- Hôm kia
Truyện Audio Hay || Người Cũ Quay Về, Tôi Chỉ Biết Mỉm Cười || Thiên Thần Dắt Truyện
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
Danh mục
😹
Vui nhộnPhụ đề
00:00Buổi sáng, tôi mở cửa biệt thự, không ngờ lại bắt gặp một người đàn ông ăn mặc chỉn chu, đang kéo vali lướt qua trước cổng. Không ngờ, người đó lại là mối tình đầu chia tay 5 năm trước phòng mân. Nghĩ đến lần chia tay từng xấu hổ ê chế thế nào, tôi lập tức quay người định đóng cửa rút lui. Nhưng anh ta mắt quá thính, thoáng thấy tôi là gọi giật ngay. Rồi sững sờ bước tới, em sao em lại sống ở đây? Giọng điệu rõ ràng mang theo sự khó tin, như thế tôi không xứng để sống trong nơi này. Tôi nhất môi cười lạnh.
00:25Nào, không được chắc, anh ta vừa định nói gì đó thì trong nhà vang lên tiếng bước chân, từ tầng 2. Một người đàn ông trung niên đầu hói, bụng phệ chậm rãi đi xuống, sắp mặt phòng mân lập tức tối sầm. Đó là ai? Em lấy chồng rồi hả? Tôi im lặng, chẳng muốn trả lời. Gương mặt anh ta lạnh như băng trong tích tắc. Khúc tiểu du, em thật bản lĩnh. Chỉ để được sống ở khu biệt thự đất đỏ nhất thành phố, đến cả heo giá em cũng lấy được. Nói xong, anh ta kéo vali, không thèm quay đầu, đi thẳng về phía căn biệt thự ở cuối đường.
00:55Phía sau tôi, giọng nói cung kính của quản lý bộ phận kỹ thuật vang lên. Tiểu thư, máy tính cậu chủ làm hỏng đã sửa xong, tôi xin phép quay lại công ty. Nếu cô có gì cần, cứ bảo quản gia liên hệ. Tôi khẽ gật đầu, ánh mắt lại dõi theo bóng lưng cao lớn của phong mân đang xa dần. Người đàn ông ấy, sau 5 năm không gặp lưng vẫn thẳng tắp như xưa. Nhưng lời nói thì đã sắc bén và độc địa hơn nhiều. Tôi xiết nhẹ bàn tay, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp có phần lạng lẽ, có phần chua sót, mà cũng chẳng thiếu vị mỉa mai
01:25hàng hiệu rồi đấy. 5 năm trước, chúng tôi vốn đã sắp gặp mặt hai bên gia đình. Bàn chuyện cưới xin, nhưng đúng lúc đó, anh ta lại bảo có thể đừng kết hôn vội được không. Dự án ở nước ngoài của công ty mới thành lập đang gặp trục chặt. Anh phải đi vài tháng, chờ sau khi mọi chuyện ổn thỏa. Anh hứa sẽ cho tôi một hôn lễ thật linh đình. Tôi không hỏi người phụ nữ hôm qua nhào vào lòng anh trước cửa công ty là ai. Càng không hỏi tại sao nói là đi công tác, mà thực chất là đưa cô ta ra nước ngoài chữa bệnh. Anh ta lừa tôi, tôi biết chứ. Nhưng lúc ấy, tôi chỉ vô thức đưa tay chạm nhẹ
01:55nghĩ đến việc hôm qua tôi phấn khích đến mức chạy đến công ty chỉ để nói cho anh một tin vui. Nhưng thứ tôi nhận lại là một cảnh tượng không khác gì một cái tát vào mặt. Tôi bật cười, gật đầu đồng ý với đề nghị trì hoãn đám cưới của anh. Vừa hay, em cũng không muốn kết hôn nữa. Anh nghèo quá, có cô thế nào cũng không cho em được cuộc sống em muốn. Chia tay đi, chúng tôi kết thúc trong im lặng và lạnh lùng như thế đấy. 5 năm trời không liên lạc, tôi cứ tưởng việc bất ngờ chạm mặt phong mân ở khu biệt thự hôm qua đã là nghiệt duyên đời này. Nào ngờ, sáng hôm sau, tôi vừa dắt con ra khỏi cửa thì anh ta đang ch
02:25bộ phía sau lại đột ngột đuổi theo, nghĩ đến đứa trẻ. Tôi hiếm khi luống cuống như vậy, vô thức kéo con trai nép ra sau lưng mình, không hiểu sao, hành động đó lại khiến phong mân như nổi cơn thịnh nộ. Vừa nhìn thấy đứa bé 4 tuổi bên cạnh tôi, sắc mặt phong mân lập tức thay đổi, đen lại như trời sắp mưa. Xấu thật, vừa nhìn đã biết là con em. Tay tôi khựng lại, chẳng hiểu sao lại buồn cười. Ừ, chịu thôi, ba nó xấu quá mà. Anh ta như sự nhớ tới người quản lý bước ra từ biệt thự nhà tôi hôm qua, sắc mặt càng thêm khó coi, lướt đứa nh
02:55Nó mấy tuổi rồi? 4 tuổi. Phong mân ngày xưa luôn được khen là lạnh lùng, tự chủ, chẳng để cảm xúc lộ ra ngoài. Vậy mà giờ đây, anh ta thay đổi sắc mặt chỉ trong một nốt nhạc. Mới chia tay xong đã lấy chồng khác ngay được à? Tôi bình thản như không. Ai biểu anh ấy giàu, nói chỉ cần tôi gật đầu là kết hôn liền tay, chẳng bắt tôi phải đợi. Phong mân nhìn tôi, ánh mắt lạnh như băng. Vì tiền, em không ngại cưới một lão có tuổi gấp đôi mình à? Tôi nhún vai, mỉm cười thản nhiên, thì càng tốt chứ sao? Sớm muộn gì cũng thành quả phụ. Kế thừa tài
03:25Thôi quá còn gì? Lần này, phong mân có vẻ thật sự bị tôi làm cho sốc không nói nên lời. Môi mấp máy một lúc lâu, cuối cùng chỉ ngẹn ra được một câu. Khúc tiểu du, trước giờ tôi không ngờ em lại thực dụng đến mức này. Em đúng là diễn giỏi thật. Bé con ngẩn đầu, vẻ mặt ngương ác nhìn tôi. Má mỉ ơi, chú kia trông giận dữ giống hệt tiểu phòng. Tiểu phòng là con cá nóc mà con trai tôi nuôi trong bể. Mỗi lần tức giận là phòng lên như bóng bay. Tôi xít phì cười. 5 năm không gặp. Khả năng kiểm soát cảm xúc của phong mân thật sự lao dốc không phanh. Bảo bảo
03:55Sau này gặp thì đừng thèm nói chuyện. Bảo bảo lập tức gật đầu. Ngoan đến phát sáng. Chú chê con xấu. Con không chơi với chú đâu. Con rõ ràng là người dễ thương nhất thế giới cơ mà. Tôi bật cười cái kiểu ghi thù vụn vật này. Sao mà giống ai đó ghê? Nửa tháng sau, tôi liên tục chạm mặt phong mân. Khi tôi dắt con ra ngoài, anh ta đang chạy bộ. Vừa gọi điện vừa dặn thư ký mua du thuyền. Bảo muốn ra biển câu cá. Anh ta lái chiếc siêu xe tiền tỷ phóng vèo qua người tôi. Gió lướt qua mang theo mùi nước hoa xa xỉ. Có h
04:25kim cương giá hơn 500 triệu. Giờ này mới tan làm à? Tôi điểm nhiên đáp. Rồi sao? Anh có ý kiến gì không? Phong mân nhíu mày. Sắc mặt xa xầm. Hồi trước em nói nếu cưới thì nhất định sẽ không đi làm. Chỉ sống sung sướng như bà Hoàng thôi mà. Chẳng phải hắn ta là tổng giám đốc của quốc hội tập đoàn top 10 toàn cầu. Lương năm mấy chục tỷ sao? Sao lại để em đi làm kiếm tiền? Tôi xích khự người mất mấy giây mới kịp hiểu. Cái hắn trong lời anh ta là người chồng tưởng tượng mà chính anh tự biên tự diễn. Lúc đó tôi thật quá ngây thơ. Đến khi đưa tay ra xin ti
04:55khi kiếm tiền thì hơn. Tôi cười nhạt. Ánh mắt có phần bất lực. Phong mân không hiểu sao lại tức giận. Như thể giận thay tôi. Bột miệng nói đầy trách móc. Em có hối hận không? Giờ anh giàu hơn hắn ta gấp mấy lần. Nếu năm đó em lấy anh, anh tuyệt đối sẽ không để em vất vả vì tiền như thế này. Tôi nhẹ nhàng gật đầu. Hối hận chứ? Nhưng chuyện đến nước này rồi dù anh có giàu đến đâu, tiền của anh cũng chẳng còn là của em nữa. Anh suýt nói gì đó. Môi mấp máy rồi lại thôi. Cuối cùng. Chỉ lặng lẽ nhìn tôi thật lâu rồi xoay người bước đi. Không rõ có phải cuộc trò chuyện
05:25Phong mân cảm thấy thỏa mãn điều gì đó hay không? Dù tôi vẫn đưa con đi học như thường, vẫn đi làm đúng giờ. Vậy mà lạ thay không gặp lại anh ta thêm lần nào nữa. Cứ thế, một tháng lặng lẽ trôi qua. Hôm ấy, mẹ nhờ tôi đi cùng cậu vừa từ nước ngoài về tham dự một buổi giã tiệc từ thiện. Khi tôi khoác tay cậu bước vào hội trường, ánh mắt đầu tiên tôi bắt gặp chính là của Phong mân. Anh ta nhìn thấy tôi khoác tay một người đàn ông lạ. Vẻ mặt lập tức biến sắc. Ly dự trong tay bị anh xiết đến mức dạng cả mặt kính. Cạnh anh ta là một cô gái xinh đẹp mặc váy trắng. Tr
05:55Vừa thấy tôi, cô ta lập tức lộ vẻ cảnh giác. Nhanh chóng khoác chặt tay Phong mân như sợ mất người yêu. Tôi chỉ lạnh nhạt nhét môi. Đến nhìn thêm một giây tôi còn thấy phí thời gian. Lúc đang trên đường đi vệ sinh, Phong mân bất ngờ chặn tôi lại. Tiếng anh ta vang lên bên tai. Chầm thấp đầy giận dữ. Khúc tiểu du. Em hết thuốc chữa rồi hả? Em thiếu tiền tới mức đó sao? Không rõ là vì anh ta đứng quá gần. Hay là tôi quá dễ mềm lòng. Hơi thở nóng hổi của anh ta lướt sát tay tôi. Khiến sống lưng tôi lạnh toát. Đôi chân bỗng trúc mất không chế.
06:25Chúc trống rỗng. Chỉ nhớ mình đã buộc miệng đáp lại. Đúng vậy. Tiền là thứ tuyệt vời nhất trên đời. Nó sẽ không bao giờ phản bội tôi. Không hiểu sao. Câu nói đó khiến Phong mân giận đến mức gần như run người. Không khí lặng đi một lúc rất lâu. Sau cùng anh ta lạnh lùng mở miệng. Khúc tiểu du. Em đúng là giỏi che giấu. Yêu nhau bốn năm. Mà anh chưa từng nhìn thấu con người thật của em. Tôi nhớ đến cô gái váy trắng đã đi cùng anh ta ở buổi tiệc. Cũng muốn đáp lại anh ta một câu. Phong mân. Yêu nhau bốn năm. Tôi cũng chưa từng biết anh có một cô bạn thanh mai chúc mã thân thiết đến vậy.
06:55Lần đó. Phong mân thực sự biến mất khỏi thế giới của tôi. Tôi cũng không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều. Dự án lớn tôi phụ trách vừa được phê duyệt. Tôi lập tức bị cuốn vào kế hoạch triển khai. Bận đến mức chẳng còn thời gian chơi với con trai. Điều khiến tôi thấy phiền nhất gần đây là. Cứ liên tục có người lạ gửi lời mời kết bạn. Tinh. Chưa đầy một tiếng trôi qua. Lại có lời mời kết bạn mới bật lên. Nickname. Tiền nhiều không biết để đâu. Muốn mỗi ngày thức dậy trong biệt thự ven biển rộng một nghìn mét vuông không. Tôi tức xì khói ai thèm cái biệt thự bé tí đó.
