Đi đến trình phátĐi đến nội dung chínhĐi đến chân trang
  • 27/6/2025
Truyện Audio Hay || Từng Khinh Tôi Giờ Thì Quỳ Xuống Xin Tha || Thiên Thần Dắt Truyện

#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:00Sân bay quốc tế Bắc Kinh, ngày tôi đặt chân trở về, trời mưa một trận dữ dội, như thế ngay cả ông trời cũng đang run dẩy vì biết tôi quay lại.
00:06Tôi kéo vali một tay, tay kia cầm ô trong suốt, người xung quanh lướt vội, còn tôi thì thong thả bước, như một kẻ lạ mặt giữa thành phố từng quen.
00:12Không ai nhận ra tôi, cũng chẳng có ai ra đón, mà tôi cũng không cần.
00:167 năm trước, tôi bị chính người nhà mình ép lên máy bay đi du học, không một lời tiễn, không một lần hỏi Hàn.
00:20Một cô bé 18 tuổi, đơn độc đứng giữa sân bay quốc tế, nước mắt ngập đầy mắt, nhưng vẫn cố nuốt vào trong cổ họng vì tôi biết, nước khóc, tôi thua.
00:27Hôm nay tôi về, với bằng MBA danh giá, với công ty đầu tư mang tên tôi, với khối tài sản đủ để khiến các hội đồng quản trị trong giới phải ngồi dậy cẩn trọng.
00:34Nhưng đó chỉ là những thứ bên ngoài, thứ tôi thật sự mang về, là ký ức, là hận, là đống cho tàn của lòng tin năm xưa mà tôi sẽ dắt trở lại từng chút một, để ai nấy phải ho sạc ruộng mà nhớ ra họ đã đối xử với tôi như thế nào.
00:44Chiếc xe Bentley màu đen đợi sẵn ở lối ra, tài xế kính đen bước ra, cung kính mở cửa.
00:49Cô Tô, đã sẵn sàng chưa? Tôi bật cười, anh thấy tôi có giống người chưa sẵn sàng không?
00:54Xe dẽ vào đường Vương Phủ Tỉnh, trời vẫn đổ mưa, tôi ngồi dựa lưng vào ghế, nhìn ra những tòa nhà cao tầng vươn lên giữa mây sám.
00:59Thành phố này từng là sân khấu nơi tôi bị đá ra khỏi vờ kịch gia đình, giờ thì đến lượt tôi làm biên kịch.
01:04Đưa tôi đến Tô Thịnh Group, tôi nói, ánh mắt lạnh như mặt kính cửa sổ.
01:14Chơi giữ hành lang tầng cao nhất, vừa nghịch vừa gọi ba ơi, ba nhìn con kìa.
01:18Giờ đây, tôi bị chặn lại ngay từ sảnh chính.
01:20Cô Lễ Tân ngẩn đầu, nhìn tôi từ đầu tới chân với ánh mắt quen thuộc khinh miệt được ngụy trang dưới lớp mặt nạ lịch sự.
01:24Tôi mặc một bộ vest trắng, tóc búi cao, môi đỏ sập, thần thái khiến cả sảnh như ngưng lại vài giây.
01:29Cô, có hạnh chức không? Cô ta rè rặt hỏi.
01:32Tôi là cổ đông mới, tôi đưa ra thẻ từ.
01:34Cô ta quét hẻ, ánh mắt hơi run, sau vài giây, mặt cô ta chuyển sang sám như cho.
01:39Xin, xin lỗi cô Tô, mời cô lên thẳng tầng 48.
01:41Chủ tịch Tô hiện đang bận họp, nhưng sẽ có trợ lý tiếp cô.
01:44Tôi bước vào thang máy, khóe môi nhức lên một độ vừa đủ.
01:47Họ vẫn chưa biết tôi đã mua lại 15% cổ phần công ty từ một nhà đầu tư Hàn Quốc đang tháo chạy.
01:50Và họ cũng chưa biết, tôi không đến để đợi ai tiếp, tôi đến để ngồi vào chỗ của mình.
01:54Tầng 48, phòng họp chiến lược.
01:56Khi tôi mở cửa, cuộc họp đang diễn ra, bên trong là đầy đủ những gương mặt năm xưa tôi quen giờ đây ai nấy đều trưởng thành, khôn khéo hơn, và có vẻ giả tạo hơn cả.
02:04Tô Diệp ngồi đầu bàn, nụ cười sơn son tĩnh lặng, ánh mắt lạnh lùng.
02:07Bên cạnh bà ta là Tô Lam đứa con gái của bà ta, giờ đã là phó giám đốc nhân sự, một miệng dẻo quẹo, ráng vẻ giả vờ thanh cao như thể từ bé được rèn trong hoàng gia.
02:14Tôi chưa lên tiếng, mà bọn họ đã hơi biến sắc, chưa ai nhận ra tôi, nhưng gái khí thế trong ánh mắt tôi khiến cả phòng tự dưng im lặng.
02:21Cô là ai?
02:21Tô Lam cất tiếng đầu tiên, chất giọng ấy tôi vẫn nhớ nó từng dì tai ba tôi rằng tôi trốn học, từng giả bộ khóc vì chị giao đánh em.
02:27Tôi tiến thẳng đến đầu bàn họp, rút trong túi sách chiếc USB.
02:30Đây là kế hoạch tái cấu trúc bộ phận tài chính, sẽ bắt đầu từ quý tới.
02:33Tôi muốn cô Tô Lam rời vị trí phó giám đốc, vì sao thì xem mục 4.2, tôi đã ghi rõ bằng chứng ăn chia hợp đồng nhân sự.
02:39Cả phòng chết lặng.
02:40Tô Diệp chống tay lên bàn, mặt hơi tái.
02:42Cô là ai mà dám ghen vào chuyện của công ty này?
02:45Tôi tháo kính dâm, để lộ đôi mắt sắc lạnh, mái tóc tôi xóa xuống vai, gương mặt được trang điểm thanh thoát nhưng uy lực như đâm thẳng vào từng người một.
02:51Tôi là Tô Giao.
02:52Một tiếng rầm vang lên khi ai đó đánh rơi cây bút xuống bàn.
02:55Con gái rụt của Tô Thịnh, cổ đông mới nhất, và cũng là cổ đông lớn thứ tư hiện tại.
02:59Tô Lam đứng bật dậy, không thể nào, chị đã, chị bị đuổi ra nước ngoài rồi cơ mà.
03:03Tôi bước lại gần, nhìn thẳng vào mắt nó.
03:05Ừ, đuổi đi như rác rười, nhưng tiếc là rác cũng biết cách quay về làm phân bón.
03:08Và em, là cỏ dại đầu tiên tôi sẽ nhủ.
03:11Tối hôm đó, biệt thự tôi ra.
03:12Tôi đứng giữa phòng khách, nơi trước kia tôi từng bị lột sạch danh nghĩa thiên kim, quỳ trước mặt gì kế để cầu xin được ở lại học đại học trong nước.
03:19Tôi diệp sót rượu vang, ráng vẻ bình thẳng nhưng môi khẽ run.
03:22Tại sao cô phải quay về, chúng tôi cho cô một cuộc sống tốt ở nước ngoài, không đủ sao.
03:26Tôi cầm ly rượu, cũng nhẹ vào ly bà ta.
03:28Dì à, dì thật sự nghĩ tôi sẽ yên ổn sống bên kia, trong khi tài sản mẹ tôi để lại bị dì hợp thức hóa ăn chọn, dì nghĩ tôi không biết gì sao.
03:35Bà ta toàn nói, nhưng tôi đã cắt lời.
03:37Ngày tôi rời đi, tôi chỉ là đứa con gái bị đuổi khỏi chính nhà mình, nhưng hôm nay tôi về, là người đàn bà sẽ cướp lại từng thứ một.
03:43Tôi về rồi, bắc kinh à.
03:48Từng bước, từng người, từng cú vả, đúng vào chỗ từng đau.
03:52Tôi luôn nghĩ rằng trong các thể loại vai diễn, vai mẹ kế dự dàng và chị gái hiểu chuyện là hai vai khó diễn nhất.
03:56Nhưng đáng tiếc thay, người đóng cả hai vai ấy trong cuộc đời tôi lại toàn là những ảnh hậu không cần Oscar.
04:01Sáng hôm sau, khi tôi vừa dùng bữa sáng xong ở biệt thự riêng, nơi do luật sư của mẹ tôi giữ lại một phần quyền sở hữu, thì trợ lý đưa tôi một lời mời đặc biệt.
04:08Phu nhân Tô mời cô đến dùng trà chiều tại biệt thự trung tâm, có cả cô Tô Lam tham dự.
04:12Tôi cười nhạt, trà chiều ư, ở nhà tôi.
04:14Thật biết chọn thời điểm để diễn đấy chứ.
04:16Tôi thay bộ đầm lụa màu xanh đậm, cổ chữ V, cắt rẻ vừa đủ để quyến rũ, vừa đủ để không bị coi là khiêu khích.
04:21Tôi muốn họ thấy tôi đã khác, không phải là con bé ngốc nghếc 18 tuổi từng đứng sau cánh cửa nhìn họ cười đùa.
04:26Hôm nay, tôi bước vào cửa chính, đường đường chính chính.
04:29Biệt thự trung tâm Tô ra, phòng trà Tây Âu.
04:31Khi tôi đến, họ đã ngồi đó, mẹ kế Tô Diệp mặc bộ đầm chân nồi trắng ngả, tóc uốn gọn gàng, tô son hồng dịu như thiên thần trong tranh.
04:37Chị kế Tô Lam thì diện đầm pastel hoa nhí, ráng ngồi nghiêng một bên, cười như thể chưa từng dạy một vết dao nào lên lưng tôi.
04:43Dao dao, lâu quá không gặp, con gái lớn rồi, càng ngày càng xinh đẹp.
04:46Tô Diệp đứng dậy, cầm tay tôi, nắm lấy vừa đủ chặt để tôi cảm thấy đó không phải là sự chào đón.
