Đi đến trình phátĐi đến nội dung chínhĐi đến chân trang
  • Hôm kia
Truyện Audio Hay || Anh Cưới Cô Ấy, Tôi Cưới Một Người Không Phải Anh || Thiên Thần Dắt Truyện

#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:00Vào đúng ngày sinh nhật tôi, bạn trai lại đứng trước toàn bộ nhân viên công ty, tuyên bố ngày cưới của anh ta với một người khác.
00:06Tôi không khóc cũng chẳng làm ấm lên, chỉ lặng lẽ đi tìm anh ta để hỏi cho ra nhé.
00:10Ai ngờ lại tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của anh với bạn mình.
00:13Cậu làm vậy không sợ khiến Thẩm Mộng Giao tức giận à?
00:16Không còn cách nào khác, nếu tôi không cưới nhiên nhiên, cô ấy sẽ bị gia đình gả cho một người lạ.
00:20Tôi không thể trơm mắt nhìn cô ấy chịu khổ.
00:23Hơn nữa, Giao Giao đã bên tôi 8 năm, ai mà chẳng biết cô ấy là người của tôi.
00:27Ngoài việc chờ đợi tôi, cô ấy còn có thể làm gì khác.
00:30Về sau, gia đình sắp xếp cho tôi một mối hôn nhân khác hợp hơn.
00:34Không ngờ, ngày tôi kết hôn lại đúng vào hôm anh ta cưới vợ.
00:37Là chú rể, anh ta bồn trồn lo lắng, luôn cảm thấy có điểm xấu,
00:41còn dặn dò người khác phải trong chừng buổi lễ thật kỹ, đừng để tôi đến quấy dối.
00:45Lúc này, một người bạn phù rể ngập ngừng nói,
00:47Cậu không biết à, hôm nay Thẩm Mộng Giao cũng kết hôn đấy.
00:51Bạn đã bao giờ nếm thử vị của sự phản bội chưa?
00:53Nó không mặn chát như nước mắt, cũng chẳng đắng ngắt như thuốc độc.
00:57Nó là một vị dì xét lạnh lẽo, tanh nồng, lan ra từ một trái tim vỡ nát,
01:01thấm vào từng mạch máu, khiến từng tế bào trong cơ thể bạn phải gào thét trong cơm lặng.
01:05Tôi đã nếm vị đó, vào đúng ngày sinh nhật lần thứ 26 của mình.
01:08Ngày mà tôi cứ ngỡ là khởi đầu cho một chương mới hạnh phúc,
01:11lại trở thành dấu chấm hết cho 8 năm thanh xuân mà tôi đã dành chọn cho một người.
01:14Đêm đó, trong bữa tiệc kỷ niệm thành lập công ty,
01:17cô Tuấn Phong, bạn trai của tôi,
01:19người mà tôi đang cầm trên tay món quà sinh nhật tự tay chuẩn bị,
01:22đã đứng trên sân khấu, dưới ánh đèn rực rỡ và trước hàng trăm ánh mắt,
01:25nhưng không phải để chúc mừng tôi.
01:27Anh ta cầm tay một người con gái khác,
01:29kiểu an nhiên, cô gái luôn xuất hiện bên cạnh anh ta với tư cách là em gái thân thiết.
01:33Giọng anh ta vang lên, rõ ràng và kiên định,
01:35qua chiếc micro mà lẽ ra nên dùng để nói lời yêu thương với tôi.
01:38Hôm nay, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người,
01:41tôi muốn thông báo một tin vui.
01:43Tôi, cô Tuấn Phong và Kiều An Nhiên sẽ chính thức kết hôn vào tháng sau.
01:47Một giây, cả thế giới của tôi sụp đổ trong một giây.
01:50Tiếng vỗ tay vang lên như sấm rội bên tai.
01:52Những lời chúc mừng, những tiếng reo hò,
01:54tất cả hòa thành một thứ âm thanh hỗn loạn,
01:56sắc như dao, cứa vào lồng ngực tôi.
01:58Tôi đứng đó, giữa đám đông, chết lặng,
02:01chiếc hộp quà trên tay bỗng trở nên nặng chíu.
02:03Bên trong là chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn
02:05mà tôi đã phải dùng hết số tiền tiết kiệm của mình để mua,
02:07chỉ vì anh ta từng vô tình nói thích nó.
02:10Tôi tìm kiếm ánh mắt anh ta,
02:11một cách tuyệt vọng.
02:12Tôi muốn tìm thấy ở đó một chút do dự,
02:14một chút tội lỗi, hay thậm chí là một lời giải thích.
02:17Nhưng không, chỉ có sự kiên định lạnh lùng,
02:19ánh mắt anh ta lướt qua tôi,
02:21hờ hững như lướt qua một người xa lạ.
02:23Tôi đã không khóc, tôi cũng không làm ẩm lên
02:25như những người phụ nữ bị phản bội trong phim.
02:26Tôi chỉ lặng lẽ quay người,
02:28rời khỏi bữa tiệc của chính sự ngu ngốc của mình,
02:30đi thẳng đến văn phòng của anh ta hỏi cho ra lẽ.
02:33Cánh cửa phòng giám đốc khép hờ,
02:34tôi định dơ tay lên gõ,
02:36nhưng rồi một giọng nói quen thuộc vọng ra,
02:37giọng của Trình Hạo, bạn thân của Tuấn Phong.
02:40Tuấn Phong, cậu điên rồi sao?
02:42Cậu làm vậy không sợ mộng giao chịu không nổi à?
02:44Hôm nay là sinh nhật cô ấy đấy.
02:46Tôi nín thở, dán tay vào cánh cửa gỗ lạnh lẽo.
02:49Một tiếng thở dài vang lên,
02:51giọng của cô Tuấn Phong,
02:52giọng nói đã từng thì thầm bao lời yêu thương bên tai tôi,
02:54giờ đây lại lạnh lùng đến đáng sợ.
02:56Không còn cách nào khác,
02:58bố mẹ như nhiên ép phải kết hôn thương mại
02:59với một lão già đáng tuổi bố nó.
03:01Cô ấy đã quỳ xuống cầu xin tôi,
03:03tôi không thể chơm mắt nhìn cô ấy rơi vào địa ngục đó được.
03:06Trình Hạo gắt lên,
03:07vậy còn mộng giao thì sao?
03:08Tám năm thanh xuân của cô ấy,
03:10cậu định vứt bỏ như vậy à?
03:11Cô ấy thì không đáng thương sao?
03:13Tất nhiên là tôi thương cô ấy,
03:15Tuấn Phong đáp,
03:15và giọng điệu của anh ta khiến máu trong người tôi đông cứng lại.
03:18Nhưng mộng giao khác,
03:19giao giao đã ở bên tôi 8 năm,
03:21ai mà không biết cô ấy là người của cô Tuấn Phong này.
03:24Tính cách cô ấy lại dự dàng,
03:25hiểu chuyện,
03:26ngoài việc âm thầm chờ đợi tôi,
03:27cô ấy còn có thể làm gì khác chứ?
03:29Đợi tôi giải quyết xong chuyện của nhiên nhiên,
03:31tôi sẽ bù đắp cho mộng giao,
03:33cô ấy sẽ hiểu cho tôi thôi.
03:34Sẽ hiểu,
03:35chờ đợi.
03:36À,
03:36thì ra là vậy,
03:38trong mắt anh ta,
03:39tôi là một phương án dự phòng,
03:40một bến đỗ an toàn mà anh ta có thể quay về bất cứ lúc nào.
03:43Tình yêu 8 năm của tôi,
03:44sự hy sinh của tôi,
03:45chỉ đổi lại được sự tự tin đến tàn nhẫn của anh ta.
03:48Tôi là một con dối ngoan ngoãn,
03:49sẽ mãi ở đó,
03:50chờ đợi chủ nhân của mình ban phát chút tình thương sót lại.
03:53Một tiếng cười chua chát bật ra từ cổ họng tôi.
03:56Thật nực cười,
03:57nực cười đến mức nước mắt cứ thế tuôn rơi.