07:25Không hứng thú. Nhà tôi là biệt trang ven biển rộng hẳn 10.000 mét vuông cơ. Lần này, đối phương im re một hồi lâu không phản hồi. Tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhóm. Tập trung quay lại với bảng kế hoạch. Dự án lần này cực kỳ quan trọng là màn hợp tác với tập đoàn phong thị Global. Thuộc top 50 toàn cầu, mấy năm gần đây lên như diều gặp gió. Tôi sẽ phải đích thân gặp tổng giám đốc bên họ để đàm phán. Chiều đến, vừa nghe tiếng tinh là tôi muốn bốc hỏa. Tiền nhiều không biết để đâu lại gửi lời mời. Vừa mua một biệt thự biển
07:55nói chuyện từ từ với anh. Chưa yên ổn được hai ngày. Tinh. Lại là hắn. Tôi mới sắm chiếc siêu xe giới hạn giá 20 triệu. Không biết nên đưa ai đi dạo cùng. Tôi hoàn toàn không nhịn được nữa. Cầm điện thoại lên. Tôi chuẩn bị xử đẹp cái nick dành tiền rỗi hơi này. Để không ảnh hưởng đến công việc, tôi nhắn vào group công ty một câu. Có việc gấp thì gọi trực tiếp. Đừng nhắn tin. Sau đó tôi tắt luôn thông báo tin nhắn. Cuối cùng cũng được yên thân. Tôi cày cuốc dòng dã nửa tháng trời. Cuối cùng cũng hoàn thành xong kế hoạch và tài liệu dự án. Vừa mở WeChat ra xem. Số lời
08:25đã bỏ qua lên đến hơn cả trăm cái. Tôi thở dài. Rõ rồi. Chắc chắn ai đó đã phát tán tài khoản của tôi ra ngoài. Là phó tổng của công ty. Tôi đâu thể tùy tiện đổi nick khác. Chỉ có thể cắn răng chịu trận. Lúc đó, tiểu bảo ôm lấy chân tôi. Giọng nũng nịu. Má mỉ. Mẹ bận quá trời luôn. Lâu lắm rồi chưa dẫn con đi chơi công viên nha. Tôi thở dài. Thật ra tôi biết. Vì công việc quá nhiều nên tôi thường xuyên không có thời gian chơi với con. Tôi cúi súng vút ve khuôn mặt bé siêu ấy cái miệng, cái mũi, cái ráng mặt. Y chang phong mân. Chỉ có đôi mắt
08:55còn lại giống anh ta đến phát tức. Phong mân đúng là bị mù một kiểu mù có điều kiện. Tôi dẫn con ra khu vui chơi trong khu biệt thự. Rất nhiều bà mẹ và bảo mẫu cũng đang dẫn con ra chơi. Vừa thấy tôi. Ai cũng tươi cười chào hỏi rất nhiệt tình. Cô khúc. Lâu rồi không gặp. Càng ngày càng xinh đẹp đó nha. Tôi vừa định khiêm tốn đáp lại đôi câu. Thì một chị đứng bên liếc nhìn ra phía sau tôi. Rồi ghé sát lại. Cười nói nhỏ. Cô khúc đúng là biết đùa ghê. Trước kia còn bảo ba của bảo bảo mất sớm. Ai ngờ là tại ảnh quá đẹp trai nên chị gi
09:25bảo hốt quay đầu nhìn ra sau. Chỉ thấy phong mân đang đứng ngoài cửa kính. Ánh mắt sâu thẳm nhìn chầm chầm về phía tôi. Tôi khẽ thở phào may quá. Anh ta đứng ngoài. Không nghe thấy gì cả. Nhưng vừa thấy anh có vẻ định bước vào. Tôi lập tức đứng bật dậy. Nhanh chóng đi ra ngoài chặn trước. Rõ ràng phong mân đến là để tìm tôi. Nhưng khi tôi đứng trước mặt. Anh ta lại không nói lời nào. Chỉ lạnh mặt nhìn chầm chầm tôi. Dạo này em làm gì? Sao đêm nào cũng thức đến khuya thế? Tôi ngạc nhiên thật sự. Sao anh ta biết chuyện tôi hay thức khuya? Liên quan gì đến anh?
09:55Thái độ của tôi khiến anh ta dẫn thấy rõ. Em không thể nói chuyện đàng hoàng được à? Anh tìm em là có việc nghiêm túc. Công ty anh vừa chuyển trụ sở về nước. Cần một trợ lý tổng giám đốc có năng lực. Trước kia ở đại học. Em là thủ khoa suốt 4 năm khoa tài chính. Thực lực em thế nào anh rõ nhất? Anh muốn mời em về làm đặc trợ. Lương cao. Nhắc đến thời đại học. Tôi là thủ khoa ngành tài chính. Còn anh thiên tài ngành IT. Thời đó, hai đứa đã cùng thiết kế không ít trò chơi nhỏ. Bán được cả chục triệu. Chưa tốt nghiệp. Công ty du mân do hai đứa cùng sáng lập đã nhận
10:25Anh còn là nam thần được mệnh danh xoái ca trường học. Biết bao nữ sinh mơ mộng. Vậy mà bao năm qua. Cái tên du mân mang hai chữ du trong khúc tiểu du. Và mân trong phong mân đã bị đổi. Tôi không còn nghe thấy tin tức gì về công ty đó nữa. Nghĩ đến đây. Trong lòng tôi bỗng thấy nhẹ nhẹ. Tôi hít một hơi thật sâu. Xin lỗi. Tôi không có ý định nhảy việc. Đùa à. Tôi điều hành cả công ty riêng rồi. Tự làm bà chủ. Việc gì phải đi làm đặc trợ cho anh. Phong mân nhìn tôi. Giọng trầm thấp nhưng rất đỗi kiên định. Em tự nói ra đi. Tôi mỉm mồi. Rồi bỗng nở một nụ
10:55thức. Một trăm triệu. Ai ngờ phong mân chẳng hề suy nghĩ. Lập tức gật đầu đồng ý. Ngày mai đi làm. Nói xong. Anh ta quay người bỏ đi ngay. Nhưng sợ tôi đổi ý. Tôi hoảng. Định đuổi theo giải thích. Nhưng. Má mỉ. Mình về nhà chưa. Giọng của bảo bảo vang lên. Kéo tôi khựng lại. Tối hôm đó. Tôi thật sự hối hận vì cái miệng tiện của mình. Lúc ngồi lướt điện thoại. Tôi dừng lại trước tấm avatar bị tôi block từ bốn năm trước. Do dự mãi không biết có nên kết bạn lại không. Gần hai giờ sáng. Ngày kia tôi sẽ phải đến tập đoàn phong thị global để trình bày buổi
11:25đầu tiên. Tối nay phải xem kỹ lại toàn bộ tài liệu. Cắn răng một cái. Tôi gửi lại lời mời kết bạn. Sau đó lập tức gõ một dòng. Tôi không làm trợ lý nữa đâu. Anh tìm người khác đi. Vừa định block lại lần nữa thì. Một dâu chấm than đỏ chót đập vào mắt tôi. Cạnh dòng thông báo. Bạn vẫn chưa nằm trong danh sách bạn bè của đối phương. Tôi bỗng thấy lòng ngẹn lại. Thì ra phong mân đã block tôi trước từ lâu rồi. Thế mà tôi còn tự mình xoắn xít cả đêm. Thật buồn cười. Đến ngày trình bày báo cáo. Tôi xít ngủ quên. Vội vã gọi trợ lý gom hết tài liệu
11:55Phong thị global ông lớn trong ngành trò chơi. Phần mềm. Công nghệ 3D và viễn thông 4 năm qua tăng trưởng như vũ báo. Thành danh khắp thế giới. Đây là bước đi quan trọng nhất để công ty tôi tiến vào thị trường 6G một bước ngoặt bắt buộc phải thành công. Tôi đứng trên sân khấu. Đầy tự tin. Thế nhưng. Khi nhìn thấy vị tổng giám đốc của phong thị global được mọi người vây quanh bước vào. Tôi xứng người. Mắt trợn tròn vì kinh ngạc. Là phong mân. Anh mặc bộ vest thủ công được cắt may hoàn hảo. Giáng người cao giáo. Vai rộng eo thon. Từng đường nét khuôn mặt sắc xảo
12:25Phong thái đó. Là một loại áp lực vô hình khiến người ta không thể xem thường. Đây không phải là phong mân của năm xưa nữa. Không còn là chàng trai từng cùng tôi ăn mì gói trong ký túc giá. Cũng không phải anh sinh viên năm nào vừa cứng đầu vừa trẻ con. Tôi không ngờ. Chỉ trong 5 năm. Phong mân đã bước lên đỉnh cao như thế. Mà tôi lại đang đứng đối diện anh. Với tư cách một bên hợp tác. Tôi hoàn toàn chết lặng. Nhưng khi thấy phía sau anh là cô thư ký mặc váy trắng cũng chính là thanh mai trúc mã luôn theo sát từng bước. Từng giọt máu trong người tôi như lệnh đi một tầng. Trong suốt buổi thuyết
12:55một chút sai sót. Dù ánh mắt sâu thẳm của phong mân vẫn rõi theo tôi từ đầu đến cuối. Tôi vẫn điềm nhiên như không. Vững vàng từng câu chữ. Buổi họp kết thúc. Anh không nói một lời. Nét mặt vô cảm. Rời đi ngay lập tức. Nhân viên hai bên nhìn nhau. Không khí đột ngột trở nên ngượng ngùng đến mức khó xử. Tôi khẽ cười lạnh trong lòng. Với thái độ bài xích của phong mân dành cho tôi. E rằng lần hợp tác này coi như bỏ. Tôi thu dọn đồ đạc. Chuẩn bị cùng đội ngũ công ty quay về. Không ngờ. Lại bị chặn lại bởi người mà tôi chẳng muốn gặp
13:25đánh lên vẻ không cam tâm xen lẫn ghen tức. Mở miệng nói. Cô khúc. Anh mân bảo cô đến văn phòng anh ấy. Bàn tiếp chuyện hợp tác. Anh mân. Thật sự thân thiết quá mức rồi. Khi tôi vừa định bước vào. Tiêu chu chu đột nhiên nghiêng người. Ghé sát bên tai tôi thì thầm một câu. Cô khúc. Cô nên nhớ. Năm đó là chính cô đã vứt bỏ anh mân. Tôi khẽ cười lạnh trong lòng. Không buồn liếc cô ta lấy một cái. Tôi thẳng bước vào phòng. Phong mân đang ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc. Đeo kính không gọng. Ráng vẻ điềm nhiên như chẳng có ai xung
13:55nhiều năm. Tôi vẫn phải thừa nhận một điều. Khi anh đeo kính. Chuyên tâm làm việc. Trông thật sự rất gợi cảm. Ngày xưa. Mỗi lần anh ngồi ngay ngắn trước bàn. Gõ từng dòng mã cốt. Tôi đều dễ dàng bị mê hoặc đến ngẩn ngơ. Tôi cứ thế đứng ngay ra ở cửa. Trong lòng dâng lên một cảm giác lạ kỳ như thể thời gian đột nhiên trùng khít với quá khứ. Anh mân. Cô khúc. Uống tách cà phê cho tỉnh táo nhé. Giọng nói dự dàng mềm mại của tiêu chu chu vang lên từ phía sau. Lập tức khiến mạch hồi ức trong đầu tôi vỡ vụn như thủy tinh rơi xu
14:25và tiêu chu chu người đang đứng cạnh anh. Phong mân dường như nhận ra điều gì đó. Khẽ phất tay. Ra ngoài đi. Anh mân. Em là thư ký. Nên ở lại ghi biên bản. Tiêu chu chu cất giọng hết sức công việc. Nhưng tôi xích không nhịn được cười. Thư ký cái gì chứ? Nhìn thế nào cũng giống tổng giám đốc phu nhân hơn. Chưa kịp để tôi nói ra miệng. Phong mân đã nhíu mày. Giọng lạnh đi mấy phần. Tôi đã nói rồi. Trong công ty. Phải gọi là tổng giám đốc. Ra ngoài đi. Chẳng có gì cần ghi cả. Tiêu chu chu lập tức biến sắc. Ánh mắt lộ rõ sự tuổi thân và không cam lòng.
