- 2/8/2025
Truyện Audio Hay || Ngỡ Là Vợ, Hóa Ra Người Đẻ Thuê || Thiên Thần Dắt Truyện
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
Danh mục
😹
Vui nhộnPhụ đề
00:00Lần đầu sinh con, chồng tôi kiên quyết muốn để con mang họ tôi, nhập khẩu vào hộ khẩu của tôi.
00:04Vợ à, anh không giống những người đàn ông tầm thường khác đâu, em mang thai 9 tháng 10 ngày vất vả như vậy, sao anh có thể mặt dày dành con với em được chứ?
00:11Mọi người xung quanh đều ghen tị vì tôi có được một người chồng biết tôn trọng vợ và chính tôi cũng nghĩ như vậy.
00:16Vì thế, khi mang thai lần 2, tôi quyết định âm thầm để con mang họ anh, muốn dành cho anh một bất ngờ.
00:21Nhưng khi đến đồn công an làm thủ tục nhập khẩu, tôi mới phát hiện tình trạng hôn nhân của anh ghi là chưa kết hôn, giấy đăng ký kết hôn của chúng tôi là giả.
00:27Tôi gọi cho anh 99 cuộc, nhưng anh không nghe máy.
00:30Không màng đến việc mình vẫn đang trong thời kỳ ở cữ, tôi lận lội đến nơi anh nói là đi công tác để đối chất, nào ngơ định vị của anh lại hiển thị ở cục dân chính địa phương.
00:37Tôi vội chạy tới, vừa đến nơi thì bắt gặp anh đang mặc lễ phục đen chỉnh tề, đứng cạnh cô bạn Thanh Mai Trúc Mã, bên cạnh còn có mấy người bạn thân.
00:44Anh Tống, Chu Gia Mẫn vẫn còn đang ở cữ, vậy mà anh nói dối cô ấy là đi công tác à?
00:49Nếu cô ấy biết năm đó anh và cô ấy chỉ là giả kết hôn, bây giờ lại chạy đến quê của Thanh Mai để đăng ký, chẳng phải sẽ làm ẩm lên sao?
00:55Tống Vũ tiêu khẽ nhất môi cười khinh.
00:57Tôi cho cô ấy hai đứa con vào một mái ấm, như thế còn chưa đủ sao?
01:00Giao giao đã chờ tôi bao nhiêu năm, chỉ cần một tờ giấy chứng nhận nhỏ bé, tôi không thể từ chối được.
01:05Các cậu lựu hồn mà giữ mồm giữ miệng, ai cũng không được nói với Chu Gia Mẫn nửa lời.
01:09Tôi đứng từ xa, cả người như bị nhấn chìm trong lạnh lẽo và tuyệt vọng.
01:12Ngay sau đó, tôi dẫn theo hai đứa con biến mất khỏi thế giới của anh.
01:15Nhưng anh lại phát điên lên, tìm kiếm mẹ con tôi khắp nơi.
01:18Tôi vừa cho bé thứ hai bú xong thì nhận được tin nhắn của Tống Vũ tiêu.
01:22Tay tôi vô thức xiết chặt, đến mức đầu ngón tay khẽ run lên.
01:25Vợ ơi, đại bảo với nhị bảo ngủ trưa, anh nhớ ba mẹ con nhiều lắm.
01:28Thật ra anh không nên đi công tác khi em còn đang ở cữ, nhưng anh cũng không còn cách nào khác, anh phải cố gắng kiếm tiền nuôi ba mẹ con mình à.
01:38Đến sinh nhật em rồi, anh sẽ mang quả về cho em nha.
01:41Trái tim tôi như bị ai đó dùng hai bàn tay tàn nhẫn xé toạc, đau đến mức nước mắt cứ thế rơi xuống.
01:46Tám năm hôn nhân, hai đứa con, đến giờ tôi mới nhận ra tất cả những dịu dàng trước kia đều là giả tạo.
01:51Tám năm trước, ngày anh cầu hôn tôi, anh vui như một đứa trẻ, ngửa mặt lên trời mà thể thốt rằng sẽ yêu tôi cả đời.
01:57Tháng đầu sau khi kết hôn, tôi không biết mình đã mang thai, bị trượt chân té trong nhà dẫn đến xảy thai.
02:01Lúc đó đã đêm khuya, gọi mãi không bắt được taxi, anh đã bế tôi chạy một mạch đến bệnh viện, đến nơi thì hai tay anh đã không còn nhức nổi nữa.
02:08Đứa con đầu tiên của chúng tôi không giữ được, anh còn khóc to hơn cả tôi, luôn miệng ăn ủi rằng đứa bé nhất định sẽ quay về bên chúng tôi.
02:14Đại bảo ra đời, anh càng chăm sóc tôi và con từng ly từng tí, suốt tháng ở cữ không rời nửa bước, đến mức gầy đi hơn chục ký.
02:20Khi mang thai nhị bảo, tôi hay bị chuột rút, mỗi ngày anh đều kiên nhẫn xoa bóp, bưng nước nóng cho tôi ngơm chân.
02:25Tất cả bạn bè xung quanh đều nói tôi có phúc, nói rằng chắc kiếp trước tôi đã cứu cả giải ngân hà nên mới gặp được người như Tống Vũ Tiêu.
02:31Thế nhưng chính người đàn ông được cho là tốt ấy lại dùng một tờ giấy đăng ký kết hôn giả để lừa tôi suốt 8 năm, rồi thừa lúc tôi đang ở cữ đi đăng ký kết hôn thật với người phụ nữ khác.
02:39Thấy tôi lâu quá chưa trả lời tin nhắn, Tống Vũ Tiêu liền gọi điện tới.
02:43Vợ à, em sao vậy? Em đang giận anh vì ban ngày anh không bắt máy sao?
02:46Anh bị bên A gọi đến công ty từ sáng sớm để sửa kế hoạch, thật sự không cố ý không nghe điện thoại của em.
02:52Anh bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn, giọng cũng chầm xuống.
02:54Chu ra mẫn, anh cực khổ kiếm tiền là vì ai? Không phải vì em với con có cuộc sống tốt hơn sao?
02:59Em ở nhà cả ngày không cần làm gì, sao có thể hiểu được nỗi vất vả của anh khi làm việc bên ngoài?
03:03Cho nên em có thể hiểu chuyện một chút không? Đừng vô lý nữa được không?
03:07Tim tôi lại đau nhói như bị hàng ngàn mũi kim châm, tôi bật cười trong nước mắt.
03:11Ừ, anh làm việc đi.
03:12Nghe tôi trả lời như vậy, Tống Vũ Tiêu mới vừa lòng mà cúp máy.
03:15Tôi lau nước mắt, lần theo tài khoản mạng xã hội của anh để tìm đến trang cá nhân của Lâm Mộng Giao.
