Đi đến trình phátĐi đến nội dung chínhĐi đến chân trang
  • 20/5/2025
CUỘC SỐNG RỰC RỠ - TẬP 72 - VTV3 THUYẾT MINH - PHIM HÀN QUỐC - CUOC SONG RUC RO

Danh mục

🎥
Phim ngắn
Phụ đề
00:00CẢM ƠN BỘ PHIM CỦA CÁC BẠN ĐÃ THEO DÕI BỘ PHIM CỦA CÁC BẠN
00:31Bình vừa đi gặp hắn ta về cơ mà, nhưng tình cờ gặp dân cha ở đâu?
00:39Gặp tình cờ ở trạm xe buýt.
00:41Tóm lại là không liên quan đến hắn ta đúng không?
00:44Không phải con bé phát hiện Bình đi gặp hắn ta đấy chứ?
00:47Không phải thế đâu.
00:48Hắn ta bảo sao?
00:49Bình gặp rồi đúng không?
00:51Ừ.
00:52Bình đã nói gì rồi?
00:53Hắn ta phản ứng thế nào?
00:55Bình à?
00:57Tôi đã bảo ai nấy tự bảo vệ gia đình mình để con cái không bị tổn thương.
01:03Rồi sao?
01:04Hắn ta có nghe không?
01:06Không thể nói thêm gì nữa thì chắc cũng có vẻ tâm phục khẩu phục rồi.
01:12Tưởng không bằng cầm thú vậy mà xem ra cũng quý con đấy nhỉ?
01:16Dù có độc ác đến mấy thì cũng khó mà bỏ mặt con mình được.
01:20Vậy từ giờ có thể an tâm rồi chứ?
01:25Mà mình này...
01:29Về dân cha ấy, dân cha làm sao?
01:32Chúng ta có nên đến gặp chị ấy không nhỉ?
01:35Chị ấy?
01:36Bà đứa bé ư?
01:38Tôi nghĩ rủi gì cũng nên nhờ chị ấy giúp.
01:41Sao thế?
01:42Dân cha nói gì à?
01:44Không, không phải thế.
01:47Tôi thấy đưa đón sớm tối thế này cũng không phải cách hay.
01:53Biết là thế.
01:55Nhưng chúng ta phải tự giải quyết chứ.
01:57Làm sao dám đến gặp chị ấy rồi đề cập đến cả chuyện này được?
02:13Có phải cô định nói gì với cháu không ạ?
02:17Không đâu, không có gì đâu.
02:23Không có gì đâu.
02:45Sao bình lại thế này nhỉ?
02:47Người ta đã bảo là không phải rồi cơ mà.
02:49Đã bảo là không phải rồi.
02:53Cô xong ạ?
02:54Ừ.
02:55Trông mặt thì nượt ngạt, như không còn giọt máu nào.
02:59Mẹ nghĩ không phải ốm bình thường đâu.
03:03Rốt cuộc, mẹ không hiểu phu nhân của chủ tịch có nhiều chuyện lo âu đến mức nào
03:09mà hiểu chị ấy không phải ổn bình thường đâu.
03:13Mẹ không hiểu phu nhân của chủ tịch có nhiều chuyện lo âu đến mức nào
03:19mà hiện rõ lên khuôn mặt như thế.
03:22Tôi tưởng cô ấy sẽ dặn dỡ tươi cười như thế có cả thế gian.
03:26Nào ngờ, đến đó rồi, mẹ thấy ngại quá.
03:30Rốt cuộc là có chuyện gì nhỉ?
03:33Trong chủ tịch thì vẫn bình thường mà.
03:37Có chuyện gì được cơ chứ?
03:50Bà ấy tìm đến tận công ty, không những thế lệ nấp sau cột tồi vừa nhìn Na Dâng Cha vừa khóc.
03:56Nghe chuyện đó xong, Na Dâng Cha chạy đi luôn rồi.
04:00Vậy ra, y tá Song là mẹ của Na Dâng Cha ơi.
04:06Mẹ định cho chị của Na Dâng Cha về nhà mình ở thật sao?
04:10Mẹ biết Na Dâng Cha là ai rồi mà vẫn nói thế hả?
04:14Mẹ đã thay hết từ giường đến nội thất và đặt cả giường em bé rồi.
04:18Mẹ sẽ đón về đây ở.
04:21Em đã vất vả sửa sang lại phòng, nhưng tốn công vô ích rồi.
04:24Mình à, bố mẹ đã nói rõ ràng rồi.
04:27Mẹ sẽ đón về đây ở.
04:30Em đã vất vả sửa sang lại phòng, nhưng tốn công vô ích rồi.
04:33Mình à, bố mẹ nghe con nói trước đã.
04:36Na Dâng Cha cô ta, anh còn nói gì thì em vẫn đón bọn trẻ về đây.
04:40Rồi sẽ sống cùng bọn trẻ.
04:42Không. Không được.
04:44Thà nuôi chó con trong phòng đó còn hơn là cho chúng nó ở.
04:47Em cứ biết thế đi.
04:48Gì cơ? Thà nuôi chó con ư?
04:50Anh nói xong chưa? Nói xong chưa?
04:53Đúng là.
04:54Anh đã nói mấy lần là khi nào sinh con thì chỉ đón đưa bé về rồi.
04:57Em đã nói mấy lần là anh nên nói mấy câu con lý đi rồi.
05:00Con đã bảo rồi chuyện đó không quan trọng.
05:02Na Dâng Cha phải y tá sông.
05:06Giờ này mà ai đến thế?
05:11Bố ơi, hôm qua con thấy y tá sông...
05:13Sơn Hô, con trai mẹ.
05:20Ai đến cơ?
05:21Ai đến nhà tôi vậy?
05:23Sơn Hô về rồi mình ơi.
05:25Anh về rồi Zera.
05:26Có thật là anh không?
05:29Cái thằng...
05:30Anh thử động tay với Sơn Hô đi.
05:32Em sẽ đóng quan tài rồi cho anh vào đó luôn đấy.
05:34Do ai đấy?
05:39Sơn Hô, anh về thật rồi à?
05:41Đã thế lại còn về cùng nhau nữa.