04:51Gì cũng vậy, vẫn đẹp, vẫn diễn sâu, tôi mỉm cười, ngồi xuống ghế bảnh.
04:54Tô Lam vừa ngạc nhiên, chị còn nhớ em sao, tưởng chị quên rồi, chị đi lâu quá.
04:58Tôi lít quà ả ta, chị quên hết, trừ những ai từng hại chị, em yên tâm, em trong danh sách.
05:03Không khí trong phòng hơi đông lại, chỉ trong một phút, không ai nói gì.
05:06Tô Diệp bật cười phá vỡ không khí, dao dao à, dù gì chúng ta cũng là người một nhà, dì mời con về đây đâu phải để cãi nhau, đúng không?
05:13Vậy dì mời tôi về làm gì, tôi nhớ mày.
05:15Tô Diệp sót trà, nâng tách xứ trắng lên, nhẹ nhàng nói.
05:18Là để bàn chuyện gia tộc, dì nghe nói con đã mua cổ phần, làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến uy tín của hội đồng cổ đông.
05:23Tôi dựa vào lưng ghế, bắt đầu trò chơi.
05:25Dì có biết công ty vừa bị kiểm toán phát hiện có 17 khoản chi mờ ám không?
05:28Tôi chỉ mới về mà đã nhận được hơn 10 bản báo cáo tô cáo từ nhân viên cũ, dì nghĩ uy tín ấy có thể giữ bằng một bữa trà chiều sau.
05:34Tô Lam chen vào.
05:35Chị, chị mới về đã định lật hết mọi thứ, đừng quên ai nuôi chị học, ai chăm sóc chị năm xưa.
05:40Tôi cười đến con cả môi, em à, người duy nhất từng nuôi chị là mẹ chị, người mà em và mẹ em đã đẩy vào mộ sớm 3 năm.
05:46Tô Diệp đặt tách trà xuống bàn, âm thanh khẽ khẳng nhưng chát chúa.
05:49Giao giao, con muốn gì?
05:51Tôi đứng dậy, bước lại gần bà ta, nhìn thẳng vào đôi mắt được trang điểm kỹ càng như tượng sáp ấy.
05:55Tôi muốn mẹ tôi được lấy lại danh dự, tôi muốn phòng làm việc của bà ấy trong công ty phải được mở lại, không được sửa sang.
06:00Tôi muốn chị Lam rút khỏi chức vụ phó giám đốc nhân sự.
06:02Và tôi muốn mọi người nhớ rõ, tôi là Tô Giao, con gái duy nhất hợp pháp của Tô Thị, người thư kế hợp pháp của phần cổ phần mẹ tôi để lại.
06:08Tô Diệp nghiến răng, con tưởng con có thể dọa được ta.
06:10Tôi nghiêng đầu, nói nhỏ đủ bà ta nghe, tôi không dọa, tôi hành động.
06:14Tôi hôm đó, tại quán dự nhỏ vạn lệ.
06:16Tôi ngồi cùng Vân Nhiêu, bạn thân duy nhất còn giữ liên lạc với tôi từ thời trung học, cô ấy giờ là luật sư chuyên về tài sản thừa kế.
06:22Cậu làm căng thật đấy, Vân Nhiêu nhấp ngũn cốc tài.
06:24Tôi không về để xin lỗi, tôi nhún vai.
06:26Chắc chắn, nhưng nhớ giữ một ít hậu phương, Tô Diệp không đơn giản đâu.
06:30Tôi gật đầu, trong túi sách của tôi, ngoài thẻ ngân hàng và son môi, còn có bản ghi âm từ 2 năm trước, lúc bà ta ép giám đốc kế toán chuyển hóa tài sản ảo sang tên mình, tôi vẫn chưa tung ra, chưa phải lúc.
06:39Vân Nhiêu rút ra một sấp hồ sơ.
06:41Đây là bảng chi tiết tài sản còn lại của mẹ cậu, một số đang bị giấu ở tài khoản nước ngoài đứng tên một nhân vật ảo, tôi đã truy vết, là Tô Lam.
06:47Tôi xiếc chặt tay, ním môi.
06:49Tốt, đến lúc cho em gái ngoan ấy biết chị gái cũng biết hách rồi.
06:52Ngày hôm sau, tại một buổi từ thiện truyền thông, Tô Lam là nhân vật chính, danh hiệu người thừa kế mới của Tô Thịnh, biểu tượng nữ doanh nhân thời đại, à đứng giữa hội trường, váy trắng như thiên thần, phát biểu bằng giọng điều điều giả tạo.
07:02Chúng tôi, những người trẻ của thế hệ tiếp theo, tin rằng sức mạnh không đến từ tiền bạc mà từ lòng tin.
07:07Tôi đứng cuối hội trường, tay cầm điện thoại, livestream toàn cảnh.
07:09Sau bài phát biểu, tôi tiến lên bục như một khán giả bất ngờ.
07:12Câu nói hay đấy, nhưng nếu người nói là kẻ biển thủ tài sản, lừa gạt danh nghĩa, thì nó chỉ là một trò cười.
07:18Tất cả máy quay hướng về tôi.
07:19MC lúng túng, cô là ai?
07:21Tôi mỉm cười, ngẩn đầu.
07:23Tôi là Tô Giao, con gái của người sáng lập, và đây tôi dơ cao bản phô tô giấy ủy quyền sở hữu của phần là bằng chứng Tô Lam đã mạo danh người thừa kế từ 2 năm trước, xin mời kiểm tra đối chiếu.
07:31Cả hội trường nổ tung, Tô Lam mặt trắng bệch, các cổ đông xì xào, báo chí thì như được cho ăn mồi sống.
07:36Tôi quay lại, nhìn thẳng vào ống kính.
07:38Đã đến lúc vở kịch hạ mặt.
07:40Tối hôm đó, tại biệt thự riêng, tôi ngồi trước màn hình máy tính, theo dõi lượng bài đăng tăng vọt trên mạng xã hội, thăng Tô Lam Gimao thăng con gái thát của Tô Chủ tích Vô Loài.
07:47Tôi không hả hê, tôi chỉ cảm thấy, chống sống.
07:50Vì dù vạch mặt được họ, tôi vẫn chưa lấy lại được điều đã mất, một gia đình, một tuổi trẻ, và một người mẹ.
07:55Tôi đứng dậy, rót một ly rượu vang, ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu vào, lặng lẽ và bút lạnh.
08:00Ngày mai, tôi sẽ chính thức mở cuộc họp của đông bất thường.
08:02Cuộc chiến mới chỉ bắt đầu.
08:04Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành người bước vào phòng họp như một con sói, trong khi tất cả những kẻ bên trong vẫn nghĩ tôi là kiều non.
08:09Nhưng hôm nay, tôi đến không phải để làm con gì cả.
08:12Tôi đến để giành lại ngay.
08:139 giờ sáng, phòng họp chiến lược tầng 50, Tô Thịnh Group.
08:16Dưới ánh đèn trùm pha lê dọi xuống chiếc bàn dài gỗ óc chó, những gương mặt quen mà lạ đang tụ lại, các cổ đông lớn nhỏ, người đại diện các nhánh đầu tư, gian quản trị cấp cao, và dĩ nhiên, Tô Diệp, Tô Lam, Trịnh Mạc cũng có mặt.
08:26Tôi bước vào phòng với bộ siêu đen thuần, cài một đoá hồng nhỏ trên ve áo, như đánh dấu rằng mình đã tự trôn phiên bản cũ của chính mình từ lâu rồi.
08:33Không một ai đứng dậy, không ai chào tôi, nhưng mọi ánh bắt đổ rồn, đầy cảnh giác.
08:37Chào cô Tô Giao, một ông trung niên ngồi cuối bàn lên tiếng, giọng khô khốc như người quen nói lời xáo rỗng.
08:42Chào Ngài Phùng, tôi đáp, đặt laptop lên bàn, thẳng lưng ngồi xuống ghế đối diện Tô Diệp.
08:46Tô Diệp mỉm cười, nét cười nhẹ như lớp phấn má bà ta đánh buổi sáng, đẹp, nhưng không thật.
08:51Chúng tôi đã thiết nhận thông tin cô là cổ đông mới, nhưng việc đột ngột yêu cầu một cuộc họp cổ đông bất thường là không đúng trình tự.
08:56Tôi lướt sang luật sư đi cùng, vâng như cô ấy lập tức mở tài liệu.
08:59Theo khoảng 3 điều lệ cổ phần, bất kỳ cổ đông nào nắm giữ trên 10% đều có quyền yêu cầu họp cổ đông đặc biệt.
09:04Cô Tô Giao hiện đang nắm giữ 15% cổ phần.
09:06Tôi đan tay lên bàn, ánh mắt quét một lượt.
09:08Tôi không đến để xin phép, tôi đến để nhắc nhở.
09:11Một lan sóng nhỏ lan khắp phòng.
09:139 giờ 15 phút, màn trình chiếu bắt đầu.
09:15Tôi bật máy, chiếu lên màn hình lớn một file Excel đầy chi tiết, trong đó là hàng loạt mục chi tiết khách, hợp đồng đào tạo,
09:20quỹ truyền thông trị giá hàng triệu tệ, tất cả đều liên kết ngầm về một loạt công ty bình phong đứng tên người ngoài,
09:24nhưng thật ra có liên hệ với Tô Lam.
09:26Đây là 23 khoản chi không có chứng từ hợp lệ, tổng số tiền, 118 triệu tệ.
09:30Tôi đã thuê đơn vị kiểm toán độc lập, có mặt tại đây hôm nay, để đối chứng.
09:33Các anh chị có thể nghe lời giải thích của phó giám đốc nhân sự không?
09:36Tô Lam biến sát, môi cô ta khẽ run, tay xếp chặt ly nước đến mức móng tay trắng bệnh.
09:40Đây là sự hiểu nhầm, những khoản ấy đều được giám đốc tài chính duyệt.
