Đi đến trình phátĐi đến nội dung chínhĐi đến chân trang
  • Hôm kia
Truyện Audio __ Giả Ngốc Giữ Mạng __ Thiên Thần Dắt Truyện

#kechuyen #ngontinh #nauankechuyen #Truyenaudio #kechuyentiktok #truyenhay #mukbang#kênhkểchuyện #chuyệnaudio #nghekểchuyện #truyệnaudio #chuyệndêmkhuya #truyệndài #truyệnngắn #nghevàcảmnhận #truyệntâmlý #truyệnxãhội #kểchuyệnđêmkhuya #truyệnhay #truyệnhaymỗingày #radioonline #chuyệnhay #truyệnhưđời #tâmsựđêmkhuya #giảitrícuốingày #giọngđọctruyềncảm #nghevăngủ #truyệnnghetrướckhingủ #audiohay #truyệncảmđộng #truyệnđờithật #tâmsựcuộcsống #giọngđọchay #kểchuyệnmỗingày #truyệnhưthật #truyệnvềđờisống #truyệnnghehay #truyệntìnhcảm #truyệntâmlýxãhội #kểchuyệnonline #nghetruyệndêm #tâmtìnhđêmkhuya #tâmsựmỗiđêm #kểchuyệntiktok #truyệnaudiohay #ngủngonvớitruyện #truyệncuộcsống #nghetâmsự #audiochuyệndời #truyệnbuồnbuổitối #kểchuyệnxãhội #nghetruyềnonline #giọngđọcdễngủ #chuyệnxãhội #tâmlýxãhội #radioaudio #audiotruyệnngắn

Danh mục

😹
Vui nhộn
Phụ đề
00:00Lục Tri Tự tung hoành thương giới hơn 10 năm, danh tiếng tả nhẫn đã sớm lan ra.
00:04Hắn là kẻ có thủ tất báo, ra tay tàn độc, thậm chí với người một nhà còn ác hơn với kẻ ngoài.
00:08Chuyện này vốn chẳng liên quan đến tôi nếu tôi không phải vợ hắn.
00:11Vì thế, ngay trước ngày cưới, tôi bỏ một số tiền lớn để tìm hiểu sở thích của Lục Tri Tự.
00:16Khi biết được một tin quan trọng rằng hắn không bao giờ ra tay với người già yếu, bệnh tật, tôi vui mừng đến phát khóc.
00:21Tôi thích kiểu biến thái có nguyên tắc như thế.
00:23Vậy nên, để bảo toàn mạng sống, tôi quyết tâm xây dựng hình tượng một bông hoa tuyết trắng mong manh dễ vỡ.
00:28Ba bước lại thở dốc, năm bước ho sủ sụ.
00:30Ba ngày thường xuyên ngất lịm, ăn cơm chỉ nhấm nháp vài miếng.
00:34Ai nhìn vào mà chẳng cảm thán, vợ của Lục Tri Tự đúng là yếu đuối đến mức không thể tự lo cho bản thân.
00:38Mà nói thật, chiêu này hiệu quả lắm.
00:40Dù rằng mỗi lần nhìn tôi, ánh mắt Lục Tri Tự giống như đang nhìn một đĩa rau xào chẳng có gì hấp dẫn,
00:45nhưng ít nhất, hắn chưa từng động tay với tôi.
00:47Tối nay, như thường lệ, tôi chỉ ăn một quả trứng gà.
00:50Thấy tôi buông đũa, Lục Tri Tự nhíu mày hỏi, em chỉ ăn chút này mà đã no rồi sao?
00:54Tôi mỉm cười dịu dàng, gật đầu, phải, dạ dày em yếu, ăn nhiều không tiêu hóa được.
00:59Nhưng trong lòng tôi lại đang gào thét, no á.
01:01Không bao giờ có chuyện đó.
01:03Sáng ăn trứng luộc, chưa ăn lòng đỏ trứng, tôi làm hẳn trứng gà mẹ, còn đặt 18 đơn giao hàng về tận nhà.
01:08Không hề nói quá, giờ mà tôi cắn một phát thì lực hàm có khi mạnh ngang một con linh cầu trưởng thành.
01:13Không biết có phải tôi bị ảo giác không, nhưng bữa tối hôm nay, Lục Tri Tự bỗng nhiên rừng đũa, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn tôi.
01:19Tôi giật bắn người, vội vàng ho khan che giấu sự lo lắng.
01:22Không phải chứ, hắn nhìn tôi làm gì? Đừng nói là phát hiện tôi đang giả vờ nhé.
01:26Không thể nào, dù kỹ thuật diễn của tôi hơi kém, nhưng đây là đói thật, danh sao vàng vọt cũng là thật.
01:31Dù hắn có báo cáo lên trung ương thì tôi vẫn là một kẻ yếu đuối chính hiệu.
01:35Nghĩ vậy, tôi lập tức ngồi thẳng lưng, cố gắng giữ hình tượng.
01:38Lục Tri Tự khẽ cười, giọng điệu đầy ý vị sâu xa, em đúng là yếu đuối thật đấy.
01:42Tôi giả vờ xấu hổ, cuối đầu nhỏ giọng nói, ừ, yếu thật.
01:45Đã vậy, hắn chống khủyểu tay lên bàn, chậm dãi nói tiếp, từ nay về sau, chúng ta sẽ sống chung phòng, để tôi tiện chăm sóc em.
01:52Sống chung, hắn đùa tôi à, nếu hắn chuyển đến phòng tôi, tất cả những gì tôi làm bấy lâu nay chẳng phải sẽ bị lộ sạch sao.
01:58Tôi còn chưa kịp từ chối thì đã bị Lục Tri Tự nắm chặt tay.
02:01Sao vậy, em không muốn ở cùng tôi, muốn chứ.
02:04Chỉ là sự ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh thôi, không sao.
02:07Ngay sau đó, hắn quay sang gia lệnh cho quản gia, chuyển hết đồ của tôi sang phòng phu nhân.
02:12Tôi cười méo sạch, giọng nói ngại ngào, chồng à, anh đối với em thật tốt.
02:16Trời ạ, tránh xa tôi ra đi, ở chung thì tôi làm sao ăn lén vào ban đêm.
02:20Hình tượng xanh sao vàng vọt này phải duy trì thế nào đây?
02:23À, cắt cảnh, nghĩ nữ đau đầu quá.
02:25Giây phút này, tôi chẳng khác nào con bọ ngựa yếu ớt, không thể nào ngăn nổi bước chân của Lục Tri Tự tiến vào phòng mình.