03:19Cô ta vừa đăng một đoạn video cách đây 5 phút là cảnh cô ta và Tống Vũ Tiêu đi hưởng tuần trang mật ở Hokkaido
03:24trong video hai người dơ tờ giấy đăng ký kết hôn đỏ rực hôn nhau dưới ánh hoàng hôn.
03:28Chủ thích video viết rằng,
03:30năm nay là năm thứ 10 chúng mình bên nhau, cuối cùng gia đình cũng đồng ý cho em gà cho anh,
03:34tiếp theo nên sớm sinh một em bé thôi.
03:36Tống Vũ Tiêu sắp sinh con với người khác, tương lai sẽ có một đứa trẻ khác gọi anh ta là ba.
03:40Vậy tôi và hai đứa con của chúng tôi thì là gì?
03:43Giấy đăng ký kết hôn là giả, con của chúng tôi chẳng qua chỉ là con ngoài giá thú.
03:47Nghĩ tới đây, khóe mắt tôi cay xẻ, bật cười tự diễu.
03:50Tôi tuyệt đối không để con mình trở thành con ngoài giá thú.
03:52Tôi lập tức cầm điện thoại gọi cho bố mẹ đang sống ở nước ngoài.
03:55Bố mẹ, hai người nói đúng, Tống Vũ Tiêu không đáng để gửi gắm cả đời.
03:59Con thật sự hối hận vì năm đó không nghe lời bố mẹ.
04:01Bố mẹ có thể tha thứ cho con lần này không?
04:03Nghe thấy giọng trách móc mà đã lâu lắm rồi tôi chưa từng được nghe, tôi bật cười qua nước mắt.
04:07Bố sẽ đi làm thủ tục di trú ngay, phải nhanh chóng đón con và hai đứa nhỏ sang đây.
04:12Cút máy, tôi ỏa khóc không thành tiếng.
04:13Cô giúp việc nghe thấy động tĩnh, vội đến ăn ủi tôi, nói rằng đang ở cữ thì không được khóc.
04:18Một người gì xa lạ còn biết xót tôi,
04:19Vậy mà người chồng đã ở bên tôi suốt 8 năm lại có thể nhẫn tâm bỏ mặc vợ con để đi đăng ký kết hôn với người khác khi tôi còn đang ở cữ.
04:26Thật sự là, châm biếm đến tận cùng.
04:28Tôi vừa gượng lại tinh thần, thì điện thoại xuất hiện một lời mời kết bạn.
04:31Vừa mới chấp nhận, đối phương liền gửi đến một bức ảnh.
04:34Trên chiếc giường lớn của khách sạn, một người đàn ông đang nằm nghiêng, hút thuốc.
04:37Bên cạnh vương vãi một chiếc đồ ngủ gen tím xuyên thấu và hai quyển giấy đăng ký kết hôn cực kỳ bắt mắt.
04:41Tôi xiết chặt điện thoại, chỉ cần một cái nhìn là nhận ra bóng lưng đó, chính là Tống Vũ Tiêu.
04:46Chú ra mẫn, cô định khi nào mới dẫn theo hai đứa con hoang của cô Cút ra khỏi cuộc đời A Tiêu.
04:50Nếu cô không biết điều mà chủ động biến đi, thì tôi sẽ có cách khiến ba mẹ con cô Cút sẹp sẽ.
04:55Lời uy hiếp trắng trợn, đó là tự tin của kẻ vừa có được giấy đăng ký kết hôn sao.
04:59Hay là ý vào sự thiên vị của Tống Vũ Tiêu mới dám ngang ngược như vậy.
05:02Tôi lập tức chụp màn hình lại, đăng thẳng lên trang cá nhân, kèm theo dòng chữ.
05:05Vô tình lướt được tấm ảnh chụp từ IP nước ngoài, người trong ảnh trông thật giống chồng tôi, chắc tôi nhớ chồng quá hóa ngơ mất rồi.
05:11Phía dưới nhanh chóng có người bình luận, toàn là mấy người anh em thân thiết của Tống Vũ Tiêu.
05:15Chị dâu đừng đùa thế chứ, anh Tống còn đang bận rộn đi công tác khổ sở kia mà, sao có thể thoải mái thế được.
05:20Chị dâu đúng là yêu anh Tống thật lòng, vừa đi công tác mấy hôm mà chị đã bắt đầu nhớ rồi, thật ngưỡng mộ quá đi.
05:26Tôi lần lượt thả tim vào từng lời nói dối của bọn họ, trái tim đã đau đến mức tê dại.
05:30Chẳng bao lâu sau, Tống Vũ Tiêu nhận được tin, liên gọi điện đến.
05:33Vợ à, em còn đang ở cữ, đừng suy nghĩ lung tung.
05:36Làm sao bóng lưng đó có thể là anh được chứ?
05:38Trên rừng còn có hai tờ giấy đăng ký kết hôn nữa kìa.
05:41Giấy kết hôn của tụi mình chẳng phải đang khóa trong nhà sao.
05:44Công việc bên anh kết thúc sớm rồi, mai anh sẽ về, em ở nhà ngoan ngoãn chờ anh nhé.
05:48Giọng nói của Tống Vũ Tiêu mang theo vẻ hốt hoảng, tôi nghe ra rõ ràng sự trột dạ trong từng câu chữ của anh.
05:53Khi mới kết hôn, tôi từng tưởng tượng rằng nếu một ngày phát hiện anh phản bội mình,
05:56có lẽ tôi sẽ phát điên lên, sẽ gào khóc cãi vã đến long trời lờ đất.
06:00Nhưng giờ khi chuyện đó thật sự xảy ra, tôi lại chỉ muốn lặng lẽ biến mất khỏi thế giới của anh.
06:04Tranh thủ lúc Tống Vũ Tiêu chưa về, tôi gom hết tất cả đồ đặc của mình lại.
06:08Suốt 8 năm qua, anh tặng tôi không ít quà cáp, đầy kín cả tủ quần áo.
06:11Mỗi lần đi công tác, anh đều đặc biệt mua quả mang về cho tôi.
06:14Nhưng vừa rồi lướt xem trang cá nhân của Lâm Mộng Giao, tôi mới biết những chuyến công tác đó chẳng qua là kỳ nghỉ mà anh xin nghỉ để đi chơi với cô ta.
06:21Số lần thực sự công tác không nhiều, nhưng Lâm Mộng Giao luôn đi cùng anh tới nơi anh đến.
06:25Còn những món quà tặng tôi, chỉ là đồ tiện tay mua trong lúc mua sắm cho cô ta.
06:29Nước cười thay, tôi lại nâng niu những món quà đó như bảo vật, không nỡ vứt đi cái nào, để đây chật cả tủ.
06:34Giờ thì, tất cả quà anh từng tặng, tôi đều ném hết không chút do dự.