09:43Tôi ấn nút.
09:44Màn hình đổi sai, là bản ghi âm, tiếng Tô Lam ra lệnh cho kế toán chuyển tiền, kèm theo câu.
09:48Chỉ cần chị Giao không về thì chị chẳng bao giờ biết được mấy con số này.
09:52Cả phòng xứng lại.
09:53Tôi ngẩn đầu, giọng nhẹ như gió.
09:55Rất tiếc, chị Giao đã về, và chị còn biết nhiều hơn con tưởng.
09:589 giờ 30 phút, cuộc chơi tâm lý bắt đầu.
10:00Tô Diệp vẫn chưa lên tiếng, bà ta ngồi đó như một tượng nữ thần La Mã, bất động, nhưng nguy hiểm.
10:05Trịnh Mạc, gã người yêu cũ, lúc này mới lên tiếng.
10:07Tô Giao, việc cô quay về rồi bới móc quá khứ, có đáng không, cô muốn gì, danh tiếng, quyền lực.
10:12Tôi nhìn thẳng vào gã, ánh mắt từng yêu giờ chỉ còn lại hình thường.
10:16Trịnh Tiên Sinh, anh từng nói tôi không có đầu óc kinh doanh, đúng chứ?
10:19Gã hơi giật mình.
10:20Tôi quay sang trình chiếu slide tiếp theo, bản giao giấy tờ chứng minh tôi vừa thô tóm cổ phần chính từ đối tác Nhật Bản, nâng sở hữu lên 24,5%, trở thành cổ đông lớn thứ 2 của Tô Thị.
10:28Đầu óc không có mà lại cướp ghế từ tay các anh chị đấy.
10:31Tôi nhấn mạnh từng chữ.
10:33Không ai còn dám cười.
10:349 giờ 45 phút, đề xuất chảm người ngay tại bàn.
10:37Tôi đứng dậy, nghiêm dọng.
10:38Dựa theo điều 19 quy chế hoạt động, tôi đề xuất loại bỏ Tô Lam khỏi ban quản lý, tiến hành điều tra tài chính với sự tham gia của kiểm toán quốc tế.
10:44Tôi cũng đề xuất xét lại tính hợp pháp của toàn bộ quyền hành của bà Tô Diệp trong công ty, bao gồm cả việc bổ nhiệm.
10:49Một làn sóng tranh luận nổi lên.
10:51Tô Lam bắt đầu khóc.
10:52Tô Diệp cười khởi.
10:53Cô nghĩ ai sẽ nghe cô, cô mới chỉ là một cổ đông, tôi là vợ hợp pháp của chủ tịch.
10:57Tôi như người, đưa tay ra đón tài liệu từ Vân Như.
11:00Đây là bản ủy quyền của phần gốc từ mẹ tôi, bà Phùng Lệ Thanh và giấy chứng thực pháp lý về vị trí phu nhân đầu tiên của Tô Thị.
11:05Trên luật, tôi là người duy nhất có quyền thừa kế gia sản ban đầu.
11:08Tôi quay sang hội đồng.
11:09Nếu muốn đưa vụ này ra tòa, tôi không ngại, nhưng nếu các người muốn giữ ổn định thị trường, thì nên chọn đúng phe.
11:14Im lặng, rồi một người giữa tay.
11:16Bỏ phiếu, ngài Phùng nói, người từng là bạn thân của cha tôi và có cổ phần không nhỏ.
11:20Tôi không nói gì, tôi ngồi xuống, khoanh tay, đợi từng phiếu bầu.
11:24Khi phiếu thứ 9 được dơ lên ủng hộ tôi, Tô Lam bật khóc thành tiếng, chị Mạc Thị Cúi gặm mặt, tôi diệt vẫn im lặng, nhưng móng tay đã cắm sâu vào tay ghế.
11:3110 giờ 10 phút, kết thúc cuộc họp.
11:33Tôi bước ra khỏi phòng họp giữa một dãy người đứng im lặng, có người gật đầu, có người tránh mắt, có người len lén chụp ảnh.
11:38Tôi không quan tâm.
11:39Tôi chỉ quay lại, liếc nhìn bảng tên trên cửa phòng họp.
11:42Tổng giám đốc điều hành, Tô Lam.
11:43Tôi tháo nó xuống, đặt lên bản lễ tân.
11:46Gửi lại cho cô ấy, kèm theo một gói giấy ăn.
11:4811 giờ, văn phòng mới của tôi, tầng 52.
11:51Tôi mở cửa căn phòng từng là văn phòng của mẹ tôi.
11:53Trong đây vẫn còn chiếc ghế ra bà từng ngồi, kệ sách còn lưu vài cuốn bà yêu thích.
11:57Tôi ngồi vào ghế.
11:58Hít một hơi dài.
11:59Cảm giác này là lần đầu tiên tôi thấy mình đứng trên cao mà không trông trình.
12:03Điện thoại vang lên, là vẫn như.
12:04Cậu vừa lên hot search rồi, báo chí gọi cậu là nữ hoàng tái xuất của thương trường Bắc Kinh.
12:08Tôi chỉ mỉm cười.
12:10Cho họ gọi gì cũng được, chừng nào tôi chưa lùi bước, họ sẽ còn phải gọi tên tôi mãi.
12:14Buổi chiều, tại phòng PR, tôi yêu cầu tổ truyền thông cập nhật toàn bộ thông tin lên trang chủ công ty.
12:18Tổng giám đốc điều hành, tôi giao.
12:20Quyền điều hành tạm thời từ 6 tháng, chờ xét lại toàn bộ cơ cấu nhân sự.
12:24Chiến lược tái cấu trúc, khôi phục sanh dự gia tộc tôi.
12:26Một nhân viên trẻ lắp bắp hỏi.
12:28Chị giao, có cần thay khẩu hiệu thương hiệu không ạ?
12:31Tôi suy nghĩ, có, tôi gõ từng chữ trên bảng trắng.
12:34Ngẩn cao đầu, vì không ai sinh ra để cúi mặt.
12:36Đối, trên bàn công văn phòng, mưa phủ nhẹ.
12:39Tôi đứng một mình, ly rượu vang đỏ trong tay, nhìn xuống ánh đèn Bắc Kinh, nơi tôi từng nghĩ sẽ nút chữ mình.
12:44Điện thoại rung, tin nhắn từ người lạ.
12:46Một vài lần, người ta tưởng cũ, nhưng có vài lần quay lại, đủ khiến cả thế giới mới run lên.
12:50Tôi nhìn tên người gửi, không lưu số.
12:52Chỉ ký, đu din.
12:53Tôi bật cười, gió lạnh luồn qua tóc.
12:56Lần này, không ai ép tôi đi.
12:58Không ai đẩy tôi khỏi bàn cờ.
12:59Vì tôi, chính là người đặt luật.
13:01Người càng quen khóc giả, càng không chịu được cảm giác rơi nước mắt thật.
13:04Tôi từng nghĩ Tô Lam không biết khóc, nhưng hóa ra nó giỏi khóc hơn bất cứ đứa con gái nào tôi từng gặp chỉ là nó biết chọn lúc rơi nước mắt sao cho đúng khung hình, đủ ánh sáng, và có người quay lại.
13:13Nhưng hôm nay, tôi sẽ dạy nó cách khóc thật, khóc không vì máy quay, mà vì mất mát.
13:178 giờ sáng, tòa sạn báo kinh thương nhiệt báo.
13:19Một bức thư nạc danh được gửi đến hộp thư nội bộ.
13:21Tài liệu bí mật liên quan đến nhân sự cấp cao Tô Thịnh Group đề nghị điều tra sai phạm.
13:25Phóng viên Lưu nhận thư, vừa mở ra đã xử người, trong phong bì là bản in sao kê chi tiết, ghi rõ.
13:30Tô Lam nhận hoa hồng kín từ hai nhà cung cấp, thông qua công ty trung gian tên Lam Hòa.
13:34Giấy xác nhận rút tiền tại chi nhánh ngân hàng Thượng Hải, trung khớp với hợp đồng ký kết.
13:38Bản ghi âm giữa Tô Lam và trịnh mặc về việc hợp thức hóa khoản tiền truyền thông.
13:41Phóng viên Lưu không cần nhiều thời gian để hiểu ai đó vừa ném cho anh một con mồi máu tươi.
13:45Và đây là cái tên nóng nhất trong giới tài chính hai tuần qua.
13:4710 giờ 15 phút, biệt thự Tô Diệp.
13:49Tô Lam ngồi có do trong góc sofa, điện thoại trên tay hiện toàn tin tức mới, trang đầu của kinh thư nghiệt báo giờ tít.
13:54Con gái riêng của phu nhân Tô, kẻ thao túng nhân sự hay chỉ là bình hoa di động.
13:58À ném điện thoại xuống sàn, bật khóc, tiếng khóc méo mó, không có tiếng nức, chỉ có tiếng gào khẳng đặc như chó giói bị rồn vào góc tường.
14:04Tô Diệp bước vào, ném bộ tạp chí lên bàn.
14:07Bây giờ khóc có ích gì, mẹ đã bảo con im lặng một thời gian, tại sao vẫn để lại dấu vết.
14:11Là con không biết, là chị ta, là con nhỏ đó, Tô Lam gần như gào lên.
14:15Tô Diệp xiết nắm tay, chừng nào còn sống trong giới này, đừng đổ lỗi cho kẻ khác khi con bị bóc vỏ.
14:1914 giờ, tòa nhà Tô Thịnh Group.
14:21Tôi trự tập một cuộc họp khẩn cấp, toàn bộ ban quản trị, phòng nhân sự và cả phóng viên nội bộ đều có mặt.
14:26Tôi chiếu thẳng các bằng chứng không vòng vo, không ẩn ý, giọng tôi lạnh, nhưng từng từ là lưỡi dao sắc bén.
14:31Phó giám đốc nhân sự Tô Lam bị đình chỉ công tác, chúng tôi đang làm việc với các cơ quan tài chính để kiểm tra lại toàn bộ hợp đồng từ 3 năm qua.