14:55Đoán trách rồi miễn cưỡng rời đi. Tôi không vòng vo nữa. Đi thẳng vào vấn đề. Giám đốc Phong. Về việc hợp tác lần này. Vì sao hôm qua em không đến? Em có biết hôm qua anh đã chờ em cả ngày không? Phong mân đột ngủ cắt ngang lời tôi. Tôi sực nhớ đến tin nhắn mình đã gửi hôm trước nhưng bị chặn. Không thể gửi đi. Tôi đã nhắn cho anh là tôi không thể đảm nhận công việc đó nữa. Nhưng anh đã chặn tôi rồi. Không thể nào. Anh vội cầm điện thoại lên như muốn chứng minh. Nhưng vừa nhìn thấy gì đó trên màn hình. Liên khựng lại rồi lặng lẽ đặt xuống. Tôi lướt thấy qua ánh sáng ph
15:25chụp một đôi nam nữ đang ôm nhau. Dù không nhìn rõ mặt nhưng dùng đầu ngón chân cũng đoán được người trong ảnh là ai. Tôi bỗng thấy chua chát. Ngày trước tôi phải năn nỉ anh mấy tháng trời. Anh mới chịu để ảnh tôi làm hình lên điện thoại. Còn bây giờ? Chắc từ lúc chia tay. Phong mân đã nhẹ nhõm lắm khi cuối cùng có cớ để xóa tôi khỏi cuộc đời anh. Sao không gọi điện thẳng cho anh? Giọng phong mân kéo tôi trở lại thực tại. Tôi đã xóa số anh rồi. Hơn nữa, ai biết anh có đổi máy hay không? Phong mân mím môi. Ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi lạnh bút. Mỗi khi tức
15:55nhưng ánh nhìn đủ khiến người khác nghẹt thở. Tôi biết bây giờ không thể nhắc đến chuyện hợp tác. Sợ rằng anh sẽ lập tức từ chối. Không để lại chút cơ hội nào. Tôi đang định tìm lý do để rút lui trước. Nhưng không ngờ anh lại nói. Bản kế hoạch làm khá tốt. Tôi sẽ sắp xếp người tiếp nhận và theo sát dự án. Ngay lúc tôi xoay người rời đi, anh lại bung một câu châm chọc như tạt nước lạnh thẳng vào mặt. Không ngờ đấy. Cô cũng có bản lĩnh thật. Làm tới chức phó tổng giám đốc công ty trồng cơ mà. Thế thì bảo sao chê ít 100 triệu một năm. Tôi phải gom hết toàn bộ s
16:25hai cái thật kêu vào cái gương mặt đẹp trai đó. Ra nước ngoài một chuyến. Phong mân học được không ít trò nói một đằng nghĩ một nẻo rồi nhỉ. Nghĩ đến việc dự án lần này nếu hoàn thành xuân sẻ. Công ty tôi có thể thu về lợi nhuận lên đến hàng chục tỷ. Tâm trạng cũng dễ chịu hơn đôi chút. Nhưng chưa được mấy ngày. Đinh. Âm thanh thông báo kết bạn quen thuộc lại vang lên. Lần này là tin nhắn từ phong mân. Là tôi. Phong mân. Sao em lại chặn tài khoản cũ của tôi. Tôi hơi sữ người. Cũng may. Không phải lại mấy cái tin rác hay nít ảo vớ vẩn như lần trước. Do dự m
16:55kết bạn lại. Dù sao bây giờ cũng đang hợp tác công việc với nhau. Tôi nghĩ anh ít nhất sẽ nhắn thêm điều gì đó. Nhưng suốt ba ngày trôi qua. Ngoài đúng cái tin nhắn lúc kết bạn thì không còn gì nữa. Tôi khẽ cười dữ chính mình. Rốt cuộc là tôi đang trông đợi điều gì vậy chứ. Mọi thứ dần trở lại bình thường. Tôi cũng đang dần học cách điều chỉnh bản thân. Không để bản thân bị ảnh hưởng bởi bất kỳ cảm xúc nào liên quan đến phong mân nữa. Nhưng rồi đêm hôm đó. Tôi hoàn toàn không ngờ lại nhận được một cuộc gọi bảo tôi đến đồn cảnh sát bảo lãnh phong mân. Trên màn hình hiển thị là một số điện thoại
17:25Đó chính là số mà phong mân từng dùng suốt bao năm qua. Tôi vừa đến đồn cảnh sát mới biết chuyện. Hóa ra phong mân đã đánh bầm dập trưởng phòng kỹ thuật công ty tôi ngay trong một hội sở cao cấp. Vốn đã đầu hói mặt mỡ. Giờ nhìn anh ta chẳng khác gì đầu heo phiên bản đặc biệt. Vừa thấy tôi bước vào. Phong mân lập tức chỉ tay vào mặt tên trưởng phòng. Măng xối xả trước mặt tôi. Khúc tiểu du. Mắt em bị chó gặp ả. Chọn loại rắc rửa như thế làm chồng cũng nuốt trôi được. Không ly hôn. Tính giữ lại đón Tết Thanh Minh ả. Em có biết gã này nuôi gái
17:55em không. Hắn bảo em là bà già mặt nhăn nheo. Nhìn đã phát ngán. Nói thẳng ra là chỉ mong em chết quách đi cho nhẹ đầu. Tôi chỉ nhớ mày. Chưa kịp lên tiếng. Tên trưởng phòng mặt mũi xưng tím. Nước mắt nước mũi tèm lem. Cô dướn lại gần. Ú ớ phân trần. Thiếu. Thiếu tiểu thư tôi tôi chưa bao giờ nói mấy lời bậy bạ đó anh ta vù an tôi. Tạm dịch. Cô chủ. Tôi thề chưa từng nói mấy lời đó. Anh ta vù an giá họa tôi đấy. Phong mân vừa nghe xong. Mặt lập tức đen xì. Tay sắn tay áo. Còn dám cãi. Nó
18:25Tôi vội vàng ngăn phong mân lại trước khi anh lao vào thêm cú nữa. Anh gần rọng ra lệnh với tôi. Đầy tức giận. Ly hôn. Em phải ly hôn với hắn ta ngay lập tức. Lồng lồng ngựa ly hồn à. Tên trưởng phòng mặt mũi bầm dập méo miệng. Nghe không hiểu gì. Trận mắt ngương ác. Tôi phải tay ra hiệu bảo anh ta im lặng. Quay sang phong mân. Tôi giở khóc giở cười. Lắc đầu nói. Tôi không thể ly hôn với anh ta được. Câu đó như chọc trúng dây thần kinh của phong mân. Anh như con thú bị chọc giận. Ánh mắt sắc bén. Nén từng từ qua kẽ răng. Tại sao
18:55giọng gào thét từ cửa vang lên. Trời ơi chồng ơi. Là ai đánh anh ra nông nỗi này vậy trời. Một người phụ nữ khoảng hơn 40. Thân hình gần như gấp đôi tôi. Lao tới ôm lấy gã trưởng phòng. Khóc dòng như diễn kịch trên sân khấu cải lương. Phong mân đứng hình. Anh quay lại. Chỉ vào gã trưởng phòng. Không thể tin nổi. Hắn hắn còn dám phạm tội kết hôn trái pháp luật. Cả phòng lặng ngắt như tờ. Tôi chỉ thấy tất cả ánh mắt trong đồn cảnh sát đồng loạt đổ rồn về phía chúng tôi. Người phụ nữ tròn vo kia quay sang phong mân. Chỉ tay quát ẩm
19:25đứng. Coi chừng tôi kiện anh tội vu khống bây giờ. Tên trưởng phòng cũng gào lên trong mơ hồ. Cô chủ. Rốt cuộc là phong tổng đang hiểu nhầm chuyện gì vậy. Cô chủ. Phong mân cuối cùng cũng hiểu và toàn thân cứng đờ. Ánh mắt anh đột ngột xoáy thẳng về phía tôi. Sâu không đáy. Khúc tiểu du. Rốt cuộc chuyện này là sao. Biết là không giấu nổi nữa. Tôi chuyển chủ đề. Nói phải bảo lãnh anh ra trước rồi nói chuyện sau. Khi về đến cổng biệt thự. Phong mân kéo tay tôi lại. Kiên quyết yêu cầu tôi phải giải thích rõ ràng. Tôi không còn cách nào khác. Chỉ có thể thở dài
19:55tôi đã lừa anh. Người đó không phải là ba của bảo bảo. Tôi cũng chưa từng kết hôn. Phong mân sự người. Dường như vừa nghĩ tới điều gì đó. Sắc mặt anh đột nhiên thay đổi. Ánh mắt đầy đau đớn nhìn tôi. Khúc tiểu du. Rốt cuộc em làm sao thế hả? Em đã xa ngã đến mức phải làm người thứ ba. Xin con riêng cho người ta rồi sao? Đứa bé đó có phải là con của lão già ở buổi tiệc hôm trước? Vừa rồi tôi còn lo anh sẽ đoán chúng gì đó. Nhưng giờ thì tôi chỉ có thể cười tự diễu. Thì ra trong mắt phong mân tôi tệ bạc đến mức ấy. Dù vậy tôi vẫn muốn giữ cho mình chút tự trọng cuối cùng.
20:25Tôi nhìn thẳng vào mắt anh. Bình tĩnh đáp. Không phải. Ba của bảo bảo mất trong một tai nạn khi tôi đang mang thai. Chúng tôi chưa kịp kết hôn. Còn trong lòng tôi phong mân đã chết từ cái ngày anh chọn ra nước ngoài. Để lại tôi và con. Vì một người tên tiêu chu chu. Thật nực cười. Trước kia tôi đã từng ngốc nghếch đến mức mơ mộng. Nghe xong. Phong mân im lặng hồi lâu. Anh khẽ mấp máy môi. Như muốn nói điều gì. Nhưng rồi chỉ buông một câu. Em về nghỉ trước đi. Tôi thấy may mắn vì những ngày sau đó công việc bận rộn. Ít nhất là không cho tôi thời gian để suy nghĩ quá nhiều. Phong mân cũng không còn
20:55tôi nữa. Không. Nói đúng hơn là anh chỉ không xuất hiện trước mặt tôi. Nhưng thỉnh thoảng. Vẫn gửi vài tin nhắn ngắn ngủi. Chiều nay có thể mưa. Nhớ để thêm một cây dù trong xe. Thời tiết rào mùa rồi. Sáng tối trên lịch nhiệt độ. Nên mang thêm áo khoác. Quán lẩu em thích nhất hồi đại học vừa mở chi nhánh gần công ty em. Địa chỉ đây. Sao dạo này thức khuya hoài vậy? Ngủ sớm đi. Em chẳng từng bảo sự xấu ra sao. Mỗi khi đọc những dòng đó. Tôi lại vô thức nhớ đến thời còn đại học. Khi ấy. Dù bận đến mấy. Phong mân cũng luôn coi tôi như một đứa
21:25ly từng tí. Tôi không biết vì sao bây giờ anh lại làm những điều này. Và tôi cũng không cho phép mình một lần nữa ảo tưởng. Tôi đã quyết định. Lần tới đến công ty phong mân. Sẽ nói hết mọi chuyện cho rõ ràng. Nhưng chưa kịp giữ vững lòng thêm hai ngày. Tôi lại bị chính mình làm cho thất vọng. Tôi phát hiện ra mình chẳng phải một người mẹ tốt như tưởng. Hai hôm nay. Con trai tôi luôn muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng. Cứ như có điều gì cất trong lòng. Cho đến hôm nay. Khi tôi đến đón con ở cổng trường mẫu giáo. Tôi thấy phong mân đang ngồi sổm trước mặt bảo bảo. Thì thâm điều gì đó với thằng bé.