06:37Những đồ đôi trong nhà cũng bị tôi tháo rời hết thành đồ lẻ.
06:40Đợi tôi thu dọn xong thì trời cũng vừa hướng sáng.
06:42Cùng lúc đó, mẹ tôi cũng nhắn tin tới.
06:45Con gái, mẹ đã làm xong thủ tục di trú khẩn cấp rồi, đã đặt chuyến bay vào sáng ngày kia.
06:49Vâng, con mong được đoàn tụ với cả nhà mình.
06:51Trời sáng, cho nhị bảo bú xong, tôi mới nằm xuống ngủ bù.
06:55Nhưng chỉ chập mắt được một lúc thì đã bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức.
06:58Tống vũ tiêu trở về rồi.
06:59Vợ ơi, bất ngờ chưa, anh dậy từ 4 giờ sáng để kịp chuyến bay sớm về nhà với em đó.
07:04Em mới tỉnh ngủ chắc chưa ăn gì đúng không, để chồng nấu cho em ăn.
07:07Bóng dáng bận rộn của anh trong căn bếp khiến tôi chật ngần người,
07:10thậm chí còn có chút ảo giác rằng mọi chuyện về chuyện anh ngoại tình chỉ là một cơn ác mộng.
07:14Nhưng rồi một tiếng rung nhẹ từ điện thoại đã kéo tôi trở lại thực tại.
07:17Lâm Mộng Giao gửi tin nhắn cho anh.
07:19Chồng ơi, mới xa nhau mà em đã nhớ anh lắm rồi.
07:21Anh phải nhớ lời hứa với em đó.
07:23Mỗi nửa tháng phải về thăm em một lần.
07:25Còn nữa, sau khi cô ta hết ở cữ thì anh không được chạm vào cô ta nữa.
07:29Em nhất định phải dành anh từ tay cô ta.
07:31Tôi khẽ cong môi cười lạnh, nhắn lại.
07:32Thích cướp đến thế sao?
07:34Vậy thì tặng luôn cho cô.
07:35Lúc tống vũ tiêu bê tô mì nóng hổi ra với vẻ mặt tươi cười dạng dỡ thì bắt gặp tôi đang cầm điện thoại của anh.
07:40Nét mặt anh lập tức chầm xuống, qua to.
07:42Chú Gia Mẫn, ai cho phép em động vào điện thoại của tôi?
07:45Em có tư cách gì mà lục điện thoại tôi hả?
07:47Tô mì rơi xuống sàn, nước súp nóng hổi bắn tung tué vào chân tôi.
07:50Tôi đau quá kêu lên một tiếng.
07:52Da chân trần đỏ rát cả mảng.
07:53Vậy mà tống vũ tiêu chẳng buồn lướt mắt nhìn, chỉ giật lấy điện thoại từ tay tôi rồi quay lưng bỏ vào phòng ngủ.
07:58Phụ nữ ở cữ vốn không nên dính nước lạnh, nhưng vết bỏng nghiêm trọng khiến tôi không thể chậm chế, vội vàng chạy vào phòng tắm xả nước lạnh lên chân.
08:05Nước lạnh lướt qua da bút đến tận xương, nhưng vẫn không lạnh bằng trái tim tôi lúc này.
08:08Khi tống vũ tiêu từ trong phòng ngủ bước ra, đôi mắt đỏ ngầu.
08:11Anh ta chừng chừng nhìn tôi, giọng đầy cam phẫn.
08:14Chú Gia Mẫn, mấy năm nay có phải anh quá tốt với em rồi nên em mới dám trắng trợn xúc phạm giao giao như thế.
08:19Em lấy tư cách gì mà xỉ nhục cô ấy như vậy?
08:21Em có biết không, cô ấy vừa khóc đến mức suýt tay phát trầm cảm rồi.
08:25Em thì biết cái gì, bao nhiêu năm nay cô ấy đã vì anh mà âm thầm hy sinh biết bao nhiêu.
08:29Là anh có lỗi với em, chứ cô ấy thì đâu làm gì sai.
08:32Em tức giận gì thì chút lên anh đi, sao cứ nhầm vào cô ấy.
08:35Tôi bật cười lạnh, bình tĩnh đáp lại.
08:37Tống vũ tiêu, đến nước này rồi mà anh cũng không cần giả vờ nữa sao?
08:40Sắc mặt anh ta trở nên ưu ám, hạ giọng ra lệnh.
08:43Chuyện này anh sẽ cho em một lời giải thích.
08:45Nhưng bây giờ em phải xin lỗi giao giao trước.
08:47Cô ấy đang rất bất ổn mà anh lại không ở bên.
08:50Em xin lỗi trước để cô ấy bình tĩnh lại cái đã.
08:52Tôi mím môi, ánh mắt lạnh như băng nhìn chầm chầm vào anh ta.
08:55Tống vũ tiêu có vẻ hơi trột dạ, làng tranh ánh nhìn của tôi, giọng cũng dịu lại.
08:59Vợ à, thật ra người anh yêu nhất vẫn là em.
09:01Anh cũng bất đắc dĩ thôi, giao giao bị trầm cảm nặng, cô ấy không thể sống thiếu anh.
09:06Em yêu anh như vậy thì thông cảm cho anh chút đi, được không?
09:08Anh đảm bảo sẽ yêu em và con nhiều hơn, dành thời gian cho gia đình mình nhiều hơn nữa.
09:12Anh biết là em chưa thể chấp nhận ngay, nhưng hãy nghĩ đến con cái, chúng cần có bố.
09:16Còn giao giao, cô ấy ở xa thế, chẳng ảnh hưởng gì đến nhà mình cả.
09:20Em ở phía nam, cô ấy phía bắc, như vậy vẫn chưa đủ à?
09:23Tôi cười thành tiếng, đến mức không thể tin nổi những lời cho trẻ như thế lại có thể thốt ra từ miệng người mà tôi từng yêu suốt 8 năm.
09:29Nhìn người đàn ông trước mặt, tôi lắc đầu, mắt lạnh lùng.
09:31Tống vũ tiêu, chúng ta ly hôn đi.
09:33Anh ta ngẩn người một lúc, ánh mắt hiện rõ vẻ không thể tin được, rồi mỉa mai.
09:37Chú Gia Mẫn, anh đã hạ mình cầu xin em thế này rồi, cũng đã hứa hẹn đủ điều, em còn muốn gì nữa.
09:42Em đừng quên, ngày xưa vì cưới anh mà em đã trở mặt với bố mẹ đấy.
09:45Bây giờ em rời bỏ anh, thì còn nơi nào để đi?
09:48Hú hồ gì em còn dắt theo hai đứa con, có người đàn ông nào dám chấp nhận em không?
09:52Khuôn mặt anh ta chẳng đầy tự tin, giống như đang tuyên bố rằng anh ta muốn có cả hai người phụ nữ trong tay.