02:31Trước đây, mỗi khi trở về phòng, tôi đều chờ đón niềm vui từ gà rán, hamburger và đồ ăn khuya.
02:35Giờ thì sao? Về phòng chỉ thấy Lục Tri Tự mới tắm xong, cả người còn vương hơi nước.
02:40Trời ơi mẹ ơi, cái cơ bụng này.
02:42Nếu không phải người đàn ông này tàn nhẫn, lạnh lùng, tinh khí thất thường,
02:45thì tôi nhất định sẽ không nhịn được mà nhào tới cắn thử một miếng.
02:48Lục Tri Tự đang lau tóc, bỗng nhiên kéo chặt áo tắm lại.
02:51Gì? Che cái gì mà che? Đúng là keo kiệt.
02:54Tôi hừng một tiếng, quay ngoát người chui vào ổ chăn, dạ vờ chăm chú xem video.
02:58Tôi đã tính toán xong cả rồi.
03:00Đợi lát nữa, chờ hắn ngủ say, tôi sẽ dậy lén đặt đồ ăn khuya.
03:03Nhưng ngay lúc tôi đang hí hửng bấm điện thoại, một bàn tay bất ngờ vươn tới, giật mất chiếc di động khỏi tay tôi.
03:09Làm gì mà xem video? Em yếu như vậy, nên đi ngủ sớm đi.
03:12Dạ vâng tôi lập tức nở nụ cười lấy lòng, ngoan ngoãn buông điện thoại xuống.
03:16Ngủ sớm á? Ngủ cái gì mà ngủ? Anh tưởng tôi ngất xỉu cả ngày là do bẩm sinh yếu đuối hả?
03:21Không biết tôi đã phải nỗ lực thức đêm thế nào sao?
03:23Nếu bây giờ tôi ngủ sớm, ngày mai làm sao tiếp tục giả vờ hôn mê?
03:27Chẳng lẽ tôi khổ sở xây dựng hình tượng bấy lâu nay lại bị sụp đổ thế này sao?
03:30Tuy rằng trong lòng tôi đang chửi rùa tên đàn ông chết tiệt này, nhưng bên ngoài vẫn không dám lộ ra chút bất mãn nào.
03:35Nếu hắn không vui, có khi lại mang tôi ném sang Siberia để bán quạt điện mất.
03:39Khoảng 10 phút sau, tiếng thở của lục chi tự đã đều đều.
03:42Tôi giòn rén bước xuống giường, định bụng đi lấy đồ ăn.
03:45Nhưng không ngờ, lục chi tự ngủ chẳng khác gì một cái radar giò tìm.
03:48Tôi mới vừa đặt chân xuống đất đã bị hắn kéo ngược trở lại giường.
03:52Lặp lại vài lần như vậy, tôi gần như tiêu hao sạch toàn bộ năng lượng trong người.
03:55Cuối cùng, khi tôi đói đến mức nằm bẹp trong lòng hắn, tôi đành tự ăn ủi mình, thôi ngủ đi.
04:00Chấp nhận đói mà ngủ là bước đầu tiên để trở thành mỹ nhân.
04:03Đêm nay, tôi ngủ không ngon chút nào.
04:05Tôi mơ thấy một cái đùi gà siêu to, nhưng cắn thế nào cũng không đứt.
04:08Sáng hôm sau, tôi vẫn còn ngái ngủ lưỡng thững đi rửa mặt, vừa vặn đụng mặt lục chi tự.
04:12Có lẽ vì chưa quen với hoàn cảnh mới, sắp mặt hắn trông khá khó chịu.
04:16Còn tôi, lúc vô tình nhìn xuống ngực hắn, suýt nữa thì trợn tròn mắt.
04:20Trên ngực lục chi tự, chỗ cơ bắp cuộn cuộn kia, có mấy dấu hồn mờ ám.
04:23Tôi dưỡng sở nhìn chằm chằm, trong lòng lập tức nổ tung, chuyện gì đây?
04:27Chẳng lẽ lúc tôi ngủ đã đi?
04:28Lăng nhăng bề ngoài sao?
04:30Chật chật, nhìn đi, không biết con nhà đầu to gan nào dám gặm nát cả cơ ngực hắn thế này.
04:34Mẹ nó, nhìn mấy múi cơ kia kìa, nghĩ thôi cũng đã thấy kích thích.
04:38Con nhà đầu lớn gan này, ăn cũng ngon đấy.
04:40Tôi còn đang nhìn chằm chằm vào cơ bụng hắn mà than thở,
04:43bỗng nhiên ngẩn đầu lên liền thấy lục chi tự đang nhìn mình chân chân.
04:46Tôi giật mình, lập tức nhào vào lòng hắn, giả vờ vô cùng đau lòng.
04:49Chồng à, ngực anh sao thế?
04:51Đau lắm không?
04:52Tôi định đưa tay chạm vào, nhưng lục chi tự đã nhanh chóng đẩy ra.
04:55Không sao, hắn mặt không cảm xúc, kéo áo tắm lên che ký người,
04:59lạnh nhạt nói, bị một con linh cầu trưởng thành cắn mà thôi.
05:01Nói xong, hắn xoay người đi xuống lầu, bỏ lại tôi đứng hình tại chỗ.
05:05Nhìn xuống bàn tay vừa bị đẩy ra, tôi kêu gào trong lòng,
05:08Chúa ơi! Tại sao con linh cầu đáng ghét kia có thể cắn thoải mái,
05:11còn tôi thì đến giờ cũng không được.
05:13Hừ! Chờ tối nay hắn ngủ, tôi cũng sẽ mút cho đã.
05:16Mút đến mức hắn chóc ra luôn cho biết tay.
05:18Hắc hắc! Tôi còn đang cười thầm tính kế,
05:20vừa quay đầu lại liền thấy lục chi tự vừa bước xuống cầu thang,
05:23đột nhiên trượt chân một cái.
05:24Dầm! Hắn ngã thẳng xuống bậc thang, âm thanh vang rội cả căn nhà.
05:28Lúc tôi xuống lầu, lục chi tự đã ngồi vào bàn, bình thản dùng bữa sáng.
05:32Vì để tránh lộ sơ hở, tôi một kẻ đã đói suốt một ngày một đêm
05:35đành dùng ánh mắt đầy tiếc nuối ngắm nhìn bàn ăn đầy món ngon.
05:37Cuối cùng vẫn chỉ có thể cầm lên một quả trứng luộc, bắt đầu bóc vỏ.
