòng tay có thể xoa dịu mọi nỗi đau.
37:13Vài tháng sau.
37:14Phó Lăng Khôn đính hôn.
37:15Và chính thức trở thành người thừa kế của nhà họ Phó.
37:17Tôi và Phó Nhật Minh cùng đến dự tiệc đính hôn.
37:20Ông bà cụ nhà họ Phó tỏ vẻ ghê tởm tôi.
37:22Thậm chí không thèm nói chuyện với tôi.
37:24Bà tôi cũng để ý tình hình.
37:25Không còn mắng chửi tôi nữa.
37:26Cứ như thế ông không quen biết tôi.
37:28Tôi và Phó Nhật Minh bị cô lập ở một góc.
37:30Như hai nguồn lây bệnh.
37:31Ai đi ngang qua chúng tôi đều bước nhanh hơn.
37:33Sự phải trao hỏi.
37:34Tình người ấm lạnh.
37:35Thế thái thay đổi.
37:36Tôi sợ Phó Nhật Minh buồn.
37:37Nên kéo anh ấy định ra về.
37:39Nhưng Phó Nhật Minh mỉm cười.
37:40Vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi.
37:42Anh phải nhìn em hoàn toàn chết tâm.
37:43Tôi bật cười vì bị lời nói của anh chọc tức.
37:45Giờ trong lòng tôi chỉ có anh ấy.
37:47Làm sao còn có thể nhớ đến những giấc mơ cũ từ lâu đã không còn thuộc về mình.
37:50Tôi chỉ nhớ đến một mình anh ấy mà thôi.
37:52Phó Lăng Khôn đứng trên đài lễ.
37:54Thần thái chẳng đầy tự tin.
37:55Nâng ly cụm chén với mọi người.
37:57Thầm lạc nhỏ nhắn đáng yêu.
37:58Nép sát vào người anh ta.
38:00Khuôn mặt dạng người hạnh phúc.
38:01Khi họ quay lại để chúc rượu.
38:02Cả hai bất ngờ nhìn thấy tôi và Phó Nhật Minh.
38:04Tôi từ xa vẫy tay với họ.
38:06Dùng khẩu hình miệng nói một câu.
38:07Hạnh phúc.
38:08Ly rượu trên tay Phó Lăng Khôn rơi xuống đất.
38:10Phát ra âm thanh vỡ vụn rõ ràng.
38:12Tôi thấy anh ta định bước về phía tôi.
38:13Nhưng lại bị thầm lạc kéo lại một cách khéo léo.
38:16Tôi cười và lắc đầu.
38:17Như thế đang nhìn một người bạn cũ mất bình tĩnh.
38:19Một người bạn cũ mà ân oán đã hết.
38:20Không còn yêu cũng chẳng còn hận.
38:22Một người bạn cũ mà không hiểu sao lại đỏ mắt khi nhìn về phía tôi.
38:25Tôi ngẩn đầu.
38:26Chọc chọc Phó Nhật Minh.
38:27Chúng ta đi được chưa?
38:28Phó Nhật Minh cười tươi.
38:29Cúi xuống hôn tôi một nụ hôn sầu.
38:31Nụ hôn đầy sự chiếm hữu và bá đạo.
38:33Sau đó, anh ấy khoác vai tôi.
38:34Vẫy tay chào Phó Lăng Khôn rồi dẫn tôi rời đi.
38:37Tôi vừa buồn cười vừa bất lực.
38:38Thường ngày Phó Nhật Minh luôn tính toán kỹ lưỡng trước sau.
38:40Thế mà hôm nay lại trẻ con đến vậy.
38:42Nhưng anh ấy lại rất nghiêm túc nói với tôi.
38:44Trước khi ra trận, phải ổn định lòng quân.
38:46Anh không muốn em còn vương vấn ai khác trong lòng.
38:48Tôi trợn mắt lườm anh.
38:50Nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào.