14:36Một người đại diện nhân sự run rảy hỏi.
14:38Vậy, danh tiếng công ty thì sao?
14:40Tôi ngẩn đầu.
14:41Danh tiếng không đến từ việc che giấu, nó đến từ việc thẳng tay thanh lọc.
14:45Phòng viên nội bộ dơ máy ghi âm, tôi mỉm cười.
14:47Ghi cho rõ nhé, tôi không về để hòa hợp, tôi về để dọn rác.
14:5016 giờ, quán cà phê nhỏ gần Học viện Kinh tế Bắc Kinh.
14:53Tôi ngồi đối diện một người đàn ông giám đốc cũ của phòng đầu tư,
14:56người từng bị ép từ trước 2 năm trước khi Tô Lam đề xuất tái cấu trúc.
14:58Trong ông ta giờ khác xưa nhiều, tóc bạc, còng lưng, nhưng ánh mắt thì chưa bao giờ nguội lửa.
15:02Tôi từng nghĩ không ai dám động vào mẹ con họ, ông ta nói, nhưng cô về rồi, làm tốt lắm, giao giao.
15:08Tôi không cười, tôi chỉ hỏi một điều.
15:10Họ đã làm gì mẹ tôi?
15:11Ông ấy chậm dãi kể, giọng ông chậm, nhưng từng chữ như cứa thẳng vào tay tôi.
15:15Mẹ tôi từng giữ lại quyền đầu tư một dự án phát triển giáo dục,
15:17kế hoạch duy nhất không có lợi ích cho cá nhân Tô Diệp, bà phản đối, dữ dội.
15:21Một tuần sau, mẹ tôi bất ngờ bị kiểm toán nội bộ điều tra, tài khoản bị phong tỏa, uy tín sụp đổ.
15:25Và chỉ sau đó 2 tháng, bà lên cơn đau tim.
15:28Tôi không khóc, nhưng ly cà phê trong tay tôi dạn nứt.
15:3119 giờ, biệt thự Tô Diệp.
15:32Tôi đứng trước cánh cổng sắt đen, bộ đồ vét gọn ràng.
15:35Người gác cổng nhìn thấy tôi liền mở cửa, nhưng tôi chẳng cần chờ.
15:38Tôi đi thẳng vào phòng khách như đi giữa chiến trường.
15:40Tô Diệp ngồi trên ghế, còn Tô Lam ngồi ở bậc cầu thang, mắt rừng đỏ.
15:43Giao giao, đến làm gì, bà ta lên tiếng, giọng mệt mỏi.
15:47Tôi đưa ra một tập hồ sơ.
15:48Đây là đơn tố cáo chính thức, gửi lên cơ quan điều tra tài chính,
15:51nhưng tôi sẽ cho các người một lựa chọn.
15:53Cả hai nhìn tôi như chờ một bản án.
15:55Tôi sẽ hủy đơn, nếu Tô Lam tổ chức một cuộc họp báo công khai,
15:57xin lỗi toàn bộ nhân viên công ty, và rút khỏi ngành tài chính.
16:00Tô Lam hét lên.
16:02Chị điên rồi, chị muốn giết em à.
16:03Tôi bước đến gần, rất gần, nhìn thẳng vào mặt nó.
16:06Em từng nói chị sẽ không bao giờ trở lại,
16:08nhưng chị trở lại rồi, và em vẫn còn nghĩ chị chơi đùa sao.
16:11Ánh mắt Tô Lam giao động, tôi biết, nó biết,
16:13sự nghiệp, danh tiếng, và cả số tiền nó bòn rút bấy lâu nay,
16:16chỉ cần tôi ấn nút, mọi thứ sẽ biến mất.
16:18Tôi đưa ra một cái khăn tay.
16:20Nếu phải khóc, thì khóc thật đẹp, mai họp báo,
16:22chị sẽ ngồi hàng ghế đầu.
16:23Ngày hôm sau, hội trường báo chí.
16:25Ánh đèn flash lóe liên tục, trên bục,
16:27Tô Lam xuất hiện trong bộ váy sám lạng lẽ,
16:29gương mặt trang điểm nhẹ nhưng không thể che đi vành mắt thâm.
16:32Giọng nó run run.
16:33Tôi thành thật xin lỗi, tôi sẽ chịu trách nhiệm và rút khỏi Tô Thị,
16:35mong mọi người tha thứ.
16:36Tôi ngồi hàng ghế đầu, vỗ tay hai cái,
16:39nhẹ nhưng đủ để ai cũng nghe.
16:40Hay lắm, đó là lần đầu tiên em diễn không tệ,
16:42tôi lầm bầm, chỉ đủ mình tôi nghe.
16:44Tối hôm đó, trên sân thượng văn phòng tầng 52,
16:47gió thổi mạnh, tôi đứng một mình,
16:48tay cầm bức ảnh mẹ, mẹ tôi trong ảnh đang cười,
16:50dáng ngồi trên ghế công ty, ngay tại nơi tôi đang đứng.
16:53Mẹ à, con chưa hoàn thành đâu, tôi thỉ thầm.
16:55Mẹ từng nói, lòng tốt không dành cho kẻ đạp con xuống đất.
16:58Vậy thì, hôm nay con đá họ lại mạnh hơn một chút.
17:01Điện thoại gieo, tin nhắn hiện lên từ tài khoản Duzin.
17:03Một vài lần, dạy người ta cách diễn,
17:05nhưng có một lần, đủ khiến họ khóc thật.
17:07Tôi gập điện thoại lại, môi cong nhẹ.
17:09Hôm Tô Lam tổ chức họp báo xin lỗi, tôi không vui,
17:11tôi chỉ thấy, vừa vặn, như một cục đá nằm đúng khai hở,
17:14như một mảnh gương vỡ được gắn vào đúng chỗ.
17:16Nhưng ghép lại rồi, tôi mới phát hiện,
17:18bức tranh mẹ tôi từng cố dự nên, vẫn thiếu mất vài nét chốt.
17:21Tô Lam chỉ là mặt nổi,
17:22còn đá tảng phía dưới mặt hồ, là cả một mạng lưới.
17:24Muốn dọn sạch ao tù, tôi phải tháo cả đập nước.
17:277 giờ 45 phút sáng, văn phòng tầng 52, Tô Thịnh Group.
17:30Tôi bước vào, bàn làm việc đã có sẵn báo cáo của phòng tài chính.
17:33Cô Tô, đây là danh sách các đối tác công ty có ký hợp đồng trong 5 năm qua,
17:37bên trong có 13 đối tác đang có dấu hiệu chuyển lợi nhận ảo.
17:39Tôi lướt nhanh qua cái tên trên đầu danh sách, Minh Dương Truyền thông.
17:42Tôi nhớ chứ, năm tôi còn là thực tập sinh,
17:44chính người đại diện Minh Dương từng bắt tôi rót rượu
17:46trong một buổi tiết kết nối đối tác mà mẹ kế tổ chức.
17:48Tôi từ chối, sáng hôm sau, tôi bị đổi bộ phận.
17:51Tôi lật tài liệu, tôi hợp đồng đầu tiên là dự án quảng bá y tế cộng đồng,
17:54thực chất là rửa tiền.
17:55Tôi nhắc máy, gọi ban pháp chế, ban truyền thông và ban PR cấp cao,
17:5830 phút nữa họp.
18:008 giờ 30 phút, phòng họp chiến lược.
18:02Tôi chiếu sai, bắt đầu bằng câu hỏi.
18:04Các vị có biết Tô Thịnh từng là một tập đoàn được xếp hạng
18:06doanh nghiệp đạo đức bậc A của Hiệp hội Thương mại Bắc Kinh?
18:08Một vài người gật đầu.
18:10Tôi nhắc môi.
18:11Nhưng giờ công ty bị liệt vào danh sách theo dõi rửa tiền,
18:13các vị không thấy có gì mâu thuẫn à.
18:15Cả phòng im lặng.
18:16Tôi bật slide tiếp theo, nơi hiện ra ảnh chụp các công ty bình phong,
18:19nhân sự ma và hệ thống vòng lập vốn,
18:20được tôi vẽ lại như sơ đồ mạng nhện.
18:2213 công ty này là mắt xích trong mạng lưới tài chính bẩn.
18:24Mỗi công ty đều có ít nhất một quan hệ trực tiếp với.
18:26Tô Diệp.
18:27Một tiếng ồ khẽ bật lên.
18:29Tôi sẽ công bố toàn bộ hệ thống này ra báo chí
18:31nếu công ty không tổ chức một cuộc thanh tra nội bộ độc lập trong vòng 72 giờ.
18:34Người đứng đầu ban PR dơ tay.
18:36Nhưng nếu làm vậy, cổ phiếu sụt, niềm tin cổ đông sẽ mất.
18:39Tôi ngắt lời.
18:40Không, cái mất đi là sự dối trá, thứ dây lại được chính là danh dự.
18:4310 giờ, hành lang công ty.
18:45Tôi vừa bước ra khỏi phòng họp thì thấy trịnh mặc đứng đợi.
18:48Gã trông nhợt nhạt, gầy dọc, cà vạt lòng, mắt đỏ như không ngủ nhiều đêm.
18:51Tôi có chuyện muốn nói, gã lên tiếng.
18:54Anh còn mặt mũi đến tìm tôi à, tôi lạnh lùng, không dừng bước.
18:57Tôi sai rồi, dao dao, gã bước nhanh bên cạnh.
18:59Lúc em rời đi, anh tưởng là sẽ không bao giờ quay về.
19:01Tôi lam nói em ổn, giống tốt.
19:03Và anh tin à, tôi dừng lại, quay sang nhìn thẳng vào mắt hắn.
19:06Tin lời một kẻ từng giả khóc để phá hoại học bổng tôi,
19:09cướp vị trí tôi, lấy cả người đàn ông tôi từng yêu.