05:41Nhìn mà không được ăn, tôi chẳng khác nào một tên thái giám đi dạo trong thanh lâu.
05:44À! Quả trứng thanh tú quá đi!
05:46Tôi chăm chú nhìn quả trứng trong tay đầy si mê,
05:48nhưng khóe mắt lại thoáng thấy nụ cười khó lường trên gương mặt lục chi tự.
05:51Tôi ngẩn đầu lên nhìn lại thì hắn đã trở về ráng vẻ lạnh lùng thường ngày.
05:55Chắc do tôi đói quá nên hoa mắt thôi.
05:57Giờ nhìn ai cũng giống một cái đùi gà khổng lồ.
05:59Ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ nấy.
06:01Cả ngày ăn không đủ, ban đêm tôi liền phát tiết vào giấc mơ,
06:04hăng hái gạm cắn đủ thứ.
06:05Mà mấy ngày nay, trong nhà xuất hiện hai cảnh tượng quái dị,
06:08một là tôi nhìn chân ghế gỗ mà chảy nước miếng,
06:10hai là tôi nhìn vạt áo sơ mi của lục chi tự mà xích xoa không ngừng.
06:13Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không chịu nổi nữa.
06:16Cảm giác ăn vào miệng mà không vào bụng thực sự quá tả nhẫn.
06:18Vậy nên, vào một đêm gió lớn trăng mờ,
06:21tôi nhân lúc lục chi tự còn bận họp video trong thư phòng,
06:23len len xuống bếp bê lên một đĩa giò heo hầm nóng hổi do bảo mẫu vừa nấu xong.
06:27Lục chi tự họp ít nhất cũng phải một hai tiếng nữa mới xong.
06:29Khoảng thời gian này, vừa đủ để tôi xử lý sạch sẽ đĩa giò heo
06:32và mở cửa sổ xua bớt mùi thức ăn.
06:34Nghĩ vậy, tôi lập tức bung lỏng cảnh giác,
06:36không chút kiêng nể mà ăn uống thỏa thích.
06:38Ôi trời, sao trước đây tôi không phát hiện giò heo lại thơm ngon như vậy chứ?
06:42Ngày mai bảo mẫu có hỏi, tôi sẽ giả vờ ngây thơ bảo rằng cô ấy quên nấu.
06:46Sau khi ăn sạch sành xanh, tôi đang cặm cụi gặm nốt phần xương, tận hưởng dư vị thì.
06:50Cửa phòng đột nhiên mở ra.
06:52Tôi ngây người, miệng còn đang ngậm miếng xương, đôi ngột chạm mắt với lục chi tự.
06:55À à à à, sao hắn lại xuất hiện lúc này?
06:58Lục chi tự lười biếng tựa vào khung cửa, ánh mắt thâm thúy nhìn tôi.
07:01Vợ à, dạ dày em không tốt, sao còn ăn đồ dầu mỡ thế này?
07:05Hắn nói xong, ánh mắt vô tình quét qua bồn rửa, khóe môi giật nhẹ một cái.
07:09Trong bồn sạch bóng, chỉ còn sót lại một khúc xương trơ trọi.
07:12Hóa ra là cả khúc giò.
07:14Ánh mắt hắn sắc bén như dao, khiến tôi lạnh sống lưng.
07:16Tôi biết nếu không kiếm được lý do hợp lý, có khi hắn sẽ treo tôi lên đánh mất.
07:20Ngay trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, tôi chật lóe lên một ý tưởng, lập tức hét tò,
07:24em, em đi vứt rác, tránh ra, tôi sắp nhập vai mộng ru đây.
07:29Nói xong, tôi xách theo khúc xương, lào đảo lắc lư đi về phía trước, diễn một màn mộng ru hoàn hảo.
07:33Đi đến trước mặt lục tri tự, tôi dứt khoát vung tay, túm lấy cạp quần hắn.
07:37Ngay khi sắp mặt hắn trông như vừa nuốt phải nguyên trái chanh, tôi nhanh chóng nhét khúc xương vào trong.
07:42Xương lắc lư một hồi, cuối cùng mắc kẹt ở giữa như trò bập bềnh.
07:45Không nhịn được, tôi cúi xuống nhìn kỹ hơn.
07:47Ôi chào, thật là một khúc xương to.
07:49Từ sau khi tôi diễn cảnh mộng ru để ăn no bụng, tôi liền bắt đầu tùy thời tùy chỗ mà hóa thân thành người nhu nhược.
07:54Giờ mẹ tôi mà biết chắc cũng không còn lo tôi bị đói nữa.
07:57Nhưng hệ quả đi kèm chính là hình tượng yếu đuối tôi xây dựng bấy lâu đang dần sụp đổ.
08:01Mỗi ngày, tôi đều phải nghĩ cách cứu vãn tình hình, tránh để bị phát hiện lệch vai diễn.
08:05Ô Lạp Lạp một nhân vật nổi tiếng trong giới diễn xuất từng nói, cơ hội là phải kiên nhẫn chờ đợi.
08:09Và cơ hội của tôi đã đến, ngay sau khi tôi tăng lên 2 cân.
08:12Hôm nay, Lục Chi Tự bước xuống cầu thang, vẻ ngoài phong độ người người,
08:16ánh sáng chiếu lên khuôn mặt hắn càng khiến đường nét thêm phần cuốn hút.
08:19Chồng, tôi gọi hắn một tiếng, hỏi, anh sắp ra ngoài à?
08:22Ừ.
08:22Lục Chi Tự vừa thay giày vừa đáp, ra ngoài thư giãn với mấy người bạn.
08:26Nhóm bạn này là những người cùng hắn lớn lên, tình nghĩa sâu đậm đến bước từng tè bậy chung một chỗ.
08:30Để duy trì tình cảm, bọn họ thường định kỳ tổ chức một buổi gặp mặt.
08:34Lục Chi Tự vừa đi ra cửa, tôi cũng theo sát phía sau, đứng ở bậc cửa vẫy tay với hắn, cười dạng dỡ,
08:39chúc anh chơi vui vẻ nhé, lão công.
08:41Em sẽ rất nhớ anh đấy.
08:42Nhớ cái gì mà nhớ, tôi chỉ đang diễn thôi.
08:45Chờ anh đi rồi, tôi tính lăn ra bệnh một trận.
08:47Lý do như cũ, nhớ chồng quá mà sinh bệnh.
08:50Cái này mới gọi là nhu nhược một cách hoàn hảo, đến mức mẹ nó nghe xong cũng phải tán thưởng.
