- Hôm kia
Truyện Audio Hay || Tôi Làm Mẹ, Không Phải Làm Người Hầu || Thiên Thần Dắt Truyện
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn
Danh mục
😹
Vui nhộnPhụ đề
00:00Con dâu đột nhiên tắt tôi trong nhóm phụ huynh của cháu trai, bà già kìa, đã khai giảng được một tuần rồi sao còn chưa nộp học phí cho thiên thiên. Tôi im lặng, nó lại tiếp tục gửi tin nhắn, nó không phải họ lý sao. Tôi chẳng phải đã sinh đứa cháu đích tôn cho nhà họ lý các người rồi à. Tôi vẫn im lặng, nó liền gửi hẳn một đoạn ghi âm dài 60 giây. Bà mà không giúp tôi giảm bớt gánh nặng thì sau này đừng hòng mong tôi nuôi bà lúc về già. Tôi nhìn thi thể chồng bên cạnh, cố gắng kìm nén nước mắt, chụp một tấm ảnh gửi vào nhóm. Ba ch
00:30bên vợ đi du lịch suốt một tháng, còn không nỡ quay về nhìn ông ấy lần cuối sau. Nhóm phụ huynh lập tức rúng động, có người bắt đầu gửi biểu tượng chắp tay niệm A-di-đà Phật. Tôi vội vàng xin lỗi mọi người. Thật lòng xin lỗi vì đã để mọi người thấy ảnh di ảnh của ông nhà tôi, nhưng tôi cũng thật sự hết cách rồi. Con trai và con dâu từ trước Tết đã dắt nhà vợ đi du lịch, Tết cũng không về, để cháu lại cho vợ chồng tôi mà chẳng nói một lời. Mấy ngày trước khi cháu nhập học, ông nhà tôi gọi điện hỏi chuyện học phí nhưng lại bị con dâu mắng như mắng chó, cuối cùng tức đến ph
01:00tôi thật sự không thể nói thêm được nữa. Đã hai ngày trôi qua, nhưng tôi vẫn không thể tin nổi người chồng còn trẻ khỏe của tôi cứ thế mà ra đi. Các phụ huynh trong nhóm không chịu nổi nữa, đồng loạt lên tiếng chỉ trích con dâu tôi Hoàng Mai cùng con trai tôi Lý Minh Đức. Trời ơi, làm sao có thể như vậy? Làm con cái sao lại đối xử với bố mẹ như thế? Đúng rồi, làm người phải có lương tâm, bố mất rồi mà vẫn chỉ lo du lịch. Thật quá đáng. Đúng vậy, giờ nay con ép bà nội nộp học phí, con là các người sinh, đâu phải bà nội sinh. Quá đáng thật, Hoàng Mai thấy mọi người bắt đầu
01:29mắng mình. Với tình khí ngông cuồng đó làm sao chịu được nên lập tức phản bác trong nhóm. Bị bà già đó lừa hết rồi, bà ta không muốn trông cháu nên mới bịa ra cái lý do này. Ông già đó mới có 60 tuổi, khỏe mạnh lắm, còn có thể vác gạch ở công trường cơ mà. Sao có thể nói chết là chết được? Chúng tôi đi du lịch thì liên quan gì đến họ? Tôi đâu có tiêu tình của bà ta. Suốt ngày lo chuyện bao đồng. Ừ, bà già chết tiệt. Bà ta tức vì tôi đưa nhà mẹ đẻ đi mà không đưa hai ông bà đi chứ gì. Buồn cười thật. Tại sao tôi phải đưa họ đi? Họ không sinh ra tôi, không nuôi tôi.
01:59Tôi còn sinh cho nhà họ lý một đứa cháu béo ú. Vậy mà bà ta không biết cảm ơn. Còn ganh tị với mẹ tôi. Đồ ngu. Muốn chết thì đi nhảy xong đi. Đừng có giả bộ ở đây. Tôi không muốn cãi nhau với nó trong nhóm. Tôi đã già rồi. Vẫn luôn cảm thấy việc trong nhà không nên để người ngoài biết. Nếu không phải vì nó tắt tôi đòi học phí. Tôi cũng không đến mức đăng ảnh ông nhà tôi lên nhóm. Thế nhưng nó vẫn chưa chịu dừng. Bà già kia. Hôm nay tôi nói rõ ràng trước mặt tất cả phụ huynh và giáo viên.
02:29Và mọi khoản chi tiêu của nó. Từ giờ trở đi. Tôi sẽ không trả bất cứ đồng học phí hay sinh hoạt phí nào cho nó nữa. Thầy cô cũng nghe rõ rồi đấy. Sau này có khoản nào thì tìm bà ta. Đừng tìm tôi. Tôi nhịn hết nổi. Cũng lập tức tắt cô giáo trong nhóm. Cô giáo cho thiên thiên nghỉ học. Không học nữa. Lúc này không chỉ Hoàng Mai mà đến cả Lý Minh Đức cũng nhảy vào tắt tôi. Mẹ. Mẹ nói gì kỳ vậy. Con con không đi học thì sao được. Mau nộp học phí đi. Cũng chỉ hơn 10.000 tệ thôi mà.
02:59Như con hoài vậy. Tôi cố lau khô nước mắt. Đậy nắp quan tài cho ông rồi gọi điện cho nhà tăng lễ. Không cần đợi đứa con bất hiếu ấy về nữa. Tôi không nói gì thêm trong nhóm. Tôi không muốn người ta thấy chuyện nhà mình mà cười cợt. Nhưng Hoàng Mai thì không chịu buông thà. Nó liên tục tắt tôi. Còn gửi cả tin nhắn thoại. Bà già chết tiệt. Bà lại muốn rửa trò gì nữa hả? Bà dám không cho con tôi đi học. Tôi về là đuổi bà ra khỏi nhà có tin không? Tôi còn chưa kịp trả lời thì các phụ huynh trong nhóm đã phẫn nộ thay tôi. Hóa ra là dắt bố mẹ ruột đi chơi hơn thắng trời à.