05:43Con về rồi bố ạ.
05:45Con chào bố, con chào mẹ.
05:49Ừ, ai cho mày về nhà này?
05:51Ra khỏi đây ngay.
05:53Không sao, không sao đâu.
05:54Lên tầng 2 đi.
05:55Lên phòng của các con trên tầng 2 đi, nhanh lên.
05:57Thử bước thêm một bước đi.
05:59Đằng sau quay rồi đưa cô ta ra khỏi đây ngay.
06:01Không đâu bố.
06:03Chúng con không thể quay về bên đó đâu ạ.
06:05Gì hả?
06:06Vâng.
06:07Chúng con sẽ sinh con ở đây rồi phụng dưỡng bố mẹ.
06:11Đúng rồi.
06:12Phải thế chứ.
06:13Lắm chuyện.
06:14Ra ngoài đi.
06:16Hai đứa ăn sáng chưa?
06:17Đói rồi đúng không?
06:19Vào đây đi.
06:20Ai cho vào ăn cơm nhà tôi?
06:24Dân in, có sao không?
06:27Làm gì thế?
06:28Bảo ra ngoài đi cơ mà.
06:29Dân in.
06:30Chưa nghe thấy tôi bảo ra ngoài à?
06:31Ôi trời ơi.
06:32Mẹ ơi, cho vào nhà vệ sinh.
06:33Ừ, sang bên này, bên này.
06:35Bên này, nhanh lên.
06:37Ô hay.
06:44Vào rồi nhá.
06:46Mẹ.
06:47Sao?
06:48Mẹ đuổi ngay đi.
06:49Con không sống nổi nhà này đâu.
06:51Thế thì con đi lấy chồng đi.
06:53Mẹ bảo gì cơ?
06:54Nghe cho rõ đây.
06:55Trước khi anh đi làm về mà em không thu xếp xong tình hình này,
06:57thì anh sẽ gọi người đến lôi cả em ra đấy.
07:05Con cũng thế.
07:07Mẹ thu xếp trước khi con về đi.
07:13Có dọa hơn thế, mình cũng không sợ.
07:20Con xin lỗi bố mẹ.
07:22Con nghĩ nói trước thì bố mẹ sẽ không cho chúng con đi,
07:25nên con để lại thư này.
07:27Chúng con quyết định về nhà anh Sơn Hô ở rồi.
07:30Tuy chúng con đã suy nghĩ rất lâu rồi mới quyết định,
07:33nhưng chúng con vẫn thấy có lỗi với bố mẹ.
07:36Bố mẹ đừng lo lắng quá.
07:38Chúng con sẽ sống tốt.
07:40Chúng con thật lòng xin lỗi bố mẹ.
07:43Con bé này điên rồi.
07:45Biết đó là đâu không mà về đó ở chứ.
07:49Mẹ ơi, mẹ có sao không?
07:51Mẹ có sao không?
07:53Rốt của con bé định thế nào?
07:55Biết đó là đâu không cơ chứ?
07:56Về bên đó rồi định làm gì đây?
07:58Bình bình tĩnh đi.
08:00Để tôi gọi cho dân in xem sao.
08:02Con vẫn đang gọi liên tục đây bố,
08:04nhưng em ấy không nghe máy.
08:06Con bé chủ ý về bên đó ở rồi.
08:09Giờ nên làm thế nào đây?
08:11Làm thế nào đây?
08:12Điệu nhà mình có nên đến nhà đó một lần không ạ?
08:15Đến nhà đó ư?
08:16Đến nhà Li Thế Sơn sao?
08:18Không biết một mình chị đang phải hứng chịu chuyện gì nữa.
08:20Nhà mình đến đó rồi không được.
08:22Có đi thì cũng để mẹ đi.
08:24Con lấy túi sách rồi đi học đi.
08:26Nhưng mà...
08:27Nghe lời mẹ đi.
08:28Chuyện này bố mẹ sẽ giải quyết.
08:31Các con cứ làm việc của mình đi.
08:34Bác sĩ nà, anh có tỉnh táo không thế?
08:38Gì cơ?
08:39Nỗi lòng của người có con gái ư?
08:42Anh lại ngại mấy câu vớ vẩn đó là để tống con gái anh vào nhà tôi đi hả?
08:46Nghe cho rõ đây.
08:48Dân in nhà tôi hay đứa bé trong bụng mà gặp con gái ư?
08:52Không.
08:53Không.
08:54Không.
08:55Không.
08:56Không.
08:57Không.
08:58Không.
08:59Không.
09:00Không.
09:01Dân in nhà tôi hay đứa bé trong bụng mà gặp bất chắc gì thì tôi sẽ không để yên cho anh đi.
09:05Đừng có ý nghĩ động đến một sợi tóc của con tôi.
09:08Nếu anh không muốn thấy tôi lôi nó ra thì đến gón nó về ngay đi.
09:12Tôi đã nói là ngay rồi đấy.
09:14Tôi đã nói rõ ràng rồi.
09:16Từ giờ cho tới lúc chúng tôi đến, anh không được động đến dân in.
09:20Anh nhớ chưa?
09:25Hắn ta bảo sao?
09:26Hay đã làm gì bọn trẻ rồi?
09:30Không biết nên làm thế nào với con bé này đây.
09:33Thế này mà là con tôi à?
09:34Nó có đúng là con tôi không?
09:35Bình chuẩn bị đi.
09:37Đi đón con bé về.
09:43Bác sĩ Na sẽ nghĩ cho dân cha mà đến đón về.
09:50Tôi hỏi nhà cô nghĩ gì mà cho chị cô đến nhà tôi ở, sao không trả lời?
09:55Biết rõ tính bố tôi và tôi như thế rồi mà cô vẫn không lo gì ư?
09:59Cô không cản à?
10:00Chuyện này là do chị tôi và anh trai nhóm trưởng tự quyết định.
10:03Sắp chết rồi mà vẫn ra vẻ.
10:05Chẳng phải nếu nghĩ cho đứa bé thì nhóm trưởng cũng nên thay đổi suy nghĩ hay sao?
10:08Sao tôi phải làm thế?