08:54Haha, tôi quả thực quá thông minh, còn ai dám bảo tôi không ngang hàng với nhà bác học anh x-tanh nữa chứ?
08:59Nhưng đúng lúc tôi đang hí hưởng, Lục Chi Tự bỗng nhiên dừng bước, do dự một lát rồi quay người trở lại.
09:04Tôi trợn tròn mắt, lão công, sao anh lại quay về?
09:07Không phải chứ? Còn đi hay không đây?
09:09Cứ lời mê thế này thì đến ăn phân cũng chẳng còn nóng đâu.
09:12Lục Chi Tự hít sâu một hơi, rồi nhìn tôi, em đi cùng anh.
09:15À, câu nói của hắn đối với tôi chẳng khác nào mùa hè lại đắp chăn dày, mùa đông lại bật quạt điện, vô cùng dư thừa.
09:21Từ trước đến nay hắn chưa từng dẫn tôi theo mấy buổi tụ họp này, sao lần này lại ngoại lệ chứ?
09:25Tôi còn chưa kịp hoàn thành KPI yếu đuối của tháng này nữa mà.
09:28Vậy nên, tôi cố gắng từ chối, nhưng, nếu em đi theo, có khi làm bạn anh thấy mất tự nhiên đấy.
09:34Sẽ không đâu, bọn họ rất mong gặp em.
09:36Rứt lời, Lục Chi Tự chẳng buồn nghe tôi phản đối mà trực tiếp đẩy tôi lên lầu thay quần áo.
09:40Khoan, đợi đã, tôi cố gắng kéo chân lại, không cam lòng nói, em không đi được.
09:45Máy tính ở nhà cứ mỗi giờ phải tưới nước một lần, không thể rời ra được.
09:49Không sao, hắn điềm nhiên đáp, để quản gia giúp em tưới bầy cá.
09:52Nhưng em còn nhiều việc khác phải làm lắm.
09:54Nghe vậy, Lục Chi Tự thả tôi ra, bình tĩnh nói, vậy em cứ giao hết cho quản gia đi.
09:595 phút sau, tôi chính thức lên xe cùng Lục Chi Tự để đi dự tiệc.
10:02Trong khi đó, quản gia ở nhà nhìn danh sách công việc mà tôi giao cho, chầm tư không nói nên lời.
10:07Lục Chi Tự lái xe thẳng đến dân golf.
10:09Vừa bước vào, tôi liền thấy nhóm bạn của hắn đang đứng chỉ đạo người hầu dọn sẵn một chiếc giường ngoài trời, nói rằng nếu tôi mệt có thể nằm nghỉ.
10:15Tôi lập tức thấy vui vẻ.
10:17Điều này chứng tỏ công sức tôi bỏ ra để xây dựng hình tượng yếu đuối không hề ủng phí.
10:20Nhưng ngay sau khi tôi và Lục Chi Tự thay đổi xong, mọi chuyện liền thay đổi.
10:24Không những họ dẹp luôn chiếc giường, mà còn tuyên bố muốn giao lưu với tôi một chút.
10:28Tôi vội vàng nói, thể lực tôi yếu lắm, chơi không nổi đâu.
10:31Bọn họ đồng loạt cười xòa, bà xã của Lục Ca mà khiêm tốn quá.
10:34Không phải chứ? Người bên ngoài sao lại dễ thay đổi vậy?
10:37Không còn cách nào khác, tôi đành phải cầm gậy golf nhập cuộc.
10:40Nhưng dù bận chơi thế nào, tôi cũng không quên nhiệm vụ quan trọng nhất hôm nay.
10:43Sau vài cú đánh, tôi liền tìm cơ hội lén lút dịch đến gần Lục Chi Tự, mềm nhũn dựa vào người hắn.
10:48Chồng à, tay em bị phồng rộp rồi, đau quá.
10:51Tôi tháo găng tay, để lộ hai vết phồng trên lòng bàn tay trước mặt hắn.
10:55Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Lục Chi Tự, tôi không khỏi đắc ý trong lòng.
10:58Tại dân golf, màn trình diễn của tôi thất bại thảm hại, cảm giác xấu hổ lan tràn khắp lòng bàn tay.
11:03Trời ơi, bị phát hiện rồi.
11:05Biết thế này tôi đã không bày trò.
11:06Sao không vẽ cái vết sước bình thường thôi có phải tốt hơn không?
11:09Bây giờ phải làm sao đây?
11:11Bộ não thiên tài của tôi mau hoạt động đi nào.
11:13Tôi căng thẳng đến mức toát cả mồ hôi, cảm giác CPU trong đầu sắp bốc hói.
11:17Nhưng Lục Chi Tự vẫn chưa buông tha, hắn tiếp tục bồi thêm một cú trí mạng, vợ à, có thể giải thích một chút, tại sao vết phồng của em lại là hình vẽ 2D không?
11:25Vừa giất lời, tất cả mọi người lập tức đồng loạt quay sang nhìn tôi, ánh mắt hóng hớt đầy mong chờ.
11:30Mà Lục Chi Tự thì vẫn giữ nguyên dáng vẻ ung dung, khóe môi nhét lên, rõ ràng là đang đợi xem tôi giải thích thế nào.
11:35Nhưng dù sao gạo cũng đã nấu thành bánh bao, tôi quyết định bất chấp tất cả.
11:38Chồng à, đúng là vết phồng này là giả.
11:41Nghe vậy, Lục Chi Tự khoanh tay, nhớ mày, ồ, tôi lập tức nâng rọc, vẻ mặt vô cùng bi thương, nhưng đó là vì em quá yêu anh.
11:48Em làm vậy, tất cả chỉ để thu hút sự chú ý của anh thôi.
11:51Anh có biết lúc nãy anh đã không thèm nhìn em dù chỉ một lần không?
11:54Tại sao chứ? Tại sao lại như vậy?
11:56Tôi liên tục đặt câu hỏi rồn rập, ánh mắt ải oán như một cô vợ nhỏ bị bỏ rơi.
12:00Lục Chi Tự cứng đời trong chốc lát, sau đó hắn quay đầu đi chỗ khác, rõ ràng là có chút mất tự nhiên.
12:05Hắn ho khan một tiếng, giọng điệu lạnh nhạt, anh đang chơi golf, không phải đang đánh em.
12:10Tâm thái quyết định vận mệnh cả đời của một người phụ nữ.
12:12Dù Lục Chi Tự có bóc trần tôi đi chăng nữa, thì ít nhất, hắn cũng không làm gì quá đáng với tôi.
12:17Hơn nữa, hắn còn giải thích với tôi cơ mà.