03:29Đến cả bố chồng mất cũng không quay về. Thế mà còn gọi là người sao? Đúng rồi đấy. Loại con dâu bất hiếu. Lòng lang dạ sói như thế thật đáng kinh tởm. Bị măng đến mức đó. Hoàng Mai lại càng nổi đoá. Các người có bệnh à? Tôi lấy chồng chứ có phải lấy cả nhà anh ta đâu? Lấy chồng thì không được cần cha mẹ mình nữa sao? Không được có nhà mẹ đẻ à? Chẳng lẽ tôi bị nhà họ lý mua về chắc? Tôi không còn tâm trí đâu mà đọc mấy lời điên rồ đó của nó nữa. Tôi phải đi theo xe tăng đến nhà tăng lễ. Tài xế quay đầu hỏi tôi. Con cái nhà bà đâu rồi? Tôi lắc đầu. Không có con.
03:59Ông ta nhìn tôi đầy thương cảm rồi nổ máy. Có lẽ vì thấy tôi mãi không phản hồi. Hoàng Mai lại tiếp tục tắt tôi. Bà già kia. Tôi cho bà 10 phút để nộp học phí cho con tôi. Không thì tôi sẽ bảo Lý Minh Đức đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với bà. Cô giáo cũng không nhịn nổi nữa. Tắt lại cô ta. Mẹ của Thiên Thiên. Chuyện gia đình xin hãy giải quyết riêng. Đây là nhóm phụ huynh. Cô ta cũng muốn giải quyết riêng lắm chứ. Nhưng hôm kia khi chồng tôi mất, tôi gọi cho bọn họ về thì họ đã chặn hết mọi liên lạc từ tôi rồi. Nếu không cô ta đã chẳng phải lên nhóm mà t
04:29tăng lễ, tôi chụp một tấm ảnh rồi gửi vào nhóm. Tắt thẳng Lý Minh Đức. Lý Minh Đức. Trước mặt bao nhiêu phụ huynh và thầy cô, tôi cũng xin tuyên bố. Kể từ hôm nay, tôi đoạn tuyệt quan hệ với anh. Căn nhà này, tiền lương hưu của tôi và toàn bộ tài sản sau này của tôi sẽ không còn chút gì liên quan đến anh. Anh cũng đừng bao giờ đến tìm tôi nữa. Lý Minh Đức vẫn không nói gì. Nhưng Hoàng Mai lại lên tiếng thay. Ha, bà già chết tiệt. Bà chỉ có mỗi một đứa con trai là Lý Minh Đức. Nhà, tiền, của cải không cho nó thì bà định để lại cho ai? Cho chó à.
04:59Đồ là đúng đấy. Giờ mà không đưa tiền cho tôi tiêu thì sau này cứ chờ mà bị chuột gạm kiến cắn mà chết đi. Đồ keo kiệt chết tiệt. Cô ta nói tôi không đưa tiền cho cô ta tiêu. Cô ta còn mặt mũi nào mà nói ra điều đó chứ? Đã vậy thì tôi cũng không cần giữ mặt mũi làm gì nữa. Tôi cũng gửi một đoạn ghi âm vào nhóm. Lúc các người cưới nhau, tôi đưa đủ 388.000 tiền sinh lễ. Một đồng không mang về bên nhà tôi, mà đưa hết cho nhà mẹ đẻ cô. Nhà cưới một triệu tiền đặt cọc tôi bỏ ra một mình. Vay nợ cũng tôi trả. Tiền sửa sang, mua sắm, đồ dùng trong nhà
05:29là tôi lo. Các người chỉ việc xách vali vào ở. Cô mang thai thì tôi đưa 50.000 tiền dinh dưỡng. Sau sinh tôi lại đặt luôn trung tâm chăm sóc sản phụ, tốn 50.000 nữa. Từ lúc đứa bé trào đời cho đến nay đã 4 tuổi, một giọt sữa mẹ cũng không có. Sữa bột, bìm, quần áo, đồ chơi tất cả đều do tôi mua. Cô thử hỏi lòng mình xem, cô đã bỏ ra thứ gì để nuôi đứa bé này? Cô đã tiêu một đồng nào chưa? Nếu mẹ cô nói tôi hồ đồ, vậy thì tôi hỏi lại, trên đời này có mấy người mẹ chồng làm được đến mức như tôi? Vừa rứt lời, các bà mẹ trong nhóm đã
05:59xôn xao. Trời ơi, đây đúng là mẹ chồng trong mơ của tôi luôn ấy. Tìm khắp nơi cũng không ra được người thứ hai như vậy đâu. Đúng đó. Hay là cô về làm mẹ chồng của cháu đi, cháu nhất định sẽ phụng dưỡng cô thật tốt. Cô ơi, hay là cô nhận cháu làm con gái nuôi đi. Dù sao cô cũng đâu còn con trai nữa. Cuối cùng thì Lý Minh Đức cũng lên tiếng, mẹ đừng làm ẩm lên nữa, để người ta chê cười. Mẹ mai nói đúng, mẹ chỉ có mỗi con là con trai, sau này già rồi vẫn phải dựa vào con thôi. Giờ giúp tụi con một chút là chuyện nên làm mà. Ông nhà tôi bị đẩy vào lò thiêu,
06:29chẳng bao lâu nữa ông sẽ hóa thành một nắm cho tàn. Con người ấy mà. Cả đời vất vả. Cả đời nỗ lực. Cuối cùng chưa kịp hưởng phúc đã nói đi là đi. Tôi nhìn dòng tin nhắn của Lý Minh Đức
06:38mà bật cười. Dựa vào hai đứa bất hiếu như tụi bay mà dưỡng già. Lý Minh Đức, xin mày ra chẳng bằng sinh miếng thịt xa xíu. Lúc này lại là một đoạn ghi âm vang lên. Nhưng lần này không phải giọng hoàng mai mà là mẹ rượt của cô ta.
06:50Con mụ giả khốn kiếp. Bà chẳng phải đang ghen tị với tôi đấy à? Ai bảo bà không đẻ được con gái? Ai bảo con trai bà lại yêu con gái tôi chứ? Bà nói coi có thức không? Tôi không định đi du lịch đâu. Là tụi nó kéo tôi đi bằng được ấy chứ?
07:03Ngày nào cũng đồ ăn ngon. Thức uống ngon đưa tận miệng. Máy bay bay qua bay lại. Ngắm biển leo núi. Thật lòng mà nói cả tháng trời này tôi mệt muốn chết.
07:11Tôi đã sớm muốn quay về rồi nhưng con trai bà không cho tôi về. Nó nói tôi cả đời cực khổ. Giờ nên được hưởng phúc. Nó còn nói lần này về sẽ đón tụi tôi từ nông thôn lên ở căn nhà mới mà bà mua đó.
