Câu thành ngữ này dùng để chỉ những người có xuất thân bình thường hoặc nghèo khó nhưng lại có lối sống xa hoa, kiểu cách như tầng lớp quyền quý. Nó mang ý nghĩa phê phán những kẻ không biết thân biết phận, thích học đòi, tiêu xài hoang phí mà không phù hợp với hoàn cảnh của mình.