09:57Tôi im lặng, chẳng muốn nói thêm một lời.
09:59Tống vũ tiêu tưởng sự im lặng của tôi là do đã mềm lòng, liên nhắc môi đắc ý, tiếp tục uy hiếp tôi phải xin lỗi Lâm Mộng Giao.
10:04Chú Gia Mẫn, nếu hôm nay em không xin lỗi Giao Giao, thì anh thật sự sẽ vứt bỏ em và cả hai đứa nhỏ đấy.
10:15Tống vũ tiêu hử lạnh, giọng dịu lại.
10:25Giao Giao, chỉ có em là hiểu chuyện, giá mà cô ta được một phần mười em thì tốt biết mấy.
10:29Em lại khóc vụ trộn nữa đúng không? Đừng buồn, anh đến với em ngay đây.
10:33Vừa rút điện thoại, tống vũ tiêu liền sập cửa bỏ đi.
10:36Trước khi đi còn ném lại một câu.
10:37Nếu mai em vẫn không chịu xin lỗi, thì dắt con ra khỏi nhà đi cho khuất mắt tôi.
10:41Sáng hôm sau, tôi kéo vali, dắt theo hai đứa con, thẳng tiến ra sân bay.
10:45Vừa đến sân bay, tôi đã nhận được tin nhắn của tống vũ tiêu.
10:48Nghĩ xong chưa? Có định xin lỗi Giao Giao không đấy?
10:51Tôi cười khởi một tiếng, rồi lập tức tắt nguồn điện thoại.
10:53Tống vũ tiêu nhìn chiếc điện thoại bị cúp máy, tức giận đến mức đập mạnh tay lái, miệng chửi rùa.
10:58Đồ chết tiệt, nếu không phải vì cô ta sinh cho mình hai đứa con, mình chẳng thèm nề mặt cô ta chút nào.
11:03Nói xong, anh ta bước nhanh ra khỏi xe, đi thẳng về nhà.
11:06Vừa mở cửa, tống vũ tiêu đã gào lên giận dữ.
11:08Chú ra mẫn, cô đang làm cái gì đấy hả? Mau ra đây cho tôi.
11:12Tôi nói cho cô biết, hôm nay mà không xin lỗi Giao Giao thì cô cuốn gói ra khỏi cái nhà này ngay.
11:16Nói xong, anh ta hàm hàm ngồi phịch xuống ghế sofa, nhìn chầm chầm về phía phòng ngủ.
11:20Nhưng đợi mãi mà không nghe thấy chút động tĩnh nào từ bên trong, anh ta lại quát lớn.
11:24Cô mau lăn ra đây cho tôi, cả ngày ngoài ăn với ngủ, giờ còn dám chọc giận giao giao.
11:28Rứt lời, anh ta tức giận bật dậy, đẩy mạnh cửa phòng ngủ.
11:31Nhưng rồi tống vũ tiêu sữ người tại chỗ, chết chân nhì khắp phòng, sau đó không tin vào mắt mình, đưa tay rụi rụi mắt.
11:37Chú ra mẫn, không có ở nhà.
11:38Cô ấy vẫn còn đang ở cữ, lại tự mình chăm con, có thể đi đâu được chứ.
11:42Tim anh ta đột nhiên đập loạn, từng nhịp thình thịch như muốn phá tung lồng ngược.
11:46Anh ta vội bước lên mấy bước, đưa tay sờ lên giường, lạnh ngắt như thể cả đêm qua chưa có ai nằm.
11:51Chú ra mẫn đi đâu rồi, tại sao đang yên đang lành lại bỏ đi?
11:54Chẳng phải chỉ là muốn cô ấy xin lỗi lâm mộng giao thôi sao, sao lại khó đến vậy?
11:58Anh ta ngồi phịch xuống mép giường, đầu óc toàn là hình ảnh của chú ra mẫn.
12:01Chật phát hiện bên cạnh giường, chiếc đèn đôi tình nhân giờ chỉ còn một chiếc, là vật mà chú ra mẫn tự tay trang trí từ lúc kết hôn.
12:07Tại sao bỗng nhiên lại thiếu một chiếc?
12:09Tống vũ tiêu không cam lòng, đứng dậy nhìn quanh phòng một lượt, rồi anh ta mới bàng hoàng nhận ra tất cả đồ vật đôi giữa hai người, giờ chỉ còn lại một nửa của anh ta.
12:17Chú ra mẫn rời đi, không phải là bốc đồng, mà là có chuẩn bị.
12:20Cô ấy đã mang theo toàn bộ mọi thứ của mình đi.
12:22Nhận thức đó khiến tống vũ tiêu ngồi sụp xuống giường, thở rốc từng hơi nặng nề, cảm giác ngực như bị kim đâm từng mũi.
12:28Anh ta run rảy rút điện thoại ra, một lần nữa gọi cho chú ra mẫn.
12:31Nhưng điện thoại vẫn tắt máy.
12:32Cô ấy đã đi đâu? Tại sao lại bỏ rơi anh?
12:35Khi đứng dậy, anh ta mới nhận ra hai chân mình đang run rảy không kiểm soát, vội vã chạy ra ngoài định xem camera an ninh để truy giấu tung tích.
12:41Đúng lúc đó, nhạc chuông dành riêng cho Lâm Mộng Giao lại vang lên.
12:44Tống vũ tiêu bắt máy, giọng đầy mất kiên nhẫn.
12:47Gọi làm gì?
12:48Lâm Mộng Giao dường như không nghe thấy sự cáo bẩn, giọng ngọt ngào rỗ rành.
12:51Vũ tiêu, nếu cô ta không chịu xin lỗi thì thôi vậy.
12:54Em nghĩ rồi, dù sao em cũng là người có được anh, còn cô ta chẳng qua chỉ là một tiểu tam không lên nổi mặt bàn.
12:59Vậy thì, với tư cách là vợ chính, em rộng lượng tha thứ cho cô ta một lần nhé.
13:03Tống vũ tiêu nghe tiếng cười líu lo đầu dây bên kia, nhưng lúc này lại cảm thấy trói tai vô cùng.
13:08Cuối cùng, anh ta không thể kiềm nén cơn giận, gầm lên.
13:10Đủ rồi, chú ra mẫn sinh cho tôi hai đứa con, cô ấy không phải là tiểu tam.
13:14Nếu em không có chuyện gì nữa thì cúp máy đi, anh phải đi tìm ra mẫn.
13:18Nói xong, tống vũ tiêu cúp máy, quay người vội vã rời đi.
13:21Khi bước vào thang máy, ánh mắt anh ta trở nên kiên định hơn bao giờ hết.
13:24Lần này, anh nhất định phải đưa ra mẫn trở về.
13:27Giữa bọn họ có hai đứa con, là sợi dây ràng buộc không bao giờ có thể cắt đớt.