12:19Điều này có nghĩa là, tôi lại thắng rồi.
12:21Tôi vội vàng kéo kéo tay áo hắn, đổi giọng nỗng nịu, được rồi, em biết rồi vậy anh cứ chơi đi, lần này đến lượt em ngồi nhìn anh.
12:28Nói xong, tôi không thèm chờ xem phản ứng của hắn mà lập tức lui về khu nghỉ ngơi, chuẩn bị thưởng thức màn trình diễn xoái ca chơi golf.
12:34Haha, đừng ai ngăn tôi, Lục Chi Tự này đúng là tuyệt phẩm.
12:38Phụ nữ chúng ta sống là để nhìn những cảnh đẹp như thế này mới có động lực kiếm tiền chứ.
12:42Đặc biệt là cái mông săn chắc của hắn, thật sự khiến người ta muốn đạp một phát.
12:45Tôi còn đang mê mẩn nhìn hắn, thì đột nhiên.
12:48Lục Chi Tự đánh một cú bóng, tư thế hoàn mỹ đến mức khiến hắn đứng thẳng tắp như một cột điện.
12:52Thời trang có thể hoàn thiện ngoại hình của một người, nhưng cho dù hắn đứng cứng đờ như cột điện, thì vẫn là cột điện đẹp trai nhất mà tôi từng thấy.
12:58Có điều, duy nhất một thứ làm hỏng vẻ hoàn mỹ này, đó là chiếc quần bị kẹp vào khai mông.
13:03Chi tiết này có thể nói là nhỏ thì không đáng để ý, nhưng lớn thì lại ảnh hưởng đến cả mỹ quan thành phố.
13:08Vậy nên, với tinh thần bảo vệ danh dự cho toàn bộ khu vực này, tôi quyết định ra tay cứu giúp.
13:12Tôi rách theo gậy gôn ph làm lá chắn, nhẹ nhàng lẻn đến phía sau Lục Chi Tự, ngồi sổng xuống, dùng hai ngón tay tinh tế mà kéo chiếc quần ra khỏi khe hở định mệnh kìa.
13:20Nhiệm vụ hoàn thành xong, tôi đang định rút lui trong âm thầm, thì đột nhiên vừa ngừng đầu lên, liên chạm ngay ánh mắt của Lục Chi Tự.
13:26Khoảng cách gần đến mức, hôn nhau cũng chẳng quá đáng.
13:28Tôi còn nghe thấy hàm răng hắn nghiến chặt, phát ra âm thanh kéo kẹt kéo kẹt.
13:32Mẹ nó, hắn tức giận rồi.
13:34Xem ra chiếc quần không phải vô tình bị kẹt vào, mà là một món thời trang mới hắn cố tình tạo ra.
13:39Nhận thức này khiến tôi có chút bàng hoàng, nhưng lập tức, tôi trịnh trọng dơ ngón tay cái lên, ra hiệu ok với hắn.
13:44Sau đó, tôi cúi đầu, căn chuẩn vị trí, vung gậy gôn ph đem chiếc quần vừa kéo ra lại tặng trở về vị trí ban đầu.
13:50Lục Chi Tự giống giận, đây là ở nơi công cộng, em có thể giữ chút thể diện không?
13:54Mọi người xung quanh lập tức quay lại nhìn.
13:56Và cảnh tượng trước mắt họ chính là, một Lục Chi Tự tức giận đỏ mặt, và một tôi đang ngồi sổ ngay sát mông hắn.
14:01Rõ ràng hai chúng tôi chưa làm gì, nhưng ánh mắt của đám người kia lại như thế chúng tôi vừa làm chuyện gì đó không thể biểu tả.
14:06Tôi đột nhiên có cảm giác như một thái giám bị oan ức trước mặt hoàng đế.
14:10Nhận ra bầu không khí xấu hổ này, Lục Chi Tự không nói thêm lời nào, đặt gậy gôn xuống rồi xoay người bỏ đi.
14:15Tôi vội vàng đuổi theo sau, chồng à, anh nghe em giải thích đã, em thật sự không có ý đó đâu.
14:20Em chỉ thấy quần anh có chút kỳ lạ, nên muốn giúp anh chỉnh lại một chút thôi mà.
14:24Nghe xong, Lục Chi Tự dừng bước, quay đầu lại nhìn tôi với ánh mắt đã sớm nhìn thấu mọi thứ, em nghĩ anh sẽ tin em sao.
14:30Em đang nghĩ gì trong lòng, anh còn không biết chắc.
14:33Lục Chi Tự giữ nguyên trạng thái biệt nữ này mãi cho đến bữa tối.
14:35Tôi phải hết lần này đến lần khác gấp thức ăn, rót nước, rồi cam đoan tuyệt đối không làm bất cứ chuyện gì kỳ lạ trước mặt công chúng, hắn mới chịu bỏ qua.
14:43Sau khi ăn xong, cả nhóm quyết định đi dự một bữa tiệc hồ bơi.
14:46Nước trong hồ bơi dưới ánh đèn ban đêm trở nên lóng lánh, phản chiều ánh sáng đầy mê hoặc.
14:50Tôi không nhịn được cảm thán, trời ơi, cái hồ này rộng quá, bơi một vòng chắc đủ cho tôi kiếm thêm tiền ăn uống cả tháng.
14:56Được rồi, nhân cơ hội này, lát nữa xuống nước tôi sẽ giả vờ bị chuột rút, để Lục Chi Tự có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân.
15:02Nhưng trước tiên, tôi phải đi trang điểm đã, đảm bảo khi lên sóng, hình tượng tiểu bạch hoa yếu đuối của tôi phải đạt đến độ hoàn hảo.
15:08Đến lúc đó, chắc chắn sẽ khiến tên kia đau lòng muốn chết.
15:11Nghĩ là làm, tôi chuẩn bị tìm chỗ dặm lại lớp trang điểm.
15:14Nhưng còn chưa kịp bước đi đã bị Lục Chi Tự túm lấy, lôi đi luôn.
15:17Tôi vùng vẫy, chồng à, buông em ra.
15:20Em cần dặm lại phấn.
15:21Không cần.
15:22Lục Chi Tự thẳng nhiên kéo tôi đi về phía trước, dù sao em cũng chẳng dùng được đâu.
15:26Tên đàn ông này nói rõ ràng chút đi.
15:29Cái gì mà không dùng được.
15:30Lục Chi Tự kéo tôi đi một mạch đến khu phòng nghỉ, nơi mà đám bạn hắn đã tụ tập sẵn.
