00:00Có bao giờ bạn tự hỏi, một hành động nhỏ nhoi mình từng làm trong hiện tại, liệu có thể xoay chuyển cả vận mệnh về sau?
00:09Ngày ấy, trời cuối đông, mảnh đất làng vân lặng ngắt như tờ, gió bức giít qua những dạng tre khô gầy gò như tiếng khóc mơ hồ của đất trời.
00:18Ông lành, người nông dân đã ngoài 60, sống một mình trong căn nhà tranh vách đất ở cuối làng.
00:23Cuộc đời ông bình lặng như mặt ao mùa thu, chưa từng nổi sóng.
00:26Ông sống chậm, sống sạch và sống rất sâu, không cầu nhiều, chẳng bon chen.
00:31Người trong làng gọi ông là kẻ dở hơi hiền lành, bởi giữa thời cuộc đảo điên, ông vẫn chọn gieo lúa bằng tay thay vì máy, cánh nước bằng đôi vai thay vì ống dẫn.
00:39Và mỗi chiều đều lặng lẽ tụng một thời kinh, không vì cầu phước, chỉ vì thấy lòng nhẹ.
00:45Một hôm, sau cơn mưa gió quần quật ba ngày liền, ông nghe tiếng rên khe khẽ ngoài góc vườn.
00:50Bước ra, dưới góc mai già là một con cáo nhỏ, lồng xám đen, mình mẩy ướt sũng, run dậy, đôi mắt nhắm nghiền.
00:57Nhiều người sẽ e sợ, sẽ nghĩ là điềm cờ, nhưng ông lành không nghĩ vậy.
01:01Ông bọc con vật vào vạt áo, đem vào nhà, lau khô, nấu cháo gạo lướt, nhỏ từng muỗng đút cho ăn.
01:11Ông đặt tên nó là Khói vì bộ lông như xương chiều tan vào rừng núi.
01:15Ông chăm khói như một người bạn, dù nó chẳng nói được điều gì, ông vẫn thủ thỉ như tâm sự với chính mình.
01:21Có lẽ trong kiếp nào đó, ta từng quen nhau, ông nói, nửa đùa nửa thật.
01:26Mùa xuân năm ấy không về, trời hạn, đất nước chân chim.
01:30Dòng sông sau làng trơ đáy, lúa chết non, giếng khô cạn, người làng bắt đầu hoảng loạn, chạy lấn nhau đi cung bái, sát sinh, câu đảo.
01:37Trong lúc mọi người trao đào trong sợ hãi, ông lành lại thấy lòng mình bình thản lạ.
01:41Ông chăm sóc ruộng như thường, vẫn thắp hương, tụng kinh, vẫn đêm đêm chia một chén cháo nhỏ cho Khói.
01:50Đến nọ, ông nằm ngủ mơ thấy Khói đứng dưới góc mái cũ, nhưng không còn là con vật nhỏ bé hôm nào.
01:56Nó hóa thành một sinh linh kỳ lạ, đôi mắt sâu thẳm, giọng trầm ấm như tiếng vọng từ xa xưa.
02:01Ông đã từng cứu mạng tôi, hôm nay tôi chỉ lại ông con đường.
02:04Sáng mai, ông đào sâu nơi giếng cạn ba thước sẽ gặp mạch nước, nhưng nước ấy không dành cho riêng ông, phải chia cho cả làng như cách ông đã chia từng giọt thương yêu ngày trước.
02:15Tỉnh dậy, ông làm y lời chỉ dẫn, khi quốc chạm lớp đất thứ ba, nước phụt lên như có ai mở lối dưới lòng đất.
02:21Dòng nước trong vắt, mắt lạnh, ông không giữ riêng cho mình mà đào máng dẫn về từng xóm, người làng dưng dưng, bàng hoàng, cảm kích.
02:29Họ tìm đến cảm ơn ông, nhưng ông chỉ cười hiền, đừng cảm ơn tôi, hãy cảm ơn nhân quả, tôi chỉ là người gieo một hạt nhỏ trong cơn gió, hôm nay gió trả về một đoá mây lành.
02:40Từ dạo ấy, làng vân đổi khắc, người không còn dối trá, không còn tranh phần, họ nhìn nhau bằng ánh mắt mềm hơn, ấm hơn, mảnh đất từng khô cằn giờ trổ lúa vàng.
02:49Và ông lành, như một bậc thầy không bảng hiệu, vẫn sống bình dị bên góc mai, môi sáng vẫn gõ mõ, tụng kinh, vẫn nấu cháo cho khói, và từ lâu ông đã xem khói như một thành viên trong gia đình.
03:02Trong nhân quả, không có chuyện ngẫu nhiên, mỗi việc ta làm, mỗi tâm ta khởi đều là lời thi thầm với vũ trụ.
03:09Khi tâm ta thiện lành, thế giới sẽ tự khắc mở một lối đi trong trốn tưởng chừng cùng cực nhất.
03:14Bản ngã chỉ tan khi ta sống cho kẻ khác, yêu điều không ai yêu, giữ điều không ai giữ.
03:18Và khi ấy, ta không chỉ cứu được một con vật mà có thể thức tỉnh cả một vùng đất đang ngủ quên.