07:21Còn nói sẽ bắt bà làm người giúp việc cho tôi nữa. Ha ha ha. Đồ khốn nạn. Đừng có mà ghen tị với tôi. Mau nộp học phí cho thiên thiên đi thì tôi còn để lại cho bà cái chiếu ngủ đất.
07:30Không thì bà mau cuốn sách đồ mà biến khỏi đây. Bà ta vừa móng vừa nói ra một chuyện khiến tôi trật tỉnh người. Bà ta thật sự đã nhắc nhờ tôi. Tôi ôm hũ cho cốt của chồng. Đến căn nhà tôi đã mua cho Lý Minh Đức khi cưới.
07:42Tất nhiên tôi không vào được vì tôi chẳng biết mật mã căn nhà đó. Nhưng tôi có hợp đồng mua bán nhà. Có cả giấy tờ trả góp nên tôi lập tức gọi thợ khóa. Chỉ vài phút sau tôi đã bước vào căn nhà do chính tôi bỏ tiền mua nhưng chưa từng ở một ngày nào.
07:54Tôi đặt hũ cho cốt của chồng lên bàn rồi chụp một tấm ảnh gửi vào nhóm. Chưa đầy vài giây. Hoàng Mai đã phát điên. Mẹ nó. Sao bà vào được nhà tôi? Bà có biết mật mã đâu? Làm sao vào được? Mau cút ra ngoài. Đó là nhà tôi. Không thì tôi báo công an. Báo công an. Ha. Tùy cô. Báo đi. Có điều.
08:11Chắc cô quên mất rồi nhỉ? Căn nhà này lúc đó vì tụi cô không muốn đứng tên vay nên ghi tên tôi. Hoàng Mai. Tôi bỏ tiền mua nhà. Tại sao tôi lại không thể vào? Cô ta tức điên. Lý Minh Đức cũng cuống lên. Còn mẹ ruột của Hoàng Mai thì càng nổi đóa. Cút ra. Mai Mai đã nói sẽ đón tôi đến đây hưởng phúc rồi. Đây là nhà của tôi. Mau cút ra ngay. Tôi không những không gian mà còn lập tức thay ổ khóa. Tôi quay video lại và đăng vào nhóm. Từ hôm nay. Đây là nhà của tôi. Lý Minh Đức. Hoàng Mai. Hai người ai cũng đừng mơ bước vào đây nửa bước. Cuối cùng.
08:41Hoàng Mai cũng gỡ chặn tôi. Cô ta bắt đầu gọi điện liên tục. Tôi lập tức chặn số. Cô ta lại gọi bằng số của mẹ. Của ba nhưng tôi đều không nghe. Bất lực. Cô ta lại lên nhóm tắt tôi. Đồ già không biết xấu hổ. Đây là nhà tôi. Là nhà của tôi. Nghe rõ chưa? Cút ra. Tôi cầm túi rác. Bắt đầu dọn đồ của bọn họ. Ngoài nội thất và đồ điện ra. Tất cả mọi thứ trong nhà tôi nhét hết vào túi rác.
09:11Hoàng Mai điên tiết. Bà già chết tiệt. Bà dám làm thật à? Không lẽ tôi già rồi còn phải chơi trò con nít với cô ta sao? Lý Minh Đức cũng gọi điện cho tôi. Tất nhiên. Tôi vẫn không bắt máy. Tôi tiếp tục dọn dẹp. Mồ hôi nhễ nhại. Mất mấy tiếng đồng hồ. Cuối cùng. Căn nhà này cũng sạch sẽ.
09:26Không còn một chút dấu vết của họ. Đến giờ tan học. Tất cả học sinh đều đã được đón về. Chỉ còn lại Lý Thiên Thiên vẫn ngồi ở trường. Cô giáo nhắn vào nhóm. Tắt Hoàng Mai. Bao giờ các vị định đến đón bé vậy? Trường mầm non sắp đóng cửa rồi. Hoàng Mai chẳng buồn quan tâm. Tìm bà già ấy đi. Từ trước đến giờ bà ta vẫn là người đón mà. Cô giáo lại tắt tôi. Tôi đáp thẳng. Từ hôm nay tôi sẽ không đón bé nữa. Đừng tin tôi. Tôi không phải mẹ của bé. Sau khi gửi tin trong nhóm. Tôi nhắn riêng cho cô giáo. Xin lỗi cô. Chắc cô cũng hiểu hoàn cảnh gia đình tôi rồi.
09:56Nếu họ không đến đón. Cô cứ gọi cảnh sát giúp tôi. Cô giáo rất hiểu chuyện. Lại tiếp tục nhắc nhở Hoàng Mai và Lý Minh Đức trong nhóm. Các phụ huynh khác cũng lên tiếng bênh vực tôi. Cô làm vậy là đúng. Không nên tiếp tục giúp bọn bất hiếu đó nữa. Đúng đấy. Chúng nó quá đáng quá rồi. Được đã làm tới. Bố mất mà không về chịu tang. Chỉ biết đi du lịch. Loại đó có gì tốt đẹp. Nếu là tôi. Tôi cũng đoạn tuyệt luôn. Cuối cùng Hoàng Mai không nhịn nổi nữa mà chửi ầm lên trong nhóm. Con mụ già thối tha kia. Con bay đặt giả vờ. Bà nói ông già chết rồi. Sao không nói bà
10:26chết luôn đi. Nếu đã yêu nhau đến vậy thì sao không chết chung luôn đi. Buồn cười chết mất. Bà đúng là già mà không chết thì thành tai họa. Nói bà không sai đâu. Lý Minh Đức cũng nói thêm vào. Mẹ đừng nói gì nữa. Mau đi đón thiên thiên về đi. Mẹ đã 60 tuổi rồi. Đâu phải 6 tuổi mà giận dỗi với con cái như con nít. Ra ngoài người ta biết được lại cười chê đấy. Đi đón bé đi. Cô giáo còn phải tan làm nữa. Thấy tôi mãi không trả lời. Hoàng Mai lại hét lên. Nếu bà còn không đi đón thiên thiên. Tôi sẽ báo công an.