21:55Khoảnh khắc ấy. Mặt tôi tái nhợt. Cảm giác tim như nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Phong mân. Những hành động kỳ lạ gần đây của anh là vì đã phát hiện ra sự thật về đứa trẻ. Anh làm tất cả những chuyện đó là để bù đắp. Hay là đang có ý định giành quyền nuôi con. Bảo bảo. Tôi không kiềm chế được mà bật thốt lên. Giọng đầy hoảng hốt. Tôi lập tức chạy vội đến. Vừa thấy tôi. Ánh mắt phong mân lập tức co rút. Anh nhanh chóng cúi xuống thì thầm gì đó vào tai bảo bảo. Sau đó quay người bỏ đi ngay lập tức. Tôi không còn tâm trí để bận
22:25tỉnh tĩnh. Tôi hỏi. Bảo bảo. Sao chú ấy lại ở đây? Vừa rồi chú ấy nói gì với con vậy? Con trai tôi vốn rất ngoan. Thấy sắc mặt tôi tái đi. Ngược lại còn lo lắng hỏi. Má mì. Mẹ không khỏe hả? Mặt mẹ trắng quá. Tôi lắc đầu. Xiết chặt tâm trạng dối bời. Hỏi lại. Chú ấy tìm con làm gì? Bảo bảo bắt đầu lộ ra vẻ bối rối. Nhớ đôi lông mày nhỏ. Môi mím chặt. Ánh mắt nhìn quanh một cách làng tránh. Tim tôi như bị bóp chặt. Bảo bảo chỉ như thế này khi không muốn nói dối. Ý hệt như phong mân ngày xưa. Tôi hít sâu một hơi.
22:54Tôi tự nhủ phải bình tĩnh. Nếu thằng bé không nói. Vậy thì tôi sẽ đích thân đi hỏi phong mân. Khi tôi đứng trước cổng biệt thự của phong mân. Tôi mới lần đầu tiên nhận ra một sự thật. Biệt thự của anh ta chính là căn nằm ngay sau nhà tôi. Và cửa sổ phòng ngủ tôi. Lại hướng thẳng sang biệt thự đó. Chẳng trách. Anh ta biết tôi thức khuya. Biết cả chuyện tôi về nhà muộn. Biết rõ hơn cả tôi tưởng. Tôi hít sâu. Chuẩn bị kỹ mọi lời cần nói. Cánh cửa vừa mở ra. Tôi liền nhìn thấy người mà mình luôn cố tình tránh né nhưng lại quá quen thuộc trong ngôi nhà này. Tiêu chu chu
23:24sự xuất hiện của cô ta khiến lòng lạnh xuống. Tôi không hiểu tại sao đang ở nhà cô ta lại mặc một chiếc đầm dạ hội sang trọng. Kiểu trang điểm tỉ mỉ chẳng kém gì chuẩn bị lên thảm đỏ. Tiêu chu chu hơi nhíu mày. Tỏ rõ vẻ không vui khi thấy tôi. Cô khúc. Cô vào được khu biệt thự này bằng cách nào. Sao lại biết chỗ ở của anh mân. Giọng điệu ấy. Như thế cô ta hoàn toàn không biết tôi chính là hàng xóm đối diện. Tôi bật cười. Con môi đầy châm yếm. Phong mân không nói với cô à. Tôi thấy rõ sắc mặt tiêu chu chu té mét chỉ trong tích tắc. Nhưng ngay sau đó mặt tôi còn cứng
23:54từ cầu thang tầng 2. Phong mân bước xuống. Anh đang lau tóc ướt. Nửa người trên để chân. Cơ bụng rõ ràng 6 múi. Thắt lưng quấn mỗi chiếc khăn tắm màu trắng. Dưới ánh đèn vàng. Hình ảnh đó như thể cú tát đau nhất vào mặt tôi. Chu chu. Ai đến tìm anh vậy? Phong mân vừa lau tóc vừa hỏi. Mắt vẫn còn rán trên điện thoại. Nhưng khi ngừng lên nhìn thấy tôi đứng ở cửa. Ánh mắt anh lập tức đông cứng. Chân khựng lại suýt trực khỏi bậc thang. Anh ta rõ ràng vừa tắm xong. Cái kiểu bước ra từ phòng ngủ. Cơ thể còn đ
24:24nhói âm ỉ trong tim. Tôi vẫn có thể giữ bình tĩnh đến bất ngờ. Tôi bước vào. Ngồi xuống salon như không có chuyện gì. Thậm chí còn rót cho mình một ly trà. Đợi đến khi phong mân chỉnh tề. Ăn mặc bành bao chỉnh chu rồi mới thong thả đi xuống. Anh nhìn tôi. Mở miệng câu đầu tiên. Du du. Em đến tìm anh sao? Tôi gật đầu. Vừa định lên tiếng thì. Tiêu chu chu sen vào. Nhắc nhở. Anh mân. Sắp trễ tiệc rồi đó. Phong mân nhìn đồng hồ. Vẻ mặt hiện rõ sự khó xử. Hôm nay là sinh nhật lần thứ 70 của nhà tại phiệt số 1 thành phố Lâm Hải. Tôi biết. Bà tôi
24:54cũng mời tôi đi dự. Nhưng tôi vốn chẳng thích mấy loại tiệc tùng xã giao này. Tôi mỉm cười. Nhẹ giọng đáp. Không sao. Về rồi nói tiếp. Về đến nhà. Tôi cứ nghĩ mình đã tỏ ra bình thường. Khi đang kể chuyện cổ tích cho Bảo Bảo nghe trước khi ngủ. Thằng bé bỗng nhỏ giọng nói. Má mì. Mẹ đã lơ đãng 5 lần rồi đó. Con đến mà. Tôi không giấu nổi cảm giác ái náy. Đang định lên tiếng giải thích thì. Bảo Bảo lại ngoan ngoãn mở lời trước. Má mì muốn biết chú kia đã nói gì với con đúng không? Con sẽ kể. Nhưng mẹ không được buồn đâu nhé. Thì ra thằng bé s
25:24không lẽ Phong Mân thật sự định giành con? Bảo Bảo cũng nhận anh ta là ba. Tôi hồi hộp đến mức tim đập loạn cả lên. Ngay lúc đó. Giọng nói mềm mại của con vang lên trong không gian tĩnh lặng. Chú ấy hỏi con có muốn một người bố đẹp trai như chú làm ba dự không? Chú còn nói má mì nuôi con một mình sẽ rất vất vả. Tôi giữ người. Ba dự. Phong Mân. Trong đầu anh đang nghĩ cái gì vậy trời? Tôi còn đang nghiến răng tức giận. Thì Bảo Bảo bất ngờ ôm lấy tôi. Khẽ hỏi một câu. Má mì. Nuôi con thật sự mệt lắm hả? Chỉ một câu. Như đâm thẳng vào trái tim tôi.
25:54Giữ trong lòng phúc chốc mềm nhũng như nước. Sao lại mệt được chứ? Có được con. Má mì thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời. Con là thiên thần nhỏ của mẹ. Dù năm xưa chia tay với Phong Mân. Nhưng tôi chưa từng có ý định bỏ đứa bé này. Bởi vì tôi thật lòng yêu trẻ con. Đợi đến khi Bảo Bảo ngủ say. Tôi bước ra ngoài. Ngồi trên chiếc ghế mây đặt trước cửa biệt thự của Phong Mân. Hôm nay tôi nhất định phải dạy cho anh ta một bài học. Kim đồng hồ đã gần điểm một giờ sáng. Chiếc siêu xe quen thuộc cuối cùng cũng chậm dãi đỗ lại trước cửa. Tôi còn chưa kịp đ
26:24sau. Anh Mân. Anh chờ em với. Phong Mân bước xuống xe. Cả người nồng nặc mùi rượu. Trông có vẻ đã say đến không chịu nổi. Tiêu chu chu lập tức chạy đến đỡ anh. Nhưng bất ngờ bị anh đẩy mạnh ra. Đừng chạm vào tôi. Ngoài ru ru ra. Ai cũng không được đụng vào. Tôi nghe câu đó. Trong lòng càng thêm dối bời. Phong Mân anh đang lửa ai vậy? Ngay đó. Ở ngay trước cổng công ty. Rõ ràng chính mắt tôi nhìn thấy anh đứng yên để tiêu chu chu ôm lấy. Khoảnh khắc tôi bước ra từ trong bóng tối. Tiêu chu chu suýt hét toáng lên vì giật mình. Đến khi nhận ra
26:54lập tức bốc lửa. Khúc tiểu ru. Sao cô còn ở đây? Giờ này rồi. Bảo vệ còn không đuổi cô đi. Bọn họ ăn lương để làm gì vậy? Phong Mân khi ấy vẫn còn hơi ngương ác vì men rượu. Nhưng nghe thấy tiếng liền ngưỡng đầu lên. Đôi mắt dài và sâu ấy khẽ nheo lại. Nhìn tôi chầm chầm như muốn xác nhận điều gì. Và rồi anh bất ngờ mở to mắt. Lao thẳng về phía tôi. Trong nhái mắt. Tôi bị anh ôm trọn vào lòng. Mùi hương lạnh nhẹ nhẹ pha lẫn vị rượu còn vương trên người anh khiến tôi bất giác cao mày. Nhưng anh đã vùi đầu vào vai tôi. Giọng ngại ngào. Khàn
27:24Tôi chưa kịp phản ứng. Tiêu chu chu đã lao lên kéo anh ra. Không quên lên giọng nhắc nhở. Anh Mân. Anh quên khúc tiểu ru từng đối xử với anh thế nào rồi hả? Cô ta căn bản không hề yêu anh. Cô ta chỉ nhắm vào tiền của anh thôi. Lời nói như một mũi kim độc châm vào giữa đêm lạnh. Phong Mân dường như khượng lại. Ánh mắt anh giao động. Như thể thật sự bị lung lay bởi câu nói ấy. Anh buông tôi ra. Thân người hơi loạn trọng nhưng vẫn cố gắng nhìn rõ mặt tôi. Khi chắc chắn trước mắt là khúc tiểu ru. Anh đột nhiên nắm lấy tay tôi. Kéo tôi vào biệt thự. Lúc chuẩn bị đóng
27:54cũng bước vào. Anh lập tức đưa tay đẩy mạnh cô ra ngoài. Em vào làm gì? Anh nói rồi mà. Du du không thích anh quá thân thiết với người khác. Nhớ cô ấy hiểu lầm thì sao? Chu chu. Em về đi. Anh không do dự. Đóng cửa lại cái rầm ngay trước mặt cô ta. Sau đó. Vô cùng vui vẻ kéo tôi đi khắp biệt thự. Anh giàu rồi. Du du. Em xem này. Căn biệt thự này anh mua 50 tỷ. Đây là gốm đường. Kia là sứ tống. Còn cái ly thủy tinh khảm vàng kia là đồ cổ. À còn nữa. Món này mới quý nẻ. Giọng anh vừa khoe khoang. Vừa hớn hở như
28:24một đứa trẻ. Anh còn nhớ cây châm ngọc khắc hoa tử yên em từng nhắc tới không? Anh đã đấu giá được nó ở nước ngoài. Tôi để mặc anh kéo tay mình đi lên lầu. Cho đến khi bị anh ấn ngồi xuống mép giường. Phong ân quý xuống trước mặt tôi. Hai mắt sáng rực. Đặt vào tay tôi một chiếc hộp. Du du. Mở ra xem đi. Em có thích không? Tôi ngây người nhìn anh. Bên trong là cây châm tử yên hoa bằng ngọc. Đúng kiểu năm xưa tôi từng vô thức nói thích. Chỉ nói chơi thôi. Vậy mà. Anh vẫn nhớ. Tôi không thấy xúc động vì nó đắt bao nhiêu. Mà vì cái cách anh âm thầm ghi nhớ lời nói h