15:34Vừa thấy chúng tôi bước vào, một người trong nhóm lập tức đứng dậy, cười tiết mắt, lục ca, tẩu tử.
15:39Trước khi xuống hồ bơi, tụi mình chơi vài ván trò chơi quốc vương đi.
15:42Không có ý kiến chứ.
15:43Ý định của bọn họ đã quá rõ ràng.
15:45Tôi là người mới đến, chắc chắn sẽ bị lôi vào những thử thách không phù hợp với trẻ em.
15:49Mặc dù không quá mong chờ, nhưng dù sao cũng là lòng tốt của bạn bè hắn.
15:53Hơn nữa, tí nữa tôi cũng phải tình cờ tạo cơ hội thân mật với lục chi tự dưới nước, vậy bây giờ hôn một cái thì cũng không quá đáng.
15:59Vì thế, tôi vui vẻ gật đầu, không thành vấn đề, bắt đầu đi nào.
16:03Nói rồi, tôi ngồi xuống ghế sofa, lục chi tự cũng ngồi sát bên, lười biếng tự cả người vào ghế, cánh tay gác hờ lên lưng ghế ngay phía sau tôi.
16:10Trò chơi bắt đầu.
16:11Năm vòng đầu tiên, tôi hôn lục chi tự hai lần, còn có một lần phải ngồi lên đùi hắn chơi một lượt, trong lòng vui vẻ không thôi.
16:17Nhưng đến vòng thứ sáu, khi tôi lật bài lên nhìn, cảm giác lạnh sống lưng lập tức ập đến.
16:21Ngay sau đó, giọng nói chầm thấp của lục chi tự vang lên từ phía sau.
16:25Ta là quốc vương, chỉ định người có lá bài số 5.
16:27Tôi cúi rú nhìn bài của mình.
16:29Số 5. Chết thật.
16:30Quả nhiên, dây tiếp theo, lục chi tự khẽ cười, giọng điệu thong rong, ra ngoài.
16:35Rút hết nước trong hồ bơi.
16:36Hắn vừa nói cái gì?
16:38Lời hắn vừa rước, đám bạn ngồi xung quanh lập tức kiểm tra bài của mình.
16:41Sau khi xác nhận không phải số 5, tất cả đồng loạt thở vào, rồi.
16:45Ánh mắt tò mò nhất loạt đổ rồn về phía tôi.
16:47Tôi cắn răng, chậm rãi lật bài lên, là tôi.
16:50Bề ngoài tôi vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực chất trong lòng đã chửi rùa om song.
16:53Lục chi tự.
16:54Đồ khốn khiếp.
16:55Đầu anh bị ai đập trúng hả?
16:57Sao lại nghĩ ra được một thử thách oai oam thế này?
16:59Rút hết nước.
17:00Rút hết nước rồi tôi còn lấy gì để diễn cảnh chết đuối?
17:03Chẳng lẽ tôi phải giả vờ khát nước đến hôn mê sao?
17:06Tôi vừa định mở miệng từ chối, nhưng lục chi tự đã đoán trước được và chẳng ngay.
17:09Vợ à, đã chơi thì phải chấp nhận quy tắc.
17:11Lúc nãy chính em còn nói vậy mà.
17:13Tôi giả ngu, em nói vậy lúc nào?
17:15Lúc em hôn anh xong.
17:16Nghĩ lại mà tức.
17:17Biết thế vừa rồi đã không hôn nhiều như vậy.
17:20Không còn cách nào khác, tôi đành phải đi tìm nhân viên kỹ thuật để thao tác hệ thống rút nước hồ bơi.
17:24Nhìn từng dòng nước dần dần biến mất, lòng tôi đau như cắt.
17:27Hú hú, bác sĩ nói.
17:29Đây vốn là một kế hoạch hoàn nĩ.
17:30Tôi còn đang đau khổ chạy đi xả nước hồ bơi như một kẻ bị lưu đầy.
17:33Thì cách đó không xa, một đôi tình nhân vẫn vô tư đùa dỡn trong nước, dường như không hề nhận ra sự bất thường.
17:38Cô gái e thẹn nói, nước ở đây sâu quá, em sợ lắm.
17:42Anh chàng kia lập tức vỗ ngực, đừng sợ, bảo bối.
17:44Anh sẽ bảo vệ em.
17:46Tôi lướt nhìn lượng nước còn sót lại trong hồ, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở, không cần lo đâu.
17:50Hai người đang đứng trên đáy hồ đấy.
17:52Sau lời nói của tôi, cả hai bỗng im mặt.
17:55Và rồi, tất cả những người còn lại trong hồ cũng phản ứng.
17:58Chưa đầy ba giây sau, họ đồng loạt quay sang bắn chửi, hỏi xem tên khốn nào lại làm chuyện thất đức này.
18:03Tên khốn ấy tức là tôi đang run bẩn bẩn, không dám ho hé một lời.
18:06Ngay lúc này, lục chi tự lại xuất hiện.
18:08Tôi còn tưởng hắn đến để cứu tôi, nhưng không, hắn đến để bồi thêm một đau.
18:12Chỉ thấy hắn cười tươi giói, lôn tiếng hỏi, sao rồi?
18:15Xả hết nước bể bơi có vui không?
18:17Câu này vừa thốt ra, toàn bộ ánh mắt căm phẫn liền đổ rồn về phía tôi.
18:20Còn lục chi tự, hắn cười đến mức sắp toát cả mặt.
18:23Được rồi, muốn chơi đúng không?
18:25Nếu đã vậy, thì tất cả đừng mong ai được yên ổn.
18:28Tôi lập tức lao tới, ôm chồng lấy eo hắn, trôn mặt vào lồng ngược rắn chắc, giọng điệu mềm nhũng.
18:32Tất nhiên là vui rồi vẫn là lão công của em có cách hay nhất.
18:35Em làm sao mà nghĩ ra được chứ?
18:37Tất cả đều nhờ anh đấy.
18:38Lục chi tự cứng đở.
18:40Chưa đầy một giây sau, tôi cùng hắn bị cả đám người tức giận ném dép lê và quần áo về phía mình.
18:44Tôi vội vàng kéo hắn bỏ chạy.
18:46Khi chạy đến nơi an toàn, tôi trên đầu đội ba cái áo, còn lục chi tự thì thẳng nhiên lấy từ trong túi ra hai chiếc dép lê.
18:52Thở rốc như một con bò, tôi nghĩ mà hoảng.
18:54Lần gần nhất tôi chạy nhanh đến mức để lại tàn ảnh chắc cũng phải từ 20 năm trước khi tôi bị một con ngỗng đuổi theo mổ vào mông.