10:09Tôi ghét chị cô.
10:11Tôi cũng khó chấp nhận lắm.
10:12Nhưng dù sao tôi vẫn nghĩ nên tôn trọng sự đội chọn của chị tôi.
10:15Vì chị ta không phải là chị ruột của cô nên cô mới nghĩ đơn giản như thế.
10:19Nhưng tôi thì không.
10:20Nhóm trưởng, đằng nào cô cũng không phải là con gái nhà đó.
10:23Nên chị cô có về nhà tôi hay không?
10:25Cô cũng không quan tâm chứ gì.
10:27Cô nói xong chưa?
10:28Tôi nói gì sai à?
10:30Cô không phải móng mũ của nhà đó đâu.
10:32Thế nên cô mới bình thẳng thế này.
10:35Thấy khó chịu vì tôi nói sự thật à?
10:39Sự thật?
10:41Sự thật là gì?
10:45Tôi chỉ định cho cô ấy biết một sự thật mà chưa ai nói cho thôi.
10:50Cô không phải là móng mũ của nhà đó.
10:53Có ai đó nói rằng có thể phá bỏ được luân thường đạo lý.
10:59Đó là sự thật còn gì, không phải sao?
11:05Nếu tìm ra lời giải thì đến gặp tôi trước tiên nhé.
11:08Có lẽ chỉ có tôi mới cho cô biết lời giải đó đúng hay chưa.
11:15Sao không nói gì?
11:17Vì tôi nói hộ hết tuổi nên không còn gì để nói chứ gì.
11:23Đi đâu đấy?
11:24Đang nói chuyện mà lại đi đâu đấy na dâng cha?
11:37Gì thế này?
11:38Bên ngoài không có thư ký à?
11:41Vì tổng giám đốc bảo khi nào tìm ra lời giải thì đến nên tôi mới đến.
11:44Sự thật mà tổng giám đốc biết là gì?
11:47Muốn nói gì thế hả?
11:49Hôm đó tổng giám đốc đưa cô Song đến trước cửa nhà tôi
11:51và định nói gì với tôi vậy?
11:54Sao cứ hỏi tôi chuyện đó thế?
11:56Cô thử đưa ra lời giải cô vừa tìm ra xem nào.
11:58Tổng giám đốc đã biết đến đâu rồi.
12:03Tổng giám đốc đã biết tôi là gì với cô Song rồi, đúng không?
12:10Sao tổng giám đốc lại biết tất cả chuyện đó?
12:15Tổng giám đốc là ai?
12:27Điểm thấy không?
12:29Không biết đọc chữ à?
12:31Rốt cuộc tổng giám đốc là ai mà lại biết hết về tôi và cô Song?
12:35Đừng dở mánh khỏe nữa, tò mò thì tự đi mà tìm hiểu.
12:38Thì ra tổng giám đốc không nghĩ là tôi lại biết đến cả chuyện này.
12:42Thế nên mới bàng hoàng, không biết nên nói gì.
12:46Tôi bảo cô tìm lời giải chứ, có bảo cô viết điều thiết không?
12:49Tổng giám đốc bả sẽ cho tôi biết sự thật mà.
12:52Tổng giám đốc bả sẽ cho tôi biết sự thật mà chứ ai nói cho?
12:54Tôi mà cho cô biết sự thật thì cô có tin không?
12:59Tôi có nói tương lạm từ đầu này, cô cũng không tin,
13:02mà lại muốn nghe tôi nói sự thật.
13:05Đúng là chuyện nực cười.
13:07Tổng giám đốc, cô nên biết riêng chuyện hồi bàn về sự thật với cô cũng hài hước rồi.
13:12Làm gì thế? Ra ngoài đi.
13:17Tính cô vốn không chịu được tò mò còn gì.
13:21Đi tìm lời giải đi, rồi tôi sẽ cho cô biết lời giải đó đúng hay không.
13:25Ý là tổng giám đốc sẽ không trả lời ạ?
13:29Ngẫm lại tôi thấy cứ đứng trước mặt cô xong là tổng giám đốc lại định nói gì đó về tôi.
13:36Chắc những điều có lý do cả.
13:40Thôi được rồi, tôi xin phép.
13:54Na dân cha biết rồi sao?
13:58Đã biết là xong chi xúc rồi ư.
14:04Tí, hỏi mẹ, lát nữa nhà mình đi dạo nha.
14:06Bố con và Lucky đi được rồi.
14:10Có cô Si là hòa ngay.
14:12Cô Si Mary, làm vị lúa mì và sữa, cho vị ngon cả nhà đều yêu thích.
14:16Cô Si, cho ăn vị bánh, chọn vị nhà.
14:39Cô dân cha, cô vừa từ phòng tổng giám đốc ra à?
15:03Phó giám đốc?
15:06Cô định nói chuyện gì mà khó khăn thế này?
15:11Cô dân cha, cô Song đến làm cho nhà phó giám đốc từ năm nào vậy?
15:21Sao cơ?
15:22Anh đã bao giờ nghe cô Song kể cô ấy có người thân chưa?
15:28Người thân ư?
15:30Có không ạ?
15:33Chưa, tôi chưa thấy cô ấy kể bao giờ.
15:37Không có ai ạ?
15:39Vậy cô ấy không có người thân nào ư?
15:43Vâng, tôi được biết là như thế.
15:49Cô dân cha, tôi không biết có nên nói câu này không, nhưng tôi nghĩ cô nên quay về trường đi.
15:57Cô nghỉ việc ở công ty và quay về trường đi.
15:59Giờ cô nên ôn thi.
16:02Nếu vì tổng giám đốc ly thê sân thì không phải đâu.
16:06Không phải vì tổng giám đốc ly thê sân đâu.
16:13Giờ tôi không thể quay về trường được nữa.
16:17Cô dân cha, không biết ngày tôi có thể quay về có đến không?
16:22Bà cũng không biết tôi có nên làm bác sĩ nữa không?
16:26Vì tôi chưa thể tha thứ lúc cho bản thân.
16:31Ý là sao?
16:32Tôi cũng sợ nữa.
16:35Sợ việc đứng trước người khác với tư cách là bác sĩ cô dân cha.