13:31Lúc này, tôi đã đến sân bay ở New Zealand, bố mẹ thương xót ôm lấy lũ trẻ rồi vội vã đưa tôi về nhà.
13:36Vừa bước chân vào cửa, tôi đã cảm nhận được hơi ấm bao trùm khắp căn phòng.
13:39Lúc đó tôi mới để ý, bố mẹ đã bật sẵn điều hòa trước khi ra sân bay đón tôi, chỉ sợ tôi vừa sinh xong bị nhiễm lạnh.
13:45Tôi nằm trên giường, đắp chiếc chân hè mỏng, hơi ấm lan tỏa khắp tứ chi, nước mắt bất giác trào ra.
13:50Chỉ có bố mẹ là thật sự biết thương tôi.
13:52Chỉ có ở trước mặt họ, tôi mới có thể thoải mái làm một đứa trẻ, muốn khóc thì khóc, muốn nũng nịu thì nũng nịu.
13:57Mẹ bưng vào một bát ngũ hồng thang, canh dưỡng sức, cho tôi uống, vừa vào phòng liền thấy tôi đang khóc, bà vội vàng bước tới, đau lòng lau nước mắt cho tôi.
14:04Rồi bà khẽ thở dài nói, con cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi, hai đứa nhỏ cứ để bố mẹ chăm.
14:09Chờ con hết cữ, để bố con đích thân đưa con về nước làm thủ tục ly hôn, sau này khỏi gặp lại hắn ta nữa.
14:14Nghe mẹ nói, nước mắt tôi càng rơi nhiều hơn, tôi ôm chặt lấy bà mà nước nở.
14:18Mẹ ơi, tống vũ tiêu, hắn ta là xúc sinh.
14:21Giấy đăng ký kết hôn của con với hắn là giả.
14:23Từ đầu đến cuối, con sống cùng hắn bao nhiêu năm, đều là không danh không phận.
14:26Nghe vậy, mẹ tôi tức đến toàn thân run dày, tay không ngừng vút ve đầu tôi như dỗ dành đứa trẻ.
14:31Không kết hôn thì càng tốt, như thế thì hắn khỏi có cớ dây dưa với con nữa.
14:35Lần này chúng ta đã thấy rõ bộ mặt thật của hắn rồi, sau này dứt khoát cắt đớt, không qua lại nữa.
14:39Tôi gật đầu trong nước mắt, rất nhanh đã thiếp đi trong vòng tay và sự vỗ về của mẹ.
14:43Lúc tỉnh lại, tôi thấy mẹ đang dỗ nhị bảo ăn, còn bố thì ngồi chơi xếp hình cùng đại bảo.
14:47Thấy tôi xuống lầu, mẹ lập tức từ bếp bưng ra bát canh gà hầm nhân xâm nóng hổi đã chuẩn bị sẵn cho tôi.
14:52Tôi uống xong, toàn thân lại cảm thấy ấm áp như được tiếp thêm sức lực.
14:55Tôi nhìn bố mẹ đầy biết ơn.
14:57Bố mẹ, cảm ơn hai người rất nhiều.
14:59Bố nhìn tôi như vậy, đôi mắt cũng đỏ hoe.
15:01Ông cố kìm nén cơn giận trong lòng, nói từng câu chắc nhịch.
15:04Đây là nhà con, bố mẹ mãi mãi là chỗ dựa của con.
15:06Giờ con đã dẫn con rời khỏi đó, nếu tống vũ tiêu còn dám đến làm phiền thì con tuyệt đối không được mềm lòng nữa, ra mẫn.
15:12Mẹ tôi cũng gật đầu đồng tình, sợ tôi lại bị rũ rũ bởi những lời ngon ngọt của anh ta.
15:16Tôi bật cười khẽ, nhìn bố mẹ rồi nghiêm túc nói.
15:19Được rồi, con nhất định sẽ không như vậy đâu, bố mẹ yên tâm.
15:22Nói xong, tôi uống nốt chỗ canh rồi bế nhị bảo lên phòng cho bú.
15:25Phải đến lúc này, tôi mới có thời gian mở điện thoại lên để xem có tin nhắn nào quan trọng hay không.
15:30Vừa bật máy, cuộc gọi của tống vũ tiêu lập tức nhảy đến.
15:32Tôi không chút do dự ấn tắt rồi lập tức chặn số.
15:35Sau đó tôi mở WeChat ra, không ngờ tin nhắn nhảy ra toàn là của tống vũ tiêu.
15:39Tôi cũng chẳng buồn đọc, kéo xuống rồi trực tiếp block luôn.
15:41Tiếp đến, tôi dùng số điện thoại mới mà bố mẹ vừa đăng ký lại cho, thêm lại một vài người bạn thân trên WeChat.
15:47Nghe bạn thân kể lại, tống vũ tiêu ở trong nước đang báo cảnh sát do camera giám sát khắp nơi để tìm tôi.
15:52Thậm chí anh ta còn dán tờ rơi tìm người khắp các con phố, kêu gọi cả cư dân mạng giúp đỡ tìm kiếm.
15:57Nhìn tống vũ tiêu khóc lóc sứt mứt trong video, tôi cười khẩy.
16:00Đợi đến khi tôi rời đi mới bày đặt đóng vai người đàn ông si tình, đúng là khiến người ta buồn nôn.
16:04Tôi tắt điện thoại, ôm con vào lòng, chìm vào giấc ngủ.
16:07Chỉ vài ngày sau đó, khi tôi đang chơi đùa cùng hai đứa nhỏ trong nhà, bố mẹ ra ngoài siêu thị mua vài thứ cần dùng hàng ngày.
16:13Bất ngờ, chung cửa vang lên.
16:15Tôi vui vẻ đáp lại, đây hạ.
16:17Rồi đi ra mở cửa.
16:18Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi đứng chết chân tại chỗ.
16:20Bởi vì người đứng ngoài cửa là tống vũ tiêu.
16:23Thấy tôi mở cửa, tống vũ tiêu thở vào nhẹ nhóm, cười nói.
16:26Gia Mẫn, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi.
16:28Vừa nhìn thấy gương mặt anh ta, phản xạ đầu tiên của tôi là muốn đóng cửa lại ngay lập tức.
16:32Nhưng tống vũ tiêu nhanh tay lẹ mắt đưa tay chặn cửa, khẩn thiết cầu xin.
16:36Gia Mẫn, anh biết em đang giận anh, nhưng xin em, cho anh một cơ hội được giải thích, được không?
16:40Anh thực sự biết mình sai rồi, anh sẽ không bắt em xin lỗi lâm mộng rao nữa.
16:44Nói rồi, anh ta mở to mắt nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt ánh lên vẻ khẩn cầu.
16:48Tôi nếp sau cánh cửa nhìn vào đôi mắt có tiên nước long lanh ấy, nhưng cuối cùng, do sức không bằng người, anh ta đã chen được vào nhà.