19:11Tôi, tôi không biết cô ấy độc đến vậy.
19:13Không, tôi nhìn sâu vào mắt hắn, anh biết, anh chỉ lười suy nghĩ,
19:16và tôi không tha thứ cho những kẻ lười.
19:18Tôi quay đi, cho dù bây giờ anh muốn chuộc lỗi.
19:21Tôi cười nhạt, không quay đầu, anh không cần chuộc lỗi,
19:24chỉ cần tránh xa tôi, vĩnh viễn.
19:2614h, phòng truyền thông nội bộ.
19:28Tôi quyết định tổ chức một buổi giao lưu doanh nghiệp mở rộng,
19:30mời toàn bộ cổ đông nhỏ lẻ, nhân viên, nhà báo,
19:32đại diện bộ thương mại, và cả, các công ty đối tác từng làm ăn mở ám.
19:36Đó không phải buổi giao lưu, đó là pháp trường truyền thông.
19:38Tôi muốn họ tự biết sợ.
19:40Ngày hôm sau, sảnh hội nghị tầng chế Tô Thị.
19:42Hơn 200 người tham dự, camera truyền hình trực tiếp,
19:44mỗi bàn đều có tài liệu được đánh số,
19:46ai cũng hồi hộp, không khí căng như dây đàn.
19:48Tôi bước lên sân khấu trong bộ vest sám cho,
19:50không trang sức, không hòa hòe.
19:52Chào các vị, tôi là Tô Giao, tân tổng giám đốc điều hành Tô Thị.
19:55Buổi hôm nay không phải để chúc mừng,
19:56buổi hôm nay là để mùa rẻ.
19:58Slide bắt đầu hiện từng công ty, logo, chủ đầu tư, đường đi tiền.
20:01Mỗi lần tôi nhấn một nút, một mảnh bí mật rơi rụng,
20:03những kẻ từng ngồi ghế danh dự giờ tái mét,
20:05cuối đầu, đổ mồ hôi.
20:07Và đây là công ty thứ 13,
20:08Minh Dương Truyền thông,
20:09có liên hệ trực tiếp với ông Bùi Quân,
20:10người ngồi ở hàng đầu.
20:12Tôi chỉ tay, rồi nhẹ nhàng nói.
20:14Mời ông ra khỏi hội trường,
20:15và luật sư đã chở sẵn bên ngoài.
20:17Không một ai dám hò.
20:18Chiều hôm đó, truyền thông cả nước rúng động.
20:20Báo chí giật tít.
20:22Tô Giao, thiên kim quay về làm sạch cả một mạng lưới tài chính ngầm.
20:25Thép không gì là thứ Tô Giao đang rèn từ cho tàn gia tộc mình.
20:28Đài truyền hình phát lại toàn bộ buổi họp.
20:30Nhân viên công ty đi làm với ánh mắt khác,
20:31họ cúi đầu chào tôi,
20:32không còn ánh nhìn rẻ biểu,
20:33họ gửi mail cảm ơn, có người viết.
20:35Cảm ơn chị đã dám đứng lên,
20:37chúng tôi chưa từng thấy ai mạnh như chị trong căn nhà này.
20:39Tôi đọc, rồi tắt màn hình.
20:41Tôi không mạnh, tôi chỉ không còn gì để mất.
20:43Tối hôm đó, tiệm bánh đu din.
20:45Tôi bước vào như một thói quen kỳ lạ,
20:47dù chỉ ghé đây vài lần,
20:48tiệm vắng, ánh đèn vàng,
20:49mùi bánh nướng lan nhẹ trong không gian.
20:51Người phục vụ bước ra,
20:52vẫn là người đàn ông đeo mặt nạ trắng,
20:53áo sơ mi đen, tạp dề xám.
20:55Anh ta đặt một đĩa bánh quy trước mặt tôi,
20:57không nói gì.
20:58Tôi nhìn xuống,
20:59thấy trên mặt bánh có dòng chữ in mờ.
21:00Một vài lần,
21:01người ta nghĩ mình đi lên để cao hơn người khác,
21:03nhưng có vài lần,
21:04người ta chỉ muốn đẩy xuống hết những kẻ từng trôn mình dưới đáy.
21:14Tôi đang lôi từng bàn tay dơ bẩn khỏi cổ mình.
21:17Tôi không đi lên để hơn họ.
21:18Tôi đi lên,
21:19vì tôi không chịu nổi khi mình mãi bị dìm xuống.
21:21Tôi từng nghĩ trong cuộc đời mình,
21:22điều cay đắng nhất là bị phản bội bởi người mình yêu.
21:25Nhưng không,
21:25tình yêu thì dễ tan,
21:26lòng người mới khó đoán.
21:28Người từng gọi tôi là bạn thân lại chọn đúng lúc tôi đau đớn nhất
21:30để rút dao đâm từ sau lưng.
21:32Tên cô ta là Trịnh Vân Như.
21:33Và thật cay đắng thay,
21:34hiện tại cô ta đang là luật sư thân cận nhất của tôi.
21:378h30 phút sáng,
21:38văn phòng tầng 52.
21:40Sáng nay,
21:40tôi đang xem xét kế hoạch tái cấu trúc bộ phận truyền thông
21:42thì trợ lý gõ cửa.
21:44Cô tô,
21:44có người gửi biêu kiện khẩn,
21:45tên người gửi,
21:46Trịnh Vân Như.
21:47Tôi ngẳng đầu,
21:48cổ họng tôi khô lại một chút.
21:49Tôi tưởng cô ấy đang ở Hồng Kông xử lý hợp đồng.
21:52Đúng vậy,
21:52nhưng người gửi nói biêu kiện này,
21:53chỉ có cô đọc.
21:54Tôi gật đầu.
21:56Gói tài liệu được đặt lên bàn,
21:56vẫn là kiểu phong thư cũ,
21:58nét chữ mềm,
21:58nhưng nghiêng như ngày cô ấy còn viết thư tay cho tôi hồi họp cấp 3.
22:01Tôi mở ra,
22:02bên trong là bàn in chích lục tài khoản ngân hàng,
22:04đứng tên công ty luật phương chính,
22:05nơi Vân Như đang làm việc,
22:06và dòng tiền được chuyển tới,
22:08một tài khoản ảo trùng mã số với hệ thống của tô Diệp.
22:10Tôi lạnh sống lưng.
22:1110 giờ,
22:12gọi điện thoại đến Vân Như.
22:13Điện thoại đổ chuông rất lâu,
22:14rồi mới bắt máy.
22:16Alo,
22:16giọng cô ấy vẫn nhẹ như thường.
22:18Vân Như,
22:18có chuyện,
22:19tôi cần cô giải thích,
22:20tôi giữ giọng bình tĩnh.
22:21Tôi cũng cần nói với cậu,
22:22cô ấy ngập ngừng,
22:23nhưng tôi muốn cậu nghe tôi trước khi phản ứng.
22:25Vậy nói đi.
22:263 năm trước,
22:27tôi nhận lời đại diện pháp lý cho tô Diệp vì mẹ tôi đang bị bệnh,
22:29cần phẫu thuật.
22:30Họ trả tôi một khoản tiền đủ lớn,
22:32tôi không nói với cậu vì tôi nhĩ,
22:33rồi sẽ cắt đứt,
22:34nhưng tôi đã dài.
22:35Tôi im lặng.
22:36Tôi bắt đầu thấy những tài liệu không hợp lý,
22:38tôi âm thầm lưu lại.
22:39Tôi chưa từng chuyển bất kỳ tài liệu mật nào của cậu cho họ.
22:41Những gì cậu cầm trên tay,
22:42là thứ tôi cố tình gửi để cậu biết tôi đã vào sâu đến đâu.
22:45Vậy tại sao không nói từ đầu?
22:47Vì lúc đó tôi sợ mất cậu.
22:48Cậu sợ mất tôi,
22:49nhưng lại nhận tình của người hại mẹ tôi.
22:51Tôi cúc máy.
22:5213 giờ,
22:53căn hộ cũ ở quận Triều Dương.
22:55Tôi lái xe đến địa chỉ mà chúng tôi từng thuê trung hồi sinh viên,
22:57căn hộ nhỏ nằm trên tầng 12,
22:59cũ kỹ,
22:59nhưng nhiều kỷ niệm.
23:00Tôi nhớ rõ từng vết ố trên tường,
23:02từng buổi tối học bài đến khuya.
23:03Cửa vừa mở,
23:04Vân Như đã đứng đó.
23:05Cậu đến rồi,
23:06cô ấy thỉ thảo.
23:07Tôi bước vào,
23:08không nói gì.
23:09Cậu muốn gì?
23:10Vân Như hỏi,
23:10mắt không dám nhìn tôi.
23:12Tôi muốn biết một điều,
23:13năm mẹ tôi chết,
23:14cậu có biết gì không?
23:15Cô ấy giật mình.
23:16Tôi không có bằng chứng,
23:17nhưng tôi từng nghe tôi Diệp nói chuyện điện thoại với một người đàn ông lạ,
23:20có nhắc đến cái tên Phùng Lệ Thanh.
23:21Tôi nghe lén được đoạn,
23:22không để nó nói ra được dự án 200 tỷ,
23:24nhưng sau đó điện thoại bị khóa má.
23:26Tôi ngồi phịch xuống ghế,
23:27cảm giác như ruột gan xoắn lại.
23:29Tôi nghĩ mẹ tôi đã phát hiện ra cái gì đó,
23:30thứ gì đó lớn hơn chuyện biển thủ,
23:32tôi lầm bầm.
23:33Vân Như lạng thinh,
23:34rồi cô ấy lấy ra một ổ USB.
23:36Đây là toàn bộ bản sao lưu
23:37từ hệ thống nội bộ công ty luật phương chính
23:38mà tôi đã truy cập lén,
23:39có đoạn ghi âm,
23:40có tin nhắn,
23:41có bản scan hợp đồng.
23:42Tôi nhận lấy,
23:43cảm giác lạnh bút chạy dọc sống lưng.