03:59Tôi quay lưng,
04:00không muốn nghe thêm một lời nào nữa.
04:02Đêm đó,
04:03tôi về nhà mẹ,
04:04nhìn thấy bộ dạng thất thần của tôi,
04:05mẹ tôi không hỏi nhiều,
04:06chỉ lặng lẽ nấu cho tôi một bát canh nóng.
04:09Tôi ngồi trong bếp,
04:10nhìn ánh lửa bập bùng,
04:11và đột nhiên hỏi một câu khiến chính tôi cũng phải bất ngờ.
04:14Mẹ,
04:14lời đề nghị kết hôn của nhà họ lục,
04:16còn giá trị không?
04:17Xoảng.
04:18Chiếc hìa trên tay mẹ rơi xuống đất,
04:20tạo thành một âm thanh trói tai.
04:21Bà kinh ngạc nhìn tôi,
04:23trong mắt ánh lên sự lo lắng không thể che giấu.
04:25Giao giao,
04:26sao con lại hỏi chuyện này?
04:27Mẹ,
04:28lời cầu hôn của nhà họ lục còn có hiệu lực không ạ?
04:31Sự lo lắng trong ánh mắt mẹ tôi không thể che giấu được.
04:34Ngay tối qua,
04:35đoạn video cầu hôn của cố Tuấn Phong
04:36đã nhanh chóng lan truyền khắp mạng xã hội.
04:38Mọi người đều biết rằng gia đình nhà họ cố sắp có tin vui,
04:41nhưng cô dâu lại không phải là tôi,
04:42người đã ở bên anh ta suốt 8 năm qua.
04:45Mẹ thấy tôi im lặng,
04:46giọng nói càng trở nên hối hả.
04:48Nam nam,
04:48kết hôn là chuyện trọng đại,
04:50con đừng có hành động nóng vội.
04:51Tôi ngắt lời bà,
04:52giọng bình thản đến lạ,
04:53vị đắng ghét nơi cổ họng được tôi nuốt xuống.
04:56Tối qua,
04:56ngay trong tiệc sinh nhật của con,
04:58con đã nghĩ thông suốt rồi.
04:598 năm qua,
05:00con đã sống vì người khác quá nhiều.
05:02Bây giờ,
05:03con muốn sống cho bản thân mình.
05:04Trước đây mọi người không từ chối thẳng nhà họ lục,
05:06chẳng phải vì thấy lục yến thần đó là người đáng tin cậy hơn cố Tuấn Phong sao,
05:10con tin vào mắt nhìn người của ba mẹ.
05:12Mẹ tôi thở dài,
05:13ánh mắt vừa xót xa vừa nhẹ nhõm.
05:15Cậu út nhà họ lục,
05:16lục yến thần,
05:17đúng là một chàng trai yêu tú,
05:18nhưng ít nhất hai đứa cũng nên gặp mặt nhau một lần,
05:21tìm hiểu một chút rồi hãng quyết định.
05:23Không cần đâu mẹ,
05:23tôi lắc đầu,
05:24chuyện này mẹ cứ sắp xếp đi,
05:26con mẹ rồi.
05:27Tôi không muốn gặp gỡ,
05:29không muốn tìm hiểu,
05:30trái tim tôi đã chết.
05:31Giờ đây,
05:32kết hôn với ai cũng chỉ là một hình thức.
05:34Lấy một người do gia đình lựa chọn,
05:36ít nhất cũng sẽ không khiến ba mẹ phải phiền lòng.
05:38Thế nhưng,
05:39tôi đã đánh giá quá thấp sự chơ cháo của cố Tuấn Phong.
05:41Tối hôm sau,
05:42khi tôi trở về căn hộ riêng mà hai chúng tôi từng chung sống để thu dọn đồ đặc,
05:46anh ta đã ở đó,
05:47ngồi trên sofa như thế chưa có chuyện gì xảy ra.
05:49Em về rồi à,
05:51sao hôm nay về muộn thế?
05:52Anh ta thẳng nhiên hỏi.
05:54Tôi không buồn trả lời,
05:55lặng lặng thay dày,
05:56như một mùi hương xa lạ sọc vào mũi tôi.
05:58Nước hoa nữ,
05:59mùi hương này chắc của kiểu an nhiên.
06:01Nó ám lên người anh ta,
06:02lên cả không gian này,
06:04như một lời tuyên bố chủ quyền đầy nhạo báng.
06:06Một cảm giác buồn nôn dâng lên.
06:08Anh đến đây làm gì?
06:09Tôi hỏi thẳng,
06:10giọng lạnh như băng.
06:11Đi gặp đối tác ngang qua đây,
06:13tiện ghé vào xem em thế nào.
06:15Anh ta vừa nói vừa đứng dậy,
06:16ràng tay định ôm tôi như một thói quen.
06:18Tôi vô thức lùi lại một bước,
06:20tránh khỏi cái ôm giả tạo đó.
06:22Hành động nhỏ của tôi khiến nụ cười trên môi anh ta cứng lại.
06:24Giao giao,
06:25đừng giận nữa,
06:26anh biết em không vui.
06:28Nhưng anh làm vậy đều có lý do.
06:29Chuyện của an nhiên,
06:30phức tạp lắm.
06:31Em chỉ cần tin anh,
06:33đợi anh một thời gian,
06:34mọi chuyện sẽ ổn thôi.
06:35Tôi nhìn anh ta,
06:36người đàn ông tôi đã yêu bằng cả thanh xuân.
06:39Gương mặt đó vẫn vậy,
06:40vẫn đẹp trai,
06:41vẫn dịu dàng.
06:41Nhưng sao giờ đây tôi chỉ thấy ghê tởm.
06:44Tôi thấy video rồi,
06:45anh có thể đi được rồi.
06:46Tôi nói,
06:47cố nén cho giọng mình không run dậy.
06:49Sự kiên nhẫn của anh ta dường như đã cạn.
06:51Anh ta cao mày,
06:52thẩm mộng giao,
06:53em đừng vô lý như vậy được không?
06:55Anh đã nói là anh sẽ giải quyết.
06:56Em chỉ cần ngoan ngoãn ở đây chờ anh là được rồi.
06:59Tại sao lại phải làm ẩm lên?
07:01Ngoan ngoãn chờ,
07:02tôi bật cười,
07:03nụ cười meo mó hơn cả khóc.
07:04Cô Tuấn Phong,
07:05anh lấy tư cách gì để yêu cầu tôi điều đó?
07:07Tư cách của một người đàn ông phản bội vào đúng ngày sinh nhật bạn gái mình sao?
07:11Hay tư cách của một vị hôn phu sắp cưới người khác?
07:14Nước mắt mà tôi cố kìm nén cuối cùng cũng trào ra.
07:16Thấy tôi khóc,
07:17anh ta có vẻ hoảng hốt,
07:18luôn cũng muốn lau nước mắt cho tôi.
07:20Được rồi,
07:21được rồi,
07:22là anh sai.
07:23Đừng khóc nữa,
07:24em khóc anh đau lòng lắm.
07:25Là ai bắt nạt em?
07:27Nói anh nghe,
07:27anh đi tìm kẻ đó tính sổ.
07:29Kẻ đó,
07:30kẻ đó chính là anh,
07:31cô Tuấn Phong à?
07:33Đêm đó,
07:33anh ta nhất quyết không chịu rời đi,
07:35nói không yên tâm để tôi một mình.
07:37Tôi không nói không rằng,
07:38lặng lặng vào phòng ngủ và khóa trái cửa lại.
07:40Tôi nghe tiếng anh ta thở dài bên ngoài,
07:42rồi giọng nói dịu dàng nhưng đầy áp đặt vọng vào,
07:44mộng dao,
07:45anh ở ngoài này.
07:46Khi nào em bình tĩnh lại thì ra nói chuyện với anh nhé.
07:49Tôi cuộn mình trên chiếc giường lạnh lẽo,
07:55thật sự không muốn nữa.
07:56Sáng hôm sau,
07:57khi tôi bước ra khỏi phòng,
07:59anh ta đang vội vàng mặc áo khoác.