16:40Tôi xin lỗi.
16:42Lần nào tôi cũng nói những lời khiến anh nặng lòng.
16:46Chuyện đó không sao hết.
16:48Chỉ cần cô thấy dễ chịu, dù là một chút thì tôi đều thấy không sao.
16:52Nhưng cô đâu phải là người hèn nhát.
16:55Cô là người mạnh mẽ mà.
16:57Dù có khó khăn đến mấy, thì cô vẫn phải đi con đường của cô chứ.
17:01Cô muốn làm bác sĩ còn gì?
17:05Cô dân cha,
17:08tôi lại trốn việc để giám đốc dự án thổi trang dây phát hiện rồi.
17:12Bây giờ tôi phải đến cửa hàng.
17:14Tôi phải kiểm tra cách bài trí sản phẩm mới.
17:17Tôi xin phép đi trước.
17:30Phu nhân khỏe không ạ?
17:34Anh làm trò gì thế?
17:36Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với phu nhân.
17:39Ra ngoài đi, ra ngoài rồi nói chuyện với tôi.
17:42Cho tôi tách trà.
17:44Tôi nghĩ vẫn đủ thời gian uống một tách trà đấy.
17:52Để tôi pha trà nhé, phu nhân.
17:54Dạ.
17:57Vâng.
18:15Dân cha biết rồi.
18:19Nhờ phu nhân gan lỉ ở đây thế này,
18:21nên dân cha đã biết phu nhân là ai rồi.
18:26Thế là thế nào?
18:28Phu nhân quả là giỏi.
18:32Tôi đến đây đón phu nhân đi để đưa ra quyết định.
18:35Có thật là...
18:38Dân cha đã biết hết rồi không?
18:40Tôi đã cho xe chở sẵn rồi.
18:42Đi thôi nhỉ?
18:43Không thể như thế.
18:45Không thể như thế.
18:47Biết thế, nhân tiện tôi đưa cả dân cha đến đây.
18:50Thế thì câu chuyện đã đơn giản hơn rất nhiều.
18:53Anh điên rồi à?
18:54Thế mới nói.
18:56Không nên để chuyện đi đến mức đó thì sẽ tốt cho cả hai chăng.
19:02Nếu để con bé biết tôi là ai nữa,
19:04thì sẽ dối xen lắm đấy.
19:06Đứng lên thôi nhỉ?
19:09Hãy để tôi đưa dân cha đến đây nhé.
19:12Với tôi không có gì khó.
19:17Phu nhân vào chuẩn bị rồi ra nhé.
19:19Tôi sẽ đợi.
19:38Cảm ơn.
19:57Anh ơi, cô dân cha.
20:02Cô dân cha.
20:05Sao thế?
20:06Có chuyện gì vậy?
20:08Anh tự tin thật chứ?
20:13Cô dân cha.
20:16Cô ấy không mạnh mẽ đến mức đó đâu.
20:20Em sợ nếu biết chuyện người gặp mất chắc trong phòng sinh ở bệnh viện của bố mình là chị,
20:24thì cô ấy sẽ gục ngã đấy.
20:26Chuyện đó đã nói xong rồi mà.
20:28Không đúng, có thể sẽ có chuyện anh chưa biết.
20:31Và cũng có thể cả anh và cô dân cha sẽ gục ngã vì chuyện đó.
20:35Nếu là chuyện đó thì anh không muốn nghe nữa.
20:38Anh à, không phải chuyện đó thì dân cha cũng đang khổ sở lắm.
20:42Anh không muốn khiến dân cha khổ sở thêm nữa.
20:44Chuyện này không chỉ khiến mình cô dân cha khổ sở đâu.
20:46Cả anh cũng sẽ khó mà càng đáng đấy.
20:48Cảm ơn em đã lo cho anh.
20:50Nhưng giờ đừng nhắc đến chuyện này nữa.
20:54Có thể dân cha sẽ biết chứ.
20:57Rồi có thể anh sẽ càng khổ sở hơn.
21:01Biết rõ đường rồi thì không thể không đi được, chị Úc à.
21:06Vì thế từ giờ đừng nói gì nữa.
21:27Y tá xong.
21:30Vâng, cháu đây ạ.
21:33Dạ, ai ạ?
21:44Sao đột nhiên y tá xong lại đi tìm con?
21:47Sao đột nhiên lại lấy ông?
21:50Rõ ràng là có ai đó đứng đằng sau giật dây.
21:55Người đàn ông của y tá xong Trăng,
21:57tức là bố ruột của na dân cha ư?
22:00Nếu tất cả chuyện này là thật thì ông sẽ thế nào đây?
22:07Nếu mình tìm ra người đàn ông của y tá xong rồi cứu rỗi cuộc đời ông thì sao?
22:11Vậy thì vô sự của mình sẽ lại lé lên tia hy vọng ư?
22:28Chào tổng giám đốc.
22:30Cậu, chủ tịch về rồi ạ?
22:32Dạ không, tôi về đón phu nhân ạ.
22:34Phu nhân ư?
22:35Vâng, chủ tịch bảo tôi về đón.
22:39Dạ là thế.
22:40Tôi có việc cần bàn với phu nhân nên ghé qua.
22:44Không cần báo với chủ tịch đâu.
22:47Vâng, tôi biết rồi ạ.
22:48Về chuyện anh nói giao phòng trưng bày của trung tâm thương mại cho tôi, tôi sẽ thử suy nghĩ.
22:55Giờ tôi phải đi vì chủ tịch đang đợi tôi.
22:59Vâng, tôi nghĩ là tôi cũng cần bàn với chủ tịch nữa.
23:03Vậy khi nào quyết định xong thì tôi sẽ báo anh.
23:07Vâng, tôi biết rồi.
23:09Vâng, tôi cũng cần bàn với chủ tịch nữa.
23:12Vậy khi nào quyết định xong thì tôi sẽ báo anh.
23:16Vâng, tôi biết rồi.
23:18Vâng, tôi nghĩ là tôi cũng cần bàn với chủ tịch nữa.
23:27Cô đang đến chỗ chủ tịch.