16:54Vừa vào đến nơi, thấy đại bảo đang ngồi chơi đồ chơi bên cạnh, tống vũ tiêu lập tức bước tới, ôm chầm lấy con rồi dữ dàng rỗ.
17:00Con trai, con có nhớ bố không? Bố đến đón con và mẹ về nhà đây.
17:03Nói rồi anh ta quay đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy mong chờ.
17:06Tôi giả vờ không nhìn thấy, lạnh mặt bước đến, mạnh tay bế đại bảo lại từ tay anh ta.
17:11Đại bảo bị tôi giật lại bất ngờ, sợ quá liền hỏa lê khóc nức nở.
17:14Tống vũ tiêu nhìn con đau lòng, vội vàng nói.
17:16Gia mẫn, đừng giận nữa được không? Con không thể thiếu bố, em hãy về với anh.
17:20Anh hứa từ nay sẽ chăm lo cho gia đình mình, bốn người chúng ta nhất định sẽ sống thật hạnh phúc.
17:24Tiếng khóc của đại bảo làm tôi dối bời, cuối cùng không kìm được nữa, tôi gào lên.
17:28Đủ rồi, anh làm ơn cút cho tôi nhờ đi có được không?
17:31Tống vũ tiêu, anh cút càng xa càng tốt, nhà tôi không hoan nghênh anh.
17:35Nói xong tôi đẩy anh ta ra cửa.
17:36Thấy tôi mất kiểm soát, tống vũ tiêu bất ngờ ôn chầm lấy tôi, giọng đầy xót xa.
17:40Anh biết em đang ở cữ, tâm trạng không ổn định, anh cũng biết anh đã quá tệ bạc, làm tổn thương em rất nhiều.
17:45Từ ngày em bỏ đi, anh không chụp mắt được đêm nào, lang thang khắp nơi tìm tung tích em.
17:49Cho đến hôm nay thấy được em, anh mới thấy mình như được sống lại.
17:52Nghe giọng anh ta run dày, tôi không những không mềm lòng mà còn chán ghét đến mức lập tức đẩy anh ta ra.
17:57Sau đó tôi mở TV cho đại bảo xem để con bình tĩnh lại, còn mình thì kéo tống vũ tiêu ra cửa.
18:02Tống vũ tiêu nhìn tôi, giọng khổ sở.
18:04Già mẫn, em muốn thế nào mới chịu tha thứ cho anh?
18:07Tôi nhìn anh ta đang đóng vai đáng thương, bật cười lạnh lùng.
18:10Tha thứ cho anh, anh nghĩ anh xứng sao?
18:12Làm giả giấy kết hôn là phạm pháp đấy, những gì anh làm chẳng khác gì lừa đảo hôn nhân.
18:16Khi anh đưa tôi tờ giấy đăng ký kết hôn giả đó, anh nên sớm biết rằng sẽ có ngày hôm nay, tất cả là anh gieo gió gạt bão.
18:22Rứt lời, tôi dơ tay tát anh ta một cái thật mạnh.
18:25Tống vũ tiêu xứng người, đưa tay ôm mặt, nhìn tôi đầy xứng sở, mất hồn hỏi.
18:29Em, em dám đánh anh.
18:30Già mẫn, em bây giờ sao lại biến thành người như thế này rồi?
18:33Những lời nói của anh ta mang theo đầy thất vọng, cứ như thế tôi vừa gây ra tội ác tay trời không thể dung thứ vậy.
18:38Tôi nhìn anh ta, cười nhạt rồi nói.
18:40Tôi làm sao? Không phải là do anh ép tôi đến nước này à?
18:43Tống vũ tiêu, anh đúng là không ra gì.
18:45Nói xong, tôi thừa lúc anh ta không để ý đẩy mạnh anh ta ra khỏi cửa.
18:49Sau khi khóa chặt tất cả cửa sổ và cửa chính, tôi ôm lấy đại bảo ngồi bệt xuống sàn, thở rốc từng hơi nặng nề.
18:54Tôi tưởng rằng sau khi rời khỏi tống vũ tiêu, mình sẽ có thể lạnh lùng đối mặt với anh ta.
18:58Nhưng đến khi thật sự gặp lại, tôi mới nhận ra trong tim tôi vẫn còn trừ lại cho anh ta một vị trí.
19:03Dù gì, anh ta cũng là cha ruột của hai đứa con tôi.
19:05Dù gì, tôi cũng từng lao đầu vào yêu anh ta không hối tiếc.
19:08Chỉ là, hôm nay khi nhìn thấy cái gương mặt chơ cháo, tự cho mình là đúng ấy, tôi mới nhận ra mình trước kia ngu ngốc đến mức nào.
19:15Lẽ ra ngay từ lúc làm hộ khẩu cho đại bảo, tôi đã nên nghi ngờ rồi.
19:18Chỉ tức là lúc đó bị mấy lời ngon ngọt của anh ta xoay mỏng mỏng, không còn biết đúng sai.
19:22Nhưng may mà bây giờ vẫn còn kịp bởi vì tôi đã hoàn toàn thoát khỏi anh ta rồi.
19:26Chưa được bao lâu, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
19:28Lần này tôi đã có kinh nghiệm, chỉ sau khi xác nhận là bố mẹ thì tôi mới mở cửa.
19:32Bố mẹ bước vào thấy đôi mắt tôi đỏ hoe liền đau lòng ôm lấy tôi hỏi.
19:35Có chuyện gì vậy con?
19:37Tôi đem chuyện Tống Vũ Tiêu tìm được nhà kể hết cho họ nghe.
19:40Bố tôi vừa nghe xong đã muốn lập tức đi tìm Tống Vũ Tiêu tính sổ, nhưng tôi vội ngăn lại.
19:44Tống Vũ Tiêu bây giờ miệng thì nói biết lỗi, muốn được tha thứ.
19:47Nhưng khi chưa đạt được mục đích, chắc chắn sẽ còn đến lần nữa.
19:49Tôi cứ đợi sẵn răng bẫy trờ cáo đến cũng chẳng muộn.
19:52Vừa hay tôi cũng vừa hết cữ, lần này tôi muốn tự mình đối mặt với anh ta một lần cuối.
19:57Sau đó, tôi cùng bố mẹ chăm sóc hai đứa nhỏ.
19:59Đợi khi bọn trẻ ngủ yên, tôi đứng dậy, rời khỏi nhà.
20:02Không xa nơi tôi ở, tôi tìm thấy thông tin lưu trú của Tống Vũ Tiêu tại một khách sạn.
20:06Tôi đưa thêm chút tiền tiếp cho lễ tân, liền biết được số phòng của anh ta.
20:09Vừa đi đến trước cửa phòng, tôi đã nghe thấy bên trong có tiếng cãi vã.