38:51Được người khác trân trọng.
38:52Thật là tốt.
38:53Sau tiệc đính hôn, Phó Lăng Khôn chính thức nắm trong tay toàn bộ tài sản và quyền lực của nhà họ Phó.
38:57Cuộc chiến tranh giành gia sản này đã kết thúc với sự thất bại thảm hại của Phó Nhật Minh.
39:01Người ta nói rằng Phó Nhật Minh bị tôi mê hoặc đến lú lẫn.
39:04Đáng lẽ anh ta có khả năng thắng cao hơn Phó Lăng Khôn?
39:06Tôi nghe những lời đồn đại đó chỉ cười nhẹ.
39:08Chẳng có thời gian để tức giận.
39:09Tôi làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ.
39:11Đâu có thời gian để quan tâm đến mấy lời đồn đại ấy.
39:13Phó Nhật Minh cũng vậy.
39:14Sau khi mất đi tài sản nhà họ Phó, anh ấy thậm chí còn bận rộn hơn.
39:18Chỉ đến đêm anh ấy đưa tôi ra hồ lần thứ hai, tôi mới biết anh ấy còn có một công ty khác ở bên ngoài.
39:22Công ty này tuy không phô trương, nhưng thực lực lại rất mạnh mẽ là do anh ấy dùng tài nguyên của nhà họ Phó để nuôi dưỡng.
39:28Giờ đây, công ty đó đã đủ khả năng nuốt trưởng lại tài sản của nhà họ Phó.
39:32Phó Nhật Minh đã sống ở nhà họ Phó từ lâu.
39:34Anh ấy biết tất cả điểm yếu của gia tộc này.
39:36Và công ty đó chính là khắc tinh của nhà họ Phó.
39:38Còn công ty của tôi, dưới sự giúp đỡ của anh ấy, cũng đang phát triển một cách nhanh chóng.
39:42Phó Nhật Minh nói, anh ấy không thể cho tôi danh phận phu nhân nắm quyền của nhà họ Phó.
39:46Cũng không thể mang đến cho tôi những bó hoa tươi và sự ngưỡng mộ của mọi người.
39:50Thứ duy nhất anh ấy có thể cho tôi là khả năng tự mình đạt được quyền lực, tiền bạc, hoa tươi và sự tán thưởng.
39:55Anh ấy nói, đối với một con sói nhỏ, nuôi nó, cho nó TTH-ITD-E-E giờ ăn.
39:59Không bằng dạy nó cách săn mồi và giúp nó chiếm lĩnh một thảo nguyên, tôi hoàn toàn đồng ý.
40:04Khi những gì bạn có được đều do năng lực của bản thân mà giành lấy, bạn sẽ không còn lo được lo mất.
40:08Không còn phải bước đi trên con đường đầy dễ lo âu.
40:10Ít nhất là tôi sẽ không còn phải đứng trước gương hàng ngàn lần để luyện tập cách để giống một người phụ nữ khác.
40:14Và tôi cũng không còn sợ bất kỳ ai sẽ bỏ rơi mình, dù người đó là cha của tôi hay người tôi yêu.
40:19Phó Nhược Minh đã tặng cho tôi món quà và lời hứa tốt nhất mà tôi có thể nghĩ đến trên thế giới này.
40:23Hai năm trôi qua nhanh chóng.
40:25Trong hai năm đó, chúng tôi không gặp lại người nhà họ Phó.
40:27Cho đến hôm nay, khi bà cụ nhà họ Phó qua đời, bà đã chất chứa quá nhiều u gất trong lòng, bệnh tật kéo dài, cuối cùng không thể chịu nổi nữa.
40:34Tôi và Phó Nhược Minh trở về để viếng bà.
40:36Phó Lăng Khôn cũng có mặt.
40:37Anh ta trông tiểu tụy hơn khi xưa rất nhiều.
40:39Ánh mắt ảm đạm đang nhìn tôi một cách sâu lắng.