28:54đứa trắng của tôi. Suốt ngần ấy năm. Anh vẫn như trước kia. Chỉ cần là điều tôi từng nói. Dù chỉ một lần thoáng qua. Anh đều sẽ nhớ kỹ. Tôi khẽ đưa tay lên. Chạm vào gương mặt của phong ân. Năm năm qua đi. Thời gian khiến anh trưởng thành hơn rất nhiều. Nhưng vào những lúc như thế này. Anh vẫn giống hệt chàng trai ngốc nghếc năm nào ngốc đến mức tin rằng chỉ cần một cây châm cải tóc là đủ để quay lại quá khứ. Tôi thật sự đã muốn đưa tay nhận lấy cây châm hoa tử yên ấy. Thế nhưng tôi không thể quên rằng phong ân đã không còn là của tôi nữa. Tôi khẽ hỏi. Giọng rất nhẹ. Nhưng từng chữ đều rơi xuống như
29:24đá trong lòng. Anh có biết thích hay không thích? Giờ còn quan trọng nữa sao? Bầu không khí trong phòng lập tức như bị đóng băng. Phong ân cuối đầu. Đôi mắt cụp xuống. Để lộ hàng mi đổ bóng dưới ánh đèn. Tôi không nhìn rõ vẻ mặt anh. Nhưng lại có thể cảm nhận được nỗi tranh venh mơ hồ đang bao lấy anh. Tôi cảm thấy mình không thể ở lại thêm phút nào nữa. Tôi không biết liệu mình có mềm lòng trong khoảnh khắc yếu đuối này không. Nhưng tôi biết một điều rất rõ. Phản bội. Một khi đã có lần đầu. Thì sẽ có lần thứ hai. Thứ ba. Vô tận. Tôi đứng dậy. Định rời đi ngay. Phong ân
29:54dậy theo. Ánh mắt anh sâu hunh hút. Sức ép như bao trùm lấy tôi. Chưa kịp phản ứng. Anh loạn trọng một bước rồi ngã nhào. Cả người đè lên tôi. Ép tôi ngã xuống giường. Anh giữ chặt lấy tôi. Không cho tôi dãy ruộng. Một giọng nói khàn khàn. Mang theo cả chút ấm ức. Vang lên bên tai. Tại sao vậy? Tại sao lại chia tay với anh? Anh chỉ nói là muốn rời đám cưới lại vài tháng thôi mà. Chút thời gian như thế thật sự không thể đợi được sao? Tôi nhìn thẳng vào mắt anh. Giọng bình tĩnh đến tàn nhẫn. Đúng. Không đợi được. Vì chỉ cần trễ thêm vài tháng. Cái bụ
30:24phong bần sững sở. Anh im lặng hồi lâu. Cuối cùng. Anh lên tiếng. Giọng nói thấp như đang tự trách. Em chê anh nghèo giờ anh đã là tỷ phú rồi. Vậy mà đến một lời mời kết bạn. Em cũng không chịu đồng ý. Anh dùng bao nhiêu tài khoản. Em cũng từ chối hết. Em còn nói nếu sau này hối hận thì mang cho cốt của anh đi hóng gió cũng được. Khoan đã. Câu đó nghe quen quá. Tôi nhanh tay lục trong túi áo anh. Lấy điện thoại ra. Bật sáng màn hình. Vừa nhìn vào ảnh nền. Tôi ngẩn người. Đó là bức ảnh tôi ngồi một mình bên bờ biển lúc hoàng hôn. Gió biển lồng lộ
30:54trải dài. Tôi lặng lẽ nhìn về phía chân trời vô tận. Bức ảnh không phải tôi chụp. Mà là anh chụp. Tôi không nhớ mình từng chụp bức ảnh đó. Tôi đoán là phong mân đã lén chụp tôi. Nói không xúc động là đang nói dối. Tôi chưa bao giờ ngờ rằng người từng ghét để hình người làm hình nên điện thoại lại dùng ảnh của tôi làm màn hình khóa. Linh cảm trỗi dậy. Tôi thử mở khóa điện thoại anh. Ngày xưa anh luôn đặt mật mã là ngày sinh nhật tôi. Tôi gõ vào. Mở được rồi. Mấy năm trôi qua. Điện thoại anh đã thay. Số cũng đổi. Nhưng mật khẩu vẫn chưa từng thay đ
31:24là một cặp nam nữ đang ôm nhau giữa hai hàng cây phong đỏ rực. Người con trai là phong mân. Người con gái là tôi. Tôi nhớ ra rồi. Hồi hè năm ba đại học. Chúng tôi đi du lịch cùng nhau. Một du khách cầm máy ảnh đi ngang qua. Nói rằng cảnh hai người chúng tôi ôm nhau dưới rừng phong đỏ trông hạnh phúc đến lạng người nên không kìm được mà chụp lại. Sau đó phong mân đã xin liên lạc. Nhưng người đó gửi lại bức ảnh. Lúc đó chúng tôi chụp rất nhiều. Vui vẻ đến nỗi đã quên mất có một bức như vậy. Tôi không kìm được. Bắt đầu lướt xem ảnh trong điện thoại anh. Bên trong
31:54người. Lúc tôi làm việc. Khi tôi ngủ gật trong quán cà phê. Thậm chí còn có ảnh tôi ôm lấy bảo bảo. Khoảnh khắc ấy. Lớp phòng bị trong tim tôi sụp đổ hoàn toàn. Tôi vòng tay ôm chặt lấy cổ anh. Nước mắt không kìm được mà tuôn rơi. Tôi không hiểu. Rõ ràng trong tim anh có tôi. Tại sao lại ở bên tiêu chu chu. Tôi từng không dám hỏi quá khứ của anh và tiêu chu chu là gì. Tôi sợ. Sự cái kết sẽ là. Anh và cô ấy mới là người yêu chính thức. Còn tôi. Mới là người thứ ba sen vào. Nếu đúng là như vậy. Tôi thật sự không chịu nổi. Lúc này đây. Tôi cũng không biết rốt
32:23cuộc mình lấy đâu ra dũng khí. Vẫn là mở miệng hỏi phong mân. Anh và tiêu chu chu. Rốt cuộc là quan hệ gì. Trong căn phòng yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió ngoài cửa sổ. Tôi cảm thấy tim mình đang đập thình thịt. Từng nhịp như chống trận. Tôi chờ. Chờ anh trả lời. Một phút. Rồi hai phút. Cứ như đã trôi qua cả một thế kỷ. Sau đó. Bên tay lại vang lên một tiếng ngáy khe khẽ. Tôi tức đến mức muốn xách anh ném thẳng xuống lầu. Nhưng cuối cùng. Tôi vẫn nhịn xuống. Đẩy anh nằm sang bên cạnh. Giúp anh nới lỏng cà vạt. Cửi áo
32:53rõ. Anh từng rất ghét mặc vest. Nói rằng mặc vào chẳng khác nào bị trói buộc một chỗ nào đó khiến anh nghẹt thở. Phong mân trong mắt người ngoài là học bá cấm rục. Lạnh lùng nghiêm túc. Nhưng trước mặt tôi lại là một tên không biết xấu hổ. Suốt ngày giả vờ đứng đắn. Ba ngày sau. Chúng tôi lại gặp nhau. Là trong buổi công bố tiến độ dự án. Mọi chuyện vẫn diễn ra rất thuận lợi. Người bên phía công ty phong mân phối hợp vô cùng ăn ý. Tôi không cần hỏi cũng biết. Chắc chắn là anh đã ngầm giận dò trước từ lâu rồi. Anh vẫn như trước. Trong suốt buổi họp. Ánh mắt sâu th
33:23ngay cả những người khác trong phòng họp cũng bắt đầu cảm thấy có điều gì đó khác thường. Tôi chỉ có thể giả vờ như không biết gì. Vừa bình tĩnh mà bước ra về. Vậy mà. Một lần nữa bị tiêu chu chu chặn lại. Lần này. Cô ta không hề giấu nổi địch ý trong mắt. Nghiến răng nghiến lợi. Từng chữ bật ra như đâm thẳng vào tai. Anh mân kêu cô đến phòng tổng giám đốc chờ. Tôi vốn dĩ không định đi. Nhưng nghĩ đến mấy lời vẫn chưa nói rõ ràng với anh. Cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Lúc vào thang máy. Bên trong chỉ có tôi và cô ta. Không khí nặng nề đến nghẹt thở. Bỗng. Tiêu chu chu lạnh l
33:53Cúc Tiểu Du. Cô có thể đừng cho trẻ như thế nữa được không? Cứ bám giết lấy anh mân làm gì? Năm đó chính cô là người chê anh ấy là trẻ mồ côi. Không tiền không thế. Rồi vứt bỏ anh ấy. Rồi thấy anh ấy giàu có. Lại quay đầu cuốn lấy. Tôi chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như cô. Nghe cô ta nói vậy. Tôi bỗng thấy buồn cười một cách kỳ lạ. Vậy thì do tầm mắt cô còn hạn hẹp quá. Tôi mỉm cười. Nhưng lời nói lại đầy chất mỉa mai. Khiến sắc mặt tiêu chu chu tôi sầm lại như bị tát vào giữa hội nghị. Thế nhưng. Gương mặt tôi cũng chẳng khá hơn là bao.
34:22Tôi và Phong Mân đã bên nhau suốt 4 năm. Anh chưa bao giờ nói với tôi rằng mình là trẻ mồ côi. Tôi chật nhớ đến những lần trước đây. Mỗi khi tôi nhắc đến chuyện ra mắt bố mẹ trước khi cưới. Ánh mắt anh luôn lảng tránh. Gương mặt có phần lơ đáng. Lúc đó tôi từng nghĩ có lẽ anh không thực sự muốn cưới tôi. Phong Mân rất kín tiếng. Hiếm khi nhắc đến quá khứ. Chưa từng chủ động nói về chuyện gia đình. Giờ thì tôi mới giật mình nhận ra hóa ra tôi chưa từng thật sự hiểu con người anh ấy. Bên trong văn phòng của Phong Mân. Khi tôi đến nơi. Anh đã có mặt từ trước. Còn tiêu chu chu thì một lần nữa bị đuổi ra ngoài.
34:52Tôi đâu phải ngốc. Chỉ cần nhìn ánh mắt và thái độ của anh là biết ngay giữa họ hoàn toàn không giống một cặp đôi. Hoặc 5 năm không gặp. Phong Mân giờ đã thành loại đàn ông càng giỏi giả vờ lạnh lùng. Nhưng bên trong thì càng lươn lẹo. Nếu thật sự đang yêu nhau. Sao lại lạnh nhạt đến thế với bạn gái mình. Tôi vừa ngồi xuống. Định hỏi anh gọi tôi lên đây có chuyện gì. Nhưng anh lại lên tiếng trước. Vài hôm trước. Em đến nhà tôi tìm tôi có chuyện gì sao. Tôi hơi bất ngờ. Không ngờ anh lại hỏi chuyện đó. Trong đầu tôi lập tức hiện ra hình ảnh ngày hôm ấy lúc đó. Chính miệng bảo bảo kể
35:22Anh từng hỏi thằng bé có muốn có một người cha kế đẹp trai như anh không. Nhớ lại đêm đó. Những bức ảnh trong điện thoại anh cùng cả trăm tin nhắn kết bạn làm tôi suýt phát điên trong những ngày ưu ám ấy tôi nhất thời nghẹn lời. Cũng không thể mở miệng mắng anh là chẳng có tiền đồ. Suốt ngày chỉ biết mơ làm cha dượng của người ta. Tôi chỉ lạnh giọng. Sau này đừng nói lung tung trước mặt bảo bảo. Sắc mặt anh thoáng cứng lại. Lộ rõ vẻ ngượng ngùng. Em biết rồi à. Anh theo thói quen đẩy gọng kính trên sống mũi. Rồi ấp úng hỏi tiếp. Vậy em thấy sao? Tôi nhíu mày. Khó hiểu.