08:01Mộng dao,
08:02anh có việc gấp ở công ty,
08:03tối anh qua đón em đi ăn tối nhé.
08:05Chúng ta nói chuyện sau.
08:07Anh ta đi vội đến mức tôi còn chưa kịp từ chối,
08:09bóng lưng đã khuất sau cánh cửa,
08:11nhanh như thế đang chạy trốn khỏi một cơn dịch bệnh.
08:13Tôi mím môi,
08:14nhìn về phía chiếc sofa anh ta đã ngủ qua đêm.
08:17Một chiếc điện thoại bị bỏ lại,
08:18điện thoại của anh ta.
08:19Tôi cầm nó lên,
08:20định bụng sẽ gọi dịch vụ chuyển phát nhanh gửi trả.
08:23Đúng lúc đó,
08:24màn hình sáng lên,
08:25một tin nhắn mới,
08:26không có mật khẩu.
08:27Người gửi có biệt danh là bé heo ngốc.
08:29Nội dung là một bức ảnh,
08:31Kiều An Nhiên đang ngồi buffer trong phòng cấp cứu,
08:33tay vẫn còn cắm kim truyền dịch,
08:34nhưng cô ta vẫn mỉm cười với ống kính,
08:36dơ tay chữ về một cách tình nghịch.
08:38Tuấn Phong,
08:39trên đường đến đừng vội quá nhé,
08:40lái xe cẩn thận,
08:42em không sao đâu,
08:43em ở đây đợi anh.
08:44À,
08:44thì ra việc gấp là đây,
08:46thì ra sự vội vã của anh ta là dành cho một người khác.
08:49Tôi cười tự diễu,
08:50gọi dịch vụ chuyển phát,
08:51gửi thẳng chiếc điện thoại đến công ty anh ta.
08:53Sau đó,
08:54tôi cũng đến công ty của mình.
08:55Tôi đã mất 8 năm chìm đám trong tình yêu,
08:57đã đến lúc tôi phải tìm lại sự nghiệp và cuộc sống của chính mình.
09:00Khi tôi vừa đến công ty,
09:02trợ lý đã bước tới với một tập hồ sơ dự án trên tay.
09:05Chị Mộng Giao,
09:06trợ lý của tôi bước tới,
09:07đây là hồ sơ dự án hợp tác với tập đoàn Hạ Thị của Cố Tổng.
09:10Mọi thứ đã xong,
09:11chỉ còn thiếu chữ ký của chị thôi hả?
09:13Tôi nhận lấy hồ sơ và lướt qua nhanh,
09:15đây là một dự án hợp tác với tập đoàn Cố Thị,
09:17nhưng tôi lại chẳng có chút ấn tượng gì về nó.
09:20Tổng thẩm đã phê duyệt chưa?
09:21Tôi hỏi.
09:22Chưa ạ.
09:23Trợ lý có chút bất ngờ,
09:24rồi ngay lập tức trả lời,
09:25chị không nhớ sao.
09:27Trước đây chị từng nói rằng,
09:28nếu không phải dự án quá quan trọng
09:29thì chúng ta sẽ ưu tiên hợp tác với Cố Thị.
09:32Lúc này tôi mới nhớ lại,
09:33đúng là tôi từng có một quy định bất thành văn,
09:35ưu tiên các dự án với công ty của Tuấn Phong.
09:37Khi ấy, tôi nghĩ rằng hai nhà sẽ sớm trở thành người một nhà,
09:40ai thắng ai thua cũng chẳng quan trọng,
09:42vậy nên tôi không xem xét kỹ lưỡng về hiệu quả lợi nhuận.
09:45Dự án này lợi nhuận không cao
09:46bằng dự án của đối tác Lý Thị tuần trước,
09:48tôi lạnh lùng nói.
09:49Từ nay về sau,
09:50hủy bỏ quy định ưu tiên.
09:52Tất cả đều phải dựa trên lợi ích của công ty,
09:54lần này thì thôi,
09:55nhưng không có lần sau.
09:56Trợ lý hơi ngạc nhiên,
09:58nhưng rồi nhanh chóng gật đầu,
09:59vâng, em hiểu rồi ạ.
10:01Tan làm, tôi quyết định ghé qua một nhà hàng tứ xuyên mới mở.
10:04Tôi cần một chút vị cay nồng để át đi vị đắng trong lòng.
10:07Nhưng chớ trêu thay,
10:08khi vừa đến nơi,
10:09tôi lại chạm mặt họ.
10:10Cô Tuấn Phong và Kiều An Nhiên
10:11đang ngồi ở một bàn gần cửa sổ.
10:14Nhìn thấy tôi,
10:14Tuấn Phong hơi sững lại,
10:16nhưng rồi nhanh chóng vẫy tay,
10:17mộng dao,
10:18trùng hợp quá.
10:19Anh vừa định gọi rủ em đi ăn,
10:20lại đây ngồi chung đi.
10:22Kiều An Nhiên cũng mỉm cười ngọt ngào,
10:23chị mộng dao,
10:24lại đây ăn cùng cho vui hả.
10:26Anh ta vẫy tay gọi phục vụ mang thêm bát đũa.
10:28Bụng tôi lúc này đã còn cào vì chưa ăn nhiều buổi trưa,
10:31nên sau một chút suy nghĩ,
10:32tôi quyết định không rời đi mà ngồi xuống.
10:34Tôi ngồi xuống,
10:35điều khiến tôi ngạc nhiên là cả bàn ăn toàn những món thanh đạm,
10:38không một chút ớt.
10:39Tôi và cô Tuấn Phong đều là những người không cay không vui.
10:42Anh ta từng nói,
10:43món ăn không có ớt chẳng khác nào linh hồn bị rút cạn.
10:45Chị mộng dao,
10:46em nhớ chị thích ăn cay lắm đúng không?
10:48Để em gọi thêm vài món nhé,
10:50Kiều An Nhiên tỏ ra chú đáo.
10:52Chưa đợi tôi trả lời,
10:53Tuấn Phong đã câu mày trách nhẹ,
10:54An Nhiên,
10:55lại nghịch ngợm rồi.
10:56Em quên bác sĩ dặn gì sao,
10:58dạ dày của em không tốt,
10:59gần đây chỉ được ăn đồ thanh đạm thôi.
11:01An Nhiên biểu môi làm nũng,
11:03biết rồi,
11:03quản gia cố.
11:04Cái gì em cũng nghe lời anh hết,
11:06được chưa?
11:07Nhìn cảnh họ thân mật với nhau,
11:09trái tim tôi đã bị tổn thương vẫn lặng lẽ đến đáng sợ.
11:11Cô Tuấn Phong chỉ nhẹ lắc đầu,
11:13thở dài một hơi.
11:14Đúng lúc đó,
11:15cô Tuấn Phong nhận được một cuộc điện thoại.
11:17Hai người ăn trước đi,
11:18anh ra ngoài nghe điện thoại chút.
11:20Anh ta vừa rời đi,
11:21nụ cười trên mặt Kiều An Nhiên lập tức biến mất.
11:23Cô ta nhìn tôi,
11:24ánh mắt đầy khiêu khích.
11:26Thẩm mộng dao,
11:27tôi thật sự phải nhìn cô bằng con mắt khác rồi.
11:29Biết rõ Thành An đã cầu hôn tôi,
11:31vậy mà cô vẫn không chịu buông tha anh ấy.
11:33Mặt cô dày thật đấy,
11:34giọng cô ta đầy khinh miệt.
11:36Tôi ngừng đầu,
11:37nhìn thẳng vào mắt cô ta,
11:38cướp bạn trai của người khác là chuyện vẻ vang lắm sao.
11:41Đáng để cô đem ra khoe khoang giữa trốn đông người thế này hả?
11:44Cô,
11:44mặt cô ta đỏ lên vì tức giận.
11:46Đúng lúc đó,
11:47một tiếng hét thất thanh vang lên từ phía nhà bếp,
11:49cháy rồi,
11:50cháy rồi.
11:51Khói đen bắt đầu cuộn lên,
11:52cả nhà hàng náo loạn.