10:56Người có phải ngồi tù không? Tôi coi như không thấy. Ngồi trên ghế sofa ôm hũ cho của chồng. Nước mắt rơi không ngừng. Trong nhóm vẫn liên tục tinh tinh tinh toàn là tin nhắn từ Hoàng Mai và Lý Minh Đức. Tôi không đọc một tin nào nữa. Trong cơn lơ mơ. Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Mở ra thì thấy. Một đồng chí cảnh sát đang đứng trước cửa cùng với bé Lý Thiên Thiên.
11:14Chào bác. Có người báo rằng bác bỏ rơi trẻ em. Chúng tôi đến để điều tra. Tôi xít nữa thì bật cười. Lao nước mắt. Tôi mời các anh công an vào nhà. Mấy anh đến vì có người báo tôi cố tình không đón cháu về. Bỏ mặt cháu ở trường mẫu giáo. Giờ các anh đến để xác minh đúng không? Không cần xác minh gì nhiều. Tôi đặt hũ cho cốt của chồng lên bàn trà. Các anh công an thoáng nhìn liền dữ lại. Đừng sợ. Đây là cho cốt của chồng tôi. Tôi nói. Sau đó tôi đưa điện thoại cho họ. Mở đoạn trò chuyện trong nhóm phụ huynh. Các anh xem thì rõ cả thôi.
11:42Một anh công an cầm lấy điện thoại. Càng xem càng tức. Qua đáng thật đấy. Trên đời sao lại có con trai con dâu như vậy? Ngay trước mặt tôi. Anh ấy gọi cho Lý Minh Đức và bật loa ngoài. Đầu dây bên kia. Lý Minh Đức lo lắng hỏi. Cảnh sát ạ. Các anh đưa con tôi về rồi chứ? Đã đưa về rồi. Nhưng người giám hộ của bé là cha mẹ. Nên mời hai người lập tức quay về. Tôi cần trao trả cháu cho đúng người giám hộ. Lý Minh Đức thở phào nhẹ nhóm. Vậy thì chắc không cần chúng tôi về đâu nhỉ? Giao lại cho ông bà nội là được rồi. Bé từ nhỏ đến giờ đều do họ chăm.
12:11Tôi hoàn toàn yên tâm. Anh yên tâm. Còn chúng tôi thì không. Chúng tôi nhất định phải trao cháu lại cho người giám hộ hợp pháp. Mời hai người quay về ngay. Lý Minh Đức còn chưa kịp lên tiếng thì giọng the thế của Hoàng Mai đã chen vào. Con mụ già kia. Bà còn muốn làm loạn đến mức nào nữa hả? Trước mặt cảnh sát mà bà cũng dám diễn trò. Cảnh sát. Nếu bà ta còn tiếp tục điên loạn. Anh cứ bắt bà ta vào tù vài ngày xem có ngoan ngoãn lại không. Anh cảnh sát vừa định nổi giận thì bé thiên thiên lên tiếng qua điện thoại. Bố mẹ ơi. Ông nội mất rồi. Mất được hai ngày rồi. Cu
12:41Lý Minh Đức và Hoàng Mai cũng chịu quay về. Lúc đó là trưa ngày hôm sau. Hai người kéo theo hai chiếc vali lớn. Còn chưa kịp bước vào nhà đã bị những người đến dự tăng lễ vây lại. Lý Minh Đức xứng sở. Mẹ. Không phải thật chứ. Mẹ đang lừa con đúng không? Mẹ không muốn chồng con nên cố tình dọa chúng con về phải không? Tôi vung tay tát thẳng vào mặt nó. Lý Minh Đức. Cái tát này là bố mày đánh. Ông ấy chết không nhắm mắt. Tôi lại tát thêm một cái nữa. Cái tát này là tao đánh cho chính tao. Sao tao lại sinh ra đứa con bất hiếu như mày chứ? Nó ôm mặt. Ngương ác nhìn tôi. Không thể
13:11Sao lại có thể bố mới 60 tuổi mà sao lại mất được mẹ đừng đùa kiểu này? Tôi ôm chặt hũ cho cốt. Nhìn thẳng vào mắt nó. Mày nhìn đi. Nhìn những người đứng sau lưng mày kìa. Toàn là họ hàng thân thích của chúng ta. Mày tự hỏi đi. Tao có đang đùa mày không? Anh cả. Chị hai. Rồi cả đám con cháu trong nhà ai nấy đều giận tím mặt. Đồng loạt mắng chửi. Lý Minh Đức. Mày còn là người nữa không? Bố mất rồi mà mày không về chịu tăng. Còn dẫn mẹ vợ đi du lịch. Rốt cuộc là mẹ vợ nuôi mày hay bố mẹ ruột mày nuôi mày vậy? Đúng đấy. Cưới vợ xong là bắt đầu
13:41mẹ. Hút hết máu mủ. Giờ đến cả nhìn mặt cuối cùng cũng không có. Mày là thứ gì chứ? Bị bao nhiêu người chỉ trích? Lý Minh Đức cuối đầu. Xấu hổ đến không nói nên lời. Con không biết con thực sự không biết con tưởng mẹ gạt con là Hoàng Mai. Cô ấy cứ nói mẹ ghen với mẹ vợ đi du lịch. Cố tình phá hoại tâm trạng du lịch của tụi con. Nó nắm lấy tay áo Hoàng Mai. Có phải em nói vậy không? Em nói đi. Em nói cho mọi người nghe đi. Có phải em nói vậy không? Hoàng Mai lập tức tắt ngược lại nó một cái. Phải. Là tôi nói đấy. Thì sao? Lý Minh Đức. Nếu anh thật
14:11sự quan tâm ông già đó thì anh tự về rồi. Anh rõ ràng là đang chơi sung sướng chẳng muốn quay về. Còn đổ hết lỗi lên đầu tôi. Cô ta hất tóc. Ngừng đầu nhìn tôi. Nếu ông già đó thực sự chết rồi. Vậy thì tôi cũng tuyên bố rõ ràng chuyện sau này trước mặt đông đủ bà con ở đây. Bà còn trẻ. Vẫn đi làm được. Đừng có mà nằm lì trong nhà ăn bám. Tôi đã tìm việc sẵn cho bà rồi. Làm lao công ở quán karaoke của bạn tôi. Tối 8 giờ làm đến sáng 5 giờ. Tan ca về đánh thức thiên thiên dậy đưa đi học. Xong đi chợ. Nấu cơm. Giặt đồ. Dọn nhà. Chưa đón
14:41thiên thiên về. Nấu cơm xong thì lại đi làm tiếp. Chị hai đứng cạnh tôi giận đến run người. Cô còn là người không vậy. Cô bắt mẹ tôi quay vòng như trong tróng 24 tiếng một ngày. Bà ấy 60 tuổi rồi đó. Dù bà ấy có 20 tuổi cũng chịu không nổi. Hoàng Mai nhún vai. Chẳng thèm để ý. Vậy chứ cô muốn sao? Muốn cung phụ bà ta như tổ tông chắc.