20:12Tống Vũ Tiêu, anh nói sẽ cưới em cơ mà.
20:15Giờ đây là gì? Lật mặt nhanh vậy à?
20:17Anh từng nói chỉ yêu em, thế mà bây giờ lại chạy đến tìm con tiện nhân đó.
20:20Cô ta chẳng qua sinh cho anh hai đứa con thì sao, em cũng có thể sinh mà.
20:24Đi, lên giường ngay, sinh cho anh một đứa.
20:27Ngay sau đó là tiếng loảng sẳng của cốc nước bị ném vỡ và tiếng sô đẩy ràng co.
20:30Tôi nhận ra giọng người phụ nữ bên trong chính là Lâm Mộng Giao.
20:33Tôi nghĩ, thôi vậy, mai quay lại gặp Tống Vũ Tiêu cũng được.
20:36Nhưng đúng lúc tôi quay người định rời đi thì cửa phòng bất ngờ bị mở tung.
20:39Tống Vũ Tiêu tức giận bước ra, miệng không ngừng mắng.
20:42Lâm Mộng Giao, cô bớt xỉ nhục mẹ con cô AED.
20:45Ngay trước tôi ngu thật, giờ tôi mới hiểu lòng mình thật sự muốn gì.
20:48Cả đời này, tôi cũng sẽ không đổi ý nữa.
20:50Người tôi yêu, chỉ có chú Gia Mẫn.
20:52Anh ta nói đến đó, vừa ngẩn đầu thì bắt gặp tôi đang đứng xứng trước cửa.
20:55Lời nói lập tức ngẹn lại.
20:57Tôi đứng đó, lung túng nước mắt nhìn anh ta, lặng lại nói.
21:00Tôi đến không đúng lúc rồi, hai người tiếp tục đi.
21:02Nói rồi tôi quay người muốn chuồn đi thật nhanh.
21:04Ai ngờ Tống Vũ Tiêu vội vàng chạy tới, nắm lấy tay tôi, giọng run run hỏi.
21:08Gia Mẫn, em đến tìm anh sao?
21:10Lâm Mộng Giao nghe thấy câu đó thì lập tức lao ra, chỉ vào mặt tôi mà chửi ẩm lên.
21:14Con đi thối tha kia, mày đến đây làm gì?
21:17Mày chẳng qua là chơi trò lạt mềm bụt chật để mê hoặc đàn ông của tao thôi, đồ lẳng lơ.
21:21Để xem tao xử mày thế nào, tao không đánh chết con hồ ly tinh như mày thì tao không mang họ Lâm.
21:25Tôi nhìn Lâm Mộng Giao đang lao về phía mình, cô ta sắn tay áo, túng lấy tóc tôi rồi đập mạnh đầu tôi vào tường.
21:31Vừa mới hết cữ, người tôi còn yếu, làm sao có thể chống lại sức lực điên cuồng của cô ta.
21:35Ngay khoảnh khắc đầu tôi va vào tường, trong đầu tôi như hiện lên cả ngàn suy nghĩ lướt hoa.
21:39Tống Vũ Tiêu thấy tôi bị Lâm Mộng Giao tấn công, sắp mặt anh ta lập tức thay đổi, chạy đến kéo cô ta ra rồi ráng cho một cái tát như trời ráng.
21:46Lâm Mộng Giao ôm mặt, không thể tin nổi, lắp bắp.
21:48Tống Vũ Tiêu, anh dám vì con tiện nhân này mà đánh tôi, tôi sẽ không để yên chuyện này đâu.
21:52Nhưng lúc này Tống Vũ Tiêu chẳng còn tâm trí để đáp lời, vội vàng bước lại kiểm tra vết thương trên chán tôi.
21:57Ngay chỗ cô ta đập đầu tôi vào lại có một chiếc đinh nhỏ nhô ra, không mấy ai để ý, máu từ chán tôi chảy xối xả, nhìn rất kinh khủng.
22:04Tống Vũ Tiêu hoảng sợ ôm chặt lấy tôi, lao vào thang máy, miệng không ngừng an ủi.
22:08Đừng sợ, anh đưa em đến bệnh viện ngay, em sẽ không sao đâu.
22:11Nhìn ánh mắt đầy căm hận của Lâm Mộng Giao từ xa, tôi giả vờ run dày, mặt trắng bệch nhìn anh ta, giọng yếu ớt.
22:16Vũ Tiêu, em sợ quá.
22:18Tống Vũ Tiêu cuối đầu, xót xa nói.
22:20Đừng sợ, có anh ở đây rồi.
22:21Tôi nhẹ nhàng tựa vào lòng anh ta, giả vờ như một chú thỏ trắng nhỏ tội nghiệp.
22:25Còn Lâm Mộng Giao lúc này đã hoàn toàn biến thành con sói ác.
22:28Ánh mắt Tống Vũ Tiêu chàn đầy tức giận, nghiến răng nhìn về phía cô ta.
22:31Tốt nhất cô hãy cầu nguyện ra mẫn không sao.
22:34Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi tuyệt đối không tha cho cô.
22:36Lâm Mộng Giao đứng ở phía sau im lặng, ánh mắt vẫn không rời khỏi tôi, đầy oán hận.
22:40Thực ra cô ta rất muốn giải thích với Tống Vũ Tiêu rằng mình không cố ý,
22:43rằng không phải cô ta chủ tâm đập đầu tôi vào cái đình.
22:46Nhưng cô ta biết dù cô ta có nói gì lúc này, Tống Vũ Tiêu cũng chỉ cho rằng cô đang viện cớ để bao biện.
22:51Chẳng bao lâu, tôi được đưa đến bệnh viện.
22:53Bác sĩ băng bó đơn giản rồi yêu cầu nằm viện theo dõi qua đêm, đề phòng có dấu hiệu chấn động não.
22:57Tống Vũ Tiêu làm thủ tục nhập viện cho tôi xong thì ngồi canh bên giường không rời nửa bước.
23:01Lâm Mộng Giao đứng cách đó không xa, nhìn cảnh chúng tôi ân ái mặn nồng mà tức đến mức hai tay xít chặt, đỏ bừng.
23:06Tôi đến, Tống Vũ Tiêu nhất quyết ở lại bên cạnh tôi, còn tôi thì yên tâm nằm ngủ.
23:10Không rõ đã qua bao lâu, khi mở mắt ra, tôi thấy Lâm Mộng Giao đang đứng trước giường bệnh, trong tay cầm một ống tiêm, chuẩn bị bơm thứ gì đó vào chai truyền dịch của tôi.
23:17Ngay khoảnh khắc tôi nhìn thấy cô ta, tôi vội dơ tay khẽ chạm vào người Tống Vũ Tiêu.
23:21Tống Vũ Tiêu lập tức tỉnh giấc, vừa nhìn thấy hành động của Lâm Mộng Giao liền quát lớn.