11:54Mọi người hoảng sợ sô đẩy nhau bỏ chạy,
11:56tôi cũng lập tức đứng dậy.
11:57Nhưng vừa xoay người,
11:58một bóng người đã lao tới,
11:59sô mạnh vào tôi khiến tôi ngã rủi rụi.
12:02Tôi còn chưa kịp định thần,
12:03đã nghe thấy giọng nói lo lắng của Tuấn Phong ngay bên cạnh.
12:05An Nhiên,
12:06đừng sợ,
12:07có anh ở đây,
12:08anh đưa em ra ngoài ngay.
12:09Anh ta lướt qua tôi,
12:10không một cái nhìn,
12:11ôm chặt lấy kiểu An Nhiên đang run rảy,
12:13che chở cho cô ta và lao ra khỏi đám đông.
12:16Tôi ngồi bệt dưới sàn,
12:17giữa sự hỗn loạn,
12:18khói cay xè mắt,
12:19nhưng thứ khiến tôi không thở nổi lại là hình ảnh bóng lưng kiên quyết của anh ta.
12:22Người đã từng thề sẽ bảo vệ tôi cả đời,
12:24giờ đây lại bỏ mặt tôi trong nguy hiểm để cứu một người khác.
12:27Khi đã ra đến bên ngoài an toàn,
12:29cô Tuấn Phong mới sực nhớ ra tôi.
12:31Anh ta quay lại,
12:32thấy tôi đang lỏ đảo bước ra từ làn khói,
12:34ánh mắt lạnh lẽo.
12:35Anh ta lắp bắp,
12:36mộng dao,
12:36anh,
12:37lúc nãy hỗn loạn quá,
12:38anh không cố ý bỏ lại em.
12:40Tôi biết,
12:40tôi lệnh lùng cắt ngang,
12:42anh không phải không cố ý,
12:43anh chỉ là lựa chọn theo bản năng.
12:45Và bản năng của anh,
12:46đã không còn thuộc về tôi nữa.
12:48Thấy tôi không giận,
12:49anh ta thở phào nhẹ nhóm,
12:50ngỏ ý muốn đưa tôi về nhà.
12:52Không cần đâu,
12:53tôi thấy kiểu tiểu thư bị dọa không nhẹ,
12:55anh nên đưa cô ấy về trước đi.
12:57Những ngày sau đó,
12:58tôi không liên lạc với cô Tuấn Phong,
12:59tôi bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ của mình với Lục Yến Thần.
13:02Trong lúc nghỉ trưa,
13:07tôi đã đặt trước.
13:08Chiếc váy này do chính tay tôi đã thiết kế,
13:10vốn dĩ để dành cho ngày trọng đại với cô Tuấn Phong,
13:12nhưng giờ đây,
13:13tôi không thể chờ đợi đến ngày ấy nữa.
13:15Lúc này,
13:16tôi lại một lần nữa chạm mặt kiểu an nhiên.
13:18Cô ta cũng đến thử váy cưới,
13:20nhìn thấy chiếc váy lộn lẫy trên người tôi,
13:22cô ta cười khẩy,
13:23giọng đầy kiêu ngạo,
13:24cho tôi thử bộ váy cưới đó.
13:25Nhân viên lập tức đáp lại,
13:27xin lỗi,
13:27đây là mẫu thiết kế riêng cho tiểu thư thầm,
13:29quyền sở hữu thuộc về cô ấy.
13:31Kiểu an nhiên nhét miệng cười,
13:33ánh mắt đầy khinh bỉ,
13:34chỉ thế mà cũng đặt váy cưới riêng,
13:36làm như thật sự sắp được kết hôn không bằng.
13:38Cô ta dừng lại một chút,
13:39rồi chật hiểu ra điều gì,
13:41ánh mắt bỗng trở nên đầy thách thức và kích động.
13:43Thẩm mộng dao,
13:44cô định mặc chiếc váy này đến phá đám cưới của tôi và Tuấn Phong đúng không?
13:47Đồ đàn bà chưa chén.
13:48Cô bị điên à,
13:50tôi không muốn đôi co,
13:51bình thản đáp lại,
13:52nếu cô có bệnh,
13:52nên đi khám bác sĩ,
13:54đừng đứng đây phát điên.
13:55Nói xong,
13:56tôi ôm hộp váy định rời đi,
13:58nhưng bất ngờ,
13:58cô ta lao tới giật lấy hộp từ tay tôi.
14:01Chưa kịp phản ứng,
14:02tôi đã thấy cô ta điên cuồng xé rách chiếc váy cưới lộng lẫy.
14:05Chưa dừng lại ở đó,
14:06cô ta còn chạy đến quầy lễ tân,
14:07giật lấy cây kéo rồi bắt đầu cắt nát chiếc váy.
14:10Thẩm mộng dao,
14:11cô đừng có mà phá đám cưới của tôi.
14:13Tôi sẽ hủy chiếc váy này,
14:14để xem cô còn dám làm gì.
14:16Tôi dẫn dữ lao vào ngăn cản.
14:18Trong lúc rằng co,
14:19lưỡi kéo sắc lẹm đã cứa một đường dài trên tay tôi,
14:21máu tươi lập tức trào ra.
14:23Kiều An Nhiên giữ người,
14:24nhưng chỉ một giây sau,
14:26một hành động không thể tin nổi đã xảy ra.
14:27Cô ta cầm kéo,
14:29tự dạch lên tay mình và nhát,
14:30rồi ngồi bệt xuống đất,
14:31khóc lóc thảm thương.
14:33Tôi chưa kịp phản ứng vì quá sốc trước hành động gần như mất trí của cô ta
14:36thì cô Tuấn Phong vội vàng chạy vào từ ngoài.
14:38Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt,
14:39tôi đứng xững,
14:40tay dớ máu.
14:41Còn Kiều An Nhiên thì ngồi dưới đất khóc lóc với vết thương trên tay
14:44và chiếc váy cưới bị hủy hoại.
14:45Anh ta không cần một lời giải thích.
14:47Lao đến,
14:47chừng mắt nhìn tôi,
14:48ánh mắt đỏ ngầu vì giận dữ.
14:50Thẩm mộng giao,
14:51sao cô lại có thể trở nên độc ác và tâm cơ đến vậy?
14:54Tôi đã nhìn lầm cô rồi.
14:55Anh ta nhẹ nhàng bế Kiều An Nhiên đang nức nở trong lòng lên.
14:58Tuấn Phong,
14:59là lỗi của em,
15:00anh đừng trách chị mộng giao,
15:01chị ấy không cố ý đâu.
15:03Không cố ý,
15:04anh ta nghiến răng,
15:05lườm tôi một cái sắc lẹn.
15:06Tốt nhất là không cố ý.
15:08Thẩm mộng giao,
15:08tôi nói cho cô biết,
15:10nếu An Nhiên có mệnh hệ gì,
15:11tôi nhất định không tha cho cô.
15:13Nói rồi,
15:14anh ta bế cô ta rời đi,
15:15không một lần ngoái đầu lại.
15:16Anh ta không biết,
15:17hoặc không muốn biết.
15:19Thực ra,
15:19nếu anh ta chỉ cần ngừng đầu lên một chút,
15:21sẽ thấy toàn bộ sự việc đã được camera trong tiệm ghi lại rõ ràng.
15:25Nhân viên thiết kế nhẹ nhàng nói,
15:26tiểu thư thẩm,
15:27hay để tôi giải thích giúp cô với anh ấy.
15:29Tôi lắc đầu,
15:30bình thẳng trả lời,
15:31không cần đâu.
15:32Thật ra,
15:33như vậy cũng tốt,
15:34mọi thứ đều rõ ràng,
15:35không còn gì để níu kéo.
15:37Ngày cưới đã đến,
15:38thật chớ treo,
15:39nó lại chung với ngày cưới của cô Tuấn Phong.
15:41Tôi cuối cùng cũng gặp được người đàn ông sẽ trở thành chồng mình,
15:44Lục Yến Thần.
15:45Anh ấy cao hơn,
15:46đẹp trai hơn Tuấn Phong.