23:29Cụ thể thế nào thì cô sẽ nói sau.
23:32Cô xin lỗi, thật lòng xin lỗi cháu.
23:36Dân cha đã biết rồi.
23:38Dân cha đã biết phu nhân là ai rồi.
23:42Cháu sinh tháng 11 năm 91.
23:46Có phải cô là người đã sinh ra cháu không ạ?
23:54Kết cục, con đã biết rồi.
23:58Mẹ đã không thể bảo vệ con đến cùng.
24:08Chúng tôi mặc cho mando canh đứng ở giữa cửa hàng và nhận được phản hồi rất tốt.
24:12Thế thì may quá.
24:14Cũng phù hợp với các sản phẩm được bài trí bên cạnh nữa.
24:17Đúng nhỉ?
24:18À, thế bảo lễ khai trương cửa hàng mới sẽ hoành tráng lắm à?
24:21Vâng, tôi cũng nghe nói thế.
24:22Hiếm khi chủ tịch đi sự lễ khai trương cửa hàng.
24:24Có lẽ vì đây là cửa hàng mới kỷ niệm hợp tác với tập đoàn Unhan nên như thế.
24:28Ra là vậy, sản phẩm mới lại nhận được phản hồi tốt nữa, đúng là niềm vui nhân thôi.
24:31Đúng đấy, tôi sẽ xem lại cách bài trí một lần và tham quan một vòng quanh cửa hàng.
24:35Vâng, thế nhé.
24:43Điện thoại
24:46Vâng, anh rể.
24:48Chị Hai sao rồi?
24:49Thế nào rồi ạ?
24:50Bây giờ quý khách thấy thế nào?
24:52Cảm giác tê bi ở vai được giải thoả hết rồi đúng không ạ?
24:55Tay cũng thấy dễ chịu nữa.
24:56Vâng, thế thì may quá.
24:57Vậy quý khách vừa nghe nhạc vừa trải nghiệm thật thoải mái ạ.
25:00Vâng.
25:06Ra là vậy.
25:09Thì thế, hôm nay anh được nghỉ nên cũng định đưa bố mẹ đi.
25:12Nhưng bố mẹ nhất quyết không cho.
25:14Bảo sao, gọi cho dân cha rồi ạ?
25:16Vẫn chưa.
25:18Biết thế em xin nghỉ phép rồi đi, để bố mẹ đi không đúng lắm.
25:22Anh biết rồi.
25:24Ừ, lúc khác gọi sau nhé.
25:26Con bé dân yên này, không biết đổ óc vào vấn đề gì không?
25:29Sao có thể tự mình trốn đi mà không nói một câu nào với em chứ?
25:31Để lại thư thì chứng tỏ đã quyết tâm rồi.
25:34Không biết có dễ dàng chịu quay về không?
25:36Ai mà biết được.
25:37Nhìn khách bố cậu ta đến nhà mình rồi gây gỗ thì đủ hiểu ông ta kinh khủng thế nào rồi.
25:41Đừng đến giờ vẫn chưa thấy gọi gì thì cũng có thể không có chuyện gì.
25:46Mà em này.
25:47Sao?
25:49Em này, anh lại định nói chuyện gì nữa mà gọi nhỏ nhẹ thế này?
25:53Anh biết là bố mẹ rất khổ tâm.
25:55Đừng xét về lâu về dài thì cũng có thể sự lựa chọn của dân yên là đúng đắn.
25:59Đúng cái gì mà đúng?
26:00Bố cậu ta đã gây ra trò gì với nhà mình cơ chứ?
26:03Biết là thế nhưng mà...
26:04Anh đừng nói luyên thuyền nữa.
26:05Cứ nghĩ đến chuyện ông ta lợi dụng dân cha rồi cướp tòa nhà lại em lại thấy phẫn nộ đến mức không sống nổi nữa.
26:10Nhìn bố sống như thế mà anh vẫn nói được câu đó à?
26:12Thì đúng là như thế nhưng mà...
26:14Thôi đi, bằng mọi giá phải đón dân yên về.
26:29Con làm cho gì thế này?
26:31Mẹ, mẹ đã nói là không thể được rồi đúng không?
26:34Mẹ đã nói là có chết cũng không thể được hay chưa?
26:36Mẹ, chuyện này có chết cũng không thể được.
26:39Kể cả sau khi mẹ chết thì vẫn không thể được.
26:41Trên đời này làm gì có chuyện gì có chết cũng không thể được.
26:44Con cái, kết hôn và bắt đầu cuộc sống mới mà chị đã nói câu đó hả?
26:48Chị đừng nói gì, đứng yên đấy đi.
26:50Chị vô lý thế này thì làm sao tôi đứng yên được?
26:55Mẹ, đừng nói nữa.
26:57Con xin lỗi mẹ.
26:58Không cần đâu.
27:00Cậu cứ ở lại đây đi.
27:01Thế thì không cần xin lỗi gì hết.
27:03Còn con lại đây, về nhà ngay đi.
27:05Bố ơi, sao lại gọi bố?
27:07Bảo về nhà ngay cơ mà.
27:09Sao chị lại cứ bắt con bé về đâu thế?
27:11Từ giờ đây là nhà của bọn trẻ.
27:14Đâu là nhà của bọn trẻ cơ? Đâu?
27:17Bình tĩnh đi.
27:19Tôi không muốn lớn tiếng đâu.
27:21Tôi chỉ nói hết những gì cần nói rồi về.
27:23Vâng, anh cứ nói đi.
27:25Trừ câu sẽ đón con bé về thì anh nói gì cũng được.
27:30Chúng tôi không thể để con bé ở đây được.
27:34Tôi đã bảo anh trừ câu đó ra rồi mà.
27:37Vâng, đây là chuyện không thể được.
27:40Chúng tôi không thể để dân in sống ở nhà này được.
27:45Bố, chuyện như thế không thể xảy ra.
27:48Dù chị có nói gì thì chuyện như thế cũng không thể xảy ra và không được phép xảy ra.
27:52Chắc anh đang nhầm tưởng gì đó rồi.
27:57Mẹ, giờ không còn ở giai đoạn có cho bọn trẻ lấy nhau hay không nữa.