35:52Anh khẽ ho một tiếng. Như thể cảm thấy ngại chết đi được. Ý anh là chuyện anh làm cha dự ấy. Anh phát hiện mình thật ra cũng thích trẻ con. Tôi nhớ mày. Không nhịn được bật cười. Tôi nhớ có người lần đầu gặp bảo bảo. Còn bảo thằng bé xấu. Anh lập tức chống chế. Anh là kiểu người thích mấy đứa trẻ xấu xấu một chút. Chán tôi xít chút nữa nổi gân xanh. Anh ấy thật sự nghĩ bảo bảo xấu à. Tôi dứt khoát từ chối. Không được. Tôi vẫn muốn tìm một người tôi hiểu rõ từ trong ra ngoài. Vẻ mặt của phong mân thoáng tổn thương. Ánh mắt nhìn tôi đầy út ức.
36:20Anh vẫn chưa đủ hiểu rõ từ trong ra ngoài sao. Câu này vừa ra khỏi miệng. Tôi liền nổi đoá. Anh còn mặt mũi nói câu đó à? Tôi hỏi anh tiêu chu chu là thanh mai trúc mã của anh. Anh từng nói với tôi câu nào chưa? Cả chuyện anh là trẻ mù côi. Tôi cũng vừa mới nghe được từ miệng cô ta đấy. Đến mức đến mức tôi còn không dám hỏi. Thời đại học rốt cuộc hai người có phải từng yêu nhau không? Liệu tôi có phải là người thứ ba sen vào không? Nói xong. Tôi mới trật nhận ra mình hơi mất kiểm soát. Phong mân tròn mắt kinh ngạc nhìn tôi. Còn tôi thì không thể chịu nổi thêm một giây nào nữa cảm giác ngột ngạt.
36:50Xấu hổ chắn lên đầu. Tôi lập tức cầm lấy tập hồ sơ. Quay người bỏ đi. Tôi vừa định mở cửa thì bị phong mân đưa tay ngăn lại. Tôi không quay đầu lại. Nhưng anh đã cuối đầu. Tựa chán lên vai tôi. Giọng anh chầm thấp. Khàn khàn. Vang lên ngay bên tai. Xin lỗi năm đó anh còn quá trẻ. Lòng tự tôn lại quá cao. Anh không muốn người khác vì anh là trẻ mù côi mà nhìn anh bằng ánh mắt thương hại hay gì đó tương tự. Và càng không muốn em cũng nhìn anh như thế. Nhưng anh thề. Tiêu chu chu chưa bao giờ là bạn gái anh. Anh chưa từng chạm vào cô ta.
37:19Từ đầu đến cuối. Anh chỉ thích một mình em. Lời này thật sự rất dễ khiến người ta mềm lòng. Nhưng tôi vẫn không kìm được mà chất vấn. Năm năm trước. Ngay ngày hôm trước khi chúng ta chia tay. Trước cổng công ty anh. Tôi đã thấy anh ôm tiêu chu chu. Căn biệt thự đó. Anh để cô ta ở lại. Anh bảo với tôi như thế là chưa từng đụng vào. Anh thả hoãn hôn lễ. Còn bị ra chuyện công ty gặp rắc rối. Chỉ để lén đưa cô ta ra nước ngoài chữa bệnh. Vậy mà anh vẫn nói cô ta không phải bạn gái anh sao. Cả người phong mân cứng đở. Một lúc sau. Anh khẽ thở dài. Rất dài.
37:49Thì ra lúc đó là vì em thấy chu chu ôm anh ở cổng công ty nên mới chia tay. Nhưng khi đó là cô ta bất ngờ nhào tới. Anh không kịp tránh. Sau đó anh đã lập tức đẩy cô ta ra. Anh biết chuyện bệnh tình của chu chu. Anh không nên giấu em. Nhưng đó là trách nhiệm anh không thể chối bỏ.
38:03Khi ấy anh đã hứa với cô ấy. Nếu chưa được cô ấy đồng ý. Thì tuyệt đối không được kể cho ai biết. Không ai cả. Kể cả em xin lỗi. Nhưng mà. Du Du à. Anh không lừa em.
38:13Năm đó đúng là công ty gặp chuyện lớn thật. Anh mới buộc phải hoãn hôn lễ. Chuyện đích thân đưa tiêu chu chu đi chữa bệnh. Chỉ là tiện thể thôi. Cô ta cũng không hề ở biệt thự của anh. Hôm đó là đến để đưa bộ vest cho buổi tiệc tối. Anh dám thề với trời. Anh chưa từng làm chuyện gì phản bội em.
38:27Du Du. Lẽ nào em thật sự không còn chút niềm tin nào vào anh nữa sao? Anh nói rất chân thành. Nhưng tôi lại nhớ tới một chuyện. Bật cười lạnh lùng. Tối tiệc từ thiện đó. Anh để mặc tiêu chu chu khoác tay anh đi suốt buổi.
38:39Còn lần ở biệt thự. Rõ ràng anh biết cô ta đang ở đó. Vậy mà vẫn cố ý chỉ cuốn khăn tắm bước ra sau khi tắm xong anh nghĩ tôi không hiểu anh đang tính toán cái gì à? Nghe tôi nhắc tới chuyện này. Phong mân lại có vẻ vui mừng ra mặt. Du Du. Anh cứ tưởng em không ghen. Hóa ra em vẫn để tâm. Hôm đó sau khi tắm xong. Thật ra là vì anh nghe thấy
38:57giọng em nên mới cố tỉnh như vậy. Nhưng lúc em nhìn sang. Anh lại căng thẳng đến mức suýt trượt chân ngã luôn đấy. Tôi đúng là chẳng có tiền đồ. Lại lựa chọn tin lời anh.
39:06Trước khi rời đi tôi để lại một câu. Anh muốn làm ba dượng của Bảo Bảo. Thì còn phải xem thằng bé có chịu chấp nhận anh hay không đã. Sáng hôm sau. Phong mân ăn mặc bành bao như công tử bột. Đẹp trai đến mức trói mắt. Y như một con công trống xòe đuôi. Anh Bảo muốn đi cùng tôi đón Bảo Bảo ở trường mẫu giáo. Trên đường đi còn cố gắng lấy lòng thằng bé. Nhưng Bảo Bảo là đứa ghi thù dai y như anh. Cố tỉnh lơ đẹp luôn.
39:27Sau khi đưa tôi đến tầng hầm công ty. Lúc tôi vừa định lên thì phong mân bỗng lẽo đéo theo sau. Bày ra vẻ mặt tổn thương nói. Sáng nay bị Bảo Bảo ngó lơ cả buổi. Anh tổn thương lắm em phải hôn anh một cái an ủi đi. Tôi phát hiện trình độ mặt dày của anh ta đúng là tu luyện đến mức đang phong tạo cực rồi. Tôi dơ tay lên. Nửa cười nửa không. Bàn tay này của tôi cũng đang rất muốn hôn lên mặt anh đấy. Không ngờ mắt anh lại sáng dỡ lên như chó vớ được xương. Tùng lấy tay tôi. Cúi đầu hôn lên lòng bàn tay một cái rồi lập tức chuồn thẳng. Lái xe như thế ph
39:57nhìn anh chạy như bay. Rốt cuộc cũng không nhịn được mà bật cười. Về sau. Bất kể trời nắng hay mưa. Phong mân vẫn đều đặn lái xe đưa đón tôi và Bảo Bảo mỗi ngày. Tôi biết rõ ý chí của Phong mân cứng đầu cỡ nào từ lâu rồi. Dù Bảo Bảo có thủ dai đến mấy. Cũng bị anh rỗ cho cười tít mắt. Có mấy lần Phong mân đi công tác. Không đến đón. Bảo Bảo còn ngư ngác hỏi tôi. Sao chú kỳ lạ không đến. Chú bị bệnh hả. Tôi bắt đầu nghi ngờ nếu cứ tiếp tục thế này. Chưa đầy hai tháng nữa thôi. Thằng nhóc nhà tôi chắc chắn sẽ ngã gục hoàn toàn trước anh
40:27Tôi bắt đầu có chút mong chờ được gặp lại anh. Tôi thậm chí đã nghĩ đến chuyện nên chọn lúc nào để nói cho Bảo Bảo biết. Thật ra Phong mân là ba ruột của thằng bé. Mấy ngày sau. Bất ngờ có một cuộc điện thoại nghiêm túc gọi đến cho tôi. Là người bên công ty Phong mân. Phó Tổng Khúc. Dự án hợp tác bên mình đã bị dò dì. Có người đã đăng ký bằng sáng chế trước với công nghệ chúng ta mới phát triển. Lại còn là đối thủ trực tiếp của Phong thị. Hiện tại. Có người tố cáo rằng chính cô là người làm dò dì tài liệu. Mong cô lập tức đến công ty chúng tôi một chuyến. Sắc mặt tôi lạnh xuống. Lập tức đến th
40:57Tôi đã nghĩ mình sẽ bị tất cả mọi người nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ. Thậm chí là chửi thẳng vào mặt. Ngoài dự đoán. Đám người kia chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ. Nhưng không ai lên tiếng mỉa mai gì cả. Vừa thấy tôi. Phong mân chỉ nói duy nhất một câu. Du du. Anh nhất định sẽ chứng minh em trong sạch. Nói xong. Anh xoay người bước đến trước bàn điều khiển trung tâm. Ngón tay gõ lên bàn phím lách cách như mưa rơi. Tốc độ nhanh đến mức chỉ còn thấy tàn ảnh những ngón tay thon dài đang múa trên mặt phím. Trên màn hình máy tính trước mặt. Từng dãy mã cốt nối nh
41:27anh nhìn anh bằng ánh mắt tràn ngập sự sùng bái. Khoảnh khắc đó khiến tôi trợt bừng tình hình ảnh này chẳng khác gì năm đó ở trường đại học. Phong mân cũng từng rực rỡ trói lóa như thế. Tôi nghe người bên cạnh thì thầm kể. Phong mân đang truy tìm lại dữ liệu camera đã bị xóa. Đồng thời lần theo dấu vết xem tài liệu bị do gì đã đi đâu. Mấy tiếng đồng hồ trôi qua. Cuối cùng, những dòng mã cốt cũng dừng lại. Trên màn hình, từng thư mục và đoạn video lần lượt được khôi phục hiện ra trong khoảng trắng. Mọi người đều vỡ ỏa phân khích. Lập tức m
41:57lén lút ngồi trước máy tính. Tay nhanh chóng thao tác. Gửi toàn bộ tài liệu đi bằng một địa chỉ email nước ngoài. Thậm chí còn nghiêm trọng hơn. Cô ta còn thì thầm với người nhận tài liệu. Dặn do hắn ta đổ hết tội lên đầu khúc tiểu du. Toàn bộ ánh mắt xung quanh lập tức chuyển hướng. Đồng loạt nhìn chầm chầm vào tiêu chu chu. Cô đúng là vừa ăn cướp vừa la lảng. Còn muốn vu an cho phó tổng khúc. Từ lâu đã không ít người ngứa mắt với cái kiểu ra vẻ bà chủ của tiêu chu chu. Mỗi lần tổng tài đều cố tránh nhé. Vậy mà cô
42:27chú chu tái nhật như tờ giấy. Cô ta bỗng quay đầu bỏ chạy. Lại còn chạy thẳng lên sân thượng. Tôi hoàn toàn không thể ngờ nổi đầu óc cô ta có vấn đề gì vậy. Cô ta lại đứng trên tầng thượng. Dường như muốn dùng cách nhảy lầu để uy hiếp phong mân. Sự việc lập tức bị làm lớn. Đội cứu hỏa đến rất đông. Phía dưới còn vây một đám người hóng chuyện. Điều khiến tôi muốn hói luôn tại chỗ là trong công ty đã có không ít người lén quay video. Thậm chí có người còn đang livestream. Thế nhưng chu chu lại không màng gì cả. Cô ta khóc lóc. Nước mắt lưng tròng. Hướng về phía
42:57cầu hôn khúc tiểu du. Nếu anh không đồng ý điều kiện này. Em sẽ không xuống đâu. Đừng tưởng lừa được chu chu này. Em đã thấy anh lén đặt nhẫn cầu hôn cho khúc tiểu du rồi. Tôi bất ngờ nhìn sang anh. Mấy đồng nghiệp xung quanh thì lén lút gì xào. Chu chu làm lộ bí mật công ty. Chờ cô ta là tù mọt gông. Còn tưởng mình là nữ chính tiểu thuyết. Vẫn có tâm trạng đóng kịch cơ đấy. Tôi cố nhịn cười. Bởi vì lúc này. Phong mân đang cao mày đấy nghiêm túc. Khuyên nhủ chu chu. Chu chu. Có gì từ từ xuống rồi nói được không? Trên đó nguy hiểm lắm. Những chuyện khác anh có thể đáp