15:47Gương mặt góc cạnh,
15:48thanh tú mang theo một vẻ lạnh lùng,
15:50xa cách.
15:50Nhưng khi ánh mắt anh chạm vào tôi,
15:52nó lại thoáng một tia dịu dàng khó tả.
15:54Đừng căng thẳng,
15:55anh nhẹ nhàng nói khi thấy tôi hơi run,
15:57mọi chuyện đã có anh.
15:59Một câu nói đơn giản,
16:00lại khiến lòng tôi ấm áp một cách lạ thường.
16:02Lục Yến Thần đưa tôi đi chào họ hàng,
16:04dâng trả,
16:05xử lý đâu ra đấy,
16:06không để tôi cảm thấy gượng gạo dù chỉ một chút.
16:09Lúc lên xe hoa,
16:10anh cũng rất chú đáo,
16:11lo liệu mọi thứ ổn thỏa.
16:12Khi động cơ khởi động,
16:14tâm trạng lo lắng trong tôi cũng dần dần bình ổn.
16:16Cùng lúc đó,
16:17tại một lễ đường khác,
16:18cô Tuấn Phong lại đang bồn trồn không yên.
16:20Cả ngày hôm nay,
16:21anh ta không nhận được bất kỳ tin tức nào từ tôi.
16:24Không một cuộc gọi,
16:25không một tin nhắn quấy dối.
16:26Sự im lặng của tôi khiến anh ta bất an.
16:29Anh ta quay sang dặn dò phù rể,
16:30các cậu trông trừng cho kỹ,
16:32đừng để Thẩm Mộng Giao đến gây dối.
16:33Một người bạn không nhịn được cười,
16:35yên tâm đi Tuấn Phong,
16:36cô ấy không rảnh đến phá cậu đâu.
16:38Hôm nay Thẩm Mộng Giao cũng kết hôn đấy,
16:40chắc giờ này đang làm lễ rồi.
16:42Lời nói đó như một tiếng xét đánh ngang tai cố Tuấn Phong,
16:44thủ tục kết hôn quả thật rất phức tạp.
16:46Sau một loạt những công việc dối ghen,
16:48tôi cảm thấy cơ thể mình mệt mỏi
16:49đến mức suýt nữa không đứng vững được nữa.
16:51Đêm tân hôn,
16:53Lục Yến Thần nhận ra tôi đang mệt,
16:54liền nhẹ nhàng nói,
16:55em đi tắm trước đi.
16:57Tôi hơi ngạc nhiên,
16:58không khỏi cảm thấy có chút lúng túng.
17:00Dù chỉ là một câu nói đơn giản,
17:01nhưng vì hôm nay là đêm tân hôn của chúng tôi,
17:03tôi không thể không cảm thấy một chút gì đó mơ hồ và khó nói.
17:07Càng nghĩ đến những gì có thể xảy ra tiếp theo,
17:09tai tôi dường như nóng bừng lên.
17:11Tôi, anh, tôi cố gắng nói
17:12nhưng lại không biết phải diễn đạt thế nào.
17:15Lục Yến Thần thấy tôi do dự,
17:16liền mỉm cười,
17:17đáp lại, em yên tâm,
17:18anh sẽ không ép em đâu.
17:20Anh thao áo vest,
17:21lấy một chiếc chân mỏng từ trong tủ,
17:23đặt sang một bên giường.
17:24Chúng ta đã kết hôn rồi,
17:25mọi thứ cứ tự nhiên,
17:27không cần phải vội vàng hay ép buộc nhau.
17:29Quả đúng như lời anh nói,
17:30anh không làm gì tôi cả.
17:32Đêm đó,
17:32chúng tôi ngủ chung giường,
17:33như mỗi người một chăn,
17:35có một khoảng cách rõ ràng.
17:36Tôi nằm đó,
17:37chằm chọc không ngủ được,
17:38tôi không hiểu.
17:39Tại sao một người yêu tú như Lục Yến Thần
17:41lại chấp nhận một cuộc hôn nhân sắp đặt
17:42với một người anh chưa từng gặp như tôi?
17:45Sau một hồi suy nghĩ miên man,
17:46tôi không nhịn được mà hỏi anh,
17:47tại sao anh lại cầu hôn tôi?
17:49Tiếng thở của Lục Yến Thần rất nhẹ,
17:51tôi đợi mãi không thấy anh trả lời.
17:53Đến khi tôi tưởng anh đã ngủ rồi,
17:54thì nghe thấy giọng anh vang lên,
17:56rất nhẹ nhàng.
17:57Vì anh muốn cưới em,
17:58nên mới làm vậy.
18:00Câu trả lời này khiến tôi hơi ngỡ ngàng,
18:02tôi không hiểu sao,
18:03lời nói này lại khiến tôi ngỡ ngàng đến thế.
18:05Chúng ta,
18:06từng quen nhau sao?
18:07Lần này,
18:08anh không trả lời,
18:09anh đột ngột xoay người,
18:10vòng tay ôm lấy tôi qua lớp chăn mỏng.
18:12Nếu em không ngủ được,
18:13vậy chúng ta làm chuyện gì đó có ý nghĩa hơn đi.
18:16Không,
18:16không,
18:17em buồn ngủ lắm rồi,
18:18tôi hoảng hốt nhắm chặt mắt.
18:20Trong bóng tối,
18:21một tiếng cười nhẹ nhàng vang lên,
18:22nhưng tôi không dám mở mắt ra nhìn.
18:24Cùng lúc đó,
18:25ở nhà họ cố lại là một trận cùng phong.
18:27Điều tra ngay cho tôi,
18:29thẩm mộng giao rốt cuộc đã gả cho thằng khốn nào.
18:31Cô Tuấn Phong gầm lên,
18:32mắt đỏ ngầu,
18:33đặt đổ cả bàn trà.
18:35Kiều An Nhiên mặc bộ váy ngủ đỏ rực,
18:36run rảy đứng bên cạnh.
18:38Tuấn Phong à,
18:39hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta mà.
18:41Cút,
18:42anh ta lệ lùng đẩy cô ta ra.
18:43Anh ta không thể tin được,
18:45anh ta đi cùng gọi điện,
18:46nhắn tin cho tôi,
18:47nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng.
18:49Cho đến khi có người báo lại,
18:50người tôi lấy chính là Lục Yến Thần,
18:52người thừa kế duy nhất của Lục Thị,
18:53một gia tộc có lịch sử trăm năm mà ngay cả nhà họ cố cũng phải kiêng rẻ vài phần.
18:57Biết được chuyện đó,
18:58anh ta chẳng buồn đi dày,
18:59cầm chìa khóa,
19:00phóng xe như điên đến khu biệt thự của nhà họ Lục.
19:03Tôi đang ngủ say thì bị đánh thức bởi tiếng gào thét từ dưới lầu.
19:06Tôi chở mình,
19:07ý thức dần rõ ràng,
19:08giọng nói kia cũng dần trở nên rõ rệt.
19:10Thẩm mộng giao,
19:11em ra đây cho anh,
19:12anh không cho phép em lấy người khác,
19:14em là của anh.
19:15Tôi giật mình tỉnh giấc,
19:16nhận ra giọng của cố Tuấn Phong,
19:18tôi nhìn sang bên cạnh,
19:19rừng đã trống không.
19:21Lục Yến Thần,
19:22tôi thử gọi một tiếng,
19:23âm thanh từ phía ban công truyền vào,
19:25tôi lập tức chạy ra xem.
19:27Lục Yến Thần đã ra ngoài ban công từ lúc nào?
19:29Tiếng của cố Tuấn Phong càng lúc càng lớn.
19:31Thẩm mộng giao,
19:32mau ra đây,
19:33nếu em không ra,
19:34anh sẽ không đi đâu hết.
19:35Giao giao,
19:36anh yêu em,
19:37em về với anh đi,
19:38anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn,
19:40anh sẽ không làm em tức giận nữa.
19:42Nghe thấy giọng anh ta,
19:43tôi không thể giải thích nổi cảm giác khó chịu
19:45đang dâng lên trong lòng.