28:02Con bé đã có thai và hai đứa cũng đăng ký kết hôn rồi.
28:06Dù có làm gì rồi thì tôi cũng không quan tâm.
28:08Chứ đừng nói là đăng ký kết hôn, sao lại không quan tâm?
28:10Dân in đã là vợ của Sơn Hô nhà tôi và là mẹ của đứa bé trong bụng rồi.
28:14Trước khi đó con bé là con gái tôi.
28:16Là con gái tôi.
28:17Con gái đã đi lấy chồng rồi, không những thế lại đang mang thai.
28:21Chị định đón về rồi làm gì?
28:23Chị định cho ly hôn khi chưa tổ chức lễ cưới à?
28:26Chị định hủy hoại cuộc đời của con gái mình phải không?
28:28Chúng tôi nói câu này không phải vì cần sự đồng ý của mẹ cậu Sơn Hô.
28:32Chúng tôi đã quyết định rồi.
28:33Chị có nói gì thì chúng tôi cũng không thể thay đổi quyết định đó.
28:35Chúng tôi xin phép đón con bé về.
28:37Con này!
28:39Anh chị định thế này thật à?
28:41Nhà tôi không phải nhà kỳ quạt đến mức đó đâu.
28:43Dân in lại đây.
28:44Bố ơi!
28:45Lại đây nhanh lên!
28:47Con xin lỗi.
28:49Gì cơ?
28:50Con xin lỗi.
28:51Con không về được đâu.
28:52Dân in.
28:53Con sẽ sống tốt mà bố.
28:55Con sẽ không để bố mẹ lo lắng đâu.
28:58Vâng.
28:59Con sẽ chăm lo cho dân in.
29:02Đừng để bố mẹ phải nói nhiều nữa.
29:04Không được là không được.
29:05Bố!
29:06Làm gì thế?
29:07Bảo lại đây cơ mà.
29:09Con không muốn chia tay anh Sơn Hô.
29:13Con muốn sinh con rồi sống hạnh phúc với anh Sơn Hô.
29:17Thì thế về nhà đi.
29:18Rồi dẫn theo cả Sơn Hô mà con thích là được mà.
29:20Mẹ không hiểu nỗi lòng của con thật ạ.
29:23Bố không hiểu ạ.
29:25Con muốn được bố mẹ bên này công nhận.
29:29Con muốn thành con sâu được công nhận.
29:46Con bé xấu xa.
29:48Tôi đã nuôi nấng nó như thế nào chứ?
29:52Tôi đã nuôi nấng nó như thế nào mà nó lại khiến chúng ta quay về thế này?
29:57Làm thế xong con bé cũng có dĩ chịu gì đâu.
29:59Biết thế tôi lôi nó về.
30:01Biết thế tôi sống chết lôi nó về.
30:02Tôi sai rồi mình ạ.
30:04Nói thì nói thế thôi.
30:05Ai lại làm thế?
30:06Con lớn cả rồi.
30:07Đã thế lại đang mang thai nữa.
30:09Bây giờ phải làm sao?
30:13Làm thế nào đây?
30:15Cứ để dân in ở nhà đó à?
30:19Chẳng nhẽ phải khoanh tay đứng nhìn con bé sống ở nhà hắn ta ư?
30:46Ghét hè nhiều.
30:49Có Pepsi.
30:55Ghét lắm thích nhiều.
30:56Thỏa chất hè riêng cùng Pepsi.
30:58PS thang hoạt tính mới.
30:59Cả nhà ơi muốn tràn trắng thì dùng ngay cách này nha.
31:02Có thể chứa chất không tốt cho răng của con.
31:05Thử PS thang hoạt tính mới.
31:07Gấp 10 lần thang hoạt tính.
31:08Loại bọn vết ố giúp trắng răng lành tính.
31:10100% được kiểm chứng.
31:11PS thang hoạt tính mới.
31:13PS này có hộp 100 gram mới.
31:15Dễ dùng thử siêu hấp dẫn.
31:17Mua ngay.
31:24Đến xuống cầu thang nhiều không tốt lắm.
31:26Nên cứ ở trên tầng 2 đi.
31:28Đừng xuống dưới.
31:30Vâng.
31:31Đừng khóc nữa.
31:33Đã nói là sẽ sống tốt thì phải sống tốt chứ.
31:36Vâng.
31:39Phòng khách cũng có bậc.
31:40Nên ban đêm đi vệ sinh thì luôn phải cẩn thận để không bị bắc.
31:45Mà không.
31:46Chắc phải bật sẵn đèn ở phòng khách từng hai nhỉ.
31:49Con biết rồi.
31:50Con sẽ tự lo liệu.
31:51Mẹ đừng lo.
31:54Chị dọn xong phòng của bọn trẻ rồi chứ?
31:56Vâng.
31:57Vào được rồi đấy.
31:58Từ giờ cháu sẽ tự dọn phòng của chúng cháu ạ.
32:03Sao cơ?
32:04Ở nhà cháu, cháu cũng tự dọn phòng cháu.
32:07Thế à?
32:08Vâng.
32:09Từ giờ cô không cần bận tâm đâu ạ.
32:12Cảm ơn cô về hôm nay.
32:14Tôi cứ thắc mắc ai sẽ đến ở tầng hai này mà thời gian qua ẩm mỹ như thế.
32:19Không ngờ phu nhân tìm đúng người rồi đấy.
32:22Khôn khéo và quyết đoán.
32:24Phu nhân chọn được cô con sâu tuyệt vời hết ý.
32:28Cô cũng thấy thế ạ?
32:30Cứ tuyệt vời hết ý rồi chặn đường sống của tôi thì sẽ chẳng còn gì đâu.
32:36Phu nhân vui thì cứ bảo là vui đi.
32:38Cứ giả vờ không phải thì vẫn hiện rõ trên khuôn mặt rồi.
32:43Dù gì cũng không được dọn dẹp đâu.
32:45Nghiêm cấm từ giờ cho tới lúc sinh.
32:47Vâng.
32:54Bố ruột thì sao?
32:56Cô biết bố ruột hay chưa biết?