23:45Cậu đang chơi một trò nguy hiểm,
23:46tôi nói.
23:47Không, tôi chỉ đang sửa sai,
23:48giọng cô ấy vỡ vụn.
23:5015h30 phút,
23:51phòng kỹ thuật an ninh.
23:52Tôi giao USB cho đội kỹ thuật viên tình cậy,
23:54họ trích xuất từng tệp,
23:55giải mã các đoạn mã hóa,
23:56khôi phục tin nhắn đã xóa,
23:58một đoạn ghi âm dài 3 phút vang lên trong phòng họp nhỏ.
24:00Nếu bà ta cứ cố giữ dự án giáo dục,
24:02tao không đảm bảo được tai nạn đâu.
24:04Giọng đàn ông lạ,
24:05chầm khàn.
24:06Yên tâm,
24:06phụ nữ như vậy,
24:07đèm một chút là im.
24:08Giọng tô diệp,
24:09rõ ràng.
24:10Tôi xếp chặt nắm tay,
24:11móng tay cắm vào da thịt đến bật máu.
24:13Mẹ tôi không chết vì bệnh tim.
24:15Mẹ tôi,
24:15bị giết.
24:1618h,
24:17về lại biệt thự riêng.
24:18Tôi đứng trước bàn thờ mẹ,
24:19nên cháy như ngả trong làn gió lùa qua khay cửa.
24:21Tôi rót một ly trà,
24:22đặt trước gì ảnh.
24:23Mẹ à,
24:24con biết rồi.
24:25Tôi cúi đầu rất lâu,
24:26đến khi ngẩn lên,
24:27mắt tôi khô ráo,
24:28không còn nước mắt,
24:29không còn cảm xúc yếu mềm.
24:30Tôi nhức điện thoại,
24:31gọi cho một người.
24:32Chuẩn bị kiện toàn bộ mạng lưới phía sau tô diệp,
24:34cả công ty luật,
24:35cả các ngân hàng rửa tiền.
24:36Cô chắc chứ,
24:37đầu dây bên kia hỏi.
24:38Tôi không chắc,
24:39nhưng tôi không chờ thêm một ai chết nữa.
24:41Đối,
24:41Duzin Bakery.
24:42Tôi bước vào trong vô thức,
24:43tiệm vắng khách,
24:44ánh sáng vàng dọa nhẹ lên tủ bánh,
24:46mùi văn y và caramel đậm như một nơi trú ẩn yên lặng giữa hỗn độn.
24:49Người phục vụ đeo mặt nạ trắng bước ra,
24:51đặt một hộp bánh nhỏ trước mặt tôi.
24:52Không nói gì,
24:53anh ta chỉ nhẹ nhàng đẩy về phía tôi.
24:55Tôi mở ra,
24:56một chiếc cupcake nhỏ,
24:57trên mặt có chữ viết bằng sô-cô-la.
24:59Một vài lần,
24:59người ta tưởng phản bội chỉ là kết thúc,
25:01nhưng cũng có vài lần,
25:02phản bội lại là khởi đầu của sự thật.
25:04Tôi cắn một miếng,
25:05nghẹn lại.
25:06Tôi không còn giận nữa.
25:07Tôi không còn đau nữa.
25:08Tôi chỉ muốn,
25:09sự thật,
25:09ánh sáng và công lý
25:10xuất hiện trước mặt tôi,
25:12từng phần,
25:12từng người.
25:13Kể cả kẻ phản bội,
25:20tôi chọn cách đi ngược gió
25:23và nhắm thẳng tim kẻ bắn.
25:24Mẹ tôi chết không rõ ràng.
25:26Tôi diệp có liên quan.
25:27Tôi không tìm công lý bằng nước mắt,
25:29tôi tìm bằng quyền lực và tính toán.
25:306 giờ sáng,
25:31biệt hữu riêng,
25:32Bắc Kinh.
25:33Tôi thức dậy sau một đêm không ngủ,
25:34đứng trước gương,
25:35gương mặt gầy đi một chút
25:36nhưng ánh mắt sắc lạnh
25:37như vừa dành lại bằng sắt.
25:38Tôi mặc một bộ vest đen tuyền,
25:39không phụ kiện,
25:40không màu sắc,
25:41không điểm nhấn.
25:42Tôi không cần thứ gì gây chú ý,
25:43tôi là điểm nhấn.
25:44Tôi gọi cho tổ luật sư.
25:46Chuẩn bị hồ sơ,
25:46tôi sẽ kiện toàn bộ hệ thống
25:47rửa tài sản đứng sau tô diệp,
25:49gồm 3 công ty vệ tinh,
25:502 ngân hàng đối tác
25:51và một công ty luật.
25:52Cô tô,
25:53nếu cô làm vậy,
25:53đối phương sẽ không lùi nữa,
25:55họ sẽ kéo cô vào một cuộc chiến pháp lý dài hạn.
25:57Tôi lệnh lùng nói,
25:58chiến tranh thì cần quân,
25:59tôi có.
26:00Chiến tranh thì cần thời gian,
26:01tôi đủ.
26:02Chiến tranh thì cần lý do,
26:03tôi có sát chết của mẹ tôi.
26:059 giờ,
26:05họp báo tại trụ sở Tô Thịnh Group.
26:07Hơn 300 phóng viên từ các kênh tài chính,
26:09truyền hình,
26:10truyền thông mạng có mặt,
26:11cả giới thương mại Bắc Kinh
26:11đều đang đổ rồn ánh mắt
26:12về buổi họp báo hôm nay.
26:14Tôi bước lên bục,
26:15không cầm giấy,
26:15không nhìn máy nhắc chữ,
26:16tôi chỉ có ánh mắt và sự thật.
26:18Tôi là Tô Giao,
26:19con gái duy nhất của bà Phùng Lệ Thanh,
26:20người đồng sáng lập Tô Thịnh Group.
26:223 năm trước,
26:23mẹ tôi được ngồi qua đời vì bệnh tim,
26:24nhưng ngày hôm nay,
26:25tôi công bố bản điều tra độc lập,
26:26có bằng chứng mẹ tôi bị gây áp lực tinh thần liên tục,
26:28bị thao túng tài sản
26:29và bị gài bẫy trong các hợp đồng có dấu hiệu bất thường.
26:32Tiếng xôn xao dậy lên khắp hội trường,
26:33tôi tiếp,
26:34người có liên quan trực tiếp là Tô Diệp,
26:35đương kim phu nhân của Tô Thịnh,
26:36cùng các công ty tài chính thân cận,
26:38tôi sẽ khởi kiện,
26:38và tôi không đàm phán.
26:40Một phóng viên rơ tay.
26:41Cô Tô,
26:42cô có nghĩ cuộc chiến này sẽ ảnh hưởng đến cổ phần,
26:44danh tiếng,
26:44và cả tương lai sự nghiệp của cô.
26:46Tôi nhìn thẳng vào ống kính.
26:48Có thể,
26:48nhưng tôi không chọn đứng yên để giữ an toàn.
26:50Tôi chọn một cuộc chiến vì nếu không ai làm,
26:52tôi sẽ là người bắt đầu.
26:5310 chia 30,
26:54văn phòng kiểm soát thành phố Bắc Kinh.
26:56Tôi nộp hồ sơ khởi kiện chính thức,
26:57toàn bộ giấy tờ chứng cứ được đóng dấu xác minh,
26:59chuyển cho bộ phận điều tra tài chính quốc gia.
27:01Luật sư của tôi thì thầm.
27:02Tôi chưa từng thấy ai dám kéo cả gia tộc mình ra ánh sáng như cô.
27:06Tôi đáp nhẹ.
27:07Gia tộc không cần giữ nếu gốc đã thối.
27:0912 giờ,
27:09trưa,
27:10tôi dịp phản đòn.
27:11Chỉ 3 tiếng sau,
27:12truyền thông mạng ngập tràn thông tin.
27:14Tôi giao giả mạo bằng chứng,
27:15vu khống mẹ kế.
27:16Tôi giao từng vi phạm hợp đồng du học năm xưa,
27:18có dấu hiệu gian lận học bổng.
27:20Tôi nhìn loạt bài được đăng đúng giờ,
27:21cùng nguồn,
27:22tinh vi,
27:22bài bản.
27:23Tôi dịp không chỉ phản đòn,
27:24bà ta muốn biến tôi thành kẻ mất kiểm soát.
27:26Tôi không tức giận,
27:27tôi gọi cho nhóm IT.
27:28Tôi muốn biết toàn bộ IP nguồn gốc của 32 bài viết vừa đăng,
27:31tìm xem ai đứng sau.
27:32Dù là nick ảo,
27:33nick vụ,
27:34nick ma,
27:34tôi muốn biết ai đã bấm nút đăng.
27:3614 giờ,
27:37cuộc gặp gỡ bất ngờ.
27:38Trịnh mặc đến tìm tôi.
27:40Lại là anh,
27:40tôi lạnh lùng.
27:41Không,
27:42là tôi với tư cách,
27:43người mang thông tin.
27:44Tôi cầu mày.
27:45Anh ta chia ra một tập hồ sơ.
27:47Trong nhóm truyền thông vừa đăng tin bôi nhọ cô,
27:48có một tên là Nhâm Tuấn,
27:49phóng viên cũ từng bị sa thải vì dính đến mẹ cô.
27:52Tôi từng nghe hắn kể rằng năm đó mẹ cô không chết vì bệnh,
27:54mà vì,
27:55dám từ chối ký vào một hợp đồng đất ở Thạch Lâm.
27:57Tôi lật nhanh tài liệu,
27:58thấy tên dự án,
27:59Thạch Lâm Kinh Đô,
27:59phân khu y tế đổi thành khu nghỉ dưỡng cao cấp.
28:02Tên người ký gốc dự kiến,
28:03Phùng Lệ Thanh.
28:04Dòng chữ bị gạch bỏ,
28:05người ký sau cùng là,
28:06Tô Diệp.