14:59Kỹ thuật viên đêm khuya cũng chẳng có việc gì. Để bà ta tranh thủ ngủ một chút không được à. Chị hai tức đến mức quay sang tôi. Em à. Đừng quan tâm đến tụi nó nữa. Em có nhà có lương hưu. Sống một mình không được à. Không thì chị dọn đến ở với em. Hai chị em nương tựa nhau. Con trai của chị hai cũng lên tiếng. Mẹ cháu nói đúng đấy. Dì đừng sợ. Con có tụi cháu đây. Lý Minh Đức không nuôi gì thì tụi cháu sẽ nuôi. Lý Minh Đức lập tức ngừng đầu nói nhỏ. Ai bảo con không nuôi con đâu có nói thế.
15:29Người tởm thật. Tôi thấy mấy người định nhắm vào tài sản của bà già đó chứ gì. Tôi nói cho mấy người biết. Bà ta có con trai. Dù mấy người có quấn lấy thế nào cũng vô dụng. Tài sản của bà ta. Hai căn nhà đó. Chắc chắn phải thuộc về Lý Minh Đức. Chuyện đó không thể thay đổi. Tôi nhìn cái miệng dẻo quẹo không ngừng của cô ta mà tức ngại. Một cái tát dáng xuống mặt cô ta. Cô ta điên lên. Giơ tay định đánh lại tôi. Bà dám đánh tôi. Bà mẹ nó. Bà thật sự dám đánh tôi à. Con mụ chết tiệt. Bà muốn chết theo ông già kia đúng không? Tay cô ta còn chưa kịp chạm
15:59Tôi đã dáng thêm một cái tát nữa. Hoàng Mai. Ai nói với cô là tài sản của tôi bắt buộc phải để lại cho Lý Minh Đức. Tôi còn chưa chết mà cô đã mơ tưởng đến cuộc cải của tôi à. Vậy thì tôi tuyên bố luôn ngay trước mặt toàn bộ bà con ở đây. Tôi và Lý Minh Đức chính thức cắt đứt quan hệ mẹ con. Sau này tôi sẽ đăng báo để xác nhận luôn. Từ nay về sau. Giữa tôi và các người không còn bất kỳ liên hệ gì nữa. Tôi chỉ tay ra phía cửa. Cút. Cút ngay bây giờ. Và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Bị tôi tát hai cái liên tiếp. Hoàng Mai sao có thể nút trôi cơn giận. Cô ta định đánh lại.
16:29Nhưng đông người như vậy. Cô ta nào có đến gần được tôi. Cô ta gào lên. Con mụ già thối tha. Bà còn dám đánh tôi hả? Bà tự hỏi xem mình còn sống được bao nhiêu ngày nữa không? Đến lúc đó bà không dựa vào tôi thì còn dựa vào ai? Người xưa có câu. Mười năm nhìn mẹ chồng. Mười năm nhìn con dâu. Giờ bà đối xử với tôi thế này. Về già đừng hòng tôi đối xử tử tế lại với bà. Tôi cười nhạt. Chỉ với thái độ như vậy. Tôi còn trông mong cô ta nuôi dưỡng tôi lúc về già ư. Lý Minh Đức bước đến kéo tay tôi. Mẹ. Con biết bố mới mất. Mẹ nhất thời đau lòng nên chưa chấp nhận
16:59nhưng cũng không thể đổ hết tức giận lên tụi con như vậy chứ. Mẹ làm vậy thật sự là quá đáng rồi. Quá đáng. Tôi chừng mắt. Hai mắt đỏ hoe. Mày nói tao quá đáng à? Tôi lập tức mở điện thoại của chồng trước mà ông dùng trước khi mất rồi nói. Hôm nay cho mọi người cùng nghe thử xem. Ai mới là người quá đáng? Tôi mở đoạn ghi âm của gọi giữa Hoàng Mai và chồng tôi vài ngày trước. Ông ấy nhẹ nhàng nói. Học phí của thiên thiên bao giờ các con nộp vậy? Cô giáo hỏi mấy lần rồi đấy. Giọng Hoàng Mai lập tức thay thế. Chửi thẳng vào máy. Ông là cái đồ già không biết điều. Học phí của chá
17:29không nộp mà lại tìm tôi. Nó đâu có mang họ Hoàng. Mắc gì tôi phải trả tiền học cho nó. Buồn cười thật. Trên đời làm gì có chuyện con dâu họ khác phải nộp học cho cháu mang họ nhà chồng chứ? Chồng tôi vẫn cố nói. Nhưng các con là bố mẹ của bé. Nếu con không nộp thì bảo Lý Minh Đức nộp. Thì? Tiền của Lý Minh Đức chẳng phải cũng là tiền của bố mẹ tôi à? Tôi nói cho ông biết. Cái đồ già không biết xấu hổ thì đừng hòng moi được đồng nào từ tôi. Ông phải biết ơn vì tôi chịu sinh con cho nhà họ Lý các người. Đó là đại ân đại đức rồi. Không cảm ơn tôi thì thôi. Còn muốn tôi nộp học phí
17:59đi chết đi. Cái đồ tham lam giả khọng. Ông ấy tức đến nghẹn lời. Con là mẹ của đứa bé. Sinh xong rồi bỏ cho vợ chồng già này nuôi 4 năm trời. Từ tiền đến công. Tụi tôi lo tất cả. Giờ ngay cả học phí tụi con cũng không chịu trì. Vậy thì lúc đầu sinh ra nó làm gì? Giọng hoàng mai càng lớn. Có sinh hay không là quyền của tôi. Không sinh thì sau này ai nuôi tôi. Còn việc nuôi dưỡng không liên quan gì đến tôi hết. Đó là trách nhiệm của nhà họ Lý các người. Ông ấy cố nhẫn nhịn. Lương hưu chưa chuyển về. Con cứ ứng trước. Mai có rồi ba sẽ chuyển lại. Hoàng mai gào lên như đi.