43:27Nhưng chỉ duy nhất một điều là không thể bởi vì tiểu du là người anh khát khao duy nhất trong đời này. Câu nói đó khiến trái tim tôi khẽ rung động. Chu chu nghe vậy. Sắc mặt đỏ bừng vì tức giận. Cô ta nhìn phong mân như đang nhìn một gã phụ bạc. Chu chu vừa khóc vừa út ức. Em không xuống đâu. Anh mân. Anh đã hứa sẽ chăm sóc em cả đời mà. Năm đó em vì cứu anh mà bị tai nạn. Bị tông xe đến mức suy thận. Giờ thận trong người em đều không còn là của chính em nữa anh nỡ lòng nào bỏ dây em. Anh mân. Anh thấy mình làm vậy có xứng đáng với em không? Tôi nghe mà chóng váng. Giữa chu chu và phong m
43:57mân rốt cuộc từng xảy ra chuyện gì. Vì sao cô ta lại nói những lời như vậy? Tôi nhìn sang phong mân anh xiết chặt nắm tay. Cả người căng lên như một con thú bị rồn đến đường cùng. Đôi mắt anh đỏ ngầu. Anh nhìn gắt gao rán chặt vào chu chu. Em cứu mạng anh. Đó là ân tình lớn lao. Bệnh tật của em. Thậm chí cả sinh mạng. Anh đều xem là trách nhiệm mà cả đời này anh không thể trốn tránh. Anh dừng lại một nhịp. Rồi nhẹn giọng nói tiếp. Nhưng tiểu du cô ấy còn quan trọng hơn cả mạng sống của anh. Em hiểu không? Năm năm không có cô ấy. Anh sống chẳng khác gì một cái xác
44:27Anh ra nước ngoài cố gắng làm việc điên cuồng. Chỉ để một ngày trở về. Khiến cô ấy không thể vì anh nghèo mà từ chối nữa. Nếu sau này anh không thể ở bên tiểu du anh thà lấy mạng mình ra trả cho em. Tôi đứng chết lặng. Chưa bao giờ nghĩ. Phong mân sẽ giữ trốn đông người nói ra những lời như vậy. Sắc mặt chu chu lập tức biến dạng. Vặn vẹo đến méo mó. Cô ta như không tin nổi. Gần như phát điên. Lắc đầu gào lên. Tại sao? Tại sao lại là cô ta? Em quen anh sớm hơn mà. Em có gì không bằng cô ta? Vì sao em lại không được chọn? Ngay khi chu chu còn đang đắm chìm trong bi
44:57kịch tự dựng lên của mình. Miệng không ngừng oán trách phong mân. Thì đội cứu hỏa đã nhanh chóng áp sát từ phía sau. Một cú kéo mạnh dứt khoát. Đưa cô ta rời khỏi mép sân thượng. Một màn kịch ẩm ý cuối cùng cũng kết thúc. Tôi thật sự đã bị lời tỏ tình của phong mân trên sân thượng làm cảm động. Chưa từng nghĩ. Trong lòng anh ấy tôi lại quan trọng đến mức hơn cả mạng sống. Nhưng điều khiến tôi không vui là việc phong mân quyết định không kiện chu chu vì hành vi tiết lộ thông tin nội bộ. Làm tồn hại nghiêm trọng đến lợi ích công ty. Anh chỉ lệnh l
45:27chuyện này tôi sẽ thay cô giải quyết. Nhưng chu chu, chuyện cô hãm hại tiểu du, tôi không bao giờ tha thứ. Từ giờ trở đi, giữa tôi và cô không còn nợ nần gì. Cũng mong đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Trong mắt tôi, mạng sống này chẳng đáng giá mười mấy tỷ. Tôi nghe mà hết sức bất ngờ. Không ngờ phong mân lại định buông tha cho chu chu dễ dàng như vậy. Tôi rất muốn biết suốt cuộc năm xưa chu chu đã cứu mạng phong mân như thế nào để đến mức anh sẵn sàng tha thứ hết lần này đến lần khác như thế. Thế nhưng, bất kể tôi hỏi bao nhiêu lần, phong mân cũng không chịu kể. Anh chỉ đáp
45:57Anh đã hứa với chu chu không nói ra chuyện đó. Nếu đã hứa thì không thể nuốt lời. Tôi tức đến mức muốn chiến tranh lạnh với anh luôn. Mãi cho đến một hôm, có một người đàn ông đến tìm phong mân. Ông ta nói mình từng ở cùng trại trẻ mù côi với phong mân và chu chu. Ngay khi bước vào, ông ta đã nói một câu khiến cả tôi và phong mân sửng sốt. Phong mân, bao năm qua anh đã bị chu chu lừa rồi. Người đàn ông kia nói mà không hề do dự. Giọng chắc nịch như thế đã nén suốt bao năm. Lúc nhỏ, viện trưởng đưa tụi tôi đi dã ngoại. Trên đường gặp tai nạn, chu chu nói dối rằng chính cô ta đã cứu anh.
46:27Đẩy anh ra khỏi đầu xe nên mới thoát nạn như người thật sự cứu anh. Đẩy anh ra khỏi lằn danh sinh tử. Lại đã chết ngay tại hiện trường rồi. Người đó tên là Tiểu Hoa. Không biết anh còn nhớ không? Cả tôi và phong mân đều sững sờ nhìn ông ấy. Không thể tin vào tai mình. Tôi không hiểu vì sao hôm nay ông ta lại đột nhiên đến. Nói ra chuyện động trời như thế. Dường như nhận ra sự nghi ngờ của cả hai. Nét mặt ông ta trợt xa sầm. Ánh mắt trở nên cam ghét. Người đàn ông ấy nói tiếp. Giọng chất chứa cam phẫn. Chu chu không những không cứu anh. Mà còn chính là hung thủ gián tiếp giết chết Tiểu Hoa.
46:57Cô ta ghen tị vì Tiểu Hoa được mọi người yêu mến hơn nên lúc băng qua đường đã cố tình đẩy cô ấy. Khi đó Tiểu Hoa đang đi sau lưng anh. Bị đẩy ngã về phía trước. Bản năng dùng cả người mình để hất anh khỏi đầu xe. Tôi tận mắt thấy tất cả. Không sót một chi tiết nào. Nỗi oán hận trong giọng nói khiến tôi và phong mân đều dùng mình. Ông ấy như không thể nén nổi sự khinh bỉ khi nhắc đến chu chu. Viện trưởng không nói ra sự thật vì sợ anh ái nái. Bởi nếu lúc đó anh không đứng chắn phía trước. Có lẽ Tiểu Hoa đã không mất mạng. Nhưng anh phải hiểu rõ cái chết của Tiểu Hoa không phải l
47:27sự không ngờ sau bao nhiêu năm. Chu chu lại mặt dày đến mức đó. Dám nhìn thẳng vào anh mà nói mình là ân nhân cứu mạng. Dùng chuyện đó để lừa dối. Thao túng tình cảm của anh suốt ngần ấy năm. Ông ta nghiến răng nói tiếp. Nếu anh không tin. Có thể hỏi lại viện trưởng hoặc mấy đứa trẻ ở chạy hôn nó. Tuy đầu anh bị đập xuống đất và bất tình. Nhưng ai cũng biết chính Tiểu Hoa mới là người đã cứu anh. Chu chu bị thương. Bị hỏng thận. Hoàn toàn là quả báo. Nghe đến đây. Ngay cả tôi cũng thấy nhạy ngào. Trong lòng trào răng một nỗi xót xa không tên. Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao chu chu luôn
47:57Cấm phong mân tiết lộ cái gọi là ân cứu mạng năm xưa. Vì cô ta sợ sợ rằng một khi phong mân biết được sự thật về vụ tai nạn. Tất cả những gì cô ta từng dựa vào để chói buộc anh sẽ sụp đổ. Tôi có thể hiểu được tâm trạng của phong mân. Khi còn quá nhỏ. Anh đã bị ám ảnh bởi cái gọi là ân cứu mạng. Bị dân vật bởi cảm giác mắc nợ một cách oan uổng suốt mười mấy năm trời. Tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra. Suốt bao năm đối mặt với một chu chu ốm yếu. Thận hỏng. Suốt ngày nằm viện anh đã phải sống trong cảm giác tội lỗi. D
48:27nhỏ. Sống không ra sống. Chết không ra chết. Và vì thế anh cam tâm tình nguyện đưa cô ta đi chữa bệnh. Coi việc chăm sóc cô ta là trách nhiệm cả đời. Tôi càng dễ dàng đoán ra. Suốt từng ấy năm. Chu chu đã dùng chính căn bệnh của mình như một chiếc móc câu. Từng chút một gạm nhấm sự ái nái trong lòng anh. Không cho anh có nổi một ngày yên bình. Ngày hôm sau. Tôi và phong mân cùng về quê anh. Chúng tôi tìm đến viện trưởng mẹ người đã nghỉ hưu từ lâu để xác minh sự thật. Và những gì bà kể lại hoàn toàn trùng khớp với lời người đàn ông hôm trước. Chu chu từ nhỏ đã thâm hi
48:57Chuyện lợi dụng anh cũng chỉ là một trong số đó. Sau khi trở về. Phong mân không nói một lời. Anh nén lửa giận. Mặt lạnh như băng. Đích thân đưa chu chu ra tòa. Kiện cô ta vì tội cố ý làm do gì bí mật công ty. Yêu cầu bồi thường thiệt hại do vụ do gì gây ra. Và cả chi phí sinh hoạt. Thuốc men. Viện phí anh đã chi trả cho cô ta suốt bao năm trời. Dù tài liệu bị lộ ra ngoài. Nhưng do có đầy đủ bằng chứng về việc đánh cắp thông tin. Đối thủ của công ty chúng tôi không những bị điều tra. Mà còn phải bồi thường ngược lại cho chúng tôi một khoản khổng lồ. Cộng thêm việc công
49:27không phải tay mơ. Rất nhanh thôi. Đối thủ đó đã đứng bên bờ vực phá sản. Sau khi mọi hiểu lầm được hóa giải. Phong mân liền không chờ thêm được nữa mà quỳ xuống cầu hôn tôi. Anh nắm tay tôi. Ánh mắt đầy chân thành. Như thế đang dốc hết cả linh hồn mà nói. Dù dù. Anh sẽ mãi mãi đối xử tốt với em. Trước đây anh không hiểu điều em thực sự cần là gì. Anh cứ đinh ninh rằng chỉ cần hai ta ở bên nhau. Thì bất kể chuyện gì xảy ra. Chúng ta cũng có thể cùng nhau vượt qua. Cho đến ngày em nói lời chia tay 5 năm trước anh mới thật sự hiểu thế nào là trời sập. Anh đã tổn thương rất nhiều.
49:57Anh thậm chí còn hoài nghi chính mình liệu suốt bao năm đó. Anh có thực sự hiểu em không? Ngay khi trở về từ nước ngoài. Điều đầu tiên anh muốn làm là gặp em. Khi biết em đã kết hôn. Em không biết anh đã ghen tuông đến mức nào đến mức không còn giữ được lý trí. Anh không để tâm chuyện em có con. Là lỗi của anh. Là vì anh chưa đủ tin cậy để em có thể gửi gắm. Nhưng bây giờ anh đã hiểu. Về sau. Bất cứ chuyện gì liên quan đến anh. Em hỏi gì anh đều sẽ không giấu em bất cứ điều gì nữa. Hãy lấy anh được không? Phong mân nói với tất cả chân tình. Tôi xít nữa thì gật đầu đồng ý.