19:47Khi tôi bước ra ban công,
19:48tôi nhìn thấy Lục Yến Thần đang đứng đó,
19:50vẻ mặt điềm tĩnh,
19:51mắt nhìn xuống dưới lầu,
19:52theo dõi màn kịch đang diễn ra.
19:54Ngón tay anh kẹp một điếu thuốc đang cháy rở.
19:56Nhìn thấy tôi,
19:57anh dập tắt tàn thuốc,
19:58khẽ hỏi bằng giọng khàn khàn,
19:59anh làm em tỉnh giấc ả.
20:01Tôi gật đầu,
20:02lòng dối bời,
20:03bạn trai cũ đến làm loạn vào đêm tân hôn,
20:05là một người đàn ông,
20:06ai có thể chịu đựng được.
20:08Lúc này,
20:08tôi không rõ anh đang nghĩ gì,
20:10và cũng không biết nên nói gì cho phải.
20:12Anh lướt nhìn tôi,
20:13thấy tôi đang đứng trần chân trên nền đất lạnh,
20:15anh liền cao mày,
20:16bước đến và bế tôi lên một cách nhẹ nhàng.
20:18Bị nhấc bổng lên đột ngột,
20:20tôi bất giác thốt lên một tiếng.
20:21Em sao không đi dép?
20:23Em quên mất,
20:23tôi lúng túng đáp lại.
20:25Anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường,
20:26sau đó vỗ nhẹ lên chân như dỗ dành một đứa trẻ,
20:29ngủ đi,
20:30vẫn còn sớm mà.
20:31Nhưng,
20:32anh ta vẫn đang ẩm ý dưới kia,
20:33tôi lo lắng.
20:34Anh đã cho người xử lý rồi,
20:36anh bình thản nói.
20:37Rứt lời,
20:38anh gọi một cuộc điện thoại,
20:39rồi quay lại giường,
20:40không nói thêm gì.
20:41Có lẽ vì chúng tôi kết hôn chỉ là một liên minh,
20:44chẳng có tình cảm gì giữa hai người,
20:45nên anh cũng không mấy bận tâm đến chuyện đó.
20:48Với suy nghĩ đó,
20:48tôi an tâm nhắm mắt lại và tiếp tục ngủ.
20:51Sáng hôm sau,
20:52tôi mở điện thoại,
20:56bạn một tin nhắn trả lời,
20:58tôi đã kết hôn.
20:59Xin anh tự trọng,
21:00sau này đừng làm phiền tôi nữa.
21:02Ngay sau đó,
21:03anh lập tức phản hồi.
21:04Giao giao,
21:05đừng dỗi nữa,
21:06anh biết em đang đùa với anh mà,
21:07đúng không?
21:08Em đang dẫn chuyện anh cưới kiểu an nhiên phải không?
21:11Để anh giải thích.
21:12Tôi không trả lời thêm nữa,
21:13chỉ lặng lẽ xóa toàn bộ liên lạc liên quan đến Hạ Thành An.
21:16Vừa làm xong,
21:17Lục Yến Thần đã gõ cửa,
21:19giọng anh vẫn ôn hòa,
21:20điềm tĩnh như thường lệ.
21:21Dậy rồi thì rửa mặt đi,
21:22lát nữa chúng ta qua nhà mẹ ăn cơm.
21:25Ba mẹ Lục là những người rất cởi mở và lãng mạn.
21:27Ngay sau lễ cưới,
21:28họ đã vội vàng lên đường đi du lịch vòng quanh thế giới.
21:31Danh nghĩa là tạo không gian và thời gian riêng cho chúng tôi,
21:33tận hưởng cuộc sống của riêng hai người.
21:35Vì vậy,
21:36buổi chiều hôm nay là đến nhà ba mẹ tôi.
21:38Tôi vội vàng rửa mặt,
21:40trang điểm nhẹ một chút rồi cùng anh về nhà.
21:42Thấy chúng tôi bước vào,
21:43mẹ tôi cười đến mức không khép được miệng,
21:45đặc biệt là lúc nhìn thấy Lục Yến Thần lần lượt lấy từng món quà ra,
21:48mắt bà cười hiếp thành một đường.
21:50Vậy là được rồi,
21:51mang theo bao nhiêu quà thế này,
21:52cứ như khách xáo ấy.
21:54Không nhiều đâu hạ,
21:55đây đều là chuyện nên làm.
21:56Lục Yến Thần đáp lại rất khiêm tốn,
21:58lễ độ.
21:59Ba tôi có chuyện muốn trao đổi với anh,
22:01nên hai người vào thư phòng,
22:02còn tôi thì bị mẹ kéo vào bếp.
22:04Bà Líp nhìn ra ngoài,
22:05nhỏ giọng hỏi,
22:06dạo tối qua,
22:07cô Tuấn Phong có chạy đến nhà con gây chuyện không?
22:10Sao mẹ biết ạ?
22:11Tôi ngạc nhiên hỏi,
22:12mẹ có một người bạn sống gần khu biệt thự của hai đứa,
22:15sáng nay bà ấy đặc biệt tới hỏi mẹ có chuyện gì xảy ra.
22:18Thằng mất nết đó,
22:19hai đứa sống ở khu biệt thự,
22:20xung quanh toàn người có thân phận,
22:22hôm qua tụi con cưới,
22:23ai mà không biết.
22:24Nó gào hết như vậy,
22:25người ta nhìn con bằng ánh mắt gì đây?
22:27Càng nói mẹ tôi càng giận,
22:29hận không thể chạy đến nhà nó mà cho một trận ra trò.
22:32Còn Yến Thần thì sao?
22:33Nó có nói gì không?
22:34Tôi lắc đầu,
22:35anh ấy chẳng nói gì cả.
22:37Mẹ tôi thở dài bất lực,
22:38lắc đầu.
22:39Từ từ rồi sẽ tốt thôi,
22:40nếu sau này có chuyện gì không vừa lòng,
22:42thì hai đứa cứ nói thẳng với nhau.
22:44Đừng cãi vã,
22:45đừng để thằng mất nết kia làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của vợ chồng con.
22:48Lời vừa rứt,
22:49điện thoại của mẹ liền đổ chuông.
22:51Là mẹ của cô Tuấn Phong,
22:52nhưng người nói lại là anh ta.
22:54Dì ơi,
22:55dì giúp con liên lạc với Mộng Giao được không ạ?
22:57Con có lời muốn nói với cô ấy.
22:59Mẹ tôi tức giận,
23:00cậu đã kết hôn rồi,
23:01con gái tôi cũng vậy.
23:02Nếu cậu còn chút lương tâm thì đừng làm phiền nó nữa.
23:05Nói rồi bà cúc máy.
23:07Tôi cứ nghĩ anh ta sẽ biết khó mà lùi.
23:09Nhưng không,
23:10đến tối,
23:10anh ta lại mò đến tận nhà tôi.
23:12Anh ta đứng ngoài cổng,
23:13tay cầm một trồng ảnh cũ của chúng tôi.
23:15Từng tấm một,
23:16là những bức ảnh của chúng tôi từ khi còn nhỏ cho đến lúc trưởng thành,
23:19tổng cộng phải đến hàng nghìn bức.
23:21Giao giao,
23:22đây là tất cả những bức ảnh của chúng ta từ khi bé.
23:24Em nhìn đi,
23:25nụ cười của chúng ta trong những tấm hình này thật tươi sáng.
23:28Anh tiếp tục,
23:28giọng hơi ngẹn lại,
23:29nhìn lại những tấm ảnh này.
23:31Anh càng chắc chắn rằng mình yêu em thật lòng.
23:33Anh không hề thích Kiều An Nhiên,
23:34việc cưới cô ấy chỉ là để giúp cô ấy thoát khỏi sự kiểm soát của gia đình.
23:38Giờ gia đình cô ấy biết cô ấy đã kết hôn rồi,
23:40họ sẽ không ép cô ấy nữa.
23:42Ngày mai,
23:43anh sẽ đưa cô ấy đi nộp đơn ly hôn.