18:29Ông tưởng ông chơi trò mưu mẹo với tôi hả? Không có tiền thì đi vay. Đi cướp. Đi lượng rác. Không thì bảo con mụ vợ ông đi bán thân đi ngoài kia mấy bà già bán chồng đầy ra đó. Một lần kiếm mười mấy. Hai chục tệ. Ngày nào chăm chỉ còn kiếm được vài trăm. Đừng có suốt ngày mơ hút máu tụi tôi. Lúc đó trong ghi âm. Tiếng ông ho dữ dội vang lên. Ông ấy đã không thở nổi. Tôi đang cố vuốt ngực cho ông dễ thở. Nhưng đầu dây bên kia hoàng mai vẫn tiếp tục gào lên. Tiền tiền tiền suốt ngày chỉ biết tiền. Không kiếm ra tiền thì chết quách đi
18:59Đợi ông chết rồi. Tôi lập tức bán con mụ già của ông cho một ông già khác. Tôi còn kiếm được mười mấy vạn tiền sinh lễ. Ông tin không? Tôi sẽ gả bà ta đi ngay. Đoạn ghi âm kết thúc bằng tiếng ông ngừng thở. Ông không bao giờ tỉnh lại nữa. Tất cả mọi người đều nghe rõ đoạn ghi âm đó. Hoàng mai lập tức nhào tới định giật lấy điện thoại tôi. Con mụ già tâm cờ. Bà còn ghi âm lại à. Tôi không ngờ. Cái tuổi sắp trôn đến cổ rồi mà còn chơi trò tiểu nhân với tôi. Bà không chết luôn đi. Bà sao không chết theo cái ông già đó luôn đi. Cô ta mong tôi chết. Nhưng tôi không
19:29người nhà bên tôi đều tức đến run người. Chị hai nghiến răng. Lý Minh Đức. Ba của mày bị con đàn bà đó chửi mà chết tức tuổi. Mày vẫn còn đứng yên được à? Mày còn là đàn ông không? Mày còn là con trai ông ấy không? Miệng Lý Minh Đức há ra rồi ngậm lại. Mãi mới lắp bắp. Mẹ bố mất rồi. Những chuyện đó bỏ qua đi được không? Chuyện qua rồi mình sống tiếp được không mẹ? Tôi vốn không trông mong gì vào nó nữa. Nhưng nghe chính miệng nó nói ra những lời như thế. Tôi vẫn không ngăn được nước mắt. Tôi không muốn để ông nhà tôi phải nhìn hai đứa đó mà tức giận thêm. Tôi muốn đuổi chúng đi.
19:59Nhưng Lý Minh Đức không chịu. Đây là tăng lễ của bố. Là con trai sao con có thể không ở đây? Hoàng Mai lập tức kéo hắn. Người ta không hoan nghênh thì anh còn ở lại làm gì? Bám đít người ta làm gì chứ? Cuối cùng thì bọn họ cũng đi. Dẫn theo cả thiên thiên. Tôi cũng cắn răng. Tiến đưa ông lần cuối. Vừa mới lấp nắm đất cuối cùng lên mộ. Điện thoại tôi đã dùng. Là Lý Minh Đức gọi. Mẹ. Mẹ đổi mật mã cửa nhà rồi đúng không? Mật mã là gì? Hừm. Tôi lạnh lùng nói. Hôm qua tôi đã thông báo rồi tôi đã đổi khóa. Nhà đó tôi cũng thu lại rồi. À. Tiện thể nhắc
20:29cậu xuống dưới thùng rác mà coi xem. Mấy đồ đạc của cậu có còn không tôi đem vứt hết ở đó rồi. Mẹ. Lý Minh Đức gào lên trong điện thoại. Mẹ làm thật đấy hả? Đó là nhà con. Là nhà cưới của con với Hoàng Mai. Sao mẹ có thể tự ý vứt đồ của tụi con? Mau nói mật mã ra đi. Tôi lập tức cúp máy và cho vào danh sách chặn. Khi tôi quay về nhà cũ nơi tôi và chồng từng sống thì thấy hai đứa đang đứng chắn trước cửa. Thấy tôi. Hoàng Mai liền chửi xối xả. Con mụ già chết tiệt. Bà thật sự đổi khóa nhà tôi rồi hả? Mau nói mật mã ra đây. Tôi t
20:59lập tức gọi cảnh sát. Cô ta hét lên. Bà bà bà bà bà còn dám báo công an à? Phải. Tôi báo đấy. Con trai của chị hai bước lên chắn trước mặt tôi. Nếu các người dám động vào dì tôi một ngón tay thì đi theo cậu tôi luôn đi. Hoàng Mai nhào đến níu tay cảnh sát. Nước mắt ngắn dài. Cảnh sát ơi. Các anh có từng thấy ai già rồi mà không biết điều như vậy chưa? Bà ta dám đổi khóa căn nhà cưới của tôi. Còn vứt sạch đồ đạc của vợ chồng tôi ra ngoài. Giờ mùa đông lạnh thế này. Nhà tôi ba người không có chỗ ở. Cảnh sát. Các anh nhất định phải làm chủ cho tôi. Vẫn
21:29Cảnh sát hôm qua. Tôi bình tĩnh đưa ra hợp đồng mua nhà và giấy tờ trả góp. Các anh xem đi. Căn nhà này đứng tên tôi. Tiền trả cũng do tôi chi trả toàn bộ. Tuy chưa có sổ đỏ nhưng đây là tài sản của tôi. Tôi có quyền định đoạt. Anh cảnh sát gật đầu. Cô yên tâm. Đây là nhà của cô. Cô muốn cho ai ở là quyền của cô. Lý Minh Đức chố mắt. Nhưng nhưng cô ấy là mẹ tôi. Nhà của mẹ chẳng phải là nhà của con sao. Con ở chẳng phải là lẽ đương nhiên sao. Cảnh sát nhìn cậu ta. Lắc đầu. Nếu cậu chưa đủ 18 tuổi thì đúng. Nhưng giờ cậu đã hơn 30
21:59lỗi. Cô ấy không cho ở thì cậu không được ở. Hoàng Mai phát điên. Anh nói cái quái gì vậy? Đó là nhà cưới của tụi tôi. Anh có hiểu thế nào là nhà cưới không? Lúc đầu nếu bà ta nói không được ở. Anh nghĩ tôi sẽ gả vào nhà họ lý sao? Đúng rồi. Cảnh sát. Lừa cưới. Bà ta lừa cưới tôi. Bắt bà ta đi. Mau bắt bà ta. Cảnh sát sao có thể nghe lời cô ta? Căn nhà đó xét theo pháp luật. Đứng tên tôi thì là tài sản của tôi. Chẳng ai có thể giành được. Bọn họ thấy không lay chuyển được thì bắt đầu ăn vạ. Nằm vạ ngay trước cửa nhà cũ của tôi.