40:42Tôi biết anh ta đã kịch quậy cả về thể xác lẫn tinh thần.
40:44Người con ngoài giá thú mà ông cụ nhà họ Phó nuôi dưỡng ở nước ngoài đã trưởng thành và trở về nước.
40:48Nghe nói, người này rất được ông cụ yêu quý.
40:50Ông cụ nhà họ Phó vẫn còn ảnh hưởng lớn trong gia tộc và công ty.
40:54Ông đã chia một phần tài sản của nhà họ Phó cho người con này.
40:56Bà cụ đã đề phòng Phó Nhược Minh trong nhiều năm, ép mẹ anh ta đến mức phát điên,
41:00nhưng lại không đề phòng được người con thứ tư từ nước ngoài trở về, khiến bà tức giận đến nỗi mất đi.
41:04Còn em gái ngoài giá thú của Phó Lăng Khôn, thầy tấm gương trước mắt, cũng tìm đến báo chí để công khai thân thế, quyết tâm chia phần tài sản.
41:11Phó Lăng Khôn đang chịu áp lực rất lớn.
41:12Có lẽ áp lực này đã chuyển sang cho thẩm lạc.
41:15Đây là lần đầu tiên tôi thấy thẩm lạc tiều tụy, không còn ngọt ngào nhảy nhót như trước.
41:18Cô ta tiến về phía tôi, nhìn chầm chầm vào tôi.
41:21Cô đã cho Phó Lăng Khôn uống loại thuốc mê gì vậy?
41:23Tôi ngưng ác.
41:24Cô điên rồi à?
41:25Cô ta nghiến răng, khó che giấu vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt.
41:27Hai năm rồi, Phó Lăng Khôn luôn bắt tôi mặc váy đỏ, đi giày cao gót, uốn tóc lọn lớn, bắt tôi học theo mọi thứ của cô.
41:33Thậm chí đến lúc ban đêm ngủ cùng tôi, anh ấy cũng gọi tên cô.
41:37Tôi chớp mắt, rồi lại chớp mắt.
41:38Lúc này tôi mới nhận ra, trang điểm, kiểu tóc, quần áo của thẩm lạc đều giống tôi như đúc, cứ như thế sao chép lại.
41:44Tôi thấy chuyện này thật nực cười, nhưng lại không thể cười nổi.
41:47Thời thế đã thay đổi, bây giờ thẩm lạc lại trở thành kẻ thế thân của tôi.
41:50Lẽ ra tôi nên cảm thấy đắc ý, nhưng lại chỉ thấy mệt mỏi tận sâu trong tâm hồn.
41:54Tôi ngẩn đầu nhìn Phó Nhược Minh.
41:55Đi thôi, em mệt rồi.
41:57Phó Nhược Minh nhìn lần cuối vào di ảnh của bà cụ nhà họ Phó, rồi nắm tay tôi.
42:01Đi nào.
42:01Chúng tôi quay lưng rời đi.
42:03Thẩm lạc chửi rùa tôi từ phía sau, giọng cô ta cao vút và mất kiểm soát.
42:06Tôi dừng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn không quay đầu.
42:09Sau tăng lễ của bà cụ nhà họ Phó, sự hỗn loạn trong gia đình họ vẫn tiếp diễn.
42:12Nhưng rất nhanh chóng, họ không còn tâm trí để tiếp tục ồn ào nữa.
42:15Phía nhà họ Phó liên tục bị tấn công vào nhiều lĩnh vực kinh doanh trụ cột, khiến thị phần sụt giảm nghiêm trọng.
42:20Ông cụ nhà họ Phó cùng con trai bị phanh phui hành vi kinh doanh phi pháp, trốn thuế, độc quyền cạnh tranh không lành mạnh.
42:25Những mảng tối trong quá khứ lần lượt bị phơi bày, dẫn đến việc bị điều tra.