28:0716 giờ,
28:08tôi đến tìm Tô Diệp.
28:09Không cần thông báo,
28:10không cần xin gặp.
28:11Tôi bước thẳng vào biệt thự,
28:12đẩy cửa,
28:13thấy bà ta đang ngồi uống trà trên ban công,
28:15mái tóc được uốn loạn hoàn hảo,
28:16đôi mắt bình thản.
28:17Cô đến rồi,
28:18bà ta nói trước.
28:19Tôi có vài điều muốn hỏi.
28:20Cô hỏi đi.
28:21Có phải mẹ tôi từ chối ký vào dự án Thạch Lâm,
28:23và bà đã đẩy bà ấy đến chỗ chết?
28:25Tô Diệp im lặng vài giây,
28:26rồi bà ta rót trà,
28:28nhẹ nhàng nói.
28:29Con người sinh ra có hai loại,
28:30kẻ dám ký và kẻ không dám,
28:31mẹ cô không dám.
28:33Bà thừa nhận à,
28:33tôi giết chặt nắm tay.
28:35Tôi chỉ nói sự thật,
28:36và sự thật là,
28:36nếu cô muốn sống sót trong thế giới này,
28:38cô phải học cách không để ai cản đường mình.
28:40Tôi đứng dậy.
28:41Không, tôi sẽ dọn sạch con đường đó,
28:43kể cả bà,
28:43người dự lên nó bằng máu.
28:4520 giờ,
28:46trụ sở công ty luật trịnh lâm.
28:47Tôi đến với Vân Như,
28:48tay cầm ổ cứng mới được y tê trích xuất.
28:50Trong đây có toàn bộ lịch sử
28:51chỉnh sửa hợp đồng dự án Thạch Lâm,
28:52tất cả đều chỉ về một cái tên,
28:54Tô Diệp.
28:55Vân Như xiết chặt tay,
28:56cậu định đưa ra tòa.
28:57Tôi định đưa ra trước báo chí,
28:59công luận nhanh hơn luật pháp.
29:0022 giờ, đêm.
29:02Tôi ngồi một mình trong văn phòng,
29:03ánh đèn vàng dõi xuống bàn làm việc,
29:04nơi có di ảnh mẹ tôi.
29:06Bàn hợp đồng bị gạch tên bà,
29:07và ánh mắt của chính tôi phản chiếu trong gương,
29:09một người con gái không còn sợ hãi.
29:10Điện thoại gieo.
29:12Tin nhắn từ tài khoản Duzin.
29:13Một vài lần,
29:14người ta tưởng giữ im lặng là tha thứ,
29:16nhưng cũng có vài lần,
29:17im lặng chính là một cách chọn cuộc chiến.
29:19Tôi gặp điện thoại,
29:19thở ra một hơi thật dài.
29:21Tôi không còn chọn lùi.
29:22Tôi đã chọn chiến.
29:23Tôi từng nghĩ mình là đứa con gái không có cha.
29:26Không phải vì ông chết,
29:27không phải vì ông đi xa.
29:28Mà vì ông đứng ngay bên cạnh,
29:29nhìn tôi bị đẩy ra khỏi nhà,
29:31nhìn mẹ tôi bị gạt khỏi công ty,
29:32nhìn mọi điều xảy ra,
29:33và im lặng.
29:34Tôi găm cái im lặng đó,
29:35hơn cả sự phản bội.
29:376 giờ sáng,
29:38biệt thự phúc viên,
29:38nơi tôi trần dương sống.
29:40Tôi đến mà không báo trước.
29:41Người giúp việc cũ mở cửa,
29:42mắt tròn xe,
29:43cô tô,
29:44cô về rồi sao,
29:44ông chủ đang.
29:46Tôi biết,
29:46gì cứ để tôi vào,
29:47tôi nhẹ rọng,
29:48nhưng rất khoát.
29:49Tôi bước qua khu vườn quen thuộc,
29:50hàng chúc vẫn xanh dì như năm nào,
29:51nhưng ăn biệt thự thì cũ đi rất nhiều,
29:53không bóng hoa,
29:54không có tiếng nhạc cổ điển như trước,
29:55tất cả yên ắng như một nấm mổ.
29:57Cha tôi ngồi ở hiên nhà,
29:58ánh năng sớm chiếu xuống gương mặt đầy nếp nhăn của ông,
30:00thứ mà tôi từng nhớ là nghiêm nghị,
30:01nay chỉ thấy trầm tĩnh đến tê dại.
30:03Con đến rồi à,
30:12con muốn nghe từ miệng cha,
30:14ngày đó,
30:15tại sao cha không bảo vệ mẹ.
30:16Tôi trấn dương im lặng rất lâu,
30:18một con chim sẻ bay ngang,
30:19tiếng hót nhỏ như phá tan cả bầu không khí đặc dệt.
30:21Mẹ con,
30:22không giống những người khác,
30:23ông chậm dãi nói,
30:24bà ấy luôn cứng đầu,
30:25luôn tin vào điều đúng,
30:26nhưng trong thế giới này,
30:27rào rào à,
30:27đúng sai không bằng mạch yếu.
30:29Tôi gần rọng,
30:30và cha chọn yếu hành.
30:31Ông không tức giận,
30:32chỉ thở dài.
30:33Cha chọn sống,
30:34chọn giữ lại phần sắc của một gia đình,
30:35dù hồn đã mất,
30:36cha không bảo vệ được mẹ con,
30:37đó là sự thật,
30:38cha không phủ nhận.
30:39Nước mắt tôi tràn ra,
30:40không phải vì ông thú nhận,
30:41mà vì ông,
30:42chưa từng thấy mình sai.
30:43Vậy hôm đó,
30:44khi mẹ con bị ép ký vào bàn hợp đồng sai,
30:46khi bà ấy khóc trong văn phòng,
30:47cha ở đâu,
30:48cha làm gì?
30:49Ông không trả lời.
30:50Tôi lấy từ túi áo ra bàn in hồ sơ,
30:52đặt lên bàn gỗ cũ kỹ.
30:54Con sẽ kiện tô diệp,
30:55toàn bộ,
30:55từ cá nhân đến mạng lưới,
30:56và cha,
30:57nếu tiếp tục im lặng,
30:58cũng là đồng phạm.
30:59Gió thổi qua,
31:00làm rung nhẹ ly trà ông chưa kịp uống.
31:02Con giống mẹ con quá,
31:03ông thì thầm,
31:03ngay cả cách cầm hồ sơ cũng giống.
31:05Không,
31:06con không giống bà ấy,
31:06tôi quay đầu bước đi,
31:07con khác bà ở chỗ,
31:08con không tin cha sẽ quay đầu.
31:108h30 phút,
31:11văn phòng tổng giám đốc,
31:12tôi thịnh group.
31:13Tôi ngồi trước máy tính,
31:14mắt trừng trừng nhìn màn hình,
31:15trong lòng như có ai thả cả khối băng vào ngực.
31:17Tin nhắn của Vân Như hiện lên.
31:19Cậu ổn chứ?
31:20Tôi không trả lời,
31:21tôi đang nghĩ về câu nói của cha,
31:23cha chọn giữ lại phần xác của một gia đình.
31:24Xác ư,
31:25gia đình mà chỉ còn xác,
31:26liệu có đáng được giữ?
31:2710h,
31:28một sự kiện bất ngờ.
31:29Thư ký bước vào với một bản fax
31:30từ ban điều tra tài chính thành phố,
31:32tôi mở ra,
31:33mắt quét nhanh dòng chữ.
31:34Tô Trấn Dương,
31:35cựu chủ tịch Tô Thịnh Group,
31:36gửi đơn yêu cầu phối hợp điều tra
31:37về hành vi sai phạm tài chính của bà Tô Diệp.
31:39Tôi giữ người.
31:40Chữ ký là của cha tôi,
31:41nét chữ vẫn như ngày nào tôi học viết tên mình
31:43trên giấy nháp đầu tiên.
31:44Chân tôi mền ra,
31:45lưng tự ghế,
31:46tôi nhắm mắt,
31:47trái tim co thắt,
31:47không phải vì đau,
31:48mà vì một sợi chỉ cuối cùng đã nhíu lại.
31:5014h,
31:51truyền thông bùng nổ.
31:52Tin tức lan ra như vết dầu loang.
31:54Cựu chủ tịch Tô Trấn Dương yêu cầu
31:55tái điều tra tài chính.
31:57Tô Giao nhận được hỗ trợ từ chính cha
31:58ruột trong vụ kiện Tô Diệp.
32:00Tôi không lên tiếng,
32:00tôi chỉ đứng sau,
32:01để từng cánh tay vô hình đẩy cơn sóng ra xa hơn.
32:0415h30 phút,
32:05cuộc gặp gỡ ngắn ngủi.
32:06Tôi quay lại biệt thự.
32:07Cha tôi đang tưới cây,
32:08tay run run nhưng ánh mắt sáng hơn hôm sáng sớm.
32:11Cha ký rồi,
32:12ông nói,
32:12cha không biết sẽ có kết cục gì,
32:14nhưng cha biết,
32:14mẹ con sẽ không tha thứ nếu cha cứ ngồi yên.
32:17Tôi gật đầu,
32:17bước đến gần,
32:18không ôm,
32:18không khóc,
32:19không gọi cha thân thiết.
32:20Chỉ là,
32:21tôi đặt lên bàn cạnh ông một cốc nước chanh.
32:23Giống y như cách mẹ từng làm mỗi buổi trưa mùa hạ.
32:25Ông cầm lên,
32:26khẽ nhấp.
32:27Mẹ con thích nước này,
32:28ông khẽ cười,
32:29cha từng nghĩ mình không còn dũng khí.
32:30Tôi đáp,
32:31dũng khí không đến từ một lần đánh thắng,
32:32mà từ việc dám thừa nhận mình đã từng chạy trốn.
32:35Đối,
32:35bàn công tầng 52.