23:45Một tháng sau là xong thủ tục.
23:46Tôi nhìn anh ta,
23:47không thể không cảm thấy buồn cười.
23:49Anh ta đang khóc như thế đang tự cảm động với chính mình.
23:52Nếu không yêu Kiều An Nhiên,
23:54sao anh ta lại chấp nhận giúp cô ấy bằng cách hạ mình như vậy?
23:57Sao anh ta lại cam lòng trở thành người đàn ông đã từng ly hôn?
24:00Và tại sao lại nghĩ rằng tôi sẽ vẫn chờ đợi anh ta quay lại?
24:03Anh thực sự hiểu thế nào là yêu không?
24:04Cô Tuấn Phong.
24:06Yêu hay không là do trái tim,
24:07chứ không phải do những lời nói.
24:09Mọi hành động của anh đều chứng minh anh đã chọn Kiều An Nhiên,
24:11và giờ đây anh chỉ muốn phủi bỏ tất cả.
24:14Tôi nghĩ,
24:14có thể anh ta biết yêu là gì,
24:16nhưng người anh ta yêu nhất chính là bản thân mình.
24:18Không, không phải như vậy.
24:20Giao giao.
24:21Trước đây, anh sai.
24:22Anh chỉ coi Kiều An Nhiên như một đứa em gái.
24:25Gia đình cô ấy lúc nào cũng coi trọng con trai,
24:27kinh thường con gái.
24:28Nếu anh không giúp,
24:29họ sẽ ép cô ấy lấy một người đàn ông lạ.
24:31Anh chỉ cảm thấy cô ấy đáng thương nên mới làm vậy.
24:34Giúp ai là quyền của anh,
24:35nhưng chẳng liên quan gì đến tôi.
24:37Anh có tư cách gì mà bắt tôi chờ đợi anh?
24:39Còn nữa, anh bảo anh yêu tôi,
24:41vậy anh đã bao giờ nghĩ đến cảm giác của tôi
24:43khi anh đến biệt thự gào thét về chuyện của chúng ta vào giữa đêm không?
24:45Anh có bao giờ nghĩ đến những người sống xung quanh đó sẽ nhìn tôi thế nào không?
24:50Khuôn mặt Hạ Thành An cứng lại,
24:51sắc mặt anh ta tái dần,
24:52không nói gì thêm.
24:54Anh, lúc đó anh quá nôn nóng,
24:56không nghĩ nhiều đến vậy.
24:57Chỉ một câu không nghĩ nhiều,
24:58là đủ để anh dễ dàng phá hủy tôi sao.
25:01Cô Tuấn Phong,
25:02đây là yêu ư,
25:03rõ ràng là anh đang muốn làm tôi khó xử.
25:05Nếu là người khác,
25:06tôi có thể tin đó là hành vi bốc đồng.
25:08Nhưng nếu là anh ta,
25:09tôi không tin.
25:11Không phải thế.
25:12Anh ta như bị nói trúng tim đen,
25:13trở nên điên cuồng.
25:14Anh ta lao tới,
25:16xiết chặt lấy tay tôi,
25:17định lôi tôi đi.
25:18Em quên rồi sao?
25:19Em đã nói cả đời này chỉ lấy mình anh.
25:22Cô Tuấn Phong bất ngờ lao tới,
25:23xiết chặt lấy cánh tay tôi không chịu buồn.
25:26Giao giao,
25:26em ly hôn với hắn ta đi.
25:28Một tháng nữa,
25:29chúng ta sẽ cưới nhau.
25:30Lúc đó anh nhất định sẽ cho em một hôn lễ long trọc.
25:33Những gì hắn ta có thể cho em,
25:34anh cũng có thể.
25:35Hãy tin anh thêm một lần nữa,
25:37được không?
25:38Buông ra.
25:38Tôi vùng vẫy muốn giật tay ra,
25:40nhưng càng vùng thì anh ta càng xiết chặt.
25:42Anh kéo tôi về phía xe,
25:44miệng lầm bẩm không rứt.
25:45Anh sẽ đưa em về nhà.
25:46Giao giao,
25:47chúng ta đã hứa sẽ ở bên nhau cả đời.
25:49Bộ dạng anh ta lúc này thực sự điên cuồng.
25:52Tôi sợ hãi,
25:53theo bản năng hét lớn,
25:54Lục Yến Thần.
25:55Chỉ trong một cái chớp mắt,
25:56một bóng người cao lớn đã lao ra từ trong nhà.
25:58Một cú đấm trời ráng,
26:00cô Tuấn Phong ngã lăn ra đất.
26:02Ngược Lục Yến Thần phập phòng kịch liệt,
26:03tôi nét vào lòng anh,
26:04mọi âm thanh xung quanh dường như đều tan biến,
26:12ngẳng đầu nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt,
26:14ánh mắt anh ta như bị lửa thiêu đốt,
26:15gào lên.
26:16Anh là ai?
26:17Lục Yến Thần nhẹ nhàng tròn tay qua eo tôi,
26:19tuyên bố quyền sở hữu đầy bình thản.
26:21Tôi là chồng cô ấy,
26:22Lục Yến Thần.
26:24Anh cúi xuống,
26:25dịu dàng hôn lên chán tôi,
26:26thì thầm,
26:27đừng sợ,
26:27có anh ở đây.
26:29Trái tim vẫn còn chưa ổn định của tôi như được vỗ về,
26:31từng nhịp đập hối hả dần bình ổn lại,
26:33giống như một chú chim non hoảng loạn vừa tìm thấy tổ ấm ấm áp để chú ẩn.
26:37Cô Tuấn Phong lùng cồm bò dậy,
26:38không tin vào mắt mình.
26:40Không thể nào,
26:40giao giao,
26:41lời anh ta nói không phải sự thật đúng không?
26:43Anh ta vẫn không dám tin rằng tôi đã thật sự kết hôn.
26:46Tôi kéo tay Lục Yến Thần,
26:48đưa chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út ra trước mặt anh ta.
26:50Cô Tuấn Phong,
26:51tôi thật sự đã kết hôn rồi,
26:53anh còn tiếp tục dây dưa như vậy thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
26:56Cưới rồi thì sao?
26:57Chỉ cần chúng ta còn yêu nhau,
26:59thì ai dám ngăn cản.
27:01Cô Tuấn Phong vẫn không chịu bỏ cuộc,
27:02lao tới định kéo tôi đi.
27:04Em tưởng hắn ta là người tốt à,
27:06nếu hắn tốt thì đã chẳng nhân cơ hội chen vào đúng lúc này.
27:09Gương mặt Lục Yến Thần hoàn toàn tối sầm lại.
27:11Anh đẩy tôi ra sau lưng,
27:13chầm giọng nói khét.
27:14Ngoan,
27:14lùi về sau,
27:15đừng để bị thương.
27:16Tôi gần như theo bản năng lùi lại vài bước.
27:19Anh ta lao tới như một con thú bị thương,
27:21nhưng anh ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Yến Thần.
27:24Chỉ vài phút sau,
27:24anh ta đã bị đánh cho không còn sức chống cự.
27:27Tôi bình tĩnh gọi xe cứu thương,
27:29rồi kéo tay Yến Thần lại.
27:30Đừng đánh nữa,
27:31sẽ phiền phức.
27:32Anh khẽ hừ lạnh,
27:33nhưng vẫn nghe lời tôi,
27:34buông tay.
27:35Được,
27:36nghe em.
27:37Khi vào nhà,
27:37tôi giúp anh bôi thuốc lên vết bầm trên khóe môi.
27:40Khi tôi cúi xuống,
27:41một hình ảnh mơ hồ trượt lóe lên trong đầu tôi.
27:43Con hẻm nhỏ,
27:44bộ đồng phục học sinh,
27:45và một chàng trai đã che chở cho tôi khỏi mấy tên du côn.
27:48Em,
27:49đột nhiên thấy anh rất quen mắt.
27:51Vậy,
27:51em nhớ ra rồi à?
27:52Tôi chớp chớp mắt,
27:53vẫn còn mơ hồ.