42:29Cả gia đình nhà họ Phó chỉ còn mỗi Phó Lăng Khôn có thể thoát khỏi vụ việc này.
42:32Thị trường chứng khoán biến động, các cổ đông ồ ạt bán tháo, ngân hàng thúc ép thu hồi nợ, chuỗi vốn của nhà họ Phó đột ngột bị cắt đớt.
42:38Chỉ trong một đêm, cả gia đình họ Phó sụp đổ, không còn gì để duy trì, và sẽ không còn xuất hiện những chuyện tiểu tam, tiểu tư, con ngoài giá thù nữa.
42:46Trên thế giới này, gia tộc quyền quý giàu sang ấy đã không còn tồn tại nữa.
42:49Phó Lăng Khôn mất hết mọi thứ trong chấp mắt, từ một người được bao quanh bởi sự ngưỡng mộ, anh ta trở thành người mà ai cũng tránh xa.
42:55Tôi nhờ người gửi cho anh ta một chiếc thẻ, trả lại toàn bộ số tiền chia tay mà anh ta từng đưa cho tôi.
42:59Anh ta đã khác xưa, và tôi cũng không còn như trước.
43:02Bây giờ tôi không cần dựa vào số tiền chia tay của ai để sống, Phó Lăng Khôn gửi trả lại chiếc thẻ.
43:07Nhiều người nhắn lời cảm ơn, tôi biết dù là gầy còn lớn hơn ngựa béo, cuộc sống của anh ta cũng không đến nỗi tồi tệ.
43:12Tôi cũng biết anh ta có khả năng, sớm muộn gì cũng sẽ khôi phục lại được, nên tôi nhận lại thẻ và không nhắc đến chuyện đó nữa.
43:18Ngược lại, thầm lạc, người từng thề sống thề chết bên Phó Lăng Khôn lại ly hôn ngay lập tức sau khi nhà họ Phó sụp đổ.
43:23Nhưng hành động nhanh chóng của cô ta cũng không cứu được nhà họ Thầm, công ty của ba tôi, vốn dựa vào sự phát triển của nhà họ Phó mà tồn tại.
43:30Sau khi nhà họ Phó sụp đổ chưa đầy nửa tháng, cũng bị phanh phui hàng loạt hành vi sai trái, không thể tiếp tục duy trì, và tuyên bố phá sản.
43:36Vào ngày công ty của ba tôi phá sản, trời đêm rất đẹp, tôi và Phó Nhược Minh đứng trước cửa sổ, ngắm Trăng và cùng nâng ly.
43:42Anh ấy đưa chỉ tay ra ngoài cửa sổ một cách phô trương, ngón tay hầu như muốn chỉ thẳng lên trời, Trăng sáng quá.
43:47Dưới ánh Trăng, chiếc nhẫn trên tay anh ấy phản chiếu một ánh sáng bạc lấp lánh, tôi bị anh chọc cười không ngớt, học theo sự phô trương của anh ấy, dưa ngón tay áp út ra ngoài cửa sổ.
43:56Đúng thế, ánh Trăng chiếu sáng chiếc nhẫn của em thật đẹp, anh đưa tay nắm lấy tay tôi, 10 ngón tay đan chặt vào nhau, 2 chiếc nhẫn cưới lặng lẽ bên nhau.
44:03Chúng tôi không ai nói gì, một lúc sau, anh ấy mỉm cười, dự dàng nói, cảm ơn em, bà Phó, vì đã cho anh không còn cảm thấy cô đơn, tôi rút vào lòng anh, thì thầm đáp, em cũng cảm ơn anh.
44:13Cảm ơn anh đã cho em sức mạnh, để từ nay em không còn sợ hãi bị ai đó bỏ rơi, kể cả là anh, ánh Trăng thật đẹp, vòng tay anh thật ấm áp, lòng em thật bình yên, như thế là đủ.
Được khuyến cáo
1:27
|
Sắp Tới
1:16
1:08
2:20