32:37Gió bắc thổi mạnh,
32:37tôi nhìn xuống thành phố rực ánh đèn.
32:39Tất cả giờ là của tôi,
32:40công ty,
32:40quyền lực,
32:41tiếng nói,
32:41nhưng lòng tôi trống rỗng.
32:43Tôi nghĩ mình sẽ thấy hả hê khi cha tôi lên tiếng,
32:45nhưng tôi chỉ thấy,
32:46bình yên.
32:47Một cái bình yên mà tôi chưa từng có trong suốt 10 năm qua.
32:49Lúc 21 giờ,
32:50tin nhắn quen thuộc đến từ Duzin.
32:52Tôi đang pha trả thí điện thoại dung,
32:53tin nhắn không tên,
32:54chỉ ký hiệu mặt nạ.
32:56Một vài lần,
32:56người ta tưởng cha mẹ sinh ra để bảo vệ,
32:58nhưng cũng có vài lần,
32:59con cái phải dạy cha mẹ cách đứng thẳng giữa bão rông.
33:02Tôi cười nhẹ,
33:02gõ lại không gửi.
33:04Một vài lần,
33:04như vậy là đủ để tha thứ.
33:06Tôi không cần nghe cha nói yêu tôi.
33:08Tôi không cần ông quỳ xin lỗi trước dì ảnh mẹ.
33:10Tôi chỉ cần,
33:11một lần,
33:11ông đứng về phía sự thật.
33:13Và hôm nay,
33:13ông làm rồi.
33:14Tôi từng nghĩ sự trả thù là một đường thẳng,
33:16đi từ điểm A là đau khổ đến điểm B là chiến thắng,
33:18nhưng không,
33:19nó là một vòng xoáy.
33:20Vòng xoáy đó càng đi sâu,
33:21càng rút ra những thứ tôi tưởng đã chết,
33:23ký ức,
33:23lòng thù hận,
33:24và đôi khi,
33:24là chính tôi của quá khứ.
33:26Ngày hôm nay,
33:27tôi khép lại vòng xoáy đó,
33:28không phải vì tôi tha thứ,
33:29mà vì tôi không để bản thân chìm thêm nữa.
33:31Bây giờ,
33:32trụ sở tòa án nhân dân thành phố Bắc Kinh.
33:34Tôi bước xuống xe trong chiếc áo khoác dài màu cho,
33:36tay cầm hồ sơ,
33:37mắt nhìn thẳng vào cánh cổng lớn trước mặt.
33:39Bên trong tòa,
33:39phiên xét xử kín của tôi diệt bắt đầu,
33:41tội danh,
33:41tham nhũng,
33:42rửa tiền,
33:43cầu kết rút rụt công trình,
33:44cố ý thao túng dự án nhà ở công cộng
33:45và gây hậu quả nghiêm trọng đến sức khỏe tinh thần của người khác.
33:48Luật sư của tôi,
33:49Vân Như,
33:49ngồi cạnh,
33:50gật đầu nhẹ.
33:51Tài liệu đầy đủ,
33:52nhân chứng đủ mạnh,
33:52nếu không có gì thay đổi,
33:5315 năm là tối thiểu.
33:55Tôi gật,
33:55không cười,
33:56không vui.
33:57Chỉ thấy trong lòng là một hồ nước lặng,
33:58không một gợn sóng.
34:009 giờ,
34:00bên trong phòng xử án.
34:02Tô Diệp xuất hiện với bộ đồ tù màu xám,
34:03tóc búi cao,
34:04lớp phấn son từng là vũ khí này chẳng còn đủ để che đi sự tiểu tụy.
34:07Bà ta vẫn cố nở nụ cười,
34:08cố vừa bình thản,
34:09nhưng ánh mắt trao đảo,
34:10như người đứng trên mép vực.
34:11Khi tòa gọi tên nhân chứng thứ ba,
34:13người từng là thư ký riêng của Tô Diệp suốt 10 năm,
34:15tôi thấy bàn tay bà ta xếp chặt.
34:17Khi nhân chứng nói ra câu,
34:18tôi tận mắt thấy bà ấy ép bà phùng lệ thanh ký vào hợp đồng Thạch Lâm.
34:21Khi không ký,
34:22bà ấy bị đe dọa bằng việc điều tra sai phạm tài chính giả tạo.
34:25Thì toàn bộ phiên tòa chết lặng.
34:26Tôi không nhìn bà ta,
34:27tôi nhìn cha mình,
34:28ngồi bên hàng ghế dự khán,
34:29ánh mắt ông cụp xuống,
34:30như người vừa đốt lại căn nhà cũ.
34:3211 giờ 30 phút,
34:33tòa tuyên án tạm thời.
34:35Tòa thông báo lệnh tạm giam Tô Diệp,
34:36xét xử tiếp trong vòng 60 ngày để hoàn tất hồ sơ,
34:38mở rộng điều tra đến các công ty vệ tình.
34:40Bà ta bị dẫn ra ngoài trong tiếng máy ảnh chớp lia lệ.
34:42Không ai còn gọi bà ta là phu nhân Tô.
34:44Tôi đứng dậy,
34:45gật đầu chào hội đồng xét xử.
34:46Không một tiếng vỗ tay,
34:47không có chiến thắng nào cần đến tiếng vỗ tay.
34:58Xong rồi.
34:59Tôi ngồi xuống,
35:00vặt áo phủ cả nền xi măng lạnh bút.
35:02Con từng nghĩ mình trả thù là vì mẹ,
35:03nhưng đến hôm nay,
35:04con mới hiểu,
35:05con làm tất cả là vì chính mình.
35:06Con không muốn sống như một kẻ nhắm mắt trước bất công.
35:08Tôi lấy từ túi áo một tấm ảnh cũ,
35:10ảnh chụp mẹ tôi đang cười,
35:11ánh nắng dọi vào má,
35:12mắt sáng như biết trước cả tương lai.
35:14Con hy vọng mẹ thấy rồi,
35:15và con hy vọng mẹ tha thứ cho những lúc con từng nghi ngờ lòng người,
35:18kể cả cha.
35:19Tôi đứng dậy,
35:20gió thổi mạnh hơn,
35:20nhưng lồng ngược tôi nhẹ hơn.
35:22Đối,
35:22buổi lễ nhận chức chính thức,
35:23tôi giao,
35:24chủ tịch tôi thịnh group.
35:25Tòa nhà cao nhất trung tâm Bắc Kinh sáng đèn rực rỡ,
35:27trên bảng điện tử chạy chữ.
35:29Tôi giao,
35:30chủ tịch mới,
35:30kỷ nguyên mới.
35:31Tôi bước lên sân khấu,
35:32không hoa,
35:33không băng rôn,
35:34không rượu vang,
35:34chỉ có tôi và bài phát biểu.
35:36Tôi không đứng đây vì tôi giỏi hơn ai đó.
35:38Tôi đứng đây vì tôi đã đứng dậy sau khi bị đạp xuống.
35:41Tôi dừng lại một chút.
35:42Và tôi muốn nói với tất cả những người từng như tôi.
35:44Dù bạn bị đẩy ra khỏi gia đình,
35:46công ty,
35:46hay xã hội,
35:47nếu bạn còn giữ lại một chút sự thật trong tim,
35:49đừng từ bỏ.
35:50Bạn sẽ quay về,
35:51và khi bạn quay về,
35:52họ sẽ không bao giờ quên bạn nữa.
35:54Dưới sân khấu,
35:54tôi nhìn thấy cha tôi,
35:55tóc bạc trắng,
35:56mắt ngấn nước.
35:57Tôi nhìn thấy cả những người mẹ tôi từng giúp,
35:59họ gật đầu,
36:00như ngầm bảo,
36:00bà ấy sẽ tự hào.
36:02Tôi nhìn thấy trịnh mặt,
36:02đứng sau cùng,
36:03không vỗ tay,
36:04chỉ cúi đầu thật sâu.
36:05Tôi cũng cúi đầu,
36:06không phải cảm ơn họ,
36:08mà là để gặp lại một trường cũ.
36:09Khuya hôm đó,
36:10tôi dẽ ngang một con phố nhỏ.
36:12Tôi lái xe không đích đến,
36:13đến khi dừng lại,
36:14tôi mới nhận ra mình đứng trước tiệm bánh du dinh.
36:16Tôi bước vào,
36:16tiệm vẫn thế,
36:17ánh đèn vàng,
36:18mùi bánh ấm,
36:19và người phục vụ đeo mặt nạ trắng.
36:21Tôi không gọi món,
36:22anh ta đặt lên bàn một chiếc bánh tát trứng nóng hổi,
36:24với một giải giấy nhỏ thò ra bên dưới đĩa.
36:25Tôi kéo ra,
36:26trên đó có một dòng chữ.
36:28Một vài lần,
36:29người ta trở về chỉ để đòi lại tiếng nói.
36:31Nhưng cũng có vài lần,
36:32họ quay về,
36:32để những kẻ từng nhấn họ xuống,
36:34phải sống trong ký ức không bao giờ xóa được.
36:36Tôi nhìn lên,
36:36muốn nói gì đó,
36:37nhưng anh ta đã quay lưng,
36:38bước vào trong.
36:39Chỉ để lại tiếng gió kéo cửa khẽ rung.
36:41Và,
36:42câu nói mà tôi sẽ nhớ cả đời.
36:44Tôi đã trở về,
36:45không phải để ai nhớ tôi,
36:46mà để khiến tất cả không bao giờ quên được những gì họ đã làm.
36:49Tôi,
36:50Tô Giao,
36:50con gái của Phùng Lệ Thanh,
36:52Một người từng bị đạp khỏi gia đình,
36:53công ty,
36:54và cả trái tim của chính cha mình.
36:55Hôm nay,
36:56tôi không còn là một thiên kim quay về.
36:58Tôi là chính tôi,
36:59và tôi đã sống sót.
37:00Hãy subscribe cho kênh La La School Để không bỏ lỡ những video hấp dẫn

Được khuyến cáo