18:59Nhìn sang lục chi tự, tôi phát hiện hắn đang nhìn tôi không chớp mắt, cười đến vui vẻ.
19:03Phản ứng nhanh đấy, thông minh ghê.
19:05Hắn khen một câu.
19:07Lòng tôi bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành.
19:14Lê kia thật sự có vết bẩn.
19:16Kể từ hôm đó, hành vi của lục chi tự bỗng trở nên rất kỳ lạ.
19:19Hắn bắt đầu gắp thức ăn cho tôi trong bữa ăn.
19:21Ra ngoài thì chủ động sách túi giúp tôi.
19:23Thậm chí, hắn còn dắt tôi đến công ty, dẫn tôi đi một phòng như muốn khoe khoang rằng hắn là một ông chủ thân thiện, hòa đồng.
19:29Không chỉ vậy, hắn còn hay nhìn tôi chầm chầm rồi cười.
19:32Đến khi tôi quay sang, hắn lại lập tức nhìn đi chỗ khác.
19:34Ban đầu, tôi không hiểu hắn có ý gì.
19:37Cho đến một ngày, hắn đưa cho tôi một món quả.
19:39Hộp quả được gói rất tinh xảo, hình chữ nhật.
19:41Tôi lắc lắc hộp, tò mò hỏi, cái gì đây?
19:44Em tự mở ra xem đi.
19:45Lục chi tự mỉm cười ôn nhu, món quả này có ý nghĩa rất đặc biệt đấy.
19:49Nói xong, hắn liền bước nhanh rời đi.
19:51Tôi nhìn hộp quả trên tay, trong lòng đầy nghi hoặc.
19:54Rốt cuộc là thứ gì mà hắn phải thần thần bí bí như vậy?
19:56Tôi nhanh chóng xé lớp giấy bọc, mở hộp ra.
19:58Bên trong, hoàn toàn trống rỗng.
20:00Tôi trốn mắt nhìn cái hộp không có gì bên trong.
20:03Hắn đưa tôi, một cái hộp rỗng.
20:05Đây rốt cuộc là có ý gì?
20:06Tôi lật tới lật lui xem xét, đột nhiên nhớ đến một tiểu phẩm hài nổi tiếng tâm bệnh của triệu bản dân.
20:11Mẹ ơi, lục chi tự tên này, rốt cuộc muốn ra tay với tôi rồi sao?
20:15Càng nghĩ càng thấy sợ.
20:16Tôi hồi tưởng lại mấy tháng qua, ăn uống rung sướng, tăng cân thấy rõ, hoàn toàn chẳng còn giống một kẻ nhu nhiều chút nào.
20:22Lục chi tự chắc chắn cũng đã phát hiện ra, món quà trống rỗng này, không phải là ám chỉ.
20:27Nó là một lời cảnh báo, tôi vẫn chưa muốn chết.
20:29Tôi còn muốn tiếp tục diễn tiểu bạch hoa, vậy nên, hôm sau, tôi quyết định phản công.
20:34Ngay khi tôi chuẩn bị ra ngoài, lục chi tự bỗng kéo tôi lại.
20:37Mắt tôi đỏ hoe, giọng nói ngại ngào đầy bi thương.
20:39Hắn vừa giúp tôi lau nước mắt, vừa dịu giọng hỏi, sao vậy?
20:43Tôi cắn môi, quay mặt đi chỗ khác, cố tỏ ra kiên cường, không có gì.
20:46Em chỉ muốn đi dự tiệc với hội phu nhân thôi.
20:49Lục chi tự định nói gì đó, nhưng tôi nhanh chóng cắt ngang, em phải đi ngay.
20:52Nếu đến trễ, mấy chị ấy sẽ không vui đâu.
20:55Nói xong, tôi lập tức chạy ra khỏi cửa, không cho hắn có cơ hội ngăn cản.
20:59He he, tối nay tôi sẽ quay về với dáng vẻ tả tơi, rồi khóc lóc kể khổ.
21:03Một tiểu bạch hoa đáng thương bị người ta bắt nạt mà không dám phản kháng tôi đây chắc chắn có thể diễn xuất sắc.
21:07Một màn S-level kinh điển, không tốn tiền, không cần diễn viên phụ, toàn bộ dựa vào trí tưởng tượng.
21:12Tôi đúng là thiên tài.
21:14Vừa ra khỏi cửa, tôi lập tức hẹn hội chị em thân thiết đi quẩy.
21:17Nghe tôi lấy cớ mượn bọn họ để dựng lên hình tượng tiểu bạch hoa, ai nấy đều súng lại đánh yêu tôi một trận.
21:22Cuối cùng, tôi đành hối lộ mỗi người một chiếc túi sách hàng hiệu, bọn họ mới chịu bỏ qua.
21:26Chúng tôi bắt đầu một ngày chinh chiến rực lửa, mua sắm không tiếc tiền.
21:29Ăn tối thịnh soạn, quẩy xuyên màn đêm tại các quán ma.
21:32Âm nhạc rui động vang lên, tôi không nhịn được nhớ đến lục trí tự.
21:35Giờ này mỗi ngày, đáng lẽ hắn và tôi đang tản bộ sau bữa tối, vừa đi vừa tiêu cơm.
21:40Tôi bị lục trí tự rách cổ mang về nhà.
21:42Rút dọc đường đi, hắn không nói một lời.
21:44Còn tôi thì nín thở, không dám thở mạnh, sợ bản thân hô hấp quá to cũng làm hắn nổi giận.
21:49Về đến nhà, lục trí tự vẫn giữ nguyên dáng vẻ điềm tĩnh, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
21:53Hắn nắm lấy tay tôi, kéo đi như thường lệ.
21:56Nhưng chính vì sự bình tĩnh này mà tim tôi đập thình thịch liên hồi.
21:59Cảm giác này chẳng khác nào có một lưỡi dao lơ lửng trên đầu, chỉ chờ rơi xuống bất cứ lúc nào.
22:03Thật sự quá căng thẳng.
22:04Nhưng nghĩ lại, dù sao chết sớm hay chết muộn cũng đều là chết, vậy thì còn gì phải sợ.
22:09Thế là tôi rất khoát không diễn nữa.
22:10Tôi hất tay hắn ra, ướn thẳng lưng, mặt dày khi thế nói, anh đừng có làm ra vẻ đáng sợ như vậy.
22:15Tôi thừa nhận, tôi đúng là đang giả vờ yếu đuối.