50:27Với anh. Nhưng tôi đã kìm lại. Bởi vì bảo bảo còn chưa biết gì cả. Tôi nhìn anh. Nhẹ nhàng nói. Xin lỗi. Hiện tại em chưa thể đồng ý với anh. Phong mân sự người. Rõ ràng bị đà kích rất lớn. Nửa tháng sau đó. Anh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt tôi. Không một lời nhắn. Tôi có hơi buồn cười. Cũng hơi tự diễu. Người như phong mân. Trong mọi chuyện đều kiên trì đến cùng. Vậy mà chỉ riêng chuyện của tôi. Lại dễ dàng buông bỏ đến thế. Thế nên. Khi ba mẹ lại dục tôi đi tham gia một buổi tiệc kiểu xem mắt. Tôi cũng chẳng từ chối nữa.
50:56Dù dù à. Lần này có nhiều trai tài lắm đấy. Đừng kén trọn nữa nha con. Tôi gật đầu đồng ý. Sau đó dẫn theo bảo bảo cùng đi. Quả nhiên. Khi biết tôi là ai. Cả đám người kia mắt sáng rỡ như đèn phà. Thi nhau lại gần bắt chuyện. Tán tỉnh lấy lòng. Cho đến khi tôi kéo bảo bảo lại gần. Mỉm cười giới thiệu.
51:13Quên không nói. Đây là con trai tôi bảo bảo. Là con ruột. Không khí bỗng nhiên lạnh đi mấy độ. Tôi rõ ràng thấy từng khuôn mặt đang hớn hở trở nên cứng ngắc. Lung túng. Thậm chí có người lộ rõ vẻ bất mãn không thể che giấu. Tôi bật cười lạnh trong lòng. Định quay người dẫn bảo bảo rời đi thì bỗng cảm giác được có điều gì đó lạ.
51:29Tất cả ánh mắt trong sảnh tiệc bỗng đồng loạt đổ rồn về phía sau lưng tôi. Bọn họ trợn tròn mắt. Như thể vừa nhìn thấy điều gì khó tin lắm. Tôi nhíu mày. Quay đầu lại. Và thứ đầu tiên tôi thấy không phải là phong mân ăn diện như công công đang múa ở hội làng. Mà là tấm bảng đèn màu hồng loe loe được trợ lý của anh dơ cao quá đầu. Trên đó ghi rõ 8 chữ rành rành. Cha dượng của con trai khúc tiểu du. Cả hội trường rơi vào trạng thái trời ơi đất hỡi. Người nhận ra phong mân thì lập tức mặt mày méo sịch như không tin vào mắt mình. Một thương nhân trẻ v
51:59tế như vũ báo. Vậy mà lại cầm đèn đi dành chức danh cha dượng trước thiên hạ. Chẳng lẽ không biết chữ mất mặt viết thế nào? Ngay cả trợ lý của anh cũng lộ rõ vẻ xấu hổ không dám nhìn ai. Còn phong mân thì sao? Anh lại dừng dưng tiến về phía tôi như chẳng có chuyện gì to tát. Bình thản đến vô lý. Giả vờ như lời đã hỏi. Nghe nói em tới buổi tiệc kiểu xem mắt này hả? Thế có ai lọt vào mắt xanh chưa? Câu hỏi như băng quơ. Nhưng tôi thấy tay anh dựng hết cả lên như radar. Tôi lướt nhìn cái bảng đèn to trà bá lửa kia. Thở dài không nhị
52:29không? Phong mân lại làm bộ mặt vô tội. Chẳng có tí xấu hổ nào. Anh mất mặt chỗ nào chứ? So với đám người ở đây cỡ tuổi anh. Ai hơn nổi anh? Toàn mấy cậu ấm cô chiêu. Phần lớn còn đang ăn bám cha mẹ. Còn anh thì tay trắng dự nghiệp. Tài sản sắp vượt mốc 10.000 tỷ. Anh cố tình nhấn rộng. Còn bổ sung thêm một câu khiến ai nấy đứng hình. Dạo gần đây anh bận lo thủ tục chuyển tài sản sang tên cho em. Em bảo thử hỏi trong cả cái hội trường này. Ai còn đủ tư cách làm ba dựng của bảo bảo ngoài anh? Tiếng anh vang khắp
52:59có người xung quanh tái cả mặt. Có người nghiến răng nghiến lợi. Nhìn anh như muốn quăng bao bố trùn đầu rồi xử đẹp sau tiệc. Cũng có vài người nhỏ giọng thì thầm. Phong mân bị điên ả. Định sang tên tài sản cho cô ấy thật sao? Còn tôi? Đứng chết lặng tại chỗ. Không ngờ quãng thời gian anh biến mất. Không phải vì từ bỏ tôi. Mà là lặng lẽ đi lo thủ tục chuyển nhượng tài sản cho tôi. Lúc này, đám trưởng bối ngồi tầng 2 cũng bắt đầu để ý đến sự xôn xao bên dưới. Ánh mắt tò mò lia thẳng về phía chúng tôi. Cả ba tôi và cậu tôi đều đã qu
53:29một chuyện gì đang xảy ra. Du du. Chuyện này là sao? Giọng ba tôi vang lên. Không giận dữ nhưng cũng đủ nghiêm nghị để khiến tim tôi khẽ chững lại một nhịp. Tôi chưa kịp lên tiếng. Thì phong mân đã bình thản bước lên phía trước. Ánh mắt sắc bén nhưng lễ độ. Nhìn thẳng về phía tầng 2. Cháu là phong mân. Hôm nay đến đây không phải để gây dối. Mà là muốn chính thức xin phép hai bác cho cháu một cơ hội để được chăm sóc cho mẹ con du du suốt phần đời còn lại. Lời anh vừa dứt. Toàn hội trường im phang phắc. Mọi người đều như nín thở chờ đợi phản ứng của hai vị trưởng
53:59ngoan ngoãn ngồi xuống ghế như một học sinh tiểu học bị gọi lên bảng. Cả người cưng ngắc như tượng đá. Lúc biết chủ tịch của tập đoàn khúc hoàn bá nghiệp chính là ba tôi. Vẻ mặt anh ta đơ ra như bị trời ráng. Còn nhìn trộm cậu tôi mấy lần với ánh mắt hết sức sợ vợ chắc vẫn chưa quên vụ năm xưa nghi tôi là tiểu tam của cậu ấy. Tôi vừa tức vừa buồn cười. Nhưng chưa kịp trả đũa thì ba mẹ đã bất ngờ ném một quả bom thật sự giữa phòng khách. Bảo sao con gái 3 năm nay không chịu lấy ai. Còn bảo ba đứa nhỏ đã mất. Hóa ra giấu cả nhà một
54:29em. Giống thằng mân ý đúc. Phong mân nghe xong thì như bị ai tát thẳng vào đầu. Anh nhìn tôi. Rồi quay sang nhìn bé bảo bảo. Mắt tròn xòe. Miệng há hốc như muốn chật cả quai hàm. Đến khi đầu óc xử lý xong thông tin. Anh lập tức nhào đến. Kích động nắm lấy tay tôi. Dù dù. Em nói đi. Bảo bảo là con anh đúng không? Là con ruột của anh phải không? Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì. Bảo bảo đã biểu môi. Cộc cộc cộc chạy thẳng lên lầu. Dầm một tiếng đóng cửa lại. Chết dở. Tôi biết thằng bé đang giận vì từ nhỏ tôi luôn nói ba nó đã mất. Vội vàng
54:59xin lỗi. Trong lòng tôi thì lại thầm hả hê. Ai biểu phong mân năm xưa ăn nói độc mồn độc miệng như vậy chứ? Giờ bị con trai ngó lơ cũng đáng đời. Tôi nhớ rõ một câu nói của năm ấy. Lúc chia tay. Tôi từng nói thẳng là. Anh nghèo quá. Tôi không chịu được. Vậy mà vừa trở về. Anh ta đã tự mình diễn một vở bi kịch. Tưởng tôi vì tiền mà lấy đại gia. Còn đi làm tiểu tam cho người ta. Tôi có thể tha thứ cho việc anh vì món nợ cứu mạng mà thương hại. Muốn bù đắp cho tiểu chu chu. Rốt cuộc lại bị cô ta lợi dụng. Nhưng riêng chuyện anh hiểu lầm tôi suốt bao năm.
55:29Nhớ kỹ lắm. Lúc đó phong mân vẫn đang loay hoay tìm cách dỗ dành bảo bảo. Mà tôi thì đứng kế bên coi như xem hài kịch. Có lẽ cũng cảm nhận được ánh nhìn của tôi. Anh ta dù e quy thấp thì cuối cùng cũng hiểu là. Tôi chưa nguôi giận. Không nói không rằng. Anh bỗng chạy ù xuống lầu. Rồi quay lại. Vóc theo một nửa vỏ sầu riêng. Quy dạp trước mặt tôi. Du du. Là anh sai rồi anh biết bảo bảo chỉ nghe lời em. Em cho anh gặp con một chút thôi được không? Anh còn chưa kịp nhìn con cho rõ nữa. Cả nhà tôi. Từ ba mẹ tới cậu mợ. Đều hoa đá tại chỗ.
55:58Bảo bảo. Thế luôn. Đó là vỏ sầu riêng thật sự. Mà lại là loại có gai nhọn hoắt. Quỳ vài phút nữa thôi là máu me bé bét. Khỏi cần cosplay nữa. Tôi đành gõ cửa phòng con trai. Bảo bảo. Con nói cho mẹ nghe đi. Tại sao lại khóa cửa lại thế? Tất cả mọi người trong nhà bao gồm cả kẻ đang quỳ đau tới run dẩy kia lập tức dựng tay lên nghe ngóng. Và rồi. Trong không khí yên ắng. Vang lên giọng nói nức nở của bảo bảo. Cái chú xấu xa đó nói con xấu trai nhưng mà mẹ từng nói con xấu là vì giống ba ruột hồi đó con không tin. Vì ai cũng bảo con gi
56:28ai ngờ mẹ nói đúng thiệt ông bà ngoại cũng nói con giống ba. Hu hu vậy là con xấu y chang cái chú kia. Tôi. Cả nhà. Phong mân. Tôi lập tức trừng lớn mắt. Nhìn phong mân chằm chằm. Hai đứa mắt chạm mắt. Đều hòa đá. Rồi tôi xiết nửa bật cười thành tiếng. Ai mà ngờ nổi. Nghiệp do chính anh reo. Giờ tự anh phải gặt. Đúng là đời có vay thì phải có trả. Không chừa ai cả. Tôi cố nhịn cười. Còn anh thì quính lên như gà mắc tóc. Cung quyết đứng trước cửa phòng rỗ rành bảo bảo. Bảo bảo à. Con là đứa trẻ dễ thương nhất trên đời
56:58qua đó. Nhưng mà. Cửa vẫn đóng im lìm. Bảo bảo không thèm ngó ngàng tới. Phong mân hối tới mức suýt tự và vào mặt. Hận không thể xé luôn cái miệng của mình hồi trước cho xong. Lần này. Bảo bảo đúng chuẩn chính khí lẫm liệt. Bất chấp mọi chiêu rỗ. Dù trong lòng vui muốn nổ pháo. Nhưng phong mân vẫn ấm ức lắm. Dù được xác nhận là ba ruột của con. Nhóc thì cũng không chịu gọi một tiếng ba. Anh ta không cam lòng. Lại bắt đầu định đi đường vòng. Quay sang tôi. Nghiêm túc cầu hôn lần nữa. Du du. Mình tổ chức một lễ cưới thật long trọng đi.
57:28Rồi dần dần bù đắp cho bảo bảo. Tôi nở nụ cười nhẹ như gió xuân. Nhưng lại đâm một nhát trí mạng. Bảo bảo còn chưa tha thứ cho anh. Đám cưới hả anh cứ mơ tiếp trong giấc mơ đi nhé. Phong mân ngẩn ra tại chỗ. Ánh mắt như con cún bị bỏ rơi. Anh ta thật sự muốn xuyên không về cái ngày gặp tôi ở biệt thự. Để vào mạnh vào mặt chính mình. Kèm một câu. Thằng ngu. Sao mày lại dám nói mấy lời đó chứ?
Được khuyến cáo
1:07
|
Sắp Tới
0:47
1:08