22:29Vừa gào vừa lăn lộn. Lý Minh Đức nước mắt nước mũi giàn ruộng. Mẹ. Mẹ không thể nhẫn tâm như vậy được. Con là con trai mẹ mà. Sao mẹ lại để con không có chỗ ở? Mẹ có tận hai căn nhà. Còn mẹ chỉ là một bà già. Mẹ giữ nhiều nhà vậy để làm gì? Tôi nhắc một cái tách trà ném thẳng vào đầu nó. Chính vì tao là một bà già nên tao càng cần có tiền. Tao cần tiền để khi nằm một chỗ còn thuê người chăm sóc. Lý Minh Đức. Mày nói có đúng không? Giờ thuê một người chăm sóc không rẻ đâu. Tao không để dành tiền thì sau này ai lo cho tao. Nhưng mẹ còn có con mà. Nó cũng quyết nói.
22:58Mẹ có con trai. Sợ gì chứ? Về ra con nhất định sẽ lo cho mẹ. Tôi bật cười. Nhìn đứa con trai từng là niềm tự hào của mình. Giờ trở thành nỗi nhục lớn nhất đời mình. Lý Minh Đức à mày nhìn lại ba mày xem. Tao còn trông cậy gì ở mày nữa? Nghe những lời dơ bẩn mà Hoàng Mai đã nói với tụi tao. Mày nghĩ tao còn có thể tin tưởng mày sao? Mặt Lý Minh Đức cuối cùng cũng lộ vẻ hối hận. Nhưng Hoàng Mai lại đẩy bé thiên thiên ra trước mặt tôi. Con mụ già kia. Nhìn thiên thiên đi. Nó là huyết thống của nhà họ Lý các người. Nó là đứa cháu nội mà bà đã nuôi từ lúc mới
23:28tuổi. Bà không thấy đau lòng chút nào sao? Cho dù không cho tụi tôi ở thì bà cũng phải nghĩ đến đứa cháu nội này chứ. Bà nỡ nhìn nó theo tụi tôi lang thang đầu đường xó chợ à. Nếu là trước đây, chắc chắn tôi sẽ mềm lòng. Tôi sẽ xót cháu. Nhưng giờ thì khác. Lòng tôi như mặt hồ phẳng lặng. Tôi thẳng nhiên nói. Hoàng Mai. Nó mang họ Lý. Còn tôi mang họ Trần. Tôi tên là Trần Tố Hoa. Cô từng nói. Người họ Hoàng không có nghĩa vụ nuôi nó. Vậy thì tôi người họ Trần lại càng chẳng có chút nghĩa vụ nào. Khuôn mặt Hoàng Mai đỏ bừng vì tức. Cô ta
23:58Khóc. Khóc cho bà ta mềm lòng. Khóc đến khi bà ta cho nhà ở thì thôi. Tôi dầm một tiếng đóng cửa lại. Rồi đeo tay nghe vào. Mở TV hết cỡ. Cứ khóc đi. Khóc bao nhiêu cũng được. Đến con tôi tôi còn không trông mong gì nữa thì tôi còn hy vọng gì ở đứa cháu. Chúng gào khóc ngoài cửa suốt hơn một tiếng đồng hồ. Thấy tôi thật sự không nhượng bộ. Hoàng Mai mới đá mạnh vào cửa mấy cái rồi chửi rùa bỏ đi. Chị hai sợ tôi buồn liền đăng ký một tour du lịch cho tôi cùng đi với chị. Chị nói. Cầm lương hưu. Tự mình đi hưởng thụ đi. Đừng sống như kiểu cả đ
24:28cái chết tới bất ngờ chẳng được tận hưởng gì. Mặc kệ hết. Bỏ hết. Rồi là lúc đi ngắm non sông tươi đẹp của Tổ quốc. Trong suốt một tuần sau đó tôi cùng chị hai đi du lịch nhiều nơi mà trước đây tôi luôn muốn đến. Khi tôi vừa trở về. Người đầu tiên ngửi thấy mùi mà tìm đến chính là Lý Minh Đức. Nó quỳ phịch xuống trước mặt tôi. Mẹ. Mẹ bớt giận rồi chứ. Cả tuần nay tụi con phải ở khách sạn. Một đêm mấy trăm tệ. Thật sự không kham nổi nữa rồi. Với lại. Thiên thiên nghỉ học cả tuần nay. Con không có tiền đóng học phí. Mẹ giúp tụi con đóng trước đi. M
24:58Đừng mắt. Mày đang nói là nuôi lớn mày chưa đủ. Giờ tao còn phải nuôi luôn con trai mày. Lý Minh Đức. Cái mặt mày cũng lớn thật đấy. Tháng trước kéo cả đám nhà vợ đi du lịch. Khách sạn cũng ở được. Ăn chơi cũng không thiếu thứ gì. Giờ mới mấy ngày đã kêu không ở nổi khách sạn. Tao phải tin mày sao. Nó vội biện hộ. Thì lúc đó con nghĩ về sẽ được mẹ bù vào chút mà. Vô liêm sỉ đến tận xương tủy. Tôi thật không hiểu. Nó đã trở thành con người như thế từ bao giờ. Tôi xách nguyên một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt nó. Cút. Lý Minh Đức. Tao nuôi mày đến năm 18 tuổi là đã hết
25:28nghĩa vụ là mẹ. Hơn nữa. Khi mày cưới. Tao không đưa cho Hoàng Mai 388.000 tiền xình lễ ả. Nó không mang về một xu. Giờ mày hết tiền thì đi tìm nó mà đòi. Tìm tao làm gì. Và đúng là nó đi tìm Hoàng Mai thật. Kết quả. Suýt nữa bị người nhà cô ta đánh cho tôi tả. Vì cái khoản tiền đó. Ba mẹ Hoàng Mai đã dùng hết để xây hai tầng biệt thự ở quê từ lâu rồi. Làm gì còn lại đồng nào. Tôi nhanh chóng bán căn nhà mà bọn họ từng sống. Thu về hơn một triệu tiền mặt. Lúc Lý Minh Đức và Hoàng Mai biết chuyện thì số tiền đó đã được tôi gửi số tiết kiệm kỳ
25:58Hoàng Mai phát điên. Mẹ cô ta thậm chí cầm dao bếp xong đến định chém tôi. Vừa đập cửa vừa gào. Không biết nghĩ cho con cháu thì mày nên chết đi. Mày đang chết. Lúc không định giúp tụi nó thì mày đừng có sinh Lý Minh Đức ra. Tại sao lại hại con gái tao? Tại sao? Tôi vẫn điềm nhiên gọi cảnh sát. Khi bị đưa đi, bà ta vẫn không cam tâm. Con gái tôi đã hứa sẽ đưa tôi lên thành phố ở. Còn nói sẽ bắt con mụ già này hầu hạ tôi như người giúp việc. Giờ thì sao? Nhà nó cũng bán rồi. Tại sao? Dựa vào cái gì chứ? Bà ta bị tạm giữ.