33:00Y tá song chưa nói gì à?
33:02Vì sao?
33:04Cô thôi đi.
33:06Hai người vẫn chưa liên lạc với nhau à?
33:10Cô sao thế?
33:12Cô định đánh tôi có phải không?
33:14Tôi bảo cô thôi đi rồi đúng không?
33:16Tôi đang định tìm ra thì sẽ nói cho cả cô biết.
33:19Không thích à?
33:20Đừng nói nhảm gì nữa.
33:22Cô không tò mò à?
33:24Nếu là tôi thì tôi tò mò lắm đấy.
33:26Dù sao cũng là người bố đã sinh ra mình mà cô không muốn gặp à?
33:30Nghe cho rõ đây.
33:32Bố tôi là bác sĩ Na Bông Yên.
33:37Không phải ông bố đó.
33:48Cô ta chưa biết thật à?
33:50Vậy ta y tá song đang xấu về người đàn ông đó.
34:03Trưởng phòng.
34:05Anh gọi em mấy lần mà em không tưa.
34:07Em đi đâu thế?
34:21Giờ thì thấy dễ chịu chưa?
34:23Rồi ạ, anh cũng thử làm thế đi.
34:33Không thấy gì.
34:35Anh không thấy dễ chịu gì cả.
34:37Em lừa anh đúng không?
34:39Không thấy buồn cười gì cả.
34:41Em cười dù còn gì.
34:43Anh thấy em cười rồi.
34:45Ai đã làm dân cha của anh tức giận thế này?
34:48Hay để anh đi mắng trong một trận nhé?
34:50Vâng.
34:51Được rồi.
34:52Đứng lên đi.
34:53Đi ngay bây giờ.
34:59Chỉ nghe anh nói thế thôi.
35:01Em cũng thấy dễ chịu trong lòng rồi.
35:03Thế à?
35:04Vâng.
35:05Vậy thì để anh nói thêm một câu nữa
35:07khiến em dễ chịu nhé.
35:12Anh sẽ đáp ứng nguyện vọng của em.
35:14Em cứ nói đi, gì cũng được.
35:15Nguyện vọng của em ư?
35:16Em muốn ăn gì, muốn đi đâu thì cứ nói đi.
35:18Anh sẽ đáp ứng hết.
35:20Thật không?
35:24Em muốn bay.
35:28Em muốn bay lên trời.
35:32Bay lên trời thì...
35:37Hồi năm thứ nhất chuyên khoa
35:39em từng đi theo các tiệm bối lên núi Du Miêng.
35:43Hồi đó bận học về giải phẫu
35:45nên em định không đi.
35:47Nhưng lên đó rồi em thấy rất vui.
35:52Thấy núi bên cạnh và cả sông ở đằng xa nữa.
35:57Hồi đó em còn thấy cả người chơi trò giữa núi.
36:01Em có suy nghĩ
36:03bay như thế chắc thích lắm nhỉ?
36:08Thế à?
36:10Em có cảm giác như khi bay lơ lửng trên bầu trời xanh
36:14thì sẽ có suy nghĩ chuyện nhỏ nhạt sẽ ổn cả thôi.
36:18Hôm nay em nhớ đến chỗ đó.
36:24Bây giờ mà đi tận núi Du Miêng thì đương nhiên là không đi được rồi.
36:28Cứ nhớ đến hồi đó là em lại đi Capgeo.
36:32Capgeo?
36:33Nam San ư?
36:34Nam San thì đi được.
36:36Vậy hôm nay đi xe buýt đến Nam San đi.
36:39Hay là thế nhỉ?
36:41Vậy thì bây giờ tối nay ở trạm xe buýt nhé.
36:59Em có chuyện quan trọng anh chị Úc.
37:02Nhất định hôm nay em phải nói.
37:04Em sẽ đợi anh.
37:05Nhớ gọi cho em nhé.
37:13Chuyện cháu muốn nói là chuyện gì?
37:16Chuyện quan trọng thế nào mà lại gọi cả cô ấy đến?
37:20Là chuyện kết hôn của cháu ạ.
37:23Ừ, kết hôn.
37:25Cháu sẽ coi như không có chuyện kết hôn với cô Lysera.
37:34Cháu xin lỗi ông.
37:39Kết cục cháu vẫn đi theo hướng ngược lại.
37:43Ông đã nghĩ nếu cháu có ý định kết hôn thì sẽ kết hôn rồi.
37:49Mình nghĩ thế nào?
37:53Chắc chủ tịch cũng suy nghĩ nhiều rồi.
37:55Nên tôi nghĩ trong chuyện kết hôn thì chị Úc nên tự quyết định.
38:02Tuy bây giờ cháu vẫn không thay đổi suy nghĩ về chuyện cần có bố vợ tốt.
38:09Nhưng có lẽ đó là tham vọng của ông.
38:13Cháu xin lỗi ông.
38:15Hôm trước tổng giám đốc Lys cũng nhắc đến chuyện kết hôn.
38:19Ông cũng bảo quan trọng là tình cảm của cháu rồi.
38:23Cậu ấy tỏ vẻ rất thất vọng.
38:28Nhưng biết làm sao được.
38:30Giờ phải thu xét trước.
38:34Gì hả?
38:35Con bảo con đã tìm ra con đường giúp con có thể kết hôn rồi.
38:38Con sẽ tìm ra người đàn ông của y tá Sông rồi túm lấy người đó.
38:43Dễ ra.
38:44Chắc chắn y tá Sông và người đàn ông đó định lợi dụng ông rồi làm gì đó.
38:50Chắc chắn là định chiếm đoạt tài sản hay làm gì đó.
38:55Chắc chắn là y tá Sông và người đàn ông đó định lợi dụng ông rồi làm gì đó.
39:00Chắc chắn là định chiếm đoạt tài sản hay tài sản thừa kế.
39:06Chỉ cần nắm được điều đó thì con sẽ lại thành người cứu rỗi cuộc đời ông.
39:11Dễ ra.
39:12Con đã cứu mạng, bảo vệ tài sản cho ông thì làm sao ông bỏ mặt con được?
39:16Anh chị Úc cũng thế.
39:17Con có ngập miệng lại không?