22:18Tất cả những gì trước đây đều là diễn hết.
22:20Vậy thì sao? Anh định làm gì tôi?
22:22Tôi tưởng lục trí tự sẽ kinh ngạc, sẽ nổi giận, sẽ mắng tôi một trận.
22:26Nhưng hắn chỉ lặng lẽ nhìn tôi, giọng điệu thẳng nhiên đến mức giởn gai ốc.
22:29Anh không định làm gì cả.
22:31Hắn nhún vai, chậm dãi nói.
22:32Đừng lo, anh đã biết từ lâu rồi.
22:34Lục trí tự tiến lên kéo tay tôi, dẫn tôi ngồi xuống ghế sofa.
22:38Hắn quỳ một chân xuống trước mặt tôi, cánh tay mở rộng, tạo thành một không gian nhỏ bé giam cầm tôi bên trong.
22:43Ngay sau đó, hắn cầm lấy một chiếc hộp trên bàn trà.
22:46Không có màn trời sập đất nước, không có củng phong bạo vũ như tôi đã tưởng tượng.
22:49Chuyển biến này quá nhanh, làm tôi không kịp phản ứng.
22:52Giọng hắn chầm thấp, có chút run dậy, anh lấy nhầm món quà rồi.
22:56Em cứ xem trước đi, rồi hãy quyết định có từ chối hay không.
22:59Nói xong, hắn mở hộp ra.
23:01Bên trong là hai chiếc vòng tay ánh vàng rực rỡ.
23:03Tôi tròn mắt nhìn chầm chầm, cảm giác hoàn toàn trống rỗng trong vài giây.
23:06Rồi tôi nghe thấy chính mình thốt lên, không, không từ chối.
23:10Nghe vậy, lục trí tự xiết chặt ánh mắt tôi, cuối đầu đặt một nụ hôn lên môi tôi.
23:14Không giống như lần trước tôi xiết nữa với cả lưỡi vào dạ dày hắn,
23:17lần này, nụ hôn ấy nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, chạm vào rồi rời đi,
23:20như thể đang trân trọng một thứ quý giá vô cùng.
23:23Trong bóng tối đang dần rút đi, tôi nhìn thấy mình trong đáy mắt hắn.
23:26Dùng cái gì để thể hiện quyền lực?
23:28Dùng vòng tay vàng đôi.
23:29Phía ngoại tôi tên là Lục Tinh Phồn, năm nay 5 tuổi.
23:32Tôi có một bí mật, tôi có thể nghe được suy nghĩ trong lòng người khác.
23:35Lần đầu tiên tôi phát hiện ra điều này là lúc 4 tuổi.
23:38Ngay đó, tôi đang ngồi chơi đồ chơi trong phòng khách,
23:40còn ba mẹ và bác quản gia thì đang nhìn chầm chầm vào bề cá.
23:43Mẹ nói, đến giờ, em vẫn không hiểu tại sao mấy con cá lại biến mất.
23:47Ba nói, đến giờ, anh vẫn không hiểu sao cái máy tính cũ kia lại bị nước vào.
23:51Sau đó, tôi nghe thấy giọng bác quản gia vang lên trong đầu mình,
23:54đến giờ, tôi vẫn không biết mấy con cá đó mua từ đâu.
23:56Nhưng rõ ràng bác ấy không hề mở miệng.
23:58Lúc đó, tôi hoang mang vô cùng.
24:00Sau này, tôi mới hiểu ra, tôi có một năng lực đặc biệt, gọi là thuận đọc tâm.
24:05Bí mật này, ngay cả ba mẹ tôi cũng không biết.
24:07Nhưng cuối cùng, họ vẫn phát hiện ra.
24:09Vào sinh nhật 5 năm tuổi của tôi, ba mẹ đã chuẩn bị rất nhiều quà tặng cho tôi.
24:13Trong lúc tôi đang hăng say bóc quà, ba lại lén lút đưa cho mẹ một món quà khác.
24:17Mẹ vừa mở quà ra, liền vui vẻ nhào vào lòng ba,
24:19chồng à, anh tốt quá.
24:21Sao anh lúc nào cũng biết em muốn gì vậy?
24:23Ba không nói gì.
24:24Tôi nghĩ có lẽ vì ba không biết trả lời thế nào.
24:26Nhưng tôi biết.
24:27Thế là tôi hấn hở giải thích, như một cô giáo mầm non tận tình giảng bài,
24:31con biết này, mà mà.
24:32Bởi vì ba ba có thật đọc tâm.
24:34Câu nói này vừa thốt ra, ba mẹ sướng sở tại chỗ.
24:37Ba nhíu chật mày, nghiêm túc hỏi tôi, sao con biết.
24:39Tôi ngây thơ đáp, vì con cũng có mà.
24:41Ba mẹ lập tức vây quanh tôi, ánh mắt nghiêm túc chưa từng thấy.
24:45Mẹ nắm vai tôi, giọng nói chậm rãi, bảo bối, con chắc chắn chứ.
24:48Tôi gật đầu thật mạnh, con sẽ không nói dối.
24:51Mẹ nhìn tôi, rồi lại nhìn sang ba với ánh mắt đầy hoài nghi.
24:54Cuối cùng, mẹ bỗng trở mặt, giọng điệu như sấm rền, tốt lắm, lục trị tự.
24:58Em đã nói rồi, sao anh lúc nào cũng hiểu em đến thế?
25:01Hóa ra là mở sách ra cha đáp án đúng không?
25:03Chả chắc ngay cả lúc em đánh rắm, anh cũng biết nó phát ra từ đâu.
25:07Ba lập tức cuốn quyết cầu xin tha thứ, oan ủng quá vợ ơi.
25:10Anh vì yêu em nên mới hiểu em muốn gì mà.
25:12Anh từng có thật đọc tâm, nhưng nó biến mất từ lâu rồi.
25:15Không tin thì em cứ hỏi con gái đi.
25:17Ba mẹ đồng loạt quay sang tôi.
25:19Tôi nghiêm túc hồi tưởng lại những gì từng nghe được từ ba, rồi trả lời, hình như.
25:23Ba nói là, từ khi con sinh ra, ba không còn nghe được suy nghĩ của người khác nữa.
25:27Mẹ nghe xong thì lặng người, còn tôi thì tiếp tục bóc quả sinh nhật.
25:30Nhưng còn chưa mở xong thì bác quản gia đã ôm tôi lên.
25:33Ơ, quản gia ra ra, bác định mang con đi đâu vậy?
25:35Cảm ơn.

Được khuyến cáo