26:27Hoàng Mai thì dứt khoát thả thiên thiên trước cửa nhà tôi. Đây là con cháu nhà họ Lý các người. Đừng mong đẩy nó cho tôi nuôi. Tôi vẫn bình tĩnh gọi cảnh sát và kiện luôn tội bỏ rơi trẻ em. Hoàng Mai bị đưa lên đồn. Đoàn tụ với mẹ cô ta. Một tuần sau, hai mẹ con được thả ra nhưng cả hai đều không cam tâm. Cũng giống như Lý Minh Đức. Nó cãi nhau lớn với Hoàng Mai. Nó muốn ly hôn để quay về giành lại tài sản của tôi. Nước cười thật. Tất nhiên Hoàng Mai sẽ không đồng ý. Bởi cô ta biết nếu ly hôn thì Lý Minh Đức sẽ chẳng chia cho cô ta một xu nào trong số tài s
26:57từ chối ký đơn. Lý Minh Đức nổi điên. Đều là tại cô hại tôi. Chính vì mẹ tôi ghét cô nên ghét lây sang tôi. Nếu tôi ly hôn, bà ấy chắc chắn sẽ đưa hết tài sản cho tôi. Thì sao? Hoàng Mai lệnh lùng đáp. Bà ta ghét anh thì sao? Rồi bà ta cũng sẽ chết. Không phải sao? Chết rồi thì tài sản vẫn sẽ về tay tụi mình thôi. Tôi không tin bà ta sống thêm được mấy năm. Tôi cực là bà ta không qua nổi năm nay. Chết giống như lão già kia thôi. Nhưng cô ta tính sai rồi. Vì tôi đã đăng báo tuyên bố cắt đứt quan hệ mẹ con với Lý Minh Đức.
27:26Tôi còn tìm luật sư để lập di trúc. Nếu sau này tôi qua đời, toàn bộ tài sản chưa dùng hết sẽ quyên góp hết cho tổ chức từ thiện. Không để lại một xu. Lúc bọn họ nhìn thấy bản di trúc. Tôi đã lại sách vali đi du lịch. Trong ánh hoàng hôn trên bãi biển, trên con tàu ngoài khơi. Tôi tận hưởng những điều đẹp đẽ mà cả đời chưa từng có được. Lý Minh Đức không ngờ tôi lại làm thật. Nó dùng số lạ gọi cho tôi. Mẹ sống ung dung thế. Có từng nghĩ sau này nếu nằm liệt giường thì sao? Lúc không còn tự chăm sóc được nữa thì tính sao hả? Tôi chỉ đáp đúng một câu. Tôi sống sung sướng m
27:56Đến lúc chết có khổ một chút thì cũng là cái giá đáng phải trả. Không phiền anh lo. Không lâu sau. Nhà bên kia lục đục. Lý Minh Đức làm việc thì uể hoài. Bị công ty xa thải. Hoàng Mai vốn không đi làm. Giờ cả hai suốt ngày nhìn nhau. Hết tiền. Hết kiên nhẫn nên bắt đầu oán trách lẫn nhau. Gia đình trở thành địa ngục. Khi em trai Hoàng Mai cưới vợ. Mẹ cô ta đòi Lý Minh Đức đưa 200.000 tệ làm sinh lễ. Lý Minh Đức đào đâu ra tiền. Hoàng Mai chẳng thèm quan tâm. Chỉ quát. Đi mà kiếm. Đi vay cũng được. Tôi chỉ cần tiền thôi.
28:24Cuối cùng. Lý Minh Đức giận dữ đánh Hoàng Mai. Cô ta nổi điên. Bỏ lại Thiên Thiên rồi về nhà mẹ đẻ. Trong căn phòng trọ chật hẹp. Lý Minh Đức không lo nổi con trai. Cuối cùng. Nó đưa Thiên Thiên về nhà bên vợ. Nhưng vì không đưa được tiền sinh lễ. Nhà họ Hoàng vốn đã bực. Liên đánh nó tơi bời. Nó phản kháng. Hoàng Mai nổi điên vớ lấy con ra bếp. Tốt quá. Lý Minh Đức bị chém trọng thường. Còn Hoàng Mai bị bắt giam. Lần này. Cô ta không dễ ra ngoài như lần trước. Bệnh viện gọi tôi. Bảo tôi thanh toán viên phí cho Lý Minh Đức. Tôi
28:54Tôi không có con trai. Cuộc gọi kết thúc trong tiếng gào thét của nó. Hoàng Mai bị tuyên án ngồi tù vài năm. Em trai cô ta vì chị đi tù mà bị hủy hôn. Nhà họ Hoàng hận Hoàng Mai thấu xương. Tất nhiên càng không tử tế gì với Thiên Thiên. Bọn họ từng tìm đến tôi nhưng tôi đã không còn ở nhà. Cuối cùng. Thiên Thiên bị nhà họ Hoàng nuôi như chó. Còn tôi. Tôi lúc đó vẫn đang ở nước ngoài. Ngắm bình minh trên biển. Bọn họ thế nào cũng chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa. Tất cả đều là nhân quả. Đều là chuyện đáng đời. Và tôi từ nay chỉ sống cho mình.
Được khuyến cáo
1:07
|
Sắp Tới
0:47
1:08