39:18Sao thế?
39:19Con nói gì sai ạ?
39:23Bố cũng có cách gì hay đâu.
39:25Dù theo dõi y tá Sông hay dồn vào chân tường thì nhất định con phải tìm ra người đó.
39:33Nếu nhân lúc bạch trần Na Dâng Cha là con gái của y tá Sông rồi con tìm ra người đó thì con vừa nói gì thế?
39:39Dạ? Na Dâng Cha làm sao?
39:42Na Dâng Cha là con gái của y tá Sông à?
39:44Rốt cuộc con nghe được chuyện đó ở đâu?
39:48Bảo tập trung vào thời trang xây mà sao cứ để mắt đi đâu thế hả?
39:52Nếu tăng danh thu cho thời trang xây thì hôn sự của con có được tiến hành không?
39:56Bố không muốn giúp thì thôi. Con sẽ tự tìm ra người đàn ông đó rồi tiến hành hôn sự này.
40:13Sông trì súc đồ nấm độc này.
40:16Mình phải tìm mọi cách để diệt tận gốc.
40:21Ở đây ạ?
40:24Vậy cũng được. Bây giờ cháu phải đi họp nên cô cứ dùng phòng này đi.
40:28Cô vô liêm sỉ quá nhỉ?
40:30Không đâu. Không sao đâu ạ.
40:34Nhưng cháu rất e ngại về việc tổng giám đốc ly thế sân ngang nhiên đến tận phòng khách nhà mình.
40:39Phải khiến anh ta không làm như thế nữa.
40:41Hôm nay nhờ có chi út rút chắc lần sau sẽ không dễ dàng như thế nữa đâu.
40:46Cô thực sự không biết nói gì nữa.
40:49Cô chỉ khiến cháu lo lắng thôi.
40:51Không có gì đâu ạ.
40:52Vậy gặp cô ở nhà.
40:58Chắc cô sân tra sẽ bất ngờ lắm.
41:01Nhờ cô giúp cho.
41:03Cuộc hẹn quan trọng hả?
41:05Vâng.
41:06Đang định tổ chức đại hội đoàn kết.
41:08Cô không hủy được à?
41:10Tôi xin lỗi. Lần sau nhất định tôi sẽ tham gia.
41:14Đành vậy.
41:15Vậy thì không thể gì đâu.
41:16Cháu sẽ giúp cháu.
41:17Cháu sẽ giúp cháu.
41:18Cháu sẽ giúp cháu.
41:19Cháu sẽ giúp cháu.
41:20Cháu sẽ giúp cháu.
41:21Cháu sẽ giúp cháu.
41:22Cháu sẽ giúp cháu.
41:23Cháu sẽ giúp cháu.
41:24Cháu sẽ giúp cháu.
41:25Cháu sẽ giúp cháu.
41:26Cháu sẽ giúp cháu.
41:27Tôi xin lỗi. Lần sau nhất định tôi sẽ tham gia.
41:31Đành vậy.
41:34Hay chúng ta đi ăn gà rán và uống bia đi.
41:37Thôi đi, tôi cũng tham gia vào lần sau.
41:48Vậy chắc phải coi như chưa có đại hội đoàn kết hôm nay.
41:58Phòng Phó Giám Đốc
42:03Có thời gian thì bây giờ đến Phòng Phó Giám Đốc được không?
42:09Tôi nhờ cô đấy.
42:13Phòng Phó Giám Đốc ư?
42:14Vâng, Thưa Tổng Giám Đốc.
42:18Phòng Phó Giám Đốc.
42:20Cô ta đang ở Phòng Phó Giám Đốc.
42:27Phòng Phó Giám Đốc
42:48Cảm ơn cô đã đến.
42:53Chị Úc đi họp rồi.
42:56Tôi muốn gặp cô Dâng Tra nên mượn phòng của cậu ấy.
43:00Cô...
43:02muốn nói gì với cháu ạ?
43:18Cô Dâng Tra
43:26Tổng Giám Đốc Lee đang ở trong đúng không?
43:28Tổng Giám Đốc đến Phòng Phó Giám Đốc rồi ạ.
43:30Phòng Phó Giám Đốc ư?
43:31Vâng, để tôi nhắn là có chủ tịch đến ạ.
43:34Không cần đâu, để tôi đến đó vậy.
43:38Đi thôi.
43:39Vâng, Thưa Chủ tịch.
43:50Cô làm gì vậy?
43:51Cô đứng lên đi.
43:52Cô đứng lên đi.
43:55Mẹ...
43:57Xin lỗi.
43:59Mẹ...
44:00Mẹ thực sự đã sai rồi.
44:04Cô đứng lên đi.
44:07Mẹ không cố tình làm thế đâu.
44:10Tuyệt đối không phải đâu Dâng Tra.
44:13Mẹ không cố tình làm thế.
44:18Mẹ thực sự...
44:20rất muốn...
44:22tự mình nuôi con.
44:25Mẹ thực sự rất muốn làm thế.
44:29Cô đứng lên đi.
44:31Mẹ chưa bao giờ không muốn sinh ra con.
44:38Cũng chưa bao giờ...
44:41hoán trách...
44:43hay hối hận.
44:49Cháu không muốn nghe thêm nữa.
44:58Tin ra lời giải rồi đấy nhỉ, Na Dâng Tra.
45:01Tổng giám đốc.
45:02Cô đã biết y tá Sông là mẹ ruột của cô rồi.
45:08Cuối cùng thì cô cũng thử nhận Dâng Tra là con gái của mình rồi ư y tá Sông.
45:12Chuyện này là thế nào?
45:20Chủ tịch.
45:25Cậu...
45:27vừa nói gì thế?
45:29Ai là con gái của ai cơ?
45:39Chủ tịch.
45:42Tôi xin lỗi.
45:46Tôi xin lỗi chủ tịch.
45:49Tôi xin lỗi.
45:51Tôi xin lỗi.
45:53Tôi xin lỗi.
45:55Tôi xin lỗi.
45:57Tôi xin lỗi.
45:59Tôi xin lỗi.
46:01Tôi xin lỗi.

Được khuyến cáo