27:55Anh khẽ cười,
27:56nhẹ nhàng cầm lấy đầu ngón tay tôi,
27:57nói,
27:58đồ ngốc vô tâm.
27:59Năm đó em suýt bị người ta ức hiếp,
28:01là anh đã giúp em.
28:02Khi ấy em cũng giống bây giờ,
28:04bôi thuốc cho anh.
28:05Tôi sững sờ.
28:06Tôi nhớ ra rồi.
28:08Năm lớp 12,
28:09cô Tuần Phong trốn học đi chơi bóng rổ với đám bạn ngoài trường.
28:12Chơi xong,
28:13anh ta gọi tôi mang cặp đến chỗ đó được.
28:15Kết quả,
28:15khi tôi đi ngang qua một con hẻm nhỏ vắng người,
28:18thì bị một đám đầu nhụm vàng chặn lại.
28:20Chúng uy hiếp tôi,
28:21bắt tôi giao hết tiền trên người.
28:23Tôi sợ quá,
28:24đưa hết số tiền mình có cho chúng.
28:26Nhưng vẫn không đủ.
28:27Chúng bắt đầu nổi lòng xấu,
28:29định lôi tôi vào trong hẻm sâu hơn.
28:31Tôi hoảng sợ đến mức bật khóc và gào thét cầu cứu.
28:33Ngay lúc đó,
28:34một nam sinh xuất hiện và cứu tôi.
28:36Tôi cảm kích,
28:37đã tự tay mua dung dịch sát trùng và giúp anh ấy xử lý vết thương.
28:41Chỉ là,
28:41lúc đó cô Tuần Phong đến.
28:43Anh ta gọi tôi một tiếng,
28:44khiến tôi quên mất không kịp hỏi tên người đã cứu mình.
28:47Thấy vẻ mặt tôi ngương ác,
28:49lúc yến thần liền biết tôi đã nhớ ra.
28:51Nhớ rồi,
28:51tôi khó khăn gật đầu,
28:53cuối đầu Lý Nhì nói.
28:54Xin lỗi,
28:55em không cố ý quên chuyện đó đâu.
28:57Thực ra tôi luôn biết ơn người đã giúp mình ngày hôm ấy.
29:00Chỉ là thời gian trôi quá lâu,
29:01hình bóng ấy đã trở nên mờ nhạt trong ký ức.
29:03Chỉ cần nhớ được là tốt rồi,
29:05chứng tỏ em cũng không quá ngốc.
29:07Anh mỉm cười,
29:08nháo nhẹ mà tôi.
29:09Không hiểu sao,
29:10tim tôi đập thình thịt,
29:11ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào anh nữa.
29:14Vậy,
29:14anh cưới em là vì chuyện đó sao?
29:16Tôi hỏi,
29:17tim đập thình thịt.
29:18Không phải,
29:19anh lắc đầu,
29:20tôi cảm thấy có chút hụt hẳn.
29:21Ngay giây sau,
29:22anh ôm chặt lấy tôi.
29:24Anh từng nói rồi,
29:25vì muốn cưới em,
29:26nên mới làm như vậy.
29:27Lúc đến cầu hôn,
29:28anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để bị từ chối.
29:30Chỉ là câu trả lời của em vượt ngoài mong đợi của anh.
29:33Giọng anh khàn đi,
29:34mang theo sự run dẩy của những cảm xúc rồn nén suốt bao năm,
29:37tôi nghe mà mặt đỏ bừng.
29:39Tôi nghĩ,
29:39được gả cho một người khiến mình rung động,
29:41có lẽ chính là điều tuyệt vời nhất trên thế giới này.
29:44Lục Yến Thần,
29:44anh,
29:45có phải thích em không?
29:46Chưa rõ sao,
29:47nếu chưa thì từ giờ anh sẽ cố làm cho rõ hơn.
29:50Tôi không nhịn được bật cười.
29:52Nhớ lại ráng vẻ vừa nãy anh đánh nhau,
29:54rồi lại nghĩ đến câu mẹ tôi nói chiều nay,
29:55tôi mới nhận ra là do tôi đánh giá sai anh rồi.
29:58Anh không phải là kiểu người tinh khí điềm đạm như Capybara.
30:01Chẳng qua là anh biết cách kiềm chế cảm xúc mà thôi.
30:04Nghĩ vậy,
30:05tôi hỏi,
30:06có phải anh đã muốn đánh cố Tuấn Phong từ lâu rồi không?
30:08Anh thành thật gật đầu,
30:10từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn đi bên cạnh em,
30:12anh đã muốn đánh rồi.
30:13Cũng may là hắn đủ ngu ngốc để tự tay dâng em cho anh.
30:16Ánh mắt anh dần tối lại,
30:17ôm lấy tôi,
30:18xoay người đè xuống.
30:20Anh cúi xuống,
30:20đặt lên môi tôi một nụ hôn,
30:22nhẹ nhàng,
30:23nhưng cháy bỏng.
30:24Sau một lúc kiềm nén,
30:25anh khẳng giọng hỏi,
30:26Nam Nam,
30:31đêm đó,
30:32gió mưa lất phất ngoài cửa sổ,
30:33nhưng trong lòng tôi lại là một trời sao lấp lánh.
30:36Trước khi chìm vào giấc ngủ,
30:37tôi mơ hồ nghe anh thì thầm bên tai,
30:39cuối cùng thì anh cũng không cần phải len lút nhìn em nữa.
30:41Mộng giao,
30:42bây giờ em là của anh rồi.
30:44Về sau,
30:44tôi không còn nghe tin gì về cố Tuấn Phong nữa.
30:47Mãi cho đến khi chúng tôi đang ở Mandeaver hưởng tuần trăng mật,
30:49tôi mới đọc được tin tức.
30:51Sau hôm bị đánh,
30:52cố Tuấn Phong bị gia đình nhút lại.
30:54Anh ta chút mọi tội lỗi lên đầu kiều an nhiên,
30:56cho rằng vì cô ta mà anh ta mất tôi.
30:58Anh ta trốn ra ngoài,
30:59tìm cô ta đòi ly hôn.
31:01Kiều an nhiên không cam lòng,
31:02đã lén bỏ thuốc vào đồ ăn của anh ta và mang thai.
31:05Cô ta ngỡ rằng đứa bé sẽ là tấm vé bảo hiểm cho vị trí cô phu nhân.
31:08Nào ngờ,
31:09cố Tuấn Phong sau khi biết chuyện đã không một chút do dự,
31:12lôi thẳng cô ta đến bệnh viện,
31:13ép phá thai.
31:14Lần đó,
31:15kiều an nhiên bị tổn thương nặng nề,
31:17vĩnh viễn mất đi khả năng làm mẹ.
31:18Sự căm hận đã biến cô ta thành ác quỷ.
31:21Khi cô Tuấn Phong mang đơn ly hôn đến,
31:23cô ta đã dùng dao đâm anh ta.
31:2530 nhát,
31:25nhát nào cũng trí mạng.
31:27Khi tỉnh táo lại và nhận ra mình đã làm gì,
31:29kiều an nhiên tuyệt vọng leo lên sân thượng bệnh viện,
31:31gieo mình xuống.
31:32Một kích cục bi thảm cho một mối tình đầy toan tính và lừa dối.
31:36Tôi đặt điện thoại xuống,
31:37tựa vào vai Lục Yến Thần.
31:38Anh đang nhìn ra biển,
31:39ánh nắng hoàng hôn nhụm vàng mái tóc anh.
31:41Tôi mân mê chiếc nhẫn cưới trên ngón tay anh,
31:44khẽ nói,
31:44Lục Yến Thần,
31:45chúng ta phải luôn hạnh phúc nhé.
31:47Anh quay lại,
31:48nắm chặt tay tôi,
31:49ánh mắt chứa đầy sự chắc chắn và yêu thương.
31:51Nhất định rồi,
31:52bà Lục,
31:53tương lai của chúng ta vẫn còn rất dài,
31:55và tình yêu của chúng ta cũng sẽ dài lâu như thế.

Được khuyến cáo