23:25Lâm Mộng Giao, cô đang làm gì vậy?
23:27Lâm Mộng Giao bị tiếng hét dọa cho giật mình, toàn thân run lên.
23:30Cô ta quay lại nhìn tôi, gương mặt hoảng hốt, tôi, tôi, Tống Vũ Tiêu bật đèn trong phòng, nhanh chóng giật lấy ống tiêm trong tay cô ta.
23:36Anh ta lao tới nhấn chung gọi bác sĩ và y tá, rồi lập tức túm lấy Lâm Mộng Giao đang định bỏ chạy, dẫn dữ gầm lên.
23:42Lâm Mộng Giao, cô đừng hòng trốn, tôi thật sự quá thất vọng về cô rồi.
23:45Trong lúc họ đang rằng co, tôi lén rút kim chuyển trên mu bàn tay ra.
23:49Sau đó, tôi giả vờ hoảng loạn, nước mắt rưng rưng nhìn Tống Vũ Tiêu, giọng ngại ngào.
23:53Em sợ quá, em đã trốn đến tận Island rồi mà sao cô ta vẫn không bung tha cho em, hay là, chỉ khi em chết đi, cô ta mới chịu hài lòng.
24:00Nói xong, tôi chấp mắt một cái, nước mắt lã trã rơi xuống.
24:03Tống Vũ Tiêu thấy tôi như vậy liền đau lòng bước đến ôn chặt lấy tôi, vỗ về.
24:06Không sao đâu, có anh ở đây, anh sẽ không để em gặp chuyện gì cả.
24:10Không lâu sau, bác sĩ và y tá vào kiểm tra, đem túi dịch chuyển đi xét nghiệm, đồng thời còn giúp tôi báo cảnh sát.
24:15Cảnh sát nhanh chóng đến và bắt giữ Lâm Mộng Giao.
24:18Sáng sớm hôm sau, kết quả xét nghiệm được gửi đến.
24:20Trong ống tiêm của Lâm Mộng Giao là Sianua.
24:23Một liều lớn như vậy, nếu tiêm vào cơ thể, chỉ trong tích tắc là mất mạng.
24:26Vì vậy, cảnh sát Island lập tức ra lệnh tạm giam cô ta.
24:29Trên đường bị áp giải vào trại giam, Lâm Mộng Giao gào thét như phát điên.
24:32Tất cả là do các người ép tôi, là các người ép tôi mà.
24:35Đến khi cô ta bị nhốt vào trong, Tống Vũ Tiêu mới quay lại, ánh mắt chàn đầy tội lỗi nhìn tôi.
24:40Gia Mẫn là do anh sai, anh đã không bảo vệ được em.
24:43Tôi nhìn anh ta, trong lòng lạnh lùng cười khởi một kẻ vừa muốn bắt cá hai tay, vừa muốn làm người tốt, đúng là vừa đóng vai đĩ vừa muốn dự tượng thánh.
24:49Chỉ là trên mặt tôi không hề để lộ ra bất kỳ sự khó chịu nào, ngược lại còn chủ động mời anh ta đi ăn một bữa coi như cảm ơn.
24:55Giữa trốn đông người, Tống Vũ Tiêu mới ăn được vài miếng thì đột nhiên toàn thân nổi đầy vết đỏ, miệng bắt đầu có vị đắng như hạt hạnh nhân.
25:01Anh ta chưa kịp phản ứng gì thì cả người đã ngã vật ra đất.
25:04Mọi người xung quanh hốt hoảng xuống lại, xe cứu thương nhanh chóng được gọi tới, nhưng khi đến nơi thì, Tống Vũ Tiêu đã tử vong.
25:10Tôi lập tức báo cảnh sát, họ mau chóng có mặt.
25:12Sau khi giám định ban đầu, Pháp y kết luận nguyên nhân tử vong là do chúng độc Sianua.
25:16Trên mu bàn tay của Tống Vũ Tiêu phát hiện một vết chày nhỏ, qua điều tra xác nhận là bị thương trong lúc rằng co với Lâm Mộng Giao đêm hôm đó, lúc đoạt lại ống tiêm, Sianua đã ngấm vào tử vết thương.
25:25Do lượng chất độc quá nhỏ nên mãi đến hôm nay mới phát tác.
25:28Vì vụ việc xảy ra tại nước ngoài, cuối cùng thi thể Tống Vũ Tiêu được hỏa táng gấp rút tại địa phương.
25:32Sau khi xử lý xong mọi chuyện, tôi trở về nhà.
25:35Bố mẹ nhìn tôi đầy lo lắng, hỏi.
25:36Mọi việc ổn thỏa rồi chứ?
25:38Tôi gật đầu, kể lại toàn bộ kế hoạch từ đầu đến cuối.
25:41Ngay khoảnh khắc bị Lâm Mộng Giao đập đầu vào tường, tôi đã trợt nảy ra ý tưởng này.
25:44Tôi cố tình tỏ ra thân thiết với Tống Vũ Tiêu, khiến Lâm Mộng Giao tức đến mất lý trí.
25:48Sau đó, tôi thuê người giả làm y tá, cho cô ta một khoản tiền lớn,
25:51dàn cảnh để vô tình nói về Sianua trước mặt Lâm Mộng Giao rồi làm rơi một ống tiêm không nhãn mắc.
25:56Lâm Mộng Giao quả nhiên mắc bẫy, lé nhặt ống tiêm bỏ vào túi.
25:59Đến đêm, chờ khi mọi người ngủ say, cô ta lén lút đứng dậy, định tiêm tôi.
26:03Nhưng cô ta đâu biết, tôi luôn giả vờ ngủ.
26:05Khi cô ta đến gần, tôi liền cố ý đánh thức Tống Vũ Tiêu.
26:08Trong lúc hai người răng co, tôi nhân cơ hội rút kim truyền dịch,
26:10để dung dịch Sianua chảy hết ra ga trải giường,
26:13rồi dùng kim tiêm đó rạch một đường nhỏ lên tay Tống Vũ Tiêu.
26:16Thế là tôi hạ độc thành công, lại hoàn toàn thoát thân sạch sẽ.
26:19Bố mẹ nghe xong thì sợ hãi nhìn tôi, mẹ tôi run giọng nói.
26:22Con, con điên rồi sao? Nếu chẳng may ngủ say thật, người chết sẽ là con đó.
26:26Tôi chỉ mỉm cười, lắc đầu họ làm sao hiểu được tôi đã tuyệt vọng đến nhường nào,
26:29tôi muốn rời khỏi Tống Vũ Tiêu đến mức nào.
26:31Nhưng may mắn là tôi đã làm được.
26:33Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng xoa đầu hai đứa con đang nằm trong lòng bố mẹ, mỉm cười thì thầm.
Được khuyến cáo
41:09
|
Sắp Tới
1:08
1:07